1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 24: Lễ Thất tịch
      Editor: Moon
      Ngoài cửa Khương Ngọc chờ hồi lâu, biết ba tỷ muội Tô gia muốn cùng đến chơi lễ Thất tịch, nàng liền sớm ngóng trông, nếu các biểu tỷ tới, kế hoạch ngày hôm nay của nàng bị ngâm nước, cho nên, từ sáng sớm nàng đứng đợi ở đây, mãi tới lúc này mới thấy ba người Tô Nhược U, ngoài miệng khỏi có chút oán giận, "Mọi người cuối cùng cũng tới, làm người ta chờ lâu!"

      Ngồi trong xe ngựa lâu như vậy, mà trời nóng, ba tỷ muội đều cảm thấy ngột ngạt, tại bước xuống xe ngựa liền dễ chịu ít.

      "Ô, hôm nay ngọn gió nào thổi vậy, Tiểu Ngọc Nhi đến đón chúng ta sao, chuyện này hiếm có."

      Do tâm tình tốt, nên Tô Nhược Nhị nhịn được trêu ghẹo Khương Ngọc vài câu, ây, ai bảo Tiểu Ngọc Nhi đáng như thế, làm cho nàng vừa nhìn thấy liền nổi lên hứng thú muốn trêu chọc.

      Nghĩ đến hôm nay ba vị tỷ tỷ là đến nhà mình làm khách, mà mình lại có việc muốn nhờ người ta giúp, nên Khương Ngọc đành chịu bất đắc dĩ bỏ qua lời trêu đùa củaTô Nhược Nhị, vội lên tiếng chào hỏi, "Đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ, chúng ta nhanh vào phòng, tại mặt trời lên cao, nóng."

      xong, liền xoay người trước dẫn đường, làm cho Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết đều buồn cười quay sang nhìn Tô Nhược Nhị, hơi có cảm giác xem kịch vui.

      Tô Nhược Nhị giống như chưa thấy, mỉm cười chống đỡ, nhấc chân theo, ô, mấy ngày gặp, Tiểu Ngọc Nhi này công lực có vẻ tăng trưởng ít, khó mà trêu chọc đây!

      Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết nhìn nhau, tiếng động nở nụ cười, quan sát hai tiểu nương phía trước, thầm lắc đầu, còn đợi gì nữa? Nhanh chóng đuổi theo.

      Khi các nàng đến chính viện Khương phủ, cữu cữu, cữu mẫu cùng biểu tỷ Khương Di cũng chờ sẵn ở đó.

      Ba tỷ muội Tô Nhược U vội vàng chào, mọi người ngồi xuống tán gẫu lát, cữu mẫu Vương thị mỉm cười nhìn về phía phu quân nhà mình, "Hôm nay chàng theo giúp chúng ta đến đây thôi, phỏng chừng bên kia cũng sốt ruột, mẹ con chúng ta tự có tiêu khiển, giữ chàng lại nữa."

      Khương phụ biết thê tử là giúp mình giải vây, hôm nay học sinh khắp thiên hạ cũng bái sao Khôi, ông là Lại Bộ Thị Lang tất nhiên thể nhàn rỗi, mà nghĩ đến ba cháu ngoại lâu lâu mới tới nhà mình, cảm thấy áy náy, nhưng tại quả có biện pháp khác, "U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, các con hôm nay vất vả đến chuyến, cữu cữu lại thể dành nhiều thời gian ở cùng các con..."

      Thấy cữu cữu áy náy, Tô Nhược U vội vàng khuyên, "Cữu cữu, chúng con đều hiểu được, ngài mau , thể làm trễ nãi chính ."

      Tô Nhược Nhị trước sau như cười khẽ, "Cữu cữu, chúng con đều có hoạt động riêng, thể giữ ngài, ngài vẫn là thôi, chúng con cũng chuẩn bị làm việc của mình đây."

      Đối với đứa cháu tuổi nhất này, Khương phụ cảm thấy biết làm sao, bất quá cũng bởi vì lời trêu chọc của Tô Nhược Nhị, áy náy của Khương phụ giảm xuống rất nhiều, vui vẻ cười, "Vậy cữu cữu dám quấy rầy hứng thú của tiểu Nhị nhi nhà chúng ta nữa, cữu cữu ngay."

      "Cữu cữu sớm về sớm." Tô Nhược Nhị đúng lúc bổ sung câu, trong giọng ít ý tứ giữ lại cũng có.

      tia áy náy cuối cùng trong lòng Khương phụ nháy mắt tan biến hầu như còn, đứa cháu ngoại này của ông là!

      Chờ thân ảnh có chút tịch mịch của Khương phụ biến mất trong tầm mắt mọi người, cữu mẫu Vương thị cùng những người khác rốt cuộc bật cười, ai, nén cười quá thương thân! Nhưng cũng thể quá mức, khụ khụ khụ, vẫn là phải nghĩ đến việc chừa lại mặt mũi cho phu quân bà.

      lát sau, Vương thị mang theo hai nữ nhi cùng ba cháu đến phòng bếp ở Nghiêm Hi Cư, lễ Thất tịch hàng năm, Vương thị đều dẫn mấy đứa đến đây tự tay làm xảo quả(*).

      ( loại bánh)

      [​IMG]

      Trước tiên mọi người bận rộn gấp tay áo lại, để làm xảo quả cần có các nguyên liệu như dầu, bột mì, đường, mật, mà những thứ này đầu bếp sớm chuẩn bị đầy đủ bày sẵn thớt.

      Vương thị chỉ huy hai người Khương Di cùng Tô Nhược U đem đường trắng đổ vào chảo nóng rồi ngừng khuấy để tạo thành nước đường, sau đó cho bột mì vào, thêm hạt mè, trộn đều xong bày ra thớt cán mỏng, chờ thời gian sau khi để nguội lại dùng dao cắt thành những khối hình chữ nhật bằng nhau, cuối cùng vo tròn sao cho bỏ vừa vào khuông mẫu tạo hình, tiếp theo chiên dầu tới khi vàng óng là hoàn thành.

      Hai con mèo tham ăn Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc vẫn luôn giúp được cái gì, chỉ biết đứng đợi bên thỉnh thoảng tới quấy rối, này lúc ngửi thấy mùi thơm mê người của xảo quả, rất muốn ăn ngay.

      Lúc xảo quả thành hình được vớt từ trong nổi ra đặt vào mâm chuẩn bị trước đó, Tô Nhược Nhị sợ nóng nhanh tay cầm lên khối, Vương thị trông thấy khỏi buồn cười, vỗ bàn tay bé của Tô Nhược Nhị, "Mèo tham ăn, thấy nóng sao, dùng đũa gắp!"

      Bị bắt được, Tô Nhược Nhị kiều nhún vai, "Ai bảo năm nào cữu mẫu cũng làm ra xảo quả thơm ngon như vậy, người ta đương nhiên thèm."

      xong, nóng lòng từ trong lồng tre đựng đũa lấy ra đôi, xoay người gắp thêm khối xảo quả mà nàng muốn ăn từ lâu.

      Cắn cái, ừ, quả nhiên có chút nóng, nhưng mà ăn rất ngon!

      Nhìn biểu tỷ trước mắt ăn cách rất hưởng thụ, Khương Ngọc đồng dạng cũng thèm ăn rốt cuộc nhịn được lên tiếng, "Nhị nhi tỷ tỷ, mau cho ta ăn miếng!"

      nghĩ tới lại có thể ăn vui vẻ như thế, đến nỗi bỏ quên đồng minh của mình, Tô Nhược Nhị tỏ vẻ nàng cũng phải cố ý, chỉ trách mỹ thực trước mắt à!

      Vội vàng nâng đôi đũa hướng về phía cái miệng nhắn của biểu muội bỏ vào, "Tiểu Ngọc Nhi, mau tới ăn!"

      Bên này Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc ngươi ngụm ta miếng ăn vui vẻ, lúc ăn xong khối thứ ba, Vương thị mới gọi ngừng, ăn nhiều đồ chiên dầu dễ tiêu hóa.

      Tô gia có bốn người, Khương phủ có sáu người, nên thời gian chiên lâu chút, Vương thị tổng cộng làm bốn mươi khối, để khi ba tỷ muội Tô Nhược về nhà cũng có thể mang ít trở về.

      Tô Nhược Tuyết cảm thấy người trong phòng bếp đủ, liền chủ động thỉnh cầu làm hoa dưa, nàng sai người lấy ra vài trái dưa hấu, tay phải cầm con dao , bỏ vỏ, vẽ hình dáng, chạm trổ, loạt trình tự đâu vào đấy, Tô Nhược Tuyết làm việc trước nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, thập phần chuyên tâm.

      Chỉ chốc lát sau, vốn là dưa hấu bàn, nay lắc mình cái, biến thành nhiều đóa "Mẫu đơn dưa hấu" nở rổ, nhịn được bước lên ngửi , hương vị dưa hấu ngọt ngào xông vào mũi.

      Ngay sau đó, Tô Nhược Tuyết trầm tư, rồi động thủ lần nữa, đầy lát, con cá chép vẫy đuôi thình lình xuất ở trước mắt mọi người, hết sức sinh động hồn nhiên, làm mọi người khỏi sợ hãi cùng thán phục.

      Ước chừng hơn nửa canh giờ, xảo quả cùng hoa dưa đều làm xong.

      Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc lại ghé vào chỗ nửa ngày, "Nhị nhi biểu tỷ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh thôi, nếu bây giờ xuất phát kịp."

      Hóa ra hôm nay tất cả nam tử đọc sách trong kinh thành đều muốn đến Tam Nguyên lâu bái sao Khôi, đợt thi vừa rồi Khương Khánh Trạch có thành tích đậu giải Nguyên, đương nhiên cũng tham dự, hơn nữa theo lệ cũ nghi thức là do người đứng đầu khóa thi trước chủ trì, nên sáng sớm ngày hôm nay Khương Khánh Trạch dẫn theo đệ đệ Khương Khánh Ân đến Tam Nguyên lâu, tại là buổi trưa, lát nữa tới canh ba nghi thức liền bắt đầu, Khương Ngọc tất nhiên muốn đến xem, nhưng tỷ tỷ bởi vì phải ở nhà đợi gả, thể xuất môn, mà nàng lại sợ dám năn nỉ mẫu thân, đành phải xin giúp đỡ từ tam biểu tỷ đồng dạng cũng thích xem náo nhiệt.

      Quả nhiên Tô Nhược Nhị động tâm, thời điểm do dự, Khương Ngọc tăng thêm mồi lửa, "Nhị nhi biểu tỷ, đừng do dự nữa, nếu còn tiếp tục do dự kịp mất."

      Tô Nhược Nhị bị Khương Ngọc thúc giục đến cả người nôn nóng, lúc này quyết định xoay người tìm cữu mẫu Vương thị thỉnh cầu.

      Vương thị nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nữ nhi, cũng đành lòng vào ngày lễ mà bác bỏ ý nguyện của các nàng, đại nữ nhi vừa mới cập kê sau đó lại đính hôn nên thể xuất môn, mà trong khoảng thời gian này bà bận rộn, trói buộc tiểu nữ nhi.

      Nam tử đọc sách đến Tam Nguyên lâu bái sao Khôi, cũng phải là có tiểu thư khuê các ở ghế lô lầu xem náo nhiệt, nghĩ lát rồi gật đầu đồng ý, "U Nhi, Tuyết nhi, hai người các con cùng , nhìn chút náo nhiệt, vả lại, nếu có hai con trông chừng, ta thực yên tâm hai con khỉ này."

      "Mẫu thân..."

      "Cữu mẫu..."

      Khương Ngọc cùng Tô Nhược Nhị đồng ý bĩu môi.

      Tô Nhược U nhìn Tô Nhược Tuyết cái, muốn lại thôi.

      Tô Nhược Tuyết cảm nhận được ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ, nhàng lắc đầu cái, mặt khẽ mỉm cười, bày tỏ chính mình có việc gì.

      Mà lúc Vương thị hàm chứa ý cười nhìn Khương Ngọc cùng Tô Nhược Nhị, ánh mắt lưu chuyển, liếc về phía Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết bên cạnh, thấy hành động của hai tỷ muội, vẻ tươi cười càng sâu hơn, phải đả kích mới có thể dần dần chặt đứt ý niệm nhớ nhung của nhi tử phải sao?

      Bên trong Tam Nguyên lâu thanh huyên náo, rất nhanh tới thời khắc tế bái, tất cả công tác chuẩn bị vẫn khẩn trương tiến hành, Khương Khánh Trạch chờ người phụ trách bận bịu thẩm tra đối chiếu tỉ mỉ các phân đoạn, đảm bảo nghi thức tiến hành thuận lợi.

      Mà lúc này lầu trong Hải Đường Các, Bùi Hạo, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh đại danh đỉnh đỉnh "Kinh thành tam hại" nhàm chán uống trà nhìn trời, bởi vì hôm nay Lý nhị thiếu gia gian xảo hiểm của chúng ta khéo cũng muốn tham gia đại điển tế bái này, cho nên căn cứ tinh thần vì lợi ích của mình hy sinh lợi ích của người khác, Lý nhị thiếu liền đem Bùi Hạo cùng Đới Xuân Vinh kéo tới.

      Đừng thấy Lý nhị thiếu trong vòng tròn quyền quý ở kinh thành có thể là "Xú danh ràng", nhưng nếu người người đều biết từ hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, mặc dù bản thân Lý Dụ cho là nhục, ngược lại còn cho rằng đây là vinh, chuyện này ở góc độ nào đó cũng giải thích , Lý nhị thiếu , là thông minh!

      Tục ngữ đúng, người thông minh đáng sợ, người thông minh còn đọc được sách cũng đáng sợ, người vừa thông minh vừa đọc được sách mà còn gian trá tiểu nhân mới đáng sợ!

      Cho nên Lý nhị thiếu của chúng ta từ lập chí phải làm đại gian thần!!

      Tại đây chịu dẫn dắt của cái chí hướng vĩ đại ấy, Lý nhị thiếu cũng tham gia cuộc thi Hương lần trước, hơn nữa còn dễ dàng qua cửa, mặc dù thứ hạng cao, làm cho ân sư Bùi lão gia tử sau khi nhìn bài thi của , dùng thước hung hăng dạy dỗ thằng nhãi con biết nông sâu này, nghĩ tới đây, Lý nhị thiếu trong nội tâm khỏi nhiều lần cảm khái.

      Nhớ lại lúc đó, Lý Dụ vừa chạy trước tránh né lão gia tử đuổi bắt, vừa hô, "Lão gia tử, ta đây là điệu thấp, điệu thấp!"

      Nghe được lời này, Bùi lão gia tử càng tức, "Tiểu tử ngươi từ có khi nào điệu thấp? Kéo bè kết phái, đánh nhau ẩu đả, việc gì cũng có phần ngươi, tại lại với ta cùng gia gia ngươi điệu thấp! Ta liền để cho ngươi điệu thấp, cho cái mông ngươi nở hoa!"

      Lý Dụ thấy lão gia tử tức giận, chạy nữa, đàng hoàng đứng chịu đánh, "Lão gia tử, lần này xác thực là ta lỗ mãng, lần sau thi hội ta nhất định thi đỗ, lấy giải trạng nguyên về cho ngài."
      KhaiDoanh_347, Nhiên Nhiên, midnight31 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      tại sao vương thị ko thích tô nhược tuyết vậy cà? to nhược tuyết chắc cũng trong sinh rồi. chắc xảy ra chuyện gì đó giửa tô nhược tuyết và khánh trạch, tác giả chắc bật mí cho xem chứ nhỉ.
      cass_moon3010 thích bài này.

    3. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Mình chưa đọc hết truyện, edit đến đâu đọc đến đó để giữ hứng thú. Mà khương khánh trạch cũng trọng sinh đó bạn, mình nghĩ kiếp trước kkt sau khi lấy tô nhược tuyết còn có thiếp nên tnt kiếp này mới hối hận. vương thị là do cảm thấy tính tình tnt thích hợp với việc hậu trạch (mấy chương trước đã nói). Có lẽ do tô phụ là người chung tình nên tnt chịu ảnh hưởng chấp nhận được việc chung chồng.
      Chắc tác giả sẽ nói rõ trong mấy chương tới ^^! Cùng chờ nhé.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      uhm ... ô khương khánh trạch củng trọng sinh, càng ngày càng có nhiều truyện 2,3 người trọng sinh ha. thanks cass nhiều nha. đè ra hun. chụt chut moah moah
      cass_moon3010 thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 25: Gặp mặt tình địch.

      Edit: meowluoi.

      Nghe lời này, Bùi lão gia đánh, lúc trước làm trao đổi, lão Lý tới dạy Bùi Hạo võ công binh pháp, mang nhị tiểu tử nhà mình tới làm đệ tử của Bùi lão gia, Lý Dụ thiên tư thông minh, mặc dù hơi bướng bỉnh, nhưng vẫn có thể xem là có tài, Bùi lão gia bị đại tôn tử nhà mình đả kích nên còn lòng tin, niềm tin với Lý Dụ ngày càng bành trướng.

      Theo thời gian trôi qua, Bùi lão gia coi Lý Dụ như hài tử mình mà dạy bảo, đối với cùng kỳ vọng rất cao.

      Vì con đường làm quan của Lý Dụ, lần thi Hương này Bùi lão gia sớm nghĩ đến kết quả, nếu tất nhiên đứng đầu danh sách, lại nghĩ tới lúc thi tiểu tử này giấu giếm thực lực của mình, trò đùa như thế, Bùi lão gia đương nhiên rất thất vọng.

      Bùi lão gia thầm thở dài hơi: “ tại ngươi có chủ ý, ta cũng miễn cưỡng ngươi, chỉ cần trong lòng ngươi hiểu là được.”

      xong, lão gia tử xoay người rời , khiến Lý nhị thiếu ê ẩm trong lòng, mặc dù có dự định của mình, nhưng bởi vì trưởng bối mình mến, trong lòng Lý Dụ cũng chịu nổi.

      Bởi vì lần tế bái này mừng Khôi tinh, Bùi lão gia là Thái phó tiền nhiệm, tất nhiên có người mời, lần này Lý nhị thiếu làm lão gia tử mất mặt, vốn muốn đến, nhưng chịu nổi gia gia phá hủy nhà mình! Cho nên, trước khi , Lý Dụ kéo Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh cùng nhau đến, huynh đệ để làm gì, thời khắc mấu chốt cùng nhau chặn họng súng!

      Đến Tam Nguyên lâu, người càng ngày càng nhiều, lầu dưới càng ngày càng ầm ĩ, bọn Bùi Hạo muốn xuống dưới hàn huyên, liền đợi ở Hải Đường các nhàm chán, chỉ đợi canh ba buổi trưa nghi thức bắt đầu, tế bái xong ba người bọn họ liền tránh .

      Bùi Hạo càng đợi càng thấy nhàm chán, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe ngựa ba tỷ muội Tô Nhược U và Khương Ngọc đến.

      Bùi Hạo nhìn người trong lòng dịu dàng thướt tha từ xe ngựa xuống, nụ cười giống như hoa nở nở rộ trong nháy mắt! Ánh sáng tập trung vào mắt, dường như tháng bảy nắng gắt, ánh sáng làm mắt mở ra được.

      Cuối cùng ta cùng đợi được! Ông trời quả nhiên ưu ái ta!

      Lý nhị thiếu bên cạnh và Đới tam thiếu nhìn nhau, vận khí của thằng nhãi này nên trái ngược như vậy! Việc này bảo bọn phàm tu tục tử như bọn họ sống thế nào đây?

      “Lão nhị, còn nhanh bảo chưởng quầy an bài, sững sờ ở chỗ này làm gì!”

      Thiệt là! Bình thường rất cơ trí, sao lúc mấu chốt lại như vậy! Việc này liên quan đến chung thân đại của Bùi Hạo, vẫn có ánh mắt tí!

      Bùi Hạo ghét bỏ dùng ánh mắt bất mãn công kích, trong lòng Lý Dụ tăm tối thở dài hơi, ai bảo là ông chủ phía sau Tam Nguyên lâu chứ? Ai bảo lúc trước mắt bị mù mới nhận Bùi Hạo làm lão đại? Haizz, nhiều lệ lại rơi!

      Lý nhị thiếu đau khổ phân phó gã sai vặt bên cạnh dặn dò chưởng quỹ Tam Nguyên lâu, mang Tô Nhược U đến an bài cách vách Hải Đường các.

      Lát sau, tiểu nhị trong tiệm liền dẫn Tô Nhược U tiến vào Phù Dung các bên cạnh Hải Đường các, chỉ thấy sau khi vào cửa, nhìn thấy bàn tròn lớn có thể mười người ngồi, trong phòng còn có chiếc giường thấp, dùng màn lụa ngăn cách, bên cạnh còn bày dụng cụ đánh cờ, trong khí có mùi hoa phù dung nhàn nhạt, trong phòng các đồ vật trang trí đều dùng hoa phù dung làm chủ, người thiết kế gian phòng này rất dụng tâm, cả căn phòng yên tĩnh tràn ngập vẻ đẹp dịu dàng nữ tính.

      “Chỗ này quả tệ, ông chủ rất biết cách thưởng thức!” Tô Nhược Nhị chú ý, nhưng mà có thể nhận được lời khen ngợi ngày hôm nay của nàng rất khó.

      “Nhị tỷ tỷ, tỷ cần nhìn những thứ này, tế bái sắp bắt đầu, chúng ta mau xuống !”

      Sau khi vào cửa, Khương Ngọc liền nhìn cách bài trí trong phòng, ca ca bận, nàng muốn đến quấy rầy, chưa uống xong bình trà nghi thức bắt đầu rồi, nàng nóng lòng muốn xem náo nhiệt.

      “Tiểu Ngọc, muội cần giục, chúng ta đến nơi rồi, cần vội.”

      Tô Nhược Nhị vừa mới xuống xe ngựa, vất vả lắm mới thở được, lát nữa xuống dưới lầu, người nhiều như vậy, lại thở nổi, nàng muốn thoải mái xuống.

      Khương Ngọc tràn đầy năng lượng lo lắng, sao có thể vội chứ, đến rồi còn qua đó, nàng sốt ruột!

      Thấy bộ dáng nàng khắc đều ngồi yên, Tô Nhược U đành lòng : “Ngọc nhi, muội ngồi xuống uống chén trà trước rồi chúng ta , vừa rồi chưởng quỹ tửu lâu này phải cho chúng ta ngồi lại đây sao? Chúng ta cần vội, lúc này dưới lầu rất loạn, chúng ta cũng làm được gì.”

      Kỳ Khương Ngọc cũng hơi mệt mỏi, giữa trưa mặt trời độc nhất, vừa rồi mặc dù ngồi xe ngựa có phơi nắng nhưng cũng hơi nóng bức, nhưng mà trong lòng nàng muốn xem náo nhiệt, lúc này nghe Tô Nhược U , cảm thấy khát nước, vội vàng nhận chén trà Tô Nhược U đưa tới uống ngụm, chỉ cảm thấy chưa hết khát, uống tiếp hai chén nữa, bỏ chén xuống: “U tỷ tỷ, chúng ta thôi.”

      Động tác này của nàng làm ba tỷ muội Tô Nhược U buồn cười, thấy thời gian cũng còn nhiều, mới xuống.

      Tiểu nhị tửu lâu dẫn các nàng đến bên trái đại sảnh lầu , bên trong có rất nhiều bình phong dài và đẹp dựng đứng, sợi đó rất mỏng, người ngồi sau tấm bình phong có thể thấy tình cảnh ngoài đại sảnh, sau tấm bình phong dài là ba tấm bình phong chia cách thành bốn gian.

      Tổng cộng hai bên trái phải có mười bình phong vây lại, cho người xem dùng, hàng năm tiết Khất Xảo chỗ ở Tam Nguyên lâu đều bị người ta đặt trước, nếu như phải vì năm nay Lý Dụ muốn tham gia tế bái, bảo chưởng quỹ để lại chỗ, Tô Nhược U và mọi người có chỗ dễ dàng như vậy sao.

      Khi Tô Nhược U và đám người ngồi vào chỗ của mình, Bùi Hạo cũng tới mật thất đại sảnh lầu , chỗ ngồi đại sảnh nhường cho Tô Nhược U, có nghĩa là Bùi Hạo có chỗ để ngồi.

      Nếu Tam Nguyên lâu thuộc sân của Thiên Cơ Đường, tất nhiên có chỗ quan sát nghe trộm, lúc này ba người Bùi Hạo, Lý Dụ và Đới Xuân Vinh vào bên trong nơi này, trong đó có người chuyên ghi chép tin tức, bản thân tự phán đoán, ghi chép lại, khó trách có người phán đoán sai lầm, mỗi lần làm nhiệm vụ ghi chép có ba người.

      Ba người ghi chép làm như nhìn thấy ba người Bùi Hạo tiến vào, lòng quan sát, cẩn thận lắng nghe, bút trong tay ngừng viết.

      tệ đâu, lão nhị.” Bùi Hạo hiếm khi khen ngợi .

      Lý Dụ chắp tay : “ dám nhận, cần phải như vậy.”

      Khóe miệng khẽ nhếch vẻ mặt đắc ý ràng là kiêu ngạo!

      Lười phản ứng lại với Lý nhị thiếu, Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh tự đến trước bàn ngồi xuống.

      Lý nhị thiếu vội vàng chạy tới ngồi xuống, Đới Xuân Vinh câu: “Nhị ca, thời gian sắp đến, huynh còn lộ diện thích hợp lắm.”

      Cái mông Lý nhị thiếu vừa ngồi ghế, nhịn được muốn tục, số mệnh của là gì thế! vất vả muốn tận mắt nhìn náo nhiệt của lão đại , còn chưa nhìn được gì đâu!

      thế giới này chuyện đau khổ nhất chính là truyện cười của Bùi Hạo đều bày ra trước mắt , lại được thưởng thức!!!

      Trong lòng im lặng cười nhị ca, Tam thiếu rất khoái trá!!

      Trong khi Lý Dụ oán niệm, tế bái Khôi tinh đúng giờ cử hành, Bùi Hạo nghiêng đầu nhìn vài lần, ừm, lão gia tử nhà trước sau như hơi thở nho nhã, ách, nhìn tiểu bạch kiểm dẫn đầu coi như là đại cữu , chán ghét, ách, hàng thứ ba bên phải có phải là cữu cữu , ừm, khí chất tệ, tốt lắm, còn gì để nhìn, chuyên tâm nhìn tiểu nương nhà .

      Tô Nhược U và những người khác giống nhau, lúc này nhìn buổi lễ tế bái nghiêm túc, chỉ thấy bên trong phòng khách treo sao Khôi, cao mười mét, rộng năm sáu mươi cm, xung quanh là màu xanh, gấm hoa đen, bên tay trái là sợi dây màu hồng, tay phải là bút đỏ, tế phẩm hương án - - đầu dê được nấu chín, bó hoa hồng giấy để trong mâm xếp ở giữa trung tâm, các tế phẩm như trà rượu bày hai bên, Khương Khánh Trạch và Khương phụ đều ở trong đó, quỳ lạy rất thành kính.

      Nhìn cữu cữu mình và biểu ca lớn lên cùng nhau từ , trong lòng Tô Nhược U hy vọng con đường làm quan của bọn họ rộng mở.

      khắc sau buổi lễ kết thúc, các văn nhân chí sĩ tham gia tế bái lần này ngồi vào vị trí ăn liên hoan.

      Sau khi buổi lễ kết thúc Tô Nhược U liền quay trở lại lầu hai Phù Dung các, phái gã sai vặt theo bên người xuống đại sảnh đưa tin cho cữu cữu và biểu ca, báo bọn họ đến.

      Lát sau gã sai vặt liền trở về, đại công tử mời biểu tiểu thư Tô Nhược U ra phía sau hậu viện Lệ Hoa Uyển thương lượng, Tô Nhược U nghĩ kĩ lát, đếm xỉa ánh mắt Tô Nhược Tuyết đồng ý và Tô Nhược Nhị hoài nghi do dự, liền theo gã sai vặt .

      Nếu như biểu ca vì Nhị muội kia chạm vào cái đinh, tìm đến nàng giúp, nàng muốn nhìn xem muốn như thế nào. Hơn nữa, cái gì nên tới, trốn cũng được phải sao?

      Gã sai vặt mang Tô Nhược U tới bên trong Lệ Hoa Uyển, phía trước chỉ chỉ, “Đại tiểu thư, công tử ở trong đình Lê Lạc, tiểu nhân lui xuống trước.”

      Xa xa nhìn sang, xung quanh toàn cây xanh, nam tử toàn thân màu xanh áo choàng cùng màu đứng trong đình, mặc dù Tô Nhược U cảm thấy có gì đó đúng, nhưng dù sao cũng tin tưởng Khương Khánh Trạch, nghĩ nhiều trực tiếp qua.

      Khi Tô Nhược U đến gần, mới phát người đứng trước mặt phải là Khương Khánh Trạch, trong lòng hơi tức giận, biểu ca rảnh rỗi, nhìn xem, lúc này còn có tâm tư quan tâm chuyện của người ta, nhưng ra cũng hẳn là người xa lạ, thầm than tiếng, “Từ đại ca tìm U nhi lại đây, có chuyện gì thế?”

      Lúc này trong lòng Từ Thanh Hàn lo lắng, lần này buồn bã cầu xin người khác, tại gặp được nương nhớ mãi quên, giống như trộm cắp, có cảm giác xấu hổ, nhìn thiếu nữ duyên dáng kiều trước mắt, Từ Thanh Hàn giữ vững bình tĩnh.

      “U muội muội…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :