1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trường kiếm cười đuổi nấm - Niếp Kiển Tù Đoàn (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11:

      "Ngươi giết ta." Nàng gằn từng chữ.

      Cổ Tiểu Ma hét lên tiếng, lùi về phía sau mấy bước, hoảng sợ : " phải ta cố ý..."

      "Ngươi là kẻ giết người." Tác Oanh nhìn nàng đầy u oán, từ từ nhích lại gần nàng.

      "Muội là tỷ muội của ta, sao ta có thể giết muội được! Tác Oanh, Tác Oanh... Muội lớn lên với ta từ ... Ta đến để cứu muội mà...."

      là vậy sao?

      Cổ Tiểu Ma ôm đầu, lớn lên với nhau từ , tình tỷ muội, ra tốt đẹp đến nhường nào.

      Nhưng là vậy sao?

      ngày vào năm bảy tuổi, khi nàng đứng luyện kiếm đỉnh núi cùng Mạc Khinh Viễn, sư nương dắt Tác Oanh mồ côi trở về. Mỹ lệ, đáng , thiên chân hồn nhiên như thế. Từ đó, hai người biến thành ba người.

      Từ đó, mười năm, nàng chưa bao giờ trở lại đỉnh núi ấy.

      Giận sao? Ghen tị sao? ra tiểu sư muội ban đầu biến thành thất sư tỷ, ra toàn bộ thương mà chỉ mình nàng được nhận lại mất vào tay người khác trong đêm. Thậm chí mỗi ngày khi phải nhìn người nam tử mà mình ngưỡng mộ nhiều năm đứng bên cạnh người khác như đôi, lại chỉ có thể giả vờ như chẳng hề để ý. Những ngày ở cùng Mạc Khinh Viễn kia, nàng dám mình hề nhớ sao?

      Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, tầm mắt trống rỗng của Tác Oanh phóng đại trước mắt nàng.

      Dường như dù có thế nào, nàng cũng thể phủ nhận bóng tối ấy.

      "Là ta... Giết muội."

      Thành trấn tiêu điều, gió lạnh rít gào. Từ phố lớn tới ngõ , tất cả đều trở nên cũ nát, thỉnh thoảng còn có vài con sâu bọ bò qua giữa đường, khiến người ta đành lòng mà nghĩ, biết nơi này từng xảy ra chuyện bi thương gì.

      bạch y nam tử đứng phía cuối ngã tư đường, hai tay đan vào nhau, biết niệm cái gì trong miệng. Dưới từng cơn gió thu lạnh lẽo khô khốc, trán lại chảy mồ hôi.

      Theo từng tiếng niệm của , quang cầu màu vàng trong tay ngừng khai triển, nhập vào trong người nữ tử áo xám. Mắt nữ tử ấy dại ra, cả người run run, đúng là Cổ Tiểu Ma.

      Tuy Mạc Khinh Viễn dốc sức ngăn cản, cố gắng ổn định nguyên thần cho nàng. Tiếc rằng nàng lún quá sâu vào ma chướng, run rẩy hồi, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác, ngồi bệt xuống đất, nhặt kiếm lên, trở tay định cắt cổ.

      "Tiểu Ma!" Mạc Khinh Viễn gấp đến độ hét to lên.

      Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhưng động tác vẫn dừng ở nơi đó. Mũi kiếm chỉ cách cổ nàng tấc. Mạc Khinh Viễn về phía trước vài bước, nhưng dường như lại bị thứ vô hình ngăn cản, có cách nào để tới gần Cổ Tiểu Ma. có chút trầm ngân, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, hắc y nhân lẳng lặng khoanh tay đứng nơi đó.

      "Giang Sơn Xã Tắc Đồ sao?" Mạc Khinh Viễn trầm giọng .

      " hổ là đại đệ tử phái Thiên Diễn, kiến thức rất rộng." Thiên Cẩu , mặt chút biểu cảm.

      Lòng Mạc Khinh Viễn trầm xuống, Giang Sơn Xã Tắc Đồ là bảo vật được truyền lại từ thượng cổ, trong trận hoàn toàn hỗn độn, hư hư thực thực, biến ảo vô vàn. đời hồng trần, biết bao người tự nhấn chìm mình trong dục vọng, dần héo rũ mà chết ?

      Vật như vậy lại rơi vào trong tay Huyền giáo, biết cuối cùng bọn chúng vẫn còn sát chiêu lợi hại gì, Tác Oanh trong tay bọn chúng chắc chắn an toàn.

      "Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại dùng Giang Sơn Xã Tác Đồ để đối phó với nữ tử yếu ớt sao?"

      Mạc Khinh Viễn vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng cười chói tai vang lên.

      Tiếng cười kia vô cùng thê lương, khiến người khác thể kìm lòng mà muốn rơi lệ.

      Cổ Tiểu Ma buông kiếm, nụ cười khoé môi vẫn chưa tản .

      Sát khí ngất trời bùng nổ trong nháy mắt, lại biến mất vô tung trong phút chốc. Mà nàng, cũng biến mất.

      Mạc Khinh Viễn còn chưa nhìn , Thiên Cẩu rơi xuống nóc nhà phía trước, phun ngụm máu tươi. Cổ Tiểu Ma đứng cách ông ta xa, kiếm trong tay ngừng run lên, hệt như thể ức chế được cảm giác hưng phấn khi giết người.

      "Sư tỷ!"

      Mạc Khinh Viễn cùng Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhìn về phía cửa thành, bóng dáng hồng y ngừng giãy dụa ở nơi đó, phải Tác Oanh là ai?

      Thiên Cẩu thấy Cổ Tiểu Ma thất thần, nhanh chóng chạy mất rồi xuất tại cửa thành, thở dốc hơi, mở miệng: "Có lẽ ta nên xem nàng ta là nữ tử yếu ớt."

      Cổ Tiểu Ma nhìn chằm chằm vào Tác Oanh, đột nhiên ôm đầu đầy đau đớn.

      Mạc Khinh Viễn nắm chặt tay, áp chế tức giận, trầm giọng : "Ngươi muốn thế nào?"

      "Chúng ta làm vị nương này bị thương, ngươi gấp như vậy để làm gì?" Huyền Sắc cười hì hì mở miệng: "Tại hạ chỉ muốn biết, túi thêu cổ của nương này, là của nàng sao?"

      Mạc Khinh Viễn ngẩn ra, lần này phải sao đây? Nếu phải, Tác Oanh gặp nguy hiểm, nếu , người gặp nguy hiểm là...

      nhìn Cổ Tiểu Ma, Tác Oanh ngừng vùng vẫy: " bảo đó là do sư nương khâu cho ta, các ngươi lại tin!"

      Thiên Cẩu thu được tất cả nét do dự trong mắt Mạc Khinh Viễn, lúc muốn châm chọc, giọng lạnh lùng vang lên: "Là của ta."

      Tất cả mọi người nhìn về phía Cổ Tiểu Ma, đột nhiên nàng lười nhác cười, thu bội kiếm vào vỏ: "Các ngươi bắt ta cũng được, thả tiểu sư muội ra."

      Mạc Khinh Viễn nhíu mày, Cổ Tiểu Ma cúi đầu : " xin lỗi, đại sư huynh, muội hề trở về."

      Tác Oanh ngân ngấn nước mắt, chỉ nhìn Cổ Tiểu Ma. Biến cố này tới quá bất ngờ, ai có thể ngờ đến. Cổ Tiểu Ma nhặt tay nải lên khỏi mặt đất, về phần ngựa biết nó chạy đâu rồi.

      Mạc Khinh Viễn biết bản thân đánh lại Thiên Cẩu, liền bên tai Cổ Tiểu Ma: "Muội trưởng thành hơn Tác Oanh nhiều, cẩn thận chút, ta chờ thời cơ đến cứu muội."

      Cổ Tiểu Ma nghe xong, cũng lên tiếng trả lời, chỉ cười nhạt. Huyền Sắc cũng thả Tác Oanh ra, đẩy nàng lên trước. Hai nữ tử về phía đối diện.

      Thiên Cẩu giết hết bọn họ nhân từ rất lớn, nếu giờ chạy chắc chắn thoát được, Thấy Tác Oanh khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, lúc hai người đến gần nhau, Cổ Tiểu Ma lại : "Đừng lo lắng cho sư tỷ, sư tỷ biết biến hoá, đến lúc đó tỷ nghiền hết đám người bọn , muội có được ?"

      Từ Cổ Tiểu Ma là loại người hở tí lại đòi nghiền người, từ Ngọc Hoàng đại đế đến chim trời thú dưới đất, tất cả đều từng bị nàng đe doạ nghiền nát. Tác Oanh nghe xong há miệng, lúc này rồi, chắc phải là đùa chứ.

      Huyền Sắc tới, biết thi triển thuật pháp gì, hai tay của nàng đều bị trói ra phía sau, thể cử động. ngả ngớn : "Mỹ nhân rồi, lại đưa tới nữ quỷ."

      Cổ Tiểu Ma cũng ngả ngớn : "Vậy nếu có bản lĩnh ngươi đừng đổi."

      Huyền Sắc tố khổ với nàng, lại thấy nàng mang dáng vẻ chẳng hề hứng thú, cũng hề cảm thấy thú vị, sửng sốt lúc lâu mới đưa túi thêu kia qua: " là đồ của mình đeo vào ."

      Thiên Cẩu bắt lấy cánh tay của nàng, vừa nhảy lên, Cổ Tiểu Ma liền cảm giác được bản thân mình rời khỏi mặt đất, lần này khác xa với lúc ở phi kiếm với Mạc Khinh Viễn, nếu cẩn thận làm người ta mất hứng còn có thể thả mình xuống, đến lúc đó chết toàn thây, có lẽ phải làm cây nấm dưới tàng cây mất.

      "Nam tử cùng với ngươi trong ngày hôm nay, ở đâu?" Thiên Cẩu hỏi.

      Cổ Tiểu Ma sửng sốt, nhìn về phía tay nải trong ngực chút, giấu đầu lòi đuôi : "Cái tên có khí phách kia, biết chạy đâu mất từ sớm rồi."

      Thiên Cẩu trầm ngâm lúc, đột nhiên nở nụ cười trầm: "Cũng chưa chắc."

      Đây là lần đầu tiên Cổ Tiểu Ma thấy ông ta cười, nhất thời da lông dựng đứng lên. Chẳng qua cũng chỉ cúi đầu khom lưng theo: "Chưa chắc chưa chắc, ngài chưa chắc chính là chưa chắc."

      Nhưng tất nhiên Thiên Cẩu khen ngợi nàng biết xuôi theo chiều gió. Đến khách điếm liền ném nàng vào phòng, thêm câu nào. Thiếu chút nữa Cổ Tiểu Ma lệ nóng quanh tròng, đây là đãi ngộ tốt tới cỡ nào với tù binh chứ, nơi này còn tốt hơn nhiều so với khách điếm mà bọn họ thường ở lại. Có điều cửa sổ đều được giăng kết giới, xem ra là biết nàng hề có chút thuật pháp nào.

      Cắt, đây chính là thứ gọi là người tính bằng trời tính, tính bằng nấm tính. Dù cho mũi tên Thiên Cẩu kia có thính đến đâu cũng biết kho vàng của nàng ở đâu phải sao? Cổ Tiểu Ma nhìn kĩ xung quanh, vui vẻ buông rèm giường xuống, chậm rãi mở cuộn tranh kia ra.

      Hương khí thanh nhã lan tràn. Úc Lưu nằm ghế mây nhắm mắt dưỡng thần. Cổ Tiểu Ma quyết định quên chuyện có nghĩa khí, thâm tình nịnh nọt gọi: "Úc Lưu công tử?"

      có phản ứng.

      Cổ Tiểu Ma vẫn giận: "Tơ lụa vẫn còn ướt đấy, ra đây hít thở khí thôi."

      Vân có phản ứng.

      Cổ Tiểu Ma tiếp tục dụ dỗ: "Ẩm ướt như vậy thoải mái đâu, Úc Lưu công tử..."

      ...

      "Cá chạch , tiểu khả ái." Nàng bỏ qua việc dùng lý lẽ, đổi thành chiến thuật làm nũng.

      Hiển nhiên Úc Lưu rất khó chịu, khoé mắt cứ run lên, miệng cũng giật giật. Mấy điều này thể tránh khỏi ánh mắt của Cổ Tiểu Ma, vì thế các loại từ ngữ khó nghe cứ như vậy mà xông ra.

      ...

      khắc qua .

      Cổ Tiểu Ma uốn lưỡi hồi lâu mà có kết quả, cuối cùng nàng cũng sụp đổ rồi.

      "Cá chạch thối, ra đây!" Nàng bưng chậu nước ấm, cả giận : "Đây là nước rửa chân của lão nương, nếu ra ta nhấn chìm cái rừng trúc đó."

      Giả chết à!

      Cổ Tiểu Ma nổi giận đùng đùng chút kiêng dè cởi tất để lộ đôi chân gầy gò tái nhợt của mình, thọc chân vào nước quậy quậy. Sau đó lại quay ra cầm cuộn trúc kia, vô cùng lưu loát... Ném vào trong chậu.

      Huyền Sắc mơ mơ màng màng lấy cái bô dưới giường chuẩn bị tiểu, chợt lại nghe thấy tiếng hét đầy tức giận vang vọng bầu trời đêm, sợ đến mức suýt nữa tiểu ra ngoài.

      Thiên Cẩu ngồi phắt dậy, hơi trầm ngâm, sau đó liền bay nhanh ra cửa.

      Huyền Sắc dụi mắt, cũng theo ra ngoài. Đến trước phòng Cổ Tiểu Ma, thấy Thiên Cẩu mang ánh mắt choáng váng đứng trước cửa phòng nàng, Cổ Tiểu Ma thẹn thùng e lệ bọc chăn, dịu dàng : "Có việc gì thế?"

      Thiên Cẩu nghi ngờ nhìn vào trong, đất có chút nước đọng, nhưng cũng nhiều lắm, ngoài ra cũng có gì khác thường. Huyền Sắc cảm thấy nhức đầu, lên tiếng: "Nử quỷ nhà ngươi ngủ sớm vậy sao?"

      Cổ Tiểu Ma rụt rụt vào trong chăn, thẹn thùng : "Người ta..."

      Lời còn chưa ra khỏi miệng, sắc mặt người đều có chút đen. Tuy rằng thoạt nhìn Thiên Cẩu có lòng dạ trầm, nhưng da mặt còn mỏng hơn nhiều so với Huyền Sắc. nghi ngờ trong mắt ông ta còn chưa tản , nhưng cũng cảm thấy đột nhiên đêm khuya lại đẩy cửa phòng của tiểu nương cũng quá thất lễ, vì thế gật đầu : "Làm phiền rồi."

      Thiên Cẩu vừa đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ma vọt ra khỏi giường, để mặc hai chân trần trắng tái mà lui đến góc, hoàn toàn dám nhìn vào sắc mặt trầm của người giường.

      Úc Lưu vịn mép giường, từ đầu đến chân đều ướt sũng, Cổ Tiểu Ma bắt đầu cảm thấy phiền, ra khỏi giếng cũng bị ướt, cố tình lại bị cái chậu nước rửa chân biến thành như vậy, đúng là quái dị. Chẳng qua dáng vẻ này của mĩ nam cũng khó thấy, mái tóc đen của trở nên hỗn loạn, dính sát vào trán, chắc là do lúc nãy phải trốn quá vội, hơn nữa còn bị Cổ Tiểu Ma ngồi bụng để đánh lạc hướng. Cặp mắt đào hoa lục sắc kia vẫn đậy sức quyến rũ như cũ, chỉ là giờ trong đó lại chứa đựng hồi mưa bão. Tuy rằng khuôn mặt của Úc Lưu mỹ nhân khó có được cảm xúc bình thường, nhưng dù sao biểu cảm này đập vào mắt người khác, lại nhiều hơn phần hấp dẫn, diêm dúa mà tươi đẹp.

      Thấy Úc Lưu chuyện, Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước nịnh nọt: "Nghe cá chạch rất thích nước."

      "Rắc" tiếng, mép giường vỡ vụn. Nịnh nọt có hiệu quả tốt, liệu người ta có bắt nàng bồi thường tiền phá đồ ? Cổ Tiểu Ma rụt cổ, đầu cũng sắp cắm vào đất.

      Trong tầm mắt vô cùng có hạn của nàng, vạt áo màu lam dần xuất . Dường như Úc Lưu vươn tay về phía nàng, loại khí thế bức người kia cũng lan đến từ bốn phương tám hướng. Cổ Tiểu Ma dám cử động, lòng lại có chút hối hận, trán cũng toát mồ hôi lạnh.

      Rốt cuộc, trong giây phút cuối cùng, nàng buông vũ khí đầu hàng.

      Cổ Tiểu Ma dựa vào góc tường rồi từ từ trượt xuống, hai tay ôm chặt đầu, đến mức khó có thể nghe thấy: "Đừng đánh vào mặt."

      ...

      Úc Lưu mở miệng: "Đứng dậy."

      Cổ Tiểu Ma dám lỗ mãng, chỉ đành ôm đầu ngoan ngoãn đứng lên. Úc Lưu tiếp: "Ta đánh ngươi, ngẩng đầu lên ."

      Lần này giọng đó còn vô tình như lúc trước nữa, Cổ Tiểu Ma mừng rơi nước mắt nhìn về phía . Đột nhiên lại bị dòng nước ấm đổ ập vào mặt, bị sặc nước đến mức ho khan ngừng, trong lúc nhất thời thể gì.

      dùng nước rửa chân để hắt lại sao? Bộ vẫn là tiểu hài tử ba tuổi à? Cổ Tiểu Ma lau nước mặt, người này làm ra chuyện ngớ ngẩn như thế, còn dám ở đó mà trưng khuôn mặt lạnh nhạt đẹp sao tả xiết kia ra à, hù ai vậy?

      Úc Lưu vắt tay phải ra sau lưng, tay trái lại vô cùng dửng dưng mà cầm theo... Cái chậu rửa chân kia, dáng vẻ rất giống như bày mưu nghĩ kế.

      Hắc tuyến rơi đầy đầu Cổ Tiểu Ma.
      Last edited: 12/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 12:


      ra dù Úc Lưu mỹ nhân là người khá lạnh lùng, nhưng cũng là kẻ... có thù tất báo.

      Cổ Tiểu Ma dám lỗ mãng, vì thế hài lòng giơ ngón tay cái ra với Úc Lưu, cười : "Lần này hai chúng ta đều ướt rồi. Từ ta bao giờ bệnh, nhưng ngươi..."

      Nàng còn chưa xong lại thấy người Úc Lưu toả ra từng đợt khói trắng, đúng là nước bị bốc hơi. Cổ Tiểu Ma cảm thấy bất bình: "Ngươi đúng là đồ gian xảo! ràng ngươi có thể làm vậy... Còn hắt nước vào người ta làm gì!"

      Úc Lưu bình tĩnh sửa sang lại vạt áo, sau khi trả thù xong tâm tình cũng tệ, cuối cùng phá lệ chủ động mở miệng hỏi: "Tại sao lại bệnh?"

      Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: "Ta cũng biết, từ trước đến giờ luôn kì quái như vậy rồi."

      Nàng hơi thất thần. Úc Lưu nhìn nàng đầy thâm ý, biết trong đầu suy nghĩ việc gì. Cổ Tiểu Ma có chút được tự nhiên, đột nhiên chuyển chủ đề: " giờ ngươi cũng thấy rồi, ta bị người của Huyền giáo bắt, có cách nào để giúp ngươi khôi phục nguyên khí được."

      "Vì sao bọn họ lại bắt ngươi?" Úc Lưu lạnh nhạt hỏi.

      Cổ Tiểu Ma lấy cái túi thêu kia ra đưa cho , Úc Lưu vuốt ve nó lúc lâu, ngửi chút rồi mới hỏi: "Đây là mầm của Linh Chi, sao ngươi lại có...?"

      Cổ Tiểu Ma lắc đầu, sờ tóc: "Chẳng lẽ bọn họ bắt ta chỉ vì thứ này thôi sao?"

      "Ngươi lấy thứ mầm này ở đâu?"

      " biết, sư nương lúc nhặt được ta người ta có nó rồi."

      Úc Lưu ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Nàng cũng hơi choáng váng, trong lúc bất tri bất giác lại hết tất cả cho biết rồi, tên này trốn mất mấy ngày mà Thiên Cẩu cũng phát , cộng thêm việc từng bị trói thành như vậy trong giấc mơ của nàng, xem ra người này rất lợi hại, chừng còn có lai lịch rất lớn. biết có phải bằng hữu hay , tiết lộ nhiều chuyện như vậy cũng tốt. Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lọt vào tầm mắt của Úc Lưu lại trở thành có chút khó chịu.

      "Có lẽ bọn họ muốn bắt ngươi để hầm canh cũng chừng." Ngày thường Úc Lưu rất lạnh nhạt, nhưng đêm nay lại rất nhiều.

      Tất nhiên Cổ Tiểu Ma thích ít hơn chút. Nàng ném cho ánh mắt ngươi hoang đường, đột nhiên lại cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, dường như lâu trước kia, bản thân cũng từng sợ bị người hái mang về hầm canh. Cổ Tiểu Ma lắc lắc đầu, nỗ lực phân tán suy nghĩ bình thường này, vài ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu óc nàng cũng bị chúng làm hỏng rồi.

      Trong mắt Úc Lưu lướt qua tia sáng khó đoán, lạnh nhạt hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

      Cổ Tiểu Ma nhặt cuộn tranh ướt đẫm dưới đất lên, đến bên giường chỉ vào vũng nước đọng Úc Lưu để lại giường, làm cái thủ thế muốn hong khô.

      Đầu Úc Lưu có mấy vạch hắc tuyến, nhẫn rũ mắt: " làm."

      Cổ Tiểu Ma lại bày ra dáng vẻ 'ngươi tuỳ hứng', vô cùng đau đớn : "Úc Lưu công tử, đây chính là chỗ ở đêm nay của chúng ta đấy, trò này thể đùa được đâu."

      Thấy Úc Lưu phản ứng, đột nhiên Cổ Tiểu Ma lại cười lên như tên trộm: "Nếu để vậy cũng chẳng sao."

      cảm thấy kì lạ sao nàng lại cười như thế, nhưng cũng gật đầu, cũng muốn xem xem nàng định giở trò gì.

      "Nếu vậy, làm phiền Úc Lưu công tử thi triển tiểu pháp, chúng ta sớm ngày chạy ra ngoài tìm khách điếm có giường to hơn rồi ngủ nhé..."

      ra là nàng có ý này, Úc Lưu liếc xéo nàng, đến cạnh cửa quan sát kết giới chút, vô cùng bình tĩnh: "Trước khi linh khí khôi phục, ta đấu lại linh thú Thiên Cẩu."

      chờ mong của Cổ Tiểu Ma hoàn toàn bị dập tắt, cùng nản lòng: "Vậy ngươi cần bao lâu mới có thể khôi phục được nguyên khí?"

      Úc Lưu nhìn cuộc tranh bị ướt đẫm, lạnh lùng : "Bình thường chỉ cần ta nằm trong tranh tĩnh dưỡng là được, ngươi cứ việc mang theo ta bên người có thể hấp thu được linh khí ở các nơi. Nhưng nay..."

      Cổ Tiểu Ma chột dạ tiếp: "Giờ sao?"

      "Nếu như ngươi thoát được, chúng ra có thể đến A Ni Mã Đức Lặc Sơn, nơi đó có loại Huyết Tây thảo có thể giúp ta khôi phục nguyên khí."


      "A Nương Ngươi Sơn à?" Cổ Tiểu Ma hỏi lại. (ở đây, ni trong tiếng trung là ngươi, mã đức là mẹ ngươi, chị Tiểu Ma nhà ta hiểu nhầm)

      ...

      "Tiếng Phạn." Úc Lưu siết chặt quyền, may mà lúc này nước rửa chân trong chậu còn, nếu cũng ngại mà hắt thêm lần nữa.

      "À, tên này khó nhớ ." Mắt thấy sắc mặt Úc Lưu lại trở nên u, Cổ Tiểu Ma vội vàng ngậm miệng, đột nhiên đôi mắt ngập nước đen nhanh tiến lại gần : "Ta giúp ngươi cũng được, nhưng đến lúc đó ngươi cứu ta sao?"

      "Bản thân ngươi cũng bị cầm tù, ngươi giúp ta bằng cách nào?"

      "Đơn giản." Nàng rất tự tin: " phải ngươi luôn ở trong tranh sao? Ta vẽ cho ngươi bức, vừa an toàn vừa tiện lợi, thế nào?"

      ...

      "Chắc chắn yên bình hơn rừng trúc kia nhiều." Nàng lục lọi tìm kiếm vài thứ đồ để học đòi vẽ tranh, sau đó bắt đầu đặt bút, quá nửa khắc sau, bức hoạ biết là vẽ cái gì được hoạ xong.

      Vốn dĩ Úc Lưu cũng muốn nhìn nhiều, chỉ nhìn lướt qua chút rồi thu mắt lại, ra vẻ lạnh nhạt : "Giường, bàn, còn có hoa... Cái đầu lâu kia là gì?"

      "Đồ trang trí đấy."

      ...

      "Cái thùng kì lạ kia phải là đồ trang trí nữa chứ?"

      "Đồ ngốc, ngay cả bệ xí cũng nhìn ra sao?"

      ...

      Úc Lưu càng lúc càng siết chặt quyền. Bỗng chốc Cổ Tiểu Ma lại hiểu ra điều gì đó: "Hay là ngươi thích dùng bô? Nhưng dùng bô chỉ có thể tiểu tiện thôi, đúng là ta chu đáo..."

      Nàng còn chưa xong, đột nhiên trước mắt nhoáng lên, bức hoạ thuỷ mặc tỷ mỉ bị huỷ trong tay Úc Lưu.

      " cần phiền như vậy." Nàng còn chưa kịp kháng nghị nhìn thấy ánh mắt đầy nguy hiểm nheo lại của Úc Lưu: "Có lẽ ăn luôn gốc Linh Chi ngàn năm có hiệu quả tốt hơn."

      Lúc những lời này, mắt lại quét từ đầu đến chân Cổ Tiểu Ma chút, khiến da lông nàng cũng phải dựng đứng cả lên. Giao thiệp có kết quả, Cổ Tiểu Ma cũng còn cách nào: " là sau khi chúng ta vào nơi quỷ quái kia, Thiên Cẩu cũng nhìn thấy ngươi, lúc sau còn hỏi ngươi đâu rồi."

      "Ồ?" Úc Lưu có chút kinh ngạc.

      Cổ Tiểu Ma trợn trừng mắt: "Chẳng lẽ ngươi ở trong hoạ lại biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

      "Ta thấy trấn kia có gì đó ổn nên cứ ngủ, biết gì."

      ra lúc nàng lâm vào hiểm cảnh, vô vàn ý niệm kỳ quái dâng trào khi đối mặt với tiểu sư muội cùng với hoá thân kia, đều biết gì. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma trở nên thoải mái ít: "Vậy chung với ta, biến thành tù nhân, mọi người làm quen chút, sau này có làm gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

      lúc lâu như vậy, chẳng phải cuối cùng cũng có cách nào sao? Úc Lưu khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, vô cùng ngọc thụ lâm phong mà : "Nếu như ngươi nghĩ ra cách, ta cho ngươi biết lí do vì sao bọn họ lại muốn bắt người."

      "Ngươi biết sao?" Cổ Tiểu Ma trừng mắt: " cần cho ta đâu, cứ cứu ta trước rồi tính."

      Úc Lưu gì, chỉ nhìn nàng chút, đôi mắt lục sắc trong suốt, khiến Cổ Tiểu Ma nhìn đến nỗi sững sờ. Trong lúc nhất thời nàng cũng biết là dây thần kinh nào của mình lại có vấn đề, sau khi lột đệm lót giường ra, cung kính mời Úc Lưu lên giường, bản thân lại cuộn mình nằm chiếc bàn lớn mà qua đêm, trong tay còn cầm cây quạt , ngừng quạt về phía bức hoạ kia để ngày mai người nào đó còn có thứ để nấp.

      A, đây là cúc cung tận tuỵ đến mức nào chứ!

      Cổ Tiểu Ma cố gắng hun đúc tư tưởng vĩ đại của mình, hơn nữa còn rơi lệ suốt đêm. Cuối cùng nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, dù sao đại nữ tử co được dãn được, có uất ức hôm nay có tự do mai kia.

      Ngày hôm sau Huyền Sắc ngáp ngắn ngáp dài gõ cửa, vừa thấy chính là tên gia hoả lười nhác đánh cờ với Chu Công. Thiên Cẩu đãi hai người dùng bữa xong trực tiếp lên đường. Hai cái bánh bao cũng thể nhét vừa miệng Cổ Tiểu Ma, cuối cùng nàng cũng ngại học hỏi người dưới, ngừng hỏi vì sao Thiên Cẩu lại ăn cơm, Huyền Sắc nén cười đến vô cùng vất vả, có ai từng thấy ăn điểm tâm chưa? Vì thế câu hỏi này lại khiến sắc mặt vốn trầm của Thiên Cẩu lại trở nên trầm hơn, ngay cả Huyền Sắc cũng dám nhiều.

      Bọn họ đường về hướng Tây, tất nhiên là về sào huyệt của Huyền giáo. Dọc đường Cổ Tiểu Ma hao hết tâm trí để lại kí hiệu cho Thiên Diễn phái, đáng tiếc cách làm hề cao minh, cuối cùng lại bị Thiên Cẩu phát sót cái nào. Nhắc tới cũng đúng là kì lạ, ràng rất lợi hại, nhưng lại chịu giẫm chết dù chỉ là con kiến. Trái ngược với người tên Huyền Sắc kia, mày gian mắt cáo, tướng mạo đáng khinh, vừa nhìn biết là người trong ma giáo.

      Người nào đó hắt hơi cái, Cổ Tiểu Ma ra vẻ vô tội giả vờ ngắm phong cảnh.

      Mấy ngày liên tục đều phải chịu cảnh màn trời chiếu đất khiến cả người Cổ Tiểu Ma vốn hay bám bụi nay lại càng lôi thôi hơn, tối lại hai nhân ... Người và của ma giáo cũng chỉ trông nàng cho có lệ, biết Huyền giáo có luật thanh quy hay là do dáng vẻ của nàng thanh quy sẵn, dù sao cũng xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay gặp Úc Lưu, trong lòng có chút vắng vẻ, lại cảm thấy có chút gì đó rất bấp bênh.

      Huyền giáo phải là nơi mà người bình thường có thể ở được.

      Cổ Tiểu Ma cố gắng ngắt dòng suy nghĩ của mình, nhiều ngày đường, đừng là khách điếm, cho dù là ngôi miếu đổ nát cũng thể tìm thấy để trú chân. Nàng từng lén hỏi Huyền Sắc: “Thiên Cẩu lợi hại như thế, cứ mang chúng ta bay phải là xong rồi sao?”

      Huyền Sắc nghiêm túc : "Nơi Huyền giáo toạ lạc là cơ mật, cứ mang ngươi bay lộ mất."

      ra Cổ Tiểu Ma rất muốn , lúc bay nàng chưa bao giờ dám nhìn xuống. Chẳng qua có chắc người ta cũng tin, dứt khoát nhún vai, dù sao càng đến Huyền giáo sớm nàng lại càng bất lợi, chỉ cần ngày mai để nàng tắm rửa chút thế nào cũng được.

      Vì thế, cầu quá đáng này chiếm được phê chuẩn đầy tính dân chủ của Thiên Cẩu. Cổ Tiểu Ma vô cùng vui vẻ, sau đó lại bắt đầu sầu não, cho dù nàng có tư tưởng cổ hủ như mấy tiểu thư khuê các kia, nhưng là nữ nhi gia lại ở chung lâu ngày với hai tên nam nhân... nam nhân và tên quái nhìn qua có vẻ như là giống đực, lại còn muốn tắm rửa ở nơi hoang dã, hình như tốt cho lắm.

      Có câu trời tuyệt đường người, hoàng hôn ngày kế, cuối cùng mấy người phát ra hồ nước trong rừng cây tiêu điều. Thoạt nhìn coi như sạch , có điều lại lạnh như băng. Thiên Cẩu nhìn bốn phía, lạnh nhạt : "Đêm nay cứ ở đây ."

      Cổ Tiểu Ma chẹp miệng, tha thiết cầu mong Huyền Sắc bày cái kết giới cách chỗ nàng xa, Huyền Sắc nghĩ xem ra là để đề phòng bọn . Nghe kết giới này có thể hạn chế hành động của người khác, người bên trong có thể thấy được bên ngoài, nhưng bên ngoài lại thể nhìn thấy bên trong, ngay cả tiếng động cũng nghe được. Để chứng thực tính chân của lời này, Cổ Tiểu Ma ép mặt lên kết giới, la to hết sức có thể: "Thiên Cẩu, Huyền Sắc là đồ đại ngốc."

      ...

      người nhìn về phía nàng, ánh mắt vô cùng thuần khiết, xem ra là nghe thấy gì rồi. Cổ Tiểu Ma vui vẻ rạo rực lục lọi tay nải, lấy bức hoạ cũ kĩ rồi bày ra mặt đất.

      "Úc Lưu!"

      Cổ Tiểu Ma hưng phấn khác thường, nàng còn chưa thấy tận mắt cảnh cá chạch tinh bước ra khỏi bức hoạ kia đâu. Chỉ tiếc ngồi bên bờ sông lúc lâu, Úc Lưu mỹ nam vẫn nằm ghế mây mà hề nhúc nhích, phải là hai ngày nay nghẹn đến chết trong tranh rồi chứ?

      Lúc nàng mê man suy nghĩ, đột nhiên giọng dễ nghe lại vang lên bên tai: "Chuyện gì?"

      Suýt chút nữa Cổ Tiểu Ma ngã nhào vào hồ nước, lại nhìn cuộn tranh mặt đất, quả nhiên còn bóng dáng thanh y kia. Nàng ảo não : "Ngươi ra ngoài từ lúc nào vậy?"

      Dường như tâm tình của Úc Lưu rất tốt, chỉ nhìn nàng mà gì. Cổ Tiểu Ma nghiêng đầu: "Ta cố ý hi sinh thời gian tắm rửa quý báu của mình để giúp ngươi ra ngoài hít thở khí đấy."

      "Hít thở sao?" Úc Lưu ngẩn ra: "Ta biết là mình bị ngạt đấy."

      " ngạt mới có quỷ." Nàng mang dáng vẻ 'ta biết hết rồi', : "Mỗi ngày đều bị đèn nén, nằm ghế như vậy, khà khà, ngươi cho rằng ngươi là cá hố sao?"

      ...

      Úc Lưu đưa lưng về phía nàng, khoé môi giật giật, dường như vô cùng khó chịu với cách so sánh này. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại thứ gì đó, sinh vật đuôi dài cũng chỉ có mình cá chạch, phải là... Vừa khéo bị nàng đoán trùng rồi chứ?

      " thể ngờ được, ngươi vẫn là động vật dưới nước." Nàng vô cùng tán thưởng .

      Úc Lưu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng: " ra ngươi sớm biết rồi."

      Hắc tuyến đầy đầu Cổ Tiểu Ma, nàng lớn lên trong núi, cũng chỉ mới thấy cá hố có lần, hình như vào năm Mạc Vi năm mươi tuổi, con cá kia là phần trong đống hạ lễ mà chưởng môn của Thượng Thanh phái mang tới.

      Tất nhiên Úc Lưu biết nàng nghĩ gì, chỉ hơi quay đầu, giọng còn lạnh hơn so với lúc trước: "Ngươi biết cũng sao, với ta cũng có vấn đề gì."

      Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, Úc Lưu biến mất.

      Làm cá hố mất mặt đến vậy sao?

      Suy nghĩ này cũng chỉ chợt loé lên trong đầu Cổ Tiểu Ma. Nếu người này có thể biết bên ngoài có chuyện gì, chắc chắn cũng bị đè nén lắm, uổng công nàng cảm thấy thương hại cho . Nhưng dù có như vậy, nàng cũng thể công khai tắm rửa, chỉ thấm ướt khăn vải rồi lau người, nhe răng nhếch miệng vẩy khô tóc, vừa lúc Huyền Sắc giải trừ kết giới.

      "Ta còn suy nghĩ, nếu động tác của ngươi chậm chút, có phải là ta được nhìn đến mắt rồi ." cách vô cùng thô bỉ.

      Cổ Tiểu Ma chẳng hề để ý đến : "Tiện nghi của nữ quỷ mà ngươi cũng chiếm sao?"

      Chính là biểu cảm thờ ơ này. Huyền Sắc hơi run sợ, nữ tử này kì quái, ràng có chút lợi thế nào mà vẫn có thể bình tĩnh loại chuyện vượt qua lẽ thường này với nam nhân, dáng vẻ lười biếng kia, hệt như có thứ gì có thể xâm nhập vào lòng nàng vậy.
      Last edited: 24/9/16
      Trâu, B.CatHale205 thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xe tem

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:

      Cổ Tiểu Ma và Huyền Sắc vừa tìm thấy chỗ để ngủ lại phát thấy bóng dáng của Thiên Cẩu đâu. Nàng đảo mắt, vừa định chuyện, Huyền Sắc liền chớp mắt cười: "Tả hộ pháp về giáo phái tìm người đến đón ngươi, đừng mong trốn được. Cho dù ngươi có thắng được ta, nếu biết ngự kiếm làm thế nào để ra khỏi khu rừng này đây?"

      Cổ Tiểu Ma suy nghĩ chút, thể thừa nhận lời Huyền Sắc cũng có chút đạo lý, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí ngồi bệt xuống đất, chán nản lấy mấy nhánh cây mà chắp lại thành hình người. Lúc nàng chắp mấy nhánh cây này lại thành hình người, đột nhiên bọn chúng lại chuyện, rằng nó tới để cứu nàng. Bỗng chốc có rất nhiều người bằng nhánh cây chạy tới, cùng đuổi Huyền Sắc , kéo Cổ Tiểu Ma bỏ chạy, mấy người cây này còn có thêm khuôn mặt của Mạc Khinh Viễn.

      Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, bốn phía im ắng, nàng vẫn ngồi im tại chỗ. ra cũng chỉ là giấc mộng. Giấc mộng này vô cùng buồn cười, lại còn khiến nàng bắt đầu có chút chua xót.

      Nếu giờ Huyền Sắc vẫn chưa ngủ, nhất định nhìn thấy nàng còn dáng vẻ thờ ơ như trước.

      Muội trưởng thành hơn Tác Oanh, cẩn thận chút, huynh chờ thời cơ đến cứu muội.

      Lúc đến cứu ta hay lắm.

      Nhưng sao giờ vẫn chưa đến.

      Nàng đá bay viên đá, người làm bằng nhánh cây vào tối qua bị ngũ mã phanh thây. Dường như trong lòng dễ chịu hơn ít , Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, nhìn Huyền Sắc ngủ say, lại bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch chạy trốn của bản thân.

      Đáng tiếc khi nàng toan tính đến vô cùng hưng phấn, Thiên Cẩu trở lại. Cổ Tiểu Ma đứng lên theo bản năng, lại thấy Thiên Cẩu nhìn chằm chằm về phía nàng, ánh mắt đó có chút kỳ lạ, nó giống hệt với ánh mắt khi Úc Lưu nhìn nàng rồi muốn ăn Linh Chi ngàn năm như đúc!

      Lòng nàng lại bắt đầu nổi lên hồi trống, tự giác mà lui về phía sau hai bước, bất chợt lại đụng vào thứ gì đó. Vừa quay người lại thấy được khuôn mặt cười đến có ý tốt nào của Huyền Sắc.

      Gáy nàng nhói lên, sau đó lại cảm thấy trời đất quay cuồng.

      Huyền Sắc vác Cổ Tiểu Ma ốm tong ốm teo lên vai như bao cỏ, vừa định oán giận sao bản thân mình luôn là người phải động thủ, lại phát đột nhiên có hắc y nam tử ra từ phía sau lưng Thiên Cẩu, tuy ngũ quan bình thường có gì nổi bật, nhưng vẫn có chút tao nhã thể bằng lời. Chỉ thấy khi Huyền Sắc nhìn thấy , trán toát mồ hôi lạnh, lắp bắp : "Thuộc hạ... Thuộc hạ tham kiến giáo chủ."

      Huyền giáo toạ lạc tại Tây Vực mấy trăm năm, lại có giáo chủ trẻ tuổi như vậy. Nam tử kia khẽ gật đầu, : "Để ta là được rồi."

      Huyền Sắc bước lên trước, Huyền giáo chủ tiếp nhận Cổ Tiểu Ma, lại bế nàng lên, động tác rất dịu dàng, thậm chí còn có chút thương tiếc. Thiên Cẩu vẫn mang khuôn mặt trầm, : "Vị nương này chính là người mà giáo chủ muốn tìm sao?"

      " lâu gặp, nàng lại gầy hơn trước." Giáo chủ nhíu mày. Chân của Huyền Sắc ở bên cạnh sắp nhũn ra, vị này chính là hậu bối được giáo chủ tiền nhiệm truyền ngôi, dáng người yếu đuối nho nhã như thư sinh, nhưng thủ đoạn và công lực lại vô cùng tàn nhẫn, vốn dĩ trong Huyền giáo còn có vài trưởng lão phục vị giáo chủ tân nhiệm này, cuối cùng đều chết thảm mà có ngoại lệ. kẻ biểu lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài như , lại nhíu mày vì Cổ Tiểu Ma.

      Huyền giáo chủ liếc mắt nhìn , ghé vào tai thầm: "Lần sau khách khi với Cổ nương chút."

      Mồ hôi lạnh thấm ướt sau áo Huyền Sắc, lắp bắp : "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Thiên Cẩu theo đuôi giáo chủ mà . Huyền Sắc đứng tại chỗ thở phào nhõm, bất chợt lại cảm thấy có gì đó đúng, tai bắt đầu đau, gập người, che miệng ho khan vài tiếng, lại phun ra ngụm máu.

      Đây là trừng phạt sao? Huyền Sắc cười khổ tiếng.

      Hay cho giáo chủ Huyền giáo...

      Lúc Cổ Tiểu Ma tỉnh lại nhìn thấy bàn thức ăn đủ gà vịt thịt cá, trong chớp mắt nàng cho rằng, có lẽ bản thân mình đời rồi.

      Nàng kích động nhảy lên, lấy khối bạc vụn từ trong tay nải ra rồi ném vào trong canh, khi nhìn thấy nó hề đổi màu bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      Mâm cơm này đối với người phải cắn màn thầu cả nửa tháng mà , đúng là giống như được lên trời. Ngay trong lúc nàng ngỡ như mình thăng thiên, đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, giọng ôn hoà truyền tới: "Tỉnh rồi sao?"

      Cổ Tiểu Ma ngậm cơm trong miệng nhìn người vừa tới, sau đó lại dán chặt mắt vào mặt người kia. Người nàng run lên, đũa trong tay lại rơi xuống đất.

      Bây giờ nàng tin mình trời rồi.

      "Lục sư huynh." Cổ Tiểu Ma nghẹn ngào : " thể tin được sau khi chết muội vẫn còn
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:

      Mạnh Trạch Hư.

      Cổ Tiểu Ma thể tin mà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt tao nhã kia nhìn nàng cách cao cao tại thượng. ràng vẫn thanh nhã như thế, nhưng lại khiến tất cả các đệ tử của Huyền giáo rét mà run.

      "Lục sư huynh..."

      Nàng rất , cả người nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

      Mạnh Trạch Hư mỉm cười: "Huynh cũng muốn để cho muội biết, nhưng tại muội phát , cũng còn cách nào khác."

      "Vì sao..." Giọng Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy: "Huynh về Thiên Diễn sơn thôi, vì sao lại còn làm giáo chủ của Huyền giáo? Huynh cũng biết sư nương bà ấy..."

      Mắt Mạnh Trạch Hư hơi chuyển, Thiên Cẩu thấy thế, vội : "Cổ nương, giáo chủ của chúng ta và Thiên Diễn phái có chút chuyện xưa, mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng cũng nên nhắc lại nữa."

      Cổ Tiểu Ma nhìn ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Trạch Hư, dưới Huyền giáo này, còn chưa có ai dám nhìn chằm chằm vào giáo chủ như vậy. Nàng cứ nhìn như thế, nhưng Mạnh Trạch Hư cũng nhìn nàng, giữa đại sảnh ngay cả tiếng thở mạnh cũng có.

      Qua lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng tiếp nhận này, nhìn cả hồi cũng thấy Mạnh Trạch Hư có chút uất ức khổ sở nào, vì thế lắc lắc đầu, buông tha cho chút nghi vấn đầy sinh động trong đầu mình, khẽ : "... Huynh cứ làm giáo chủ ma giáo của mình được rồi, yên lành còn bắt muội làm gì?"

      Mạnh Trạch Hư cười đáp, từ Cổ Tiểu Ma có cách nào với vị lục sư huynh này, khỏi nhớ lại, đáy lòng vừa có chút thanh tịnh lại bắt đầu loạn cả lên, Mạnh Trạch Hư chỉ đến sau Tác Oanh năm, tình cảm sư huynh muội hơn mười năm, sao chưa chết, hơn nữa lại còn trở thành giáo chủ của Huyền giáo? Vốn dĩ Cổ Tiểu Ma lanh lợi mấy, lúc này càng cảm thấy nhức đầu hơn, trong lúc hỗn loạn còn có thể nghe được Mạnh Trạch Hư sai người đưa nàng về phòng, nàng cứ như vậy mà theo người kia, ra khỏi hoa viên ngoặt sang phải, đột nhiên lại cảm thấy có bóng người vô cùng quen thuộc ở phía trước, người nọ mặt áo choàng đen bình thường của đệ tử Huyền giáo, thể nghi ngờ gì chính là đệ tử của Huyền . Nàng nghi ngờ nhìn hồi, đột nhiên nhận lấy ánh mắt của dẫn đường, lúc này mới phát người dẫn đường đúng là Huyền Sắc.

      Cổ Tiểu Ma cùng với , tuy bình thường có cảm tình tốt, nhưng cũng có thể coi như là người quen. Nàng thấp giọng hỏi: "Giáo chủ của các người thượng vị bằng cách nào vậy?"

      Huyền Sắc vì nàng mà bị giáo chủ gây thương tích, cho tới bây giờ trong tai vẫn còn đau, tất nhiên là sắc mặt thể tốt: "Chuyện của Huyền giáo ta, người ngoài như ngươi có thể biết sao?"

      Cổ Tiểu Ma bĩu môi: "Ta thèm ấy."

      Nàng bị mất mặt, liền bực bội trở về phòng, lần này tốt rồi, bao vây toàn bộ, ngay cả cửa cũng có thủ vệ. Nàng nhàm chán ngồi giường hồi, cơn buồn ngủ lại ập tới, nhiều ngày có lấy giấc ngủ ngon, toàn thân đều có cảm giác mỏi nhừ.

      Trong mộng, dường như có người nào đó lưu luyến trước giường, ý thức của Cổ Tiểu Ma vẫn bị thu hút bởi nồi cháo gạo sềnh sệch đậm đặc nóng hổi, hề chú ý người tới là ai. Vì thế chờ đến lúc nàng tỉnh lại, vẫn là đêm khuya, đầu óc có phần ràng nay lại càng hỗn loạn hơn, chưa qua được cả buổi tối nữa sao? Nhưng dường như nàng ngủ rất lâu rồi, kì lạ, kì lạ!

      Cổ Tiểu Ma đẩy cửa phòng, quả nhiên bị khoá lại từ bên ngoài. Nàng lại đến cửa sổ bằng hồng mộc ở phía đối diện, vừa mở thấy bên ngoài là hồ nước vô cùng lớn, cho dù nàng có chạy thoát được cũng trở nên ướt đẫm. đến chuyện gây ra tiếng động lớn, đến lúc đó chỉ cần lần theo dấu nước đọng cũng có thể tìm được nàng.

      Nàng mặt ủ mày ê hồi lâu, lại cảm thấy bụng vô cùng đói, vì thế nàng càng đau khổ hơn. Mắt thấy trời sắp sáng, ánh mắt của đám người Huyền giáo này khi nhìn nàng có phần là lạ, chỉ sợ biết liệu bọn họ có bắt nàng hầm canh . Ma giáo, ăn người sống cũng có gì đáng ngạc nhiên. Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy người ớn lạnh, vội vàng đóng cửa sổ, có chút sững sờ mà buông chân xuống, nhưng hiểu sao chân kia lại bị thứ gì đó bám lấy, vừa nhìn lại, thấy y phục màu xám của bản thân ghế bị nhánh cây quấn quanh. Cổ Tiểu Ma thấp giọng hô tiếng, vừa dùng sức kéo mạnh, cả người ngã nhào ra ngoài cửa sổ.

      "Chít chít..."

      Sau tiếng kêu ngắn ngủi mơ hồ như tiếng chuột kêu, Cổ Tiểu Ma ngã vào trong hồ nước, hay đúng hơn là trôi nổi ở phía , quanh người là kết giới trong suốt màu vàng. Lúc nàng định hét to lại nhanh chóng bụm miệng, sau khi chú ý cũng phát thứ vừa phát ra thanh kia lại chính là lông đuôi của Khổng Tước, lúc này mới miễn cưỡng giúp bản thân bị ướt.

      Cổ Tiểu Ma cảm thấy vô cùng khoan khoái, lòng cũng khỏi vô cùng hoài niệm Khổng Tước tinh, sớm biết thứ này tốt như vậy, cho dù có phải cầu nàng cũng phải lấy cho được mấy cọng nữa. Nàng hề biết, lông đuôi chính là máu thịt của Khổng Tước, vô cùng quý giá.

      Sau khi tiếp đất an toàn, Cổ Tiểu Ma lén lút nhìn xung quanh, lại thấy chỉ toàn là bóng đêm, chỉ có chính sảnh còn có chút ánh nến mờ nhạt. Hậu viện này giống với nơi mà nàng nhìn thấy ở hoa viên lúc trước, chắc là tẩm cư nho , tám phần là nơi cho trưởng lão và giáo chủ gì đó nghỉ tạm. Cổ Tiểu Ma đụng vào lông đuôi khổng tước chút, kết giới rút , lại chạm vào lần nữa nhưng còn kết giới nào, nàng cảm thấy nhàm chán, thu lông đuôi vào lại trong ngực, tiếp tục vụng trộm chui vào trong phòng.

      Vào phòng, ánh nến hề sáng như lúc nhìn từ bên ngoài vào. Cổ Tiểu Ma bước rất khẽ, chỉ sợ đụng phải bàn hay ghế bứt dây động rừng. Nàng nín thở, dần dần tiến sát tới đại môn của tẩm cư.

      "Ngươi thấy gì?"

      Là giọng của Mạnh Trạch Hư, lòng Cổ Tiểu Ma vừa động, liền lặng lẽ nhổm cao lên chút, sau cửa sổ giấy có hai bóng người mờ ảo, Mạnh Trạch Hư vừa xong, biết lại mở thứ gì ra, lúc lâu sau cũng thêm.

      Cổ Tiểu Ma nhìn chút, cũng dám có hành động gì, chẳng qua chỉ ước bản thân mình có thể có được đôi mắt nhìn xuyên thấu. Lại nghe Mạnh Trạch Hư : "Thiên Cẩu từng thấy cùng với Tiểu Ma."

      đến nàng, lòng Cổ Tiểu Ma run lên, nhất thời có chút kinh ngạc... Hay là bọn họ... tới Úc Lưu sao? Đúng rồi, nhất định thứ người kia mở ra chính là bức hoạ của .

      Chỉ thấy người đưa lưng về phía nàng lắc đầu. Mạnh Trạch Hư tiếp: "Nếu có được , ta có thiên hạ trong tay."

      Tên kia, ngoại trừ có tiền, à, cộng thêm đẹp cách quá đáng chút, lạnh lùng đến mức chết người còn có ưu điểm gì nữa chứ? Cắt, còn thiên hạ cái gì. Nhất thời Cổ Tiểu Ma thất thần, hơi thở lại trở nên hỗn loạn. Nàng lại ngẩng đầu, Mạnh Trạch Hư nhìn ra ngoài, người trước quyết định lăn vòng tại chỗ, đến khi đứng ra sau hành lang lại nghe thấy tiếng mở cửa, Mạnh Trạch Hư ra ngoài.

      Lục sư huynh từng thân như huynh trưởng, ai biết khi gặp lại như mèo và chuột thế này? Cổ Tiểu Ma thở dài trong lòng, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của người. Nàng lén lút thò đầu ra, chỉ thấy Mạnh Trạch Hư đưa lưng về phía nàng, thầm: "Chắc là ta nghe nhầm rồi, đêm khuya, ngày mai chúng ta lại thương lượng."

      Dứt lời nghe thấy tiếng bước chân Mạnh Trạch Hư càng lúc càng cách xa. Cổ Tiểu Ma đợi lúc lâu, lại về tới trước cửa tẩm cư, ánh nến tắt, biết tên còn lại rời từ lúc nào. Nàng suy nghĩ chút, nay vẫn là nên lén mang bức hoạ của đại kim chủ Úc Lưu ra ngoài rồi chạy nhanh mới là vương đạo.

      Nàng vụng trộm đẩy cửa ra, trong phòng tối đen, Cổ Tiểu Ma chạm vào bàn liền bắt đầu sờ soạng bên cạnh, cẩn thận đụng phải ly trà, phát ra tiếng vang thanh thuý, nhất thời dường như có thứ gì lướt qua trước mắt. Cổ Tiểu Ma cả kinh vội lùi lại đá văng cửa gỗ, ánh trăng sáng ngời rọi vào, bốn phía yên tĩnh, hệt như có chuyện gì xảy ra.

      Nàng bất an nhấc chiếc ghế lên, cũng dám tiếng nào, bắt đầu huơ loạn, có người, lại có bức hoạ của Úc Lưu, nàng gấp đến mức mồ hôi đổ ròng ròng. Cổ Tiểu Ma thầm ảo não, đột nhiên nhìn thoáng qua rương gỗ lim nằm ở xó, mặt có lớp vải nỉ cũ kĩ, nàng cảm thấy vô cùng đáng ngờ mà sang, bức hoạ của đại kim chủ Úc Lưu, phải là được giấu ở đây chứ?

      Nàng nhớ tới cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà mình giấu dưới gối có chương liên quan đến bảo rương bí mật, nhất thời biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Giơ ghế dựa bảo vệ toàn thân, bay lên tung cước đá về phía rương, đồng thời nhanh tróng tránh ra.

      Rầm.

      Rương bị đá nát, Cổ Tiểu Ma đợi lúc lâu, thấy ám khí từ trong cơ quan, nàng đưa mặt ra thăm dò. nhìn còn đỡ, vừa nhìn trợn trắng mắt, tuyệt đối thể ngờ trong thùng có người, lại còn là người nàng biết lâu năm.

      "Ngũ, ngũ sư huynh à?" Nàng lắp bắp.

      Ngũ sư huynh Phó Diệp Văn cũng trợn mắt, mất lúc lâu sau mới phản ứng kịp, đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, vội vàng nhảy ra khỏi rương, kéo Cổ Tiểu Ma đến góc.

      "Tiểu Ma à, muội bắt ngũ sư huynh tìm người cực khổ quá!"

      "Huynh đến cứu muội sao?" Mắt Cổ Tiểu Ma sáng lên: " phải huynh xuống núi tu luyện với nhị sư huynh rồi à? Sao biết muội bị bắt đến đây? Còn lục sư huynh..."

      Nhắc tới Mạnh Trạch Hư, Phó Diệp Văn cũng nhíu mày: "Huynh và Vân Tiêu sư huynh muốn đến Linh Bảo phái mời lục sư thúc trở về, ngẫu nhiên nhìn thấy bóng người rất giống với lục sư đệ nên theo tới đây, lại biết chính là giáo chủ ma giáo. Năm đó huynh trơ mắt nhìn đệ ấy... Trong này có điều kì lạ, huynh viết thư về cho sư phụ, sau đó lại nhận được thư do đại sư huynh dùng linh thứu (thứu = đại bàng) truyền đến, muội bị Huyền giáo bắt, nhị sư huynh đến tụ họp với đại sư huynh, huynh lại lẻn vào ma giáo, hi vọng có thể tra ra tung tích của muội."

      Cổ Tiểu Ma gặp ngũ sư huynh hệt như người tìm được tổ chức, cảm thấy rất vui vẻ: " ra hôm nay bóng người quen thuộc mà muội nhìn thấy là huynh, muội là tại sao lại nhìn quen mắt vậy mà..." Nàng ngừng chút, lại : "Mới vừa rồi là ai chuyện với lục... Mạnh Trạch Hư vậy?"

      Phó Diệp Văn lắc đầu: "Huynh thấy , chỉ trốn vào cho nhanh thôi, toàn nghe bọn họ về bức hoạ gì đó... Dường như là tìm người."

      Cổ Tiểu Ma gật đầu, vội la lên: "Huynh biết bọn họ để bức hoạ kia ở đâu ?"

      Phó Diệp Văn đáp, có chút hiểu tại sao nàng lại sốt ruột chỉ vì bức hoạ như thế. Trầm ngâm chút nhân tiện : "Tiểu Ma Cổ, nơi đây thể ở lâu, muội nhanh trở về , tránh việc người của ma giáo sinh nghi. Huynh tìm nhị sư huynh, đêm mai giờ này, bọn ta cứu muội ra ngoài."

      Cổ Tiểu Ma tìm thấy bức hoạ kia, nghe Phó Diệp Văn vậy liền đáp ứng, dù sao chuyện này còn tốt hơn việc chạy trốn đầu đuôi của mình. Phó Diệp Văn bỏ lại câu "Muội phải cẩn thận" rồi vội vã hoà vào màn đêm.

      Cổ Tiểu Ma ngây người lúc, sau đó lại vỗ đùi.

      Con bà nó, nàng về phòng bằng cách nào bây giờ?
      Last edited: 9/10/16
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :