1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

(Cổ đại, giả incest, sắc) Hoàng Tỷ Thành Thê Ký - Mạc Du (C.18/63c)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      trời ơi ta lọt hố của nàng rồi nàng ơi :ex10::ex10::ex10::ex10:.....cám ơn nàng edit nhé.....truyện hay quá....hóng những lúc gian tình của với chị gê :04(1)::04(1):
      cat_street_85 thích bài này.

    2. cat_street_85

      cat_street_85 Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      862
      Nhân dịp lễ lịch post tăng lên 2 ngày/chương từ 2/9 đến 10/9 :059: Ủng hộ nào, mại dzô, mại dzô:yoyo19:
      P.s: Câu like trả hình :yoyo36:
      Halie.hp, Akiko, tiểu Viên Viên9 others thích bài này.

    3. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      cám ơn nàng.....tui ủng hộ nàng hết lòng luôn :yoyo19::yoyo19::yoyo14::yoyo14::yoyo17::yoyo17:
      cat_street_85 thích bài này.

    4. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      Post nàng ơi,hấp dẫn quá:yoyo52:

    5. cat_street_85

      cat_street_85 Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      862
      Bắt đầu từ chương này mình thay đổi cách xưng hô của Tiêu Diễn, từ “tỷ - đệ” thành “tỷ - ta”. Lý do là Tiêu Diễn bắt đầu mưu đồ, còn coi mình là đệ đệ của nàng nữa :yoyo36:

      Chương 06: Tin dữ

      Đến cửa cung, có thái giám dẫn đến chiếc xe ngựa, càng xe có phu xe vung vung roi, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cung.

      Bên trong xe ngựa trang trí theo phong cách cổ xưa, đặt cái bàn con thấp , bàn bày bộ dụng cụ uống trà. Vị trí ở phía sau Tiêu Diên là giá sách nho được ngăn ra để giấy, bút, nghiên mực cùng mấy quyển thơ . Nàng lấy ra giấy bút từ ngăn giữa, mở ra tập sách đặt lên bàn. Tiêu Diễn tò mò tựa sát vài phần, nàng cầm bút cân nhắc chậm chạp chưa viết xuống, hơi hơi nhíu mày, hỏi: " người đệ có mùi hương..."

      lui lại chút, cũng ngửi thấy mùi hương. Bỗng nhiên nhớ lại, đó là do căn dặn cung nữ trong phòng cũng bỏ hương liệu giống như mùi hương trong điện của hoàng tỷ.

      Sau khi mọi chuyện, Tiêu Diên nghiêng mặt , mặt chút thay đổi : "Sai người bỏ , ngươi là nam tử sao có thể sử dụng hương liệu của nữ tử?"

      Tiêu Diễn "ừ" đáp ứng, dùng hương liệu này bất quá là muốn gần hoàng tỷ thêm nếu hoàng tỷ vui, vậy cần nữa.

      Xe ngựa vững vàng tới trong chốc lát bắt đầu xóc nảy. Tiêu Diễn vén rèm lên, lúc này mới thấy ràng bên ngoài thế nhưng là cái chợ. rất ít khi được ra phố, khó nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Tiêu Diên quét mắt, sau đó tiếp tục đặt bút viết cái gì đó.

      "Hoàng tỷ, ta nghĩ muốn cái kia..."

      chỉ chỉ sạp bán mứt quả bên đường, mắt sáng lên. Ông lão bán hàng cất giọng rao, nhiều đứa trẻ tiến lên vây quanh, cầm chắc trong tay khối tròn chậm rãi liếm.

      Tiêu Diên nở nụ cười, bảo xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy xuống mua chuỗi mang về.

      cầm trong tay, khóe mắt đều là ý cười. cẩn thận lấy xuống viên đưa đến trước mặt nàng: "Hoàng tỷ, đây là mứt quả, ăn ngon lắm, ngọt ngào, lại có chút chua chua."

      Nàng định nhận lấy, ngờ Tiêu Diễn lại dứt khoát đút cho nàng ăn. Bởi vì động tác của quá nhanh, viên mứt quả kia nàng chưa nhận ra hương vị gì nuốt xuống bụng.

      "Ăn ngon ?" Mắt sáng lên, quan sát hỏi.

      "Ừm." Nàng tùy ý trả lời, sợ biết mình chưa nhận ra vị gì, lại đưa cho nàng viên.

      Đợi khi đặt bút xuống, Tiêu Diên để cho lại nhìn cái, giấy phải là bài thơ như nghĩ mà là cái tên riêng.

      "Nguyên Hoành?" Tiêu Diễn nhíu chặt mi tâm. nghe qua người này, chính là Thừa tướng triều trước, thanh danh ở trong triều vẫn . Mà chuyện làm ông ấy nổi tiếng nhất là đương kim bệ hạ cầu ông hỗ trợ nhưng bị ông hơi từ chối. Từ đó học bộ dáng cao nhân sĩ, mình ở lại nơi rừng hoang núi sâu.

      Dường như chứng thực suy đoán của , Tiêu Diên gật đầu: "Đúng, ông ấy chính là người chúng ta muốn viếng thăm, về sau cũng chính là lão sư của đệ."

      "Hoàng tỷ, vì sao lại là ông ta?"

      Quả danh tiếng Nguyên Hoành nổi bật, nhưng dù sao cũng là người triều trước, làm gì cũng phải tránh nghi ngờ. Huống hồ trong triều cũng thiếu quyền thần có lai lịch thâm hậu, nhất định phải ông ấy là được.

      Tiêu Diên muốn biết suy nghĩ của : "Đệ thấy thế nào?"

      "Hoàng tỷ, tỷ chắc chắn có lý do của tỷ, ai là lão sư cũng quan trọng."

      Thấy như thế, Tiêu Diên cũng thể thêm điều gì.

      Lúc này, xe ngựa khỏi khu chợ, theo hướng cánh rừng chạy tới.

      Cây cối xanh um tươi tốt, ngoài việc thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu yên tĩnh tiếng động. Ánh mặt trời mỏng manh lọt qua khe lá, còn lại đều bị che kín.

      Xe ngựa tiếp nữa, Tiêu Diên cho xe dừng ở bên ngoài cánh rừng. Nguyên Hoành thích yên tĩnh, muốn bị người khác quấy rầy. Bọn họ viếng thăm, lễ tiết đó vẫn phải làm. Tiêu Diễn theo phía sau, vừa vừa nghĩ, vẫn phải kêu mấy tiếng thần trí mới quay trở về.

      Cách đó xa chính là thế ngoại đào nguyên của Nguyên Hoành. Phòng làm bằng trúc nằm gần thác nước. giữa mùa đông, thác nước có mấy chỗ bị đóng băng thành màu trắng, xa xa nhìn thấy giống như con đường màu bạc ở cao cùng với màu xanh của cây trúc hòa lẫn vào nhau.

      Đến gần chút, có tiểu đồng tiến lên hành lễ: "Trưởng công chúa đến đây biết có chuyện gì ?" Dễ nhận thấy, biết được Tiêu Diên, nhìn thấy Tiêu Diễn bên, sửng sốt rồi hành lễ.

      Nàng nghiêm mặt : "Bản cung tới kính mời đại nhân xuống núi, xin thông báo tiếng."

      Tiểu đồng cung kính đáp: "Dạ, bây giờ tiểu nhân bẩm báo với đại nhân, kính mời Trưởng công chúa ở đây chờ."

      Trong lúc chờ, họ dạo ngay bên ngoài nhà trúc. Lớp lớp hoa cỏ ngoài phòng đều phải là vật tầm thường, có thể thấy được chúng thường xuyên được chủ nhân chăm sóc. Nhà trúc xây dựa vào núi, ước chừng có bốn năm gian, phía nối liền với ngôi nhà làm cái bàn đá, vừa có thể uống trà vừa có thể nghe nước chảy róc rách.

      Tiêu Diễn vài bước, ngẩn ngơ nửa ngày.

      "Làm sao vậy, xem say mê như vậy?"

      dừng lại, lát sau mới mở miệng: "Hoàng tỷ, ra Nguyên Hoành này căn bản phải là sĩ."

      Ngay lúc này trong phòng truyền ra tiếng cười to, ông lão ra, râu trắng bạc nhưng tinh thần sáng láng.

      Nguyên Hoành sờ sờ râu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Diễn, cười : "Vị tiểu huynh đệ này, vì sao lão phu phải sĩ? Có nguyên do gì sao?" Ngay cả tiểu đồng của Nguyên Hoành cũng biết được thân phận của Tiêu Diễn nhưng ông ấy lại ra, trong đó chắc có ý tứ, Tiêu Diên thầm suy đoán.

      "Nếu là sĩ, sao tìm rừng núi mà ở hoàn toàn? Mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ, vậy phải lưu luyến phồn hoa là cái gì?" Nhà trúc này cũng hết sức phong nhã là học theo phong cách văn nhân nhã sĩ, sĩ chân chính nên như vậy. Tiêu Diễn vừa sinh ra bị người ở vương phủ xem , rất hiểu ý nghĩa sâu xa của từ "" kia, đó là độc bị khi dễ, đó là tự sinh tự diệt!

      " tệ, tệ." Nguyên Hoành liên tục gật đầu, lúc này mới hướng đến Tiêu Diên thở dài: "Trưởng công chúa, ý dồ của người đến đây lão phu hiểu được, để cho theo lão phu vào nhà chuyện mới đưa ra quyết định." Lão đưa ra động tác ngăn lại, Tiêu Diên cũng hiểu được bọn họ cần chuyện riêng.

      Trong phòng thường xuyên truyền ra tiếng Nguyên Hoành cười to, nhưng mi tâm Tiêu Diên cũng ngừng nhíu lại.

      Đợi khi Tiêu Diễn mỉm cười nối gót Nguyên Hoành ra, đến trước mặt nàng Nguyên Hoành : "Trưởng công chúa, lão phu quyết định nhận học trò này." Tay áo dài vung lên, vuốt râu ngửa mặt lên trời cười lớn vào phòng. Tiểu đồng ở phía sau chạy đến trước mặt họ là, nếu đại nhân nhà quyết định rồi họ hãy trở về yên lặng chờ tin tốt lành .

      "Tốt."

      Tiểu đồng nhắc nhở Tiêu Diễn: "Đại nhân nhà ta , lời trong nhà mong điện hạ giữ bí mật."

      Câu giữ bí mật này đơn giản là nhắc nhở Tiêu Diên chớ hỏi nhiều mà thôi. Nàng thay đổi sắc mặt nhìn , Tiêu Diễn vẫn là Tiêu Diễn trước đây nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác giống. Hải Lăng vương có đến mấy đứa con nối dõi thuộc loại nhạy bén nhất. Mẫu hậu chỉ suy nghĩ đến bối cảnh sinh ra mà suy nghĩ đến con người của .

      Kì thực ngày cưỡi ngựa hôm đó, Nguyên Hoành ở thuyền của Vương Uẩn Chi, thấy được Tiêu Diễn. Khi đó ông chỉ ấn tượng sơ sơ nhưng hôm nay gặp lại có chút ngoài ý muốn. Diện mạo rất tốt, mặc dù tuổi còn nhưng tư chất thông minh. Nếu như dùng thời gian mài dũa cũng là khối ngọc tốt, càng làm cho ông động lòng chính là câu của Tiêu Diễn.

      "Đại nhân, Vương công tử đến." Tiểu đồng ở ngoài cửa giọng báo.

      "Ừm, Tử Viễn tới đó à."

      "Hôm nay tâm tình lão sư tồi." Vương Uẩn Chi đứng đối diện với Nguyên Hoành, ôn nhuận nở nụ cười. là khách quen nơi này, tiểu đồng biết muốn đến chuẩn bị xong lá trà, sau khi cho nước vào trà liền mang đến: "Ai, trà của lão sư, chính là mong nhớ của ta nha."

      "Lúc ngươi tới đây có nhìn thấy Trưởng công chúa?"

      "Chỉ thấy xe ngựa, lão sư có chuyện gì sao?"

      Bộ dáng Nguyên Hoành dường như quan tâm hỏi: "Tử Viễn, ngươi xem, Tiêu Diễn là người như thế nào?"

      Nên đánh giá như thế nào ra là làm khó Vương Uẩn Chi, mới vừa rồi thấy xe ngựa của Trưởng công chúa, cần đoán cũng biết là nàng giúp tìm sư phó. Điều này càng xác thực là tìm cho chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc. Trưởng công chúa có thể tìm đến lão sư hay phải đây cũng là dụng tâm của hoàng hậu.

      "Lão sư ta hay đánh giá người khác nhưng ra ta biết, tại lão sư chính là người xoay chuyển càn khôn." Vương Uẩn Chi cười bí hiểm : "Con vừa ở trong cung về,..." thấy lão sư có phản ứng gì, nhàng nở nụ cười tiếp: "... là, bệ hạ bị bệnh nặng."

      Hai mắt Nguyên Hoành đột nhiên mở ra, mi tâm nhíu lại rồi thả lỏng: "Vi sư quyết định phụ tá Tiêu Diễn."

      Vương Uẩn Chi cũng chút ngoài ý muốn nào với quyết định của ông, gật đầu đồng ý: "Điều này Tử Viễn hiểu được." Lão sư là muốn dốc sức cho hoàng hậu.

      Ngồi xe ngựa, Tiêu Diên có chút vui, mặc dù đạt được mục đích nhưng chung quy có cảm giác có chuyện gạt nàng. Nhớ tới lời của tiểu đồng kia, nàng cũng tiện mở miệng hỏi. Tiêu Diễn vẫn ngoan ngoãn ngồi đó như trước kia, bàn đặt mấy loại mứt quả, lấy viên ăn. Nàng hơi thu lại suy nghĩ, Tiêu Diễn cùng lắm mới mười ba, thấy bộ dáng vui vẻ ăn nhìn thế nào cũng chỉ là đứa trẻ, có phải nàng quá đa tâm hay ?

      Ăn xong viên, Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn thấy nàng suy nghĩ xuất thần, liền bỏ mứt quả xuống, vội vàng : "Hoàng tỷ... có phải hay bởi vì... ta có thể cho hoàng tỷ biết ông ấy gì."

      Tiêu Diên hơi nghiêng đầu gì, lẳng lặng nhìn qua, bỏ lỡ chút biểu tình nào mặt .

      Bị nàng nhìn chằm chằm có chút khó chịu, Tiêu Diễn kéo tay áo nàng, thấp giọng : "Hoàng tỷ, ông ấy ..."

      Tiêu Diên khoát tay: " cần, nếu Nguyên Hoành thu nhận đệ làm đồ đệ, đệ nên tôn sư trọng đạo." như thế nào mà như thế nào, mục đích đạt được, nàng phải là người tính toán chi li như vậy, "Tỷ với mẫu hậu, ngày sau đệ phải theo lão sư học cho tốt, biết ?"

      "Dạ."

      Lại lấy ra mứt quả, vừa cầm viên, còn chưa cầm chắc xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, viên mứt quả cũng theo xe dừng đột ngột mà rơi xuống. Tiêu Diên xoa cái tráng, lớn tiếng trách mắng, phu xe này qua huấn luyện tốt chưa bao giờ xảy ra sai lầm như vậy. Tinh thần phu xe luống cuống, do thấy được phía trước có bóng người liền nhanh chóng ghì chặt dây cương dừng lại. quỳ mặt đất, xin nhận tội.

      Thái giám đứng trước xe cũng sợ , may mắn là bị thương, vung vung phất trần đến bên cạnh xe ngựa.

      "Trưởng công chúa." Giọng này là của Ôn tổng quản.

      "Như thế nào Ôn tổng quản lại tự mình đến đây?" Náng vén rèm lên.

      Ôn tổng quản đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển: "Trưởng công chúa, nô tài đứng đây chờ người được lúc." Thấy được bên trong xe ngựa có Tiêu Diễn, lại : "A, Đại điện hạ cũng ở đây. Vừa đúng lúc, nô tài mời hai vị điện hạ nhanh chóng Lâm Hoa cung, bệ hạ bị bệnh nặng!"

      Tiêu Diên cùng Tiêu Diễn lập tức xuống xe ngựa, thẳng đến Lâm Hoa cung.

      "Thái y như thế nào?"

      Ôn tổng quản lau lau mồ hôi đầu: " bệnh cũ đột nhiên tái phát, nhóm thái y trao đổi bên trong."

      Tiêu Diên gì, phụ hoàng bị bệnh đều là Viên Thục Viện chăm sóc, tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu hậu nhất định dùng điều này uốn nắn nàng ta. Trong lòng Tiêu Diên có chút khoái trá, Viên Thục Viện chính là cái gai trong lòng các nàng, nên trừ bỏ! Chẳng qua, nếu Viên Thục Viện bị lật đổ, Tiêu Diễn đối với mẫu hậu còn mục đích lợi dụng phải là phần dư thừa sao?

      Quả nhiên, mới vừa bước vào Lâm Hoa cung có thể nghe được lời trách mắng Viên Thục Viện của mẫu hậu.

      Rất nhiều phi tầng hậu cung vây quanh trước giường bệnh, đều khóc lóc sướt mướt, chỉ duy nhất Vương phu nhân là bất động thanh sắc. May mà Tề đế hôn mê nên nghe được những thanh phiền lòng đó. Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Diên và Tiêu Diễn đến, muốn họ qua thỉnh an Tề đế trước. Tề đế bị bệnh nằm ở giường, cả người tiều tụy rất nhiều. Hoàng hậu giọng gọi vài tiếng, ông mới chậm rãi mở to mắt, câu đầu tiên là: "Viên Thục Viện đâu?"

      Trong mắt hoàng hậu lên tia ngoan độc rồi che giấu, thần sắc lộ ra bi thương: "Bệ hạ, các con đến thăm người."

      Bệ hạ vừa lòng gật đầu: "Tốt..."

      Hoàng hậu lệnh cho các phi tầng im miệng, ôn nhu : "Bệ hạ, Viên Thục Viện có ở đây, ngày thường bệ hạ sủng nàng ta như vậy, nàng ta như thế nào lại..."

      Ngay lúc này, thái giám bên ngoài Lâm Hoa cung cao giọng báo: "Viên Thục Viện đến."

      Viên Thục Viện được mấy cung nhân dìu đến, chậm rãi vào trong điện, dáng lay động, dịu dàng thướt tha. Nàng ta hướng đến Tề đế và hoàng hậu nhàng cúi đầu, lại hướng đến Vương phu nhân hành lễ. Nơi này trừ Tề đế và hoàng hậu địa vị của Vương phu nhân là cao nhất.

      "Muội muội, bệ hạ bị bệnh mà ngươi lại khoan thai đến chậm?" Hoàng hậu cười như cười nhìn nàng ta.

      Viên Thục Viện sợ hãi nũng nịu đến trước giường bệnh, Tề đế cho cung nhân nâng mình ngồi dậy, giữ chặt tay nàng ta. Viên Thục Viện xoa xoa bụng, lúm đồng tiền như hoa: " phải tì thiếp đến chậm mà là thân mình tì thiếp khỏe, mới vừa sai thái y xem mạch. Bệ hạ, tì thiếp có thai." xong lời này, nàng ta cũng quên liếc nhìn hoàng hậu.

      Tề đế ho khan vài cái, nặng nề vỗ tay nàng ta, sau khi mấy tiếng "tốt" cho gọi Ôn tổng quản: "Ái phi có thai, trẫm liền tấn phong ái phi làm Quý nhân, nếu sau này hạ sinh hoàng tử trẫm liền lập thành Thái tử."

      "Tì thiếp đa tạ Hoàng thượng!"

      Phi tầng hậu cung hướng nàng chúc mừng: "Chúc mừng Viên quý nhân!".

      Từ khi Đại Tề lập quốc đến nay, hậu cung dựa theo chế độ thiết lập của triều trước, Hoàng hậu đứng đầu, theo sau là ba vị phu nhân phân vị thành: Quý tần, Phu nhân, Quý nhân. Chức vị được so với tam công(*), vinh sủng vô cùng. Sắc mặt của hoàng hậu khó coi đến cực điểm, nàng ràng biết nếu Viên quý nhân hạ sinh hoàng tử đó chính là Thái tử !

      (*) tam công: là ba chức quan cao nhất thời phong kiến bao gồm: thái sư, thái phó và thái bảo.

      Tiêu Diên đứng bên, sắc mặt trắng bệch. Đây chính là việc mà nàng muốn thấy nhất, thế nhưng cuối cùng nó vẫn đến. ngờ Tiêu Diễn chậm rãi cầm tay nàng, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, ngẩng cao gương mặt nhắn xinh đẹp, còn đặc biệt nhìn nàng : 'Hoàng tỷ, đừng sợ, A Diễn ở đây."

      Nàng thản nhiên bật cười, dù rằng nghe lời này từ đưa trẻ nhưng như thế nào lại cảm thấy được ấm áp nhỉ?
      Last edited: 4/9/16
      hikari2088, Paru, hangcao35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :