1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Đạo diễn Đậu nóng tính

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ chờ người khác chọn xong quần áo rồi mới chọn trang phục diễn cho mình. ngoài dự đoán của , những bộ chất liệu tốt, kiểu dáng tương đối đẹp, hợp thời chút đều bị chọn, chỉ còn lại vài bộ được đẹp cho lắm cũng như kiểu dáng lỗi mốt.


      Cố An Kỳ cũng vội vã, nhìn kết quả như vậy, ngược lại khẽ cười ra tiếng. Mắt Cố An Kỳ quét lượt qua tất cả bộ quần áo, cuối cùng chọn bộ in hoa sen*. Bộ quần áo này trông được đẹp lắm nhưng chất liệu cũng tốt. Đối với thứ nữ tam tiểu thư trong《 Hình xăm 》 khiêm tốn được người ta mến bộ này quả là thích hợp.

      (*thực ra bản gốc là hà nguyệt in hoa 荷月印花, trong đó hà nguyệt là tháng hoa sen, theo cách tính lịch của người Trung Quốc (trong đó 12 tháng đều có tên gọi gắn với các loài cây) nên ta để là in hoa sen)

      Sau khi thay đổi quần áo, lúc sau lại hóa trang, đợi khi tất cả chuẩn bị xong xuôi cảnh thứ nhất cũng được bắt đầu.

      Đậu Đông Thanh ở phim trường lặng lẽ chờ. Nhà tài trợ cầu đội hình diễn phim này phải toàn ngôi sao, Đậu Đông Thanh lúc bắt đầu cũng phản đối, phải vì đội hình toàn sao có khả năng mang lại thành tích bán vé cao, mà là ông cảm thấy nhiều danh tiếng được việc hơn so với những diễn viên chỉ luôn đóng vai phụ. Vì toàn sao, hơn nữa muốn chiếu vào kỳ nghỉ hè nên thời gian để ông chọn diễn viên nhiều, đơn giản chọn người mình hài lòng nhất hoặc người từng đảm nhận nhiều vai diễn. Những phần còn lại đều giao cho giám sát sản xuất và trợ lý.

      Thời gian đúng là rất vội, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông gặp cái gọi là “Ngôi sao” .

      Ông nhìn đám diễn viên ra từ phía sau, sắc mặt càng ngày càng cứng ngắc, mày gắt gao mặt nhăn lại chỗ. Ông nhất thời cảm thấy lời thề thốt nghiêm túc đảm bảo “Chọn được diễn viên ưu tú nhất” của giám sát và trợ lý lúc trước đều là vô nghĩa, rắm thối.

      sai, đúng là ông cố ý, trước đó ông lấy lại toàn bộ stylist để xem họ chọn trang phục thế nào vào ngày đầu tiên. Chú ý tới chi tiết như trang phục có thể nhìn ra diễn viên có coi trọng bộ phim hay , dồn bao nhiêu tâm huyết. Ông tung ra chiêu này vì muốn kiểm tra trình độ của “Ngôi sao” rốt cuộc đến đâu.

      Ông vốn nghĩ rất ít người phạm sai lầm, tuy nhiên… Nhìn xem, xem những người trước mắt này! Fuck! Rốt cuộc họ… ngu đến mức độ nào đây? để ý xem cảnh cần diễn là gì ư? ràng là cảnh có tang, nhưng đám người này ăn mặc trang điểm xinh đẹp để làm gì?

      “Khoan .” Đậu Đông Thanh dùng loa hô tiếng, ngăn cản trợ lý hỗ trợ sắp xếp. Ông hạ loa xuống, bước đến chỗ quay phim.

      “Mấy người cho tôi biết, cảnh này quay về cái gì?”

      Mọi người thấy sắc mặt Đậu Đông Thanh vui, trong lòng khẽ run lên. Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?

      “Là cảnh Tần Chính sắp qua đời, mọi người tề tựu ở tiền sảnh.” Mọi người sợ sệt, có người mở miệng trả lời vấn đề.

      “Vậy mấy người mặc cái gì? Hả? !” Đậu Đông Thanh cười lạnh, đúng là biết xấu hổ còn trả lời, “Người được kính trọng nhất sắp có tang, mấy người ăn mặc như vậy để thể mình vui mừng sao? ! Hả? !”

      Mọi người nghe Đậu Đông Thanh , sắc mặt hơi cứng đờ. Người người nơm nớp lo sợ đứng bên dám lời nào, chỉ sợ Đậu Đông Thanh lấy mình ra nổ súng.

      “Từng người , ai diễn nhân vật gì.” Đậu Đông Thanh nổi giận đùng đùng quát, mọi người thấy dáng vẻ tức giận của Đậu Đông Thanh, trong lòng cũng sợ hãi, nhất thời cúi đầu, né tránh tầm mắt của ông.

      , nhân vật nào.” Đậu Đông Thanh chỉ vào người hỏi.

      “Tôi… Tôi diễn Tần gia tam thiếu phu nhân.” nữ nghệ sĩ đứng khá gần Đậu Đông Thanh bị ông chỉ điểm, mặt đỏ bừng trả lời.

      “Tần gia tam thiếu phu nhân ? À, chưa đọc kịch bản sao? Trong kịch bản tính cách của tam thiếu phu nhân như thế nào? Đó là người rất biết che giấu bản thân, lại trong lúc có tang mặc đồ màu đỏ hả? Não bị úng nước sao ? Hay bị lừa đá?” Nữ diễn viên chực khóc, bị ông mắng đến khóc luôn, Đậu Đông Thanh vẫn lưu tình, “Năng lực kém như thế, rốt cuộc làm cách nào vào được đoàn làm phim? đủ tiêu chuẩn, đứng sang bên cho tôi.”

      , nhân vật nào.”

      “Cậu… nhân vật nào?.”



      Cứ như vậy Đậu Đông Thanh hỏi vài người, đám đều bị ông mắng thương tích đầy mình, cuối cùng đều đủ tư cách, tất nhiên thỉnh thoảng cũng có vài người thông qua nhưng sắc mặt cũng tốt. Giám sát đứng bên cạnh nhìn Đậu Đông Thanh những bớt giận mà còn cháy càng to, diễn viên bị ông đốt “ đủ tiêu chuẩn” càng ngày càng nhiều, lòng họ cũng hoảng lên.

      Theo tốc độ này của đạo diễn Đậu diễn viên có thể ở lại chắc chắn rất ít, bộ phim này… quay thế nào bây giờ? !

      “Đạo diễn Đậu, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, ngài xem tìm diễn viên khắp nơi rồi, khó có thể đổi nhiều diễn viên như vậy được, ngài đúng ?.” Giám sát tới, vô cùng cẩn thận .

      “À, nghĩ tôi là con hay sao mà giảng đạo lý. Cút .” Thùng thuốc nổ của Đậu Đông Thanh coi như phát nổ, “Hai người các , lúc trước với tôi thế nào ? Hả? ! tìm được cho tôi diễn viên tốt nhất? Hửm? ! Tìm toàn bình hoa có!”

      “Tránh ra , đừng nữa.” Đậu Đông Thanh tức giận đẩy trợ lý ra, tiếp tục dạy dỗ đám tiếp theo, lời mắng càng ngày càng khó nghe, ít ngôi sao”Năng lực thừa nhận chưa được đào tạo ” bị mắng nước mắt chảy ròng, khóc lớn mất hết hình tượng. số diễn viên mới nổi gần đây có lòng tự trọng cực cao chưa bị mắng tới hai câu chạy , Đậu Đông Thanh tức giận hét lớn: “Chạy đừng bao giờ quay lại nữa!”

      Đậu Đông Thanh phải người thương hương tiếc ngọc, đối với những người đó ông cũng có gì đồng tình. Trường quay đối với ông là nơi thiêng liêng nhất, tới chỗ này quấy rối chẳng khác nào phá hủy nó. Ông có thể bình tĩnh mới là lạ!

      Trợ lý và giám sát nhìn vị đạo diễn nổi tiếng với tính cách nóng nảy chửi “Tam Tự Kinh”, đúng là có cách nào, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ ông dạy dỗ xong mới xong việc. , họ cũng lường trước được Đậu Đông Thanh tức giận lớn như vậy.

      Nhìn Đậu Đông Thanh lại tràn đầy sức sống, người trong phim trường trừ vài diễn viên lâu năm và Cố An Kỳ, gần như ai ai cũng khẩn trương ra lời.

      Cố An Kỳ đứng ở góc, trong lòng rất thảnh thơi, tuyệt lo lắng có nhiều phiền toái sau khi kiểm tra đến mình. Chẳng qua mặt vẫn trưng ra vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi giống mọi người, “Súng bắn chim đầu đàn”, nghệ sĩ dù bị nhục mạ thế nào cũng dám cãi lại Đậu Đông Thanh, nhưng có nghĩa là ghen ghét nghệ sĩ bé như , lấy trút giận.

      Ngay từ lúc đầu vào phòng hóa trang lựa chọn cảm thấy bất thường, chung, cho dù đoàn làm phim chú trọng mấy vai diễn như thế nào cũng chuẩn bị trang phục diễn phù hợp với cảnh quay trong phòng hóa trang, nhưng lúc Cố An tới thấy phòng đầy trang phục với đủ màu sắc, ít màu còn khá hợp mốt.

      Cố An Kỳ cho dù ngốc chăng nữa trong lòng cũng hiểu. Lúc ấy chỉ ngồi chỗ gì, có rất nhiều ý tưởng cho việc này. Đội hình ngôi sao lần này rất cường đại, hạng hai ít, nhưng kinh nghiệm diễn xuất còn thiếu, hoặc căn bản diễn như diễn cũng hiếm. có kinh nghiệm diễn xuất nên đương nhiên thể đoán ra tính toán của Đậu Đông Thanh. Rơi vào bẫy của ông chỉ có thể dâng tặng câu “Tiếc nuối”.

      Cố An Kỳ cũng thích xen vào việc của người khác hay nghĩ cho bọn họ mà phải đưa ra lời khuyên. có người nghe sao? ra phải chặn mất đường lui của mình sao?

      Chọn trước nhất định thể rằng chọn được trang phục diễn tốt nhất, phù hợp nhất. Đây là nguyên nhân đợi đến cuối cùng mà lo lắng tìm thấy quần áo cho mình.

      , nhân vật nào?!” Đậu Đông Thanh liên tục dạy dỗ vài người, miệng hơi khô, giọng cũng hơi khàn . Ông uống ngụm trà, tiếp tục hỏi.

      “Thứ nữ tam tiểu thư Tần gia được thương nhất.” Cố An Kỳ khẽ trả lời, giọng điệu hơi rung, dường như sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

      “Ừ, tạm đạt tiêu chuẩn.” Đậu Đông Thanh hiếm hoi liếc nhìn Cố An Kỳ cái, mắng chữ nào.

      Thấy Cố An Kỳ khẽ gật đầu, nhanh chóng lui về phía sau, Đậu Đông Thanh hơi gật đầu, ông kỳ hơi hài lòng Cố An Kỳ .

      Cố An Kỳ là sau khi ông nhìn diễn trong《 Bảo vệ bé lọ lem 》 của tên béo Lâm Hạc Quần mới bảo trợ lý gọi điện thông báo. Cố An Kỳ này ông muốn ấn tượng được, lúc cùng tên béo Lâm Hạc Quần ra ngoài uống rượu, lão già kia say rượu liền lôi kéo ông nhắc nhở có khả năng giúp đỡ Cố An Kỳ chút, là nghệ sĩ đầy hứa hẹn.

      Lúc Đậu Đông Thanh nghe đến Cố An Kỳ cũng là lúc scandal của ồn ào, tên béo say rượu liền mình có lỗi với Cố An Kỳ, thể ra tay giúp , hai lần đều nợ , vừa nghe ông muốn quay phim mới gồm toàn ngôi sao, lập tức tiến cử Cố An Kỳ. Đậu Đông Thanh lúc đầu đồng ý, sau đó Lâm béo đúng là làm đủ mọi cách, chiêu gì cũng lấy ra sử dụng.

      Đậu Đông Thanh cuối cùng chịu nổi Lâm Hạc Quần mặt dày, nhìn Cố An Kỳ diễn ông cũng thấy đó cũng có tài, vì vậy mới sắp xếp đến đây cho vai phụ .

      Tuy nhiên tất cả cũng mới chỉ bắt đầu, rốt cuộc là loại diễn viên nào, ông chưa thể xác định. Chẳng qua nếu đúng như lời Lâm béo , có lẽ đúng là người đơn giản.

      Chẳng qua… Nhìn dáng vẻ run rẩy vừa rồi của tiểu nha đầu kia, đúng là người nhát gan . Hừ! Ông đáng sợ như vậy sao? !
      BaoYu, Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90: Vai phụ quá nổi bật

      Edit: Sabj



      Sau khi Đậu Đông Thanh mắng mỏ dạy dỗ xong đám, dường như trong lòng cũng thoải mái hơn. Nhìn đám nghệ sĩ khóc thút thít ông lại tức điên, nhưng ông cũng hiểu kế hoạch cho đội hình ngôi sao lần này đúng là quá vội vàng, mình cũng nên để trợ lý và giám sát chọn. Nay hợp đồng quay phim ký, đột nhiên đổi người cũng phải chuyện dễ dàng.


      Ai… Sớm biết vậy đồng ý chuyện này, phải dạy cách diễn cho đống người thế này đúng là phiền!

      Đậu Đông Thanh trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn mời các stylist vào, giúp các diễn viên chọn quần áo trang sức. Làm hết mọi thứ xong cũng hết cả ngày.

      “Tất cả lại đây cho tôi.” Đậu Đông Thanh nhìn mọi người chuẩn bị xong, “Nghe tôi đây. Đây là trường quay của tôi, địa bàn của tôi, muốn nghe tôi và hét bây giờ có thể cút cho tôi. Nếu ở lại cấm dùng chiêu khóc nhè mè nheo. Nếu mà bị nhòe, ai chờ cậu hóa trang lần nữa đâu!”

      Cố An Kỳ đứng bên gật đầu theo mọi người. Chiêu này của Đậu Đông Thanh kỳ rất hợp lý, so với khóc lóc ồn ào do bị áp lực, diễn càng ngày càng kém, bằng ngay từ lúc bắt đầu ràng mọi chuyện sau này để vài người làm công tác chuẩn bị, muốn quay , mà muốn quay ở lại. Chẳng những trong khoảng thời gian ngắn làm cho tất cả mọi người đều hiểu tính tình nóng nảy của vị đạo diễn này, cũng khiến mọi người nghe theo mệnh lệnh của ông.

      Đậu Đông Thanh mặc dù thất học, lúc mắng chửi người khác thương hay lôi “Tam Tự Kinh” ra, nhưng ông có đủ bản lĩnh, tư cách để mắng. Khi ông dạy dỗ diễn viên, kỳ cũng cách phân tích nhân vật sâu sắc cho người đó biết.

      Trong tiếng ngắn ngủi, Đậu Đông Thanh tập trung mọi người lại, bắt đầu chỉ cách diễn xuất.

      Cố An Kỳ cũng chuyên tâm học tập, lên đằng trước nghe Đậu Đông Thanh dạy bảo.

      “Nghe đây, ngay từ lúc bắt đầu diễn, tất cả đừng khóc vội. Nếu khóc ngay cảnh này hỏng, đầu tiên thể cảm xúc của mình trước, tưởng tượng nếu người thân mình xảy ra chuyện mình làm gì tiếp theo. biết làm gì trưng vẻ mặt lo lắng, khẩn trương cho tôi, nếu nghĩ ra mà còn thể được vẻ mặt đó lập tức bị loại khỏi đoàn làm phim.” Đậu Đông Thanh dừng chút rồi tiếp, “Sau đó, lúc người đóng vai đại phu, đúng, chính cậu, ra từ phía sau, tay che thùng thuốc, đầu có thể hơi thấp chút, cố gắng bày ra dáng vẻ lạc quan. Tứ nãi nãi bắt đầu khóc, lê hoa đái vũ, nhớ phải nức nở, mà phải khóc thế nào để mời gọi đàn ông mới được. Sau đó , đại nãi nãi lên tát cái cho tôi, tôi là đánh , đừng có giả vờ. Uy nghiêm vào, giọng cũng phải vang. Vừa rồi như muỗi kêu, có khí chất của chủ mẫu hả? ! …”

      Đậu Đông Thanh qua lần, vài nhân vật quan trọng xuất trong kịch bản đều lôi ra . Tuy phương pháp chỉ đạo này, khụ khụ, hơi đặc biệt, nhưng ít nhất vẫn còn hữu ích. Chẳng qua thời gian có hạn, ông cũng chỉ được vài nhân vật quan trọng, mấy nhân vật đáng kể khác hoặc vai phụ như Cố An Kỳ, ông nhắc tới.

      “OK, tất cả hiểu chưa? Hiểu rồi chính thức quay. Toàn bộ đầu óc tập trung lên, quay cho tốt! Biết chưa?” Đậu Đông Thanh lớn tiếng hô, mọi người gật đầu như băm tỏi. Đậu Đông Thanh dường như hài lòng, nhanh về vị trí của đạo diễn.

      Sau khi điều chỉnh góc độ đèn và vị trí diễn viên, cảnh này chính thức được quay.

      “Chuẩn bị! 3, 2, 1! Action!” Bảng clapperboard bị dập mạnh xuống.

      thể Đậu Đông Thanh chỉ đạo rất hiệu quả, ngay từ đầu mọi người nhanh chóng nhập vai, vẽ ra cảnh tượng Tần gia khẩn trương, lo âu.

      “Đại phu! Đại phu, lão gia nhà ta rốt cuộc bị làm sao?” Đại nãi nãi nhìn đại phu ra, vội vàng nghênh đón.

      “Ai… Cái này…” Đại phu phất phất tay, bảo vệ chặt chẽ cái hòm thuốc, “Chỉ có thể nghe theo thiên mệnh thôi .” Đại nãi nãi vừa nghe xong lập tức run rẩy, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Nghe, thiên, mệnh…

      Vậy, ràng lão gia thể trị được!

      Đậu Đông Thanh ra dấu tay, ống kính từ từ kéo ra xa, từ góc độ bên ngoài nhìn vào người trong phòng.

      Đậu Đông Thanh cẩn thận nhìn ống kính giám sát, đột nhiên nhíu mày.

      Cảm giác hình ảnh này, hình như đúng. , phải là cảm giác về điểm cân bằng sai rồi.

      Chết tiệt ! ràng góc độ máy quay hướng đến trung tâm, nhưng tầm mắt của ông lại bất tri bất giác* dời đến góc.

      (*bất tri bất giác: Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà cần dùng đến ý-trí. 2) có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong thời gian.)

      Cố An Kỳ diễn thứ nữ tam tiểu thư, mặc áo dài in hoa sen được giặt và hồ* qua , co rúm lại ngồi ở góc gần cửa mày nhíu lại, bàn tay hơi run rẩy. Đôi chân nhắn giày gấm ngừng co về phía sau, dường như rất muốn chạy thoát khỏi áp lực nơi đây.

      (* bột hồ: Bột màu trắng, dùng hồ cứng quần áo vải vóc, giúp vải vóc trơn dễ ủi (rút ngắn thời gian ủi), hoạt chất kháng lại các vết bẩn , giảm nguy cơ gây nóng cháy vải vóc trong quá trình ủi, an toàn và phân hủy sinh học)

      sợ hãi. Run rẩy rất mang theo sợ hãi. Nhưng khác với những người ở đây sợ hãi lão gia mất, sợ mất thế lực, như đứa trẻ vô thần, sợ hãi xuất phát từ nội tâm, theo bản năng sợ hãi người và chuyện xung quanh.

      Cơ thể khẽ run, đầu cúi xuống, ràng có rất nhiều người ở đó, nhưng chỉ mới khiến cho Đậu Đông Thanh cảm thấy ngồi trong góc sợ hãi và kinh hãi .

      Động tác rất , hô hấp mỏng manh. như cố gắng che giấu tồn tại của mình, muốn trốn tránh người trong tiền sảnh.

      Mỗi chi tiết Cố An Kỳ đều kiểm soát rất tinh tế. ràng đều trong cùng cảnh với các nhân vật khác, nhưng dường như lớp phân cách kì diệu được mở ra.

      Cái này chỉ là diễn bề ngoài nữa, mà diễn từ sâu trong xương tủy !

      Đậu Đông Thanh đặt ánh mắt lên ống kính giám sát nữa mà nhìn trực tiếp mọi người diễn trong trường quay. Góc độ khác nhau, Đậu Đông Thanh nhìn Cố An Kỳ lại có cảm giác khác. Ông hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu vì sao tên béo Lâm Hạc Quần kia luôn khen Cố An Kỳ trước mặt ông như thế.

      , diễn viên Cố An Kỳ này, quả thực là có bản lĩnh.

      Trong kịch bản thứ nữ tam tiểu thư là người mắc chứng tự bế sợ hãi đám đông nghiêm trọng, sợ hãi đứng ở nơi có quá nhiều người, thích chuyện, quái gở nên được người khác thương. Thân là thứ nữ tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ chưua được hưởng đãi ngộ của tiểu thư, vẫn chỉ được đối đãi như nha đầu. Từ đến lớn số lần nàng chân chính ra khỏi viện rất ít, mối quan hệ với các nãi nãi cũng rất qua loa.

      Điều này dễ thể ra ngoài, hoặc nên , đoạn có nhân vật của Cố An Kỳ xuất Đậu Đông Thanh vốn chỉ định lướt qua, nhưng sau khi nhìn diễn, Đậu Đông Thanh bỗng nhiên lại thay đổi ý định ban đầu.

      “Lão gia… Ô… Lão gia…” Tứ nãi nãi dường như kìm nén được nữa, òa khóc, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống hai má, đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ nhìn thấy thương.

      “Bốp” Đại nãi nãi tát mạnh vào mặt Tứ nãi nãi, “Khóc, trời còn chưa có sụp đâu, khóc cái gì!”

      Cố An Kỳ nghe thấy “Bốp” tiếng, dường như bị hoảng sợ nên thân thể đột nhiên run lên, sau đó dần dần cứng đờ, nhìn hai người đứng giữa tiền sảnh, lại cúi đầu, tiếp tục im lặng.

      “Đại nãi nãi, đại thiếu gia còn chưa trở về, vậy… Vậy phải làm sao bây giờ ?” Tam nãi nãi vội vã hỏi.

      “Đừng lo lắng, để ta yên tĩnh suy nghĩ.” Đại nãi nãi cau mày .

      trong lúc do dự, đột nhiên ngoài cửa có tiếng kêu: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia trở lại!”

      Đậu Đông Thanh nhìn hai mắt Cố An Kỳ dường như đột nhiên còn có thần thái hẳn lên, lặng lẽ nhìn cửa như chờ mong cái gì đó. Giống như trong nháy mắt sống lại.

      Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai mắt phát sáng nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng hơi cong lên, dáng vẻ như thấy được người nào đó, muốn đến gần. “Cut!” Trợ lý thấy Đậu Đông Thanh thất thần kêu dừng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn nhóm diễn viên sắp chịu hết nổi, ông tự tiện hô tiếng “Dừng” .

      Đậu Đông Thanh cũng bị tiếng “dừng” của trợ lý làm bừng tỉnh, ông quay đầu nhìn Cố An Kỳ, phát vẻ mặt dịu xuống, trong mắt còn hy vọng như vừa rồi nữa. Khuôn mặt đạm mạc, bình tĩnh mang theo chút cảm xúc nào.

      Mọi người đều nhìn Đậu Đông Thanh, dường như chuẩn bị nghe ông cảnh này “Qua” hay “Chưa được”. Chẳng qua Đậu Đông Thanh chỉ cau mày lời nào, điều này làm cho mọi người cũng bối rối theo, biết nên làm như thế nào.

      “Nghỉ ngơi 10 phút, Cố An Kỳ, lại đây.” Đậu Đông Thanh hô, gọi Cố An Kỳ lại.

      Mọi người nghe Đậu Đông Thanh nghỉ ngơi, lập tức thở nhõm hơi. Chẳng qua ánh mắt mọi người nhìn Cố An Kỳ có trào phúng, lúc này bị gọi lên, chắc là vừa phạm sai lầm, chờ bị dạy dỗ. Ha ha, nghệ sĩ hạng ba vẫn là nghệ sĩ hạng ba thôi, nhập được vào đâu.

      Cố An Kỳ nghe Đậu Đông Thanh gọi tên , trong lòng cũng khó hiểu. vừa rồi dường như cũng làm động tác nào ngoài phạm vi nhân vật, đúng ra, tất cả thứ làm đều hợp lẽ thường, chẳng lẽ phạm sai lầm gì? khẽ nhíu mày, sắc mặt dịu lại, tới chỗ Đậu Đông Thanh.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Từ bỏ vai diễn này

      Edit: Sabj



      Cảnh này Cố An Kỳ dốc hết sức lực để diễn, sau buổi casting lần trước, luôn luôn cố gắng nghiên cứu xem nên làm thế nào để mình càng nhập vào bộ phim, càng nhập vào nhân vật hơn.

      muốn ko muốn tiếp tục giấu ra vẻ kém cỏi, cũng ko muốn diễn xuất của mình bởi vì luôn bị mình giấu mà trở nên xa lạ, vì vậy cố gắng nghiên cứu cách nhập vào nhân vật.


      tự tin cảnh này mình diễn kém, nhưng vì sao, vì sao Đậu Đông Thanh lại gọi tên ?

      Cố An Kỳ trong lòng buồn bực, tới trước mặt Đậu Đông Thanh, cẩn thận xem xét vẻ mặt ông . thấy vẻ mặt Đậu Đông Thanh khó xử, hiểu vì sao mà tâm tình yên, rốt cuộc Đậu Đông Thanh làm sao. Nếu khả năng diễn của tốt, với tính tình của Đậu Đông Thanh phải tuôn ra đống “Tam Tự Kinh” rồi, nhất thiết phải làm vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan thế kia.

      “Cố An Kỳ” Đậu Đông Thanh nhíu nhíu mày, dường như hạ quyết định, “Nhân vật Tần gia thứ nữ tam tiểu thư, từ bỏ .

      “Đạo diễn Đậu, tôi… làm sai chỗ nào sao?” Cố An Kỳ ngờ Đậu Đông Thanh vừa mở miệng câu này, nhất thời sửng sốt, “Nếu chỗ nào diễn tốt, tôi có thể sửa rồi diễn lại. Xin cho tôi cơ hội nữa.”

      Vừa rồi Đậu Đông Thanh còn lòng chỉ dạy diễn xuất đám người mới, chắc đuổi thẳng ra khỏi đoàn làm phim đâu.

      , đây phải vấn đề của , phải vì diễn tốt.” Cố An Kỳ nghe Đậu Đông Thanh lại càng hiểu, vẻ mặt nóng vội nhìn Đậu Đông Thanh, hy vọng ông có thể cho mình lời giải thích.

      “Ngược lại, diễn quá tốt nên tôi mới thể diễn Tần gia thứ nữ tam tiểu thư.” Đậu Đông Thanh thở dài, bất đắc dĩ . Ông cũng rất khó khăn để ra được quyết định này, là người diễn xuất, ông rất muốn để Cố An Kỳ diễn nhân vật này, nhưng mà với tư cách là đạo diễn, ông thể lấy đại cục làm trọng.

      Cố An Kỳ diễn đúng là rất tốt, rất nhập thần cũng rất xuất sắc, nhưng vấn đề lớn nhất chính là ánh sáng từ làm thay đổi trung tâm ống kính. Người xem chỉ lo nhìn chú ý xem phim tiến triển đến đâu rồi. Điều này là tối kỵ đối với bộ phim.

      vai phụ mà hỏng cả cảnh quay, quả phải quyết định sáng suốt.

      “Tiêu điểm vốn nên được đặt ở giữa, nhưng cốt cách người luôn khiến người ta muốn nhìn xem làm gì tiếp theo. Vì vậy cân bằng của tất cả bị phá vỡ.” Đậu Đông Thanh lắc lắc đầu, “ hợp đóng vai phụ , cho dù có diễn, người xung quanh cũng thể theo kịp tiết tấu của .”

      “Tôi có thể chậm lại, tôi có thể từ từ.” Cố An Kỳ trả lời, “Xin cho tôi cơ hội nữa.”

      “Cố An Kỳ, tôi cũng biết có thể làm chậm lại tiết tấu, nhưng cốt cách diễn của vẫn như trước, đây là chuyện thể chối bỏ. Chỉ cần cách diễn vẫn tồn tại của phần trước đây, người xem cũng vẫn vô tình đặt ánh mắt lên người .” Đậu Đông Thanh , ông nhìn ra thiên phú của Cố An Kỳ, theo lời của tên béo Lâm Hạc Quần kia , Cố An Kỳ là nghệ sĩ rất giỏi, vô cùng bản lĩnh, cũng đầy hứa hẹn. Nhưng ông muốn nhìn Cố An Kỳ diễn vì đoán ý hùa* người chung quanh mà dần dần mài mòn góc cạnh của mình.

      (*đoán ý hùa: đoán ý người khác rồi dùng ngôn ngữ hoặc hành động của mình để làm theo như vậy.)

      “Đạo diễn Đậu, diễn xuất là có khả năng thu phóng năng lực của mình. Nhân vật này là cơ hội rất quan trọng với tôi, có thể cho tôi cơ hội thử lại ?”

      “Ai…” Đậu Đông Thanh luôn tiếc nuối người tài, ông tại dường như hiểu ít nhiều vì sao lúc trước Lâm Hạc Quần lại nhiều lần đề cử Cố An Kỳ với ông rồi. Cố An Kỳ chẳng những là diễn viên rất tài hoa mà còn rất cố gắng, Đậu Đông Thanh rất muốn bỏ quyết định này, từ bỏ diễn viên như vậy, trong lòng ông kỳ cũng thấy khó khăn, nhưng nếu tiếp tục để diễn vai phụ , nếu lại thất bại lần nữa…

      Cố An Kỳ vẫn xem xét vẻ mặt Đậu Đông Thanh, thấy ông dường như hơi do dự, lập tức tiếp: “Đạo diễn Đậu, tôi cũng muốn để ông khó xử, lãng phí thời gian của ngài. Hay là thế này? Ngài cho tôi cơ hội nữa, nếu diễn được tôi cũng đành từ bỏ.”

      “Được, tôi cho ba cơ hội, trong ba cơ hội đó nếu có thể thành công diễn Tần gia thứ nữ tam tiểu thư mà làm trở ngại toàn cục, tiếp tục được diễn nhân vật này.” Đậu Đông Thanh nghe Cố An Kỳ , cho Cố An Kỳ thêm hai cơ hội nữa. Ông coi trọng hạt mầm Cố An Kỳ này, có thể vươn người đến cảnh giới gì, trong lòng ông quả thực cũng chờ mong.

      cần, nếu lúc này làm được tôi tự rời .” Cố An Kỳ quả quyết , đợi Đậu Đông Thanh trả lời rời khỏi.

      Đậu Đông Thanh nhìn bóng dáng Cố An Kỳ, trong lòng lại giật mình hơn nữa. Đậu Đông Thanh hiểu rất , Cố An Kỳ phải kiêu căng, cậy mạnh mới quyết định làm được ra khỏi đoàn làm phim, mà vì hiểu thể cho mình quá nhiều đường lui. Cố An Kỳ cho mình quá nhiều cơ hội, quá nhiều đường lui, kỳ về mặt nào đó mà là quyết định chính xác. Vì nếu cho rằng lần được vẫn còn lần tiếp theo mãi mãi cũng dốc hết sức, như vậy đến cuối cùng cũng tiến bộ. lúc này cố gắng phong tỏa hết đường lui, kỳ lại buộc bản thân phải cố gắng.

      Tuổi còn quyết đoán như vậy, đúng là phải đơn giản. Đậu Đông Thanh tán thưởng gật đầu, dù Cố An Kỳ có thông qua cảnh này hay , ông khắc sâu ấn tượng với nghệ sĩ tên Cố An Kỳ này rồi.

      Cố An Kỳ tới ghế nghỉ ngơi, uống ít nước để cho bản thân bình tĩnh lại chút.

      Vì diễn rất tốt nên mới bị đuổi? , phải bởi vì diễn rất tốt mà do chú ý kỹ bầu khí xung quanh, chứ năng lực diễn của chưa đủ để phải về nhà! tuyệt đối tha thứ cho mình thua vào lúc này.

      lần này diễn Tần gia thứ nữ tam tiểu thư, trong cảnh kia chỉ là vai có lời thoại.

      Vai phụ … Cố An Kỳ rất lâu rồi diễn vai phụ . Từ sau khi thành danh, cho dù nhận vai cũng đều là vai phụ trong phim. Lâu lắm diễn vai phụ nên quên mất cảm giác.

      (Vai phụ và vai phụ khác nhau. Vai phụ (龍套 ) chỉ những người chỉ đứng làm nền, gần như có lời thoại gì, ví dụ như mấy người cầm cờ đứng đằng sau tướng quân trong phim. Còn vai phụ (配角 ) lại là người phải nhân vật chính nhưng lời thoại có rất nhiều. Tên tiếng hán của hai từ này khác nhau nhưng tiếng việt dịch ra cũng chỉ đều là vai phụ thôi)

      Vai phụ được nổi bật hơn vai chính, đó chỉ là phông nền sống để người ta biết tình huống như thế nào thôi. Lần này phạm vào tối kỵ, tiếp theo hãy xem cứu vãn hiệp này như thế nào.
      BaoYu, Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Cái gọi là vai phụ

      Edit: Sabj



      Mười phút sau, mọi người lại bị gọi về lần nữa, Đậu Đông Thanh thông báo cảnh vừa rồi cần quay lại làm cho ít người sắc mặt khó chịu. Nhiều người nghĩ lại vừa rồi mình phát huy vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể là vượt xa lúc bình thường nhưng vẫn phải quay lại, mọi người giống như đeo gánh nặng lưng, nặng nề mà áp lực.


      ít người nhớ vừa rồi đạo diễn Đậu gọi Cố An Kỳ , vẻ mặt ai cũng khó chịu, tức giận đều trút lên đầu Cố An Kỳ. Nhìn kẻ đầu sỏ gây nên vẫn thèm để ý chút nào, lửa trong lòng càng to, lại có chỗ trút. Trong đó người ghét Cố An Kỳ nhất chỉ sợ cũng là vị Lại Nhã đóng vai Tứ nãi nãi.

      Đậu Đông Thanh là đạo diễn theo đuổi chân thực, muốn tát phải giả vờ. Nếu cảnh kia diễn xong ta bị tát nữa. Nhưng vì Cố An Kỳ, quay lại lần nữa phải ta bị tát thêm lần nữa sao?

      Nghĩ lại hành động của Cố An Kỳ ở phòng hóa trang, ta nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, hung tợn : “Tốt nhất diễn tốt cho tôi, nếu …”

      Cố An Kỳ thèm nhìn Lại Nhã, vẫn ngồi im thản nhiên suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào.

      Bây giờ hoàn toàn trong trạng thái phòng tránh, hề chú ý tới cơn giận của những người này, tất cả suy nghĩ của đều đặt vào vai diễn của mình. Ngồi ghế lim, mày khẽ nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.

      Đậu Đông Thanh liếc nhìn Cố An Kỳ, thấy hai mắt trống rỗng, cuối cùng thở dài. Diễn tốt vai phụ kỳ còn khó khăn hơn diễn nhân vật chính.”Tiện tằn dễ nhập xa hoa” nhưng “xa hoa khó đổi ra tiện tằn”. Cố An Kỳ quen diễn những vai quan trọng từ lâu, những vai đó tràn ngập khí chất, giống như nhiều năm quay phim tích lũy từng chút , dần dần ngưng tụ lại thành bây giờ.

      Muốn khiến vứt bỏ tất cả, lần nữa chỉ làm nền… chữ thôi, khó!

      “Tất cả chuẩn bị!” Đậu Đông Thanh cầm loa hô lớn. Dù Cố An Kỳ lần này có thông qua hay , ông vẫn phải cho bắt đầu.

      “Action!” Bảng Clapperboard dập xuống.

      Cố An Kỳ từ từ mở mắt, đôi mắt nâu bất an nhìn về phía trước, nhàng chớp mắt, vô cùng ngây thơ.

      “Đại phu! Đại phu, lão gia nhà ta rốt cuộc bị sao vậy?” Đại nãi nãi thấy đại phu ra, vội vàng nghênh đón.

      Khi đại nãi nãi chuyện, Cố An Kỳ nhàng quay đầu, di chuyển ánh mắt từ phía trước lên người đại nãi nãi.

      Đậu Đông Thanh vẫn chú ý hành động của Cố An Kỳ, tất nhiên nhanh chóng chú ý tới chuyển biến của . Thấy động tác đó, Đậu Đông Thanh khỏi nắm chặt tay vịn bên cạnh.

      Thông minh, Cố An Kỳ đúng là người thông minh tuyệt đỉnh! Đậu Đông Thanh chép miệng, thầm cảm thán. Ông đúng là ngờ trong khoảng thời gian ngắn Cố An Kỳ có thể nghĩ ra chiêu như vậy.

      Cố An Kỳ dùng tầm mắt mình dẫn đường cho người xem. Cho dù là ai, chỉ cần dừng mắt người , chắc chắn nhìn theo tầm mắt của . Điều này giống như khi các họa sĩ xây dựng góc độ cho nhân vật, sử dụng phương hướng ánh mắt của người trong bức tranh dẫn đường cho mọi người nhìn vào người duy nhất, dẫn dắt chú ý của mọi người vào nơi quan trọng.

      Cố An Kỳ nắm tâm lý người xem, giây phút đó kéo ánh mắt mọi người chuyển lên người “Đại nãi nãi”. Cho dù ống kính ở gần hay xa, chỉ cần có mặt , tất cả mọi người hướng mắt theo góc độ của nhìn về phía trung tâm.

      Đáng sợ, nghệ sĩ này đúng phải người đơn giản! Đậu Đông Thanh cảm thán.

      Chẳng qua, đây mới chỉ là bắt đầu, vừa mới quay mà thôi. Cố An Kỳ có thể chân chính lĩnh ngộ chân lý của vai phụ hay , còn rất khó .

      “Lão gia… Ô… Lão gia…” Tứ nãi nãi lại khóc lóc, hai dòng nước mắt chảy xuống hai má, nàng nâng ống tay áo, che giấu đôi mắt rưng rưng.

      “Bốp” như trong kịch bản , đại nãi nãi tát mạnh tứ nãi nãi cái, “Khóc, trời còn chưa có sụp đâu, khóc cái gì khóc!”

      Cố An Kỳ nhìn khuôn mặt dữ tợn của đại nãi nãi, cơ thể hơi run lên. Nàng dường như sợ hãi , ánh mắt trốn tránh đại nãi nãi, hơi nghiêng về hướng tứ nãi nãi. Động tác liên tiếp xảy ra chỉ trong nháy mắt. Sau đó nhanh chóng, nàng lại co rúm ghế gỗ lim, dám nhìn đại nãi nãi nữa.

      Lúc này động tác của Cố An Kỳ so với lúc trước ít rất nhiều, lực chú ý cũng tập trung nhiều hơn vào đám người đại nãi nãi ở trung tâm. sợ hãi lần này cũng thể đột nhiên bị bừng tỉnh mà sợ hãi, mà sợ uy nghiêm của đại nãi nãi. Nhìn mặt tứ nãi nãi lại khiến người ta liên tưởng đến lửa giận của đại nãi nãi.

      Vì ánh mắt lưu chuyển, vì thay đổi, dường như còn như người ngoài có ngăn cách với mọi người nữa, dần dần dung nhập được vào hoàn cảnh.

      “Đại nãi nãi, đại thiếu gia còn chưa về, vậy… Vậy phải làm sao bây giờ ?” Tam nãi nãi vội vã hỏi.

      “Đừng nóng vội, để ta tính .” Đại nãi nãi cau mày .

      Đậu Đông Thanh nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Cố An Kỳ, đây là điểm quan trọng nhất của cảnh này, sai chút coi như cố gắng lúc trước kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Đột nhiên ngoài cửa vang lên: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia trở lại!”

      Cố An Kỳ đầu tiên sửng sốt, lặng lẽ hướng mắt về phía cửa. hơi híp mắt, nhưng có vẻ mặt dư thừa gì khác, chỉ theo ánh mắt mọi người, cùng nhìn về chỗ ở cửa.

      “Cut!” Đậu Đông Thanh hô, Cố An Kỳ quay đầu nhìn Đậu Đông Thanh, chờ câu trả lời thuyết phục của ông.

      Đậu Đông Thanh chậm chạp lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn ống kính giám sát.

      “Cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Sau khi Đậu Đông Thanh bình tĩnh xong, ít người nhàng thở ra.

      Cố An Kỳ, đúng là đứa trẻ thể tin được. làm ra rất nhiều việc vượt qua dự đoán của ông.

      Tuy cảnh vừa rồi ban đầu chưa hoàn toàn che giấu được tồn tại của mình, nhưng theo phát triển của tình tiết, Cố An Kỳ càng ngày càng dung nhập vào trạng thái “phông nền sống”. rất thông minh, chẳng những giữ nguyên được tính cách nhân vật mà còn tạo ra tương tác với người xung quanh.

      Từng động tác, từng ánh mắt, biết rất mình nên thu nên phóng tới ai. vượt quá giới hạn, nhưng cũng lưu tình chút nào.

      So với lần quay đầu tiên, chẳng những nhập vai càng sâu, mà còn dung nhập vào hoàn cảnh.

      Chẳng qua… Đậu Đông Thanh nhìn Cố An Kỳ đứng giữa trường quay sau khi nghe cảnh quay được thông qua, hề tỏ ra vui vẻ chút nào, mày lại nhíu chặt hơn.

      Sau khi nhìn Cố An Kỳ diễn, kỳ Đậu Đông Thanh sớm ra quyết định, cảnh này của Cố An Kỳ thông qua. Chẳng qua ông còn muốn xác nhận vài thứ, hoặc ông muốn thử phản ứng của Cố An Kỳ nên mới ra vẻ chần chờ. Ông muốn nhìn xem sau khi Cố An Kỳ đảo ngược tình thế vẻ mặt có thay đổi , cũng như sau khi nghe ông ra đáp án phản ứng như thế nào.

      Nhưng ông đoán được, Cố An Kỳ lại lạnh nhạt chờ đợi, bình tĩnh thừa nhận như vậy, nét mặt có chút nào vui vẻ. Giống như… giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, diễn xong nên hối hận.

      Tất cả, giống như bị nắm trong tay từ lâu. Lòng rất bình tĩnh, nhưng bình tĩnh đó vượt quá xa, hợp vơi tuổi của . Đậu Đông Thanh từng gặp ít nghệ sĩ trưởng thành sớm, nhưng ai có thể vượt trội hơn Cố An Kỳ.

      Tuổi còn thông suốt như vậy, làm việc như lão tăng nhập định* . Đây rốt cuộc là tốt hay xấu còn rất khó … Ông thở dài rút điếu thuốc, nhìn Cố An Kỳ dần dần xa, tiếng động nhíu mày.

      (*lão tăng nhập định: nhà sư ngồi thiền)

      “An Kỳ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Tạ Vũ Phỉ nhảy đến trước mặt Cố An Kỳ, thấy sắc mặt hơi khác thường.

      có gì.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, nở nụ cười , giấu chuyện vừa rồi suýt nữa phải từ bỏ vai diễn.

      Suýt nữa phải từ bỏ vai diễn, sao có thể lo lắng? Đậu Đông Thanh lần này thẳng đủ năng lực diễn vai phụ , nhưng ra cũng chỉ điểm cho . Trong lòng hiểu được, cũng rất biết ơn. Tuy vừa rồi diễn xuất của được thông qua, nhưng đối với phản ứng của mình vẫn quá hài lòng. Đây là lần đầu tiên sau vài năm mới lại diễn vai phụ , giây đầu tiên khi nhập vai chỉ có mới biết, mình thể ngay lập tức điều chỉnh được.

      Nhưng may thay, sau này nếu còn phải diễn vai phụ nữa, nhất định có thể tìm được cơ hội diễn chân thực “phông nền sống” này.

      “À…” Tạ Vũ Phỉ thấy Cố An Kỳ muốn , cũng hỏi nhiều, “À, đúng rồi, An Kỳ, có người ở phía sau hậu trường chờ chị.”

      “Ai?” Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ chớp mắt ra hiệu của Tạ Vũ Phỉ, cảm thấy khó hiểu.

      “Hi hi, chị biết.” Tạ Vũ Phỉ cười “Hi hi”. nghịch ngợm đẩy về phía sau hậu trường.

      “Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?.” Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy động tác của Tạ Vũ Phỉ kì quái. Trông thế nào cũng giống… Bà mối? !

      “Ai nha, tóm lại chị nhìn biết.” Tạ Vũ Phỉ phất tay với , thúc giục nhanh về phía trước.

      Cố An Kỳ thấy Tạ Vũ Phỉ cười khẽ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng nghi hoặc ra sau hậu trường. Nhưng vừa vào cửa thấy hai môn thần đứng sừng sững ở đó, run rẩy khóe miệng.

      Hai người kia, ai có thể cho , hai người kia vì sao lại đồng thời xuất ở đây, hơn nữa khí… sao kỳ quái như vậy… !

      Cố An Kỳ hối hận vì vừa rồi hỏi Tạ Vũ Phỉ cho ràng ! Bây giờ hận thể lập tức chạy về.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Ngả bài

      Edit: Sabj



      Trịnh Văn Quân và Hàn Dịch Phong, người là”Bạn trai”trước mắt được truyền thông khắp nơi công nhận của Cố An Kỳ, người từng có quan hệ dây mơ rễ má với Cố An Kỳ.

      Hai người này mỗi người chiếm góc, ở giữa trống ra khoảng lớn, ai thèm đoái hoài đến nhau, người xung quanh cũng dám đến gần. Nhìn khí “Tình địch” quỷ dị này, da đầu Cố An Kỳ run lên.


      người đến cũng khiến đủ đau đầu rồi, lúc này lại còn cả hai. Đây phải là rắc rối nhân hai, mà ràng là gấp n lần! Vũ Phỉ ơi Vũ Phỉ, phải chỉ người sao? Sao đột nhiên lại xuất hai? ! Sao là hai đại phật này đến chứ? ! Em gây ra phiền phức cho chị rồi đó.

      Cố An Kỳ day day cái đầu đau, cần suy nghĩ lập tức xoay người bỏ . cũng rảnh rỗi xử lý mấy quan hệ hỗn loạn này ở đoàn làm phim.

      “An Kỳ…”

      Bên tai vang lên hai giọng , Cố An Kỳ nhất thời dừng bước, cứng ngắc nặn ra nụ cười, biết lúc này được nữa rồi.

      “Ồ, sao hai người lại đến đây?” Cố An Kỳ cố gắng lạnh nhạt .

      “Thăm nơi làm việc của em, chúc mừng em được nhận nhân vật này.” Trịnh Văn Quân cầm bó hoa, giải thích rồi ném vào lòng Cố An Kỳ, giọng điệu dịu dàng, “Đừng làm việc mệt mỏi quá, phải chú ý nghỉ ngơi.”

      “Cám ơn.” Cố An Kỳ duy trì nụ cười lịch , trả lời qua loa. cảm thấy hôm nay Trịnh Văn Quân vô cùng lúng túng, kì quặc nên lời.

      “Hàn tiên sinh, ngài đến là vì chuyện gì?”

      Tất nhiên Hàn Dịch Phong nghe ra Cố An Kỳ dùng giọng điệu xa lạ, chẳng qua vẫn coi như khí, ngược lại thú vị nhướng mày, cũng với giọng điệu xa cách: “Cố tiểu thư, chỉ tới cho em tin mà thôi.”

      “Có chuyện gì? .” Cố An Kỳ rảnh vòng vo với .

      “Việc này hơi dài, phải mất chút thời gian ngồi xuống từ từ mới được.” Hàn Dịch Phong trả lời thẳng mà đưa ra lời mời với Cố An Kỳ, đôi mắt màu lam mang theo ý cười.

      , hay ? Cố An Kỳ khẽ cau mày, hơi do dự. dụng ý của Hàn Dịch Phong, ta phải đầu đất, nếu đúng là vì chuyện trước đây giữa ta và Cố An Kỳ, ta nên đến thẳng đoàn làm phim tìm , nên lén gặp nhau rồi ràng mọi chuyện hơn.

      Đến đoàn làm phim công khai tìm , Hàn Dịch Phong, rốt cuộc định làm gì?

      đợi Cố An Kỳ mở miệng, Trịnh Văn Quân chắn tầm mắt Cố An Kỳ, chen vào : “Có chuyện gì thể ngắn gọn sao?”

      vô cùng thích Trịnh Văn Quân bây giờ, giống như là người chịu nổi kích thích, phải đứng sau lưng chờ bảo vệ. vỗ vỗ cánh tay Trịnh Văn Quân, mời tránh ra. Cố An Kỳ nhíu mày, nhả ra vài từ: “ thời gian .”

      Cố An Kỳ muốn ở chỗ này mất thời gian với Hàn Dịch Phong, vì nó có ý nghĩa gì. Đôi mắt nâu của chút độ ấm nhìn Hàn Dịch Phong, Hàn Dịch Phong cũng thèm để ý, chỉ cười : “ chẳng lẽ cũng muốn cùng sao?”

      có việc gì cứ việc thẳng!” Trịnh Văn Quân nén nổi cơn tức, thẳng.

      “Văn Quân, được rồi, tôi có thể xử lý.” Cố An Kỳ kéo Trịnh Văn Quân ra, trực tiếp đối mặt với Hàn Dịch Phong, “Hàn tiên sinh, tôi nghĩ nếu ngài cố ý trêu đùa tôi, tôi cũng cần phải thảo luận thời gian gặp mặt với ngài, mời ngài trở về.”

      “Ba ngày sau cho tôi trả lời thuyết phục, đúng rồi, em có thể hỏi quản lý của em Chu tiên sinh số điện thoại của tôi.” Hàn Dịch Phong dường như đoán trước được kết quả, chẳng để ý trả lời.

      Câu trả lời của Hàn Dịch Phong trấn an Cố An Kỳ, ngược lại, lại càng cảm thấy khó hiểu. Hàn Dịch Phong này giống như chắc chắn trăm phần trăm nhất định quay đầu tìm ra. Vì sao chứ?

      Cố An Kỳ khó hiểu, nguyên nhân vì sao Hàn Dịch Phong tự tin như thế.

      Hàn Dịch Phong lúc gần hạ giọng, dường như uy hiếp người bên cạnh, “ ấy là của tôi.”

      Cố An Kỳ cúi đầu suy nghĩ nên nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn thấy mặt Trịnh Văn Quân trở nên xanh mét. Trịnh Văn Quân sau khi nghe xong sa sầm mặt, thể thừa nhận, Hàn Dịch Phong cho cảm giác nguy cơ rất lớn, giống như lúc nào cũng có thể cướp Cố An Kỳ . nắm chặt tay, áp chế bất an trong lòng xuống.

      Sau khi Hàn Dịch Phong , Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân ra bên ngoài ngồi lát. Đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, phải nơi thích hợp chuyện.

      “Em đừng để ý đến ta.” Mặc dù Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ thèm quan tâm nhưng vẫn nhịn được, “ ta chỉ phô trương thanh thế mà thôi.”

      “Tôi biết nên xử lý thế nào.” Cố An Kỳ lấy lại bình tĩnh, “Tuy nhiên Văn Quân, có việc tôi vẫn muốn với .”

      “Em …” Trịnh Văn Quân cau mày.

      “Tôi cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, cũng biết, giữa chúng ta hề tồn tại quan hệ đương.” Cố An Kỳ thở dài, “Chúng ta chỉ là “Người giả” màn ảnh và trước truyền thông mà thôi, giả vờ diễn thể thành được. Chuyện của tôi, đừng xen vào nhiều như vậy.”

      “Gỉa vờ diễn vì sao thể thành ?” Trịnh Văn Quân hỏi ngược lại, Cố An Kỳ nhất thời nghẹn lời. Vấn đề quá mức đột ngột khiến biết đáp trả như thế nào.

      “Giả vờ diễn vì sao thể thành ?” Trịnh Văn Quân lại mở miệng hỏi lần nữa, giọng điệu lại càng mãnh liệt, “Vì sao thể?”

      “Văn Quân, ” Cố An Kỳ dừng chút rồi , “Lúc scandal mới bắt đầu bùng nổ phải Dương tiên sinh ràng sao? Chúng ta phải người , cũng nên hiểu .”

      “Vậy, em có người trong lòng chưa?” Trịnh Văn Quân để ý đến lời Cố An Kỳ mà trầm giọng hỏi câu.

      Cố An Kỳ sửng sốt, sau đó trả lời: “Trịnh Văn Quân, chuyện tôi muốn đương liên quan đến việc có người trong lòng hay . nên biết , đây chỉ là vở kịch. Diễn luôn có lúc kết thúc, nhạc hết người .”

      “Diễn kết thúc, vậy làm cho nó biến thành là được rồi?” Trịnh Văn Quân nên lời, vẫn cố chấp .

      “Đừng đùa, Văn Quân, tôi .” Cố An Kỳ cứng ngắc trả lời.

      đùa, Cố An Kỳ, rất làm gì.” Trịnh Văn Quân nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, “Diễn xuất tuyệt vời như em, hẳn phải phân biệt được đâu là diễn đâu là lòng chứ.”

      “Tôi…” Cố An Kỳ bị lời của chặn lại, trốn tránh tầm mắt , trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên làm sao để ứng đối.

      “Cố An Kỳ, cho tới bây giờ chưa bao giờ cho chuyện này là giả. Lời hứa của đều là .” Trịnh Văn Quân gằn từng tiếng , “Muốn vĩnh viễn bảo vệ cho em cũng phải là giả. tâm thực lòng.”

      “Văn Quân, và tôi hợp nhau.” Cố An Kỳ thở dài, “ hiểu tôi, tôi chưa hề tính toán đến chuyện này, trước khi hoàn thành mục tiêu, tôi vĩnh viễn tự tiện dừng bước. Tôi thích tránh sau đôi cánh của người khác làm việc, tôi cũng cần bất kì ai bảo vệ, tôi chỉ là tôi. Tôi có khả năng xử lý tốt chuyện của mình. , hiểu chưa?

      Cố An Kỳ vốn định hơi những lời tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng . Trịnh Văn Quân là lòng với , sao có thể , nhưng thích hợp , cũng muốn chậm trễ nhân duyên của bạn tốt.

      Trong lòng rất , ngươi như , có lẽ có thể làm bạn tốt, nhưng vĩnh viễn cũng thể trở thành người tốt. Tâm trí , tất cả đều đặt ở diễn xuất, đặt đường trở lại sân khấu, còn chút nào dành cho chuyện đương.

      “An Kỳ…” Trịnh Văn Quân mở miệng gọi tên Cố An Kỳ, thần sắc phức tạp.

      “Tôi thích hợp với , mà cũng thích hợp với tôi.” Cố An Kỳ cười, hết những lời muốn ra trong lòng cũng thoải mái hơn, “Chuyện này có bắt đầu, có kết thúc. Chúng ta vẫn là bạn bè thôi.”

      “…” Trịnh Văn Quân chần chừ trả lời, lúc Cố An Kỳ nghĩ buông tha, Trịnh Văn Quân rốt cục cũng mở miệng, “ có thể chờ em, chờ em hoàn thành mục tiêu. Trước đó, học cách hiểu em, học cách thích hợp với em.”

      “Đừng vội từ chối , lại chuyện này nữa, em cũng đừng trả lời chắc chắn vội.” Trịnh Văn Quân chặn lại lời Cố An Kỳ định , “Chúng ta bắt đầu lại từ thân phận bạn bè .”

      Cố An Kỳ thản nhiên nhìn cảnh sắc phương xa, vẻ mặt mơ màng. biết sau đó Trịnh Văn Quân còn gì nữa, thậm chí ngay cả lúc nào cũng .

      Bây giờ trong đầu rất loạn, lần này là xem quyết tâm của Trịnh Văn Quân. ràng nên khuyên can Trịnh Văn Quân, nhưng biết tại sao, cuối cùng lại bị Trịnh Văn Quân dẫn vòng quanh. Những lời từ chối chuẩn bị tốt đều bị Trịnh Văn Quân đánh ngược trở về.

      Chờ đợi… vậy sao? Cố An Kỳ rũ mắt, dường như nhớ tới điều gì đó, cong khóe môi.

      Có mấy người có thể giữ nguyên lời thề của mình nếu phải chờ đợi quá lâu? Lúc trước người kia phải cũng từng nghiêm túc thề như vậy sao? Cuối cùng cũng vẫn thế, vẫn bỏ rơi . Ồ, , có lẽ ngay cả phản bội cũng phải, vì ngay từ đầu ta chỉ lợi dụng mà thôi, mà cũng từ đầu tới cuối cũng quá tin tưởng cái gọi là lời thề của ta.

      Cố An Kỳ thu hồi ánh mắt, biết có lẽ Trịnh Văn Quân khác người kia, nhưng vẫn thể tin vào lời thề như trước.

      Có lẽ trong quá trình đó, Trịnh Văn Quân lại tìm được đối tượng khác sao, cần quan tâm nhiều như vậy làm gì?

      Như tìm cho mình được lý do, cười . Lời thề cái gì, cho tới bây giờ phải đều bị mài mòn bởi thời gian sao? Nếu cứ bị cảm động mà tin tưởng mấy lời ước hẹn đó sụp đổ lâu rồi.
      BaoYu, Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :