1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi - Lăng Vi Tuyết Thiến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Củ Khoai Tây Kì Ba

      Sau khi Mộ Dung Phong đem ngân châm đâm vào huyệt vị xong, vươn tay sờ sờ đầu Đậu Đậu, đáy con ngươi lóe lên ánh sáng lộng lẫy lóa mắt. sai. Bọn họ nhất định phải luôn cùng tồn tại.

      "Tiểu Phong Phong, ngươi làm sao vậy, sao người lại gắn nhiều ngân châm như vậy --" Đậu Đậu khó hiểu nhìn ngân châm đùi và cánh tay của Mộ Dung Phong, hơn nữa, khi nào nàng biết được cái này.

      "Ta trúng độc" Mộ Dung Phong thấp giọng , sâu trong đáy mắt nổi lên mảnh mưa rền gió dữ đầy lạnh lẽo, là kẻ nào ngoan độc muốn đưa nàng vào chỗ chết đến như vậy.

      Đậu Đậu biến sắc, siết tay cả giận : "Là tên chết tiệt nào dám khi dễ Tiểu Phong Phong, được được, ta muốn chờ nữa, ta muốn phế !"

      "Bình tĩnh!"

      "Ta bình tĩnh được!" Đậu Đậu trừng mắt quệt miệng , chỉ vừa nghĩ đến có người khi dễ Mộ Dung Phong, hận thể xông lên rút gân, lột da, uống máu chúng

      Mộ Dung Phong lạnh nhạt khẽ liếc cái rồi nhắm lại, nàng chỉ vừa mới phát ra độc dược này, nó lại phải là những loại sở trường quen thuộc của nàng, muốn giải hết trong chốc lát là thể.

      "Chuyện kia, ngươi muốn gả cho Thái tử sao??" Đậu Đậu mặt bánh bao, hai mắt đẫm lệ rưng rưng hỏi.

      " gả"

      "A -- vậy sao?? vậy sao?? vậy sao?? Ngươi chắc chắn gả, ai đổi ý là con chó ." Vẻ mặt Đậu Đậu mới vừa rồi còn lo lắng trong nháy mắt rạo rực đầy ánh mặt trời sáng lạn, giọng cũng che giấu được hưng phấn cùng kích động.

      rất chán ghét Mặc Trạch Minh, Tiểu Phong Phong là vị hôn thê của , nàng bị người Mộ dung gia khi dễ như vậy, mà lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, loại nam nhân này căn bản xứng để lấy Mộ Dung Phong.

      "Đương nhiên."

      "Tiểu Phong Phong, ta ngươi chết mất, cái loại nam nhân cặn bã này có cũng như , mới xứng với Tiểu Phong Phong xinh đẹp đâu." Đậu Đậu tay nắm tay kiêu ngạo , Mộ Dung Phong là tuyệt nhất, ai có thể đủ phẩm chất để xứng đôi với nàng.

      Mộ Dung Phong mở to mắt nhìn Đậu Đậu cười khoan khoái, khóe miệng giơ lên, trừ Mộ Dung Vi ra, tiểu manh oa này là người thứ hai lòng đối đãi nàng.

      Vài năm nay khi nàng tu luyện, rất nhiều lúc phải nhờ Đậu Đậu chỉ điểm mới có thể khai thông, hỏi vì sao lại biết được những chuyện này, chỉ trong đầu có phần trí nhớ đó, còn đây rất có khả năng là cha mẹ truyền thừa qua cho .

      "Đậu Đậu, ngươi vẫn nhớ được bản thân mình là ai sao??" Mộ Dung Phong tùy ý hỏi, nàng đánh giá dưới Đậu Đậu, trí nhớ cho nàng biết, nàng ngoại trừ biết củ khoai tây ra, là loại người nào cũng rất mờ mịt.

      Điều duy nhất có thể khẳng định là, tiểu gia hỏa này đơn giản.

      Muốn là Linh thú, nhưng *bản thể của chỉ là củ khoai tây, nhưng củ khoai tây sao lại có thể hóa thành tiểu hài tử lớn chừng bốn, năm tuổi mà có sơ sót gì, nội lực trong cơ thể tựa hồ rất mạnh, hơn cả võ giả thông thường.

      củ khoai tây rất kì ba!

      Trong trí nhớ của nàng, đại lục Cửu U hình như có loại thực vật nào có thể hóa thành người. Vậy chỉ có thể giải thích là, bản thể của có lẽ vốn phải là củ khoai tây, mà là bị người ta làm pháp. Hoặc có thể là người của tộc, nhưng nhìn ra sao cũng thấy giống con quái.Hơn nữa, tộc cũng rất ít lui tới đại lục Cửu U.

      " có, ta vẫn chưa biết ta là ai, nhưng ta tin tưởng phụ mẫu ta nhất định phải cố ý vứt bỏ ta." Đậu Đậu chắc như đinh đống cột, chưa từng oán hận phụ mẫu của chính mình.

      "Mộ Dung Phong, ngươi lăn ra đây cho ta --"

      Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa, còn mang theo giọng vênh váo, tự đắc đến cực điểm.



      Chương 6: Ngươi Quả Chính Là Muốn Chết!

      "Tiểu Phong Phong, bọn họ lại đến tìm ngươi gây phiền toái. là đáng ghét. Ngươi vẫn còn muốn giấu diếm năng lực bản thân sao??"

      Đôi mắt lạnh lẽo mị hoặc của Mộ Dung Phong lộ ra ý cười tà ác, Mộ Dung Phong trước kia có thể nhẫn nhịn, nhưng Mộ Dung Phong tại như vậy.

      ra khỏi gian phòng cũ nát, chỉ thấy có vài thiếu nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng trong viện, còn có vài thiếu niên mặc hoa phục, bọn họ đều là con cháu và đệ tử của Mộ Dung gia, sở thích thường ngày chính là khi dễ Mộ Dung Phong.

      "Đồ dã loại phế vật Mộ Dung Phong ngươi hôm nay làm mất hết cả mặt mũi của Mộ Dung gia. Trước mặt nhiều người như vậy mà dám làm ra loại chuyện biết hổ thẹn với Tam điện hạ, quả chính là làm nhục môn phong của Mộ Dung gia. Hôm nay bọn ta chắc chắn dạy dỗ ngươi tốt!"

      Thiếu nữ cầm đầu gọi là Mộ Dung Uyển, Bát tiểu thư của Mộ Dung gia. Ngày thường ỷ vào phụ thân có chút địa vị ở Mộ Dung gia mà kiêu ngạo ương ngạnh, mỗi khi rãnh rỗi liền kéo theo đám người đến khi dễ Mộ Dung Phong.

      Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang theo chút châm chọc, mâu quang sắc bén như lưỡi đao.

      Tốt lắm, nàng còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bọn họ tự giác đưa mình đến cửa.

      từng khi dễ người của nàng, hôm nay dù người nàng cũng bỏ qua!

      Nàng tại là võ giả cấp bốn, hơn nữa kiếp trước còn tu luyện qua Hoa Hạ, toàn bộ những chiêu thức trước kia nàng đều nhớ. May mắn thay, kiếp trước là dùng nội lực để ra chiêu, kiếp này cũng vậy.

      "Dạy dỗ ta? Ngươi chắc chắn?" Mộ Dung Phong cười híp mắt , mặt gian tà lóe lên tia kiêu căng cùng khí phách khiến người thể bỏ qua.

      thể nhắc đến, nàng đột nhiên mở miệng mang theo mấy phần khí thế cuồng vọng xa lạ như vậy khiến mấy người đứng trong viện đều ngẩn ngơ. Nhưng bọn chúng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, cho rằng Mộ Dung Phong sợ hãi, cố ý làm ra tư thái này để dọa bọn họ.

      " sai, bổn nương đây là muốn dạy dỗ ngươi!" Mộ Dung Uyển xong liền giơ tay phải lên muốn đánh Mộ Dung Phong.

      Chát!!

      Tay Mộ Dung Uyển còn chưa kịp chạm vào Mộ Dung Phong, bị giáng xuống cái tát vào mặt. Đau rát nóng bừng khiến nàng thiếu chút nữa nhịn được mà chảy nước mắt, nàng thể tin trừng lớn mắt nhìn Mộ Dung Phong.

      Dã loại phế vật này vậy mà dám đánh nàng!

      Hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy!

      "Mộ Dung Phong!!! Ngươi... Ta đánh chết ngươi ----" Mộ Dung Uyển như người đàn bà chanh chua điên cuồng đánh về phía Mộ Dung Phong.

      Thân ảnh gầy của Mộ Dung Phong nhanh như chớp né người ra, đợi Mộ Dung Uyển phản ứng lại, nàng siết chặt nắm đấm đánh vào mũi đối phương, nháy mắt máu tươi chảy ròng ròng.

      Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, có người lớn tiếng kêu lên: "Bát muội, mũi ngươi chảy máu"

      Mộ Dung Uyển đưa tay lau qua cái mũi, khi nhìn thấy vết máu ghê người tay, thét lên tiếng chói tai điên cuồng chạy về phía Mộ Dung Phong.

      Mộ Dung Phong nhấc đùi phải lên, lưu loát thành thạo trực tiếp đá bay Mộ Dung Uyển ra ngoài, những người khác đều mở rộng mắt. Lúc này có hai gã thiếu niên phẫn nộ chạy về phía Mộ Dung Phong, phế vật này cũng dám đả thương Mộ Dung Uyển, là muốn chết.

      Những người khác thấy thế cũng chạy ào ào lên, cùng nhau bao vây Mộ Dung Phong lại, lúc này, bọn họ có lẽ bỏ qua chi tiết Mộ Dung Phong vì sao biết dùng vũ lực.

      Mộ Dung Phong nhìn ra bọn họ chỉ toàn võ giả mới cấp hai cấp ba, vậy mà lại dám dùng vũ lực trước mặt võ giả cấp bốn cộng thêm năng lực từ kiếp trước như nàng, quả chính là muốn chết.

      Tuy rằng bây giờ nàng chỉ cao hơn bọn cấp, nhưng khoảng cách cấp này nàng cũng đủ mang đến cho bọn họ công kích trí mạng.

      Trong sân nho nội lực bạo khởi, bóng người như tàn ảnh lướt qua chính giữa bọn họ, động tác sinh động như mây bay nước chảy, hành văn liền mạch lưu loát, chỉ thấy có mười người ngồi tám người nằm văng ra rất xa, thống khổ rên rỉ mặt đất.
      thuytVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Sao Ngươi Có Thể Biết Võ Công?

      "Phong, Phong Nhi ----" Vẻ mặt Mộ Dung Vi khiếp sợ kêu lên.

      Mộ Dung Phong quay đầu nhìn thân hình gầy gò của Mộ Dung Vi phía cửa phòng, trong trí nhớ của nàng, mẫu thân từng là nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng sau khi bị chặt đứt kinh mạch tay chân, cả thân thể cũng thay đổi.

      Nàng từng lộng lẫy lóa mắt như thế ngưng lại bị người của Mộ Dung gia tra tấn đến thành bộ dáng tiều tụy có sinh khí như bây giờ, nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại sinh ra lửa giận bất bình.

      "Nương, sao ngươi lại đến đây?" Mộ Dung Phong chậm rãi tới đưa tay đỡ Mộ Dung Vi, cười ngọt ngào .

      "Phong Nhi, sao ngươi có thể dùng được vũ lực?" Mộ Dung Vi áp chế kích động trong lòng lắp bắp hỏi.

      Mộ Dung Phong cười nhạt, giọng : "Nương, chuyện này lát nữa ta giải thích cho ngươi, ngươi vào phòng trước , ta nhanh chóng vào với ngươi."

      Mộ Dung Vi còn muốn thêm cái gì nữa, nhưng khi nhìn thấy thần thái phấn khởi tràn đầy tự tin của Mộ Dung Phong, nàng cố áp chế lại nghi vấn trong lòng mà rẽ vào phòng.

      "Mộ Dung Phong, có phải hôm nay ra ngoài xong đầu cũng bị hỏng rồi đúng , ngươi thế mà lại dám đánh bọn ta, xem bọn ta thế nào lột da ngươi quăng vào *sơn mạch Linh Huyền làm mồi cho linh thú --" Mặt Tứ thiếu gia Mộ Dung Tỉ của Mộ Dung gia bầm xanh, mũi bị thương, miệng rít gào lên, ánh mắt đầy phẫn nộ hận thể ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Phong.

      *sơn mạch: mạch núi chạy theo hướng.

      Mộ Dung Phong tiến nhanh lên phía trước, chân phải tung lên đạp mạnh xuống tay phải của Mộ Dung Tỉ, răng rắc tiếng, thanh xương cốt gẫy vụn cùng tiếng thét thảm thiết như heo bị cắt tiết của Mộ Dung Tỉ vang lên.

      Đôi đồng tử của Mộ Dung Uyển và những người khác mạnh mẽ phóng đại lên, sắc mặt trắng bệch, loại sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng bọn họ.

      Lúc này trong mắt bọn họ, Mộ Dung Phong còn là phế vật si ngốc nữa, mà là tên ma quỷ tâm ngoan thủ lạt khiến cho người ta sợ hãi đến dựng đứng lông mao xương cốt tan chảy.

      Dáng người thẳng thắn, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt biểu cảm, đôi môi đỏ mọng như mân xôi mang theo loại khát máu tàn ác, khi đôi mắt quét về phía bọn họ, lộ ra ý cười quỷ dị, lãnh ngạo bễ nghễ thiên hạ, khí phách mười phần kiêu ngạo.

      "Mộ Dung Tỉ, ngươi chắc chắn muốn ném ta vào sơn mạch Linh Huyền cho linh thú ăn sao?" Mộ Dung Phong nhướn lên hàng lông mày thon dài, lãnh khốc .

      Tay phải Mộ Dung Tỉ bị đau khiến cho cả người run rẩy lên, đồng tử mang theo sợ hãi sâu, tốc độ của tiện chủng này sao lại nhanh đến như vậy, hơn nữa sức mạnh còn cường đến như thế, bọn họ dù sao cũng là các võ giả cấp hai cấp ba a.

      Tuy thể là thiên phú luyện võ cao, nhưng vẫn xem như là có căn cơ hơn người, vậy mà tại lại bị phế vật Mộ Dung Phong vốn thể tu luyện này đả bại!

      " có, sau này ta dám khi dễ ngươi nữa." Mộ Dung Tỉ biết hảo hán ăn thiệt trước mắt, Mộ Dung Phong tàn nhẫn thế nào được lĩnh ngộ qua.

      Mộ Dung Phong lúc này mới nhấc chân giẫm lên tay phải của Mộ Dung Tỉ ra: "Chuyện hôm nay các ngươi tốt nhất đừng có mà truyền ra bên ngoài, nếu ta chắc chắn cắt bỏ từng khối từng khối da thịt người các ngươi, ai tin có thể thử lần."

      Giọng nàng nhàn nhạt, khóe môi lộ ra chút ý cười phong hoa tuyệt đại.

      Mọi người nhìn Mộ Dung Phong cười chỉ cảm thấy ớn lạnh đến lông tơ đều dựng đứng, sợ hãi vô hình áp đảo lòng dũng cảm, khiến bọn họ chỉ hít thở thôi cũng thấy có chút khó khăn. Khi nhìn tới ánh sáng lạnh lẽo trầm trong mắt Mộ Dung Phong, ai nấy cũng quan tâm đau đớn người mà cấp tốc bỏ chạy, rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

      Sợ chạy chậm bước, Mộ Dung Phong lột da, xẻ thịt bọn họ.

      biết vì sao, Mộ Dung Phong chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến bọn họ có cảm giác bị áp bách và sợ hãi.

      "Quá tuyệt, Tiểu Phong Phong, ta hâm mộ ngươi, sau này ngươi chính là thần tượng của ta."

      Mộ Dung Phong vừa bước vào phòng mình, Đậu Đậu như con khỉ nhảy lên ôm người nàng hưng phấn hét chói tai. Hôm nay Tiểu Phong Phong rất oai phong, rất khí phách.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá thanks editor
      Cáo_BoBo thích bài này.

    4. Cáo_BoBo

      Cáo_BoBo New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      1
      Ồ, là truyện của ta Edit đấy :yoyo53::042:

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Ta Muốn Từ Hôn Với Thái Tử

      Tuy đáng ra mới là người phải giáo huấn bọn họ, nhưng có thể nhìn Tiểu Phong Phong như vậy, quyết định so đo.

      Mộ Dung Phong ôm Đậu Đậu đến cạnh bàn, ngồi xuống. Mộ Dung Vi kinh ngạc quét mắt tới lui người Mộ Dung Phong và Đậu Đậu. Lúc này trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều ghi vấn.

      "Nương, tới việc này rất dài." Mộ Dung Phong buông Đậu Đậu ra, vân đạm phong khinh rồi đem toàn bộ việc của bản thân cho Mộ Dung Vi biết. Tất nhiên nàng đến chuyện Mộ Dung Phong chân chính chết.

      Về sau thế gian chỉ có Mộ Dung Phong, nàng chính là nữ nhi của Mộ Dung Vi.

      Kiếp trước cha mẹ qua đời khi nàng còn rất , là gia gia đem về nuôi lớn, cho nên nàng rất khát vọng thương của cha mẹ.

      Mộ Dung Vi trợn mắt há mồm, mất hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức vừa nghe, trong hốc mắt dần dần lên hơi nước. Những năm gần đây, nàng luôn tìm cách để giúp nữ nhi có thể tu luyện, nhưng dùng qua các loại biện pháp mà vẫn có tác dụng.

      Nàng cho rằng Phong Nhi suốt đời chỉ có thể như vậy, nhưng ngờ bây giờ nữ nhi nàng là võ giai cấp bốn. Nếu lúc trước nữ nhi của nàng giả vờ là phế vật ngu ngốc, nếu như ra thiên phú ràng như vầy, người Mộ Dung gia chắc chắn bỏ qua cho Phong Nhi.

      "Nương, ngươi đừng nên khổ sở, ta chắc chấn trị tốt kinh mạch ở tay chân cho ngươi." Mộ Dung Phong nắm tay Mộ Dung Vi chắc chắn như đinh đóng cột, chẳng qua bệnh của nàng kéo dài lâu, như vậy có chút nan giải.

      Mấy năm nay, Mộ Dung Vi buông tha cho suy nghĩ chữa lành thương tích của mình, vì những kinh mạch tay chân của nàng bị bọn họ đánh đứt cách triệt để, căn bản có khả năng chữa trị. Nhưng nghĩ đến nữ nhi phải nhẫn nhiều năm như vậy, giờ khắc đó trong lòng nàng liền hạ xuống quyết định.

      Nàng nhất định phải phấn chấn lên, nàng phải bảo vệ nữ nhi của mình, tuyệt đối để cho người của Mộ Dung gia lại khi dễ Phong Nhi chút nào nữa.

      "Phong Nhi, mấy năm nay mẫu thân xin lỗi ngươi." Mộ Dung Vi nắm chặt tay Mộ Dung Phong, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Phong Nhi sao phải sống nhẫn như vậy.

      "Nương, là Mộ Dung gia phải xin lỗi chúng ta, nếu phải do bị bọn chúng chặt đứt kinh mạch tay chân, dựa vào thiên phú của ngươi, bây giờ sớm trở thành võ giả cao cấp của cảnh giới Thiên Tiên rồi. thiếu chúng ta những gì, ta đòi lại toàn bộ." Ánh mắt Mộ Dung Phong kiên định, khí phách .

      "Khí phách rất tốt, ta ủng hộ ngươi nha!" Đậu Đậu vỗ vỗ bàn, kích động , rất thích Mộ Dung Phong như vậy.

      Mộ Dung Vi nhìn về phía Đậu Đậu, nở nụ cười ôn nhu, ngờ nữ nhi nhặt được củ khoai tây thần kì như vậy, cũng may mắn vài năm nay luôn có Đậu Đậu ở bên Phong Nhi.

      Bây giờ, trong lòng nàng càng cảm thấy tự trách cùng áy náy vô cùng, thân làm mẫu thân, nhưng lại làm được gì cho nữ nhi.

      "Mẫu thân, ta muốn từ hôn với Thái tử." Mộ Dung Phong ra ý muốn của chính mình, lúc trước nếu phải bà ngoại làm chủ, nàng có hôn ước với Thái tử.

      Mộ Dung Vi chút do dự cười : "Phong Nhi, ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, Thái tử phải là lương duyên của ngươi, căn bản phù hợp với ngươi."

      Mấy năm nay, mẫu tử các nàng nghèo túng, Mặc Trạch Minh chưa từng vươn tay ra giúp đỡ, đem nữ nhi gả cho người như vậy, chẳng phải là hủy cả đời của Phong Nhi sao.

      Vào ban đêm, Mộ Dung Phong tự tay viết thư từ hôn. Buổi sáng hôm sau cũng thương lượng qua với gia chủ, trực tiếp bảo hạ nhân đưa .

      Hạ nhân vốn nghe lời nàng làm việc, nhưng thấy ánh mắt thị huyết lạnh lẽo cùng khí thế cường đại của nàng lướt qua, bị dọa sững người, vội vã chạy đến phủ Thái tử.

      --- ----

      "Hỗn đản!" Mặc Trạch Minh giận dữ nhìn thư từ hôn Mộ Dung Phong vừa sai người đưa tới, vốn cho rằng hôm qua nàng chỉ đùa, ngờ nàng đưa tới thư từ hôn.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :