1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 33

      Cố Nhiễm làm việc rất nhanh, bao lâu sau, ấy báo lại tình hình cho Đỗ Kiêu Kiêu biết.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu hơi đắc ý, biết được chút chuyện, nhưng vẫn phối hợp, hỏi: "Sao rồi?"

      Cố Nhiễm nhướng mày, "Đúng là Y Vân có tới tìm chú Khương."

      Mọi chuyện kết thúc, cuối cùng cũng thở phào nhõm, "Khương Hoán còn gì nữa ?"

      Cố Nhiễm cười , "Cậu ta gì, nhưng có thể chú Khương rất thảm đó, vì Y Vân tới đúng lúc tí nào."

      "Sao vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Nhiễm hơi hả hê : "Lúc Y Vân tới, chú Khương ăn cơm với dì Phó."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ tới cảnh tượng ba người nhìn nhau gì, trong lòng vô cùng tiếc nuối, biết lúc đó, chú Khương làm tan đám mây mù để thấy được ánh trăng đây.

      Còn chuyện Khương Tình, Đỗ Kiêu Kiêu đoán, ta chắc chắn là con của Trần Gia Lạc và Y Vân, Khương Lễ làm ba hờ mà cũng biết gì, Đỗ Kiêu Kiêu ác ý nghĩ, biết có nên cho chú Khương biết nhỉ.

      Cố Nhiễm hớn hở : "Cậu biết đâu, Khương Hoán lúc đó mặt ba ta tái xanh cả rồi. Vì chú Khương đồng ý bao giờ gặp Y Vân nữa, nhưng ngờ lại tự làm xấu mặt mình như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Chắc Y Vân cũng còn cách nào khác."

      Hôm đó, nghe Trần Gia Lạc uy hiếp Y Vân, có lẽ là lại muốn Y Vân vơ vét Khương Lễ khoản tiền, nếu tiết lộ chuyện KhươnG Tình.

      Xem ra, Y Vân vẫn còn để bụng chuyện Khương Tình, nếu tại sao bà ta lại phải chấp nhận cầu của Trần Gia Lạc?

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, cho dù bà ta có muốn Khương Tình có cuộc sống tốt hơn chăng nữa, bà ta cũng sai đường rồi. Hơn nữa, Khương Tình như bây giờ, cũng có phần lỗi từ quan hệ gia đình.

      Đỗ Kiêu Kiêu phải mềm lòng với Khương Tình, chỉ cảm thấy Khương Tình là người đáng thương. Đừng tới chuyện Khương Lễ thích ta, mà ngay cả ba ruột cũng chẳng có tình cảm gì với ta. Nhưng nhớ lại Khương Tình từng phản bội mình, Đỗ Kiêu Kiêu mới bình tĩnh lại.

      Kiếp trước, đối xử với Khương Tình rất tốt, nhưng cuối cùng, Khương Tình lại phản bội , vậy mới thấy, Khương Tình đáng giá để đồng cảm.

      "Soa vậy?" Cố Nhiễm khó hiểu hỏi, mới nãy Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn rất tốt, thế mà bây giờ lại đột nhiên thở dài.

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Tớ chỉ nghĩ tới Khương Tình thôi."

      " ta có cái gì tốt mà nghĩ chứ." Cố Nhiễm cười 'xùy' tiếng.

      "Khương Tình có thể phải là con của chú Khương." Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ra.

      Cố Nhiễm khiếp sợ nhìn .

      Chả trách Cố Nhiễm ngạc nhiên tới vậy, nếu Khương Tình phải là con của chú Khương, vậy chuyện của chú Khương và dì Phó mấy năm nay được giải quyết phần rồi.

      Dù sao năm đó, cũng vì chuyện Khương Tình mà Phó Vũ Khiết mới quyết tâm đòi ly hôn. Tuy cuối cùng thành công, nhưng cuộc hôn nhân này còn như lúc đầu nữa.

      "Kiêu Kiêu." Cố Nhiễm phức tạp nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Tuy chính xác trăm phần trăm, nhưng cũng rất có khả năng."

      "Nếu muốn xác nhận ..., hay là làm vài xét nghiệm thử xem." Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ chút rồi .

      Đôi mắt Cố Nhiễm sáng bừng lên, "Đúng ha, chúng ta có thấy lấy tóc của Khương Tình và chú Khương mang làm giám định DNA."

      xong, ấy vui mừng ôm chầm Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, cậu xem, nếu Khương Tình phải là con của chú Khương, chú Khương có vui tới phát điên hả."

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, có người đàn ông nào biết mình chỉ là ba hờ vui được sao? Nhưng nghĩ tới Khương Lễ, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy ông ấy nhất định vui tới điên mất. Dù sao vì muốn bù đắp cho Phó Vũ Khiết, ông làm rất nhiều chuyện.

      Nếu ông biết giữa mình và Phó Vũ Khiết hề có chướng ngại gì, vậy hai người có thể nối lại tình xưa rồi.

      Có điều, Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc : "Cậu đừng cho chú Khương biết trước, chiều nay chúng ta tới Khương gia chuyến rồi tiếp."

      "Vì sao?" Cố Nhiễm hiểu.

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Lúc chúng ta chưa chắc chắn, tốt nhất đừng gì cho chú Khương biết, lỡ cuối cùng phải như vậy, chú ấy nhất định rất thất vọng."

      Còn cái gì làm người ta tuyệt vọng hơn khi giây trước cho người ta tia hy vọng rồi giây sau lại dập tắt nó.

      "Chiều nay chúng ta tới Khương gia, nếu lấy được tóc của chú Khương, lấy của Khương Hoán cũng được. Chị em cũng có thể làm giám định DNA đó." Đỗ Kiêu Kiêu thêm, các thể dễ dàng lấy được tóc của Khương Lễ, dù sao ông cũng là trưởng bối, các thể bứt tóc người ta được.

      Buổi chiều, Cố Nhiễm gọi cho Khương Hoán cuộc, rồi lập tức dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tới Khương gia.

      Lúc tới, hai người mới phát mình tay tới đây.

      Cố Nhiễm cởi mở cười, " sao, lần sau bổ sung cũng được."

      Đỗ Kiêu Kiêu nâng trán, những thứ này phải bổ sung thế nào đây, nhưng các cũng đâu phải khách mời mà tới, ít nhất Khương Hoán cũng tiếp đón các mà.

      Lần này, Khương Hoán lại ra mở cửa.

      Khương Hoán nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Cố Nhiễm, cười : "Vội vàng tới đây vậy sao, nhớ tôi à?"

      Cố Nhiễm đưa tay ra đánh cái: "Cậu cái gì đó."

      Khương Hoán né tay , nhường đường, "Tôi đùa thôi, hai cậu mau vào nhà ."

      Khương Hoán dẫn hai người tới phòng khách, vừa đưa trà vừa hỏi: "Hai cậu tới đây tìm tôi chơi à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu còn chưa kịp mở miệng, Cố Nhiễm liếc cậu cái, "Sao, chúng tôi thể tới đây tìm cậu chơi được sao? hoan nghênh chúng ta đây."

      vậy thôi, chứ Cố Nhiễm có ý định rời .

      Khương Hoán cười làm hòa : " hoan nghênh chỗ nào, chỉ là lâu rồi cậu tới tìm tôi, tôi còn tưởng cậu quên tôi luôn rồi."

      Khương Hoán và Cố Nhiễm cũng coi như là thanh mai trúc mã, hai người chơi với nhau từ tới lớn, Cố Nhiễm cũng hay tới tìm cậu, nhưng gần đây, Cố Nhiễm say mê Lục Nhất Mình, nên Khương Hoán sớm bị quên mất rồi.

      Cố Nhiễm vội vàng uống ngụm trà, che giấu : "Tôi chỉ... Có việc thôi, bận lắm."

      Cố Nhiễm nhìn chằm chằm ấy vài giây, thấy Cố Nhiễm chột dạ, cậu cũng hỏi nữa.

      Cố Nhiễm hết giận, vừa uống trà vừa nhìn xung quanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt lén lút nhìn khắp phòng khắp.

      Khương Hoán phát động tác này của Cố Nhiễm, "Ba tôi có ở...."

      Còn chưa dứt lời, Cố Nhiễm kích động đứng lên, "Cái gì? Chú Khương có ở đây à?!"

      Đỗ Kiêu Kiêu thầm thở dài tiếng, rồi đưa tay kéo Cố Nhiễm ngồi xuống.

      Quả nhiên, giây sau, Khương Hoán đột nhiên lên tiếng: "Tôi vẫn chưa xong mà. Tôi ba tôi có ở dưới lầu đâu, ông ấy ở thư phòng lầu."

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết vậy.

      Khương Hoán cười khẽ tiếng, "Sao? ra muốn gặp ba tôi? Vậy tôi gọi ông ấy xuống giùm là được rồi."

      Cố Nhiễm kinh sợ, vội vàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu hận sắt thành thép nhìn ấy cái, cái tình xớn xa xớn xác của Cố Nhiễm mãi đổi được, mặc dù lúc trước cũng chẳng khác gì ấy, nhưng từ khi được sống lại, chững chạc hơn rất nhiều.

      Nhìn Cố Nhiễm bây giờ, đột nhiên nhớ lại mình lúc trước, chả trách lúc đó lại bị Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh xoay vòng vòng. Vì trong lòng nghĩ gì cũng lên mặt, muốn người khác biết cũng khó.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Khương Hoán : "Bọn tôi tới đây chỉ muốn tìm cậu chơi thôi, dì Phó cậu thường xuyên ra ngoài, dì ấy rất lo cho cậu."

      Vừa xong, Khương Hoán cũng nghi ngờ gì.

      Dù sao đây cũng là chuyện Phó Vũ Khiết lo lắng nhất.

      Khương Hoán bất lực nhìn hai người bọn họ, "Tôi có bệnh gì đâu, mẹ tôi lúc nào cũng lo lắng những thứ vớ vẩn."

      Cố Nhiễm cười ha ha, "Ai bảo suốt ngày cậu suốt ngày cứ ru rú trong nhà chịu ra ngoài làm gì."

      Khương Hoán sờ mũi, "Cậu cũng biết mà, lúc tôi xông pha trời Nam đất Bắc nhiều rồi, nên bây giờ tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi."

      Cố Nhiễm khách sáo cười ra tiếng, Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười theo.

      Xem ra lúc dì Phó hay dẫn Khương Hoán du lịch khắp nơi tạo thành bóng ma cho cậu rồi.






      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9522 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 34

      Ba người cứ nhìn nhau chán lắm. Vì vậy, Đỗ Kiêu Kiêu liền đề nghị chơi trò lòng hay mạo hiểm.

      Cố Nhiễm vui vẻ đồng ý, Khương Hoán cũng có ý kiến gì.

      Vì vậy ba người bắt đầu chơi oẳn tù tì.

      "Đá, kéo, bao."

      Đỗ Kiêu Kiêu và Khương Hoán đều ra kéo.

      "Tớ thắng rồi nhé." Cố Nhiễm kiêu ngạo giơ quả đấm của mình lên.

      " lòng hay mạo hiểm?" Cố Nhiễm có ý tốt hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu mím môi, " lòng."

      Cố Nhiễm nhíu mày, hỏi: "Cậu và ta qua lại với nhau từ khi nào?"

      "Mới đây." Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ chút, "Qua sinh nhật Lâm Trí Hiên lâu."

      Cố Nhiễm hừ tiếng, ra vẻ hài lòng với đáp án này lắm, nhưng vẫn còn cơ hội, để lát nữa hỏi sau.

      "Còn cậu?" Cố Nhiễm nhìn Khương Hoán.

      Khương Hoán gãi đầu, "Tôi cũng lòng."

      "Có người trong lòng ?"

      Khương Hoán ngây người nhìn Cố Nhiễm, người trong lòng...

      Câu rũ mắt xuống, "Có."

      Cố Nhiễm tiếp tục hỏi, "Ai vậy? Cậu được lắm Khương Hoán, có người trong lòng mà lại cho tôi biết."

      Khương Hoán phản bác lại , "Cậu cũng đâu có cho tôi biết thích cái tên Lục Nhất Minh kia đâu."

      Cố Nhiễm ngẩn ra, ngượng ngùng cười, " ra cậu biết, nhưng đây là chuyện cũ rồi, là chuyện cũ đó, cậu hiểu vậy."

      Khương Hoán lạnh lùng nhìn , "Chuyện cũ? Tôi thấy chỉ mới cách đây lâu thôi mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bầu khí giữa hai người có gì đó đúng lắm, nhanh chóng giảng hòa, "Tiếp tục, tiếp tục trò chơi."

      Như vậy hai người mới chịu dừng.

      "Đá, kéo, bao."

      Cố Nhiễm và Khương Hoán ra bao, Đỗ Kiêu Kiêu ra đá.

      " lòng hay mạo hiểm?"

      "Mạo hiểm." Cố Nhiễm thờ ơ .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Khương Hoán rồi nhìn Cố Nhiễm chút.

      "Gọi điện thoại cho Lục Nhất Minh." .

      Cố Nhiêm kinh sợ, "Gì cơ...?!"

      Đỗ Kiêu Kiêu bổ sung thêm: "Gọi cho Lục Nhất Minh, ừm, với ta, lúc học, cậu trả lại cái đồng hồ cho ta."

      Cố Nhiễm giật mình.

      "Nhưng, nhưng cái đồng hồ kia bị mất rồi mà?"

      "Cậu đừng để ý, tớ có cách, cậu cứ vậy với ta ." Đỗ Kiêu Kiêu hối thúc.

      Cố Nhiễm lấy điện thoại ra lúng túng : "Thôi được rồi."

      "Tút... Tút..."

      "Alo?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nam dễ nghe vang lên.

      "Lục, Lục Nhất Minh, là tôi đây, Cố Nhiễm."

      "Tôi biết." Giọng đó ngang ngang nhau, có chút nhịp điệu nào.

      Cố Nhiễm hít hơi, : "Đồng hồ của ..."

      Lục Nhất Minh cắt ngang lời của Cố Nhiễm..., "Cố Nhiễm, tôi muốn nhắc lại chuyện đó nữa. thể nào tùy tiện mua cái thay thế cái đồng hồ đó được đâu."

      Cố Nhiễm bị giọng lạnh ngắt của ta kích thích tới thể nên lời, dù ta đứng trước mặt , Cố Nhiễm cũng biết bây giờ Lục Nhất Minh lạnh nhạt nhíu mày.

      Đó chính là bộ dạng tức giận của ta.

      Cố Nhiễm bỗng tủi thân muốn khóc.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy nước mắt ấy đảo quanh hốc mắt, thể xem tiếp được nữa, giành lấy điện thoại của Cố Nhiễm, với người con trai ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi, xin chào, là Lục Nhất Minh sao?"

      Lục Nhất Minh ngờ lại đột nhiên thay người như vậy, nhưng ta cũng nhanh chóng đáp lại: "Đúng, cho hỏi là ai?"

      "Tôi là Đỗ Kiêu Kiêu, bạn của Cố Nhiễm."

      "Đỗ Kiêu Kiêu..." Lục Nhất Minh híp mắt, " là chị của Đỗ Khanh Khanh đúng ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu rất bình tĩnh, " phải."

      Lục Nhất Minh dùng ngón trỏ gõ vào bàn cái, "Tôi hiểu...?"

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Mẹ tôi chỉ sinh mỗi mình tôi thôi. Chắc cũng biết mà."

      Giọng của Lục Nhất Minh hơi tức giận, " đừng có quá đáng, Khanh Khanh có lỗi gì đâu, sao suốt ngày cứ nhắm vào ấy vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, sao mấy tên ngu ngốc này cứ thế chúi đầu vào Đỗ Khanh Khanh thế nhỉ?

      "Tôi muốn đàm phán chuyện của gia đình tôi với , bây giờ, tôi chỉ muốn cho biết... Chúng tôi tìm được cái đồng hồ bảo bối của rồi, ngày mai mang trả lại cho ."

      Lục Nhất Minh cười lạnh, "Có ý gì đây? Cố ý vứt đồng hồ của tôi, bây giờ lại muốn trả lại, các muốn tôi phải cảm ơn các à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Vậy xin hỏi, Lục tiên sinh, ngài có thể lấy cái gì để cảm ơn tôi đây?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, Lục Nhất Minh trong trí nhớ của người hiền như khúc gỗ nhưng giỏi chuyện. nhưng hiểu vì sao người như vậy lại có thể vì Đỗ Khanh Khanh mà trở nên sắc bén.

      lòng ta nên mới vậy sao?

      Cố Nhiễm lau nước mắt, lấy lại điện thoại trong tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Thực xin lỗi, Lục Nhất Minh, trong khoảng thời gian này tôi nên quấn lấy , còn nữa, về cái đồng hồ đó, mặc kệ có tin hay , nhưng tôi cố ý làm hư nó, mà tôi cũng mang sửa rồi trả lại cho rồi, còn chuyện tại sao mất, tôi nghĩ, đó là lỗi của tôi, tôi nhận. Ngày mai, tôi trả lại đồng hồ cho , chúng ta đường ai nấy . Gần đây tôi gây phiền phức rồi, rất xin lỗi ."

      Đỗ Kiêu Kiêu đau lòng nhìn Cố Nhiễm, đây là lần đầu tiên thấy ấy lịch với người như vậy.

      Giọng lạnh lùng mà xa lạ khiến Lục Nhất Minh hơi quen.

      Lúc nào Cố Nhiễm cũng hoạt bát vui vẻ, trước mặt ta còn nổi bật hơn, nhưng đột nhiên nghe vậy, Lục Nhất Minh thừa nhận, trong lòng ta hơi trống rỗng.

      Cố Nhiễm đợi Lục Nhất Minh tiếp, lập tức cúp điện thoại.

      tiếng trống khiến tinh thần hăng hái hơn, mọi chuyện từ từ lắng xuống, cuối cùng cũng kết thúc thôi, tự với. Lục Nhất Minh nghĩ cái gì trong đầu vạy, dám chuyện với Đỗ Kiêu Kiêu, trước đây chưa từng như vậy, Cố Nhiễm cố gắng xem cảm xúc khổ sở trong lòng mình.

      Khương Hoán đứng bên cạnh nhìn lâu, thấy nước mắt Cố Nhiễm rơi xuống, cậu chỉ thở dài tiếng, Đỗ Kiêu Kiêu nhàng ôm Cố Nhiễm vào lòng.

      "Khóc cái gì? Mới nãy cậu vẫn còn vui vẻ lắm mà."

      Cố Nhiễm ngẩng đầu lên, căm hận nhìn cậu, "Cậu biết cái gì, đây chỉ là nước mắt sinh lý thôi, chừng là tại cậu kích thích tôi đấy."

      Khương Hoán bất đắc dĩ : "Được được được, là lỗi của tôi, tôi kích thích cậu, Cố, chúng ta còn chơi nữa , tôi vẫn chưa mạo hiểm đây này?"

      "Chơi! Sao lại chơi chứ?" Cố Nhiễm cắn răng nghiến lợi : "Mạo hiểm đúng ? , bứt tóc đầu chú Khương cho tôi."

      Khương Hoán "Hả?" tiếng, "Cậu chắc chắn chưa? Bứt tóc đầu ba tôi?! Cậu điên rồi à?"

      Cố Nhiễm méo miệng, "Cậu dám?"

      Khương Hoán vuốt mặt cái, thấy mặt Cố Nhiễm vẫn còn nước mắt, đành quyết định, "Sao lại dám? ."

      Sau đó, trước mắt của Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu, Khương Hoán như chiến sĩ, chậm rãi bước lên con đường có lối về.

      Chờ Khương Hoán lên lầu, Cố Nhiễm mới hỏi Đỗ Kiêu Kiêu: "Kiêu Kiêu, cậu tìm được đồng hồ của Lục Nhất Minh rồi hả?"

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Đương nhiên."

      Cố Nhiễm thở phào nhõm, sợ nếu tìm được đồng hồ, Lục Nhất Minh rất thất vọng, chỉ muốn chấm dứt cái tình đơn phương hoàn mỹ này.

      "Cậu tìm thấy ở đâu vậy?" Cố Nhiễm hơi tò mò.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười thần bí, chỉ ba chữ.

      "Đỗ Khanh Khanh."

      Cố Nhiễm ngạc nhiên, " ta! Sao có thể như vậy được? Đỗ Khanh Khanh lấy cái đồng hồ kia làm gì?"

      Đỗ Khanh Khanh lấy cái đồng hồ kia làm gì? Cố Nhiễm biết, Đỗ Kiêu Kiêu cũng có thể hiểu được.

      Thực ra cũng là ăn may thôi, có hôm Đỗ Khanh Khanh về nhà, Đỗ Kiêu Kiêu vô tình cầm lấy cái đồng hồ nam cũ kỹ, nhưng lúc đó cũng để ý nhiều. Nhưng sau đó nghe Cố Nhiễm đồng hồ của Lục Nhất Minh bị mất, Đỗ Kiêu Kiêu mới chợt nhớ tới cái đồng hồ đó.

      Có điều lúc đó cũng hơi nghi thôi chứ chắc chắn, vì vậy, về nhà lén lút vào phòng của Đỗ Khanh Khanh, đúng là tìm thấy ít thứ, trong đó có cả cái đồng hồ cũ kia.

      Đỗ Kiêu Kiêu chắc có phải là đồng hồ của Lục Nhất Minh hay , nên đành phải xem album ảnh Microblogging của Cố Nhiễm, quả nhiên, đây chính là chiếc đồng hồ của Lục Nhất Minh.

      chợt hiểu ra mọi chuyện.

      Chắc chắn Đỗ Khanh Khanh cũng biết Cố Nhiễm thích Lục Nhất Minh. Tuy bây giờ ta qua lại với Lâm Trí Hiên, nhưng Lục Nhất Minh thể quen Cố Nhiễm được.

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu cái tính ích kỷ đó của Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh coi Lục Nhất Minh là đồ của mình từ lâu rồi, mình cần, người khác cũng thể có được.

      Nên Đỗ Khanh Khanh lén lút cầm cái đồng hồ Cố Nhiễm sửa xong, rồi khiến Cố Nhiễm hoàn toàn mất hy vọng với Lục Nhất Minh.

      Cố Nhiễm nghe Đỗ Kiêu Kiêu giải thích, ấy im lặng gì.

      Sao ta có thể làm như vậy chứ? Bàn về tâm cơ, thâm sâu như Đỗ Khanh Khanh, bàn về tính cách, dịu dàng như Đỗ Khanh Khanh, bàn về gia thế, đâu có đáng thương như Đỗ Khanh Khanh.

      Huống chi, người trong lòng Lục Nhất Minh lại là Đỗ Khanh Khanh. Dù có dịu dàng hơn Đỗ Khanh Khanh gấp trăm lần nữa, mãi mãi bao giờ được Lục Nhất Minh đặt trong lòng như Đỗ Khanh Khanh.

      Nên, cần gì phải vậy chứ.






      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9520 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 35

      Trò mạo hiểm này đúng là làm khó Khương Hoán mà.

      Cậu đứng chần chừ ở ngoài lâu.

      Phải làm sao mới lấy được tóc của ba đây? Đó mới là vấn đề.

      Khương Hoán nghĩ hồi, cậu đành về phòng, bỏ cây kéo vào túi quần.

      Rồi gõ cửa thư phòng.

      "Vào ." Khương Lễ ngồi bên trong .

      Khương Hoán mở cửa vào.

      "Ba."

      "Sao vậy?" Khương Lễ xoa giữa chân mày, ngẩng đầu nhìn cậu.

      " có gì." Khương Hoán vội vàng suy nghĩ đề tài chuyện, "Đúng rồi, tối nay ba có đón mẹ về ăn cơm ?"

      thể , lời của Khương Hoán chọt trúng tim đen của Khương Lễ.

      Từ khi Y Vân tới tìm ông, thái độ hơi dịu lại của Phó Vũ Khiết đột nhiên lạnh như băng.

      Mấy ngày nay ông liên lạc với bà rất nhiều lần, nhưng Phó Vũ Khiết luôn lờ , khiến Khương Thi Lễ mất ăn mất ngủ mấy hôm.

      Khương Hoán nhìn vẻ mặt mệt mói của Khương Lễ, chậm chạp tới sau lưng bóp vai cho ông.

      Vừa bóp cậu vừa : "Hay là để con đón mẹ cũng được, thấy con tới, mẹ nhất định cùng thôi."

      Đây phải là dối, Phó Vũ Khiết thích Khương Lễ, nhưng lúc nào cũng đồng ý với những cầu của Khương Hoán. Hơn nữa chỉ muốn ăn bữa cơm gia đình cũng phải là cầu gì quá đáng.

      Lục đạo vai khiến Khương Lễ thả lỏng cơ thể, ông nhắm mặt tựa lưng vào ghế.

      "Vậy con ." lúc lâu sau, Khương Lễ mới đáp lại,

      Khương Hoán lén lút nhìn vài sợi tóc trong tay mình, cười , "Được ạ."

      Mát xa cho Khương Lễ chút, Khương Hoán kiếm cớ ra ngoài.

      Xem ra lần này cậu công đôi việc.

      Vừa hoàn thành mạo hiểm, còn thuận tiện giúp ba phen, xem như bồi thường mấy cọng tóc kia vậy.

      Thực ra, Khương Hoán thích xen vào chuyện của ba mẹ, vì cậu biết, chỉ cần hành động của cậu có thể gây tổn thương cho bên.

      Nhưng điều đó cũng phải là cậu hy vọng ba mẹ mình quay lại với nhau, dù sao hai người này cũng giằng co nhau lâu quá rồi, biết cuối cùng ai mới là người chiến thắng?

      Lần này, cậu giúp ba phen, xem có thể cứu vớt được chút gì hay .

      Cậu nắm chặt sợi tóc trong tay, vội vàng xuống lầu tìm Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm.

      Cố Nhiễm nghi ngờ nhìn cậu, " phải là cậu tự lấy tóc mình đó chứ."

      Khương Hoán bị chọc giận nở nụ cười, "Sao có thể vậy được? Khó khăn lắm tôi mới lấy được đấy, câụ tin cũng chẳng sao!"
      Đỗ Kiêu Kiêu ngăn Khương Hoán muốn vứt tóc vào thùng rác, lấy tóc trong tay cậu nhìn kỹ chút.

      Có vài cọng tóc đen lắm, còn pha thêm chút trắng bạc.

      "Đúng là của chú Khương rồi." Đỗ Kiêu Kiêu .

      Khương Hoán 'hừ' tiếng.

      Cố Nhiễm ngang nhiên xông qua vỗ mạnh vào lưng cậu, "Coi như là tôi hiểu lầm ."

      Khương Hoán đau quá răng nhếch miệng, "Cậu xin lỗi tôi đó à?!"

      Cố Nhiễm vô tội nhìn , "Đúng vậy đó."

      Khương Hoán bị dùng đôi mắt đen láy nhìn tức giận, khoát tay : "Thôi được rồi, có chơi tiếp vậy?"

      "Chơi." Cố Nhiễm cười sang sảng.

      Khương Hoán giả vờ vô ý nhìn , phát mới nãy rưng rưng nước mắt, đột nhiên cảm thấy mấy cọng tóc này đúng là có giá trị.

      Ba người tiếp tục chơi lát, Cố Nhiễm cố moi hết chuyện tình của Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó cảm thấy như mình tự ngược.

      May mắn vẫn còn Khương Hoán xui xẻo, mạo hiểm nào cậu cũng bị hành tới chết. Chọc Cố Nhiễm cười thở ra hơi, uống nước còn suýt nữa bị sặc.

      "Chúng tôi phải rồi." Chơi xong, Đỗ Kiêu Kiêu .

      Khương Hoán ngạc nhiên nhìn , " ở lại ăn cơm à?"

      Cố Nhiễm cười cười, " ăn, lần sau tới ăn, chơi hết cả buổi chiều rồi, phải về nhà nghỉ ngơi thôi."

      xong, hai người liền ra khỏi cửa, Cố Nhiễm quay đầu lại vẫy tay với Khương Hoán, "Lần sau gặp."

      Khương Hoán cười, "Được."

      Quay lại phòng khách dọn dẹp, Khương Hoán chợt phát thấy mấy cọng tóc mình cắt đâu nữa.

      được đoạn, Cố Nhiễm kích động lắc Đỗ Kiêu Kiêu, "Mau, cho tớ xem, là tóc của chú Khương à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, lấy tóc ra, "Cậu xem, là đó."

      Cố Nhiễm cầm cọng tóc kia xem xem lại vài lần, "Chuyện này cũng dễ dàng , cứ vậy lấy được tóc của chú Khương."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười mắng, "Vậy cậu còn muốn thế nào đây, có là tốt lắm rồi."

      Cố Nhiễm lẩm bẩm, "Tớ cứ nghĩ rằng khó lắm, thực ra tớ thấy lấy tóc của Khương Hoán cũng được rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu chọt trán , dùng sức , "Cậu đó... có lòng tin như vậy, chẳng giống cậu tí nào."

      Cố Nhiễm né tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Tớ có, chỉ đảm bảo an toàn thôi mà."

      "Đừng nhiều, cậu có lấy được thứ gì ?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Nhiễm cười đắc ý, "Cậu cho rằng tớ chỉ ngồi thôi sao?"

      Sau đó, ấy lấy cái bọc giấy ra, bên trong bọc giấy chính là vài cọng tóc dài.

      ra, Cố Nhiễm thừa dịp Khương Hoán chạy lên lầu, lén lút vào phòng Khương Tình, lấy vài cọng tóc lược ta.

      Đây cũng là phần trong kế hoạch của các , mặc kệ tóc của chú Khương có lấy được hay , nhưng tóc của Khương Tình nhất định phải có được.

      May mắn Khương Hoán này rất được việc.

      Thực ra, Đỗ Kiêu Kiêu cũng chắc lấy được tóc của Khương Lễ, nên mới đề nghị chơi lòng hay mạo hiểm với Khương Hoán, dù sao nếu là Khương Hoán, khả năng thành công rất lớn.

      Nhưng chuyện của Lục Nhất Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Nhiễm.

      Bởi vì Đỗ Kiêu Kiêu cố ý gạt Cố Nhiễm.

      muốn Cố Nhiễm biết được, mỗi khi Đỗ Khanh Khanh gặp chuyện, cái người đàn ông mà ấy thích cũng dựng gai đầy người mà thôi.

      Coi như là để Cố Nhiễm cắt đứt ý nghĩ này, đừng để dẫm vào vết xe đỗ ở kiếp trước.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới Cố Nhiễm tiều tụy kiếp trước, trong tim vô cùng đau đớn, biết sau đó ấy đâu để bắt đầu cuộc sống mới.

      Đỗ Kiêu Kiêu thể nghĩ tới chuyện mình ở bệnh viện thế nào khi sống lại?

      Tiếp tục sống, hay chết.

      Nếu còn sống, vậy Cố Bách Chu có dẫn phá lễ cưới nhỉ? Chắc là có, dù sao Cố Bách Chu lúc nào cũng giữ lời mà.

      Đõ Kiêu Kiêu nhớ Cố Bách Chu từng , thích mười năm rồi...

      Nhưng mười năm trước, đâu có quen Cố Bách Chu?

      Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận quan sát Cố Bách Chu, thấy hề giống người sống lại.

      Vậy chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Mười năm trước?

      Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu chợt lóe sáng, ra có chuyện từ mười năm trước mà vẫn thể nào quên được.

      "Kiêu Kiêu?" Cố Nhiễm đưa tay quơ quơ trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      "Hả?"

      " sao vậy? Sao lại ngẩn người thế?" Cố Nhiễm tò mò nhìn .

      " sao." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh nhạt trả lời.

      "Ngày mai học, tớ đưa cho cậu cái đồng hồ... Cậu mang trả lại cho Lục Nhất Minh ." Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy cái bọc giấy từ tay Cố Nhiễm.

      "Được." Cố Nhiễm cúi đầu, thấy vẻ mặt ấy thế nào.

      "Vậy bây giờ chúng ta đâu đây?" Cố Nhiễm nhón mũi chân, xoay chân.

      Đỗ Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới 4 giờ, nghĩ hồi, : "Chúng ta tới bệnh viện ."

      "Bệnh viện?"

      Đỗ Kiêu Kiêu quơ cái bọc giấy trong tay, " phải chúng ta cần xét nghiệm hai thứ này sao? Càng sớm chúng ta có thể cho chú Khương biết đáp án sớm hơn."

      "Đúng vậy! Chúng ta mau mau tới bệnh viện ." Cố Nhiễm vừa chạy vừa quay đầu cười với Đỗ Kiêu Kiêu, "Mau lên."

      "Tới đây." Đỗ Kiêu Kiêu cười đuổi theo, "Cậu chậm chút."

      Vừa dứt lời, Cố Nhiễm đụng mạnh vào người.

      Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, vội vàng chạy tới.

      "A~ Đau quá." Cố Nhiễm té xuống đất, được Đỗ Kiêu Kiêu đỡ dậy.

      Người đàn ông ngã đất cũng từ từ đứng lên, nhìn thấy Cố Nhiễm nhăn mặt đau đớn, trong lòng vô cùng áy náy.

      " vẫn ổn chứ..." Cậu ta hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe thấy giọng quen thuộc liền ngẩng đầu lên.

      Nhìn người đàn ông trước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt lại, đúng là người quen.






      Last edited: 11/10/16

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 36

      "Là à? Đỗ Kiêu Kiêu."

      Đỗ Kiêu Kiêu 'ừ' tiếng rồi : " lâu gặp, Ngả Vũ."

      Ngả Vũ luống cuống tay chân nhìn các , "Thực, thực xin lỗi."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Chuyện này liên quan tới , là Cố Nhiễm đụng vào ."

      Ngả Vũ hoi ngại ngừng, "Lần trước tôi tạm biệt , trách tôi đó chứ."

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, nhịn cười được, "Tôi đâu có thời gian trách , còn chẳng kiếm , tự trách làm gì?"

      Từ sau sinh nhật Lâm Trí Hiên, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng gặp lại Ngả Vũ, cũng từng tới phòng thể dục tìm cậu ta, nhưng hình như Ngả Vũ lại cố gắng trốn tránh .

      phải là người biết phân biệt trái phải, nếu Ngả Vũ muốn gặp , vậy cũng cần phải cứ phải tìm người ta như vậy. Dù sao hai người cũng chẳng phải là bạn bè gì, đúng hơn Ngả Vũ chính là kẻ thù của .

      Ngả Vũ nghe Đỗ Kiêu Kiêu vậy..., cậu ta luống cuống tay chân, "Tôi có... Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với thôi."

      "Xin lỗi vì hôm đó với những lời như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn ra, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Ngả Vũ vì Đỗ Khanh Khanh mà đối nghịch với .

      giơ môi lên, "Chuyện hôm đó tôi quên lâu rồi, nếu áy náy ..., hay là lần sau mời tôi ăn bữa ."

      Ngả Vũ vội vàng gật đầu, "Được."

      Cố Nhiễm bên cạnh la hét, "Tớ cần biết hai người có ân oán gì với nhau, nhưng bây giờ tớ là người bị thương. Hai người có thể để ý tới tâm trạng của tớ chút vậy?"

      bĩu môi, "Xem này, tróc da cả rồi, có đáng bữa cơm hả?"

      Ngả Vũ vừa xin lỗi vừa gật đầu, cậu ta sợ Cố Nhiễm tức giận.

      Cố Nhiễm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, rốt cuộc cũng bật cười, " hay lắm, chừng nào ăn nhớ tôi tiếng."

      Đỗ Kiêu Kiêu sờ mũi ấy, " thể thiếu cậu được đâu."

      xong, xoay người với Ngả Vũ vẫn còn hơi áy náy: "Chúng tôi có chút việc, phải trước đây."

      Ngả Vũ gật đầu, "Được, hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Cố Nhiễm vừa xoa vết thương vừa hỏi: " ta là bạn cậu à?"

      Bạn sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ chút, rồi lắc đầu, " tính là bạn."

      Cố Nhiễm nở nụ cười, "Tớ thấy cái tên này thú vị . Sao ta lại đắc tội với cậu vậy?

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Cũng phải là đắc tội, ta đấy, từng là trong những người theo đuổi Đỗ Khanh Khanh."

      Cố Nhiễm trợn to mắt, "Lại là ta nữa à."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười khổ: "Đúng, lại là ta."

      "Ngả Vũ thích Đỗ Khanh Khanh, cậu biết mà, lúc nào Đỗ Khanh Khanh cũng bôi xấu tớ trước mặt người khác, cả Ngả Vũ cũng bị ta tẩy não. Lần đầu tiên bọn tớ gặp nhau, ta chỉ vì Đỗ Khanh Khanh mà cãi nhau với tớ."

      Cỗ Nhiễm hừ hừ, "Vậy sao bây giờ ta lại tới xin lỗi cậu vậy?"

      "Có lẽ cậu cũng thấy rồi đó." Đỗ Kiêu Kiêu : "Tớ dẫn ta tới sinh nhật của Lâm Trí Hiên, để ta nhìn thấy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh hôn nhau."

      "Cậu độc ác ." Cố Nhiễm giơ ngón cái với Đỗ Kiêu Kiêu.

      ấy thở dài : "Nhưng cái tên này nhìn ngốc đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ấy cái, " chàng Ngả Vũ này khá đơn giản, mà cũng rất đàng hoàng nữa."

      Cố Nhiễm tiếp: "Chỉ có điều mắt ta được tốt mới thích Đỗ Khanh Khanh."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Đúng vậy, mắt ta được tốt cho lắm."

      " thôi, bắt xe bệnh viện."

      "Được." Cố Nhiễm lập tức đáp lại..., vừa nghĩ tới chuyện bí mật lớn sắp được tiết lộ, tâm trạng vô cùng tốt.

      Đỗ Kiêu Kiêu tới bệnh viện Hòa Bình, mà lại tới bệnh viện tỉnh.

      " bệnh viện tỉnh à?" Cố Nhiễm hỏi.

      "Đúng."

      "Nhưng kết quả ở bệnh viện tỉnh chậm lắm đó." Dù sao cũng phải là bệnh viện tư nhân, dựa vào các quy trình chắc các phải đợi thời gian.

      "Cậu xem, tại sao từ lúc đầu chú Khương lại phát có gì đó thích hợp? Chắc chắn là vì Trần Gia Lạc nhúng tay vào." Đỗ Kiêu Kiêu từ từ : "Nếu chúng ta mà tới bệnh viện Hòa Bình có khác gì chui đầu vào lưới đâu?"

      Cố Nhiễm tỉnh ngộ, "Tuy bệnh viện tỉnh hơi chậm, nhưng kết quả rất đáng tin."

      "Đúng."

      Đỗ Kiêu Kiêu cầm đồ vật xét nghiệm, bác sĩ bảo hai bảy ngày sau tới lấy kết quả.

      Cố Nhiễm cảm thấy, bảy ngày đúng là lâu , nhưng Đỗ Kiêu Kiêu lại nghĩ có thể lợi dụng mấy ngày này để làm chuyện khác.

      Đỗ Kiêu Kiêu gọi điện cho Cố Bách Chu.

      Tiếng chuông chỉ vang lên hai tiếng có người nhận máy.

      "Kiêu Kiêu?"

      "Là em đây." Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu nhìn xa xa, " làm gì vậy?"

      Cố Bách Chu cười tiếng, " nấu cơm."

      "Gạt người." Đỗ Kiêu Kiêu : "Bà nội Sở làm cho ăn à?"

      Bà nội Sở là quản gia của Cố gia, bây giờ bà cụ chăm lo cuộc sống và bữa ăn hằng ngày của Cố Bách Chu. Bà cụ rất thương Cố Bách Chu, thường xuyên nấu cơm cho ăn.

      Có điều, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ ngẫu nhiên bắt gặp thôi.

      Vì mỗi lần Đỗ Kiêu Kiêu tới, Cố Bách Chu lại cố ý nấu cho ăn. Hại cứ tưởng Cố Bách Chu là người đàn ông nội trợ tốt.

      Nhưng hôm đó, tới nhà Cố Bách Chu mà báo trước, muốn cho bất ngờ, nhưng ngờ lại bắt gặp bà nội Sở chuẩn bị ra ngoài sau khi làm cơm cho Cố Bách Chu xong.

      Lúc đó mới biết được, Cố Bách Chu cũng là đại thiếu gia mười ngón tay dính nước.

      Đỗ Kiêu Kiêu phải ép hỏi rất lâu Cố Bách Chu mới chịu , ra Cố Bách Chu hề biết nấu ăn.

      Những món mà Đỗ Kiêu Kiêu ăn, chính là lần đầu tiên làm. mua ít đồ ăn theo hướng dẫn của Baidu, rồi về làm theo.

      Thực ra, ngay từ đầu có kế hoạch sẵn rồi, gặp tình huống xấu nhất, dẫn Đỗ Kiêu Kiêu ra ngoài ăn.

      ngờ rất có tài trong chuyện này.

      Dù sao chỉ nuôi mình Đỗ Kiêu Kiêu thôi cũng dư dả rồi.

      Nhưng chỉ khi Đỗ Kiêu Kiêu tới mới nấu ăn, những lúc khác đều do bà nội Sở làm, nghe bà nội Sở cầu như vậy, Cố Bách Chu nỡ cướp đoạt thú vui duy nhất của người già.

      Mới là lạ! Theo như Đỗ Kiêu Kiêu , ràng là lười biếng mà còn dám tốt cho mình như vậy.

      Nhưng Cố Bách Chu chỉ nấu ăn cho mình Đỗ Kiêu Kiêu đúng là muốn lấy lòng rồi.

      "Em ăn cơm chưa?" Cố Bách Chu hỏi.

      Lúc này Đỗ Kiêu Kiêu mới nhớ, mình và Cố Nhiễm bận rộn nãy giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng.

      sờ bụng rồi , "Vẫn chưa."

      hề biết giọng của mình hơi nũng nịu.

      Cố Bách Chu cưng chiều : "Có muốn tới đón em , chúng ta cùng nhau ăn luôn."

      Cố Nhiễm lén lút tới nghe trộm điện thoại của mình và Đỗ Kiêu Kiêu, ngờ câu đầu tiên nghe được lại như vậy.

      ấy nổi giận, "Có ý gì đây, chỉ mời mỗi mình Đỗ Kiêu Kiêu ăn cơm, muốn đá em sang bên à?"

      Cuối cùng còn quên bổ sung thêm, " trai à, chẳng công bằng tí nào."

      Cố Bách Chu biết Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm ở cùng nhau, nhưng nhanh chóng đáp lại: "Em cũng có thể cùng, nhưng hình như xe chở được nhiều người đâu."

      Mặt Cố Nhiễm tái xanh, ruột thịt cái gì ở đây nữa, "Cố Bách Chu, bỏ em đâu rồi? Dù có để Kiêu Kiêu ngồi ghế phó lái, đằng sau vẫn còn dãy ghế dài, thé mà có chỗ cho em à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu đưa điện thoại cho Cố Nhiễm, bình tĩnh đứng bên cạnh xem hai em nhà bọn họ gây nhau.

      Cố Bách Chu thản nhiên : "Ghế sau dài như vậy mới có chỗ cho em đấy."

      Cố Nhiễm tức giận hừ hừ, " chờ đấy, cho em theo, Kiêu Kiêu cũng được đâu."

      Cố Bách Chu ồ tiếng, "Vậy để gọi xe giúp em."

      Dựa vào cái gì mà đối xử khác nhau vậy, Đỗ Kiêu Kiêu tự mình tới đón, còn ấy phải gọi xe.

      Còn xem em mình là em nữa vậy?

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa nghe vừa cười ngừng, xem hài đời rồi mới lấy lại điện thoại, "Em và Cố Nhiễm cùng nhau là được rồi, làm phí thời gian của quá."

      Cố Bách Chu ừ tiếng, kiên quyết nữa, chỉ hỏi Đỗ Kiêu Kiêu muốn ăn gì.

      "Cái gì cũng được." Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ hồi rồi : "Nhưng phải có món cay đấy."

      "Được." Cố Bách Chu khẽ cười, biết có phải Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới cảnh tượng lần đầu ăn cơm với nữa.

      Đương nhiên, Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết vậy, vì thế, ho khan cái, "Cái đó, cần phải cay quá đâu."

      "Được..."




      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9524 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 37

      Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm bắt xe tới nhà Cố Bách Chu.

      Vừa xuống xe, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng đợi hai dưới lầu.

      vẫy tay với Cố Bách Chu, "Bọn em ở đây này."

      Cố Bách Chu tới chỗ các .

      "Sao lại ra đây làm gì?" Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được lên phía trước hai bước.

      Cố Bách Chu cười , " xuống đón hai em, cơm nước xong hết rồi."

      xong, nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu, man mát lành lạnh, nhíu mày, cầm chặt hơn.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngại ngừng cười, gần đây, thời tiết thay đổi thất thường, luôn mặc sai quần áo, hôm qua vẫn còn ấm áp, nên hôm nay mới mặc ít áo, thế mà trời lại trở lạnh.

      Cố Nhiễm muốn nhìn hai người bọn họ em em với nhau, trực tiếp lên lầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy vậy, càng xấu hổ hơn, giục : "Chúng ta mau thôi."

      Cố Bách Chu nhàng ừ tiếng, nắm tay vào trong.

      Sau đó, hai người bất ngờ gặp bà nội Sở.

      Đỗ Kiêu Kiêu kinh sợ, vội vàng rút tay ra.

      dám động đậy.

      Bà nội Sở cười híp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu Kiêu, tầm mắt lại xuống, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt cụ sáng bừng lên.

      "Kiêu Kiêu tới đấy à." Bà nội Sở cười chào .

      "Dạ."Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ nhìn cụ, tuy cũng hơi quen bà nội Sở, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu thấy cụ như trưởng bối của Cố Bách Chu, trong lòng vô cùng xấu hổ.

      "Ăn cơm chưa?" Bà nội Sở hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Vẫn chưa ạ."

      Bà nội Sở liếc nhìn Cố Bách Chu cái, trách tội , sau đó cụ với Đỗ Kiêu Kiêu: "Có muốn tới nhà bà , bà làm đồ ăn ngon cho con ăn."

      Đỗ Kiêu Kiêu chưa kịp từ chối, chợt nghe Cố Bách Chu , "Bà nội à, ba mau chơi , con làm xong cả rồi, định dẫn Kiêu Kiêu lên lầu ăn đây."

      Bà nội Sở chậc tiếng, gì nữa, chào tạm biệt rồi xuống chơi với ông cụ Trương.

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu gì, Cố Bách Chu mỉm cười nhìn lỗ tai đỏ ửng.

      "Kiêu Kiêu, sao em lại dễ xấu hổ vậy." thở dài .

      Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu , "Em đây là tức giận, tức giận đấy nhé, có thấy ?"

      " thấy." Cố Bách Chu lắc đầu, vô tội nhìn .

      Quên ! Đỗ Kiêu Kiêu căm hận hất tay ra, tiếp tục .

      Đỗ Kiêu Kiêu biết vì sao, thể tức giận với Cố Bách Chu được, ràng trước kia đâu có như vậy.

      Nhất định là tại cái tên này lúc này cũng giả vờ ngây thơ vô tội, khiến thế cứng rắn nổi.

      Lúc hai người về tới nhà, Cố Nhiễm bắt đầu ăn cơm.

      Đỗ Kiêu Kiêu thẳng tới phòng ăn, ngồi cạnh Cố Nhiễm, vừa cầm chén đũa lên vừa trách ấy, "Cậu cũng là, chịu đợi bọn tớ ăn cùng."

      Cố Nhiễm liếc cái, "Chị đại à, hai người cứ đứng đó hí ha hí hửng, còn bắt tớ phải đợi nữa à, cơ thể và tâm lý của tớ thể chịu được đả kích đâu, dù gì cũng phải ăn bù lại chút chứ."

      "Cậu khoan , tớ làm đồ ăn ngon ." Cố Nhiễm keo kiệt gì khen ngợi.

      Đỗ Kiêu Kiêu mất tự nhiên gật đầu, nhưng hành động chậm chạp tí nào, còn ngay, "Tớ thấy cũng tạm qua cửa được."

      Cố Bách Chu tưởng , cứ liên tục hỏi tốt chỗ nào.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng mất tự nhiên khi bị hỏi liên tục như vậy, cầm đũa lên, biết phải ăn món nào.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết có phải Cố Bách Chu cố ý hay , trong lúc biết nên ăn cái gì chọn cho .

      Cố Nhiễm mở miệng , "Kiêu Kiêu, cậu đừng ân ái trước mặt tớ như vậy, đây là lần đầu tiên tớ được ăn cơm trai làm cho đấy nhé, cậu ăn hoài, chắc cũng quen rồi."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lóe sáng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu ăn cơm, nhìn cái miệng nhai cơm phồng lên như con sóc.

      cảm thấy mình nhất định phải mau mau mang sóc này về nhà nuôi mới được.

      Cho ăn ngon, nuôi trắng trẻo mập mạp, cưng chiều tới mức kiêu ngạo, để đâu ai ai cũng biết, đây là của nhà đấy nhé, được ảo tưởng bậy bạ.

      Cố Nhiễm liếc nhìn mình cái, thấy Cố Bách Chu cứ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu chằm chằm, trong lòng lại thở dài, sao Cố gia ai cũng vợ phát cuồng vậy.

      Bác của , của , cả ba cũng vậy...

      Lắc đầu, vứt bỏ hình ảnh của người phụ nữ kia trong đầu, tập trung ăn với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Đúng rồi." Đổ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, nhìn Cố Bách Chu, vừa vặn mắt nhìn mắt với nhau, " có tra được chuyện của Trần Gia Lạc ."

      Cố Bách Chu bị nhìn tới ngẩn người, lập tức : "Tra được ít."

      Cố Nhiễm vội vàng nhìn , ánh mắt sốt ruột.

      Bị hai đôi mắt đen bóng nhìn, Cố Bách Chu cảm thấy rất áp lực, thở dài, "Hai em ăn cơm , để lấy cho xem."

      xong, lập tức đứng dậy vào phòng.

      Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu vẫn nhìn theo Cố Bách Chu mở cửa vào phòng, vừa tập trung vừa cẩn thận.

      Cố Nhiễm nhìn theo mắt , có gì cả, Cố Bách Chu đóng cửa lại.

      tò mò hỏi Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu nhìn gì vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu mấp máy môi, " có gì."

      Thực ra, rất tò mò muốn biết trong phòng Cố Bách Chu có những gì, từ lần đầu tiên tới nhà Cố Bách Chu, chưa bao giờ thấy căn phòng đó mở cửa.

      thích tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, như Cố Bách Chu cẩn thận như vậy, nhịn được muốn biết bên trong có cái gì.

      Cố Bách Chu càng che giấu, càng tò mò.

      Rốt cuộc, có cái gì mà được thấy sao?

      phải là hình bạn cũ đó chứ. Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ với ý nghĩ của mình, Cố Bách Chu từng có bạn à? biết.

      có, chẳng phải từng, thích ròng rã mười năm rồi sao?

      Đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ lung, Cố Bách Chu cầm theo món đồ mở cửa ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe được tiếng động, liền lén lút nhìn, Cố Bách Chu tới véo vào má , "Nhìn cái gì vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu mất mát nhìn căn phòng đóng của lại, khẽ lắc đầu cái, " có gì."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lóe sáng, muốn hỏi nhưng lại thôi.
      Cố Nhiễm tò mò cầm lấy túi giấy trong tay Cố Bách Chu, sau đó đổ ít ảnh chụp từ trong ra.

      cầm tấm hình lên xem, mãi tới khi thấy được nội dung trong tấm hình, hít hơi sâu.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy vẻ mặt ấy khác thường, cũng nhịn được cầm tấm lên xem.

      Trong phút chốc, biết vì sao Cố Nhiễm lại hoảng sợ như vậy.

      Trong hình là .

      Tấm đầu tiên, là bóng lưng ta kéo tay Trần Gia Lạc ở trung tâm mua sắm.

      Tấm thứ hai, được chụp chính diện, ta cầm cái túi xách hàng hiệu, nét mặt tươi cười như hoa, ánh mắt nhìn Trần Gia Lạc bên cạnh.

      Quan trọng nhất là tấm thứ ba.

      Trong tấm hình này, hoàn toàn trần truồng, bộ phận quan trọng được che lại, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn thấy những vết thương người ta.

      Mắt đầy nước mắt, vẻ mặt đau đớn, khác hẳn so với những bức trước.

      ta bị trói ghế, miệng bị tấm vải bịt lại, cổ còn đeo thêm chiếc vòng.

      Có thể thấy ràng những vết thương người ta, có phỏng, có vết roi.

      Những tấm phía sau cũng như vậy, có tấm, ta bò tới bò lui trong phòng khách.

      Đỗ Kiêu Kiêu xem được nữa, vứt ảnh chụp sang bên, nhàng thở hổn hển.

      "Sao có được những tấm hình này vậy?" hỏi.

      Cố Bách Chu : "Hai tấm đầu tiên là tìm người theo dõi ông ta, những tấm còn lại là từ Trần Gia Lạc.

      Thấy hai hiểu gì, Cố Bách Chu liền giải thích: "Có hội của những người thích thứ này, bọn họ thường xuyên trao đổi... Ảnh nô lệ với nhau."

      Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhíu mày.

      "Biến thái!"

      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, lonkon95, milktruyenky21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :