1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      hức hức, buôn làng thương mến, chương mình làm đau lòng cho Y Y quá, mình edit lên post lên mọi người PK bè lũ tiện nhân cho chúng nó chìm xuống thùng nắm tôm nha :yoyo3:
      Dion, lyly, vuthuhang5 others thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Ko biết khi tỉnh YY đối mặt như thế nào với nam9
      Carol thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      đăng để tôi ném shit vào mặt chúng nó:yoyo68::yoyo68::yoyo68::yoyo68: lũ tiện nhân chắc còn thêm người nữa ngoại trừ tra nam đúng ko
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 30: Tiên Sinh Để Ý .


      thanh Tần Chính vang lên, kèm theo tiếng thở dài thương cảm – “Có phải em cảm thấy khổ sở, bi thống, tuyệt vọng?”


      gái nằm giường nhắm mắt lại.

      Nhịp độ phập phồng cơ thể hết sức nhỏ, hô hấp nhẹ đến mức nghe thấy được, sức sống yếu ớt hơi thở mỏng manh.

      Thật đáng buồn, thật vô vọng.

      Ánh mắt Tần Chính như khóa gương mặt tái nhợt của Đường Y Y, cực độ chán ghét bộ dạng của như vậy, giống như để cái gì vào mắt, muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.

      “Điếc?”

      Đường Y Y hợp tác trả lời, giống như người mất tri giác.

      Đầu vai bị một nguồn sức lực lớn kiềm chế, bức bách rời khỏi giường, cưỡng chế nửa nằm nửa ngồi, sức lực ấy cũng biến mất, ngược lại càng mạnh thêm khiến thân thể đau run rẩy.

      Nhìn thấy đôi môi Đường Y Y run rẩy, khóe môi Tần Chính ngoéo lên một cái, hơi thở ấm áp phả lên mặt – “Tôi còn tưởng rằng em quên mất cảm giác đau là gì rồi.”

      Lúc này còn chịu nhìn , một bộ dáng bi quan chán đời, ngực Tần Chính giống như bị lửa đốt, quát lên ra lệnh – “Đường Y Y, mở mắt ra cho tôi !”

      Giống như mong muốn, Đường Y Y mở hai mắt ra, nhìn sâu đôi mắt hình vòng cung xinh đẹp của có một tia gợn sóng cảm xúc, buồn vui.

      rất khó chịu, nhưng lộ ra một chút cảm xúc bi thương, cũng rơi một giọt nước mắt.

      Ông trời cũng đứng về phía .

      trăm phương ngàn kế, hao hết tâm tư, mưu tính cho bản thân một con đường sống trong cõi chết, hai năm sau lại quay về điểm ban đầu.

      căn bản có đường sống.

      Hàm răng Đường Y Y cắn sâu vào thịt trong khóe môi, thoát được người đàn ông này.

      “Hai năm trước…” - Tần Chính tóm chặt cằm của Đường Y Y, lồng ngực chấn động, vài tiếng cười lạnh bật ra từ ̉ họng - “Tại sao em làm như vậy ?”

      Mí mắt Đường Y Y nhấp nháy một cái.

      Vì sao ?

      chưa từ bỏ ý ̣nh.

      Vốn cảm thấy một đời này nát be bét, liền sống như vậy, chậm rãi già , rồi chết .

      Cho đến khi trong một dịp công tác tình cờ, Đường Y Y gặp một đàn ông trung niên xa lạ, tự xưng là cha .

      “Y Y, nhiều năm qua ba đến Tần gia rất nhiều lần thăm con, nhưng bọn họ cho ba thấy mặt con, cũng cho ba biết cuộc sống hiện tại của con ra sao.” - ba Đường hết sức kích động, hốc mắt ướt át, nghẹn ngào nói – “Ba còn tưởng là con…”

      “Còn tốt, may có ông trời phù hộ.”

      Đường Y Y hờ hững nhìn người đàn ông trước mắt mình kìm chế được, luôn miệng nói dối – vứt bỏ cảm giác áy náy trong lòng mình.

      Một màn như thế này, năm mười mấy tuổi còn ảo tưởng, nhưng chỉ thời điểm đó thôi.

      Lúc còn ngây thơ sáng lạn.

      “Ông nói ông tìm tôi ?”

      “Có , ba có .” Ông duỗi tay lau mắt – “Năm đó nếu phải lâm vào đường cùng, bị ép đến cùng cực, ba cũng sẽ …”

      Ông nghẹn ngào, hơn hai mươi năm câu nói kia mới trong ̉ họng bị mài mòn thốt ra rõ, suýt chút bị cơn gió buốt lạnh nuốt mất – “Ba có lỗi với con.”

      “Mẹ con và em con đều rất nhớ con, cũng thường nhắc tới con, biết con sống tốt .”

      Đường Y Y bỏ hai tay vào túi áo khoác, đối mặt với người đàn ông xa lạ nhưng có mối quan hệ máu mủ đột ngột xuất hiện này làm cho cảm thấy một chút vui vẻ.

      “Vì sao lại là tôi ?”

      Câu hỏi ở sâu trong nội tâm lộn qua lộn lại nhiều năm cuối cùng cũng được hỏi thành lời.

      Nếu như câu trả lời là “Con là con lớn, nên gánh trách nhiệm đó.” thì chính là mất đạo đức, đối với đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, là trẻ nhỏ tư duy ý thức đều chưa hoàn chỉnh thì thật là công bằng và vô cùng tàn nhẫn.

      Người đàn ông đứng trầm mặc một lát - “Em gái con từ khi sinh ra đã yếu đuối nhiều bệnh.”

      Trong hai chọn một mãi mãi là điều tàn khốc.

      Do thân thể khỏe mạnh, đáng đời !

      Nhếch miệng cười, đường cong khóe môi đầy châm chọc, thanh của Đường Y Y thật nhẹ, giống như đan khắc chế – “Tôi còn có việc.”

      Người đàn ông vội vàng muốn kéo Đường Y Y , nhưng lại bị lạnh nhạt tránh .

      Người đàn ông đứng đó đâm ra lúng túng – “Y Y, vậy con cho ba số điện thoại liên lạc .”

      Lưng người đàn ông cong xuống, giọng nói đã có chút ít ý ứ khẩn cầu.

      Mi mắt Đường Y Y mở ra, trong nháy mắt có ý niệm hiện trong não, bành trướng nhanh chóng trong lòng, trong phút chốc bao trùm lý trí và ý thức, ảnh hưởng đến quyết ̣nh về cuộc đời của .

      Cho đến khi kịp phản ứng, đã kịp hối hận, chỉ có thể kiên trì ôm lấy một tia hi vọng – ông thật sự quan tâm .

      Mà thực tế chứng minh cho , có nhiều thứ cho dù khát vọng thế nào, cũng thể được như ước nguyện.

      Thậm chí còn làm cho bản thân bạn thất vọng càng lớn.

      Sau lần gặp đó cũng lâu lắm, ba lại xuất hiện.

      “Y Y, có thời gian ? Người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm .

      Đường Y Y bị cảm mạo, ̉ họng đau nhức, thanh ám ách, tâm trạng bị lay động – “Có chuyện gì ?”

      Chà xát hai tay vào nhau, ba châm chước nói – “Có chuyện như thế này, em con muốn mở công ty, nhưng đủ tài chính, con xem…”

      “Có thể chi ra một khoản trước ?”

      Ba vội vàng giải thích – “Y Y, ba phải vì tiền mới đến thăm con, người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm cũng phải vì điều này.”

      Ông dừng một chút, thở dài – “Hoàn cảnh trong gia ̀nh giống như trước kia, ba có bản lãnh gì, nên chỉ có thể nhờ con giúp cho em con một chút.”

      “Con làm việc ở Tần gia, luôn luôn theo Tần Chính, ba có nghe qua, ta hết sức coi trọng con.”

      “Chuyện này đối với con chỉ là chuyện nhỏ, là gì cả, nhưng đối với em con sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau.”

      Đáy mắt Đường Y Y lạnh buốt, hóa ra đây chính là nguyên nhân tìm đến .

      cảm thấy buồn cười, buồn cười bản thân tin vào lời nói kia, giờ thì cây ngay sợ chết đứng muốn giúp đỡ.

      Tại thời điểm bị đối xử như là súc sinh, ai sẽ nghĩ đến sống chết của ?

      Hạnh phúc nửa đời sau? Đường Y Y mím chặt môi, bản thân còn biết đó là gì!

      Chờ một lúc lâu nghe được câu trả lời như mong muốn, mặt người đàn ông đầy thất vọng, lại ́ gắng che dấu – “Y Y, nếu như con thấy khó xử cũng sao, ba có thể tìm cách khác, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm , mẹ con nhớ con, còn có em con, cả hai đều chưa từng gặp nhau…”

      “Tôi có thời gian, còn nữa.” Đường Y Y mở miệng cắt đứt lời của ông, thanh lạnh lùng bên trong chứa đựng căm hận – “Về sau cần tìm tôi nữa.”

      Người đàn ông ngơ ngác nhìn bước .

      Ông dường như hiểu, còn có cái gì quan trọng hơn người trong nhà.

      Sau mấy chục năm, đều có chuyện gì, vì sao thể ngồi ăn cơm cùng bọn họ, bên bàn ăn ấm áp bàn chuyện gia ̀nh.

      Tết Nguyên Đán năm đó, phá lệ thanh lãnh yên tĩnh hơn bình thường.

      Qua ba ngày đầu năm, Đường Y Y đến thành phố D lấy một bộ trà cụ do Tần Chính đặt trước, chính bản thân một chuyến.

      Có một số chuyện khéo như là ̣nh mệnh.

      Đường Y Y cầm bộ trà cụ ra, vô tình đảo mắt vào cửa hàng ngọc bên cạnh.

      Ba ngắm ngọc, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, còn có một gái trẻ xinh đẹp, từ hình dáng điệu bộ có vài phần giống nhau, có thể thấy họ chính là người một nhà.

      Chỉ vào một vòng ngọc bên tay trái, người phụ nữ hỏi – “Tiểu Hi, con thích cái này ?”

      Đường Hi lắc đầu – “Mẹ cần phải như vậy, chỉ là sinh nhật mà thôi, năm nào mà như vậy, mua một cái bánh ngọt là được rồi.”

      Nói thì nói như vậy, nhưng ánh mắt rời vòng ngọc kia.

      Mặt mũi người đàn ông tràn đầy từ ái – “Cái nào cũng được, con chọn một cái .”

      Người phụ nữ vỗ vỗ mu bàn tay Đường Hi – “Đúng vậy, nghe lời ba con .”

      Đường Hi gãi gãi mái tóc xoăn – “Vì sao phải nhất ̣nh phải tiêu món tiền này.”

      Sau khi ba người rời khỏi cửa hàng, trong tay người đàn ông là một cái hộp, Đường Hi đeo vòng ngọc ̉ tay, theo động tác xốc lại mái tóc xoăn, chiếc vòng càng hiện lên rõ ràng.

      Người phụ nữ đột ngột nói một câu – “Sinh nhật Y Y cũng chính là hôm nay.” - Rồi thở dài – “Bao nhiêu năm qua chúng ta cũng cho nó một bữa tiệc sinh nhật.”

      Người đàn ông trầm giọng nói – “Nó ở Tần gia, chưa từng trải qua những ngày khổ cực với chúng ta, ăn lo, mặc nghĩ, lại qua lại với giới thượng lưu, quen biết nhiều người, thiếu cái gì.”

      Người phụ nữ lại thở dài – “Cũng phải, cuộc sống của nó rất tốt.”

      Đường Hi gẩy gẩy vòng tay – “Chị ấy gặp mặt chúng ta còn muốn, nói đến chị ấy làm gì ?”

      “Thôi thôi, cũng là ba sai.” - Người đàn ông nói – “Nó còn oán chúng ta.”

      Ba người nói tiếp nữa, sóng vai nhau băng qua đường, nhìn thấy bóng người khuất trong góc.

      Đường Y Y đứng vậy nhúc nhích, nhìn bọn họ vừa vừa nói vừa cười ngồi lên taxi, mặt chút biểu cảm.

      Nỗi bi thương đè trong ngực Đường Y Y, đè ép nghẹn ngào, khiến thở được, suýt chút ngất .

      Nguyên lai ngày hôm nay là sinh nhật mỗi năm của – chưa từng có ai nói cho biết điều này.

      “Con gái, qua năm mới sao con đứng khóc ở đây ?”

      Nghe giọng nói kề bên tai, Đường Y Y giật mình, mặt mũi tèm lem nước mắt, dùng tay che kín mặt, đè nén bi phẫn trong lòng.

      “Ông ơi, hôm nay là sinh nhật con.”

      biết vì sao Y Y lại nói lời này với một ông lão xa lạ.

      Chính bản thân còn ngơ ngác khi nghe mình nói.

      Ông lão lấy từ trong túi của mình ra một que kẹo, bàn tay ông teo tóp xơ xác, nở nụ cười hiền lành – “Bé con, sinh nhật vui vẻ.”

      Nhìn cây kẹo đến ngu ngơ, mắt Đường Y Y đỏ lên, đưa tay đón que kẹo, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt – “Con cảm ơn.”

      Ông lão giấu tay vào túi áo bông, từ ái nói – “Sinh nhật nên vui vẻ, vì sao con khóc thương tâm như vậy ?”

      Đường Y Y nói – “Bởi vì có chuyện gì vui vẻ.”

      Nghe người con gái trạc tuổi cháu gái mình bi quan trả lời, ông lắc đầu – “Con mới bao nhiêu tuổi đâu, đời còn dài."

      Đường Y Y ngẩn người, đúng vậy, đời còn dài.

      còn có tương lai dài đằng đẵng đều phải ở cạnh Tần Chính, một tương lai vĩnh viễn có ánh mặt trời.

      “Nhưng…nhiều năm qua con đều vui.”

      “Nếu con đã cảm thấy vui…” mặt ông lão đầy nếp nhăn là dấu vết của năm tháng qua – “Vậy thì quên .”

      Quên ? Đường Y Y nhìn phố xá người qua lại dứt, cũng muốn quên tất cả.

      Nhưng mất trí nhớ.

      Làm sao có thể quên tất những con người và những việc đáng ghét đã trải qua ?

      Tim Đường Y Y ngừng đập nửa nhịp, sau đó điên cuồng nhảy loạn lên.

      Một kế hoạch nảy sinh trong não , lặng yên một tiếng động.

      Nhìn lại hướng cả nhà họ Đường vừa rời khỏi, Đường Y Y hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Bọn họ có thể sống tự do, tùy ý, người một nhà vui vẻ, vì sao muốn phải hi sinh đời mình ?

      Có một loại cảm giác lên men trong lòng Đường Y Y, lây lan khắp lục phủ ngũ tạng, biết là oán hận hay là hâm mộ.

      Đường Y Y cũng muốn có cuộc sống của bản thân mình, thuộc về bản thân , tự quyết ̣nh, làm chủ, có ai khống chế, có ai quấy nhiễu.

      Kể cả quỹ đạo nhân sinh đó thông thuận hay phức tạp, đều thuộc về bản thân .

      Ngày hôm đó sau khi trở về, Đường Y Y bắt đầu vụng trộm thiết kế bố cục.

      So với bất cứ ai càng hiểu rõ, chỉ cần còn sống một ngày, chính là một phần tử của Tần gia, là người của Tần Chính.

      ta tùy ý làm loạn trong sinh mệnh của .

      Cho nên nghĩ đến cái chết.

      chết, Tần Chính mới đem loại bỏ khỏi Tần gia.

      Nhưng thể thực sự chết , nếu như vậy, cam lòng.

      Có rất nhiều chuyện chưa được trải qua, ví như nuôi mèo, có thời gian rảnh rỗi sẽ mang nó phơi nắng.

      Trong thời gian gần một năm, Đường Y Y liên tục chuẩn bị, cẩn thận từng chút, từng bước từng bước một hết ván cờ, rất cẩn thận.

      Vì đề phòng Tần Chính, một kích phải trúng ́ch, Đường Y Y ở sau lưng đâm một dao, trong kế hoạch của , nhát dao kia cần phải lấy mạng Tần Chính, cũng khiến ngã quỵ hết sức thảm, cần một thời gian dài để khôi phục.

      Ai ngờ được quyền lực của Tần Chính so với những gì hiểu biết còn đáng sợ hơn, liều được ăn cả ngã về , cũng chỉ lưu lại một vết sẹo người .

      Suy nghĩ đột ngột bị cảm giác đau đớn kéo quay về, Đường Y Y nếm được mùi máu tanh, người đàn ông coi ra gì tàn sát môi , giống như nhiều lần trước kia.

      hít vào phổi một hơi, đều là mùi của đàn ông, Đường Y Y cưỡng chế cự tuyệt luồng hơi thở kia tràn vào buồng phổi.

      Tần Chính phát giác Đường Y Y có hô hấp, lập tức lui ra, dùng sức nắm lấy mặt , bức bách hé miệng – “Em muốn chết phải ?”

      Đường Y Y hấp khí từng ngụm từng ngụm, hô hấp luồng khí nhiễm mùi Tần Chính.

      Nhìn người con gái này hết thất thần trước mặt , Tần Chính nhai kỹ cảm giác mới mẻ này, vẻ mặt vặn vẹo.

      phải muốn biết tại sao hay sao ?” Ngực Đường Y Y phập phồng kịch liệt – “Tôi nói cho biết.”

      dùng loại ánh mắt đã chịu đựng đủ nhìn qua Tần Chính.

      “Tôi muốn thay đổi nhân sinh của bản thân, Tần Chính, tôi ghét cuộc sống như là cái xác hồn.”

      Mặt Tần Chính chút thay đổi, ánh mắt băng hàn.

      Dù biết rõ đáp án, nhưng khi chính tai nghe nói, phát hiện bản thân mình khó mà khống chế được tâm tình của bản thân.

      Tần Chính phát tay, chén trà rớt xuống sàn nhà, kèm theo là tiếng rống giận dữ của .

      “Vì như vậy ?”

      “Phải.” - Đường Y Y hít một hơi – “Chính là như vậy.”

      “Tôi nói cho em biết, em…” - Hô hấp Tần Chính dần dần nặng nề, triệt để hỗn loạn, níu lấy Đường Y Y, kéo đến trước mắt, gân xanh ̉ nhảy lên, gương mặt dữ tợn đặt biệt kinh người.

      có tôi, em là gì hết.”

      “Có phải tôi nên nói tiếng cám ơn ?”

      “Đừng đem bộ mặt này nói chuyện với tôi, Đường Y Y, em ép tôi động tay chân với em phải ?”

      Đường Y Y nhìn Tần Chính một cái, rõ ý tứ.

      Cái nhìn kia khiến lửa giận trong lòng Tần Chính tạm dừng.

      “Ai cũng có thể bán đứng tôi, nhưng em – Đường Y Y, em có tư cách !” túm chặt Đường Y Y, khớp xương trắng bệch, cật lực áp chế bản thân – “Em tự hỏi bản thân mình chưa ? Từ nhỏ đến lớn, em ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, tôi đối xử với em tốt ?”

      “Nếu có tôi, em sẽ tiếp tục ở chuồng ngựa làm súc sinh, chừng em đã sớm chết, em lấy đâu ra cơ hội mà bày mưu đặt kế với tôi ?”

      Câu nói cuối cùng cơ hồ rống lên, hai tròng mắt tràn ngập khói mù.

      “Đường Y Y, làm người phải biết đủ, biết hàm ơn, hiểu ?”

      “Làm người ?” Đường Y Y châm biếm – “Tôi trừ có thể thở, có nhịp tim, còn có cái gì giống con người hay sao ?”

      Sắc mặt Tần Chính khủng bố – “Đừng làm cho tôi phải nhắc cho em nhớ !”

      cười lạnh – “Em đừng quên, là cha mẹ ruột của em từ bỏ em, mà phải tôi.”

      Đường Y Y nắm hai tay lại, đây chính là miệng vết thương ở đáy lòng thể chạm vào, chỉ nhẹ nhàng huýt một cái thôi đã làm đau tê tim liệt phổi.

      thả tôi , tôi vô cùng cảm kích.”

      Tần Chính giận quá hóa cười – “Nằm mơ.”

      Giọng nói lãnh khốc – “Tôi quên, em đã nằm mơ, vừa tỉnh.”

      Lời nói bên tai đầy ngây thơ, ác ý, căn bản giống như Tần Chính trong suy nghĩ của sẽ nói, Đường Y Y phảng phất giống như nhận ra người đàn ông đứng trước mặt mình là ai.

      hiểu, nếu Tần Chính đã biết bán đứng , nếu hiện tại đã tìm thấy thì có thể tùy tiện vứt ở nơi hoang vu nào đó người ở, để tự sinh tự diệt.

      Hoặc là làm cho hoàn toàn có gì hết, để trải qua cuộc sống dơ bẩn đê tiện nhất, rồi ngắm nhìn trong tình trạng sống bằng chết.

      Bất kể là loại kết quả nào, cũng có khả năng là cục diện giống như hiện tại.

      Chán ghét lẫn nhau là như thế nào ?

      Giống như đoán ra tâm tư của Đường Y Y, Tần Chính đột ngột nở nụ cười – “Đừng nghĩ vội, có em, cuộc sống mất rất nhiều niềm vui thú.”

      “Sau sự kiện của hai năm trước, có phải em nên làm chút gì đó ? Đường Y Y, gia quy của Tần gia phải em đã quên rồi chứ ?”

      muốn tôi làm gì ?” Sắc mặt Đường Y Y bình tĩnh – “Muốn tôi khóc lóc nức nở, quỳ mặt đất lạy , nói tôi sai rồi, cam tâm tình nguyện chịu phạt, hơn nữa bảo đảm tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, vĩnh viễn thuận theo bất cứ điều gì ra lệnh, phải ?”

      chủ tâm nói những lời kia khiến chán ghét, từ giữa răng môi Tần Chính phun ra một câu – “Em cứ thử xem.”

      “Có lẽ khi tâm tình tôi tệ, có thể thưởng cho em hai ngày, em hầu hạ tôi sảng khoái, nói chừng tôi sẽ quên chuyện kia.”

      Đường Y Y cười ra tiếng – “Chuyện như vậy cũng tính sao ?”

      Hai chân Tần Chính bắt chéo, nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ, mắt sắc khiến người khác nhìn rét mà run – “Có ý tứ.”

      Bên môi Đường Y Y có độ cong, lạnh lùng nhìn thẳng mặt Tần Chính.

      một tay dạy dỗ , bất luận thủ đoạn hay mưu lược, còn chưa đủ độ lửa, nhưng hai người ở phương diện khác thì giống nhau, lạnh lùng, ngoan tuyệt.

      “Tôi mệt mỏi, bỏ qua cho tôi .”

      “Bỏ qua cho em ?” Tần Chính giống như nghe được chuyện cười – “Tôi nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, em báo đáp tôi như vậy ?”

      Hàm răng Đường Y Y thấm máu.

      “Nói thực cho em biết, nếu như có chuyện của hai năm trước, một ngày nào đó khi tôi thấy em mệt mỏi, tôi cũng sẽ để cho em rời .” Tần Chính câu môi – “Nhưng bây giờ, cho dù em khiến tôi nhàm chán, em cũng đừng hy vọng em có cuộc sống của chính mình.”

      Thân thể Đường Y Y phát run.

      “Đừng trách tôi nhắc nhở em.” Tần Chính vuốt ve môi – “Nếu như em muốn dùng cái chết giải quyết tất cả mọi chuyện.”

      “Đường Y Y, tôi bảo đảm, em sẽ hối hận.”

      Im lặng nhìn Tần Chính, nắm bắt mỗi một tia tâm tình biến hóa của , xấu xí đến chịu nổi, Đường Y Y khẽ cười – “ quả thật làm cho tôi chán ghét.”

      Tần Chính nắm ̉ – “ Em có tư cách gì chán ghét tôi ?”

      Đường Y Y đột nhiên buồn nói chuyện.

      đột nhiên phát giác, Tần Chính hiện tại chính là người điên, rất dễ dàng mất khống chế, thay đổi liên tục đoán được.

      Tần Chính thấp giọng ra lệnh – “Nói chuyện.”

      Đường Y Y ngẩng đầu – “Tôi có gì để nói với .”

      “Vậy có thể nói với ai ?” Tần Chính cười lạnh, hồn nhiên chưa phát giác ra giọng nói của có điểm đúng – “Với Lục Khải Chi phải ?”

      “Hay là Bạch Bân ?”

      Đường Y Y rũ mắt xuống, Bạch Bân giúp , là vì báo ân.

      theo Tần Chính làm việc, tay vấy bẩn, phải là người lương thiện gì, duy nhất chỉ một lần làm việc thiện chính là Bạch Bân.

      Lần đó đơn thuần chỉ có một cái ý niệm rồi đưa ra quyết ̣nh, cho Bạch Bân một khoản tiền, giúp gia ̀nh vượt qua giai đoạn khó khăn, giúp Bạch Bân thuận lợi tốt nghiệp.

      Lại một lần nữa thất thần trước mặt , biết nghĩ gì, đến người nào, Tần Chính sợ bản thân mình sẽ thật sự động thủ với , tại thời khắc lý trí chưa hoàn toàn sụp đổ xoay người bước ra ngoài.

      Qua nhiều ngày sau ngày hôm đó, Đường Y Y còn chưa bước ra khỏi phòng, cửa phòng khóa lại, nhưng ngoài cửa có mấy người canh gác, một ngày ba bữa cơm đều có người giúp việc mang đến.

      Đường Y Y bị cầm tù.

      Di động, máy tính đều bị mang , mất khả năng liên lạc cùng thế giới bên ngoài, sống trong lồng sắt rộng rãi xa hoa.

      Cũng may còn có Phú Quý mỗi ngày đều ở bên cạnh , làm cho vui vẻ.

      Nhưng lại có thêm một điều làm cho thoải mái, chính là việc Tần Chính xuất hiện trước mặt , giống như chẳng quan tâm đến , đã quên còn một người như thế này tồn tại, muốn chết già trong phòng, rữa nát.

      Thu đông lại.

      Rõ ràng mới hơn hai tháng, đã chuyển mùa, cho đến khi Đường Y Y nhìn thấy quản gia, đọc truyện cho Phú Quý nghe.

      Quản gia xuất hiện phá vỡ bầu khí yên tĩnh.

      Ông có cảm giác sâu sắc có lỗi với Đường Y Y - “Đường tiểu thư, tiên sinh bảo là tuyết rơi, muốn xuống lầu ngắm tuyết.”

      Bàn tay cầm sách khựng lại, Đường Y Y thiếu chút nữa cảm thấy bản thân mình sinh ra ảo giác, vì sao nhiều ngày yên ắng, còn nghĩ rằng Tần Chính đã chết.

      Hóa ra ta chết.

      Chỉ suy nghĩ biện pháp mới hành hạ thôi.

      Ngoài trời bão tuyết bay tán loạn, hết sức đẹp, người ngắm tâm tình nhẹ nhãng phiêu lãng.

      Tần Chính ngồi ghế, mặt áo len màu sẫm cao ̉, dáng người cao quý nho nhã – “Như thế nào ? Tôi chết bệnh, em thất vọng ?”

      Đường Y Y nhìn bông tuyết tung bay – “Có tuổi, những tật xấu như vậy cũng sẽ đến thôi, chỉ là sớm hay muộn.”

      Sắc mặt Tần Chính bỗng xanh mét, trù ẻo .

      “Những gì em nói từ trước đến giờ đều đã quên còn một mảnh ?”

      Thình lình nghe nhắc tới quá khứ, Đường Y Y nhất thời biết nhắc đến điều gì – “Ai mà có tuổi trẻ, trẻ người thì non dạ.”

      Hơi thở cả người Tần Chính ngưng trụ lại, hay cho một câu “trẻ người non dạ”.

      phải ́ ý nói vậy, thật ra đối với chuyện trải qua năm đó bản thân còn một tia hoài niệm.

      Hơi thở quanh người lạnh băng như tuyết rơi bên ngoài, Tần Chính đứng dậy rời .

      Đường Y Y vuốt ve lông dọc sống lưng Phú Quý – “ biết hiện giờ ̀nh Vân quay xong chưa, chúng ta hẹn với ấy rồi lạy chùa.”

      “Tao đến công ty làm, mọi người có lẽ nghĩ tao đã từ chức, Lý Mi đoán chừng đã tìm Lục Khải Chi nghe ngóng.”

      “Phú Quý, em nói xem khi nào tuyết sẽ ngừng rơi ?”

      “Nếu như bão tuyết rơi liên tục, khi đạp giày lên, dấu chân sẽ bị che rất nhanh ? Phú Quý ?”

      Đường Y Y cuối đầu, chú mèo đùi đã ngủ thiếp .

      “Mập như cái lu, chỉ có thể là mày.”

      Quản gia bước lại nói – “Đường tiểu thư, tiên sinh thời gian này liên tục say rượu, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với thân thể tốt, khuyên tiên sinh một chút .”

      Vẻ mặt Đường Y Y trào phúng – “Ông quá coi trọng tôi, tôi làm gì có khả năng đó.”

      Sắc mặt hơi sượng, quản gia muốn nói lại thôi – “Đường tiểu thư, tiên sinh để ý đến .”

      Đường Y Y lạnh lùng nói – “Đừng làm tôi buồn nôn.”

      Đứng tại đầu bậc thang, đôi mắt Tần Chính u tia sáng, sải bước xuống lầu, dùng sức túm lấy Đường Y Y lôi lên xe.
      Last edited: 2/9/17

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Thương Y Y quá, nhớ lại là khổ mà :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :