1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
      Vừa dứt lời, vài tên thị về liền lên đây, hoàng thượng theo sau xuất tại đầu cầu thang. Nhìn thấy Hứa dung hoa kèm Tương Như Nhân như vậy, mặt lên tức giận "Hứa dung hoa, còn mau buông Hiền phi ra!"

      Cầu thang lại ồn ào trận, hoàng hậu và phu thê Bình vương cũng tiến lên. lầu các bỗng có chút chật chội. Hứa dung hoa nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tô Khiêm Dương, bỗng nhiên hỏi câu "Hoàng thượng vì người trong lòng ngài mà ngay cả tính mạng cũng cần chứ?"

      câu hỏi kì lạ như vậy bỗng nhiên lại đến khiến người ở đây đều ngẩn ra. Hứa dung hoa hỏi nghiêm túc, nghiêm túc đến mức hỏi xong đều nhìn thẳng vào Tô Khiêm Dương, thấy trả lời lặp lại lần nữa "Hoàng thượng ngài thế nào?"

      Tô Khiêm Dương trầm mặt xuống "Buông Hiền phi ra, ngươi có biết bản thân làm cái gì hay ?"

      Hứa dung hoa càng nắm chặt chủy thủ trong tay "Thiếp thân đương nhiên biết mình làm gì. Vì thế hoàng thượng, sao ngài còn trả lời?" Từ khi nàng phóng hỏa để cứu Định vương ra ngoài lại chịu , tỷ tỷ vì che chở nàng mà sợ tội tự sát, nàng còn để ý tới tính mạng này nữa rồi.

      Hoàng hậu đứng bên thấy Hứa dung hoa siết càng chặt chủy thủ, cất lời khuyên nhủ "Hứa dung hoa, có chuyện gì phải làm vậy. Hiền phi còn có thai. Ngươi trước hết thả nàng ra rồi từ từ ."

      Ai ngờ Hứa dung hoa thèm nể mặt nàng "Hoàng hậu ngài phải cũng trông mong đứa này sao? đao của ta liền có thể giải quyết mối họa này trong lòng ngươi."

      Hoàng hậu đổi sắc mặt, lời mềm mỏng chuẩn bị ở miệng đều bị nuốt trở về.

      Hứa dung hoa nhìn Tô Khiêm Dương, đáy mắt lên chút thiếu kiên nhẫn "Hoàng thượng, ngài còn chưa trả lời vấn đề của ta."

      Đời này của Tô Khiêm Dương chưa từng chịu qua bức bách như vậy, tâm lý nghẹn khuất thế này là lần đầu tiên. Sắc mặt trắng bạch của Tương Như Nhân vào mắt , trầm giọng "Trẫm là vua nước, gánh vác thiên hạ. nữ tử mà tùy ý vứt bỏ tính mạng của bản thân."

      Hứa dung hoa nở nụ cười, với Tương Như Nhân "Xem, đời này chỉ có vương gia mới có thể vì ngươi mà tính mạng cũng cần, vậy mà vì sao ngươi lại có thể phụ lòng ." mặt tươi cười của Hứa dung hoa có buồn có vui, tay cầm đao đưa tới gần, từ thào trở nên điên cuồng chất vấn Tương Như Nhân "Vì sao? Vì sao ngươi phụ lòng ? Tại sao lại thích người sẵn lòng trả giá tính mạng vì ngươi? Trong lòng chứa thiên hạ, chỗ dành cho ngươi cũng thiếu, ngươi lại còn chọn . Vương gia có chỗ nào tốt, vì sao ngươi phụ ? "

      Tương Như Nhân sắp bị nàng siết hít thở thông, hai tay gắt gao che chở bụng. Bọn thị vệ cũng dâm tới gần, sợ kinh động Hứa dung hoa hành động gây đả thương người.

      Hoàng hậu cừa rồi bị trả lời lại đòn như vậy, tại muốn mở miệng nữa. Tô Khiêm Dương nhìn Hứa dung hoa ngừng thào, tầm mắt nhìn vào chủy thủ của nàng "Hứa dung hoa, tại ngươi buông Hiền phi ra, trẫm có thể truy cứu trách nhiệm này."

      "Ta cần khoan thứ của ngươi." Hứa dung hoa khinh thường "Hoàng thượng lo lắng như vậy là lo lắng cho đứa hay lo lắng cho Hiền phi đây?"

      Lời của Hứa dung hoa ngừng khiêu chiến uy nghiêm của Tô Khiêm Dương. nghiêm mặt nhìn Hứa dung hoa. Vương gia, nàng vương gia rốt cuộc là ai.

      Hứa dung hoa chính là bộ dáng ta dù sao cũng muốn sống, vậy nên ngươi cũng đừng nghĩ được tốt. Nhìn qua từng người , mặt nàng mang theo chút cười "Hoàng thượng nhất định là biết đâu, vương gia mưu phản đều là vì Hiền phi. Bây giờ vương gia còn ở lại trong cung chịu rời cũng là vì Hiền phi. Hoàng thượng ngài nhất định mặc cảm thôi. Vương gia đối với Hiền phi dụng tâm đến độ này, ngài là làm được."

      Mọi người ở đây đều giật mình. Cố Ngâm Hoan ở trong lòng Tô Khiêm Mặc, lo lắng nhìn Tương Như Nhân.

      Dường như đối với phản ứng của Hứa dung hoa mọi người còn chưa có vừa lòng "Hiền phi lại rất nhẫn tâm, đối với ái mộ của vương gia làm như thấy, còn nàng chỉ gả cho thiên tử. Vương gia ngốc, chuẩn bị nhiều năm như vậy mưu phản vì nàng. Kết quả sao, mấy năm nay Hiền phi nương nương ngươi có từng Thanh Huyền cung liếc mắt nhìn cái?"

      "Lửa ở Thanh Huyền cung là ngươi phóng?" Ánh mắt sắc bén của Tô Khiêm Dương nhìn về Hứa dung hoa.

      Hứa dung hoa hào phóng thừa nhận "Là ta phóng, vương gia bị nhốt trong Thanh Huyền cung rất vất vả nhưng muốn rời . Người cũng cứu ra cũng vẫn đồng ý , nhất định ở lại trong cung. Tương Như Nhân, ngươi xem ngươi có phúc đến bao nhiêu để vương gia vì ngươi làm tới mức này." Hứa dung hoa xong liền bắt đầu rơi lệ.

      Những lời này đủ khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc. Hiền phi nương nương luôn được hoàng thượng sủng ái còn có quan hệ với Định vương. Định vương mưu phản còn là vì Hiền phi. Nhưng Tương gia đối với chuyện này đều là dốc sức đứng sau lưng hoàng thượng. Hiền phi nếu là chủ mưu phản, Tương gia kia sớm theo mưu phản.

      Nghĩ như thế, mọi người đều cảm thấy Hứa dung hoa này là điên rồi. Nhìn bộ dáng này ràng là nàng Định vương gia đến điên cuồng, cầu mà được, lấy Hiền phi để trút giận.

      Hứa dung hoa nhưng là phi tử của hoàng thượng a. Lại ở trước mặt mọi người bày tỏ tình cảm với Định vương như vậy. Khác nào là đánh vào thể diện của hoàng thượng a.

      Thấy mọi người trầm mặc, Hứa dung hoa lôi kéo Tương Như Nhân từng bước lùi về sau, cách khung cửa sổ còn bao nhiêu. Mi mày Tô Khiêm Dương vừa động, Hứa dung hoa liền giật giật chủy thủ trong tay "Các ngươi tin sao?"

      Tô Khiêm Mặc phía sau Tô Khiêm Dương lên tiếng "Ngươi chỉ là hạng nữ lưu như vậy sao có thể lấy được chìa khóa trong tay thị vệ?"

      "Bình vương gia cũng là hạng nữ lưu, vậy hạng nữ lưu am hiểu công cụ hữu lực nhất là cái gì?" Hứa dung hoa cười. Tô Khiêm Mặc liếc nhìn qua Tô Khiêm Dương, "Là cái gì?"

      "Tất nhiên là thân mình." Hứa dung hoa vừa nãy vừa khóc, phấn son nhem nhuốc, nay lại cười, nhìn có chút khó coi, nhưng chút nàng cũng quan tâm "Thị vệ trông giữ chìa khóa rất dễ câu dẫn. Ta ba lượt liền lấy được khuôn mẫu của chìa khóa."

      Nón xanh như vậy đội lên đầu (giống như cắm sừng), Tô Khiêm Mặc biết biểu tình thế nào để nhìn đường ca. Thông đồng với thị vệ, phóng hỏa Thanh Huyền cung, trước mặt hoàng thượng còn lên ái mộ đối với Định vương, đến mạng cũng cần. tại còn bắt giữ Hiền phi. câu thôi, nàng kia đúng là chịu thiên đao vạn quả cũng chưa hết tội.

      Tô Khiêm Dườn nhẫn lửa giận, gằn giọng "Hứa dung hoa, trẫm lại lần nữa. Thả Hiền phi ra, nếu Hứa gia đều phải chịu liên lụy theo ngươi."

      "Ta cần Hứa gia." Hứa dung hoa căn bản để ý "Ngoại trừ tủ tỷ ra ai đối tốt với ta. Hoàng thượng nếu thích cứ giết ."

      Hứa dung hoa cúi đầu nhìn Tương Như Nhân cười "Hoàng thượng nhất định biết ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm, ngay cả đứa cũng có thể cần."

      Lời này ra lại thêm phen khiếp sợ.

      Hứa dung hoa nhìn sắc mặt Tương Như Nhân ngày càng tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng, ngài bị lừa bịp rất đáng thương. Ngài cũng biết , thời điểm ngài còn là thái tử. Thái tử phi và trắc phi của ngài từng vụng trộm ước định đấy."

      Sắc mặt của hoàng hậu cũng biến đổi theo, Hưa dung hoa hài lòng nhìn phản ứng của mọi người "Hiền phi nương nương từng ước định cùng thái tử phi ba năm vô sinh. Thái tử phi đáp ứng rồi. Nhưng hoàng thượng thường xuyên như vậy, Hiền phi có thân dựng rồi phải làm sao. Tất nhiên sau đó Hiền phi liền nhẫn tâm cần đứa này, đẻ non."

      Hứa dung hoa xong còn nở nụ cười "Hoàng thượng ngài đáng thương. Hai nữ nhân bên cạnh lừa gạt như vậy, ngài lại chút cũng biết."

      Trong đầu Tô Khiêm Dương nhất thời lên hình ảnh Tương Như Nhân bệnh triền miên hơn tháng. Quay đầu nhìn lại cũng thấy sắc mặt tái nhợt thể che đậy của hoàng hậu.

      "Ngươi làm sao biết được?" Tô Khiêm Dương lạnh lùng hỏi.

      Hứa dung hoa đưa chủy thủ tới gần bụng Tương Như Nhân "Là vương gia với ta. Vương gia biết hoàng thượng ngài biết chuyện. Đây là giết hại hoàng tự a. Hoàng thượng, đây là Hiền phi ngài sủng ái nhất. Lòng nàng còn có chỗ tối, ngài là biết ."

      Giờ phút này Tương Như Nhân muốn hít thở thông sắp hôn mê rồi. Bỗng nhiên Hứa dung hoa kéo nàng đến cạnh khung cửa sổ mở tung. Lưng Hứa dung hoa tựa hoàn toàn vào khung cửa. Tương Như Nhân tay bắt lấy cánh tay Hứa dung hoa, bụng đau quá.

      Hứa dung hoa chú ý tới trán nàng dầy đặc mồ hôi lạnh, đặt dao lên bụng nàng, đầu đao nhắm ngay giữa bụng "Nữ nhân nhẫn tâm như vậy sao có thể còn ở lại đời này. Ngươi xứng với tình của vương gia, ngươi cũng xứng được sống tốt. Ta đưa ngươi rời , đời sau nhớ phải làm người tốt..." còm chưa xong, nghe phù tiếng. Hai tròng mắt Hứa dung hoa bỗng mở to, chủy thủ trong tay lỏng dần rồi rớt xuống chân Tương Như Nhân.

      Lực trói của nàng cũng nơi lỏng, Tương Như Nhân quằn quại, đứng vững đổ ngồi xuống đất. Ngẩng đầu lên nhìn, Hứa dung hoa như bị nghẹn ở cổ cách nào thở được.

      Dần dần khóe miệng nàng tràn ra chút máu tươi. Hứa dung hoa gắt gao nhìn nàng, nháy mắt toàn bộ thân mình đổ xuống cạnh nàng, sau lưng là mũi tên cắm ngay tim.

      Lúc té đất, mặt còn hướng về phái bên này, mắt trợn to trừng nàng.

      Tương Như Nhân cảm giác được dưới thân trận đau đớn, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. . .

      Tương Như Nhân hôn mê ngày đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra mông lung mơ màng, mãi cho đến khi nhìn đây là chiếc giường quen thuộc của mình tâm trạng mới được thả lỏng.

      Đưa tay sờ sờ bụng, Tương Như Nhân vẫn kinh ngạc nằm kia nhìn chằm chằm đỉnh giường, trong đầu mảnh hỗn loạn.

      Chuyện nghi ngờ trong lòng những năm gần đây, bởi vì cái chết của Hứa dung hoa hoàn toàn được vạch trần buộc nàng phải tin rằng Định vương gia làm phản là vì nàng.

      câu từ mười lăm năm trước, nàng cũng biết được rằng nó lại có tác động lớn như vậy đến Định vương.

      Trong lòng Tương Như Nhân như có tảng đá đè nặng khiến nàng khó thở, như sắp hít thở nổi.

      Hứa ma ma ở bên cạnh phát nàng tỉnh, thân thiết hỏi nàng có chỗ nào thoải mái hay . Tương Như Nhân mở miệng tính , sau lại lắc đầu "Ta ngất sau đó xảy ra chuyện gì?"

      Hứa ma ma sờ trán nàng "Tiểu thư ngài hôn mê ngày đêm rồi. Lúc hoàng thượng ôm ngài về Chiêu Dương cung dọa mọi người hoảng hồn. Thái y bắt mạch cho ngài bị kinh hách động thai khí, nghỉ ngơi rồi sao."

      Tương Như Nhân im lặng "Hoàng thượng ôm ta trở về?"

      "Đúng vậy." Hứa ma ma nhìn vẻ mặt Tương Như Nhân, lo lắng nắm lấy tay nàng "Sắc mặt hoàng thượng cũng được tốt. Sau khi buông ngài xuống, nghe thái y qua mới rời . là chờ ngài tỉnh lại thông báo tiếng."

      "Tạm thời đừng ." Tương Như Nhân nghiêng người quay mặt vào trong. tại nàng muốn gặp ai.

      Mà giờ phút này bên trong Cảnh Nhân cung, hoàng thượng khoanh tay đứng tại kia sắc mặt trầm, nhìn hoàng hậu quỳ gối trước mặt, nhất nhất yên tĩnh.
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
      lâu sau, Tô Khiêm Dương phá vỡ im lặng này "Lời Hứa dung hoa là , Hiền phi có ước định ba năm vô sinh cùng nàng? "

      Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn "Vâng, lúc ấy Hiền phi có ước định với thần thiếp là ba năm vô sinh. Khi ấy Kỳ gia Nhị tiểu thư giựt giây Tĩnh Thù công chúa giở trò xấu với Bình vương phi. Mẫu hậu cho người điều tra, tra ra được tới Kỳ gia Nhị tiểu thư. Kỳ gia Đại tiểu thư lại có ân với Hiền phi. Hiền phi tiến đến cầu thần thiếp giúp cho Kỳ gia Nhị tiểu thư."

      Đáy mắt Tô Khiêm Dương nhìn ra cảm xúc gì "Nàng đáp ứng?"

      Triệu Nhị cúi đầu "Thần thiếp thấy nàng nóng vội nên đáp ứng nàng. Thần thiếp đoán được Hiền phi sau đó có thai lại bỏ được đứa ."

      "Chẳng lẽ trong lòng nàng nghĩ như vậy?" Khóe miệng Tô Khiêm Dương nhếch lên, ý lạnh "Nếu là ước định, tất nhiên tuân thủ. Hoàng hậu nàng lúc đáp ứng chẳng lẽ cảm thấy đúng như vậy."

      Triệu Nhị ngẩng đầu, đáy mắt chân thành "Thần thiếp so với ai đều mong muốn hoàng thượng có thể mau chóng thêm con nối dòng hơn, làm sao có thể hi vọng Hiền phi như thế. Thần thiếp đáp ứng nàng chỉ là kế tạm thời. Nàng có điều cầu thần thiếp, coi đây là điều kiện. Thần thiếp chỉ nghĩ trước tạm đáp ứng cũng khiến nàng an tâm. Vạn vạn nghĩ tới, Hiền phi nàng . . ."

      " tuân thủ rất tốt lời hứa đúng ? Hoàng hậu, nàng cho rằng trẫm biết sao?" Tô Khiêm Dương tiến vài bước về phía nàng "Lúc thái tử còn bị bệnh , nàng nhốt Hiền phi tại phật đường, ràng trong lòng biết nàng khả năng có thai còn giải quyết như thế. Nàng phải là dựa vào Hiền phi đăng báo, báo coi như biết sao?"

      mặt Triệu Nhị tia hoảng loạn, thong dong nhìn hoàng thượng "Trễ hai ngày quả là chuyện thường. Thần thiếp quả biết."

      "Khí đó thân là thái tử phi, biết Tương trắc phi đưa ra điều kiện đúng, nàng lại còn đáp ứng nàng ấy, đem con hoàng tự ra làm trò đùa, đây là tội thứ nhất. Thân là hoàng hậu, lúc trước chăm sóc Giang tiệp dư được, quá thiên vị tin lời Diệp thục dung gây thành đại sai, đây là tội thứ hai. Nàng thân là quốc gia chi mẫu, đảm đương tốt chức trách, để hậu cung loạn thành như vậy, Hứa dung hoa nhoi có thể gây nên chuyện phóng hỏa, bắt cóc, cùng với dung túng từ nàng tách khỏi quan hệ, đây là tội thứ ba."

      Dừng lát, Tô Khiêm Dương chậm rãi mở miệng "Nàng xem nàng xứng làm hoàng hậu hay ?"

      Đây là phủ nhận lớn nhất trong hai mươi năm qua đối với Triệu Nhị. Nàng xứng làm hoàng hậu, vậy ai xứng, Hiền phi sao? Chẳng lẽ trong mắt hoàng thượng, Hiền phi minh bạch với Định vương, bóp chết đứa từ trong bụng lại xứng làm hoàng hậu trong lòng sao?

      Triệu Nhị cúi đầu khóe mắt nhanh chóng trào nước mắt, dập đầu với hoàng thượng "Thần thiếp có tội, thần thiếp nên vào lúc Hiền phi đưa ra ước định kia mà đáp ứng nàng, nhưng thần thiếp biết chuyện nàng sảy thai. Thần thiếp có tội xem Hứa dung hoa như ân nhân của thái tử, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử mà nghĩ tới dung túng nàng đến cuối cùng gây nên đại sai như vậy. Thần thiếp có tội, là quốc gia chi mẫu mà chưởng cung bất lợi. Vì vậy hôm nay thần thiếp giao ra phượng ấn, mặc hoàng thượng xử trí."

      Triệu Nhị xong, trong giọng khó khống chế nổi nghẹn ngào "Hà ma ma, lấy phượng ấn ra đây."

      "Nương nương" Hà ma ma lo lắng gọi tiếng, ở trước mặt Tô Khiêm Dương quỳ xuống "Hoàng thượng, cầu ngài tha cho nương nương. Nương nương cũng dụng tâm lương khổ, nàng nghĩ tới đme chuyện với ngài là vì sợ ngài đối với Hiền phi lúc đó vừa vào cửa nổi lên dị tâm, nhưng là ngờ Hiền phi lại nhẫn tâm đến mức đứa cũng cần. Nương nương những năm nay cũng khổ cực. Hoàng thượng, ngai xem phân thượng tình cảm bao nhiêu năm nay của ngài cùng nương nương mà tha cho nương nương lần này." Hà ma ma vừa dập đầu vừa van nài.

      "Nếu hoàng hậu tự nguyện giao ra phượng ấn. Trần Phụng, lấy phượng ấn ra đây." Tô Khiêm Dương mặt lạnh, bất vi sở động "Trẫm thành toàn cho nàng."

      Trần Phụng đến trước mặt Hà ma ma gọi tiếng. Hà ma ma liếc nhìn qua hoàng hậu, đứng dậy vào trong lấy phượng ấn ra giao cho Trần Phụng. Trần Phụng cầm phượng ấn đến trước mặt Tô Khiêm Dương. Tô Khiêm Dương liếc mắt nhìn cái rồi thẳng ra cửa rời khỏi.

      Mãi cho đến khi tiếng bước chân rời còn nghe được nữa, Triệu Nhị quỳ gối ở kia mệt mỏi ngồi ra đất, hai tay chống xuống, hai mắt vô thần nhìn mặt đất.

      "Nương nương." Hà ma ma tiến đến đỡ nàng.

      " rồi. như vậy rồi." Triệu Nhị thấp giọng thào, ngược lại khóc chuyển thành cười.

      "Nương nương ngài đây là tội gì, tội gì lại tự đem giao phượng ấn ra." Hà ma ma đỡ nàng đến ngồi xuống ghế. Triệu Nhị đưa tay đỡ trán, sắc mặt phai nhạt vài phần "Bản cung chủ động đề suất, chẳng lẽ chờ hoàng thượng mở miệng sao? Bản cung phượng ấn cũng giao ra. Hiền phi kia sát hại hoàng tự phải giao ra cái gì?"

      Hà ma ma ngẩn ra "Nương nương, ngài đây là?"

      Triệu Nhị đứng lên, mặc dù đôi chân đứng dậy muốn chống đỡ nổi nhưng nàng vẫn kiên trì đứng ở kia, mặt là thông suốt "Hoàng hậu vị của bản cung sao có thể bởi vậy mà lung lay"...

      ngày sau khi tỉnh dậy, Tương Như Nhân phái người thông báo với hoàng thượng. Buổi tối ngày hôm sau hoàng thượng đến đây.

      Tương Như Nhân còn chưa thể xuống giường, tựa ở giường nhìn Tô Khiêm Dương tiến vào. Hứa ma ma cùng Thanh Đông tự giác lui ra ngoài. Tô Khiêm Dương đến bên giường, đứng nhìn nàng hồi rồi mới ngồi xuống. Nhìn sắc mặt nàng tốt, ngữ khí bình thường như chưa phát sinh qua chuyện gì hỏi han "Ổn ?"

      " tốt hơn nhiều." Tương Như Nhân gật gật đầu.

      Tô Khiêm Dương nhìn mặt nàng, đưa tay khẽ vuốt tóc rối loạn bên mang tai nàng "Trẫm hỏi qua hoàng hậu chuyện ước định ba năm vô sinh, xác nhận là ."

      Trong lòng trầm xuống, Tương Như Nhân cúi đầu ừ tiếng. Tô Khiêm Dương nhìn nàng, trong tim trăm ngàn câu hỏi muốn ra, chất vấn, tức giận, phẫn nộ nhưng cuối cùng ra lời lại hòa dịu "Nàng có gì muốn với trẫm sao?"

      Những lời này của xong, trong phòng lâm vào yên lặng lâu. Nửa ngày, thanh của Tương Như Nhân vang lên "Thần thiếp cũng biết có thai."

      Tô Khiêm Dương lẳng lặng chờ nàng tiếp tục . Thanh Tương Như Nhân dần có chút nghẹn ngào, nhớ đến lại rơi lệ. Nửa đêm kia đau đến tỉnh dậy, phát chuyện mình sảy thai là phần sợ hãi. Cho đến nay nàng cũng thể quên "Thần thiếp tưởng là nguyệt , lại nghĩ là sảy thai. Thần thiếp dám với hoàng thượng, vì thế là cảm nhiễm phong hàn, ôm bệnh nằm giường nghỉ ngơi tháng."

      "Vì sao lại sảy thai" Tô Khiêm Dương cũng biết giờ phút này lấy đâu ra nhẫn nại thế này mà có thể ở đây nghe nàng tiếp. nên tức giận rời , nên giáng tội cho nàng. Nhưng ở trong lòng lại luôn có thanh kêu phải nghe nàng , nghe xem nàng như thế nào.

      Tay đặt trong chăn nắm chặt thành quyền, nửa hay toàn bộ đặt trước mặt Tương Như Nhân. Nàng ngẩng đầu nhìn , lệ nhòe hai mắt "Lúc ấy hoàng hậu giúp thần thiếp, vì thực ước định nên thần thiếp dùng tị tử dược."

      xong, trong lòng lần nữa lâm vào yên lặng. thành thân năm năm chỉ có đứa . Phi tử và thái tử phi của lại có ước định như vậy. Điều này khiến cho Tô Khiêm Dương lần đầu tiên nghe được từ Hứa dung hoa chịu ít kích động. Nơi đáy lòng muốn tin tưởng chuyện này là . Nhưng từ chỗ hoàng hậu cho đến Hiền phi nơi này, còn có cái gì để tự lừa dối mình.

      Tô Khiêm Dương nhìn khuôn mặt nàng tiếng động rơi lệ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      " cho trẫm biết vì sao nàng phải trợ giúp Kỳ gia nhị tiểu thư?" Đến mức có thể nguyện ý hy sinh ba năm hi vọng của mình, bỏ ra tiền đặt cược lớn như vậy.

      "Kỳ gia Đại tiểu thư từng cứu thần thiếp."

      "Chỉ vì vậy mà nàng thà lấy bản thân mình, lấy con nối dòng hoàng gia ra đặt cược mà cũng chịu mở miệng với trẫm. Nhân Nhân, kết quả là nàng nghĩ cái gì?" Trong thanh Tô Khiêm Dương mang theo chút uất giận " Nàng lúc ấy là suy nghĩ cái gì?"

      Nàng suy nghĩ cái gì?

      Nàng suy nghĩ lúc ấy thể để thái tử thất vọng, khiến thái tử xa lánh nàng.

      Nàng suy nghĩ thể để đại ca lại chịu khống chế của Kỳ Tố Như.

      Nàng suy nghĩ nếu để tổ phụ và phụ thân biết rất tức giận. Tương gia thể bị đại ca vấy bẩn, nặng còn có thể bị kết tội cấu kết với Lục thế tử phi.

      Nàng suy nghĩ qua lời tổ phụ từng dạy nàng. Phải được tháu tử thích, phải xem gia tộc làm trách nhiệm của mình, phải biết rằng Tương gia chỉ luôn đứng sau người đương quyền.

      Duy nhất, giống như nàng quên chính bản thân mình.

      Tương Như Nhân nhấc miệng nhìn Tô Khiêm Dương, nhưng chỉ được hai tiếng thần thiếp, sau đó lại im bặt.

      "Chỉ bởi vì Kỳ gia đại tiểu thư từng cứu nàng mà nàng có thể nguyện ý hy sinh bản thân, nàng có gì khác muốn với trẫm." Tô Khiêm Dương nhìn thẳng nàng, nhìm vào hai mắt nàng như muốn tìm thấy đáp án trong đó, muốn nghe được lời giải thích của nàng.

      Có thể sao, chuyện đại ca cùng Kỳ Tố Như có thể sao?

      Nếu có thể , vậy sao lúc trước nàng phải hao tốn khí lực lớn như vậy để giấu diếm, còn cùng hoàng hậu định ra ước định đó, mất đứa đầu tiên của mình.

      Người trước mặt là hoàng thượng, là người tô quý nhất Đại Thiên. có thể cho phép nàng làm nũng kiêu căng nhưng có thể cho phép Tương gia trưởng tử có thể cùng Lục thế tử phi từng có đoạn quá khứ muốn ai biết sao? Lục thế tử phi là chết ra sao? Chỗ bẩn đó tại Lục vương phủ nhắc cũng muốn nhắc. Hoàng thượng nếu biết, liệu nghĩ ra sao?

      Trong đầu Tương Như Nhân mãi nghĩ những điều này, cho đến khi Tô Khiêm Dương nhẫn nại chờ được nữa.

      Cuối cùng ra khỏi miệng lại là như vậy "Thần thiếp có tội. Thỉnh hoàng thượng trách phạt."

      "Hảo, hảo, hảo." Tô Khiêm Dương giận dữ phản cười "Nàng xem trẫm phạt nàng thế nào. Tổn hại, hoàng gia, lừa bị hoàng gia, ăn thuốc tị tử làm mất hoàng tự. Nàng chút xem muốn trẫm trách phạt như thế nào?"

      Tương Như Nhân căng thẳng, từ bụng truyền đến trận đau đớn, thân mình chịu được ngã về sau.

      Tô Khiêm Dương kéo nàng phen, Tương Như Nhân khó chịu dựa vào trong lòng , miệng cắn chặt ra tiếng.

      "Truyền thái y!" Tô Khiêm Dương nhìn người trong lòng mặt mày tái nhợt còn nhẫn, tức giận trong lòng càng trào lên.

      Rất nhanh có người tiến vào, nhưng phải thái y mà mà là Trần Phụng. Nhìn xuyên qua bình phong mờ nhạt vẫn thấy được hoàng thượng ôm Hiền phi, Trần Phụng khom người bẩm báo "Hoàng thượng, phía Duyên Thọ cung cho người thông báo thái hoàng thái hậu được tốt, thỉnh hoàng thượng lập tức qua."

      Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân nằm xuống giường, trực tiếp ra cửa, thấy Trần Phụng bộ dáng còn muốn "Còm có chuyện gì?"

      " là thái hoàng thái hậu chính miệng phân phó, muốn hoàng thượng dẫn Nhị công chúa và Tam hoàng tử cùng qua."

      Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn xuyên qua bình phong cái, bước chân ra khỏi phòng " gọi Nhị công chú và Tam hoàng tử đến."

      Thanh xa, tất cả lại lâm vào yên tĩnh. Hứa ma ma bước vào phòng. Tương Như Nhân nằm nghiêng người giường, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

      "Thái y rất nhanh đến." Hứa ma ma tiếp nhận vải ấm từ Thanh Đông lau mặt cho nàng "Tiểu thư sao phải cố chấp như vậy?"

      " tại đỡ hơn rồi." Tương Như Nhân lắc đầu. Thân thể của mình bản thân là ràng nhất, vừa rồi chỉ là cảm xúc đè nén ảnh hưởng đến đứa "Nhũ mẫu, phải ta cố chấp, mà là ta dám mạo hiểm như vậy." Nàng dè dặt cẩn trọng mười lăm năm, trong lòng đè nặng bao nhiêu chuyện, đều là nên lời. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
      kiện dẫn đến nhiều chuyện, cái chết Hứa dung hoa kéo theo ra rất nhiều bí mật, tất cả còn chưa kịp xử lý thái hoàng thái hậu sau khi biết được chuyện của Hứa dung hoa là hoàn toàn ngã quỵ.

      Tô Khiêm Dương mang theo Bình Ninh và Dung nhi chạy đến Duyên Thọ cung, thái hậu và trưởng công chúa có mặt. Hoàng hậu còn chưa đến, chỉ có hai người Đức phi và Thục phi thị tật.

      Lão ma ma hầu hạ bên người thái hoàng thái hậu thấy bọn họ đến, bảo Binh Ninh và Dung nhi vào trước.

      Mọi người khó hiểu ý tức của thái hoàng thái hậu. Bình Ninh và Dung nhi nhìn thoáng qua Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Dương xoa xoa đầu Bình Ninh " thôi, lão nương nương chờ các ngươi."

      Bình Ninh dắt tay đệ đệ theo lão ma ma vào tẩm thất. Trong phòng mùi thuốc nồng nặc. Bình Ninh mười tuổi sớm hiểu chuyện. Hai người đến trước giường thái hậu, lão ma ma lui ra ngoài, sắc mặt chút thay đổi canh giữ ở cửa.

      Trong phòng, thái hoàng thái hậu nhìn mắt mũi Dung nhi đều giống hoàng thượng, càng rất giống bộ dáng tiên đế, khẽ vươn tay muốn sờ mặt . Dung nhi tới gần cầm lấy tay nàng. gương mặt tiều tụy của lão nương nương lên chút vui vẻ "Hài tử ngoan, mấy năm nay ủy khuất ngươi."

      "Tôn nhi ủy khuất." Dung nhi nghiêm cẩn trả lời. Thái hoàng thái hậu nhìn và Bình Ninh. Năm đó lúc nàng và tiên đế quyết định Bình Ninh làm tỷ tỷ cũng là ủy khuất đứa này. Mấy năm nay sống dưới ánh hào quang của tỷ tỷ, bị người ta tận lực xem lại vẫn có thể dưỡng ra tính tình như vậy.

      "Các ngươi đều trưởng thành. Bình Ninh, đến chỗ tổ nãi nãi." Thái hoàng thái hậu vẫy tay gọi Bình Ninh. Dung nhi tránh ra. Bình Ninh nhu thuận tiến lên phía trước, giữ chặt bàn tay gầy guộc của thái hoàng thái hậu, hốc mắt ướt át "Tổ nãi nãi, ngài phải khỏe lên. Xem ngài gầy thế nào, ngài phải khỏe lên a. Bình Ninh học theo mẫu phi viết kinh thư cho ngài."

      Bình Ninh vừa khóc vừa đưa tay gạt nước mắt. Thái hoàng thái hậu cười sờ sờ mặt nàng "Hài tử ngốc, tổ nãi nãi sống đến ngần này tuổi sớm đủ rồi. Mấy ngày nay có phải mẫu phi ngươi được vui?"

      Bình Ninh gật đầu "Tôn ma ma mẫu phi động thai khí, phải tĩnh dưỡng tốt. Mỗi lần tôn nhi đến thăm đều thấy mẫu phi có chút tinh thần nào, có mấy lần còn thấy hốc mắt nàng hồng hồng."

      Thái hoàng thái hậu thở dài hơi, nhìn bọn họ "Đến đây, tổ nãi nãi có chuyện muốn với các ngươi.". . .

      Qua thời gian nén nhang, Bình Ninh và Dung nhi vẫn chưa ra, trưởng công chúa lo lắng sức khỏe thái hoàng thái hậu đứng dậy muốn hỏi qua lão ma ma nhưng bị thái hậu kéo ngồi xuống lại.

      Hoàng hậu dẫn theo thái tử và thái tử phi đến, nhìn thấy mọi người ai vào, tuy là có kinh ngạc nhưng cũng ngồi xuống theo, hỏi qua gì. khí gian ngoài đặc biệt đè nén.

      Lại qua thời gian nén nhang, Bình Ninh và Dung nhi hốc mắt hồng hồng bước ra. Hai đứa lẳng lặng đến đứng vững bên cạnh hoàng thượng gì. Bình Ninh còn cúi đầu khóc nức nở.

      Hoàng hậu nhìn thấy là bọn họ bước ra ánh mắt lóe lên cái, nhìn qua phía lão ma ma bên kia. Lão ma ma vào phòng hồi quay ra "Lão nương nương thỉnh hoàng thượng vào."

      Tô Khiêm Dương đứng dậy, để Bình Ninh và Dung nhi đến bên cạnh Trưởng công chúa. vào trong phòng, thấy thái hoàng thái hậu sắc mặt càng kém.

      Nhìn , thái hoàng thái hậu trùng trùng ho hai tiếng "Hoàng thượng, ai gia xin lỗi ngươi, xin lỗi Tô gia này." Nghĩ đến sau khi bản thân chết, muốn Hứa gia được chút quan tâm của hoàng gia nên mới quyết định tứ hộn Định vương cho nữ tử Hứa gia, còn an bày Hứa dung hoa tiến cung, hi vọng có được hai hài tử. Như vậy cũng coi như có giao đãi với Hứa gia. Nhưng có thế nào nàng cũng ngờ hai đứa này lại có thể ầm ĩ ra tình lớn đến như vậy.

      "Đó phải lỗi của tổ mẫu, ngài cần tự trách." Tô Khiêm Dương nhìn thái hoàng thái hậu đầu tóc bạc. Người này vì hoàng gia cả đời lao tâm, là người tôn trọng nhất. là sao có thể trách cứ nàng. có nàng làm sao có tiên đế, rồi làm sao lại có .

      "Việc này, ai gia đều biết." Thái hoàng thái hậu nhìn Tô Khiêm Dương "Ngươi cùng Tĩnh Khanh tính tình đều là vậy. Mấy năm nay nhìn ngươi sủng Hiền phi, sủng Bình Ninh, ai gia biết , trong lòng ngươi cuối cùng là có người."

      Tô Khiêm Dương ngẩn ra, thái hoàng thái hậu nở nụ cười "Thế nào, cảm thấy ai gia ở trong Duyên Thọ cung chân rời nhà nên biết gì sao?"

      mặt Tô Khiêm Dương có chút thẹn thùng, đây là trưởng bối tôn trọng nhất tâm với , chưa bao giờ có người ra, nhất thời biết nên gì.

      Thái hoàng thái hậu nhìn vẻ mặt như vậy càng là ràng. lâu sau thở dài hơi "Trong đầu đứa kia, chừng so với ngươi còn khổ não hơn."

      Thái hoàng thái hậu là ràng nhất nữ nhân phải gánh trọng trách là sống những ngày như thế nào. Luôn luôn bảo giữ tâm mình, ngày trôi qua vô vị, làm chuyện gì cũng có nề nếp, theo khuôn phép cũ; thủ được tâm ngày ngày đều bất an, mọi chuyện đều phải cẩn thận; chấp nhận được làm sai, cái gì cũng phải châm chước; phụ khắp thiên hạ, duy chỉ phụ bản thân.

      Nàng sống đến ngần này tuổi, chuyện nhìn thấy nghe được còn thiếu sao.

      "Ai gia là sống đủ lâu rồi nên tìm tổ phụ ngươi. Nhiều năm như vậy chỉ sợ nóng lòng mong ngóng ai gia xuống hầu hạ ." Thái hoàng thái hậu nhiền chuỗi vòng treo ở bên giường "Mẫu hậu ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái tai là mềm. Lúc còn trẻ sao, tuổi lớn rồi có lúc phân nặng . Ai gia để Tĩnh Khanh trở về cũng có thể bồi ở cạnh nàng tiện thể nhắc nhớ khuyên nhủ. Về phần hoàng hậu ngươi tính toán xử trí thế nào?"

      "Trẫm thu phượng ấn của nàng."

      "Thu phượng ấn, vậy hoàng thượng tính giao quyền này cho ai?" Thái hoàng thái hậu nhìn "Hoàng hậu cũng thu phượng ấn, vậy Hiền phi phải xử trí thế nào?"

      Tô Khiêm Dương im lặng. còn chưa quyết định xử trí ra sao.

      "Hai người Đức phi và Thục phi cho dù có thể tạm quản nhưng cũng thể đảm đương, hậu cung có thể vì thế mà rung chuyển." Thái hoàng thái hậu chính sắc nhìn Tô Khiêm Dương "Hoàng hậu có tội, Hiền phi tội còn lớn hơn. Ngươi nghĩ nàng có thai nên thể xử trí nặng hơn nhưng như thế trong triều đình liệu có phục chúng?"

      "Tôn nhi minh bạch."

      Thái hoàng thái hậu hoãn hoãn ngữ khí "Ngươi tính đem phượng ấn giao cho ai?"

      "Giao cho mẫu hậu tạm đại cung vụ." Lúc thu lại phượng ấn Tô Khiêm Dương chính là tính toán như vậy.

      Thái hoàng thái hậu gật đầu, đáy mắt lộ ra chút mệt mỏi "Hoàng thượng ngươi nếu biết xử trí như thế nào, ai gia liền có đề nghị cho ngươi. Phía hoàng hậu chỉ cấm cung trọng phạt. Phía Hiền phi, ai gia rồi, thân mình nàng như vậy cũng cần nàng khóc lóc, để nàng Khải Tường cung . Về phần phân vị là hàng hay hàng (giáng phân vị), tự ngươi quyết định."

      "Có công thưởng có sao phạt, làm việc phải biết nặng . Ngươi là hoàng thượng càng là phải xử lí theo lẽ công bằng. Xử phạt như vậy ít nhất là có thể giao đãi, trong triều đình ngươi cũng có thể vững vàng." Thái hoàng thái hậu ý vị thâm trường nhìn "Phủ thái tử hai năm vẫn có tin gì, thân mình thái tử trong lòng hoàng thượng ngươi tự hiểu . Có số việc cần sớm tinbs toán cho tốt."

      Thái tử nếu có con nối dòng, nhóm hoàng tử lại dần trưởng thành. Rất nhanh trong triều đình lại nổi trận phong ba. Hoàng đế lại đứng tuổi, thực cũng thể bỏ mặc chuyện người thừa kế.

      "Tổ mẫu dạy phải." Tô Khiêm Dương thận trọng gật đầu, thái hoàng thái hậu nhìn "Hoàng thượng, điều cuối cùng ai gia giúp ngài cũng chỉ có nhiêu đó." Có thể khuyên, có thể nhắc nhở nàng đều . Chỉ có hậu cung an bình triều đình mới có thể vững vàng, chẳng ai mong tình càng nháo càng lớn.

      Nàng cả đời này xem như toàn tâm toàn lực vì hoàng gia. Nàng có thể an tâm rồi . . .

      Tinh thần của thái hoàng thái hậu như này, chút cũng giống bộ dáng như sắp băng thệ. Sau khi Tô Khiêm Dương ra ngoài, lại gọi đến Trưởng công chúa vào. Từng người, từng người, như có rất nhiều chuyện tình muốn giao đãi.

      Ngay tại lúc mọi người cho rằng lão nương nương sớm cách thế như vậy. Đêm đó, Trưởng công chúa thị tật nửa đêm giật mình tỉnh dậy. Lúc nhìn xem thái hoàng thái hậu thấy người an tường ngủ ra rồi.

      Đầu ngày năm tháng , thái hoàng thái hậu băng thệ.

      Ngàu đầu năm mới còn chưa hết trong cung truyền ra cùng với tin thái hoàng thái hậu băng thệ là tin Hứa dung hoa phóng hỏa, bắt cóc cung phi bị bắn chết, còn có tin hoàng hậu và Hiền phi nương nương tổn hại đến hoàng tự, tư ước ba năm vô sinh, Hiền phi tránh tử làm ngoài ý muốn sảy thai. Hoàng hậu chủ cung bất lợi bị tịch thu phượng ấn nhốt tại Cảnh Nhân cung, Hiền phi thu tiểu kim ấn đưa vào Khải tường cung giam lỏng, phân vị hàng.

      loạt tin tức cùng nên xuống lúc đủ khiến mọi người phải mất lâu mới tiêu hóa nổi. Có điều tang của thái hoàng thái hậu đợi người. Thái hoàng thái hậu ở Đại Thiên có thể là đức cao vọng trọng, tình càm của hoàng thượng và thái hoàng thái hậu cũng rất sâu đậm. ra muốn ba năm giữ đạo hiếu nhưng lúc sinh tiền thái hoàng thái hậu có cần ba năm giữ đạo hiếu. Nàng sống ngần này tuổi, sinh lão bệnh tử là thiên mệnh, cần phải đại bi. Chỉ cần khóc tang ngày, hoàng thượng giữ đạo hiếu ba ngày, hoàng tộc là ba tháng. Qua ba tháng cái gì cần làm cũng nên làm, cũng cần bỏ tuyển tú. năm năm tuyển tú, trong cung sao có thể thiếu vắng.

      Mùng sáu khóc tang, hoàng hậu cùng Hiền phi đều xuất . người nhốt tại Cảnh Nhân cung, người nhốt trong Khải Tường cung. Thái hậu dẫn theo Trưởng công chúa và hai người Đức phi, Thục phi làm chủ . Ngoài đại điện tuyết ngừng nhưng chưa có tan hết. Các mệnh phu phu nhân từ nhị phẩm trở lên đều phải khóc tang. chiếu mỏng ngoài đại điện quỳ đầy người, cảnh tượng giống như năm đó tiên đế băng hà, tiếng khóc vang trời.

      Tiêm đế là vào cuối năm. Thái hoàng thái hậu lại vào đầu năm. Tân niên vài năm kế tiếp của hoàng gia là náo nhiệt rồi.

      Qua nửa ngày Trưởng công chúa khóc hôn mê tỉnh lại hai hồi. Thái hậu thân mình càng chống đỡ nỗi. Đa phần mọi chuyện đều đặt lên vai hai người Đức phi và Thục phi. Mùng sáu qua được mấy ngày, hai người đều nên lời ôm cổ họng sắp mệt xỉu. Khóc tang như vậy, thân mình tốt khẳng định là chịu nổi.

      Ngày mười hai tháng , phát tang.

      đường cái Lâm An thành, đèn lông đỏ mừng tân niên sớm đổi thành lụa trắng, trước cửa các nhà đều treo bạch đăng. Ấn tượng thái hoàng thái hậu để lại cho thế nhân còn muốn nhiều hơn cả mấy vị hoàng đế. Dân chúng khóc theo đội ngũ phát tang hề ít.

      Sau đó kỳ giữ đạo hiếu theo như phân phó của thái hoàng thái hậu lúc sinh tiền. Hoàng tộc giữ đạo hiếu ba tháng, hoàng thượng lại vẫn cố giữ đạo hiếu đến hai mươi bảy ngày, thể tôn kính đối với thái hoàng thái hậu.

      Đợi khi hoàng thượng kết thúc giữ đạo hiếu sang đầu tháng hai. Trong cung vẫn kỳ giữ đạo hiếu nhưng chuyện tổng tuyển tú vẫn phải bắt đầu chuẩn bị. chuyện qua lại tới chuyện. Thái hậu ngã bệnh, hoàng hậu lại bị cấm đoán, tất cả mọi chuyện đều là Đức phi, Thục phi và Trưởng công chúa chia nhau giải quyết.

      Lúc này trong triều đình mới có thời gian thảo luận cái tin tức về hoàng hậu và Hiền phi.
      lehanh, song ngư, honglak3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 123: Trách phạt nặng
      Nghe ý tứ hoàng thượng công bố ra có vẻ như hoàng hậu và Hiền phi đều là đồng mưu, bên đề xuất bên đáp ứng. Triệu gia nếu trù tính thượng tấu bất bình bì hoàng hậu cũng thể chèn ép Hiền phi, càng chèn ép được đến Tương gia. Hoặc là cả hai cùng nhau thoát ra, hoặc là cả hai cùng bị cấm đoán. Hai người cùng phạm sai nên thể người ra ngoài người chịu nhốt. Thoạt nhìn chỉ có thể cùng nhau thượng tấu mới được.

      Bên Triệu gia xuy xét mất ngày, cuối cùng quyết định Tương gia tìm Tương lão gia tử thương nghị chuyện này. Hai nhà cùng nhau có thể tạo chút áp lực với hoàng thượng. Chuyện cũng qua, hậu cung còn cần phải an ổn, cứ đóng cửa nhốt làm sao được.

      Nhưng vài lần đưa bái thiếp đến Tương gia, Tương gia đều gặp khách. Hiền phi bị đưa nhốt tại Khải Tường cung, Tương lão gia tử liền ôm bệnh lên triều. Triệu gia cũng thể trầu trực trước cửa Tương gia chờ lúc Tương Đại lão gia và Tương Nhị lão gia vào triều mà gặp người, như thế cũng quá hạ thấp thân phận.

      Triệu quốc công vốn phải người giỏi tranh cãi. Vì thế tìm người tung tin ở trước cửa Tương gia. hoàng hậu bị giam sớm hay muộn cũng có thể ra ngoài. Tôn nữ của ngươi bị giam, còn mang thai đứa , tương lai sinh ra trong lãnh cung, nhất định được sủng ái!

      Tung tin xong, Triệu quốc công trong lòng thoải mái, lại bắt đầu triệu tập các mối quan hệ, trù tính thượng tấu hoàng thượng thả hoàng hậu ra.

      Mà Tương lão gia tử luôn ra khỏi phủ, thực là bị bệnh.

      Thân mình Tương lão gia tử vài năm nay tốt, vào triều là lúc lúc . Tuổi già chính là như vậy. Lực bất tòng tâm , có đôi khi chút ốm đau cũng có thể dẫn đến hồi bệnh nặng, nằm ở giường mười ngày nửa tháng là chuyện thường.

      Lần này căn nguyên đổ bệnh cũng phải vì hoàng hậu cùng Hiền phi bị trách phạt mà là tin tức Hiền phi ước định ba năm vô sinh với hoàng hậu, ăn tránh tử dược nên ngoài ý muốn sảy thai.

      Thậm chí đến bây giờ vẫn hiểu được vì sao cháu mình phải ước định như vậy với hoàng hậu . . .

      Tương lão gia tử bên này , mà bên kia trong thư phòng Tương đại lão gia, Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc quỳ gối trước mặt . Tương Đại lão gia sắc mặt trầm, nửa ngày lên tiếng trách cứ "Hồ đồ!"

      Tương Cảnh Nhạc trầm mặc , mặt Tương Cảnh Trí toàn là áy náy. Tương Đại lão gia qua bàn lại vòng đến trước mặt bọn họ "Ngươi có biết như vậy là khiến muội muội ngươi vạn kiếp bất phục hay ? Nàng tính tình ra sao, từ đến lớn vậy, so với các ngươi còn quật cường hơn."

      "Phụ thân, là con lo nghĩ chu toàn, nên giấu tổ phụ cùng ngài." Lúc này Tương Cảnh Nhạc cũng mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu vẫn còn ôm lấy cảm giác may mắn, có người biết liền có việc gì.

      "Các ngươi mới bao lớn? có thể tự quyết định làm chủ chuyện như vậy. Đó là hoàng thượng, là hoàng gia, lại dám coi như trò đùa, chuyện hoàng tự liên lụy ra chính là đại tội. tại hoàng thượng chính là bị lừa gạt. Muội muội của ngươi tại vẫn còn phong hào Hiền phi ở đó là vì hoàng thượng còn xem trọng nhiều năm tình cảm với Tương gia. Hai người các ngươi là!" Lúc Tương Đại lão gia nghe chuyện vẫn thể nào tin được nữ nhi lại gạt mình làm ra chuyện như vậy.

      Tương Đại lão gia quay đầu nhìn bọn họ "Các ngươi biết chuyện này vậy tức là các ngươi cũng biết vì sao muội muội các ngươi làm như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là sao?"

      Tương Cảnh Nhạc cúi đầu liếc mắt lườm đại ca cái "Phụ thân, chúng ta cũng biết"

      Lời còn chưa dứt bị Tương Cảnh Trí ở bên cạnh cắt ngang. Tương Cảnh Trí dập đầu với Tương Đại lão gia "Phụ thân, tất cả chuyện này đều là lỗi của ta." . . .

      Hoàng cung, trong Khải Tường cung.

      Tương Như Nhân ngồi bồ đoàn, trước mặt là bàn thấp. Nàng chấp bút chép kinh thư, muốn vào bốn mươi chín ngày đem kinh thư này đốt cho thái hoàng thái hậu.

      Hứa ma ma tiến vào thấy nàng còn chưa nghỉ ngơi, khuyên nhủ "Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi chút. ngồi lâu rồi, cẩn thận thân mình."

      Hứa ma ma đỡ nàng đứng lên ngồi xuống tháo mềm. Tương Như Nhân cười cười " sao, rất nhanh đến bốn chín ngày, khóc tang cũng thể , nên biểu đạt chút tâm ý."

      "Nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Thái hoàng thái hậu nhân từ, cho hoàng thượng và mọi người giữ đạo hiếu quá lâu. Ngài sao chép mặc thân mình như thế, lão nương nương nhất định cũng muốn." Hứa ma ma thi kinh thư lại, hôm nay để nàng chép nữa.

      Tương Như Nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ, mảnh sân xa lạ khiến nàng khẽ giật mình. Chuyển đến nơi đây hơn tháng, nàng vẫn chưa quen.

      Nàng biết tội của bản thân phán như vậy là . Thời điểm thái hoàng thái hậu băng thệ nàng được đưa tới đây, miễn nàng khóc tang, để cho nàng an ổn dưỡng thai.

      Bình Ninh và Dung nhi tạm đưa đến cho Thục phi chăm sóc. Vốn là Đức phi muốn cầu thái hậu chăm nom bọn họ nhưng chỗ nàng Tam công chúa và Tứ hoàng tử tuổi cũng lớn, khó ứng phó xuể. Cuối cùng thái hậu vẫn là để Thục phi nhận việc này.

      Quan hệ của nàng và Thục phi cũng tệ. Hoàng thượng có lí do gì vì giam nàng mà giảm bớt sủng ái với Bình Ninh. Tương Như Nhân yên tâm hơn nhiều. Xem tình cảnh tại, mặc dù là lo lắng nhưng cũng có cách nào.

      "Còn bao lâu nữa tổng tuyển tú?" Tương Như Nhân nhìn sân hồi, quay đầu hỏi Hứa ma ma.

      " tại giữa tháng hai. Tháng ba kỳ giữ đạo hiếu qua là bắt đầu." Hứa ma ma với nàng tin nghe được từ bên ngoài. tại người đổ về Lâm An thành rất nhiều.

      Tương Như Nhân cúi đầu nhìn phật châu nàng mang tay. Đó là ngày đầu tiên nàng vào Khải Tường cung Trần công công đưa tới. là thái hoàng thái hậu giao đến tay hoàng thượng, đưa nàng bảo bình an.

      Sau khi nhận được Tương Như Nhân đều ngày đêm mang. Nhớ tới thái hoàng thái hậu, lão nhân tràn ngập cơ trí lại hiền hòa kia, trong lòng Tương Như Nhân lại bình tĩnh ít. Lễ Phật có thể bình tâm, vì thế mấy ngày nay cứ rảnh rỗi lại sao chép kinh thư. Chỉ có lúc như vậy, phiền chán nối tiếp mấy ngày nay trong đầu nàng mới có thể tạm yên tĩnh.

      Những người bên cạnh nàng trước đây đều theo đến Khải Tường cung. Tương Như Nhân để lại Tôn ma ma và Bạch ma ma chăm sóc bên người Bình Ninh và Dung nhi. Thanh Thu lúc đó vì bảo vệ nàng mà bị thương, lưng còn bị đụng vào tổn thương xương sống đến giờ vẫn chưa khỏi. Có điều người hầu hạ bên cạnh nhiều như vậy, cũng đủ rồi.

      Thanh Đông bưng vào chén thuốc an thai đặt xuống bàn, lại lấy ra đĩa mứt hoa quả để bên cạnh "Nương nương, hai vị quý nhân ở Chiêu Dương cung đều chuyển ra ngoài." Thời điểm nàng Ngự thiện phòng đôn thuốc trở về đúng lúc nhìn thấy hai quý nhân kia rời khỏi Chiêu Dương cung, hỏi thăm chút nghe "Có vẻ như là chuyển Ánh Nguyệt cung Hứa dung hoa ở trước đây."

      Người trà lạnh chính là ý này. Hiền phi nương nương ngày xưa thịnh sủng vị nhốt vào Khải Tường cung. Chiêu Dương cung vô chủ , cái chính là hoàng thượng càng đến đây. Ở lại Chiêu Dương cung khác nào lãnh cung đâu. Cũng là Đức phi đồng ý, hai nàng liền thu thập mọi thứ chuyển qua ánh Nguyệt cung ít người.

      Tuy rằng Ánh Nguyệt cung phải nơi tốt gì nhưng so với Chiêu Dương cung kia vẫn là tệ.

      Thanh Đông cũng tức giận gì, chỉ bưng lên chén thuốc cho Tương Như Nhân uống xong, sau đó đút miếng mứt hoa quả " rồi cũng tốt, tương lai nương nương trở về các nàng cũng thể trở về. Trong Chiêu Dương cung cũng thanh nhàn hơn." Ai lại thích trong cung mình có phi tần khác ở chung, rồi càng sạch .

      Hương vị chua ngọt tùy ý lại tỏa ra trong miệng, Tương Như Nhân nhịn được cảm khái. Từ khi mang thai đứa nàng liền bắt đầu trở nên do dự. Làm cái gì cái gì trong đầu nghĩ càng nhiều nhưng ra miệng càng ít. Ngẩn ngơ canh giờ là bình thường. Gặp chuyện gì hài lòng, tình nguyện nghẹn ở trong lòng cũng muốn ra.

      Mặc dù ngày đó hoàng thượng đến, bản thân ràng sai, lẽ ra phải nhận sau cầu xin tha thứ. Vậy mà nàng lại dám cứng đầu như vậy.

      Tử Yên ở bên ngoài bẩm báo, là Đức pho nương nương laii đây. Tương Như Nhân ngẩn ra, Đức phi cuất tại cửa. Nàng cũng khách khí gì trực tiếp vào. Đầu tiên liếc mắt nhìn quanh nội ốc cái, sau đó tầm mắt dừng người Tương Như Nhân, khóe miệng cười như cười "Ta thấy cuộc sống cũng khổ cực gì. Bên ngoài truyền nhau hoàng hậu bị cấm phạt, Hiền phi bị biếm lãnh cung. Nếu bọn họ mà tới nới này nhất định lại như vậy."

      Tương Như Nhân biết nàng đây là trêu chọc "Sao ngươi có thể vào đây?"

      Đức phi ngồi xuống đối diện nàng, có vài phần đương nhiên "Thái hậu nương nương bệnh, ta cùng Thục phi hai người chủ . Hoàng thượng lại mặc kệ ta. Ta sao lại vào được."

      "Hơn nữa đến cũng đến. Cùng lắm cũng nhốt ta lại. Những ngày thoải mái như vầy, ta tình nguyện bị giam lỏng." Đức phi mà tràn đầy oán khí.

      Từ khi thái hoàng thái hậu băng thệ, nàng cùng Thục phi hai người có lấy ngày nhàn rỗi. Hoàng hậu thể can dự, Hiền phi cũng lĩnh tội bị giam lỏng, Thục phi vừa tấn vị thời gian ngắn nên chưa quen vụ trong cung. Hay rồi, từ tháng đến tháng hai này, nàng đều mệt sắp chết rồi.

      " tại ít người, đợi đến sau khi tuyển tú hoàng hậu là khó còn bị cấm. Tú nữ này kia chả lẽ muốn ta cùng Thục phi dạy sao. Ta phiền nhất là trong cung có người mới. Tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo, sinh ra điều kiện tốt nên coi ai ra gì. Làm việc được cái gì nhưng gây chuyện đến cả đám. được, ta cũng muốn hồi sinh bệnh. phạm sai, để hoàng thượng cũng giam lỏng ta lại."

      Tương Như Nhân kìm chế được nở nụ cười "Nào có ai lại trông mong mình bị nhốt cơ chứ."

      Đức phi thấy sắc mặt nàng so với lúc vừa tiến vào tốt hơn, thở dài hơi "Vốn là nghĩ nhưng thấy ngươi ở trong này thoải mái như vậy. Chuyện gì cũng cần quảm, lại có người đến quấy rầy ngươi. Hài tử có người chăm sóc. Ngươi xem ta có thể ngưỡng mộ sao?"

      Những lời này của Đức phi đều toát ra ý tứ đó là Tương Như Nhân nàng chịu phạt như vậy chẳng có gì nặng. chỉ nặng mà còn giúp nàng tránh được đoạn thời gian đầu năm bận rộn nhất.

      Tương Như Nhân thu lại chút lóe lên nơi đáy mắt, nở nụ cười "Theo như lời của ngươi ta hẳn là nên ở lại đây, cần ra."

      Đức phi nghiêm mặt "Ngươi ở lâu đâu. Trước khi sinh đứa , hoàng thượng khẳng định thả ngươi ra."

      Tương Như Nhân ngẩn ra, khẩu khí của nàng sao chắc chắn như thế. Cuối cùng mặt có chút bất đắc dĩ "Tỷ tỷ ngươi dễ dàng, ta đây chính là tội lớn." Mặc dù phải nàng chủ động bỏ đứa trong bụng nhưng cũng là gián tiếp bởi vì nàng mà sảy mất. Thời điểm nàng cầu hoàng hậu ước định như vậy vốn chính là sai. Sai càng thêm sai, nàng còn chọc giận hoàng thượng. Nào có thể dễ dàng ra ngoài như vậy.

      "Ngươi có biết hoàng thượng tuyên bố triều đình thế nào ?"

      Tương Như Nhân lắc đầu.

      "Hoàng hậu cùng Hiền phi nương nương tổn hại con nối dòng hoàng gia, tư ước ba năm vô sinh, Hiền phì tránh thái dẫn đến ngoài ý muốn sảy thai." Đức phi ý vị thâm trường "Hoàng thượng chiêu cáo như vậy là đem ngươi cùng hoàng hậu đặt tại chỗ. Nếu bỏ lệnh cấm của hoàng hậu, nhất định ngươi cũng ra khỏi Khải Tường cung. Ngươi có thể giam hai năm nhưng hoàng hậu sao. Nàng nhưng là quốc gia chi mẫu."

      Quốc thể ngày vô quân, hậu cung thể nhiều ngày có chủ.
      lehanh, song ngư, honglak5 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chậc chậc ... ta chưa thấy tình cảm của hoàng thượng a, có thể ta ích kỷ, nhưng thời gian đâu chờ đợi dc, chờ chị sinh con tuyển tú tới nơi, tới lúc đó nhiều nương xinh đẹp như vậy, hoàng thượng giữ nguyên tình cảm cho chị ư? nếu có chỉ là tác giả viết cho mình coi vậy thôi chứ xưa nay hoàng đế đâu ai co tình cảm được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :