1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 361: Cùng đường


      Tề Hoàn đáp ứng Tề lão thái gia tự mình Nam Cương chữa bệnh cho Tề Chính Thanh, nàng dám trì hoãn nhiều, được phu thê Triệu Bỉnh Đức đồng ý sau, nàng liền chuẩn bị Nam Cương, quan trọng nhất là Nam Cương ít gặp dược liệu hiếm, lo trước khỏi hoạ.

      Nàng còn chuẩn bị cho Triệu Ngôn Ngọc ít đồ.

      Lục thị biết được nàng muốn Nam Cương, trong lòng có trăm lần đồng ý, chỉ là nàng cách nào ngăn cản, dù sao đây là ý tứ Lão thái gia.

      "Con ngàn vạn phải cẩn thận,con là nương, bên kia rối loạn, đừng khắp nơi loạn, cứ ngây ngốc ở trong phòng, nghe được cái gì ổn, lập tức để Hải thúc mang con trở lại." Lục thị gọi Tề Hoàn chuyện, tha thiết đều là lời dặn dò.

      Tề Hoàn cười gật đầu "Nương, ngài yên tâm , con tự chiếu cố mình tốt."

      Lục thị vẫn yên lòng tiếp hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tề Hoàn ngăn cản nàng "Nương, con còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị đây."

      "Kia... Vậy con nhanh về ." Lục thị than tiếng, tự mình đưa Tề Hoàn đến ngoài cửa lớn, đúng lúc gặp được Tề Thụy từ bên ngoài trở về.

      "Tỷ tỷ." Tề Thụy nhìn thấy Tề Hoàn, ánh mắt sáng lên, nhanh tới.

      Lục thị cùng Tề Thụy oán trách "Tỷ tỷ của ngươi phải Nam Cương, biết thời điểm trở lại."

      Tề Thụy ngẩn ra "Sao tỷ tỷ lại đến đó? Có phải hay tỷ phu ..."

      Tề Thụy cả ngày chỉ lo đọc sách, để ý đến chuyện bên ngoài rất nhiều ngày có về nhà, còn chưa biết chuyện Tề Chính Thanh bị thương.

      " có việc gì có việc gì, chính là xem Tam thúc chút." Tề Hoàn .

      Tề Thụy thần sắc nghiêm lại "Tam thúc sao chứ?"

      Tề Hoàn nhàng gõ đầu " có việc gì, Xích Cương thành đoạt lại."

      Lục thị thúc giục Tề Hoàn nhanh về, ra "Tốt lắm tốt lắm, con phải là muốn trở về chuẩn bị đồ sao?"

      "Nương, bằng con và tỷ tỷ cùng Nam Cương chuyến." Tề Thụy đột nhiên mở miệng "Tỷ tỷ dù sao cũng là nữ tử. mình ra cửa tốt, để cho con cùng tỷ, có thể chiếu cố lẫn nhau."

      Tề Hoàn vừa định cự tuyệt, lại nghe được Lục thị do dự . "Có thể... Công khóa của con làm sao bây giờ?"

      "Tiên sinh hai ngày nữa phải ra khỏi cửa, nửa năm sau mới trở về, để cho con ở nhà tự mình đọc sách, con và tỷ tỷ Nam Cương, ở đường cũng có thể xem." Tề Thụy ra.

      Lục thị nhìn về phía Tề Hoàn, có Thụy ca nhi cùng nữ nhi Nam Cương, nàng đương nhiên càng yên tâm.

      Biết Tề Hoàn đáp ứng. Tề Thụy còn "Tỷ tỷ, ta còn có thể tăng cường kiến thức, luôn tại kinh đô sao có kiến thức gì."

      "Nơi đó chiến tranh, đệ thư sinh chỗ đó có cái kiến thức gì." Tề Hoàn tức giận .

      Tề Thụy phản bác "Kia tỷ phu cũng là thư sinh, huynh ấy còn là chủ soái đây."

      lời có thể , cuối cùng Lục thị và Tề Thụy khuyên bảo. Tề Hoàn mới cố mà đáp ứng mang theo Tề Thụy Nam Cương.

      Buổi sáng ngày mai phải lên đường xuất phát, Lục thị lập tức mang theo Tề Thụy chuẩn bị nữ trang châu báu.

      Tề Hoàn nhìn bóng lưng Tề Thụy hơi có vẻ thon gầy biến mất trong tầm mắt, lúc này mới khe khẽ thở dài. Lên xe ngựa chuẩn bị trở về Triệu gia.

      "Thiếu phu nhân, ngài nhất định phải dẫn ta , nếu nô tỳ cũng thuận." Bạch Hủy sợ Tề Hoàn để nàng ở lại kinh đô, trước biểu đạt chút quyết tâm của mình.

      "Đương nhiên muốn dẫn ngươi , nếu đường ai giúp ta đây." Tề Hoàn cười .

      Xe ngựa của bọn họ lái ra ngõ hẻm Tề gia, Triệu gia và Tề gia khoảng cách xa, gần nửa canh giờ có thể đến, Tề Hoàn trước tiệm thuốc Quan gia chuyến, mới kêu gã sai vặt đánh xe trở về, phải nhanh trở lại Triệu gia thời điểm. chiếc hắc đàn ngựa gỗ xe tại đầu hẻm ngăn cản bọn họ.

      "Ai xe ngựa, sao ngăn cản đầu đường đây." Gã sai vặt đánh xe mở miệng quát lên.

      nam tử mặc áo choàng gấm vóc màu thiên thanh, cổ áo và ống tay áo thêu lên đồ án ám ranh giới cùng con dơi xuống xe ngựa, nam tử này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh ràng, toàn thân tản mát ra cổ trời sinh khí chất cao quý. phải là đương kim thái tử điện hạ còn có thể là ai?

      Tề Hoàn quát gã sai vặt biết Lục hoàng tử, ở xe ngựa thi lễ với Lục hoàng tử "Thái tử điện hạ."

      Lục hoàng tử nghiêm mặt trầm đến xe bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Hoàn "Nàng muốn Nam Cương?"

      Nhanh như vậy truyền tới trong tai Lục hoàng tử rồi? Tề Hoàn hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn là mặt đổi sắc, mỉm cười gật đầu "Nghe Tam thúc ta bị trọng thương, ta muốn xem."

      "Trong quân có đại phu, Hoàng Thượng còn đặc phái hai ngự y đến, nàng nương yếu đuối chỗ kia làm gì? Đường xá lại xa xôi như vậy, chẳng lẽ nàng sợ sao?" thanh Lục hoàng tử có chút kiềm chế tức giận, khi biết được Tề Hoàn cũng muốn Nam Cương, khống chế nổi bản thân tới tìm nàng.

      Kia là địa phương nào! Đừng bảo là hôm nay nơi đó là chiến trường, đường xa xôi, khí trời Nam Cương ướt lạnh tận xương, cho dù nam tử cũng chịu nổi khí trời như vậy, nàng mềm yếu như thế sao chịu được? Vạn cẩn thận gặp được người Đông Hồ làm sao bây giờ?

      " có tận mắt thấy thương thế Tam thúc, ta yên tâm." Tề Hoàn cảm nhận được Lục hoàng tử đối với nàng quan tâm quá mức, vẫn gợn sóng sợ hãi trả lời.

      yên tâm thương thế Tề Chính Thanh, hay là yên lòng ngự y mang đến? Lục hoàng tử ở trong lòng thầm nghĩ.

      Nhìn sóng mắt nàng trong suốt sáng ngời, chỉ cảm thấy trong lòng hồi bực bội, hiểu sao vừa nghe đến có quan hệ với chuyện của nàng, liền cách nào bảo trì lý trí cùng tỉnh táo nên có "Nàng vẫn là được?"

      Tề Hoàn đáy mắt cất giấu cái kiên quyết, cúi đầu xuống "Vâng."

      Biết quản chính mình cái gì, nàng cũng thay đổi chủ ý, Lục hoàng tử "Tốt lắm, ngày mai hãy cùng ta lên đường ."

      Tề Hoàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn , lập tức nghĩ đến Lục hoàng tử muốn thay mặt Hoàng Thượng Nam Cương an ủi tướng sĩ biên cương, nàng sao có thể cùng lên đường Nam Cương, muốn mở miệng từ chối nhã nhặn, lại nghe được "Ngươi nếu phải nguyện cùng ta Nam Cương, kia cũng đừng nghĩ ."

      "Thái tử điện hạ!" Tề Hoàn nhíu mày, biết là quan tâm nàng quá đáng như vậy mang đến nghị luận của người khác sao? Đừng đính hôn, nàng cũng thành thân với Triệu Ngôn Ngọc nhiều năm, là phụ nữ có chồng.

      "Ngươi cần nhiều lời, dù sao đều là thuận đường, ngươi cũng muốn đến Nam Cương, còn chưa thấy Tề Chính Thanh, chính mình gặp nguy hiểm." Lục hoàng tử xem cự tuyệt cùng xa cách trong mắt nàng.

      Nếu như mình cự tuyệt, chừng Nam Cương được, Tề Hoàn cắn cắn môi "Tốt."

      Lục hoàng tử sâu nhìn nàng cái "Như thế rất tốt."

      xong, bước trở về xe ngựa của mình, ly khai đầu hẻm.

      Bạch Hủy để xuống màn xe, quay đầu lại nhìn nhìn Tề Hoàn "Thiếu phu nhân, Lục hoàng tử ngài..." Giống như đối với người giống với. Lời này đọng lại trong cổ họng, nhưng lại nên lời.

      Tề Hoàn nhìn thấy ánh mắt Bạch Hủy, càng nghe thấy lời của nàng, nàng chỉ đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cách màn cửa sổ nhìn xe ngựa Lục hoàng tử, lông mày nhíu chặt, biết Lục hoàng tử làm sao lại đối với mình... Còn chưa từ bỏ ý định.

      cảm thấy vui mừng, ngay cả chút cảm giác hư vinh cũng có, Tề Hoàn chỉ có lo lắng.

      Trở lại Triệu gia, Triệu phu nhân mang theo nha hoàn Tề Hoàn muốn dẫn Nam Cương gì đó đều chuẩn bị xong, Bảo Nhi bị bà vú ôm vào trong ngực biết có phải hay phát giác được Tề Hoàn phải ly khai bé, liên tục mở to nhuận sáng mắt to nhìn nàng.

      Thấy bé tâm Tề Hoàn đều muốn nát.

      Nnàng cam lòng rời Bảo Nhi lâu như vậy, bất quá là cưỡng bách chính mình hung ác quyết tâm thôi.

      Hôm sau, Tề Hoàn đem buổi tối Bảo Nhi giao vào trong ngực Triệu phu nhân, Bảo Nhi vùi mặt tại trước ngực Triệu phu nhân, cũng thèm nhìn Tề Hoàn cái.

      "Bảo Nhi..." Tề Hoàn thiếu chút nữa khóc lên.

      " , Bảo Nhi tái kiến với nương." Triệu phu nhân đem Bảo Nhi mặt vòng vo đến, cười dụ dỗ , muốn hòa tan khí ly biệt này.


      Tề Hoàn sợ chính mình nhìn nhiều hơn nữa muốn Nam Cương, hôn Bảo Nhi cái, nàng xoay người vào trong nhà, lúc ra, thay đổi thân trang phục, chính là Bảo Nhi đều nhận thức ra nàng.

      Bảo Nhi bắt đầu ô ô giọng khóc muốn tìm mẫu thân, Triệu phu nhân sợ Tề Hoàn nghe thương tâm, liền ôm Bảo Nhi nơi khác chơi đùa, có tiễn Tề Hoàn ra cửa.

      Lục hoàng tử ở cửa thành chờ xe ngựa Tề Hoàn.

      Ngoại trừ xe ngựa Lục hoàng tử, còn có ngự y Hoàng Thượng phái , cùng vài xe rượu ngon an ủi tướng sĩ biên cương.

      Tề Hoàn từ dưới mã xa đến, chắp tay thi lễ với Lục hoàng tử cái, "Thái tử điện hạ, đường có nhiều quấy rầy, xin hãy tha lỗi."

      Trừng mắt thiếu niên dung mạo xấu xí trước mắt, Lục hoàng tử lâu ra lời.

      ra là Tề Hoàn cũng phải là thân nữ nhi ra cửa, mà là dịch dung thành dung mạo xấu xí, thiếu niên sắc mặt vàng như nến, nàng mỉm cười nhìn Lục hoàng tử, nghĩ thầm như vậy sợ ở đường rước lấy ánh mắt khác thường người khác.

      Lục hoàng tử nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là cái dạng này, khi đó, nàng ở ven đường làm người nông phu thi châm.

      Khi đó nếu chủ động chút, có lẽ hôm nay giống nhau.

      "Lục hoàng tử?" Tề Hoàn lại hô tiếng, sao Lục hoàng tử nhìn thấy bộ dáng này của nàng đều hù dọa ra lời?

      Lục hoàng tử lấy lại tinh thần, nở nụ cười với Tề Hoàn "Nàng bộ dạng này, làm cho ta nhớ tới ít chuyện trước kia."

      Tề Hoàn sững sờ, lập tức thầm hận sao lại quên trước kia bộ dáng chính mình cùng Lục hoàng tử gặp mặt, khi ở trong phủ Thái quốc cữu, lúc ấy giống như có lẽ nhìn ra nàng là thân nữ nhi, biết nàng là ai.

      " thôi!" Lục hoàng tử thêm nữa, hạ lệnh lên đường ra khỏi thành.

      "Vương huynh đệ, Nam Cương khí trời ướt lạnh, lúc này lại đến ngày xuân, thường xuyên trời mưa, đường ngươi phải bảo trọng." Lục hoàng tử đột nhiên sau lưng Tề Hoàn.

      Tề Hoàn cười cười "Đa tạ thái tử điện hạ nhắc nhở."

      Lên xe ngựa, Tề Hoàn thở ra hơi, đối với hải thúc đánh xe phân phó "Hải thúc, chớ cùng xe ngựa thái tử gần quá, xa chút."

      Hải thúc đáp tiếng.

      Dịch dung thành gã sai vặt Bạch Hủy giọng với Tề Hoàn "Công tử, Tân nhị nương tại đó đây."

      Tề Hoàn sững sờ, hướng phía ngoài cửa sổ nhìn sang, quả nhiên tại tầm thường góc chứng kiến Tân nhị nương ngồi ở trong xe ngựa, nàng vừa vặn cũng nhìn lại bên này.

      Tân nhị nương là tới đưa tiễn Lục hoàng tử ? Hay là trùng hợp xuất tại nơi này?

      có lại cẩn thận nghĩ tiếp, xe ngựa chậm rãi khởi động, từ từ chạy nhanh ra khỏi cửa thành.

      Tề Hoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, biết chuyện gì xảy ra, tại xe ngựa khởi động trong nháy mắt, tim của nàng đập mạnh nhanh vài cái.
      tart_trung, Tôm Thỏ, không tên8 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chuyện gì vậy ta? tò mò quá . thanks edit hen.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 362: đường

      Xuất phát từ kinh thành, đến Nam Cương nhanh nhất cũng phải mười ngày, lúc này là cuối đông, khoảng cách mừng năm mới tết ta chỉ còn lại mấy ngày, Tề Hoàn bọn họ đường về phía nam, đườngđi có ít thương nhân trở về nhà, mọi người vội vàng về nhà mừng năm mới.

      Cảm nhận được khí lễ mừng năm mới sắp tới, nhìn những người đường về nhà, Tề Hoàn có chút thương cảm.

      Sắp hết năm, người ta toàn gia đoàn viên, mà nàng lại cùng Bảo Nhi mẫu tử chia lìa, thậm chí nhất định có thể gặp được Triệu Ngôn Ngọc.

      Càng về phía nam, khí trời càng ẩm ướt, Tề Hoàn từng ở Nam thành đoạn thời gian, vẫn cách nào thích ứng khí trời như vậy, giống như mặc bao nhiêu xiêm y cũng có tác dụng, vẻ ướt lạnh này vẫn xâm nhập tận xương.

      Bọn họ lại lần nữa dừng lại ở trạm dịch nghỉ ngơi.

      Tề Hoàn mặc áo bông dày từ dưới mã xa đến, mang theo mưa gió lạnh lẽo thổi qua, nàng lạnh toàn thân run rẩy.

      Bạch Hủy cũng lãnh run.

      "Khí trời này lànhư thế nào, tại kinh thành cũng cần mặc nhiều xiêm y như vậy." Bạch Hủy oán trách .

      Tề Hoàn cười cười "Phía nam lạnh nhất là vào lúc này, mưa tạnh nhiều, nếu vừa lạnh vừa ẩm thấp, đúng là chịu nổi."

      Lục hoàng tử về phía các nàng, vừa vặn nghe được lời Tề Hoàn "Mưa này chỉ sợ còn phải vài ngày nữa, Nam Cương bên này chính là như vậy, đầu xuânmưa phải mười ngày nửa tháng."

      Bạch Hủy vừa nghe liền kêu cứu mạng.

      Tề Hoàn chắp tay thi lễ "Thái tử điện hạ."

      Lục hoàng tử hạ thấp con mắt nhìn nàng, thanh mà ngay cả chính cũng phát giác ra được ôn nhu cùng tiểu ý "Còn hai ngày nữa đến Dong Thành, nàng nhịn chút, người ở đây có thói quen đốt Địa Long."

      "Sao có thể yếu ớt như vậy, bất quá là cố ý chút mà thôi." Tề Hoàn cười , nghe được hai ngày nữa có thể tới Dong Thành, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.

      "Vậy về nghỉ ngơi trước ." Lục hoàng tử , con mắt u ám, có thể cảm giác được dọc theo đường Tề Hoàn kháng cự đối với quan tâm của , mặc dù ràng, nhưng có thể cảm nhận được.

      Sau khi từ biệt Lục hoàng tử, Tề Hoàn mang theo Bạch Hủy trở về phòng.

      bao lâu, nha hoàn đưa tới cho bọn họ lò sưởi cùng nồi thịt dê hầm cách thủy nóng hôi hổi thơm ngào ngạt "Vương công tử, đây là điện hạ kêu nô tỳ đưa tới. Ngài chậm dùng."

      Lò sưởi này là thế nào tới? đường thấy Lục hoàng tử cần dùng lò sưởi, dân chúng phía nam cũng cực ít dùng đến cái này .

      Bạch Hủy mang lò sưởi chuyển đến bên cạnh giường "Ai nha, đêm nay Thiếu phu nhân có thể ngủ ngon giấc, thực nghĩ ra, phía nam này ràng so với kinh thành chúng ta còn lạnh hơn, sao lại dùng kháng nhiệt mà đốt Địa Long. Ngay cả lò sưởi càng thế nào thấy."

      Tề Hoàn nở nụ cười "Bọn họ sớm thành thói quen, chúng ta chỉ là chưa quen mà thôi."

      "Dọc theo con đường này, thái tử điện hạ đúng là chiếu cố Thiếu phu nhân." Bạch Hủy ra, xong mới biết tự mình sai, dè dặt nhìn Tề Hoàn cái.

      "Về sau đừng loại lời này, để cho người khác nghe được hiểu lầm." Tề Hoàn nhíu mày ra.

      Bạch Hủy ôi phụ thân tiếng, vẫn nhịn được "Thiếu phu nhân, nhưng thái tử điện hạ đối với người như vậy, có phải hay ... Có phải hay ..."

      " hợp lí?" Tề Hoàn hỏi. Lập tức cười tiếng "Đó là bởi vì tương lai thiếu gia trở thành cánh tay trái đắc lực của ngài, cho nên ngài mới đặc biệt chiếu cố chúng ta."

      Là thế này phải ? Cũng chỉ có thể là như vậy, Bạch Hủy nghĩ tới

      Nghỉ ngơi buổi tối, giọt mưa tí tách vẫn có ý muốn dừng lại, Tề Hoàn bọn họ dùng qua đồ ăn sáng xong tiếp tục gấp rút lên đường.

      Lúc này qua năm, nhưng bởi vì nguyên nhân chiến tranh, dân chúng tựa hồ có tâm tư gì mừng năm mới, cái loại vui sướng khí mừng năm mớiđó cũng ràng, Lục hoàng tử ở trong xe ngựa đem những vẻ mặt của dân chúng ven đường nhìn ở trong mắt. Khuôn mặt góc cạnh ràng có vẻ càng thêm hung ác nham hiểm.

      Đó là thành biết tên gọi là gì, Tề Hoàn bọn họ ở chỗ này ăn trưa xong mới tiếp tục gấp rút lên đường.

      Kỳ được ăn gì tốt, bởi vì chiến tranh, thương đến bên này việc buôn bán, bổn địa thương nhân đều chạy trốn tới địa phương khác , khắp nơi mảnh tiêu điều thất bại cảm giác.

      "Cho dù phải là thái bình thịnh thế. Cuộc sống yên lặng vẫn tốt hơn so với cuộc sống chiến trường." Tề Hoàn ngồi ở trong tửu lâu, nhìn người thưa thớt bên ngoài đường phố, nhịn được thở dài .

      Lục hoàng tử ngồi cùng bàn nghe vậy, ra "Đại Chu ngày đuổi người Đông Hồ ra khỏi lãnh thổ, dân chúng Đại Chu cũng khó vượt qua cuộc sống bình yên."

      Người Đông Hồ có cơ hội xâm lấn lãnh thổ Đại Chu, còn phải đều là bởi vì huynh đệ , ở trong lòng Tề Hoàn thầm nghĩ.

      Lục hoàng tử dường như nhớ tới người Đông Hồ làm sao lạiở Nam Cương hôm nay, đột nhiên ngậm miệng .

      Bọn họ rời cái thành này, lần nữa lên đường, đoạn đường này đến Dong Thành còn trạm dịch, đêm nay chỉ có thể nghỉ ngơi bên ngoài, nếu phải suốt đêm gấp rút lên đường.

      Lục hoàng tử hỏi ý tứ Tề Hoàn, Tề Hoàn muốn ở đường tiếp tục lãng phí thời gian, muốn đường suốt đêm.

      Đến nửa đêm, mưa đột nhiên nặng hạt, cách nào tiếp tục về phía trước, chỉ có thể ở ven đường tìm ngôi miếu đổ nát tạm thời tránh mưa.

      Bọn họ che dù vào ngôi miếu đổ nát, mới phát nơi này còn có những người khác.

      Khi bọn Tề Hoàn nhìn thấy người ở trong ngôi miếu đổ nát, sửng sốt chút.

      Ngôi miếu đổ nát này lớn, tượngBồ Tát bệ thần thấy, chỉ có mười mấy lưu dân mặt đều dơ bẩn, đói bụng đến mức xanh xao vàng vọt.

      Lúc những lưu dân kia nhìn thấy bọn Tề Hoàn, con mắt toát ra loại ánh mắt của dã thú.

      Thị vệ Lục hoàng tử lập tức vây quanh bọn Tề Hoàn, lo lắng những lưu dân kia đột nhiên phát động công kích, cướp đoạt đồ ngườibọn .

      Đoạn đường này xuôi nam, bọn họ lần đầu tiên gặp được lưu dân.

      "Tất cả lui ra." Lục hoàng tử quát lui thị vệ, nhìn những lưu dân kia cái, sai người lấy thức ăn trong xe ngựa ra.

      Những lưu dân này ba ngày ba đêm chưa ăn gì.

      Lục hoàng tử kêu người trong bọn họ ra hỏi, những người kia vốn tràn đầycảnh giác đối với đám người Lục hoàng tử, sau khi lấy được thức ăn, mới buông lỏng cảnh giác, cầm lấy bánh bao trốn đến góc nuốt cả cáilấp đầy bụng.

      Người bị Lục hoàng tử gọi ra chính là tiểu thiếu niên, vừa há miệng to ăn bánh bao, vừa quan sát Lục hoàng tử.

      "Các ngươi từ đâu tới?" Lục hoàng tử tận lực làm cho mình thoạt nhìn ôn hòa chút, thấp giọng hỏi người thiếu niên kia.

      Thiếu niên nuốt xuống bánh bao, trả lời "Xích Cương thành, may là chúng ta chạy trốn mau, nếu đều bị người Đông Hồ giết chết."

      Lục hoàng tử hỏi "Tề tướng quân mangXích Cương thành trở về, các ngươi tại sao trở về ?"

      "Cái quân bán nước kia... Chúng ta mới quay về nhận lấy cái chết." Thiếu niên kêu lên, con mắt toát ra khắc sâu hận ý.

      Tề Hoàn đáy lòng dừng lại, nhịn được chen miệng vào "Tề tướng quân phải là quân bán nước, bị hãm hại, nếu như là quân bán nước, làm sao đoạt lại Xích Cương thành từ trong tay người Đông Hồ."

      Thiếu niên lớn tiếng "Ngươi quỷ kếcủa và người Đông Hồ, là giả, người Đông Hồ cố ý thua."

      Lục hoàng tử và Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau "Ai với ngươi ?"

      "Cả Xích Cương thành đều biết." Thiếu niên .

      " bậy! sao Tề tướng quân có thể cấu kết với người Đông Hồ, đây là do người Đông Hồ cố ý truyền , Tề tướng quân vì đoạt lại Xích Cương thành cũng bị thương, thế nào lại là giả." Tề Hoàn tức giận đến toàn thân run rẩy, những người Đông Hồ chết tiệt kia lại truyền ra lời đồn như vậy hãm hại Tam thúc.

      Thiếu niên cũng tin "Đây là khổ nhục kế."

      Tề Hoàn còn muốn phản bác, Lục hoàng tử lại ngăn nàng "Giải thích quá nhiều ngược lại vô ích."

      giải thích, chẳng lẽ nhìn Tam thúc tiếp tục bị oan uổng sao? Có thể giải thích, ai lại tin tưởng? Tề Hoàn trong lòng ủy khuất thay Tề Chính Thanh.

      "Điện hạ, nơi đây nên ở lâu." thị vệ của Lục hoàng tử đến bên cạnh hạ thấp giọng ra.

      Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía những lưu dân kia, lại thấy bọn họ nhìn chòng chọc bọn họ.

      Tề Thụy bên cạnh Tề Hoàn cũng phát giác thích hợp, giọng với Tề Hoàn "Tỷ tỷ, phụ cận phải chỉ có những lưu dân này."

      Bọn họ phân ra hơn nửa thức ăn, tiếp tục lưu lại nơi này, chừng những lưu dân này mất lý trí điên khùng đoạt đồ đạc của bọn họ, vạn nhất khiến cho lưu dân khác đến, vậy càng thêm hỏng bét.

      "Mưa rơi ít hơn, chúng ta nhanh chóng lên đường ." Tề Hoàn ra, nàng muốn trì hoãn ở chỗ này.

      Lục hoàng tử gật .

      Bọn họ khỏi ngôi miếu đổ nát, phát lại có hai lưu dân lặng lẽ đến gần xe ngựa của bọn họ, thị vệ Lục hoàng tử quan dọa chạybọn họ.

      " mau." Lục hoàng tử hạ lệnh.

      Khi xe ngựa khởi động, lưu dân trong ngôi miếu đổ nát đều chạy ra, đuổi theo xe ngựa của bọn họ.

      Bọn họ cũng phải là sợ hãi những lưu dân này, dựa vào thị vệ Lục hoàng tử mang theo, đối phó những lưu dân này rất dễ dàng, bọn họ chỉ là muốn thương tổn những dân chúng này mà thôi.

      Xe ngựa cực nhanh chạy trốn, văng lên nhiều đợt bọt nước.

      Bọn họ ra khỏi con đường , thẳng tiếp quan đạo.

      Những lưu dân kia đuổi theo đoạn đường, cũng ngừng lại.

      Đoạn đường này đến Dong Thành, bọn họ cũng ngừng lại nghỉ ngơi, rốt cục tối muộn ngày hôm sau đến nơi.

      Xe ngựa tiến vào Dong Thành, con mắt Tề Hoàn quan sát khắp nơi, muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộckia.

      Hồng Đại Sơn thuộc hạ của Tề Chính Thanh sớm ở cửa thành chờ bọn họ, vừa nhìn thấy xe ngựa, lập tức chạy tới "Tiểu Triệu phu nhân đâu? Tiểu Triệu phu nhân đâu?"

      Lục hoàng tử từ xe ngựa ra, nhíu mày nhìn .

      Hồng Đại Sơn thi lễ với Lục hoàng tử, ánh mắt lại nhìn về phía sau , hồ nghi sao thấy tiểu Triệu phu nhân.

      "Đây là ngự y Hoàng Thượng phái tới, Tề tướng quân như thế nào?" Lục hoàng tử chỉ vào hai vị trung niên nam tử bên cạnh, với Hồng Đại Sơn.

      Trong thành tri phủ biết Lục hoàng tử đến, mang theo quan viên lớn trong thành tới đón tiếp.

      Hồng Đại Sơn mới mặc kệ những thứ này, nhìn hai ngự y kia cái, ra "Tướng quân muốn chờ tiểu Triệu phu nhân."

      muốn xuống xe ngựa Tề Hoàn vừa nghe, vội vàng nhảy xuống tới "Tam thúc Ta như thế nào, mau dẫn ta gặp người."

      Tề Thụy cũng tới, với Hồng Đại Sơn "Chúng ta là cháu tướng quân."

      Hai ngự y kia thấy Hồng Đại Sơn hoàn toàn nể mặt, sắc mặt lập tức đen lại.

      Lục hoàng tử lại lý giải Hồng Đại Sơn vì cái gì muốn thỉnh ngự y trị thương cho Tề Chính Thanh, nhìn về phía Tề Hoàn "Chúng ta xem Tề tướng quân trước ."

      Hồng Đại Sơn tìm được tiểu Triệu phu nhân theo lời Tề Chính Thanh, lại tiếp hai cái Tề công tử, trong lòng vẫn còn cân nhắc phải tiểu Triệu phu nhân tự mình đến trị thương cho tướng quân sao? Như thế nào thấy người đâu?
      tart_trung, Yoolirm Park, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 363: Trúng độc

      Tề Chính Thanh dưỡng thương chỗ trong nhà ở thành Đông Nam, tòa nhà này vốn là của phú thương Dong thành, khi người Đông Hồ phá thành, toàn gia phú thương chạy nạn, lưu lại nhà , đến nay vẫn chưa trở về, lưu lại hạ nhân hôm nay đều bị trưng dụng trong quân.

      "Điện hạ, bên này thỉnh." Trương Thủ Bị mang mặt nụ cười nịnh nọt, dẫn đám người Lục hoàng tử tới hậu viện.

      Tề Hoàn theo sát phía sau Lục hoàng tử tới sân Tề Chính Thanh dưỡng bệnh.

      Thấy viện này xung quanh đứng đầy binh sĩ, Tề Hoàn sửng sốt chút, giương mắt nhìn về phía Hồng Đại Sơn, thấy Hồng Đại Sơn hung hăng liếc mắt trừng những binh lính kia, tựa hồ rất bất mãn.

      Những binh lính này phải của Tam thúc mà là giám thị Tam thúc?

      Tề Hoàn cảm thấy ngực bị lửa giận cháy đau rát.


      Tại sao muốn giám thị Tam thúc? Tam thúc làm chuyện gì tổn thương Đại Chu? Tại sao phải đối đãi tam thúc như thế?

      Tề Thụy cũng cảm thấy tức giận, nắm chặt song quyền, trong ngực kịch liệt phập phòng.

      Lục hoàng tử tựa hồ nhận ra được tức giận của tỷ đệ, quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt, hỏi Trương Thủ Bị "Những binh lính này ở chỗ này làm gì? Bảo hộ Tề tướng quân sao?"

      Trương Thủ Bị "Gần đây truyền ra tin tức Tề tướng quân là mật thám của Đông Hồ, Xích Cương thành là do người Đông Hồ cố ý bại bởi Đại Chu, để ngừa vạn nhất..."


      "Người Đông Hồ bày cuộc để hi sinh đại tướng sao?" Lục hoàng tử lạnh giọng hỏi.

      Tất Lỗ là đại tướng Đông Hồ, ở Xích Cương thành bị Tề Chính Thanh bắn chết.

      Trương Thủ Bị quanh co "Điện hạ, đây... Đây đều là để ngừa vạn nhất..."

      "Đều lui ." Lục hoàng tử quát lên.

      “Đúng vậy, hạ quan phân phó bọn họ dời ." Trương Thủ Bị ăn khép nép.

      Ánh mắt Tề Hoàn lạnh lùng liếc , nhát như chuột, rất sợ chết, ngu xuẩn như lợn, thảo nào tin tưởng tin tức người Đông Hồ truyền ra, là người cũng nên đoán ra nguyên nhân và mục đích lời đồn truyền ra vào lúc này, Tề Chính Thanh là đại tướng Đại Chu, người Đông Hồ muốn tiến quân Đại Chu, nhất định phải loại bỏ Tề Chính Thanh, vậy mà quan viên họ Trương này lại trợ giúp người Đông Hồ đối phó người nhà.

      Bất quá lúc này Tề Hoàn tức giận cũng thể phát tác, nàng phải xem thương thế của Tề Chính Thanh trước.

      Vào phòng, mùi thuốc đông y phả vào mặt, Tề Hoàn nhìn về phía nam tử nằm ở giường hẹp, nước mắt thoáng trào ra.

      Ở trong ấn tượng của nàng, Tề Chính Thanh là tuấn tuấn lãng, cả người thoạt nhìn nhàng khoan khoái tự nhiên, đâu như hôm nay nằm ở giường như vậy, gầy trơ cả xương, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, quả thực như người tàn tật.

      "Tam thúc" Tề Hoàn và Tề Thụy về phía trước, thấp giọng kêu lên.

      Hồng Đại Sơn tới bên giường "Tướng quân, tướng quân..."

      Quân y ở bên "Độc của tướng quân tuy rằng khắc chế, nhưng thể bức từ trong cơ thể ra ngoài, cứ tiếp tục như thế... Sợ là xâm nhập lục phủ ngũ tạng."

      Tề Hoàn nghe vậy kinh hãi, để ý tới Lục hoàng tử còn ở nơi này, vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế Tề Chính Thanh.

      "Tam thúc, tam thúc, ngươi thế nào?" Tề Hoàn kêu lên.

      Tề Chính Thanh ngủ mê man tỉnh lại, trợn mắt liền thấy thiếu niên kỳ mạo xấu xí gọi tam thúc, sửng sốt chút, lập tức biết người kia là ai.

      Hồng Đại Sơn ở bên cạnh "Tướng quân, thấy được chất nữ kia của ngài, nàng khả năng còn chưa tới."


      "Nga, là cháu trai, ta sai." Tề Chính Thanh hữu khí vô lực .

      Tề Hoàn nhìn vết thương vai bên trái Tề Chính Thanh biến thành màu đen, đây ràng là dấu hiệu trúng độc.

      " thể giải độc sao?" Tề Hoàn quay đầu lại hỏi quân y.

      Quân y xấu hổ cúi đầu "Vẫn tìm được phương pháp giải độc, độc này cực kỳ hiếm thấy."

      Tề Hoàn lấy ra hộp kim châm trong hòm thuốc, ngân châm dính máu vết thương, ngân châm lập tức biến sắc, Tề Hoàn sắc mặt trầm trọng "Bắt được người bắn bị thương tam thúc?"

      Hồng Đại Sơn "Khi tướng quân bị thương người nọ tự vận, là bách tính bình thường."


      "Người nào thấy bắn tam thúc bị thương?" Tề Hoàn hỏi.

      ai thấy, khi bọn họ tra ra vị trí chạy đến, người chết, tay cầm cung tiễn, mũi tên để tự sát giống với mũi tên bắn bị thương Tề Chính Thanh.


      chừng là người Đông Hồ bắn bị thương, cái người bị chết kia cũng chưa chắc là tự sát.

      Hồng Đại Sơn cố sức vỗ bắp đùi của mình "Thế nào nghĩ tới điểm này."

      Lục hoàng tử "Hôm nay muốn tìm hung thủ kịp, A Hoàn, độc Tề tướng quân có thể giải sao?"


      Quân y rằng "Độc này hầu như chưa từng thấy qua ở trung thổ..."

      Tề Chính Thanh đối với thương thế của mình rất lạc quan "Cánh đồng hoang vu ở Đông Hồ có hồ lớn, hồ xanh biếc, bên hồ có loại cỏ, kêu cỏ Tranh Tâm, cây và rễ cỏ Tranh Tâm đều là kịch độc..."

      "Mũi tên kia là dùng cỏ Tranh Tâm?" Tề Hoàn sinh tròn mắt.

      Quân y gật đầu.

      Lục hoàng tử "Nếu biết là độc gì, sao lại thể giải?"


      "Bởi vì giải dược ở trong hoàng cung Đông Hồ." Sắc mặt Tề Hoàn trắng bệch, lo lắng nhìn Tề Chính Thanh.

      Quân y di tiếng "Ngươi biết giải dược?"

      Tề Hoàn "Giải dược của cỏ Tranh Tâm là ngũ tâm hoa, ngũ tâm hoa chỉ trồng ở trong hoàng cung."

      Đây là nàng ở đường lật tới ít thuốc thư, lý giải các loại độc dược bên kia Đông Hồ, nàng nghĩ tới tam thúc trúng loại độc lợi hại nhất này.


      Tề Thụy "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhìn tam thúc... Ta Đông Hồ tìm thuốc giải cho tam thúc."

      "Chỉ ngươi văn nhược thư sinh nơi nào còn bị biến thành dê làm thịt." Tề Chính Thanh nghiêm mặt, tức giận mắng Tề Thụy "Ai cũng cho chịu chết, cho dù Đông Hồ cũng chưa chắc lấy được ngũ tâm hoa."

      "Thế nhưng..." Tề Thụy còn muốn cái gì nữa.

      Tề Hoàn thấp giọng "Có thể thỉnh người của Quan gia trang nghĩ biện pháp."

      Lục hoàng tử hỏi "Độc này... Tướng quân có thể chống đỡ bao lâu?"


      "Cho dù thể bức độc trong người cũng hiểu, ít nhất cũng phải bức ra ít, tranh thủ thời gian." Tề Hoàn , sau đó quay đầu lại nhìn Tề Thụy "Thụy, đệ xem Quan gia trang."

      Tề Thụy hai lời đáp ứng.

      Lục hoàng tử "Ta cho người tìm thuốc giải."

      Tề Hoàn thấp mắt nhìn Tề Chính Thanh, thấy Tề Chính Thanh nhắm mắt lại ngủ mất.


      Trương Thủ Bị thấy mọi người đều an tĩnh lại, cười tới bên người Lục hoàng tử "Điện hạ, ngài đường mệt nhọc, bằng về viện nghỉ ngơi trước chút?"

      "Ngươi cũng mệt mỏi, bằng nghỉ ngơi trước?" Lục hoàng tử nhìn Tề Hoàn hỏi.

      Tề Hoàn nhàng gật đầu "Ta lập tức ."

      "Tỷ phu đâu? Tại sao thấy huynh ấy?" Tề Thụy đột nhiên hỏi.


      Tề Hoàn lúc này mới phát bọn họ vào thành đến bây giờ cũng thấy triệu ngọc, nàng nhìn về phía Hồng Đại Sơn.

      Hồng Đại Sơn "Tiểu Triệu đại nhân mang binh ứng chiến."

      Sau khi Tề Chính Thanh đoạt được Xích Cương thành trở về, binh sĩ Đại Chu đều bị kích thích, tiếng trống của Triệu Ngôn Ngọc làm hăng hái thêm tinh thần mang binh đoạt lại thành trì khác.

      Còn năm thành trì bị người Đông Hồ chiếm đoạt.

      Đây chẳng phải là vẫn thể nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc? Tề Hoàn có chút thất vọng nghĩ.

      Lục hoàng tử nhìn nàng cái, quay đầu phân phó Trương Thủ Bị, an bài khách phòng cho tỷ đệ Tề Hoàn, phải hầu hạ chu đáo.

      tart_trung, Yoolirm Park, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 364: Hoàng Thượng tin ta

      Triệu Ngôn Ngọc ở Dong Thành, Tề Hoàn mặc dù rất thất vọng, nhưng cũng sầu não quá lâu, nghỉ ngơi chốc lát, lại tới gian phòng Tề Chính Thanh, quân y chuẩn bị đổi dược cho Tề Chính Thanh, nhìn thấy Tề Hoàn cầm hòm thuốc tiến đến, hồ nghi nhìn nàng.

      Tại quân y xem ra, Tề Hoàn còn là vì cùng quan thiếu niên, chỉ là vừa rồi Tề Hoàn bày ra đối với y lý quen thuộc, khiến quân y này dám xem .

      Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, thể vì tuổi liền cho rằng đối phương kém mình.

      Tề Chính Thanh vẫn còn ở mê man.

      "Ta muốn thi châm cho Tam thúc." Tề Hoàn ra.

      Quân y kia hơi ngẩn ra "Thi châm?"

      "Thi châm bức độc." Tề Hoàn ra "Chỉ có thể dựa vào phương pháp này ổn định độc trong cơ thể Tam thúc."

      Quân y này vốn là người Triệu Ngôn Ngọc mang tới, chính là Tề Chính Thanh tin được, có chút do dự nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn " là Tam thúc ta, mười phần nắm chắc, ta cũng dám thi châm."

      Quân y gật đầu "Vậy ta ở bên cạnh trợ thủ cho ngươi."

      Bạch Hủy mang tới rượu mạnh trừ độc ngân châm, quân y cởi áo Tề Chính Thanh ra, lộ ra da thịt khẽ xám trắng.

      Màu da này bình thường, ràng cho thấy bởi vì trúng độc, Tề Hoàn nhìn vào mắt, trong lòng khó chịu, đối với người Đông Hồ càng thêm hận thấu xương.

      Nàng dùng nước ấm rửa sạch hai tay, cầm lấy ngân châm trừ độc qua thi châm cho Tề Chính Thanh.

      Từ cạn tới sâu, tại mấy đại huyệt mà châm vào.

      "Chuẩn bị hun ngải." Tề Hoàn thấp giọng , Bạch Hủy đem ngải trụ đưa tới.

      Tề Chính Thanh toàn thân mồ hôi, người da thịt xám trắng hơi đỏ lên, miệng vết thương chảy ra máu bầm màu đen.

      Quân doanh ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Tề Hoàn "Bức ra máu bầm."

      "Chỉ là bức ra chút, cách nào bức toàn bộ độc ra, vẫn là cần ngũ tâm hoa." Tề Hoàn lau mồ hôi trán. .

      Tề Chính Thanh mê man tỉnh lại, quân y giúp mặc xiêm y.

      "Tam thúc, ngài cảm thấy thế nào?" Tề Hoàn hỏi.

      Tề Chính Thanh che lấy bả vai bị thương, cười "Giống như dễ dàng chút. có đau đớn như vậy."

      "Thụy ca nhi ngày mai Quan gia trang. Quan gia trang làm ăn trải rộng các nơi, chừng tại Đông Hồ cũng có mua bán. Có lẽ có thể làm cho Đại sư huynh tìm được ngũ tâm hoa." Tề Hoàn cõi lòng đầy hi vọng .

      "Mặc cho số phận ." Tề Chính Thanh sao cả , nhìn quân y cái.

      Quân y là người thông thấu, cúi đầu . "Tướng quân. Thuộc hạ còn phải chữa thương cho những người khác trong quân doanh, cáo lui trước."

      Tề Chính Thanh gật .

      Bạch Hủy đỡ Tề Chính Thanh ngồi dậy.

      "Lão thái gia như thế nào?" Trong phòng chỉ còn người nhà bọn họ, thanh Tề Chính Thanh trầm trọng hỏi Tề lão thái gia tại kinh đô.

      Nhìn qua thần sắc Tề Chính Thanh cùng vừa rồi khác nhau rất lớn, Tề Hoàn lừa gạt . "Tổ phụ nghe ngài phản quốc vốn tin, về sau truyền đến tin tức ngài tử trận... Trúng gió. Hôm nay thần trí thanh tỉnh, lại vẫn thể xuống đất hành tẩu, cái khác cũng lo ngại, Tam thúc chớ có quá quan tâm."

      Tề Chính Thanhkhó nén thống khổ cùng phẫn nộ, khàn giọng "Hoàng Thượng tin ta."

      "Tam thúc..." thanh Tề Hoàn bị nghẹn lại.

      "Cho dù ta đoạt lại Xích Cương thành, cho dù hôm nay mạng ta treo lơ lửng, dân chúng Đại Chu vẫn tin ta!" Tất cả mọi người tình nguyện tin tưởng đồn đãi, mà tin .

      Nếu như tin tưởng , cũng vào lúc này mang binh bao quanh cả đại trạch, đây là giám thị .

      Tề Hoàn cảm thấy ủy khuất thay Tề Chính Thanh, lại biết nên an ủi như thế nào "Tam thúc, ngày nào đó bọn họ tin tưởng."

      Tề Chính Thanh cười khổ tiếng.

      "Tổ phụ có chuyện cho con với người." Tề Hoàn hạ thấp thanh , khóe mắt nhìn Bạch Hủy.

      Bạch Hủy nhàng gõ đầu, đến ngoài cửa coi chừng.

      " cái gì?" Tề Chính Thanh hỏi.

      "Tổ phụ , nếu tình cảm quân thần hết, Tề gia nên làm đều làm, có gì có thể cống hiến sức lực, bằng rời ." Tề Hoàn đem nguyên lời Lão thái gia cho Tề Chính Thanh.

      Tề Chính Thanh giật mình, nhìn về phía Tề Hoàn "Ý tứ Lão thái gia, là để cho ta về sau cũng muốn hồi kinh?"

      "Tổ phụ cảm thấy ngài lần này bị bán đứng giống mặt ngoài xem đơn giản như vậy, tại có tra ràng trước, cũng nghĩ trở về." Tề Hoàn ra.

      "Lão thái gia là hoài nghi..." Tề Chính Thanh mặt mảnh ngơ ngẩn, lắc đầu "Hoàng Thượng đối đãi ta như vậy."

      Hoàng Thượng ngay cả nhi tử của mình cũng có thể giết, chẳng lẽ còn để ý người cái thần tử? Tề Hoàn lời này chỉ dám ở trong lòng.

      "Tam thúc, ngài nghe Lão thái gia." Tề Hoàn "Hôm nay ngài bị trọng thương thể lãnh binh xuất chinh, còn bằng trước tìm địa phương non xanh nước biếc tốt bảo dưỡng thân thể."

      Tề Chính Thanh nhắm mắt lại "Lão thái gia còn có lời gì?"

      "Còn ..." Tề Hoàn mí mắt buông xuống "Đợi sau trăm tuổi, người mới có thể hồi kinh, cũng cho người thể vào triều làm quan."

      "Ta biết rồi." Tề Chính Thanh thể nghe thấy câu.

      Tề Hoàn đành lòng thêm gì nữa "Ta cấp Tam thúc sắc thuốc."

      Lão thái gia có lẽ lớn tuổi, trải qua chuyện Tống gia cùng Mộ Dung gia, trở nên càng thêm cẩn thận, ông nghĩ vận mệnh Tề gia giống hai nhà bọn họ, cũng phải lo lắng Tam thúc tạo phản hoặc là con cháu khác có mưu nghịch tâm, có số việc cho dù ngươi làm, cũng biến thành là ngươi làm.

      Lấy chiến công và địa vị của Tề gia hôm nay, cho dù cái gì cũng làm, cũng trở thành uy hiếp của người khác.

      Lão thái gia là thấy thông suốt.

      Chỉ là ủy khuất Tam thúc, bị hiểu lầm thành tay ăn chơi nhiều năm, vất vả rốt cục có thể bật hơi nhướng mày, ai ngờ chưa nổi danh cũng oan ức kết thúc.

      ...

      ...

      Ngày hôm sau Tề Thụy lên đường Quan gia trang, trước khi , Tề Hoàn giao cho phong thơ, kêu giao cho Quan Lãng.

      Đưa mắt nhìn Tề Thụy rời , Tề Hoàn mới về phòng, sắc thuốc cho Tề Chính Thanh.

      Hôm qua thi châm bức ra máu bầm màu đen cho Tề Chính Thanh, hôm nay sắc mặt Tề Chính Thanh thoạt nhìn còn xám trắng như vậy, nhưng máu độc trong cơ thể chưa hết, thân thể vẫn rất suy yếu.

      Tề Hoàn mang thuốc sắc xong đưa tới cho Tề Chính Thanh, thấy Lục hoàng tử ở bên trong chuyện với Tề Chính Thanh.

      "Điện hạ." Nàng mang mặt nụ cười miễn cưỡng, hôm nay nàng đối với mỗi người Hoàng gia đều có oán khí, nghĩ tới Tam thúc vì Đại Chu vào sinh ra tử, hôm nay bị tổn thương nặng như vậy, hoàng đế chẳng những tin , còn cho người giám thị, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhìn thấy Lục hoàng tử tự nhiên có sắc mặt tốt.

      Lục hoàng tử mỉm cười với nàng "A Hoàn."

      Tề Hoàn cúi đầu xuống, tiến lên uy Tề Chính Thanh uống thuốc.

      "Tề tướng quân, ngươi dưỡng thương tốt, những lời đồn đãi phía ngoài kia cần quan tâm, khẩu dụ của phụ hoàng vừa rồi ngươi cũng nghe được, vì ngươi làm chủ." Lục hoàng tử ra.

      "Thần tạ hoàng thượng tín nhiệm." Tề Chính Thanh thấp giọng .

      Lục hoàng tử nhìn cái "Kia ngươi nghỉ ngơi tốt, ta quấy rầy."

      "Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm." Tề Chính Thanh ở giường hành lễ, trong lãnh đạm lộ ra xa cách, ra hiệu Tề Hoàn thay tiễn Lục hoàng tử ra ngoài.

      Tề Hoàn cầm chén thuốc giao cho Bạch Hủy, đưa Lục hoàng tử ra khỏi cửa viện.

      "Điện hạ thỉnh thong thả." Tề Hoàn vẫn là cách ăn mặc thiếu niên, nàng hướng Lục hoàng tử chắp tay thi lễ, xoay người phải vào nhà.

      "A Hoàn." Lục hoàng tử gọi nàng lại.

      Tề Hoàn quay người lại "Điện hạ còn có gì phân phó?"

      "Ngày mai ta muốn quân doanh... Ngươi cần phải cùng theo ta?" Lục hoàng tử hỏi, "Ngươi phải là muốn gặp Triệu Ngôn Ngọc sao?"

      Nàng rất muốn gặp Triệu Ngôn Ngọc, nhưng muốn cùng Lục hoàng tử, huống chi hôm nay độc của Tề Chính Thanh chưa giải, nàng càng thể rời "Độc trong cơ thể Tam thúc cần phải ổn định, ta thể tách khỏi."

      Lục hoàng tử có chút thất vọng gật gật đầu, nhìn Tề Hoàn giống như còn muốn .

      Tề Hoàn lại muốn nghe cái gì, thi lễ chuẩn bị vào.

      "A Hoàn." Lục hoàng tử lần nữa gọi lại nàng, nhìn dịch dung xấu xí sau diện mạo nàng, Lục hoàng tử cảm giác mình bình tĩnh như nước tâm lại thể quay về như trước, khuôn mặt từ trước đến nay lãnh đạm đoan nghiêm lộ ra nụ cười khổ "Ta để cho Tam thúc nàng mơ hồ chịu oan, tin tưởng ta."

      Tin tưởng tương lai sau khi lên ngôi phải là đế vương “thỏ khôn chết chó săn nấu”*, tuyệt đối làm cho nàng thất vọng đau khổ.

      *“Thỏ khôn chết chó săn nấu” là câu chỉ về số phận của những thần tử thời phong kiến. Sau khi cáo, thỏ chết chó săn cũng phải bị giết theo; khi nước địch bị đánh bại công thần cũng bị tiêu diệt.


      Tề Hoàn giật mình, hồ nghi nhìn Lục hoàng tử.

      Kỳ tất cả mọi người lòng dạ biết , hoàng đế thân thể càng ngày càng kém, qua hai năm ... Đến lúc đó Lục hoàng tử đăng cơ, dựa vào thành tích của Tề Chính Thanh và Triệu Ngôn Ngọc, tương lai địa vị tự nhiên thấp.

      Chỉ sợ tân đế lo lắng hai người này uy hiếp chính mình, dẫn đến kết cục“thỏ khôn chết chó săn bị nấu”.

      Nhưng Lục hoàng tử tại sao phải với nàng những điều này?

      "Đa tạ điện hạ." Tề Hoàn nhàn nhạt .

      Lục hoàng tử ở trong lòng thầm than tiếng, xoay người rời .

      Tề Hoàn trở về phòng, Tề Chính Thanh uống thuốc xong buồn ngủ.

      ngày hôm sau Lục hoàng tử xuất phát quân doanh, từ Dong Thành đến tiền tuyến, ít cũng phải ngày đường, mấy ngày nay khí trời tốt, hơn nữa mưa phùn nửa tháng, làm cho nhiều binh sĩ đến từ phương bắc đều thể quen.

      Triệu Ngôn Ngọc và Ninh Triều Vân tự mình nghênh đón Lục hoàng tử.

      Lục hoàng tử cho người mang đến vài xe rượu phân cho binh lính sưởi ấm, Triệu Ngôn Ngọc cười cho phép uống rượu say.

      "Điện hạ, đường khổ cực." Ninh Triều Vân ra với Lục hoàng tử, đón vào trong lều.

      "Các ngươi càng vất vả." Lục hoàng tử , nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc "đại quân Đông Hồ so với trước như thế nào?"

      Triệu Ngôn Ngọc từng xuất chinh làm quân sư.

      "Khác biệt trời vực." Triệu Ngôn Ngọc ra ý nghĩ của mình.

      Lục hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng " như vậy, người Đông Hồ vẫn dấu thực lực."

      "Chỉ sợ khi đó Mộ Dung Viêm sớm cấu kết với Tháp Tang, mục tiêu người Đông Hồ là Nam Cương, cho nên mới phải dấu thực lực yếu thế." Ninh Triều Vân .

      Triệu Ngôn Ngọc rót chén trà nóng cho Lục hoàng tử "Tháp Tang người này đơn giản, tâm tư quỷ dị, trước Xích Cương thành bị chiếm đóng, là bị thiết kế."

      "Tề tướng quân tổn thương cũng là phái người làm?" Lục hoàng tử hỏi.

      "Trừ ra, còn có thể là ai?" Ninh Triều Vân trả lời.

      Lục hoàng tử nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái "A Hoàn tại Dong Thành."

      Tề Hoàn tới trị thương cho Tề Chính Thanh, Triệu phu nhân viết thơ với , Triệu Ngôn Ngọc trong lòng cảm kích, chỉ là cách nào Dong Thành gặp nàng cảm thấy có chút thất vọng thôi.

      Ninh Triều Vân nghe Tề Hoàn đến Dong Thành, tuấn mi nhíu lại "Như thế nào đến chỗ này, rối loạn, nàng nữ tử chẳng phải là rất nguy hiểm?"

      Triệu Ngôn Ngọc cười "A Hoàn thể so với nữ tử bình thường."

      Đúng vậy, nếu như có thể so với nữ tử bình thường, sao đến bây giờ còn nhớ mãi quên.


      Last edited: 6/9/16
      tart_trung, Yoolirm Park, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :