Ô Dạ Đề - Đâu Đâu Ma (Chương 9/1oo) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cain

      Cain Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      77
      Truyện hay ra phết luôn @@
      Ngọc Giao thích bài này.

    2. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      Chương 9: Về nhà
      Tác giả: Đầu Đâu Ma
      Editor: Ngọc Giao

      I.

      Xe ngựa ra khỏi Thừa Thiên môn, Cảnh Từ tai vẫn đỏ lựng, chui vào góc nhìn cốc trà sứ trắng bàn mà thất thần nghĩ ngợi. Tình cảnh khắc trước đó xẹt qua trong đầu như đèn kéo quân, nhất thời nàng lại nghĩ được chút gì nữa, tự lấy tay gõ mạnh lên đầu cái ra tiếng.

      Bạch Tô với Nhẫn Đông liếc mắt với nhau, lại :
      "Quận chúa, uống ngụm trà ."

      Vẫn màng đáp lại, hồn nàng lơ lửng chín tầng mây, phàm nhân thể biết được.

      Qua phố Kim Ngã, đập vào mắt là hai con sư tử đá hung thần ác sát trước cửa Định Quốc Công phủ kia, cỗ xe ngựa vòng quanh vòng, lại vào theo cửa chính. Ở cửa phía tây, các nha hoàn, bà vú sớm đứng đầy kịt, xiêm y đều mới tinh, búi tóc chỉnh tề, tình hay giả ý tạm chưa bàn đến, chí ít xem lượt cả đám người, đều là dáng vẻ vui mừng, đón nàng xuống xe đổi qua kiệu, đồng loạt hành lễ hô:
      "Nô tỳ cung nghênh Lục nương hồi phủ."

      Nàng nheo mắt lại, cười cái, khác hoàn toàn với nàng Cảnh Tử hồn xiêu phách lạc trong xe khi nãy kia, đổi cái mặt nạ, ngẫm lại , vừa bước vào cửa Quốc Công phủ, nàng phải trở về làm Lục nương, mặc cho bản thân có bằng lòng hay .

      Trong phủ cảnh trí vẫn chưa đổi, mỗi thân cây, mỗi ngọn núi, đều phải theo lời của lão thái gia mà làm thành dáng vẻ nghiêm trang chẳng chút thú vị. Viện trước của Di Thọ đường trồng khóm cúc lớn, đến thời tiết này cũng ủ rũ héo úa, khoảnh Bạch Miêu Sư bên trái tàn tạ quá nửa, hai gốc "Lưỡng Kiều" cạnh đấy lại nở rộ rực rỡ vô cùng.

      Rèm chắn gió dày trong nội đường được vén lên, nàng nha hoàn dáng người yểu điệu tiến lên bẩm báo, lời như tiểu thư xuất thân từ gia đình trí thức:
      "Lão phu nhân, Lục nương quay về ạ."

      Lão phu nhân tựa nửa người vào tháp, đế giày dày màu rêu xanh, đai buộc đầu bằng da chồn đen, nhìn ra đến tuổi hoa giáp. Ánh mắt bà lão chẳng vô ý hay cố tình liếc qua vị phu nhân dung mạo trẻ trung ngồi bên trái mình, khỏi khiến người ta run rẩy, bà lập tức nặn ra nụ cười dịu dàng từ ái, đáp lại lão phu nhân.

      "Cảnh Từ bệnh nặng mới khỏi, hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới phải chứ. Bảo nó nghỉ trước , cần nóng vội đến Di Thọ đường thỉnh an."

      Mai Song đáp:
      "Viên Thụy gia có đến, nhắn rằng Lục nương thay xiêm y tới dâng trà cho lão phu nhân."

      "Ừm..." Lão phu nhân khe khẽ híp mắt, nhìn nhị phu nhân bảo, "Tiểu Lục nhi là đứa bé hiếm thấy, biết lễ nghĩa thứ bậc, có lòng hiếu thảo, các con cũng chờ chút, gặp luôn thể, đỡ cho con bé mới về phủ phải khắp chỗ thỉnh an, nhỡ mệt đến sinh bệnh làm thế nào."

      Đại phu nhân bên phải vội thưa:
      "Dù lão phu nhân bảo, thiếp thân cũng muốn ở lại, thời gian gặp Lục nương, trong lòng con rất nhớ thương, dự định tìm cơ hội để trò chuyện gần gũi. Lão phu nhân xót Lục nương, chẳng lẽ bọn trưởng bối chúng con lại xót? Đệ muội, muội phải ?"

      Thế là câu chuyện bị đẩy về phía Nhị phu nhân ngồi đối diện, chỉ chờ xem bà có tiếp lời hay , suy cho cùng cũng ở trong chốn nhà cao cửa rộng này nhiều năm, sớm còn như năm đó, bà thuận thế nặn ra khuôn mặt tươi cười:
      "Đứa bé này thường ở nhà, trong lòng con cũng nhớ vô cùng, Đan Cẩm hiên sắp xếp thỏa đáng, kẻ hầu người hạ trong hiên vốn nhiều lắm, thiếp thân trước tiên chọn ra vài người lanh lợi bên cạnh mình để đến Đan Cẩm hầu hạ."

      Lão phu nhân bảo:
      "Nào có con vừa về phủ liền đoạt nha hoàn của mẫu thân mà dùng, nếu truyền ra ngoài, sao chặn được miệng người gièm pha."

      Bà nhìn Mai Song đứng bên, căn dặn :
      "Ngươi bảo Tại ma ma dẫn hai đứa Cúc Phương và Lan Hương đến Đan Cẩm hiên , nếu thích người ở Cảnh uyển tự lĩnh về."

      Nhị phu nhân ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại bất bình, xem cả nhà này từ xuống dưới, chỉ có mình Lục nương ả là quý nhân, huynh đệ tỷ muội bên cạnh đều là làm nền, ả vừa đến, ai ai cũng phải nhường đường. Thỉnh an với trưởng bối có cái gì mà bảo mệt? Các nương trong phủ ngày nào cũng làm, chỉ có mình ả tự phụ thôi.

      Lại nhớ đến hôm qua Đại phu nhân khuyên bà rằng:
      "Chuyện qua rồi đừng nên so đo nữa, muội nếu nghĩ đến tiền đồ của Tứ thiếu gia với Cửu nương, nên đắc tội con bé. Bây giờ có Thái hậu, mai sau có Thái tử. Muội hãy suy nghĩ kỹ ."

      Rốt cục, thời thế chiều ý người, chi đến bà, cả lão phu nhân cũng phải cười làm lành.

      Ước chừng nửa canh giờ sau, Cảnh Từ đổi bộ xiêm y ở nhà, mặc chiếc áo ngắn màu hồng lựu, vận cái váy màu hồng cánh sen, bới búi tóc Dao Đài, mái tóc đen nhánh chỉ cài cây trâm bạch ngọc, đóa mẫu đơn khắc từ san hô đỏ, nhìn thấy khí vui mừng, cố ý chỉ để làm lão nhân gia vui lòng.

      Vừa vào cửa, lão phu nhân liền bảo Mai Song đến dìu, Cảnh Từ lập tức trước bước, vội đỡ lấy lão phu nhân:
      "Cháu bất hiếu, ngàn vạn dám nhọc tổ mẫu đứng dậy."

      Lão phu nhân cười xoa gương mặt của nàng, vui mừng :
      "Ngày mong đêm mong, hôm nay cuối cùng gặp được. Nhìn xem này, dáng vẻ ấy à, càng ngày càng kiều."

      Trái lại, bà lại nhắc đến trận bệnh trong cung.

      Đại phu nhân cũng tiến lên, từ ái bảo:
      "Con cũng thấy vậy, ở cạnh Thái hậu nương nương lý nào lại tốt. Nhìn đôi mi này, đôi mắt này, là cực kỳ giống Thái hậu nương nương."

      Bà ta có đôi mắt xếch xinh đẹp, khi liếc nhìn toát lên vẻ phong lưu, phấn son má hồng, mặc bộ váy màu thu hương thêu trăm bướm, bới búi tóc Song Phi, đeo trang sức trân châu lấp lánh bóng bẩy, chưa đã cười, là người khéo léo.

      Cảnh Từ cúi đầu, vẻ như ngượng ngùng:
      "Đại bá nương (1) khen ngợi như thế, Cảnh Từ cũng dám nhận."

      (1) Đại bá nương: Vợ của đại bá.

      Lão phu nhân cũng giả vờ quan sát nàng cẩn thận:
      "Vợ của lão Đại sai, quả có mấy phần giống, đây chính là phúc khí vô vàn."

      Bên này ba người thân thiết vui vẻ trò chuyện, càng làm nổi bật lên vẻ lạnh lẽo của Nhị phu nhân. Chỉ thấy bà ôn hòa cười, đợi lão phu nhân thân thiết hết lời, mới mở miệng:
      " về tốt rồi, dọc đường hẳn là mệt mỏi, hãy ngồi xuống uống ngụm trà trước , từ từ sau."

      "Vẫn là mẫu thân của con thương xót con, đến đây đến đây, mau ngồi, ngồi ở bên cạnh tổ mẫu này." đoạn, bà liền muốn kéo nàng cùng ngồi tháp, Cảnh Từ ngừng bảo dám, gọi Mai Song mang đến
      cái ghế , quay người hành lễ với Nhị phu nhân, gọi tiếng:
      "Tham kiến mẫu thân, mẫu thân vạn phúc."

      Nhị phu nhân gật đầu:
      "Tốt tốt tốt, đứa bé ngoan." Khuyên tai bằng trân châu đong đưa, cả người màu áo trắng, trông già dặn hơn Đại phu nhân nhiều.

      Cảnh Từ ngồi bên chân lão phu nhân, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận khiến người ta thích. Nàng trò chuyện với mấy vị trưởng bối rất hợp ý, độ chừng nén hương trôi qua, lão phu nhân rốt cục mở miệng hỏi:
      "Tam tỷ tỷ của con giờ có khỏe ? Từ khi nó vào cung, bình thường được gặp, ta với đại bá mẫu của con đều rất mong nhớ trong lòng."

      ________
      Last edited: 4/9/16
      nhimxu, Hồng Nhi, 10125 others thích bài này.

    3. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Thanks giao...

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :