1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 22:

      Phương Thừa Nhiên nhìn thoáng qua quần jeans và áo T shirt trắng người mình, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt vào phòng tiếp tân bên cạnh.

      Giám đốc Hoàng làm việc trong phòng tiếp tân, nhìn thấy Phương Thừa Nhiên xông vào, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn : “Phương thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?”

      “Xuỵt! Đừng chuyện!” Phương Thừa Nhiên làm dấu tay im lặng với , nhàng mở cửa ra, từ trong khe cửa nhìn lén tình hình ở trong đại sảnh.

      Dương Vi và Thịnh Lôi từ thang lầu xuống, Thịnh Lôi cười ngừng: “Cậu đúng là giáo, dạy bảo người rất tự nhiên.”

      Má Dương Vi hơi hồng, giơ tay lên phẩy phẩy bên tai mình: “Phù – tớ ở trường học nhịn lâu như vậy, hôm nay mắng chửi người thoải mái.” Chỉ tiếc tiền cơm trưa, vẫn còn chưa ăn no.

      làm khó cậu.” Thịnh Lôi cười hồi, lại ghé sát vào thấp giọng hỏi: “Cậu kích động như vậy, phải là có liên quan đến Kỳ Tiếu Ngôn đấy chứ?”

      Dương Vi thề thốt phủ nhận: “ phải.”

      phải? Vậy tại sao đột nhiên cậu lại cắt tóc?”

      Dương Vi buồn cười nhìn ấy: “Thưa luật sư, cậu quản gia đình người ta nề nếp, còn muốn quản tớ cắt tóc hay cắt tóc sao?”

      “Được rồi.” Thịnh Lôi làm tư thế đầu hàng, “Tớ biết bây giờ cậu vẫn còn thích Kỳ Tiếu Ngôn.”

      Lông mày của Dương Vi giật giật, trả lời, Thịnh Lôi nhìn cái : “Sau khi thấy nhiều đàn ông cặn bã như vậy, tớ cảm thấy thực ra Kỳ Tiếu Ngôn cũng tệ, cậu có nghĩ đến phục hôn với ?”

      Dương Vi sửng sốt chút, mỉm cười với ấy: “Cậu còn nhận vụ kiện phục hôn?”

      Thịnh Lôi xua tay, cười : “ok, tớ ngậm miệng, hỏi nữa.”

      Hai người đến đại sảnh, Thịnh Lôi lấy chìa khóa xe trong túi ra, nhìn Dương Vi : “Cậu chờ tớ ở chỗ này, tớ lấy xe, chúng ta đến chỗ khác ăn tiếp.”

      “Được rồi.” Dương Vi gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh, Phương Thừa Nhiên nhàng đóng cửa lại, cau mày suy nghĩ lúc.

      Kể từ khi hôn Dương Vi cái, cũng có liên lạc với Dương Vi, vừa vặn hôm nay có thể nhân cơ hội này để hóa giải xấu hổ, thể lãng phí cách vô ích.

      ngẩng đầu, nhìn máy tính phía sau giám đốc Hoàng

      Toàn thân giám đốc Hoàng dựng cả tóc gáy lên, theo bản năng rụt người vào trong ghế ngồi: “Cậu….Rốt cuộc có việc gì sao?”

      Phương Thừa Nhiên đột nhiên cười quyến rũ với , hai tay chống mặt bàn, người hướng về phía trước: “ có thể cởi quần áo được ?”

      Giám đốc Hoàng: “......”

      có thể tưởng tượng ra nước sông Hoàng Hà dâng lên đến tận trời, nhưng trăm triệu lần cũng nghĩ đến Vương lão ngũ kim cương như Phương thiếu gia, lại có thể… thích đàn ông!

      khẩn trương ôm lấy ngực, sợ hãi nhìn Phương Thừa Nhiên: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

      “Tôi muốn cởi quần áo.” Khóe miệng Phương Thừa Nhiên hàm chứa ý cười, lại đến gần giám đốc Hoàng hơn chút. Tấn công áp sáp làm cho giám đốc Hoàng suy sụp, hoa lê đái vũ cởi áo khoác ngoài của mình đưa ra, Phương Thừa Nhiên lại liếc mắt quan sát người : “Quần cũng cởi.”

      Giám đốc Hoàng: “......”

      Giám đốc Hoàng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

      Lúc Phương Thừa Nhiên mặc âu phục của tổng giám đốc Hoàng ra khỏi văn phòng, Dương Vi vẫn còn ngồi ở ghế sô pha nghịch di động. Phương Thừa Nhiên sửa lại cổ áo sơ mi chút, sau đó mỉm cười cái, nhấc chân đến chỗ Dương Vi.

      “Dương Vi, trùng hợp như vậy?” Giọng của rất trong trẻo, giống như đóa mùa xuân nở rộ trong yên lặng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Dương Vi nhìn thấy , có chút bất ngờ, từ ghế sô pha đứng lên: “Phương Thừa Nhiên, ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu làm việc à?”

      “Ừ.” Phương Thừa Nhiên cười cười, khóe môi khẽ giương lên độ cong vừa phải, “Tớ có thể giúp cậu cái gì ?”

      Dương Vi : “Tớ đến ăn đây ăn cơm cùng bạn, ấy lấy xe .”

      “Vậy à.” Phương Thừa Nhiên nhìn , vừa mới tạo được ấn tượng tốt, chuẩn bị mời xem phim, nhân viên quản lý ở phía trước hoảng hốt chạy tới.

      “Giám đốc Hoàng, tốt rồi! Bộ phận tiếp tân và bộ phận phòng khách xảy ra tranh cãi ở lầu! Quản lý Từ bảo tôi tới tìm ….” Lúc nhân viên quản lý đến trước mặt Phương Thừa Nhiên, mới chậm rãi ngậm miệng, chỉ có ánh mắt toát ra chút ngạc nhiên—FML! Làm thế nào mới có buổi sáng gặp, giám đốc Hoàng trở nên đẹp trai như vậy!

      (*)FML: câu chửi thề

      Sau vài lần quan sát Phương Thừa Nhiên, mới nhận ra đây là công tử nhà chủ tịch, lập tức biết phải làm sao đứng yên tại chỗ.

      Dương Vi đứng ở bên nhìn, mặt Phương Thừa Nhiên vẫn duy trì nụ cười, cuối cùng chỉ có thể giả bộ: “ đừng vội, từ từ .”

      Miệng nhân viên quản lý mở ra lại khép vào vài lần, nhưng từ đầu đến cuỗi cũng thể phát ra thanh, trái lại Dương Vi mở miệng trước: “Vì sao ấy lại gọi cậu là giám đốc Hoàng?”

      ......

      Phương Thừa Nhiên hít sâu hơi, quay đầu cười với Dương Vi : “Tiếng phổ thông của ấy được chuẩn, ấy muốn gọi là giám đốc Phương.” xong quăng ánh mắt cho nhân viên quản lý, nhân viên quản lý nhất thời phấn khởi trong lòng, gật đầu như dã tỏi: “Đúng đúng, tôi là muốn gọi giám đốc Phương!”

      Phương Thừa Nhiên vừa lòng cười cười: “Vừa rồi bộ phận tiếp tân và bộ phận phòng khách xảy ra tranh cãi, là xảy ra chuyện gì?”

      “À, đúng! Sáu giờ sáng khách của phòng 1818 có gọi cơm Tây, bộ phận phòng khách bảo bộ phận tiếp tân đưa cơm lên, nhưng bộ phận tiếp tân lại bảo bộ phận phòng khách đưa lên, bây giờ quản lý Từ vẫn còn ở trong văn phòng tranh cãi!”

      Lông mày Phương Thừa Nhiên giật giật, buổi sáng khách sạn phục vụ cơm Tây, khách tùy hứng như thế, chắc chắn là có thẻ hội viên bạch kim của khách sạn.

      liếc mắt nhìn nhân viên quản lý cái, hỏi: “Đưa cơm phải do nhân viên phục vụ của nhà hàng cơm Tây phụ trách sao?”

      Nhân viên quản lý : “Vốn là như vậy, nhưng nhà hàng cơm Tây sáu giờ còn chưa bắt đầu làm việc, quản lý Diêu của nhà hàng cơm Tây bảo đầu bếp chuyên biệt đến để chuẩn bị bữa sáng cho vị khách kia, nhưng việc đưa cơm lên do chúng tôi tự giải quyết. ra đây cũng phải lần đầu tiên, Trước kia đều là nhân viên tiếp tân của chúng tôi đưa cơm lên, nhưng lần này lại bảo chúng tôi , mọi người trong lòng thoải mái, liền tranh cãi với ấy.”

      Phương Thừa Nhiên : “Nếu quản lý Diêu gọi đầu bếp, gọi thêm nhân viên phục vụ có vấn đề gì đâu?”

      Nhân viên quản lý thở dài: “Nhân viên phục vụ của nhà hàng cơm Tây muốn làm sớm như vậy, bộ phận ăn uống vốn là bộ phận lớn nhất tron khách sạn, hơn nữa quản lý Diêu rất hiếu thắng, các ấy chút cũng muốn chịu thua thiệt.”

      Phương Thừa Nhiên cau mày suy nghĩ, với nhân viên quản lý: “Sau này nếu gặp được tình huống như vậy, bộ phận tiếp tân và bộ phận khách hàng hãy tuyển nhân viên trực ban dáng dấp xinh đẹp, phụ trách đưa cơm.”

      Nhân viên quản lý nháy mắt mấy cái, gật đầu với : “Tôi biết rồi, bây giờ tôi truyền đạt ý của .”

      Tiếng giày cao gót của nhân viên quản lý xa, Dương Vi nhìn về phía Phương Thừa Nhiên cười : “Công việc giám đốc này cậu làm rất tốt, như vậy cho dù bị phái làm công việc vốn thuộc về mình, cũng loại cảm giác vinh dự giải thích được.”

      Phương Thừa Nhiên làm bộ ho khan tiếng, sửa sang lại quần áo của mình: “Mọi người cùng làm việc trong khách sạn, các bộ phận đương liên là phải hợp tác với nhau, thể chỉ quét tuyết ở trước cửa nhà mình, mặc kệ sương giá sân nhà người khác được.”

      Dương Vi phốc tiếng bật cười: “Giám đốc Phương có tài văn chương.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gõ cửa phòng 1817, thanh giày cao gót từ xa đến gần, sau đó tiếng mở cửa vang lên, khuôn mặt của Dì Triệu xuất ở sau cửa.”

      “Dì Triệu, cháu tới đưa dì ra sân bay.”

      Dì Triệu cười mời Kỳ Tiếu Ngôn vào cửa, với : ‘Chờ dì chút, dì thu dọn này nọ xong ngay.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu, đứng ở bên chuyên, dì Triệu thu dọn mọi thứ cất vào trong va ly hành lý, di động bàn đột nhiên vang lên: “Xin chào. Còn chưa xong. Lúc trước phải xong rồi sao? Được rồi, tôi biết rồi.”

      Bà tắt điện thoại, có chút ngượng ngùng nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Có số việc xảy ra, dì có thể còn phải ở đây thêm hai ngày nữa, xin lỗi, để cho cháu tới đây tay chuyến.”

      Vẻ mặt của Kỳ Tiếu Ngôn có gì thay đổi, thậm chí ngay cả mày cũng nhíu cái: “ có gì, có cần cháu giúp gì làm thủ tục gia hạn đặt phòng ạ?”

      Dì Triệu lắc đầu : “ cần, có thể tự làm được, cháu còn chưa ăn trưa đúng ? Để mời cháu ăn trưa, coi như bồi tội.”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Dì Triệu cần khách khí, cháu ăn cơm trưa đâu ạ, cháu còn phải trở về trường học chuyến.”

      “Được rồi.” Dì Triệu cũng giữ nữa, Kỳ Tiếu Ngôn chào tạm biệt bà, ra khỏi phòng.

      Lúc này phòng đối diện 1818 lại truyền đến thanh mở cửa, khi người trong phòng ra, hai người đều đứng ngây ngẩn ở cửa.

      “Học trưởng Kỳ?” Tống Cẩn gỡ kính to đeo mặt xuống, có chút vui mừng ngạc nhiên nhìn : “Sao lại ở đây?”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu với ta, đến chỗ thang máy: “ đưa bạn của mẹ đến đây.”

      là trùng hợp.” Tống Cẩn theo vào thang máy, cười cười với , “phòng của em ở nhà sửa chữa, em tạm thời ở tại khách sạn này. Hai ngày nữa là có thể về nhà rồi, lúc đó mời đến ăn cơm.”

      Kỳ Tiếu Ngôn có gì phản ứng, Tống Cẩn cũng biết thế này là đồng ý hay đồng ý.

      Cửa thang máy “Đinh” tiếng mở ra, nhân viên tiếp tân đứng chờ ở bên ngoài lễ phép cúi mình chào bọn họ, nghiêng người để cho bọn họ ra trước. Tống Cẩn kéo thấp vành mũ xuống, cùng Kỳ Tiếu Ngôn bước ra khỏi thang máy. Vừa đến đại sảnh, bước chân của Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên dừng lại, Tống Cẩn nghi hoặc nhìn về phía trước, thấy nam nữ đứng trước quầy tiếp tân chuyện với nhau.

      Người đàn ông đưa lưng về phía , nhìn thấy mặt mũi của , nhưng mà nữ sinh kia nhớ – tuy rằng thay đổi kiểu tóc, nhưng đúng là vợ trước của Kỳ Tiếu Ngôn.

      Lúc này Dương Vi nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn, tươi cười mặt thoáng cái cứng đơ. Người con cạnh Kỳ Tiếu Ngôn kia, tuy rằng có đội mũ đeo kính, quần áo cũng ăn mặc lôi thôi, nhưng chính là Tống Cẩn.

      Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn ngây ngốc chút, lời đến quầy tiếp tân, ánh mắt Tống Cẩn giật giật, cũng theo đến. Phương Thừa Nhiên xoay người nhìn sang chỗ khác theo tầm mắt của Dương Vi, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn, trong khí giống như nổ ra những tiếng “Bùm bùm”.

      “Các người làm gì ở chỗ này?” Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặt, vừa mở miệng làm cho mọi người xung quanh cảm thấy khí giảm xuống độ. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân đảo vòng qua bốn người bọn họ, cười đưa thẻ mở cửa phòng cho Phương Thừa Nhiên: “Phòng của ngài được rồi, phòng 1106, đây là thẻ mở cửa phòng của ngài.”

      Nhiệt độ khí dường như lại giảm xuống vài độ, ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn liếc nhìn tấm thẻ mở cửa phòng cái, ngẩng đầu lên với Dương Vi: “Hai người thuê phòng?”

      Sắc mặt của thực thể nào đẹp nổi, nhưng trong lòng Phương Thừa Nhiên muốn tung pháo hoa -- Khách sạn của tại sao lại có nhân viên thông minh đến như vậy chứ! Phải tăng lương!

      Nhận được ánh mắt tán dương của Phương Thừa Nhiên, tươi cười mặt nhân viên tiếp tân càng ngọt hơn.

      Dương Vi nhìn thoáng qua Tống Cẩn đứng bên cạnh Kỳ Tiếu Ngôn, ở trong lòng cười ha ha: “Vậy hai người các tới đây làm cái gì?”

      Nhân viên tiếp tân nghe vậy, cười với Kỳ Tiếu Ngôn: “Tiên sinh, ngài muốn trả phòng ạ? Xin lấy thẻ mở cửa phòng và tiền thế chấp ra ạ.”

      Bây giờ Phương Thừa Nhiên quả thực rất muốn đề bạt này lên chức quản lý.

      Lần này Dương Vi thực bật cười thành tiếng ha ha: “À, ra là hai người đến trả phòng.”

      Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, rốt cục nhịn được nữa kéo lấy Dương Vi, lời lôi rời khỏi khách sạn.
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu16 others thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      lôi chị lên xe, lao về nhà và vứt lên giường =DDDDDDDDDDDDDD
      Phamthanhhuongduyenktn1 thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tiếu cặp vợ chồng này quá.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 23:

      Xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước cửa khách sạn, mở cửa xe kế bên tài xế ra, ném Dương Vi vào trong, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát giống như mây bay nước chảy.

      ghế phó lái để cái gối ôm màu hồng nhạt, là của Dương Vi. Dương Vi nhìn cái gối ôm kia khẽ giật mình, chợt nghe Kỳ Tiếu Ngôn ở sau lưng “Phanh” tiếng đóng cửa xe lại. Dương Vi co rút khóe miệng, đem gối ôm đặt ở đùi, thắt chặt dây an toàn.

      Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn lên xe, sắc mặt vẫn trầm như trước làm cho người ta sợ hãi, lái xe rời , dọc đường câu nào. câu nào, Dương Vi cũng mở miệng trước. Chẳng được bao lâu, di động của vang lên. Dương Vi lấy di động trong túi xách ra, là Phương Thừa Nhiên gọi tới.

      liếc mắt nhìn Kỳ Tiếu Ngôn ở bên cạnh cái, tắt điện thoại, gửi tin nhắn: “Tớ liên hệ với cậu sau.”

      Màn hình di động vừa mới hiển thị tin nhắn gửi thành công, di động lại vang lên, lần này là Thịnh Lôi: “Cậu đâu rồi?”

      Dương Vi giọng : “Tớ tạm thời có chút việc, cậu trước , cần chờ tớ.”

      Đầu bên kia điện thoại quả nhiên Thịnh Lôi nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì mà cậu gấp như vậy?”

      Dương Vi : “Tớ kể với cậu sau.” xong liền tắt điện thoại, tiếp tục yên lặng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.

      Vừa rồi, trong cơn tức giận Kỳ Tiếu Ngôn lôi Dương Vi , lúc này cũng biết phải lái xe nơi nào, chỉ có thể vòng quanh mục đích đường cái. Khi lái vòng quanh đến lần thứ ba, rốt cục Dương Vi nhịn được hỏi: “ lạc đường à?”

      Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, ngay cả mắt cũng liếc nhìn cái, tiếp tục lái xe vòng quanh đường phố. Đến vòng thứ năm, cảnh sát giao thông ngăn xe của lại, gõ cửa kính xe hỏi: “Tiên sinh, lạc đường à?”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      “Phì.” Dương Vi ngồi ghế phó lái cười đến dừng lại được, cảnh sát giao thông kiểm tra giấy đăng ký xe và bằng lái, mới thả cho bọn họ .

      Lúc xe lại được , rốt cục Kỳ Tiếu Ngôn cũng mở miệng : “Em khách sạn làm cái gì?”

      Dương Vi buồn cười : “Kỳ tiên sinh, khách sạn kia là của nhà mở sao? Còn cho người khác vào ăn cơm?”

      Kỳ Tiếu Ngôn hỏi ngược lại: “Ăn cơm cần thuê phòng sao?”

      “Đây cũng phải là em thuê phòng, hỏi Phương Thừa Nhiên ý.”

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, trầm mặc lúc mới : “ tới đón bạn của mẹ, ở hành lang gặp Tống Cẩn.”

      Dương Vi bất giác bĩu môi: “ đoán xem phóng viên có thể đưa tin hay ?”

      quan tâm phóng viên có đưa tin hay .”

      Giọng của Kỳ Tiếu Ngôn giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, bắn tung tóe trong khoang xe. Dương Vi trầm mặc, gối ôm trong tay bị biến thành các loại hình dạng, giọng lạnh lẽo của Kỳ Tiếu Ngôn lại lọt vào lỗ tai: “Vì sao phải cắt tóc?”

      Vấn đề này giống như lưỡi dao, bỗng chốc đâm thẳng vào trong lòng Dương Vi. giễu cợt liếc mắt nhìn Kỳ Tiếu Ngôn cái, cười lạnh : “Thế nào, giống với mối tình đầu của , cho nên Kỳ tiên sinh thích?”

      Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn nhíu chặt lại với nhau: “Em có biết em cái gì ?”

      Trong lòng Dương Vi rất buồn bực, thái độ cũng cũng ác liệt hơn: “Em cái gì còn biết sao? Kỳ tiên sinh, phải là thấy em giống Tống Cẩn, mới kết hôn với em à? Còn cái gì mà nhất kiến chung tình, đừng tưởng rằng chỉ số thông minh của cao có thể tùy tiện lừa người khác! “

      Tay cầm lái của Kỳ Tiếu Ngôn nắm lại chặt, nghiêng đầu, híp mắt nhìn Dương Vi: “Em dùng cái phương thức gì cho ra được kết luận như vậy?”

      Trong nháy mắt Dương Vi bùng nổ: “Đừng với em về Goldbach! Tạp chí cũng đăng lên rồi còn muốn lừa em sao?!”

      Kỳ Tiếu Ngôn mím môi, quay đầu thèm thêm gì nữa.

      đường hai người đều đặc biệt trầm mặc, Kỳ Tiếu Ngôn lái xe vào sân trường Đại học Đế Đô, cuối cùng dừng lại ở dưới lầu ký túc xá của những người độc thân trong trường. Dương Vi đẩy cửa xe bước xuống, cau mày đánh giá tòa nhà màu đỏ gạch trước mắt vài lần: “ đưa em đến đây làm gì?”

      Kỳ Tiếu Ngôn đóng cửa xe lại, mặt chút thay đổi đến trước mặt : “ lên cùng với .”

      “Vì sao em lại phải lên cùng với ?” tâm lý chống đối của Dương Vi lại nổi lên, đứng tại chỗ chịu . Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , hề tức giận hỏi: “ phải ?”

      !” Dương Vi kiên quyết tỏ thái độ.

      Chân dài của Kỳ Tiếu Ngôn nhấc lên, hai bước đến trước mặt bế ngang người lên.

      Trong giây phút hai chân rời khỏi mặt đất, tâm của Dương Vi hình như cũng theo đó mà treo lên trung. theo bản năng vòng tay lên cổ Kỳ Tiếu Ngôn, con mắt xinh đẹp mang theo tia tức giận: “ làm cái gì vậy? Thả em xuống nhanh!”

      “Đừng ầm ĩ, bà Kỳ.” Giọng êm ái của Kỳ Tiếu Ngôn giống như tiếng đàn dương cầm vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả ra làm cho hai má Dương Vi nóng lên. quay đầu chỗ khác, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn nữa, hình dáng và gương mặt của có thể dễ dàng trêu trọc cảm xúc của : “Kỳ tiên sinh, em phải là bà Kỳ nữa.”

      Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cong lên, gì, trong thang máy im lặng chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Dường như trải qua thế kỷ, cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Kỳ Tiếu Ngôn ra ngoài để Dương Vi xuống mặt đất.

      Dương Vi sửa sang lại quần áo người minh, nhìn bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn mở cửa. từng rất nhiều lần, bọn họ đều cùng nhau về nhà giống như vậy. Dương Vi thích cảm giác vào nhà cùng với Kỳ Tiếu Ngôn. Chóp mũi của có chút cay cay, hít mũi cái, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

      “Em còn đứng đó làm gì?” Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở cửa gọi , Dương Vi cắn môi, hung tợn vào nhà.

      Kỳ Tiếu Ngôn cúi đầu cười tiếng, ở sau lưng đóng cửa phòng lại.

      Sau khi vào cửa, Dương Vi vẫn đứng bất động trong phòng khách, nhưng ra ánh mắt ngược lại ngừng đánh giá “Nhà mới” của Kỳ Tiếu Ngôn. Ký túc xá độc thân của giáo viên được trường học cấp cho có điều kiện tốt hơn nhiều so với sinh viên, nhưng mà cũng chỉ có hai phòng ngủ đơn giản và phòng khách, diện tích lớn, càng có lắp đặt thiết bị gì sang trọng. Vật dụng trong phòng cũng nhiều, trong phòng khách chỉ có chiếc bàn và chiếc sô pha, ngoài cửa sổ có treo vài cái áo sơ mi trắng.

      Dương Vi trừng mắt nhìn, để cho Kỳ Tiếu Ngôn phải ở chỗ này, thực có lỗi.

      Trở về cái Kỳ Tiếu Ngôn vẫn ở trong phòng ngủ tìm kiếm gì đó, Dương Vi đến cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, có chút kiên nhẫn hỏi: “ rốt cục tìm cái gì?”

      Kỳ Tiếu Ngôn lấy quyển album ảnh trong hòm ra, vỗ vỗ bụi mặt: “Chính là cái này.”

      đứng lên, để quyển album tay lên bàn máy tính, nghiêng đầu với Dương Vi: “Qua đây.”

      Dương Vi đứng tại chỗ hai giây, mới nhấc chân đến. Ngón tay thon dài của Kỳ Tiếu Ngôn lướt nhanh qua những tấm ảnh, giống như những con bướm nhảy múa những khóm hoa. Dương Vi nhìn mà đầu có chút choáng váng, cũng may đúng lúc Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại, để quyển album xuống trước mặt : “Chính là cái này, em nhìn xem.”

      Dương Vi liếc mắt nhìn cái, mới cúi đầu nhìn xuống. album là tấm ảnh tập thể, bối cảnh là trong sân bóng rổ. Dương Vi liếc mắt cái liền nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở giữa đội hình, mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ trắng, tóc được vén gọn ra sau đầu, mặt chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào máy ảnh.

      “Đây chính là Tống Cẩn, lúc ấy là quản lý đội bóng.”

      Đầu ngón tay của Kỳ Tiếu Ngôn chỉ chỉ người nữ sinh, lại nhanh chóng thu về. Dương Vi theo bản năng nhìn sang, trong ảnh chụp là nữ sinh, tóc ngắn được cắt chỉnh tề, mặc chiếc áo T shirt kiểu Âu Mĩ rộng thùng thình và quần cùng loại màu đen, ôm quả bóng rổ trong tay, cười nhăn nhở về phía màn hình.

      “Bây giờ em còn cảm thấy em giống ấy ?”

      Giọng nóng lạnh của Kỳ Tiếu Ngôn, giống như cánh bướm vỗ cánh nhàng, nhưng chỉ cử động cũng có thể kích hoạt cơn sóng thần.

      Con mắt của Dương Vi giật giật, thu hồi ánh mắt nhìn ảnh chụp.

      Quả chút cũng giống, nếu như Kỳ Tiếu Ngôn , cũng nhận ra được đây là Tống Cẩn.

      quen Tống Cẩn lúc ấy còn gọi là Tống Hiểu Phương, Tống Cẩn mà em nhìn thấy bây giờ, cũng chỉ là thần tượng mà công ty tạo ra.” Kỳ Tiếu Ngôn khép lại quyển album, cất nó trở về trong hòm.

      Dương Vi cúi đầu đứng ở chỗ, lời nào cũng di chuyển, chỉ là tay cầm túi xách bỗng chốc siết chặt thêm chút.

      “Nhưng mà kiểu tóc này của em cũng rất đẹp.” Giọng của Kỳ Tiếu Nhiên đột nhiên từ trước mặt truyền tới, Dương Vi ngẩng đầu lên nhìn cái, sau đó được tự nhiên rời tầm mắt.

      Khóe miệng Dương Vi vô ý cong lên chút ý cười, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, tán thưởng : “Hình như gần đây năng lực thẩm mỹ của Kỳ tiên sinh được nâng cao. Ảnh chụp em xem rồi, bây giờ có thể cho em về nhà rồi hay ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ : “Em ăn cơm trưa chưa?”

      Dương Vi : “Vốn tính ăn, nhưng đường bị mang rồi.”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Vậy để bồi thường bữa trưa cho em.” xong, bước vào phòng bếp, Dương Vi cũng vào nhìn chút, thấy lấy ít thịt và rau cải trong tủ lạnh ra, hơi hơi nhíu mày. Kỳ Tiếu Ngôn biết nấu ăn đương nhiên biết, hơn nữa đồ ăn Kỳ Tiếu Ngôn làm còn rất ngon. Chẳng qua bình thường phần lớn đều là làm, muốn ăn đồ giáo sư Kỳ tự tay xử lý, phải lúc nào cũng có lộc ăn.

      Vì thế bây giờ Dương Vi vội mà , đứng ở cửa, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn hỏi: “Thế nào lại tự mình nấu cơm, căn tin cách nơi này cũng xa.”

      Kỳ Tiếu Ngôn chờ nước trong bồn đầy, đem rau cải thớt đổ vào: “Thỉnh thoảng cũng tự mình làm.”

      Dương Vi khoanh tay đứng ở bên nhìn, cũng có ý lên trợ giúp, sau khi đứng hồi, liền ra phòng khách xem ti vi.

      Bữa cơm này Kỳ Tiếu Ngôn làm rất có hiệu suất, sau nửa giờ hoàn thành. Dương Vi nhìn ba món mặn món canh bàn, sau khi nếm thử mỗi thứ miếng, cố ý làm khó dễ : “Đuôi phượng xào quá mặn, thịt lợn xào ớt xanh chưa đủ cay, đậu ve còn hơi sống, canh đậu phụ hoàn toàn có hương vị.”

      Kỳ Tiếu Ngôn mặt đổi sắc cầm lấy đôi đũa, mỗi món ăn đều nếm thử chút: “Cá nhân cảm thấy ngon hơn so với món ăn em làm nhiều.”

      Dương Vi: “......”

      ăn!

      Cuối cùng đồ ăn bàn cũng bị hai người tiêu diệt sạch , Dương Vi ợ lên tiếng hạnh phúc, cảm thấy cơm tối nay có lẽ có thể tiết kiệm rồi.

      Thừa dịp Kỳ Tiếu Ngôn rửa bát ở trong bếp, Dương Vi cầm theo túi xách vọng vào trong tiếng: “Em về đây!” Kỳ Tiếu Ngôn chưa kịp trả lời, chạy nhanh ra ngoài.

      Nghe được tiếng đóng cửa rất . Kỳ Tiếu Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay vào tiếp tục rửa bát.

      Sau khi về nhà, Dương Vi liền ngủ thẳng giấc đến sáu giờ tối. Nghĩ đến tí nữa còn phải lên lớp, cuối cùng Dương Vi mới bò dậy từ giường, mở máy tính lên.

      có việc gì nên Dương Vi dạo Weibo lúc, đầu trang là bài viết mới đăng của Đợi chút ba phút đồng hồ. thay cho mình hình đại diện mới, Dương Vi di chuyển con chuột, thấy lúc xế chiều có trạng thái Weibo mới được cập nhật – Hôm nay tâm trạng của tôi được tốt, có chương mới, tôi chỉ muốn yên lặng. [cúi chào]

      Rất nhiều bình luận của độc giả hỏi ấy là ai, Dương Vi cười tiếng, gửi tin nhắn riêng:“Thân mến, bị ốm à [⊙o⊙]?”

      Đợi chút ba phút đồng hồ v: Tôi theo đuổi nữ thần của tôi, nhưng tiến triển được thuận lợi cho lắm [ノへ ̄,]

      Dương Vi cũng quá để ý đến hai chữ nữ thần này, chỉ là có lòng tốt cổ vũ : “Thân mến, cố gắng lên, Nhậm Doanh Doanh còn có thể theo đuổi được Lệnh Hồ Xung, Mục Quế còn có thể theo đuổi được Dương Tông Bảo, nhất định có thể theo đuổi được nữ thần của mình!”

      Đợi chút ba phút đồng hồ v: Cám ơn, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều rồi ^_^.

      phút sau, Dương Vi nhận được tin nhắn của Phương Thừa Nhiên: “Ngày mai cậu có rảnh ? Tớ muốn mời cậu xem phim ^_^
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu17 others thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      ồ, thiếu đoạn vứt lên giường rùi :)))))))))))))))))))) :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Thuy12497duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :