Chỉ cần bên anh, là đủ ? - Sandy2k

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2

      [​IMG]

      Tên tác phẩm: Chỉ cần bên , là đủ?
      Tên tác giả: Sandy2k​
      Thể loại: ngôn tình, hơi ngược...​

      Giới thiệu truyện:

      , nhưng trong lòng liệu có chỗ đứng ?

      Liệu còn vương vấn tình đầu của mình ?

      gặp như vận mệnh. biết vận mệnh này có mang duyên phận đến cho hay chỉ là cái duyên nhưng phận đây. Vậy chỉ cần bên cạnh , , quan tâm , như vậy có đủ ?

      ♥Giới thiệu nhân vật:

      Nguyễn Phạm Hải Băng: 17 tuổi, học viên trường THPT HUY VŨ , ngôi trường tư nhân . Thành tích học tập luôn trong top 10 toàn trường. Gia cảnh bình thường, ngoại hình nhắn xinh xắn, nổi bật với đôi mắt to tròn.

      Trần Quốc Bảo Trung : 18 tuổi, cùng trường . Thành tích luôn vượt trội trong top 1 . Ngoại hình bảnh trai, cao ráo, lạnh lùng, nổi bật với đôi mắt lá tăm mày đậm. Giàu ( Tất nhiên ^^)

      Nguyễn Quốc Tuấn: Bạn nam chính, phong lưu, đa tình. Thành tích học tập top5. Là người phong lưu, đa tình, nổi bật với đôi mắt buồn . Giàu ( haha)

      Phạm Huỳnh Quân: Là người ấm áp có, lạnh lùng có. Luôn cạnh tranh top với nam chính. Ngoại hình đẹp ngang ngửa nam chính mang vẻ đẹp của mùa thu, nổi bật với nụ cười tươi sáng
      Chú ý: Mình lần đầu đăng truyện ý tưởng có, vì sắp vào năm học mình up 1 tuần 1chương nhé :-*

    2. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chap 1: Nghĩ về

      Ngày 23-8-2015. Ngày này có lẽ tôi bao giờ quên được. Đây là ngày có người con trai thầm bước vào tim từng chút . Mang tâm trạng háo hức của học sinh mới thi đỗ vào ngôi trường THPT Huy Vũ được mệnh danh đào tạo thiên tài của cả nước, tôi vui vẻ bước đến sân trường vì tôi háo hức nên đến khá sớm sân trường chỉ có lác đác vài người. Ý định ban đầu của tôi là đến trường đợi Bảo Yến ( Bạn thân ) cùng lên lớp nhưng vì ngôi trường rất là lớn và khang trang . Các dãy tầng được bố trí theo dạng hình hộp , mỗi dãy cao 3 tầng. Bước vào cổng trường là khuôn viên xanh mát. Sân trường rộng lớn.

      Điều khiến tôi tò mò nhất chính là phía sau hơi xa dãy tầng tay phải có bãi đất rộng có cỏ xanh ngát, khi đến nơi tôi mới biết đây là nơi này có vẻ rất vắng vẻ rất lập.

      Khi bước lên bãi cỏ rất là dễ chịu. Tôi nhìn xung quanh có cây cổ thụ to nằm phía mép phải bãi cỏ, tôi thích nó. Đến gần tôi phát người con trai ôm ngực khóc rất thảm thích rất đau lòng, gương mặt chàng trai rất đẹp vẻ đẹp nghiêm nghị lạnh lùng nhưng đôi mắt kia buồn. hiểu sao lúc đó lại có cảm giác rất đau , rất đau, tôi muốn ôm vào lòng an ủi . Nghĩ là làm. Khi tôi ôm , đẩy tôi ra như tôi tưởng mà nằm trong ngực tôi mà khóc, tôi thoáng bất ngờ. khóc như đứa trẻ gương mặt nỗi buồn, tôi cứ thế ôm vỗ về . Cho đến khi phát ra vật thể lạ là tôi ôm .
      tức giận đẩy tôi ra, : “ là ai” giọng đó lạnh băng, có chút khàn khàn.

      Tôi mỉm cười, vẫy tay : “ Xin chào, tôi là học sinh mới”

      ho hai tiếng : “Khốn kiếp” . Rồi bỏ , tôi đứng ngơ ngác nhìn . Từ hôm đó ngày nào tôi cũng tìm kiếm bóng dáng , nhìn từ xa. Tôi phát chưa cười lần nào.
      Last edited: 23/8/16

    3. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      CHAP 2: Gặp lại

      - “Hải Băng… ê con kia… HẢI BĂNG!!” Bảo Yến hét ầm vào tai tôi.

      - “ Hở gì vậy má, sáng sớm mày lên cơn à -_-” Hải Băng xoa xoa cái tai của mình.

      - “ Hừ!! Gọi ngọt ngào có nghe đâu, mày nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy?”

      - “ Haha … haha bệnh tương tư thôi” Hải Băng cười nhạt

      - “ Hmm tương tư sao…. Chẳng lẽ là ….” Bảo Yến đưa mắt nghi ngờ nhìn Hải Băng.

      Hải Băng mỉm cười, .

      - Bảo Yến quát lên: “ Tao bảo mày quên thằng cha Bảo …ưm ưm”

      Hải Băng nhanh tay bịt miệng con bạn lại trước khi n con mắt tò mò trong lớp chiếu vào chúng nó

      - “ Im nào khẽ tiếng thôi” Hải Băng nhăn mặt buông tay ra

      - Bảo Yến liếc Hải Băng “ Mày…”

      Reng…. Reng ….. Reng

      “ Vô lớp rồi mày về chỗ giùm tao cái !”

      “ Biết rồi”

      Yến ngồi đằng trước tôi, bên cạnh Yến là cậu bạn lớp phó học tập. Thầy giáo dạy Sử vừa vào chỗ dạy thao thao bất tuyệt về bài giảng của thầy . Hôm nay tôi có tâm trạng học, tôi nghĩ về . Cái ngày tôi gặp , gương mặt đẹp mà đau thương đó vẫn cứ mãi trong trí nhớ tôi.

      “ Em Nguyễn Phạm Hải Băng, đứng lên cho tôi” Thầy dạy sử giận dữ hét lên cắt ngang suy nghĩ của tôi

      - “ Dạ có em!!” Hải Băng hoàn hồn. “Cái ông thầy dạy Sử này, đàn ông mà cứ như đàn bà ý, chả khác gì bà la sát, suốt ngày soi lỗi học sinh!”

      - “Em thấy tiết học của tôi nhạt nhẽo hơn cái cây ngoài sân kia sao?”

      - “Thưa thầy có chút thú vị ạ.”

      -“ Haha… haha” - Dân chúng trong lớp phụt cười nhìn Hải Băng.

      Bảo Yến quay xuống khích lệ tôi : “ Cục cưng giỏi lắm” cười haha rồi quay lên bục giảng khoanh hai tay nhìn lên bảng giả bộ làm con ngoan.

      - “Các em im lặng cho tôi!! Hải Băng bước ra ngoài kia đứng !”

      Hải Băng đưa tay vẫy vẫy mỉm cười với cả lớp, ánh mắt như “ Tớ được tự do khỏi đây rồi nhé” khiến thầy tức bốc khói làm cả lớp tiếp tục cười, có đứa còn đập bàn rầm rầm cười lăn. “Ra khỏi lớp cũng đâu có tệ” - nghĩ với nụ cười môi.

      nhàm chán đứng ngoài hành lang, Hải Băng bỗng bất động nhìn về phía bãi cỏ đằng sau dãy tầng học kia có hình bóng quen thuộc tựa lưng lên cây cổ thụ . !! Là !! vui mừng chạy ào về phía đó. Hình bóng khiến tìm kiếm cả năm qua giờ xuất rồi! Cách cây cổ thụ tầm 10 bước chân chậm nhìn chằm chằm vào hình bóng cao lớn đó, sợ người đó phải , người tìm kiếm, tim đập mạnh hồi hộp. Đến khi đứng trước mặt điển trai tựa lưng ngủ kia mới mỉm cười tươi, rồi, là người . Thời gian chậm rãi trôi qua. mong thời gian có thể ngừng lại để được nhìn như vậy.

      Tự dưng muốn nghe giọng lạnh lạnh của : “ Hey hey đẹp trai dậy ! Mặt trời soi tới mông rồi kìa!” ghé vào tai khẽ quát, mà chẳng hiểu sao lại câu này nữa >:<

      Gương mặt xinh đẹp nhíu mày mở mắt lạnh lùng nhìn nhếch mép: “ Cút ” rồi lại nhắm mắt.

      vừa với sao ? Hihi nghe được giọng rồi. Hải Băng nhìn lúc lại nhịn được muốn chuyện với mình, dùng tay gõ vào trán đẹp trai chuyện với em ”. Vẫn có động tĩnh.

      -“ mở mắt ra mà” lay lay người

      -“ Bầu trời nhiều mây đẹp lắm”. tiếp tục lay

      - “ mở ….”

      - “ im ngay cho tôi”- trừng mắt nhìn

      Thấy dậy rồi cười tươi giơ tay ra : “ Bắt tay với em được ?”

      Thấy nhíu mày khẽ nhìn cười rồi nhìn tay mình ý bắt tay .

      hờ hững đưa tay khẽ chạm vào rồi buông ra . thấy vậy lại nhìn cười, “ Cảm ơn”

      - “ Phá hoại giấc ngủ của tôi, chỉ muốn bắt tay tôi?” cầm chặt tay quát

      - “A …. Đau… …. buông tay em ra !”

      - “Hừ!!” . liếc mắt nhìn khinh bỉ, lấy tay vuốt vuốt mái tóc bị gió làm rối rồi bất thình lình cầm lấy 2 tay đẩy dựa vào cây cổ thụ .

      - “ muốn gì ??!!” trừng mắt nhìn

      -“ Nhìn ” - mỉm cười nghiêng đầu nhìn . Tim đập thình thịch như chứng minh nó có tính đàn hồi vậy. là đẹp trai nha! Mắt nhìn người của quả sai mà!

      khẽ giật mình, ta có mắt cười dễ nhìn quá

      - “ E hèm” ho hai tiếng rồi bỏ ra bước lùi 3 bước : “ Giờ biến

      - “ Vậy sao? Tạm biệt nhé, đẹp trai” Hải Băng cười vẫy tay với quay lưng bước . Tiếc lắm ý nhưng mà mới lần đâu gặp sao có thể mặt dày theo người ta được đây. Hôm nay như thế này là thoả mãn lắm rồi. ^-^

      - “Đợi ” - gọi lại

      quay đầu lại nhìn lấy tay chỉ vào mình hỏi : “ gọi em sao?”

      - “ lại đây” – có vẻ hơi mất kiên nhẫn

      vui mừng chạy tới chỗ cười hìhì “ Thưa đẹp trai có chuyện gì sao?”

      nhíu mày sao này thích nhìn cười vậy nhỉ. Cảm giác cười rất thoải mái.

      - “Tôi có cảm giác từng gặp

      Hải Băng học theo nhíu mày suy nghĩ : “ muốn biết ?”

      -“Ừ”

      - “Vậy trả lời câu hỏi của em trước nhé ?” – Hải Băng hai mắt sáng lấp lánh nhìn .

      - “Hm..Được”

      - “ tên gì?” - nhìn hồi hộp. phải biết tên mà vì muốn tự . Như vậy giống như làm quen nhau vậy

      ( ^.^)

      ~Quạt ~~~Quạt ~~~ Quạt

      Sao trả lời nhỉ, thấy vậy giả vờ quay lưng bước . được hai bước chân nghe khẽ :

      - “Trung…Trần Quốc Bảo Trung”

    4. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 3: Tên tâm thần
      - “Trung…Trần Quốc Bảo Trung”

      Hải Băng thoáng giật mình, bất ngờ quay lại nhìn , miệng lắp bắp : “ vừa gì cơ”

      Bảo Trung bực mình cào cào mái tóc, trừng mắt nhìn Hải Băng: “ bị điếc sao, tôi chỉ lần, còn ngay bây giờ trả lời câu hỏi của tôi’’

      - và tôi gặp nhau rồi sao ?

      - muốn biết sao ?

      -

      - từng ôm em và khóc, ngay tại đây. Hải Băng cười nhạt rồi xoay người bước , nhớ lại giây phút khóc trong lòng có cảm giác rất khó chịu cùng đau lòng.

      Còn vẫn đứng đó nhíu mày suy nghĩ “ Mình ôm ta sao? Còn khóc nữa. Phải ? nực cười” cười khinh bỉ rồi xoay người về lớp

      Còn khi về đến lớp bị ông thầy dạy sử hắc dịch phạt quét sân trường 1tuần. Quái hôm nay là ngày hồn của sao, sáng nay bước chân nào ra khỏi nhà vậy nhỉ aaaaa, thực bực bội mà.

      Reng…. Reng … Reng

      Ra về rồi sao, hôm nay trôi qua nhanh , nhưng mà huhu mình còn phải dọn sân trường. aaaa tức quá tức quá, muốn nguyền rủa mà.

      Bảo Yến thấy tức tối xé giấy xoèn xoẹt cười ha hả : “ Hải Băng à, hôm nay mày rất rất may mắn đấy!”

      “ Mày muốn chết hả ? Bảo Yến” Hải Băng trừng mắt, bóp cổ con bạn đáng chết kia (haha)

      Bảo Yến vùng dậy xoa xoa cái cổ : “aaaa có ngừoi muốn giết người này, ai cứu vớt tôi với , hahahah”

      “ Con quỷ kia đứng lại, đứng lại, Bảo Yến đừng chạy nữa tao mệt … mệt ròi…hộc hộc hộc” Hải Băng hai tay chống nạnh thở hồng hộc

      Khi hơi thở bình ổn lại dáo dác nhìn xung quanh đây là sân thể dục của nhà trường, hình như phía bên kia ồn ào. có trận thi đấu sao, ơ khoang Bảo Yến nó trốn đâu mất rồi.

      - “ Bảo Yến…. Bảo Yến m trốn đâu rồi Bảo Yến ơi. Đừng trốn nữa tao bắt mày nữa đâu. đấy. Bảo Yến cái con quỷ kia mày ra đây coi” Hừ hừ bực bội mà con quỷ Bảo Yến này đâu rồi biết

      - “ haha… bé em tìm bạn sao?” - giọng nam trầm ấm vang lên

      Hải Băng thoáng giật mình nhìn người đối diện nghi ngờ “ là ai? Tôi quen hả ? ”

      Nhìn gương mặt nhăn nhó nghi ngờ coi như giống như kẻ trộm của người đối diện Huỳnh Quân nhịn được cười “ haha… haha”

      -Này , này bị điên rồi sao , có gì đáng cười hả, này đừng cười nữa có được ?

      - hahahaha. Tiếng cười vẫn vang cứ vọng (hihi)

      - bị bệnh hả, tôi phải bác sĩ đâu, tôi trước đây nha. Bye bye . Hải Băng vừa vừa xoay người bước

      Huỳnh Quân thấy xoay người rời gọi với : “ Khoan khoan vừa gọi vừa đuổi theo Hải Băng. giật tay Hải Băng lại : “ Em gì nhanh vậy ? chúng ta chưa chuyện xong mà”

      - Này tâm thần thả tay tôi ra trước được ” Hải Băng chỉ chỉ cái tay nắm tay của

      - “ haha ngại quá ngại quá” gãi đầu cười hihi

      Hải Băng có chút ngây người , tâm thần mà cũng đẹp trai vậy sao. Haizz sau này phải dành chút thời gian thăm quan bệnh viện thôi.

      Huỳnh Quân thấy bé cứ đứng nhìn mình ngu ngơ đôi khi còn cười cười, nghỉ rốt cuộc là ai tâm thần đây nhỉ: “ Ây đẹp trai vậy sao?”

      - hừm hừm tôi… tôi xem xem là ai thôi đừng tưởng bở” Hải Băng đỏ mặt hằng giọng chữa cháy

      -“ Ồ vậy sao mặt em lại đỏ thế kia nhỉ?” Huỳnh Quân cảm thấy trước mặt thú vị, có gì đó giống với người con đó. Nhớ đến hình dáng nhắn đó lòng lại trùng xuống. Gương mặt trở nên trầm mặc

      Hải Băng tính đánh ta cái vì cái tội trêu chọc bỗng thấy mặt ta đen xì như đít nồi cháy, gương mặt biến đổi nhanh mà. Vậy cho nên từ cái đánh tay chuyển sang huơ huơ trước mặt : “ hây hây gì ơi húhú, hây hây” hử cái gì đây điếc tai rồi sao, sao gọi hoài được ta. bèn ghé sát tai hét : “ Này bệnh nhân tâm thần, trời sập rồi kìa”

      Huỳnh Quân nghe có gì đó gọi nhức tai liền la oai oái: “ aaaaa, cái tai của con, trời ơi, ba má ơi , tai con” xoa xoa cái tai trừng mắt nhìn hung thủ : “ Em bị điên rồi hả? hừ hừ”

      Hải Băng thấy trừng mắt liền liếc mắt khinh khỉnh nhìn : “ Tôi nhìn bộ mắt mất hồn gương mặt đen xì xị xuống của ngứa mắt nên có lòng tốt gọi , liền nghe nên tôi đành phải làm thế thôi, có gì nữa thôi tôi đây” hừ hừ cầu mong đừng gặp lại

      Phụt này cứ như đứng trong hố lửa vậy nhỉ : “ Ây khoan

      - Cái tay cái tay bỏ ra, sao có chuyện gì ?

      - “Xin chào, làm quen lại nhé, tên là Phạm Huỳnh Quân học sinh lớp 12, được mệnh danh là ngừoi đẹp trai nhất trường THPT Huy Vũ, hân hạnh được làm quen với em.” cũng hiểu vì sao mình lại làm quen với nữa.

      Thấy tay giờ ra nhíu mặt giơ tay ra bắt lấy lay lay vài cái có lệ rồi buông ra, đẹp trai nhất trường sao, mơ tưởng mà Quốc Trung mới là số 1 : “ Ồ hóa ra học lớp 12 sao, dạ thưa đàn đẹp trai nhất trường em tên là Hải Băng học sinh lớp 11 , là phần tử nguy hiểm trong trường, hân hạnh được gặp mặt”

      Huỳnh Quân bật cười Hải Băng sao lém lỉnh. Hai người cứ như thế quen biết nhau chuyện hồi Huỳnh Quân phải tham gia trận đấu bóng, còn sợt nhớ ra mình còn chưa tìm ra con quỷ Bảo Yến kia, liền chạy lòng vòng kiếm.






    5. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 4: Vạn tùy duyên

      “Hi vọng vẫn giữ riêng chẳng đánh rơi phút nào
      Hi vọng vẫn giữ đầy cả giấc mơ dẫu đớn đau
      Hi vọng em giờ đây có chút yên vui ngập nắng con đường
      Hi vọng em còn mang chút ký ức về , chỉ thế thôi.”

      “ Alô ai vậy” Hải Băng trả lời

      - Tao nè con quỷ, m thấy tên hiển thị hử

      - aaâ Bảo Yến con quỷ kia còn dám gọi cho bổn nương, mày trốn ở xó xỉnh nào rồi hả

      - Haha xin lỗi đại nương tại hạ ở sân thể dục, mau mau đến đây có nhiều soái ca lắm. Nhanh chân lên đấy. Bye bye

      - Tao … tút tút tút tắt tắt rồi sao aaa Bảo Yến hôm nay mày chết với tao.

      À mà khoan sân thể dục sao, ủa v đằng trước kia rồi mà. Hình như đấu bóng có tên đàn lớp phải, có nên nhỉ. Mà thôi mặc kệ xử con quỷ Bảo Yến rồi tính. Bảo Yến ta tới giết ngươi đây. Hải Băng chạy với tốc độ ánh sáng tới hội trường.

      -Quốc Trung cố lên…. Nam thần cố lên….húhú

      -Huỳnh Quân cố lên… Soái ca cố lên …. Nam thần cố lên…

      Aaaaa Các soái ca cố lên

      Hải Băng vừa bước đến cửa bị đống thanh bay vào tay. ngó xung quanh tìm Bảo Yến, loay xoay hồi thấy đâu điện thoại của reo lên. A là Bảo Yến: “ alô Hải Băng mày đến chưa”

      - Tao ở cửa đây, mày chỗ nào vây

      - Đợi tao tao ra ngay

      Trong lúc chờ Yến Hải Băng đành nhìn xuống trận bóng đấu dở. nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. nhìn mỉm cười hôm nay đây là lần thứ 2 gặp rồi nhỉ. Đây có phải gọi là có duyên ta. Bỗng ánh mắt của chạm vào nhau. trợn mắt ngạc nhiên hốt hoảng quay đầu . nghĩ mình quang minh chính đại nhìn mà đâu cần phải hốt hoảng như thế.

      mang theo suy nghĩ quay đầu lần nữa nhìn . Phát hình bóng đó còn đó nữa. Hả phải chứ đâu mất rồi.

      - Hây Hải Băng tìm mày khó đó. Mày bảo đứng ở cửa mà sao giờ lại đứng ở gần sân thi đấu vậy

      - A ! Hải Băng hô giật mình: “ Mày làm tao giật mình đó, à mày có biết cái người cao to đứng chỗ ghế chờ kia đâu rồi ?”

      - Hả ý mày là Trung á hả? về nhà rồi

      - Về nhà phải thi đấu sao? nhìn xung quanh thấy mọi người thưa thớt dần

      - Ủa sao mọi người lại về rồi

      - Hải Băng mày bị ngơ rồi à. Hết trận đấu rồi về ở đây làm gì

      Hết trận đấu rồi sao. Haha mình đúng là nhìn thấy xong ngu luôn mà

      - Bảo Yến à. về thôi nào

      - OK về thôi.

      15 phút sau:

      - À Bảo Yến này

      - Hửm gì thế, đợi tao xí t nuốt xong cây kem này . Trời nóng dã man

      - “Ừmm. Hôm nay mày về trước nhé. Tao phải thăm ba mẹ. Hôm nay là ngày giỗ của họ rồi” Ánh mắt nhìn xa xăm, đượm buồn

      Bảo Yến khựng lại nhìn Hải Băng buồn buồn: “ Hải Băng hôm nay tao với mày nhé. Hmm mà Hải Băng này tai nạn năm đó mày vẫn chưa tìm ra manh mối gì sao?”

      - “Manh mối sao? Những người đó lợi dụng chức quyền mang vụ án của ba mẹ quy thành cẩn thận nên mới tai nạn. Mang hết mọi thứ xóa bỏ hết. Họ họ hức hức”

      - Thôi mày đừng khóc nữa, còn tao đây, đừng khóc nữa mà, người đường nhìn kìa, nín tao với mày mua hoa nhé

      Hải Băng cắn chặt môi chùi nước mắt: “ Bảo …. Yến à! thôi ba mẹ tao chờ”

      Hai cùng nhau mua hoa

      Đến tiệm hoa, Hải Băng vào trong mua hoa còn Bảo Yến nhận điện thoại của ông ngoại gọi về nhà có việc gấp

      - Hải Băng, Hải Băng .

      - Gì vậy mày. Hải Băng vừa lựa hoa vừa trả lời

      - “Hải Băng à , ông tao vừa gọi điện bảo tao về nhà gấp, xin lỗi mày hôm nay cùng mày được rồi” Bảo Yến cúi đầu áy náy lí nhí

      - “ Phì” Hải Băng buồn cười nhìn Bảo Yến, đáng quá: “ ha ha sao đâu, về nhà , Hải Băng xinh đẹp đáng để bụng tiểu nhân nhà người đâu”

      - Hahahaha vậy thôi tiểu nhân trước tạm biệt . Về đến nhà nhớ phone tao nhé

      - Ừ bye bye

      Đợi Bảo Yến bắt xe xong cũng lựa được bó hoa Cẩm chướng ưa thích của mẹ .

      - Chị ơi bó hoa này bao nhiêu vậy ạ

      - Bó đó 200k em

      - " Bán em bó này chị nha." đưa tiền cho chị chủ

      - Ok em đợi chị bó hoa lại cho

      - Dạ

      lúc chờ đợi có người gọi chỉ vào bó hoa hồng :

      - Bán tôi bó đó

      tại bất động ngỡ ngàng, phía sau . thể nào lần này là lần thứ 3 gặp trong ngày rồi đó. Có phải chăng duyên phận đây sao

      - Này , gói tôi bó hoa đó, kèm theo dải lụa ghi “ Hạ Uyên, vẫn chờ em khỏi bệnh. em”

      gì cơ, em sao, sao lòng khó chịu vậy nhỉ, cảm giác chịu nổi. xoay người nhìn buồn buồn : “ Trung là em” mỉm cười : “ Em chỉ là người mua hoa, phải chủ”

      - “ hừ là… à lại là à” nhìn nhíu mày

      - ơi hoa của đây/ Chị chủ bán hàng đưa gói hoa cho

      - À dạ cảm mơn chị, em đây. Rồi quay sang nhìn : “ Tạm biệt”

      quay đầu để ý , tiếp tục công việc mua hoa của mình

      cười nhạt rồi bước về phía trước với suy nghĩ . Tình đầu của chưa kịp công phá bị phá rồi. Thôi nào thôi gặp ba mẹ thôi, còn vạn tùy duyên thôi. :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :