1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 28

      Bệnh viện Hòa Bình là bệnh viện tư nhân, bác sĩ ở đây rất giỏi, phần lớn đều là bác sĩ riêng của những gia đình giàu có.

      Trần Gia Lạc cũng làm việc ở đây.

      Thực ra nếu gần đây Lê Thanh khác thường, Đỗ Kiêu Kiêu cũng tìm thời gian tới đây chuyến.

      Dù sao Trần Gia Lạc cũng là nghi phạm quan trọng có liên quan tới cái chết của mẹ .

      Trần Gia Lạc và mẹ có thù oán gì với nhau, thể tự nhiên ông ta bức tử bà được, nhưng nếu có người đứng sau khác, nhưng người đó là ai đây?

      Lê Thanh? Hay... Đỗ Hồng Bân?

      Đỗ Kiêu Kiêu sau Lê Thanh, tới cua rẽ, dừng lại, sau đó nhìn Lê Thanh vào phòng làm việc của Trần Gia Lạc.

      Chẳng bao lâu chợt thấy cánh cửa mở ra.

      Nhanh vậy sao? Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, chạy tới gần chút.

      "Trần Gia Lạc, ông đừng mơ!"

      giọng nữ tức giận vang lên trong hành lang.

      phải là Lê Thanh, Đỗ Kiêu Kiêu lặng lẽ thò đầu ra nhìn, bắt gặp người phụ nữ tiều tụy, mái tóc xõa dài vai.

      "Y Vân, cần suy nghĩ nữa sao? Chẳng lẽ muốn con bé bị đuổi à?"

      Người phụ nữ tên Y Vân kia bình tĩnh lại, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi oán hận, "Trần Gia Lạc, ông đúng là kẻ độc ác."

      Trần Gia Lạc cười, thờ ơ : "Tùy muốn nghĩ sao nghĩ, tôi ra điều kiện rồi, để xem có bỏ được hay ."

      Y Vân oán hận nhìn ông ta, gì, xoay người về phía Đỗ Kiêu Kiêu.

      Trần Gia Lạc sau lưng lại tiếp: "Y Vân, suy nghĩ lại ..."

      Lúc người phụ nữ kia tới gần Đỗ Kiêu Kiêu bỗng nghe được lời này, nắm chặt hai tay lại, đôi giày cao gót va vào nền nhà màu trắng phát ra thanh chói tai.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia, cảm thấy hình như gặp ở đâu rồi phải, cảm giác từng quen biết.

      Cửa phòng Trần Gia Lạc vẫn chưa đống, lúc này, rốt cuộc Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghe được giọng của Lê Thanh.

      Bà ta lạnh lùng với Trần Gia Lạc: "Ông cũng là, con bé là con ruột của ông đấy."

      Hình như Trần Gia Lạc nở nụ cười, "Con ruột sao, tôi đâu có nuôi nó ngày nào, tình cảm đâu ra mà nhiều vậy?"

      Lê Thành và Trần Gia Lạc quen nhau thời đại học, lanh lùng : "Chuyện ông đồng ý với tôi..."

      Cửa bị đóng lại, Đỗ Kiêu Kiêu thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

      Mặc dù thể nghe được nữa, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu biết hai chuyện.

      , Trần Gia Lạc có đứa con do người khác nuôi.

      Hai, Lê Thanh tới tìm Trần Gia Lạc phải vì khám bệnh.

      Trần Gia Lạc đồng ý với Lê Thanh chuyện gì cơ chứ? Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu ngứa ngáy, rất muốn ghé vào cửa nghe lén.

      Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhận, hiệu quả cách ở đây vô cùng tốt, dù có nằm sấp ngoài cửa cũng chẳng nghe được gì đâu.

      Đỗ Kiêu Kiêu sợ Lê Thanh thấy , nghĩ hồi, quyết định về. Ít ra hôm nay cũng biết ít chuyện.

      trong hành lang bệnh viện, Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ chuyện mình vừa nghe được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Gia Lạc vô lại và lạnh lùng như vậy.

      Vì mỗi lần gặp Trần Gia Lạc đều thấy ông ta là người nghiêm túc, nhã nhặn lại lịch .

      bác sĩ, lúc ở Đỗ gia ông ta làm việc rất có trách nhiệm, nhưng khi nhìn thấy cách ông đối xử với Lê Thanh và cách ông đối xử với Y Vân hoàn toàn phải là dáng vẻ nên có ở bác sĩ.

      Ngược lại giống như chủ nợ.

      Chủ nợ của Y Vân, chủ nợ của Lê Thanh.

      Con của Trần Gia Lạc, nhưng sao người phụ nữ kia lại quan tâm tới chuyện này như vậy? Trừ khi... Đó là con ruột của Y Vân.

      Vậy Trần Gia Lạc và Y Vân có số chuyện muốn người khác biết, nhưng Lê Thanh lại biết.

      Người phụ nữ tên Y Vân này rất quen, hình như Đỗ Kiêu Kiêu từng nghe tới cái tên này rồi phải.

      Mà theo như Đỗ Kiêu Kiêu biết, Trần Gia Lạc vẫn còn độc thân, chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh Trần Gia Lạc. Tuy ông ta hơn 40 tuổi rồi, nhưng vì chăm sóc tốt, nên thoạt nhìn có vẻ ngoài 30 thôi.

      Trần Gia Lạc đeo mắt kính gọng vàng, nước da hơi trắng, bình thường đối xử với người khác cũng mềm mỏng lễ độ, nhìn như người đàn ông cao.

      Nhưng ngờ, ông ta lại ở đây ích kỷ lạnh lùng với mọi người như vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy khí chất người Trần Gia Lạc rất quỷ dị, khiến trong lòng người khác khỏi lạnh lẽo.

      vậy ông ta lại còn vô tình với con mình như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu bắt đầu đồng cảm với con biết tên kia của Trần Gia Lạc. Nhưng nghĩ lại chút, Đỗ Hồng Bân cũng lạnh lùng với như vậy, mà còn lo lắng cho người khác.

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn tìm Cố Nhiễm bàn bạc chút, tuy bình thường Cố Nhiễm rất cẩu thả, nhưng mỗi khi Đỗ Kiêu Kiêu gặp chuyện, ấy hề lơ mơ.

      ra bệnh viện, hít hơi sâu, khí trong bệnh viện căng thẳng quá, hơn nữa cũng biết nhiều tin tức mới, tâm trạng của Đỗ Kiêu Kiêu cũng tốt hơn nhiều.

      Lúc vừa ra khỏi bệnh viện, bỗng chiếc xe phía sau ấn còi làm dừng bước.

      quay đầu lại nhìn, ra là người tài xế chở tới đây.

      Tài xế kia tắt mấy, chạy tới trước mặt .

      Đưa tay ra.

      " , tiền thừa của đây."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người.

      nhìn mười mấy đồng tiền trong tay người đàn ông trung niên.

      Mặc dù tính kỹ lắm, nhưng ở bệnh viện ít nhất phải tiếng đồng hồ.

      Thế mà người tài xế này còn chờ .

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn kỹ người đàn ông nọ.

      người đàn ông trung niên rất bình thường, khuôn mặt thà chất phác, làn da đen kịt, tay còn có vài vết chai.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy tiền thừa, sau đó nhàng với ông, "Cảm ơn."

      Người tài xế kia gãi đầu, nụ cười mặt vô cùng thà, " , lúc nãy hỏi tôi có giống người tốt ."

      "Tôi cảm thấy, nhất định là tốt."

      Đỗ Kiêu Kiêu mơ hồ nhìn ông, tốt sao? Nhưng sao mọi người ai cũng độc ác?

      Nhớ lại lần đầu tiên Đỗ Khanh Khanh tới nhà , đôi mắt khiếp sợ của ta nhìn , nhưng thực ra Đỗ Kiêu Kiêu còn sợ hơn cả ta.

      Mẹ còn, đột nhiên có hai người xa lạ tới nhà muốn cướp người ba thân của .

      Hơn nữa, và Đỗ Khanh Khanh còn phải ngủ cùng phòng.

      chưa bao giờ ngủ với ai khác ngoài mẹ, chứ đừng tới Đỗ Khanh Khanh xa lạ.

      Đương nhiên, đồng ý, nằm giường gì nhìn Đỗ Khanh Khanh, còn chưa kịp từ chối, nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh hơi giương khóe môi, ra khỏi phòng .

      Đêm đó Đỗ Kiêu Kiêu chôn mình trong chăn, quấn chặt, hy vọng có thể cảm nhận được chút ấm áp.

      Nhưng ngờ, hôm sau phát Đỗ Khanh Khanh bị đuổi phải ra phòng khách ngủ.

      Phòng khách vắng tanh, chỉ có mỗi chiếc giường, ngay cả chăn cũng có.

      Đỗ Khanh Khanh ngủ ở đó đêm, sang ngày hôm sau ta liền bắt đầu sốt cao.

      Nằm giường, ta mơ mơ màng màng, luôn miệng , "Chị, đừng đuổi em ra ngoài, em muốn ngủ với chị... Lạnh lắm..."

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng lớn mắt, ràng Đỗ Khanh Khanh tự mình ra khỏi phòng, vốn chưa hề đuổi ta mà.

      chưa bao giờ bị người ta hắt nước bẩn vào người như vậy, chỉ có thể ngây thơ cãi lại, mình có làm vậy. Nhưng Đỗ Khanh Khanh sốt cao khỏi.

      Nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người và Đỗ Hồng Bân, do dự : "Con thích ta, muốn ngủ chung với ta, mà cũng tại nó tự ra khỏi phòng, sốt cao vậy là đáng lắm."

      Từ đó về sau, mọi người đều thay đổi cái nhìn về .

      và Đỗ Khanh Khanh bắt đầu cuộc chiến như vậy. Nhưng vĩnh viễn bao giờ thắng được bộ dạng đáng thương của Đỗ Khanh Khanh, mọi người đều về phe kẻ yếu, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ chịu yếu thế.

      đối xử với Đỗ Khanh Khanh độc ác thế nào, mọi người đều biết.

      Thế mà hôm nay lại có người là người tốt.

      Đây chính là truyện cười buồn cười nhất mà từng nghe.
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9521 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 29

      Đỗ Kiêu Kiêu cầm tiền thừa trong tay, tâm trạng hơi phức tạp.

      Người tài xế này đúng là quá đàng hoàng rồi.

      Người đơn giản thà như vậy rất dễ bị bắt nạt.

      Người tài xế kia gãi đầu cái, cười với Đỗ Kiêu Kiêu, " , vậy... Tôi đây."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên gật đầu, nhìn ông bước vào xe taxi, khởi động xe, chuẩn bị đón người khách tiếp theo.

      Đúng là người nhàm chán.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười tiếng, nắm chặt mấy đồng tiền trong tay.

      Số tiền này đủ để ông có thể đón được nhiều khách, cứ lặng lẽ là được rồi, dù sao cũng thiếu tiền, việc gì phải trả lại như vậy.

      Giữ lại cho mình tốt hơn...

      Đỗ Kiêu Kiêu cất tiền vào, sau đó xoay người rời .

      phải tìm Cố Nhiễm, còn rất nhiều quan trọng để làm, có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh thế này.

      biết gần đây Cố Nhiễm làm gì, mấy ngày rồi thấy bóng dáng ấy đâu, ngay cả học cũng tập trung.

      Hôm nay là cuối tuần, biết có phải lại ở nhà ngủ nướng đây.

      Đỗ Kiêu Kiêu gửi cho Cố Bách Chu tin nhắn, cho biết muốn đến nhà bạn, đừng đến tìm .

      Từ lúc hai người ở cùng nhau, Cố Bách Chu thường đạp xe đạp tới đón Đỗ Kiêu Kiêu học, chủ nhật chở chơi khắp nơi.

      Tuy hơi ngượng, nhưng khi Cố Bách Chu nắm tay đường, rất thỏa man, hạnh phúc trong lòng làm thể nhận.

      Lần trước bọn họ tới khu vui chơi. Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu muốn tới những nơi như vậy làm gì, nhưng thấy Cố Bách Chu kiên quyết như vậy, cũng tiện từ chối.

      Mặc dù mang theo tâm trạng có cũng được mà có cũng sao, nhưng lại nhớ mãi quên.

      mới biết ra cũng thích những cảm giác kích thích như vậy.

      có thể mặt đổi sắc tàu lượn siêu tốc ba lần, có thể mặt đỏ tim đập nhà ma, còn có thể yên lặng hưởng thụ cảm giác trọng lượng trong thuyền hải tặc.

      Được rồi, Đỗ Kiêu Kiêu rất thích nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Cố Bách Chu khi dẫn chơi mà đạt được mục đích.

      Đỗ Kiêu Kiêu thừa nhận mình hơi ác. biết Cố Bách Chu là người đàn ông đúng nghĩa, nhưng hết cách rồi, ai bảo sợ.

      Lúc về, nhìn thấy Cố Bách Chu vẫn còn hơi buồn bực, Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được giơ khóe môi lên.

      biết vì sao, Cố Bách Chu vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của , Đỗ Kiêu Kiêu cũng nhìn di động tiếp, mấp máy môi, tới phía đối diện bắt xe tìm Cố Nhiễm.

      Đúng lúc muốn tới nhà Cố Nhiễm, Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nhận được điện thoại của ấy.

      Nhìn đồng hồ chút, 12 giờ rồi.

      phải là mới dậy đó chứ, Đỗ Kiêu Kiêu thầm châm chọc, sau đó yên lặng nhấn nút trả lời.

      "Chuyện gì..." Đỗ Kiêu Kiêu còn chưa xong bị cắt ngang.

      "Kiêu Kiêu, cậu chịu suy nghĩ gì cả!" Giọng của Cố Nhiễm hơi bất mãn, cách điện thoại, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn cảm nhận được oán khí nồng nặc.

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu, hôm nay mới bắt đầu theo dõi Lê Thanh mà, sao Cố Nhiễm biết nhanh vậy? thể nào.

      Hắng giọng tiếng, Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi , "Chuyện này... Tớ cũng mới quyết định thôi."

      Cố Nhiễm hừ, "Cậu chịu cho tớ biết trước... Bây giờ tớ rất giận."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi chột dạ, " đó, tớ có cố ý đâu."

      Cố Nhiễm lạnh lùng : "Tớ mặc kệ."

      "Lần sau tớ nhất định ..." Đỗ Kiêu Kiêu thầm trong lòng, phải giận rồi đó chứ.

      "Tớ mặc kệ."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn họng, tiếp tục nhàng xin lỗi, "Tớ xin lỗi rồi mà cũng được à?"

      "Tớ mặc kệ."

      "Cậu biết đâu, dưới tình hình thế này tớ có thời gian thông báo cho cậu biết." vì gấp quá nên mới quên thông báo cho Cố Nhiễm biết.

      "Hừ. Tớ... .... Quan tâm...."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu im lặng. Đầu dây bên kia cũng lên tiếng.

      "Tớ đến nhà cậu ngay đây." xong, Đỗ Kiêu Kiêu liền cúp điện thoại.

      Trong lòng vội vàng vô cùng, mà hình như nghe được giọng của Cố Nhiễm hơi bối rối phải.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghĩ nhiều, vừa xuống xe liền thẳng vào nhà Cố Nhiễm.

      ấn chuông, đứng ở ngoài chờ Cố Nhiễm ra mở cửa cho mình.

      Đoán chắc nha đầu kia vẫn chưa chịu rời giường, sao chậm chạp vậy. Đỗ Kiêu Kiêu chán nản nhìn điện thoại, Cố Bách Chu vẫn trả lời lại cho .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, nhớ Cố Bách Chu rất hay ăn cơm vào giờ nay, hơn nữa bình thường trả lời cũng rất nhanh.

      hơi buồn chán, muốn gọi cho Cố Bách Chu cuộc.

      Đúng lúc gọi điện, cánh cửa chợt mở ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy người ra mở cửa kèm theo tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

      "Sao lại ở đây vậy..." Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngạc nhiên.

      Cố Bách Chu lạnh nhạt nhìn , "Đây là nhà chú của ."

      Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn Cố Nhiễm từ sau lưng Cố Bách Chu thò đầu ra.

      lầm bầm lầu bầu: "Nên Cố Nhiễm là em , sao có thể như vậy chứ? Cố Nhiễm, Cố Bách Chu..."

      Cố Nhiễm thè lưỡi, "Kiêu Kiêu, cậu chẳng chịu suy nghĩ gì cả, qua lại với tớ cũng thèm cho tớ biết."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngây ngốc nhìn hai người đối diện. biết Cố Nhiễm và Cố Bách Chu là em, kiếp trước, Cố Nhiễm cũng chưa từng cho biết.

      Điều này trách quan tâm tới Cố Nhiễm, mà Cố Nhiễm cũng hay chuyện của nhà mình, giống như Đỗ Kiêu Kiêu biết ba mẹ của ấy ly hôn từ lâu, nhưng chưa từng nghe Cố Nhiễm nhắc gì tới mẹ mình.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy Cố Nhiễm có vết sẹo trong lòng, nên cũng hói nhiều. Đôi khi ngẫu nhiên nhắc tới, Cố Nhiễm chỉ trả lời qua loa cho có, người đàn bà kia rồi...

      Đỗ Kiêu Kiêu biết Cố Nhiễm thực giống như những gì ấy biểu ra bên ngoài, nên cũng tránh đề cập tới gia đình Cố Nhiễm.

      Hơn nữa, trong trí nhớ của , Cố Nhiễm và Cố Bách Chu chưa từng xuất cùng nhau, mà đến năm tư đại học, Cố Bách Chu cũng du học, nên cũng có ấn tượng nhiều với Cố Bách Chu.

      Ví như, hai người này là em, nhưng lại biết.

      "Sao vào?" Cố Bách Chu nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu, nhàng kéo vào lòng dẫn vào nhà.

      Đỗ Kiêu Kiêu đẩy Cố Bách Chu ra, cắn răng hỏi, "Sao chịu cho em biết hai người là em?"

      Cố Nhiễm giọng lầm bầm , "Là vì câu muốn biết mà..."

      Đỗ Kiêu Kiêu giật mình sửng sốt, "Tớ muốn biết hồi nào?"

      Cố Nhiễm nhìn Cố Bách Chu, biết lấy dũng khí đâu ra, bất chấp khó khăn : "Lúc đó trong mắt cậu chỉ có Lâm Trí Hiên mà thôi, tớ tớ muốn giới thiệu tớ cho cậu, cậu liền từ chối mà có chịu suy nghĩ gì đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, hình như Cố Nhiễm từng với phải, nhưng lúc đó trong lòng chỉ có mỗi Lâm Trí Hiên, thể biết được người biết tên kia của Cố Nhiễm.

      Nhưng ngờ người kia lại là Cố Bách Chu.

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt liếc Cố Nhiễm, Cố Nhiễm vội vàng chạy trốn sau lưng Cố Bách Chu.

      Từ lúc Cố Nhiễm xong câu kia, Cố Bách Chu vẫn thản nhiên nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, ý như muốn dù em có giải thích hay vẫn nhìn em như vậy.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu hơi trống rỗng, vậy là trước khi sống lại, tin Cố Bách Chu biết từng mê luyến Lâm Trí Hiên.

      Nghĩ là chỉ nghĩ vậy thôi, bọn họ ở cùng nhau rồi, hơn nữa bây giờ cũng vô cảm với Lâm Trí Hiên, những chuyện hồ đồ trước kia, tại sao bây giờ lại lấy ra tính sổ.

      "Chuyện này..." Đỗ Kiêu Kiêu cố tìm từ, " cũng biết, em và Trí Hiên, a, Lâm Trí Hiên, là chuyện cũ rồi. ta đâu có tốt như ."

      Tuy trong lòng Cố Bách Chu rất hài lòng, nhưng hiếm khi có cơ hội thế này, nên phải kiếm đủ cho mình mới được.

      " tốt sao em lại thích ta?" Cố Bách Chu thấp giọng , bộ dáng hơi đáng thương.

      Đỗ Kiêu Kiêu hoảng hốt, vội vàng nắm tay , " phải đâu... Tại khi đó em vẫn chưa gặp mà."

      Cố Bách Chu buồn bã, "Chúng ta gặp nhau lâu lắm rồi, nhưng em quên thôi."

      Tuy Đỗ Kiêu Kiêu rất nghi ngờ, nhưng bây giờ dỗ bạn trai là quan trọng nhất, nên đành phụ họa theo, "Được rồi, là lỗi của em, em nên quên ."

      Cố Nhiễm ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, hai người này chỉ đơn thuần là ân ái thôi đấy.

      Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu sắp ôm nhau tới nơi, Cố Nhiễm ho khan cái.

      "Này này này, ở đây có người à, sao, hai người bỏ quên cẩu độc thân này rồi à?" Cố Nhiễm trừng mắt uy hiếp mình, la hét tách hai người ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt xấu hổ.

      Cố Nhiễm ngạc nhiên la lên, "Kiêu Kiêu, biết cậu lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu đỏ mặt đó nha..."

      Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ bịt miệng Cố Nhiễm tiếp.

      Cố Nhiễm ra sức giãy giụa, dùng mắt ra hiệu Cố Bách Chu giúp mình.

      Cố Bách Chu mỉm cười nhìn hai người chơi đùa, để ý tới ánh mắt cầu cứu của Cố Nhiễm, còn giúp Đỗ Kiêu Kiêu chế trụ hai tay của , dùng hành động thực tế để Cố Nhiễm biết, phải là người trai biết thương em mình.

      Cố Nhiễm lập tức cảm nhận được tình gì nữa, còn có cái gì tàn bạo hơn sao?

      Đây là của mình, ruột thịt đấy!

      Đây là bạn của mình, thân đó!

      ngờ hai người này dám bắt tay ức hiếp , người độc thân như đáng bị đối xử vậy sao? muốn hét lên, công bằng!!!

      Nhưng miệng bị Đỗ Kiêu Kiêu bịt kín, nên chỉ có thể 'ưm ưm' vài tiếng, sau đó liền bị Đỗ Kiêu Kiêu dùng vũ lực chế.

      Quậy xong, Cố Nhiễm đột nhiên nhớ tới chuyện, thở hồng hộc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, hỏi : "Vừa nãy cậu cậu biết chuyện của tớ với tớ đúng ? Vậy cậu gì trong điện thoại vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc, chậm rãi : "Hôm nay tớ theo dõi Lê Thanh."

      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9523 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 30

      "Hôm nay tớ theo dõi Lê Thanh."

      Cố Nhiễm ngạc nhiên nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu theo bà ta làm gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu, nghĩ hồi, lại tiếp: "Tớ nghi ngờ bà ta có liên quan tới cái chết của mẹ tớ."

      Cố Nhiễm khiếp sợ nhìn , "Cậu có biết cậu cái gì ? Chuyện này..."

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Cậu biết Trần Gia Lạc ? Bác sĩ riêng của gia đình tớ."

      Cố Nhiễn nghĩ chút, rồi : "Có chút ấn tượng."

      "Hôm nay, Lê Thanh tìm ông ta." Đỗ Kiêu Kiêu cầm ly nước bàn uống sạch hơi, "Tớ nghi mẹ tớ chết, là do Lê Thanh bảo Trần Gia Lạc động tay động chân."

      Cố Bách Chu cau mày, "Trần Gia Lạc..."

      Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm cùng nhìn , " biết ông ta à?"

      Cố Bách Chu mấp máy môi, do dự : "Từng nghe , nhưng biết có phải là người hay ."

      "Trần Gia Lạc là bác sĩ bệnh viện Hòa Bình, mấy năm trước ông ta là bác sĩ của gia đình em, hơn 40 tuổi rồi, bình thường hay đeo cặp mắt kính gọng vàng, thân hình cao gầy."

      Cố Bách Chu gật đầu, "Chính là ông ta."

      "Chẳng qua cái người này..." Cố Bách Chu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Hình như có gì đó bình thường."

      Cố Nhiễm nghi ngờ nhìn , " có ý gì?"

      " từng gặp ông ta trong bữa tiệc, lúc đó có người cho nghe chút về ông ta, nên chú ý tới chút thôi."

      "Trần Gia Lạc chỉ là bác sĩ ở bệnh viện tư nhân, cho dù có từng làm bác sĩ riêng của nhà em chăng nữa, nhưng tiền lương của ông ta thể chịu nổi cái sở thích đó của ông ta."

      "Sở thích gì?" Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm cùng nhau hỏi.

      "SM"

      Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn .

      "Vì ông chủ kia là người hâm mộ, nên ông ta rất nhiều về chuyện của Trần Gia Lạc." Cố Bách Chu giải thích.

      "Nghe Trần Gia Lạc nuôi rất nhiều... nô lệ, hơn nữa bình thường ông ta chơi rất lớn, nhiều lần suýt xảy ra án mạng."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe lúc lâu mới thở dài hơi, "Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, bình thường thấy ông ta rất đứng đắn, ngờ lại là người như vậy."

      Cố Nhiễm gật đầu đồng ý, "Nếu ông ta có sở thích như vậy, Kiêu Kiêu, có thể cậu nghi ngờ đúng rồi."

      "Đúng vậy." Đỗ Kiêu Kiêu đáp lời Cố Nhiễm..., "Ông ta chỉ là bác sĩ, đúng là có khả năng nuôi vài người như vậy, huống chi ông ta còn suýt nữa giết chết mạng người, nên tất nhiên, ông ta cần phải có người giúp mình bao che chứ."

      "Mà theo như tớ biết, bối cảnh của Trần Gia Lạc rất đơn giản, giống như có người sau lưng chống đỡ." Đỗ Kiêu Kiêu dùng ngón trỏ gõ vào bàn cái, "Nếu người sau lưng ông ta là Lê Thanh..."

      Cố Nhiễm đột nhiên tỉnh ngộ, "Nếu Lê Thanh giúp ông ta, vậy chắc chắn hai người có mối quan hệ thể để người khác biết được."

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Hôm nay tớ nghe Trần Gia Lạc đồng ý giúp Lê Thanh việc."

      "Chuyện này nhất định có liên quan tới mẹ tớ." Đỗ Kiêu Kiêu khẳng định .

      Cố Nhiễm suy tư, "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

      Cố Bách Chu lạnh nhạt , "Chuyện Trần Gia Lạc cứ để ."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngại, " giúp em à?"

      Cố Bách Chu nhíu mày, " phải nên làm sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt cúi đầu, vừa nãy vẫn còn tâm trí suy nghĩ thế mà bây giờ loạn cả rồi.

      Lần này Cố Nhiễm gì, nhưng vẻ mặt hơi buồn bực.

      Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt cái lập tức phát , cọ vào người Cố Nhiễm hỏi "Sao vậy?"

      Cố Nhiễm tức giận nhiều hơn khổ sở, "Còn phải vì cái tên Lục Nhất Minh kia."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn ra, suýt nữa quên mất người này rồi, chính là thanh mai trúc mã của Đỗ Khanh Khanh.

      "Sao lại như vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu nhàng hỏi.

      Cố Nhiễm méo miệng, "Chẳng phải lần trước tớ vừa làm hư đồng hồ của ta sao? Sau đó tớ có đền cho ta cái rồi, thế mà ta lại cần. Tớ biết ta rất tức giận, nên tớ lén lút mang cái đồng hồ kia ra tiệm sửa. Tớ nhớ tớ trả cho ta rồi, thế mà ta thấy đồng hồ đâu, còn nghĩ tớ cố ý vứt mất rồi."

      "Tớ trả lại cho ta rồi mà." Cố Nhiễm nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu, trong mắt hơi tủi thân.

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Tớ biết cậu phải là người như vậy."

      "Tớ nên làm gì đây? Kiêu Kiêu." Cố Nhiễm buồn bã cúi đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Cậu tìm thời gian chuyện với ta , Lục Nhất Minh thoạt nhìn có vẻ phải là người biết lý lẽ như vậy."

      Cố Nhiễm nản lòng kéo tóc mình, "Tớ thử rồi, nhưng ta có chịu tin đâu."

      Cố Bách Chu tới vuốt tóc Cố nhiễm, " lẽ cậu ta tự làm mất, hay người khác vứt đó chứ?"

      Nghe vậy, Đỗ Kiêu Kiêu lại nghĩ tới Đỗ Khanh Khanh. Mặc dù biết khả năng cao lắm, nhưng cảm thấy chuyện có lẽ có liên quan tới Đỗ Khanh Khanh.

      Nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Nhiễm, có lẽ ấy vẫn chưa biết quan hệ của Đỗ Khanh Khanh và Lục Nhất Minh.

      Đỗ Kiêu Kiêu rất do dự, theo lý thuyết nên chuyện này cho Cố Nhiễm biết, nhưng thể nên lời.

      "Mà này, Kiêu Kiêu." Cố Nhiễm suy sụp: "Cái đồng hồ đó của Lục Nhất Minh, là người ta thích tặng cho ta đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên, "Sao cậu biết?"

      "Tớ biết." Cố Nhiễm cắn môi, "Tớ thấy ta rất lo lắng, nên tớ biết ta thích người."

      Trong lòng Cố Nhiễm khó chịu thể được, thích Lục Nhất Minh, lúc đầu cho rằng Lục Nhất Minh cũng thích mình.

      Lục Nhất Minh rất ngại, da mặt mỏng, rất dễ xấu hổ. Ngay từ lúc biết ta, Cố Nhiễm nhận ra điều này.

      rất thích nhìn vẻ mặt ửng hồng của Lục Nhất Minh khi bị trêu chọc.

      Lục Nhất Minh hơi hiểu gì về tình , cứ ngốc nghếch đứng yên như cái cây. Nhưng Cố Nhiễm cảm thấy Lục Nhất Minh như vậy mới hấp dẫn được .

      Nhưng ngờ, phải là người hiểu gì về tình , mà là dành tất cả tình cảm cho người khác.

      biết ai may mắn mà được Lục Nhất Minh nhiều như vậy.

      "Là Đỗ Khanh Khanh."

      "Gì cơ..." Cố Nhiễm luống cuống nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu đành lòng : "Người mà Lục Nhất Minh thích chính là Đỗ Khanh Khanh."

      Cố Nhiễm khó tin : "Sao có thể như vậy được?! Mà sao cậu biết vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu khó khăn : "Đỗ Khanh Khanh và Lục Nhất Minh là thanh mai trúc mã, Lục Nhất Minh thầm ta nhiều năm rồi. Chuyện này... Chính miệng Đỗ Khanh Khanh cho tớ biết."

      được tính là dối, vì Đỗ Khanh Khanh cho biết, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.

      Trong lòng Cố Nhiễm như bị người khác giội xô nước lạnh, sao có thể như vậy được? Là Đỗ Khanh Khanh, sao lại là Đỗ Khanh Khanh chứ?!

      Thực ra trong đáy lòng Cố Nhiễm, từng thầm nghĩ, người Lục Nhất Minh thích chắc chắn là có học, lễ phép, nhàng, chứ mạnh mẽ như .

      Nhưng ngờ, người Lục Nhất Minh thích lại là Đỗ Khanh Khanh tâm cơ dối trá.

      hiểu, vì sao nhiều người lại thích Đỗ Khanh Khanh bên ngoài và bên trong khác nhau như vậy.

      Lâm Trí Hiên, cả Lục Nhất Minh cũng vậy.

      Chẳng lẽ bọn họ bị mù rồi sao?

      Cố Nhiễm đau khổ khóc thành tiếng, Đỗ Kiêu Kiêu ôm ấy vào lòng, nhàng vỗ lưng.

      "Đừng đau lòng, Tiểu Nhiễm, đừng khó chịu nữa."

      Cố Bách Chu cũng quấy rầy bọn họ, biết em mình thích người, nhưng ngờ tình địch của ấy lại là Đỗ Khanh Khanh.

      Cố Nhiễm khóc kịp thở, nhào vào lòng Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn ngào : "Đỗ Khanh Khanh, người ta thích là Đỗ Khanh Khanh! Sao lại... Thích... Đỗ Khanh Khanh..."

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng bị cảm động lây, lúc biết Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh ở bên nhau, cũng khó chịu như vậy, thích ai thích, lại thích Đỗ Khanh Khanh kia.

      Hết lần này tới lần khác, các hận Đỗ Khanh Khanh thấu xương.




      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9519 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 31

      Cố Nhiễm ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu biết lâu rồi đúng ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thẳng vào mắt ấy, "Đúng, tớ phải cho cậu biết trước mới đúng, để cậu đừng để ý tới ta. Tớ dám cho cậu biết, tớ sợ cậu đau lòng. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ tớ nên sớm cho cậu."

      Cố Nhiễm đánh vào vai Đỗ Kiêu Kiêu, nước mắt rơi xuống, "Đỗ Kiêu Kiêu, cậu đúng là... Cậu đúng là..."

      "Tớ đúng là có đầu óc." Đỗ Kiêu Kiêu nhàng tiếp lời ..., "Tớ nghĩ tớ bảo vệ cậu tốt lắm rồi."

      cho rằng mình có thể khiến Cố Nhiễm mất hết hy vọng với Lục Nhất Minh, nhưng lại đánh giá thấp trình độ và tốc độ đắm chìm của Cố Nhiễm.

      Đây cũng là động lòng với người, khó mà kiềm nén được.

      Cố Nhiễm gào khóc trong lòng , còn Đỗ Kiêu Kiêu chỉ có thể nhàng vỗ về lưng ấy, cho ấy biết, "Rồi cũng tốt thôi, mọi chuyện qua, tất cả rồi cũng tốt đẹp hơn thôi."

      Gần đây, Đỗ Khanh Khanh rất đắc ý, vì cuối cùng ta cũng có thể danh chinh ngôn thuận ở bên cạnh Lâm Trí Hiên.

      Lâm Trí Hiên và ta mờ ám hai năm rồi, tuy nhiên cũng có lúc hai người thân mật với nhau sau lưng Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng lúc đó, Đỗ Kiêu Kiêu tận mắt nhìn thấy, nên Đỗ Khanh Khanh cảm thấy thành công tí nào.

      , ta chỉ có chút hảo cảm với Lâm Trí Hiên mà thôi, chút hảo cảm ít ỏi này hoàn toàn biến mất khi Lâm Trí Hiên hèn nhát dám ngả bài với Đỗ Kiêu Kiêu.

      Thực ra ta hy vọng được nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đỗ Kiêu Kiêu khi bị người thân nhất phản bội, chuyện này khiến ta vô cùng sung sướng.

      Bây giờ Lâm Trí Hiên vào tay ta rồi, còn Đỗ Kiêu Kiêu biết đau lòng quá trốn đâu mất, vừa nghĩ tới cảnh Đỗ Kiêu Kiêu nằm sấp mặt đất cầu xin ta rời khỏi Lâm Trí Hiên, Đỗ Khanh Khanh nhịn được run lên.

      Lúc ăn cơm ở Lâm gia, Đỗ Kiêu Kiêu được nhắc tới.

      Trong bữa cơm yên tĩnh, bà cụ Lâm mở miệng trước.

      Bà cụ thờ ơ hỏi: "Trí Hiên, con chuyện ràng với Đỗ Kiêu Kiêu chưa?"

      Lâm Trí Hiên hơi dừng tay, giọng : "Con với Kiêu Kiêu rồi bà nội."

      "Hả? ta dây dưa với con nữa đó chứ." Bà cụ Lâm tin Đỗ Kiêu Kiêu tốt như vậy.

      Đỗ Khanh Khanh cũng dừng động tác, tò mò nhìn Lâm Trí Hiên.

      " có." Lâm Trí Hiên cứng ngắt , rồi tiếp tục: " ta còn dây dưa gì với con nữa."

      Dường như Đỗ Khanh Khanh nghe thấy tiếc nuối trong giọng của ta, nhưng trong chốc lát, ta quên , bây giờ chuyện ta quan tâm nhất là, Đỗ Kiêu Kiêu dây dưa với Lâm Trí Hiên nữa.

      phải Đỗ Khanh Khanh quá lời, mà ta hiểu Đỗ Kiêu Kiêu. Mỗi lần ta làm chuyện gì, ta đều tưởng tượng tới phản ứng của Đỗ Kiêu Kiêu, mà mỗi lần như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng làm ta thất vọng.

      Nhưng gần đây Đỗ Kiêu Kiêu rất kỳ lạ, khiến ta thất bại nhiều lần.

      Đỗ Khanh Khanh hỏi thử: "Nhất định chị ấy rất đau lòng."

      Lâm Trí Hiên nhớ tới thái độ tránh đề phòng ta của Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng lại phiền chán, " có, chút cũng , ta và Cố Bách Chu ở bên nhau rất vui vẻ."

      Cố Bách Chu? Trong đầu Đỗ Khanh Khanh chợt lên khuôn mặt đẹp đẽ, vẻ mặt xa cách của người đàn ông.

      Đỗ Khanh Khanh nhíu mày, mọi chuyện còn nằm trong tay ta nữa rồi, Đỗ Kiêu Kiêu níu kéo Lâm Trí Hiên, nhưng lại ở bên cạnh Cố Bách Chu, rốt cuộc chuyện này là sao đây?

      Nhưng thấy vẻ mặt của Lâm Trí được tốt lắm, nên ta cũng hỏi thêm nữa.

      Bà Lâm sâu xa nhìn thoáng Lâm Trí Hiên, rồi khẽ cười tiếng.

      Bà cụ Lâm dùng gậy gõ cái, "Ăn cơm."

      Bàn ăn lại yên tĩnh như lúc đầu.

      Buổi tối, Đỗ Khanh Khanh vào phòng Lâm Trí Hiên.

      Thực ra, từ ngày đầu tiên dọn tới Lâm gia, ta 'làm' với Lâm Trí Hiên. Là Lâm Trí Hiên chủ động tới phòng ta, nên ta mới quyết tâm ngả bài với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Trí Hiên..." Đỗ Khanh Khanh mặc áo ngủ tơ tằm, cổ áo lỏng lẻo, để lộ da thịt trắng như tuyết bên trong.

      Lâm Trí Hiên nhìn bộ dáng mê người của ta, nhớ lại ' dây dưa đẹp đẽ' giữa hai người, cổ họng ta trở nên căng thẳng.

      "Sao thế?" ta giả vờ như có chuyện gì xảy ra nhìn bầu ngực trước mặt.

      "Em dám ngủ mình." Đỗ Khanh Khanh yếu ớt dựa vào người ta, trong mắt còn long lanh hơi nước.

      Lâm Trí Hiên nhịn được sờ mặt ta, nhàng : "Nếu Khanh Khanh sợ ..., ngủ với ."

      Đỗ Khanh Khanh thấy dáng vẻ của ta như vậy, trong lòng đột nhiên vô cùng chán nản, nhưng mặt lại cười vui vẻ, giãy giụa, chôn người vào lòng Lâm Trí Hiên.

      Lâm Trí Hiên vuốt ve làn da trơn mềm của Đỗ Khanh Khanh, trong lòng rung động thôi, phải ta chưa từng chạm qua phụ nữ, nhưng mùi vị của Đỗ Khanh Khanh tệ, hơn nữa còn tốt hơn cả Đỗ Kiêu Kiêu cứng ngắt kia.

      Vừa nghĩ tới Đỗ Kiêu Kiêu, Lâm Trí Hiên xụ mặt xuống.

      Đỗ Kiêu Kiêu thích ta nhiều năm như vậy, đương nhiên ta biết lâu rồi, nhưng đối với ta, chữ 'thích' kia vô cùng ngây thơ.

      Bình thường, ta và Đỗ Kiêu Kiêu chỉ dừng lại ở ôm ấp nhau mà thôi.

      Cũng kỳ lạ , trước kia mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Đỗ Kiêu Kiêu, ta cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, ta lại rung động thôi.

      Thực ra, Lâm Trí Hiên rất nghi ngờ chuyện tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu, dù sao Đỗ Kiêu Kiêu mến ta cách ràng, mà quan hệ của với Cố Bách Chu lại rất tốt, chắc gì Đỗ Kiêu Kiêu giở trò để ta ghen cơ chứ.

      Nghĩ vậy, Lâm Trí Hiên rất hài lòng.

      ta ngại muốn 'chơi đùa' với Đỗ Kiêu Kiêu phen, biết mùi vị của hai chị em Đỗ gia có gì khác nhau .

      Nhìn sắc đẹp trước mặt, Lâm Trí Hiên do dự thu nhận.

      ta kéo Đỗ Khanh Khanh qua, hai tay sờ soạng khắp người ta, nhàng cởi áo ngủ của ta ra.

      Trong lòng Đỗ Khanh Khanh rất buồn nôn, nhưng vẫn phối hợp với .

      Hai người dây dưa với nhau, ta giơ môi cười lạnh, chị, dù chị có thích Lâm Trí Hiên tới mức nào chăng nữa cũng bằng 'chuyện này' đâu.

      Lâm Trí Hiên hôn lên cần cổ trắng nõn của Đỗ Khanh Khanh, tưởng tượng người trước mắt là Đỗ Kiêu Kiêu, trong đầu ra vẻ mặt kiên cường lạnh lùng của , ta càng kích động hơn.

      cầm lòng được, ta gầm , "Kiêu Kiêu!"
      Cơ thể mềm mại của Đỗ Khanh Khanh chợt cứng ngắt.





      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9521 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 32

      Dường như Lâm Trí Hiên biết mình nhận lầm người, vẻ mặt ta hơi vui, nhưng điều này là gì so với cảm giác nhục nhã của Đỗ Khanh Khanh.

      Người đàn ông này lại gọi tên Đỗ Kiêu Kiêu giường.

      Đỗ Khanh Khanh cắn chặt môi, ta hiểu gần đây Lâm Trí Hiên lại hay gọi tên .

      số việc ta thể nắm trong tay nữa rồi, chẳng lẽ, Lâm Trí Hiên coi trọng Đỗ Kiêu Kiêu sao?

      Tim Đỗ Khanh Khanh đập nhanh chỉ vì cái chuyện nực cười này.

      Lâm Trí Hiên gì, nhưng còn tâm trạng gì nữa, ta quay lưng lại nhắm nghiền hai mắt.

      Đỗ Khanh Khanh cười giễu cợt, lời nào quay lưng lại, ngủ cạnh ta.

      Tối nay, hai người cùng giường khác mộng.

      Quả nhiên, Cố Bách Chu hề để Đỗ Kiêu Kiêu thất vọng.

      Chưa tới hai này, tra được toàn bộ thông tin của Trần Gia Lạc cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      " Trần Gia Lạc là ba của Khương Tình sao?!" Đỗ Kiêu Kiêu thể tin được nhìn Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu gật đầu, còn lấy ra vài tấm hình cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.

      hình chính là Y Vân và Trần Gia Lạc lúc còn trẻ.

      "Y Vân và Trần Gia Lạc là người , mãi tới khi Y Vân gặp Khương Lễ." Cố Bách Chu lạnh nhạt .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Chẳng phải Trần Gia Lạc là người thích SM sao? Quan hệ của ông ta và Y Vân là bình thường à?"

      Cố bách Chu lắc đầu, : "Cho nên Y Vân mới tìm Khương Lễ."

      Đỗ Kiêu Kiêu chợt hiểu , "Y Vân mang thai con của Trần Gia Lạc, nhưng Trần Gia Lạc có tiền, nên ông ta mới lừa Khương Lễ."

      "Em nghĩ Khương Lễ cũng bị tính kế, chắc chắn số tiền Y Vân nhận được từ Khương Lễ chui vào túi tiền Trần Gia Lạc hết rồi." Đỗ Kiêu Kiêu đưa tay lấy tấm ảnh, ảnh chụp, hai người tương đối hợp nhau, trai tài sắc, nhưng ánh mắt của toát ra chút gì của người .

      Cố Bách Chu dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Em sai, sau khi Trần Gia Lạc biết Y Vân mang thai, ông ta muốn bà ta phải bỏ đứa bé đó , nhưng Y Vân vô tình tiếp xúc với Khương Lễ, Trần Gia Lạc bảo 'kẻ gây tai họa' Y Vân, vu oan cho Khương Lễ, rồi vơ vét tài sản.

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi khó hiểu, "Với cái quan hệ sâu rộng và bản lĩnh của Khương Lễ, ông ấy cũng biết chuyện Khương Tình phải là con mình sao?"

      Cố Bách Chu nghĩ chút rồi : "Trần Gia Lạc là bác sĩ, chắc chắn ông ta có cách khiến Khương Lễ tin Khương Tình là con ruột của ông ấy, mà lúc đó bà Khương mang thai lại còn muốn ly hôn, Khương Lễ còn thời gian và đầu óc đâu mà điều tra, dù sao người trong cuộc lúc nào cũng mơ hồ."

      Đỗ Kiêu Kiêu sụt sịt : "Nếu năm đó, chú Khương tin tưởng vào chính mình bây giờ tình cảnh như vậy."

      " xem, năm đó chú Khương lầm đường lạc lối sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Bách Chu cười khẽ, "Chuyện này, sợ chỉ có Y Vân mới biết được, nhưng nghĩ là đâu, vì nghe lúc đó Khương Lễ say như chết."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, nếu say như chết, còn lấy đâu ra thể lực chứ?

      Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ những gì Cố Bách Chu , có vài thứ chỉ có mới tra được, dù sao cũng thể xem quan hệ nhà được.

      "Bây giờ, Lê Thanh rất thường xuyên liên lạc với ông ta, có phải bây giờ Trần Gia Lạc cần tiền gấp ?" Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu chợt nảy ra suy nghĩ.

      "Hơn nữa, hôm đó em còn thấy Y Vân ở bệnh viện, hình như bà ta cãi nhau trận với Trần Gia Lạc phải." Đỗ Kiêu Kiêu tiếp.

      Cố Bách Chu vuốt mái tóc của Đỗ Kiêu Kiêu, suy tư : " phải là Trần Gia Lạc lại chơi đùa quá đà mà xảy ra phiền phức đó chứ?"

      Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu sáng bừng lên, đúng vậy, thú vui của Trần Gia Lạc rất dễ gây phiền phức, mà ông ta lại là người cẩn thận, nên tiền chính là cách đơn giản nhất.

      Nhưng Trần Gia Lạc có tiền, nên đành phải tìm Lê Thanh và Y Vân.

      Đỗ Kiêu Kiêu càng nghĩ càng thấy rất có thể, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho Cố Nhiễm, nhờ hỏi Khương Hóa, xem gần đây Y Vân có xuất ở Khương gia .

      Cố Bách Chu cưng chiều nhìn vẻ mặt kích động của Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng vô cùng ấm áp, này, cuối cùng, cũng chạm tới, ở bên cạnh .

      Nghe điện thoại xong, Đỗ Kiêu Kiêu phát đôi mắt Cố Bách Chu sáng ngời nhìn chằm chằm vào .

      Trong lòng hơi ngượng, định cúi đầu tránh ánh mắt của Cố Bách Chu, nhưng đột nhiên nghĩ, kể từ khi ở cạnh Cố Bách Chu, gặp chuyện này chuyện kia, mà bây giờ chỉ vì bị nhìn mà xấu hổ cúi đầu, phải tính cách của tí nào.

      Vì vậy, Đỗ Kiêu Kiêu lấy hết can đảm, nhìn chằm chằm người trước mặt.

      Cố Bách Chu bị nhìn tới ngây người, đưa tay che mắt lại, cười , "Kiêu Kiêu nhìn như vậy, xấu hổ tới mức nên lời rồi này."

      Đỗ Kiêu Kiêu thầm căm hận, nên lời sao? Vậy bây giờ ai chuyện với vậy nhỉ?

      giùng giằng muốn hất tay Cố bách Chu ra, Cố Bách Chu thản nhiên để mặc Đỗ Kiêu Kiêu dùng đôi tay có chút lực nào đánh vào người mình.

      Chờ tới khi Đỗ Kiêu Kiêu mệt mỏi, mới thoải mái buông tay ra.

      "Kiêu Kiêu." gọi.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn, sau đó, đột nhiên cảm thấy đôi môi của mình rất ấm áp.

      Cố bách Chu dễ dàng cạy môi của Đỗ Kiêu Kiêu ra, thâm nhập vào miệng .

      Đỗ Kiêu Kiêu bị hôn nhưng tức giận, sau đó, đột nhiên nghĩ, tên này hôn thuần thục .

      Lúc hai người tách ra, Đỗ Kiêu Kiêu ngã vào người Cố Bách Chu thở hổn hển.

      liếc xéo Cố Bách Chu, ", có phải luyện tập với người khác ?"

      Cố Bách Chu giơ tay ra vẻ vô tội, "Hoàn toàn là... Tự học thành tài."

      " biết xấu hổ!" Đỗ Kiêu Kiêu bị chọc cười, "Xem ra là thiên tài à?"

      Cố Bách Chu trêu ghẹo hỏi "Kiêu Kiêu cảm thấy có tài trời phú sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ trước trình độ biết xấu hổ của Cố Bách Chu, còn tưởng rằng là người rất đứng đắn, ngờ lại là tên lưu manh.

      Cố Bách Chu thấy gì, lẩm bẩm : "Chẳng lẽ Kiêu Kiêu hài lòng với mình à, xem ra mình còn phải cố gắng hơn nữa."

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mắt, cố gắng cái gì, nhất định bắt làm vật thí nghiệm, cái tên lưu manh này!

      Cố Bách Chu thấy căng thẳng như vậy, rốt cuộc cũng nhịn cười được, ôm : "Kiêu Kiêu, em đáng ."

      Đỗ Kiêu Kiêu mặt thay đổi nghĩ, Cố Bách Chu, vô lại.




      Last edited: 11/10/16
      Màn Thầu, lonkon95, milktruyenky21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :