1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Giả Diện Đích Thịnh Yến ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 53: hậu tục ở riêng

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Sau khi mấy người Lý chính rồi, Dương thị quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Uyển.

      thôi, sang nhà đại , ta làm mấy thứ chúc mừng các cháu.”

      Thực là đáng để chúc mừng, rốt cuộc cũng được thoát khỏi cái nhà cực phẩm này.

      Lâm Thanh Uyển được ở riêng bởi vì trước đó bày sẵn bố cục nên có thị phi gì, nhưng hai người tam phòng có thể là máu lệ tung hoành.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ hai người tam phòng cũng hạ ngoan tâm rồi, nếu như nhẫn tâm, nếu như nhân dịp Dương thị mời Dương tộc trưởng và lý chính đến chủ trì công đạo cho nhị phòng, bắt Dương lão gia tử đâm lao phải theo lao, tam phòng này được phân đơn giản thế này đâu.

      Lâm Thanh Uyển nhìn ra được Dương lão gia tử cực kỳ muốn cho tam phòng ra ở riêng, có lẽ lúc này Dương lão gia tử cực kì đau lòng .

      Nhưng tất cả đó chẳng còn liên quan gì tới bọn họ cả.

      Lâm Thanh Uyển nghĩ đặt đồng tình lên người cái nhà này, cho dù là Dương lão gia tử. Đối với người tốt xấu khó phân này ngày thường coi như tệ, nhưng mỗi khi đến thời điểm mấu chốt lại lơ là làm tạp lão nhân, chút cảm tình tốt trong lòng Lâm Thanh Uyển sớm biến thành tro bụi, chính là vào lúc ông thờ ơ trước cảnh Dương Thiết Trụ nằm ở y quán chờ cứu mạng, lúc mà ông ngồi nhìn Hà thị đuổi bọn họ tịnh thân cút

      “Đại , hay là , ngài nhìn chúng cháu như vậy —— “

      Dương thị cảm thấy cũng phải, lại có chút bận tâm bọn họ buổi tối ăn cơm.

      Lâm Thanh Uyển nhìn ra được Dương thị lo lắng, cười với bà: “Được rồi, đại . Người cần phải lo lắng cho chúng cháu đâu, trong phòng chúng cháu có sẵn gạo và đồ ăn mà, đợi lát nữa làm là được. Người nhìn chúng cháu như vậy có thể ra cửa sao?”

      Đúng là thể ra ngoài, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ có gì, nhưng Dương Thiết Trụ thể đứng lâu, còn tam phòng hai người thảm rồi, mặt bị cào nát nhừ, Diêu thị mặt sưng phù đến mức tựa như đầu heo.

      Dương thị lại dặn dò họ vài câu rồi bước ra khỏi Dương gia.

      Mấy người tới trong phòng nhị phòng, Diêu thị nhớ tới hai cái đứa còn ở trong phòng tam phòng, cũng biết bây giờ chúng thế nào.

      Vội vàng chạy mang hai đứa lại đây, hai đứa khóc nước mắt đầy mặt, chắc là nghe thấy ầm ĩ ở chính phòng, rồi lại nhớ người lớn dặn được đâu nên chỉ ở trong phòng khóc.

      Lúc này trời tối, toàn người gầy yếu bệnh tật, nhưng cho dù là như vậy vẫn phải ăn cơm, huống chi buổi trưa bọn họ còn chưa ăn nên giờ rất đói bụng.

      Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ đến kháng nằm, mấy người giúp nhau làm cơm bên phòng cách vách. Trong lúc đó Lâm Thanh Uyển lại lấy nước lạnh chườm mặt cho Diêu thị, lúc này mặt Diêu thị sưng rất dữ tợn.

      Bởi vì trời lạnh nên mấy người ngồi kháng ăn cơm.

      Ban đầu Dương Thiết Căn vẫn còn tốt, ai biết đâu đến lúc ăn cơm u sầu đầy mặt. Diêu thị biết trong lòng trượng phu nghĩ cái gì nên cũng buồn bã theo.

      Lâm Thanh Uyển biết bọn họ sầu cái gì liền cười : “Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, người sống còn phải nghẹn chết sao. Ta và nhị ca ngươi có miếng ăn để các ngươi bị đói, cứ cố hết năm nay rồi tính, đầu xuân sang năm tốt thôi.”

      “Nhưng mà, các ngươi cũng có lương thực gì, nhị ca lại bệnh.” Diêu thị .

      “Đừng lo lắng, có lương thực có thể mua, có mấy miệng ăn này thôi có thể ăn hết bao nhiêu lương thực. Mấy ngày trước ta có bán đại kiện thêu phẩm, bạc vẫn còn cầm trong tay, đủ để chúng ta vượt qua năm nay.”

      “Nhưng mà…”

      Diêu thị còn muốn điều gì đó nhưng bị Lâm Thanh Uyển đánh gãy.

      “Ngươi muốn còn nhận nhị ca và nhị tẩu ta đây đừng cái gì nữa, ta biết hai người các ngươi làm người thế nào, lúc Thiết Trụ bị thương trong núi cả nhà ai tìm, chỉ có mình chút do dự luôn. Phần ân tình này, cả đời ta đều nhớ kĩ.”

      Dương Thiết Căn lên tiếng, “Nhị tẩu, ngươi như vậy quá khách khí rồi, dù sao cũng là người nhà…”

      còn chưa hết bị Lâm Thanh Uyển cắt đứt: “Nếu là người nhà rồi đừng hai nhà nữa. tại là thời kỳ khó khăn, cố gắng vượt qua năm nay rồi tính tiếp. Nếu như hai người các ngươi cảm thấy băn khoăn, vậy hãy coi như ta cho các ngươi vay lương thực, sang năm các ngươi dư dả trả chúng ta, như vậy được chưa?”

      Hai người Tam phòng nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ kiên quyết đành phải gật đầu nữa.

      Mấy người ăn cơm xong, bởi vì Dương Thiết Trụ có thương tích người, Lâm Thanh Uyển là người có thai, nên hai người tam phòng nhận việc cầm bát đũa ra ngoài rửa.

      Giúp thu dọn đồ đạc bên nhị phòng xong hai người về phòng mình tiếp tục trị thương tích.

      Lâm Thanh Uyển rửa mặt qua loa rồi lên kháng nằm. Giằng co cả ngày, nàng sớm mệt lả rồi, nhắm mắt lại lúc là ngủ.

      Nghĩ tới những ngày ở riêng sau này thoải mái có người đập phá, cho dù là ngủ mơ mặt nàng cũng treo nụ cười vui vẻ…

      Tất cả càng ngày càng tốt …

      *********

      Sau ngày hôm đó dường như chính phòng có động tác lớn gì, Hà thị tới cửa làm ầm ĩ. Điều này làm Lâm Thanh Uyển và Diêu thị đều thở phào nhõm hơi.

      Lâm Thanh Uyển còn tưởng rằng Hà thị cam chịu tịch mịch đâu, thậm chí chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp Hà thị đến tìm tra rồi. Nhưng thấy Hà thị có động tác gì, cho dù gặp bọn họ trong sân cũng chỉ coi như nhìn thấy. Chỉ là miệng lưỡi dao sắc bén hơn, ánh mắt càng thêm phẫn hận, nhưng vẫn đè nén chính mình tìm nhị phòng tam phòng phiền toái…

      Xem ra những lời Dương tộc trưởng ngày hôm đó ‘lọt’ được vào tai Hà thị. Hóa ra Hà thị này mà cũng biết sợ đấy, đó chính là sợ bị tộc trưởng mở đại hội dòng tộc cưỡng chế hưu bà về nhà mẹ đẻ.

      Nhà mẹ đẻ Hà thị còn người nào, chỉ có ca ca.

      Mấy đứa con của ca ca cũng thành gia, đám người ở chung chỗ, hoàn cảnh trong nhà lại được khá lắm. Người quá nhiều, phòng ở quá ít, đến cái chân còn chen lọt. Hà thị mà bị hưu về nhà mẹ đẻ chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên bà ta đành cố đè tính tình tìm nhị phòng tam phòng phiền toái.

      Trong sân Dương gia vẫn như trước đây thôi, chỉ là trong sân rất tiêu điều lạnh lùng, thường ngày gặp người chính phòng cũng chuyện với nhau. Hai ngày sau đó phòng bếp và phòng củi có thêm hai chiếc khóa.

      Nhìn thấy thứ đó, người nhị phòng và tam phòng chỉ bất đắc dĩ cười.

      Lúc ở riêng phân củi lửa, xem ra Hà thị làm vậy là cho bọn họ lấy củi lửa dùng, cho dù đám củi này là do Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn mang về.

      Dương Thiết Trụ thể ra cửa, vậy chỉ có mình Dương Thiết Căn chặt củi.

      Trời mỗi ngày lạnh hơn, lúc này mà chặt một ít về dự trữ dùng hết mùa đông, để đến mấy hôm nữa thành ăn đói mặc rách.

      Lúc Dương Thiết Căn đốn củi, hai người Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ngồi trong nhà nhị phòng thêu thùa.

      Bởi vì củi lửa có nhiều nên mấy ngày nay vào ban ngày chỉ có trong phòng nhị phòng đốt giường lò, cả nhà tam phòng ban ngày ở trong nhà nhị phòng.

      Dương Thiết Trụ bị Lâm Thanh Uyển ép nằm kháng dưỡng thương, mình Lâm Thanh Uyển nhàm chán có gì tiêu khiển, giờ trong phòng lại có thêm mấy người thấy càng vui vẻ.

      Diêu thị từ lúc ở riêng, thêu hà bao càng thêm chăm chỉ. Cứ tay có việc gì làm là nàng lại cầm hà bao ra thêu.

      Lâm Thanh Uyển biết nàng là vì có bạc nên gì, chỉ là dặn dò nàng lúc thêu thỉnh thoảng cho mắt nghỉ ngơi.

      tại Lâm Thanh Uyển có bầu, Dương Thiết Trụ cho nàng thêu, vì thế nàng mỗi ngày ở kháng đắp chăn cùng Dương Thiết Trụ, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Diêu thị và hai bé Nữu Nữu, ngày trôi qua rất nhanh.

      Xem Diêu thị chăm chỉ thêu, chính mình lại được thêu, Lâm Thanh Uyển nhàn rỗi làm gì, thỉnh thoảng ở bên cạnh chỉ đạo cho Diêu thị.

      Mấy ngày kế tiếp, tay nghề Diêu thị tăng dần lên, lúc giao hàng nhận hai cái hà bao hoa văn về làm, nếu làm thuận tay làm loại hà bao rẻ kia nữa.

      Dương Thiết Căn chặt củi đủ cho hai nhà dùng tới lúc băng tan, sau đó thu thập trấn làm công.

      Diêu thị tuy rằng đau lòng trượng phu, nhưng cũng biết tại trong nhà có tiền bạc, ngay cả lương thực còn có, lại thể dựa vào nhị phòng đến tận sang năm thu hoạch vụ thu.

      Dương Thiết Căn rồi, lớn hai của tam phòng cả ngày ở nhà nhị phòng.

      Dương Thiết Trụ hôm ở riêng cẩn thận làm rách vết thương, nên bây giờ Lâm Thanh Uyển ngoại trừ lúc vệ sinh ra còn lại bắt nằm yên giường. đành phải đơn mình nằm ở đầu giường, nhìn nàng dâu trò chuyện chọc cười với tam đệ muội và hai đứa trẻ ở bên giường lò.

      Đương nhiên, nếu như biểu tốt, vợ vẫn nguyện ý bố thí cho cái ánh mắt xinh đẹp, có đôi khi còn được tự tay nàng đút cho miếng hoa quả hay điểm tâm vào miệng.

      Dương Thiết Trụ này dễ dàng thỏa mãn, nàng dâu cho chút nhan sắc có thể vui vẻ cả buổi sáng, làm Lâm Thanh Uyển cũng dễ dàng dỗ.

      Ngày ngày trôi qua như vậy, mỗi ngày Lâm Thanh Uyển sống giống như nuôi heo.

      Diêu thị nàng có thai cho nàng làm việc, có mỗi việc nấu cơm giặt quần áo Diêu thị cũng tranh mất, Lâm Thanh Uyển cướp được.

      Chính phòng cứ tưởng rằng chia lương thực cho hai phòng người hai phòng ăn đói mặc rách.

      Ai biết người ta căn bản chẳng có dấu hiệu ăn đói mặc rách nào, củi lửa Dương Thiết Căn chặt về, sau đó cách năm ba bữa lại ngửi thấy mùi thịt bên nhị phòng bay ra. Thỉnh thoảng nhìn thấy Lâm Thanh Uyển, Diêu thị và hai tiểu Nữu Nữu, thậm chí Vương thị có thể nhìn ra bọn họ béo lên ít, khí sắc mặt tốt lắm, lại càng thêm phẫn hận nghiến răng nghiến lợi.

      Vương thị cần nghĩ cũng biết, nhất định là đại Dương thị tiếp tế cho hai nhà này!

      Bây giờ Vương thị sống rất tốt, tại ả cực kì hối hận lúc trước vì sao lại xúi giục Hà thị đuổi nhị phòng .

      Nếu như Nhị phòng phân ra tam phòng cũng dám cùng nhau nháo ở riêng, bây giờ ả gian nan như vậy.

      Lương thực Dương gia vốn nhiều, hơn nữa nháo ra vụ nhị phòng tam phòng ở riêng, Hà thị càng thêm khắt khe đồ ăn trong nhà.

      Trước kia còn có cháo loãng, bánh bột ngô, bây giờ là mỗi ngày uống cháo loãng, đói bụng sôi ầm ầm mà chẳng thấy cái bánh nào đâu.

      Trước đây là ba con dâu thay phiên nhau làm gia vụ, tại nhị phòng tam phòng tách ra, gia vụ nhà này đổ hết lên mình ả.

      Hà thị tâm tình phiền muộn thể tìm nhị phòng tam phòng phiền toái, lại đổ sang ả. Vương thị kêu khổ thấu trời, Vương thị dám chống lại Hà thị. Bởi vì có lần ả nháo với Hà thị, Hà thị mắng ả xúi giục bà cho nhị phòng ở riêng. Dương Thiết Xuyên có ở nhà, trước đây Dương lão gia tử còn giúp vài câu, tại Dương lão gia tử mặc kệ.

      Vương thị đành tự làm tự chịu mỗi ngày ở nhà làm trâu làm ngựa dám lên tiếng phản kháng, qua bao lâu gầy vòng.

      Lâm Thanh Uyển biết tại Vương thị khổ thế nào, dùng ngón chân cũng nghĩ được ra, cũng chỉ có Vương thị ngu xuẩn này mới cho rằng đuổi bọn họ là được xưng vương xưng bá.

      Vương thị quên mất, đầu ả còn có con cọp mẹ, đó chính là Hà thị.

      Trừ phi đại phòng cũng ở riêng, bằng cả đời Vương thị thoát khỏi kiềm chế của Hà thị.

      Nhưng đại phòng bỏ được để ở riêng sao? Đương nhiên được, cũng có khả năng.

      Hai người nuôi bốn đứa , chỉ bằng sức lực hai người lười đại phòng kia, đói chết ngoài đường cũng có khả năng. Huống chi đại phòng là trưởng tử, từ trước giờ phân nhà cha mẹ đều ở với trưởng tử.

      Cho nên bây giờ thấy Vương thị sống thê thảm như thế, Lâm Thanh Uyển chút đồng tình nào.

      Người như vậy chỉ có Hà thị mới trị được, hãy để cho bọn họ chó cắn chó .

      ******

      Trời bên ngoài càng ngày càng lạnh, đêm qua còn có tuyết rơi, chỉ là tuyết rơi dài, rơi lúc là ngừng.

      Buổi sáng Lâm Thanh Uyển đẩy cửa ra ra ngoài, miệng thở ra ngụm biến thành sương trắng.

      Nhưng nàng cảm thấy lạnh, bởi vì nàng sớm mặc quần áo dày rồi. Diêu thị cười nàng vừa mới bắt đầu lạnh mặc dầy như vậy rồi, mấy hôm nữa mà lạnh hơn làm sao.

      Lâm Thanh Uyển cười nếu trời lạnh hơn chui trong chăn ra ngoài, nhưng đây chỉ là đùa thôi, nơi này cho dù có an dật thế nào cũng thể bằng đại được.

      đại chỉ cần có tuyết rơi ở nhà bật lò sưởi ra ngoài, chỉ cần ngươi có tiền. Nhưng ở nơi này rất nhiều thứ tiện, tỷ như nấu cơm phải dùng củi đốt, dùng nước phải ra giếng múc.

      Lâm Thanh Uyển đứng dưới mái hiên, hoạt động hai lần cánh tay, nhìn ô áp áp bầu trời ngẩn người.

      gương mặt lạnh lẽo lãnh ý, và hơi thở ẩm ướt lạnh giá, đều làm cho nàng thể khống chế nổi mình mà nghĩ tới đời trước…

      Kỳ đời trước Lâm Thanh Uyển phải là đứa trẻ tốt số, lúc còn rất bị người nhà ném ra đường trở thành đứa trẻ lang thang.

      Khi đó nàng còn rất , là mấy tuổi nàng nhớ được, bởi vì lúc đó nàng chưa có khả năng nhớ, chỉ biết từ khi mình biết việc mình đứa trẻ lang thang ăn xin, cả ngày bẩn thỉu cùng đám trẻ lưu lạc tìm đồ ăn khắp nơi…

      Từng bới thùng rác, nhặt qua cơm thừa, lớn hơn chút, biết như thế nào được nhân viên chính phủ đưa đến viện mồ côi…

      Sống trong viện mồ côi đến khi lên đại học, học phí đại học là chính phủ cho vay, sinh hoạt phí là vừa học vừa làm. Người ta lên đại học là hưởng thụ sinh hoạt, là đương. Nàng suốt ngày bận rộn làm việc, vội vàng kiếm sinh hoạt phí, vội vàng kiếm tiền trả nợ tiền học…

      Sau khi tốt nghiệp, bởi vì sợ nghèo nên làm hai công việc. Ban ngày làm kế hoạch cho công ty , buổi tối làm biên tập cho trang web. Cuộc sống của nàng chính là suốt ngày bận rộn, còn tại sao bận rộn, ngay cả chính nàng cũng biết …

      Thường ngày có bạn bè, có thân thích, chuyện chỉ với đồng nghiệp, hoặc là ít người xa lạ quen mạng internet. Vui vẻ nhất chính là lúc rảnh rỗi mua ít đồ ăn ngon, sau đó về nhà tìm tòi tự học làm, lúc vội ăn mì tôm cơm hộp là xong.

      số nhi sau khi lớn lên tìm cha ruột mẹ đẻ, cho dù tìm thấy nhưng có cố gắng. Duy chỉ có Lâm Thanh Uyển giống bọn họ, chưa chưa từng có ý nghĩ tìm.

      Nàng vẫn luôn biết mình là đứa nhi, hoặc là người cần thiết, nếu tại sao từ nàng phải lang thang chứ?

      Sâu trong kí ức của nàng, kí ức về gia đình, nàng có nhớ tới gương mặt phụ nữ mơ hồ, vừa làm cơm, vừa cười gắp miếng thịt đút cho nàng…

      Đây là trí nhớ sâu nhất nàng nhớ được, người đó là ai, bộ dạng thế nào nàng còn nhớ nữa, chỉ còn ấn tượng về miếng thịt, miếng thịt đó chắc là ngon lắm…

      Lâm Thanh Uyển nhớ nổi mùi vị của nó, nhưng thứ này là chấp niệm đời trước của nàng, nàng chưa từng có nghĩ muốn tìm cha mẹ mình, lại cố chấp với việc này.

      Lúc đó nàng biết đó là đồ ăn gì, mãi cho đến khi sống trong viện mồ côi được ăn món mà vị thiện tâm nhân sĩ phương Nam quyên tặng hàng tết, nàng mới biết miếng thịt đó là lạp xưởng.

      Dùng biện pháp truyền thống làm ra lạp xưởng.

      Sau này lớn lên ít nàng mới biết được truyền thống ăn lạp xưởng vào ngày tết, là tập tục của nhiều vùng ở phương Nam.

      Chỉ là viện mồ côi này ở phương Bắc, rất ít khi được ăn nên mới thấy lạ mà thôi.

      Lạp xưởng… tay nghề rót thủ công … tập tục trước tết ở Phương Nam…

      hiểu sao lại nhớ tới mấy thứ này, thậm chí thành chấp niệm. Khi còn bé được ăn, khi lớn lên có năng lực rồi, cứ trước tết mỗi năm mua về ăn, sau này bên ngoài bán mùi vị chính tông nên tự mình làm…

      Nàng thi vào đại học ở phương Nam, tốt nghiệp xong ở lại phương Nam…

      Khi làm ổn định, mỗi cuối năm Lâm Thanh Uyển bớt chút thời gian làm ít hàng tết, đến buổi tối tất niên 30 bỏ đồ mình làm ra ăn, đó là tiệc tối tết hằng năm của nàng…

      Mỗi năm cứ vậy mà qua…

      Đối với những năm này, nàng luôn có loại phản cảm, có mong đợi cố chấp… Chán ghét cảnh mình đón năm mới, trong mâu thuẫn đó vẫn tự mình chuẩn bị đồ tết ——

      Với Tử Mạn mà có người cùng vẫn đón năm mới rất tốt…

      Lúc này, từ hí lạnh lẽo vương chóp mũi, Lâm Thanh Uyển như ngửi được hương vị năm đó, thậm chí còn ngửi được mùi lạp xưởng…

      Đột nhiên nàng có cảm giác thèm dãi muốn ăn…

      Lâm Thanh Uyển về phòng hỏi Dương Thiết Trụ, lại hỏi Diêu thị, hỏi tới hỏi lui thế nhưng nơi này biết cái gì là lạp xưởng. Nàng hình dung khoa tay múa chân nửa ngày, hai người vẫn biết thứ này.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển muốn ăn, thèm ghê ghớm.

      Diêu thị cười phụ nữ có thai hay như vậy, bỗng dưng thèm ăn. Khi đó nàng cũng như thế, lúc mang thai Tam Nữu thèm ăn đậu phộng ghê ghớm, nhưng bà bà quản kĩ, đậu phộng lại là thứ tinh quý nên cho ăn, sau đó là nam nhân nàng ra ngoài khuân vác cả ngày được ít bạc, mua ít cho nàng ăn mới đỡ thèm.

      Lâm Thanh Uyển biết loại thèm ăn này có phải tại mang thai hay , dù sao cũng là thèm.

      Trong lòng thèm muốn, Lâm Thanh Uyển chịu được, thương lượng với Diêu thị lên trấn chuyến.

      Diêu thị cho nàng , bảo nàng phải cẩn thận trong ba tháng đầu. Vừa lúc đó Dương thị sang đưa cho bọn họ đồ ăn muốn trấn , vậy là Diêu thị cùng Dương thị, Lâm Thanh Uyển muốn mua gì nàng mua giúp cho.

      Lâm Thanh Uyển liệt kê mấy thứ nhờ Diêu thị mua về, cũng cho nàng lượng bạc. là ruột non heo, dặn dò mua loại càng nguyên vẹn càng tốt

      Nơi này có người ăn ruột già, nhưng ruột non vứt hoặc cho chó mèo ăn. Diêu thị rất nghi hoặc vì sao Lâm Thanh Uyển muốn thứ này, nhưng nhìn thái độ kiên quyết đó gì nữa.

      Lúc Diêu thị lúc trở lại có Dương Thiết Căn về cùng, Lâm Thanh Uyển hỏi qua mới biết được Dương Thiết Căn là trở về lấy quần áo, lát nữa lại lên trấn .

      Ngày hôm qua Dương Thiết Căn tìm được công việc ngắn hạn bao ở, nên mấy ngày nay về nhà. Thấy trời càng ngày càng lạnh, lúc mang áo bông nên trở về lấy.

      Diêu thị ngậm nước mắt tiễn bước Dương Thiết Căn, Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc thái độ Diêu thị, phải sinh ly tử biệt khóc làm gì.

      Nghe Diêu thị mới biết được nàng đau lòng cho nam nhân mình. ra cái gọi là làm công ra rất khổ.

      Người trong thôn bình thường ra đồng làm việc, rảnh rỗi có tìm việc vặt làm. Nhưng việc vặt đâu có dễ tìm, đa số chính là khuân hàng, tiền công ấn theo số lượng. Loại việc này khi có khi , có khi phải đợi rất lâu.

      Nông dân ra ngoài có thể tiết kiệm tiết kiệm, bình thường tiếc ăn kiệm uống, làm xong việc ngồi góc ăn, đồ ăn cũng chỉ là cái bánh bao thôi.

      Thảo nào Lâm Thanh Uyển thấy Dương Thiết Căn lần này trở về gầy vòng, nàng lại hỏi Dương Thiết Trụ trước đây làm công có phải cũng như vậy hay .

      Dương Thiết Trụ ăn ngay , rất vất, rất mệt, nhưng trước đây tình nguyện ra ngoài làm công cũng muốn bị Hà thị thúc giục lên núi. Lâm Thanh Uyển hỏi vì sao nhưng , có lẽ đấy là loại tâm lý nghịch phản…

      Lâm Thanh Uyển nghe xong trầm mặc, sờ đầu mấy đứa đáng thương.

      Dương Thiết Trụ trong nháy mắt phục hồi lại, chỉ kém nước thè lưỡi vẫy đuôi thôi.

      Lâm Thanh Uyển trấn an Dương Thiết Trụ xong rửa ruột non, đời trước người ta làm thủ công lạp xưởng có sẵn ruột sấy, nơi này có đành phải tự làm thôi.

      Diêu thị biết nàng muốn làm cái gì, nhưng nhìn nàng muốn rửa ruột non giúp nàng làm, Lâm Thanh Uyển đồng ý. Nàng rửa ruột non phải để ăn mà là dùng để sấy, Diêu thị biết cái gì là sấy ruột nên thôi.

      Lâm Thanh Uyển bảo Diêu thị lấy chiếc đũa tới đảo ruột non, nơi này có vòi nước để súc ruột, chỉ có thể mang ra ngoài lật rửa từng chút .

      Lâm Thanh Uyển đảo rất cẩn thận, sợ chọc thủng ruột non.

      Đảo kĩ xong, nàng dùng ít bột mễ và muối ăn, xoa bóp xoay quanh ruột non. Cẩn thận xát nửa ngày mới mang tới cạnh giếng rửa.

      Rửa xong mang về phòng, sau đó dùng thanh trúc gạt sạch màng mỡ bám ruột . Phải làm cẩn thận được làm rách ruột.

      Đời trước lúc Lâm Thanh Uyển làm lạp xưởng, toàn là mua loại ruột được xử lý trước. Bởi vì lên mạng học cách làm lạp xưởng nên nàng có xem qua nhiều cách xử lý ruột nữa. Chỉ là nơi này rất nhiều thứ có đành phải chậm rãi làm.

      Lúc Lâm Thanh Uyển nhờ Diêu thị mua ruột non, mua thêm ít thịt heo và gia vị về. Thịt heo được Diêu thị rửa, Lâm Thanh Uyển xử lý xong ruột xem đám thịt heo.

      Thịt làm lạp xưởng nên có cả nạc và mỡ, tốt nhất là ba phần nạc bẩy phần mỡ, nhiều nạc quá bị cứng. Đời trước Lâm Thanh Uyển thích ăn nhất là lạp xưởng Quảng Đông, đương nhiên vị Tứ Xuyên nàng cũng thích.

      Lâm Thanh Uyển chỉ dẫn Diêu thị cắt thịt heo thành hạt , sau đó chính mình ra gian ngoài lấy ít dược liệu nàng mua lúc bốc thuốc cho Dương Thiết Trụ.

      ‘Thập tam hương’ là loại gia vị mà đời trước của nàng ai cũng biết. Đời trước Lâm Thanh Uyển hay dùng loại này nấu ăn hoặc muối thịt, còn xem cả phương pháp chế biến ở mạng.

      mạng có rất nhiều cách làm, làm ra vị ‘Thập tam hương’ giống nhau, nhưng khác biệt nhiều lắm.

      Cái gọi là ‘thập tam hương’ chính là dùng mười ba loại thảo dược chế thành. Nguyên liệu bao gồm Tử khấu, Sa nhân, Nhục khấu, Nhục quế, Đinh hương, Hoa tiêu, Bát giác, là, Mộc hương, Bạch chỉ, Tam nại, Lương khương, Gừng khô…, cách phối cũng rất đơn giản, chính là hoa tiêu, bát giác các năm phần; nhục quế, tam nại, trần bì, Lương khương, Bạch Chỉ hai phần, hỗn hợp nghiền là được.
      thư hồ, thuytChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 54: Làm lạp xưởng

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Để phối trộn được dược liệu đúng lượng, Lâm Thanh Uyển lấy cái thìa cái bát ra bắt đầu điều phối thập tam hương.

      Lấy đủ lượng các loại xong, Lâm Thanh Uyển bỏ lẫn vào nhau trộn đều.

      Đến khi thấy trong bát được trộn đều rồi lấy chiếc đũa ra chấm vào ít cho lên miệng nếm thử.

      Cảm giác sai biệt rồi, lại nếm thêm lần, nhân đó còn chậc chậc lưỡi.

      Đời trước lúc Lâm Thanh Uyển bắt đầu học nấu cơm, lần đầu tiên dùng thập tam hương bởi vì biết bên trong có muối hay nên từng nếm thử. Lúc đó nàng nếm thấy có vị thơm, nhưng thấy có vị mặn của muối.

      Lần này nếm thử thấy chúng kém trước kia, nhưng biết là đúng vị hay chưa, vẫn là thử mới biết.

      Nàng trầm tư lát rồi vào gian bếp bên cạnh. Lấy ít thịt Diêu thị thái ở trong nồi, bỏ thêm gừng tỏi vào, cuối cùng thả ít thập tam hương.

      Đun thịt lát sau Lâm Thanh Uyển múc ra.

      Lấy đôi đũa gắp miếng đút cho Diêu thị và cho cả mình.

      Diêu thị thái thịt, thấy Lâm Thanh Uyển đút cho nàng gì đó theo phản xạ há mồm nuốt vào.

      Ăn vào mới thấy thứ này bình thường. như thế nào đây? muốn tới ăn muốn nuốt cả lưỡi vào, cảm thấy thịt này ăn rất ngon rất thơm, có loại hương vị chưa bao giờ dùng đến.

      Lâm Thanh Uyển nếm chút thấy rất vừa lòng, xem ra nàng uổng công rồi.

      Trong lòng nhất thời kích động, có chút nhảy nhót, bưng cái đĩa ra đút cho Dương Thiết Trụ nếm thử.

      Đương nhiên Dương Thiết Trụ ăn rất ngon, cho dù Lâm Thanh Uyển đút hắt cục đất, cũng mặt đổi sắc nuốt vào sau đó ăn ngon, huống chi miếng thịt này lại ăn ngon.

      khích lệ Lâm Thanh Uyển phen, Lâm Thanh Uyển cười rất vui vẻ, nhưng dính với , nhét cái đĩa vào tay để tự ăn, sau đó hưng trí ngẩng đầu làm dược liệu.

      Vừa rồi nàng chỉ làm thử ít, nếu phối sai, giờ nàng cho dược liệu ra phối hết.

      Tâm tình Lâm Thanh Uyển thực kích động, có lẽ Diêu thị và Dương Thiết Trụ chỉ nhìn ra nàng cao hứng, nhưng nàng biết , bây giờ trong lòng nàng nhảy nhót thế nào.

      Những thứ nàng biết từ đời trước chẳng dùng được gì, duy nhất có thể kiếm tiền chính là tay nghề thêu nghệ nguyên chủ lưu lại. Bây giờ ngẫu nhiên làm cho nàng có thể mang được thứ đời trước ra dùng đương nhiên vui vẻ.

      Có lẽ những thứ này cũng có thể kiếm được bạc đấy? ! Chung quy thập tam hương có rất nhiều tác dụng, muối thịt, hãm sủi cảo, làm lạp xưởng vân vân.

      Tuy rằng bây giờ Lâm Thanh Uyển tích được hơm tăm lượng bạc trong tay, nhưng nhị phòng tam phòng tại sống dễ chịu. Lúc này sống tàm tạm là nhờ số bạc nàng bán thêu phẩm.

      Bạc có lúc dùng hết, thêu hai mặt năm chỉ được bán quá ba bức, trong nhà chỉ có hai mẫu đất, sau này cho Dương Thiết Trụ lên núi, vậy sau này ngày nên làm cái gì? Hơn nữa trong bụng của nàng còn có bảo bảo.

      Những điều này làm cho Lâm Thanh Uyển sinh ra loại cảm giác nguy cơ, ai hi vọng cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, nàng cũng vậy!

      Cho nên nàng buông tha bất cứ cơ hội nào có thể tìm được đường mưu sinh cho nhà mình.

      thực rất khó khăn, chỉ có thể tự mình động não .

      Nhưng mà bây giờ kiếm tiền còn hơi sớm, tại nàng cần phải làm được lạp xưởng .

      Vừa nghĩ đến lạp xưởng, Lâm Thanh Uyển lại thấy mình thèm dãi…

      Diêu thị thái xong thịt, Lâm Thanh Uyển bắt đầu muối thịt lạp xưởng.

      Bỏ thịt vào cái chậu sách, thêm tương du, muối, đường trắng, nước gừng, thập tam hương, rượu, dùng chiếc đũa quấy đều, sau đó để thời gian chén trà.

      Đợi thịt ngấm gia vị, Lâm Thanh Uyển bắt đầu rót lạp xưởng.

      Lấy ruột trùm vào cái phễu, phễu này Lâm Thanh Uyển dặn Diêu thị mua , cái này người ta thường dùng để rót dầu bán. Lấy sợi dây buộc chặt dưới cuối ruột, phía dưới đặt cái chậu sạch hứng, nhét thịt vào ruột thong qua phễu, thấy thịt vào tắc lấy đũa đảo, thỉnh thoảng dùng tay vuốt. Rót được chừng thước, bảo Diêu thị ở bên cạnh nắm lại, lấy sợi bông chuẩn bị sẵn buộc.

      Trước đây Lâm Thanh Uyển từng tự mình làm, cho nên làm rất thuần thục. Chỉ chốc lát sau trong chậu có rất nhiều lạp xưởng được rót xong.

      Diêu thị thấy làm như vậy thực mới lạ liền hỏi Lâm Thanh Uyển là cái gì.

      Lâm Thanh Uyển cười với nàng, đây là loại đồ ăn gọi là lạp xưởng.

      Diêu thị chậc lưỡi, cảm thấy loại đồ ăn này quá xa xỉ. Dùng thịt nhiều như vậy, còn mất nửa ngày.

      Nhưng thấy Lâm Thanh Uyển hưng trí bừng bừng nên nàng gì. Nàng biết nhị tẩu thỉnh thoảng lại làm ra món đồ ăn cổ quái, Nhị tẩu có thai nên thèm ăn cũng phải, nhất là những thứ cổ quái gì đó.

      Diêu thị mua gần hai mươi cân thịt cho nên lạp xưởng làm được ít, vừa đúng chậu.

      Rót xong, Lâm Thanh Uyển cầm kim đâm vài lỗ vào lạp xưởng sau đó treo lên.

      Nơi này có giá phơi, Lâm Thanh Uyển bảo Diêu thị tìm cây gậy trúc, vắt ngang lạp xưởng cây trúc, đặt xà nhà.

      Lạp xưởng được rót xong tâm Lâm Thanh Uyển cũng treo lên . Bởi vì lạp xưởng rót xong phải đợi hong gió mấy ngày mới được ăn, ít nhất cũng phải 3, 5 ngày, đến khi lớp da bên ngoài săn lại mới được ăn, cho nên Lâm Thanh Uyển chỉ có thể nhìn lên xà nhà nước dãi.

      Lúc có việc gì làm là nhìn lên, lúc ăn cơm nhìn lên, lúc ngủ cũng nhìn lên.

      Lâm Thanh Uyển thấy mình phát sầu rồi, vì sao lạp xưởng rót xong lại được ăn ngày chứ, sao nhất định phải để mấy ngày liền.

      Dương Thiết Trụ nhìn bộ dạng nàng dâu mỗi ngày thèm ăn nhìn lạp xưởng thiếu chút nữa buồn cười chết.

      cảm thấy sao vợ mình lại đáng như vậy chứ, cái miệng tham ăn cũng hiếm lạ.

      *******

      Lại đợi vài ngày, rốt cuộc Lâm Thanh Uyển chờ nổi nữa bèn lấy lạp xưởng xuống chưng ăn.

      Ruột lạp xưởng vẫn mềm, nhưng cũng được phơi mấy ngày nên vẫn ăn được.

      Lúc nấu cơm trưa cho lạp xưởng ra chưng.

      Lâm Thanh Uyển tự mình lấy lạp xưởng chưng ra cắt thành miếng mỏng. Vì để cho dễ nhìn, lúc bày ra bàn nàng còn xếp chúng thành hình tròn.

      Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Uyển hưng phấn lấy miếng bỏ vào trong miệng.

      Ừ —— chính là cái vị này, là thời gian phơi chưa đủ nên còn hơi có vị ‘tịch’.

      Lâm Thanh Uyển nhất thời có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.

      Chờ nàng cảm động xong thấy mọi người quanh bàn dùng loại ánh mắt lo lắng nhìn nàng, ngay cả hai đứa Nữu Nữu cũng ngậm chiếc đũa kinh nghi nhìn nàng.

      Lâm Thanh Uyển cười bảo bọn họ đều ăn.

      “Hì hì —— mau ăn , nhìn ta làm gì?” Cũng gắp cho mỗi người miếng vào bát.

      Nhìn mấy người bỏ lạp xưởng vào trong miệng, động tác nhấm nuốt đều nhanh dần.

      Nàng dị thường đắc ý hừ hừ, “Ăn ngon phải ? !” Lại lấy ra đĩa sa tế nàng tỉ mỉ điều chế: “Cho chút cái này ăn mới ngon.”

      Sa tế này là nàng sớm hái được ít ớt đỏ, sau đó phơi khô, lại dùng cối xay dược liệu xay , chưng lên, được bát lớn.

      Lâm Thanh Uyển thích ăn cay, nhưng thức ăn nơi này có vị cay, cho nên nàng tự chế sa tế. Bởi vì thương người Dương Thiết Trụ còn chưa lành, hai Nữu Nữu còn thể ăn cay, Diêu thị ăn quen, nên mỗi lần ăn cơm nàng lấy ra chút dùng.

      Dương Thiết Trụ giơ đũa ra định chấm bị Lâm Thanh Uyển vỗ tay .

      mấy lần rồi, người chàng có thương tích, thể ăn ớt.” Lại bảo hai đứa có thể nếm thử, nhưng chỉ được nếm chút thôi, trẻ nên ăn cay.

      Cắt đĩa lạp xưởng lớn, mấy người ăn thoáng là hết.

      Cơm nước xong, Diêu thị tạp miệng, “Ăn ngon đấy, chỉ là quá phí thịt thôi.”

      Diêu thị cần kiệm quen rồi, trước đây chưa ở riêng, Hà thị lại hà khắc, cho nên bây giờ được ăn thịt thế này chính là loại giày xéo.

      Dương Thiết Trụ thấy chỉ cần vợ mình thích ăn là được, tốn thịt sau này bắt lợn rừng về cho vợ làm.

      Đứa trẻ đáng thương này còn biết, Lâm Thanh Uyển có ý nghĩ ngăn chặn lên núi rồi. Muốn lên núi săn thú ư? Khó đấy!

      “Đúng vậy, chính là quá phí thịt. nhưng thứ này phơi khô có thể để được rất lâu. Để tới sang năm ăn cũng được, lúc nào muốn ăn cho ra ngâm rồi chưng lên là được ăn.” Lâm Thanh Uyển cũng là vẻ mặt bị cắt thịt.

      quản gia biết củi gạo dầu muối quý, lạp xưởng này ăn ngon nhưng lại tốn thịt nhiều.

      Kiếp trước thấy sao, sau khi tới nơi này mới biết thôn dân đâu có cảnh ngày nào cũng được ăn thịt, mua cân thịt về phải để ăn mấy ngày. Nhưng cân thịt đổ vào lạp xưởng cũng chỉ được đoạn thôi. Hơn nữa thứ này ăn ngon lại dùng để ăn với cơm, để nhắm rượu là phù hợp nhất.

      “Có thể để được ư, lại còn để được tới sang năm cơ à, sợ bị hỏng sao?” Diêu thị kinh ngạc.

      Thôn Lạc Hạp rất lạnh, thịt để trong mùa đông còn được. Nhưng sang xuân được, để lâu là hỏng.

      Lâm Thanh Uyển vừa gật đầu vừa nghĩ, càng nghĩ mắt càng sáng.

      “Tướng công, tam đệ muội, các ngươi thấy nếu mang lạp xưởng này lên trấn bán thế nào?”

      Diêu thị hiểu mấy nên có chút do dự.

      “Loại đồ ăn này có người mua sao? Vậy bán bao nhiêu?” Diêu thị dự tính, cân thịt đúc được khoảng đoạn, vậy bán bao nhiêu lỗ vố. Bán đắt ai mua, bán rẻ lỗ vốn.

      Dương Thiết Trụ nghĩ khác, thường xuyên trấn bán con mồi hoặc làm công, có hút quen thuộc trấn . Chỉ là lạp xưởng của nàng dâu này biết bán thế nào.

      Nhưng vẫn đưa ra đề nghị: “Ta thấy chắc bán được ở chợ rồi, bán ở tửu lâu chắc là được, thường những người vào tửu lâu ăn cơm keo ít tiền này.”

      Lâm Thanh Uyển nghĩ cảm thấy cũng đúng, xem ra nàng có thể lấy ít lên trấn tìm tửu lâu bán thử.

      bán được cũng sao cả, cùng lắm để ở nhà ăn. Bán được càng tốt, chính là cơ hội kiếm tiền.

      ********

      Lâm Thanh Uyển người này thuộc phái hành động, là làm ngay.

      Nàng quyết định ngày mai lên trấn, Diêu thị và Dương Thiết Trụ khuyên nửa ngày đều vô dụng.

      Sau đó Diêu thị đổi phương pháp, quyết định ngày mai cùng nàng. Lúc để Lâm Thanh Uyển mặc áo bông dày, lúc ngồi xe bò cảm thấy xóc nảy. Nữ nhân ở nông thôn rất bận rộn, có nhiều người có thai vẫn phải ra đồng làm việc, nên như nàng ai gì.

      Dương Thiết Trụ nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa thân mình Lâm Thanh Uyển tuy rằng thoạt nhìn gầy yếu, nhưng từ lúc mang thai tới nay thân thể luôn khỏe mạnh. Đứa này chắc là biết thương mẹ, nháo nàng.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ra ngoài.

      Diêu thị cầm rổ trong tay, bên trong là lạp xưởng bảo bối của Lâm Thanh Uyển, phủ bên chiếc áo bông cũ của Dương Thiết Trụ.

      Lâm Thanh Uyển ăn mặc dày như cái bánh chưng, bên cạnh Diêu thị.

      Hai người cùng nhau tới nơi đỗ xe bò, lúc ra cửa còn bị Vương thị còn nhìn vài lần. nhìn ra được cái gì đành lộ vẻ tức giận cúi đầu cho lợn ăn.

      Hai người đến trấn , Dương Thiết Trụ chỉ sẵn những tửu lâu từ ở nhà cho nàng biết, cho nên Lâm Thanh Uyển chạy thẳng mục tiêu.

      Trấn Lạc Vân trấn hai nhà tửu lâu lớn rất nổi danh, nhà là Túy Tiên cư, nhà là Mãn Phúc lâu.

      Bởi vì Túy Tiên cư gần các nàng hơn nên Lâm Thanh Uyển quyết định vào Túy Tiên cư trước.

      Bây giờ sắc trời còn sớm, Túy Tiên cư còn chưa tới giờ mời khách.

      Lúc Lâm Thanh Uyển và Diêu thị tới, trong sảnh đường rất im lặng, chỉ thấy có hai vị tiểu nhị quét tước vệ sinh.

      tiểu nhị liếc mắt nhìn các nàng rồi cúi đầu tiếp tục dọn, tiểu nhị đứng dậy đón.

      Lâm Thanh Uyển và Diêu thị ăn mặc bình thường như trang phục của các nông phụ khác. Bến trong là áo kẹp, bên ngoài là áo bông, vì hai phụ nhân ra đường tiện nên chọn màu tối, đầu còn bọc cái khăn, phút chốc già mấy tuổi.

      Tiểu nhị chạy sảnh ánh mắt rất lạnh lẹ, có lẽ đoán được hai người phải đến ăn cơm.

      biết hai vị đại tẩu có chuyện gì ?” Thái độ tiểu nhị thực khách khí, nhưng mặt mang nghi vấn. biết hai phụ nhân này sáng sớm tới Túy Tiên cư bọn họ làm gì.

      Lâm Thanh Uyển khách khí cười với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, là thế này, biết chưởng quý của các ngươi có ở đây , tiểu phụ nhân ở nhà làm chút ly kỳ đồ ăn muốn bán cho các ngươi.”

      xong lấy cái rổ trong tay Diêu thị đưa tới cho tiểu nhị xem.

      “Đồ ăn?” Tiểu nhị kia ngăn động tác Lâm Thanh Uyển, thái độ mặt cung kính nhưng tràn ngập cự tuyệt.

      “Vị đại tẩu này, ngại quá, tửu lâu chúng ta cần đồ ăn lạ gì, hơn nữa chưởng quỹ nhà chúng ta tại có ở đây, ngươi xem —— “

      Lâm Thanh Uyển hiểu được ý tứ của , chỉ có thể cười cái, sau đó thu hồi cái rổ, kéo Diêu thị quay người bước .

      “Nhị tẩu, xem ra thứ này dễ bán, người ta còn thèm nhìn.” Diêu thị do dự , tiểu nhị kia ngay cả câu cho chưởng quỹ cũng , trực tiếp cự tuyệt.

      Lâm Thanh Uyển cũng thấy hơi khó, xem ra tiến cử đồ ăn kiểu này người ta tiếp thu. Nhưng nàng có biện pháp nào khác, chung quy là quen người trong tửu lâu đành phải tự mình tiêu thụ.

      Trong lòng có chút uể oải, nhưng Lâm Thanh Uyển lộ ra bên ngoài, mà trấn an Diêu thị chút rồi kéo nàng cùng tới Mãn Phúc lâu.

      Lúc này đại đường Mãn Phúc lâu cũng rất thanh lãnh, chỉ có tiểu nhị lau bàn.

      thể thái độ tiểu nhị tửu lâu nổi danh đều tệ, vừa nhìn thấy các nàng liền tiến lên nghênh đón.

      Lâm Thanh Uyển ý đồ đến giống như trước, điếm tiểu nhị nghe xong tỏ vẻ khó xử.

      “Vị đại tẩu này, chưởng quỹ của chúng ta ở đây, nhưng nơi này của chúng ta thu đồ ăn bên ngoài…”

      Lâm Thanh Uyển vô pháp, chỉ có thể lấy trong tay áo mấy tấm đồng nhét qua.

      “Vị tiểu nhị ca này, làm phiền ngươi, ngươi giúp đỡ chút, ngươi cũng thấy đấy, hai phụ nhân chúng ta ở trong thôn từ sáng sớm tới đây cũng dễ dàng, ngươi hỗ trợ gọi chưởng quỹ tiếng, có được hay chúng ta đều cảm tạ ngươi.”

      Chiêu đút lót này là Lâm Thanh Uyển bắt chước trong TV ở kiếp trước, biết có tác dụng hay .

      Tiểu nhị này chừng 16, 17 tuổi. Thấy hai phụ nhân trước mắt này ăn khách khí, thái độ ngại ngùng, dường như có chỗ khó , liền đẩy lại tiền Lâm Thanh Uyển đưa.

      “Thôi thôi, ta hỏi giúp các ngươi, biết chưởng quỹ có tới hay . Tiền này các ngươi cũng cầm lại , đều là người nông thôn đến kiếm sống, ta thu tiền của các ngươi làm gì.” xong quay người chạy vào bên trong.

      Chắc tiểu nhị này cũng là nông dân, cũng may mà gặp được người dễ chuyện.

      Lâm Thanh Uyển thở phào nhõm hơi, cùng Diêu thị đứng tại chỗ cũ đợi.

      lát sau, nam nhân trung niên mặc kiểu chưởng quỹ theo ra, vừa vừa : “Tiểu tử ngươi lại thu của người ta chỗ tốt gì hả? Sống chết muốn kéo ta ra.”

      Vị chưởng quỹ này chừng hơn 40 tuổi, cái đầu gầy, để lại chòm râu dê.

      Tiểu nhị kia vừa cười vừa : “Chưởng quỹ lần này oan uổng ta rồi, ta là thấy hai vị phụ nhân kia dễ dàng, phải khó khăn quá làm sao phải để hai phụ nhân ra ngoài chứ.”

      Lâm Thanh Uyển nghe nhất thời đỏ mặt, nhưng ngẫm lại mặc kệ thế nào nàng cung nhìn thấy chưởng quỹ tửu lâu, sau đó chuẩn bị tinh thần khách sáo với chưởng quỹ

      Chưởng quỹ này cũng rất dễ chuyện, tuy rằng mặt có ý tứ từ chối, nhưng vẫn quyết định xem đồ ăn Lâm Thanh Uyển mang đến.

      Lâm Thanh Uyển đặt rổ lên bàn, vạch vải che ra, lấy bát lớn từ bên trong ra, bên trong là lạp xưởng được thái mỏng.

      Chưởng quỹ nhìn thứ trong bát, là bát sứ thô, thứ màu đỏ kia là đồ ăn. Ngửi ra mùi vị gì mặt lộ vẻ vẻ khổ sở, trong lòng suy nghĩ cự tuyệt hai vị phụ nhân này như thế nào.

      Lâm Thanh Uyển đương nhiên nhìn ra chưởng quỹ cho sắc mặt tốt, nhưng vẫn bảo tiểu nhị bên cạnh lấy đôi đũa lại đây. Vừa đưa cho chưởng quỹ vừa tươi cười giải thích: “Chưởng quỹ, đây là tay nghề nhà chúng ta truyền lại, tuy hình dạng xấu xí chút, nhưng hương vị tệ lắm, quan trọng nhất là thứ này dùng nhắm rượu rất tốt.”

      Chưởng quỹ kia cầm chiếc đũa trong tay, suy nghĩ chút vẫn gắp miếng đặt vào miệng nhai.

      Tuy đồ ăn biết tên này ngửi qua có hương vị gì, nhưng nhai lên hương vị tệ, có mặn có ngọt, vị ngon, thuần hậu nồng đậm, vị vương lâu dài, càng ăn càng thơm.

      Chưởng quỹ này họ Lý, Mãn Phúc lâu là tổ nghiệp Lý gia bọn họ lưu truyền mấy đời, lúc đầu chỉ là quán , có thể ở trong tay Lý chưởng quỹ phát triển đến bây giờ trở thành tửu lâu lớn nhất trấn Lạc Vân, đủ thấy ánh mắt và thủ đoạn của ông vừa.

      Cho nên thứ kia vừa vào miệng ông liền biết vị phụ nhân này sai, vật này xác thực thích hợp nhắm rượu. trầm tư lát rồi mở miệng hỏi: “Đồ ăn này của ngươi tên là gì?”

      Lâm Thanh Uyển sửng sốt, nghĩ sau đó : “Hồi vị chưởng quỹ này, cái này tên là đồ sấy tiên.”

      xong, Lâm Thanh Uyển cũng thấy bội phục mình luôn. Có thể trong vài giây ngắn ngủi nghĩ ra được cái têm dễ nghe, hơn nữa cái tên này rất phù hợp với lạp xưởng.

      Sở dĩ Lâm Thanh Uyển tên là lạp xưởng, mà tự đặt cái, mục đích lớn nhất chính là muốn người khác biết thứ này làm bằng cái gì.

      Nhìn sắc mặt vị chưởng quỹ này, nàng biết mua bán có phổ, nàng còn muốn trông cậy vào thứ này kiếm chút tiền bạc đấy.

      Lý chưởng quỹ sờ râu mình: “Đồ sấy tiên, tên rất hay! Chỉ là cái gì là đồ sấy vậy?”

      Sắc mặt Lâm Thanh Uyển hơi bị khô, ta có thể cho ngươi biết ta chính là muốn dựa vào cái ‘Đồ sấy’ này kiếm ít bạc ? cho ngươi biết ta còn hỗn thế nào?

      Nhưng nàng vẫn mở miệng trả lời: “Đồ sấy này chính là đồ sấy tiên hương vị, chưởng quỹ thấy mùi vị của nó rất đặc biệt sao?”

      Lý chưởng quỹ phẩm miệng hương vị, gật đầu, là rất đặc biệt. Lại mở miệng hỏi: “Vậy biết cái này định giá bao nhiêu?”

      “Đồ sấy tiên này tính theo cân, 60 văn cân.”

      Diêu thị từ lúc Lý chưởng quỹ đến vẫn cúi đầu đứng tại chỗ. Nàng trời sinh tính khiếp nhược gan , lại gặp ngoại nam chuyện càng dám ngẩng đầu. Lúc này nghe nhị tẩu báo ra giá cả kinh ngạc vô cùng. Nhưng nàng hiểu giá thị trường nên xen mồm.

      Lâm Thanh Uyển cảm thấy mình báo giá cao, thứ nhất thứ này hiếm mà người khác lại biết làm, chưa nghe càng độc càng đắt sao? Thứ hai, loay hoay lọ mọ làm lâu như vậy, sấy khô còn mười cân, giá bán cao có ý nghĩa gì chứ? Huống chi bên trong còn bỏ gia vị độc nhất ‘Thập tam hương’.

      Tuy rằng thịt heo bây giờ là 12 văn cân, nhưng còn tiền gia vị, còn công làm, còn sau khi sấy khô ngót . Bán giá này, Lâm Thanh Uyển chân tâm cảm thấy mắc.

      Đương nhiên, nàng cũng kiếm ít.

      Lý chưởng quỹ nhíu mày, tính theo cân sao cả, nhưng ông căn bản biết nguyên thể vật ấy là cái gì, hơn nữa ông còn phải tính toán mua thứ này về bán sau này có kiếm được tiền .

      Đương nhiên Lâm Thanh Uyển hiểu được băn khoăn của Lý chưởng quỹ, nàng lại xốc tầng vải trong rổ lên, bên trong là từng khúc lạp xưởng chưng.

      “Chưởng quỹ xem, đây chính là đồ sấy tiên.” Nàng cầm lấy cây ra: “ cây thế này là cân, đương nhiên có cây nặng cây tương đương. đoạn thế này ngài có thể cắt ra bán được cho hai bàn. Ta nghĩ, đồ nhắm tốt như vậy, bàn bán giá cả nhất định chỉ 60 văn.”

      Lý chưởng quỹ nhìn khúc lạp xưởng, trong lòng liền có tính toán. Ông thấy vị phụ nhân trước mắt này biết ăn , hơn nữa thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ. Nhiều vấn đề cần suy xét cũng xong, làm cho ông nghĩ là ra.

      “Vậy được rồi, tại chỗ này của ngươi có bao nhiêu?”

      Lâm Thanh Uyển cười cái rồi : “Tiểu phụ nhân chỉ mang mười cân tới đây thôi, biết chưởng quỹ có muốn mua ?”

      Lý chưởng quỹ vừa nghĩ, mười cân coi là nhiều, chỉ là 600 văn tiền. Hơn nữa ông cảm thấy đồ sấy tiên này làm đồ nhắm quả rất tốt, có thể để tửu lâu bán thử chút, chung quy có rất nhiều khách nhân thầm oán đồ nhắm quá ít, ăn đến ăn cũng chỉ là kia mấy thứ, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tệ.

      “Vậy được, Mãn Phúc lâu chúng ta lấy hết.”

      Lâm Thanh Uyển lộ ra nụ cười vui vẻ, đưa rổ cho tiểu nhị cân. Lại mở miệng với Lý chưởng quỹ: “Vị chưởng quỹ này, là cám ơn ngài, nếu như chưởng quỹ thấy vật ấy bán được, tiểu phụ nhân có thể lại làm ít bán cho.”

      Lý chưởng quỹ gật đầu: “Ta họ Lý, ngươi có thể gọi ta là Lý chưởng quỹ. Nếu như đồ sấy tiên này mà bán tệ, vậy ta liên hệ với các ngươi như thế nào.”

      Lâm Thanh Uyển định vị nhà mình cho ông ta biết, nhưng vừa nghĩ tới những người Dương gia kia lại thôi.
      thư hồ, thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 55 trước đó chuẩn bị

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Ra khỏi Mãn Phúc lâu, Diêu thị mới kích động mở miệng : “Nhị tẩu, ngờ lại bán được giá đắt vậy, ngay cả tiểu nhị hay vị chưởng quỹ kia ta còn dám chuyện.”

      Lâm Thanh Uyển cười vỗ tay nàng trầm tư đầy mặt.

      Lại vài bước nàng mở miệng hỏi Diêu thị: “Tam đệ thường làm công ở đâu, tam đệ muội có biết ?”

      Dương Thiết Căn suốt ngày sớm về muộn, Lâm Thanh Uyển gần như nhìn thấy , cho nên biết tình hình lúc này của Dương Thiết Căn.

      Diêu thị sửng sốt chút rồi gật đầu.

      “Biết, ta nghe tướng công trong thời gian này có việc làm lâu, bình thường hay ở khu đỗ xe ngựa vác bao cho người ta, chỗ đó thường xuyên cần người khuân vác đồ.”

      “Vậy ngươi dẫn ta tìm tam đệ , ta có việc cần giúp.”

      Diêu thị gật đầu dẫn Lâm Thanh Uyển về hương bắc trấn Lạc Vân.

      Khu xe ngựa trong miệng Diêu thị kì con phố, đường có nhiều xe ngựa đỗ lên gọi vậy .

      Lúc này sắc trời sắp tới giữa trưa, nhưng xe ngựa xe la vận chuyển hàng hóa nghỉ. Lâm Thanh Uyển nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc kiểu người làm thuê ngồi chỗ đó chờ việc.

      Hai người ăn diện quê mùa, đầu đội khăn, thoạt nhìn cũng thấy được. Dọc đường có ai để ý. lát nhìn thấy Dương Thiết Căn cùng rất nhiều người ngồi ở đó chờ việc.

      Diêu thị lên gọi tiếng, Dương Thiết Căn vừa ngẩng đầu lên thấy vợ mình tới, cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng đứng lên.

      “Làm sao? Trong nhà xảy ra chuyện gì?”

      Diêu thị lắc đầu, quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển.

      “Là nhị tẩu có chuyện tìm chàng giúp.”

      Thế này Dương Thiết Căn mới thấy nhị tẩu đứng bên cạnh, định hỏi chuyện gì Lâm Thanh Uyển : “Ở chỗ này chuyện tiện, vừa đúng lúc buổi trưa, chúng ta tìm chỗ ăn gì đó rồi từ từ .”

      Dương Thiết Căn lộ vẻ khó xử: “ cần đâu nhị tẩu, ta có mang lương khô.”

      Lâm Thanh Uyển biết phải muốn giúp nàng, mà là sợ tiêu tiền. Nàng gì, kéo Diêu thị về phía trước, Dương Thiết Căn đành phải theo sau.

      đến sạp quán ở gần khu xe ngựa, có rất nhiều người làm thuê buổi trưa ăn tại chỗ, điều kiện khá chút mua bát mì ăn, tiết kiệm liền giống như Dương Thiết Căn, tự chuẩn bị lương khô.

      Trời lạnh gió lớn, Lâm Thanh Uyển muốn để ăn lương khô qua loa cho xong việc, hơn nữa lát nữa nàng còn muốn mua ít đồ về.

      Ba người đến quán mì, mỗi người gọi bát mì rồi ngồi xuống.

      Lâm Thanh Uyển mới giọng cho Dương Thiết Căn biết, bảo mấy ngày nữa tới Mãn Phúc lâu hỏi thăm, cũng dặn hai ngày nay mua thịt lợn và ruột non về.

      Đúng vậy, Lâm Thanh Uyển chuẩn bị lại đúc lạp xưởng để trong nhà.

      Đầu tiên cho dù Lý chưởng quỹ có bán được hay , nếu bán được để lại nhà mình ăn. Lạp xưởng này giống những vật khác, có thể để, sấy khô để năm sáu tháng cũng được. Nếu như bán được càng tốt, nàng bán 10 cân, ở nhà còn có 7, 8 cân, nếu bán chạy đủ. Với lại thứ này làm được ăn ngay, còn phải chờ phơi khô nữa.

      Dù sao Lâm Thanh Uyển cũng cảm thấy lo lắng trước mới tốt.

      Dương Thiết Căn hỏi muốn mua bao nhiêu thịt heo và bao nhiêu ruột non. Thịt heo dễ mua, nhưng ruột non khó. Có nhà bán thịt heo, giết xong là vất , nhưng cũng có nhà bán ruột non, thường là mua về cho chó mèo.

      Nếu muốn mua nhiều phải liên hệ trước với chủ hàng thịt. Dương Thiết Căn suy nghĩ trong lòng.

      Lâm Thanh Uyển suy nghĩ chút rồi mở miệng muốn mua 50 cân thịt heo, ruột non càng nhiều càng càng tốt. Nàng cũng biết thứ này dễ mua, dù sao cũng mất bao nhiêu tiền, trời lạnh dùng hết để lại cũng sợ bị hỏng ngay.

      Dương Thiết Căn vừa nghe thấy muốn mua 50 cân thịt heo kinh ngạc, tuy nhị tẩu bán được 10 cân ra ngoài, nhưng mua nhiều như vậy mà sợ ế à?

      Lâm Thanh Uyển thấy biểu tình do dự của Dương Thiết Căn biết trong lòng suy xét cái gì, nàng giải thích cho biết chút suy tính của nàng.

      Dương Thiết Căn nghe xong cảm thấy rất có lý, nhưng đây chính là khoản bạc lớn ——

      tại thịt heo khoảng 12 văn cân, 50 cân chính là hơn nửa lượng bạc. Nếu như cầm trong tay mà mất làm sao.

      Dương Thiết Căn trời sinh tính giản dị hàm hậu, ăn vụng về, ra miệng nhưng lo lắng trong lòng có. Nhị ca nhị tẩu đối đãi rất tốt với nhà bọn họ, đều ghi tạc trong lòng. Tuy rằng ăn vụng về, nhưng vẫn lo lắng của mình ra.

      Lâm Thanh Uyển cười, trấn an sao. Làm chuyện gì cũng phải thử lần, cho dù bán được để mình ăn cũng thiệt.

      Dương Thiết Căn mắt thuyết phục được lên tiếng nữa.

      Ba người ăn mì xong, Lâm Thanh Uyển thanh toán tiền. Đưa túi tiền đồng mà Lý chưởng quỹ vừa đưa kia cho Dương Thiết Căn, sau đó lại thêm khối bạc vụn vào. Khối bạc đó khoảng nửa lượng, chắc là đủ mua thịt và ruột heo rồi.

      Sau khi đưa tiền cho Dương Thiết Căn Lâm Thanh Uyển cũng đứng dậy. Diêu thị dặn dò nam nhân mình chút, sau đo hai người bước .

      Vừa nhấc bước Lâm Thanh Uyển nhớ ra gì đó vội quay đầu lại với Dương Thiết Căn, khi nào mua thịt xong mang về nhà mà mang tới nhà đại Dương thị.

      Dương Thiết Căn nghĩ, hiểu ý của nhị tẩu. 50 cân thịt heo mà đưa về nhà, gây chú ý. Tuy rằng hai phòng bọn họ ở riêng, nhưng Hà thị và đại tẩu Vương thị cái tính tình kia vẫn nên tránh .

      Lâm Thanh Uyển kéo Diêu thị tới y quán từng xem bệnh cho Dương Thiết Trụ kia, nàng mua ít thảo dược làm thập tam hương. Diêu thị cho rằng nàng bốc thuốc cho Dương Thiết Trụ nên có ý nghĩ gì khác.

      Hai người ngồi xe bò trở lại thôn Lạc Hạp. Lâm Thanh Uyển sang nhà Dương thị với bà tiếng, Dương Thiết Căn mang ít thịt heo lại đây nhờ Dương thị nhận giúp nàng, lại nguyên nhân cho Dương thị nghe.

      Sau khi ra khỏi nhà Dương thị hai người về nhà.

      Về nhà nhìn thấy có người tới, đó là bà mối trung niên chuyện với Hà thị và vào chính phòng.

      Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc nhìn bà mối trung niên kia.

      Diêu thị ở bên cạnh : “Đó là Mã bà mối.”

      Lâm Thanh Uyển ồ tiếng, hai người vào phòng nhị phòng.

      Bà mối? Dương gia có người muốn làm việc vui sao? Dương Học Chương hay là Dương Nhị Muội? Hình như hai người đó cũng đến tuổi thành hôn rồi.

      Đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Dương Thiết Trụ ngồi tựa vào đầu giường, hai Nữu Nữu ngồi ở giường lò chơi dùad.

      Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Uyển về, ánh mắt Dương Thiết Trụ sáng lên, liên tục.

      “Nàng dâu có mệt ? Có chỗ nào thoải mái? Có ăn cơm trưa ?…”

      Những câu còn lại bị Lâm Thanh Uyển cười đánh gãy: “Được rồi, ta mệt, cũng có chỗ nào thoải mái, giữa trưa cùng tam đệ, tam đệ muội ăn mì. Còn chàng? Ăn cơm chưa?”

      Buổi sáng trước lúc Lâm Thanh Uyển , làm có làm sẵn đồ ăn để trong bát, đặt cạnh bếp lò, sợ giữa trưa về kịp lớn hai ở nhà có cơm ăn.

      Dương Thiết Trụ cười tủm tỉm: “Ta ăn rồi, ” lại hỏi: “Nàng cùng tam đệ muội tìm tam đệ à? Có chuyện gì mà tam đệ muội đợi buổi tối đệ ấy về mà .”

      Lâm Thanh Uyển lúc ấy vội vàng nghĩ là làm lại quên mất Dương Thiết Căn đến buổi tối là về. Đáp lại Dương Thiết Trụ bằng nụ cười tươi, sau đó Lâm Thanh Uyển bắt đầu cởi áo bông bên ngoài và khăn trùm đầu. Diêu thị câu chào rồi cũng về phòng mình thu dọn.

      Lâm Thanh Uyển dùng khăn phủi bụi người mình, vừa với Dương Thiết Trụ ‘Chiến tích’ ngày hôm nay. Dương Thiết Trụ nghe xong khen nàng ríu rít.

      Lâm Thanh Uyển giận liếc mắt nhìn , gỡ tóc rồi chải đầu lại, sau đó lại vấn thành búi. Trong lúc vừa làm vừa kể lại chuyện nhờ Dương Thiết Căn mua thịt và ruột non.

      Dương Thiết Trụ nghe xong gì cả, tin tưởng vợ mình. Vợ vừa xinh đẹp ôn nhu lại vừa thông minh, tùy tiện làm món ăn cũng bán được tiền.

      Sợ Lâm Thanh Uyển có gánh nặng, còn an ủi nàng mấy câu: “Nàng dâu, sao đâu, nếu bán được để lại mình ăn. Hơn nữa nàng xem…” giơ ví dụ thuyết minh: “Chúng ta mua thịt heo về là 12 văn cân, bán 60 văn cân, bán 10 cân được 600 văn. Nàng mua 50 cân thịt heo cùng lắm tốn 600 văn, như vậy căn bản lỗ vốn nha.”

      Lâm Thanh Uyển cười trừng , hiểu được ý của . Biết sợ nàng lo lắng lỗ vốn tiền, nên mơ hồ tính toán cho nàng xem.

      Vậy tiền vốn của 10 cân trước là từ đâu tới, từ trời rơi xuống chắc?

      Nhưng nàng ra, nếu nam nhân mình muốn nàng bỏ xuống gánh nặng trong lòng, cho dù trong lòng nàng có gánh nặng hay nàng vẫn ngọt ngào gánh vác.

      “Được rồi, người ta vốn có chút lo lắng trong lòng đây, chàng như vậy ta chẳng còn tý lo lắng nào nữa.”

      Làm vợ chồng chính là cùng nhau gánh vác. Nữ nhân thông minh quá cũng tốt, có đôi khi phải giả bộ ngốc chút, thỏa mãn chút tính tình đại nam nhân của người ta.

      Huống chi từ lúc nam nhân nàng bị thương tới nay, tựa hồ có loại tâm lý cảm thấy bản thân liên lụy nàng. Tuy rằng Dương Thiết Trụ , nhưng Lâm Thanh Uyển nhìn ra được. Nhất là những lúc nàng xách nước hay nâng vật nặng, hận thể nhảy dựng lên giúp nàng, nếu như phải nàng cứng rắn bắt giường dưỡng thương, phỏng chừng sớm bật dậy rồi.

      Đây cũng là nguyên nhân Lâm Thanh Uyển cho hai người tam phòng mượn bạc. Kỳ nàng hoàn toàn có thể cho tam phòng mượn bạc để bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nam nhân nàng áy náy nhìn nàng, Lâm Thanh Uyển lại trầm mặc. Hai nhà tụ lại cùng nhau ăn cơm, Diêu thị cần mẫn làm giúp nàng số việc, cứ như vậy trong lòng Dương Thiết Trụ cũng dễ chịu chút.

      Quả nhiên Lâm Thanh Uyển vừa xong Dương Thiết Trụ tươi cười như bông hoa.

      Cầm tay nàng dâu luyến tiếc dời, Lâm Thanh Uyển trừng , lại nhìn hai đứa Nữu Nữu ngồi giường lò chơi đùa.

      Dương Thiết Trụ bừng tỉnh đại ngộ buông tay ra, Lâm Thanh Uyển rút tay về cười ngọt ngào với cái, sau đó tới giường lò đùa với hai Nữu Nữu.

      lát sau Diêu thị cầm trong tay châm tuyến khay đan lại đây.

      Hai nữ nhân hai đứa ngồi giường lò câu được câu chuyện với nhau, Lâm Thanh Uyển thích đùa đứa . Chọc cho hai đứa Nữu Nữu cười lăn lóc, sau đó nàng cũng cười phì theo.

      Diêu thị ở bên cạnh lại nàng phải chú ý tới thân thể. Lúc mới đầu Lâm Thanh Uyển còn nhớ là mình có thai, nhưng từ lúc biết co thai tới này chẳng thấy có tượng nghén nào, có đôi khi quên luôn mình có thai.

      Diêu thị sợ nàng ngồi thoải mái lấy nệm trải xuống, lại đưa cái gối ôm cho Lâm Thanh Uyển, bắt Lâm Thanh Uyển ngồi vào trong chăn.

      Lâm Thanh Uyển bất đắc dĩ đành phải thành vào chui vào trong chăn, ngồi tựa vào cái gối ôm êm ái.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 56: Hôn của Dương Học Chương

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Phòng chính Dương gia, Hà thị chuyện cùng Mã bà mối. So với lần trước hờ hững, lần này thái độ Hà thị tốt hơn rất nhiều, còn có hương vị a dua.


      có cách nào, lần này Dương Học Chương lại khảo đỗ huyện thử, lão già lại tuyên bố cho thư viện đọc sách nữa, tuy rằng trong lòng Hà thị cảm thấy con trai mình học thư viện cũng có thể thi đậu tú tài, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút lo lắng. Tuổi tác của Dương Học Chương thể để trễ nãi được, cho nên Hà thị tính toán thành thân cho con trai trước rồi mới .

      Lúc này đây Hà thị hạ cầu xuống rất thấp, đòi hỏi gia cảnh nhà có tiền nữa.

      Có thể là tâm tính khác rồi, Mã bà mối kiên nhẫn giới thiệu cho bà mấy người mà bà cảm thấy tệ. Châm chước nửa ngày, Hà thị mới mở miệng rằng bà cảm thấy khuê nữ nhà Phùng tú tài tệ.

      nương họ Phùng này là người thôn gần đó, cha là tú tài, trong nhà có hai ca ca, đệ đệ, người tỷ tỷ xuất giá.

      Theo lý thuyết nương nhà tú tài kia dù thế nào cũng tới lượt Dương Học Chương, nhưng mà Phùng gia giống với. Phùng tú tài gần 30 tuổi mới thi đậu tú tài, vốn của cải còn tệ lắm cũng bị móc sạch tinh. Thi đậu tú tài vốn là chuyện vui mừng, ai ngờ Phùng tú tài ngày thường dồn quá nhiều công sức nên xương cốt cũng bị vét sạch, cao hứng được vài ngày bị trận bệnh nặng. Bệnh nặng chữa khỏi thân mình lại suy yếu, đừng là tiếp tục khảo công danh, ngay cả làm tiên sinh dạy học còn được. Có tư thục nhà ai mời người nay ốm mai đau về làm tiên sinh chứ ? Rơi vào đường cùng, đành phải về nhà thành làm nghề nông. May mà trong nhà còn có vài mẫu đất, ngày qua ngày cũng tệ, chỉ là con cái trong nhà nhiều nên càng ngày càng khó khăn.

      Cho nên cái danh tú tài của họ Phùng này ngoại trừ khoản được miễn thuế ra còn làm được gì nữa. Nhưng Phùng tú tài lại nghĩ như vậy, thấy bản thân là tú tài duy nhất trong thôn, ngày thường tự nâng cao mình, gả nữ nhi tới gia đình nông dân là đồng ý. Chẳng những cầu phải là người đọc sách, hơn nữa muốn tiền sính lễ nhiều, các sắc sính lễ thể thiếu, tiền kính muốn sáu lượng sáu.

      Mỗi cái khoản tiền kính thôi cũng dọa ít gia đình nông dân, huống chi nhà nông dân nào có tiền cho người ta đọc sách. Cho nên Phùng nương vẫn là vân chưa gả, năm nay mười tám.

      Phùng tú tài nhờ Mã bà mối làm mai, việc hôn nhân của Phùng nương này cũng là chuyện đau đầu của Mã bà mối.

      Lấy ra được khoản tiền biếu Phùng tú tài chê người ta phải người đọc sách, là người đọc sách lại mang được ra cái sính lễ này.

      Kỳ lần trước Hà thị mời bà mối đến, bà giới thiệu cho Hà thị về Phùng nương này. Nhưng lúc ấy thấy Hà thị tự cho mình thịnh cao nên bà mở miệng tìm được tự nhiên cho mình.

      Lần này Dương Học Chương lại thi đậu phải là chuyện bí mật gì, hơn nữa lần này thái độ Hà thị mềm hơn, Mã bà mối mới ra vị Phùng nương này.

      Mã bà mối nghe được Hà thị nương nhà Phùng tú tài này tệ hết sức cao hứng. Nhưng bà làm nghề này lâu như vậy, sở dĩ có nhiều người tìm bà nhờ làm mối như vậy, chính là nhìn trúng bà nhân phẩm tốt giấu diếm gì. Bà lượt tình huống nhà Phùng tú tài, Hà thị nghe thấy khoản tiền sính muốn sáu lượng sáu nhíu mày.

      Lần này là bà cầu Mã bà mối có thể tìm cho con trai mối hôn tốt, và càng nhanh càng tốt, nên nhắc tới khoản bạc này, mà bảo Mã bà mối đợi chút, bà vào trong bàn bạc với Dương lão gia tử chút.

      Dương lão gia tử sớm bị Hà thị sai , phải bà muốn vào để bàn bạc với ông, mà là thương lượng với Dương Học Chương.

      Đối với việc muốn làm mai cho Dương Học Chương, Hà thị gạt con trai bảo bối này của mình, lộ ra tiếng gió trước rồi. Dương Học Chương gì chỉ cầu khi bà mối tới nhà để ở bên cạnh nghe, trong lòng còn phán đoán.

      Hà thị nghĩ rằng đó phải việc khó khăn gì nên an bài Dương Học Chương trong phòng Dương Nhị Muội cùng nhau nghe.

      Hà thị vào trong rồi đóng cửa lại, hỏi ý kiến Dương Học Chương.

      hổ là mẹ con, hai người đều nghĩ như nhau, Dương Học Chương cũng cảm thấy nữ nhi nhà Phùng tú tài rất tốt.

      Có lẽ người khác coi trọng người tú tài sa cơ thất thế này, nhưng khảo nhiều lần như vậy thi đậu, Dương Học Chương cảm thấy có thể thi đậu tú tài phải là phàm nhân, đều là người tri thức cực kỳ uyên bác. Hơn nữa còn đánh chủ ý về sau thỉnh giáo người nhạc phụ này, chừng nhạc phụ tú tài này chỉ điểm phen, lúc đó là cá Kình xoay người đấy.

      Làm con trai quý giá nhất của Hà thị, Dương Học Chương rất hiểu Hà thị. Sau khi ra ý kiến của mình, cũng luôn những tính toán của mình cho Hà thị nghe.

      Hà thị nghĩ rằng cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, nhưng vừa nghĩ đến cưới nữ nhi nhà Phùng tú tài kia mất tiền sính sáu lượng sáu, lại còn tiền lễ khác, tiền mời rượu đau lòng thôi.

      Lúc này vốn riêng trong tay Hà thị còn bao nhiêu, cộng hết chẵn lẻ mới được 10 lượng bạc. Trong nhà còn bao nhiêu lương thực, còn phải dành tiền mua lương thực. Tính toán như vậy căn bản đủ.

      Nhưng nhìn con trai bảo bối bên cạnh bà duy hộ nhiều năm như vậy Hà thị lại mềm lòng. Bà vỗ bàn tay Dương Học Chương an ủi cái rồi mới đẩy cửa ra ngoài.

      Mã bà mối thấy Hà thị ra buông chén trà trong tay xuống hỏi: “ biết đương gia các ngươi có ý kiến gì? Nếu cảm thấy nương nhà Phùng tú tài tệ nhanh chóng định thôi. Người ta bên kia cũng chờ thành thân, nếu như bên này các ngươi muốn ta bảo nhà khác vậy.”

      Mã bà mối như vậy là muốn cho Hà thị cái ý thức gian nan khổ cực. Kỳ nương nhà Phùng tú tài nào có dễ dàng chuyện thành thân như vậy, có thể thành công cũng thể trong năm này.

      Hà thị vừa nghe Mã bà mối , vốn còn chút ít do dự liền còn do dự nữa . Khẽ cắn môi gật đầu : “Vậy nương này .”

      Song phương cực kì vui mừng, Hà thị nịnh nọt Mã bà mối rất nhiều, bảo bà ta nhanh chóng liên hệ nhà bên kia sau đó mới tiễn bước bà ta .

      Nghĩ tới tiền bạc thuậ lợi, Hà thị rất ít khi u buồn nay cũng u buồn. Vừa lo thành thân cho con trai, vừa lo mua lương thực, bà nên đâu để lấy được bạc về đây…

      *********

      Cách ngày, Dương Thiết Căn mang những đồ Lâm Thanh Uyển muốn mua tới nhà Dương thị, cũng về nhà với Lâm Thanh Uyển và trả tiền thừa cho nàng.

      Làm xong những việc đó Dương Thiết Căn ngay, gần đây trấn rất ít việc, đợi mấy ngày cũng chẳng có việc gì làm, định ở nhà ngày rồi mới lại trấn .

      Hai người Tam phòng mang theo hai đứa Nữu Nữu vào phòng Nhị phòng, Lâm Thanh Uyển lùi trong chăn ngại dậy nhưng nghĩ lát vẫn quyết định dậy sang nhà Dương thị chuyến.

      Nàng từ kháng đứng lên mặc thêm vào kiện đại áo bông. Khai báo tiếng với Dương Thiết Trụ sau đó tới nhà Dương thị.

      Lạnh ! ràng chưa có tuyết rơi nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn thấy lạnh. Nhìn Diêu thị hề có bộ dáng sợ lạnh như nàng, có lẽ nàng ấy quen rồi.

      Tới cổng nhà Dương thị, Đại Hắc Nhị Hắc vừa nhìn thấy nàng chạy lên vờn quanh vẫy đuôi, Lâm Thanh Uyển sờ đầu bọn chúng sau mới bước vào phòng chính.

      “Đại , cháu tới.” Lâm Thanh Uyển vừa vén rèm cửa lên vừa .

      Lúc này Dương thị ngồi ở kháng nạp đế giày, cười : “Ta nghe có tiếng bên ngoài, Đại Hắc Nhị Hắc sủa, ta biết ngay là cháu tới.”

      xong bĩu môi: “Ôi, Thiết Căn mang những thứ cháu cần tới đây rồi, ta sợ để phòng bếp chuột cắn nên để ở đây.”

      Lâm Thanh Uyển cười với Dương thị, thả thứ trong tay xuống, sau đó xoay người xem đám ruột non.

      Ruột non trong chậu rất nguyên vẹn, có chỗ nào bị rách.

      Lâm Thanh Uyển vén tay áo lên, chuẩn bị bưng chậu ra bên ngoài rửa.

      Tay còn chưa nhấc lên bị Dương thị đỡ lấy.

      “Tiểu nãi nãi của ta, cháu có thai đấy, đừng có làm mạnh như vậy. Làm thế nào? Ta giúp cho.”

      Lâm Thanh Uyển chỉ cho Dương thị là rửa sạch trước, Dương thị liền bưng chậu ra sân, Lâm Thanh Uyển theo sau, trong tay còn xách hai cái ghế .

      Dương thị múc nước, hai người ngồi ghế rửa ruột non. Rửa xong, súc mấy lần, để ráo nước rồi bưng vào trong phòng.

      Bên ngoài rất lạnh, Lâm Thanh Uyển thấy chịu nổi muốn mang vào phòng làm.

      Lâm Thanh Uyển bác ruột sấy, Dương thị ở bên cạnh nhìn lát biết làm như thế nào, hơn nữa Lâm Thanh Uyển có ý hướng dẫn bà, rất nhanh là bà tự làm được.

      lát sau Diêu thị cũng tới. Vào nhị phòng thấy nhị tẩu, nghe nhị ca sang nhà đại , nàng nghĩ hẳn là muốn làm súc ruột nên cũng chạy sang hỗ trợ.

      Diêu thị vào thấy hai người bận rộn làm lấy cái ghế lại. Lâm Thanh Uyển lại chỉ đạo Diêu thị, sau đó ba người vừa chuyện phiếm vừa bác ruột sấy.

      Lần này Dương Thiết Căn mua được rất nhiều ruột non heo về, đến khi ba người làm xong thời gian còn sớm, Dương thị giữ hai người ăn cơm nhưng Lâm Thanh Uyển đáp ứng, ở nhà còn nhiều người chờ, Dương thị đành phải để hai người về nhà, cũng hẹn ngày mai lại cùng nhau súc ruột.

      Trở lại trong phòng, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị giúp đỡ nhau làm cơm, sau đó đám người nhị phòng và tam phòng cùng nhau ăn cơm.

      Ngày hôm sau Lâm Thanh Uyển và Diêu thị cùng nhau sang nhà Dương thị, Dương Thiết Căn ở nhà nữa mà trấn . chỉ nghĩ làm việc vặt kiếm tiền, còn nhớ Lâm Thanh Uyển nhờ cách ngày 5 tới Mãn Phúc lâu hỏi thăm tình hình bán đồ sấy tiên.

      Tới nhà Dương thị, ba người cùng nhau vội vàng rửa thịt thái thịt, sợ dao phay đủ, Lâm Thanh Uyển còn mang dao phay ở nhà tới, và cả tiểu đao của Dương Thiết Trụ hay dùng để mang săn thú nữa.

      Lúc mang ra làm hoảng sợ cả Dương thị.

      Nhìn thấy Dương thị kinh ngạc rồi im lặng, Lâm Thanh Uyển hoạt bát phất phất dao phay trong tay , chúng ta thế này giống cái phân xưởng đơn giản. Nếu sau này chúng ta bán được làm cái xưởng

      Dương thị và Diêu thị cười cười chuyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy tin tưởng, chỉ là ra sợ đả kích Lâm Thanh Uyển.

      Hai người Dương thị và Diêu thị dùng dao phay thái thịt, Lâm Thanh Uyển cầm tiểu đao băm thịt. Thái thịt xong, Lâm Thanh Uyển bảo Dương thị lấy cái chậu sạch tới bỏ thịt vào và bắt đầu trộn gia vị.

      Gia vị được Lâm Thanh Uyển chuẩn bị trước rồi, bao gồm muối, tương du, đường, thập tam hương, nước gừng, rượu trắng vân vân. Thập tam hương là lần trước nàng mài còn chưa dùng hết, phỏng chừng lần này dùng là hết, cho nên Lâm lần trước Thanh Uyển trấn mới lại mua thêm thảo dược.

      Chia thành mấy chậu mới trộn đều hết đám thịt, sau đó bắt đầu đúc lạp xưởng.

      Dương thị nhìn thời gian quyết định nấu cơm ăn xong mới làm. Trước khi là hôm nay làm đúc cho xong đám lạp xưởng nên giữa trưa ở lại nhà Dương thị. Lâm Thanh Uyển chuẩn bị đồ ăn cho Dương Thiết Trụ và hai cái Nữu Nữu rồi.

      Ba người cơm nước xong, nghỉ ngơi trong chốc lát lại bắt đầu công việc lu bù lên.

      Bởi vì chỉ có Lâm Thanh Uyển biết súc ruột, lại dạy hai người Dương thị và Diêu thị mất hồi lâu.

      Được cái thứ này cũng dễ học, lát sau Dương thị và Diêu thị học được, nhưng chỉ có cái phễu nên chỉ có người làm.

      người cầm bên , hai người khác, người vuốt thịt xuống ruột, người nhét thịt. Ba người phối hợp lại nên làm rất nhanh.

      Nhưng cho dù có nhanh thế nào tới khi lạp xưởng được vắt lên xà nhà trời cũng tối. Lâm Thanh Uyển và Diêu thị rửa tay vội vàng cáo từ.

      Về đến nhà, hai người giúp đỡ nhau làm cơm. Tùy tiện ăn ít, Diêu thị mang theo hai đứa về phòng mình.

      Lâm Thanh Uyển biết Diêu thị mệt mỏi, kỳ nàng cũng rất mệt. Eo mỏi lưng đau, cảm giác nhấc nổi cánh tay.
      thư hồ, Christhuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 57: Dường như tệ?

      Edit: Hắc Phượng Hoàng

      Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Thanh Uyển còn ở trong chăn nghe Diêu thị tới gõ cửa, Dương Thiết Căn trở lại có việc muốn với nàng.


      Lâm Thanh Uyển vui vẻ trong lòng, vội vàng đứng lên mặc quần áo.

      Đến khi Dương Thiết Căn lại đây mọi chuyện xong, trong lòng Lâm Thanh Uyển mới chân chính an định.

      tình là ngày hôm qua Dương Thiết Căn trấn , làm xong việc khuân vác, trong lòng vẫn vô cùng lo âu việc nhị tẩu mua nhiều thịt như vậy về, liền chuyến tới Mãn Phúc lâu thử xem.

      tới mục đích với chưởng quỹ, vị họ Lý chưởng quỹ kia lập tức kéo ra sau viện hồi. đồ sấy tiên bán hết rồi, bảo nhanh chóng liên hệ vị Lâm phụ nhân kia, bảo nàng đưa ít hàng lại đây, lúc này đây Lý chưởng quỹ muốn 30 cân, hơn nữa khả năng còn tăng số lượng.

      Dương Thiết Căn nghe xong cáo từ Lý chưởng quỹ rồi nhanh chóng chạy về. Ngày thường Dương Thiết Căn tiết kiệm, mỗi lần lên trấn toàn là bộ, bằng cũng mỗi lần đều sớm như vậy, trời tối mịt mới về. Hôm nay nóng lòng trở về, nhưng tới gần chạng vạng cũng có xe bò để ngồi liền bộ về.

      Về tới nhà trời cũng tối rồi, lúc Diêu thị đón vào phòng định sang tìm nhị tẩu. Nhưng bị Diêu thị ngăn lại, Diêu thị nhị tẩu phỏng chừng ngủ rồi, để sáng sớm ngày mai rồi , dù sao việc này cũng gấp được.

      Dương Thiết Căn đành phải kiềm lại, ăn đồ ăn mà Diêu thị hâm nóng cho , sau đó cùng Diêu thị ngủ. Đợi sáng sớm ngày hôm sau, yên được liền bảo Diêu thị gõ cửa.

      Lâm Thanh Uyển nghe Dương Thiết Căn kể xong ngồi kháng bắt đầu rơi vào trầm tư, mọi người thấy nàng suy nghĩ vấn đề nên mở miệng quấy rầy nàng. Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều bảo trì trầm mặc, Diêu thị xắn tay áo làm điểm tâm.

      30 cân?

      như vậy Dương Thiết Căn còn tới hơi muộn, khả năng Mãn Phúc lâu sớm bán hết đồ sấy tiên. Bằng Lý chưởng quỹ cũng vừa nghe thấy Dương Thiết Căn đến kéo vào trong. Tuy nghe Dương Thiết Căn , Lý chưởng quỹ đồ sấy tiên có dễ bán hay , nhưng Lâm Thanh Uyển từ miêu tả của Dương Thiết Căn có thể phân tích ra được.

      bán rất chạy cũng phải tương đương như vậy. Mà Lý chưởng quỹ chỉ lấy 30 cân, rất có khả năng là bởi vì biết đặc tính của đồ vật này, sợ nhanh hết mới mẻ.

      chung Lâm Thanh Uyển biết ràng, đoạn lạp xưởng có thể thái bày được hai suất, nếu khéo léo còn có thể làm được ba suất. Mười cân lạp xưởng cũng được khoảng chừng hai mươi bàn, nếu như sinh ý tửu lâu này tệ, tùy tiện đề cử chút, ngày chỉ bán được nhiều như vậy thôi.

      Lâm Thanh Uyển suy tư xong giao phó cho Dương Thiết Căn.

      Đại khái chính là bảo mang hết toàn bộ đồ sấy tiên ở nhà tới Mãn Phúc lâu, Lý chưởng quỹ số còn lại chờ vài ngày. Chính yếu nhất chính là quan sát biểu tình của Lý chưởng quỹ, xem nghe xong có nhíu máy hay nóng lòng hay . Nếu như Lý chưởng quỹ hỏi ngày nào có thể mang tới hãy bảo với Lý chưởng quỹ là khoảng 4, 5 ngày sau.

      Nhân đó Lâm Thanh Uyển còn phương pháp chưng đồ sấy tiên cho Dương Thiết Căn, để cho Lý chưởng quỹ khi ăn chưng. Nếu như ngày bán được bao nhiêu lúc nào dùng cho ra chưng.

      Hàng hóa mới ra đương nhiên dễ bán, trước chưng 10 cân mang , về sau để tửu lâu tự chưng.

      Tuy rằng Dương Thiết Căn hiểu nhị tẩu bảo làm như vậy là có ý gì, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng. Ở nhà vội vội vàng vàng ăn điểm tâm xong là lên trấn.

      Diêu thị rửa bát, Lâm Thanh Uyển ngồi ở kháng ngẩn người.

      Dương Thiết Trụ suy nghĩ chút, cười mở miệng : “Nàng dâu suy nghĩ gì vậy? Có phải suy nghĩ có nên làm thêm chút hay hả?”

      Lâm Thanh Uyển phục hồi tinh thần, nheo mắt nhìn Dương Thiết Trụ cười.

      “Đúng vậy.” Xem ra nam nhân nàng cũng phát khác thường trong này.

      Dương Thiết Trụ trầm ngâm chút rồi mở miệng : “Đợi tam đệ trở về thế nào , ta cảm thấy nếu như Mãn Phúc lâu bán tệ, nơi khác hẳn là cũng có thể.” Có lẽ ngay từ đầu cảm thấy nàng dâu mình chỉ là làm vui đùa, tại lại cảm thấy chuyện này có khả năng.

      Lâm Thanh Uyển lại gần hôn cái rồi cười vui vẻ.

      “Ai nha, sao chàng lại nghĩ giống ta vậy.”

      Dương Thiết Trụ cười ngốc ngếch sờ mặt mình: “Vẫn là nàng dâu thông minh, ta là nhìn nàng giao phó tam đệ, ta liền đoán chắc nàng còn muốn bán sang cả nơi khác nữa.”

      “Chàng cũng kém nha.”

      Lâm Thanh Uyển cười ngây ngô hì hì chút, đúng là nàng nghĩ như vậy đấy. cái trấn có mấy nhà tửu lâu như vậy, giữa họ nhất định có cạnh tranh. Đối với ăn cơm việc này, người ta thường tiện chỗ nào chỗ đó, đương nhiên cũng có ít khách quen. Nhưng chỉ cần mấy người ăn như vậy, đồ sấy tiên ở Mãn Phúc lâu được bán tệ, nhất định nhà khác cũng muốn.

      Chỉ là tại nghĩ tới cái này còn hơi sớm, còn phải đợi Dương Thiết Căn trở về hỏi tình huống mới biết được.

      *********

      Dương Thiết Căn trở về rất nhanh, chưa tới giữa trưa trở lại.

      Trở lại còn chưa kịp thở chạy sang với Lâm Thanh Uyển tình huống lần này Mãn Phúc lâu.

      Lý chưởng quỹ thấy chỉ mang tới 7, 8 cân đồ sấy tiên phi thường hài lòng, cảm thấy quá ít, lần nữa cầu thúc giục người nhà tốt nhất là hai ngày sau nhanh chóng đưa đến.

      Tuy rằng Dương Thiết Căn phải thực thông minh, nhưng cũng ngu ngốc. hồi này hiểu được ý tứ nhị tẩu, ra khỏi Mãn Phúc lâu là chạy về nhà luôn, thậm chí còn thực xa xỉ ngồi xe bò lần.

      Lâm Thanh Uyển đổ chén nước cho Dương Thiết Căn bảo thở , mấy vòng trong phòng mới bình ổn được cỗ hưng phấn trong lòng lại.

      Bình ổn xong nàng lại bình tĩnh như ngày thường, nhưng mặt vẫn khó nén được tươi cười.

      Nhưng trước mắt còn chuyện trọng yếu nhất muốn làm, Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Căn nghỉ ngơi lát rồi mời Dương thị giữa trưa tới dùng cơm, còn bảo Diêu thị giết con gà trưa ăn.

      Diêu thị cho rằng nàng là để ăn mừng lần này sinh ý bị lỗ, chứ cũng có ý nghĩ khác. Đợi khi Diêu thị ra ngoài giết gà rồi, Lâm Thanh Uyển mới quyết định của mình và bàn bạc với Dương Thiết Trụ.

      Dương Thiết Trụ nghe xong cũng cảm thấy ý nghĩ này tệ. Chung quy tại thể nhúc nhích, nhà lão tam và đại giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa người hai nhà này như những người khác.

      Giữa trưa Dương thị tới dùng cơm.

      Từ lúc Lâm Thanh Uyển và Dương gia ở riêng, Dương thị kiêng kỵ đến Dương gia nữa. Nhưng mỗi lần bà tới đều là đến nhị phòng, chính phòng kia bà thèm liếc mắt nhìn.

      Mỗi lần Hà thị nhìn thấy Dương thị đến cái gì, chỉ là sắc mặt phi thường khó coi.

      Vương thị thấy nhị phòng giết gà, lúc sau lại nhìn thấy Dương thị tới. Trong lòng vừa hâm mộ vừa tham, định dán lên họ ăn ké.

      Nhưng Lâm Thanh Uyển nể mặt mũi chút nào, Dương thị tới tì đóng cửa kín mít luôn, Vương thị đành phải sờ bụng quay lại phòng bếp nấu cơm.

      Trong phòng đốt giường lò rất ấm áp, kháng ngồi năm người lớn và hai trẻ , tuy hơi chen chúc nhưng vẫn ngồi được.

      Trong quá trình ăn cơm, Lâm Thanh Uyển ra những tính toán của mình.

      Ý nghĩ này có từ khi đồ sấy tiên được bán ở Mãn Phúc lâu, Lâm Thanh Uyển suy tính trong lòng rồi. Chỉ là khi đó còn chưa có nắm chắc có thể bán được hay , cho nên mở miệng . Lần này Dương Thiết Căn mang về tin tức tốt, nếu như tệ sau này lạp xưởng phải làm ít.

      Vừa lúc nàng có có bầu, qua thời gian ngắn bụng lớn, thương thế của Dương Thiết Trụ chưa khỏi ngay. Thứ hai, Dương thị và hai người tam phòng rất tốt với bọn họ. Trong lòng luôn có ý nghĩ muốn báo đáp, vừa vặn có việc làm đồ sấy tiên việc này, nhị phòng bọn họ thể ôm hết, vì vậy bằng mọi người cùng nhau làm.

      Đương nhiên Lâm Thanh Uyển cũng có tính toán riêng, phương pháp làm đồ sấy tiên nàng tàng tư, nhưng gia vị ‘Thập tam hương’ còn ở trong tay nàng. Cho dù sau này Dương thị hoặc hai người tam phòng có dị tâm, nàng cũng sợ . Đương nhiên, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình. Sở dĩ nắm điểm cuối cùng căn bản chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi.

      Dương thị và hai người tam phòng vừa nghe thấy Lâm Thanh Uyển muốn chia thành hoa hồng cho bọn họ rất kinh ngạc, bởi vì bọn họ chưa bao giờ có ý nghĩ chen vào ăn ly canh, chỉ coi đó là việc giúp bọn họ thôi.

      Dương thị và Dương Thiết Căn liên tục lắc đầu, chống đẩy cần chia hoa hồng. Hơn nữa sợ Lâm Thanh Uyển cho rằng bọn họ giúp nàng nữa nên còn vỗ ngực cam đoan , chỉ cần nàng làm cái này họ mà bận nhất định giúp.

      Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười vừa cảm động, hết những tính toán trong lòng ra, còn có dự đoán khối lượng sau này của đồ sấy tiên, cùng với tính toán sau này đẩy mạnh bán cho tửu lâu.

      xong, nàng lại giả bộ làm ra bộ mặt mướp đắng thở dài : “Các ngươi cũng thấy giờ ta mang thai, Thiết Trụ chưa khỏe. Về sau còn có rất nhiều việc phải làm, còn phải mua thịt mua đồ, đây đều cần tam đệ hỗ trợ.”

      Dương Thiết Căn nhanh chóng mở miệng : “Nhị tẩu, dù sao ta mỗi ngày đều làm làm công trấn, những thứ này ta hỗ trợ là được rồi.”

      Lâm Thanh Uyển lại kể ra khó khăn: “Còn phải đúc số lượng lớn lạp xưởng, mình ta làm cả ngày cũng hết.”

      Diêu thị và Dương thị cướp lời; “Cái này chúng ta giúp ngươi tay là được, dù sao tại cũng nhàn rỗi.”

      “Còn có trong nhà này các ngươi cũng biết, làm trong nhà trật mà có chỗ treo phơi, hơn nữa ra ra vào vào quá gây chú ý, các ngươi biết những người chính phòng đó …”

      Dương thị lại tới giải quyết vấn đề: “Vậy để ở nhà ta làm, chỗ ta rộng rãi.”

      “Còn có ngày nào cũng phải mua thịt heo về, cách hai ngày trấn đưa hàng. Tam đệ có thể giúp tay, nhưng tam phòng còn đám người đấy, thể cứ để mặc kệ được. Các ngươi giúp ngày được, sao có thể giúp lâu dài được, mọi người cũng phải nuôi nhà mình nữa chứ.”

      Dương Thiết Trụ ở bên cạnh mở miệng khuyên nhủ: “Uyển Uyển sai, thể vì chuyện nhà chúng ta mà mọi người ngày nào cũng hỗ trợ. Hơn nữa đây cũng phải là ngày hai ngày, lão tam còn bận rộn nuôi gia đình thể ngày nào cũng miễn phí hỗ trợ chúng ta, vợ con ăn cái gì? Còn có tiền phụng dưỡng hằng năm kia, ý Uyển Uyển là muốn mọi người cùng nhau hợp tác làm ăn, như vậy mọi người đều có thể trợ cấp nhà mình ít, cũng kiếm chút dành dụm.”

      Ba người Dương thị hai mặt nhìn nhau. Cảm thấy hai người này cũng đúng, dùng chỗ của Dương thị cũng coi như thôi, nhưng Dương Thiết Căn còn phải nuôi nhà lớn . Đặc biệt hàng năm còn phải đưa cho Dương lão gia tử khoản phụng dưỡng lớn, đây chính là cỗ áp lực nặng, ra ngoài kiếm sống sống thế nào?

      Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ lại khuyên phen, ba người này mới gật đầu đáp ứng.

      Lâm Thanh Uyển thấy bọn họ đáp ứng rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lời hay đều xong, bây giờ tới những lời kiêng kị cần phải .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :