1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Tia chớp và Hermione

      Ban đầu Draco quyết định muốn xem Potter bị cười nhạo, đến buổi sáng hôm sau, Potter mang theo cây chổi mới tinh xuất dãy bàn Gryffindor.

      “Tia chớp?” Draco ngạc nhiên vô cùng.

      Tôi ngẩn ngơ nhìn về dãy bàn Gryffindor. Nhóm tiểu sư tử vây quanh Potter, đội trưởng Wood cầm cây chổi trân trọng giống như là đồ quý hiếm đặt ở giữa dãy bàn. Có cả Ravenclaw cùng Hufflepuff đến xem.

      Tôi cười rộ lên.

      “Đúng là lũ ngốc.” Tôi .

      Draco cười. Cậu ta nheo mắt sang đó cùng Crabbe và Goyle, lát sau bình tĩnh trở về.

      «Đó có phải là Tia chớp ? " Đội trưởng Flint qua đây.

      " Đúng vậy. " Draco tức giận , " Làm sao nó lại có cây chổi Tia chớp ? Em nghĩ là nó thể mua được cây chổi đó ! "

      " Đừng có ngu ngốc thế, Draco. " Tôi , " Đó chỉ là cây chổi Tia chớp mà thôi. "

      Đội trưởng Flint và Draco trừng lớn mắt như nhìn thấy quái vật nhìn tôi.

      " Ôi Merlin ơi ! Đó chính là Tia chớp đấy ! " Đội trưởng Flint nhấn mạnh, " Tia chớp, Hopper, em có hiểu đó có nghĩa là thế nào ? "

      Tôi do dự : " … Là cái chổi bay ? "

      Blaise ngay lập tức phun nước bí đỏ.

      Đội trưởng Flint nhanh chóng quay đầu ra bên, rất ràng là ấy khinh thường chuyện với tôi.

      " Draco, chúng ta phải nghĩ cách… " ấy và Draco ghé tai .

      Draco mang nụ cười xấu xa trở về chỗ ngồi, hình như có chút vội vàng.

      " Bạn Draco, nếu cậu tin mình trung thành với Slytherin, " Tôi cười mà như cười liếc mắt nhìn, " Có thể cho mình biết cậu dùng biện pháp gì để ngăn cản Potter ? "

      " Đương nhiên, đương nhiên, làm sao mình có thể nghi ngờ cậu chứ ? Cậu là người đáng tin cậy. " Cậu ta ca ngợi hồi, sau đó ho khan, mặt có chút hồng, " À… cậu cam đoan là ? "

      " Tớ thề trước Merlin. " Tôi .

      “Bọn mình định hóa trang thành Giám ngục.” Draco giọng .

      Tôi cực kỳ hỗn loạn nhìn cậu. Toàn bộ Hogwarts đều biết Potter trước Giám ngục đều có phản ứng mạnh hơn người khác chút… Lần trước cũng vì thế mà ngã từ trời xuống.

      Bọn tôi hài hòa sống chung làm tôi quên, Draco là cậu nhóc đầy bụng ý xấu.

      “Các cậu đủ cao.” Tôi nêu ra đúng trọng tâm.

      “À, được rồi.” Draco kiên nhẫn , “Có Goyle và Crabbe. Mình đứng vai hai cậu ấy.”

      “Được rồi, cho dù cậu giải quyết vấn đề chiều cao,” Tôi , “mình cũng nghĩ là cậu nên làm vậy.”

      Draco có vẻ tức giận.

      “Cậu muốn bảo vệ thằng mặt thẹo đấy?” Draco nhìn đầy căm phẫn về phía dãy bàn Gryffindor, thở hổn hển , “Tớ biết từ trước đến giờ cậu đều đối xử với thằng đấy tốt lắm.”

      “Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ bảo vệ cậu ấy, Draco. Cậu thể vì tớ muốn cậu khiêu khích cậu ấy mà lại coi là mình ở bên cậu ấy.” Tôi dở khóc dở cười , “Có thể cậu đồng ý bị thương, nhưng mình hi vọng cậu phải đến Bệnh thất nữa.”

      Draco nghi ngờ nhìn tôi.

      “Merlin ơi! Hoạt động não của cậu , Draco.” Tôi kiên nhẫn , “Hãy nghĩ lại trận Quidditch trước, Thần hộ vệ Phượng hoàng của giáo sư Dumbledore giải quyết ngay mười Giám ngục. Cậu cảm thấy bị Thần hộ vệ đánh cho là rất vinh quang?”

      “Được rồi, cậu đúng.” Draco tình nguyện , “Bọn mình chưa nghĩ tới điều này.”

      “Nếu cậu khi đối mặt với Potter còn chút lý trí cậu cũng có thể nghĩ đến.” Tôi .

      Draco hừ tiếng, muốn tiếp tục về đề tài này.

      phải cậu vừa mới mở rộng thêm bùa chú mới à? Nó có tác dụng gì?”

      “Là nhảy dù, Draco.” Tôi cố nén cười , “Mấy ngày nghỉ mình hoàn thiện phần, nhưng gần đây là sợ có thời gian.”

      “Vì sao?” Draco cau mày hỏi.

      “Cậu biết rồi còn gì, Draco.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, “Nếu phải cậu sung sướng tố cáo với giáo sư Snape… tớ bị phạt trong tháng rồi.”

      “Này! Cậu coi mình là thằng khốn chỉ biết mách lẻo à!” Draco kêu lên, “Cậu có dám đây phải là điều cậu phải nhận à? Cậu có dám ?”

      Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta cũng yếu thế trừng lại tôi.

      “Được thôi, mình vốn nghĩ có thể dùng trong trận đấu tới của Slytherin.” Tôi tức giận , “Nhưng bây giờ sau tháng mới có thể dùng.” Tôi quyết định với cậu ta nữa, tôi muốn cãi nhau với thằng nhóc.

      “Đẩy nhanh tiến độ cậu có thể kịp đấy.” Draco .

      “Hi vọng là thế.” Tôi . Nhưng tôi cũng có thể làm nhanh hơn chút.

      Hôm nay là Chủ nhật, ngày có tiết học nào.

      Tôi xem trận đấu giữa Gryffindor và Ravenclaw, tôi thích Quidditch lắm. Sau bữa sáng, tôi đến Thư viện, tìm đọc các tư liệu cần để cải tạo bùa chú.

      Bữa ăn trưa, tôi nghe Gryffindor thắng.

      " Nếu có Tia chớp, Potter nhất định bị Tầm thủ của Ravenclaw bỏ xa hai trăm thước ! " Draco cam lòng .

      Buổi chiều trở lại Thư viện, tôi thấy Granger ở đây. ấy ngồi ở vị trí mà trước kia nhóm ba người hay ngồi, ôm quyển sách dày nhúc nhích, bốn phía đều để rất nhiều sách dầy.

      Nhưng bên cạnh lại có hai người kia.

      Tôi nghĩ đến điều mà Draco - bởi vì mèo của ấy ăn con chuột của Weasley, cho nên bọn họ giận nhau.

      Tôi nhàng đến, phát bả vai của ấy run run.

      " Granger ? " Tôi do dự kêu lên.

      “A!” Granger giật mình, nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt, “Hopper?”

      Tôi lo lắng nhìn ấy sưng đỏ hai mắt, bỗng nhiên thấy hối hận vì quấy rầy ấy.

      kéo, mình lại gặp cậu ở đây.” Tôi cười với .

      “Bởi vì trong trường học chỉ có hai chúng ta là hiểu tầm quan trọng của việc học.” cười gượng gạo, trong mắt vẫn còn nước mắt.

      “Cậu ổn chứ?” Tôi lo lắng hỏi.

      “À, đương nhiên. Mình vẫn ổn.” mạnh mẽ ngẩng mặt lên.

      “Nhìn cậu ổn chút nào.” Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh , “ phải lo lắng - mình chỉ muốn chuyện với cậu chút.”

      , có gì hay để .” Granger mạnh mẽ . Nhưng ngay lập tức ấy lại khóc, dùng tay áo rộng thùng thình che mặt.

      “Tớ chỉ hiểu được,” nức nở , “Tớ chỉ muốn tốt cho bọn họ. Làm sao biết cái chổi Tia chớp có an toàn hay ? Ai lại tặng quà Giáng sinh mà đề tên người gửi? Nhỡ lại có bùa chú độc ác ở trong ấy? Các cậu ấy mặc kệ chuyện này, bọn họ xem mình là kẻ mách lẻo đáng ghét, thể tha thứ được khi tớ làm cho cây chổi bị trừ giải nó. Merlin chứng giám, đó chỉ là cây chổi.”

      Hóa ra cây chổi Tia chớp là quà Giáng sinh của cậu ta. Tôi cũng hiểu tại sao quà Giáng sinh mà đến bây giờ mới mang ra.

      Tôi vỗ vỗ lưng của ấy, thử thăm dò: “Có lẽ là trước khi làm, cậu nên bàn bạc với bọn họ chứ?”

      “Bàn bạc có tác dụng à?” Granger the thé , “Cho dù là bàn bạc bọn họ cũng đồng ý!”

      … Tôi phải thừa nhận là ấy đúng.

      “… Ít nhất bọn họ biết quan tâm của cậu.” Tôi an ủi ấy.

      “Đương nhiên, bọn họ biết là tớ quan tâm! Nhưng bọn họ tha thứ cho mình!” Granger nức nở , “Tớ chịu nổi bọn họ nữa rồi! Harry cũng vậy! Ron cũng thế, cậu ta có chứng cớ chắc chắn là con Crookshanks ăn con Scrabbers!”

      “Scrabbers? Là con chuột của Weasley?” Tôi hỏi.

      “Đúng thế! Con chuột đó sống hơn mười năm, ai mà biết được có thể là nó chết già chứ!” Granger khóc nức nở, “Cho dù Crookshanks ăn luôn , đó cũng phải là mình làm! Nó làm việc mà mỗi con mèo đều làm, đúng ?”

      Tôi há miệng thở dốc. Tôi muốn làm cái chuyện châm ngòi ly dán, cho nên tôi chỉ có thể : “Bọn họ quá đáng!”

      “Đúng thế!” Granger , “Còn chuyện của bác Hagrid, bọn họ quên sạch! tại chỉ có mình tớ vội vàng tra các án kiện cũ, mà bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Tia chớp! Bọn họ thấy cái chổi bay và con chuột quan trọng hơn bạn bè!”

      Tôi nhìn sách vở xung quanh Granger, đúng là tất cả những cuốn sách đó đều là các vụ án mà Sinh vật Huyền bí phạm tội, hoặc có liên quan.

      “Cậu quá căng thẳng.” Tôi , “Có lẽ cậu cần thả lỏng .”

      “Mình thể … thể…” Granger đau đớn .

      , cậu có thể, nếu bọn họ cần cậu, cậu có thể kết bạn với những người khác. ,” tôi ngăn ấy chen vào, “Tớ bảo cậu làm bạn với họ nữa. Tớ chỉ nghĩ là, phạm vi kết bạn của cậu rất , nên khi cậu cãi nhau với bọn họ cảm thấy chịu nổi. Nhiều bạn bè rất tuyệt vời. Ít nhất khi cậu buồn bã có người để tâm , phải chịu đựng. Bất kể ai đều có thể trở thành bạn bè, Granger, mỗi người đều có những ưu điểm, có đôi khi điều đó chỉ có thể biết được khi trở thành bạn của họ.”

      Granger khó hiểu nhìn tôi.

      “Đúng thế, cậu cũng biết mình,” tôi do dự , “… xuất thân từ Muggle, ở Slytherin cũng được chào đón. Cậu nhớ năm thứ nhất và năm thứ hai của mình trải qua như thế nào đúng ? Khi đó nguyện vọng của mình là có nơi bị quấy rối ở đấy.”

      Granger nức nở nữa.

      “Nhưng tại nhìn cậu tốt lắm.” .

      “Đúng thế. Tôi lúc đó chưa bao giờ nghĩ mình vui vẻ hòa thuận chung sống với bọn Draco.” Tôi nghĩ đến Draco ngây thơ lại ngại ngùng, cảm thấy lòng ngòn ngọt, “Này, đừng có nhíu mày. Draco có thể là đối tốt với Gryffindor, nhưng cậu biết là cậu ta đối xử rất tốt với bạn bè.”

      Granger cau mày mơ màng : " Có lẽ thế. "

      Tôi cười rộ lên.

      “Cậu có nhớ lời cái mũ phân nhà ? Nó ở Slytherin tìm thấy tình bạn .” Tôi .

      “Đúng thế.” Granger .

      “Nó chính xác đấy, Slytherin đều cực kỳ bao che cho nhau. Tớ dám đảm bảo, nếu tớ có chuyện gì, Draco nguyện ý trợ giúp tớ.” Tôi , “Tớ muốn trong tình huống này, có những người chỉ khi trở thành bạn bè mới có thể chú ý tới. Đến cả Draco, cái tên xấu xa đó cũng có ưu điểm của mình. Mình còn có thể khẳng định là cậu ta vô cùng thưởng thức cậu đấy.”

      “Thưởng thức mình?” Granger nhìn như là quá hoảng sợ.

      " Đương nhiên, đương nhiên rồi. " Tôi vỗ vỗ lưng ấy, " Cậu là Phù thủy xuất sắc, tôi tin tưởng có rất nhiều Slytherin giống cậu ta đều chú ý tới cậu, thể nào lại có ai khác chú ý tới cậu. Cậu nên thử kết bạn với vài người nữa, cậu phát có rất nhiều người thích chung sống với cậu. "

      Granger có tự tin : " Tớ á ? "

      " Này, đừng như thế, bình thường cậu rất tự tin mà ? Tin tưởng bản thân cậu rất xuất sắc . " Tôi , " À, nhìn cậu có vẻ dễ tiếp xúc… Cậu luôn nhanh mồm nhanh miệng. Có lẽ cậu nên diễn đạt uyển chuyển hơn chút. "

      Granger ngại ngùng lau nước mắt, cười cười.

      " Cám ơn cậu. " chân thành , " Mình có thể gọi cậu là Sylvia ? "

      " Tất nhiên rồi. Mình cũng có thể gọi cậu là Hermione chứ ? " Tôi , " Mình nghĩ là ở lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ở Hogwarts nên làm như thế này rồi cơ. "
      Last edited: 15/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90 : Tập kích, cấm túc



      Đêm hôm đó, tôi ngủ, bị những tiếng đập cửa vội vàng đánh thức.

      Tôi nghi ngờ mở cửa, phát nữ huynh trưởng Slytherin O’Casey khuôn mặt nghiêm túc đứng ở ngoài cửa.

      " Đến phòng sinh hoạt chung , " chị , " Gryffindor lại bị Black tập kích, các giáo sư cần điều tra từng phòng ngủ . "

      " Vâng. " Tôi , " Để em thay quần áo . "

      " À ! có thời gian thay quần áo đâu ! " Chị nghiêm khắc , " Các giáo sư đến đây ngay lập tức ! "

      Tôi túm áo ngủ ra, phát tất cả các học sinh Slytherin đều tập trung ở phòng sinh hoạt chung khe khẽ bàn tán.

      Tôi tìm được Draco, qua đó.

      " Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc đồ ngủ. " Tôi thấy mới lạ mà .

      Draco mặc chiếc áo ngủ màu bạc, ôm ấm trà hình hoa, vẻ mặt rất mệt mỏi. Khi nghe tôi cậu ta chỉ liếc mắt cái, trả lời.

      " Này, đừng động vào cậu ta. " Blaise nhún vai, lấy ấm trà trong lòng Draco ra, rót cho mình ly trà, tay áo ngủ màu lam vải lụa trượt xuống khỏi cánh tay rám nắng, " Nếu ngủ mà bị đánh thức giữa chừng cậu ta như vậy. "

      Parkinson mặc chiếc váy ngủ màu hồng có đường viền hoa màu đỏ, màu sắc này rất hợp với ấy. che miệng cười : " Hì hì, thời điểm này Draco nhìn đáng cực kỳ. "

      Tôi nhìn Draco, mái tóc bạch kim luôn được chải chuốt cẩn thận bị dúm dó, hai má hơi hồng hồng, phản ứng chậm chạp, con mắt màu lam mờ mịt.

      " Mình rất đồng ý với cậu, Parkinson. " Tôi .

      Blaise giống như làm ảo thuật từ trong trung lấy ra cái ly trà xinh đẹp, rót trà rồi nhét vào tay Draco. Draco chậm chạp đưa ly trà lên môi, chậm rãi uống, dần dần tỉnh táo lại.

      " Mình ghét người nào quấy rầy giấc ngủ của mình ! " Cậu ta quạu quọ , «Dưới bất kỳ tình huống nào đều ghét. "

      " Ôi, Merlin, cậu đáng thương. " Tôi cười tủm tỉm, “Cậu nên trách Black, ông ta nên tập kích Gryffindor trong lúc cậu ngủ.”

      Draco hừ tiếng: “Tớ nghĩ là cậu nên mang con chó ngu ngốc của mình ra .”

      “Nó ở phòng,” Tôi nhún vai , “Ai mà biết nó lại đâu chơi, gần đây nó hay về phòng ngủ.”

      “Cậu hề lo lắng cho nó?” Draco hỏi,

      “Nó bây giờ cực kỳ khỏe mạnh.” Tôi , “Nếu có ai muốn khiêu chiến con chó to lớn khỏe mạnh … mình nên lo lắng cho họ chứ phải Knight.”

      thôi… giáo sư đến.” Blaise .

      Giáo sư Snape phía trước, theo sau là Dumbledore, McGonagall, Flitwick cùng Filch.

      “Đến đây, nhìn , nhìn cẩn thận .” Giọng của Giáo sư Snape giống con rắn lướt qua căn hầm, “Hoài nghi là có lý do mà. Dù sao là Black, có học sinh nào giúp , thể nào vào trường đúng ? Ngoài Slytherin còn có thể là ai làm thế? Đến đây nào, cố gắng mà tìm.”

      “Này, Severus, nên như thế.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm , “Dù sao ký túc xá các nhà khác đều được kiểm tra mà, phải à?”

      “Các nhà khác bị hoài nghi.” Giáo sư Snape lạnh lùng .

      Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick nhìn có chút xấu hổ. Bọn họ ho khan tiếng, cầm đũa phép vào ký túc xá nam và nữ. Rất nhanh bọn họ ra ngoài, lắc đầu với thầy Dumbledore.

      Châm chọc mặt giáo sư Snape càng đậm.

      “Tốt lắm…” giáo sư Dumbledore to, “ có chuyện gì cả, tất cả mọi người ngủ .” xong, các giáo sư cùng rời phòng sinh hoạt chung.

      “Chủ nhiệm thế là có ý gì?” Blaise hào hứng dào dạt sờ cằm.

      “Hiển nhiên là,” Draco chậm, “Các giáo sư khác nghi ngờ có người ở Slytherin báo tin cho Black.”

      Parkinson khinh thường cười nhạo.

      , nếu tôi là học sinh nhà khác, tôi cũng hoài nghi Slytherin. Dù sao Black là Tử thần thực tử, là thủ hạ của kẻ đó, mà nhà Slytherin trong mắt người khác là nơi cung cấp các thành viên mới cho Tử thần thực tử trong tương lai.

      “Như vậy bọn họ nên hoài nghi cậu, Draco.” Blaise cười mỉm , “Mình còn nhớ, ông ta là cậu của cậu?”

      Điều này lần đầu tiên tôi nghe thấy. Tinh thần tôi rung lên, nhìn Draco.

      “À, được rồi, tất cả các gia tộc thuần huyết đều có đám cưới. Black còn là cha nuôi của thằng mặt thẹo đấy.” Draco chán ghét nhíu mày , “Mà ông ta còn bị gia tộc Black trục xuất rồi.”

      Ông ta là cha nuôi của Potter?

      Đúng lúc tôi định hỏi chút, Parkinson chán ghét che miệng hắt xì cái : " Chúng ta phải chuyện này sao ? muộn lắm rồi, mau ngủ . "

      ấy túm váy, tao nhã cao quý vào phòng ngủ.

      " Được rồi, Pansy đúng. " Blaise .

      Draco và cậu ấy cùng đứng lên, hiển nhiên là tỏ vẻ cuộc chuyện chấm dứt ở đây.

      «Đúng là, tớ mệt lắm rồi, ngủ thôi. Còn có cậu đấy, Sylvia. " Cậu ta nhìn tôi cười nhạo, " Cho dù phải là lần đầu tiên nhìn thấy đồ ngủ của cậu, nhưng mình thể hoài nghi thưởng thức của cậu. "

      Đúng là thế, so với Draco, Blaise, Parkinson, so với tất cả những đồ mọi người ở Slytherin mặc, cái áo ngủ bằng vải bông của tôi rất chói mắt.

      Tôi cực kỳ bình tĩnh mỉm cười.

      " A, mình có lẽ nên tin tưởng thưởng thức của cậu, Draco? Sinh nhật của mình là ngày hai mươi bảy tháng tám. Có thể cậu tặng mình cái váy ngủ hợp với thẩm mỹ của Malfoy. " tôi .

      " Cậu… phải là con mà là quái vật. " Cậu ta tức giận , đùng đùng xoay người rời .

      " Ôi Merlin ! Sylvia, tớ ngờ cậu lại to gan như vậy. nên sốt ruột, " Blaise cười sặc sụa, nháy mắt, tiến lại gần tôi, dùng giọng trầm ấm đầy mê hoặc , " Cậu biết là … Draco còn chưa có lớn đấy. "

      Cho dù tôi hiểu , nhưng tôi có ngu đến thế nào, tôi cũng biết cậu ta có ý tốt. Tôi nhướn mi : " Có lẽ mình nên cho Draco biết cậu gì với mình nhỉ ? "

      " , , " Blaise đau đớn lắc đầu , " Cậu xấu quá, Sylvia. "

      Lúc tôi rời giường vào buổi sáng, Knight trở lại, lông đầy bụi, lạnh lẽo.

      " Chẳng lẽ mày chui chỗ nào à ? " Tôi xuống giường, muốn giúp nó lấy cỏ và lá cây lông nó, " Nhìn mày rất thảm hại. "

      Nó tránh khỏi tay tôi, cái mũi run run mở cánh cửa phòng tắm, chui vào.

      Tôi ngẩn người, đập cửa : " Này, bây giờ là giờ tao tắm rửa. Mày đừng có tranh với tao. "

      Tôi vặn nắm cửa, phát bị khóa.

      Tức quá, biết nó dùng móng vuốt chó giữ để khóa cửa kiểu gì ?

      Từ tối thứ hai, các buổi cấm túc của tôi bắt đầu, sau bữa tối tôi phải đến phòng Độc dược xử lý đám dược liệu chết tiệt đó. Tôi nghi ngờ giáo sư Snape cố tình trị tôi… nếu ông ta có làm thế tôi cũng ngạc nhiên. Ông ta để tôi xử lý những cái đơn giản mà ghê tởm gì gì đó, ví dụ như dịch dinh dính của con sên, mắt ếch v…v… thậm chí có cả dịch đỉa.

      " À, tôi nghĩ việc này có thể làm cho trò Hopper có ấn tượng sâu sắc đối với dịch đỉa. " Giáo sư Snape tự nhiên ra, " Nó làm cho trò nhớ , lần sau làm thuốc co rút phạm sai lầm cho hai phần. "

      Tôi nhìn thùng đầy đỉa, da đầu run lên, mặt cũng nổi da gà hết. Cho dù tôi đeo bao tay, tôi cũng dám dùng tay chọc vào cái con to tướng màu đen, mềm mềm, lúc nhúc này.

      " Thưa giáo sư. " thanh của tôi the thé, tôi cảm thấy khó thở.

      " Ôi Merlin, chẳng lẽ trò Hopper có não lại sợ mấy con này ? " giáo sư Snape hừ tiếng, miệng mím lại, có vẻ những việc này càng thể khả năng châm chọc của ông ấy.

      Nhưng cuối cùng ông ấy cũng gì. Vung đũa phép, cái thùng liền chuyển ra xa, cuộn da rắn bay đến đây, hung tợn : " Đem nó cắt tốt, trò Hopper. Trò biết phải cắt như thế nào. Nếu ta phát miếng trò cắt đạt cầu … "

      Ông ấy nheo mắt uy hiếp tôi.

      Tôi cảm động đến rơi nước mắt khi bắt được cuộn da rắn này.

      Chín giờ mỗi tối, tôi đều đúng giờ bị đuổi ra khỏi phòng độc dược. Mấy ngày này Hogwarts đều yên tĩnh, Black lẩn trốn, có lẽ ông ta còn trốn ở nơi nào đó trong vườn trường.

      Từ phòng độc dược trở lại phòng sinh hoạt chung phải qua hành lang dài, tôi mình qua đây có chút lo lắng.

      Có lẽ là tôi sợ quá… từ ngày cấm túc đầu tiên, tôi có cảm giác là có người phía sau tôi.

      Kiên trì vài ngày, cuối cùng tôi chịu được phải nhờ Draco giúp đỡ.

      " Buổi tối, hết giờ cấm túc cậu có thể… đến đón mình chứ ? " Tôi cầu xin nhìn Draco.

      " Cậu được chiều chuộng đến mức cần người đến đón rồi à ? " Draco cười lạnh với tôi.

      " Cậu nên nhớ tháng cấm túc này là do cậu ban tặng đấy. " Tôi .

      " Mình nghĩ là nên gọi nó là tự làm tự chịu. " Ánh mắt Draco lướt vòng quanh người tôi, bỗng nhiên hiểu ra, " Ồ… cậu sợ sao ? "

      Cậu ta nở nụ cười xấu xa.

      Tôi nheo mắt uy hiếp nhìn cậu ta.

      " Thế cậu có ? " Tôi .

      Draco hừ tiếng, kiên nhẫn : " Nữ sinh đúng là nhát gan. Được rồi, " Cậu ta hất cằm với tôi, " Mình có thể cùng cậu lúc. "

      Cậu ta cao hơn tôi nửa cái đầu, thời kỳ đổi giọng, các cậu nhóc đều cao hơn ; tôi nghi ngờ là cậu ta hất cằm thể nhìn thấy tôi.

      Nhưng tôi bây giờ so đo thái độ của cậu ta.

      Tôi nhìn cậu ta, chắp táy : " Ôi, Draco, mình rất cảm ơn cậu. "

      Draco cực kỳ khinh thường cười nhạo tôi, nhưng hình như cằm còn ngẩng cao hơn.

      Lại buổi cấm túc kết thúc, Draco chờ ở bên ngoài lớp.

      Tôi bước nhanh về phía cậu ấy, thân thiết kéo cậu ấy, thầm : " Mỗi buổi tối từ nơi này đều cảm thấy lạnh lẽo. Cậu đến lâu chưa, Draco ? "

      " Cũng lâu lắm. " Draco kéo dài giọng .

      Chúng tôi cùng về phía phòng sinh hoạt chung.

      " … Có lẽ là mình gặp ảo giác ? " Tôi giọng , " Tớ cảm thấy sau lưng có người. "

      " … " Draco dừng lại, nhưng lặng lẽ rút đũa phép, « phải cậu gặp ảo giác, tớ cũng cảm thấy sau lưng có người. "

      " Dùng bùa chú ánh sáng . " Tôi .

      Chúng tôi cùng nhắm mắt lại, nhanh chóng xoay người.

      Draco phóng bùa ánh sáng, cùng lúc đó tôi nhanh chóng phóng bùa hộ thân cả hai người.

      " A ! Chết tiệt ! " thanh vang lên, Draco dừng việc phóng bùa mơ màng ngã xuống đất.

      Chúng tôi cùng nhau khiếp sợ : " Giáo sư Snape ? "

      Giáo sư Snape đứng cách chúng tôi xa, nheo mắt lại, qua vài giây mới khôi phục thị lực.

      " Tốt lắm, tấn công giáo sư, " ông ấy đứng trước mặt chúng tôi, nổi giận , " Tôi có nên tăng thời gian cấm túc cho trò , trò Hopper ? "

      Tôi sợ hãi rụt cổ, cùng Draco cúi đầu.

      Giáo sư Snape thong thả đến chỗ chúng tôi.

      " Vừa rồi trò dùng cái gì, Draco ? " Ông hỏi.

      Draco do dự : " Là Sylvia phát minh ra bùa Ánh sáng mạnh mẽ, thưa giáo sư. "

      Giáo sư liếc mắt nhìn tôi.

      " Đem chú ngữ cùng nguyên lý viết ra, ngày mai giao cho ta, Hopper. " xong, ông ấy xoay người về phía lớp độc dược, áo choàng bay phần phật.

      " Merlin, ông ấy trừng phạt chúng ta. " Thấy ông ấy xa, tôi thở dài nhõm. Tôi bám chặt Draco bằng ngồi xuống đất mất. Áp lực khủng bố của giáo sư phải là chơi.

      Draco bị tôi kéo suýt lảo đảo.

      " Cậu xem, " Tôi nheo mắt lại, " Ông ấy vì sao lại sau chúng ta ? "

      " Điều này quá rồi, " Draco đứng thẳng, kiên nhẫn , " Gần đây an toàn, giáo sư Snape sợ cậu gặp nguy hiểm, ví dụ như Black. Có lẽ cậu cần mình đưa về. "

      Tuy rằng cậu ta thế, nhưng buổi tối ngày hôm sau vẫn xuất ở cửa phòng Độc dược.

      Nhưng chúng tôi biết giáo sư Snape có còn theo chúng ta coi chừng nữa - chúng tôi dám tìm kiếm ông ấy.
      Nhiên Nhiên, Trâu, ly sắc2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91 : Bùa chú vũ lạc


      Weasley vẫn chịu chuyện với Hermione. Nơi nào Hermione xuất cậu ta đều chỉ gà mắng chó, học sinh ngu nhất cũng có thể dễ dàng phát nhóm ba người Gryffindor cãi nhau. Nhưng tại, Hermione hề đơn như trước, xem như kiên cường làm mọi người đồng tình… ấy thường xuyên cùng Longbottom, có vẻ như cuộc chuyện hôm đó làm ấy thay đổi. Nhờ có ấy, số lần Longbottom làm nổ vạc cũng ít rất nhiều.

      Tôi nghĩ rằng giáo sư Snape nên thưởng cho ấy phần thưởng đặc biệt cống hiến tại lớp Độc dược - cho dù ông ấy vẫn châm chọc khiêu khích Hermione.

      Toàn bộ Hogwarts đều biết cậu nhóc Longbottom gần như là Squips, thành tích từ trước đến nay là bét, mà người nuôi nấng cậu ta là bà Longbottom lại quá nghiêm khắc nên người thừa kế duy nhất lớn lên có tính cách nhát gan ôn hòa.

      Longbottom là cậu nhóc luôn cố gắng, chỉ tiếc là bản chất ngu ngốc, luôn đem mọi việc làm hỏng bét. Với thiên phú về môn Độc dược làm mọi người xem đủ, có thể dùng các tài liệu thông thường cùng phương pháp bố trí dược liệu bình thường lại có thể tạo ra các dung dịch kỳ cục, bởi vậy cũng là người bị trừ nhiều điểm nhất trong lớp Độc dược ngoại trừ Potter.

      Dưới tình huống như thế, Longbottom đối với chủ động giúp đỡ của Hermione cảm động rơi nước mắt, cậu ta hình như rất thích - hoặc là có thói quen - được người khác trông nom. Mà Hermione khá là am hiểu từ cảm kích của người khác mà có cảm giác thỏa mãn cùng có động lực tiếp tục. Cho dù Weasley làm cho ấy đau lòng, nhưng ấy nhìn bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

      Chủ nhật là chuyến đến làng Hogsmeade, đây là chuyện vui vẻ nhất mà tôi gặp trong thời gian gần đây. Tôi cùng Draco đến Hogsmeade - chỉ có hai người, Goyle và Crabbe đáng thương bị chúng tôi bỏ rơi… Cho dù bọn họ có theo chân chúng tôi, bọn họ vẫn kiên trì ở lại tiệm Công Tước Mật cả ngày.

      Chúng tôi gặp Weasley, cậu ta đứng mình ở cửa bưu cục, nhìn lén lút lắm.

      " A ! Tớ dám cá là nó định làm chuyện gì trái với quy định của trường học ! " Draco cảm thấy hứng thú nhìn Weasley.

      " Có lẽ. " Tôi đưa cho Draco cầm quả tuyết bảo cầu, " Nhưng cậu ta lại ầm ĩ với Hermione… mà Potter lại có phiếu đồng ý, thể tiến vào làng, nên có thể là cậu ta chỉ mình. "

      " Cậu gọi Granger là Hermione ? A, mình cũng biết hai người có mối quan hệ tốt như vậy đấy. " Draco nhìn tôi chằm chằm, vô ý liếm vài miếng tuyết bảo cầu, rồi ngay lập tức thổi phù phù. " Này ! Tớ với cậu từ lần trước là ở bên ngoài ăn tuyết bảo cầu mà ! Việc này đẹp gì cả. "

      " Đừng như thế, tuyết bảo cầu thú vị mà. " Tôi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ dị, " Có lẽ trận Quidditch nên quy định bên người lúc nào cũng có mang theo tuyết bảo cầu, từ chổi rơi xuống mang ra liếm liếm ? "

      " là ngu ngốc. " Draco vừa lòng nhìn tôi, " Cậu vẫn chưa trả lời mình. "

      " Tớ cho cậu biết sao ? Chính là ở trận đấu Quidditch trước đấy. Hermione khác với những người Gryffindor khác. " Tôi nheo mắt nhìn cậu nhóc đứng lầm bầm lầu bầu ở bảng thông báo cú mèo, " Cậu đoán là Weasley làm gì đấy ? "

      " Có lẽ mình nên nhìn chút. " Draco nóng lòng muốn thử. Cậu ấy có vẻ khá là tích cực trong việc điều tra bí mật của Weasley.

      " Có lẽ cậu nên đợi hai chân của cậu có thể chạm đất . " Tôi túm cổ tay áo của cậu ta tiếng đến cửa tiệm Giỡn của Zonko.

      Draco giống khinh khí cầu bay bay bị tôi lôi kéo , cậu ta đồng ý : " Cậu túm nhăn quần áo của mình rồi ! "

      Từ Hogsmeade trở về, tôi bận tối mày tối mặt, nhưng cuối cùng trước trận chung kết giữa Gryffindor và Slytherin tạo ra được bùa trôi nổi. Nó dùng ma lực tạo ra vật cản dưới chân, lợi dụng sức cản của khí để làm giảm tốc độ rơi, nhưng cần dùng chú ngữ khống chế độ chặt chẽ và phương hướng của vật cản đó.

      Bởi vậy nếu rơi ở vị trí càng cao lại càng an toàn.

      " Các cậu chuẩn bị xong chưa ? " Tôi đứng lầu lo lắng, Draco, Blaise cùng với Parkinson đứng dưới tầng trong đại sảnh, ngửa đầu nhìn tôi, nhìn to hơn hộp diêm có tí xíu. " Các cậu cần phải phóng bùa Wingadium Leviosa khi mà bùa chú của tớ thất bại nhé. "

      Parkinson kiên nhẫn vặn vẹo cổ, Blaise làm động tác thể chuẩn bị xong.

      Tôi cố lấy can đảm, nhắm mắt lại nhảy từ lầu bảy xuống, đồng thời đọc chú ngữ.
      Cơ thể tôi rơi nhanh xuống bên dưới, tôi cho là bùa chú thất bại rồi.

      Nhưng ngay sau đó bên dưới tôi giống như là rơi tấm vải bạt vậy.

      Tôi mở to mắt, tôi chao đảo giống như cọng lông chim, thong thả bay xuống, rơi xuống sàn nhà tầng .

      Tôi thành công.

      Tôi hưng phấn nhảy cẫng lên, quay đầu nhìn nhóm Draco.

      Blaise vẫn duy trì biểu kinh ngạc, Draco nhanh chóng quay đầu chỗ khác, lỗ tai đỏ rực. Parkinson ôm bụng cười to, cười khép miệng lại được.

      " Merlin ơi ! " ấy , " Cậu vậy mà mặc quần lót giống của các bà già bảy mươi tuổi ! "

      Blaise khiếp sợ : " Sylvia, mình thể tin được. "

      Tôi đỏ mặt.

      " Đây là quần giữ ấm, bởi vì hôm nay là thí nghiệm bùa chú tớ mới thay ! " Tôi thở phì phò , " Tớ là Slytherin, các cậu được hoài nghi thưởng thức của tớ ! "

      Parkinson lại cười to hơn.

      Draco vẫn chịu quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt Blaise dạo quanh người tôi vòng, thở dài, vỗ vai tôi.

      “Cậu cần giải thích nhiều đâu.” Cậu ta với biểu tình am hiểu : “Chúng tớ… hiểu mà.”

      Tôi tức muốn hét lên.

      Cái bùa chú kia tôi muốn đặt tên nó là bùa Nhảy dù, Draco đồng ý, là khó nghe quá. Cuối cùng nó được đặt tên là bùa Vũ lạc, bởi vì nó làm cho người ở trong trung liệng như cái lông chim.

      Lại thêm lần bước tiến mới mở ra bùa chú cũng làm tôi vui sướng như trong tưởng tượng, cho dù là có cũng bị cái thí nghiệm bùa chú làm bay hết rồi. Mặc kệ tôi giải thích như thế nào, ba người thuần huyết quý tộc có thói quen cho dù mùa hè cũng mặc áo choàng phù thủy cũng chịu tin tưởng. Muggle có loại giống quần lót bé có thể mặc được ở bên ngoài.

      Cấm túc của tôi xong, nó cũng quá dài như tôi tưởng tượng. Rốt cuộc tôi lại được sống thoải mái nhàn nhã như trước.

      Đợi cho tôi có tinh thần phát Hermione hòa thuận cùng với Potter và Weasley như ban đầu. Được rồi, những thiếu niên cãi nhau đều vì những lý do vớ vẩn mà cãi nhau, rồi thường thường lại có lý do gì mà biến mất.

      Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc mà giáo sư Lupin dạy vẫn là môn học được hoan nghênh nhất, chỉ là mỗi tháng thầy đều xin phép nghỉ vài ngày, rồi trở lại trường học với tình trạng càng ngày càng ốm yếu.

      Tôi mơ hồ cảm thấy cái gì đó, chính là cẩn thận nghĩ mà vẫn phát ra điều gì.

      Lão Hagrid gần đây rất uể oải, cho dù lên lớp cũng buồn bã ỉu xìu, thậm chí có lần lão khóc lớp.

      “Lão có chuyện gì thế nhỉ?” Tôi thuận miệng hỏi, cũng trông cậy vào việc Draco - người luôn coi thường việc để ý đến lão Hagrid, trả lời.

      “À, chỉ có thể là con Bằng mã bị tử hình. Đây là tin tức tốt, dã thú làm Phù thủy bị thương phải trả giá đắt.” Con mắt màu xám của Draco lấp lánh ánh sáng sung sướng, “Nhưng có thể là với cái tên Khổng lồ lai này …” Cậu ta tỏ vẻ cười nhạo, “Cũng phải như thế.”

      “Hóa ra là vậy…” Tôi nhìn về phía tam giác vàng của Gryffindor. Trách được bọn họ lại thân nhau, xem ra là đồng bọn có cùng mục đích làm bọn họ lại lần nữa ở cùng nhau. Trách được Weasley mỗi ngày đều ôm sách lật tới lật lui giống Hermione, vậy mà tôi cứ tưởng cậu ta đột nhiên đổi tính vì bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của tri thức.

      Nhưng mà tôi nghĩ bọn họ có thể thành công, là chứng cớ chỉ ra Buckbeak đả thương người là chính xác, cho dù bọn họ có xem rất nhiều án cũ cũng thể lật lại bản án.

      “Đừng nữa,” Draco kiên nhẫn , “Cậu chừng nào bắt đầu dạy bùa chú Vũ lạc cho bọn họ?”

      “Bọn họ?” Tôi hỏi.

      “Đội Quidditch Slytherin.” Draco “Mình nhớ là cậu đồng ý dạy bùa chú đó cho mọi người trong đội bóng rồi.”

      “Tớ nhớ cậu là người “cậu” muốn dạy nó cho mọi người trong đội bóng.” Tôi , “Mà cậu biết.”

      “Tớ còn phải luyện tập.” Draco cau mày .

      “Merlin ơi, tớ mới hết bận đấy. Chẳng lẽ chút thời gian nghỉ ngơi cậu cũng cho tớ sao, Draco?” Tôi mỉm cười , “Thế nào? Cậu tàn nhẫn như vậy chứ?”

      Draco nhìn có chút do dự, tôi rèn sắt khi còn nóng bổ sung câu: “Đương nhiên, các cậu phải luyện tập. Nhưng các cậu có thời gian vào buổi tối. Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở phòng sinh hoạt chung dạy bọn họ? Hoặc là, có lẽ cậu vui vẻ để bọn họ học trong phòng ngủ của tớ?”

      “Đương nhiên là cần phải thế. Nhưng mà, chúng ta còn ngày nghỉ Lễ Giáng sinh mà…” Tôi vội vàng thể bộ dáng mệt mỏi cầu khẩn, Draco dừng chút , “… Được rồi.”

      Mấy ngày tiếp theo là Draco bận rộn cùng với tôi nhàn nhã hàng ngày. Draco bận thấy người, nhưng tôi lại thường xuyên cùng Blaise ở phòng sinh hoạt chung uống trà tâm và v…v…

      “Nhìn các cậu nhàn nhã như thế làm tớ ghen tị quá.” Draco quý tộc chút nào ngồi lên ghế sofa bên cạnh Blaise, nghiến răng nghiến lợi .

      “Merlin ơi, nhìn cậu tệ quá.” Tôi , “Mắt cậu đen xì rồi kìa.”

      sao?” Draco vội vàng rút đũa phép, quay đầu , lúc quay đầu lại thấy đôi mắt đen xì đâu mà cả mái tóc bạch kim đều sáng lấp lánh. Tôi phát ra việc cậu ta hiểu biết các bùa chú làm đẹp cũng là bình thường.

      Blaise mỉm cười lấy cái ly trà đưa tới tay Draco. Draco mang theo cử chỉ quý tộc ngạo mạn, tao nhã uống ngụm, thỏa mãn thở dài.

      “Tớ cũng biết bao lâu mình uống trà chiều rồi.” Draco oán giận , “Cậu có biết tại mình bận thế nào đâu.”

      Tôi đồng tình nhìn cậu ấy: “ ràng.” phải là tôi có thành kiến gì với đội bóng Slytherin, nhưng tôi vẫn cho rằng tất cả những thành viên có phong cách quý tộc và thành tích tệ nhất của Slytherin đều tập trung trong đội bóng - Đội trưởng Flint thậm chí còn lưu ban đấy, như vậy năng lực học tập bùa chú của bọn họ có thể tưởng tượng được.

      Có lẽ cách “Tứ chi phát triển đầu óc trống trơn” là quá chuẩn.

      “Loại tình huống này cũng kéo dài lâu.” Blaise mỉm cười : “Lễ Phục sinh sắp tới rồi.”

      “Đúng thế, mấy ngày nghỉ lễ Phục sinh tớ nhất định phải nghỉ ngơi cho thoải mái.” Draco , “May mà vẫn có ngày nghỉ lễ Phục sinh.”
      Nhiên Nhiên, Trâu, ly sắc2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Trận chung kết Quidditch



      Draco muốn nghỉ ngơi trong ngày lễ Phục sinh thất bại, bài tập năm ba cũng chưa bao giờ nhiều như tại. Càng bi thảm chính là đội trưởng Flint quyết định trưng tập toàn bộ đội bóng mấy ngày nghỉ này.

      Draco có ý kiến gì, cậu là người muốn thắng Gryffindor hơn bất cứ người nào.

      Nhưng có thể đội trưởng Flint cần thành tích, nhưng Draco để ý. Ban ngày tập luyện ở sân bóng, buổi tối dạy đội bóng bùa chú Vũ lạc, cậu ta còn phải bỏ thời gian học tập.

      Vài ngày tiếp theo, mệt mỏi của cậu cũng thể dùng bùa chú làm đẹp che dấu được.

      Tôi vốn là muốn tiếp nhận việc dạy học, nhưng tôi , tôi thích hợp dạy bùa chú, chúng tôi có địa điểm thích hợp.

      Vào nửa đêm hôm nào đó, tôi ra phòng sinh hoạt chung, phát Draco còn chưa ngủ, cậu ấy ngồi ở góc ghế sofa, trước mặt để quyển sách giáo
      khoa cùng quyển bài tập, đầu gật gù, cậu ta buồn ngủ lắm rồi.

      “Bài tập mình đều làm xong.” Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, mơ màng . “Mình có thể giúp gì được cho cậu?”

      Cậu ta lấy lại tinh thần liếc nhìn tôi, lầm bầm: “ cần. Cậu giúp Vincent cùng Gregory là được rồi.”

      Cậu ấy từ chối ngoài dự liệu của tôi.

      Cũng phải cậu ấy chính trực trung thực mà làm nổi việc sao chép này, tôi đoán là cậu ta còn có chút nho cậy mạnh kiêu ngạo.

      “À, bọn họ,” Tôi , “Mình thúc giục bọn họ viết xong.” thực tế nhìn bọn họ ngốc như thế, ít nhất bài tập của họ có cho tôi xem cũng thể nào khẳng định đó là chép của tôi.

      “Vậy là được rồi.” Draco mệt mỏi .

      “Tớ cảm thấy là cậu khỏe đâu.” Tôi , “Cậu quá mệt rồi, có lẽ tớ nên đề nghị đội trưởng Flint chú ý chút đến tình trạng cơ thể của đội viên? Ít ra cậu nên nghỉ ngơi ngày.”

      , cần,” Draco lười biếng , “Tớ nghĩ tớ có thể làm được.”

      “Được rồi.” Tôi nhún vai, tôi cảm thấy mình nên tôn trọng kiêu ngạo cùng kiên trì của bạn thiếu niên này.” Tôi chỉ có thể đưa đồ ăn khuya hay đưa trà để nâng cao tinh thần.

      Trong ngày cuối cùng của Lễ Phục sinh, Draco làm xong bài tập cùng với việc dạy bùa chú rồi cậu ta nhào lên giường ngủ biết trời đất. Ngày hôm sau nếu phải Blaise đánh thức cậu ấy dậy có lẽ cậu ta muộn.

      Gryffindor cùng Slytherin đều có chút điên cuồng trước trận chung kết. Nhưng cũng giống bây giờ đều tràn ngập mùi thuốc súng, khí hai nhà vô cùng khẩn trương căng thẳng. Ở hành lang chắc chắn xảy ra những xung đột , cùng cùng phát triển thành những hành động động ác, kết quả là học sinh năm bốn nhà Gryffindor và học sinh năm sáu nhà Slytherin đều phải vào Bệnh thất, lỗ tai bọn họ đều bốc mùi hành hẹ.

      Thời điểm trận đấu đến, tôi lại thở phào nhõm.

      sân bóng toàn tiếng la to ồn ào, Gryffindor đeo hoa hồng đỏ tươi, cờ xí có hình con sư tử cùng chữ “Gryffindor chiến thắng” động đậy. Huynh trưởng Strong ở chỗ chúng tôi tiến vào phát cho chúng tôi chiếc huân chương màu xanh biếc, bày ra con rắn bạc Slytherin.

      Khi cả hai bên vào sân, khí đạt tới cao trào.

      “Hai đội trưởng bắt tay!” Bà Hooch .

      Đội trưởng Flint cùng đội trưởng Wood về phía đối phương, dùng sức bắt tay nhau chặt, giống như đều muốn nắm đứt tay của đối phương.

      “Lên chổi!” Bà Hooch đếm, “Ba… hai…!”

      Mười bốn cái chổi bay lên trời, tiếng huýt còi của bà Hooch chìm nghỉm bên trong tiếng hoan hô của mọi người. Draco đứng xa xa gôn, cười khiêu khích với Potter.

      Gryffindor mở màn bằng bàn thắng. Đội trưởng Flint xông tới trái cầu bên cạnh nữ cầu thủ, suýt nữa làm ấy rơi khỏi cái chổi. người trong cặp sinh đôi Weasley đứng giữa trung, đánh trái cầu trúng phía sau đầu của đội trưởng Flint, bà Hooch nổi giận, bà phán quyết cả hai đội bóng đều bị phạt.

      Gryffindor đá bóng vào, mà Slytherin lại bị ngăn cản.

      Đội trưởng Flint tức giận phun nước miếng, các thành viên đội Slytherin liếc mắt nhìn nhau.

      Sau đó… trận đấu thể khống chế được.

      Hiển nhiên dạy bùa chú Vũ lạc cho đội Slytherin là sai lầm, bị lo lắng việc rơi xuống bị thương, đấu pháp của nhà Slytherin càng thêm dã man cùng hung hãn. Gryffindor từ trước tới nay nổi tiếng nhờ dũng cảm và lỗ mãng, bọn họ cũng yếu thế mà phản kích lại.

      Trong hỗn hoạn, tôi chú ý thấy Draco điên cuồng bay xuống phía dưới, lao xuống nhanh như vậy, tôi nghĩ rằng nếu cậu ta duy trì tốc độ đó ngã gãy cổ mất.

      Potter cũng chú ý tới Draco, cậu ấy theo sát phía sau Draco, thúc dục cây chổi Tia chớp, đuổi lên phía trước… cậu ta đuổi theo Draco… cậu ta vượt qua… sau đó bắt được trái banh Snitch vàng.

      Mà khi đó điểm số cảu Gryffindor và Slytherin là tám mươi với hai mươi.

      Toàn bộ khán đài Slytherin đột nhiên lặng ngắt.

      Tôi nhìn ra bốn phía, biết được là Slytherin thua.

      Sau đó đội Slytherin từ phòng thay quần áo rời , còn chúng tôi vẫn ở lại, nhìn Gryffindor kích động muốn hét rách cổ họng. Lão Hagrid đứng ở giữa Gryffindor vung vẩy vòng hoa đỏ tươi rất to với bọn họ, giáo sư McGonagall nghiêm khắc vậy mà cũng khóc và dùng cờ xí sát đó để lau nước mắt.

      Wood nhận cúp từ tay cụ Dumbledore, ta khóc rồi đưa cúp cho Potter.

      Harry Potter kiêu ngạo cười lớn, giơ cao chiếc cúp lên.

      Lúc tôi trở lại phòng sinh hoạt chung, thấy chung quanh là các nhóm Slytherin chưa lấy lại tinh thần.

      Blaise ngồi đối diện Parkinson, gì đó.

      Tôi nhìn xung quanh, đến ngồi bên cạnh Blaise.

      “Draco đâu?” Tôi .

      Blaise nhún vai : “Ở trong phòng ngủ.”

      “Vậy sao cậu vẫn ở đây?” tôi “Có lẽ cậu an ủi cậu ấy chút chứ.”

      “Tớ nghĩ là cậu ấy muốn ở mình.” Blaise , “ ai trách cậu ấy.”

      “Đó phải là lỗi của cậu ấy, có cái chổi nào có thể so sánh với Tia chớp.” Parkinson tức giận , “Potter chết tiệt, Tia chớp chết tiệt.”

      Tôi rất lo lắng cho Draco, nhưng hôm sau, khi cậu ấy xuất nhìn có vẻ vẫn ổn, mọi thứ đều ngay ngắn, cằm hơi nhấc lên, giống như ngày thường. Tôi biết là cậu ta để xuống được tâm , hay vẫn là do tự tôn nho của mình, nhưng tôi có thể biết là cậu ta chắc chắn muốn người khác nhắc lại trận đấu ngày hôm qua.

      “Tớ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.” Cậu ấy vậy, lười biếng dựa vào ghế sofa.

      Tôi cũng như lúc trước, muốn dạy bùa chú Vũ lạc cho tất cả các cầu thủ của các nhà, tôi nghĩ là bùa chú được sử dụng bùa chú đáng buồn. Các nhà khác cũng dễ thôi, nhưng nếu Draco nghe thấy tin tức nhà Gryffindor học được bùa chú này, có lẽ cậu ấy hận tôi lắm.

      tại tôi cũng có ý nghĩ muốn làm như vậy.

      Quidditch rốt cuộc là so cái gì, kỹ thuật hay là cái chổi? Nếu là so kỹ thuật, tôi nghĩ rằng nên quy định loại chổi toàn trường sử dụng. Cái chổi trong Quidditch, cũng giống như giày chạy của nhóm điền kinh Muggle, kết quả so sánh là đáng kể. Ít nhất trong trận đấu này, nếu Potter có cây chổi Tia chớp kia, cậu ta thể nào đuổi kịp Draco - bọn họ cách nhau xa như thế.

      Kế tiếp là những ngày nhàn hạ, tôi quên mất những lần trước mọi người ở thời điểm này làm gì.

      Draco rảnh rang thường xuyên sang phòng ngủ của tôi, có đôi khi Blaise cũng đến đây, sau đó chúng tôi cùng uống trà chuyện phiếm.

      Knight thường xuyên về ban đêm, tôi nghi ngờ là do Blaise - hứng thú của Blaise với Knight vẫn giảm, cho dù mỗi lần nó nhìn thấy cậu ấy đều cắn.

      Tôi còn hứng thú với việc đảo ngược câu chú ngữ, lại bắt đầu nghiên cứu cách phá giải bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Tôi thử cách đổi câu bùa chú ngược, nhưng cũng giống như câu bùa chú nguyên gốc cũng có hiệu quả gì đối với các con vật trúng bùa chú Đau đớn vĩnh viễn.

      Những con chuột lại phản kháng, tôi cố gắng bắt hết khả năng thế nên cuối cùng còn con chuột nào dưới hầm.

      Tôi buộc phải sử dụng phương pháp năm thứ hai tôi dùng, bố trí ở hành lang các kẹp có khả năng dò xét để bắt chuột, sau đó phóng bùa xáo trộn lên đó. tại tôi có thể phát và cởi bỏ bùa chú xáo trộn, lặp lại sai lầm giống năm đó.

      Lúc bố trí tôi tìm được mấy cái kẹp bắt chuột năm trước, bên trong có các bộ xương nho . Xem ra chúng có tính năng tốt, chỉ đáng thương mấy con chuột bị nhốt bên trong, tự dưng bị chết đói.

      Draco cùng với Blaise có hứng thú với bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Nó ảnh hưởng đến tính mạng, sử dụng rất ít ma lực, nhưng hiệu quả đủ ác độc, cho dù là Phù thủy có ma lực cũng dễ dàng dùng nó làm tổn thương đến người trưởng thành. Các thuần huyết quý tộc luôn có hứng thú với các bùa chú tổn thương.

      Nhưng từ khi tôi nhốt con chuột ở trong phòng ngủ, Draco rất ít đến nữa.

      Tôi từng hỏi Draco lý do.

      “Merlin ơi, cậu nghe thấy gì? Những con chuột kêu làm cho tớ phiền lòng.” Draco ngạc nhiên , “Cậu làm thế nào để để ý đến những cái đấy?”

      Tôi cực kỳ bất ngờ với lý do này, tôi cứ nghĩ là tính sạch của thiếu gia bùng phát chứ.

      Có lẽ, Draco còn mềm lòng hơn so với tưởng tượng của tôi.

      Ban ngày tôi vẫn ở Thư viện như trước. Nhớ năm nhất tôi thường xuyên thấy Blaise trong thư viện, nhưng sau đó tôi lại thấy nữa. Tôi thấy rất kỳ lạ.

      “À… cậu biết đấy,” Blaise nhàng bâng quơ, “sách trong phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw có thể so sánh với Thư viện. Mà tớ lại biết vài bạn học tốt bụng nhà Ravenclaw.”

      Tôi hiểu.

      Trong thư viện tôi thường xuyên gặp nhóm tam giác vàng, bọn họ vẫn chưa từ bỏ chuyện của con Buckbeak, mỗi lần đều có quyển sách Căn bản dày ở bên người, nhìn có vẻ cực kỳ thân thiết.

      Tôi muốn quan tâm đến họ, nhưng xét đến người bạn duy nhất ở kiếp trước và kiếp này, ít ra tôi nên chào câu.

      Lần đầu tiên nghe tôi và Hermione gọi tên nhau, Weasley có biểu tình cực kỳ kinh ngạc.

      “Cậu… cậu kêu ấy…” Weasley há hốc miệng.

      “Đúng vậy, cậu nghe nhầm đâu.” Hermione kiên nhẫn lật sang trang, “Tớ và Sylvia là bạn bè, Ron.”

      Weasley trừng mắt nhìn ấy.

      “Cậu làm bạn với Slytherin!” Cậu ta thể tin được.

      “Biểu của cậu đáng sợ đó, Weasley.” Tôi mỉm cười, “Cậu nên biết là khi Draco nghe thấy tớ làm bạn với Hermione cũng có phản ứng kịch liệt như cậu đâu.”

      Weasley có vẻ mặt như ăn phải ruồi. Lát sau cậu ta đứng thẳng dậy : “Đó là đương nhiên, Hermione là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts, đến Malfoy cũng thể phủ nhận điều này.”

      “A, đừng như thế, Ron.” Hermione đỏ mặt, vùi đầu vào quyển sách.

      “Ý của cậu là tôi đủ xuất sắc thế nên cậu vùi đầu vào thành kiến của mình mà thèm để ý đến phải ?” Tôi cười lạnh lùng, “ , tôi thể lý giải bộ não cố chấp của cậu. căm thù của cậu đối với tôi từ lần đầu gặp mặt, Weasley, cậu có thể cho tôi biết, trừ bỏ việc chú ý tôi thuộc nhà nào, cậu có chú ý tới mặt khác của tôi ? đáng thương… Trừ cực đoan nhàm chán, trong não cậu còn có thể chứa cái gì chứ?”

      Weasley đỏ mặt đứng bật dậy, nhưng Hermione sớm chặn cậu ta lại, chân thành với tôi: “, đương nhiên là cậu cũng rất xuất sắc, ai có thể bỏ qua xuất sắc của cậu.”

      Tôi quen loại khen ngợi ngay trước mặt này, tôi hơi mất tự nhiên mà ho khan tiếng, tôi cười với ấy: “Cảm ơn. Tớ đây, tạm biệt.”

      Weasley tức giận với Hermione: “Cậu điên rồi à?”

      Tôi xoay người rời , tôi cảm thấy khoan khoái với phẫn nộ của Weasley.
      Nhiên Nhiên, Trâu, ly sắc2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Là chó hay là Phù thủy?



      Tháng sáu hình như tới nhanh hơn năm ngoái, ngày mùng hai tháng sáu, cuộc thi bắt đầu, cả tòa lâu đài vô cùng im lặng.

      Buổi sáng ngày thứ hai là cuộc thi biến hình của Giáo sư McGonagall, buổi chiều là môn Bùa chú của giáo sư Flitwick. Hai môn này đều bình tĩnh trôi qua.

      Buổi sáng thứ ba là môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí quả là môn dễ qua nhất từ trước đến nay… nhiệm vụ của bọn mình là đảm bảo bọn sâu bướm Fuluo Bo còn sống trong giờ.

      Buổi chiều là môn Độc dược, tôi cảm thấy mình làm rất tốt, cho dù giáo sư Snape vẫn nghiêm mặt đối với tôi, nhưng tôi tin tưởng ông ấy vô cớ trừ điểm học sinh nhà mình.

      Những môn kế tiếp thi cũng vẫn tốt, trừ môn Lịch sử Pháp thuật, tôi cảm thấy tôi có trí nhớ tốt, cho dù tôi xem qua rất nhiều lần phần thế kỷ đuổi bắt nữ phù thủy.

      Thứ tư là sinh nhật Draco. Cậu ta nhận được cái bánh ngọt xa hoa từ nhà Malfoy gửi tới. Chúng tôi vừa ăn vừa nghe cậu ta oán giận việc sinh nhật mình đều nằm trong kỳ thi thế nên cậu ta thể làm sinh nhật to chút.

      Blaise và Parkinson đều tặng quà sinh nhật, còn có rất nhiều Slytherin khác.

      Trước đó tôi cũng biết là sinh nhật của cậu ấy sắp tới nên tôi chuẩn bị quà. Tôi cắn răng viết ra chú ngữ bùa chú Đau đớn vĩnh viễn, cho vào cái túi đưa cho Draco, cảm thấy cực kỳ chột dạ.

      " Cậu đưa tớ cái gì đây ? " Draco quả nhiên là mất hứng, " Chẳng lẽ đến sinh nhật tớ cậu dạy tớ sao, Sylvia ? "

      " xin lỗi, " tôi , " Tớ chuẩn bị, cậu biết đấy, tớ biết sinh nhật của cậu sắp tới… "

      " Cậu biết sinh nhật của tớ ? " Draco kinh ngạc , giống như sinh nhật của cậu ấy là ngày Lễ Giáng sinh vậy, là ngày toàn thế giới đều phải chúc mừng.

      Tôi : " Xin lỗi… nhưng cậu chưa bao giờ với tớ. "

      " Cậu cũng chưa bao giờ hỏi tớ. " Cái mặt Draco thở phì phì.

      Thứ năm, cuộc thi chấm dứt, tất cả mọi người bình tĩnh lại. Draco có tâm tình rất tốt, có lẽ cậu thi tốt lắm.

      Chúng tôi cùng tản bộ bên ngoài lâu đài, đợi đến khi mặt trời xuống núi trở lại lâu đài.

      hành lang dài, chúng tôi trở lại hầm.

      " Đó là cái gì ? " Draco nhìn chăm chú hồi, ánh mắt bắt đầu lóng lánh ánh sáng hưng phấn, " A ha, Harry Potter ! Nó vẫn còn ở ngoài lâu đài ! Nó bị trừ bao nhiêu điểm ? Làm tớ nghĩ muốn… "

      Tôi theo ánh mắt của cậu ấy nhìn về hướng cửa sổ, thấy Weasley hô to đuổi theo con mèo, Harry cùng Hermione đuổi theo cậu ấy. Sau đó Weasley đột nhiên dừng lại, cả ba người ngã lộn.

      " Ánh sáng như vậy mà cậu có thể chú ý tới bọn họ, " tôi nhịn được ho khan , " Tớ phải thừa nhận cậu phương diện dò xét Potter cực kỳ nhạy bén. Bọn họ làm gì đó ? "

      Sau đó chúng tôi nhìn thấy con chó lớn nhào về phía bọn họ, cắn Weasley.

      Tôi khiếp sợ kêu lên : " Knight "

      Cho dù ở hoàn cảnh chiều tà, tôi cũng dễ dàng nhận ra Knight, có con chó nào có thể cường tráng và lớn như nó.

      " Có thể nó biết cậu bất hòa với Weasley nên muốn xả giận cho cậu, nhỉ ? " Draco trêu đùa . Nhưng cậu ta rất nhanh thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình - Knight tốn sức kéo Weasley theo, vừa vừa đung đưa đầu, Weasley hoảng sợ kêu thảm thiết, bị kéo qua mặt cỏ, giống con búp bê vải đáng thương.

      Tôi cùng Draco liếc nhau, cùng chạy ra ngoài đuổi theo.

      " Knight ! Buông cậu ấy ra ! " Tôi vừa chạy vừa kêu. Nhưng Knight cũng thèm nhìn tôi.

      Chờ chúng tôi tới bên Harry cùng Hermione, bọn họ chảy máu. Nơi này thuộc phạm vi của cây Liễu roi.

      “Trời ơi!” Hermione mắt sáng lên, ấy kéo tay tôi, “Gọi giáo sư hộ bọn tớ! Gọi giáo sư… chân Ron bị đứt…”

      Tôi nhìn gốc cây Liễu roi, ở chỗ đũa phép của Potter có thể chiếu tới, chỗ đó có cái động, Weasley vừa bị tha vào cái động này.

      Tôi gật đầu: “Còn các cậu?”

      “Bọn tớ xuống đó!” Potter cuồng loạn , cậu ấy còn có tâm trạng liếc nhìn Draco, “Con cho đen to đó có thể ăn luôn cậu ấy, chúng tớ có thời gian!”

      Tôi do dự rồi nhìn bọn họ: “Cầm chắc đũa phép, chú ý an toàn. Bọn tớ rất nhanh đưa giáo sư đến đây.”

      Khi chúng tôi gõ cửa phòng giáo sư Snape, giáo sư bưng cái chén Độc dược lớn, hình như định ra ngoài.

      “Các trò tốt nhất là cho tôi lý do.” Ông ấy chậm rãi nhếch miệng, uy hiếp , “Đến cuối cùng là vì lý do gì mà các trò lại muốn quấy rầy vị giáo sư vào buổi tối?”

      “Là Weasley,” Tôi thở hổn hẻn , “Cậu ta bị con chó em nuôi tấn công… con chó cực lớn. Nó kéo cậu ấy vào cái động phía dưới cây Liễu roi. Potter và Hermione đuổi theo vào đó rồi ạ.”

      Giáo sư Snape nhanh chóng cởi áo choàng ra ngoài.

      “Các trò ở trong lâu đài, cho phép ra ngoài.” Ông ấy nghiêm khắc rồi nhìn thấy độc dược trong tay mình, “… Đưa nó đến phòng làm việc của Lupin. Ngay lập tức.”

      “Vâng ạ.” Tôi vẫn chưa bình tĩnh được, nhìn ông ấy rời nhanh chóng.

      Chúng tôi gõ cửa phòng giáo sư Lupin. lát sau mở cửa, giáo sư Lupin nghi ngờ ở cửa nhìn chúng tôi.

      “Giáo sư Snape để chúng em đưa thuốc cho thầy ạ.” Tôi .

      Giáo sư Lupin lắp bắp kinh hãi, ông ấy để chúng tôi vào.

      “A, đúng thế, các trò có biết… thân thể của ta tốt lắm, may có Severus.” Ông ấy ôn hòa , “Nhưng ta nghĩ ấy tự đưa qua đây cho ta.”

      “Vốn là thế,” tôi , “Nhưng thầy ấy cứu bọn Potter.”

      Giáo sư Lupin luống cuống : “Harry?” Ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, “Các trò ấy làm sao thế?”

      Tôi lặp lại những lời với giáo sư Snape, kinh ngạc phát khuôn mặt giáo sư Lupin trở nên tái nhợt.

      “Các trò nhanh chóng trở lại ký túc xá .” Ông ấy uống hơi hết bát thuốc, rút đũa phép ra ngoài.

      Tôi do dự hỏi: “Thế còn thầy ạ?”

      Tôi cùng Draco trở lại ký túc xá. Chúng tôi đứng ở hành lang của tầng , nhìn xung quanh xuyên qua cửa sổ.

      “Cậu Weasley có chuyện gì chứ?” Tôi .

      “Đương nhiên. Tuy rằng tớ vì thế mà cảm thấy vui vẻ.” Draco , “ ràng, hai giáo sư thể nào mà đến con chó đều xử lý được”

      “Knight gặp xui xẻo rồi.” Cười khổ. Tôi thích nó thương nó nhưng nếu nó làm ra chuyện tấn công con người, chuyện này rất nghiêm trọng.

      Tuy rằng hai giáo sư chạy qua đó, nhưng tôi biết họ có tới được đó . Hơn nửa năm để cho tôi biết Knight là con chó cường tráng mạnh mẽ, nếu nó muốn làm gì, ba phù thủy thể ngăn cản nó.

      Nhiệt độ ngày và đêm chênh nhau rất lớn, chúng tôi đều mặc ít quần áo, hơi hơi có cảm giác lạnh. Draco đứng thẳng, cơ thể thiếu niên ấm áp. Tôi nhích lại gần người cậu ấy, cậu ấy nắm nắm tay tôi đáp lại.

      biết chúng tôi đứng ở cửa sổ bao lâu. Đột nhiên ở phía xa có ánh sáng lóe ra.

      “Bọn họ ra!” Tôi ghé vào cửa sổ cố gắng nhìn bọn họ, vừa vui vừa lo lắng.

      Bọn họ đến gần.

      Đùi Weasley có băng vải trắng, vật đó trong bóng tối có thể nhìn thấy, Hermione và Potter giúp đỡ cậu ta.

      Ở phía sau bọn họ, giáo sư Lupin trong tay mang theo còng tay hay cái gì đó, cột ông ấy cùng với người đàn ông xa lạ có dáng người bé.

      Lại phía sau…

      Giáo sư Snape lơ lửng , chân chạm đất, hiển nhiên là hôn mê, mặt loang lổ vết máu. người đàn ông cao lớn chỉ đũa phép vào sau lưng ông ấy.

      Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi nhìn Draco. Draco lo lắng lại tức giận cắn môi.

      “Chúng ta tìm Dumbledore!” Tôi dồn dập .

      “Dumbledore? Tớ tin tưởng ông ấy!” Draco .

      “Tớ biết cậu tín nhiệm ông ấy, đương nhiên, nhưng cả lâu đài này chỉ có ông ấy mới có thể cứu giáo sư trước tình huống này, tớ tìm ông ấy, cậu tìm giáo sư McGonagall! Chúng ta còn thời gian, mau…”

      Chúng tôi phân công nhau liều mạng chạy . Tôi nhanh chóng tới cửa phòng thầy hiệu trưởng, cụ Dumbledore chắc chắn ở phía phòng làm việc của ông ấy.

      Tôi điên cuồng vuốt tảng đá quái thú bên cạnh cánh cửa.

      “Tuyết bảo cầu, Mật đường phun trào hoặc là cái khác, mau mở cửa nhanh lên!”

      Cửa mở ra. Giáo sư Dumbledore mặc quần áo ngạc nhiên trừng hai mắt mở cửa.
      “A, trò Hopper…”

      “Giáo sư Snape bị tấn công!” Tôi hổn hển lắp bắp , “Có thể giáo sư Lupin cũng bị tấn công, em nhìn thấy… bọn họ về phía lâu đài!”

      “Ồ”. Khuôn mặt hòa ái của giáo sư Dumbledore nhanh chóng trở nên nghiêm túc, ông ấy dùng tốc độ mà ông lão thể có xuống lầu, phất phất tay, bộ quần áo ngủ người biến thành cái áo choàng màu tím, “ tiếc là thể chiêu đãi trò, nhưng ta biết trò hiểu chuyện nào quan trọng hơn.”

      Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo thầy ấy, nhưng vẫn thể đuổi theo được.

      Cho đến khi tôi đuổi đến ngoài tòa lâu đài, phát ông ấy thực phép Hú hồn Thần hộ mệnh. Ở bên giáo sư Lupin có con sói màu bạc lại quanh nhóm Chúa cứu thế và giáo sư Snape, đuổi bọn Giám ngục biết làm sao mà lại chạy tới, kia có ít nhất trăm cái. Người đàn ông cao lớn thấy, mà lại là Knight lạnh run.

      Thần hộ mệnh Phượng hoàng lớn gào to bay qua, làm bọn Giám ngục chạy tứ tán.

      thanh giáo sư McGonagall khiếp sợ truyền tới: “Peter Pettigrew!” Bà mặc bộ quần áo ngủ chạy tới, phía sau là Draco.

      Trong mảnh hỗn loạn, người đàn ông thấp bé bên cạnh giáo sư Lupin đột nhiên biến mất, con chuột xuất ở đó. Giáo sư Lupin cùng Potter phát ra thanh chán ghét phóng bùa chú vào nó, nó hoảng sợ hét lên vài tiếng, để lại nửa cái đuôi, chạy về phía rừng cấm. Chạy đến bên rừng cấm đột nhiên bốp tiếng thấy nữa.

      Toàn bộ Giám ngục đều bị đuổi . Dumbledore bình tĩnh nhìn bọn họ.

      Knight ngừng run rẩy. Nó đứng lên - biến thành người đàn ông cao lớn.

      Ông ta nhìn khá đẹp trai, mặc áo choàng bé tí nhìn buồn cười, cái áo choàng đó chỉ có thể làm áo.

      Ông ta chậm rãi về phía Dumbledore, con mắt màu đen tràn ngập nước mắt.

      “Dumbledore.” Ông ta .

      “Nơi này phải là chỗ chuyện tốt.” Dumbledore bình thản . “Có lẽ chúng ta nên đổi chỗ… ví dụ như phòng hiệu trưởng? Severus cùng cần sắp xếp ổn thỏa.”

      Knight - người đàn ông đó tin tưởng gật đầu.

      “Về phần trò Hopper cùng Malfoy, cảm ơn các trò kịp thông báo, nhưng mà ta cho rằng các trò nên trở về phòng ngủ .” Con mắt màu xanh của cụ Dumbledore lóe sáng nhìn về phía chúng tôi, “Lúc này các trò nên ngủ, đúng ?”

      . Knight - con chó đó là do em nuôi,” Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đó, “Em nghĩ rằng mình có quyền biết được .”

      “Trò Hopper?” Cụ Dumbledore . Tôi cố chấp nhìn ông ấy.

      Cuối cùng ông ấy thở dài : “Được rồi.”

      Draco lo lắng nhìn tôi. Tôi qua ôm cậu ấy.

      " Yên tâm, tớ có nguy hiểm gì đâu, " Tôi thấp giọng , " Dumbledore để cho tớ dưới bảo hộ của mình mà bị thương đâu. "

      Cậu ấy ôm tôi chút, gật gật đầu, rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :