1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hà Tần Hợp Lý - Hàm Yên (29/99)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39. Em có sợ ?

      Editor: Diệu Huyền

      Vùng ngoại thành D thị có con sông lớn, nước chảy nuôi cá, khu vực hạ lưu sông có đoạn nổi tiếng là nơi lý tưởng cho những người có thú vui câu cá, mỗi ngày đều tụ tập ít người thích thả câu.


      Mỗi sáng sớm thứ Bảy, Tần Miễn thường mình ra sông câu cá, sau khi thả cần câu, yên lặng ngồi ghế gấp, ngồi đợi cho đến nửa ngày.


      giữ thói quen này rất nhiều năm, có khi ngay cả trời mưa cũng ngăn cản được, mặc áo mưa ngồi ở đó, bên cạnh có những người khác, chỉ còn lại mình hưởng thụ niềm vui thú câu cá dưới mưa.


      Tần Miễn cũng hút thuốc. Chỉ là bình thường rất ít khi hút.


      Thân thể Tần Lý tốt, lại thích mùi thuốc lá, cho dù cũng can thiệp Tần Miễn hút thuốc, nhưng những lúc ở cạnh , Tần Miễn cũng cố gắng khắc chế.


      Nhưng lúc câu cá lại khác, ở gò đất như vậy, chung quanh có cây có cỏ, trời có chim có mây, Tần Miễn tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhã châm điếu thuốc, để đầu óc thanh thản nhìn ngắm cảnh sông nước trùng điệp.


      Bầu khí buổi sáng sớm này vốn nên như mọi khi, nhưng bây giờ có Tề Phi Phi bên cạnh, dường như trở nên chẳng còn tốt đẹp như vậy nữa.


      Tề Phi Phi mặc áo khoác của Tần Miễn ngồi bênh cạnh , ôm cánh tay lạnh cóng đến phát run.


      Chàng trai kia chỉ mặc chiếc áo sơ mi phong phanh, thế nhưng lại cảm thấy lạnh, ngồi trầm ổn tựa như tảng đá. Tề Phi Phi cảm thấy rất kỳ quái.


      tò mò nhìn hút thuốc, ngón tay cầm điếu thuốc đẹp, nhắm mắt hít vào hơi, sau đó nhàng nhả khói thành những vòng tròn, trời ơi!! rất gợi cảm! Quá hấp dẫn!


      Tần Miễn lặng yên coi chừng cần câu, Tề Phi Phi nhịn nổi, chốc chốc lại hỏi : “Aiz, có câu được gì chưa?”


      "Sao lại có động tĩnh gì vậy?"


      " Tần Miễn à, lạnh sao?"


      " có đói bụng ? Em đói lắm rồi a, xe của có cái gì ăn ?"


      lúc sau, cách đó chừng năm mét, mấy người thả câu có cá cắn câu. Tề Phi Phi mừng rỡ nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới xem náo nhiệt, xem xong lại ấm ức trở về với Tần Miễn: “Chỉ là con cá xíu à, chắc đủ cho mèo ăn thôi.”


      Tần Miễn vẫn hề để ý , Tề Phi Phi cũng giận, tự tìm trò tiêu khiển, tự vui sướng cách rất chuyên nghiệp.


      Trong khí bay tới mùi thơm, Tề Phi Phi lại ngồi yên, hết nhìn đông tới nhìn tây hồi phát người bán khoai nướng đẩy xe hàng rong qua.


      "Thơm quá!" kéo kéo cánh tay Tần Miễn, " muốn ăn ? Em mời ăn."


      " ăn." Tần Miễn lạnh lùng trả lời.


      "Ăn ngon lắm đó, tại sao ăn?"


      Ánh mắt thèm thuồng của Tề Phi Phi nhìn qua người bán hàng rong kia, “Ăn thôi ăn thôi.”


      " ăn, em muốn ăn mình em ăn ."


      Tề Phi Phi ảo não cong miệng lên, sờ sờ túi quần của mình rồi : "Vậy cho em ít tiền ."


      "…" Tần Miễn liếc qua , "Chẳng phải em mời ăn sao?"


      "Em mang theo quên ví tiền rồi." giọng lẩm bẩm.


      Tần Miễn nhíu mày: "Vậy hồi sáng em đến bằng cách nào?"


      " bộ tới." Tề Phi Phi xong, chỉ chỉ giày cao gót của mình, "Gót chân đều bị trầy xước, đau chết ấy!"


      Chân mày Tần Miễn nhíu lại sâu hơn.


      Tề Phi Phi thấy người bán hàng rong xa, khỏi vội vàng đứng lên: "Nào nào, mau mau cho em mấy đồng , lại keo kiệt vậy sao, ông ta xa mất rồi kìa!"

      Tần Miễn quay đầu nhìn người bán hàng rong, đột nhiên đứng lên, : "Ở đây chờ."


      sải bước nhanh về phía người bán hàng rong, Tề Phi Phi cười đến mặt đến sắp nở hoa rồi.


      Mười phút sau, Tần Miễn và Tề Phi Phi ngồi cùng nhau, mỗi người cầm củ khoai lang nóng hổi mà ăn.


      Tần Miễn ngẫu nhiên liếc nhìn cái, phát gò má dính chút khoai, hiểu tại sao, đưa tay lau giúp .


      Hai tay Tề Phi Phi cầm khoai lang, sững sờ nhìn , đột nhiên liền híp mắt cười rộ lên.


      Tần Miễn ngơ ngác chút, đối với hành vi vừa rồi của mình cảm thấy tia kinh ngạc, nhưng mặt vẫn hề biến sắc, chỉ hỏi: "Lát nữa em trường học hay là về nhà? đưa em về."


      Tề Phi Phi vốn là vô cùng cao hứng, vẻ mặt thoáng chốc liền xìu xuống, bĩu môi : “Em đâu hết.”


      "Năm nay em thi tốt nghiệp trung học," Tần Miễn nhìn , "Thứ bảy mỗi tuần đều phải học thêm, đừng nghĩ là biết."


      "Em chính là muốn học thôi, dù sao em cũng thể thi đậu vào trường nổi tiếng mà.”. Tề Phi Phi cắn khoai nướng, "Môn khoa học tự nhiên của em tệ như vậy, rất nhiều nguyên lí, định lí môn vật lí hay hóa học ba dạy chữ em cũng biết đến nó, còn thi cái rắm a!"



      Tần Miễn thản nhiên : "Chính mình cố gắng, đừng mượn cớ."


      "Ai em cố gắng?!" Tề Phi Phi bị chọc đúng vào tim đen, "Sao cũng giống những người đó cứ em như vậy chứ!"


      "Vậy em muốn
      [​IMG]





      Chương 40. Có đôi khi ông trời chính là công bằng

      Editor: Diệu Huyền

      " , cuộc sống của so với mọi người quá giống nhau."

      Tần Lý xong câu này, tạm thời buông tay Hà Đường, dùng tay trái cầm lấy tay phải để tay vịn xe lăn xuống, đặt đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hà Đường.

      Trong mắt biểu lộ tâm tình khó tả, bao hàm chút khẩn trương bất an, chút chờ mong khát vọng, nhưng phần nhiều vẫn là bình tĩnh như nước.

      lại cầm tay Hà Đường, dè dặt kéo qua, đem tay của cũng đặt đùi của mình.

      Tay phải Hà Đường cách tay phải Tần Lý chỉ vài centimet.

      cúi đầu nhìn tay phải của . Trước đây, những lúc ở cùng , thường chú ý đến cánh tay này. Mùa đông, luôn mặc áo khoác ngoài hoặc áo khoác dày, tay áo tương đối dài, hầu như lúc nào tay phải của cũng đều khuất trong tay áo, chỉ lộ ra những ngón tay cuộn vào trong.


      Hà Đường chưa từng chú ý nhiều đến điều này, Tần Lý lại càng cố ý muốn lộ ra thiếu sót của mình. Cũng phải tự ti, chỉ là biết tay phải của mình khó coi, lo nhìn thấy sợ.

      Từ đến lớn, Tần Lý tiếp xúc qua quá nhiều ánh mắt cổ quái khi nhìn mình, lúc đầu cảm thấy bất bình, về sau cũng nghĩ thông suốt. Thân thể của mình đúng là khác với những người bình thường, đây là thể chối cãi. phải bản thân có thể chấp nhận trọn vẹn của mình người khác cũng chập nhận được. Cho nên, khiêm tốn chút, nhẫn chút, khoan dung chút, vui vẻ chút, cố gắng tránh nảy sinh phiền phức cho người bên cạnh, như vậy tốt hơn cho những người chung quanh, Tần Lý vẫn luôn nghĩ như vậy.

      Nhưng lúc này đây, Tần Lý cảm thấy chính là thời điểm để cho Hà Đường từ từ hiểu về thân thể của .

      Giống như tay phải , nó là bộ dạng gì, nhiệt độ của nó như thế nào, xúc giác thế nào, đều hy vọng Hà Đường có thể biết.

      Hà Đường dường như hiểu được ý của Tần Lý, vẫn hé môi, chỉ ôn nhu nhìn , hai má Hà Đường đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, chút chần chừ, liền cầm tay phải của .

      Điều làm bất ngờ chính là, tay phải rất lạnh, so với ấm áp của tay trái hoàn toàn khác hẳn.


      Làn da bọc xương, gần như có bắp thịt, hợp với đốt ngón tay đều có chút biến dạng, toàn bộ cánh tay gầy yếu vô lực, được Hà Đường cầm trong tay, lạnh như băng đến độ giống tay của người sống.


      "Tay lạnh quá." liền dùng hai tay bao lại tay phải của , đưa đến bên miệng hà hơi, "Sao lại lạnh đến như vậy, làm thế này có thấy thoải mái chút ."

      "Rất thoải mái." Hơi thở nóng trong miệng thổi vào tay Tần Lý, cười rộ lên, "Tay chân cử động được nên máu tuần hoàn tốt, vào mùa đông đặc biệt sợ lạnh, mùa hè lại dễ đổ mồ hôi, cho nên đúng là rất phiền toái."

      Vẻ mặt tự nhiên bình thản, Hà Đường nhìn , cảm thấy trong lòng cũng trở nên mềm mại. Đột nhiên, cảm giác lòng bàn tay mình nhột nhột, vừa cúi đầu nhìn thấy đầu ngón tay phải của Tần Lý khẽ nhúc nhích.

      "Tay của cử động kìa!" Hà Đường kinh ngạc , " cảm giác được sao?"

      Tần Lý gật gật đầu, ra hiệu Hà Đường tiếp tục nhìn tay phải của , nhíu mi lại, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại nhàng động mấy cái.


      "Là từ 10 tuổi bắt đầu, đầu ngón tay có thể cử động, lúc đó còn tưởng rằng tay phải có thể khôi phục tốt giống như tay trái. Như vậy, có thể tự mình lên xuống giường, lên xuống xe. Dù sao bây giờ chỉ có cánh tay trái khỏe mạnh, thể tự mình đẩy xe lăn tới lui được.”

      Giọng Tần Lý nhàn nhạt, "Về sau, tay phải luyện tập mãi vẫn có khởi sắc, mười mấy năm qua chính là trạng thái này, ngón tay có thể cử động chút, liền luyện tập dùng nó để điều khiển xe lăn điện."


      Hà Đường nhìn tay vịn bên phải xe lăn của Tần Lý, quả nhiên thấy chỗ để ngón tay có mấy cái nút .


      tiếp: "Bây giờ vẫn luyện tập như trước, cho tới bây giờ vẫn hề gián đoạn. Đường Đường, kỳ vẫn luôn buông tha, trước kia toàn thân thể cử động, cổ nâng lên được, về sau có thể ngồi, có thể ngẩng đầu quay đầu, về sau nữa lại có thể dùng tay trái làm việc, tiếp theo tay phải cũng có thể cử động chút, cảm thấy càng ngày càng tốt hơn."


      Tần Lý nâng tay trái đặt lên tay Hà Đường, hai người bốn cánh tay gắt gao nắm lấy nhau, rất nghiêm túc , "Có lẽ có ngày, có thể đứng lên đường bằng chính đôi chân của mình. đấy, Đường Đường, đây chỉ là giấc mộng của , mà còn là mục tiêu của . Đây phải nhảm mà thôi, luôn cảm thấy có ngày, có thể đường."


      Hà Đường biết nên trả lời thế nào, mỗi lần nghe Tần Lý đến đề tài " muốn đường" này, đều cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như biến thành đứa trẻ, đứa trẻ bướng bỉnh lại tràn đầy hy vọng, khiến cho người ta đành lòng giội gáo nước lạnh vào , nhưng cũng tin tưởng lời cách vô điều kiện.

      Hà Đường nghĩ, những người khác đại khái cũng giống , đối với giấc mộng của Tần Lý có thái độ hoài nghi.

      27 tuổi, tàn tật 27 năm, tại coi như trong độ tuổi trẻ trung, qua vài năm nữa, bước vào tuổi trung niên, thân thể cơ năng bắt đầu xuống dốc. Người có lý trí đều tin tưởng, bộ dáng như vậy có ngày còn có thể đứng lên.

      muốn tin tưởng qua loa , muốn gật đầu đồng tình cho qua chuyện, càng muốn lừa gạt .

      Tống Nguyệt Nga vẫn luôn lừa gạt Hà Hải, từ đến lớn, bà vẫn với Hà Hải: "Tiểu Hải, uống thuốc này , uống thuốc này vào bệnh của con mau khỏi thôi.”

      Hoặc là : "Tiểu Hải, lần này nằm viện là lần cuối cùng, mẹ cam đoan với con, xuất viện rồi chúng ta nhất định bao giờ đến đây nữa."

      Nhưng Hà Hải vẫn ngừng uống thuốc, càng ngừng nằm viện, rốt cuộc, còn tin bất kỳ ai nữa.

      Hà Đường lặng yên trong chốc lát, mở miệng: "A Lý..."

      "Ừ?" Tần Lý nhìn chăm chú.

      Hà Đường lại nắm chặt tay lần nữa, : "Cho dù thể đường cũng có vấn đề gì."

      Đồng tử của Tần Lý chợt co rút lại, nhưng đợi Hà Đường phát liền khôi phục vẻ mặt bình thường.

      Hà Đường cắn cắn môi dưới, tiếp tục ra những lời trong lòng của mình: "Có đôi khi ông trời chính là công bằng như vậy, giống như dì với dượng của em đó, họ là những người tốt như thế, nhưng rốt cuộc lại gặp phải kết quả như vậy. Còn có hai em, cả đời ấy vốn chưa hề được vui vẻ, ra trước kia ấy có cổ quái như vậy. Cho nên, A Lý à, em vẫn luôn nghĩ là, đại khái ông trời chính là cảm thấy quá tốt, cho nên liền lấy của vài thứ, để trở nên được hoàn mỹ. Nếu , bây giờ quá hoàn mỹ tỳ vết, mà người hoàn mỹ tỳ vết, chắn chắn là tồn tại."

      Tần Lý cẩn thận lắng nghe lời của , Hà Đường càng trong lòng càng loạn, : " hiểu ý của em ? Đương nhiên em phải nhất định đường được, chỉ là em cảm thấy, cần quá Câu chấp chuyện này. Dù sao ngoại trừ đường, có được những thứ mà đa số những người khác cả đời muốn cũng có được.”

      (*)Câu chấp: Giữ chặt ý riêng, chịu thay đổi.

      Tần Lý hỏi: "Ý em là, ngoại trừ thể đường, những thứ khác hết thảy đều là hoàn mỹ?"

      Hà Đường gật đầu: "Đúng vậy."

      "Đường Đường," cúi mặt, cười lắc đầu, "em vẫn hiểu được con người

      ******

      Bữa tối ăn lẩu.

      Tần Thụ về đến nhà thấy nhà đông người, vừa kinh ngạc lại cao hứng, bảy người vô cùng náo nhiệt ngồi quanh bàn ăn, cái lẩu sôi sùng sục sôi trào, nóng hổi, mùi vị tỏa ra bốn phía. Diệp Huệ Cầm cười cảm thán: "Nhà chúng ta lâu rồi có náo nhiệt như vậy a!"

      Hà Đường rất cẩn thận giúp Tần Lý lấy đồ ăn, giọng hỏi có muốn ăn thịt dê , muốn ăn rau hay ...Phía Tần Miễn và Tề Phi Phi hoàn toàn hoàn toàn ngược lại, Tề Phi Phi gắp đầy thịt bò, vừa ăn vừa thổi, xong rồi còn chỉ huy Tần Miễn giúp lấy đồ ăn.

      "Em muốn nấm hương đó! Tần Miễn, nấm hương ăn ngon đấy! Trời ơi, bào ngư này ăn cũng ngon lắm!"

      khách sáo chút nào, Tần Miễn lắc đầu thở dài, gắp mỗi món ăn chút vào chén cho .

      Tần Thụ cùng Diệp Huệ Cầm lặng lẽ quan sát bốn người trẻ, liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười ăn ý.

      Tần Thụ gắp miếng bánh chẻo ăn, vừa ăn vừa : "Bánh chẻo này ngon , hình như giống với trước kia chị Lâm gói"

      Diệp Huệ Cầm cười cười: "Lần này phải chị Lâm gói mà là Hà Đường gói, buổi chiều con bé thấy em với chị Lâm muốn làm bánh chẻo nên xung phong nhận việc, muốn gói theo khẩu vị ở quê con bé cho chúng ta nếm thử."

      "Vậy sao? Chẳng trách, đúng là ăn rất ngon." Tần Thụ tán thành gật đầu.

      Hà Đường đỏ mặt : " ra cũng có gì đặc biệt, chính là băm cải bẹ cùng măng mùa đông trộn chung với nhau, so với chỉ làm bằng thịt ngon hơn chút.”

      Tề Phi Phi : "Chị Hà Đường lợi hại đấy, lần sau chị dạy em làm cơm nha, em làm bữa ngon cho Tần Miễn ăn."

      Hà Đường : "Được."

      Tần Miễn lạnh lùng : "Hay là thôi ."

      "Làm sao chứ! chừng em rất thiên phú về lĩnh vực nấu ăn đó!" Tề Phi Phi cả giận, " lúc nào cũng đả kích em."

      Bà nội Tần chen vào: "Phi Phi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Tề Phi Phi ngọt ngào : "Bà nội, con sắp 18 tuổi."

      Bà nội Tần ngừng gật đầu: "Ai nha, 18 tuổi được lắm! Lúc bà gả gả cho ông nội cháu chính là 18 tuổi, lúc ấy ông nội cháu 28, sai biệt lắm với tuổi của A Miễn bây giờ."

      Mọi người gì, bà nội Tần lại hỏi Hà Đường: "Đường Đường bao nhiêu tuổi rồi?"

      Hà Đường : "Bà nội, cháu sắp 24 ạ."

      "Ừ, 24 còn a, lúc bà 24 tuổi là sinh A Thụ." Bà nội Tần liếc mắt nhìn Tần Lý, : "A Lý 27, cũng đến lúc nên thành gia lập thất rồi, khi nào A Thụ với Huệ Cầm đến nhà Đường Đường bàn về việc kết hôn, sang năm quả phụ vô xuân, nên kết hôn, tốt nhất trước khi hết năm, chúng ta làm đám cưới ."

      Hà Đường, Tần Lý: "…”

      Diệp Huệ Cầm vội : "Mẹ, thời đại bây giờ khác rồi, còn câu nệ những thứ này, lúc này A Lý với Hà Đường mới vừa bắt đầu qua lại, việc kết hôn nào có thể nhanh như vậy được."

      Bà nội Tần rất tích cực: "Đạo lí từ ngàn đời xưa, làm sao có thể chú ý. Cho dù bây giờ kịp làm đám cưới, hai đứa đưa nhau đăng ký trước cũng được mà. Hơn nữa bà thấy Đường Đường là tốt, đem A Lý giao cho con bé, bà cũng yên tâm."

      Hà Đường xấu hổ đỏ mặt, Tần Lý để đũa xuống, tay trái dưới bàn siết chặt tay , cười với bà nội Tần: "Bà nội, bà mà thêm nữa, Đường Đường bị bà dọa chạy mất đó, cháu mới vừa theo đuổi được ấy thôi đấy, ấy bị dọa chạy là bà chịu trách nhiệm nha."

      Bà nội Tần híp mắt cười: "Thấy Đường Đường ưa thẹn thùng chứ lá gan con bé cũng đâu, bị dọa chạy đâu. Bà nội sống hơn 80 tuổi rồi, chút ánh mắt nhìn người vẫn là có. Tiểu A Lý, bà nội là giúp cháu đó, bà nội cho cháu biết, cháu tìm được Đường Đường đúng là ánh mắt tệ, so với con bé mấy năm trước cháu đưa về nhà kia thực tốt hơn nhiều, cái bé đó với cháu chút cũng hợp nhau."

      Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ, Tần Miễn đều sợ ngây người.

      Vẻ mặt Tề Phi Phi khó hiểu, ngẩn ra.

      Hà Đường: "..."

      Tần Lý gương mặt khổ sở: "Bà nội, bà có chắc là bà giúp cháu, mà phải là hại cháu đấy chứ?"

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 41. Em ghen sao?

      Editor=Diệu Huyền

      ra Tần Lý từng có bạn .


      đường về nhà, Hà Đường vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.


      Sau đó lại nghĩ, người ta tốt như vậy, phương diện điều kiện cũng tệ, vì sao thể có bạn chứ?


      Chẳng lẽ chỉ vì thân thể tàn tật, liền cho rằng tìm được bạn sao?


      A, quan niệm của mình là quá hẹp hòi mà. Chẳng qua là...Hà Đường cúi đầu nhìn về phía tay mình nắm tay Tần Lý, nghĩ đến bàn tay này từng nắm tay của khác, trong lòng Hà Đường cũng có chút thoải mái.


      Ngay sau đó liền bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nghĩ, chẳng lẽ là ghen tỵ sao?


      Tần Lý quay đầu nhìn , hỏi: "Em sao vậy?"

      "A, có gì." Hà Đường chớp chớp mắt, ổn định cảm xúc, “Hôm nay thức ăn ngon quá, ăn đến no căng bụng luôn rồi.”

      Tần Lý cười siết chặt tay : "Đường Đường, hôm nay chuyện bà nội em cần để ở trong lòng."

      "Hả, sao, sao hết" Hà Đường liều mạng lắc đầu, " có bạn là chuyện bình thường thôi, em để ý đâu."


      "…" Tần Lý vẻ mặt quái dị, " là chuyện kết hôn."


      "Ờ..." Hà Đường cúi đầu, thế này chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao.



      Tần Lý nhìn dáng vẻ lúng túng của , lại có thể vui vẻ cười rộ lên, nghiêng người ghé vào bên tai Hà Đường giọng : "Đường Đường, em ghen sao?"


      Mặt Hà Đường nóng bừng, phát giác lúc này gì cũng đều thích hợp, dứt khoát liền ngậm miệng.


      Tần Lý ép nữa, chỉ cười cười rồi ngồi thẳng người lại.



      nhà Tần Lý, sau khi gặp qua cha mẹ , trong lòng Hà Đường tự với chính mình, cùng Tần Lý qua lại.


      Hà Đường ngờ cha mẹ Tần Lý lại là những người dễ sống chung như vậy, hề có cảm giác khách sáo giả tạo của những người nhà giàu, thậm chí hề chê bai xuất thân hèn mọn của . Bầu khí gia đình của nhà Tần Lý là điều Hà Đường trước giờ luôn hướng tới, người bố hòa nhã, người mẹ ôn nhu, bà nội lại như Lão Ngoan Đồng(*), còn có quan hệ em sinh đôi vô cùng tốt.

      (*) Lão Ngoan Đồng: Châu Bá Thông là nhân vật có . Kim Dung tiểu thuyết hóa. Ông được mô tả là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con (nên có biệt danh Lão Ngoan Đồng) và là con nghiện võ thuật. Ông là người sáng chế ra món võ công " minh quyền", đặc biệt là môn Song Thủ Hỗ Bác, môn võ công kỳ dị chỉ dành cho những người có đầu óc hoàn toàn vô tư, trong sáng.


      Chẳng trách tính tình Tần Lý lại tốt như vậy, Hà Đường nghĩ.


      Trong phòng Tần Lý xem qua ảnh chụp của từ đến lớn. Diệp Huệ Cầm dùng máy chụp hình cẩn thận ghi lại từng giai đoạn hai con trai lớn lên: tiểu Tần Lý nhe răng toét miệng làm mặt quỷ lúc khám bệnh ở bệnh viện; tiểu Tần Lý vào đội thiếu niên đeo khăn quàng đỏ; khoảnh khắc nhà bốn người ánh mắt vui sướng ăn cơm ở buổi dã ngoại; lúc cậu bé Tần Lý tham gia giải cờ vây được lĩnh thưởng...Thậm chí còn có hình chụp vợ chồng Diệp Huệ Cầm đem theo hai con trai du lịch khắp nơi.



      Tần Lý qua rất nhiều nơi, ngồi xe lăn, chụp ảnh lưu niệm ở các danh lam thắng cảnh. Thậm chí từng đến Vạn Lý Trường Thành!


      ~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~

      Năm ấy 9 tuổi, Tần Thụ cõng lên Vạn Lý Trường Thành, Tần Lý nằm lưng bố, đầu đội mũ lưỡi trai lệch nghiêng, giơ cao tay trái, cười đến đặc biệt vui vẻ.


      Bộ dáng Tần Lý cùng Tần Miễn hồi bé rất giống nhau, Hà Đường xem qua quyển album hình dày, khóe miệng khỏi tràn đầy nụ cười, khuôn mặt Tần Lý trong album vẫn đầy đặn, đầu tóc cắt ngắn, đôi mắt sáng ngời trong suốt, mặt luôn toát lên vui vẻ.


      quay đầu chàng trai bên cạnh, Tần Lý bây giờ gầy hơn chút, sống mũi so với trước kia tuấn hơn rất nhiều, thời gian trôi qua, trưởng thành là chàng trai tuấn tú.


      Duy nhất điều, ánh mắt hề thay đổi, giống như hồi còn bé, vĩnh viễn đều là ý cười trong suốt.

      Ban đêm, Hà Đường ôm búp bê vải Khả Khả nằm giường, tâm tình có chút phức tạp.


      nghĩ, cần phải quên Vương Vũ Lâm.


      ******


      Gần đến Tết Nguyên Đán, việc bán hàng qua mạng của Ngô Tuệ Nghiêu chuẩn bị ngừng buôn bán, bận rộn năm, tiền kiếm được so với Hà Đường làm khác biệt lắm, lúc này cảm thấy rất mệt nhọc. Ngô Tuệ Nghiêu với Hà Đường, dự định trước tiên về nhà nghỉ ngơi thời gian, chờ qua tết lại trở về D thị phấn đấu. Sau đó, liền thu dọn đồ đạc trở về nhà.


      Hà Đường mình ở lại Xuân Sơn Uyển, lá gan cũng , buổi tối ngủ mình cũng sợ.


      Cuộc sống cứ trôi qua bình bình đạm đạm như vậy, công việc của Hà Đường cùng Tần Lý vào cuối năm đều có chút bận rộn, nhưng hai người vẫn dành ra thời gian để hẹn hò. Những buổi hẹn hò của họ đều là ở Cẩm Hoành quốc tế, hai người cùng nhau xem phim ở phòng chiếu phim của Tần Lý, hoặc là Phàm Nhân Hiên ăn bữa tối, thỉnh thoảng ở trong phòng lộ thiên lầu 13 phơi nắng ngắm phong cảnh.


      ngày cuối tháng Giêng, Hà Đường ở lại công ty làm thêm giờ, công việc đến 9 giờ tối mới xong. Lúc thu dọn đồ đạc rời phòng làm việc, đúng lúc gặp Vương Vũ Lâm cũng vừa tăng ca xong.


      "Vương sư huynh," Hà Đường vừa quàng khăn cổ vừa gọi , " cũng làm thêm giờ à?"


      "Đúng vậy." Vương Vũ Lâm kéo áo khoác ngoài, hỏi Hà Đường, "Em làm bảng giá cho vật liệu ở công viên nhân dân phải ?"

      Hà Đường gật đầu: "Cái này bị hối thúc quá, có điều em làm xong rồi."


      "Vẫn là phải để ý đến sức khỏe." Vương Vũ Lâm và Hà Đường cùng vào thang máy, hỏi, "Ăn tối chưa?"


      "Dạ rồi, ăn sandwich." Hà Đường cười cười, "Buổi trưa mua, lát nữa về nhà nấu tô mì ăn là được rồi."


      Vương Vũ Lâm gật gật đầu, thang máy đến lầu dưới, : ", đưa em về."


      " cần đâu Vương sư huynh, em ngồi xe buýt là được rồi." Hà Đường quan tâm , "Em và cũng thuận đường, ở xa, đưa em về rồi lại phải ngược lại."


      Vương Vũ Lâm ngẩn ra, lập tức lắc đầu : " sao hết, trễ vậy rồi, như em mình về nhà an toàn."


      Hà Đường cũng khách sáo với nữa.


      đường Xuân Sơn Uyển, Vương Vũ Lâm cùng Hà Đường chuyện phiếm, cười hỏi : " giờ em vẫn qua lại với Tần Lý chứ?"


      Hà Đường thẹn thùng gật đầu: "Vâng."


      "Tiểu hòa thượng, , nghĩ tới em có thể qua lại với Tần Lý." đốt điếu thuốc, " ngại hút thuốc chứ?"


      " ngại."


      Vương Vũ Lâm hạ kiếng xe xuống, gió lạnh vù vù ùa vào trong xe, nhàn nhã hít khói, : "Trong giới thương gia ở D thị, Tần Lý coi như là nhân vật truyền kỳ, mọi người đều nghe đến tài sản của tập đoàn Trung Cần, có điều cảm thấy, tài sản của Tần Lý chỉ có chừng đó."


      Hà Đường biết nên trả lời thế nào.


      "Điều khó có được chính là, ta dính vào chuyện tai tiếng." Vương Vũ Lâm tiếp tục , cũng dính dáng gì đến nữ minh tinh hay giới chính trị này nọ, làm người hết sức an phận. Về điểm này, rất bội phục ta." (P/s: Người ta trong sạch cỡ đó luôn đó chị à)


      Hà Đường: "..."


      Vương Vũ Lâm gạt tàn thuốc bên ngoài cửa xe, liếc mắt nhìn Hà Đường: "Tiểu hòa thượng, phải nắm chặt lấy. người đàn ông như vậy có thể rơi vào trong tay em, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm thuở. Nếu như em có thể gả cho ta, đừng là đời này, mấy đời cũng cần phấn đấu."


      Hà Đường trong lòng bắt đầu thoải mái, phát mình rất ghét nghe Vương Vũ Lâm những lời như vậy.



      Nhưng vẫn tiếp: "Mai sau nếu em trở thành bà Tần, còn phải nhờ em chiếu cố nhiều hơn đấy."


      Hà Đường : "Vương sư huynh, có phải cảm thấy em hẹn hò với Tần Lý là vì tiền của ấy ?"


      D ~ i ! ễ % n _ đ ~ à ! n _L / ê Q ! u ~ ý_ Đ~ô!n


      Vương Vũ Lâm cười : "Em đừng hiểu lầm, có ý này. Chẳng qua là điều kiện kinh tế của Tần Lý là khách quan tồn tại, khiến cho người ta bỏ qua được."


      Hà Đường buồn buồn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.


      Vương Vũ Lâm lại liếc nhìn cái: "Này, mất hứng à."


      lắc đầu cười cười: "Tiểu hòa thượng, là quan tâm em, dù sao điều kiện thân thể Tần Lý cũng có khách quan tồn tại, em cùng ta chung chỗ, hiểu được, khẳng định cũng có thiệt thòi cho em."


      Xe đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường vẫn còn trầm mặc, Vương Vũ Lâm thấy quá muộn, trực tiếp lái xe vào. Đến khi Hà Đường phát , xe của dừng dưới lầu nhà rồi.


      "Vương sư huynh, cảm ơn đưa em về." Hà Đường giọng xong cũng xuống xe.


      rầu rĩ vui lên lầu, chú ý đến điều gì cả. Mở cửa nhà ra, liền vào.


      Nhưng còn chưa kịp bật điện đóng cửa lại, bóng đen nhanh chóng tiến đến, tay bóp chặt cổ , tay đem vật cứng rắn dí vào hông của .


      Sau lưng truyền tới giọng run rẩy: " được nhúc nhích, đưa tiền cho tao."


      Đầu Hà Đường trống rỗng, thoáng chốc liền hét ầm lên.


      Tiếng kêu của phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Vương Vũ Lâm de xe ở dưới lầu, vừa nghe tiếng hét lập tức nhảy xuống xe, chạy lên lầu.


      Trong hành lang tối đen truyền đến giọng Hà Đường ú ớ, miệng bị bịt kín, có mấy người chung quanh lặng lẽ mở cửa ngó dáo dác, rất nhanh lại đóng cửa lại.


      Vương Vũ Lâm chạy nhanh lên lầu, cửa nhà Hà Đường còn chưa đóng, Vương Vũ Lâm nhìn thấy có người cùng Hà Đường kề sát chỗ.


      chút do dự xông tới, hét lớn tiếng: "Ai đó! Buông ấy ra!"


      Trong bóng tối tia sắc lạnh nhoáng lên, ánh dao sắc lạnh lóe lên, người kia vung dao đâm tới.


      Vương Vũ Lâm tránh kịp, cánh tay bị lưỡi dao cắt trúng, chỉ cảm thấy cánh tay nhói đau, nghĩ nhiều liền lao vào vật nhau với người kia.


      Hà Đường ngã xuống đất, dùng cả tay chân bò về phía sau, tìm được túi xách của mình, nhanh chóng gọi cho 110. Tiếng đánh nhau giữa hai người đàn ông rất vang, khiến mấy thanh niên ở những căn hộ dưới lầu chú ý, dân thành thị cũng thiếu lòng chính nghĩa, mấy thanh niên chạy tới, trước khi cảnh sát đến giúp Vương Vũ Lâm cùng nhau khống chế tên côn đồ.


      Đèn điện sáng lên, mọi người phát tên côn đồ là người trẻ chừng hai mươi tuổi tả, bị mấy thanh niên hung hăng đánh cho trận, lúc này mặt mũi bầm dập nằm đất, con dao cũng văng bên.


      Hà Đường còn chưa định thần, quay đầu thấy Vương Vũ Lâm, tay trái ôm cánh tay phải.


      "Vương sư huynh! bị chảy máu rồi!" Hà Đường kinh hô lên, vội vàng chạy vào phòng tìm khăn lông giúp cầm máu.

      Vương Vũ Lâm lắc đầu : " có gì đáng ngại, chỉ bị cắt chút."


      Cảnh sát qua nhìn chút, với Hà Đường: "Gần đến cuối năm, rất nhiều người kiếm được tiền liền nghĩ đến cướp nhằm kiếm khoản lớn để về nhà, gần đây mấy vụ như thế này đặc biệt nhiều. Mấy độc thân như ở khu chung cư cần phải để ý cẩn thận chút, cướp tiền còn là chuyện , cướp sắc thậm chí là mất mạng xong. Aizzz, bạn trai mau bệnh viện . Aizzz đúng! à, cổ cũng bị vết cắt kìa!"


      Hà Đường trợn mắt sờ sờ cổ, mở ra tay nhìn, đều là máu.


      ******


      Lúc Hà Đường cùng Vương Vũ Lâm ngồi ở phòng cấp cứu bệnh viện chờ để băng bó, đột nhiên nhớ mình còn chưa gọi điện thoại cho Tần Lý.


      Lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của . Hà Đường do dự biết có nên đem chuyện gặp phải tên cướp cho Tần Lý biết hay , Vương Vũ Lâm : "Gọi cho ta , nếu ta lo lắng."


      Hà Đường cảm thấy có đạo lý, liền bấm số Tần Lý.


      Nửa giờ sau, Tầy Lý liền chạy tới bệnh viện.


      Tần Lý ngồi xe lăn gọn , được Quan Kính đẩy tới, xa xa nhìn thấy Hà Đường, liền sốt ruột kêu lên: "Đường Đường!"


      "A Lý." Hà Đường đứng lên về phía , khi đến trước mặt , theo bản năng sờ sờ cổ, , "Em có chuyện gì, rất nhiều người giúp em, là Vương...quản lí cứu em."


      Tần Lý ngồi xe lăn, liếc nhìn Vương Vũ Lâm cách đó xa, lại ngẩng đầu nhìn Hà Đường, ôn nhu : "Em cúi xuống chút, để xem vết thương của em nào."

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 42. Khả Khả, giúp hỏi Đường Đường chút, có thể hôn ấy ?

      Editor: Diệu Huyền


      Phòng cấp cứu người đến người , Tần Lý ngồi xe lăn cũng quá làm người khác chú ý.

      hướng Hà Đường đưa tay trái lên, muốn chạm được vết thương cổ , nhưng vẫn là kém chút khoảng cách.

      " bôi thuốc rồi." Hà Đường nghe lời khom người xuống, vén tóc qua bên để Tần Lý nhìn miếng băng gạc dán cổ, "Chỉ là vết thương rất , ngày mai hết thôi."

      Ngón tay Tần Lý xoa xoa băng gạc, lo lắng hỏi: " bị thương chỗ nào nữa chứ?"

      " có." Hà Đường lắc đầu, đứng thẳng người rồi chỉ chỉ Vương Vũ Lâm cách đó xa, "Ngược lại, tay quản lí Vương bị dao cắt đường, vết thương rất sâu."

      Lúc này, Vương Vũ Lâm tới, đứng bên cạnh Hà Đường, tay trái kéo áo khoác ngoài, tay phải áo sơ mi kéo lên đến khuỷu tay, cánh tay quấn vòng băng gạc dầy, : "Tần tổng, xin chào."

      "Xin chào." Sắc mặt Tần Lý trầm tĩnh, tay trái kéo lại tay của Hà Đường, , "Quản lí Vương, cảm ơn cứu Hà Đường. Vết thương của có nghiêm trọng lắm ?”

      "Cũng may sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Vương Vũ Lâm cười tiếng, với Hà Đường, "Tiểu hòa thượng, chuyện đều xử lý tốt rồi, về trước. Em ngày mai nghỉ ngơi ngày , giúp em xin phép."

      Hà Đường vội : " cần đâu, bảng giá của công viên nhân dân em còn chưa làm tốt."

      Vương Vũ Lâm : " Đỗ Phương Phương làm tiếp, em bị thương, ngày mai nghỉ ngơi tốt chút."

      Giọng Hà Đường đầy quan tâm: " bị thương nghiêm trọng hơn em, còn muốn làm sao?"

      Vương Vũ Lâm bất đắc dĩ gật đầu: "Ngày mai có khách đến công ty bàn công việc, là liên lạc, thể xin nghỉ."

      "Nhưng mà..."

      Tần Lý kéo kéo tay Hà Đường: "Đường Đường, quản lí Vương có chừng mực, em nghe lời , ngày mai nghỉ ngơi ngày rồi sau."

      Lúc này Hà Đường mới gật gật đầu, "Vâng" tiếng.

      Vương Vũ Lâm nghĩ chút rồi với Hà Đường: "Còn nữa, tốt nhất đêm nay em đừng về Xuân Sơn Uyển nữa, khu chung cư quá cũ, người ở quá phức tạp, lúc này an toàn. Gần cuối năm kẻ trộm cũng nhiều, em ở mình...Tần tổng yên tâm." Vương Vũ Lâm nhìn qua Tần Lý, , "Được rồi, còn chuyện gì khác, vậy trước đây, gặp lại sau."

      ~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~


      vừa xoay người, Hà Đường liền lo lắng hỏi: "Vương sư huynh, cánh tay của bị thương, còn có thể lái xe sao?"

      Vương Vũ Lâm quay đầu lại: "Lúc nãy đậu xe dưới lầu nhà em, taxi về, ngày mai trở lại lấy."

      "Vâng." Hà Đường hướng vẫy vẫy tay, "Quản lí Vương, gặp lại sau, đường cẩn thận."

      Vương Vũ Lâm cười tiếng, lại tạm biệt với Tần Lý và Hà Đường, rốt cuộc sải bước rời khỏi bệnh viện.

      Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường, thấy vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc cũng hơi rối, trong lòng vô cùng lo lắng. nhàng gọi : "Đường Đường."

      "Hả?" Hà Đường dù sao vẫn bị kinh sợ, lực chú ý có chút tập trung.

      Tần Lý thở dài, cầm tay , : "Được rồi, đêm nay cùng về Cẩm Hoành quốc tế ."

      Hà Đường suy tư trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu.

      ******

      Cẩm Hoành quốc tế, lầu mười hai.

      Hà Đường lần đầu tiên vào trong phòng Tần Lý. tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ mới đứng bên cửa sổ sát đất, phát đối diện tấm thủy tinh phòng khách chính là phía tây thành phố, mà phòng lộ thiên ở lầu 13 hay phòng làm việc ở lầu 10 đều nhìn được phong cảnh này.

      D thị về đêm có cảnh sắc khác. Xa xa, những ngọn đèn những cao ốc san sát nhấp nháy, cầu vượt là ánh đèn của những chiếc xe chạy nhanh cao tốc tạo thành 1 dải ánh sáng, những bảng hiệu đèn neon lớn gắn đỉnh những tòa nhà hay cửa hàng bên đường, tất cả tạo thành cảnh đêm thành phố đầy sức sống.



      Phía sau truyền đến tiếng chuyển động quen thuộc của xe lăn điện, Hà Đường xoay người lại, thấy Tần Lý ngồi xe lăn hướng tới.

      Dưới trợ giúp của Quan Kính, tắm xong, lúc này cũng thay quần áo ở nhà, cả người thoạt nhìn có vẻ đặc biệt trẻ trung, thoải mái.

      Tần Lý đến bên Hà Đường, ngẩng đầu : "Cho xem xem, miệng vết thương có đụng nước hay ?"

      Hà Đường cúi người xuống để nhìn: "Em dán băng dính chống thấm rồi mới tắm, sờ , băng gạc khô nguyên nè."

      ~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~


      Tần Lý sờ qua, xác nhận băng gạc khô ráo mới yên tâm. ngẩng đầu nhìn Hà Đường, kéo tay qua : "Đường Đường, kỳ cứ nghĩ đến mà thấy sợ."

      "Hả?" Hà Đường nghĩ tới Tần Lý như vậy, ngồi xuống sofa, mặt đối mặt với , "Em có chuyện gì mà, người kia chỉ là muốn cướp ít tiền thôi."

      "Chuyện như vậy thể là may mắn." Tần Lý duỗi dài cánh tay trái, lại lần nữa mơn trớn băng gạc cổ Hà Đường, , "Vết thương ở vị trí này, nếu như cắt qua động mạch, chỉ vài phút là cứu kịp rồi."

      Hà Đường biết , gật gật đầu : "Mai mốt em cẩn thận hơn, em mua chai xịt hơi cay, lúc lên xuống lầu cầm ở tay."

      Giọng của rất nghiêm túc, Tần Lý bị chọc cười, lắc đầu : "Sao đây, em còn muốn gặp chuyện như vậy lần nữa à?"

      Hà Đường cũng cười: " phải, em là muốn cần lo lắng thôi. Lần này là ngoài ý muốn, may là quản lí Vương chưa có xa."

      "Lần này làm phiền ta, chờ em khỏe lại, chúng ta mua chút đồ dinh dưỡng cảm ơn ta." tới đây, Tần Lý chuyển hướng câu chuyện, " mới nhớ, Vương Vũ Lâm là đàn của em ở đại học hả?"

      muốn Tần Lý hiểu lầm, Hà Đường cố ý gọi Vương Vũ Lâm là "quản lí Vương", nhưng Tần Lý dường như vẫn là biết chuyện này. Hà Đường đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, mà làm sao biết?"

      "Lúc nãy ở bệnh viện chính em gọi ta là Vương sư huynh." Tần Lý đưa tay nhéo nhéo mũi : "A – ra là em muốn cho biết."

      " phải." Hà Đường , "Lúc em học năm nhất đại học ấy học năm 3 rồi, bọn em học cùng trường chưa tới năm.”

      "Nhưng thấy quan hệ của em và ta rất tốt."

      Giọng điệu Tần Lý có chút chua, Hà Đường cảm thấy rất thú vị, cười hì hì : "Em với ấy cùng tham gia hội đoàn, hội cờ vây, lần trước với rồi, ấy chỉ đạo em tham gia giải đấu"

      "Vậy sao?" Tần Lý nheo mắt lại, "Xem ra Vương Vũ Lâm là cao thủ cờ vây."

      "Đúng vậy, rất lợi hại, ấy còn có giấy chứng nhận đấy."

      "Như vậy à." Tần Lý như có điều suy nghĩ, cúi đầu nghĩ chút, đột nhiên , "Đường Đường, hay là em chuyển đến chỗ của .”

      Đề tài chuyển hướng quá nhanh, Hà Đường kinh ngạc: "Hả?"

      "Chỗ em ở, hoàn cảnh rất tốt." Tần Lý , " có ý gì khác, chẳng qua là, em là bạn , ít nhất là muốn cho em ở phải thoải mái an toàn. vốn định là đến hết năm với em, ngờ bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cho nên, hy vọng em có thể chuyển đến đây."


      Nhìn khuôn mặt Hà Đường ửng hồng đến dọa người, Tần Lý biết hiểu lầm, : "Em đừng hiểu lầm, an bài cho em phòng khác. Đương nhiên..." xấu xa cười tiếng, " Nếu như em chịu ở phòng của , rất cao hứng."

      "..." Hà Đường cúi đầu suy tính, lắc đầu , "Em cảm thấy tốt lắm."

      ___________ Diệu Huyền ______________


      "Tại sao tốt?" Tần Lý nắm chặt tay , "Em yên tâm, mặc dù chị Kim, Quan Kính, chú Quách đều có phòng ở đây, nhưng cam đoan bọn họ quấy rầy đến em, em làm gì ở đây đều rất thuận tiện, để cho em có đầy đủ gian riêng."


      " phải là ý này, nơi này rất tốt. Chỉ là..." Hà Đường khởi động tế bào não, , "Còn Tuệ Nghiêu làm sao bây giờ?"

      " có thể thuê cho ấy nhà trọ riêng ở gần Xuân Sơn Uyển.

      "Vậy em cũng có thể cùng ấy ở nhà trọ riêng mà.”

      " được."

      Ngữ khí Tần Lý vô cùng cương quyết, miệng Hà Đường cong lên, " chuyên chế."

      " phải là chuyên chế, mà là lo lắng cho em." Giờ phút này Tần Lý rất muốn ôm Hà Đường vào ngực, nhưng ngồi xe lăn, ngồi ghế sô pha, trừ phi chủ động, căn bản là làm được.

      Nhưng hiển nhiên Hà Đường có ý niệm chủ động trong đầu, nội tâm vẫn còn giằng co: "Em đến ở đây rất kỳ quái, phía dưới chính là công ty của , xuống lầu còn phải ngang qua phòng làm việc của nhân viên..."

      "Vấn đề này, đúng là cân nhắc chu đáo. Lúc đầu thiết kế, chỉ là muốn đặt vị trí thang máy tư nhân kín đáo chút." Tần Lý , "Dù sao cũng là vì thuận tiện cho làm, hẳn là em có thể hiểu."

      Hà Đường gật đầu, hai tay xoắn xoắn vạt áo ngủ: "A Lý, để em suy nghĩ thêm chút nữa nha."

      "Được." Tần Lý buông tay ra, , " đưa em về phòng, hôm nay ngủ sớm chút ."

      Hà Đường theo Tần Lý tới cửa căn phòng, Tần Lý đưa cho cái chìa khóa: "Bên trong có toilet, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ hết, muộn quá rồi, vào đâu."

      Hà Đường đáp ứng, nhìn Tần Lý điều khiển xe lăn hướng về phòng của .

      xoay người mở cửa phòng, trong phòng sáng đèn, Hà Đường vào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      Đây là căn phòng chừng năm mươi mét vuông, bố cục tương tự loại phòng đơn ở khách sạn nhưng cách bố trí mới mẻ làm tăng thêm ấm áp, còn có ban công .

      Trong phòng phảng phất mùi hương của vật dụng mới, tất cả nội thất đều mới tinh.

      Hà Đường dõi mắt bốn phía, đồ dùng trong phòng chọn tông màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa sổ màu hồng phấn phía viền ren lụa, bàn trang điểm bày bộ mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí giường còn có mấy con gấu bông.

      Rất hiển nhiên, đây là căn phòng được bố trí dành cho trẻ.

      Hà Đường kinh ngạc, mở cánh cửa tủ quần áo, phát bên trong treo đầy quần áo, đủ mọi màu sắc, xuân hạ thu đông đầy đủ hết, tầng dưới còn bày biện rất nhiều giày.

      tùy ý lấy ra cái váy liền thân xem, nhãn mác của váy bỏ , nhưng nhìn mặt vải cùng phong cách thiết kế có thể nhìn ra giá cả rất đắt. Hà Đường nhìn số đo váy, là size M, lại nhìn mấy cái khác, tất cả đều là size M - là số đo của .

      Lòng hiếu kỳ Hà Đường nổi lên, lại ngồi xuống xem giày, đều là size 36.

      nghĩ thông, thuận tay lại kéo ra ngăn kéo trong tủ quần áo, quả nhiên tủ đồ lót chỉnh tề, cầm chiếc áo ngực màu hồng phấn lên xem thử - 70B.

      Ối trời! Hà Đường ôm mặt bổ nhào lên giường.

      là ngượng chết mất, người đó sao lại biết hết vậy chứ!


      ******


      Hà Đường trằn trọc ngủ được, nghĩ tới đề nghị của Tần Lý, cuối cùng, gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Nghiêu.

      Ngô Tuệ Nghiêu có thói quen ngủ trễ, quá nửa đêm quả nhiên còn chưa ngủ.

      Hà Đường ấp a ấp úng đem chuyện xảy ra hồi tối cho nghe, cuối cùng đến đề nghị của Tần Lý.

      Ngô Tuệ Nghiêu ở đầu dây bên kia kêu lên: "Hà mẹ, mình cảnh cáo cậu, nhưng cậu nhất định phải đáp ứng nha! Cậu với ta là mình thích nhà trọ riêng biệt Phương Thảo Hoa Đình, muốn từ tầng 10 trở lên hướng nam bắc!"

      "..." Hà Đường bối rối, "Sao cậu lại nghĩa khí vậy chứ!"

      "Làm ơn , Hà mẹ." Ngô Tuệ Nghiêu thở dài trong điện thoại, "Chúng ta chuyện khác, hãy tới thân phận của ông chủ Tần . Tần Lý, nam, 27 tuổi, chưa kết hôn, là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Trung Cần, ở tại Cẩm Hoành quốc tế thuộc trung tâm thành phố - khu vực đắt đỏ của thành phố, có tài xế, có đầu bếp, có giúp việc. Hà Đường, nữ, 23 tuổi, chưa kết hôn, bạn Tần Lý, ở phòng thuê thuộc chung cư Xuân Sơn Uyển được xây từ thời thập niên, bởi vì an ninh ở chung cư kém mà thiếu chút nữa bị kẻ trộm vào nhà cướp bóc, thậm chí bị cắt trúng cổ mà chết. Nếu cậu là người đọc hay nghe mấy cái tin tức này có cảm tưởng gì?"

      "Ừm..." Hà Đường nghiêm túc , " Mình cảm thấy hai người đó vẫn là ở hai thế giới khác nhau."

      " đó!" Ngô Tuệ Nghiêu kêu đứng lên, "Chuyện này xác thực là hợp lý đúng ? Cho nên Hà mẹ à, cho dù cậu vì chính mình, ít nhất cũng vì ông chủ Tần mà cân nhắc , đàn ông quan trọng nhất là mặt mũi, có hiểu hay ?"

      "Nhưng mà…” Hà Đường tình nguyện , "Như vậy rất giống kim ốc tàng kiều(*) vậy."

      (*)“Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp)

      "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

      Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có ngày ta cưới A Kiều làm vợ ta cho xây tòa lầu cao bằng vàng to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng lần đến thăm Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, độc.


      Ngô Tuệ Nghiêu cảm thấy mình với Hà Đường quả thực phải người cùng hành tinh: "Mình lười phải với cậu quá ! Tóm lại cậu đừng quên với ông chủ Tần là mình muốn nhà trọ đơn ở Phương Thảo Hoa Đình là được rồi! Gặp lại sau!"

      Sau đó, ấy thêm lời gì nữa liền cúp điện thoại.

      Hà Đường ngơ ngác cầm di động, buồn bực đem chăn trùm lên đầu.


      ******


      Buổi sáng hôm sau, Hà Đường dậy rất sớm, rửa mặt xong liền ra phòng khách bên ngoài, phát chị Kim quét dọn vệ sinh.

      "Chị Kim, chào buổi sáng." Hà Đường hỏi, "Chị cần em giúp gì ?"

      " cần cần." Chị Kim nhìn Hà Đường chút, hỏi, " Hà, tối hôm qua ngủ có ngon ?"

      Hà Đường trả lời: "Ngủ rất ngon ạ. Đúng rồi chị Kim, chị gọi em Tiểu Đường là được rồi."

      "Tiểu Đường." Chị Kim cười tủm tỉm hỏi, "Căn phòng đó có thích ?"

      Hà Đường sửng sốt chút, gật đầu : "Rất thích ạ."

      "Đều là chủ ý của A Lý đấy." Chị Kim cười đến hiền lành, "Sau tết dương lịch, cậu ấy liền bắt đầu bố trí căn phòng đó, tôi đoán sơ cũng biết là vì mà chuẩn bị."

      "..."

      Chị Kim đến bên Hà Đường, thành khẩn : "Tiểu Đường, tôi chăm sóc A Lý rất nhiều năm, đừng nhìn cậu ấy bộ dáng vui vẻ, kỳ tôi biết cậu ấy rất đơn. Dù sao cậu ấy ngồi xe lăn, hành động tiện. Vậy cho nên, nếu có thời gian ở bên cậu ấy nhiều chút, nếu như có thể chuyện đến ở đây luôn còn gì tốt hơn nữa.”

      "…"

      Sau khi Tần Lý rời giường, Hà Đường cùng ăn sáng với , ăn, đột nhiên : "A Lý, trước khi về nhà ăn Tết, em chuyển qua đây ở nha. Còn chuyện sau Tết, đến lúc đó bàn tiếp cũng được.”

      Tần Lý đột nhiên ngước mắt nhìn , Hà Đường cúi đầu, đỏ mặt, nhè húp từng muỗng cháo .

      Dần dần, khóe miệng Tần Lý cong lên cười, : "Được, vậy lát nữa với em về đó dọn dẹp hành lý."


      ******


      Dưới lầu Xuân Sơn Uyển, Hà Đường khuyên Tần Lý cần lên lầu, nhưng đồng ý.

      Từng có kinh nghiệm ở nghĩa trang trấn Trạch Thổ lần trước, Hà Đường kiên trì nữa. Quan Kính đem xe lăn lên lầu trước, sau đó cõng Tần Lý lên.

      Hà Đường liên tục theo bên cạnh họ, hành lang cầu thang rất chật hẹp, Quan Kính hết sức cẩn thận vẫn tránh khỏi bị va chạm. Hà Đường khẩn trương đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi, nhìn Quan Kính cõng Tần Lý vào trong nhà thuê.

      Vì để cho xe lăn Tần Lý vào phòng của Hà Đường, Hà Đường cùng Quan Kính lại bận rộn nửa ngày. Phòng Hà Đường rất , chỉ có 8 mét vuông, đẩy tủ đầu giường ra, chuyển ghế dựa ra, lại đem bàn làm việc đẩy vào góc phòng, mới có chỗ cho xe lăn Tần Lý thuận lợi vào. Sau đó, Quan Kính xuống lầu.

      Chung quanh xe lăn đều là chướng ngại vật, Tần Lý ngồi ở đó, gần như nhúc nhích được, nhưng chẳng hề để ý, chỉ vô cùng hiếu kỳ nhìn hết thảy chung quanh.

      ~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~


      cười với Hà Đường: " vẫn luôn muốn nhìn xem phòng em ở là như thế nào. Nhưng bất luận là nhà em ở quê hay ở đây, đều phải lên lầu, nên vẫn thực được. Lần này đây nếu vẫn được, chắc là có cơ hội nữa."

      Hà Đường : "Phòng em có gì đẹp đâu mà xem chứ."

      " chính là muốn nhìn." Tần Lý hết nhìn đông tới nhìn tây, " thấy qua webcam QQ, cảm giác rất quen thuộc."

      Hà Đường : "Được rồi được rồi, coi qua hết, vậy có phải nên ra ngoài hay ."

      "Tại sao lại đuổi ra ngoài?" Tần Lý hiểu hỏi.

      Hà Đường bất đắc dĩ : "Em là tới thu dọn hành lý đó, chiếm mất chỗ trống duy nhất trong phòng của em, em làm sao thu dọn được đây."

      lời, Tần Lý nhìn khắp phòng, : "Kỳ em có thể cần thu dọn, mua đồ mới cho em."

      Chân mày Hà Đường cau lại: "Em muốn."

      "Được rồi." Tần Lý kéo tay Hà Đường, giọng , "Nhưng muốn mình ngồi đợi ngoài phòng khách đâu, em cho ở lại đây lát , được ?”

      Ngữ khí của ủy khuất, trong lòng Hà Đường mềm nhũn, hỏi, " có thể ngồi giường ?"

      Tần Lý cũng nhìn về phía giường của , suy nghĩ lát rồi : "Chắc là có thể, nhưng mà cần em giúp tay."

      Hà Đường đứng dậy, xoăn ống tay áo lên: "Giúp thế nào đây, cho em biết ."

      Còn có thể giúp thế nào đây, tay trái Tần Lý chống lên mép giường của Hà Đường, Hà Đường đứng trước mặt , cúi người xuống, hai tay xuyên qua dưới nách , dùng sức nâng lên.

      Hà Đường ngờ dù Tần Lý rất gầy, nhưng vì hai chân có sức lực, vậy nên nâng lên phải cố hết sức. tính toán đủ, lần thứ nhất thành công, mông Tần Lý mới rời xe lăn mười mấy centimet ngã ngồi trở lại.

      Hà Đường sợ hết hồn, vội hỏi: " có bị sao ?"

      " có việc gì." Tần Lý ngẩng đầu nhìn , "Chúng ta thử lại lần nữa , hai ba, em dùng sức, tay trái cũng dùng sức."

      Hà Đường gật đầu: "Được."

      Hai người thử lại lần, Tần Lý : “, hai, ba!”

      Hà Đường cùng mặt đối mặt, ôm chặt, ráng sức nâng lên. Cùng lúc đó, cánh tay trái Tần Lý dùng sức chống đỡ, hai người rốt cuộc dùng kiểu tư thế quái dị cùng ngã ngồi ở mép giường.

      Hà Đường vừa muốn đứng dậy, Tần Lý thấp giọng kêu lên: "Đừng động! Để dựa chút, ngồi chưa được."

      Hà Đường dám động.

      hầu như tựa cả người Hà Đường, tay trái chống xuống giường, cố gắng điều chỉnh tư thế của mình. Đợi ngồi vững chút, Hà Đường nhanh chóng đem chăn, gối đầu toàn bộ đệm ở thắt lưng của , làm chỗ dựa cho .

      Cuối cùng Tần Lý cũng ngồi vững.

      Cả hai người đều toát hết mồ hôi.

      Tần Lý điều chỉnh hô hấp chút, cúi đầu nhìn hai chân của mình, hai chân bắt chéo vặn vẹo cùng chỗ, nhưng có dư thừa tay để điều chỉnh tư thế ngồi.

      suy tính nên làm gì bây giờ, Hà Đường dịu dàng đem hai chân đặt lại vị trí.

      dám ngẩng đầu nhìn , sau khi đem tay phải của rơi tại mép giường bên người đặt lên đùi, đứng dậy đẩy xe lăn ra khỏi phòng, trong phòng rốt cuộc có rất nhiều khoảng trống.

      Lúc Hà Đường trở lại, thấy Tần Lý ngồi yên lặng, có xe lăn dưới thân, thoạt nhìn ngược lại có gì khác thường, giống như người đàn ông khỏe mạnh bình thường.

      Hà Đường phát nhìn búp bê vải Khả Khả giường.

      đem Khả Khả ôm vào lòng, ngồi xuống bên phải Tần Lý, cố ý ngồi sát vào , để có thể dựa vào.

      Hà Đường hỏi: "Ngồi thoải mái ?"

      Tần Lý gật gật đầu.

      Hà Đường giơ Khả Khả lên cho xem: " tặng cho em, em đặt tên cho nó là Khả Khả."

      "Khả Khả?"

      "Ừm." Hà Đường mím môi cầm tay bé của Khả Khả, lắc lắc , "Khả Khả, hoan nghênh A Lý đến nhà chơi."

      Khả Khả cười tủm tỉm, hai má Hà Đường cũng đỏ bừng, hai hàng lông mi dài buông xuống, đôi môi đỏ mọng đáng .

      Trong phòng yên tĩnh, nhiệt độ còn rất thấp nhưng Tần Lý lại hề cảm thấy lạnh.

      Ngược lại, có chút nóng.

      Trong lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu.

      Tần Lý nhìn mặt Hà Đường, lại cúi đầu nhìn Khả Khả trong tay , yết hầu khẽ nhúc nhích.

      nhàng mở miệng: "Khả Khả, giúp hỏi Đường Đường chút, có thể hôn ấy ?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43. Chẳng lẽ…là nụ hôn đầu?

      Editor: Diệu Huyền


      Lúc này là vào buổi trưa mùa đông, khí có chút lạnh và ẩm ướt.

      Phòng Hà Đường ở hướng bắc, cho dù mở hết rèm cửa sổ, cũng có ánh mặt trời chiếu vào.

      Phòng của sạch , thoáng đãng, bàn làm việc để laptop, cốc nước, cái gương , túi đựng đồ trang điểm, góc bàn còn có chậu tiên nhân cầu nho .

      giá sách bên cạnh bàn làm việc là bộ sách chuyên về lĩnh vực làm, còn có cây đèn bàn hình đô rê mon màu xanh biếc.

      Vật dụng giường Hà Đường là màu xanh biếc, ga giường in họa tiết nhiều loại trái cây, vô cùng dễ thương.

      tủ đầu giường để chiếc đồng hồ báo thức có hình con gà con màu vàng, bên cạnh còn có hộp khăn giấy cùng lọ mứt hoa quả vơi nửa.

      Còn rèm cửa sổ, dây buộc vàng nhạt là chú heo màu hồng nhạt, tất cả cho thấy đây là phòng của trẻ.

      Lúc này, người Tần Lý hơi tựa vào Hà Đường.

      Mỗi đồ vật bên người dường như đều mang theo mùi vị của người con này, mùi vị ngọt ngào, ôn nhu, ngượng ngùng - đây là cảm giác Hà Đường mang đến cho Tần Lý.

      là người con hề đanh đá, tính tình rất hiền lành, là người ôn nhu, điềm tĩnh vĩnh viễn bao giờ hùng hổ dọa người cả.

      Nhưng cũng phải có cá tính, Tần Lý phần nào đó thấy được quật cường giấu trong lòng.

      thể phủ nhận, mình thích chung sống với Hà Đường, thích nhìn ánh mắt dịu dàng của lúc nhìn mình, khuôn mặt mỉm cười của .

      số việc, Tần Lý với bất kỳ ai, kể cả Diệp Huệ Cầm hay Tần Miễn. kiên trì giấu trong lòng, chỉ vì tìm được người thích hợp với .

      Cho dù bây giờ Hà Đường vẫn chưa hoàn toàn hiểu , Tần Lý tin tưởng, khi biết toàn bộ về , biết tất cả những mặt hoàn mỹ của , cũng như lúc trước tiếp nhận .

      Tần Lý chính là muốn tìm người như vậy.

      Giờ này khắc này, tay trái dùng sức chống mặt giường, tay phải vô lực đặt đùi phải, nghiêng mặt nhìn Hà Đường bên phải.

      Hai tay Hà Đường ôm Khả Khả, cũng nhìn bên trái.

      Mặt hai người cách quá gần, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở kia tan vào trong khí, nháy mắt liền ngưng tụ thành làn khói trắng.

      là lạnh mà...

      Thế nhưng, mặt lại nóng bừng, tim cũng đập nhanh.

      Hà Đường nhìn mặt Tần Lý gần trong gang tấc, ánh mắt đen trắng ràng, lông mi dài, trong mắt giấu được lưu luyến triền miên.

      D ~ i ! ễ % n _ đ ~ à ! n _L / ê Q ! u ~ ý_ Đ~ô!n


      vẫn mỉm cười, làm như chờ đợi câu trả lời của , nhưng làm sao Hà Đường đưa ra đáp án được đây.

      Bầu khí lúc này tuyệt vời.

      Rốt cuộc, Tần Lý chậm rãi nhắm mắt lại, nghiêng người qua, đôi môi ấm áp liền đặt môi Hà Đường.

      Chỉ là nụ hôn nhàng, lại làm cơ thể khẽ run.

      mở mắt to, cảm nhận xúc cảm môi xa lạ như thế, khẩn trương biết phải làm sao, sống lưng đều căng cứng.

      Tần Lý khẽ cau mày, đột nhiên mở mắt, rời môi Hà Đường, nghi hoặc nhìn , khẽ gọi: "Đường Đường?"

      "A..." Hà Đường hô tiếng, thanh cũng hơi run run.

      "Chẳng lẽ..." Tần Lý có chút khó có thể tin, “Chẳng lẽ…là nụ hôn đầu của em?”

      Hà Đường trong đầu trống rỗng, ánh mắt cũng biết nên nhìn nơi nào cho ổn, tự chủ ôm lấy Khả Khả che trước mặt mình, trong lòng ảo não tả được. nghĩ, Tần Lý là có ý gì đây?

      "Là ? Là nụ hôn đầu tiên?" Nhìn biểu của , Tần Lý có chút kinh ngạc, "A, thực xin lỗi."

      Hà Đường từ phía sau Khả Khả lộ ra hai mắt nhìn , chau mày, buồn bực hỏi: " xin lỗi gì chứ? Nụ hôn đầu tiên kỳ quái lắm sao?"

      hỏi nghiêm túc, Tần Lý khỏi bật cười, lắc đầu : " kỳ quái, chẳng qua cho là đáng như em, lúc ở đại học nhất định là có rất nhiều người theo đuổi, chắc chắn là có trải qua việc đương.”

      Hà Đường suy nghĩ lời , rốt cuộc bỏ Khả Khả xuống, chớp chớp mắt : "Hồi ở đại học, sau giờ học là em làm việc bên ngoài, ở đâu mà có thời gian đương. Hơn nữa, em cũng có ý định đó."

      Tần Lý cười hỏi: "Nhưng chắc chắn là có nam sinh theo đuổi em chứ?"

      Hà Đường lại đỏ mặt: "Bọn em là học ngành kỹ thuật, nam thừa nữ thiếu, nên sinh viên nữ đương nhiên là có người theo đuổi rồi.”

      "Vậy sao." Tần Lý mím môi mỉm cười, " học đại học, cũng chưa từng tham quan qua trường đại học nào, đối với cuộc sống đại học hầu như hoàn toàn biết gì cả, nên vẫn rất tò mò."

      Hà Đường ngẩng đầu nhìn , giọng nho : "Cũng có gì đặc biệt."

      Bầu khí quỷ dị khiến cả hai trầm mặc xuống, lát sau, Hà Đường đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      ~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~

      ở Xuân Sơn Uyển năm, cũng tích trữ ít đồ, lúc này tìm vali để đựng đồ đạc cũng mất ít thời gian.

      Tần Lý vẫn ngồi ở mép giường nhìn Hà Đường đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, tới lui trong phòng, tỉ mỉ lại cẩn thận đem hành lý của mình phân loại, cái bỏ vào túi plastic, có cái lại nhét vào vali hay túi xách lớn.

      Đến khi Hà Đường thu thập tạm ổn, là qua hai tiếng đồng hồ, đến bên Tần Lý, thấy khuôn mặt có chút cương, thân mình cũng hơi run run, lập tức đỡ vai , lo lắng hỏi: " làm sao vậy? có chỗ nào thoải mái sao?"

      " có." Tần Lý lắc đầu, giọng , "Chính là tay trái hơi mệt."

      "Thực xin lỗi! Là em tốt." Hà Đường tự trách mình quá trì độn, cũng nghĩ tới Tần Lý ngồi giường hầu như chỉ trông vào cánh tay trái chống đỡ, trải qua thời gian dài như vậy nhất định mệt mỏi, nhanh chóng đem xe lăn vào phòng, muốn giúp Tần Lý chuyển đến xe lăn.

      Tần Lý lại lắc đầu, : "Tay trái dùng sức được nữa, em nâng lên được đâu, em gọi Quan Kính lên đây ."

      Hà Đường nhìn ánh mắt buông xuống cùng vai trái run nhè , biết là Tần Lý .

      tự trách, lập tức gọi điện thoại cho Quan Kính, sau đó liền ngồi bên người Tần Lý, ôm lấy thắt lưng .

      " thả lỏng , em đỡ ." , "Thả lỏng, thả lỏng chút..."

      Tư thế của hai người trở nên hết sức mờ ám, hai tay Hà Đường dùng sức, cảm giác thân thể Tần Lý thoáng nặng cái, sức nặng cơ thể của liền dựa vào người . Hà Đường biết, tay trái còn chống mặt giường nữa.

      Mặt tựa vào ngực , lát sau cũng cảm giác được tay Tần Lý nhàng lướt qua tóc , bên tai : "Cảm ơn em, Đường Đường."

      ******

      xe trở về Cẩm Hoành quốc tế, Hà Đường đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cuộc đánh bạo kéo tay trái Tần Lý qua.

      Tần Lý kinh ngạc nghiêng đầu nhìn , Hà Đường xoa xoa cổ tay trái của rồi hỏi: "Còn đau ?"

      " đau, chỉ là có chút mỏi." Tần Lý cười rộ lên, " sao mà, cần phải lo lắng."

      Hà Đường mím mím môi: "Đúng ra phải sớm cho em biết chứ."

      Tần Lý gật đầu: "Sau này với em."

      "Ừ..."

      Tần Lý cảm thấy hôm nay mình có gì đó đúng, chỉ là nhìn dáng vẻ mân mê môi thôi, mà tâm tư dao động rồi.

      Nhưng dường như Hà Đường lại hề cảm nhận được điều này, ngồi cách rất gần, cúi đầu, từ góc độ của Tần Lý, có thể thấy được lông mi dài cong vút. Hà Đường cảm giác được Tần Lý nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt cứ như vậy xuất trước mặt Tần Lý, làm cảm thấy trong xe vừa buồn chán lại nóng.

      "Quan Kính, điều chỉnh nhiệt độ thấp chút." xong, lại cầm ly nước uống mấy ngụm.

      ___________ Diệu Huyền ______________


      Xe chen chúc trong dòng xe cộ.

      Bên ngoài người đường tấp nập qua lại, xe đạp cùng xe điện.

      Tần Lý đột nhiên bỏ ly nước xuống, nhấn nút nâng tấm cách ly lên.

      Hàng ghế sau xe lập tức an tĩnh lại.

      Hà Đường khó hiểu nhìn Tần Lý: " muốn làm gì?”

      "Tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong." quay đầu nhìn , ánh mắt sáng quắc, trả lời, "Đường Đường, quên mất nụ hôn hồi nãy rồi sao."

      "A?"

      "Nụ hôn đầu tiên của em, nên là như vậy."

      Lời vừa dứt, nghiêng người qua, nhanh chóng chuẩn xác hôn lên môi .

      Hà Đường chưa từ bỏ ý định kêu lên: "Ngoài…ngoài…bên ngoài rất nhiều người nhìn kìa!"

      "Suỵt…yên tâm, họ nhìn thấy chúng ta đâu."

      Nụ hôn này, so với nụ hôn trước đó quả nhiên hoàn toàn khác nhau.

      Trong đầu Hà Đường loạn như tơ vò, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của Tần Lý vượt qua bình phong che chở, chiếm lĩnh .

      Tần Lý nhắm mắt lại, hôn đến chuyên chú mà triền miên, vì ghế xe có tay vịn, tay trái rốt cuộc được tự do, cánh tay vòng sau lưng Hà Đường, ngón tay từng chút từng chút di chuyển lên , lướt qua cổ của , đến ót, cuối cùng năm ngón tay cùng tóc của hòa quyện vào nhau.

      Hà Đường muốn hô hấp nổi nữa rồi.

      Trong miệng tràn đầy hơi thở của , là vị trà xanh tươi mát. A! Đúng rồi, trước khi lên xe có ăn thanh kẹo cao su hòa tan.

      ra có kế hoạch từ sớm! lão hồ ly quá hư mà!

      Hai tay Hà Đường ngây ngốc buông thõng giữa trung, Tần Lý rời môi , : "Ôm chặt ."

      rốt cuộc biết hai tay nên để ở đâu.

      Sau đó, Tần Lý thả chậm tiết tấu, cắn môi , dùng đầu lưỡi, dùng răng nhàng linh hoạt khiêu khích . Đôi môi Hà Đường so với tưởng tượng của càng thêm hương vị ngọt ngào mềm mại, Tần Lý hưởng thụ từng chút từng chút, lần lại lần, đương nhiên thâm nhập thăm dò phen, vẫn chưa thỏa mãn.

      Dần dần, Hà Đường phản ứng còn ngây ngốc khô khan vậy nữa, cũng biết từ khi nào, bắt đầu đáp lại.

      Vẫn ngây ngô thẹn thùng như trước, nhưng Tần Lý rất hài lòng.

      Đoạn đường từ Xuân Sơn Uyển đến Cẩm Hoành quốc tế xa.

      Hà Đường và Tần Lý phải lần đầu tiên ngồi xe đoạn đường này, nhưng chưa từng lần kích thích như hôm nay.

      gian buồng xe hẹp, ấm áp lại lắc lư, Hà Đường lòng mơ hồ rơi vào trầm luân.

      Xe vào đến gara dưới tầng hầm Cẩm Hoành quốc tế, Quan Kính cõng Tần Lý đến xe lăn, Hà Đường rất tự nhiên đến sau lưng Tần Lý, đẩy xe lăn .

      Quan Kính dù có hưng phấn quan sát hai người kia, luôn cảm thấy, trước khi lên xe và sau khi xuống xe, quan hệ giữa Tần Lý và Hà Đường có chút thay đổi vi diệu.

      Hai người chuyện, rất , Quan Kính nghe được.

      "Hình như rất có kinh nghiệm nha." Giọng Hà Đường có chút ít bất mãn.

      Tần Lý cười to, tiếp theo lại hạ thấp giọng : " phải là có kinh nghiệm, mà em xác có kinh nghiệm."

      Hà Đường cong miệng lên, thừa dịp ngồi xe lăn nhìn thấy , liếm liếm môi của mình.

      ra đây chính là hôn môi, nghĩ, tư vị cũng tồi.

      ******

      Hà Đường liền như vậy ở tại Cẩm Hoành quốc tế.

      Qua đêm, làm, thừa dịp nhân viên của Trung Cần còn chưa đến, giống như trộm, thang máy xuống lầu.

      Vết thương cổ khép lại, Hà Đường dán băng gạc lớn nữa, mà đổi thành miếng băng cá nhân.

      Sau khi đến công ty, đến phòng ăn rót nước, gặp Vương Vũ Lâm pha cà phê.

      Vương Vũ Lâm nhìn thấy Hà Đường, lập tức gọi : "Tiểu Hà, đến giúp chút."

      Hà Đường đến bên , mới phát cánh tay phải của phải dùng băng vải treo ở trước ngực.

      "Vương sư huynh, làm sao vậy?" kinh ngạc kêu lên.

      "Cũng là tại , ngày hôm qua chú ý, làm cho miệng vết thương nứt ra mà cũng biết, tối qua phát sốt, bệnh viện tháo băng ra mới biết là miệng vết thương bị nhiễm trùng." Vương Vũ Lâm cười cười, " sao đâu, mau khỏi thôi."

      Hà Đường ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Lâm, thấy sắc mặt quả nhiên tái nhợt, hề có tinh thần, trong lòng cảm thấy lo lắng lại áy náy, nghĩ tới cứu mà chính mình ngày hôm trước cũng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe chút.

      : "Vương sư huynh, thực xin lỗi. phát sốt rồi, tại sao xin phép nghỉ? Bệnh viện cũng có thể đưa giấy bác sĩ đến mà."

      Vương Vũ Lâm : "Tuần này bề bộn nhiều việc, cách nào xin nghỉ được. Ngược lại em đó, miệng vết thương đỡ chưa."

      Hà Đường : "Cơ bản sao hết."

      "Vậy là tốt rồi." Tay trái Vương Vũ Lâm đưa cho Hà Đường hộp cà phê, "Này, giúp mở ra, cũng biết là ai vặn chặt như vậy chứ."

      Hà Đường cầm hộp cà phê, dùng sức vặn ra, nghe Vương Vũ Lâm : "Đến phiên chính mình chỉ dùng tay trái làm việc, mới biết Tần Lý có bao nhiêu dễ dàng. người đàn ông như vậy, mà bây giờ ngay cả cái nắp hộp cũng vặn ra. cảm thấy, nếu tay phải của vĩnh viễn đều dùng được, chắc là ta điên mất."

    5. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14
      Truyện này ngưng hả bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :