Chương 46: Mẹ cho thêm sức mạnh Lúc Lạc Thưởng Nhi tỉnh dậy Văn Trạch còn giường nữa. vươn vai, thư giãn cơ thể chút, ngửa mặt nhìn ánh đèn ấm áp trần nhà, thừ người lúc. Sau đó nằm ở giường, gọi điện thoại cho ba mình: - Ba hả? - Giọng của Thưởng Nhi vẫn mềm mại dễ nghe như thế - Thưởng Nhi? Sớm vậy gọi cho ba, có chuyện gì ? – Giọng của Lạc Bỉnh Hằng cũng ôn tồn đáp lại. - Hôm qua rốt cuộc ba và Văn Trạch gì vậy? - À… chuyện công việc thôi, có gì quan trọng đâu, con đừng lo lắng. Văn Trạch vậy! Ba cũng như vậy! Hai người đều né tránh nghi vấn của , là con vô dụng vậy sao? Cái gì cũng chịu cho biết. Lạc Bỉnh Hằng thấy đầu dây bên kia im lặng, biết con giận dỗi, đành cười trừ lựa lời : - Con đó, phải yên tâm chờ sinh, những chuyện khác cứ để đàn ông lo liệu. Nghe lời ba, được suy nghĩ lung tung, tạo gánh nặng trong lòng, phải thuận lợi sinh cháu ngoại bảo bối cho ba đó nghe chưa. - Được được được, con hỏi nữa. – Lạc Thưởng Nhi bĩu môi. – Nhưng ba phải đồng ý với con, được khiến Văn Trạch khó xử, phải tin tưởng ấy. Lạc Bỉnh Hằng đầu dây bên kia hiểu ra, cười : - Được rồi, con gả cho người ta rồi cần ba nữa, là… - Nghi người dùng, dùng người nghi! Ba à, đây là ba dạy con mà! - Được, ba đồng ý với con, muốn gì cũng chịu hết còn chưa được sao… - Lạc Bỉnh Hằng ôn tồn dỗ dành con như trước đây, ông . – Con vừa dậy gọi cho ba ư? Ngoan ăn sáng , được tùy tiện… - Con biết rồi, Ba yên tâm ! Con cúp máy đây… - Ừ. - Ba nhớ là bà đồng ý với con rồi đó. Phải giúp Văn Trạch, cho dù có vấn đề gì cũng phải tin tưởng ấy. - Ôi trời, con lắm lời của tôi! Ba biết rồi, biết rồi!! - Con còn kém xa ai đó nhiều lắm, hi hi hi… … Hai tay Văn Trạch đút trong túi quần, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, lòng vòng nơi garage. Bất thình lình, phía sau có ai đó vỗ vào vai , khiến giật nảy mình. Văn Trạch quay đầu lại, là mẹ Văn. - Mẹ, sao mẹ ra đây, trời lạnh vậy sao mặc nhiều chút?! Văn Trạch vừa vừa cởi áo khoác lên người mẹ Văn. - Con trai, sao thế? Từ lúc đưa Thưởng Nhi khám thai về con bất thường rồi, có phải ông lão Lạc kia gì với con ? - có… - Ôi! Miệng còn hôi sữa mà cứ lừa gạt mẹ, chúng ta đến phòng ăn, Thưởng Nhi biết đâu. Văn Trạch đứng bất động, mẹ Văn thấy thế lôi kéo : - Yên tâm , mẹ dì Hứa ăn sáng với nó rồi. - Thưởng Nhi thấy chúng ta lo lắng… - Văn Trạch lảo đảo bị mẹ mình kéo vào phòng ăn. - Nếu con cảm thấy Thưởng Nhi lo lắng là điều quan trọng nhất sáng sớm mình trốn ra ngoài này lòng vòng rồi! Văn Trạch nhét Văn Trạch vào ghế, : - , rốt cuộc là chuyện gì mà con lo lắng đến mức ăn sáng chung với Thưởng Nhi? Văn Trạch chần chừ: - Mẹ… Thưởng Nhi và con của con đều bình an chứ… - Hả? Sao lại hỏi như vậy, lúc khám thai bác sĩ rất ổn mà, con nghĩ lung tung gì vậy?? Cuối cùng Văn Trạch thuật lại lời mà Lạc Bỉnh Hằng cho mẹ Văn nghe lần. Mẹ Văn nhíu mày: - Lão già này còn mê tín như vậy ư? Thế mà con cũng tin à? - phải ba mê tín, cũng phải là con tin. Chỉ là nghe ba xong, con đột nhiên nhận ra rằng, chúng ta quá cao hứng về thai sinh tư này mà lạc quan đến mù quáng. quan tâm đến những nguy hiểm tiềm có thể xảy ra, vốn là những thứ thể xác định được trước… - Văn Trạch ôm đầu, vô cùng rầu rĩ. – Mẹ, con lo lắng… Mẹ Văn cầm tay con trai mình chặt. nhiều năm như vậy, Văn Trạch cũng trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa. quả cảm, kiên cường, trong giới kinh doanh cũng là thần thoại, là người dường như có gì khiếm khuyết. Vậy mà trước mắt bà, cũng chỉ là đứa trẻ, là đứa trẻ to xác đau khổ, hoảng loạn, đứa trẻ bảo bối cần giúp đỡ của bà. Bà từ ái sờ mái tóc của con mình: - Tiểu Trạch, hãy tin mẹ, mẹ vẫn ở bên cạnh các con, bây giờ y học tiến bộ hơn thời của mẹ Thưởng Nhi rất nhiều… Văn Trạch vừa muốn , lại bị mẹ ngắt lời, bà tiếp: - Đúng là có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nhưng cuộc sống này là vậy. Vì những bất ngờ mà vui sướng, hoặc là bi thương, âu cũng là chuyện thường tình. Nhiều khi chúng ta cứ làm hết sức mình, rồi vâng theo ý trời. Nhưng cũng đừng bi quan quá. Tiểu Trạch, con suy nghĩ kĩ chút, bây giờ con lo lắng như vậy, đối với tâm trạng của Thưởng Nhi rất có ảnh hưởng, nó lo lắng cho con càng lúc càng nhiều tâm hơn. Con cũng biết lúc khám thai mọi chuyện đều thuận lời, chúng ta thể đưa ra quyết định vội vàng được. Đa thai có thể di truyền, chẳng lẽ sinh non cũng di truyền sao? Nếu như tất cả đều thuận lợi sao? Vì khả năng tồn tại mà liên tiếp 7 tháng tới lo đến bạc đầu như thế, chẳng phải quá ngu xuẩn sao? lại, chúng ta cần phải cùng nhau chăm sóc cho Thưởng Nhi tốt, nếu sau này có chuyện gì phát sinh, buộc phải đưa ra quyết định giảm thai, con cũng phải cho Thưởng Nhi biết, tôn trọng ý kiến của nó. Con trai, hai đứa là vợ chồng, vợ chồng là thịt, đây phải là chuyện mình con có thể gánh tất cả. Hãy tin mẹ, trước tiên quăng hết mọi gánh lo , chăm sóc cho Thưởng Nhi mới là quan trọng nhất. Mẹ biết chuyện trước đây của Lạc gia là thể nào thay đổi được, nhưng chúng ta xem như cược ván , chăm sóc Thưởng Nhi chu đáo vào, nhìn dáng vẻ của nó khỏe mạnh như vậy, sao con nỡ lòng nào đặt nó vào vết xe đổ lúc trước được đúng . Nghĩ như vậy có đỡ phiền muộn hơn ? Lòng Văn Trạch như có tia sáng chiếu vào… ra ngôn ngữ có quyền năng như vậy, khiến cho người nghe cảm thấy sáng sủa đầy hy vọng. Văn Trạch mấp máy môi: - Mẹ… - Con trai của mẹ là giỏi nhất, là người đàn ông kiên cường, bị sợ hãi đánh gục, đúng nào? – Mẹ Văn vỗ vỗ mặt con trai. - Mẹ… có lẽ… Thưởng Nhi đúng. – Văn Trạch chống đầu gối đứng dậy. - Hả? Thưởng Nhi gì? - Dì cả phu tồn tại. – Văn Trạch mỉm cười. - Hả?? Đó là cái gì? - Mẹ, thôi, chúng ta trở về ăn sáng với Thưởng Nhi. – Văn Trạch bước ra khỏi phòng. - Này. . . Tiểu Trạch, chờ mẹ chút! Thằng con bất hiếu kia! Văn Trạch đứng trước cửa phòng ăn , mẹ Văn theo sau . Đón lấy tia nắng ban mai vàng chói từ ánh mặt trời, bà chợt thấy thân ảnh của con trai là cao lớn, rất giống với hình bóng của người kia, đủ kiên cường và mạnh mẽ để xây dựng mái ấm. - Cảm ơn mẹ. - Tiểu Trạch, có rảnh con gặp lão Lạc . Tâm trí của con rất quan trọng, thể để quá khứ của ông ấy gây ảnh hưởng xấu được. Con cần giúp ông ấy thoát khỏi cái bóng của quá khứ, con phải có lòng tin ông ấy mới có thể yên tâm được. - Dạ, con biết rồi.
Haru ơi , nàng đâu rồi! Ta nhớ nàng quá! E hèm... ta nhớ cả truyện của nàng nữa, nàng đăng nhanh nhanh nhé!. lòng hóng truyện nàng...