1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Đại Tỷ Ngấp Nghé

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lãnh Ly liền phái người của Thiên Hương Lâu đưa tới ba chiếc xe ngựa to chứa hàng trăm loại hương liệu đến phủ Tướng quân, mỗi chiếc xe đều nhét đến căng đầy.

      Thanh Linh nhìn ba xe hương liệu to đùng trước mặt, da đầu tê dại. Nhiều loại hương như vậy, tới năm nào tháng nào nàng mới có thể tìm được loại kia? Huống chi trong ba chiếc xe ngựa này chắc gì có loại nàng muốn tìm? Dứt khoát đuổi người của Thiên Hương Lâu đem toàn bộ đống hương liệu kia về.

      Mới vừa đuổi người khỏi cửa phủ, người bên trong cung lại chạy đến tìm Thanh Linh.

      "Nhị tiểu thư, Thiên Ngân Cẩm này là nương nương đặc biệt tặng cho người, coi như là quà mừng Nhị tiểu thư trở thành Phu nhân Thừa tướng tương lai." Tiểu thái giám răng trắng môi hồng, trong lòng ôm cái hộp dài, bên trong chắc hẳn là chứa Thiên Ngân Cẩm.

      Người được nhắc tới trong lời tiểu thái giám chính là Vân quý phi, Vân quý phi tiến cung nhiều năm nhưng vẫn chưa sinh được nhi tử, đúng lúc nương ruột của Tĩnh vương là Liên phi về cõi tiên từ nhiều năm trước, Hoàng thượng liền đứng ra làm chủ để Tĩnh vương trở thành nhi tử danh nghĩa của Vân quý phi.

      Thiên Ngân Cẩm là loại tơ gấm khó gặp, là loại gấm chỉ mỗi Giang Châu mới dệt ra được, ba năm mới bán ra mười bảy cây, cực kì trân quý. Mặc Thiên Ngân Cẩm lên người đông ấm hè mát, tính vải nhàng, màu sắc vô cùng bắt mắt.

      Vân quý phi chịu đem vải vóc tốt như vậy thưởng cho nàng, nghĩ đến chắc cũng là do mức độ quan hệ giữa Tĩnh vương và Tần Liễm rất tốt.

      Diệp Thanh Ngọc muốn ra cửa, nhìn thấy người trong cung đến liền thả chậm bước chân, nghe được người đến để tìm Thanh Linh, vẻ mặt khinh thường nhìn chỗ khác. Chợt nghe thái giám nhắc tới ba chữ 'Thiên Ngân Cẩm', lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Thiên Ngân Cẩm trong lòng tiểu thái giám. Chỉ trong nháy mắt, tâm tư xoay chuyển rất nhiều lần.

      "Kính xin công công thay mặt Thanh Linh tạ ơn nương nương." Thanh Linh cười dịu dàng , đưa tay cầm lấy Thiên Ngân Cẩm từ thái giám: "Công công đường vất vả, hay là vào trong uống ly trà rồi hẵng !"

      " được, đồ đưa đến, nương nương còn có việc sai bảo, chúng ta xin trước."

      Thanh Linh cũng tiếp tục kì kèo, cho mấy lượng bạc, liền cười ha hả rời .

      "Thiên Ngân Cẩm này vốn khó cầu, bây giờ muội muội được Vân quý phi tặng cây, vận khí muội cũng là may mắn." Diệp Thanh Ngọc thướt tha tới, ngoài cười nhưng lòng cười nhìn nhìn cây gấm.

      "Muốn gì " Thanh Linh thản nhiên , hừ, gọi muội muội thân thiết như vậy, ai biết ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý méo mó gì.

      "Có thể cho tỷ tỷ nhìn khối Thiên Ngân Cẩm kia chút ?" Diệp Thanh Ngọc nhìn cái hộp đựng Thiên Ngân Cẩm kia, ánh mắt hừng hực.

      Gọi nàng thân thiết như vậy, ra là muốn khối Thiên Ngân Cẩm kia a: "Tỷ tỷ muốn nhìn, tất nhiên là có thể." xong, Thanh Linh liền mở hộp ra.

      Cây vải nằm trong hộp có chất liệu tuyệt hảo, xúc tua mềm mại nhàng tựa như xuân thủy lưu động, màu trắng như tuyết ra ngân quang nhàn nhạt. Diệp Thanh Ngọc thích thôi nhìn Thiên Ngân Cẩm, Diệp Thanh Linh phải nhận ra.

      "Đẹp quá!" Diệp Thanh Ngọc khỏi tán thưởng: "Nhưng màu da của muội muội hình như hợp với Thiên Ngân Cẩm, muội muội mặc y phục Thiên Ngân Cẩm vào chỉ sợ làm mất khí chất cao quý..."

      Mất khí chất cao quý, đây phải là rằng nàng mặc vào là lãng phí Thiên Ngân Cẩm cao quý sao? Cho dù Diệp Thanh Linh ta có phá nát Thiên Ngân Cẩm, cũng đem nó cho ngươi.

      Thanh Linh nhanh mồm nhanh miệng cắt đứt lời của Diệp Thanh Ngọc, nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ muốn lấy Thiên Ngân Cẩm cách đơn giản của nàng ta từ tay nàng: "Tỷ tỷ, ta lại cảm thấy Thiên Ngân Cẩm rất tốt, ta muốn đem Thiên Ngân Cẩm để may y phục, làm bộ y phục mặc lúc Hoàng thượng tổ chức yến tiệc mừng phụ thân."

      Diệp Thiên Minh đánh lui Ô quốc, lập chiến công hiển hách, sau khi trở lại Hạ Thành, Hoàng thượng nhất định tổ chức yến tiệc Khánh Công cho và các chiến tướng khác, đến lúc đó, thân là nữ nhi của Diệp Thiên Minh, nàng cũng phải tham gia yến hội.

      Diệp Thanh Ngọc trong long thầm bực bội, tiện nha đầu này biết điều chút nào, cho mặt mũi như vậy còn biết xấu hổ cố giành với nàng. Hừ, Diệp Thanh Ngọc nàng nhìn trúng thứ gì sớm hay muộn thứ đó cũng về tay nàng thôi. Ở buổi yến tiệc Khánh Công ngày đó, người được mặc Thiên Ngân Cẩm đến dự còn chưa biết là ai đâu.

      "Muội muội đem Thiên Ngân Cẩm về Thanh Lạc viện trước đây." Thanh Linh đóng hộp lại, đưa Thiên Ngân Cẩm cho Hương Thảo cầm lấy, sau đó chủ tớ hai người thong dong về phía Thanh Lạc viện.

      Thanh Linh trở về Thanh Lạc viện lâu, liền cầm Thiên Ngân Cẩm lặng lẽ ra khỏi phủ, sau đó rất nhanh trở về nhưng lại là tay mà vào viện.

      "Tiểu thư, sao ngươi lại giấu Thiên Ngân Cẩm vậy?"

      Thanh Linh nhấp ngụm trà, thản nhiên cười tiếng: "Tất nhiên là để đề phòng kẻ nào đó ngấp nghé Thiên Ngân Cẩm."

      "Người là Đại tiểu thư sao? Ta cảm thấy cũng đến mức đó , Đại tiểu thư nhiều xiêm y xinh đẹp như vậy, sao còn có thể ngấp nghé Thiên Ngân Cẩm của người?"

      "Ngươi tin sao? Vậy cứ chờ xem ." Thanh Linh .

      --- ------ ----

      Đêm đó, Thanh Lạc viện lần đầu tiên gặp tặc. Nhưng kẻ tặc kia cũng quá xui xẻo, vừa vào đến cửa viện bị bắt ngay. Sau khi bị hai chủ tớ Thanh Linh nhừ cho trận quyền đánh cước đá, kẻ tặc rốt cuộc cũng thừa nhận là đến để trộm Thiên Ngân Cẩm, còn về phần là do ai sai sử, kẻ tặc kia dù có bị đánh đến chết cũng quyết khai ra nửa lời. Nhưng người phái kẻ tặc đến, trong lòng Thanh Linh cũng sáng tỏ được nhiều phần.

      "Đại tiểu thư, người mà người phái tới đêm qua bị Nhị tiểu thư bắt được" Hương Lá vội vàng đem tin tức nghe được ở Thanh Lạc viện báo cho Diệp Thanh Ngọc.

      " là vô dụng, chỉ có chút việc cỏn con cũng làm xong." Diệp Thanh Ngọc uống trà, nghe xong tức giận đến thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra: "Nàng ta có khai bổn tiểu thư ra ?"

      "Khai cái gì?" Hương Lá còn chưa kịp trả lời, giọng Lâm thị truyền từ ngoài cửa vào.

      "Mẫu thân, sao người lại tới đây?" Diệp Thanh Ngọc thu lại giận dữ, đến bên cạnh Lâm thị, nhu thuận cười.

      "Ngươi nha, chút thông minh cũng có." Lâm thị bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, gõ hai cái lên đầu Diệp Thanh Ngọc: "Lại dám phái người đến trộm đồ."

      "Mẫu thân, người biết? Là kẻ tiểu tặc kia khai ra bổn tiểu thư sao?" Tâm Diệp Thanh Ngọc thoáng căng lên, bị người khác biết mình sai người trộm đồ, mặt của nàng còn có thể để ở chỗ nào.

      "Tiểu thư, người nọ có khai ra người." Hương Lá đứng bên cạnh lập tức đáp lời.

      "Nếu ngươi bị vạch trần, ta còn có thể yên lành mà đứng đây chuyện với ngươi sao?? Ngươi đúng là ngày càng có tiền đồ." Lâm thị càng càng tức giận.

      "Mẫu thân, ta chỉ muốn có khối Thiên Ngân Cẩm kia thôi, nhưng người nhìn cử chỉ ý tứ của Diệp Thanh Linh kia xem, nàng ta căn bản là muốn đưa cho ta...."

      Lâm thị nghe thế liền tức giận: "Cho nên ngươi sai người ăn trộm?"

      Diệp Thanh Ngọc sợ Lâm thị giận, vội vàng giải thích: "Mẫu thân, người cũng biết tại trong cung truyền ra tin tức gì mà, Hoàng thượng ở yến tiệc Khánh Công tất có ý muốn tuyển phi cho Vinh vương và Tĩnh vương, trong lòng nữ nhi vốn có hình bóng của Vinh vương, chỉ muốn tỏa ra hào quang đẹp mắt ở bữa tiệc, xứng đôi với Vinh vương. Cho nên mấy ngày qua, ta tập múa rất khổ sở, đến bây giờ cũng ổn. Nhưng về phần y phục thích hợp với điệu múa vẫn chưa có tìm được, nữ nhi cảm thấy dùng Thiên Ngân Cẩm kia để may vũ y, nhất định rất hợp với điệu múa của ta. Nếu như ngày đó ta mặc vũ y làm bằng Thiên Ngân Cẩm, chắc chắn có thể khiến toàn trường kinh diễm. Mẫu thân, người có thể giúp ta thu khối Thiên Ngân Cẩm kia về tay ?"

      Nghe vậy, Lâm thị rốt cuộc cũng đành lòng trách móc nặng nề nữ nhi nữa, trầm ngâm lát, : "Nha đầu kia hôm nay là Phu nhân Thừa tướng tương lai, bây giờ còn như ngày xưa, Thiên Ngân Cẩm trân quý, muốn lấy Thiên Ngân Cẩm từ tay nàng ta , chuyện này cần phải bàn bạc kĩ hơn."

      Nghe Lâm thị như vậy, Diệp Thanh Ngọc biết Lâm thị giúp nàng đoạt lấy Thiên Ngân Cẩm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Vận Khí Tốt Đến Đáng Sợ

      Ban đêm, bóng đen mảnh mai bay vào khuê phòng của Thanh Linh.

      "Tiểu thư." Người vừa đến cung kính .

      "Vô Ảnh, có tin tức gì về thuộc hạ của Đại ca chưa?" Trước đây nàng nàng từng lệnh Vô Ảnh tìm tin tức của những người theo Đại ca vào Hạ Thành, những người đó về sau thành công trốn thoát ra khỏi vòng vây của binh lính. Vô Ảnh nhiều ngày, bây giờ quay lại hẳn là có tin tức.

      "Tiểu thư, Vô Ảnh có tìm được người tên gọi là Trương Tứ, theo Hầu gia nhiều năm, Tiểu thư có muốn gặp ?" Những người theo Mạch Chiêu Nam trở về, lúc Hoàng thượng hạ chỉ bắt người, mục tiêu chính là Mạch Chiêu Nam, những người khác cũng mấy quan trọng, cho nên vài người nắm được cơ hội đào tẩu, và Trương Tứ chính là trong những người trốn thoát thành công.

      Thanh Linh mặc vào bộ y phục nam tử, nghe vậy, trả lời: "Gặp. Tất nhiên là muốn gặp, nhưng trước khi gặp Trương Tứ, ngươi theo ta làm chuyện."

      đến nửa thời gian uống cạn ly trà, từ khuê phòng xuất hai nam tử thiếu niên tuấn tú. Y phục màu lam nhạt như nước, mặt mày như vẽ, cái nhăn mày nhíu mắt cũng làm động lòng người.

      Thanh Linh hóa thân thành thiếu niên phóng túng, thừa dịp đêm tối đen lặng lẽ ra khỏi phủ, Vô Ảnh cũng mặc nam trang, theo sát sau lưng nàng.

      Rời khỏi phủ Tướng quân, qua đường phố náo nhiệt, rốt cuộc Thanh Linh rẽ vào nơi cực kì nổi tiếng gió trăng ở Hạ Thành -- Phong Tuyết Lâu.

      Phong Tuyết Lâu là đệ nhất thanh lâu, đệ nhất sòng bạc ở Nam Hạ quốc. Vô Ảnh thân là ám vệ do Mạch Chiêu Nam tự mình huấn luyện, tất nhiên cũng biết Phong Tuyết Lâu còn là trụ sở tình báo đệ nhất thiên hạ.

      Bước vào Phong Tuyết Lâu, nữ tử đến chào đón các nàng là nương Nhạt Dung. Dung mạo Nhạt Dung như mây như trăng, tư sắc tự nhiên, giống những nữ tử phong trần tô son trát phấn bình thường khác. Bước của nàng rất nhàng, vừa nhìn liền biết người này cũng có chút công phu.

      Nhạt Dung chủ yếu phụ trách quản lí các nương ở lầu và lầu hai.

      "Hai vị công tử lạ mặt vô cùng, là lần đầu tới Phong Tuyết Lâu đúng ?" Nhạt Dung cười .

      "Nghe người Phong Tuyết Lâu chính là sòng bạc lớn nhất Nam Hạ quốc, nên hôm nay bổn công tử muốn đến để mở rộng tầm nhìn phen." Thanh Linh mục đích đến.

      Nhạt Dung quét mắt nhìn dưới Thanh Linh cái, mặt mày công tử trẻ tuổi thanh tú, da thịt trong suốt, khí chất thanh nhã xuất trần, giống như người bước vào sòng bạc chờ đốt bạc. Nhưng biết người biết mặt biết lòng, đưa mắt nhìn thân y phục xanh nhạt như nước, sợi vải giá cả xa xỉ, nghĩ đến cũng thấy đúng, người có tiền mà, khách nhân vừa cầu lên sòng bạc lầu ba, nàng cũng nên làm tốt bổn phận dẫn đường thôi.

      Chủ tớ hai người cùng Nhạt Dung lên lầu ba. Bên trong lầu ba, đưa mắt nhìn, chiếu bạc lớn được sắp xếp rất bài bản. Người vây quanh chiếu bạc ai cũng ăn mặc quang vinh chói lọi, vừa nhìn liền biết phú cũng quý, mỗi lần ra tay đều cực kì phóng khoáng.

      Thanh Linh và Vô Ảnh chen vào liền hấp dẫn chú ý của mọi người, người vây quanh chiếu bạc rốt rít đưa mắt nhìn qua, thấy thân thể mảnh mai và khuôn mặt trắng nõn của hai người, trong mắt bọn họ mang theo khinh miệt. Hai người này vừa nhìn liền biết là bọn tiểu tử còn non tóc có bản lãnh gì, chắc cũng chỉ đến để xem náo nhiệt.

      "Tiểu tử, về nhà ôm thê tử còn thoải mái hơn ở đây nhiều." đại hán bên cạnh thô giọng .

      "Đúng vậy, ở đây cẩn thận thua đến mảnh y phục cũng còn, trần truồng về nhà còn phải quỳ lên bản giặt đồ của nương tử."

      "Nếu thua sạch toàn bộ tài sản, lão tử nhà còn đánh chết sao?"

      "...."

      đám người chó ói ra răng ngà, Thanh Linh tức giận chỉ nhàn nhạt đứng, chút cũng giận, bọn họ đều là đám chó điên sủa loạn có gì đáng giận đâu.

      Nhà cái Nhiễm Thu hay thấy các mỹ nam tử trẻ tuổi lui tới đây, lắc mạnh khay đựng xúc xắc trong tay, động tác chuyển động phức tạp, đột nhiên đem miệng khay úp ngược lên mặt bàn, mọi người bắt đầu rối rít đặt cược.

      "Hai vị tiểu công tử đây muốn cược đại hay cược tiểu?" Nhiễm Thu hỏi Thanh Linh và Vô Ảnh.

      "Cược đại" Vô Ảnh thầm bên tai Thanh Linh, Thanh Linh là người đánh cược, nhưng người chỉ điểm lại là Vô Ảnh.

      Thanh Linh đem năm trăm lượng hoàng kim lấy từ hai mẫu tử Lâm thị lần trước ra đổi thành xấp ngân phiếu, lúc này lấy ra hết để đặt cược.

      "Là năm ngàn lượng!" Có người trong đám khách đổ xúc xắc la lên.

      Vừa ra tay chính là năm ngàn lượng, ánh mắt người khác nhìn Thanh Linh giống như nhìn pho tượng thần tài. Ra tay xa xỉ như thế, biết người này từ đâu tới. Mọi người đều đưa ánh mắt tò mò nhìn các nàng.

      Nhiễm Thu cũng kinh ngạc tí: "Công tử, ngươi chắc chắn cược nhiều như vậy sao?"

      "Ừ." Thanh Linh trả lời chút do dự.

      Nhiễm Thu gật đầu, đưa tay giở khay úp lên xúc xắc lên, tim mọi người đều muốn nhảy lên cổ họng.

      "Đại, đại, nhất định là đại."

      "Tiểu, tiểu, tiểu."

      Khách đổ xúc xắc có chút nóng nảy thấp thỏm kêu lên, bầu kí toàn trường nháy mắt dâng cao lên. Vẻ mặt Nhiễm Thu thản nhiên, bộ dáng như có tính trước kĩ càng, nhưng lúc lật lên khay úp lại có chút sững sờ.

      "Sáu, sáu, sáu, là đại!"

      Mọi người ồ lên, ánh mắt nhìn Thanh Linh cũng chuyển thành sùng bái, Nhiễm Thu nhìn về phía nàng mang theo chút ý tứ.

      Cược thắng trận, Thanh Linh lại tiếp tục lấy toàn bộ tiền đặt cược lẫn tiền thắng được ra đặt, sau đó lại thắng tiếp trận sau. Qua mấy trận như vậy, vận khí của nàng như được thần tài thiên vị, may mắn đến đáng sợ, toàn bộ các lần cược đều thắng! Tiền nàng thắng ngày càng nhiều, mỗi bàn đều đem tất cả tiền vốn lẫn lời ra đặt. Tiền cứ thế đẻ ra tiền, thắng toàn ván, tiền nàng thắng được nhiều đến đếm cũng xuể.

      Các khách đổ khác thấy Thanh Linh cược ván nào thắng ván đó, cũng nhanh tay đặt cược theo nàng. Biểu cảm mặt Thu Nhiễm còn thản nhiên như lúc ban đầu, càng ngày càng căng, động tác tay cũng trở nên gấp rút, lòng bàn tay bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả tiền bị tiểu tử trước mặt này thắng hết. Ngay lúc này, gã sai vặt tới, gì đó vào tai Nhiễm Thu. Sau khi gã sai vặt kia mất, Nhiễm Thu liền đứng lên, cung kính với Thanh Linh: "Công tử, công tử nhà ta cho mời ngươi, kính xin công tử hãy dời bước theo ta."

      Thanh Linh cùng Vô Ảnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo Nhiễm Thu lên lầu bốn. Đến trước gian phòng tráng lệ, Nhiễm Thu liền cúi người ra ngoài.

      "Hai vị đến Phong Tuyết Lâu chắc cũng phải chỉ vì thắng bạc đâu nhỉ??" Nam tử vừa chuyện từ từ ra từ sau tấm bình phong hoa mỹ, thân hồng y như lửa, khuôn mặt dã, khóe mắt khẽ hếch lên, phong tình chọc người, môi kéo ra nụ cười, khiến người nhìn phải thất thần lát.

      Đằng sau tấm bình phong kia lờ mờ còn có bóng người.

      "Các hạ là Lâu chủ của Phong Tuyết Lâu sao?" Mục đích Thanh Linh tới đây đúng là để gặp Lâu chủ Phong Tuyết Lâu.

      "Tại hạ là Phó lâu chủ Khuyết Ngọc của Phong Tuyết Lâu." Khuyết Ngọc xoay người, tay áo huyền sa thêu lên họa tiết hoa và mây bằng tơ vàng, mỗi lần chuyển động đều chiếu ra kim quang lấp lánh, thoáng nhìn rất đẹp mắt, tùy ý ngồi lên ghế gỗ liêm được chạm trổ tinh xảo.

      "Tại hạ là Bạch Thuật, đêm nay ta thắng được ít tiền của Phong Tuyết Lâu, trừ năm trăm ngàn lượng ta lấy từ bên ngoài vào, tiền còn lại cần lấy về, chỉ hy vọng Phó lâu chủ có thể đưa đến cho ta chút ít tin tức." Thanh Linh quanh co lòng vòng, thẳng.

      "Ngươi muốn có tin tức gì??" Khuyết Ngọc lười nhác hỏi.

      " là danh sách những người ngủ lại Tướng Quốc Tự vào đêm mười bảy tháng ." Đêm đó chính là đêm nàng gặp chuyện, ngoài Hách Liên Dực ra tay hạ độc nàng, hình như còn có người khác nữa, người đó có lẽ vẫn luôn giấu mình trong đám khách hành hương. Nàng có đến tìm danh sách khách hành hương ngủ lại đêm đó, nhưng người của Tướng Quốc Tự lại cho phép. Nàng vụng trộm lẻn vào Tướng Quốc Tự mấy lần, nhưng đều tay mà trở về.

      "Hai là tung tích cùng thân phận của nha hoàn Văn Thi Dung bên cạnh Mạch Sương." Văn Thi Dung như bốc hơi khỏi trần gian này vậy, chút tin tức cũng có.

      "Còn chuyện cuối cùng." Nàng lấy tờ giấy được gấp nép bên trong ngực ra ngoài, mở ra, bên trong vẽ loại ngọc bội đỏ như chu sa.

      Khuyết Ngọc vừa nhìn thấy kiểu ngọc bội được vẽ mặt giấy, thần sắc đột nhiên ngưng tụ, xuất chút khác thường, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

      ngọc bội có khắc hình đóa hoa biết tên, giống như tường vi nhưng lại phải, nhụy hoa tuyết trắng lại tựa tựa như giọt nước mắt: "Ta muốn biết chủ nhân của khối ngọc bội này." Ngọc bội trong bức họa chính là thứ hắc y nhân đeo người đêm đó.

      Khuyết Ngọc bưng lên ly trà, khẽ nhấp cái, : "Bạch công tử, ba cầu ngươi vừa , trừ chuyện đầu tiên ra, còn những chuyện khác, xin thứ lỗi cho tại hạ thể làm được."

      Thần sắc Thanh Linh ngưng tụ lại: "Tại sao? Chẳng lẽ công tử Khuyết Ngọc chê bạc quá ít?"
      Last edited: 1/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Vị Hôn Thê Của Thú Vị

      Khuyết Ngọc lắc đầu, cười : " phải do vấn đề tiền tài, mà trước khi Bạch công tử đến đây, có người ra giá rất cao với Phong Tuyết Lâu, điều kiện mà người đó đưa ra là Phong Tuyết Lâu được để lộ bất cứ tin tức gì có liên quan đến Văn Thi Dung."

      "Người nọ là ai?" Nàng khỏi nghi hoặc, là ai ra giá cao để Phong Tuyết Lâu được để lộ tin tức của Văn Thi Dung?

      "Thứ lỗi cho Khuyết Ngọc thể trả lời."

      Thanh Linh cũng biết Phong Tuyết Lâu có quy củ của Phong Tuyết Lâu, Phong Tuyết Lâu đồng ý giữ bí mật cho người khác, tất nhiên để lộ ra tin tức của Văn Thi Dung: "Vậy còn chuyện thứ ba?" Khi Khuyết Ngọc vừa nhìn thấy ngọc bội trong bức họa, thần sắc ràng lộ ra tia khác thường, nàng có bỏ qua, vậy Khuyết Ngọc có lẽ cũng biết được chuyện có liên quan đến khối ngọc bội này.

      "Thứ lỗi cho Khuyết Ngọc thể ." Khuôn mặt dã nở nụ cười nhìn đáng bị ăn đòn vô cùng.

      "Nếu Phó lâu chủ thể cho ta hai tin tức trước, vậy ta đành phải lấy phần lớn số bạc thắng được kia rồi." Thanh Linh khách khí , bạc thắng được nhiều như thế, mà Khuyết Ngọc chỉ có thể cho nàng tin tức duy nhất, lí nào nàng phải để lại nhiều bạc như vậy.

      Sau khi Khuyết Ngọc đưa Thanh Linh và Vô Ảnh ra ngoài, đến sau bình phong với bạch y nam tử lười biếng ngồi chơi: "Tần Liễm, ngươi nhìn ngọc bội bức tranh này chút, có phải rất quen hay ?" cầm tờ giấy Thanh Linh bỏ lại, để xuống trước mặt Tần Liễm.

      Tần Liễm thân bạch y, thanh nhã như nước, mắt phượng tĩnh mịch nhìn khối ngọc bội được vẽ giấy, như có điều suy nghĩ.

      "Phó lâu chủ, thuộc hạ vô năng, bỏ mất người." Giọng của thủ hạ Khuyết Ngọc từ ngoài bình phong truyền vào.

      "Ừ, tự mình lãnh phạt ." Khuyết Ngọc nhàn nhạt .

      "Hai tiểu tử kia đúng là đơn giản, thắng nhiều tiền của Phong Tuyết Lâu như vậy, còn cắt đuôi được cả người ta phái theo dỗi bọn họ. Kỳ lạ, tiểu tử Bạch Thuật này từ đâu xuất , sao trước kia lại chưa từng nghe qua?" thân là Phó lâu chủ của Phong Tuyết Lâu, có rất nhiều tai mắt, bên trong Hạ Thành chỉ cần vừa có chút gió thổi cỏ lay đều qua được mắt , vậy sao lại chưa bao giờ nghe qua có người đổ xúc xắc hạng nhất tên Bạch Thuật?

      ra Thanh Linh đổ xúc xắc tệ vô cùng, những ván đặt cược lúc nãy đều là do có Vô Ảnh bên cạnh giúp đỡ.

      "Người đến." Tiếng Khuyết Ngọc vừa dứt, liền có người từ ngoài cửa vào.

      "Nhất định phải điều tra xem Bạch Thuật là người nơi nào?" Khuyết Ngọc ra lệnh.

      "Chậm ." Tần Liễm gọi lại người nọ định lui ra ngoài: " cần điều tra về Bạch Thuật." Vốn có người tên Bạch Thuật, cho dù tra thế nào cũng tra ra, huống chi cũng biết được Bạch Thuật là ai. Dù Thanh Linh dịch dung, nhưng nàng vẫn chưa làm giọng thay đổi, vừa nghe biết Bạch Thuật là nàng. Nhưng hiểu, nàng sao lại hỏi danh sách những người ngủ lại Tướng Quốc Tự đêm mười bảy tháng , thân phận Văn Thi Dung cùng khối ngọc bội kia? Rốt cuộc Diệp Thanh Linh bây giờ là ai?

      phái người thầm điều tra từ đầu tới đuôi Diệp Thanh Linh, nhưng cũng có thu hoạch gì ngoài dự liệu.

      Vị hôn thê này của đúng là ngày càng thú vị.

      Thanh Linh lăn qua lộn lại mấy vòng nhưng vẫn ngủ được, trong đầu chỉ nhớ tới bản danh sách khách hành hương ngủ lại Tướng Quốc Tự đêm mười bảy tháng mà Khuyết Ngọc đưa cho nàng. Trong danh sách, ngoại trừ Hách Liên Dực nàng biết , Văn Thi Dung, phế Thái tử cùng với lão Hoàng thúc, còn có cả Tần Liễm, Tĩnh vương và đám người Lãnh Ly.

      Nàng trái lo phải nghĩ nhưng cũng đoán được ngoài Hách Liên Dực ra, còn có ai muốn gây bất lợi cho nàng, suy nghĩ lâu, cuối cùng trời tờ mờ sáng nàng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

      "Tiểu thư, tối qua ngủ ngon sao?" Vô Ảnh thấy vành mắt đen sẫm của Thanh Linh, nhịn được lên tiếng hỏi.

      Thanh Linh dụi mắt, mệt mỏi : "Buổi tối mấy ngày qua suy nghĩ nhiều quá, thể nào chớp mắt nổi, hay chúng ta mau tìm Trương Tứ ."

      Trương Tứ ở trong thôn hẻo lánh dưới chân núi ngoài thành, chỗ đó mặc dù vắng vẻ, nhưng cảnh sắc lại như tiên cảnh nhân gian, vô cùng mê người. Hoa nở đầy đồi núi, chỉ cần lọn gió thổi qua, cũng đủ làm các cánh hoa nhiều màu bay lả tả trong trung, nhàng chạm xuống mặt đất. Con đường quanh co khúc khủy u tối phủ đầy hoa, trãi dài về phía túp lều của Trương Tứ.

      đến cửa lớn, Thanh Linh tiến lên gõ cái lên cánh cửa gỗ đơn sơ. lát sau, cửa gỗ được mở ra.

      Người mở cửa là nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh, má phải vết sẹo hình trăng rằm dài, thoáng nhìn có chút dữ tợn: "Hai nương sao lại đến đây?" Tay nắm chặt chui kiếm, vẻ mặt cảnh giác, nơi này vắng vẻ, người có thể tìm tới nơi này sợ là đơn giản.

      Thanh Linh cũng thèm để ý, cười : "Trương Tứ, ta là Mạch Sương."

      Mặt Trương Tứ băng bó, gì, mặt tràn đầy nghi ngờ.

      "Trương Tứ, sau lưng ngươi có vết sẹo dài ba tấc, là do đỡ giúp Đại ca ta kiếm chiến trường mà để lại, mặt ngươi cũng bị thương cùng ngày hôm đó." Trương Tứ nghe được lời này, sắc mặt khẩn trương dần dần có chỗ hòa hoãn lại: "Ta còn nhớ sau khi thương thế mặt ngươi tốt lên, ngươi còn lo lắng Tô nương nhìn thấy vết sẹo mặt ngươi sợ hãi, đặc biệt chạy tới hỏi ta có cách nào xóa vết sẹo đó ."

      "Lúc ấy ta còn ràng, dù ngươi có xóa vết sẹo mặt hay , chỉ cần Tô nương lòng thích ngươi, dù mặt ngươi có nhiều sẹo chăng nữa, lòng nàng cũng bao giờ thay đổi."

      Tay cầm kiếm của Trương Tứ bắt đầu run rẩy, mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên mừng rỡ, chuyện này chỉ có và tiểu thư hai người biết được mà thôi. Mà tiểu thư lại am hiểu dịch dung, khuôn mặt của người trước mắt mặc dù xa lạ, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng người này chính là tiểu thư thể nghi ngờ. há mồm, đôi môi kích động đến phát run: "Tiểu thư, ngươi là tiểu thư sao? Nhưng phải ngươi .... chết rồi sao?"

      "Chuyện này ra cũng rất dài dòng, đợi khi nào có cơ hội, ta kể cẩn thận từng chi tiết cho ngươi nghe." Thanh Linh muốn nhiều lời, Trương Tứ cũng dám tiếp tục hỏi nhiều.

      Thanh Linh hàn huyên cùng Trương Tứ được lúc, liền tới chuyện Hoàng thượng cho đòi Mạch Chiêu Nam trở về Hạ Thành. Theo lời Trương Tứ , Mạch Chiêu Nam là do nhận được mật chiếu của Hoàng thượng nên mới trở về Hạ Thành. Nhưng Mạch Chiêu Nam vừa vào cửa thành liền được cho biết mình vốn được Hoàng thượng cho phép mà lại dám trở về Hạ Thành, đây chính là tội khi quân. Mạch Chiêu Nam nhận thức được mình bị người hạ bẫy, biết chắc đối phương cho cơ hội giơ ra mật chiếu giả giải oan, dưới tình thế cấp bách, lệnh cho Trương Tứ cầm mật chiếu giả chạy trốn trước.

      "Bây giờ ngươi biết là do ai truyền mật chiếu giả chưa?" Nàng hỏi Trương Tứ.

      " biết." Trương Tứ đáp lại.

      "Mật chiếu giả bây giơ ở đâu?"

      " để ở chỗ cách mộ chôn quần áo và di vật của Hầu gia xa, phải đến canh ba buổi trưa mới có thể đến lấy. Tiểu thư, Trương Tứ dẫn ngươi đến đó chờ trước được ?"

      "Ừ." Thanh Linh gật đầu.

      Lúc Thanh Linh nhìn thấy mộ chôn quần áo và di vật của Mạch Chiêu Nam, lòng đau như cắt, nước mắt chảy ra điên cuồng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải tìm ra kẻ giật dây hại chết hai huynh muội bọn họ, sau đó báo thù!

      Sở dĩ Trương Tứ buổi trưa canh ba mới có thể lấy mật chiếu giả ra, là vì bên cạnh mộ chôn quần áo và di vật của Mạch Chiêu Nam có lập ra khối đá lớn, ánh sáng mặt trời buổi trưa canh ba chiếu xuống tảng đá lớn đó, tạo ra bóng của phiến đá trãi dài mặt đất, mà nơi đỉnh của bóng hòn đá đó chính là chỗ chôn mật chiếu giả. Trương Tứ đào cái hộp đựng mật chiếu lên, mở ra.

      Cái hộp vừa được mở ra, Thanh Linh đột nhiên có dự cảm xấu.

      'Vèo, vèo, vèo.' Vài ám khí phá bay đến, mang theo khí thế rào rạt bá đạo, hướng thẳng về phía ba người.

      Phản ứng của Thanh Linh và Vô Ảnh mau lẹ những cũng khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếp, còn Trương Tứ , ám khí bắn trúng vào tim, khiến mất mạng ngay tại chỗ.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ai lại giết trương Tứ vậy, chắc có người ko muốn bí mật bị bai lộ a, mà ai cũng dc miễn đừng là thừa tướng là dc. mắc công hận tình thù nữa, thanks soosyl nha. mong chuong mới típ. hihi

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Hoa Đào Và Mỹ Nhân

      Sáu hắc y nhân che mặt nhảy ra từ khu rừng rậm rạp, quanh thân tản ra sát khí mãnh liệt, chia ra sáu hướng mà đánh. Bước chân của mỗi người bọn họ như đạp gió, giống như báo săn hoang dã vừa nhìn thấy con mồi, toàn lực công kích.

      Qua tốc độ của bọn họ, Thanh Linh và Vô Ảnh đều cảm nhận được võ công của sáu người kia tuyệt phải loại bình thường, bọn họ rốt cuộc nấp gần đây được bao lâu rồi, hai người bọn họ thế nhưng lại phát ra. Cho đến lúc Trương Tứ lấy ra mật chiếu giả, các nàng mới cảm giác được nguy hiểm đến gần.

      còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ lựa chọn ra tay vào lúc đó chắc chắc là vì muốn lấy mật chiếu giả.

      Gió thổi qua, cánh hoa bị hơi thở khắc nghiệt cuồn cuộn thổi bay tán loạn.

      Thanh Linh và Vô Ảnh dựa lưng vào nhau, vẻ mặt đề phòng. Kiếm của Vô Ảnh vượt lên trước người, năm ngón tay Thanh Linh kẹp ngân quang lóng lánh.

      Ánh sáng lạnh chợt lóe, sáu hắc y nhân che mặt đến gần, lúc chuẩn bị động thủ, hắc y nhân dường như là kẻ đầu lĩnh lại đột nhiên hô ngừng.

      Mời lũ nãy còn đằng đằng đằng sát khí bay đến, lúc này lại đột nhiên kêu ngừng. Thanh Linh và Vô Ảnh liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

      Hắc y nhân cầm đầu mở miệng: "Để lại thứ trong tay ngươi, các ngươi có thể ." Giọng khàn khàn thâm trầm, là giọng giả.

      "Ta để thứ này lại, nếu ngươi cho ta biết ai là người muốn đoạt đoạn mật chiếu này." Thanh Linh , trong lòng thầm nghi ngờ, rốt cuộc là ai phái bọn họ đến?

      " thể trả lời." Đối phương .

      "Vậy ta cũng thể đưa nó cho các ngươi."

      Hắc y nhân thêm lời nào, giơ tay ra hiệu với các hắc y nhân sau lưng, sáu người bắt đầu ta chiêu.

      Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên trong rừng, thanh 'keng, keng' dứt bên tai, chim cành bị dọa giật mình tung cánh bay khắp nơi.

      Sáu người hợp lực bao vây công kích, chiêu thức phức tạp, ra tay tàn nhẫn. Ngân châm Thanh Linh mang theo người nhiều lắm, lúc phóng ra cũng chắc chắn trúng đối phương. Bọn chúng sử dụng ám khí, tránh né ngân châm Thanh Linh phóng ra cũng mấy khó khăn.

      "Tiểu thư, bọn họ là đến lấy mật chiếu giả, ngươi mau mang mật chiếu giả trước , ta ở phía sau cản đường." Vô Ảnh bên tai Thanh Linh.

      Đối đầu với sáu người, hai người dần dần ở thế hạ phong. Nên lúc Vô Ảnh bảo Thanh Linh mang mật chiếu giả trước, Thanh Linh cũng hề cự tuyệt. Nếu chạy , mật chiếu giả sớm muộn gì cũng rơi vào tay bọn chúng.

      Mật chiếu giả có thể chứng minh Đại ca có lí do trở về Hạ Thành, bị người lừa, mà người gạt chính là kẻ viết giả mật chiếu. Cố lấy mật chiếu giả làm bàn đạp đầu tiên, có lẽ tìm ra ít dấu vết của người giật dây phía sau. Nếu như có cơ hội đưa mật chiếu giả trình lên trước mặt Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng tra xét chuyện này, có thể người hãm hại Đại ca lộ diện.

      Người nọ chắc nhận thức ra được tầm quan trọng của mật chiếu, nên mới phái người truy tìm và theo dỗi Trương Tứ. Chờ khi Trương Tứ lấy ra mật chiếu, liền lập tức ra tay giết chết , đoạt lại mật chiếu giả.

      Thủ hạ bên cạnh Đại ca, ai cũng trung thành và tận tâm, cam nguyện vì Đại ca mà mất mạng. Trừ Trương Tứ chôn mật chiếu giả ra, vẫn còn có vài người trốn thoát, người nọ chắc chắn là biết mật chiếu ở chỗ nào, cũng biết những người kia ở đâu, nên mới dám ra tay ngay với Trương Tứ.

      Thanh Linh hạ xuống quyết tâm phải bảo vệ tốt mật chiếu, nhưng lại yên tâm Vô Ảnh, nên xoay sang dặn dò thêm câu: "Ngươi cẩn thận!" xong, nàng thừa cơ bọn họ tạo ra chỗ hở, phi thân ra khỏi vòng vây của sáu người, Vô Ảnh liều mạng ngăn cản hắc y nhân ở phía sau.

      Hai hắc y nhân ở lại đánh với Vô Ảnh, bốn người còn lại đuổi theo Thanh Linh.

      Cũng may đây ở núi, chỗ nấp rất nhiều, nhưng nàng cũng thể giấu thân trong núi quá lâu được. Nàng núp đằng sau khối đá lớn dưới chân tòa núi , chờ hắc y nhân đuổi theo qua, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm cách ngày càng xa, nàng mới ra khỏi chỗ trốn, chạy về phía con đường có hắc y nhân.

      Vừa mới bao lâu, giữa đường lại nhảy ra tên hắc y nhân. Thanh Linh thầm mắng vận khí mình quá xui xẻo, hắc y nhân cũng ngay bên cạnh, tỉ lệ chạy trốn thành công trở nên tuột dốc phanh, vì vậy nàng chọn cách ra tay tốc chiến tốc thắng.

      tay Thanh Linh, ngoài ngân châm ra hề có ám khí gì khác, đối phương hết lần này đến lần khác ngăn cản được ngân châm phóng về phía mình. Chỉ qua mấy chiêu, nàng rơi vào thế hạ phong.

      "Để mật chiếu giả lại, ta có thể tha ngươi mạng." Đối phương mở miệng.

      Nàng rơi xuống thế hạ phong, cũng biết được chuyện mật chiếu giả, vậy mà còn muốn để lại cho nàng mạng, chuyện này ngày càng khiến nàng thấy khó hiểu rồi.

      Thanh Linh chậm chạp trả lời, đối phương ra tay ngày mạnh mẽ. Lúc đường kiếm mang theo hơi thở nguy hiểm mà lãnh liệt đâm thẳng về ngực nàng, biết mình thể tránh kịp, tim muốn nhảy vọt lên cổ họng, nàng cho rằng chưa tới phút nữa bản thân bỏ mạng, nhưng trước khi chết nàng để đối phương được sống tốt, ngón tay kẹp chặt vài miếng ngân châm chuẩn bị phóng ra. Nhưng hắc y nhân đột nhiên chuyển hướng kiếm về phía cánh tay nàng, Thanh Linh kinh ngạc thôi, tay nhanh chóng phóng ra ngân châm.

      biết ngân châm đâm trúng hắc y nhân ở đâu, chỉ thấy co quắp hai cái, nhắm mắt ngã xuống đất. Cánh tay Thanh Linh bị thương, nàng trực tiếp tháo khăn che mặt của hắc y nhân ra để băng bó lên miệng vết thương.

      Nàng còn chưa kịp hiểu tại sao hắc y nhân lại ra tay giết mình bên tai nghe thấy trận tiếng bước chân thưa thớt đến gần. Đưa mắt nhìn sang thấy ám khí của đối phương phóng tới, nàng vội vàng tránh né, sau khi né được ám khí, nhặt kiếm của hắc y nhân lên, bỏ chạy thục mạng.

      Chạy lảo đảo ra khỏi thâm sơn, hắc y nhân vẫn đuổi theo ở sau lưng nàng buông tha, nàng chỉ có thể cắn răng liều mạng chạy về phía trước, cố gắng hết sức tránh né ám khí sau lưng.

      đường trốn trốn tránh tránh, chạy đường đầy chật vật, Thanh Linh cũng biết mình chạy tới đâu. Chỉ thấy đằng xa phía trước là con sông lớn, nước sông dưới ánh chiều tà ánh lên sắc vàng sóng sánh trong veo, hai bên bờ sông nở đầy hoa đào, cánh hoa hồng phấn rơi như mưa lên mặt nước.

      cây cầu bắc ngang qua giữa dòng sông rộng lớn, cách dưới cầu xa có con thuyền hoa lớn vừa phải, xa hơn chút còn có thêm mấy nhóm thuyền . Nơi này có hoa đào rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp, những người kia chèo thuyền đến đây hẳn là để ngắm cảnh.

      Có tiếng địch du dương phát ra từ chiếc thuyền, ngân điệu thanh thấu như tiếng suối reo vùng núi, điệu bình thản chậm rãi, giai điệu lượn lờ, cực kì say lòng người.

      Tiếng địch du dương như vậy, nhưng đáng tiếc, bây giờ Thanh Linh lại có tâm tình gì mà thưởng thức.

      Chạy đến gần cầu, nàng mừng rỡ phát ra bóng dáng đứng chiếc thuyền dưới cầu cách đó xa có chút quen thuộc, chạy lên cầu để nhìn hơn, nhận ra bóng người cầm sáo ngọc màu trắng kia ra là Tần Liễm.

      Tần Liễm thổi xong khúc, đưa sáo ngọc rời khỏi môi, đưa mắt nhìn quang cảnh bên sông ngoài xa. đứng ở đầu thuyền, tướng mạo thanh dật như tiên, phong thái thanh nhã tuyệt thế. Đứng giữa trận mưa hoa đào hồng phấn, bạch y tung bay, khí chất phong lưu xuất trần, tựa như tiên nhân.

      Trời vẫn chưa quên ta mà, trong lòng Thanh Linh khỏi cảm thán tiếng, lúc tinh thần hưng phấn, ám khí sau lưng lại bay đến, chút nữa trúng đầu nàng, nàng bị dọa đến hồn đều sớm bay mất. Mắt thấy bốn hắc y nhân truy đuổi mãnh liệt ở đằng sau đến gần, nàng vừa chạy vừa hô to tiếng: "Cứu mạng." Sau đó thở hổn hển nhảy qua tay vịn cầu, dưới chân dùng lực đạp lên cái, cả người ở giữa trung, phóng tới Tần Liễm đứng thuyền.

      -
      Halong-ngocvelvety_crystal_rose thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :