1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16.1

      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp biết lúc chụp ảnh, có số cảnh là dựa vào sai chỗ chụp ra, lúc này, đầu óc tưởng được quá nhiều, chỉ có thể làm bước nhìn bước.

      có thể đánh cuộc mặc dù đám lưu manh này có nhân phẩm tồi tệ, nhưng là biến thái, nếu có hứng thú với đàn ông, sớm làm người may mắn rồi, tội gì còn phải ở lại chỗ này chứ.

      Lưu Diệp nghĩ như vậy, cũng liền đếm xỉa gì nữa, lúc cúi người hôn lên người nọ, đôi mắt thỉnh thoảng nháy nháy, hi vọng đối phương có thể hiểu được ý .

      Bằng đối phương trốn tránh, liền bị lòi đuôi rồi.

      biết do đối phương hiểu được ánh mắt , hay là vốn lười động đậy, dù sao lúc làm bộ dán lên, người nọ chỉ giương mắt nhìn .

      rất có chừng mực, cũng dán người lên .

      Nhưng đoán ở khoảng cách này, góc độ như vậy, rất dễ nhìn nhầm là dán người lên.

      vốn cho rằng tùy tiện hôn vài cái sờ vài cái là có thể lừa gạt được.

      Nhưng càng về sau, Lưu Diệp biết là đối phương bị dày vò đến mức kích động, hay là thế nào.

      ràng ban đầu người còn cứng ngắc, sau khi bị mình ghé sát lại gần, còn ngừng vuốt ve, chợt có phản ứng.

      Cái này quá kinh hãi rồi!

      Người này có biết làm gì hay ? trai à!

      Bị □ phải an phận chút chứ!!!

      như vậy là tôi cường, bạo cũng là cường, bạo tôi à?

      Lưu Diệp quả sắp phát điên rồi.

      Hơn nữa nhìn ánh mắt người nọ, hiển nhiên ta cũng rất kinh ngạc vì biểu của chỗ kia.

      Ánh mắt vốn lạnh lẽo, chợt biến hóa, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt .

      Lưu Diệp ghê tởm đếm mức mặt biến sắc luôn rồi!!!

      vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy!

      trai à!! Có phải để quên tiết tháo ở nhà rồi !

      Loại tình huống này mà cũng có thể xảy ra chuyện đố à!!!

      Nhiều người còn nhìn chằm chằm vào chỗ này đó!!!

      muốn đau mắt hột luôn rồi!!!

      Nhưng do thân bất do kỷ đấy!!!

      Lưu Diệp tránh cũng chỗ tránh, hít sâu cái, cảm thấy mình quả thực là Thánh mẫu, hào quang chiếu khắp lục địa rồi, cũng đến mức này rồi, lại còn có thể chịu đựng ghê tởm che chắn cho đối phương...


      Được rồi...

      ra cũng do người này xui xẻo, đàn ông chính là loại động vật có tiết tháo!

      cũng biết mình vượt qua đêm nay thế nào.

      Tâm lý thân thể đồng thời bị thương, cuối cùng còn bị đám lưu manh chèn ép phải ôm ấp chỗ với người này.

      Nhưng người kia cũng bị đánh thành như miếng vải rách, cũng biết phải ôm ấp thế nào.

      Hơn nữa chuyện này làm cho người ta ghê tởm da đầu tê dại, chỉ cần ghé sát vào người này, liền cảm thấy các loại buồn nôn muốn ói...

      Nhưng như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa?!

      buồn bực nghiêng người, người này quá nặng, căn bản ôm nổi, chỉ có thể nghiêng người nửa ôm đối phương.

      Cuối cùng vẫn là hai tên lưu manh đến, cứng rắn nâng thân thể của đối phương đè lên người .

      thiếu chút nữa bị đè đến thở nổi, nhìn dáng vẻ người này béo, ngờ lại nặng như vậy, hơn nữa xương người này chẳng khác nào tấm sắt, quả đè chết người.

      Lưu Diệp rất bản thân mềm mại bao nhiêu, hết cách rồi, phụ nữ trời sinh nhiều mỡ hơn đàn ông chút.

      Cho nên đám lưu manh vốn muốn trừng phạt ta, bây giờ lại chẳng khác nào tìm được tấm đệm êm cho .

      chưa từng thân thiết với đàn ông như vậy, lúc này bị người đè lên, cảm giác thoải mái làm rất khó chịu.

      Nhưng mà đối phương cũng là người bị hại, vừa rồi còn bị mình giày xéo...

      Mặc dù đối với chuyện này còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng đối phương cũng đội cái mũ người bị hại lên rồi.

      Cứ chịu đựng như vậy qua lúc lâu, muốn tránh khỏi người này, có điều phóng tầm mắt nhìn, đám lưu manh kia sớm chiếm hết các chòi gác của phòng tạm giam cả rồi.

      Hết cách, chỉ có thể tiếp tục kiềm chế.

      Chỉ là biết là người này do bị mình dày vò hay do vết thương gây ra.

      lát sau Lưu Diệp liền cảm thấy thích hợp, thân thể đè lên mình rất nóng, quả giống như phát sốt vậy.

      Này...

      Này... Người này ngã bệnh rồi hả?!

      Vốn bị thương nặng như vậy, lại bị mình thế này thế nọ, cho nên bây giờ phát sốt!?

      Nghĩ như vậy Lưu Diệp liền có chút được tự nhiên.

      cũng sợ xảy ra sai sót, ngộ nhỡ người này cứ như vậy phát sốt đến hỏng, đến lúc đó truy xét xuống, là do giày xéo các loại hành động bỉ ổi, có muốn sống hay ?!

      liền thừa dịp đám lưu manh kia đều ngủ cả, nỗ lực xoay vặn người, cởi áo khoác của mình ra.

      may là lúc bị đưa đến đồn cảnh sát, có mặc áo khoác.

      Bên trong vẫn là áo nỉ đồng phục của khách sạn, cho nên cũng cảm thấy lạnh.

      Trong lòng chất chứa bao nhiêu áy náy, mặc kệ đối phương có thể nghe được hay , lúc giúp phủ thêm áo khoác cho đối phương, vẫn giọng câu: " xin lỗi... Tôi cũng muốn như vậy ..."

      Khi giúp đối phương khoác thêm áo, lại lần nữa thấy được vết thương người ta.

      Những vết thương đó cũng có gì dọa người, toàn là những vết tím bầm, còn có chút vết máu, ra những thứ thực dọa người người người này ngược lại là những vết sẹo vốn có của .

      Ngang dọc chồng chất, quả thể nhìn thẳng, biết người này làm sao mà sống được...

      liếc qua là có thể thấy những vết sẹo dọa người đó, hèn chi người này coi việc bị vây đánh là quan trọng.

      Những vết thương người ấy, biết người này trải qua bao nhiêu trận sống chết, đoán chừng sớm chẳng quan tâm rồi.

      biết gì cho tốt cứ như vậy vượt qua đêm.

      Rốt cuộc chịu đựng được đến ban ngày, gần như là trời vừa sáng, liền nghe được thanh cửa mở.

      cảnh sát quèn ở ngoài cửa kêu tên .

      ôm người nọ đêm, lúc này tay chân tê dại, lúc đứng lên thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

      Đợi khi run rẩy đứng lên, ra ngoài.

      Chỉ thấy bên ngoài sớm có người chờ .

      có chút ngoài ý muốn, bởi vì ngờ Hoàn Thiểu Hàng tới...
      Last edited: 2/10/16
      Phong Vũ Yên, Hale205Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 16.2

      Editor: Bồ CôngAnh


      Lúc này Hoàn Thiểu Hàng cười híp mắt trò chuyện gì đó với người của đồn cảnh sát.

      nhìn dáng vẻ Hoàn Thiểu Hàng gọi bạn gọi bè với người ta, ngược lại ngạc nhiên lắm, chỉ là trước đây Hoàn Thiểu Hàng rất đáng ghét, ngờ đến lúc này, lại là người tới đây cứu mình.

      Nhất thời trong lòng rất phức tạp.

      Trang phục của Hoàn Thiểu giống lắm với thường ngày, người bình thường đĩnh đạc, biết sao hôm nay lại mang chiếc kính sống mũi, mắt kính có màu xanh nhạt.

      Hoàn Thiểu Hàng như vậy có chút kỳ quái, quá giống với hình tượng thường ngày của ta, luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó cổ quái.

      Lưu Diệp buồn bực nhìn Hoàn Thiểu Hàng cái.

      Ngược lại Hoàn Thiểu Hàng cũng tỏ vẻ gì cả, sau khi nhìn thấy , cũng mở miệng gì, vẫn là dáng vẻ vui tươi chút để ý như cũ, đơn giản cầm bút điền lên những tài liệu kia.

      Chờ sau khi điền xong, ta mới lấy kính xuống.

      Lúc hai người ra, Hoàn Thiểu Hàng cũng gì.

      Lưu Diệp cảm thấy mình nên gì đó, liền đứt quãng chuyện mình lấy thức ăn thừa ra.

      Hoàn Thiểu Hàng ồ tiếng, cũng hỏi nhiều.

      Lưu Diệp cảm thấy kỳ quái, chỉ là rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận, Hoàn Thiểu Hàng là người có lòng tham lớn, hơn nữa đối với đàn ông mà vào đồn cảnh sát đêm cũng tính là gì.

      Chỉ có mới cảm thấy là chuyện tày trời.

      Ngược lại Hoàn Thiểu Hàng chủ động đến chuyện chiếc kính: "Giật mình khi thấy tôi đeo kính bảo hộ đúng , đây là do năm ngoái bị thương, lúc vận chuyển xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị ánh sáng mạnh chói vào mắt, bác sĩ bảo tôi nghỉ ngơi ở nhà năm, khi đó chẳng khác nào người mù vậy, chẳng qua tôi ngại đeo kính phiền phức, hơn nữa đeo kính, vừa hay có thể rèn luyện khứu giác và thính giác của mình, nhưng gần đây thị lực của tôi khôi phục rất tốt, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy tôi khôi phục sức khỏe tốt kinh người."

      Lưu Diệp bất ngờ, ngờ ta còn là người tàn tật, nhưng mà tiếp xúc với ta lâu như vậy, phát thị lực của ta tốt.

      Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên thấy ta, ta dán sát vào cái lò nướng như vậy, lúc mình lấy bánh ngọt càng dán tới.

      Lại còn rất thích vây quanh , đều bởi vì mắt của ta nhìn ?

      Bọn họ đường, bỗng nhiên nhìn thấy đoàn xe vọt tới, Lưu Diệp bị dọa sợ vội vàng né tránh.

      Tốc độ của những chiếc xe kia rất nhanh, vọt tới giống như hành quân vậy.

      Lưu Diệp tâm phiền ý loạn cũng để ý, ngược lại Hoàn Thiểu Hàng ở đó nghiêng đầu thầm: "Khương Gia Quân tới đây làm gì vậy?"

      Lưu Diệp cũng để vào lòng, hành với chả gừng* gì ở đây, chút cũng làm chú ý tới.

      *Khương có nghĩa là gừng.

      Bây giờ lòng rối như mớ bòng bong, quả chán ghét mình tới cực điểm.

      biết mình nên cám ơn Hoàn Thiểu Hàng, nhưng có tinh lực đó, sau khi chào tạm biệt với Hoàn Thiểu Hàng, vừa về tới chỗ ở, cái gì cũng cần làm, trước tiên phải tắm rửa sạch, sau đó rửa tay nhiều lần, lúc này rốt cuộc mới cảm thấy ghê tởm nữa.

      Chuyện lần này còn để lại hậu quả, bởi vì vi phạm luật lệ nghiêm trọng, mất thân phận giúp việc bếp núc cho khách sạn.

      Mặc dù Hoàn Thiểu Hàng có thể giúp chút để tiếp tục làm.

      Nhưng Lưu Diệp sợ chỗ đó rồi, tùy tiện mang chút đồ ăn thừa về liền bị đưa vào đồn cảnh sát, ai biết sau này còn xảy ra chuyện thiêu thân gì nữa, dứt khoát nữa.

      Đợi cho đám Vũ Mị, ngược lại biểu của họ rất bình thường, giống như đối với đàn ông mà ra vào đồn cảnh sát chẳng phải chuyện lớn gì, thậm chí những người đó còn khích lệ nên bị chút việc thế này hù ngã, có thể làm được cứ kiên trì .

      Chỉ có Điền Thất an ủi , bảo đừng nữa .

      Lưu Diệp sợ mất mật rồi, bao nhiêu khổ sở mệt mỏi đều có thể chịu đựng được, nhưng chuyện kia, sức chịu đựng của có hạn.

      Cho nên tâm tình lại lùi bước về vị trí ban đầu, chỗ nào cũng dám , câu cũng dám nhiều lời, mỗi ngày đều tập trung làm việc , chỉ sợ xảy ra sai lầm .

      Hơn nữa trong khoảng thời gian này Điền Thất cũng cần người chăm sóc, cũng phải ở nhà chăm sóc Điền Thất.

      ra Điền Thất rất ngoan, việc làm cũng chỉ là chăm sóc Điền Thất nhiều hơn chút, nhưng chuyện có thể giúp Điền Thất cũng rất ít, ngược lại bởi vì Điền Thất đến, cái chỗ ở như chuồng heo của bọn họ lại được thay đổi.

      Bấ luận thân thể Điền Thất có thoải mái hay , cậu đều cố gắng làm việc, nỗ lực giảm bớt gánh nặng cho người xung quanh.

      Lưu Diệp xem ở trong mắt, lại càng cảm thấy đau lòng cho đứa bé ngoan ngoãn này hơn.

      cũng cố gắng chăm sóc Điền Thất, lấy chăn đệm khô ráo nhất cho Điền Thất dùng.

      Vào ban ngày, ở chung chỗ với Điền Thất, buổi tối lại tiếp tục làm công việc trong phòng bao.

      Ngày đó Mậu Thần dẫn bạn bè tới đây uống rượu.

      sớm quen với tình hình như vậy, cũng liền nhúc nhích ngồi cùng ghế sofa, đám người Mậu Thần cũng ca hát, gần đây rất thích xem tin tức TV.

      Cũng biết gần đây xảy ra chuyện gì, kênh thời hò hét loạn lên, hình như là có tin tình cảm gì đó rất lợi hại vậy.

      Lưu Diệp xem câu được câu , bây giờ đặc biệt cảm thấy may mắn vì chuyện mình là phụ nữ bị lộ ra ngoài, mới phát sức chịu đựng của bản thân ở những chuyện này rất thấp, ngay cả chuyện kia, cũng cảm thấy như gặp phải tai hoạ ngập đầu.

      Nếu như bị người khác phát là phụ nữ, lại bị người ta lột sạch nghiên cứu, phỏng chừng trực tiếp cắt cổ chết cho xong.

      Lúc này rảnh rỗi nhàm chán, liền ngồi nghe đám người Mậu Thần chuyện.

      "Lần này Khương Nhiên lại làm ra chuyện gì à?"

      "Hình như là bị scandal xâm phạm."

      " phải ta là thẳng nam đệ nhất thiên hạ à, năm đó người may mắn thầm mến , ở quảng trường người may mắn điêu khắc bức tượng nửa thân trần của , hai lời trực tiếp lấy thuốc nổ cho nổ tung bức tượng, người của phòng thị chính chạy tới lý luận với , ta gặp cũng thèm gặp trực tiếp cho người ta chữ cút, người như vậy cũng có thể bị xâm phạm?"

      Hiển nhiên Khương Nhiên là đề tài nóng, vừa có người khơi chuyện, những chuyện bát quái ngừng tuôn ra.

      Ngay cả Lưu Diệp ngồi bên cạnh cũng bị bát quái của ta làm cho sững sờ.

      Người nọ quả chính là tên thần kinh!

      Gì mà mua mảnh đất quý nhất ở khu người giàu rồi làm gì cả, vây xung quanh là các tòa biệt thự, cứ bỏ hoang như vậy, cuối cùng biết sao lại đứt gân não thuê người đào ao nước, ngày ngày cầm cây cần chơi trò câu cá... Chơi được tháng lại muốn chơi nữa, lại bắt đầu cho người thả các loại hoa cỏ vào ao...


      Có tranh chấp với phòng thị chính liền mua mấy nhà truyền thông, ngày ngày cắm chốt ở phòng thị chính bới móc các chuyện xấu, vừa chụp vừa mắng...

      Làm cho người của phòng thị chính vừa nghe thấy tên liền nhức đầu...

      Lưu Diệp nghe xong cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đời này có người thần kinh như vậy sao?

      Cũng bị thần kinh thành ra như vậy rồi, lại còn có thể càn quấy, mà làm mình phá sản à?

      cũng liền nhịn được mà hỏi: "Nếu người này chơi đùa lợi hại như vậy, vậy sao còn chưa bị phá sản?"

      "Cách phá sản còn xa lắm, nếu phải chính làm xằng làm bậy, có lẽ xuất mấy gia tộc lớn kia đâu, năm đó và Hầu Gia là hai nhân vật lớn nổi danh, mấy gia tộc lớn đều là trong mấy ngàn người chọn người thừa kế, hoặc là vào lúc bản thân còn sống liền bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế, như vậy mới có thể ngừng phát triển lớn mạnh, vòi cũng luôn kéo dài hướng ra phía ngoài, gien cũng ngừng ưu hóa, duy chỉ có Khương Nhiên này, lại rất tùy ý, mỗi lần chỉ clone cái, hơn nữa cũng ưu hóa, cũng nuôi dạy, cứ để mặc như vậy, mỗi cái vẫn giữ nguyên tên như cũ... Cậu nghĩ mà xem, chỉ có người thừa kế dĩ nhiên là lựa chọn nào khác, tốt xấu đều là nó, lại dạy dỗ cho tốt, kết quả có thể nghĩ được, nếu tốt dĩ nhiên là tệ, nhưng nếu tốt sao, lập tức thành tên phá của, hơn nữa gien của Khương Nhiên thích hợp với thời đại hòa bình, trời sinh là phần tử hiếu chiến, cho nên người thủ lĩnh mấy đời Khương gia về sau đều loạn xì ngầu cả lên, chuyện hoang đường nào cũng dám làm, tai vạ gì cũng dám chọc, nghe người đứng đầu Khương gia đời trước, còn từng trộm Eve, sau đó Liên Bang Chính Phủ phải tự mình đứng ra đàm phán với , đúng rồi, mỗi tháng triển lãm ‘Thế giới phụ nữ’ đều nghỉ ngơi ngày, với bên ngoài là cần nghỉ ngơi, ra chính là dành thời gian đó cho ... Thế nhưng mấy năm nay lăn qua lăn lại, năm đó thời bá chủ, bây giờ cũng biến thành thủ lĩnh lưu manh."

      Mậu Thần cũng xen vào: " ra biến thành như vậy cũng có biện pháp, là loại người khai phá đất đai, năm đó còn có người tiên đoán loại người này biến mất, đời trước Khương Nhiên chỉ sống đến hai mươi chín tuổi, phỏng chừng đời này vài năm nay cũng hết mức rồi."

      Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy đấy, loại người khai phá là xui xẻo nhất, trải qua trăm cay nghìn đắng, chiến đấu nơi xa trở về muốn sống hết quãng đời còn lại với người , lại phát căn bản tìm được người ... Ngay cả thành tựu của mình cũng có người chia sẻ, vì vậy tự mình trở nên sa đọa..."

      "Lại tiếp vẫn là gien của Hầu gia lợi hại. "Những người khác giống như chợt nhớ tới gì đó : "Nhất định chính là loại gien thăng cấp, mỗi lần đều hoàn thiện thêm chút, chỉ là biết lần này lấy hình thức gì xuất , nếu có thể tiến hóa ra cần gien phụ nữ tốt, như vậy cũng giảm bớt nhóm người may mắn kia cuối cùng di chuyển chủng tộc diệt sạch những bàn luận ác ý về chúng ta."

      Lưu Diệp vừa nghe đám Mậu Thần bát quái vừa nhìn chằm chằm TV.

      Chợt nghe người dẫn chương trình nhanh chậm thông báo: "Vẫn là tin tức tiêu cực về Khương Nhiên ngừng bị khơi ra, scandal xâm phạm, ngày hôm trước có người , có người đàn ông họ Khương, bị nhốt vào phòng tạm giam cục cảnh sát số ba từng bị nghi phạm cùng phòng xâm phạm, sau đó còn có video liên quan bị phát tán ra ngoài, việc này cơ quan tham gia điều tra, mặc dù bộ phận quan hệ xã hội của gia tộc Khương thị đây là tin tức ác ý , người trong hình cũng phải Khương Nhiên, nhưng hôm qua viện kiểm sát vẫn gửi giấy gọi như cũ, hi vọng Khương Nhiên có thể hỗ trợ điều tra, trước mắt bản thân Khương Nhiên vẫn chưa phát biểu bất cứ tuyên bố gì, đài truyền hình theo dõi đưa tin..."

      Sau đó chuyển sang hình ảnh chuyển cái, hình ảnh mờ mờ phát ra, người rất gầy yếu bò lên người người đàn ông ngừng có động tác...

      Mặc dù ánh đèn mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra cái người gầy đó cố gắng làm ra các loại động tác bỉ ổi...

      Lưu Diệp há hốc miệng.

      Liền nghe bọn Mậu Thần ở bên cạnh nghị luận: "Đây phải , nếu như có người như vậy, khẳng định cậu ta sớm bị Khương đại lưu manh cắt thành tám khúc rồi, còn cần gì đến viện kiểm sát tham gia điều tra."
      Last edited: 2/10/16
      Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17.1

      Editor: Bồ CôngAnh


      người phụ nữ dám xâm phạm tên đàn ông hiếu chiến nhất đời, cảm thấy áp lực rất lớn đó!!!

      Lưu Diệp cảm thấy đầu cũng phải của mình nữa, nghe bọn Mậu Thần chuyện, thấy giống như nằm mơ.

      Có điều hầu hết những người như Mậu Thần đều cho rằng chuyện này chỉ là tin tức lá cải, người đàn ông có thể tay đánh chết người Áo Đức lại bị tên gầy như vậy xâm phạm, có để cho những tên đàn ông khác sống nữa hay hả?

      Lưu Diệp tâm phiền ý loạn nghe ngóng, cũng hiểu Áo Đức là gì, nhưng nghe bọn Mậu Thần miêu tả, hình như Áo Đức là thứ rất lợi hại, Khương Nhiên kia quả giống như dị tinh quái dị, giá trị vũ lực quả thực là kinh khủng.

      Nghe đến đây cũng có chút dao động, nhịn được lại nhìn về phía TV, chắc là nhầm rồi, người lợi hại như vậy sao có thể bị mấy tên côn đồ đánh đập sau đó còn bị trói lại để cho bò lên chứ?

      Giống như bối cảnh giới thiệu kiện, TV lại nhanh chóng chuyển cái, lại có ảnh chụp mới được tung ra.

      Người trong hình, vẻ mặt như bóng ma, đôi mắt lạnh lẽo ngày đêm đều tối tăm mù mịt.

      Đó là gương mặt vô cùng xuất sắc, tiếp đó là bức ảnh toàn thân, người trong hình nhàng đặt ngón tay thon dài gậy chống, cố ý bày ra tư thế vẻ mặt gì, nhưng dùng từ phong thái phi phàm khoa trương như vậy để miêu tả, đặt ở người này lại có chút cảm giác quá trớn nào.

      Lưu Diệp nhìn có chút nhập thần.

      Luôn cảm thấy ánh mắt người kia cao ngạo vô cùng, tựa như miệt thị thế gian.

      Chỉ là nhớ tới miêu tả của đám Mậu Thần, Khương Nhiên này người tùy ý làm liều.

      Cho nên khẳng định đối phương bị mình làm ra những hành động như vậy, nhất định là hiểu lầm!!!

      suy nghĩ nhập thần, chợt nghe thấy có người gõ cửa phòng.

      Lưu Diệp ngồi gần cửa phòng nhất, tưởng là có phục vụ tới quét dọn vệ sinh, cũng liền đứng dậy mở cửa.

      Kết quả sau khi mở cửa ra, người tiến vào cũng phải là phục vụ, mà là mấy nhân viên chính phủ mặc đồng phục màu đen.

      Người dẫn đầu Lưu Diệp cũng mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là chính là người mà lúc Vũ Mị bị đâm, đại diện cho tên Mậu Ngạn Ba gì đó tới xin lỗi...

      Nhất thời nhớ nổi tên của đối phương.

      Ngược lại đối phương nhanh chóng tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi là nhân viên của viện kiểm sát Hòa Sơ, xin hỏi Lưu Diệp có ở đây ?"

      Lưu Diệp a tiếng.

      ra lúc đối phương hỏi, cũng nhận ra Lưu Diệp, thấy dáng vẻ hiểu gì của , Hòa Sơ nhanh chóng lấy công hàm ra, thầm với : "Căn cứ vào điều luật thứ ba mươi mốt của ‘Luật tố tụng’ quy định, quyết định cho nhân viên viện kiểm sát Hòa Sơ thực thi lệnh tạm giữ đối với Lưu Diệp sống tại khu XX."

      Đối phương đọc xong còn lấy giấy tạm giữ đưa cho Lưu Diệp xem.

      Sau đó người nọ liền phân phó người hai bên trái phải còng tay Lưu Diệp lại.

      Lưu Diệp trợn tròn mắt, song có kinh nghiệm của lần trước, hoàn sững sờ, nhanh chóng quay đầu lại với đám người Mậu Thần: "Nhờ các cho bạn cùng phòng của tôi biết, để cho giúp tôi liên hệ với..."

      Nhất thời nghẹn lời, liên hệ với ai?

      Cha mẹ hay là bạn bè của ?

      Ở thế giới này, có ai để dựa vào, người duy nhất có thể nghĩ tới là Hoàn Thiểu Hàng lại người bán thức ăn...

      Trước Hoàn Thiểu Hàng có năng lực kia hay , dù cho có, dựa vào cái gì người nọ lại phải cứu ?

      Lưu Diệp do dự chút, lại nuốt câu kế tiếp xuống, im lặng theo đối phương ra ngoài.

      Cái còng tay ngược lại rất , biết làm bằng chất liệu gì.

      Lần này cũng bị mang tới đồn cảnh sát.

      , sống ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ngồi xe.

      cho rằng xe cộ ở đây đều giống với thế giới kia của , chờ khi thấy ở ghế lái căn bản có người, mà là xe tự chạy mới chợt nghĩ đến đám người này giống với những người nghèo như Vũ Mị.

      Hình ảnh ngoài cửa xe ngừng thay đổi, tốc độ của chiếc xe này rất nhanh, bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu người nghèo.

      chưa bao giờ tiến vào khu người giàu, bình thường chỉ từng nhìn thấy ti vi, mỗi lần nhìn đều cảm thấy giống như xem phim khoa học viễn tưởng, bây giờ lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lại chút cảm giác hưng phấn nào.


      Tòa nhà chọc trời cao vút trong mây, như như .

      Đây là thế giới hoàn toàn khác với khu người nghèo.

      Xe đường, chỉ là ở khu vực tầng tầng lớp lớp cao ốc cực kì sa hoa, ngờ lại thấy đối diện có sân cỏ cực lớn.

      Nếu đây chuyên dùng để cho người ta thư giãn thôi , nhưng sân cỏ này lại được dựng rào chắn xung quanh.

      có chút buồn bực.

      Ngược lại Hòa Sơ bên cạnh đúng lúc cho biết: "Đó là chỗ của Khương Nhiên, bốn phía đều được lắp thiết bị bảo vệ, chỉ cần có người tiến vào, lập tức bị bắn chết..."

      Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới những bát quái mà đám Mậu Thần .

      ra mảnh đất như thế, nghe Mậu Thần , cảm xúc của còn chưa sâu như vậy, lúc này nhìn bãi cỏ trải dài, rốt cuộc Lưu Diệp mới hiểu được tên Khương Nhiên có bao nhiêu điên cuồng.

      Nơi này quả đủ để xây sân Golf rồi.

      Cuối cùng tới nơi, Lưu Diệp xuống xe theo.

      giống như vào bộ phim 3D, ba chữ Viện Kiểm Sát lớn đơn giản hào phóng đặt ở đó, ngẩng đầu nhìn, có chút ngoài ý muốn, nơi này so với đồn cảnh sát lần trước, quả giống như khách sạn năm sao siêu sa hoa.

      Cửa xoay tự động xinh đẹp, còn có thang máy tốc độ cực cao, cũng biết do nguyên nhân gì, mặc dù thang máy rất vững chãi, nhưng tai lại bị ù vô cùng khó chịu, ngược lại Hòa Sơ lại hề có chút phản ứng nào.

      hết cách, chỉ có thể há mồm như cá thiếu dưỡng khí, mới có thể giảm bớt áp lực ở lỗ tai.

      Thang máy dừng lại ở tầng 173, có chút chuẩn bị nào bị dẫn vào phòng thẩm vấn.

      Mặc kệ bề ngoài của chỗ này đẹp đẽ bao nhiêu, giống khách sạn bao nhiêu, nhưng bên trong nên trông như thế nào như thế vậy, bàn ghế đơn giản còn có bóng đèn rất sáng.

      Người chuẩn bị thẩm vấn đến, ngồi đó cầm máy tính siêu mỏng để ghi chép.

      Tim Lưu Diệp đập thình thịch, biết nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt với chuyện này.

      Trong đầu ngừng nghĩ sắp bị phát rồi, vào loại địa phương này, tùy tiện khám xét người là thân phận phụ nữ của bị lộ ra.

      Kết quả bất ngờ, những người đó cũng khám xét người hay làm gì , ngược lại thái độ với rất tốt.

      Giữa lúc đó Hòa Sơ chú ý tới có hầu kết, hỏi có cần dùng chút estrogen hay .

      Thái độ của những người khác càng giống như phục vụ của khách sạn, quả như chiêu đãi khách quý, còn mang đến cái ghế rất thoải mái cho ngồi.

      hoài nghi có phải chuyện mình là phụ nữ bị lộ ra rồi , nếu thái độ của những người này có chỗ nào giống như đối đãi với tội phạm chứ, quả như tiếp đón hùng.

      Lúc buồn bực, Hòa Sơ bắt đầu công việc, đầu tiên lấy ra vài tấm ảnh để nhìn.

      nhìn qua chút, phát những người đó đều là mấy tên côn đồ buộc XXOO Khương Nhiên.

      giấu giếm gì, liền tóm tắt kể lại hết tình huống lúc đó.

      Hòa Sơ cười cho biết: "Vốn cho rằng cậu cũng bị xử lý giống bọn họ, bởi vì chờ khi bọn tôi tìm được những người đó, bọn họ chỉ còn lại những bộ phận này."

      Sau đó Hòa Sơ lấy ra tấm ảnh khác, Lưu Diệp lập tức sợ hãi đến nỗi đứng bật dậy.

      Đó là phần còn lại của chân hay tay bị cụt nhìn là cái gì...

      Ngược lại Hòa Sơ lại coi như đó chuyện vô cùng bình thường, sao cả : "Loại cặn bã của xã hội này chết cũng có gì đáng tiếc, dù thế nào nữa tội bọn chúng phạm phải tra ra chết mấy lần cũng đủ, chỉ là hiểu sao loại người như Khương Nhiên lại bỏ qua mình cậu."

      Lời kia giống như nên còn sống vậy.
      Last edited: 2/10/16
      Phong Vũ Yên, Hale205Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 17.2

      Editor: Bồ CôngAnh


      Sau đó Hòa Sơ lại mở màn hình giám sát, cuộn phim trải qua xử lý đặc biệt, nhìn qua có thể thấy ràng hơn đoạn clip phát TV kia nhiều.

      Ngay cả mặt cũng thấy vô cùng ràng.

      Động tác đè lên người đối phương vô cùng ràng, lúc ấy cũng nghĩ nhiều.

      Lúc này nhìn hình ảnh kia, lại cảm thấy đặc biệt mập mờ khó chịu.

      Đến mức này, thay vì chờ chút nữa đối phương ép hỏi mình, còn bằng chủ động thừa nhận, dù sao đều sờ sờ ra đó rồi, Lưu Diệp cũng liền năm mười : "Chính những người đó buộc tôi sang... Tôi rất sợ, chẳng qua tôi làm gì ta, những chỗ máy quay chiếu đến, tôi đều tránh ... Nhìn qua giống như tôi hôn ta, ra chỉ nhàng cọ xuống mà thôi... Còn có... Quần cũng cởi hết... Chuyện xảy ra thực ra giống với những gì thấy trong clip..."

      Tại sao bản thân lại phải vào đồn cảnh sát, bị mấy tên ác ôn kia đẩy lên người Khương Nhiên thế nào, sau đó bị buộc làm ra những chuyện này.

      ra quá trình giống như □ lần thứ hai, mặc dù là người bị hại, nhưng bảo hết những chuyện như này như kia với người đàn ông xa lạ, dùng ngôn ngữ cặn kẽ miêu tả lần, quả có thể muốn mạng của luôn.

      Cố tình những chỗ nhớ đều phải lặp lại lần.

      Hơn nữa biết có phải suy nghĩ quá nhiều , luôn cảm thấy lúc những người thẩm vấn nghe tự thuật, bọn họ đều mang nét mặt hưng phấn, giống như nghe bát quái... Dù sao vẻ mặt cũng hề nghiêm túc...

      Nơi mang chút cơm thừa về cũng coi là phạm tội, bây giờ lại bất ngờ khoan dung, giữa lúc đó còn có người rót nước cho , còn hỏi có đói bụng .

      Trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, mơ hồ thấy chuyện này rất kỳ hoặc .

      cũng rất tò mò, giá trị vũ lực của Khương Nhiên rất cao, sao lại phải vào loại địa phương đó còn bị chính mình XXOO...

      cũng liền lên tiếng hỏi.

      Lần này có thể khẳng định chuyện này có vấn đề, bởi vì lúc đám người Hòa Sơ cho biết nguyên nhân, nét mặt kia hoàn toàn chính là dáng vẻ hả hê.

      "Bởi vì khoảng thời gian trước cục xuất nhập khẩu tuyên bố có phép nhập khẩu Butler, bởi vì vật kia có thành phần gây ảo giác rất mạnh, lúc nở hoa còn lợi hại hơn nữa, kết quả biết Khương Nhiên nghĩ thế nào, pháp lệnh vừa ra giải quyết mười gốc cây riêng... Chờ khi nở hoa, hiệu quả đó giống như hút thuốc phiện vậy..."

      Cho nên mới như hút ma túy chạy loạn khắp nơi, sau đó bị người ta cho rằng hít thuốc phiện bắt vào phòng tạm giam...

      Sau đó lại xui xẻo hồ đồ bị chính mình thế này thế kia...

      Lưu Diệp nghe xong im lặng gì, trước đó còn đoán bậy vài nguyên nhân, gì mà hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bị người trong gia tộc hãm hại, bây giờ nhìn lại... Tên Khương Nhiên này nhất định là ăn no rửng mỡ...

      Có điều trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.

      Mặc dù lúc đưa đến phòng tạm giam, Hòa Sơ với rất nhàng, người bị uy hiếp làm tòng phạm như , chỉ cần người bị hại truy cứu, bình thường đều là án treo, còn cho dù có bị truy cứu cũng nghiêm trọng... Nhiều lắm hai năm là được ra...

      Nhưng luôn cảm thấy đúng, người của viện kiểm sát phải nên đứng ở vị trí người bị hại mà xử phạt phạm nhân hay sao? Sao bây giờ lại giống như đứng về phía vậy?!

      Quả nhiên vài ngày sau cũng biết vấn đề ở chỗ nào rồi.

      Mặc dù cũng là phòng tạm giam, nhưng hiển nhiên phòng tạm giam của viện kiểm sát cao cấp hơn đồn cảnh sát chỉ cấp bậc, mỗi người đều có phòng đơn và WC riêng thôi , trong phòng còn có chiếc TV , bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tin tức bên ngoài.

      Ngày đó lúc Lưu Diệp mở ti vi, liền thấy đống tin tức như vậy.

      Tuy người trong TV được dùng hiệu ứng làm mờ mặt, nhưng liếc mắt cái là nhận ra đó là mình.

      Người bị che mặt trong TV khẩn trương thuật lại : "Những người đó ép tôi lên... Bắt tôi lấy tay sờ ta... Sau đó... Để cho tôi cầm ... của ta"

      Thẩm phán viên truy vấn ngọn nguồn : "Xin dùng từ cụ thể."

      "... Thứ của đàn ông..."

      "Đàn ông có nhiều thứ, cụ thể là cái gì? chút..."

      "Là thứ... Thứ của đàn ông..."

      Hòa Sơ bên cạnh điều chỉnh nét mặt, khóe miệng lại chứa nụ cười nhắc nhở: "Là XXX à?"

      "Phải…"

      Lưu Diệp xem TV hít hơi lạnh, miệng kinh hãi đến quên khép lại.

      Những nội dung truyền ra này hiển nhiên là có lựa chọn, sau đó còn thuật lại bản thân thực động đến ta lại được truyền ra.

      Ngược lại lời xin lỗi của cũng được truyền ra ngoài.

      Gì mà tôi vô cùng hối hận, tôi cũng muốn tổn thương ... Nếu như có thể gặp được ... Vân vân...

      Nếu như chỉ xem nội dung tin tức, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì...

      Cái chuyện cắt câu lấy nghĩa này cũng quá đáng hận!

      có ngu ngốc hơn nữa cũng nhận ra đây là tình huống gì rồi.

      Bọn Mậu Thần đều từng , tên Khương Nhiên này đắc tội bao nhiêu người, bình thường vô pháp vô thiên, đoán chừng loại địa phương như viên kiểm sát, Khương Nhiên cũng để vào mắt.

      Cho nên... Người đàn ông hiếu chiến bậc nhất bị loại pháo hôi như XXOO... Hiên nhiên là Khương Nhiên mất sạch thể diện...

      Vừa nghĩ thông đạo lý này, Lưu Diệp liền trợn tròn mắt.

      Cho nên mấy người của viện kiểm sát kia mới khách khách sáo sáo với ...

      Cho nên Khương Nhiên từ đầu đến cuối vẫn chịu đáp lại, phòng quan hệ xã hội cũng liều chết thừa nhận...

      Bởi vì loại chuyện này căn bản thể thừa nhận!

      Nhưng cái gì cũng thừa nhận cái gì cũng hết ra rồi...

      Nghĩ tới thi thể lung tung lộn xộn bị cá ăn của đám lưu manh kia, da đầu Lưu Diệp căng hết cả lên.

      Này! phải là người tiếp theo phải làm mồi cho cá chứ?

      sợ đến mức buổi tối cũng dám ngủ, mất ngủ cũng thôi, khẩu vị còn trở nên tốt, hằng ngày nhìn thấy thức ăn chút khẩu vị nào.

      Trong đầu cứ lên đủ loại chuyện kinh khủng, bị người giẫm lên cổ mày chết ...

      Cứ như vậy sợ hết hồn hết vía đợi mấy ngày, rốt cuộc hôm đó cũng chờ được đến ngày xét xử.

      Lúc Hòa Sơ nhắc tới , cả người trông như con quỷ, hai mắt thâm quầng đen sì, đầu mấy ngày chải, mặt càng thèm rửa, bộ dáng kia cho dù ai thấy đều cảm thấy như đứa ăn mày vậy.


      cũng biết mình bị xử lý như thế nào, Hòa Sơ cũng gì với , dọc đường cứ cúi gằm mặt mà , nhưng đợi sau khi tới nơi, mới phát nơi này phải phòng xét xử, ngược lại giống như phòng hội nghị.

      Chỉ là bên trong địch ta ràng, bên là và đám người Hòa Sơ, bên... Là Khương Nhiên...

      Lúc này cách cái bàn dài ngồi mặt đối mặt, rốt cuộc Lưu Diệp cũng gặp được người , trước đây nhìn trong ảnh cảm thấy kinh diễm, lúc này thấy người , mới phát người còn tuấn tú hơn trong ảnh gấp chục lần, khuôn mặt kia quả vô cùng hoàn mỹ.

      Vậy mới , những chuyện như ưu hóa gien, khẳng định Khương Nhiên cũng cảm thấy cần thiết...

      Dù sao cho dù ai lớn lên với khuôn mặt như vậy cũng cảm thấy cần phải cải thiện chỗ nào nữa.

      Nhưng mặc kệ đối phương như thế nào, trong lòng Lưu Diệp hiểu, đây là người có thể lấy người sống làm mồi cho cá.

      khẩn trương ngồi xuống, dám phát ra thanh nào.

      Song rất nhanh cảnh tượng lại trở nên ồn ào, đầu tiên luật sư của Khương Nhiên lý luận gì đó với Hòa Sơ.

      Sau đó hai bên bắt đầu loạn đấu, đàn ông cãi vả cũng chẳng khác nào bác chợ cả.

      thanh vo vo ve ve, cũng đủ làm cho người ta chịu được.

      Người đại diện của Khương Nhiên cho rằng chuyện này hoàn toàn là vu oan.

      Hòa Sơ lại kiên trì cho rằng mình đại diện cho công lý, nên lấy lại công bằng cho Khương Nhiên, còn phải làm án lệ tiêu biểu, viết vào sách luật, ghi chép lại vĩnh viễn!

      Sau đó người bên Khương Nhiên tức giận kiềm được quát ầm lên, cái gì mà để cho người đứng đầu Mậu Ngạn Ba của các người lăn ra đây, có bản lĩnh mình đấu, đừng con mẹ nó như rùa rụt cổ...

      biết còn tưởng rằng bên Khương Nhiên muốn tội phạm phải được nghiêm trị.

      Hai bên tranh luận mặt đỏ tía tai cũng có kết quả.

      Lưu Diệp ngồi ở đó chẳng dám thở mạnh, đầu lại càng dám ngẩng lên.

      Mà phần tử hiếu chiến - thủ lĩnh đại lưu manh trong miệng mọi người, lúc này an vị ở trước mặt .

      Mặc dù ngẩng đầu, nhưng vẫn thấy được ngón tay đặt ở mặt bàn, nghĩ ngay cả ngón tay của người này cũng xinh đẹp như vậy...

      Nhưng lúc này chủ nhân của ngón tay nhịn được gõ mặt bàn, cái bàn gỗ bị gõ phát ra thanh cộc cộc cộc cộc có quy luật...

      Lưu Diệp sợ hãi rụt người về phía sau.
      Last edited: 2/10/16
      Phong Vũ Yên, TrâuHale205 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp co người lại ghế, im lặng nghĩ, nhìn ngón tay là có thể thấy người đối diện này kiên nhẫn.

      Bây giờ hối hận bản thân ngoan ngoãn quá, lại ngồi ở vị trí đó, sớm biết thế cách xa ta ra chút.

      Chỉ là...

      chợt nhớ tới chuyện, mấy câu cắt câu lấy nghĩa TV kia, có thể giải thích chút với người này, nếu tên Khương Nhiên kia lại cho là liên thủ với người của viện kiểm sát phiền phức.

      Ít nhất phải cho ta biết, là bản thân cũng thân bất do kỷ mà bị liên luỵ vào.

      Nghĩ như vậy cũng cố gắng hắng giọng, thanh ầm ĩ bên cạnh quá lớn, lại muốn những người đó nghe được lời của mình.

      liền đụng đụng bên kia, hạ thấp giọng, thận trọng giải thích: " xin lỗi... Những thứ chiếu TV đều phải , đều do những người này cố ý cắt câu, ra tôi..."

      "Cậu nhận nhầm người." Giọng của Khương Nhiên rất êm tai, song lại có nhiệt độ, giống như trượt mặt nước phẳng lặng vậy.

      Lưu Diệp ngừng lại chút, theo bản năng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen như mực của người kia.

      Nơi đó ngập tràn chán ghét...

      Lưu Diệp im lặng rụt người trở về, dám thở mạnh chờ kết quả.

      Mấy tên đàn ông cãi nhau như mấy bà thím ngoài chợ cuối cùng cũng ầm ĩ ra kết quả.

      Chỉ là kết quả kia làm cho người ta rơi cả kính.

      Lưu Diệp cũng biết đây là cái gì, chợt nghe những người đó ồn ào muốn dùng máy phát dối, hình như muốn thông qua cái đó xác nhận lại toàn bộ việc.

      Hơn nữa hành động của những người này rất nhanh, nhanh chóng có người bắt đầu chuẩn bị, gian phòng vẫn là gian phòng kia, cái ghế cái bàn như cũ, còn cái gọi là máy phát dối chẳng qua cũng là cái máy bỏ túi .

      nhân viên chạy thử đến kiểm tra phen, biết có phải là cố ý hay , phát cuộc thí nghiệm kia có chút giấu giếm nào, ngay cả người bị kiểm tra cũng có thể nhìn được kết quả bên .

      Nếu đối phương cần che giấu, cũng liền tò mò hỏi câu, thí nghiệm viên cũng chẳng kiêng dè những thứ này, nhanh chóng trả lời : "Nếu như dối thiết bị này nháy đèn nhắc nhở, nhưng mà loại thiết bị này quá đơn giản, có tác dụng với người được huấn luyện, nếu muốn lấy được kết quả chính xác, thiết bị này còn phải hoàn thiện hơn chút."


      Lưu Diệp nghe được ý trong lời của người này, giống như ám chi Khương Nhiên.

      Chỉ là nhìn bộ dáng của mọi người trong phòng, đều cảm thấy máy phát dối bàn đủ để kiểm tra rồi.

      Ghế dựa trong phòng được sắp xếp lại lần nữa, ban đầu vốn đối chọi ràng, bây giờ quây thành nửa vòng tròn.

      Lưu Diệp dựa theo lời của nhân viên chạy thử đeo thứ tựa như tai nghe lên, thanh trong lỗ tai bị phóng to lên gấp đôi.

      Chợt nghe thí nghiệm viên hỏi : "Đầu tiên tôi hỏi thử cậu hai câu trước, lúc cậu trả lời chỉ cần đúng hoặc là được, trước hết nghe vấn đề thứ nhất, cậu là phụ nữ..."

      Mẹ nó!!! Đầu Lưu Diệp lập tức to lên, mấp máy miệng, cuối cùng run rẩy ra chữ phải.

      Đợi nửa ngày mà kiểm tra viên cũng thấy đèn báo động nhấp nháy, ta liền buồn bực đứng dậy khỏi ghế, điều chỉnh lại công tắc.

      Chờ khi ngồi xuống ghế lần nữa, may là hỏi vấn đề nam nữ nữa, mà là đổi thành mấy câu hỏi về thời tiết ban ngày ban đêm, bằng bị dọa chết rồi.

      Cứ vậy thử nghiệm mấy lần, sau khi thành vấn đề, kiểm tra viên mới gật đầu cái với đám người Hòa Sơ bên cạnh, ý bảo bọn họ có thể bắt đầu.

      Chỉ là người hỏi trước cũng phải Hòa Sơ, mà là người Khương Nhiên mang tới.

      Bố cục trong phòng giống nhau, Lưu Diệp mình đơn độc đứng góc bàn, ánh mắt của mọi người đều dừng người , ngược lại Khương Nhiên đứng cách xa, giống như người liên quan.

      Người Khương Nhiên mang tới cũng khách sáo, dứt khoát hỏi: "Cậu từng xâm phạm đàn ông phải ?"

      " phải."

      Mát phát dối vận hành tốt, báo động.

      Lưu Diệp lại càng nhịn được phỉ nhổ, muốn làm cũng có phần cứng, làm bằng lông à...

      Người của Khương Nhiên giống như có chỗ dựa, mang theo đắc ý lại hỏi: "Như vậy chuyện lần này cùng lắm cũng chỉ là trò cười."

      "Phải."

      Đèn vẫn nháy như cũ.

      Kết quả này vô cùng có lợi cho bên Khương Nhiên, chỉ là vui mừng bao lâu, Hòa Sơ lại tới, cười như cười hỏi Lưu Diệp: "Ngươi có cảm thấy ** Khương Nhiên ghê tởm ?"

      Lưu Diệp biết Hòa Sơ cố ý chọc giận đám người Khương Nhiên, buồn bực trả về chữ có...

      Kết quả lần này vừa dứt lời, đèn báo động liền nhấp nháy hai cái.

      Lần này riêng gì Lưu Diệp, ngay cả Hòa Sơ thuận miệng hỏi cũng lộ ra vẻ giật mình.

      Lưu Diệp lại càng há hốc mồm, cái này...

      ràng là vô cùng ghê tởm mà!

      Lúc về nhà còn phải rửa tay nhiều lần.

      Chẳng lẽ bởi vì bây giờ nhìn thấy mặt ta? Cho nên tất nhiên thể ghê tởm được?

      Cái này...

      Hòa Sơ nghi ngờ nhìn về phía Lưu Diệp, vừa rồi gương mặt Lưu Diệp còn có vẻ sao cả, bây giờ biết tại sao lại vừa xấu hổ vừa 囧, mặt hồng rực hơn.

      Lần này Hòa Sơ càng cảm thấy được bình thường, liền do dự hỏi thêm câu: "Cậu... Cậu rất thích bề ngoài của Khương Nhiên?"

      Lần này Lưu Diệp cần nhìn máy phát dối cũng biết đáp án là gì.

      Cái này...

      Đàn ông lớn lên như vậy, có rất ít phụ nữ thích đúng ?

      Lần này riêng gì Hòa Sơ, ngay cả người bên Khương Nhiên cũng ngoài ý muốn.

      Ánh mắt Hòa Sơ lập tức sáng rực, giống như chộp được vật gì thú vị, ngừng cố gắng hỏi: "Vậy cậu có từng nhớ lại hình ảnh khỏa thân của Khương Nhiên ?"

      Mẹ nó...

      biết là nên tùy tiện kiểm tra này kia bậy bạ mà!

      có thể cảm thấy lúc Hòa Sơ hỏi ra những lời này, tất cả mọi người đều nín thở.

      Làm đàn ông mà sao lại bát quái có giới hạn như vậy chứ!!!

      Lưu Diệp cũng thèm đếm xỉa gì nữa, giống như muốn chứng thực trong sạch của mình, dùng sức trả lời: "Chưa từng!"

      hẳn là chưa từng đúng , nhưng đáng chết là đèn báo động còn biết xấu hổ nháy hai cái.

      Trời ạ...

      Vì vậy vốn Hòa Sơ chỉ muốn giễu cợt Khương Nhiên, lúc này lại hệt như phát vùng đất mới: "... ra là vậy, cho nên ngày đó ngoài mặt là cậu bị uy hiếp, nhưng ra nội tâm cũng rất muốn làm như vậy? Nếu những người đó dọa dẫm đánh cậu... Cậu cũng chủ động qua..."


      Theo lời của Hòa Sơ, người xung quanh đều lộ ra dáng vẻ cần được giải thích nghi ngờ, rối rít dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía .

      trai à!

      Lưu Diệp khóc ra nước mắt!

      Đừng có dội nước bẩn vào người khác như vậy chứ!

      có ở trường , có ở trường hả!

      Chờ khi Lưu Diệp bị đuổi về phòng kín, vẫn có dũng khí mở ti vi, giống như có linh cảm, biết tình huống được tốt lắm.

      Bởi vì phát dối còn chưa kết thúc, Khương Nhiên mang người rời .

      buồn bực ngày, song sau đó lại nghĩ thông, mặc kệ là bị uy hiếp xâm phạm tình dục hay là chủ động xâm phạm tình dục, dù sao cũng là người xâm phạm tình dụng, trái phải đều là kết quả đó còn phải lăn tăn cái gì.

      Bây giờ thứ duy nhất phải chờ chính là lúc nào được ra ánh sáng.

      Dù sao thời gian càng ngày càng gần ngày xét xử.

      Có lẽ là dính được chút ánh sáng của Khương Nhiên, mấy ngày gần đây Hòa Sơ rất chăm sóc , vốn lần chỉ có thể gặp người, kết quả bởi vì có Hòa Sơ , Vũ Mị Điền Thất đều có thể gặp, chỉ là thấy Hoàn Thiểu Hàng, đoán chừng Hoàn Thiểu Hàng còn biết dính phải rắc rối.

      Có điều cũng để trong lòng, tên đó vốn ngoài miệng như được bôi mỡ câu đứng đắn.

      Chỉ là vẫn cố gắng che giấu tin tức bên ngoài, nhưng kể từ sau khi gặp mặt với đám người Vũ Mị, từ miệng bọn họ biết được chút lời đồn bên ngoài, dù sao thế nào truyền ra đều có.

      Đoán chừng Khương Nhiên này đắc tội ít người, có số tin đồn còn có mũi có mắt.

      Lưu Diệp nghe được vài câu cảm thấy bẩn lỗ tai, cũng tưởng tượng ra được Khương Nhiên là người trong cuộc có tâm trạng gì.

      Theo như tần suất và cường độ giày xéo Khương Nhiên của , có thể ghi vào kỷ lục Guinness rồi.

      buồn bực, dù có dùng hiệu ứng che mặt, những người đó cũng phải biết chân tay gầy như vậy, bản thân có thể ** ta sao.

      Đám Vũ Mị cũng rất đồng tình với , nhưng lại nhịn được cảm thấy chuyện này 囧 như vậy làm cho người ta bật cười.

      Mọi người bình thường đều thân quen, Lưu Diệp là dạng gì bọn họ còn sao, tên rất yên tĩnh rất lịch , chẳng qua giả làm phụ nữ có chút thất bại, nhưng mà đối xử với người ta cũng rất tốt.

      Vũ Mị khuyên : "Đại trượng phu co được dãn được, cậu cứ thả lỏng , lại cậu rất may mắn, nghe mấy người cùng phòng tạm giam với cậu đều chết toàn thây, như cậu có thể sống đến bây giờ, tuyệt đối là đối phương hạ thủ lưu tình, bằng cậu ở trong này, muốn mạng của cậu cũng chỉ cần câu mà thôi..."

      ra mọi người đều thấy rất kỳ quái, tại đủ loại lời bay đầy trời, người như Khương Nhiên, ngược lại chút động tĩnh cũng có, trắng ra là với dáng vẻ vô pháp vô thiên của Khương Nhiên, nếu muốn cho Lưu Diệp dao cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, đâu còn cần tới thẩm phán chứ.

      Ngược lại bây giờ Lưu Diệp thông suốt hết, chủ yếu là mặc kệ bằng lòng hay , sớm muộn gì cũng bị lộ, tính ngày, mấy ngày nữa dì cả giá lâm, đến lúc đó phải lấy cái gì để che giấu...

      Cho nên làm sư ngày nào gõ mõ ngày đó, qua ngày tính ngày thôi.

      Tính toán như vậy, rốt cuộc ngày mở phiên toà cũng đến, mặc dù trước kia đến toà án nơi khác thẩm vấn. Nhưng chờ khi Hòa Sơ mang đến phi thuyền, mới phát hiểu biết của về thế giới này vẫn còn quá ít.

      Cũng biết tại sao, phi thuyền lớn như vậy, chờ sau khi tiến vào lại phát bên trong chỉ có hai người và Khương Nhiên mà thôi.

      Chẳng lẽ cái này chuyên để chở đương ?

      Trong lòng Lưu Diệp rất buồn bực, càng ngày càng hiểu thứ này thiết kế vì cái gì, nghi phạm đặt chung chỗ với người bị hại, người của tòa án cũng yên tâm , sợ hai người bóp chết đối phương đường à.

      dám đến gần Khương Nhiên, liền tìm chỗ xa nhất ngồi xuống.

      Từ đầu đến cuối Khương Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn .

      cũng dám nhìn Khương Nhiên, hơn nữa kể từ sau khi vào bên trong phi thuyền, mặt của liền nóng hừng hực, cảm thấy vô cùng xấu hổ... Nghĩ tới những câu hỏi khi dùng máy phát dối, chỉ muốn tìm cái lổ để chui vào...

      mất mặt, cũng chú ý thái độ của Khương Nhiên như thế nào, chỉ biết ta rất nhanh...

      Bây giờ nhớ lại nhất định là bị mình ghê tởm rồi...
      Last edited: 2/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :