1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 31
      ---oOo---
      Edit: mingyu
      Beta: Haruka234



      Tối hôm qua cùng Tiết Thụ náo loạn nửa đêm, Diệp Nha căn bản có thời gian nghĩ chuyện hầu bao, nhưng sáng ngày hôm sau, sau khi nàng đem hầu bao bỏ vào túi áo vẫn luôn cân nhắc làm sao tìm Hạ Hoa, lại phải giải thích với nàng ấy như thế nào, nếu hay kêu Xuân Hạnh cùng ?

      Trong lòng nàng có tâm , tất cả biểu hết mặt, bộ dạng rất là rối rắm.

      Tiết Tùng thấy nàng có vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy cầu của bản thân vô cùng ổn. Hạ Hoa là vì mới tìm tới cửa, hết thảy phiền toái đều là từ mà ra, làm sao có thể đem chuyện trả lại hầu bao phó thác cho nàng? Tính tình nàng dịu dàng thủ lễ như vậy, khẳng định nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi, chỉ biết nghĩ biện pháp tự mình trả lại hầu bao cho Hạ Hoa, chẳng những phải cẩn thận sợ bị người bên ngoài nhìn thấy, còn phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nghi ngờ của Hạ Hoa, khó trách tối hôm qua có ngủ ngon.

      hẳn là nên tự mình giải quyết.

      Tiết Tùng lập tức làm quyết định, sau khi ăn xong liền lấy hầu bao về, buổi tối lặng lẽ ném vào trong nhà Hạ Hoa, mặc kệ là ai nhặt được, tin rằng Hạ Hoa nhất định hiểu.

      được, nếu nàng ấy tiếp tục dây dưa phải làm thế nào?

      Suy nghĩ này xuất trong đầu, đột nhiên ý thức được vấn đề. Tháng tám năm trước Hạ Hoa hẹn ra ngoài, đêm đó cùng Hạ Hoa ràng, từ nay về sau hai người còn quan hệ gì nữa, nàng đừng tới tìm hoặc tam đệ nữa, sau đó bao lâu, cha mẹ nàng hứa gả nàng cho Tiền lão gia trấn làm thiếp, đáng lẽ cuối năm gả nhưng vì tổ phụ Tiền lão gia qua đời phải giữ đạo hiếu, vì thế mới bị chậm trễ thời gian. Mà trong hai năm nay, với nàng với nhau câu nào, có mấy lần thiếu chút nữa gặp mặt, thấy từ xa liền đường vòng, nàng cũng tìm tam đệ mấy lần, bất quá tam đệ biết mình đối với nàng vô tình, cũng biết giữa hai người có bất luận khả năng nào liền lãnh đạm cự tuyệt thay nàng truyền lời.

      cảm thấy thái độ của bọn họ rất ràng rồi, tại sao Hạ Hoa còn cho rằng thích nàng?

      có chút đau đầu, rốt cuộc nữ nhân này nghĩ gì vậy!

      Có lẽ nên giáp mặt ràng với nàng, với nàng bản thân từ đó đến giờ đều chưa từng thích nàng, nàng mới có thể hết hy vọng?

      Chờ Tiết Bách rời , Tiết Tùng cũng kiêng dè Tiết Thụ, trước mặt với Diệp Nha: "Đệ muội, tối hôm qua ta nghĩ chu toàn, hầu bao đó vẫn là nên làm phiền muội, muội đưa cho ta , ta tự mình trả cho nàng ấy."

      Diệp Nha giật mình, nhưng cũng cảm thấy trút được gánh nặng. Hạ Hoa từng , đợi gả là rất khó ra cửa, đại nam nhân như Tiết Tùng từng có khúc mắc với nàng ta, thứ nhất rất khó có cơ hội gặp nàng ta, thứ hai vạn nhất bị người ta nhìn thấy, lời ong tiếng ve càng bay đầy trời, còn bằng nàng ra mặt đâu.

      "Đại ca, chuyện này vẫn là giao cho muội , muội cố gắng làm thỏa đáng..."

      Nàng có chút yên từ chối, nàng phản bác đại ca như vậy biết có thể tức giận hay .

      Tiết Tùng kinh ngạc nhìn nàng cái, "Có khó làm lắm ?" hy vọng nàng vì chuyện này mặt ủ mày chau.

      Diệp Nha trầm tĩnh lại, cười : " đâu, trả cái hầu bao có thể khó bao nhiêu chứ!" Mới vừa rồi nàng nghĩ ra biện pháp.

      Nụ cười của nàng rạng rỡ nhu hoà, ý cười toả trong đôi mắt đen thuỷ linh, khoé miệng khẽ nhếch, có chút nho đắc ý, hoặc có thể là nghịch ngợm. Lần đầu tiên Tiết Tùng thấy nàng cười như vậy, mất chút ngượng ngùng câu nệ lúc trước, quen thuộc hơn lại vô cùng thân thiết tự nhiên, đoán được nàng nghĩ ra biện pháp gì, cũng có nhiều tâm tư để đoán, chỉ biết là, nơi ngực nhảy nhanh hơn...

      dám nhìn nàng nữa, rũ tầm mắt xuống : "Ừ, vậy là tốt rồi, nếu có cơ hội, muội thay ta với nàng ấy, để nàng ấy yên tâm đợi gả ." Đề tài dính đến chuyện tình nam nữ, càng cảm thấy được tự nhiên, thấy nàng gật đầu, liền cầm theo chim trĩ cột chắc xuất phát thôn trấn. từng nghĩ, đôi chim trĩ này nhan sắc tươi sáng đẹp mắt, bán cho Trương thúc hàng thịt đáng tiếc, đem bán chợ, chừng có thể gặp được công tử nhà giàu thích vật hiếm lạ, giá cũng cao chút, cho nên mới để Tiết Bách tiện đường đem .

      Diệp Nha nhìn xa, quay đầu hỏi Tiết Thụ: "Chàng biết nhà Hạ Hoa ở đâu ?"

      Tiết Thụ gật đầu cái, nghi hoặc nhìn nàng: "Nàng muốn tìm Hạ Hoa sao? Tam đệ được để ý đến người nhà nàng ta".

      Diệp Nha trừng cái, tâm tình khoái trá trở về phòng.

      Đợi màn đêm buông xuống, chờ mọi người ở phòng đông ngủ, Diệp Nha lôi kéo Tiết Thụ đến nhà Hạ Hoa, đem hầu bao nhét vào khe cửa.

      Nàng trước đó chui ngõ cụt, vì sao nhất định phải chủ động gặp Hạ Hoa chứ? Giống như bây giờ, lặng yên tiếng động trả lại hầu bao, Hạ Hoa nhặt được là tốt nhất, nhưng cho dù là cha mẹ nàng nhặt được nữa, bọn họ cũng nhất định nhận ra kỹ năng thêu thùa của con mình, chắc chắn hỏi nàng ấy. Nàng ấy biết được Tiết Tùng có đón nhận tâm ý của nàng. Như vậy nếu Hạ Hoa muốn lời giải thích, tự nhiên đến Tiết gia tìm nàng, đến lúc đó cho dù bị người khác phát cũng là phẩm hạnh nàng ta tốt, liên lụy đến Tiết Tùng. Nếu nàng ta đến, mặc kệ nàng ta là hết hy vọng hay nghĩ thông suốt cũng liên quan đến nhà mình.

      phải Diệp Nha lãnh tâm, là Hạ Hoa làm việc rất tuỳ hứng, vừa bận tâm thanh danh bản thân để tương lai an ổn, cũng biết nghĩ cho Tiết Tùng chút, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng như vậy có ý nghĩa gì? Nếu là si tình phi quân lấy chồng, nàng ấy đồng ý để cha mẹ an bài việc hôn nhân, nếu nàng lấy chết tướng bức, chẳng lẽ cha mẹ nàng lại trơ mắt nhìn nàng chết hay sao? Nếu bận tâm công ơn dưỡng dục, nỡ làm bọn họ tức giận thương tâm, thoả hiệp giữa tình ái và thân tình, nàng ấy nên an phận chuẩn bị đợi gả, còn vương vấn Tiết Tùng làm chi nữa.

      Đương nhiên nếu Tiết Tùng và nàng ấy có quan hệ gì, Diệp Nha có lẽ tiếc thay cho hai người, thậm chí hy vọng Tiết Tùng nhận lấy hầu bao, giống như trong lời kịch như vậy, ngày sau thấy vật nhớ người, cho dù lấy thê tử, trong lòng cũng vì nữ nhân gả người đó lưu lại vị trí thể nào thay thế được, là nữ nhân ai cũng đều cầu mong gặp được hán tử si tình. Nhưng thực tế, Tiết Tùng là đại ca của nàng, người thân của nàng, nàng hy vọng bởi vì Hạ Hoa nhất sương tình nguyện mà ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của Tiết Tùng, thậm chí là tình cảm của và đại tẩu tương lai, người nhà nông, nên bình ổn sống qua ngày, làm sao có nhiều tình cảm rối rắm như vậy.

      Đêm nay nàng ngủ an ổn.

      Mấy ngày kế tiếp, nàng bước cũng rời khỏi nhà, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Hạ Hoa tìm nàng.

      Nhưng Hạ Hoa lại trì trệ đến, nàng ta bị nương mình giam lỏng trong nhà, dễ dàng gì ra được, e rằng nhà xí cũng bị nương nàng hoặc đệ đệ chín tuổi trông coi, đề phòng nàng lại tìm Tiết Tùng.

      ra sáng hôm đó, nương Hạ Hoa giống như thường ngày dậy sớm mở cửa, phát cái hầu bao kia. Châm tuyến nữ nhi là nàng tự tay truyền dạy, nàng nhìn cái liền nhận ra đó là bức tranh thêu của con nàng.

      Nhìn hai con hồ điệp thê thê thảm thảm đành lòng chia lìa thêu ở mặt , nghĩ đến nữ nhi thuỷ chung chưa từng cắt đứt tâm tư, nương Hạ Hoa nhất thời giận chỗ phát tiết, nha đầu chết tiệt kia biết xấu hổ dám vụng trộm thêu loại đồ vật này! Hừ, tối qua nàng đóng cửa nơi này còn có cái gì, bây giờ đột nhiên xông ra, nhất định là nàng hôm trước lén lút chạy ra ngoài tìm Tiết Tùng, người ta muốn làm mất mặt nàng, thừa dịp trời tối trả lại.

      Nhớ năm đó mắng chửi Tiết Tùng thương tiếc, lúc này nhìn lại hầu bao trong tay, nương Hạ Hoa có loại cảm giác nhục nhã như bị người hung hăng tát cái, nàng thậm chí thấy Tiết Tùng đứng trước mặt nàng, khóe môi nhếch lên cười lạnh, trong mắt tất cả đều là trào phúng: Xem , ta sớm đoạn tuyệt quan hệ với con ngươi, là nàng khóc lóc van xin quấn quýt ta, ta đây thèm!

      Lửa giận hừng hực nổi lên, nàng nổi giận đùng đùng chạy đến phòng nữ nhi, đập cửa: "Hạ Hoa, đứng dậy mở cửa cho ta!"

      Hạ Hoa sớm tỉnh.

      Hai đêm này nàng đều có ngủ ngon, nàng chờ mong Tiết Tùng hiểu được tình ý lưu luyến của nàng đến gặp nàng lần, cho dù là khuyên nàng an tâm gả người làm thiếp cũng tốt, nhưng là đến. Nàng biết, nhất định còn giận nàng, giận thế lực cha mẹ nàng, giận nàng đồng ý việc hôn nhân mà cha mẹ tìm cho nàng. Nàng cũng muốn đâu, nhưng cha mẹ bức nàng, nàng có biện pháp gì?

      Nghe thấy tiếng của mẫu thân, nàng phờ phạc mở cửa.

      ngờ rằng vừa mới mở cửa ra, cỗ đại lực liền từ bên ngoài truyền đến, sợ tới mức nàng liên tục lui về phía sau, còn chưa có mở miệng hỏi, ngực bị vật gì đó đập trúng, vật đó rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động .

      Nàng đau, nhưng khi nàng nhìn ràng cái hầu bao nằm mặt đất, huyết dịch toàn thân giống như đều đông lại, nàng thương tâm, đau lòng tuyệt tình, nàng sợ hãi, sợ hãi lửa giận của mẫu thân.

      Nương Hạ Hoa đóng cửa cái “Rầm”, phủ đầu nữ nhi thấp giọng chửi mắng: "Nha đầu cần mặt mũi chết tiệt kia, ta với con bao nhiêu lần, cho phép con lại tìm kẻ nghèo hèn kia. Lúc này tốt chưa, mở mắt của con ra mà nhìn, con hao tâm hao lực thêu cái gì, người ta hiếm lạ, thừa dịp trời tối trả lại cho con! Lần này con vừa lòng chưa? Để ở trước mặt cha mẹ diễu võ dương oai! Nha đầu chết tiệt này, mặt của chúng ta đều bị con làm mất hết!"

      trả lại, cần...

      Hạ Hoa vô lực ngồi sụp xuống đất, nhặt hầu bao lên, nhìn nó nước mắt rơi như mưa.

      Nương Hạ Hoa thấy nàng khóc mà phiền lòng, túm người kéo đến giường, tiếp tục trách mắng: "Ta hiểu nổi con nghĩ cái gì, có gì tốt? có tình với con sao? có, đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt, lưu luyến chút nào, vì sao con cứ khăng khăng nhớ tới ? việc này nữa, nữa cũng vô dụng, việc hôn nhân là con chính miệng đồng ý, Tiền lão gia tuổi tuy là lớn chút, nhưng nhà phú quý, bảo dưỡng tốt, nhìn cũng chỉ qua ba mươi mấy, dáng vẻ đường đường, nhân phẩm lại tốt, con gả tuyệt đối thua thiệt, còn có gì hài lòng, đừng cả ngày gây chuyện thị phi được ?"

      Hạ Hoa kinh ngạc nhìn nương nàng, vì sao nàng đồng ý chứ? Còn phải bọn họ luôn miệng cửa hôn nhân này đối với tiền đồ đệ đệ có muôn vàn chỗ tốt, còn phải bọn họ cầm vài chục năm công ơn dưỡng dục bức bách nàng sao? Nếu phải như vậy nàng làm sao bằng lòng làm tiểu thiếp người ta? Làm sao chịu cùng như người xa lạ?

      "Nương, cho con gặp huynh ấy lần ! Chỉ lần, con hỏi ràng, nếu huynh ấy vô tình như vậy, con bao giờ quấn quýt huynh ấy nữa, nương..." Nàng nhào tới bên người nương nàng, khóc nức nở cầu xin.

      Nương Hạ Hoa để Tiết Tùng có cơ hội nhục nhã người nhà nàng lần nữa, chút do dự cự tuyệt: " được, trước khi xuất giá, con đừng hòng bước ra cửa trước nửa bước! Đủ rồi, đừng khóc nữa, cẩn thận hồi bị cha con nghe được, ông ấy tốt tính như ta đâu! Ta nấu cơm, con tự mình kiểm điểm !" Nàng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn nữ nhi cái, bước nhanh ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở cửa, Hạ Hoa lâm vào thâm trầm tuyệt vọng, nương trước giờ luôn , hai là hai, nàng thể bước ra khỏi cửa.

      Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống hầu bao trong tay.

      Nghĩ đến sáu năm lưu luyến si mê, trằn trọc chờ đợi hai đêm nay, nàng cam lòng cắn môi.

      Nàng tin, tin Tiết Tùng có chút tình ý nào đối với nàng, hay là căn bản có nhận được hầu bao?

      Đúng rồi, ngày đó, nữ nhân kia có vẻ như muốn làm giúp nàng, nhất định là nàng ta gạt Tiết Tùng, tự tiện đem hầu bao trả về.

      được, nàng nhất định phải nghĩ cách gặp lần, nàng phải giáp mặt để hỏi ràng!

      -----------------------------------------------------------
      /*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Lão đại: nương, cám ơn ngươi đối với ta cuồng dại mảnh, ta thụ sủng nhược kinh, ra ta phải chút mị lực đều có, ta vẫn còn lo lắng nàng ấy chướng mắt ta đây, lần này tốt rồi, ngươi để ta ý thức được bản thân vẫn có ưu điểm, nhưng mà, ngươi suy nghĩ nhiều quá...88, ta đến trước mặt nàng lượn chút đây, ta rốt cuộc có tự tin rồi!

      Nửa canh giờ sau.

      Diệp Nha kỳ quái nhìn cánh tay để trần của người nào đó lúc lúc trước mặt nàng, quay đầu hỏi lão tam: đại ca có phải trúng tà hay ?

      Lão tam cũng ngẩng đầu lên: phải trúng tà, nghẹn hỏng rồi mà thôi, ngươi cho ăn chút thịt .

      Vì thế, tối hôm đó, bàn cơm Tiết gia nhiều hơn mâm gà hầm.

      Lão đại yên lặng nhìn chằm chằm chỗ thịt đó, trong lòng mắng mẹ ruột trăm lần!!!

      Lão nhị thấy vậy, bay nhanh gắp hai cái đùi gà, cái cho nương tử, cái mình tự ăn.

      Diệp Nha nhìn lão nhị cười ngượng ngùng, quyết định buổi tối cho ăn thịt, sau đó gắp đùi gà trong chén cho lão tam, tối hôm qua rất ra sức, phải bồi bổ tốt.

      Khoé miệng lão đại lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nổi lên đám lửa...

      làm trở về, giai nhân màu da tiểu khoai tây biến thành khoai tây nướng rồi!!!

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Wá hay. Ta thích lão đại Tiết tùng nhất. K pt khi nào ms có thịt đây. Thit của ta a........:yoyo64::yoyo64::yoyo60:
      mingyu thích bài này.

    3. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      mụ hạ hoa này mơ tưởng quá rồi

    4. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      @Akiko Ta cũng thích đại ca nhất, nhưng chờ thịt của đại ca còn khá lâu đấy. Nhưng trong lúc đó hãy tận hưởng gian tình dài dài của đại ca và Diệp Nha :yoyo60:
      Tuần này ta tăng tốc, các nàng hãy đón xem.
      Last edited: 6/9/16
      Haruka.Me0, Akikomiumiu122 thích bài này.

    5. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 32
      ---oOo---
      Edit: Mingyu
      Beta: Haruka234



      Ngày tháng sáu như sắc mặt trẻ con, thay đổi thất thường.

      Những cơn mưa rào bất chợt đến mạnh mẽ, bầu trời xanh lam bỗng nhiên tối lại, nhuộm đen cả vùng trời, những giọt mưa to bằng hạt đậu ào ào trút xuống, làm hại thôn dân bỏ lại việc đồng áng tranh thủ chạy trở về, người vừa về đến cửa nhà, còn chưa kịp thay xiêm y ướt đẫm ra, hay ghê, trời tạnh mưa, là biết làm khổ người.

      Diệp Nha đứng ở cửa nhà bếp, vẻ mặt lo lắng nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài. Bỗng trận gió thổi tới, cuốn những giọt nước mưa hắt vào mặt nàng, vào áo nàng, nàng lui về sau mấy bước, nâng tay lau những giọt mưa mát lạnh mặt, khỏi run rẩy chút.

      Trận mưa ngày hôm nay đến vừa vội vã vừa dữ dội, từ xế trưa đến tận bây giờ, kéo dài vài canh giờ rồi mà vẫn hề có xu hướng , mắt thấy bao lâu nữa trời sắp tối đen hoàn toàn, ba huynh đệ vẫn còn chưa trở về. Nàng lo lắng cho Tiết Bách, sợ mạo hiểm đội mưa trở về, nhưng nàng cảm thấy Triệu tiên sinh luôn luôn coi trọng , cho dù giữ lại trấn qua đêm cũng mượn ô cho dùng, cho nên cùng lắm là trở về trễ hơn so với thường ngày, hẳn là gặp chuyện may.

      Nàng càng lo lắng cho Tiết Tùng và Tiết Thụ. Giờ này bình thường đáng lẽ bọn họ trở về rồi, hôm nay ở nơi nào trú mưa sao? Nhưng mưa càng lúc càng lớn, nếu bọn họ vẫn trú mưa, buổi tối phải bị đói, cũng có chỗ ngủ, nhưng nếu mạo hiểm đội mưa chạy về, núi đường trơn, mưa lớn nhìn , ngộ nhỡ té ngã làm sao bây giờ?

      Đến nơi này sắp được tháng, nàng chưa bao giờ lo lắng giống như hôm nay vậy, đứng ngồi yên.

      Phía sau truyền đến tiếng gà gáy râm ran, Diệp Nha quay đầu ngạc nhiên phát cửa Bắc bị mưa tạt vào, rơi xuống thân mấy con gà cúi đầu xúm lại. Nàng vội vàng bước qua, dời lồng gà vào trong, nhìn mấy con gà an ổn cọ quậy bên trong lồng, nàng cười cười, lúc trước mua hai mươi con gà con, chết ba con, còn lại đám này sắp lớn bằng nấm đấm Tiết Thụ rồi.

      Cất lồng gà xong, nàng phòng đông nhìn chút, khép tất cả các cửa sổ lại, sau đó sang phòng tây.

      Kết quả phát mái nhà phòng tây bị dột, còn là vị trí đầu giường đặt gần lò sưởi.

      Nàng vội vàng dời cái chăn , đến phòng bếp cầm cái chậu gỗ đặt giường hứng nước mưa. Cũng may mái nhà cỏ tranh coi như kín kẽ, cách hồi mới có vài giọt nước mưa. Nếu giống như dãy mưa bên ngoài tí tách rơi xuống như vậy, nàng nghĩ đêm nay chắc khỏi ngủ luôn.

      Nàng ngồi giường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên từ trong sân truyền đến tiếng bước chân, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng chạy ra ngoài đón.

      Tiết Bách đứng trước cửa cất ô, áo dài người, trừ bỏ phía sau lưng, cơ hồ ướt đẫm toàn bộ.

      "Tam đệ, sao hôm nay đệ trở về sớm như vậy?" Nàng kinh ngạc hỏi, giờ này bình thường đáng lẽ vừa mới tan học thôi!

      Tiết Bách cầm ô đứng dưới mái hiên, xoay người nhìn nàng: "Triệu tiên sinh thấy mưa quá lớn, sợ bọn đệ về nhà trễ gặp khó khăn, buổi trưa liền tan học." Thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, chứa đựng lo lắng, nghi ngờ : "Đại ca bọn họ còn chưa về sao?" Trong nhà rất im lặng, điều này rất bình thường.

      "Đúng vậy, bất quá có thể bọn họ tránh mưa ở đâu đó rồi, chừng lập tức trở về." Diệp Nha giả vờ làm ra vẻ thoải mái cười cười an ủi , cũng tự an ủi mình. Khựng lại chút, thấy Tiết Bách nhíu mày bất động, nàng vội khuyên thay quần áo, "Nhanh vào trong thay y phục sạch , coi chừng bị lạnh."

      Xiêm y dính người, ẩm ướt dinh dính thoải mái, Tiết Bách gật đầu với nàng, vén vạt áo lên vắt nước, vội vàng phòng đông thay y phục mới.

      lâu sau, bên trong thình lình truyền đến tiếng hắt xì liên tục, Diệp Nha thầm nghĩ xong, chỉ lo nghĩ, quên nấu chút canh gừng nóng cho bọn khu hàn.

      Nàng săn tay áo lên, lấy ra nửa miếng gừng nhanh chóng cắt thành lát mỏng, lại đập nát hai múi tỏi, trộn lại với nhau, sau đó lều củi lấy củi đốt lò.

      Tiết Bách thay quần áo ở bên trong nghe được thanh cắt rau, có chút nghi hoặc, chờ thắt xong đai lưng, nghĩ chút, vén rèm cửa ra ngoài, "Nhị tẩu, sớm như vậy làm cơm sao?"

      Diệp Nha thêm nước vào nồi, vừa đến lu nước vừa nhìn đứng ở cửa phòng đông liếc mắt cái, nhưng ngờ tầm mắt vừa đúng rơi vào cổ , nơi đó, chỗ hầu kết phía trái chếch lên tí, sinh ra nốt ruồi đen bằng hạt mè, nếu đầu xê dịch nhiều, bị cằm che nhìn thấy. điểm nho màu sắc rất nhạt, nhưng dưới phụ trợ màu da trắng nõn của , hết sức nổi bật. Càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ là nàng thế nhưng ma xui quỷ khiến xem mê mắt, cái gáo hồ lô đều rớt vào trong lu rồi, nàng vẫn còn quay đầu nhìn !

      "Nhị tẩu?" Ánh mắt của nàng có chút kỳ quái, giống như chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm đánh giá cái gì, lại dường như mang theo chút hiếu kỳ và kinh ngạc, Tiết Bách nghi ngờ gọi tiếng, thuận tay sờ sờ cằm của mình, chẳng lẽ dính cái gì đó?

      Tay thon dài trắng nõn, khi đầu ngón tay nhàng phất qua nốt ruồi đó, hầu kết lộ vẻ ngây ngô cũng cao thấp giật giật theo, đầu óc Diệp Nha ầm tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng bừng, trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt vậy mà Diệp Nha cảm thấy động tác của thực...câu người!

      Nàng nghĩ tới những nha đầu trong Tôn phủ chen chúc với nhau, lặng lẽ trốn sau bụi hoa nhìn trộm thiếu gia trong phủ, đám nín thở tập trung mà nhón chân lên nhìn, đôi mắt đen láy bởi vì tình có vẻ ngập nước, hai má lại càng đỏ bừng, lúc đó nàng còn buồn bực, thiếu gia có thể làm người ta mê muội như vậy sao? Chí ít nàng cảm thấy dung mạo thiếu gia cũng hề xuất chúng.

      Nhưng mới vừa rồi, tuy nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình nhưng nàng biết, nàng nhất định giống hệt những tiểu nha đầu đó, bởi vì, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn nam nhân ngẩn người, thế còn phải nhìn mặt, chỉ là nốt ruồi, đôi tay thon dài trắng nõn mảnh khảnh!

      Tiết Bách cũng nhìn nàng ngẩn người.

      Bộ dạng tại của nàng có chút ngốc, hai má đỏ bừng, mắt to khiếp sợ lại mờ mịt nhìn chăm chú cổ của , cái miệng nhắn khẽ nhếch, dường như muốn giải thích cái gì, cố tình nên lời.

      Tiết Bách khẳng định cổ của cũng có cái gì, cho nên tiểu tẩu của chính là mê mẩn nhìn .

      Kỳ hành động này có chút thất lễ, cũng biết tại sao, Tiết Bách chút bực bội, thậm chí có chút ngọt ngào thể cho ai biết.

      Nhưng lý trí của rất nhanh liền áp chế chút tình cảm nên có này, về phía kệ bếp: "Nhị tẩu, để đệ giúp tẩu nhóm lửa ."

      Lại tiếp tục trầm mặc nàng xấu hổ, vất vả mới vượt qua quấy nhiễu của giấc mộng xuân đêm đó với nàng, rốt cuộc có thể thản nhiên chung sống với nàng, làm sao lại để cho nàng vì thất thần lát mà cảm thấy thể đối mặt ? Đối với , bọn họ ngẫu nhiên phản ứng bất thường đều là chuyện bình thường, nàng là nữ tử duy nhất từng tiếp xúc gần gũi, bản thân đến tuổi này, mơ thấy loại mộng này, mơ thấy nàng, đều là việc qua, nhưng tỉnh mộng lại, vẫn xem nàng là tẩu tử như trước, kính trọng nàng chiếu cố nàng. Còn nàng, nàng vừa mới mười sáu tuổi, khó tránh khỏi nhìn mê mẩn, dù sao, vẫn có tự tin với diện mạo của chính mình, nhưng hiểu , nàng đối với tuyệt đối có nửa điểm tâm tư nên có.

      lặng lẽ quan tâm làm cho Diệp Nha từ từ bình tĩnh lại, nàng chán nản cắn môi, may mắn tam đệ chú ý tới khác thường của nàng, nếu nàng biết nên đối mặt với như thế nào.

      Nàng thêm nước vào nồi, đứng bên khẽ :"Đệ vào phòng nghỉ ngơi , việc nhóm lửa này cần đệ giúp đỡ."

      Tiết Bách lắc đầu, tiện tay bẻ cành khô bỏ vào trong lò," sao đâu, bên trong rất oi bức, nơi này mát mẻ hơn. Nhị tẩu, tẩu cũng đừng khách khí, đệ cũng phải đại thiếu gia nuông chiều từ bé, nào có quý báu như tẩu nghĩ? Hơn nữa, đệ giúp tẩu nhóm lửa, chốc nữa nhị ca về trông thấy rất cao hứng." tới đây, nhịn được ngẩng đầu, trêu đùa nhìn nàng cái.

      "Vậy được rồi, làm phiền đệ..." Diệp Nha như trốn chạy cửa Bắc.

      Nàng thề sau này nhìn vào mắt của Tiết Bách nữa.

      Nàng sớm lãnh giáo lợi hại của đôi mắt đào hoa rồi, Xuân Hạnh nghịch ngợm nhìn nàng nháy mắt cái, điệu bộ đa tình quyến rũ đó làm ngay cả nàng cũng chịu nổi, muốn đem tiểu nha đầu kéo đến bên người ôm đầu của nàng chà đạp phen, xem nàng còn dám cố ý làm nũng giày vò hay ? Mà mới vừa rồi, Tiết Bách ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt mỉm cười, híp lại thành hai đạo ánh trăng nhàn nhạt, cho dù trêu đùa chọc ghẹo nàng, lại phong lưu phóng khoáng, vô cùng hút hồn.

      Có thể là nàng rất ít thấy mỹ nam tử, nàng có cách nào thản nhiên bình tĩnh tiếp xúc với nam nhân xuất sắc như vậy, chỉ là Tiết Bách, ngay cả Tiết Tùng nàng cũng dám nhìn thẳng. Đôi mắt đào hoa của Tiết Bách mê ly đa tình rất dễ làm lòng người hỗn loạn nghĩ lầm đối với bản thân có chút ý tứ gì .Còn đôi mắt phượng hẹp dài của đại ca làm cho có vẻ càng lạnh lùng khó gần, chỉ có Tiết Bách, cũng là mắt phượng, nhưng ánh mắt trong suốt thuần khiết, hợp với nụ cười ngốc nghếch của , làm cho lúc nàng ở cùng thả lỏng tự nhiên, có nhiều gánh nặng áp lực.

      Nàng ngồi ghế đẩu bên cạnh chuồng gà, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc.

      Mưa như trút nước, giữa đất trời chỉ còn lại màn sương trắng xóa, hơi nước lạnh lẽo xua tan nhiệt độ mặt nàng, nàng nghĩ đến hai người kia còn chậm trễ chưa trở về, nàng có chút sợ hãi, nếu như bọn họ gặp chuyện may…

      Nàng im lặng, Tiết Bách cũng lặng im, dù cho tin tưởng đại ca để bản thân rơi vào nguy hiểm, nhưng vẫn kiềm chế được lo lắng.

      biết qua bao lâu, hương vị canh gừng chậm rãi tràn ngập phòng bếp.

      Tiếng nước sôi ùng ục ùng ục làm Diệp Nha tỉnh táo lại, nàng quay đầu với Tiết Bách: “Tam đệ, cần đốt…”

      Còn chưa hết, nàng vụt đứng lên, nhìn bóng dáng khỏe mạnh gầy gầy của Đại Hoàng chợt xuất trong sân, chạy vào phòng bếp, cuối cùng dừng lại bên chân nàng, lắc đầu giũ nước mưa thân, những giọt nước văng tung tóe rơi vào ống quần nàng, nàng cũng để ý, chỉ nhìn chằm chằm cửa trước, ngóng chờ bọn họ vào nhanh chút.

      Tiết Bách lại chú ý tới dấu vết chật vật người Đại Hoàng, có rất nhiều vết tích bị cắn xé, bộ lông rơi rụng, vết máu loang lổ. Ánh mắt trầm xuống, bật dậy chạy vọt vào màn mưa tầm tã. Đại ca nhất định xảy ra chuyện, phải đón bọn họ.

      hoảng hốt chạy, chớp mắt thấy bóng dáng. Diệp Nha cũng phát bình thường, vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy mấy bãi máu dưới thân Đại Hoàng, trong lòng nàng “lộp bộp” chút, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, chút suy nghĩ liền đuổi theo. Cả Đại Hoàng cũng bị thương, vậy bọn họ sao?

      Trong chớp mắt mưa lớn xối xả làm cả người nàng ướt đẫm, cổ cảm giác lạnh lẽo này chui thẳng vào xương cốt tứ chi nàng, lạnh thấu tâm can. Nếu Tiết Thụ gặp chuyện may, nàng sống nổi nữa, nàng rất vất vả mới có cuộc sống yên ổn này, có nam nhân thương nàng chiếu cố nàng, nếu gặp bất trắc…

      “Đại ca, các huynh sao chứ?”

      Bên ngoài truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của Tiết Bách, giống như trước khi chết bắt được cành gỗ nổi, đem nàng sắp tắt thở từ trong hồ nước kéo lên.

      Nàng vọt ra ngoài cửa, thấy vai Tiết Tùng khiêng cái gì, chuyện với Tiết Bách, mà đầu đất của nàng, vốn đứng bên cạnh bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy nàng, lập tức cầm theo con thỏ xám to mập chạy nhanh tới, vừa chạy vừa kêu: “Nương tử, chúng ta săn được thứ tốt, đại ca có thể bán được rất nhiều tiền.”

      Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của chạy trong màn mưa về phía nàng, nhìn nước mưa phủ đầy khuôn mặt của cũng che giấu được hưng phấn, nhịn được che miệng bật cười, nước mắt tràn mi.

      Nàng cần những thứ quý giá hiếm lạ, chỉ cần bọn họ sao là tốt rồi!



      ----------------------------------------------------------------

      /*--Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/

      Giai Nhân cười quyến rũ: Khuê nữ, đêm nay ta xuyên thành ngươi được ?

      Diệp Nha thận trọng: Tại sao?

      Giai Nhân chảy nước miếng: Ta muốn trêu chọc lão đại, ta muốn đùa giỡn ngốc thụ, ta muốn đánh gục lão tam, cắn cổ của

      Diệp Nha mặt đỏ: được, tất cả bọn họ đều là của ta!

      Giai Nhân tức giận đến lật bàn: Vậy ngươi hành động nhanh chút aaaaaaaa!

      Diệp Nha bất đắc dĩ khinh bỉ: Đó phải chuyện ngươi quyết định sao? Ngươi đem chúng ta biến thành tính tình như vậy, ngươi để chúng ta cởi mở như thế nào? Lập tức ăn thịt, độc giả mắng ta biết rụt rè, mắng đại ca tam đệ bằng cầm thú!

      Giai Nhân hộc máu: gào khóc oa oa oa! Ta nhịn ta nhịn còn được sao!!!

      (Thịt thịt chung quy vẫn là ở lúc động tình, kiên trì kiên trì tiếp tục kiên trì, mọi người trăm ngàn lần đừng thúc giục thịt của lão đại và lão tam, ta cả giận, kỳ ta so với mọi người còn gấp gáp…Khó khăn mới có tính khiêu chiến, rất nhanh được ăn, dễ dàng có được mau chán…)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :