1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ẳng, ẳng, phu quân là trung khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      cái đó .... lại gây ra họa gì nữa rồi, haizzzzz, có suy nghĩ tích cực nhưng còn phải cố gắng a. thanks edit nhiều nha. :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 16

      Tiểu Thất cảm thấy, cho dù nàng cố gắng muốn bình phục tâm tình của mình, cũng che dấu được mình sắp bộc phát lửa giận. Cái váy yên lành của nàng, để ở bên giường, cứ thế lấy ra, meo meo cái meo, này này, có chuyện nào làm nàng phát hỏa hơn.

      Hơn nữa, nàng càng thể nhịn chính là, người này thế nhưng vẻ mặt dương dương đắc ý, dương dương đắc ý a! Chẳng lẽ, cảm giác mình làm chuyện tốt sao? Quả nhiên, mặc dù biến thành người, mặc dù biết , nhưng mà, ở trong lòng, vẫn là con chó ngốc, ngốc thể ngốc hơn. tức chết!

      Cố Diễn nhếch miệng cười, cảm thấy, Tiểu Thất nhất định khen ngợi , đây là nhất định, ai bảo khéo hiểu lòng người như vậy đây! Nên biết, đại nam nhân biết giặt quần áo, là quá dễ dàng. Huống chi, trong lòng Tiểu Thất, mình vẫn còn là con chó, con chó biết giặt quần áo cho chủ nhân, đây là cỡ nào khó được, chó nhà ai thông minh lanh lợi đến trình độ này, cho nên , Tiểu Thất nhất định vui đến ngớ ngẩn.

      Cố Diễn cảm thấy, nếu mình làm chuyện tốt, nhất định thể chủ động cầu xin khen ngợi, như vậy có vẻ tầm thường, phải bất động thanh sắc, phải cố làm ra vẻ tầm thường, chỉ có như vậy mới có khuôn cách. Cái gì gọi là khuôn cách, như vậy là được.

      Tiểu Thất hít sâu lại hít sâu, cuối cùng cũng hòa hoãn vài phần, nàng nhìn quần áo ướt đẫm được vắt nước, cố gắng "Mỉm cười" hỏi: "Đại Bạch, những thứ này đều là ngươi giúp ta giặt?"

      Cố Diễn cố làm ra vẻ trầm tĩnh gật đầu, mang theo ấm áp vui vẻ.

      Tiểu Thất nặn ra nụ cười, : "Cái kia... Đa tạ ngươi a! Ngươi là quá thông minh, chỉ là, chỉ là ngươi vì sao muốn giặt quần áo cho ta? Về sau cần làm như vậy, Tiểu Đào biết làm tốt. Ngươi chỉ cần tốt đợi là được."

      thể chê tích cực, thể chê, tỉnh táo, nhịn chút a Tiểu Thất, dù sao tâm của là tốt. Mặc dù cái váy kia là cái ngươi thích nhất, cũng thể phát hỏa.

      Cố Diễn ở đâu nhìn ra Tiểu Thất "Thống khổ", chỉ cảm giác mình làm chuyện tốt, vẻ mặt Tiểu Thất vui mừng vặn vẹo, muốn chuyện.

      đến bên cạnh Tiểu Thất, cúi đầu cọ cánh tay của nàng, kỹ xảo nịnh nọt thăng cấp, ha ha ha! Mình là quá thông minh!

      Tiểu Thất nhìn ánh mắt sáng sáng, đột nhiên nở nụ cười, phải là tươi cười bất đắc dĩ trước kia, mà là mười phần thiệt tình. Có lẽ, Đại Bạch muốn tốt đối với nàng, mặc dù nắm chắc được mấu chốt, nhưng tâm của tốt.

      Nghĩ như vậy, nàng vuốt vuốt đầu Cố Diễn, ôn nhu : "Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi , cám ơn ngươi a!"

      Cố Diễn dùng sức há mồm, động nửa ngày, : "Thất..."

      Tiểu Thất kéo vào trong nhà, đẩy ngồi ghế, bản thân ngồi xổm cạnh chân , nàng hỏi: "Ta mới nhớ tới a. Ngươi lấy nước ở đâu?"

      Cố Diễn ánh mắt phiêu nha phiêu, Tiểu Thất: Ý gì?

      Tiểu Thất chỉnh mặt ngay ngắn, hỏi lần nữa: "Ngươi lấy nước ở đâu?"

      Cố Diễn suy nghĩ chút, chỉ chỉ cửa, Tiểu Thất nhìn sang, hỏi: "Giếng?"

      Cố Diễn lập tức gật đầu, vốn dĩ cho rằng, múc nước trong giếng rất khó, nhưng bây giờ nhìn lại, chút cũng khó, cũng phải là ngươi tập võ qua, có khí lực là có thể làm được, mà phải có cách. Tay đều trầy da đây, so với năm đó luyện võ còn vất vả hơn, là... đợi Cố Diễn nghĩ xong, bị Tiểu Thất kéo tay, nàng nhìn qua bàn tay của , thấy mấy vết trầy da, cắn môi, "Rất đau ?"

      Cố Diễn liền vội vàng lắc đầu, Tiểu Thất cúi đầu, lầm bầm: "Làm sao có thể đau đây! Ngươi tên ngu ngốc này, ngươi..." Tiểu Thất nhìn ánh mắt sáng long lanh, thế nhưng cảm thấy như thế nào đều được nữa, trong lòng nàng, Đại Bạch kỳ giống như là con chim non, cái gì cũng biết, cái gì cũng cần nàng, mà bây giờ, Tiểu Thất cảm thấy trong lòng ê ẩm.

      "Ngươi ngu ngốc! Về sau được làm, hiểu ? Ai hiếm có ngươi giặt quần áo cho ta a, ngay cả nước cũng vắt hết, ta mới cần, ngươi chỉ cần hảo hảo đợi, đừng khiến chính mình bị thương tốt rồi. Hơn nữa ngươi ở trong sân múc nước, khi bị người ngoài phát làm sao bây giờ đây? Ngươi lại biết chuyện, ngay cả giải thích chút cũng thể, khi bọn họ coi ngươi là quái trói lại, ta như thế nào cứu ngươi nha! Đại Bạch, ngươi để cho ta lo lắng được chứ?"

      Mặc dù giọng của Tiểu Thất hung hăng lại tràn đầy ghét bỏ, nhưng Cố Diễn cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảm giác này là có cách nào dùng từ mà miêu tả, cái loại cảm giác tràn đầy vui sướng trong lòng, lời nào có thể diễn tả được.

      cúi đầu nhìn Tiểu Thất, chỉ thấy nàng nghiêm mặt, bộ dạng nghiêm túc, Cố Diễn cười ôn hòa, đưa tay sờ lên mặt Tiểu Thất, trong mắt Tiểu Thất lên tia mê hoặc, bất quá rất nhanh liền cười tủm tỉm: "Tay của ngươi... Sạch ?"

      Cố Diễn nhịn được bật cười.

      Tiểu Thất lập tức, "A đúng rồi, ngươi vừa giặt quần áo, tay nhất định là sạch ."

      Tay Cố Diễn nhàng xoa, hai má Tiểu Thất non nớt trơn bóng, giống như là tơ tằm sa tanh thượng hạng, thích buông tay, đồng thời trong lòng cũng có mơ hồ mừng thầm, sờ được mặt Tiểu Thất, từng vô số lần nghĩ, sờ mặt Tiểu Thất là cảm giác như thế nào, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng, mà bây giờ, rốt cục sờ được mặt Tiểu Thất.

      Ngay lúc tay Cố Diễn nhàng xoa xoa, Tiểu Thất nắm tay của , "Ngươi ngoan!"

      Cố Diễn vô tội khiêu mi nhìn nàng, cười hơ hớ.

      Cố Diễn có bộ dạng thiếu niên trong sáng, nhưng ánh mắt trong suốt, tươi cười cùng động tác đều ngốc hề hề, Tiểu Thất mỗi lần thấy Đại Bạch như vậy, đều cảm thấy, quả nhiên cổ nhân lừa ta, đều con mắt là cửa sổ của linh hồn, nhìn người khác có thể biết, nhưng nhìn Đại Bạch là đúng như vậy, mặc kệ biến thành thiếu niên như thế nào, tuấn lạnh nhạt ra sao, nhưng là trong xương, đều là Đại Bạch sạch đơn thuần kia!

      "Ngoan!" Cố Diễn học theo Tiểu Thất, chữ như vậy.

      Tiểu Thất kinh ngạc, lập tức cười vui vẻ, " tốt. Đại Bạch biết nhiều hơn rồi, là quá tuyệt vời!"

      Cố Diễn nhe răng cười.

      Tiểu Thất : "Kỳ hay cũng trọng yếu, nhưng ngươi cũng biết, nếu như ngươi cứ gâu gâu, khi bị người cố ý trông thấy, là trở thành quái bị thiêu cháy. (nếu biết ) Như vậy khoảng cách an toàn của ngươi càng gần bước, có lẽ, có lẽ ngươi cả đời cũng là hình dạng con người, mà thể biến trở về thành chó, phải an toàn, mới là trọng yếu nhất."

      Cố Diễn mỉm cười nhìn Tiểu Thất, nghiêm túc gật đầu, "! ! ! Tiểu! Thất!"
      Trâu, Phương Lăng, PhongVy3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 17

      Quần áo Tiểu Thất được Tiểu Đào giặt lại, mặc dù chuyện này Đại Bạch là cố ý, nhưng trong lòng Tiểu Đào vẫn tức giận, sao có thể tức được! Đây điển hình là hảo tâm làm chuyện xấu a.

      Nhìn Tiểu Đào tức giận, Tiểu Thất trấn an nàng ta: "Ngươi đừng nóng giận, Đại Bạch tuổi còn . cũng là hảo tâm. Mặc dù... Mặc dù ta cũng buồn bực, nhưng chúng ta thể bởi vì chuyện này , thương tổn . Tin tưởng về sau càng làm càng tốt." Tiểu Thất như vậy kỳ cũng là an ủi mình.

      Tiểu Đào nhìn tiểu thư nhà mình lúc chuyện, gương mặt bánh bao trở nên rối rắm, nhịn được bật cười, "Được rồi, tiểu thư yên tâm , ta biết."

      Tiểu Thất thở ra hơi, chính nàng nhớ tới cũng cảm thấy có vài phần buồn cười, nàng sẵng giọng: "Ngươi có cảm thấy Đại Bạch tại giống như là con chim non hay ! Chúng ta chính là mẹ của , tại còn , lúc nhiệt tình thích học tập, cho nên chúng ta thể làm mất hứng, mặc dù hành động có hơi xấu, nhưng chúng ta vẫn nên giữ thái độ khích lệ ."

      Tiểu Đào nở nụ cười, “Ừ" tiếng.

      Cố Diễn nằm nhoài trước cửa sổ nhìn Tiểu Thất và Tiểu Đào chuyện trong góc tường, vui rạo rực nghĩ, bọn họ nhất định là ở sau lưng khen ngợi . Mặc dù nghe được các nàng cái gì, nhưng chuyện này là nhất định. Xem biểu các nàng biết.

      Tiểu Thất nào biết đâu, người này suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ, thể làm mất hứng. Nhưng lại biết, đây là quyết định tồi nhất của nàng.

      Ngày tháng qua cực nhanh, Tiểu Thất rất nhanh ra cửa được hơn nửa tháng.

      Mãi về sau này, Tiểu Thất mỗi lần nhớ tới hôm nay, đều nghĩ biết vậy chẳng làm, từ ngày đó trở , Đại Bạch lúc nào cũng lao vào hỗ trợ.

      Quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, hết thảy đều làm rất sung sướng, Tiểu Thất bị làm cho như vậy nhưng thể gì được, nội tâm của nàng, hoàn toàn hỏng mất...

      Đại Bạch làm... thể trách, Tiểu Thất vạn lần chửi mình, nàng vì sao ngăn cản Đại Bạch khi lần đầu tiên làm chuyện này! Quả nhiên người thể tùy tiện mềm lòng, chỉ có mang đến cho người khác quấy nhiễu, cũng làm cho mình rối rắm đến chết.

      Đại Bạch mỗi ngày đều đặc biệt cần lao, nhưng bận rộn cũng mang đến cho Tiểu Thất và Tiểu Đào rất nhiều quấy nhiễu.

      Tiểu Thất yên lặng che mặt, nàng sai rồi! Ah ah!

      Tiểu Đào vụng trộm thừa dịp Đại Bạch chú ý giữ chặt tay áo tiểu thư nhà mình kề tai , "Tiểu thư, về sau chúng ta gia tăng chơi đùa lúc chạng vạng , chờ mệt muốn chết rồi, có lẽ làm nữa. Ngài biết chứ... ngày hôm qua giặt y phục của ta thủng cái lỗ. Tiểu thư, ô ô ~ đó là y phục mới năm nay của người ta, cứ như vậy làm ra cái lỗ, ô ô ~" Tiểu Đào là ủy khuất hết sức. Mấy ngày nay nàng ta thế nào nhìn Đại Bạch bằng sắc mặt hoà nhã được, nhưng chút nhìn ra a! Này phải như thế nào cho phải?

      Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, "Cứ làm như thế."

      Hai chủ tớ nhìn trời, thập phần phiền muộn.

      Tâm tình các nàng như vậy, Cố Diễn lại hoàn toàn biết, tại nghĩ chính là, rất nhanh được tháng, Tiểu Thất hết tháng về nhà, đến lúc đó, phải làm sao để theo đến Trịnh gia đây, Tiểu Thất đơn thuần dễ gạt gẫm, nhưng cũng có nghĩa là tất cả mọi người dễ gạt gẫm, nghĩ như vậy, càng sốt ruột.

      Nếu như núp ở trong phòng Tiểu Thất, đương nhiên có vấn đề. tự cho là mình võ nghệ tệ, nhưng bây giờ giả chó, rất nhiều hành vi nhất định phải ra dáng chó a, ngươi gặp qua chó nhà ai ở trong phòng ra ngoài chưa! Chó cần ra ngoài là chó bình thường, nếu giả bộ, phải làm được tốt nhất, là con chó bình thường nhất tốt nhất!

      Ngạch... Lại nghĩ đâu rồi.

      Trong lúc nhất thời, ba người trong phòng đồng thời đều có tâm . Tiểu Thất nghĩ chính là, làm sao cho Đại Bạch hiểu cần cần lao như vậy! Mà Tiểu Đào nghĩ chính là, mặc dù tiểu thư cho nàng ta bộ quần áo, nhưng có đảm bảo được Đại Bạch làm hư tiếp hay , nàng ta yên lặng rơi hai hàng lệ, nếu coi Đại Bạch như con của mình, chẳng lẽ cứ phải thừa nhận nhiều như vậy sao? Mà Cố Diễn nghĩ chính là, làm sao tiếp tục cùng Tiểu Thất đây! Vì cái gì Tiết thần y bên kia vẫn chưa có khởi sắc!

      Theo tiếng ve sầu trong ngày mùa hè, ba người rốt cục nhàng vào giấc ngủ. Cũng biết trải qua bao lâu, Cố Diễn cảm giác được có tiếng còi, lập tức mở mắt.

      Yên lặng đứng dậy ra ngoài cửa sổ, chính là thuộc hạ của Trương Tam, Trương Tam đúng là lão giả lúc ấy Tiểu Đào gặp qua.

      Trương Tam quỳ chân đất bẩm: "Thuộc hạ tham kiến thế tử."

      Sắc mặt Cố Diễn tốt, nhíu mày : "Ta nhớ được ta qua, chỉ có lúc các nàng ở đây ngươi mới có thể xuất ."

      Trương Tam chần chờ chút, : "Chuyện có chút gấp, vương gia ta tới đây báo cho thế tử."

      "Chuyện gì?" Cố Diễn khó hiểu.

      "Trịnh gia Lục tiểu thư ngày mai đến đây cầu phúc. Vương gia có chút yên lòng, mệnh thuộc hạ nhất định phải tới đây báo trước cho thế tử, kiêng kỵ chút mới là đứng đắn. Này bất kể là đối với ngài hay là đối với Trịnh Thất tiểu thư đều là chuyện tốt."

      Cố Diễn nghe được Trịnh Tĩnh Xu muốn tới, cười lạnh: "Nàng muốn tới cầu phúc? Ta xem là nàng ta muốn tới xem Tiểu Thất sống kham khổ như thế nào ? Nghĩ ta sợ nàng hay sao?"

      Trương Tam vội vàng : "Thế tử gia tự nhiên là sợ Trịnh gia tiểu thư nho , chỉ là đây cũng là vì tốt cho Thất tiểu thư."

      Trương Tam trúng tim đen Cố Diễn, quả nhiên, sắc mặt tốt lên vài phần, gật đầu : "Ta biết rồi. Ta cẩn thận. Trịnh tiên sinh bên kia, vẫn có bất kỳ khởi sắc sao?" Nhắc tới chuyện này, lo lắng.

      Trương Tam : "Nếu như có tiến triển cũng hẳn vậy, Tiết thần y , tìm được chút biện pháp, chỉ cần dùng dược liên tục, tin tưởng đợi thời gian, tất nhiên chữa lành Trịnh tiên sinh. Mà ngày này, cũng xa lắm."

      Cố Diễn nghe, ngạc nhiên mừng rỡ: " ?"

      Trương Tam: "Thuộc hạ đương nhiên dám lừa gạt thế tử."

      Cố Diễn cảm thấy tâm tình của mình thoáng cái liền xuân về hoa nở, chuyện có thể làm cho vui vẻ, cũng chỉ là những chuyện như vậy, nếu như Trịnh tiên sinh tốt lên, như vậy có thể danh chính ngôn thuận đứng trước mặt Tiểu Thất, cùng nàng , ta chính là Cố Diễn, ta thích nàng.

      Nghĩ đến chỗ này, xoay quanh vòng.

      Trương Tam nhìn thế tử nhà mình thêm thói quen này, yên lặng hắc tuyến...
      Trâu, PhongVy, Vũ Nguyệt Nha2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 18

      Cuộc sống Tiểu Thất mỗi ngày vẫn trôi qua dù cho nàng vẫn phát rầu với chuyện của Đại Bạch. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy mình cần phải cùng Đại Bạch chút, thể để cho tiếp tục như vậy nữa, giặt quần áo thu dọn nhà cái gì, chịu nổi!

      Sáng sớm, Tiểu Thất nhìn Đại Bạch ngủ chỏng vó lên trời, chọc chọc mặt của , Cố Diễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, kể từ khi cùng Tiểu Thất "Ngủ" cùng chỗ, mặc dù là làm con chó ngủ ở dưới giường, nhưng là được ở chung căn phòng, nghĩ đến chỗ này, vui rạo rực "Gâu" tiếng, lạp lạp, quên “kỹ năng” của mình!

      Tiểu Thất tiếp tục chọc, nhìn mơ hồ đăng đăng nhìn mình, Tiểu Thất nghiêm túc : "Đại Bạch rời giường a, ta có chuyện muốn cùng ngươi ."

      Cố Diễn "Ẳng ư" tiếng, bò dậy, học bộ dáng của Tiểu Thất ngồi xếp bằng, hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.

      Tiểu Thất làm như vậy, cũng muốn bắt chước, tranh thủ học hỏi Tiểu Thất, tương lai Tiểu Thất biết được chân tướng, chừng xem ở phần cố gắng của giờ này ngày này mà tha thứ , cố gắng, cố gắng!

      "Gâu!"

      Tiểu Thất suy nghĩ rồi lựa lời : "Đại Bạch càng ngày càng thông minh, cũng càng lúc càng giống người."

      Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, vốn chính là người a!

      Tiểu Thất nhìn ra vẻ vừa nghiêm túc vừa đương nhiên, nở nụ cười, nhịn được nhàng nhéo mặt Đại Bạch, Tiểu Thất cảm khái : "Ngươi ngươi nam hài tử, hai má còn non mềm hơn so với nữ hài, có còn muốn ta sống nữa hay . Ta cũng phải ghen tỵ đây."

      Cố Diễn vội vàng cọ ống tay áo Tiểu Thất, bộ dạng nhu thuận.

      Tiểu Thất "Khanh khách" nở nụ cười, cười đủ rồi, : "Nếu Đại Bạch thông minh như vậy, cũng có thể nghe hiểu lời của ta, như vậy chúng ta thương lượng được ?"

      Nàng tóm lấy vạt áo, cân nhắc như thế nào tốt hơn chút, ngạch, cũng thể tổn thương lòng tự trọng Đại Bạch.

      Cố Diễn hiểu nhìn Tiểu Thất, hiểu Tiểu Thất muốn gì. Có điều mặc kệ Tiểu Thất muốn cái gì, đều nhất định đáp ứng. Nghĩ như vậy, nhếch miệng, "Gâu" tiếng.

      Tiểu Thất cười, tiếp tục nhéo vạt áo, "Cái kia... Đại Bạch a, ngươi có thể đừng thu dọn nhà ? Càng cần giặt quần áo, bất kể là ta hay là Tiểu Đào, đều cần a!"

      Cố Diễn tươi cười cương ở mặt, có điều rất nhanh, cảm động nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt "Ta hiểu ngươi". Đại Bạch biến hóa quá nhanh, Tiểu Thất nhìn thấy được. Nàng giải thích: "Ngươi ra ra vào vào, rất an toàn, hơn nữa, hơn nữa ngươi cũng biết a! Ngươi làm cũng tốt lắm, vắt hết nước. Ngạch, đương nhiên, ta phải ngươi làm tốt, ngươi làm rất tốt. Ý của ta là... Dù sao, dù sao ngươi là chó, ngươi chỉ cần mỗi ngày chơi vui vẻ là được rồi, cần làm những thứ này, ta đau lòng!"

      Quả nhiên! Cố Diễn càng thêm cảm động, là biết, Tiểu Thất tất nhiên là đau lòng .

      "Ngươi, nghe ? Được hay ?" Tiểu Thất mong đợi nhìn Đại Bạch, Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, hiểu, đều hiểu, là người hiểu Tiểu Thất nhất đời này! (Lời editor: có cảm giác ông gà bà vịt!)

      Thuận thế lăn vòng, Đại Bạch le lưỡi cười.

      Thấy Đại Bạch nghe được, Tiểu Thất thở ra hơi.

      ra, chuyện đơn giản như vậy là có thể giải quyết xong, Tiểu Thất cảm thấy, mình trước kia uổng công nhịn. Ô ô! Bởi vì Đại Bạch hiểu chuyện, tâm tình Tiểu Thất sáng sớm rất tốt, tại sao có thể tốt đây! Ngay cả Đại Bạch con chó cũng rất hiểu chuyện mà!

      Chỉ là, tâm tình tốt của Tiểu Thất duy trì được lâu, nàng nghĩ tới, trông thấy Lục tỷ tỷ Tĩnh Xu trong đại điện.

      Tĩnh Xu sáng sớm chạy tới, mặc dù là cầu phúc, kỳ trong lòng nàng ta xác thực là muốn tới xem Tiểu Thất, cũng là muốn ở trước mặt Tiểu Thất khoe khoang chút, trong nhà nghị hôn cho nàng. Người nọ là cháu nội tam phòng của Chu thượng thư, mặc dù phải là trưởng phòng trưởng tôn, nhưng đó là ai kia chứ, là tam triều nguyên lão Chu thượng thư, điểm này người khác làm sao có thể so được?

      thời chuyện này định xuống, nàng ta cảm thấy có chút vắng vẻ, nếu như đến khoe với Tiểu Thất, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!

      Tĩnh Xu thấy Tiểu Thất lẻ loi mình, nhếch miệng, "U, Thất muội muội như thế nào người đây? Lúc trước ở nhà khi ra vườn phải là luôn mang theo nha hoàn sao? A ta biết rồi! Ngươi phải sợ bị người khi dễ sao? Ở nhà sợ bị người khi dễ, ra còn sợ. Thất muội muội nương kỳ quái a!" Giọng nàng ta lớn, nhưng lại cũng , như vậy, dẫn tới người ngoài nghi hoặc nhìn lại.

      "Lục tỷ tỷ đùa. Phật môn tịnh địa, vẫn nên giọng chút tốt hơn, như vậy cũng miễn cho quấy rầy người khác thăm viếng." Tiểu Thất thân trắng thuần, vô cùng đơn giản bôi phấn, cùng Tĩnh Xu nùng trang diễm mạt tự nhiên là bất đồng. Nhưng trong trường hợp này (ở chùa), lại cảm thấy là nàng đẹp hơn. Phảng phất như tiểu tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian.

      Tiểu Thất ôn nhu hòa khí, làm cho Tĩnh Xu quyền đánh vào bị bông, Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt Tiểu Thất, càng cảm thấy được trong lòng nàng ấy cười nhạo nàng ta, càng mất hứng, nàng ta lạnh mặt, "U, muội muội mới ở vài ngày, ngược lại học được bình tĩnh. Hừ!" Giảm thấp thanh xuống, Tĩnh Xu lãnh , "Ngươi giả bộ cho ai xem a!"

      Tiểu Thất mỉm cười: "Tỷ tỷ, ngươi phải là đến thăm viếng sao? Chẳng lẽ vào?"

      Tĩnh Xu phát giác ánh mắt chung quanh, hiểu chính mình vừa rồi như vậy cũng tốt, nàng ta điều chỉnh tâm tư, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, "Đương nhiên là phải vào. Ta lần này đến, chủ yếu muốn cám ơn Phật tổ. Nếu phải Phật tổ phù hộ, ta làm sao tìm được lang quân như ý đây! A đúng rồi, muội muội mấy ngày này ở tại nơi này, nghĩ đến còn biết , ta định ra hôn , song phương sau đó làm lễ hỏi đấy!"

      Khi Tiểu Thất còn ở nhà, Lục tỷ Tĩnh Xu cũng thương thảo nghị thân, nhưng khi đó vẫn chưa định xuống, bây giờ nhìn lại, ra quyết định rồi, Tiểu Thất cũng vì nàng ta cao hứng, mặc dù hai người có mâu thuẫn, nhưng đến cùng nét viết ra được hai chữ Trịnh, hơn nữa nàng cũng muốn ở trước mặt người ngoài để cho người ta chế giễu.

      Tiểu Thất chân thành : "Vậy chúc mừng Lục tỷ tỷ."

      Tĩnh Xu ngẩn ra, lập tức tiếp tục : "Kỳ a, cũng sợ cho ngươi, là công tử tam phòng của Chu thượng thư! Nghe lão phu nhân Chu thượng thư đặc biệt thích ta! Nhìn bức họa của ta ta có phúc khí. là làm cho ta có chút xấu hổ biết nên như thế nào cho phải. chỉ người tốt vô cùng, mà thân phận cũng hiển hách, khó được là người còn hết sức hòa khí."

      Tiểu Thất cười: "Đúng, tốt a!"

      Nhưng là, những việc này cho nàng làm gì vậy? Tiểu Thất có chút hiểu, Lục tỷ tỷ tới gặp nàng, chỉ là để chuyện thành thân? Chẳng lẽ... Đây là khoe khoang?

      Tiểu Thất cẩn thận suy nghĩ chút, cảm thấy đại khái là như vậy, nhưng mà, nàng chút cũng ghen tị a!

      Tĩnh Xu thấy Tiểu Thất hoàn toàn giống như lúc trong phủ, càng thêm tích tụ. Bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng ta thay đổi thành nét mặt ôn hòa, cười hỏi: "Đúng rồi, ta nghe , tam phòng các ngươi còn tìm được Đại Bạch ! Nhiều ngày như vậy, Đại Bạch... Sợ là tìm được ?"

      Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tĩnh Xu, Tĩnh Xu đắc ý, "Nhất định là chết rồi."
      Trâu, PhongVyChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 19

      Tiểu Thất cảm thấy, Tĩnh Xu muốn nàng tốt. Nàng kỳ rất muốn cho Tĩnh Xu, Đại Bạch có chết, yên lành, chỉ có biến thành mỹ nam tử, còn có thể làm việc nhà, mặc dù làm tốt lắm, nhưng trong lòng , là tốt .

      Chỉ là Tiểu Thất có thể lời này cho bất kỳ ai, nhưng lại chỉ riêng dám cho Tĩnh Xu, tính cách Tĩnh Xu nàng biết , nếu như cho nàng ta, như vậy là đại phiền toái, Tiểu Thất ổn định tâm thần, mỉm cười : "Lục tỷ tỷ cái gì đó, Đại Bạch nhà ta dù ở bên cạnh ta, ta tin tưởng nó nhất định vẫn tốt."

      Tĩnh Xu nhếch mi cười lạnh, "Ngươi ngược lại tâm rộng, nhưng ta nhớ được, ngươi phải là đặc biệt lo lắng cho nó sao? Ta cảm thấy được ngươi người này a, nhìn tri kỷ, thực tế lại phải”

      Những lời của Tĩnh Xu như muốn tìm lỗi, Tiểu Thất nghe, yên lặng nhìn trời, nàng vẫn luôn nhiều, cũng muốn ở trước mặt người ngoài khó coi, nhưng Tĩnh Xu hiểu cái này, giờ khắc này, nàng cảm thấy, mình mới là tỷ tỷ.

      lời nào, Tiểu Thất yên lặng vi phúc (khom người), xoay người vào đại điện, Tĩnh Xu thấy nàng như vậy, tức đến run rẩy, nàng ta với nha hoàn bên cạnh: "Ngươi xem nha đầu chết tiệt kia, ngươi xem nàng. là tức chết ta, lại dám đếm xỉa ta. Ta nhất định là trúng tim đen của nàng."

      Mặc dù chùa chiền thanh tịnh, nhưng cũng phải là có người nào. Ngẫu nhiên có người ngang qua, nhìn nàng ta vốn là khuôn mặt dễ nhìn có vài phần vặn vẹo, đều nhanh vài bước, ở cách xa xa. Nha hoàn thấy tình hình như vậy, cũng biết tốt, khuyên nhủ: "Tiểu thư, chúng ta vẫn nên dâng hương , nên ở chỗ này cùng Thất tiểu thư cãi nhau vô ích, tại cũng phải ở trong phủ, miễn cho người ta nhìn mà chê cười."

      Tĩnh Xu hừ lạnh tiếng, "Nàng ta chính là như vậy để che dấu chính mình."

      xong, cũng theo Tiểu Thất vào đại điện thăm viếng, Cố Diễn ổ ở góc tường nhìn lén thấy Tĩnh Xu như vậy, ở trong lòng tặc tặc : Thực là lão phù thủy.

      chống cằm nhìn quanh trong miếu tự, thị vệ xa xa nhìn thấy, yên lặng thở dài tiếng. Cho nên , có đôi khi kể xuất thân tốt hay tốt. Tiểu thế tử dù xuất thân tốt, nhưng mà... nhất thiết bởi vì có được giáo dục tốt mà trở thành trụ cột quốc gia, ngược lại, có khi còn trở nên ngốc nghếch a.

      Tiểu thế tử lúc này nào biết đâu tâm tư của người khác, còn ở đầu tường tiếp tục suy nghĩ châm chọc đây.

      "Trịnh gia trừ Tiểu Thất, có người nào tốt, Lục tiểu thư này, phấn mặt có thể rớt xuống được hai cân, người còn cay nghiệt, biết nhà Chu thượng thư chọn người như thế nào, chẳng lẽ là bị lừa gạt? Bất quá ngẫm nghĩ lại, kỳ tam phòng nhà bọn họ cũng lớn, quả nhiên là nồi nào đậy vung nấy. đời nam nhân tốt giống như ta vậy nhiều lắm. Tiểu Thất nếu như chọn ta, tuyệt đối là nhặt được trân bảo."

      Sau, tiểu thế tử vui rạo rực xem xét chính mình, bổ sung: Càng khó được chính là, ta ngoại trừ tâm linh tốt, người lớn lên cũng là xuất sắc.

      Trong lòng tiểu thế tử suy nghĩ quá nhiều, trong lòng ngừng châm chọc, nhưng người ngoài biết a, chỉ cảm thấy vẻ mặt rất sống động.

      Từ đầu tường căn bản nhìn thấy tình hình trong đại điện, tiểu thế tử cảm thấy, như vậy nhìn xuống cũng có ý gì, vừa nghĩ như thế, thuận thế trợt xuống đầu tường, lặng lẽ lẻn về sân của mình.

      Cố Diễn theo thói quen bò lên cái bàn, bắt chéo hai chân nằm ở nơi đó, kỳ trong phòng ngoại trừ giường chiếu, còn có cái giường , nhưng Cố Diễn quen giả làm chó, nên thích nằm giường gạch, chỉ cảm thấy ở bàn sảng khoái hơn.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nghe bên ngoài truyền đến hồi tiếng bước chân, Cố Diễn nhận ra thanh này, là Tiểu Thất, cũng đứng dậy, híp mắt ngắm ngắm ngắm, Tiểu Thất đẩy cửa vào gặp được bộ dáng kỳ quái của . Nhịn được bật cười, Tiểu Thất cực cười, mỗi lần cười rộ lên mắt cong cong, đáng hết sức, Cố Diễn "Ẳng ư" tiếng, trở mình.

      Tiểu Thất đặc biệt thích chọt mặt Cố Diễn, trắng trắng mềm mềm quả thực thể khen!

      Cố Diễn nịnh nọt cười, "Thất..."

      Tiểu Thất cũng giống như ngày thường khi trở lại liền đem cửa sổ và cửa mở ra, nàng sờ sờ đầu Cố Diễn, hỏi: "Ngươi hôm nay có dọn dẹp, vậy ở nhà làm cái gì a!"

      Nhà!!!

      ý thức, Tiểu Thất cũng coi nơi này thành nhà của mình, nàng vô thức vô tâm ra, nhưng Cố Diễn nghe được, cảm thấy hết sức êm tai.

      Khóe miệng của ngậm cười, dùng sức chuyện: "Cút!"

      Tiểu Thất cho là Đại Bạch mắng nàng, nàng liền vội vàng hỏi: "Lăn qua lăn lại sao?"

      Cố Diễn trọng trọng gật đầu, "Cút... Lăn tới... Lăn !"

      Từ lúc bắt đầu chuyện, Cố Diễn chuyện càng ngày càng lưu loát hơn, dù có cảm giác gì đặc thù, chẳng qua là cảm thấy như vậy rất tốt, về sau có thể giao tiếp với Tiểu Thất tốt hơn, Tiểu Thất cũng càng cao hứng. Mà đối với Tiểu Thất mà , lại khác với cách nghĩ của Cố Diễn. Cố Diễn biết mình là bị kích thích thể chuyện, mà Tiểu Thất biết, trong lòng nàng, Cố Diễn là con chó, con chó có thể học , cỡ nào dễ dàng.

      Nàng vuốt đầu Đại Bạch, quan sát . Lại tới, Đại Bạch cũng trở về được hơn hai mươi ngày, cuộc sống trôi qua thực vui vẻ!

      "Đại Bạch, ngươi xem ngươi đều gầy, nơi này có thịt ăn, ngươi chắc cảm thấy thiếu thiếu phải ?" Tiểu Thất nghĩ đến chỗ này, than thở .

      Cố Diễn ngẩn ra, lập tức mỉm cười lắc đầu.

      Tiểu Thất cười khanh khách: "Thực ngoan! Nơi này là Phật môn trọng địa. Chúng ta phải ăn thanh đạm, kỳ a, ta đôi khi cũng thấy thiếu, ngươi bình thường thích ăn thịt như vậy, tại tại sao có thể lâu như vậy cũng có phản ứng, có điều may là, ngươi là con chó thông minh nhất, nhất định hiểu nơi này là Phật môn trọng địa, thể ăn thịt."

      Cố Diễn, "Minh... Bạch!" (Hiểu)

      Tiểu Thất gật đầu, "Đại Bạch là con chó thông minh nhất đời này, ai bằng, tốt cực!" Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "A" tiếng, hình như là đúng lắm, Tiểu Thất vội vàng nhìn Đại Bạch, "Ngươi làm sao vậy?"

      Cố Diễn đỏ mặt, ... đột nhiên đau bụng, rất muốn nhà xí...

      ngượng ngùng xem xét Tiểu Thất, nhìn về phía cửa, những ngày này, thừa dịp Tiểu Thất có ở đây hoặc là lúc chú ý ra ngoài giải quyết. Nhưng là bây giờ... Trách trách, sao đột nhiên lại đau bụng rồi!

      Tiểu Thất lo lắng: "Ngươi làm sao vậy? Thoạt nhìn vẻ mặt có chút kỳ quái a!"

      Cố Diễn có cách, "Sau... Phía sau núi!"

      Tiểu Thất nghi hoặc, "Ngươi muốn đến hậu sơn? Tại sao muốn đến hậu sơn?" Nàng hồ nghi cao thấp quan sát Đại Bạch, đột nhiên khiếp sợ : "Ngươi phải là ở bên ngoài có chó ? Chẳng lẽ ngươi muốn sinh..."

      Cố Diễn: "..."

      Tiểu Thất vò đầu, " đúng đúng, ngươi là chó đực. Chó đực thể sinh chó . Ngạch, nam nhân thể sinh con, có nghĩa là chó đực thể sinh a... Ngươi ngươi ngươi, ngươi phải là muốn sinh chó chứ?"

      Cố Diễn nghe lời này, nặng nề ngã xuống, thể tin nhìn Tiểu Thất, ô ô ô, Tiểu Thất ngốc nhà bọn họ, là thiếu thường thức (ý là có kiến thức căn bản)!
      Trâu, PhongVy, Vũ Nguyệt Nha2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :