1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 15: Thiếu niên (sáu)

      "Em có súng của riêng mình rồi, vậy nhiệm vụ tiếp theo đó chính là phải quen thuộc với nó, mỗi ngày đều phải luyện tập chút, duy trình cảm xúc với nó”. Tam gia cầm súng của Lăng Hiểu, nhàng vuốt ve, giống như vuốt ve người của mình vậy “Đừng nhìn bề ngoài của mỗi cây súng đều giống nhau, các bước sản xuất cũng khác gì nhau, nhưng mỗi cây súng đều có những điểm khác nhau rất , mà chính vì những khác biệt như vậy, mới có thể bắn bách phát bách trúng hay , cũng là bảo vật ở thời điểm quan trọng có thể cứu mạng em hay ”.

      Lăng Hiểu trịnh trọng gật đầu, cầm lấy súng từ tay Tam gia. cũng từng tiếp xúc với súng, chô dù là đời trước tự mình tìm hiểu hay là đời này có Tam gia chỉ bảo những điều căn bản về súng, nhưng Lăng Hiểu biết, tại mới là chân chính học tập cái gì là súng, làm thế nào mới có thể dùng súng giết người cách hiệu quả nhất.

      Mi tâm, huyệt Thái Dương, yết hầu, trái tim... Những chỗ này là vị trí quan trọng có thể khiến cho người ta mất mạng trong phút chốc, gân tay, gân chân, đầu gối, xương bả vai... Những chỗ này làm cho người ta mất năng lực phản kháng bắt người sống đối phương. Lăng Hiểu học cực kỳ chăm chú, nhưng tốc độ và khoảng cách bia ngắm bắn kia lại giống nhau khiến cảm thấy thât đau đầu, mười phát chỉ có hai ba phát có thể trúng mục tiêu định, còn chưa kể trường hợp mèo mù đụng phải chuột chết.

      " có con mồi đứng yên để em tùy ý bắn cả, cho nên cái em phải học là dự tính được hành động và quỹ đạo của nó. Thực ra, cái này so với bắn tên dễ hơn, viên đạn vốn , tốc độ lại nhanh, ít phải lo lắng với ảnh hưởng của gió”. Tam gia ngồi bên, nhàn nhã uống trà, nhìn Lăng Hiểu đối với mấy tấm bia di động khổ sở, “Đây chẳng qua là bước đầu tiên thoát khỏi tấm bia cố định thôi, tuy rằng đều chuyển động, nhưng tốc độ đều đều, chỉ cần dự đoán đúng vị trí dễ dàng bắn trúng, mà tình huống thực tế đơn giản như vậy. Con mồi có thể dựa theo tốc độ và hướng chạy, bọn họ nhảy, trốn, thay đổi phương hướng và tốc độ, mà cuối cùng cái em cần phải học, là phải làm thế nào để thông qua vẻ mặt và ánh mắt của họ mà đoán được suy nghĩ của họ, trước tiên là biết động tác mà họ làm”.


      Lăng Hiểu mím môi, gật gật đầu, tuy có chút ngoài ý muốn về việc Tam gia hình như muốn bồi dưỡng theo hướng sát thủ, nhưng cũng bài xích điều này ---- thậm chí là, còn có chút phấn khởi và kích động.

      Lăng Hiểu lại luyện tập lần nữa, cuối cùng hiểu , Tam gia yên lặng nhìn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

      Lúc nhìn thấy cánh tay Lăng Hiểu hơi phát run, kêu ngừng lại.

      "Phải rồi, hình như ta còn chưa cho em biết, cha của Gernot qua đời? Bị Mafia bắn.”

      câu bất thình lình của Tam gia làm cho Lăng Hiểu kinh ngạc, cánh tay run lên, phát súng liền lệch vị trí. Nhưng mà để ý đến, chỉ ngạc nhiên quay đầu nhìn Tam gia: “…. Gernot, cậu ấy biết rồi sao?”

      "Đương nhiên là biết, sao ta phải dấu ?” Tam gia khẽ gật đầu, bộ dáng chuyện này là đương nhiên.

      "Vậy... Gernot có ổn ? Có cần em ở cạnh an ủi cậu ấy ?” Lăng Hiểu chần chờ dò hỏi, tuy rằng cơ hội và Gernot tiếp xúc nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng ‘gần bằng tuổi’ nhau, lại chịu tra tấn trong tay Tam gia là người cùng cảnh ngộ, cũng có chút thông cảm và gần gũi ---- đối với đứa trẻ, đặc biệt nếu như Gernot sùng bái cha của cậu ấy như vậy, điều này là đả kích rất lớn.

      "Đương nhiên là khó chịu, nay cũng biết trốn ở đâu mà khóc rồi”. Tam gia đếm xỉa tới trả lời, "Em cũng cần tìm , nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng, thoát ra được cả đời này chỉ là phế vật, đáng quan tâm”.

      Lăng Hiểu trầm mặc, tuy rằng lời này rất lạnh lùng và có tình người ---- dù sao đó cũng là đứa nuôi 6, 7 năm nay, nhưng Tam gia cũng phải là nhà từ thiện, ngài ấy sành sõi, khôn khéo, lạnh lùng, lợi hại, cho tới bây giờ cũng cần báo đáp, càng bồi dưỡng đứa có tương lai.

      "Nếu có thể ra, vậy em ở bên cạnh , khiến cho nhanh chóng quên , ta tuyệt muốn nhìn thấy vẻ mặt của tiểu quỷ này suốt cả ngày ủ dột như vậy”. Tam gia cầm quạt hơi điểm cằm mình, trầm ngâm, “vậy bàn bạc với nên tặng quà gì cho ta , sinh nhật của ta cũng sắp đến rồi”.

      "Tam gia muốn tổ chức sinh nhật?” Lăng Hiểu kinh ngạc, chưa từng biết sinh nhật của Tam gia, dù sao nếu được Tam gia cho phép, ai có can đảm dám để lộ ra tin tức riêng của Tam gia.

      Lăng Hiểu ở bên cạnh tam gia lâu như vậy, lại chưa từng được mời tham dự sinh nhật của Tam gia, lúc này có cơ hội , cũng biết có phải là do trưởng thành rồi, hay là bởi vì Tam gia rốt cuộc cũng tiến thêm bước thừa nhận . Nhưng cho dù là thế nào nữa, đây chắc chắn là tin tức tốt.

      Bữa tiệc sinh nhật của Tam gia, tất nhiên đây là dịp để tụ hợp những người chỉ nghe danh mà chưa từng thấy mặt, tuy rằng bây giờ Lăng Hiểu và bọn họ có quan hệ gì, nhưng có thể biết mặt thôi cũng là tốt lắm rồi.

      "Vậy... Tam gia ngài muốn được tặng quà gì?” Lăng Hiểu ưỡn mặt hỏi, cho dù ở bên cạnh tam gia lâu như vậy, cũng biết Tam gia thích những gì. Trường hợp quan trọng như vậy đương nhiên phải lựa chọn món quà phù hợp với tâm ý của Tam gia, điều này khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy rất khó giải quyết.

      "Em hỏi ta?" Tam gia cười như cười liếc mắt nhìn Lăng Hiểu, quát khẽ” Nha đầu lười biếng, biết tự mình suy nghĩ chút sao?”

      "Tâm tư của Tam gia làm sao tiểu bối như em có thể đoán được chứ…..” Lăng Hiểu vừa thấy vẻ mặt của tam gia, chỉ biết cứ tìm hiểu như vậy có kết quả, chỉ phải uể oải gật gật đầu, "Được rồi được rồi, em cùng Gernot thương lượng xem, nếu thích hợp, xin Tam gia hãy thông cảm nhiều hơn….”

      Tam gia cười khẽ, xoa đầu Lăng Hiểu, “Ta chờ” sau đó đem chuyện này quăng qua bên, nhưng mà trong lòng Lăng Hiểu lại thể bình tĩnh được.

      Quà tặng cho Tam gia là vấn đều quan trọng, thể lơ là được, mà khi Lăng Hiểu gặp Gernot cũng được cậu ta nhắc nhở. Đừng nhìn Tam gia bây giờ đối với hòa nhã, dễ gần, nhưng khi hợp ý Tam gia, cũng bị ném thôi. Gần vua như gần cọp, quả nhiên vẫn cần phải rất cẩn thận mới được….

      Bởi vì trong lòng có việc, cho nên tối hôm đó Lăng Hiểu trở lại Lăng gia đều thể ngủ ngon được, trong đầu xoay chuyển các loại suy nghĩ, lung tung dứt.

      Sáng mai thức dậy, hai mắt của thâm quầng, Tống Văn Bân khi đến đón học cũng phải liên tục nhìn mặt , nhìn Lăng Hiểu cả đường đều buồn ngủ đến đần độn, nhịn được nữa oán giận “Em làm sao vậy? Hôm qua khi tan học đâu chơi đến điên cuồng như vậy? Biến mình thành cái dạng gì đây hả!”

      Lăng Hiểu u oán liếc mắt nhìn Tống văn bân, vô cùng hâm mộ đứa này có thể lo nghĩ như vậy, chỉ tiếc là bây giờ thể với , chỉ có thể vừa kiêu căng nghiêng đầu “Chuyện của em cần lo!”

      Tống Văn Bân bị Lăng Hiểu nhìn khiến da đầu run lên, tiếp theo lại đụng nhằm cây đinh, dở khóc dở cười trong lòng lại có chút buồn bực, gãi đầu cái, cũng tiếp tục hỏi nữa.

      Lăng Hiểu trước giờ đối luôn luôn khách khí như vậy, trở mặt liền trở mặt . tại đến trường học, chung quanh người đến người , Tống Văn Bân tuyệt đối muốn mất mặt trước mặt mọi người.

      Trước cổng trường, hai người gặp Vương vân cùng Trương Chi Nhã, hai người thấy vẻ mặt suy sụp tái nhợt của Lăng Hiểu cũng hỏi thăm , Lăng Hiểu cười cười chỉ là tối hôm qua ngủ ngon, trả lời qua loa mà thôi.

      "... Cái kia... Xin chờ chút, Tống... Học trưởng."

      Ở ơhía sau, đột nhiên vang lên giọng thận trọng, mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn lại, nhìn thấy xinh đẹp mặc đồng phục trường Thánh Maria đứng ở đó, hai tay ôm cái áo màu trắng, vừa thấy thương.

      "Là à?" Tống Văn Bân hơi sửng sốt chút, lập tức cười , "Bạch Hà ... Đúng ? ra học ở trường bên cạnh à?”

      "Đúng vậy..." Bạch Hà xấu hổ cười, đôi mắt kiều nhìn qua Vương Vân và Trương Chi Nhã, cuối cùng dừng lại người Lăng Hiểu chớp mắt cái, lập tức nhìn về phía Tống văn bân, tràn đầy cảm kích cúi đầu sâu, hai tay đưa đồng phục cho “Hôm qua cảm ơn học trưởng giúp đỡ em, cái này là đồng phục của , em giặt sạch ….”

      " cần phiền phức như vậy." Tống Văn Bân nhận lấy đồng phục, mỉm cười , khiến cho hai má ta đỏ ửng “Chỉ là tiện tay mà thôi, là con , làm thêm ở chỗ đó khỏi có chút nguy hiểm, sau này phải cẩn thận hơn mới được”.

      "Cảm ơn học trưởng nhắc nhở." Bạch Hà nhàng , vẻ tươi cười kiên cường mang theo chút nhu nhược và chua sót “Chỉ là, em muốn làm thêm giúp gia đình, tuy rằng chỉ giúp được chút, nhưng còn hơn là giúp được gì…..”

      " tốt." Tống Văn Bân có chút cảm động gật gật đầu, dù sao cũng quen biết, tuy rằng lo lắng nhưng thêm nữa cũng tốt, chỉ dặn phải cẩn thận hơn,.

      Hai gò má Bạch Hà ửng đỏ giọng đáp ứng, trong mắt chứa nước mắt nhìn Tống văn bân, đôi mắt trong veo hơi ngượng ngùng, khiến cho người ta nhìn cái tâm cũng thành nước.

      Bởi vì lập tức phải vào trường, cho nên Bạch Hà chuyện lâu lại phải chào từ giã rời , nắm bắt thời cơ rất tốt, vừa khiến cho người ta có ấn tượng tốt, mà cũng kéo dài làm cho người ta thấy khó chịu.

      Tống Văn Bân đưa mắt nhìn Bạch Hà rời , vừa nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt của ba hoàn toàn khác nhau.

      Trương Chi Nhã hơi nhíu mày, nhẫn vui; Vương Vân có chút lo lắng, nhìn chung quanh; mà Lăng Hiểu hơn cổ quái, hoàn toàn là kế thừa vẻ cười như cười bí hiểm của Tam gia khiến cho hai gò má của Tống Văn Bân tự nhiên nóng lên, dường như làm chuyện gì tốt vậy, hận có cái lỗ nào để chui vào trốn.

      ... ràng, có làm sai chuyện gì mà?

      " hùng cứu mỹ nhân, Ừm ?" Lăng Hiểu hơi nhíu mày, chế giễu hỏi, " đúng là rất thích bắt chước em nha?”

      " phải bắt chước em?” Tống Văn Bân rất là bất đắc dĩ, "Cho dù là ai có chút nghĩa khí, gặp chuyện như vậy cũng thể làm ngơ được! Huống hồ hùng cứu mỹ nhân cứu đến tự mình phải nhập viện, em có tư cách sao? tốt xấu gì cũng phán đoán tình huống ràng, biết lượng sức mình, thể so với em làm việc cách kích động như vậy, bất kể hậu quả”.

      "Được rồi được rồi, Em chỉ là câu thôi mà, sao lại trả lời đống vậy, kích động vậy làm gì?” Lăng Hiểu nhịn được khoát tay, xoay người vào trường, Trương Chi Nhã và Vương vân liếc mắt nhìn Tống Văn Bân cái, đều theo sau Lăng Hiểu, chỉ bỏ lại Tống Văn Bân hiểu gì đứng ngẩn ra ở đó, quả thực hiểu sao khí lại trở nên kỳ quái như vậy.

      - - đương nhiên biết được, Lăng Hiểu nhìn bình tĩnh dửng dưng như thế, nhưng trong lòng còn kích động hơn nữa.

      Bạch Hà hay còn gọi là Lăng Hà bây giờ còn theo họ mẹ, rốt cuộc bắt đầu xuất , Lăng Hiểu chờ mong lâu, vở tuồng tình cảm này chậm rãi kéo màn.
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Hale20511 others thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 16: Thiếu niên (bảy)

      Dưới tàng cây thường xuân, Lăng Hiểu đau khổ ôm quyển sách “tuyên ngôn” tiếng đức kiên nhẫn đọc từng chữ, từng câu, thường thường lật xem cuốn từ điển luôn để bên cạnh, tra những từ mà hiểu.

      Ánh nắng ấm áp xuyên qua những lá cây thường xuân, chiếu loang lổ người Lăng Hiểu, tuy rằng cảnh tượng này rất yên tĩnh nhưng ở trong mắt người khác lại đẹp cách kỳ lạ, nhưng chỉ mình Lăng Hiểu mới hiểu được nỗi khổ trong đó ----- học ngôn ngữ mới chưa được bao lâu lại bị bắt đọc cả bộ sách bằng thứ tiếng đó làm cho sâu sắc cảm nhận được cảm giác bi thương nghịch chảy thành sông...

      "Lăng Hiểu! Lăng Hiểu!" giọng của Đường Yên Nhiên vang lên, vừa đến vừa mang theo tức giận và lo lắng.

      Trong đầu Lăng Hiểu mấy từ ngữ tiếng đức chuyển động loạn xạ, giơ tay ý bảo ta chờ chút, Đường Yên Nhiên tính tình nóng nãy vỗ cái trang sách.

      Lăng Hiểu quá sợ hãi, nhanh chóng giải quyển sách khỏi cứu móng của Đường Yên Nhiên, sauu khi xem xét phát có tổn hại gì, mói nhàng thở ra.

      Quyển sách này là mượn của Văn Cẩn, bà này ngoại trừ thích mách lẻo với Tam gia còn là con mọt sách, luôn là người hiền lành, bình dị, dễ gần gũi, bạo điểm duy nhất chính là sách của ấy. khi làm hư sách của ta, Văn Cẩn nổi giận lên quả thực có thể so với Tam gia, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

      "Sách sách sách, sắp thành con sách rồi!” Đường Yên Nhiên nhíu mày, cực kỳ chướng mắt với bộ dáng coi sách như mạng của Lăng Hiểu, “Sách của quan trọng hay là Văn Bân quan trọng?!”

      ... Sách - - đặc biệt là sách của Văn Cẩn - - quan trọng hơn Tống Văn Bân nhiều! nếu Tống Văn Bân xảy ra vấn đề đau lòng chút nào, nhưng nếu sách xảy ra vấn đề, nhất định gặp phải tra tấn tinh thần và thể xác! Lăng Hiểu trả lời trong lòng, lại thể làm gì khác nên lấy thẻ kẹp sách kẹp lại trang mình đọc, khép quyển sách lại “ Văn Bân xảy ra chuyện gì sao? Sáng nay ấy còn tốt lắm mà?”

      " ta đương nhiên là tốt rồi, ôn hương nhuyễn ngọc , phong lưu vô cùng!” Đường Yên Nhiên hừ lạnh tiếng, ngồi xuống kế bên Lăng Hiểu, kéo tay bộ dáng hoàn toàn là người chị tốt tri tri kỷ “Đàn ông chịu nổi nhất là đơn, em luôn làm việc cảu mình, để ý tới ta, ta chắc chắn chạy theo khác!”

      Trong lòng Lăng Hiểu hiểu rất , nhưng lại làm bộ ngây thơ hiểu gì, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Chị Yên Nhiên, chị cái gì vậy? Em nghe hiểu gì cả….”

      Đường Yên Nhiên đồng tình nhìn Lăng Hiểu, giơ tay vuốt tóc của . Lăng Hiểu cố ý tỏ ra mình thông minh, nên Đường Yên Nhiên dần dần quên mấy bộ dạng sử dụng cây roi của , chỉ coi chỉ thích học tập rành việc đời, nên Đường Yên Nhiên luôn tự cho mình là chị, đem Lăng Hiểu bảo vệ trong vòng tay của mình. Lần này thấy ngốc đến vậy ngay cả tai vạ sắp đến mà biết, quả nhiên là làm cho Đường Yên Nhiên đau đầu.

      - - đương nhiên, trừ lần đó ra, cũng có chút tính toán nho của mình.

      "Em biết gì sao? Gần đây Tống Văn Bân và trường bên cạnh tên là Bạch Hà kia rất gần gũi nhau, ít người nhìn thấy bọn họ sau khi tan học thường cùng nhau, bộ dạng rất thân mật!” Đường Yên Nhiên bĩu môi, vẻ mặt cứng rắn.

      Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đường yên nhiên, trương chi nhã và đám con khác đương nhiên là theo mẹ mình học được ít thủ đoạn bảo vệ địa vị của mình, cũng ít lần gặp những chuyện như thế này, bình dân tranh thủ tình cảm, sau khi phát Tống Văn Bân và Bạch Hà gặp nhau, trước tiên các bắt đầu thu tập tin tức về Bạch Hà. Đương nhiên, Bạch Hà điềm đạm nho nhã kiên cường, hiếu học vươn lên... những thứ này các đều đê ý, mà điều quan trọng các quan tâm là ---- gia thế của ta.

      phải dựa vào hội từ thiện giúp đỡ mới có thể nhập học, là bình dân sống cùng mẹ, đương nhiên là lọt vào mắt các , càng làm cho các khinh bỉ chính là, mẹ của Bạch Hà hình như là loại tình nhân thể công khai, xuất thân như vậy quả thực nếu đứng bên cạnh Tống Văn Bân cũng khiến cho trở nên sạch !

      Các có thể cho phép Lăng Hiểu và Tống Văn Bân có quan hệ đính hôn với nhau, thứ nhất là vì hai người môn đăng hộ đối, vâng lời cha mẹ, thứ hai về tất cả các phương diện Lăng Hiểu đều xứng với Tống Văn Bân, thứ ba, Lăng Hiểu chưa bao giờ biểu ra bất kỳ hành động đương nam nữ gì với Tống Văn Bân, thậm chí còn chủ động giúp đỡ, cũng gây trở ngại các mến mộ tống Văn Bân. Nhưng Bạch Hà hoàn toàn có các điều kiện này, các tranh được với Lăng Hiểu, lại càng dễ dàng tha thứ được cho Bạch Hà đến sau lại muốn ngồi trước.

      Chỉ tiếc là, các đương nhiên cũng biết mình có tư cách và lập trường gì để chất vấn chuyện Tống Văn Bân thích ai, nếu quá mức chủ động, làm mất giá trị của mình, bị người ta cười nhạo. Mà người có tư cách để hỏi nhất, là người có thân phận vị hôn thê này ---- Lăng Hiểu. mà Lăng Hiểu đến và rất vội vàng, có chút thời gian rảnh cầm sách vở vùi đầu vào học, quả thực là ‘ để ý đến chuyện bên ngoài’. Chờ mãi mà thấy Lăng Hiểu tỏ thái độ gì, đám người Đường Yên Nhiên đương nhiên là đứng ngồi yên rồi.

      "Bạch Hà... ?" Lăng Hiểu khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ chút, lập tức hiểu ra nở nụ cười, "À, Em nhớ ra ta rồi, Văn Bân có với em, ấy thân thế của ấy thực rất đáng thương, mà người lại kiên cường lại biết vươn lên, nên ấy muốn giúp ta, có chuyện gì chuyện cả ."

      Đường Yên Nhiên hoàn toàn được gì, vẻ mặt hận ‘rèn sắt thành thép’ nhìn Lăng Hiểu: “ ta enm tin cái đó hả? Lời đàn ông là tuyệt đối thể tin! Bởi vì cho tới bây giờ bọn họ cũng có quản được nửa người dưới của họ!”

      Đường Yên Nhiên xuất thân là con nhà võ, từ lớn lên bên cạnh đám con trai, chuyện gì cũng dám , cái gì cũng dám làm, tuy rằng vài năm nay lớn hơn, bắt đầu chú ý khí cất thục nữ hơn, nhưng khi sốt ruột lo lắng, bản tính lộ ra.

      Đương nhiên, Lăng Hiểu nghe hiểu được mặt đỏ cả lên, bộ dáng hoàn toàn là bé xinh đẹp, nhàng lắc lắc cánh tay đường yên nhiên: "Chị Yên Nhiên, chị được lung tung, em tin tưởng văn bân, sao ấy phải gạt em chứ?”

      "Em đó!” Đường Yên Nhiên giơ tay chỉ mi tâm của Lăng Hiểu cáí " Được rồi, lười với em, trái nhắc phải nhắc em lại quan tâm đến, Em chờ mà xem! Sau này em hối hận!"

      Lăng Hiểu cười khẽ, tóm lại trái phải cũng là tin tưởng Tống Văn Bân, cây súng do mình đào tạo ra lại tự bắn mình, có ngu như vậy!


      Dù sao loại chuyện này, người nào giữ được bình tĩnh người đó thắng, Lăng Hiểu cần Tống văn bân, đương nhiên là rất vững vàng, mà mấy khác nảy sinh tình cảm trong lòng, đương nhiên có bình tĩnh như Lăng Hiểu.

      Điều Lăng Hiểu cần phải làm là khiến mình luôn trong tư thế cao thượng, đứngở cao và luôn trong tâm lý coi thường kẻ thù, tự nhiên có người tranh đấu vì ---- đây là thượng sách, nếu phải dùng đến hạ sách, khi mình hạ thấp thân phận của mình đấu với người khác, làm thấp giá trị của mình, nếu quả thực như vậy việc lăng hiểu sống lại lần nữa là lãng phí và nhục nhã.

      Lăng Hiểu thỏa đáng biểu mình tin tưởng Tống Văn Bân, vì thế nên tạo cho cơ hội cho mấy vị tiểu thư kia nổi tiếng, Lăng Hiểu tự mình tranh giành chém giết, lại cho người khác danh nghĩa, khiến cho mấy đó lấy cớ ‘thay mình’ tranh giành.

      Đường Yên Nhiên lại hồi, phát Lăng Hiểu vẫn im lặng như cũ, sau cùng những buông tha , ngược lại còn lôi ra cửa trường.

      Lăng Hiểu đại khái biết được ngoài cửa trường có chuyện xảy ra, đương nhiên cũng thu dọn đồ đạc của mình, theo Đường Yên Nhiên ra khỏi lớp.

      cơ bản đến giờ tan học, cổng trường người đến người , có ít nữ sinh tụ năm tụ ba dừng chân chuyện, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn ăn mặc thanh nhã, nhìn qua hơi có chút địch ý.

      tự nhiên cũng cảm nhận được, có chút luống cuống nắm vạt áo của mình, bộ dáng vô cùng đáng thương nhưng ra cũng lôi kéo ít ánh mắt của nam sinh, vây quanh bắt chuyện vài câu, càng làm cho ta ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu xuống.

      Kiếp trước, Tống Văn Bân ngoại trừ diện mạo xem như tệ, cho dù là khí chất hay tài năng cũng thế so sánh được với bây giờ, đương nhiên thể lọt vào mắt của các đại tiểu thư cao cao tại thượng, có địa vị quý công tử ở trường học này. Chuyện tình cảm của Bạch Hà và Tống Văn Bân tuy bị ngăn cản gì, cũng có nhiều người chú ý, cũng biết kiếp này Bạc Hà tiếp cận Tống Văn Bân như vậy, có thể chịu nổi căm ghét của mấy đại tiểu thư này .

      " ra là Bạch Hà." Đường Yên Nhiên bĩu môi, bên tai Lăng Hiểu, biểu tình khinh thường, “Nhìn bộ dáng của ta kìa, là làm cho người ta khó chịu”.

      Mọi tiếp nhận giáo dục chính là đoan trang, lịch , cao quý, khí chất cao quý hào phóng, như ta thích hợp làm vợ, xử lý việc nhà, ra ngoài xã giao, mà người đàn ông lại càng thêm thích vẻ mảnh mai ôn nhu, khiến cho người ta sinh lòng thương xót, chỉ có thể làm thiếp hoặc là ngoại thất, có thể nắm trong lòng bàn tay tùy ý thưởng thức.

      "Em nhớ ta." Lăng Hiểu gật đầu cười, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, có chút gì là vui, ngược lại rất bình tĩnh, dẫn tới tiếng bàn luận chung quanh càng ngày càng xôn xao, " xinh đẹp! Nhìn ấy, em rốt cuộc biết vì sao văn bân lại nhớ mãi quên như vậy, ngay cả em cũng nhịn được mà muốn giúp đỡ ta!’

      Đường Yên Nhiên khóe miệng giật cái, thể làm gì khác hơn dời tầm mắt, mà Lăng Hiểu lúc Bạch Hà nhìn , mỉm cười thân thiện nhìn lại ----- thân mật, lại mang theo vẻ thương hại cao cao tại thượng, lập tức phân cao thấp và giá trị con người thế nào.

      người có thể tùy ý tỏ ra đồng tình, công chúa cao cao tại thượng, còn người lại cầu xin thương hại của người khác như người hầu, trông giống như là ý tốt nhưng lại biểu lộ trào phúng xem thường, đó mới là chân chính làm tổn thương người.

      Khóe miệng Bạch Hà hơi cứng lại, thiếu chút nữa tự ti mà quay đầu bỏ , đột nhiên lại nhìn thấy bóng dáng mà chờ đợi lâu, cuối cùng vẫn kiên trì đứng tại chỗ, cõi lòng đầy chờ mong.

      Chỉ tiếc, người kia thấy trước tiên, lại phải là , mà là người dường như tỏa ra hào quang công chúa.
      Last edited: 26/8/16
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Hale20513 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Bạn trở lại rồi. Ơn trời. Mình chờ lâu. Nhiệt liệt chào mừng bạn trở lại. :yoyo52: :yoyo52: :yoyo52:
      nhinguyenChris_Luu thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Cảm ơn nhiều :yoyo45:
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 17: Thiếu niên

      "Hiểu hiểu? Em cũng về sao?" Tống Văn Bân có chút ngạc nhiên vui mừng đến bên cạnh Lăng Hiểu, dò hỏi.

      Lăng Hiểu gật đầu cười: " Văn Bân cũng về nhà hả?"

      "Vẫn chưa về nhà." Tống Văn Bân cười ngượng ngùng, khoái trá đề nghị, "nếu em có thời gian, đưa em đến chỗ này? quán cà phê có nhạc rất hay, rất lịch , trà cũng khá ngon, là nơi giết thời gian rất tốt’.

      "gần đây Văn Bân đều đến đó sao?” Lăng Hiểu nhàng nghiêng đầu, bộ dáng rất có hứng thú, bộ dáng muốn Tống Văn Bân dẫn mình đến chỗ đó.

      " Đúng, người bạn của làm việc ngoài giờ ở đó, có đến mấy lần, rất thích nơi đó, luôn muốn đưa em đến đó xem thử!” Tống Văn Bân cười , "Mà người bạn kia cũng từng với em đó, tên là Bạch Hà ….” Vừa , Tống Văn Bân lúc này mới nhớ tới cuộc hẹn của , quay đầu tìm kiếm, rốt cục chú ý tới Bạch Hà nhìn lâu, ngượng ngùng cười cười, đưa tay vẫy ta lại.

      Bạch Hà tỏ vẻ tươi cười ngượng ngùng tới chỗ Tống Văn Bân, gật đầu chào hỏi Lăng Hiểu và Đường Yên Nhiên .

      Đường Yên Nhiên nhíu nhíu mày thèm che dấu, ánh mắt ghét bỏ thèm nhìn, sau đó chỉ nhếch miệng cho có lệ, thái độ Lăng Hiểu bình dị gần gũi hơn nhiều, nhưng cũng gọi được nhiệt tình, chỉ là tươi cười bình thường mà thôi.

      "Em thấy sao? Cùng chứ?" Tống Văn Bân nhìn ra được 3 bắt đầu nổi lên sóng gió, vẫn nhiệt tình thuyết phục Lăng Hiểu, "Bạch Hà là nghệ sĩ dương cầm, đàn rất khá, đúng lúc Hiểu Hiểu em chỉ cho ấy chút, trình độ của em còn mạnh hơn nhiều!”

      Nụ cười tươi của Bạch Hà có chút cứng đờ, điều làm kiêu ngạo nhất ngoại trừ tướng mạo ra đó chính là tài nghệ đánh đàn của , nhưng mà từ miệng Tống Văn Bân ra, lại dường như hoàn toàn bằng Lăng Hiểu, loại chuyện này nếu người nào gặp phải, chắc cũng cao hứng nổi.

      Lăng Hiểu hài lòng khẽ nở nụ cười, khiêm tốn vài câu, lại mang theo ý tứ kiêu ngạo về tài đánh đàn của mình.

      Có thể nhìn ra được, từ giáo huấn Tống Văn Bân "Lăng Hiểu là thiên tài, chuyện gì cũng biết, ai cũng kém hơn ” đối với chuyện này tin tưởng vô cùng. Bây giờ, trong lòng Tống Văn Bân, có thể ở phương diện nào đó có thể so được với Lăng Hiểu, là đáng khen rồi. Chỉ tiếc ta biết, cái mà hy vọng phải là so sánh với ai đó, mà là trở nên xuất sắc nhất trong lòng .



      Dựa theo tình huống tại mà , Tống Văn Bân chỉ coi Bạch Hà là bạn bè bình thường mà thôi, còn chưa đạt tới trình độ đáp lại ái mộ, thậm chỉ là ngay cả chút ý đồ đen tối cũng có, đương nhiên quá mức quan tâm đến suy nghĩ của Bạch Hà , chỉ có khả năng bảo vệ ta. Đồng thời lúc Bạch Hà và Lăng Hiểu gặp nhau, Tống Văn Bân cũng có biểu chột dạ hay gì khác, cái này làm cho Lăng Hiểu vui mừng rất nhiều nhưng lại khỏi có chút thất vọng.

      Vui mừng vì những điều từ mình dạy Tống Văn Bân phát huy tác dụng, đứng trước mặt người mà từng kiếp trước vẫn giữ được ý nghĩ tỉnh táo, bị choáng váng đầu óc, thất vọng là so với cao trào còn cách đoạn khá xa, cần phải dạy thêm thời gian nữa mới có thể khiến cho vui sướng hơn.

      Tống Văn Bân dẫn đường ở trước mặt Bạch Hà còn khen mình vài câu, cũng khiến cho ta hiểu được địa vị của “Lăng Hiểu” ở trong lòng Tống Văn Bân. Lăng Hiểu nhìn đống lửa thêm vô cũng được rồi, hơi có chút áy náy : "Ai nha, thời gian còn sớm, em có hẹn với người khác rồi! Hôm nay có thời gian, lần sao Văn Bân nhất định phải đưa em tới đến phòng trà đó mới được đó nha!”

      Khó có khi nhìn thấy Lăng Hiểu khôn khéo thậm chí là ngọt ngào như vậy, gần như mỗi lần hẹn Lăng Hiểu đều bị từ chối nên bây giờ Tống Văn Bân có chút ‘thụ sủng nhược khinh’, liên tục gật đầu đồng ý, nhìn mặt vui vẻ như vậy khiến cho Lăng Hiểu có chút đành lòng.

      Có đôi khi, con người chính là như vậy, khi ngươi vây quanh , quan tâm ngươi, nhưng nếu như ngươi mực đối với lúc lạnh lúc nóng, thỉnh thoảng tươi cười với , có thể làm cho vui sướng hơn nữa ngày trời.

      Đấu mễ dưỡng ân, đam mễ dưỡng cừu * chính là đạo lý này.

      ( thăng gạo dưỡng ân nhân, đấu gạo dưỡng kẻ thù)

      Nhìn thấy Tống Văn Bân chỉ vì lời hứa hẹn đơn giản của Lăng Hiểu mà vui mừng lộ mặt như thế, nụ cười của Bạch Hà cứng đờ, lại thể tươi cười tỏ vẻ hoan nghênh Lăng Hiểu đến chơi, hứa hẹn nếu đến, nhất định tiếp đãi tốt.

      Lăng Hiểu cười tiếng cám ơn, lúc này, trong đám người ở cổng trường bỗng phát ra vài tiếng than sợ hãi.

      Lăng Hiểu nhìn tới chỗ đám người phát ra thanh, nhìn thấy thiếu niên tóc vàng mắt xanh đan nhàn nhã bước , vừa vừa nhìn xung quanh.

      Mái tóc vàng chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu xanh trong trẻo như ngọc bích, thiếu niên người ngoại quốc gần mười tuổi so với người phương đông trổ mã sớm hơn, dáng người cao ngất, bởi vì có luyện võ mà các bắp thịt rắn chắt khiến cho những đứa bé trai trung quốc cùng độ tuổi với lại có được hương vị thành thục và ngoại hình cao ráo như , làm người ta nhịn được nhìn thêm lần nữa.

      Tuy rằng ở Thượng Hại có ít người ngoại quốc, đối với nhóm con ông cháu cha mà , người nước ngoài cũng xa lạ lắm, nhưng mà những người thương nhân và chính khách nước ngoài vượt biển vào Trung Quốc phần lớn tuổi tác trung niên, phát tướng, có rất ít thiếu niên trẻ tuổi lại có khuôn mặt đẹp trai thế này, lập tức làm cho các mấy nam nữ trong trường vô cùng tò mò.

      Gernot có thể bước ra khỏi nỗi đau bị mất cha, đả kích lần này khiến cho còn tính trẻ con như lúc trước, dường như chỉ trong đem trưởng thành rồi. Hơn nữa cuộc chuyện với Tam gia, khiến cho Gernot trở nên thành thục hơn, bình tĩnh hơn, thậm chí là lợi hại, lãnh khốc hơn, giống như trải qua mài giũa, lộ ra sắc bén như dao.

      từng rất thích cười đùa nay lại tập thói quen nghiêm mặt, đôi mắt màu xanh lạnh như băng che lấp nỗi hận sâu đậm. Lăng Hiểu biết muốn trả thù cho cha mình, chỉ tiếc nay có năng lực này, cho nên chỉ có thể tạm thời kìm chế nỗi hận này, chờ đợi ngày phá kén thành bướm, ngày nào đó lấy mạng và máu tươi của kẻ thù để tế cha .

      Tuy rằng như vậy có chút phúc hậu, nhưng Lăng Hiểu cảm thấy bây giờ Gernot và mới là người cùng thế giới, mới có thể chân chính làm bạn bè hiểu biết lẫn nhau. Gernot từng quá mức ngây thơ thuần khiết, chút lo lắng sống tự do tự tại, thậm chí căn bản Lăng Hiểu có tâm tư nào muốn tiếp xúc với ----- bởi vì người cùng thế giới, thể nào hiểu nhau.

      "Gernot! Tôi ở đây này!" Lăng Hiểu giơ tay lên, chào hỏi bằng tiếng Ý .

      Đối với tiếng mẹ đẻ của mình quen thuộc hơn, Gernot lập tức nghe thấy, trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng nhìn Lăng Hiểu, thiếu niên vốn dĩ lạnh nhạt đột nhiên nở nụ cười sáng lạng giống như thần Mặt Trời đỉnh Apollo vậy.

      "Cậu ta là ai vậy? !" Đường Yên Nhiên nhịn được nhìn chằm chằm, có chút gấp gáp nắm tay Lăng Hiểu, dò hỏi.

      đương nhiên nhìn ra được dáng người Gernot đẹp như thế là do rèn luyện mà ra, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân sức lực vừa phải, có phong cách của quân nhân, khiến cho Đường Yên Nhiên võ thành si tim đập rộn ràng. Khi cười mang vẻ lạnh lùng, khi cười rộ lên quả thực xuân về hoa nở, Đường Yên Nhiên cảm nhận được tâm mình động rồi, giống như lúc nhìn thấy Tống Văn Bân bị đánh ngã trong võ quán, bị đánh lập lập lại nhiều lần vẫn kiên cường đứng lên, cho đến cuối cùng ngoan cường đánh bại đối thủ.

      - - chỉ tiếc, tuy rằng trước mắt đa số người rất sính ngoại khiến cho người ngoại quốc ở Trung Quốc có địa vị rất cao, nhưng truyền thống Trung Quốc đại gia tộc thể chấp nhận con rể người ngoại quốc.

      "Cậu ấy tên là Gernot, là người bạn mà em mới quen”. Lăng Hiểu mỉm cười nhìn mấy người còn lại giới thiệu, "Cậu ấy có vị trưởng bối rất quan trọng tổ chức sinh nhật, mà cậu ấy lại hiểu văn hóa của người Trung Quốc, biết nên tặng quà gì là tốt nhất, nên hôm nay tôi tư vấn giúp chút”.

      Gernot ôm Lăng Hiểu cái tỏ vẻ vô cùng thân thiết, tiếp theo dùng tiếng trung lưu loát với bọn người Tống Văn Bân câu “xin chào”, rất nhanh lại chuyển hướng nhìn Lăng Hiểu, vô cùng dứt khoát hỏi có thể được chưa.

      Tất cả các thứ này là Gernot và Lăng Hiểu sớm thương lượng xong, hơn nữa Gernot trước mắt cũng có tâm tình cùng đám người bên cạnh Lăng Hiểu trò chuyện, chỉ là nhìn họ cái. May mà người nước ngoài ở trung quốc phần lớn luôn có tâm lý kiêu ngoại, xem thường người dân trung quốc, Gernot biểu cũng tính đột ngột, làm cho người ta khó có thể nhận.

      Lăng Hiểu vốn nhịn được nữa nên tự nhiên nghe lời gật đầu đồng ý, bị Gernot nửa kéo nửa đẩy lôi , Lăng Hiểu áy náy nhìn mấy người kia chào tạm biệt, vội vàng theo phía sauGernot .

      "Lăng Hiểu luôn có thể làm cho người ta niềm vui bất ngờ!" Đường Yên Nhiên nhìn bóng dáng hai người cười cười , lầm bầm cảm khái. Tống Văn Bân khẽ nhíu mày , có chút lo lắng, lại có chút bất mãn, cho đến khi Bạch Hà nhàng kéo tay áo của , mới hồi phục tinh thần.

      Tống Văn Bân sớm phát , hào quang người Lăng Hiểu ngày càng tỏa ra bốn phía, những nam sinh quay xung quanh ngày càng nhiều hơn. Nhưng mà trước nay đều rất tự tin, tự cho mình là người tốt nhất trong số đó, nên cũng để ý nhiều, chỉ là hôm nay chỉ nhìn thoáng quan thiếu niên Gernot người ngoại quốc đó cái, lại làm cho sinh ra cảm giác bị uy hiếp về địa vị của mình.

      - - Bây giờ chỉ là mình Gernot mà thôi, Lăng Hiểu cả ngày như thần long thấy đầu thấy đuôi, cũng biết ở nơi mà biết, còn có bao nhiêu Gernot nữa!
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Lim-04039 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :