1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thời gian đẹp nhất đều cho em - Đường Dao ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Chắc là có lần sau (2)

      "Lục — Tác — Viễn, cậu — xong — rồi!"

      Lời của chưa xong, Đào Nhiễm lớn tiếng cắt đứt : "Cậu còn thích người ta, thích người ta cậu lấy mình so sánh với ấy làm gì? Cậu là. . . tự ti sao?"

      "Mình đâu có!" Lục Tác Viễn lắc đầu phủ nhận, gương mặt lại hơi ửng đỏ, giống như cảm giác bị đâm trúng tâm tư như vậy, đúng là vô thức so sánh.

      "Cắt — mình còn biết cậu sao, phải cậu thích kiểu người tài trí đẹp trai, nho nhã khiêm tốn, chính là thích khoản này của ấy có đúng hay ? Ở trước mặt mình còn giả bộ, thôi , cậu cũng biết lúc cậu vừa đến ấy mắt cũng sáng lên, nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người mà cậu để ý xuất , mình còn cảm thấy nên vẩy hoa ăn mừng thay cậu, phút cuối cùng, cậu lại tự mình tự ti hả?"

      Bưng cốc lên, Đào Nhiễm uống ngụm sữa tươi, thấm giọng cái, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Hơn nữa, cậu có chỗ nào tốt, đôi mắt với làn da trắng, từ là tiêu chuẩn của người đẹp! Là đệ tử ruột của danh họa thầy Lí Thạch Thư, chỉ cần điểm này thiếu người theo sau! Quốc hoạ, tranh vẽ, bên nào cậu tốt, nếu phải do thầy Lý cầu cao cậu sớm có thể mở triển lãm tranh bán lấy tiền." Miệng cắn bánh bao, vừa nhanh chóng bổ sung thêm câu: "Đúng rồi, cậu về rồi cầm bán lấy tiền, nhớ mời ăn cơm!"

      Lục Tác Viễn nhìn , khẽ nhếch miệng lên vừa định câu gì, sau khi người trong màn hình dừng lại chút lại tiếp tục: "Nghệ thuật có chuyên nghiên cứu, mình biết những thứ này, cho nên cậu hoàn toàn cần tự ti. Hơn nữa, cái gì gọi là có qua lại, phải các người gặp nhau đến ba lần sao. Cậu còn chưa trả áo, còn có lần thứ tư, cậu vừa đúng lúc có thể tiếng của mình tốt, nhờ ấy dạy thêm kinh nghiệm, nếu ta có trình độ chắc chắn từ chối cậu, sau đó cậu lại mời người ta ăn bữa cơm biểu đạt lòng biết ơn, phải thường xuyên qua lại quen thuộc sao! Dĩ nhiên, nếu như ấy từ chối cậu, hiển nhiên ấy thích mẫu người như cậu, hoàn toàn cần suy nghĩ đến chuyện sau này, chẳng qua mình cảm thấy khả năng này tương đối thấp. Về phần bạn , từ xa xưa, cậu chưa từng nghe câu có vợ chồng nào tan vỡ, chỉ có tiểu tam nỗ lực."

      xong, như ý thức được mình dùng từ đúng, dừng lại rồi lập tức sửa đổi: " đúng đúng, tình trạng hôn nhân của ấy là chưa cưới, lời này phải là, có góc tường đào nổi, chỉ có cái cuốc tốt. Cho nên, cậu là cạnh tranh công bằng! Phải làm cái cuốc chịu thua kém, biết ?"

      ". . ." Đầu Lục Tác Viễn hoàn toàn đầy vạch đen rồi, giống gì chứ.

      Nhìn người hào hứng bừng bừng trong màn hình, rất lâu sau, yếu ớt hỏi câu: "Đào Nhiễm, cậu ra nước ngoài học thiết kế, hay là nghiên cứu. . . tình ?"

      Theo sắp xếp của Đào Nhiễm, tình tiết sau đó chắc là bắt đầu ở cái áo kia, nhưng việc cũng được như thế.

      thế giới này, có loại dịch vụ gọi là — chuyển phát.

      Lục Tác Viễn lấy quần áo từ tiệm giặt quần áo lập tức liên lạc với Trình Mặc, vì sợ có thể phát sóng trực tiếp hoặc là ghi hình, gọi điện thoại mà gửi tin nhắn: "Tôi lấy quần áo của về, lúc nào rảnh?"

      Tin nhắn trả lời nhanh hơn so với tưởng tượng rất nhiều: "Tôi có ở Bắc Kinh, tuần sau mới trở về. giúp tôi gọi Thuận Phong chuyển nhanh đến đài, đồng nghiệp giúp tôi ký nhận." lát sau, lại gởi tin nhắn, địa chỉ, người nhận hàng, còn có hai chữ cám ơn.

      (*) Thuận Phong: hãng vận chuyển S.F.Express của Trung Quốc.

      Chưa tới tiếc nuối hoặc mất mác, Lục Tác Viễn gần như do dự tí nào liền bấm điện thoại gọi dịch vụ khách hàng của Thuận Phong, sau đó gửi quần áo của trong nửa giờ.

      Dĩ nhiên, có suy nghĩ đến lúc giao .

      Nhìn bóng lưng của nhân viên bưu kiện xa, nghĩ, câu chuyện kết thúc như vậy mới phù hợp với thực tế.

      Bởi vì là chủ nhật nên sau khi gửi áo có chuyện gì làm, suy nghĩ chút liền nhà sách.

      Chọn mấy quyển tranh quốc họa "Tứ Quân Tử", lúc xuống lầu nghĩ đến nay họ vẫn có đột phá trong phong cách nên quay trở lại giá sách chọn quyển “Tranh sơn thủy Trung Quốc”, lúc này mới đến quầy thu tiền.

      Từ lúc lên lầu chọn sách đến khi chỗ tính tiền, trước sau tốn tổng cộng tới ba mươi phút. phải là người làm việc lề mề, trước tới nay luôn là người thấy đúng làm, diennd.a nnl,equ,do.n điểm này, ngay cả ông cụ nhà họ Lục cũng có phong cách quân nhân của ông năm đó.

      Trả tiền xong, Lục Tác Viễn nhìn thời gian vẫn còn sớm nên quyết định đến Starbucks bên cạnh uống ly cà phê rồi mới trở về trường học. Lúc qua siêu thị đường, phát TV chiếu chương trình của CCTV. (Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thường được viết tắt là CCTV)

      Hình như bởi vì có quan hệ với Trình Mặc, gần như chú ý đến CCTV nhiều hơn chút. Liếc cái, tiếp, nhưng vừa qua mấy bước, ánh mắt chợt liếc về bóng dáng quen thuộc xuất trong màn hình, ngay lập tức dừng lại.

      ra là đưa tin cuộc họp báo cáo đầu tư quốc tế hằng năm rồi, khó trách mình có ở Bắc Kinh. Người trong màn hình mặc bộ tây trang màu đen phẳng phiu, rất lịch . cầm micro trong tay, phỏng vấn vị lãnh đạo giới kinh doanh của Thụy Điển.

      Đây là lần thứ hai nghe thấy tiếng , lưu loát chuẩn mực đến mức khiến nhịn được hoài nghi là từ bị đưa nước ngoài du học.

      Vì muốn xem xong cho nên vẫn đứng ở trước TV .

      Lúc nhân viên bán hàng nhiệt tình tới giới thiệu TV cho , xin lỗi cười, chế nhạo : " ra là tôi tới học trộm tiếng ." Sau đó, cho mình thời gian nhìn vẻ mặt của nhân viên bán hàng, lập tức như làn khói từ cửa siêu thị quẹo vào Starbucks.

      Gọi ly Latte va-ni thơm lừng như thường lệ. tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, tùy ý lật sách trong tay ra.

      Lúc mùi va-ni nồng nặc tản ra ở trong miệng, chợt nhớ đến ly cà phê sáng sớm lần trước Trình Mặc đưa cho hình như cũng là Latte va-ni.

      Hình như, rất trùng hợp.

      Nhưng, sao mình yên ổn lại nghĩ tới ?

      Nghĩ như vậy, suy nghĩ của biết tại sao lại nghĩ đến có kinh nghiệm xuất ngoại hay . Lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bắt đầu tra cứu baidu, kết quả mới nhập hai chữ "Trình Mặc", kết quả lựa chọn đầu tiên mà baidu tự động ra — Lâm Thư Phàm, bạn Trình Mặc.

      Lục Tác Viễn sững sờ, khỏi khẽ cắn vào ly nhựa, đầu ngón tay vừa bấm, vào trang.

      Hồi lâu sau, mỉm cười, chậm rãi nhấn quay lại từ khóa, cầm ly lên sung sướng uống ngụm lớn, trong lòng nhịn được căng lên, đầu năm nay tựa đề đăng quá nhiều, chỉ là quan hệ đồng nghiệp!

      Quả nhiên, người đẹp trai dễ dàng khiến người ta thèm muốn.

      Tỉ mỉ đọc xong lý lịch sơ lược của , phát mình đoán sai. Trong lúc học cũng có xuất ngoại, ngược lại tham gia tranh tài diễn thuyết bằng tiếng ngữ quốc tế. Sau đó công việc là MC tin tức tài chính và kinh doanh quốc tế, trước và sau đó từng phỏng vấn rất nhiều tinh giới kinh doanh nước ngoài, trong lúc đó hình như còn Cambridge học bồi dưỡng thêm.

      Khó trách có phong độ thân sĩ như vậy, ra nhận được hun đúc chân chính!

      Có lẽ là ban ngày, nội dung của baidu khắc sâu ấn tượng quá mức, khắc sâu nội dung ấn tượng của Baidu quá mức nên buổi tối ngồi máy vi tính, chợt hào hứng, do dự chút nào nhập tiết mục của trong khung tìm kiếm: “Nhân vật kinh tế toàn cầu”.

      Lúc sư tỷ Đàm Tĩnh trở về túc xá nghe thấy trong miệng huyên thuyên ghi nhớ tiếng .

      "Tác Viễn, em luyện tiếng sao?" Sư tỷ hỏi .

      "Dạ?" Lục Tác Viễn nhìn người phía sau, lại nhìn màn hình chút, con chuột nhấn cái lập tức tắt hình ảnh : "Sư tỷ, chị gọi em sao?"

      " có gì." Đàm Tĩnh cười cười: "Chị là em luyện tiếng sao. có gì, em tiếp tục , chị về lấy đồ rồi còn phòng vẽ tranh."

      Lục Tác Viễn nhìn bàn phím máy vi tính, nghĩ thầm, sao lúc nãy mình lại giống như có tật giật mình vậy chứ, bị sư tỷ nhìn cũng được, mình đóng màn hình làm gì? Sợ chị ấy nhận ra mình xem chương trình của Trình Mặc sao? Nhưng mà thấy rồi sao?

      dựa người về sau, thở phào hơi, cảm thấy mình thể giải thích được. Đứng dậy, rửa mặt.

      Lúc trở lại, ảnh đại diện của Đào Nhiễm vừa nhảy cái.

      "Lấy áo về chưa?"

      "Như thế nào, có gặp mặt ?"

      "Cậu có nhờ ấy dạy tiếng hay , ấy thế nào?"

      ". . ."

      "Người đâu rồi! ! !"

      Lục Tác Viễn lau nước mặt, tay gõ "NO". Đối phương cực kì chuyên nghiệp, lập tức trả lời lại: "Thất bại sao?"

      "Mình cầm áo gửi cho ấy, ấy có ở Bắc Kinh, tham gia họp báo cáo quốc tế hằng năm." Sợ Đào Nhiễm cẩn thận, nghĩ lệch quá xa, Lục Tác Viễn dám chậm trễ nữa, vội vàng giải thích với .

      "Cậu hỏi ấy sao?"

      "Là mình vô tình thấy TV." .

      Đào Nhiễm lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó tiếng vang lên bên tai cũng kinh ngạc: "Cho tới bây giờ người chỉ xem chương trình bong bóng xà phòng cũng có thể phát những thứ này? là quá thần kỳ! , có phải cậu điều tra ấy hay ?"

      . . . Lục Tác Viễn suy nghĩ chút, biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Sau đó còn chưa trả lời, đối phương trả lời thay : "Quả nhiên cậu làm chuyện này. Lục Tác Viễn, cậu thừa nhận , sống hai mươi mấy năm, rốt cuộc cây vạn tuế cũng nở hoa, xuân tâm động cái. Rất tốt, rất tốt, hai chị em chúng ta đều động tâm rồi, nếu mục tiêu xuất , chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ Tịnh Đế nở hoa!"

      *Tịnh Đế nở hoa ý chỉ tình duyên ngàn năm. Sen Tịnh Đế là loài hoa sen quý hiếm có hai bông nở cùng cuống, là biểu trưng cho thuần khiết, mau mắn và điềm lành, ít khi nở mà nở rất đẹp, vì ngày xưa dùng tiến vua nên có tên Tịnh Đế

      ". . ." Lại đến nữa, lung tung gì vậy?

      Lục Tác Viễn liếc ấy cái, lên tiếng.

      "Cậu đừng thừa nhận chứ, gần đây mình vì Henry nhà ta, cố gắng nghiên cứu sao trời, mình cũng thuận tiện giúp cậu nhìn xem, cậu là chòm sao bò cạp, nếu như chòm sao bò cạp mà ưa thích người là lên Google tìm kiếm tên đối phương; hai là Baidu tìm kiếm tên đối phương; ba là theo dõi các hoạt động của đối phương —"

      Lục Tác Viễn nghe, yên lặng so sánh, hôm nay quả làm những thứ này: "Bốn là gì?"

      "Google Earth, tìm địa chỉ đối phương. Cái đó. . ." Đào Nhiễm muốn lại thôi.

      "Gì?" Lục Tác Viễn hỏi .

      "Cho nên, MC Trình nghỉ ngơi ở đâu vậy?"

      ". . . . . ."

      Tác giả có lời muốn : Bạn của chòm sao bò cạp là màu đỏ tím đúng ?
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Chắc có lần sau (3)

      Buổi trưa mấy ngày sau, Lục Tác Viễn nằm ở ghế sa lon trong phòng khách nhà mình, chuyển kênh truyền hình, cuối cùng rốt cuộc lại trở lại tin tức CCTV.

      Lúc Lục Lập Chấn ra cửa thoáng nghiêng đầu nhìn con vùi sa lon chút, nghĩ thầm, kỳ lạ, con bé này lại có hứng thú với xu thế kinh tế quốc tế.

      Sau bữa cơm chiều, Lục Tác Viễn và ông cụ Lục chơi cờ vây ở phòng khách như thường lệ. Hai bên đến thời khắc chém giết mấu chốt, Lục Tác Viễn thấy mẹ Tô Niệm từ cầu thang xuống, tay cầm quân trắng giơ lên cao chợt bất động.

      "Ừ. . . Được. . ." Cho đến khi bóng dáng Tô Niệm biến mất ở phòng bếp, ngẩng đầu nhìn ông nội, làm động tác chọc cười rồi nhếch miệng cười rồi mới nhanh chóng đặt quân trắng xuống.

      "Ha ha, nghĩ tới nghĩ lui, xuống chỗ xấu nhất." Lục Tác Viễn cúi đầu nhìn, chậc, hơi mất hồn chút, vậy mà làm sai rồi.

      "CCTV có tiết mục nghệ thuật mới muốn ghi hình, mời mẹ con làm cố vấn." Ông cụ Lục khách khí chút nào mà ăn sạch đống lớn quân trắng của , nhìn ra tò mò của , chậm rãi giải thích cho .

      "Tiết mục về nghệ thuật gốm sứ sao ạ?" Tô Niệm là thầy dạy nghệ thuật gốm sứ, dĩ nhiên Lục Tác Viễn cho rằng như vậy.

      " phải, nghe là tiết mục mới về giám định và thưởng thức nghệ thuật, có thư pháp có hội họa, còn có thêu thùa gì đó, bao hàm rất rộng. Mẹ con hình thức rất mới lạ, hơn nữa hình như thầy Lý của con cũng nhận được lời mời."

      Lục Tác Viễn lại đặt quân cờ xuống, hỏi: "Ai dẫn chương trình ạ?"

      " biết." Ông cụ Lục suy nghĩ chút, phá vòng vây của : "Nghe vì để tiết mục có hiệu quả tốt mỗi chương trình chuyển người dẫn, luân phiên dẫn chương trình."

      "Luân phiên dẫn chương trình? Mỗi chương trình sao ạ?" Lục Tác Viễn nỉ non câu, đột nhiên nghĩ, biết ?

      Lúc Tô Niệm bưng trái cây đến đây chỉ nghe thấy hai ông cháu thảo luận người dẫn chương trình của CCTV, đặt đĩa đựng trái cây xuống, bà nhìn tình thế chiến cuộc thiên về bên, rất đồng tình vỗ vai của con mình: " Đồng chí Tiểu Lục, đường mênh mang lắm!"

      Đưa cho ông cụ Lục cây tăm cắm vào miếng táo, Tô Niệm ngồi xuống quan sát thế cờ. Ông cụ cắn miếng táo, hài lòng gật đầu cái: "Rất ngọt."

      Tô Niệm cười, lại đưa miếng cho Lục Tác Viễn, đáp: "Mẹ của Tiểu Dụ đưa tới."

      "Cám ơn mẹ." Lục Tác Viễn nhận lấy quả táo, tầm mắt vẫn dừng lại ở mặt mẹ Tô, sau đó rất thẳng thắn chứng thực: "Ông mẹ muốn cố vấn cho tiết mục nghệ thuật mới của CCTV sao ạ?"

      "Đúng." Tô Niệm gật đầu: "Thầy Lý của con là cố vấn tổ thư họa, mẹ là tổ nghệ thuật gốm sứ. Sao vậy, đột nhiên có hứng thú sao?"

      "Mới vừa nghe thấy mẹ gọi điện thoại, sau đó ông với con là mẹ nhận được lời mời của CCTV, là CCTV đó, cứ có cảm giác rất cao cấp." Lục Tác Viễn xong, mắt cong cong cười, dáng vẻ tò mò. "Ông còn MC phải là người?" Đặt quân cờ xuống, vội vàng lại cẩn thận hỏi.

      "Ừ, vì gia tăng độ chú ý cũng nâng cao sức nóng, mỗi lần phát sóng tiết mục điều MC tinh nhuệ mới, đồng thời dẫn bình luận tốt vào bằng máy. cách khác, tiết mục này chỉ biết đến là tiết mục tuyên truyền nghệ thuật văn hóa trong và ngoài nước, cũng là cuộc đua kỹ năng giữa những MC trẻ tuổi của CCTV. Đoán chừng rất đáng xem." Tô Niệm lại đưa miếng táo đến miệng , nhắc nhở : "Ông còn chờ con đặt cờ đấy."

      "A." Lục Tác Viễn quay đầu, liếc nhìn thế cờ, đầy trong đầu toàn là suy nghĩ về lời mới rồi của thầy Tô, vì vậy vội vã đặt cờ.

      MC tinh nhuệ mỗi chương trình, giống như chính là vậy. . .

      hồi lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng của ông cụ Lục lần nữa: "Vừa rồi là nước cờ dở! Con bé này, con nghĩ gì thế, có tệ nhất, chỉ có tệ hơn!"

      ". . ."

      Thứ sáu khi học, Lục Tác Viễn nghe thầy giáo lịch sử phát triển của thư họa ở bục, biết sao lại nghĩ tới chuyện Lí Thạch Thư muốn làm cố vấn tổ thư họa, dĩ nhiên sau đó nghĩ đến tiết mục kia, kế tiếp là Trình Mặc.

      Sau ngày thua cờ, hỏi mẹ Tô có biết những người dẫn chương trình hay , thầy Tô cười lắc đầu, tổ tiết mục này là cơ mật, cũng là mánh lới tuyên truyền tiết mục, phải trước tháng trước khi thu hình mới có thể công bố.

      vẫn còn ở châu Âu, cho nên, chắc là chưa có sao?

      Lúc hồi hồn, vừa lúc thầy giáo so sánh lịch sử phát triển thư họa trong và ngoài nước, ánh mắt lại như ngó chừng , Lục Tác Viễn chột dạ, vội vàng cúi đầu lật giấy.

      Khi học mất hồn nhớ , hình như có chút tội lỗi.

      Buổi chiều, họ luyện tập múa như thường lệ. Trải qua hướng dẫn và trợ giúp của học viện nghệ thuật nước ngoài, họ có thể hoàn thành động tác bố trí rất tốt rồi, nhưng vì hiệu quả của điệu múa, giấy vẽ quốc hoạ vẫn còn chút thê thảm nỡ nhìn như vậy.

      Lúc trở về ký túc xá, tâm trạng của mọi người có hơi sa sút, đường cũng gì, Lục Tác Viễn lòng nghĩ đến lúc này trở về còn có thể xem tin tức tài chính kinh tế buổi chiều nên khỏi nhanh chút.

      Cho đến khi Chương Lễ đuổi theo vỗ vai của , hỏi suy nghĩ gì, mới ý thức được mình lại mất hồn.

      Nghĩ gì đây? sững sờ, bị đáp án ở đáy lòng bay qua làm cho sợ hết hồn — ngày hôm trước, nhìn đài nước ngoài, cho nên mới vừa rồi là suy nghĩ hôm nay có thể cũng nhìn thấy hay . Dường như nghe tiếng giống như luyện tập múa, thành chủ đề mới trong sinh hoạt gần đây của .

      Bởi vì vừa đúng lúc đứng ở dưới đèn đường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khiến vẻ mặt kinh ngạc của lên rệt. ràng phải là chuyện lớn gì, lại vì mọi người dừng chân bao vây mà chợt cảm thấy chột dạ.

      " có gì." nhếch miệng chậm rãi cười cười, nghĩ thầm phải trả lời thế nào, chợt gập bụng lại: "Mình chỉ suy nghĩ, nếu, nếu chúng ta vẽ tranh sơn thủy nữa, chúng ta thử chút. . . tranh mực nước? Lấy mực xanh làm cây, sau đó lại vẽ đóa hoa sen. . ."

      Mới đầu, chỉ vì che giấu chột dạ của mình mà tùy tiện đại, nghĩ tới sau đó lại đâu ra đấy ràng như vậy: "Vừa vặn đường cong của lá sen có thể mượn điệu múa xoay tròn để hoàn thành, ra thể nước gợn và thể thủ pháp sơn thủy chúng ta luyện tập cũng tương tự, về phần hoa sen, chúng ta chỉ cần chuẩn bị chút màu hồng là được, bàn tay nghiêng ấn xuống có chút hình dáng rồi, hơn nữa có thể lấy cây bút vẽ nhụy, lúc cuối cùng khi kết thúc điệu múa. Có sắc thái, hình ảnh cảm giác lập tức xuất ."

      Đề nghị xong, nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ rồi tán đồng của mọi người, ít nhiều có chút giật mình. thích dối, lại nghĩ rằng vì dối lần đầu tiên, lại còn ra đề nghị hay.

      Bởi vì thảo luận ở đường, lúc trở lại ký túc xá tin tức buổi chiều của CCTV kết thúc.

      Màn hình TV lại dừng ở chương trình tài chính kinh tế của CCTV.

      "Biết em trở lại xem, nên chị mở ra giúp em trước." Sư tỷ Đàm Tĩnh vừa sắp xếp va li, vừa .

      "Chuẩn bị xa sao? phải chị tháng sau mới sao?" Tiết mục kết thúc, Lục Tác Viễn dứt khoát nằm úp giường. múa được vũ điệu này phải là mệt mỏi bình thường, rốt cuộc biết tại sao tiết mục của thế vận hội Olympic phải luyện tập cả năm.

      "Chị ra nước ngoài mình, em ở lại ký túc xá, tối ngủ có thể sợ hay ?" trả lời vấn đề của trước, ngược lại Đàm Tĩnh cười .

      Hai đàn chị khác phải tham gia tranh tài hồi hai tuần trước rồi, tại sư tỷ Đàm Tĩnh cũng . . . Lục Tác Viễn nghiêm túc suy nghĩ chút, vùi mặt ở trong gối ừm tiếng, phủ nhận, sau đó rất có "khí thế" mà : "Em chuyển về nhà ở."

      "Bởi vì ông Cố có sắp xếp khác cho nên hành trình thay đổi, cũng xế chiều hôm nay chị mới biết, may mà làm xong hộ chiếu từ sớm. . ." Lúc điện thoại của reo lên, vừa đúng lúc Đàm Tĩnh kéo khóa va li, giải thích với là sáng mai phải lên máy bay.

      Lục Tác Viễn lục lọi lấy di động, miễn cưỡng nhận máy, còn chưa kịp mở miệng ngáp cái.

      "A lô —" đạp giày chân ra, lật người cái, lập tức đổi thành tư thế nằm ngửa thoải mái.

      Giọng khàn khàn miễn cưỡng mang theo mỏi mệt, có vài phần thú vị của nũng nịu.

      "Chào buổi tối, bạn học Tác Viễn, là tôi, Trình Mặc." Đầu điện thoại bên kia dừng chút mới vang lên tiếng .

      giây kế tiếp, Lục Tác Viễn giật mình, vội ngồi bật dậy, sau đó, do động tác quá mạnh, đầu trực tiếp đụng phải thành giường. . .

      Sau mười mấy giây, đưa tay xoa đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng ong ong, da đầu cảm thấy đau.

      Cửa ban công giống như chợt mở ra, Bắc Kinh vào cuối thu, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, hình như sư tỷ lấy quần áo, trong miệng còn đến hành trình châu Âu với .

      lại cảm thấy đau đến muốn chảy nước mắt xuống.

      Sao mỗi lần gọi điện thoại cho đều chọn lúc nhìn màn hình cuộc gọi. Hít mũi cái, xoa đầu lại lặng lẽ nằm xuống, TV vẫn còn để ở tiết mục tài chính kinh tế.

      "Trình —" Lại hít mũi cái, mở miệng, rồi dừng lại rất nhanh, ra hai chữ "MC". Mắt liếc cửa, sư tỷ lấy quần áo vào.

      "Sao vậy?" Giọng của qua điện thoại nghe có chút gấp gáp.

      " có gì, đụng đầu thôi." Dừng hai giây, uất ức : " biết có trở nên ngu ngốc hay ?"

      Câu này xong, đầu điện thoại bên kia lại im lặng hồi.

      "Chắc ." Giọng trầm thấp truyền cảm vang lên lần nữa: "Tôi nhớ khi tôi thi thể dục cấp ba cũng vậy, bình thường có thành tích được tốt lắm, lúc thi thể dục chợt bạn học đập bóng vào, sau đó lập tức thi toàn đứng thứ nhất."

      " chứ?" Lục Tác Viễn nghe lại hào hứng.

      tiếng cười dễ nghe truyền đến, : "Lừa em đó. tại tốt hơn chưa?"

      "Đây là phương pháp dời lực chú ý sao?" lại xoa xoa đầu, ỉu xìu , "Nếu như đề tài chuyển trở lại có lẽ có ích." di.e,nđà nl.ê quuýđô.nNgụ ý rất ràng.

      Đối phương ừm tiếng: "Lần sau tôi lâu chút."

      "Hả?" Tiếng kéo ghế vang lên, Lục Tác Viễn nghe , vội vàng hỏi lại, nhưng đối phương cũng có lặp lại. Hai người đều gì, khí lập tức hơi kỳ lạ.

      lát sau, Lục Tác Viễn cảm thấy đầu còn đau như lúc nãy nữa mới nhớ tới tìm mình chắc là có chuyện, cũng rất nghiêm túc mở miệng hỏi : " trễ thế này, tìm tôi có việc gì sao?"

      Trình Mặc phản ứng hơi chậm, giống như là suy nghĩ chuyện gì, dừng hồi mới trả lời : "Lúc nãy là muốn với là đồng nghiệp của tôi lấy được áo, kết quả lại hại bị tai bay vạ gió, suy nghĩ phải bù đắp lại lỗi lầm như thế nào."

      " cần đâu." Lục Tác Viễn cười ha ha, phản ứng kịp: "Nhưng đúng, phải áo gửi ra ngoài phải rất lâu sao?"

      "Hôm nay đồng nghiệp của tôi mới vừa với tôi là nhận được. . ." Dừng lại lát, loáng thoáng nghe được hỏi gì đó, sau đó tiếng của mới vang lên ràng ở đầu điện thoại bên kia: " ra là ấy tạm thời làm chương trình ở Hongkong, đoán chừng áo của tôi vẫn để ở trước đài rồi." xong, chợt rất chân thành câu "Cám ơn".

      Lục Tác Viễn bị vẻ trịnh trọng của làm cho biết làm sao tiếng của sư tỷ Đàm Tĩnh chợt vang lên: "Tác Viễn, thuốc mỡ em đưa cho chị mang hình như là toa thuốc, đoán chừng mang được."

      "Chờ chút." vào điện thoại câu, quay đầu hỏi sư tỷ, Đàm Tĩnh ngồi xếp bằng ở ghế, ôm máy vi tính tra tài liệu.

      " được, vậy coi như xong." dám để cho Trình Mặc đợi quá lâu, chỉ câu, lại cầm điện thoại di động kề bên tai.

      Ai ngờ, đột nhiên người bên kia điện thoại hỏi: "Là toa thuốc gì vậy?"

      ậm ờ là thuốc mỡ chống nắng trị viêm da, ai ngờ Trình Mặc cũng rất cố chấp hỏi tên đầy đủ, cũng có lẽ có biện pháp mua giúp .

      "Coi như là đền bù hại đụng đầu thôi." còn chưa kịp gì, liền gõ thước tay trước.

      *gõ thước tay có nghĩa để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì quyết định

      Lúc cúp điện thoại, phát số điện thoại trò chuyện là chuỗi số điện thoại nước ngoài xa lạ.

      Nhìn dãy số, lần này phải là thuận miệng đó chứ?
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Được cảm ơn lần thứ hai (1)

      Lúc Lục Tác Viễn tỉnh dậy là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, vô thức đưa tay sờ đầu, dường như hết đau. Lật người, nhìn bốn phía, sư tỷ rồi.

      Khi mặc quần áo, nhìn vẻ mặt mình vẫn bối rối như cũ, nhịn được tự hỏi là vì luyện tập quá mệt mỏi hay là vì cảnh trong mơ quá đẹp, cho nên đồng hồ báo thức reo mà cũng thức dậy đưa sư tỷ chuyến?

      Đặt đồng hồ lên giường, dĩ nhiên có thể bỏ qua bữa sáng. Sau khi chậm rãi ăn bữa cơm trưa, phòng vẽ tranh ngay.

      Lúc điện thoại của Dụ Hoài Húc gọi đến, vừa lúc phác họa xong.

      "Phát nơi rất thú vị, có muốn cùng xem chút hay ?" Bên tai trừ lời của còn có tiếng ồn đường lớn, tiếng bài hát hết sức quen thuộc với trường học của truyền đến từ cửa tiệm.

      " cũng đến đón tôi rồi, tôi còn biết xấu hổ sao, đây chẳng phải cho lão nhân gia mặt mũi rồi. Chỉ là —" Lục Tác Viễn cố ý kéo dài giọng điệu, bắt đầu dọn dẹp hộp màu: "Bây giờ tôi ở phòng vẽ tranh, phải trở về ký túc xá thu dọn đồ trước, lúc trở về phải đưa tôi về nhà."

      Đối với Dụ Hoài Húc, từ trước đến giờ đều cầu hợp lý hợp tình.

      "Mẹ là mẹ em tuần này em trở về nhà, tại sao lại đổi ý rồi hả?" tiếng sột soạt truyền đến, lại biến mất rất nhanh, giống như là lật báo.

      Lục Tác Viễn ra phòng vẽ tranh, khóa cửa: "Cuối cùng sư tỷ cũng châu Âu tham gia hội nghị trao đổi rồi, muốn ở ký túc xá mình."

      "Vậy chẳng phải là em muốn chuyển chỗ sao?" Dụ Hoài Húc cười tiếng, thuộc thói quen xấu của như lòng bàn tay, rất tự giác hỏi : "Vậy lái xe đến dưới ký túc xá của em nhé?"

      "Đừng, tuyệt đối đừng đến!" Lục Tác Viễn vội vàng ngăn lại: "Xe thể thao BWM kia của lại đến dưới ký túc xá của bọn em, đoán chừng trong sạch của bản nương lập tức bị mất hết, cũng cần ra cổng trường, khẳng định có thể thấy tin tức XX được bao nuôi ở diễn đàn trường. . ."

      Dường như Dụ Hoài Húc nghe thấy chuyện cười siêu cấp khôi hài gì đó, tiếng cười sang sảng liên tục được vang lên ở đầu điện thoại bên kia: "Lục Tác Viễn, phải từ em ăn cơm của nhà lớn lên sao, dù bị thành bao nuôi cũng đâu có quá đáng chứ?"

      ". . ." Cái này đúng là thể chối cãi.

      nghẹn lời, liếc mắt nhìn khí.

      Cười xong, Dụ Hoài Húc rất nghiêm chỉnh hỏi : "Hôm nay lái xe xe thể thao, Q7 màu đen, có muốn vào hay ?"

      Lục Tác Viễn suy nghĩ chút, vẫn từ chối.

      Kết quả lúc thu dọn xong đồ xuống lầu, Dụ Hoài Húc vẫn đầy ý cười xuất tại cửa ký túc xá của họ.

      Cuối tuần nên sân trường cũng có nhiều người, hai người đường từ ký túc xá tới cổng trường học, cũng gặp phải người quen nào, ngược lại nhìn thấy nhiều người cầm gậy chụp ảnh mình thích xung quanh.

      "Trường học các em còn có cảnh đẹp gì mà biết sao?" Dụ Hoài Húc đưa cánh tay nhàn rỗi kia ra lấy lá vàng vừa vặn rơi xuống .

      Lục Tác Viễn dừng lại, liếc nhìn chiếc lá trong tay , chu mỏ cái, cười: "Thành phố Bắc Kinh này cũng phải là nơi ràng, trường học của em có gì chứ? Đoán chừng chỉ muốn chụp ảnh để lấy cảnh thôi, khoan hãy , phong cảnh mùa thu ở trường học của em ra rất có cảm giác đó."

      Dụ Hoài Húc nhún vai bày tỏ có hứng thú gì, liếc mấy người kia xa, chỉ câu " thú vị".

      Xe dừng có hơi xa cổng trường, Lục Tác Viễn cầm túi lớn túi leo lên xe, thở hổn hển, nhịn được oán trách: " phải lúc mới tới nhìn thấy rất nhiều có thể chỗ đậu xe sao, sao mà dừng xa — như — này?"

      "Tổ tông, phải em với là sợ bị hủy trong sạch của em sao?" Động tác cài dây an toàn của Dụ Hoài Húc dừng chút, quay đầu lại dùng giọng điệu kì quặc có "ý tốt" nhắc nhở .

      Lục Tác Viễn co lại ở chỗ ngồi cười ha ha, trừng mắt liếc cái, nghĩ thầm ràng chính là cố ý: "Em đâu biết đến chứ, tự nhiên lại dừng xa như vậy. . . Ôi chao, haizz, ôi, làm gì thế —"

      còn chưa kịp phản ứng đầu liền ăn cái "cốc đầu", giây kế tiếp, cả khuôn mặt lại bị cái mũ trực tiếp trùm lên.

      "Đây là trừng phạt vì em dám hoài nghi ."

      Xe khởi động.

      "Viễn Viễn." biết sao, lại gọi .

      "Hả." Lục Tác Viễn phòng bị nhìn .

      " hôm nay em ăn mặc rất xinh đẹp hay ?"

      "Coi như là đánh em cái, lại thưởng em quả táo ăn hả?" nâng cái mũ, tức giận hỏi.

      "Hôm nay trang phục của cũng tệ chứ?"

      "Tạm được, sao vậy, muốn em khen sao?"

      Hồi lâu, Dụ Hoài Húc mới trả lời : " cần, chỉ đột nhiên cảm thấy có hơi đáng tiếc, rất lâu rồi chúng ta có chụp hình cùng nhau nhỉ?"

      "Thần kinh." Lục Tác Viễn quay đầu cười với câu, chân duỗi cái dẫm vào tờ báo.

      "Báo theo dõi kinh tế?" tự mình nhặt lên: "Khó trách lúc nãy em nghe được tiếng lật báo."

      Dụ Hoài Húc liếc cái, kiêu căng cười cười: "Hết cách rồi, lĩnh giáo qua tốc độ thu dọn đồ đạc nhanh như rùa của em từ lâu rồi, cho nên trước đó mua để giết thời gian ."

      bĩu môi, quan tâm đến lời hài hước của : "Nhìn mấy thứ sâu xa như vậy cảm thấy. . ." Lật báo, lời của khẽ dừng chút: " cảm thấy nhàm chán chứ?"

      Dụ Hoài Húc nghiêng đầu nhìn cái, ánh mắt của dừng lại ở diễn đàn tài chính kinh tế: " nhìn ra, em cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với kinh tế Bắc Âu."

      đâu cảm thấy hứng thú với kinh tế Bắc Âu, chỉ chợt nhìn thấy tên của , sau đó trong đầu lại lên những hình ảnh đứt quãng trong mơ: dắt tay của , hình như hai người thảo nguyên. . .

      "Khụ khụ." Lục Tác Viễn hắng giọng cái, vội vàng thoát khỏi hồi tưởng. Nhìn người bên cạnh, chợt hỏi rất nghiêm túc: ". . . từ đến lớn, có thầm mến ai hay ?"

      Đèn đỏ, xe dừng, Dụ Hoài Húc vừa đúng lúc uống ngụm nước vào trong miệng, sau đó — trực tiếp phun ra.

      "Em cảm thấy thầm mến người nào?" Có lẽ là bị sặc, mặc dù xe tiếp tục đường nhưng hiển nhiên cảm xúc của tài xế có hơi ổn định.

      "Cho nên em tò mò đó?" Lục Tác Viễn quyết định vuốt đuôi, mặt nịnh hót nhìn Dụ Hoài Húc: "Từ đến lớn em nhận bao nhiêu thư tình thay đó, thể thỏa mãn chút xíu lòng hiếu kỳ của em sao?"

      Bên trong xe an tĩnh trong chốc lát, Dụ Hoài Húc mới mở miệng, giống như trải qua suy nghĩ cặn kẽ: "Hình như có." Đại khái cảm thấy đến nơi, ấy tự mãn bổ sung: "Viễn Viễn, em cảm thấy cũng cần thầm mến người khác sao, ưu tú như vậy, xuất chúng như vậy , điển hình của con nhà giàu đẹp trai, đứng trong đám người tuyệt đối là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối cần nhìn lại sao!"

      "Tự kỷ tuyệt đối!" chút khách khí tặng thêm câu.

      xong, nghĩ, dù Trình Mặc cũng có thể được gọi là con nhà giàu đẹp trai, cho nên, người quay đầu nhìn cũng rất nhiều sao?

      Dụ Hoài Húc khịt mũi cười ra tiếng cắt lời : "Cho tới bây giờ, có người đẹp nào đuổi kịp, chỉ có em là nhìn chướng mắt."

      "Vậy nếu như phụ nữ theo đuổi . . . nghĩ sao?" Do dự chút, lại hỏi.

      "Viễn Viễn, phải em muốn thổ lộ với đường cao tốc này chứ?"

      Lục Tác Viễn liến nhìn phong cảnh hai bên chạy ngược về phía sau, rốt cuộc nhịn được trả lại hai chữ —

      " cút!"

      Dụ Hoài Húc đưa về đến nhà hơn chín giờ tối rồi. Trăng thanh gió mát, đèn cửa nhà sáng rỡ, ràng là giữ lại cho .

      Mở cửa vào, phòng khách chỉ còn chiếc đèn, sôi nổi giống thường ngày. Ngược lại đèn phòng sách sáng rỡ. Rót chén nước, đẩy cửa vào, phát bậc thầy Tô sắp xếp tư liệu.

      "Mẹ, con về." bưng chén nước đến gần, nhìn bàn đầy hình ảnh và bản thảo nghệ thuật gốm sứ, nhịn được hỏi: " trễ thế này, mẹ chuẩn bị suốt đêm sao?"

      "Đây phải là thuận tiện chờ con sao? cưỡi ngựa với Tiểu Dụ rồi hả?" Tô Niệm hỏi .

      Lục Tác Viễn gật đầu chút, "Phong cảnh chỗ đó vô cùng tốt, mai gọi thêm ông và ba nữa, chúng ta cùng ."

      "Được." Tô Niệm gật đầu, xoay người đặt chồng tài liệu được sửa ở góc phải bàn lên giá sách.

      "Mẹ, sao mẹ lại muốn sắp xếp tài liệu vậy?" Đến gần, tựa bên bàn học tò mò hỏi.

      "Ngày mai phải gặp tổ phụ trách tiết mục của CCTV, cho nên chuẩn bị tài liệu bọn họ có thể cảm thấy hứng thú chút. đồng ý làm cố vấn cũng thể lừa gạt người ta chứ."

      Lục Tác Viễn gật đầu chút, miệng như quét đầy mật : "Đúng vậy, đúng vậy, từ trước đến giờ bậc thầy Tô nhà chúng ta đều là người chuyên nghiệp nhất."

      Tô Niệm khỏi bị chọc cho cười: "Mấy ngày thấy, công lực nịnh bợ lại tăng lên."

      "Đúng vậy, đúng vậy." Lục Tác Viễn ra sức mà gật đầu, cười hắc hắc, lại uống ngụm nước rồi chuẩn bị lên lầu, lại bị Tô Niệm gọi lại.

      "Tuần này ông Thiên Tân rồi, vừa đúng lúc trong nhà dì Trầm có việc cũng xin nghỉ, ba con châu Úc rồi, cho nên —"

      "Cho nên ngày mai trong nhà có ai?" Khó trách hôm nay trong nhà vắng vẻ như thế, sau khi Lục Tác Viễn phản ứng nhịn được gào thét: "Vậy ngày mai con ăn gì?" Người xem thức ăn là trời.

      "Đến nhà Tiểu Dụ ăn ."

      "Con muốn." Lục Tác Viễn bật thốt lên, cau mày nhìn bậc thầy Tô, nghĩ thầm khó trách Dụ Hoài Húc mình là được nhà họ Dụ bọn họ bao nuôi. Hôm nay mới , chẳng lẽ ngày mai lại làm vậy? được, như vậy, quay đầu lại nhất định bị chỉ vào lỗ mũi mà cười.

      Tô Niệm đặt mấy tờ giấy vào trong cặp hồ sơ, lên trước tắt đèn: "Vậy ngày mai con ở nhà tự mình nấu mì ăn?"

      Hai người trước sau lên cầu thang, Lục Tác Viễn nhìn về cửa phòng sách phía dưới lầu, chợt nghĩ đến điều gì đó. "Mẹ, mẹ . . . ngày mai mẹ phải đến CCTV sao?"

      "Đúng, đến về tiết mục “Ước hẹn nghệ thuật”."

      ". . . Vậy mẹ, vậy mẹ có thể. . . mang con CCTV. . . ăn chực. . . hay ?" Hồi lâu sau, chậm rãi hỏi câu như vậy, đến tiếng cuối cùng vì nắm chắc nên gần như là rất nhàng.

      Mục đích của rất đơn giản, rất đơn giản, ngừng khuyên mình, chỉ muốn tự làm cơm mà thôi!

      Ngoài dự liệu của Lục Tác Viễn, bậc thầy Tô ngẫm nghĩ chút, đồng ý cầu của . "Mượn cơ hội này để mọi người quen biết con chút, cũng rất tốt."
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Được cảm ơn lần thứ hai. (2)

      Ngày hôm sau, lúc nhân viên làm việc dẫn đến phòng họp , Lục Tác Viễn hơi lo lắng gặp được Lí Thạch Thư. Nghĩ tới mình vẫn nợ bản vẽ với thầy Lí, run rẩy muốn tránh sau lưng Tô Niệm. Kết quả lại bị chính mẹ mình trực tiếp đẩy tới trước mặt thầy Lí: "Hôm nay thầy Lí của con cũng ở đây."

      Tránh khỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn lên chào hỏi.

      Vốn tưởng rằng Lí Thạch Thư nhắc nhắc lại đôi câu, ai ngờ ông lại kéo tay của vui vẻ hớn hở cười lên: " đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đến đây, giới thiệu với mọi người, đây chính là học trò cuối cùng của tôi, cũng là thiên kim bảo bối nhà Tô, người bạn Lục Tác Viễn."

      Người bạn ? Lục Tác Viễn còn chưa hiểu tình trạng trước mặt bị mấy "người bạn già" vây lại, gì "vẽ như kỳ nhân", "người như tranh vẽ", nghe biết, chỉ có thể ngoan ngoãn giữ vững lễ phép mỉm cười.

      "Lúc nào đó để bạn nhà mọi người vẽ bức cho tôi, tôi cất giữ tốt." Người chuyện này là người có tiếng trong giới thêu thùa, mặc dù Lục Tác Viễn quen, nhưng biết ít nhiều, vài tác phẩm của ông ấy đủ nuôi sống mười mấy miệng ăn ở vùng núi nghèo cả đời.

      Hình như mọi người ngoài ý muốn việc xuất chút nào.

      Lục Tác Viễn biết nên gì, cửa phòng họp lại truyền đến tiếng động khác: "Xem ra hôm nay chúng ta nhất định phải tư lợi chút, chẳng may nếu vị thầy này chịu để lại tác phẩm gì đó buổi sáng chúng ta cũng thành tài phú rồi." Đẩy cửa vào là người phụ trách Tiền của tổ tiết mục cùng tổng giám Giang, là người đàn ông trung niên, hơi béo phì.

      Sau hồi chào hỏi giới thiệu, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

      "Xem ra là các vị dự thi MC của chúng ta đến." Giám đốc Tiền cười ha hả tới mở cửa.

      Cuối cùng tầm mắt Lục Tác Viễn cũng dừng lại ở người của người thứ ba vào.

      Người ở châu Âu xa xa vẫn còn gọi điện thoại với tối ngày hôm trước, người mà nửa đêm xuất ở trong mơ của , người khiến bộc phát suy nghĩ muốn thăm nơi làm việc của , cứ tự nhiên xuất ở trước mặt của như vậy sao?

      Lục Tác Viễn nhìn bọn họ tới, khách khí lễ độ chào hỏi với các bậc thầy, chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong. Là cảnh trong mơ quá chân thực, hay là thực tế quá mộng ảo?

      Hình như đổi kiểu tóc, gương mặt gầy hơn so với lần gặp trước, hay là bởi vì bộ tây trang màu tối mà mặc, có vẻ người gầy hơn rồi.

      Lục Tác Viễn nhìn hề chớp mắt, cho đến khi từ từ nghe tiếng của giám đốc Tiền. "Đây là Lục Tác Viễn, con của thầy Tô, cũng là học trò cuối cùng của thầy Lý, trước khi mọi người đến, chúng tôi còn muốn cho này vẽ lại ít tranh đó, về sau nhất định tăng giá trị."

      Giám đốc Tiền vỗ vai của , di ênnddan leq úyydonn giới thiệu đầu tiên, cuối cùng đẩy tới trước mặt Trình Mặc: "Đây là MC chương trình tài chính kinh tế của chúng tôi, Trình Mặc, hình như trước đây lâu mới đến trường học của làm tiết mục phỏng vấn."

      "Chào em." Trình Mặc đến gần , trong đôi mắt thâm thúy đen nhánh đều là nụ cười vui vẻ hòa nhã, giống với mấy vị MC khác lễ phép nhưng kém phần khách sáo, dường như luôn điềm đạm, thậm chí còn chủ động đưa tay ra.

      "Chào ." Lòng bàn tay Lục Tác Viễn hơi lạnh lẽo, được bàn tay ấm áp của nắm chặt, cả người chợt căng thẳng. ràng lúc nãy có nhóm người trêu ghẹo , tim của cũng có đập nhanh như vậy.

      "Nếu mọi người chúng ta bắt đầu nhé?" Sau khi hai người buông tay ra, giám đốc Tiền bắt đầu mời mọi người ngồi vào bàn tròn.

      "Mọi người phải làm việc, vậy con ra bên ngoài tham quan chút có được ?" Lục Tác Viễn nhàng thở ra hơi, vội điều chỉnh tâm trạng của mình. Dĩ nhiên, biện pháp điều chỉnh nhanh nhất chính là mượn cơ hội chạy ra, cho nên rất cơ trí bổ sung thêm câu: "Bởi vì con nghe mẹ mọi người muốn giữ bí mật trước khi quay tiết mục này —"

      "Nhưng mà…" Giám đốc Tiền sa sầm mặt, chợt nghiêm túc cắt lời : " phải cũng nhìn thấy MC dự thi của chúng tôi sao?"

      “Nhất định tôi tiết lộ nửa chữ, bảo đảm!" Lục Tác Viễn vỗ ngực của mình vội vàng bảo đảm, rất sợ chậm chút mình bị giữ lại cùng họp.

      "Giám đốc Tiền đùa với em thôi, , tôi dạo với em." xong, Trình Mặc liền dẫn tới cửa, còn kéo cửa ra giúp .

      Sau lưng, tiếng cười của giám đốc Tiền truyền đến: " phải là tôi dọa bạn nhà thầy Tô sợ rồi chứ?"

      " sao, con bé lớn gan lắm đấy. . ."

      Câu lộ vẻ cười của bậc thầy Tô cuối cùng cũng biến mất bên trong cửa.

      giống với ánh đèn sáng ấm trong phòng họp, đèn đường sáng hơn chút, nhưng cũng vì ánh sáng ràng, hành lang trống trơn có vẻ hơi lành lạnh.

      "Cảm thấy lạnh sao?" Dĩ nhiên giọng của được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng lúc này truyền tới hoàn toàn khác với trong tiết mục tin tức. Giọng hơi thấp, nghe lại cảm thấy ấm áp.

      Đầu tiên Lục Tác Viễn lắc đầu cái, sau đó suy nghĩ chút, xấu hổ cười cười với : " ra cũng tốt."

      Trình Mặc cũng cười, đáy mắt dịu dàng: "Quên cái bắt tay mới vừa rồi của chúng ta rồi hả?"

      Lục Tác Viễn vốn còn muốn gì đó bị như thế, chuyện nghĩ sẵn trong đầu lập tức biết nơi nào.

      Phải bình tĩnh, Lục Tác Viễn, phải bình tĩnh.

      tự với mình rất nhiều lần, cho đến khi lại nghe thấy tiếng Trình Mặc. gọi điện thoại.

      Cúp điện thoại, với : "Tôi tìm thực tập sinh chương trình của chúng tôi dẫn em dạo xung quanh, tôi còn phải vào họp nên có cách nào cùng em rồi."

      gật đầu cái, cười : “ làm việc ." ra có người cùng, chế độ này dám nghĩ đến. ở bên cạnh mình, lắc đầu cái, càng dám nghĩ.

      Rất nhanh, người thực tập sinh tên A Vũ xuất ở cuối đường .

      "Hôm nay biết em đến Đài Truyền Hình cho nên tôi cũng mang thuốc mỡ, lúc nào về chúng ta lại hẹn thời gian , tôi đưa cho em." Lúc đẩy cửa vào, như chợt nhớ đến, cửa đẩy ra nửa rồi lại giải thích với như vậy, hoàn toàn để ý những người khác có nghe được hay .

      chỉ thuận miệng , lại giúp mang thuốc về? Lục Tác Viễn từ từ đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy cảm động, đáy lòng có suy nghĩ mông lung giống như sắp kìm được rồi. . .

      Hạt giống nảy mầm từ dưới đất lên, là vì ý nguyện bản thân thúc giục, hay là vì mưa và mặt trời vẫy gọi?

      Đột nhiên cảm thấy đây là mệnh đề triết học.

      A Vũ là hay , tuổi lớn hơn Lục Tác Viễn chút. Sau khi hai người dạo qua nhiều chỗ quay, ấy lại đề nghị đến phòng làm việc của các ấy tham quan chút.

      "Có thể ?" Mặc dù Lục Tác Viễn hỏi rất cẩn thận, đáy lòng cũng là reo hò tung tăng như chim sẻ.

      A Vũ vỗ vai của , làm dấu tay xuất phát, vừa vừa cười dẫn đường ở bên cạnh : "Dĩ nhiên có thể chứ, MC Trình để tôi dẫn dạo khắp nơi mà, dĩ nhiên tổ chương trình của chúng tôi cũng ở đây trong phạm vi ‘khắp nơi’ mà. Còn nữa, phải cảm thấy chúng ta rất nhiều nơi rồi, nơi thích hợp nghỉ ngơi dễ dàng tham quan hơn sao?" Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, logic ràng.

      Lục Tác Viễn cười gật đầu, bày tỏ hoàn toàn đồng ý.

      Lúc qua cảnh quay, chợt nhớ tới ở đây có tiết mục được đặt tên là “Nhân vật kinh tế toàn cầu”, vì vậy quay đầu lại hỏi: " lúc sau có thể đưa em xem chỗ quay tiết mục “Nhân vật kinh tế toàn cầu” chút ?"

      "“Nhân vật kinh tế toàn cầu” sao? Chính là tiết mục của MC Trình?" A Vũ chợt ngừng bước, xác định hỏi .

      Lục Tác Viễn "dạ" tiếng, khỏi lúng túng. Đưa tay nghịch tóc, nhìn A Vũ, nghĩ xem có phải nên gì hay , nhưng tầm mắt đối phương cũng dời về phía khác. "Tiết mục “Nhân vật kinh tế toàn cầu” rất ít khi quay ở trong đài, vì được phỏng vấn đều là người quốc tế, cho nên bình thường đều là đến nhà khách của Chính phủ hoặc là quay người được phỏng vấn tại khách sạn năm sao cao cấp, trong đài vốn có sảnh quay cố định."

      ra là đẳng cấp như thế. Lục Tác Viễn thụ giáo gật đầu, trong lòng lại thêm sùng bái với người nào đó chút.

      " cũng thường xem tiết mục này sao?" Lúc A Vũ quay đầu lại nhìn mắt gần như tràn đầy tự hào: "Đây chính là chương trình tiết mục kim bài của chúng tôi đó!"

      Lục Tác Viễn lặng yên : "Em nghe tiết mục này để luyện tập tiếng , cho nên đặc biệt muốn xem nó được tạo ra trong hoàn cảnh nào."

      "Như vậy sao —" A Vũ chợt cầm tay của lên, giống như là rất đồng cảm, lời lập tức thoải mái, nhiệt tình : "Mặc dù thể dẫn nhìn hoàn cảnh tạo thành tiết mục này, nhưng có thể dẫn xem hoàn cảnh làm việc của người chủ trì tiết mục này chút."

      ". . ." Đây coi như là vô tâm góp liễu, liễu thành rừng?

      *Vô tâm góp liễu, liễu thành rừng ý chỉ lời chút để ý nhưng lại có tác dụng.

      Bàn làm việc trước mặt rất chỉnh tề, gần như là nhiễm hạt bụi. Chính giữa để máy vi tính, bên tay trái có điện thoại, bên tay phải là giá sách nho , dưới giá sách là ống đựng bút, ngoài ra cũng có gì cả.

      Ánh đèn đầu rất sáng, phát sáng lên trắng như tuyết, Lục Tác Viễn nhìn lúc, chỉ cảm thấy mặt bàn sạch giống như tất cả đều phát sáng.

      ràng nhìn hồi lâu rồi nhưng hình như còn có sức mạnh gì đó vẫn luôn giữ tầm mắt của lại.

      A Vũ thấy lên tiếng, kéo tay áo của : "Sao vậy?"

      Lục Tác Viễn "a" lên giật mình, chuyển dời tầm mắt, vội vàng giải thích: " sao cả, em chỉ suy nghĩ." Tầm mắt lại chuyển tới bàn lần nữa: “. . . Sao MC Trình lại để thêm ít cây ở bàn, thứ nhất có thể hút phóng xạ, thứ hai thả lỏng tâm trạng, tôi thấy bàn những người khác đều có mà!" ra muốn , tại sao để hình gì bàn giống những người khác.

      "Chúng ta đều là phụ nữ, dĩ nhiên trang trí bàn làm việc, về phần những người khác cũng tốt lắm, có bồn hoa cũng có bà xã hoặc là có bạn ." A Vũ còn muốn điều gì điện thoại di động liền vang lên. Lục Tác Viễn nhìn trả lời tin nhắn, nghĩ tới có nên kết thúc đề tài này hay , miệng lại thực mệnh lệnh cho đại não do dự.

      "Chẳng lẽ MC Trình có bạn . . . sao?" Hỏi theo lời A Vũ , rất tự nhiên. Nhưng vừa xong, tự liền bí bách.

      Người trước mặt nghe xong chợt nháy mắt với , vẻ mặt hơi cường điệu quá, sau hai ba giây, A Vũ lên trước nhích lại gần , cười , giọng : " ra mọi người chúng ta đều rất tò mò, chỉ ai dám hỏi. . . bằng, trực tiếp quay đầu hỏi người trong cuộc chút?"

      Lục Tác Viễn giống như các động tác chậm đặc thù trong phim vậy, chậm rãi xoay người lại, sau đó nhìn Trình Mặc tới trước mặt mình, chợt rất muốn. . .

      Ấn nhanh vào khóa.

      , phải là khóa từ trước!
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Được cảm ơn lần thứ hai (3)

      Editor: Quỳnh Ỉn.


      Sửa lại bản thảo cần dùng để phỏng vấn trong tiết mục kỳ tiếp theo lần nữa, Trình Mặc chuyển động hai vai, đứng dậy rót cho mình ly nước rồi đứng ở bên cạnh cửa sổ.

      Chẳng biết trời mưa từ lúc nào, giọt tí tách. Giờ này, ở Bắc Kinh, bởi vì đêm tối mông lung mà ánh đèn rực rỡ mà đặc biệt trở nên lung linh hơn, dường như còn có vài phần uyển chuyển.

      Lúc xoay người, nhìn túi thuốc bàn.

      Đó là thuốc mỡ của .

      hiểu sao lại nhớ lại buổi sáng hôm nay.

      bóng dáng tràn đầy sức sống chợt lên trong đầu – váy dài ngang gối màu xanh lục, giày cao cổ màu đen, mũ Beret cùng màu với nút áo bành tô, ngoại trừ bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh bên ngoài, mặc như vậy càng thêm xinh đẹp hoạt bát hơn.

      học hội hoạ, dĩ nhiên là am hiểu phối hợp màu sắc.

      Uống ngụm nước, bỗng nghĩ đến câu hỏi kia của . Khẽ lắc đầu cười, đến bàn, đưa tay cầm điện thoại lên. Mười hai giờ đêm, nghĩ giờ này chắc ngủ. Soạn nửa tin nhắn, cuối cùng lại xóa .

      Tắt đèn, trở về phòng ngủ.

      thực tế, lúc này Lục Tác Viễn hề buồn ngủ.

      mặc áo ngủ, chân trần tới lui mặt thảm trải sàn, mơ hồ có chút bực bội. Tình cảnh buổi sáng vẫn lẩn quẩn trong đầu .

      Lúc xoay người quay đầu nhìn, vẻ mặt của hờ hững, mặt là nụ cười lịch , nhận ra được là giật mình hay là vui. Sau đó, lúc cùng nhau ăn cơm trưa, nhìn vài lần, phát hề chú ý tới mình.

      Cho nên, chắc là nghe được câu hỏi kia của mình?

      Nhưng mà, cự ly lại quá gần.

      Cho nên, thể ngoại trừ khả năng giả bộ nhỉ?

      Lục Tác Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như là đổ mưa rồi. Đến gần, đưa tay sờ cửa sổ thủy tinh, lành lạnh, đặt trán ở đó càng cảm thấy lạnh lẽo hơn. Ngón tay cứ tùy ý vẽ ở kính, khi rời trán , mặt kính ngoại trừ dấu tròn tròn của trán còn có lá sen.

      kinh ngạc nhìn. . . Chẳng lẽ nửa đêm mình ngủ được còn có tinh lực vẽ tranh?

      Hai giờ sáng.

      đứng trước bàn vẽ, chấm ướt bút, bắt đầu vẽ tranh, thu tay rồi theo thói quen đưa bút vào trong thùng gốm sứ để rửa sạch. Nếu như ngay từ đầu chưa có được ý tưởng vẽ tranh hay tốt nhất là đừng dùng mực trước, hoặc ít nhất cần dùng mực đậm, từ đơn giản đến sâu sắc, lại có tiến có lùi.

      Nhưng nếu như như vậy sao?

      Vẽ tranh theo khuôn phép cũ quả dễ mắc lỗi, nhưng ai dám trong lúc xúc động nhất thời vẽ ra hình?

      vung bút nhiều lần, trực tiếp tô lần nữa ở phần ba tờ giấy Tuyên Thành. . .

      *Giấy Tuyên Thành là loại giấy được sản xuất ở Tuyên Châu - tỉnh An Huy

      suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mới hoàn thành “bức vẽ hoa sen”. Lá sen trong bức tranh giống những gì trước kia vẽ, thậm chí cấu tạo và màu sắc cũng khác nhau, nhưng cũng xấu, nhìn kỹ, thậm chí còn đẹp giống bình thường.

      Nếu thử, có lẽ vĩnh viễn biết mình còn có thể vẽ như vậy.

      Đúng vậy, nếu thử, làm sao có thể biết được kết quả là gì? Tại sao tất cả đều phải theo khuôn phép cũ, tại sao cần phải chờ cơ hội mà tự tạo ra cơ hội?

      nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Dường như có thể ngủ. . .

      Có lẽ là do đêm qua trời mua, khí gần như trở nên mát mẻ hơn ít. Mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống đất, khi ngẩng đầu nhìn trời còn có thể nhìn thấy ánh sáng khúc xạ của những giọt mưa đêm qua đọng chiếc lá vàng.

      Lục Tác Viễn đứng ở đường đến thư viện, nhìn bầu trời cao xanh biếc, bỗng nhiên muốn nhắn cho Trình Mặc tin. Làm sao bây giờ, ngày hôm qua bỗng nghĩ thông suốt, sau đó dường như muốn làm phiền . . .

      Lại nhìn trời, cảm thấy bản thân vẫn thiếu chút can đảm, dù sao đây cũng phải là chuyện vẽ tranh. Hơn nữa, dù sao thể gửi tin chỉ để với : “Chào, thời tiết hôm nay ở Bắc Kinh tốt!”

      Có lẽ lúc đó cảm thấy bệnh thần kinh ấy chứ.

      Bởi vì mải suy nghĩ, khi di động reo lên, giật mình, nhưng rất nhanh sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

      tin nhắn đến, là tin nhắn của Trình Mặc.

      – Hôm nay có rảnh ? Tôi mang thuốc đến cho em.

      Hôm nay? Lục Tác Viễn nghĩ, hôm nay là thứ hai, phải lên lớp cả ngày.

      – Thứ tư, sau mười giờ bốn mươi phút tôi rảnh, có được ?

      Cẩn thận đọc nhẩm ba lần, dè dặt gửi tin nhắn . Gửi xong, bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch. biết thứ tư có rảnh .

      Rất nhanh trả lời : Thứ tư, mười giờ tôi chờ ở cổng trường học.

      Sáng thứ tư, hơn sáu giờ rời khỏi giường, ở nhà thử quần áo nửa ngày, cuối cùng chọn chiếc áo khoác lông dê màu hồng, nghĩ như vậy chắc là dễ nhận ra mình trong đám đông hơn.

      Đôi giày cao cổ màu đen như trước, nhưng lần này cao hơn. chắc là cao cỡ mét tám, cho nên thể thấp hơn được. Trước khi ra khỏi cửa, do dự, lại quay trở lại lấy chiếc mũ màu đen.

      Mang theo mũ, ngoại trừ để giữ ấm còn có thể che nắng. Nhưng nghĩ tới, cách ăn mặc như vậy rất dễ gây hiểu lầm.

      “Sợ phơi nắng bị thương sao?” Sau khi lên xe, Trình Mặc nhìn , đóng quyển sách tay lại, thân thiết hỏi. Ánh mắt nhìn vào gương mặt lần, cuối cùng dừng lại ở đầu : “Cho nên em mới đội mũ?”

      Ở cự ly gần như vậy, quan tâm ràng như thế, Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy mình bị giọng của miểu sát ngay tại chỗ, đầu óc cũng bắt đầu ù ù rồi. ràng đề cao sức chống cự của mình trước giọng của bằng cách ngừng nghe tiết mục khác nhau, sao hiệu quả lại giống như tẩu hỏa nhập ma thế này, hoàn toàn ngược lại sao? Chẳng lẽ bởi vì mưu tính bất chính của ?

      *miểu sát: giết chết ngay lập tức.
      **tẩu hỏa nhập ma: là dạng tai biến trong quá trình tập luyện phương pháp nào đó đúng phương pháp khoa học dẫn đến tượng tâm thần hoang tưởng dần dần trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe giảm sút, nôm na là điên loạn.

      Trái tim đập nhanh hai nhịp, cố gắng điều hòa hơi thở của mình, thoáng khôi phục lại như bình thường: “ ra là dùng để giữ ấm. Lần trước phơi nắng đến bị tổn thương, cơ bản là khỏi, sư tỷ mang thuốc mỡ đến là vì chuẩn bị tình huống chẳng may gặp phải.”

      Trình Mặc gật đầu: “Vậy tốt rồi.”

      Tính ra đây phải là lần đầu tiên Lục Tác Viễn ngồi xe của , tâm trạng ở lần đầu tiên là gì, cũng nhớ lắm. Nhưng lúc ngồi cạnh , hơi nghiêng đầu nhìn , bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng của mình có chút bất an yên.

      Lần trước, có lòng riêng với , là vô tư trong sáng, nhưng hôm nay gặp lại , biết mình vượt qua giai đoạn lưỡng lự làm dao động, động tâm, cũng quyết định rồi.

      Trước kia, bởi vì muốn nghĩ, dám nghĩ, chưa từng cẩn thận quan sát quá gần, cho dù ngày ở Đài truyền hình, cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy gầy . giờ hai người ngồi sóng vai như vậy, theo ánh sáng nhìn mới phát đường cong của gần như khiến người khác đố kỵ, có lẽ ngày đó, nhìn từ xa nên cảm thấy gương mặt là hoàn mỹ. Môi lúc nào cũng treo nụ cười nhàng, mi tâm cũng trầm tĩnh cùng bình tĩnh nên lời.

      Lục Tác Viễn nhìn như vậy đáy lòng bỗng có loại vui thích nhàn nhạt khó diễn tả tràn ra khắp người.

      “Nhìn gì mà chuyên chú như vậy?” nghiêng đầu nhìn , trong lời chứa ý cười, giọng trầm thấp dễ nghe.

      Chống lại tầm mắt của , cũng muốn trốn tránh: “Suy nghĩ. . .” chậm, gần như là sắp xếp lại suy nghĩ, chớp mắt nhìn, dừng lại, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu lưu loát, cười tinh ranh: “ nghĩ gì, tôi cho biết, giữ bí mật!”

      “Vậy đến lượt tôi cho em biết tôi nghĩ gì nhé?” hề buồn bực, ánh mắt hơi cong lên. “vâng” tiếng, giật mình nhìn , phát hai mí mắt của rất sâu, rất đẹp.

      Dường như cảm thấy có gì ổn đối với vẻ sững sờ nhìn của , tiếp tục : “Khi về nước, lúc ngồi máy bay nghe người ta đến quán ăn Quảng Đông tệ lắm, cùng nếm thử ?”

      “Lại là vì cảm thấy người ăn lãng phí sao?” Lục Tác Viễn nhớ tới cuộc đối thoại lần đầu tiên hai người ăn cơm, nhịn được hỏi .

      Trình Mặc nghe vậy, hơi nghiêng đầu, ngón tay gõ tay lái. Ngón tay thon dài, các đốt ngón tay xinh đẹp, móng tay tròn trịa trơn bóng, gõ như vậy, trực tiếp gõ vào trong lòng .

      “Rất khó trả lời sao?”

      “Tôi nghĩ, giao lộ này quẹo phải hay giao lộ kế mới quẹo phải.”

      Xe quẹo ở giao lộ đầu tiên, khi chuyển đường, Trình Mặc nghiêng đầu nhìn cái: “ ra vấn đề của em cũng khó trả lời. Bạn , đến giờ cơm, chẳng lẽ em đói bụng?”

      Bạn ?

      Lục Tác Viễn sửng sốt, đây phải là cách xưng hô mà mọi người gọi hôm ở Đài truyền hình sao?

      Lúc cơm nước xong rời hơn giờ. Lục Tác Viễn nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ rằng buổi chiều mình có tiết, vậy chẳng lẽ buổi chiều cũng có thể làm?

      Đến khi lên xe, nhịn được liền hỏi.

      “Tôi được nghỉ mấy ngày.”

      “Được nghỉ?” tin lặp lại.

      mở cửa sổ xe, khởi động xe, cứ tựa lưng vào ghế ngồi giải thích với : “Dựa vào tiến độ công việc, hôm nay trở về, thứ hai tới làm việc, vì vậy mấy ngày này dùng để nghỉ ngơi.”

      “Nhưng phải chủ nhật . . .” được nửa liền im bặt, có phải cảm thấy mình để ý quá nhiều hay .

      Như đoán được suy nghĩ , bỗng nghiêng đầu nhìn . Dưới ánh mặt trời mềm mại, cười vô cùng ấm áp: “ có, vốn là lần công tác này cũng hoàn thành sắp xong rồi, vừa vặn trong nước có tình huống bất ngờ, cho nên liền đổi vé máy bay trở về trước.”

      Lục Tác Viễn cúi đầu nắm ngón tay mình, hốt hoảng lúc nãy cũng bị giọng vững vàng của an ủi, tự chủ được nghiêng đầu nhìn , gật đầu trầm ngâm: “Là vì tiết mục kia sao?”

      Lúc ngẩng đầu nhìn lên cặp mắt trong vắt kia vừa vặn cũng nhìn .

      giây sau, như bị bắt tại trận, vội vàng dời mắt về phía ngón tay của mình.

      nghe thấy cười: “Cũng coi như là thế.”

      Bên trong xe yên tĩnh lát, túi giấy màu trắng có logo được đưa tới tay .

      “Đây là thuốc do người bạn ở công ty dược Thụy Điển của tôi điều chế, cậu ấy nếu em bị viêm da do ánh nắng sau khi làn da bị ánh nắng chiếu vào ửng đỏ giống như bệnh sởi, hơn nữa còn là loại thuốc mới được nghiên cứu đạt hiệu quả rất cao, cho nên, tôi liền mang đến cho em hai tuýp.”

      Đây mới là chủ đề gặp mặt của hai người ngày hôm nay.

      Lục Tác Viễn mở túi ra, quả nhiên là hai tuýp thuốc mỡ, hơn nữa, còn có gì đó, đưa tay vào, lấy ra tờ giấy.

      “Đây là tờ giấy hướng dẫn bằng tiếng Trung về cách dùng thuốc.” biết từ nơi nào lấy ra hộp kẹo cao su, đưa viên cho .

      “Giấy hướng dẫn?” lắc đầu tỏ vẻ mình cần: “Là bản hướng dẫn bằng tiếng Trung? Thuốc này đặc biệt bán cho người Trung Quốc à?”

      ngừng động tác tay, ánh mắt hơi đổi, nhìn chậm rãi nở nụ cười. Hình như, rất thích cười.

      “Là khi ở máy bay tôi rảnh rỗi có việc gì làm nên phiên dịch.” Dừng chút, hình như suy nghĩ xem nên thế nào: “Lúc đó nhàm chán nên xem bản hướng dẫn, vừa thấy tất cả đều là tiếng , theo thói quen phiên dịch thôi.”

      “Thói quen?” Lục Tác Viễn cảm thấy khóe mặt của mình dường như co rút.

      Như sớm dự đoán tin, liền lấy ra quyển sách từ ghế sau, lật vài tờ, đưa tới trước mặt : “Gặp được câu khó dịch, hoặc là câu đặc biệt kinh điển, tôi nhịn được mà muốn khiêu chiến chút.”

      Lục Tác Viễn tiếp nhận tờ giấy chi chút từ tiếng , thỉnh thoảng lại có hai câu dùng tiếng Trung dịch.

      Đây là thói quen làm cho người ta. . . biết nên gì.

      “Cách dùng của thuốc mỡ kia rất dễ hiểu, nhưng dược lý và thành phần của thuốc lại lạ, tôi nghĩ có lẽ em có hứng thú tìm hiểu, dù sao đây cũng là thuốc mới, cho nên tôi liền ghi chép lại.”

      Lục Tác Viễn bắt đầu nhanh chậm đọc bản hướng dẫn sử dụng mà Trình Mặc dịch ra tiếng Trung, nhìn chữ viết nắn nót, loại cảm giác lên lời trực tiếp xuất trong lòng . . . hình như, là cảm động.

      Có lẽ sợ nhìn hiểu bản hướng dẫn.

      ra, xem trọng , hoàn toàn có hứng thú đối với dược lý và thành phần của thuốc kia. Giờ phút này, thứ cảm thấy hứng thú nhất, ra - con người tao nhã này, người cẩn thận chu toàn trong mọi chuyện này đến giờ có bạn chưa. Nếu có rồi, người đó nhất định là người hạnh phúc nhất đời?
      KisaragiYue, Nhược Vân, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :