1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Người nào

      Tần công tử nhìn về phía Bán Cần.

      "Bán Cần, ngươi ở trong này được tự nhiên, bằng theo ta ." chợt .

      Bán Cần cúi đầu thi lễ.

      "Tạ công tử, nô tì, muốn ." Nàng .

      tỳ nữ hay ở lại vốn thể theo nàng làm chủ, lời này Tần công tử nên hỏi nàng, mà nàng cũng nên trả lời câu hỏi.

      Tần công tử cười cười, Chu Lục Lang hừ tiếng.

      " xuống ." .

      Bán Cần thi lễ, mang theo vài phần kinh hoàng lui ra ngoài.

      Bóng đêm bao phủ Chu gia, trong tháng giêng nơi nơi đều là đèn đuốc, chiếu sáng vui mừng.

      Bán Cần vẫn đứng ở sau gốc cây đại thụ ngoài sân viện Trình Kiều Nương, nhìn cửa sân chưa đóng.

      Tay nàng nắm vỏ cây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trong viện.

      Dưới hành lang ra nữ tử, ánh đèn chiếu lên thân hình xinh đẹp.

      Đây là Bán Cần kia. . . .

      Bán Cần cứng người, qua cửa nhìn tỳ nữ này cái gì, có bầu ngực già vội cung kính gật đầu xác nhận, vội vàng ra ngoài cửa.

      Bán Cần vội lùi về phía sau cây.

      "Muộn như vậy Bán Cần nương muốn những thứ này để làm gì?"

      "Ngươi quản làm cái gì, người ta cần, mau đưa tới là được."

      Hai vú già cười bước nhanh đường, cửa bên kia viện liền đóng lại, ngăn cách tầm mắt Bán Cần.

      Nàng lại ngơ ngác khắc, mới xoay người cất bước, chân chợt lảo đảo cái, lại hóa ra chân đứng lâu bị đông lạnh tê rần, khom người dùng sức chà xát hồi lâu, mới dịu vài phần, ôm đầu vai chạy tới chỗ mình ở.

      đường gặp phải vú già tuần tra ban đêm, thiếu được phen xem kĩ. Chờ trở lại chỗ ở cửa phòng cũng bị đóng lại rồi.

      Nàng dám lớn tiếng kêu, chỉ cẩn thận gõ cửa, hồi lâu bên trong có vài tiếng mắng mới mở ra.

      Trong phòng sớm tắt đèn, vào biết đụng phải cái gì. Lại dẫn đến tiếng mắng khắc, lúc sau hết thảy chìm vào yên tĩnh.

      Ngày trời nắng đẹp, đường cái chiếc xe ngựa rẽ ngoặt sau đó lại ngừng lại.

      "Đại Công tử, Tam Công tử." Tỳ nữ nhấc màn xe hô, vừa nhảy xuống xe, thi lễ.

      Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu cùng tiến lại.

      "Muội muội đến nhà rồi?" Bọn họ hỏi, vừa nhìn xe ngựa.

      Trong xe ngựa cũng còn ai khác.

      ", tiểu thư để cho ta mang đồ ăn lại đây." Tỳ nữ cười .

      Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu mỉm cười gật đầu.

      "Ngươi trở về cho muội muội, kiện kia đàm phán ổn thỏa rồi, chỉ xem. Khi nào có thể thực ." Từ Mậu Tu .

      cách khác. Khi nào có thể có tiền.

      Tỳ nữ gật gật đầu. Thi lễ từ biệt.

      Mọi người đều tự lên xe mà .

      Ở ngã tư đường Hàn Nguyên Triều dừng chân lại.

      "Nguyên Triều? Làm sao vậy?" Đồng bạn quay đầu lại kêu.

      "Ta mới vừa mới nhìn thấy nha đầu kia rồi." Hàn Nguyên Triều , ánh mắt nhìn về phía sau.

      Lúc này lượng xe ngựa quẹo vào cái ngõ thấy được nữa rồi.

      "Nha đầu nào?" Đồng bạn hỏi.

      Hàn Nguyên Triều cười cười, lại trước.

      "Người nào cũng phải." cười .

      Đồng bạn cười lắc đầu đuổi kịp, ở ngã tư đường cũng trận rối loạn.

      "Tránh ra, tránh ra."

      Tiếng người quát tháo, biết thị vệ nhà ai đó giơ cây gậy mở đường.

      đường người đường sôi nổi tránh né, bị đánh cũng chỉ có thể tự nhận may, dám dùng thị vệ mở đường thân phận đương nhiên thấp, sợ bị tố là quấy nhiễu dân.

      "Là ai vậy?" Hàn Nguyên Triều và đồng bạn cũng bị ép ở bên, nhịn được hỏi.

      "Người bên ngoài phải ?" Bên cạnh có người , đánh giá hai người." Là tú tài hả, đến Kinh Thành rồi, có chút kí hiệu cũng biết."

      Hàn Nguyên Triều và đồng bạn liếc nhau đều nở nụ cười.

      "Xin hỏi lão trượng, đây là quý nhân nhà ai?" Bọn họ hỏi.

      Lão trượng mang theo vài phần kiến thức rộng rãi tự hào.

      "Tốt bụng cho các ngươi, đây là xe ngựa nhà Đồng Nội Hàn." , vừa nghĩ đến cái gì lại đè thấp tiếng cười, "Đồng Nội Hàn lại uống nhiều chung nhũ ( vị thuốc đông y, bổ thận http://www.yhoccotruyen.org/ViewTopic.jsp?tid=4426&fid=2&Page=1&trp=2 ) đến phát điên chứ?"

      Nội Hàn, đó là nội chế Hàn Lâm Học sĩ, cận thần của Thiên Tử, soạn thảo chiếu thư.

      Hàn Nguyên Triều đương nhiên biết, chung nhũ này, cũng biết, bởi vì trưởng bối trong nhà cũng có dùng.

      Chẳng qua thuốc này cũng phải ai cũng đều có thể uống được.

      Đan dược thạch nhũ, từ trước đến nay đều là phú quý nhân sử dụng.

      "Chung nhũ ba ngàn lượng a." Lão trượng rung đùi đắc ý bỏ . (chú 1)

      Chuyện này ở Kinh Thành cũng tính chuyện hiếm lạ gì.

      Hàn Nguyên Triều và đồng bạn liếc nhau, cũng cười cười, tiếp tục trước.

      Ở ngã tư đường khôi phục cảnh người đến người .

      Xe ngựa phi nhanh dừng lại ở trước dãy nhà, trước cửa sớm có bốn năm nam nhân lo lắng chờ đợi, đợi xe ngựa dừng ổn định chạy lại.

      "Lý đại nhân, Lý đại nhân." Bọn họ hô ầm ĩ.

      Màn xe bị xốc lên, tiểu đồng nhảy xuống trước, sau đó mới là Lý thái y run rẩy xuống xe.

      "Nhanh lên nhanh lên." Người tới nghênh đón thúc giục.

      " vội vội." Lý thái y .

      Người già động tác chậm, làm mọi người hận thể vác chạy, nhưng lão nhân này là Hàn Lâm y quan, được Thái hậu ban thưởng Tử Bào y quan, bình thường ai dám chậm trễ a.

      Trong viện tiếng khóc rung trời.

      "Khóc cái gì mà khóc, im ngay!" Trong phòng có nam nhân vọt tới hô.

      Vú già nha đầu trong viện vội che miệng.

      Lý thái y rảo bước tiến vào trong phòng, nữ nhân trong phòng cũng bất chấp chịu tránh .

      "Lý đại nhân, mau nhìn xem lão gia làm sao vậy?" Đồng Nội Hàn phu nhân rơi lệ , tự mình dẫn người tiến vào trong.

      Lý thái y rảo bước tiến vào trong phòng, bên trong nam nhân gần năm mươi mặt trắng thân thể béo nằm ngửa mặt ở giường, cả người run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng tiếng kêu khàn khàn.

      Lý thái y đến gần, trực tiếp xem bốn phía, quả nhiên thấy chiếc kỷ trà đặt cái hộp gấm, bên trong có bình sứ.

      "Lại dùng chung nhũ rồi?" .

      "Đúng vậy, phía nam tặng." Đồng phu nhân , vừa lau lệ, "Là loại tốt nhất, mới uống vài ngày, đột nhiên lại như vậy rồi."

      Lý thái y hừ tiếng.

      "Ta phải , Đồng đại nhân tốt nhất đừng uống thứ này sao?" .

      "Đại nhân, chân lão gia tật. Uống cái này mới hữu hiệu, nếu kiêng, thể rồi." Đồng phu nhân rưng rưng .

      Lý thái y lắc đầu, nhìn giường Đồng Nội Hàn chỉ còn tại hơi thở .

      Tiểu đồng mở hòm thuốc đưa qua. Lý thái y nhặt từ giữa lên cây kim châm, ngồi chồm hỗm ở trước giường, tay đè đầu Đồng Nội Hàn, tay thi châm, đâm vào huyệt đạo.

      Tiếng rên trong phòng biến mất.

      Tất cả mọi người thở phào.

      "Thần y, thần y." Bên ngoài trầm thấp, cúi đầu than thở.

      "Ta tính gì là thần y." Lý thái y thầm , đứng dậy, nhìn Đồng Nội Hàn cả người run rẩy giường.

      "Đại nhân khiêm tốn, đại nhân khiêm tốn." Đồng phu nhân vội lau lệ .

      bên các con cũng vội thi lễ cảm ơn.

      "Đừng cám ơn, chuẩn bị hậu ." Lý thái y .

      câu làm cho người trong phòng hít vào luồng khí lạnh. Vẻ mặt kinh hãi.

      "Đại nhân!"

      Trong phòng nhất thời loạn cả lên.

      "Ta có biện pháp giì nữa. Chẳng qua là dùng châm làm cho có chút thể diện mà . Bằng điên cuồng gào thét mà chết là. . . ." Lý thái y lắc đầu , đối với loại phản ứng đối mặt sinh tử này thấy nhiều lắm, cũng còn cảm giác gì rồi. Vừa vịn tiểu đồng vừa , "Hoặc là các ngươi lại mời đại phu khác nhìn xem."

      Thái y đều cứu được, còn có thể mời đại phu nào?

      Mọi người Đồng gia nhất thời mặt xám như tro tàn.

      Nếu phụ thân thực vô phương cứu chữa, tang lễ trọng đại, thể trì hoãn, các con Đồng gia lập tức vội mời trưởng bối, hoặc gởi thư tín cho các huynh đệ khác, khí bi thương bị bận rộn hòa tan vài phần.

      Bên ngoài nhóm phụ nhân nghe được tin tức, nhất thời lại khóc lớn lên.

      "Trời ạ tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mấy mỹ thiếp hơn hai mươi tuổi ôm nhau khóc loạn.

      Đồng Nội Hàn còn. Những mỹ nhân này áo cơm lo, nếu Đồng Nội Hàn còn nữa, các nàng ở nhà cái gì cũng còn.

      Đồng phu nhân tất nhiên đem các nàng hoặc là bán, hoặc là tặng cho người khác.

      Tặng người khác cũng sao, nhưng trong đó có mấy người sinh con rồi lại luyến tiếc chia lìa.

      Nhất thời đều khóc thể khống.

      Lão gia sắp chết, lão gia sắp chết, trị được nữa rồi. . .

      Chợt mỹ thiếp vội ngẩng đầu.

      "Các ngươi, các ngươi nghe rồi phải ?" Nàng run giọng .

      "Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?" thị tỳ khóc ròng , "Đừng đến chuyện người khác, chúng ta Nê Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn rồi." (Nê bồ tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân)

      " phải, phải, có người, có người trừ khi hẳn phải chết người trị!" Mỹ thiếp , "Bây giờ, lão gia là hẳn phải chết người rồi, vậy có thể trị rồi."

      Tất cả mọi người khóc, các nàng ở phía sau , rất nhanh tầm mắt đều nhìn qua.

      " cái gì? Cái gì hẳn phải chết người nếu trị?"

      Mỹ thiếp nhìn về phía trong phòng, cắn môi dưới.

      "Phu nhân, phu nhân." Nàng đứng dậy hô, khóc nhào vào, "Xin mời người tới xem lão gia."

      Người trong phòng sắp xếp tang hoảng sợ, nhìn qua là thị thiếp lại căm tức.

      "Phu nhân, phu nhân, chính là cái người được gặp tiên Trình Tiểu thư." Mỹ thiếp bị kéo ra ngoài quýnh lên , "Trị lão thái gia nhà Trần đại nhân Trình Tiểu thư, từ Giang Châu tới, đồ đệ Lý Đạo Tổ -Lý Thần Tiên, nàng có thể trị, nàng nếu phải chết người nàng trị!"

      Lời đồn đãi đó người Đồng gia cũng có nghe thấy, nhưng cũng chú ý.

      "Thêm náo loạn cái gì." Đồng phu nhân khóc ròng , ngồi chồm hỗm ở giường, đỡ trượng phu thở ra nhiều hơn hít vào.

      "Phu nhân, phu nhân, là mà, bên ngoài đều truyền khắp rồi, phu nhân, xin thử ." Thiếp thị cũng khóc lớn , bang bang dập đầu mặt đất, "Phu nhân, xin thử cho lão gia , ngài cũng muốn lão gia cứ chết như vậy mà, ai có thể trị, vì sao thử xem chứ!"

      Dù sao lão gia chết, nàng cũng có kết cục tốt, cho dù lời này chọc giận phu nhân cũng sao, nếu lão gia được trị khỏi, chỉ giữ được phú quý, mà mình coi như là có công lớn rồi.

      Lời này quả nhiên làm cho Đồng phu nhân giận dữ, mấy con trai lại trầm mặt.

      "Tiện tỳ." Bọn họ quát, "Người tới, kéo ra ."

      "Phu nhân, phu nhân, là Trình Tiểu thư gặp được tiên mà, những người khác cũng trị, nàng chỉ có người sắp chết mới trị đâu, van cầu phu nhân, đưa lão gia xem chút , đưa lão gia xem chút , coi như là tận tâm rồi." Mỹ thiếp hô, tiến lên gắt gao ôm lấy chân Đồng phu nhân, "Lão gia nếu còn nữa, chúng ta cũng có ngày lành, Tam Lang, Tứ Lang, đều chưa có chức sắc gì đâu. . ."

      Lời này làm cho sắc mặt mấy nam tử trong phòng đều vài phần nặng trĩu.

      Thân phận của Đồng Nội Hàn đương nhiên đủ làm cho con cháu ấm bổ (Con cháu nhờ tổ tiên có công mà được bổ nhiệm chức quan), nhưng chỉ có thể ấm bổ đứa con cả, các con khác của hoặc là dựa vào đọc sách khoa cử hoặc là chờ phụ thân giúp cho chút công lao.

      Khoa cử đọc sách rốt cuộc là vất vả, Đồng Nội Hàn tuy là cận thần của Thiên Tử , nhưng dù sao phải cái loại có thể tùy ý lấy được công lao chức vị, cho nên đường duy nhất chính là dựa vào lý lịch rồi, như vậy nếu các con đậu khoa cử, là có thể xin được ấm bổ.

      Nếu cứ như vậy chết , tiền đồ tự con cháu đương nhiên so được với khi phụ thân còn đời.

      "Cái vị Trình Tiểu thư kia, quả có thể trị?" con trai mở miệng hỏi.

      Mỹ thiếp mừng rỡ, dập đầu thùng thùng.

      "Xin công tử thử lần." Nàng khóc ròng .

      Người này nhìn những người khác.

      "Vậy mời ." Người con lớn tuổi nhất quyết định.

      "Chậm ." Đồng phu nhân hô.

      Mọi người vội nhìn qua, mỹ thiếp nhất thời định khóc, các con cũng chần chờ định khuyên.

      "Tiểu thư này, xem bệnh có quy củ, người ta đến nhà chẩn bệnh." Đồng phu nhân khóc ròng , đưa tay vỗ giường, "Mau nâng phụ thân ngươi !"

      Chú 1: Thơ Bạch Cư Dị "Chung nhũ ba ngàn lượng, trâm cài mười hai "
      B.Catthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      132. Chương 62: Lưu lại

      Lúc cửa Chu gia bị đẩy ra, Chu lão gia cùng Chu phu nhân quyết định bày ra vẻ trưởng bối, thể tiếp tục nuông chiều Trình Kiều Nương như thế.

      Chẳng qua đứa này giống những đứa khác, đối mặt trưởng bối, cung kính, cũng kinh hoàng, thân thiết vui mừng, cũng thấy vẻ mặt bất an yên.

      Nàng ngồi ở chỗ kia, chào xong, liền bất động, hỏi câu đáp câu, hỏi liền .

      Loại phản ứng này, Chu lão gia bụng tức cũng rốt cuộc nên lời, cuối cùng thở dài.

      "Kiều Kiều, lúc trước ngươi bệnh, phụ thân ông nội cả nhà ngươi vui, nếu phải chúng ta che chở, ngươi sao có hôm nay? Giờ đây đón ngươi đến rồi, sao ngươi lại nháo loạn như thế? ngươi nhớ chúng ta cũng sao, chẳng lẽ ngay cả bà ngoại ngươi đối với ngươi là tốt nhưng cũng quên sao?" Chu lão gia trầm mặt , "Ngươi có thể nào hồ nháo như thế!"

      "Ta hồ nháo." Trình Kiều Nương đáp, đưa tay lật trang sách.

      Cũng biết chữ, làm ra bộ dáng đọc sách, Chu lão gia tức giận hừ tiếng.

      "Kiều Kiều, thời gian ngươi đến kinh ngắn, có nhớ nhà?" Chu phu nhân thay lời hỏi.

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái.

      "." Nàng .

      Quả nhiên vô tâm vô phế, đây là muốn ở lại Chu gia rồi.

      Chu lão gia và Chu phu nhân liếc nhau.

      "Tốt lắm, Kinh Thành mười lăm tết hoa đăng là náo nhiệt, chờ qua tết hoa đăng, trở về." Chu phu nhân gượng cười .

      Trình Kiều Nương liếc mắt nhìn bọn cái chuyện.

      Ngoài cửa vú già hoang mang rối loạn xông tới.

      "Lão gia, phu nhân. tốt rồi, có người xông vào." Các nàng hô.

      Cái gì?

      Chu lão gia và phu nhân hoảng sợ.

      Trong kinh dám tùy ý xông vào nhà khác chỉ có loại tình huống, thể nào! Chu gia bọn họ cũng phạm tội!

      "Lão gia, lão gia. Là nhà Đồng Nội Hàn . . ." Quản theo sát vào, chạy đến mũ cũng bị rớt, trong tay giơ cái bái thiếp.

      cần thông báo, phía sau bốn năm người khiêng cái cáng chạy lại đây.

      "Tránh ra, tránh ra." Mọi người hô ầm ĩ.

      Chu lão gia chưa kịp phản ứng xem Đồng Nội Hàn là ai, những người này liền tiến dần từng bước vào cửa.

      "Ai nha, sao nâng người chết đến nơi này rồi!" Chu phu nhân hô.

      cáng nằm nam nhân sắc mặt xám trắng, hai tai đều chảy xuống, đây đúng là biểu tượng của người sắp chết, Chu phu nhân là người từng trải lập tức nhìn ra.

      ăn tết. Người chết vốn là điềm xui. Huống chi còn có phải người nhà mình!

      "Này. Này, làm cái gì vậy?" Chu lão gia hô.

      Quản cầm bái thiếp sớm chạy đến, lúc này giơ bái thiếp cao giọng kêu.

      "Lão gia. Là Đồng Nội Hàn tìm Trình Tiểu thư hỏi chẩn!" hô.

      Người Chu gia cuối cùng lấy lại tinh thần rồi.

      Mấy nam nhân vươn người thở dài.

      "Mau mời Trình Tiểu thư cứu cứu cha chúng ta." Bọn họ hô.

      "Người này sắp chết rồi, sao cứu được nữa, các ngươi mau đưa trở về chuẩn bị đình hậu ! Cũng thể chết ở bên ngoài!" Chu phu nhân hô.

      " là các ngươi , trừ khi hẳn phải chết người mới trị sao?" Nhóm con cháu Đồng gia vội hô.

      " phải chúng ta ." Chu lão gia , đưa tay chỉ bên, "Đều là nàng còn trẻ biết chuyện!"

      Trong tiếng ầm ĩ, chỉ có người từ đầu đến cuối bình yên mà ngồi.

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu, để sách trong tay xuống, nhìn người bệnh trong tầm mắt.

      "Người bệnh lưu lại, những người khác. Đều ra ngoài." Nàng .

      "Kiều Kiều, ngươi điên rồi, người này sắp chết a!" Chu phu nhân hô, vẻ mặt kích động, "Sao có thể trị!"

      Chu lão gia cũng kêu lên.

      "Ngươi chớ hồ nháo!" hô.

      Nhóm con cháu Đồng gia nhìn nữ tử trước mắt này cùng tuổi bọn muội muội của họ, trong mắt đương nhiên nghi ngờ vạn phần, chỉ chuyện tới nước này, chỉ có thể bắt ngựa chết làm như ngựa sống thôi!

      Nếu này bó tay, còn hơn bọn tới mời nàng trị, ngày sau ra ngoài, bị mang tiếng bất hiếu.

      "Làm phiền tiểu thư rồi." Người cầm đầu la lớn vươn người thi lễ.

      Những người khác cũng đều cảm ơn theo, xoay người lui ra ngoài.

      Trong phòng đảo mắt chỉ còn lại hai vợ chồng Chu gia.

      "Các ngươi chờ, chết sao?" Trình Kiều Nương nhìn bọn , "Có người ở, là ta khám và chữa bệnh, chết, đừng trách ta."

      chết chẳng lẽ trách bọn họ sao? Cái đạo lý gì!

      Vợ chồng Chu gia nghẹn thở, người nhà họ Đồng bên ngoài nóng nảy.

      "Chu lão gia, cầu các ngươi! Cứu mạng người!" Bọn họ ầm ĩ hô, khó nén tức giận, nhìn vợ chồng Chu gia còn đứng ở trong phòng, lại giống như nhìn kẻ thù.

      Vợ chồng Chu gia đành phải dậm chân ra, cửa phòng bị tỳ nữ đóng lại rồi.

      "Nếu chết ở nhà, phải làm sao mới tốt!" Chu phu nhân gấp tới dậm chân xoay quanh.

      xảy ra chuyện gì đây!

      "Đúng là tai họa!" Chu lão gia cũng nghẹn thở .

      "Ngươi mắng ai?" nhóm con cháu Đồng gia nha lập tức hô, vây quanh Chu lão gia.

      Chu lão gia hoảng sợ.

      "Họ Chu, chúng ta có thể đến cửa nhà các ngươi, là nhờ nhà các ngươi hay thắp hương." đứa con hô.

      Chuyện này là đương nhiên, Hàn Lâm Học sĩ, cận thần Thiên Tử, võ quan thấp hơn như Chu gia bọn hằng ngày gặp cũng khó, càng miễn bàn tới cửa.

      Chẳng qua, sống tới cửa là vinh quang và may mắn, chết tới cửa chỉ có mất hứng rồi.

      Tai họa này thể để lại!

      Tai họa này thể để lại!
      "Cho người chuẩn bị xe, lập tức , lập tức , có chuyện gì, để cho người Đồng gia tìm Trình gia ." Chu phu nhân rơi lệ , vỗ ngực, dường như tức thở được.

      "Cũng mặc kệ chuyện Chu gia chúng ta, là các ngươi nên tới." Chu lão gia quát, nhìn người Đồng gia tức giận.

      Vào lúc này cửa phòng bị mở ra.

      Trong viện, mọi người trong nháy mắt đều ngừng thở.

      "Người nhà bệnh nhân đâu?" Tỳ nữ hỏi, nhìn trong viện.

      Mấy đứa con trai đều vội đứng ra.

      "Ta, ta." Bọn họ run giọng , "Cha ta ông ấy. . ."

      "Là như thế này, phí chẩn trị của tiểu thư chúng ta cũng phải là thấp, các ngươi có thể làm chủ?" Tỳ nữ hỏi.

      sân đầy người thiếu chút nữa sặc nước.

      Phí chẩn trị?

      tại, phí chẩn trị?

      "Được, được." Bên ngoài có phụ nhân run giọng , giọng khàn khàn, "Bao nhiêu cũng đều chi!"

      Đồng phu nhân được mỹ thiếp dìu bước nhanh đến, vừa rơi lệ vừa bắt tay vào làm.

      Nhóm con trai cũng đều vội tiến lại.

      "Mẫu thân." Bọn họ cũng rơi lệ .

      Tỳ nữ gật gật đầu.

      "Được, phu nhân, vạn quan, hôm nay đưa tới, ngày mai có thể đón người bệnh trở về." Nàng mỉm cười , thi lễ, xoay người vào.

      vạn quan. . . .

      Vợ chồng Chu gia ngây dại, cũng dám công phu sư tử ngoạm a.

      Ngày mai đón người trở về. . .

      Người Đồng gia cũng ngây dại, đón người chết trở về hay là người sống trở về đây.

      "Đồng phu nhân, chuyện này thực đùa được a." Chu phu nhân lấy lại tinh thần, tiến lên lau lệ , "Đứa này từ cổ quái, chúng ta là quản được, ngài đừng nghe những lời này, mau mang nội hàn đại nhân trở về ."

      "Ngươi cần lo lắng, xảy ra chuyện, chúng ta tính người ngươi." Đồng phu nhân cũng rơi lệ .

      "Đúng vậy đúng vậy, phu nhân chúng ta vì lão gia, mặc kệ chuyện gì cũng đều phải thử lần." Mỹ thiếp ở bên cũng lau lệ .

      chuyện, cửa phòng lại bỉ mở ra rồi, vẫn là vị tỳ nữ kia tới.

      "Làm phiền các ngươi, mua ít kim châm về." Nàng cười híp mắt .

      Người đứng đầy sân cười ngất.

      Đại phu chữa bệnh, kim châm còn muốn mua, việc này giống binh sĩ nghênh địch, phát mang binh khí, phải hoang đường giống nhau sao!

      Sắc mặt Chu lão gia xanh mét dậm chân, phẩy tay áo xoay người .
      Last edited: 2/10/16
      B.Catthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Dễ dàng (1)

      Trong viện Chu gia đèn đuốc sáng trưng, trong viện Trình Kiều Nương lại đứng đầy người.

      Bởi vì cho người vào nhà xem chẩn bệnh, Đồng phu nhân lại chịu nghe Chu phu nhân an bài nghỉ tạm, mọi người liền đều chờ ở trong này, càng ngày càng nhiều tức phụ tôi tớ hạ nhân Đồng gia đến đến , nhất thời cũng biết đây là Chu gia hay là Đồng gia nữa.

      "Xin Tỷ tỷ xem." Đồng phu nhân từ trong tay đứa con nhận ngân phiếu cầu, đưa cho tỳ nữ, "Đây là chi phiếu, vạn quan chia ra ít, đủ số lượng."

      Tỳ nữ nhận còn nhìn.

      tỳ nữ xem có thể hiểu ? Người chung quanh có chút nghi hoặc.

      " sai, chi phiếu của tiến tấu viện Phúc Châu." Tỳ nữ cười , nhìn con dấu, thu hồi.

      bên Chu phu nhân cùng bồi nhìn xem có chút hết hồn, hận thể đưa tay lấy lại.

      vạn quan!

      "Này, này, sao có thể thu?" Nàng run giọng .

      "Cữu phu nhân đương nhiên thu được, cũng phải ngài trị cho ngươi bệnh." Tỳ nữ cười .

      Trước mọi người bị cười chê, vốn là vừa tức vừa hoảng sợ Chu phu nhân chỉ cảm thấy càng buồn bực.

      "Thuốc mua trở lại chưa?" Tỳ nữ để ý tới, hỏi bên ngoài.

      Các huynh đệ Đồng gia đều lên tiếng hỏi, bao lâu liền có gã sai vặt cầm gói thuốc chạy vào.

      "Đến đây đến đây." hô.

      Tỳ nữ đưa tay nhận, mang theo vào nhà đóng cửa lại.

      Bên trong đèn đuốc sáng trưng, chiếu ra bóng dáng kéo dài, rất nhanh chuyển tới sau bình phong thấy rồi.

      "Nàng mua thuốc gì?" đứa con trai thấp giọng hỏi.

      Vẻ mặt hạ nhân có chút cổ quái.

      "Mua bổ cốt chi, đỗ trọng." (các vị thuốc đông y) .

      Công tử Đồng gia đợi nửa ngày gì thêm.

      "Còn có?" hỏi.

      "Còn mua cây hạch đào. . ." Hạ nhân . Vẻ mặt rối rắm.

      Cây hạch đào?

      Công tử Đồng gia trừng mắt.

      "Còn có, tỏi, rượu. . ." Hạ nhân tiếp.

      " phải lại mua thêm thịt?" người nhịn được tiếp lời.

      Công tử Đồng gia trừng liếc mắt cái.

      "Quên , bất kể nàng mua thuốc hay là mua thức ăn." xua tay ."Dù sao có thể thấy tiểu thư này, làm chuyện bình thường, chúng ta cứ chờ , may mà cần chờ lâu lắm, nàng phải ngày mai có thể đón người sao."

      Vú già Chu gia ôm áo choàng dày lại đây, thấy Chu Lục Lang đứng ở dưới hành lang.

      "Công tử, người nên trở về nghỉ tạm ." vú già , đem cái áo choàng lớn đưa cho .

      "Mẫu thân thể quay về, nơi này có nam nhân khác, chị dâu và bọn tỷ muội tiện lại đây. Ta ở trong này ." Chu Lục Lang . Vừa khoác thêm tầng áo choàng."Vạn nhất có chuyện gì, cũng tiện che chở."

      chuyện, nhìn về phía chính phòng.

      "Lục công tử có hiếu ." Nhóm vú già thi lễ . Vội đến chỗ nhóm nữ thân quyến đưa áo ấm.

      Gió đêm vù vù, đêm tối đen như mực, trong lòng mỗi người đều bất an yên.

      Lúc sắc trời sáng , Trần Thiệu bước nhanh vào hậu viện.

      Trần lão thái gia chống quải trượng, cùng hai tiểu tỳ tản bộ.

      "Phụ thân, phụ thân." Trần Thiệu hô.

      Trần lão thái gia dừng chân.

      "Gió xuân đến rồi." Trần Thiệu .

      Trần lão thái gia sửng sốt, chợt bật cười, lại vội dừng.

      "Ai a, nhà ai ăn tết, là đủ đáng thương." nghiêm túc .

      "Đồng Nội Hàn." Trần Thiệu thấp giọng .

      "Sớm muộn gì bị. Ăn thạch nhũ đến toi mạng." Trần lão thái gia lắc đầu, "Tính mệnh tốt, gặp được Trình Tiểu thư."

      "Ăn thạch nhũ chết nhiều người, có thể cứu?" Trần Thiệu , mặt mang lo lắng.

      "Có thể." Trần lão thái gia chút do dự , đưa tay vỗ vỗ đứa con, "Cao nhân nếu cho đệ tử vào đời, cũng phải là thứ tạp nham."

      "Muốn cao nhân." Trần Thiệu thấp giọng , "Phụ thân, hôm qua có tin tức mới truyền đến rồi."

      "Sao?" Trần lão thái gia nhất thời cảm thấy thực hứng thú, ném quải trượng trong tay cho tỳ nữ, ", chúng ta trở về ."

      Tuy rằng mới ngày đêm, nhưng người tin tức linh thông biết, trước cửa Chu gia thêm nhiều người lui tới.

      Lúc cửa mở ra, chiếc xe ngựa ra, khiến người xung quanh sôi nổi tiến lên thăm dò.

      Xe ngựa mau chóng qua.

      "Có tiếng khóc sao?"

      "Nam nữ?"

      Xe ngựa qua ngã tư đường, trận pháo bên đường vừa được châm, dường như chấn động cả khu phố, sau tiếng pháo chiêng trống.

      "Cái gì vậy? Nhà ai đón dâu à?"

      Người đường bị náo nhiệt hấp dẫn, sôi nổi nhìn qua hỏi.

      "Hình như là khai trương tửu lâu." Có người , đưa tay chỉ qua.

      Đám đông chật kín ngã tư đường, sân khấu cao tầm hai trượng trước cửa tửu lâu, hoa quấn quanh, hết sức thu hút tầm mắt.

      "Thần Tiên cư." Có người biết chữ híp mắt nhìn kỹ cờ màu đón gió tung bay.

      "Thần Tiên cư, tên gọi là cuồng."

      biết chữ, cũng có nhận thức, phát ra tiếng kinh ngạc.

      " phải ở ngoài thành sao? Nơi này là mở chi nhánh rồi?"

      "Nơi này của chúng ta phải chi nhánh."

      Đậu Thất quần áo sáng đứng ở cửa tiệm, tự mình đón khách ngoài cửa.

      "Thần Tiên cư Chúng ta, hôm nay bắt đầu chuyển đến chỗ này rồi!" cười , chắp tay thở dài, "Xin các vị chiếu cố nhiều hơn."

      "Thần Tiên cư chúng ta chuyển đến đây rẻ và đẹp hơn, già trẻ cũng tiện đến." Chưởng quầy cũng cười .

      "Thần Tiên qua đường, ta định chiều tối ăn, nghĩ ngợi tới, hóa ra chuyển đến đây, chính là tiện hơn." Có người hô, lập tức vào cửa.

      Tại đây dưới dẫn dắt, lại có vài khách quen tiến vào, khiến cho những người đến xem náo nhiệt cũng đều nối đuôi nhau vào, hơn nữa còn đặc biệt mời người đến ca hát, Hai lầu của Thần Tiên cư đầy kín khách.

      "Chúc mừng Thất gia." Chưởng quầy cười .

      Đậu Thất nhìn khách đến đông đúc cả sảnh đường, lại nhìn người ở ngã tư đường ngừng tiến vào, vừa lòng chống nạnh cười to.

      Mà lúc này, ở Thần Tiên cư ngoài thành, vắng vẻ xe ngựa, phòng to như vậy, chỉ ngồi bốn năm người.

      "Ta , các ngươi làm cái gì? phải để thương lượng vài ngày sao?" Phạm Giang Lâm cau mày .

      Trước mắt nam nhân lực lưỡng sờ mũi gật đầu.

      "Ngượng ngùng a đại ca, khai trương tửu lâu mới. Vội vã dùng tiền, ngươi xem các ngươi rốt cuộc mua , cho thống khoái, các ngươi mua. Để cho người khác mua." , vỗ vỗ khế ước bàn.

      "Đương nhiên mua." Phạm Giang Lâm , nhìn Từ Mậu Tu.

      Từ Mậu Tu cũng gật gật đầu.

      "Ký rồi." .

      "Sảng khoái." Nam nhân kia giơ ngón tay cái lên cười , vừa đưa khế ước lại.

      Từ Mậu Tu cầm lấy đến, nhìn hàng lại hàng, chợt nhăn mày.
      Last edited: 2/10/16
      B.Cat, thuytVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      (2)



      " phải tám nghìn quan sao? Sao lại thành chín nghìn rồi?" hỏi.

      "Ca ca, Thần Tiên cư mở trong thành, thuận tiện tuyên truyền cho nơi này, tương lai người ta vừa là tửu lâu cũ, sinh ý của các ngươi chính là được nhờ ít. Đây là tiền do giá trị đó." Nam nhân lực lưỡng cười đáp.

      "Ngươi con mẹ nó cố ý lên giá!" Từ Chày Gỗ vỗ bàn trừng mắt đứng lên hô.

      Nam nhân lực lưỡng sợ chút nào. Ngược lại nở nụ cười.

      "Hét. Khó chịu rồi? phục a? Mệt rồi a?" , đưa tay cầm khế ước, " việc gì. việc gì, cứ thương lượng, mua coi như xong, đáng tổn thương hòa khí a, ăn tết, đáng."

      Từ Chày Gỗ tức giận trừng mắt, lưu manh Kinh Thành này, so với binh lính Tây Bắc càn quấy bọn còn đáng giận hơn!

      Từ Mậu Tu trừng liếc mắt cái, Từ Chày Gỗ phi tiếng ngồi xuống.

      "Thế nào a, vài vị nếu mua coi như xong . Ta còn vội vàng, tửu lâu mới vừa khai trương, vội vô cùng, ta mất vài ngày với các ngươi rồi, thiệt tình chịu nổi, nếu , các ngươi tiếp tục xem nhà khác?" Nam nhân lực lưỡng gảy móng tay .

      Từ Mậu Tu duỗi tay.

      " cần, ký thôi." .

      phần khế ước được ký chữ đồng ý, Nam nhân lực lưỡng nghiêng đầu nhìn, cười híp mắt chắp tay.

      "Vậy ngày mai, chúng ta đến quan phủ tay đưa kế ước nhà đất, tay giao tiền." .

      Từ Mậu Tu gật gật đầu, chắp tay trước ra ngoài.

      " là ngốc tử nhà quê, quát cho cái liền ngoan ngoãn rồi." Nam nhân lực lưỡng cười hắc hắc , đẩy hai cái ván cửa, "Chừng này bao nhiêu tiền, mua cái nhà bỏ này, phỏng chừng dùng được bao lâu liền bỏ mình."

      "Ca, mặc kệ nó, dù sao giấy trắng mực đen viết, oán được chúng ta." Hai người cùng cười .

      Ba người Từ Mậu Tu vào thành trả ngựa thuê, sắc mặt đều có chút trầm trọng.

      " là vô dụng mà." Phạm Giang Lâm giận dữ , " tám nghìn quan, kết quả thành chín nghìn quan, sao ăn với muội muội."

      "Chúng ta mượn ." Từ Mậu Tu chợt .

      "Mượn ai?" Phạm Giang Lâm hỏi.

      "Hướng Thất." Từ Mậu Tu .

      " là quỷ hẹp hòi!" Từ Chày Gỗ hô.

      "Ta cầu , có lẽ, phải cái loại thấy chết cứu." Từ Mậu Tu .

      " được, muốn cũng là ta ." Phạm Giang Lâm , "Ngươi gặp , thể chịu nhục nhã."

      tranh chấp, Kim ca nhi từ trong nhà nhảy ra.

      "Đại Công tử các ngươi trở lại." hô, "Bán Cần tỷ tỷ chờ các ngươi hồi lâu rồi."

      Trước khi nghe thấy, tất cả mọi người vội vàng vào cửa, lúc này nghe thấy, bước chân ba người đều chậm chút, thế nhưng có chút muốn động chân.

      "Công tử." Tỳ nữ từ trong ra, mỉm cười , "Tiểu thư cho ta tới. . ."

      "Bán Cần, ngươi với muội muội, chúng ta, làm tốt." Phạm Giang Lâm hít sâu hơi .

      Tỳ nữ sửng sốt.

      " bán?" Nàng hỏi.

      " phải." Từ Chày Gỗ vội , "Thằng oắt này cố tình lên giá, tiểu thư vội, chúng ta dám trì hoãn, chúng ta. . . . Dùng nhiều hơn số tiền đó rồi."

      " phiền đến tiểu thư, chúng ta tự tính toán." Từ Mậu Tu .

      Tỳ nữ nở nụ cười.

      "Ta gì đâu, phải là dùng nhiều tiền thôi sao, tiểu thư sớm biết." Nàng , "Hơn nữa, tiểu thư , đòi càng nhiều tiền, càng tốt."

      Đòi càng nhiều tiền, càng tốt?

      Đây là đạo lý gì?

      "Tiểu thư , trong họa có phúc." Tỳ nữ cười , lấy chi phiếu ra, đưa qua, " vạn quan, đủ rồi chứ?"

      vạn!

      Ba người Từ Mậu Tu trừng lớn mắt.

      "Đây là tiền?" Từ Chày Gỗ tò mò nhìn tập giấy kia.

      "Đây là chi phiếu, vạn quan làm sao đưa được, đây là chi phiếu của tiến tấu viện Phúc Châu, đến lúc đó các ngươi đưa trả bên kia bằng chi phiếu này là được rồi, bọn họ hiểu được." Tỳ nữ cười .

      Trong kinh thành đa dạng, Từ Chày Gỗ hề hỏi, mà là nhìn Từ Mậu Tu nhận chi phiếu.

      vạn quán a.

      "Tiểu thư là, có tiền a." thào .

      Tỳ nữ ngồi lên xe ngựa nghe vậy liền cười.

      "Tiểu thư có tiền, Chẳng qua là, lúc cần tiền có người tự nguyện đưa đến mà thôi." Nàng , "Chuyện còn lại, công tử tự làm tốt rồi, cần suy nghĩ nhiều lắm."

      Đám người Từ Mậu Tu gật đầu, nhìn xe ngựa mau chóng .

      Tỳ nữ vào sân, người trong viện đều chờ sắp phát điên rồi.

      " phải bình minh có thể mang sao? Sao bên trong chút động tĩnh cũng có?" Đồng phu nhân khóc ròng .

      "Vào xem a." Chu phu nhân nhịn ngày đêm sắp đứng yên, hô.

      "Chậm ." mỹ thiếp bên người Đồng phu nhân vội ngăn lại, "Tỳ nữ kia , ai cũng cho tiến vào, ai vào, là muốn mệnh lão gia rồi!"

      "Ngươi tin nàng sao!" Chu phu nhân vội la lên.

      "Ta tin!" Mỹ thiếp hô, bộ ai dám tiến liền liều mạng.

      Đích là liều mạng, cũng là mệnh chính mình, lúc này nếu lão gia sống nàng liền mãi hưởng phú quý, nếu lão gia chết, nàng chờ chôn cùng .

      Thấy tỳ nữ tiến vào nhất tất cả mọi người vội vây quanh, hỏi ầm ĩ.

      "Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta xem." Tỳ nữ , bỏ qua bọn , mở cửa ra.

      Mọi người vội vươn đầu nhìn vào bên trong, lại chỉ nhìn đến bình phong, chặn tầm mắt.

      Cửa lại bị đóng lại rồi.

      Trong viện lặng ngắt như tờ.

      Dường như qua lâu, cửa lại bị mở ra.

      Nhìn tỳ nữ đứng ở cửa mỉm cười, người ở chỗ này khỏi đều ngừng thở, khẩn trương đồng thời còn có vẻ mặt vài phần quái dị.

      Lần này, nàng lại muốn gì?

      Lần đầu tiên, muốn tiền, lần thứ hai, muốn mua kim châm, lần thứ ba, muốn mua thuốc, lần thứ tư, phải ra ngoài, đây là lần thứ năm, nàng lại muốn râu ông nọ cắm cằm bà kia cái gì?

      "Hóa ra sớm tốt rồi, ta ra ngoài làm chậm trễ rồi, các ngươi mau đưa người thôi." Tỳ nữ cười , đưa tay mở hai cánh cửa ra.

      Bình phong dời , lộ ra nam nhân nằm ở cáng, bộ dáng vẫn như lúc mới vừa đưa tới.

      Người ngoài cửa đột nhiên dám động, đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn.

      "Lão gia." Đồng phu nhân phản ứng đầu tiên lại đây, đẩy mỹ thiếp tỳ nữ đỡ mình ra, nghiêng ngả lảo đảo vào phía trong.

      Những người khác cũng đều lập tức qua.

      Chu phu nhân bị đẩy lảo đảo, được vú già đỡ tránh ở bên, nhưng vị mỹ thiếp kia, đứng ngây tại nguyên chỗ hề động, cả người choáng váng.

      "Sống sao? Sống sao?"

      "Tức giận, tức giận!"

      "Lão gia động rồi, lão gia động rồi!"

      "Tam Lang a, Tam Lang, ta là a Uyển a, ta là a Uyển a, ngươi thấy ta ?"

      "Lão gia, muốn uống nước, muốn uống nước, mau lấy nước đến! Trời ạ, lão gia muốn uống nước!"

      Tiếng ồn ào vang vọng khắp sân, nghe những tiếng này, mỹ thiếp như bị rút hết sức lực phù phù tiếng té mặt đất, lên tiếng khóc lớn.
      Last edited: 2/10/16

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta coi truyện này lâu rồi, có nhiều khi ta cũng ko hiểu cho lắm, ko hiểu nổi suy nghĩ của chị luôn á, nếu ta mà là bà chu phu nhân gì đó chắc tức hộc máu mà chết, vì chị chuyên đối nghịch với bà thôi, đến mãi sau này ta mới nhận ra là chị trả thù, truyện rất hay, nội dung lạ, ta rất tò mò là quá khứ của chị là gì a? có lẽ là con nhà thế gia? bởi vậy nen chữ viết mới đẹp vậy với chị làm sao mà cứu dc ông đồng gì đó ấy nhỉ. thanks soosyl đáng nha.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :