1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      @Hân nhi 2608 b ơi bộ này b còn edit nữa k b?mong truyện quá

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chào các nàng, ta là người mới được phân edit tiếp bộ này :yoyo69:
      Ta theo bộ này từ đầu, nên có gì sai sót hay vừa ý các nàng thẳng thắn cho ta biết nha!!
      Love u:yoyo45:
      Lịch post là hai ngày chương, các nàng thấy thế nào?:yoyo42:
      Last edited: 2/9/16
      Masa, hana-channn, Tịch Vũ3 others thích bài này.

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 44:

      Editor: Kim Chi


      Trong cung Thái Hậu, lúc này đèn đuốc sáng trưng.

      A Nguyên ngồi giường lớn mềm mại, tiểu nha đầu đong đưa chân ngắn nhìn Thái Hậu vẻ mặt bất đắc dĩ lau mặt cho mình cười lấy lòng. Đứa nhóc mập mạp, miệng cũng thông minh nha, hết sức khả ái, mới vừa rồi còn giận nàng về trễ, Thái Hậu nhịn cười được, điểm ngón tay lên trán nàng bất đắc dĩ , "Tiểu ma tinh, chỉ biết làm nũng hoàng tổ mẫu." Thấy tiểu nha đầu này cắm cúi chui vào lòng mình, liền theo bản năng ôm lấy, vỗ thân thể bé của nàng thanh ôn hòa hỏi, " gặp Tam hoàng tỷ của ngươi có vui ?"

      "Tam hoàng tỷ tốt lắm." A Nguyên cười hì hì từ trong ngực Thái Hậu lộ ra cái đầu , tròng mắt chuyển chuyển, rồi mới lên tiếng, "Tứ hoàng huynh cũng , biết phụ vương cùng Tứ hoàng huynh gì đó, huynh ấy lại mặc cây đỏ chót, vui ơi là vui, chỉ là so với A Nguyên còn rực rỡ hơn chút, ta nhìn quả kinh ngạc, cũng biết có hù dọa hai vị biểu tỷ Tề gia hay ." tới đây, thấy trong mắt Thái Hậu lộ ra tia sáng sắc, nàng liền hiểu, tâm tư Phương Minh chỉ sợ cũng giấu diếm được Thái Hậu, liền muốn khổ tâm tốt cho hoàng huynh, quay đầu băn khoăn, "Tứ hoàng huynh ngốc ngốc như vậy, là vì cái gì a?"

      "Tiểu quỷ lanh lợi, ngươi còn biết vì sao?" Thái Hậu cười, lại cau mày , "Hai hoàng tỷ của ngươi, còn chưa có thai?" Thấy A Nguyên do dự chút, lắc lắc đầu, liền thấp giọng thở dài, "Hai cái đứa này đây là làm sao? phải người có phúc khí, thế nào lại thuận lợi mang tử tự như vậy?" Công chúa hoàng gia, cũng có mắt nào thấy có đạo lý nhà chồng tuyệt hậu, nhưng nếu nhìn phò mã nạp thiếp để kéo dài huyết mạch, Thái Hậu hài lòng. Cũng do nàng quan niệm, thiếp thất đời này, đều là tai họa tốt lành gì!

      "Hoàng tỷ còn trẻ, hoàng tổ mẫu đừng gấp." A Nguyên vươn cái chân đầy thịt cho Thái Hậu xoa bóp, ánh mắt còn có chút mơ hồ , "Nhóm tỷ phu còn có đệ đệ..." Thấy Thái Hậu ngẩn ra, trong lòng nàng nhảy dựng, chỉ nuốt nước miếng với ngón tay béo của mình, "Duy trì huyết mạch, mấy tỷ phu còn có đệ đệ cơ mà." xong liền cho miệng hét lớn, "Đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ cố kỵ), lời trong nhà!" xong, cũng thèm để ý chính mình còn chưa thay quần áo, hướng tới giường mềm mại chui vào trong chăn lăn vòng, trong lúc Thái Hậu vẫn ngây ngây người, thấy bé mập tự mình cuốn thành con nhộng lẳng lặng lẩm bẩm.

      "Đúng là lời trẻ ." Thái Hậu tuy cảm thấy lời này có lý, bất quá nếu truyền ra, còn phải gây biến động sao? Chỉ dùng ánh mắt ra hiệu các cung nữ đứng bên quản cái miệng mình, niệm tình A Nguyên thân thiết với các tỷ tỷ mình, trong mắt liền ôn hòa, chỉ mỉm cười vươn người qua lật A Nguyên từ trong chăn ra, thấy vẻ mặt nàng còn đỏ bừng, liền cảm khái , "A Nguyên cũng biết phân ưu cùng hoàng tổ mẫu." Thấy bé mập này còn từ kẽ tay nhìn lén mình, liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, "Lời này, cho với người ngoài, biết ?"

      Nếu để cho bên ngoài biết Vinh Thọ công chúa rất có chút "Bản thân sinh được gọi đệ đệ của phò mã sinh, phò mã đừng nghĩ!" Ý tứ như vậy, sau này, nhà dòng dõi nào con dám mở cửa lớn đón con dâu hung tàn như vậy?

      "Chỉ là ở trước mặt hoàng tổ mẫu, ta mới dám như vậy." A Nguyên thấp thỏm trong lòng, sợ Thái Hậu cảm thấy mình hư mà thất vọng, nhưng thấy lão nhân này cũng có gì khác thường, trong lòng ê ẩm, ôm lấy cánh tay Thái Hậu, làm bộ dạng chân chó cọ cọ, giọng , "Hoàng tổ mẫu đối với A Nguyên tốt tốt, về sau A Nguyên trưởng thành, hiếu thuận hoàng tỏ mẫu, để ngài mỗi ngày đều vui vẻ."

      "Chỉ cần về sau ngươi phụ tâm tư hoàng tổ mẫu, liền A di đà Phật." Thái Hậu chỉ niệm đạo Phật, "Kiếp trước ai tu luyện ngươi tiểu oan gia này, suốt ngày làm ầm ĩ, mà sao lại đáng như vậy chứ." Tuy là oán trách, ngữ khí lại sung sướng vui vẻ, hiển nhiên Thái Hậu ở trong cung tối lạnh như thế, có thể có vật mỗi ngày mừng rỡ ở bên, những ngày bình thản của Thái Hậu cũng thú vị nhiều hơn. Thấy A Nguyên bên cười bên cởi đồ lót của nàng ra, mới chặn tay nàng , "Bé lại vậy rồi, bây giờ là thời tiết như nào, lạnh, lại bị bệnh, hoàng tổ mẫu cũng mặc kệ ngươi đó."

      Thấy bé mập này thành gật gù nghe xong, chỉ gọi cung nữ hầu hạ đến mang y phục , nhìn A Nguyên gọi người bên ngoài hầu hạ, tự mình thay xiêm y, xong xuôi mới vỗ vào người nàng thanh ôn nhu , "Ngươi nghỉ ngơi tốt , ngày hôm nay, ở bên ngoài cũng mệt mỏi, ngày mai, hoàng tổ mẫu nghe ngươi kể chuyện lý thú lúc ban ngày." xong, mới đứng dậy dẫn đám cung nữ , chỉ còn lại hai người treo sa trướng, đối với nhóc mập ú bên trong lăn qua lăn lại giường lớn mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn làm kẻ điếc ngươi mù.

      A Nguyên lăng trong lốc lát, cũng cảm thấy mệt mỏi, ngáp cái rồi nặng nề ngủ, chẳng biết tại sao, hôm nay mớ thấy hồi sáng, nàng đắc ý ngồi trong ngực A Dung chỉ huy lột vỏ cua cho nàng ăn, ăn thực ngon miệng, đột nhiên ngửi thấy mùi hương son phấn, giống như đúc lúc ban ngày ngửi được, trong lòng nghi hoặc, ngoảnh mặt liền thấy thục nữ yểu điệu dung mạo đến trước mặt Dung nhéo hông mình cái, vì thế, cảm thấy sau này mình cũng có thể là công chúa xinh đẹp thon thả như vậy, chỉ thấy thân thể còn, A Dung xấu xa lại đặt xuống đất, tên này quay đầu lại theo tinh kia!

      Còn chưa bóc cua xong cho bản công chúa điện hạ đâu!

      Khốn kiếp!

      A Nguyên tức giận đến choáng váng đầu óc, chẳng biết tại sao trong lòng vô cùng đau đớn, tựa hồ vẫn luôn có thứ gì đó tồn tại nhưng chỉ lướt qua, kêu ngao ngao lên liền đuổi theo.

      "A Dung xấu xa! A Dung xấu xa~"

      "Điện hạ!"

      A Nguyên mặt đẫm mồ hôi lạnh đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt ngốc trệ lát, rồi mới hướng tới hai cung nữ vẻ mặt lo lắng đứng trước giường, tim còn bởi vì A Dung xấu xa mà đập thình thịch, nhưng nàng cũng biết, hai người này vì chuyện như vậy mà đáng thức nàng, chỉ dụi mắt hỏi, "Chuyện gì a, thể để ngày sao?" Bên ngoài còn mảnh đen nhánh, kỳ còn có thể ngủ thêm giấc nữa, tiểu công chúa thịt mỡ có thể ăn có thể ngủ chỉ hướng vào trong chăn lăn vòng, hàm hồ : " mau."

      "Thái Hậu kinh sợ, thỉnh công chúa xem chút." người gan lớn nhanh chút, thấy bé mập khi nãy con ngái ngủ kéo mạnh chăn ngồi dậy, vội vàng , "Người Lý quốc công phủ tiến cung thỉnh thái y, là thái phu nhân đột nhiên bệnh nặng, Thái Hậu nghe xong bây giờ còn chưa định thần, chỉ muốn con cháu phủ quốc công ngay trong đêm đến vấn an, Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu nương đến nơi thỉnh an, nay có chút khó chịu." Vừa đến nơi, liền thấy A Nguyên hoảng hoảng hốt hốt nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài, luôn miệng với theo, "Điện hạ giày ." Liền nhấc giày A Nguyên đuổi theo.

      A Nguyên nào còn quản dưới chân lạnh lẽo, chỉ đường chạy tới tẩm cung Thái Hậu, chợt nghe Thái Hậu lạnh lùng , "Nghiệp chướng, nghiệp chướng!" Thanh hiển nhiên nóng như lửa, kích động đến cực điểm, còn dùng sức ho khan.

      "Mẫu hậu đừng lo lắng, Thái y viện được nửa đường, tất để thái phu nhân có việc." Thanh ân ôn thuận của Hoàng Hậu vang lên, A Nguyên dừng chút, liền cung chân chạy vào tẩm cung, đầu nhào vào ngực Thái Hậu kêu lên, "Hoàng tổ mẫu đừng nóng giận, chớ để A Nguyên lo lắng."

      "Ai làm A nguyên tỉnh dậy?!" Sờ sờ xiêm y A nguyên, chỉ thấy nhiễm lạnh, Thái Hậu cúi xuống thấy giày A nguyên cũng mang, lại cứ như vậy chạy tới, lập tức giận tím mặt quát, "Còn biết hầu hạ công chúa hay đây?!"

      "Là ta đột nhiên tỉnh, trong lòng bất an, hoàng tổ mẫu đừng trách các nàng." A Nguyên nghe thấy hai cung nữ đều quỳ xuống xin tha tội, chỉ ôm cánh tay Thái Hậu , "Nếu là vở vì A Nguyên làm hoàng tổ mẫu khổ sở trong lòng, A Nguyên còn mặt mũi nào lại bồi bên hoàng tổ mẫu. " Thấy Thái Hậu thở dài ôm lấy người bé của mình, nàng , "Nghe thái phu nhân bị bệnh, suốt đêm thỉnh thái y, hoàng tổ mẫu mau gọi thái y chính cùng , bắt mạch cho thái phu nhân tốt."

      "Nhìn nhìn , A Nguyên còn , biết quan tâm dì rồi, ta lại biết phủ quốc công từ xuống dưới nhiều con cháu như vậy, kết quả là còn cần tứ phò mã ở ngoài hướng trong cung thỉnh chỉ!" Thái Hậu tới việc này, tay lại run run.

      Đồng lứa với nàng, trừ bỏ huynh trưởng An quốc công, chỉ còn trưởng tỷ thái phu nhân Lý quốc công. Năm đó nàng làm Hoàng Hậu, Hoàng thượng chán ghét, Quý phi bức cung, là thê lương bậc nào, chỉ có thái phu nhân Lý quốc công dám ra mặt che chở nàng, bác bỏ Quý phi phải rút lui khỏi Khôn Ninh cung. Tình cảm tỷ muội như vậy, đến lúc tuổi già, tuy biết trong lòng thái phu nhân cũng có tính toán nhặt, nhưng nàng (Thái Hậu) vẫn như ý nguyện của nàng (thái phu nhân), đem Tứ công chúa gả đến quý phủ Lý quốc công, cũng để cho Lý quốc công lại tìm được núi dựa, nghĩ tới mới vài năm, lại xảy ra chuyện như vậy, có thể nào làm Thái Hậu kinh sợ.

      "Đến tột cùng vì sao dì lại bị bệnh, chúng ta cũng biết . " Hoàng thượng ấn tượng đối với người dì đạo lý ràng này tồi.

      tự đăng cơ, trong kinh bao nhiêu dòng dõi cầu vinh hoa phú quý đều hướng tới trong cung dâng lên khuê nữ, chỉ có An quốc công phủ cùng Lý quốc công phủ an thủ bổn phận, vẫn gả hài nhi, chỉ là đưa vào trong cung, trong lòng Hoàng thượng lưỡng phủ này rất hợp tâm ý, bởi vậy thường ngày cũng càng cho thể diện. Nay thái phu nhân bị bệnh, lại nhớ tới vị dì này, lại nhớ monh Tứ công chúa, cười , "Chỉ gọi Lý quốc công nhập cung, hỏi cho , là được." Nhưng đến cùng chỉ cho rằng thái phu nhân là bệnh cũ lớn tuổi, vẫn chưa nguyên nhân, lại khuyên nhủ, "Ban đêm dì phát bệnh, ai có thể biết được? Cũng là việc có nguyên do."

      "Ý tứ Hoàng thượng là..." Thái Hậu giận giữ, chỉ muốn hỏi Hoàng thượng chút nếu ai biết, thái phu nhân liền xứng đáng mình thê lương mà chết? Nhưng lời đến khóe miệng, A Nguyên trong ngực nhàng kéo tay, thấy trong mắt Hoàng thượng đều là tơ máu do đột nhiên tỉnh dậy, cũng biết mới vừa rồi cơn thinh nộ là giận chó đánh mèo, trong lòng có chút hối hận, chuyển đề tài , "Truyền Lý quốc công tự mình giải thích?" Thấy Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, mới đưa tay lên trán thở dài , "Là ai gia ngạc nhiên, hậu cung là nơi khó an tĩnh, Hoàng thượng ngày mai còn phải dậy sớm hơn, đừng ở chỗ này hao tổn giấc ngủ, bằng thân mình thế nào chịu được?"

      Hoàng thượng chỉ lo Thái Hậu muốn làm mất mặt, thấy Thái Hậu cơn tức lại trở về, trong lòng vừa động, thấy bé mập trong lòng Thái Hậu gúi dúi, đến cùng nhòm trong lòng, lại nghe thấy Thái Hậu vẫn quan tâm thân thể hơn, vội vàng , "So với dì, bất quá chỉ là đêm ngủ, nhi tử có đơn bạc như vậy đâu?" xong, liền dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là chờ lý quốc công tiến cung, muốn đích thân hỏi.

      Hơn nữa còn giữ tốt tình cảm mẫu tử, đông người làm Hoàng thượng khó coi, cũng làm trong lòng Hoàng thượng sinh ra khúc mắc.

      A Nguyên kéo kéo thái Hậu, mới thở phào hơi, thấy Thái Hậu mỉm cười gật gật đầu với mình, liền miễn cưỡng tươi cười, bên ngoài truyền Lý quốc công tiến cung, nàng nghe Thái Hậu thấp giọng , "A Nguyên ngủ tại chỗ hoàng tổ mẫu lát ." Hình như cảm giác được A Nguyên tình nguyện, Thái Hậu chỉ ôn hòa , "Hoàng tổ mẫu biết tâm ngươi, chốc nữa lý quốc công tiến cung tất gọi ngươi lên, giờ nghỉ ngơi chút, chớ để người khác lo lắng ngươi." Thấy A Nguyên do dự gật gật đầu, mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, sờ sờ tóc của nàng.

      "A Nguyên lại đây." Hoàng thượng hết sức vui vẻ gọi A Nguyên, mắt lúc này mở ra, A Nguyên nhào vào lòng, ôm lấy đứa trẻ ngoan, mới hàm hồ , "Có hoàng bá phụ ở đây, đừng lo lắn." Ôm tiểu thịt mỡ này, Hoàng thượng cũng cảm thấy trong lòng thành rất nhiều, hai người liền dựa chung chỗ chợp mắt, cũng biết trải qua bao lâu, A Nguyên mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng vang truyền đến, vừa mở mắt ra, liền thấy phía dưới thái y quỳ ít, Thái Hậu gấp rút hỏi, "Nhưng chẩn ra gì chưa?"

      "Phẫn nộ, giận giữ công tâm." Cho nên mới làm thái ý là ngành nghề có độ nguy hiểm cao, cho dù là giận giữ công tâm, cũng có thể dùng bút pháp Xuân Thu chuyển thành cái khác, nay trong cung chủ tử đều ở đây, đám thái ý này có trăm lá gan cùng dám , chỉ là thái phu quân Lý quốc công có thể vô duyên vô cứ giận giữ công tâm? Chỉ sợ trong này có bí mật, các thái y sợ nhất là bí mật, lúc này trong lòng đều chịu đựng cảm giác bi kịch, quỳ phía dưới dám nhìn Thái Hậu vừa hơi ngẩn ra đột nhiên vẻ mặt dữ tợn, biết thời gian ngừng bao lâu, mới nghe thấy Hoàng thượng nhìn thấy Thái Hậu thở phì phì tức giận rồi : "Được rồi, lui xuống ."

      Các thái y như được đại xá, sôi nổi thối lui ra bên ngoài cung.

      "Giận dữ công tâm!" Thái Hậu luôn miệng , "Lý quốc công đâu! Truyền tới đây cho ai gia, ai gia ngược lại muốn hỏi chút, đến tột cùng bởi vì cái gì, mới gọi là giận giữ công tâm!" Tay đập mạnh, cầm bát trà dùng sức nện xuống đất, mắng, "Vô liêm sỉ!"


      Thái Hậu thịnh nộ, A Nguyên chui chặt vào trong ngực Hoàng thượng, cũng biết chắc là vào lúc này Thái Hậu lửa giận ngút trời, chỉ im lặng nhìn Thái Hậu liên tiếp đập vỡ mấy chung trà, Hoàng thượng mới ân cần , "Mẫu hậu chớ tức giận, sợ là trong này còn có nhầm lẫn gì đó." Nghe thấy Thái Hậu cười lạnh liên thanh, chỉ đưa ánh mắt sang Hoàng Hậu ngồi bên, ý bảo nàng nên gì ở chỗ này, tránh cho Thái Hậu mất mặt, sinh ra nhàn thoại ở chốn hậu cung, mới tiếp tục mặt dày , "Chốc nữa đích thân nhi tử thẩm tra xử lý Lý quốc công, tất tìm cho dì công đạo."

      A Nguyên nhạy bén cảm thấy được Hoàng thượng quá thích Lý quốc công.

      Vị Thái phu nhân này hoàng bá phụ còn gọi tiếng dì, Lý quốc công tốt xấu vẫn là thái phu nhân sinh ra, hơn nữa, đây là cũng là biểu đệ của Hoàng thượng, nhưng mà Hoàng thượng chỉ luôn mồm gọi là Lý quốc công, chỉ sợ trong này còn nguyên cớ khác.

      Hoàng thượng sớm biết rằng Lý quốc công là tên ngu xuẩn.

      Năm đó còn chưa lên ngôi, tiên đế thương con trai thứ tư Phúc vương hơn, nhao nhao phế Thái tử vị của phong cho tứ đệ kia, cả triều đều chỉ trích, mà vị biểu đệ Lý quốc công này ngược lại cũng sạch lưu loát, trực tốt làm bằng hữu tốt của Phúc vương, nơi nào còn nhớ tự mình bức khổ biểu ca?! Từ lúc ấy Hoàng thượng liền lặng lẽ ghi nhớ, nếu phải thái phu nhân Lý quốc công vì duy trì địa vị cho mà dồn đại lực, nếu từ sớm, Hoàng thượng muốn đoạt tước vị của biểu đệ này xem ăn bằng gì, chỉ là nghĩ tới đến nay, biểu đệ này còn ép buộc, quả thực trong lòng Hoàng thượng cũng có phát hỏa.

      A Nguyên cũng biết lúc này phải thời điểm mình yếu ớt, chỉ ngậm miệng lặng lẽ chờ.

      bao lâu sau, nên ngoài liền có thông truyền Lý quốc công đến, Thái Hậu xoa trán nghe thấy được, liền với Hoàng thượng, "Việc này đều giao cho Hoàng thượng, ai gia chỉ nghe." Thấy Hoàng thượng nhận lời, thở dài , "Oan nghiệt này, làm người đúng là được nhàn."

      Vừa dứt lời, liền thấy bên ngoài đôi phu thê mặt thấp thỏm cùng sợ hãi tiến nhanh vào, hai lời liền quỳ trước mặt Thái Hậu, nam tử cẩm y bên trái chỉ nằm mặt đất khóc , "Dì vì ta làm chủ!" Chính là vợ chồng Lý quốc công.

      A Nguyên nhìn tìm tòi liền thấy ánh săc lóe ra từ trong mắt hai người này, hiểu ra chừng đường tới đây thông đồng gì để lừa gạt người rồi, miệng xuy tiếng, thập phần khinh thường, thanh này tuy , Hoàng thượng lại nghe thấy, bởi từ trước đến giờ chướng mắt Lý quốc công, tức khắc cảm thấy A Nguyên cùng mình cùng chung mối thù, sờ sờ bé mập trong ngực, thấy Thái Hậu chịu để ý hai người này, lãnh đạm , "Hôm nay, cầu mẫu hậu cũng vô dụng, trâm hỏi hai người các ngươi, nếu để trâm nghe ra điểm sai thôi," Hoàng thượng hơi hướng người về phía trước, sắc mặt lạnh như băng , "Đừng trách trẫm phán ngươi tội khi quân, hừ!"

      Lý quốc công thân mình run lên, biết vị hoàng đế biểu ca luôn luôn quá thích mình, nghĩ tới thái phu nhân trước mặt mình, nghe xong lời mình liền chậm rãi ngã xuống, ánh mắt bất giác dừng lại người Hoàng thượng ôm đầu gối, thập phần ngưỡng mộ Vinh thọ công chúa, trong lòng cũng cảm thấy chính mình ủy khuất.

      bất quá với mẫu thân, tứ phò mã mặc dù bị nhìn trúng, bất quá vẫn có Tứ công chúa vững chắc. Thái phu nhân thân phận tôn quý, vì sao thể cho nhi tử thương cũng lấy vị công chúa? Như này phải tất cả mưu tính trong lòng thái phu nhân đều ứng nghiệm sao? Huống chi hôm nay trong cung, bát công chúa thất sủng tự nhiên tới nàng, còn lại các công chúa như, ngũ công chúa là nhất mạch của Đức phi Định quốc công, Vinh Thọ công chúa lai lịch càng lớn, đằng sau có Túc vương, Khang vương, quốc công, nếu có thể cưới vào cửa, đừng tam đại, có khi còn là ngũ đại thế gia, phủ Lý quốc công chẳng phải lo gì.

      Đây là sáng kiến của Lý quốc công phu nhân, Lý quốc công cảm thấy quả tồi, liền dương dương đắc ý với thái phu nhân, ai biết thái phu nhân lại giận giữ công tâm chứ? , cũng phải cố ý nha!

      Đương nhiên, nếu dùng lời này trước mặt Hoàng thượng, chỉ có chờ chết, Lý quốc công nhắm chặt mắt, nghĩ tới lời của phu nhân cùng của mình, nghĩ ngang, chỉ rưng rưng , "Biểu ca..."

      "Gợi Hoàng thượng." Hoàng thượng còn nhớ gia hỏa này nhìn mình phải bị phế, câu 'Biểu ca' có chịu gọi đâu, chỉ lạnh như băng 'Thái tử'.

      A Nguyên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Lý quốc công, nhất thời cảm thấy hoàng bá phụ chỉ sợ là thập phần chán ghét quốc công này, nhì nhìn đại thúc có mỹ cảm này, hướng về phía sau , vị hồ ly tinh sợ hãi rụt rè kia, nghe là nguyên nhân của hết thảy việc này, thay thế vị trí của Lý quốc công phu nhân, nhìn lại thấy phụ nhân trẻ tuổi bất quá là điệu chút, mi tinh xảo mắt phượng dài, tuy cũng dễ nhìn, bất quá thân yếu đuối, tựa hồ có người bên cạnh liền sông nổi, cảm thấy nữ tử như vậy phải lại mình thích, A Nguyên chỉ thấy thẩm mỹ Lý quốc công quỷ dị, thích dạng nữ nhân nư vậy, hứng thú rút đầu vào, ghé vào trong ngực hoàng bá phụ cùng xem Lý quốc công kêu oan.

      "Hoàng thượng, vi thần oan uổng!" Lý quốc công lúc này định thần lại, dám gánh hết tội lên người mình, chỉ ngắc ngứ , "Bất quá là cùng mẫu thân bàn luận chút chuyện nhà, đến ít chuyện vui vẻ, kỳ cũng có gì ghê gớm..."

      " tiếng người, ngươi hiểu sao?" Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.

      "Bất quá mẫu thân lo cho con nối dòng của đại nhi tử, cho nên mới..." Lý quốc công ấp a ấp úng xong, lại lén nhìn Hoàng thượng, thấy mặt Hoàng thượng bình tĩnh, cười làm lành , "Qusy nữ thiên gia hạ xuống, đây là vinh hạnh lớn lao, chỉ là mấy năm chưa có thai, mẫu thân ít nhiều có chút bận tâm." Chỉ cần mình liên quan gì, A nguyên nghe được ý tứ này, là do phu thế tứ phò mã chưa sinh đứa , mới làm thái phu nhân đổ bệnh, đổi trắng thay đen như vậy, A nguyên sợ ngây người, muốn há mồm bác bỏ, lại nghe thấy Hoàng thượng gợn sóng hỏi, "Chiếu theo lời ngươi , vẫn là lỗi của trẫm, gả công chúa , làm chậm trễ con cháu nhà ngươi?"

      Lời này tuy bình tĩnh, lại phảng phất chuẩn bị mưa gió, hiển nhiên thánh tâm có mỹ diệu đến thế.

      Lý quốc công cứng lại, cảm thấy Hoàng thượng ra tay quá khác lẽ thường.

      Đây phải theo như kịch bản hẳn phải thở dài tiếng, trai đều là duyên phận, kính xin phủ Lý quốc công dưới đừng bận lòng, con nối dòng luôn có. Hơn nữa còn mang lòng áy náy ban cho thái phu nhân dược liệu trân quý, dặn dò thái phu nhân an tâm tĩnh dưỡng, trấn an nhiều hơn sao?

      Thế nào lại biến thành chỉ trích lỗi của hoàng thượng?

      Nếu phải trong lòng còn bốc hỏa hôi hổi, A Nguyên còn muốn tự mình hai tay béo vỗ tiếng hoàng bá phụ lợi hại!

      Mắt thấy Lý quốc công nhưng cái củi mục trợn mắt há mồm nhìn Hoàng thượng sắc mặt bình tĩnh, A Nguyên liền lấy mặt thịt của mình cọ cọ hai má Hoàng thượng, Hoàng thượng sờ sờ đầu, mới thoải mái, quay đầu xem Lý quốc công còn làm thế nào diễn tiếp. Lại thấy Lý quốc công bị kích biết thiên nam địa bắc ở đâu ra của Hoàng thượng, Lý quốc công phu nhân kia thấy tình hình tốt, đành phải ra trận, ngậm nước mắt quỳ bên người Lý quốc công, vẻ mặt thâm tình đỡ phu quân, sau khi lộ ra vài phần xúc động, chỉ lộ ra biểu tình nhẫn thấp giọng , "Có vài câu, thần phụ biết có nên ra ."

      "Chính ngươi cũng biết có nên hay , chẳng lẽ còn muốn hỏi trâm?" Hoàng thượng cũng đối với nữ nhân có con thương hương tiếc ngọc, mà với vị trước mắt kia biết chút quá khứ, đây đều là kinh nghiệm huyết lệ chốn hậu cung nhìn vô số phi tử tranh nhau, lần lĩnh giáo mới nhất chính là vị Lý quốc công phu nhân này, thấy này ngẩng đầu kinh ngạc nghe Hoàng thượng lộ vẻ gì châm chọc , "Chẳng lẽ ngươi cả vào phủ quốc công nhiều năm như vậy, chút quy củ nặng đều biết? Quả thực chính là vật ngu xuẩn!" Lời nặng nề như vậy, A Nguyên nghe mà ngây dại, chỉ ngửa cổ nhìn Hoàng thượng ngẩn người.

      Hoàng bá phụ chỉ sợ là biết chút gì đó rồi, bằng quát lớn với mệnh phụ bên ngoài như vậy.

      nghĩ là Lý quốc công phu nhân kia phản ứng cũng nhanh, chỉ hơi rung động lát, liền chảy nước mắt quỳ rạp mặt đất , "thần phụ gả vào nhà chồng mười mấy năm, tuy dám hiểu quy củ, nhưng dụng tâm phụng dưỡng mẫu thân của phu quân, dưới giáo dưỡng con cái, dám ghỉ ngơi ngày, lời của Hoàng thượng, thần phụ dám trả lời, cũng thể trả lời!" Vừa ngẩng đầu, đại khái là bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt!


      Tác giả có lời muốn : Khụ Khụ~~ Hoàng thượng tỏ vẻ, thương hương tiếc ngọc gì, nhìn biểu đệ ngu xuẩn liền biết, chẳng cân nhìn đâu xa...

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mừng ed trở lại
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 45:

      Editor: Kim Chi




      A Nguyên ở nơi này quả bị quốc công phu nhân làm cho ghê tởm.

      Mấy Bạch liên hoa (các em trong sáng ngây thơ như thánh nữ @.@) nàng thấy qua, bên trong hậu cung, muốn loại nào có loại nấy, chỉ là trước mắt Hoàng thượng còn diễn trò như thế, đúng mới được chiêm ngưỡng lần đầu. Mảng thịt mỡ của mình run run, A Nguyên chui đầu vào ngực Hoàng thượng, chợt thấy người hoàng bá phụ run, hiển nhiên cũng bị ghê tởm , trong lòng liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, muốn trấn an chút hoàng bá phụ đáng thương, lại nghe từ đầu, Hoàng thượng vậy mà đột nhiên cười, sau, lạnh nhạt , " nghĩ tới, trẫm cùng mẫu hậu, Hoàng Hậu đêm khuya ngủ, lại tới nhìn đám người ngu xuẩn các ngươi!"

      "Hoàng thượng!" Lý quốc công bị Hoàng thượng ấn cho cái danh ngu xuẩn, lúc này sắc mặt trắng nhợt.

      "Trưởng tử tư chất bình thường, huống hồ còn là phò mã, nếu có tước vị gì, về sau sinh con, trẫm vẫn nhìn mặt mũi công chúa mà tứ tước, tội gì còn muốn tranh giành tước vị với nhị đệ ?" Hoàng thượng mặt đổi sắc đến đây, A Nguyên nhô đầu ra, liền thấy mặt uyển chuyển hàm xúc kia của Lý quốc công phu nhân hoảng sợ khó tả, tựa hồ như thấy quỷ, lập tức hiểu được là nàng cùng Lý quốc công hoa ngôn xảo ngữ (khua môi múa mép lời xằng bậy) chỉ sợ là muốn đoạt tước vị, nhớ lại hình ảnh lúc đó, lại tưởng tượng nếu nữ nhân này diễn hoa lê đái vũ đáng thương như vậy, Lý quốc công cũng rất có khả năng học theo nàng khóc lóc thảm thiết, liền giọng kêu lên, "Xấu xa!" Nếu phải là đứa bé ngoan trước mặt hoàng bá phụ, nàng tại muốn hô 'Tiện nhân'.

      Hoàng thượng nhìn bé mập trong ngực vươn cổ béo mắt to, cái miệng nhắn mắng mắng, đáng như con chuột đồng (nguyên tác là Hamster), liền ôm A Nguyên giọng , "A Nguyên thích, hoàng bá phụ đưa A Nguyên vào trong ngủ nha?" Để A Nguyên ở lại chỗ này, đương nhiên Hoàng thượng có dụng ý của . Làm công chúa được sủng ái trong cung, A Nguyên cũng luôn gặp người bên ngoài có thiện ý, lúc này còn hoàn hảo dưới gối , luôn có thể gọi đến bảo vệ, nhưng còn sau khi gả cho người? Mặt thiện tâm ác có ít, những nơi nhìn thấy được, đứa này giống như Tứ công chúa phải chịu uất ức, làm sao đây?

      Để nàng sớm thấy được, về sau cũng có thể hiểu thêm đời.

      Chỉ là lúc Hoàng thượng thấy A Nguyên tức giận, lại có chút đành lòng.

      Lý quốc công nghĩ tới, lời giữa vợ chồng Hoàng thượng đều nghe được, lúc này chỉ hoảng sợ khó tả, có dự cảm tai họa sắp đến nơi rồi, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng đều bị Vinh Thọ công chúa trong ngực kia cướp , mắt sáng ngời,há miệng run rẩy , "Hoàng thượng phải, hôm nay bất quá chỉ là chút việc nhà, cần gì làm công chúa sợ hãi chứ?" Lại đẩy thê tử ngây dại bên, thấy nàng lộ ra dáng vẻ biết nên làm gì, chỉ mắng, "Còn mau thỉnh tội Hoàng thượng?!" Đến cùng thê tử nàng vẫn chân tâm thích, vẫn muốn nàng bị Hoàng thượng ghét bỏ.

      "Được rồi." Thấy A Nguyên dùng sức lắc đầu, thánh nhân sờ sờ tóc của nàng, rồi mới chống cằm lạnh nhạt , "Kế mẫu tốt trân trọng con cái, trẫm, được chiêm ngưỡng!"

      "Hoàng thượng còn còn này nọ với hai đứa nghiệp chướng này làm gì!" Thái Hậu nhìn phu thê Lý quốc công vô sỉ như vậy tức giận đến cả người run lên, lạnh lùng , "Đoạt tước, đoạt tước!"

      "Mẫu hậu bớt giận." Hoàng thượng vẫn cười ôn hòa, lúc này chỉ nhìn Lý quốc công cúi rạp người tỏng tiếng "Đoạt tước" của Thái Hậu, thấp giọng , "Năm đó nghịch vương mưu phản, trẫm xử lý ít người, lại buông tha cho mình phủ Lý quốc công, ngươi có biết vì sao ?"

      "Bệ Hạ nhân hậu, đành lòng..." Nghĩ tới từ trước đến giờ mình quá coi trọng vị biểu ca Hoàng thượng này, Lý quốc công cố cười .

      " phải vì mấy người sợ chết các ngươi," Hoàng thượng khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, híp mắt nhìn Lý quốc công run lẩy bẩy, thanh ôn hòa cười , "Là bởi vì dì, trẫm lòng dì vì thứ như ngươi mà thương tâm, mới buông tha ngươi. Bằng , phủ Lý quốc công, trẫm để trong lòng. Nhìn , ngươi còn nằm mơ!" Nghe xong tiểu A Nguyên trong ngực ôi ôi cười rộ lên, Hoàng thượng cảm thấy nha đầu này là xấu bụng, lại đẩy đẩy đầu A Nguyên hưng trí bừng bừng bò ra ngoài muốn vẻ mặt vặn vẹo của Lý quốc công, rồi mới uống ngụm trà, ánh mắt cười cười nhìn bé mập vẫn ngóng trông.

      "Dì!" Lý quốc công thấy sắc mặt Hoàng thượng còn thiện cảm, chỉ quay đầu quỳ phục bên người Thái Hậu, muốn tranh thủ đường sống, lại bị nội giám đè xuống đất, mà hai mắt Thái Hậu nhắm nghiền, hề để ý tới, làm lòng tuyệt vọng.

      A Nguyên ân cần cầm chén trà tay giúp Hoàng thượng thổi thổi, thập phần lấy lòng.

      Nhìn bé mập này bận rộn, Hoàng thượng chỉ cảm thấy thú vị, dừng chút, ánh mắt chuyển sang nhìn Lý quốc công, phảng phất mang theo dao.

      "Phủ Lý quốc công truyền thừa (truyền lại, kế thừa) trăm năm, công lao lão tổ tông sẵn sàng ra trận kia cũng còn đó nữa, uy danh như ngày nay, toàn bằng dì. Ngươi chẳng lẽ cho rằng, trẫm vẫn là vì phủ Lý quốc công các ngươi? Dì..." than tiếng, "Năm đó cầu cưới Hàm Dương, có tư tâm, trẫm biết. Chỉ là trẫm tin nhân phẩm của dì, có thể đối xử tử tế với đế cơ trẫm, bởi vậy gả công chúa cho, nghĩ lại thành mục tiêu để các ngươi mưu tính? Tung tăng nhảy nhót, có còn để trẫm vào mắt?"

      " phải." Lý quốc công chỉ dám ngậm nước mắt, vẻ mặt nhu nhược bi thương , "Trưởng tử, là ta lòng giáo dưỡng. Việc trước đó, thần phụ có tư tâm, nhưng Hoàng thượng ở cao, thần phụ dám láo, tước vị lớn như vậy,ai để bụng? Trưởng tử vốn có tước vị, chẳng lẽ làm nhị đệ chỉ được ngồi nhìn toàn bộ, kết quả còn là chia nhà?! Quá công bằng!" xong, chỉ dựa vào Lý quốc công ai oán khóc.

      "Nếu người làm kế thất (vợ lẽ), vốn phải chuẩn bị lớn cho nhi tử bằng con trai vợ cả." Hoàng Hậu thờ ơ lạnh nhạt, thấy này lại định rơi lệ, mà tao nhã cũng giảm, năng lưu loát khiến lòng người có chút kinh ngạc, mà Hoàng thượng ở bên, cũng muốn thành nữ nhân nhiều lời, chỉ cụng trán A Nguyên cùng xem phương thuốc thái y lưu lại, giọng thảo luận, chỉ liếc Lý quốc công phu nhân ánh mắt hoảng sợ ngẩng đầu , "Phú quý này, vốn cũng dành cho ngươi, phí hết tâm tư mư đoạt vinh hoa thuộc về mình, nay còn ở đây năng hùng hồn đầy lý lẽ, quả thực buồn cười!"

      Hoàng Hậu tuy xuất thân cao, nhưng mấy năm nay Hoàng thượng vẫn luôn cực kì tôn trọng, trân trọng, trong hậu cung có rất ít người dám tranh cùng nàng, nay xây dựng được ảnh hưởng, ra lời như vậy, liền làm cho lòng người kính sợ.

      "Chỉ bằng làm thái phu nhân tức giận đến ngã bệnh..." Hoàng Hậu cũng biết đến tột cùng vì cái gì thái phu nhân bị bệnh, bất quá điều này cũng cản trở nàng thuận tay đem chậu phân này đổ lên đầu phu thê Lý quốc công, mỉm cười , "Đây là bất hiếu! Va chạm người , đây là bất trung! Kẻ bất trung, bất hiếu, có năng lực có tài dức gì chấp chưởng phủ Lý quốc công? Thần thiếp khẩn cầu Bệ Hạ, vì tôn thất cùng thế gia trong kinh chút chỉ trích, hạ chỉ đoạt tước, cũng làm kinh đô bừng tỉnh."

      "Đoạt tước, trong lòng dì bất an." Hoàng thượng dừng chút, thấy phương thuốc phải dược liệu hiếm lạ, hiển nhiên bệnh này của thái phu nhân Lý quốc công tuy thế tới rào rạt họa người, nhưng đáng ngại, liền yên lòng, chỉ nhàn nhạt cho Lý quốc công liều mạng lắc đầu cái công đạo, "Bằng tình cảm của dì, trẫm cho phủ Lý quốc công chút mặt mũi, ngươi..." hơi rủ mắt, "Thượng chỉ nhường lại tước vị , việc trước kia, trẫm truy cứu lại." xong, liền đứng dậy ôm A Nguyên đến trước mặt Thái Hậu sắc mặt dịu , cung kính , "Dì đáng ngại, mẫu hậu nếu lo lắng, ngày mai chỉ cần cho người phủ Lý quốc công, nhìn nhìn dì."

      "Đều nghe theo Hoàng thượng." Hoàng thượng hiếu thuận, so với Lý quốc ông bị 'Nhượng tước' cường thượng hơn biết bao nhiêu. Thái Hậu sắc mặt ôn hòa rất nhiều, chỉ vỗ vỗ tay Hoàng thượng, nhìn A Nguyên tự cắn ngón tay béo của mình lời nào, đôi mắt lại bởi vì thức đêm mà đỏ bừng, khỏi đau lòng, thở dài, "Các ngươi đều tốt, ai gia coi như là có phúc con cháu." Thấy Hoàng thượng cười, cũng nhiều nữa, vuốt khuôn mặt nhắn của A Nguyên , "A Nguyên sao vậy?"

      "Ngày mai, ngày mai A Nguyên vấn an thái phu nhân, tỏng lòng lo lắng." A Nguyên chỉ ngực mình giọng .

      Tuy đoạt tước Lý quốc công, nhìn là đại hoan hỉ, nhưng mà thái phu nhân có nhi tử như vậy, tứ phò mã có phụ thân nhưng vạy, vốn là việc thương cảm.

      Nàng tình nguyện bình bình đạm đạm, cũng thích ngày trong mắt người khác được coi là 'Phấn khích'.

      Mắt thấy A Nguyên đầu vô lực tiu nghỉu rủ xuống, Thái Hậu vừa thương trưởng tỷ vừa đau lòng cháu , nhìn Lý quốc công kia càng thêm giận chó đánh mèo, lạnh lùng , "Từ nay về sau, người đến ở biệt viện, có ý chỉ của ai gia, phủ Lý quốc công, cần ngươi trở về nữa!" làm tự nhiên muốn làm đến cùng, dương thịnh suy, kinh nghiệm của Thái Hậu ít, ngày sau phong tước cho tứ phò mã, quốc công nơi này trở về nhất định muốn làm lão thái gia, ai có thể để như vậy? Đến lúc đó phủ Lý quốc công lại gà bay chó sủa. Nghĩ đến đây, Thái Hậu liền cảm thấy ghê tởm chịu được, lạnh nhạt , "Mang theo tức phụ ngươi âu yếm, cần trở lại!"

      "!" Lý quốc công phu nhân thấy tình cảnh như thế, tâm huyết mười mấy năm chờ đọa thánh chỉ chưa thua, nhất thời hai mắt nhiễm hồng hướng lại đây, lúc bị nội giám ngăn lại liền kêu lên thất thanh, "Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương! Trưởng tử là đứa ngài tâm khảm, nhị đệ cũng chảy trong người huyết mạch như !" Thấy Thái Hậu chấn động, nàng gào khóc, "Lấy công chúa, làm thế tử, trưởng tử cái gì cũng có, ngài cung lão thái thái vì trưởng tử hao hết tâm trí, nhưng mà, nhưng mà thể mặc kệ đệ đệ a! Đứa kia thông minh khả ái, ngài nhìn xem, nhìn xem!"

      Khóc đến cuối cùng, sắp điên cuồng, thương nhi tử như vậy, trong lòng Thái Hậu cũng đành lòng.

      "Phu nhân nếu quả thương con mình như vậy, vì sao năm đó nhất định phải làm kế thất, khiến nhi tử kém bậc?" A Nguyên nhịn được lên tiếng hỏi.

      Nếu phải mưu tính tước vị phủ quốc công, Lý quốc công phu nhân vốn có thể gả cho người, có lẽ nhìn vinh hoa phú quý của phủ Lý quốc công như vậy, cũng để nhi tử kém con trai trưởng con chính thê.

      Tiếng khóc của Lý quốc công phu nhân, lúc lời này phát ra, ngưng bặt.

      Sững sờ nhìn Vinh thọ công chúa trong ngực Hoàng thượng, đôi mắt thanh minh lóe sáng, khiến trong lòng Lý quốc công phu nhân cảm thấy bị nhìn thấu.

      Tại sao phải làm kế thất?!

      Còn phải bởi vì vị đích tỷ (con vợ cả) lúc nào cũng cao hơn người khác kia! ràng nàng được lòng người, ràng nàng thích Lý quốc cong lúc ấy còn chưa đón dâu, ràng nàng càng lớn càng xinh đẹp! Nhưng bởi vì đích tỷ là đích, nàng là thứ xuất, sinh ra đoạt nhân duyên tốt đẹp của nàng, đạp lên tâm nàng gả vào phủ Lý quốc công nàng ta thiết ước mơ!

      Dựa vào cái gì?

      Thái phu nhân Lý quốc công từ ái, đích tỷ vào cửa liền có thai, trong lòng nàng càng hận thể chịu được, ngày đêm nguyền rủa, trời cao phù hộ nàng được như ý nguyện, thời điểm đích tỷ sinh con chảy quá nhiều máu liền chết. miệng nàng muốn chiếu cố nhỉ tử của đích tỷ gả cho nam nhân nàng thích vào phủ Lý quốc công làm kế thất, thỏa mãn mười mấy năm, trai quấn bên chân, nhưng mỗi lần nhìn đứa trưởng tử kia, trong lòng tựa như mọc lên cái gai!

      Tước vị trong phủ, vốn nên dành cho nhi tử của nàng, lại bị đứa này chiếm lấy. Năm đó mẫu thân đoạt nam nhân của mình, nay đoạt tiền đò của nhi tử nàng, làm sao nàng có thể nhẫn nữa?!

      Mà lão thái thái lại bất công như thế, lại gả Tam công chúa cho đứa bình thường như vậy, áp chế nàng tại chỗ. May mà công chúa mấy năm chưa có thai, nay mắt thấy hết thảy trôi chảy, lại ngay trong tối nay bị đánh vỡ toàn bộ.

      "A Nguyên mệt quá." A Nguyên mắt thấy lý quốc công phu nhân uể oải đất, biết suy nghĩ cái gì, khóc lóc cũng , chỉ thấy phiên chán, liền quệt mồm giọng , "Ngày mai, ngày mai lại ." Thái phu nhân có việc gì, đám người còn vì hai kẻ này thức suốt đêm? Đừng đùa! Thái Hậu và Hoàng Hậu, Hoàng thượng mỗi ngày đều phải lâm triều, chẳng phải mệt mỏi?

      " xuống thôi." Thái Hậu cố sức đưa tay ôm A Nguyên tới, bảo cung nữ đứng bên có chút lo lắng muốn ôm tránh ra, rồi mới hướng Hoàng thượng ân cần dặn dò, "Chuyện dì ngươi, về sau cần ngươi lại lo lắng, có ai gia. Đằng trước..." nàng khó nén chán ghét , "Đằng trước, Hoàng thượng cho vào sổ con thôi!" xong, bên ôn nhu với A Nguyên: "Đêm nay ngủ cùng hoàng tổ mẫu nhé", bên dẫn cung nhân lập tức , chỉ còn Hoàng thượng vẻ mặt bất đắc dĩ thu thập tàn cục, rồi trở về.

      A Nguyên ngủ cùng Thái Hậu, trong lòng nhớ mong thái phu nhân, có chút bất an ngủ được, trời vừa sáng tỉnh, chỉ chờ Thái Hậu đứng dậy, liền nhanh như bay mặc y phục bên người Thái Hậu nhắm mắt theo đuôi.

      Thái Hậu thấy bé mập này mặc xiêm y đơn giản xanh nhạt, gật đầu cái, mới nghe bên ngoài Hoàng Hậu cùng Đức phi dẫn ngũ công chúa đến thỉnh an, liền cùng A Nguyên thở dài, "Hoàng Hậu đêm qua ngủ, hôm nay sáng sớm đến, đích thực vất vả."

      "Hoàng bá nương nhìn thấy hoàng tổ mẫu hôm nay vô , nào có thể an tâm?" A Nguyên ôm cánh tay Thái Hậu .

      "Chân tâm giả ý, chỉ có thời điểm như vậy mới thấy được." Thái Hậu sở dĩ hài lòng Hoàng Hậu, cũng bở vì tâm Hoàng Hậu đúng là chân thành, mà ngoài mặt thuận theo 'Thái Hậu', lúc này mặt lại cười , "Đức phi, cũng tốt." Tuy trong lòng mình nàng thể so với Hoàng Hậu, lại vẫn có chút phân lượng.

      Đức phi xưa nay làm việc cẩn thận khiêm cung (kính trọng người khác), lấy Hoàng Hậu làm đầu, bản thân cũng tranh sủng, A nguyên luôn cảm thấy tâm tư Đức phi luôn quá đặt người Hoàng thượng, bất quá là làm người đủ tư cách để bài trí thôi. Lúc này nghe Thái hậu , giật mình, lôi kéo tay Thái hậu , "Trong đám trẻ con thái phu nhân thương nhất ngũ hoàng tỷ cùng A Nguyên, hôm nay hoàng tổ mẫu ban ân điển, cho tỷ muội chúng ta cùng ." Cũng cùng xem xem gia hỏa Tứ công chúa khóc lóc hôm qua, là kết cục thế nào. Chỉ là, trong lòng A Nguyên liền thở dài.

      Nàng căn bản cùng nghĩ kế với ngũ công chúa, nghĩ vì tứ phò mã bày khổ nhục kế, ngăn chặn cái miệng Lý quốc công, làm đem cái tội danh bất hiếu đổ lên đầu tứ phò mã. Qua , lại tìm kế chèn ép kế mẫu, trù tính tước vị. Những nghĩ kỹ xảo chốn hậu trạch đó, trước mặt hoàng quyền, lại dễ dàng phá vỡ như vậy. Đây liền làm lòng A nguyên đối với hoàng quyền có nhận thức khắc sâu.

      Trong lòng nghĩ, nàng cũng có được nhiều thứ.

      Làm công chúa, núi dựa sau lưng đáng tin cậy, Hoàng thượng rất thương nữ nhi, như vậy, vì sao gặp chuyện còn muốn khóc sướt mướt, kêu thần gọi quỷ dọa sững người? Có chuyện bất bình, chỉ cần ủy khuất để với núi dựa này là được, tự nghĩ biện pháp, những ngày qua cũng khoái hoạt thoải mái rất nhiều.

      suy nghĩ viển vông, A Nguyên được Thái hậu dắt ra khỏi tẩm cung, nghênh diện liền thấy Hoàng Hậu cùng Đức phi ngồi thấp giọng chuyện, Hoàng Hậu và Đức phi thỉnh an Thái hậu, A Nguyên lại thỉnh an hai vị trưởng bối, mọi người ngồi xuống, A Nguyên mới lui đến bên cạnh ngũ công chúa, nghe thấy nàng giọng , "Nghe đêm qua, trong cung chúng ta có trận đại náo nhiệt." Ngũ công chúa vừa A Nguyên bên ngáp , đôi mắt đen kịt, liền đau lòng , "Hôm qua chưa ngủ đủ, ngươi dậy sớm như vậy, chẳng lẽ còn muốn cùng vào triều với phụ hoàng hả?" xong liền gọi cung nữ đem khăn đến cho A Nguyên lau mắt.

      "Đừng , trừ bỏ lo lắng cho thái phu nhân, ta là được lĩnh hội." A Nguyên ngửa đầu để ngũ công chúa lau mặt cho mình, cười hì hì , "Hoàng tỷ sớm như vậy lại đây, vậy cũng biết chút ít?"

      "Mẫu hậu đêm qua từ trong cung hoàng tổ mẫu ra, liền đến chỗ mẫu phi." Ánh mắt Ngũ công chúa sáng ngời trong suốt , "Ta muốn nhìn tứ tỷ tỷ, nhưng làm thế nào với Hoàng tổ mẫu?"

      "Ta đều cầu xong." A Nguyên cười xấu xa tiếng , "So với đưa than sưởi ấm tỏng ngày tuyết rơi, bản cung, bản cung càng thích bỏ đá xuống giếng!"

      "Bản cung cũng thấy như vậy!" mặt ngũ công chúa lộ ra ý cười xấu xa y như đúc a Nguyên, nhìn lẫn nhau, cảm thấy đối phương đúng là tri kỷ của mình.

      Tứ công chúa chịu nhiều ý khuất như vậy, xem xem người xấu nào đó cuối cùng cũng bị hạ bệ, dẫm thêm cước, làm thế nào bất an?

      đôi tỷ muội cụng trán trong bóng tối , chợt nghe thấy Hoàng Hậu ôn hòa , "Thần thiếp chuẩn bị dược liệu tốt nhất, chỉ chờ mang phủ Lý quốc công, biết mẫu hậu còn muốn mang gì khác cho thái phu nhân nữa ?" Thấy hai tiểu nha đầu bộ dáng toàn là ý nghĩ xấu, nàng lắc đầu trong lòng, khẽ cau mày , "Lý quốc công nay gặp đại loạn, A Nguyên cùng với Phúc Thọ theo, chỉ sợ va chạm, bằng gọi tiểu Tứ?" Tiểu Tứ trong miệng nàng, liền cảm thấy lần đầu suy nghĩ thấu đáo, trạch nam lòng ở nhà khiến mọi người thấy mình trong lòng phân biệt đối xử Phượng Minh.

      "Tiểu Tứ, là đứa trẻ tốt." Phượng Minh đều lòng đối đãi với mấy tỷ muội, vương gia, lại có thể làm chỗ dựa vững chãi cho Tứ công chúa, ngũ công chúa cùng A Nguyên, Thái Hậu cảm thấy rất vừa lòng, tán thưởng, "Vẫn là ngươi xử chu toàn."

      "Cái này, ngược lại là nhờ Đức phi nhắc nhở." Hoàng Hậu kể công, chỉ đem Đức phi trầm mặc bên đẩy ra, thấy Thái Hậu gật đầu, liền thấp giọng , "Còn có việc muốn khởi bẩm mẫu hậu." Thấy Thái Hậu gật , nàng liền , "Lần tuyển tú trước, là năm năm, có phải nên tuyển tú lần nữa, làm đầy đủ thêm hậu cung?" Thấy chân mày Thái Hậu cau lại, nàng cố nén trong lòng muốn , "Tần phi tỏng cung, đều là lão nhân, như này..." Khó tránh khỏi mới mẻ, làm Hoàng thượng thích.

      "Hoàng thượng như thế nào?" Thái Hậu chỉ gọi A Nguyên cùng ngũ công chúa đến ăn điểm tâm, chính mình ngồi bên vừa uống trà vừa hỏi.

      "Hoàng thượng , trong cung tần phi ít, việc tú nữ cũng cân sốt ruột." Hoàng Hậu nghĩ tới Hoàng thượng nạp tiếp phi tân, trong lòng thoải mái chút, lúc này chỉ thấp giọng , "Chỉ là quy củ này..."

      "Đầy đủ hậu cung, chỉ vì kéo dài huyết thống." Thái Hậu thấy mặt Hoàng Hậu khoan dung hào phóng, nhưng làm nữ tử, ai lại nguyện ý nghênh người đến chia sẻ sủng ái của phu quân? Trong lòng đến cùng vẫn thương tiếc Hoàng Hậu, ôn hòa , "Nay trong cung hoàng tử hoàng nữ cũng ít, đây đều là công lao của ngươi. Vương quý nhân còn mang thai. Nay tần phi hậu cung quả ít, tâm tư Hoàng thượng cũng nên ở mãi chốn hậu cung, kỳ cục." Thấy Hoàng Hậu đứng dậy thỉnh tội, nàng liền cười , "Việc này ngươi làm gì có tội? Ngươi cũng là cẩn thận cung quy mà thôi. Chỉ là tú nữ này..."

      Ánh mắt Thái Hậu, dừng lại lắng tai nghe A Nguyên cùng ngũ công chúa trò chuyện, cười cười, rồi mới lên tiếng, "Mấy năm nay, còn chậm rãi, hay là tuyển cho Thái Tử mấy người đàng hoàng, sinh cho ai gia mấy đứa chắt ngoan ngoãn, cũng tốt."

      A Nguyên cùng ngũ công chúa đều thở hộc ra hơi.

      Mỗi khi có người mới nhập cung, hai tiểu tỷ muội đều vì Hoàng Hậu cùng Đức phi mà bất bình, nay có người mới, việc hậu cung ít , có ai mất hứng?

      Hoàng Hậu lúc này, là tâm cảm kích Thái Hậu.

      Trong cung hoàng tử hoàng nữ rất nhiều sao? Nhưng có ai ngại ít đâu? Nay Thái Hậu như vậy, là duy trì lập trường đối với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu trong ngực cảm kích thôi, liền muốn có qua có lại, cung kính với Thái Hậu, "Vương phi tiểu Nhị gia mất ba năm, nay trong phủ còn chưa có chủ tử đứng đắn, chỉ là thần thiếp đến cùng ánh mắt thiển cận, bằng thỉnh mẫu hậu làm chủ, vũng là vinh hạnh của tiểu Nhị." Hai con trai của Hàng Hậu, trưởng tử là Thái Tử, thứ tử nay là Trịnh vương, chỉ là mệnh được tốt, chính phi ba năm trước bệnh qua đời, nay ngay cả nhi tử cũng có, khiến Hoàng Hậu bận tâm.

      Nay Thái Hậu có thiện ý với nàng, nàng liền muốn có thể hỏi ý Thái Hậu chuyện đám cưới với nhà mẹ đẻ phủ An quốc công, cũng cho phủ An quốc công chút bảo đảm.

      Quả nhiên, Thái Hậu nghe hiểu, hơn nữa tâm tình quả rất ốt, nhưng mà nghĩ nay phải là lúc bận tâm những chuyện này, Thái Hậu chỉ gật đầu, vẫn chưa đáp ứng, lại gọi hai nữ hài nhi đến dặn dò vài câu, sau đó liền cho A Nguyên cùng ngũ công chúa dẫn đồ ban thưởng trong cung đường trùng trùng điệp điệp phủ lý quốc công. Mới vừa vào cửa, A Nguyên lập tức thấy ít hạ nhân loạn trong phủ, cổng phủ phủ Tứ công chúa đối diện mở rộng, cung nữ bên người Tứ công chúa vẻ mặt kinh hoảng ra vào, lại chỉ khấn đầu với A Nguyên cùng Ngũ công chúa, liền kinh hoảng đường đến hậu viện.

      A Nguyên trong lòng cả kinh, lại thấy thái y vội vàng tới, thanh kinh sợ, "Chẳng lẽ thái phu nhân..." khỏe trong người?

      "Hồi bẩm công chúa." Cung nữ Tứ công chúa còn lại người dẫn đường, lúc này thấp giọng , "Quốc công gia trúng độc, nay hấp hối."


      Tác giả có lời muốn : Khà khà khà~~ độc~~ là ai hạ oa haha~~ muốn cực ngược tra cha kế mẫu rác rưởi liền có~~

      Editor có lời muốn : ToT tiểu muộn cần nhiệt tình của các tỷ tỷ :yoyo65:
      50 like mai post chương tiếp, nếu
      .
      .
      .
      Tiểu muội đùa đấy vẫn post bình thường:yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :