123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Cố Tương bị làm sao vậy, chả nhẽ hôn mê 2 tháng?
      nhoxhauanLạcLạc thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Chuyện gì đây?
      LạcLạc thích bài này.

    3. vanlactamviem

      vanlactamviem New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      14
      Chuyện gì xảy ra vậy chứ! Tò mò chết đc!
      LạcLạc thích bài này.

    4. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 97

      Edit: tiểu Lộc Hàm

      Xuân Nha lập tức khóc, vừa lau nước mắt vừa : "Nương nương, ngài cần nghĩ nhiều, an tâm dưỡng bệnh, se mau tốt thôi."

      Cố Tương vốn nghĩ chỉ là cảm mạo linh tinh, nhưng nhìn thấy Xuân Nha như vậy lại cảm thấy đúng , nàng quay đầu nhìn Hình Thượng Thiên hỏi: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng của nàng yếu ớt vô lực, cả người giống như lá liễu bay trong gió tự như tùy thời có thể biến mất.

      Ánh mắt Hình Thượng Thiên thâm trầm, gắt gao mím môi, tay siết chặt thành quyền... , hồi lâu mới bình phục được tâm tình, tới dịu dàng : " có việc gì, chỉ là bị chút phong hàn, uống thuốc tốt thôi."

      Cố Tương nhìn ánh mắt chứa bi thương đầy lo lắng của Hình Thượng Thiên, lắc lắc đầu :" đúng, khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra." Lập tức nhìn bốn phía hỏi: "Minh Huệ và Hân nhi đâu?"

      Cốc nước Xuân Nha cầm tay đột nhiên rơi mặt đất, như là bị giật mình , luống cuống : "Nương nương, tiểu quận chúa và tiểu hoàng tôn nghỉ ngơi ạ."

      Cố Tương nhìn mắt sắc trời, lúc này là buổi chiều, bình thường giờ này hai đứa bé đều đến tìm Cố Tương để nghe kể chuyện xưa... , tim Cố Tương dần dần lạnh lẽo, hồi lâu mới vững tâm : "Xuân Nha ngươi ra ngoài, ta và điện hạ có chuyện cần ."

      Xuân Nha cắn môi đứng im chịu , vẫn là Hình Thượng Thiên phất phất tay bảo nàng ấy lui ra... Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Tương gian nan nuốt nước miếng, giọng hỏi: "Điện hạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thiếp muốn bị lừa gạt."

      Nhìn đôi mắt trong veo của Cố Tương, tim Hình Thượng Thiên rất đau, giống như bị nười ta đam cho đao, đau lòng, khiếp sợ lại thống khổ, nhớ tới mọi chuyện vẫn cảm thấy đó chỉ là cơn ác mộng, nghĩ nên như thế nào với Cố Tương, kết quả đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng ầm ĩ, giọng to đầy quen thuộc kia phải hoàng đế là ai.

      Cố Tương kinh sợ, giương mắt nhìn lên, thấy hoàng đế bước tới đứng trước cửa lại hề bước vào, rất xa... , dùng ánh mắt lạnh leo nhìn nàng.

      "Thái tử, Cố lương đệ nhiễm bệnh, ngươi còn mau ra!" Hoàng đế dùng giọng uy nghiêm có cảm tình .

      Cố Tương chỉ cảm thấy đầu óc ông tiếng, trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Hình Thượng Thiên vội vàng giúp nàng nhuận khí: "Tương nhi!"

      "Thiếp rốt cuộc mắc bệnh gì?" Cố Tương cầm lấy cánh tay Hình Thượng Thiên hỏi.

      vị Thái y đến, mặt đeo miếng vải màu đen che mặt, cách Cố Tương gần thước ngừng lại, : "Nương nương, nếu thần chẩn đoán lầm đó là đậu mùa."

      Như tiếng sấm vang lên bên tai, Cố Tương chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa , nàng đương nhiên biết đậu mùa là cái gì, đậu mùa là loại bệnh truyền nhiễm vô cùng đáng sợ... , ở cổ đại là có thuốc nào chữa trị, cho dù có may mắn sống sót người cũng lưu lại vết sẹo, cho dù có là phu thê bình dân, thê tử bị hủy dung đều được hưu thê, huống chi nàng thân là sủng phi của thái tử. Có thể cuộc đời nàng chấm dứt rồi.

      "Tương nhi, nàng có việc gì ." Giọng nghẹn ngào của Hình Thượng Thiên vang lên đỉnh đầu của Cố Tương.

      Cố Tương nhìn vẻ mặt bi thương của Hình Thượng Thiên, nước mắt chảy xuống ngừng, nhịn được nghẹn ngào : "Bảo bảo trong bụng thiếp làm sao bây giờ? Mới hơn hai tháng, còn chưa được ba tháng... , Minh Huệ và Hân nhi làm sao bây giờ?" Càng nghĩ càng thấy khó chịu, có lẽ cái chết quá đáng sợ, nhưng lo lắng về tương lai của những người mà mình quan tâm càng làm cho bản thân khó có thể chịu nổi.

      Giang sơn sẩm tú này, hoàng quyền hoa lệ, nàng rồi, chỉ để lại hai đứa con thơ, tương lai bọn chúng ra sao đây? Cố Tương chỉ cần nghĩ cảm thấy đau đớn vô cùng, còn Hình Thượng Thiên... , chắc có nữ tử xinh đẹp khác thay thế vị trí của nàng, khi đó còn có thể nhớ tới nàng ư?

      Hình Thượng Thiên nắm chặt tay Cố Tương buông, nắm đến mức Cố Tương phát đau: "Nàng khỏe thôi." Hình Thượng Thiên kiên định .

      Giờ phút này Hoàng đế nóng lòng muốn chết, ông vừa mới nhận được tin tức vị Cố lương đệ của thái tử mắc bệnh đậu mùa... , phải biết rằng bệnh này lây lan , lúc còn bởi vì ông sơ sẩy nên chưa cho phòng bệnh! Đây là chuyện nguy hiểm thế nào chứ? Nhưng thái tử căn bản là hề để ý tới, luôn ở trongđó hề muốn rời bước, ông tất nhiên là biết thái tử coi trọng vị Cố lương đệ này, sủng ái quá mức bình thường, nhưng bình thường dù có sủng ái thế nào cũng được, khi trở thành vấn đề gây nguy hiểm tới tính mạng ông tuyệt đối dễ dàng tha thứ .

      "Cố lương đệ, mong rằng ngươi lấy đại cục làm trọng, thái tử điện hạ còn chưa bị đậu mùa." Thái y nhìn thấy ánh mắt hoàng đế lạnh như băng nhìn chằm chằm , vội vàng run rẩy , thầm nghĩ chưa từng thấy có vị hoàng tử nào lại có thể si tình như vậy, trước đây cũng từng làm thái y ở tiền triều, khi đó đừng là mắc bệnh đậu mùa, chỉ cần bị phong hàn thôi cũng có người dám lại gần.

      Rất nhiều ý nghĩ chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Cố Tương dù có băn khoăn nhiều như vậy cũng muốn Hình Thượng Thiên chờ chết cùng nàng, đứa mất mẫu thân cho dù có đáng thương nhưng chẳng lẽ lại muốn chúng cũng mất phụ thân nữa sao?

      Cố Tương thanh thanh cổ họng : "Điện hạ, chàng ra ngoài ."

      Hình Thượng Thiên lại kiên trì ngoài ý muốn: " ."

      Cố Tương nhìn vẻ mặt đầy thâm tình, trong lòng rất cảm động, nghĩ tới dù bản thân có như thế nào vẫn tận tâm chăm sóc, cho dù phu thê bình dân cũng khó mà có được tấm lòng như vậy, huống chi Hình Thượng Thiên lại là thái tử nước, đây là tình ý sâu đậm tới mức nào cơ chứ, nghĩ như vậy khiến lòng nàng thoải mái hơn vài phần, dựa vào phần tình cảm này của hai người tuyệt đối đối xử tốt với đứa của nàng nhỉ? Nghĩ đến đây, biết vì sao nước mắt lại chảy ra ngừng, nàng muốn chết đâu.

      Bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục, Cố Tương nhìn thái y cách đó xa, dáng vẻ như muốn dù phải dùng đến sức mạnh cũng cương quyết kéo người rời .

      Trong lòng Cố Tương đầy bi ai, nhưng lại có thể lý giải, nàng lưu luyến cầm tay Hình Thượng Thiên, muốn ôm lấy cọ cọ, nhưng lại sợ lây bệnh cho ... , nàng nhẫn nhịn : "Điện hạ, trong lòng thiếp biết tình ý của điện hạ đối với thiếp." xong lại ngẩng đầu nhìn , đôi mắt xinh đẹp trong vắt như viên bảo thạch được nước mắt gột rửa càng thêm lóng lánh, ánh mắt nàng đầy thâm tình : "Thiếp biết bản thân có thể sống sót hay , nhưng nếu điện hạ cứ tự mình chăm sóc thiếp như vậy có lẽ bị nhiễm bệnh... , đến lúc đó cho dù thiếp có khỏe mạnh thiếp phải đâu tìm điện hạ bậy giờ? Bọn phải làm sao bây giờ? Minh Huệ và Hân nhi còn rất , phải có người chăm sóc bọn chúng."

      Hình Thượng Thiên vẫn đau khổ nhịn dòng nước mắt, đột nhiên nước mắt chảy xuống, lưng cứng còng, vô số lần mắng bản thân quá mức sơ ý, càng thêm hận Ngô Lan Hi dám cá chết lưới rách, nhưng càng thống hận bản thân mình có biện pháp nào, đường đường là thái tử Đại Kỳ... , tương lai là hoàng đế thế nhưng lại có cách nào cả ! ! ! Dương Châu hỗn loạn, triều cục phức tạp đều khiến thất thố như vậy!! !

      Cố Tương tiếp tục , giọng dịu dàng, lưu luyến dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay , : "Điện hạ, chàng ."

      Hình Thượng Thiên dám quay đầu nhìn Cố Tương, sợ nàng nhìn thấy nước mắt mặt ... , giọng của nghẹn ngào mà quật cường: " sao."

      Cố Tương cảm thấy như này là đủ rồi, nam tử cổ đại tài giỏi như vậy có thể vì nàng làm đến mức này, cho dù là ở đại cũng khó có thể tìm được cặp vợ chồng nào có tình cảm sâu đậm như vậy, nàng còn có tiếc nuối cái gì đây?"Điện hạ, chàng phải nghĩ tới bọn ." Cố Tương nhàng khuyên nhủ.

      Hình Thượng Thiên nhớ tới Minh Huệ và Hình Hân đáng , chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn khôn cùng : "."

      Cố Tương nhìn ra Hình Thượng Thiên có chút dao động, gật đầu với vị Thái y ở phía sau, quay đầu với Hình Thượng Thiên: "Điện hạ, chàng tin thiếp ?"

      Hình Thượng Thiên quay đầu nhìn nàng, mặt còn dọng nước mắt, ánh mắt hồng hồng , cằm râu xanh lún phún, thoạt nhìn rất là chật vật, còn dấu vết hăng hái trước đây, dáng vẻ giống như già rất nhiều khiến Cố Tương càng thêm đau lòng.

      Cố Tương dùng sức nắm tay Hình Thượng Thiên: "Thiếp khỏi thôi, nhất định sống để gặp điện hạ."

      Hình Thượng Thiên nhìn đôi mắt kiên định của Cố Tương, nước mắt nhịn được rơi xuống, nghẹn ngào : "Nàng muốn ép ta ra ngoài đúng ?"

      " phải, là thiếp có dự cảm, thiếp khỏi thôi." Nước mắt của Cố Tưỡng cũng chảy xuống, nàng vươn tay lau nước mắt tỏ vẻ kiên định dối: "Điện hạ còn nhớ lúc trước thiếp có nằm mơ chuyện ở Dương Châu? Vừa rồi thiếp cũng mơ thấy bản thân khỏe mạnh... , có lẽ Bồ Tát báo mộng cho thiếp đó."

      Hình Thượng Thiên đầy hi vọng nhìn Cố Tương, nắm bàn tay của Cố Tương : " ?"

      "Tất nhiên là ."

      Hình Thượng Thiên mím môi, hồi lâu mới trịnh trọng : "Nhất định phải sống, nếu nàng khỏe lại, ta thắp hương cho Bồ Tát."

      "Vâng." Cố Tương dịu dàng đáp lại.

      Hoàng đế vốn muốn thúc giục , nhưng nhìn thấy hai người như vậy, biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt có vài phần đau xót, ông nhớ tới thời khắc tươi đẹp vui vẻđã chôn sâu trong kí ức kia... , nhưng thời gian rốt cuộc cũng thể quay lại.

      Chờ đến khi Hình Thượng Thiên rời khỏi phòng, Cố Tương cố gắng hết sức đứng lên, Xuân Nha đỡ nàng đến bên cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy Hình Thượng Thiên đứng ở bên ngoài bị vài thị vệ lôi kéo ... , Hình Thượng Thiên được nửa đường, trong lòng khổ sở quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Cố Tương đứng trong phòng nhìn ra, hai người mặt đối mặt, người đứng trong phòng người đứng ngoài phòng tự như cách muôn sông nghìn núi, nước mắt Cố Tương nhịn được chảy xuống, nàng nghĩ nếu bản thân thực may mắn sống sót ra ngoài, nhất định phải sống tốt, phải quý trọng thời gian trước mắt tốt.

      Đến buổi tối Cố Tương bị nhét vào cái xe ngựa rộng rãi, nàng suy yếu nhấc nổi mình, dựa vào Xuân Nha mà ổn định được xe ngựa, nàng biết đây là muốn đưa nàng ra bên ngoài, trong hoàng cung có rất nhiều người, thể để người mắc bệnh truyền nhiễm là nàng ở trong đó được.

      Tuy rằng trong lòng có chút thoải mái, thậm chí là cảm thấy bị vứt bỏ, nhưng nghĩ đến trong cung còn có hai đứa của nàng, phương thức này càng an toàn hơn chút.

      Gió bên ngoài xe ngựa ngoại thổi vù vù, cả người Cố Tương đều nóng ấm, sốt mãi hạ, nhưng tinh thần lại thanh tỉnh ràng, nàng tựa vào trong lòng Xuân Nha, nhịn được nhìn nơi xa xa thầm nghĩ... , nếu có thể gặp mặt con tốt, là rất nhớ, có lẽ đây là vĩnh biệt, nghĩ nghĩ nước mắt lại chảy ra, vốn phải là người quá mức yếu đuối, nhưng là người mẹ, có việc gì thống khổ hơn việc thể gặp lại con mình, nhưng như vậy tốt, vì các con con quá thể lây bệnh được.

      Kết quả xe ngựa vừa ra khỏi cửa cung đột nhiên ngừng lại.

      Liễu Chi xốc mành lên, trận gió lạnh thổi tới: "Nương nương, điện hạ lệnh nô tỳ đưa tiểu quận chúa và tiểu hoàng tôn tới đây, là muốn để nương nương nhìn chút."

      Trong lòng Cố Tương kích động thôi, ánh mắt lên hào quang, nhưng rất nhanh ánh mắt lại ảm đạm, lắc lắc đầu, cắn răng :" nhìn."

      "Nương nương? Cách xa chút có việc gì ..." Liễu Chi giải thích chút.

      Cố Tương cúi đầu áp chế nhớ thương trong lòng, cho dù chỉ là phần vạn khả năng nàng cũng muốn nó xảy ra, đây là suy nghĩ của người làm mẹ, nàng cắn răng : "Đưa bọn chúng về ." Cố Tương còn chưa dứt câu nghe thấy tiếng khóc gọi của Minh Huệ từ xa vọng lại: "Nương!"

      Tiếng gọi này khiến Cố Tương chùn bước, nàng chỉ cảm thấy tâm thần đau đớn, nước mắt chịu thua kém thi nhau chảy xuống, nghẹn ngào : "Mau đứa chúng !"

      Đôi mắt Liễu Chi ửng đỏ, cúi đầu vâng lời, xoay người bước , Cố Tương từ góc màn xe nhìn thấy bóng dáng hai đứa bé xa xa, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể từ từ ngã xuống mềm nhũn.
      Last edited by a moderator: 11/9/16
      nkhanh3324, gemikat, Tiểu Ly 111161 others thích bài này.

    5. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :