1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 63: Vợ chồng chia nhau ra hành động

      Sáng sớm hôm sau, thò đầu ra cửa sổ, liếc mắt nhìn quanh dưới lầu, bên dưới có vài người đàn ông cao to qua lại tuần tra xung quanh, Thanh Thánh Huy canh phòng quả là nghiêm ngặt. An Nhược vươn tay phải ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy người đàn ông tuần ở dưới lầu, sau đó lớn tiếng , "Này, cảm phiền mang nước nóng lên đây, rồi chuẩn bị bữa sáng, tôi muốn uống sữa đậu nành nguyên chất có xát vỏ, thêm đường, với lại lấy thêm mấy cái bánh bao nữa!"

      Bốn phía trống , tiếng gọi của An Nhược theo gió trôi lưu lại chút dư . Lục Mặc Hiên đứng cạnh giường mặc quần áo có chút dở khóc dở cười, lần này Thanh Thánh Huy sắp phải đau đầu rồi đây, vợ của người đầy chủ kiến.

      Mấy người đàn ông đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng , ra là bị quản thúc ngày hôm qua. Sữa đậu nành nguyên chất thêm đường, mang cho uống cũng có gì đáng , đằng này còn phải là sữa đậu nành có xát vỏ. Thôi , tất cả mọi người đều chẳng thèm nhìn An Nhược, nên làm cái gì làm cái đó, An Nhược nhướng mày, xoay người lại nhún vai cái với Lục Mặc Hiên, "Xem ra, Thanh Thánh Huy xem trọng rồi, muốn kéo nhập hội, mà mang nước nóng và chuẩn bị bữa ăn sáng cũng làm được."

      Tiếng vừa dứt, tiếng gõ ngoài cửa phòng vang lên, Lục Mặc Hiên bước tới mở cửa, Liễu Lăng bưng cái khay đứng bên ngoài, trong khay để bốn cái bánh bao và hai ly sữa.

      An Nhược vỗ tay, thẳng ra cửa phòng nhận lấy khay đồ ăn từ tay Liễu Lăng rồi đặt lên cái bàn thấp, "Chậc chậc, Liễu Lăng, bộ đồ ngày hôm qua vứt rồi hả? Phía có để lại dấu chân to mà tôi tự in lại đó."

      Lời này ra có cảm giác giống như đây là người quen biết với Liễu Lăng, nhưng trong đôi mắt của Liễu Lăng cuồng sạch đều là hờ hững, mở bình ai mà biết trong bình có gì. Quần áo bị người đàn bà Thủy Ly Ly chết tiệt kia xé rách, nên sớm bị vứt bỏ. Về phần Thủy Ly Ly, bị đám chó hung mãnh cắn xé mà chết, bộ dáng chết vô cùng thê thảm. Chọc đến người phụ nữ của có kết quả tốt đẹp, món nợ với An Nhược, ghi ở trong lòng, tại, cha nuôi ra lệnh được xuống tay với An Nhược. Trong đầu Liễu Lăng tất cả đều là dấu chấm hỏi, chẳng phải lúc đầu, cha nuôi ra lệnh truy sát An Nhược nhưng bây giờ lại được động đến .

      An Nhược thấy Liễu Lăng lời nào liền lấy tay đẩy đẩy Liễu Lăng tống ra khỏi phòng. Tay giữ ở mép cửa, An Nhược thò đầu ra cười với Liễu Lăng, , "Liễu Lăng, còn thiếu bình nước nóng, mang bình lên nhé." nhàng xong câu, An Nhược liền “ầm” tiếng đóng cửa phòng lại.

      Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đấm vào tường, Liễu Lăng bị chọc cho tức điên lên, mẹ nó, cho tới bây giờ cũng có ai dám sai bảo như vậy. Cho dù là chủ động mang bữa sáng cho bọn họ? Buồn cười, đó chỉ là bất đắc dĩ, để tỏ lòng hữu nghị của Thanh Thánh Huy đối với Lục Mặc Hiên cũng như muốn thể thành ý lôi kéo Lục Mặc Hiên vào Thanh Thánh Huy. Thôi, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt, ngày nào đó, chỉnh cho An Nhược đến mảnh cũng còn! An Nhược thú vị hơn Thủy Ly Ly, Liễu Lăng giết An Nhược ngay, mà từ từ hành hạ , có cách của !

      "Ông xã, uống sữa cho đẹp da." An Nhược bưng ly sữa đưa cho Lục Mặc Hiên, mà bản thân mình cũng cầm cái bánh bao bắt đầu ăn.

      Bàn tay thon dài cầm lấy ly sữa bà xã đưa tới, Lục Mặc Hiên ngửa đầu uống vài ngụm, chỉ là uống ba ngụm hết nửa ly sữa. Hầu kết gợi cảm hấp dẫn xoay động, Lục Mặc Hiên vươn đầu lưỡi liếm vòng sữa còn dính quanh miệng.

      Đàn ông ấy mà, uống sữa tươi động tác có chút mạnh bạo, khó tránh khỏi dáng vẻ tục tằn, nhưng khi Lục Mặc Hiên làm lại vô cùng tự nhiên, vừa mang khí phách cao quý, vừa đẹp mắt. “Làm việc gì cũng đẹp trai”, trong lòng An Nhược bỗng vụt qua câu ...

      là “làm việc gì cũng đẹp trai” sao. . . Lại nhớ đến chuyện giường, An Nhược suy tư, bà nó, cơ hồ vẫn cảm thấy đau nhức, hoàn toàn chưa nhìn kỹ biểu cảm của Lục Mặc Hiên. Trong ấn tượng, chỉ nhớ đến động tác mãnh liệt và tiếng gầm gừ trầm thấp của .

      "Ăn bánh bao cũng tập trung, cái đầu này lại nghĩ đến chuyện gì rồi đúng ?" Lục Mặc Hiên uống xong ly sữa, cầm đáy ly gõ lên đầu của An Nhược.

      Liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên, An Nhược liền cầm cái bánh bao từ đĩa sứ trắng, tay còn lại nâng cằm Lục Mặc Hiên lên, ở hai bên dưới cằm dùng sức bấm nhét cái bánh bao vào trong miệng Lục Mặc Hiên.

      Bởi vì đột nhiên miệng bị nửa cái bánh bao lấp vào làm cho ánh mắt Lục Mặc Hiên bị căng đến híp lại chút, còn hai má lại phồng lên, bộ dạng này trông rất buồn cười.

      An Nhược nể tình mà nở nụ cười, tay lắc lắc, tay còn lại cầm ly sữa lên chuẩn bị uống. Cái ly còn chưa đến gần miệng bị Lục Mặc Hiên đoạt .

      "Cười đến vui vẻ như vậy, sữa mới vừa uống vào chắc phun ra. Chờ cười đủ rồi, em hẵng uống." Tay phải Lục Mặc Hiên cầm bánh bao, tay trái cầm ly sữa.

      " ăn bánh bao của , đợi lát nữa phải đàm phán với Thanh Thánh Huy, biết Thanh Thánh Huy đưa ra thứ gì mà hấp dẫn đến vậy." An Nhược vừa ăn bánh bao vừa .

      Hấp dẫn? Lục Mặc Hiên cười to, An Nhược chính là “thứ hấp dẫn” nhất, chẳng phải Thanh Thánh Huy "mời" được đến đây sao! Chính xác mà , Thanh Thánh Huy muốn thể thành ý thủ lĩnh của bọn họ phải đích thân lộ diện chứ phải là mấy thuộc hạ.

      “Cốc cốc”, tiếng gõ cửa truyền tới, An Nhược vừa ăn bánh bao vừa tới cửa phòng để mở cửa, gương mặt Liễu Lăng lần nữa xuất ngoài cửa phòng, tay cầm bình nước sôi màu xanh dương.

      "Liễu Lăng, làm tốt lắm!" An Nhược nhận lấy bình nước sôi. Lúc này, thân hình Lục Mặc Hiên từ bên hông bỗng chen ngang giữa hai người.

      Ánh mắt Liễu Lăng phút chốc lạnh xuống, đối với Lục Mặc Hiên bình ổn , "Thượng tá Hiên, rửa mặt rồi, ăn sáng cũng xong, vậy xin mời xuống dưới lầu. Về phần người phụ nữ của , trước mắt, phải ở lại trong phòng."

      Dùng kế sách cách ly đây mà, An Nhược “chậc chậc” hai cái, gì, cũng chờ Lục Mặc Hiên trả lời lập tức đóng cửa phòng lại. "Người đàn ông của tôi bị tôi khóa vào dây lưng quần rồi, nếu như các người muốn mời ấy đâu, tất nhiên là tôi cũng phải theo đấy."

      Những lời này rơi vào tai Liễu Lăng, nếu như trong miệng ngậm cái gì, nhất định kiềm được mà phun ra! Mà Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh An Nhược cũng kinh ngạc phen.

      Có câu “miệng ra lời làm người ta kinh ngạc”, đây thực là miệng ra những lời làm người ta kinh ngạc!

      "Ăn bánh bao của , em đánh răng rửa mặt đây." An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên , sau đó, ngửa đầu uống hơi cạn ly sữa. Tiếp đó, chân bước nhanh đến phòng tắm.

      Trong nháy mắt ly sữa trống trơn, trong phòng tắm có tiếng đánh răng, mà lúc này, trong đầu của Lục Mặc Hiên chỉ nghĩ đến câu kia, người đàn ông của tôi bị tôi khóa vào dây lưng quần. Khóe môi Lục Mặc Hiên khẽ nhếch lên nụ cười khổ, dây lưng quần sao?

      Liễu Lăng đứng ở ngoài cửa phòng sững sờ lúc, ngẩng đầu lên liếc nhìn cửa phòng, cuối cùng hừ tiếng xuống cầu thang. Đây mà là phụ nữ sao? Có người phụ nữ nào lại muốn chốt người đàn ông của mình dây lưng quần, Lục Mặc Hiên cưới phải vợ hung hãn rồi. Phụ nữ như vậy, đặc biệt khó dạy bảo đây.

      Dưới bậc thang vuông, Nam Cung Bân đứng thẳng người, nhìn Liễu Lăng từ cầu thang xuống, gương mặt lạnh lùng vạn năm đổi của Liễu Lăng gần như vặn vẹo, biết trải qua chuyện thê thảm gì.

      "Cậu có biết người phụ nữ kia ?!" Liễu Lăng Nhất xuống cầu thang to giọng với Nam Cung Bân, Nam Cung Bân vẫy tay, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng cười cười, "Người mang gương mặt băng sơn như cậu đây cũng có lúc thay đổi, bộ dáng vừa rồi của cậu, giống như bị người ác chỉnh vậy."

      Đôi mắt Liễu Lăng bắn ra tia lạnh lùng, cuối cùng ho khan tiếng, "Lục Mặc Hiên bị vợ ta khóa vào dây lưng quần, nếu như cha nuôi muốn gặp Lục Mặc Hiên vợ ta cũng muốn theo."

      Đôi mắt dưới gọng kính màu vàng ràng sửng sốt chút, sau khi khôi phục lại bình thường, Nam Cung Bân cười khẽ, lý lẽ giải thích kiểu này đoán chừng từ miệng An Nhược ra.

      "Tôi đến báo cho cha nuôi. Trước tiên, cậu xử lý chuyện ở phòng chó , vì Thủy Ly Ly chết ở đó máu thịt be bét, nên cậu xử lý sạch chút." Ý tứ ràng rất u rất kinh hãi, nhưng lúc Nam Cung Bân ra mặt mang theo ý cười.

      "Tôi rất ghét những thứ dơ bẩn, điểm này cậu biết rất mà, phái thủ hạ sang đó làm . Hôm nay, cha nuôi muốn đàm phán với Lục Mặc Hiên?" Liễu Lăng nhăn mày lại, cha nuôi dễ dàng gặp người, thường ngày, công việc của Thanh Thánh Huy đều do và Nam Cung Bân xử lý. Chuyện còn lại bên Pháp, tạm thời để cho mẹ của Trì Lăng Hạo lo liệu.

      Vừa dứt lời, phía trước xuất bóng người màu xám, người này thân hình cao lớn, có thể do phần lưng bị thương, lưng bị còng xuống chút.

      mặt Nam Cung Bân và Liễu Lăng đều nghiêm túc, "Cha nuôi." Hai người cùng kêu lên.

      "Ừ." Người đàn ông trung niên đáp lại tiếng, giọng rất khàn và .

      "Cha nuôi, có phải lưng lại đau phải ?" Nam Cung Bân tới, trân quý đưa tay xoa xoa lưng cho người đàn ông trung niên.

      "Cha chỉ gặp Lục Mặc Hiên." Sau khi người đàn ông trung niên xong, đưa tay cầm ly trà nâng lên từ từ uống hớp trà nóng. Tạm thời thể gặp An Nhược, cho dù sớm muộn cũng gặp. An Nhược, ha ha, bây giờ con bé này rất khác trước."Chuyện này cần chúng ta bận tâm, Lục Mặc Hiên nghĩ cách. Lục Mặc Hiên cũng muốn chuyện với Thanh Thánh Huy, chỉ chúng ta muốn chuyện với ta. Các con tốt nhất là nên trông chừng An Nhược cẩn thận, khi nào Lục Mặc Hiên xuống dẫn ta đến chỗ cha." Sau khi xong, người đàn ông trung niên lập tức bước ra khỏi cửa tiến về căn nhà phía xa.

      Người đàn ông trung niên trúng suy nghĩ của Lục Mặc Hiên. Trong lòng Lục Mặc Hiên hiểu rất , thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp mình . người thần bí như vậy, xem ra người của Thanh Thánh Huy cũng chưa từng biết đến vị thủ lĩnh này, hơn nữa ra mặt hành có Liễu Lăng và Nam Cung Bân chu toàn mọi việc trong ngoài Thanh Thánh Huy.

      Nhưng, lúc này. . . chắc chắn An Nhược để cho mình, nên trấn an bà xã như thế nào đây, ví như, với rằng, có chuyện gì. Lục Mặc Hiên ho khan tiếng, hi vọng làm cho An Nhược chú ý.

      An Nhược ngồi ghế, chỉ dành cho Lục Mặc Hiên ánh mắt hờ hững, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, "Người muốn gặp nhất định là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, vừa rồi em chỉ thử thăm dò chút, tại sao thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp ? Từ trước đến nay bà xã của giữ miệng giữ mồm, cho dù nhìn thấy thủ lĩnh, cũng nhiều câu. Chẳng lẽ . . ." An Nhược chợt nhíu mày.

      Lục Mặc Hiên tới bên cạnh, khom lưng ôm lấy An Nhược, "Chẳng lẽ, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy sợ gặp em? Hay em là nội gián được phái đến đây để theo dõi ?" Giọng điệu Lục Mặc Hiên pha chút hài hước ở bên tai An Nhược thở dài .

      Lập tức giơ tay lên cho Lục Mặc Hiên hạt dẻ, "Con mẹ nó, tiếng người."

      Cúi đầu cọ xát cổ An Nhược, "Bà xã, mẹ cũng là mẹ em, bà rất muốn gặp em. Lần này, kết hôn, lại còn tiền trảm hậu tấu, xem ra bà rất tức giận, người bề đều có tư tưởng này."

      "Thanh Thánh Huy chờ nổi rồi, nhanh , đừng như con ruồi, ở bên tai vo ve, nghe phiền chết được." Vừa vừa đưa hai tay đánh lung tung người Lục Mặc Hiên.

      Nếu chỉ muốn gặp Lục Mặc Hiên, vậy cứ để cho mình Lục Mặc Hiên . Dù sao, vừa lấy được chút tin tức, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, ngoại trừ là nhân vật thần bí, hình như còn là . . . Ngón tay An Nhược đặt tay vịn, rốt cuộc người kia là ai, biết dùng sư phụ dẫn dụ , còn có . . .

      Lục Mặc Hiên vừa định , bị An Nhược kéo lại.

      "Thanh Thánh Huy cứu Lý Thành Minh cặn bã ra, còn kéo Phan Mộng Lệ vào. Tuy bây giờ Phan Mộng Lệ an toàn, nhưng ấy mới phẫu thuật, trải qua việc này, thân thể suy kiệt. Thủ đoạn giết người của Thanh Thánh Huy phải nhiều lắm sao, biết." An Nhược dùng hai chữ “ biết” để kết thúc lời .

      " biết." Cùng cụm từ, Lục Mặc Hiên đơn giản trả lời cũng là hai chữ.

      Tại Thanh Thánh Huy dưỡng thương, Lý Thành Minh cũng ngờ, mình rất dễ dàng gì thoát khỏi nhà tù lại lập tức bị Thanh Thánh Huy ném cho chó ăn.

      Răng nanh sắc bén cắm vào thịt, cảm thấy đau đớn. Trong động vật, sư tử và chó săn là loài tàn nhẫn nhất, bắt được con mồi trực tiếp cắn đứt cổ họng mà cắn xé con mồi từng chút , làm cho con mồi chết từ từ, đau đến muốn sống.

      Chờ đợi Lý Thành Minh cũng chỉ là như vậy.

      Sau khi Lục Mặc Hiên khỏi, An Nhược vẫn ngồi ghế, tay chống cằm, hai con mắt xoay tròn. Ngồi lâu đến nỗi mông cũng đau. Lúc này, cửa phòng có người gõ vang lên.

      Cây nạng gõ vào nền nhà tạo nên tiếng vang, An Nhược nhìn đến người tới, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được là Dương Bách Tỉnh.

      "Thủy Ly Ly chết rồi, bị con chó săn to lớn cắn chết." Giọng Dương Bách Tỉnh vô cùng lạnh nhạt.

      "Ồ? Người phụ nữ của chết rồi, đến cho tôi biết, có ích lợi gì? Tôi có bản lĩnh thông thiên, có thể làm cho người đàn bà của sống lại." An Nhược cau mày, ôn hoà đáp lại câu.

      Cây nạng gõ gõ xuống nền đất, " và Lục Mặc Hiên rất xứng đôi, tim phổi, lãnh tâm lãnh tình. Lục Mặc Hiên hại tôi mất cái đùi phải, giờ đến người phụ nữ của tôi cũng gián tiếp vì mà chết."

      "Do tôi mà chết? tức cười." Từ ghế, An Nhược đứng dậy từng bước đến chỗ Dương Bách Tỉnh.

      " đá chân của Liễu Lăng, từ trước giờ Liễu Lăng thích sạch . tạm thời thể xuống tay với phụ nữ, đúng lúc Thủy Ly Ly đến gần ta. . . . . ."

      Lời Dương Bách Tỉnh chưa xong, An Nhược lập tức khoanh hai tay, "Dừng lại, Thủy Ly Ly vốn lẳng lơ, thấy trai đẹp liếc mắt đưa tình. Tôi thấy tám phần là ta muốn quyến rũ Liễu Lăng, nhưng kết quả là tiền mất tật mang, đến mạng cũng mất. Dương Bách Tỉnh, tính trung thực và chân tình của cũng chỉ được bấy nhiêu thôi sao?"

      Vừa vừa vòng quanh Dương Bách Tỉnh, trong miệng “chậc chậc” ra tiếng. Bị người khi dễ, trong lòng Dương Bách Tỉnh cảm thấy hết sức khó chịu, Lục Mặc Hiên xem thường đành, nay đến cả người đàn bà của ta cũng xem thường !

      lần quân diễn, lần sớm an bài thao diễn cho tốt. Ở trong mắt của thủ trưởng, Lục Mặc Hiên mới là thực có tiềm lực, còn Dương Bách Tỉnh chỉ làm nền, nếu sao thủ trưởng có thể tặng khẩu Hoa Hồng cho Lục Mặc Hiên.

      Nghĩ đến Hoa Hồng, ánh mắt Dương Bách Tỉnh nhìn lên nhìn xuống dò xét An Nhược, cây súng ở bên hông của . Hoa Hồng. . . Đôi mắt Dương Bách Tỉnh rực lửa, Hoa Hồng này tượng trưng cho quyền lực.

      Dương Bách Tỉnh bây giờ cũng biết, Hoa Hồng chỉ là biểu trưng của quyền lực mà còn cất giấu đoạn chuyện xưa muốn cho người khác biết, thủ trưởng xem Hoa Hồng như bảo bối, trước khi chết mới giao Hoa Hồng cho Lục Mặc Hiên. Trong khi Dương Bách Tỉnh vẫn cho là, thủ trưởng sớm giao Hoa Hồng cho Lục Mặc Hiên.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 64: Mau cút ra ngoài!

      "Chó săn, tiếng kêu nghe buốt tận xương, ngậm cắn con mồi dai dẳng đến chết cũng buông. An Nhược, có muốn xem loài chó săn này ?" Cây nạng trong tay Dương Bách Tỉnh xê dịch cái, hai mắt nhìn thẳng An Nhược.

      An Nhược vuốt tóc mai, cười đến sáng lạn, "Chưa từng thấy loài chó săn này, dẫn đường , tôi muốn xem." Nếu Dương Bách Tỉnh gợi ý như vậy, lại còn cảm thấy vui nữa chứ, thứ nhất có thể ra khỏi căn phòng lầu này, thứ hai có thể xem tình hình bên ngoài, Dương Bách Tỉnh lại sớm tới nhưng cũng là khéo lựa thời điểm.

      Lúc Dương Bách Tỉnh đến gần căn phòng gác lửng này, hiển nhiên chuẩn bị tốt mọi thứ. Những tên đàn ông cao to vốn canh chừng ở hành lang giờ thấy bóng, những kẻ tuần tra bên ngoài Thanh Thánh Huy cũng hoặc là bị điều đằng nào rồi, ngay cả Lục Mặc Hiên bị Thanh Thánh Huy "mời" , uyên ương mà thiếu con, tất phải lo lắng cho con kia nên chỉ còn biết ngoan ngoãn chờ chỗ. Nhưng An Nhược phải là “con uyên ương” an phận.

      "Ở phía trước sao?" An Nhược liếc nhìn Dương Bách Tỉnh, chỉ tay về phía trước. Đột nhiên, đôi mắt Dương Bách Tỉnh nheo lại, sau đó nhanh chóng lấy ra khẩu súng từ trong túi quần, nhắm ngay đầu An Nhược định kéo cò, tạm thời chỉnh được Lục Mặc Hiên, mà Dương Bách Tỉnh hiểu An Nhược là yếu điểm của Lục Mặc Hiên, nếu giết người đàn bà của ta, nỗi đau tuyệt đối thua kém việc chặt đứt chân của Lục Mặc Hiên!

      tiếng súng vang lên kèm theo làn khói trắng, “á” tiếng, cây nạng đổ xuống đất, Dương Bách Tỉnh ngờ tới An Nhược lại đột ngột nổ súng trước mặt ta! Máu tươi chảy ngừng từ chân trái thấm đầy mặt đất. Khẩu súng trong tay Dương Bách Tỉnh bị An Nhược dùng chân đá văng ra, chân mang giày cao gót dùng sức giẫm mạnh lên chân trái bị thương của Dương Bách Tỉnh, giọng như ma quỷ từ địa ngục phảng phất bên tai Dương Bách Tỉnh.

      "Chân phải còn, coi như người tàn phế? Nhưng tôi thấy cũng muốn chân trái nữa, nếu như vậy, bằng chiều theo ý ." câu ra, chân An Nhược nhún xuống càng mạnh.

      A…. A, mấy tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Tỉnh nằm mặt đất nhúc nhích, Dương Bách Tỉnh đau đến nỗi bất tỉnh. Tên đàn ông cao to bị tiếng kêu thảm thiết này thu hút vội chạy tới và thấy người phụ nữ trước mắt mình giẫm lên chân trai đầy máu của Dương Bách Tỉnh đôi mắt trợn trừng còn lớn hơn so chuông đồng. Người phụ nữ này nhìn mảnh mai như vậy lại có thể đánh ngã Dương Bách Tỉnh, mặc dù Dương Bách Tỉnh còn chân phải nhưng trước kia là quân nhân, sao ngay cả đến việc chế ngự người phụ nữ lại trở nên chật vật như vậy!

      An Nhược đá Dương Bách Tỉnh bất tỉnh sang bên rồi đến chỗ tên đàn ông cao to, cao giọng , "Về sau đừng để cho kẻ nhàn rỗi đến làm phiền tôi, đỡ ta lên và mang chữa trị ." Vừa xong, An Nhược nhấc chân ra. Từ trong gác lửng ra ngoài, đương nhiên là muốn nhìn tình hình bên ngoài Thanh Thánh Huy, rốt cuộc Lục Mặc Hiên bàn bạc với lão đại của Thanh Thánh Huy ở đâu?

      Phía sau có rất nhiều người của Thanh Thánh Huy theo An Nhược, có số người chặn An Nhược lại, tay duỗi thẳng ra, ý bảo An Nhược trở lại gác lửng.

      "Lúc tôi vừa ra khỏi gác lửng các canh chừng ở đó. Giờ tôi mới vừa bước ra khỏi cửa, sao có thể ngoan ngoãn theo các trở vào. Tôi gây chuyện, các có thể theo tôi. Nhưng nếu như kiên trì muốn tôi trở lại gác lửng kết quả của các giống như Dương Bách Tỉnh, sao nào, có muốn thử hay ?" An Nhược vừa vừa móc khẩu súng ngắn Hoa Hồng ra.

      Liễu Lăng và Nam Cung Bân dặn kỹ rằng thể ra tay với người phụ nữ này, đám ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, theo sau An Nhược, cùng dạo Thanh Thánh Huy.

      Đồng ý cho dạo quanh Thanh Thánh Huy, chắc hẳn nơi mà Lục Mặc Hiên và lão đại Thanh Thánh Huy đàm phán phải ở đây. Ánh mắt An Nhược nhìn xung quanh, muốn lợi dụng những kẻ này làm “hướng dẫn viên du lịch”. Kết quả là Thanh Thánh Huy xuất chuyện hết sức kỳ quái. người phụ nữ chỉ tay vào tòa nhà nào đó người đàn ông phía sau trả lời đâu ra đấy.

      Chỗ ăn cơm, nơi luyện võ, phòng chó, sân bắn, bãi tập, phòng giải trí, vv….Chợt nhíu mày, nghĩ đến, nhìn nơi này tầm thường như vậy nhưng bên trong chẳng thiếu cái gì, tuy ở nội thành mà còn tiện nghi hơn cả nội thành.

      An Nhược quanh hồi lại gặp kẻ nên xuất , Nam Cung Bân. mặt Nam Cung Bân treo sẵn nụ cười hòa nhã, đây gọi là tay đánh lên mặt người cười. châm chọc hay khích bác, ngược lại, An Nhược còn dùng vẻ mặt cười tươi như hoa đáp lại Nam Cung Bân.

      "Lục Mặc Hiên ra ngoài đua xe, tới đó xem, đường núi bên kia có thể là cung đường tử thần." Nam Cung Bân đứng trước mặt An Nhược, ngón tay trắng nõn đẩy mắt kính, nghĩ tới thằng nhóc Trì Lăng Hạo này ngồi chuyên cơ cả đêm bay đến thành phố A, kế hoạch của cha nuôi đẩy sớm lên, mà Lục Mặc Hiên với chuyện đua xe lại hề phản đối.

      đường đua tử thần kia, cẩn thận chết người. Trước đây, cha nuôi giết rất nhiều người bằng cách này, truyền thông chỉ biết đưa tin rằng nhiều vụ tai nạn chết người ngoài ý muốn xảy ra đường núi, nguyên nhân cụ thể còn điều tra, đẩy trách nhiệm cho những kẻ liên quan, mà cha nuôi cũng gặp chuyện phiền phức gì. Từng kẻ chết vì dám ra tay độc ác với Thanh Thánh Huy, tại đến phiên nhà họ Lục, món nợ mà Lục Thần Hạo còn thiếu, trước tiên bắt con của ông ta phải trả!

      Vẻ mặt căng thẳng, Lục Mặc Hiên vạn bất đắc dĩ nhận lời đua xe, mà còn đua ở đường đua tử thần! Chán sống rồi! Phía trước có chiếc xe màu vàng có rèm che đậu ở đó. Phong cách của Nam Cung Bân lại dùng loại xe này sao? An Nhược hừ , hai lời, tiến về phía chiếc xe kia, mở cửa rồi lập tức ngồi vào ghế lái.

      Nam Cung Bân có ý kiến gì, ngồi vào ghế lái phụ, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay ung dung vòng ở sau ót.

      An Nhược mở bản đồ ra dựa vào mũi tên chỉ dẫn đạp mạnh chân ga, chạy thẳng đến con đường núi. Đường núi yên ắng, chỉ có sợi dây đỏ vừa mới dùng để ra hiệu rớt vạch xuất phát là dấu vết duy nhất về chuyện vừa xảy ra ở đây.
      người đàn ông mặc trang phục màu đen trong tay cầm bộ đàm liên lạc với những em khác ở mỗi đoạn đường đua. Đột nhiên, bộ đàm bên kia có tiếng, ngay sau đó giọng thô kệch vang lên, bên trong phảng phất vui sướng, "Xe Lục Mặc Hiên rơi xuống núi!"

      Giọng từng câu từng chữ ràng lọt vào tai An Nhược, Nam Cung Bân định xuống xe An Nhược vươn tay lập tức túm Nam Cung Bân trở lại trong xe. câu nào, liền đạp mạnh chân ga chạy thẳng đến đường cái.

      "A, xong rồi, lão đại bị bắt cóc!" Tên đàn ông cầm bộ đàm quýnh lên, nhìn chiếc xe chuyên phục vụ Nam Cung Bân chạy mất, lập tức liên lạc với người em ở đoạn đường phía trước, để cho bọn họ ngăn chiếc xe kia lại bằng mọi giá. ta thấy người phụ nữ lái xe, chính là người phụ nữ của Lục Mặc Hiên!

      Lục Mặc Hiên chết rồi, muốn bắt lão đại Nam Cung đền mạng sao!

      Nam Cung Bân xoa cái trán bị đau của mình, cảm thấy người phụ nữ lái xe này điên rồi, bất chấp tất cả chạy về phía trước, gió núi xuyên qua cửa kính xe gào rít. Hóa ra, người phụ nữ khi điên lên có bộ dạng thế này, khát máu … từng lần vô tình nhìn thấy tia khát máu như vậy hằn lên trong mắt cha nuôi.

      Thế giới luôn tràn đầy cả kinh ngạc lẫn vui mừng, nó cũng giết ta cách kịp trở tay. Nhưng nghĩ thế nào An Nhược cũng ngờ được rằng, tới nơi xảy ra chuyện may kia, người gặp là. . . Sư phụ. Xuống xe, đóng mạnh cửa lại, Liễu Lăng nghiêm cẩn đứng bên cạnh sư phụ, còn Nam Cung Bân gọi ông ta là “cha nuôi”. Người có thể làm cho Liễu Lăng và Nam Cung Bân tôn kính như thế … trong lòng An Nhược chấn động, sư phụ rốt cuộc là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy sao!

      "Đứa , thầy vốn định để lộ thân phận sớm như vậy! Chỉ là, cái chết của Lục Mặc Hiên lại sớm hơn so với những gì thầy nghĩ, nên giờ cũng là lúc nên với con tất cả." Lưng của Biên Huy hơi gù, giờ phút này trong tay của ông cầm cây gậy chống màu xanh đen, cả người nhìn có vẻ rất hiền từ, nhưng lời ra lại hết sức tàn nhẫn.

      Đây là sư phụ của , người mà xem như cha đẻ của mình, giờ . . . lại lấy thân phận là lão đại Thanh Thánh Huy xuất trước mặt . An Nhược gọi Biên Huy tiếng sư phụ, nếu như trước đây sớm chạy đến ôm hông của Biên Huy rồi.

      Bước nhanh tới rìa đường núi cao vút, nhìn xuống phía dưới rừng cây rậm rạp, có chiếc xe màu trắng. Chiếc xe rơi giữa rừng rậm thê thảm, khói đen cuộn lên, tốc độ lái cực nhanh, lại đột ngột rơi xuống dốc núi, khói đen bốc lên nghi ngút từ chiếc xe đua màu trắng. Hai tay An Nhược siết chặt lại, Lục Mặc Hiên chết, mới gả cho chưa lâu, sao Lục Mặc Hiên có thể được, An Nhược tin.

      "Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên!" An Nhược hét to tên của Lục Mặc Hiên khắp vùng đường núi trống trải, rất lâu sau đó nghe được bất kỳ lời nào đáp lại, chỉ có thể nhìn từng làn khói đen ngừng bay lên.

      "Đứa , Lục Mặc Hiên là con trai kẻ thù của con, Lục Gia Dịch, Lục Thần Hạo, là người nhà họ Lục giết chết cha con. Cha con quang minh chính đại, là người lính tốt lại bị những người nhà họ gán cho tội phản bội Đảng. Chuyện này hủy hoại danh dự gia đình con, khiến cho con từ phải chịu mọi khi dễ, luôn phải chuyển nhà. Toàn bộ đều là lỗi của nhà họ Lục!" Giọng Biên Huy khàn khàn chứa đựng giận dữ, nặng nề bước từng bước tới chỗ An Nhược.

      Liễu Lăng và Nam Cung Bân đều kinh ngạc, thân thể cứng ngắc, gọng kính Nam Cung Bân trượt xuống cũng đẩy lên, mắt nhìn An Nhược chằm chằm. An Nhược cư nhiên lại là . . . đứa mà trước đây cha nuôi hay nhắc tới, bé này là chủ nhân sau này của bọn họ? Hai người híp mắt lại, sau này đều phải nghe theo lệnh của An Nhược mà làm, chuyện đến quá đột ngột, bọn họ cảm thấy khó tiếp nhận ngay lúc này.

      " hươu vượn! Ông hươu vượn! Tôi chỉ muốn Lục Mặc Hiên, tôi thích ấy, ấy là chồng của tôi, thân thủ của ấy tốt như vậy, khẳng định là treo ngược ở cành cây nào đó!" An Nhược lớn tiếng với Biên Huy, mà động tác kế tiếp lại khiến cho mọi người phải ngừng thở, An Nhược cư nhiên gạt nhánh cây ra, mình xuống phía dưới tìm kiếm Lục Mặc Hiên, lần theo những nhánh cây mà tìm kiếm Lục Mặc Hiên!

      Ánh mắt Biên Huy trầm xuống, ông thể để chuyện gì xảy ra với An Nhược! Di nguyện của An Hạ Lệ là cầu xin ông chăm sóc cho vợ con ta, Biên Huy sống nửa năm, đến nay còn chưa lập gia đình. Vì phần thù hận này ông ta gia nhập Thanh Thánh Huy, giết chết lão đại Thanh Thánh Huy, tự mình lên cầm đầu chính là muốn báo thù. Cho nên, An Nhược tuyệt đối thể có chuyện.

      Thân thể vừa động, Biên Huy lập tức về phía mép đường núi cao chót vót, Liễu Lăng và Nam Cung Bân liền vội vàng kéo Biên Huy lại, "Cha nuôi để bọn con xuống cho, thân thể cha tốt."

      Nam Cung Bân bỏ lại câu xuống, cánh tay Liễu Lăng mạnh mẽ giữ chặt Biên Huy.

      Hai tay An Nhược nắm chặt cành cây, tìm kiếm Lục Mặc Hiên, tin Lục Mặc Hiên chết rồi, ấy vô sỉ như vậy, vẫn chưa sinh con cho , vẫn chưa hưởng thụ cảm giác được cưng chiều thương, làm sao lại có thể chết! cho phép!

      An Nhược sốt sắng tìm kiếm Lục Mặc Hiên, đồng thời, Nam Cung Bân lại lo lắng tìm kiếm An Nhược, vừa vừa tìm hồi, An Nhược phải sức yếu mà ngã ở chỗ nào rồi chứ? ! Thời gian mới qua chút thôi mà thấy người đâu!

      Tiếng cha nuôi lo lắng gào thét truyền đến tai Nam Cung Bân, từ trước đến nay cha nuôi luôn trầm tĩnh, bao giờ sốt sắng đến thế, nghĩ như vậy, Nam Cung Bân lại càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng kia.

      "Lục Mặc Hiên, đừng chơi trò trốn tìm với em, mau ra đây." Vừa xong, An Nhược liền chú ý tới màu sắc của miếng vải cành cây, là màu giống với màu bộ quần áo người Lục Mặc Hiên!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 65: Vợ ơi, tấm vé này đến chậm năm năm

      "Lục Mặc Hiên, có biết An Nhược là ai ! An Hạ Lệ là cha của An Nhược! Phản bội Đảng, phản bội quân đội trốn theo trùm buôn thuốc phiện!" Là tiếng của Trì Lăng Hạo, dù ở khoảng cách khá xa nhưng lời ấy lại nghe rất , trong lòng An Nhược trầm xuống, An Hạ Lệ là tên ba mình. Ba mình phản bội Đảng, phản bội quân đội? Theo trùm buôn thuốc phiện, cho nên mới bị liên lụy, dẫn đến cái chết của ông sao? An Nhược lắc đầu, muốn kêu lên báo cho Lục Mặc Hiên biết ở đây.

      Nhưng câu tiếp theo của Lục Mặc Hiên khiến An Nhược khựng lại, lòng càng thêm khó chịu. ra là như vậy, chẳng trách Lục Mặc Hiên lại nhanh như thế, cố ý tiếp cận, cố tình bảo vệ . Nhà họ Lục thiếu nhà họ An món nợ ân tình, An Hạ Lệ đáng chết, quân đội có lỗi với nhà họ An. như vậy, thương cưng chiều cũng bởi vì phần ân tình đó, bởi vì nhà họ Lục mà ba ba của phải chết oan.

      An Nhược ngẩng đầu để cho nước mắt chảy xuống, níu lấy đoạn dây leo chợt nó bị đứt, cả người lao thẳng xuống dưới. Đúng lúc này, có bàn tay to kéo An Nhược lại, người đến chính là Nam Cung Bân.

      " lên với tôi, đừng để sư phụ lo lắng." Nam Cung Bân xong, ghì chặt cánh tay. Liễu Lăng thả sợi dây thừng từ xuống, cứ như vậy, An Nhược được Nam Cung Bân mang lên.

      Tiếng từ đằng xa kia ngày càng dần, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nên cảm kích hay là khổ sở đây? Nếu có chuyện này bao giờ biết được vì sao Lục Mặc , liệu đời này có phần ân tình sâu nặng đến thế sao? Quan trọng chính là dùng tấm chân tình tiến tới hôn nhân để bồi thường lại có thể khiến cho cam tâm tình nguyện mà sa vào. An Nhược cứ thế nhắm mắt lại, mặc cho Nam Cung Bân lớn tiếng kêu la.

      Cuối cùng, Biên Huy mở miệng sai Nam Cung Bân đưa An Nhược vào trong xe, Nam Cung Bân cung kính dạ, sau đó cẩn thận ôm An Nhược vào trong xe.

      Lúc này, Liễu Lăng nhìn An Nhược bằng con mắt khác, An Nhược Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên chết rồi, sư phụ bắt An Nhược như thế, dù sao sư phụ cũng quá nóng vội rồi.

      Đợi đến lúc Lục Mặc Hiên được Trì Lăng Hạo kéo lên đường thấy bóng dáng của người và xe đâu nữa. Trì Lăng Hạo cầm điện thoại gọi điện, tiếng đồng hồ sau, xe cũng tới. Trong tiếng đồng hồ này, Lục Mặc Hiên vẫn cầm điện thoại của Trì Lăng Hạo gọi điện cho An Nhược. Hết lần này đến lần khác, chỉ có tiếng chuông uyển chuyển du dương truyền đến, cuối cùng, Trì Lăng Hạo chịu nổi nữa, giật lấy chiếc điện thoại mà quăng xuống đất. Do ném mạnh quá, chiếc di động vỡ tan tành.

      "Lục Mặc Hiên, nhìn cho , An Nhược có ở đây, lão đại Thanh Thánh Huy chính là Biên Huy, Biên Huy là ai biết ? Là chiến hữu của An Hạ Lệ, An Nhược nhất định biết được chuyện nhà họ Lục hại chết ba ấy. Dựa theo tính tình của An Nhược ấy bao giờ tha thứ cho đâu. Còn nữa, An Nhược hay chỉ là vì trách nhiệm? Còn nữa tấm hình trong ngăn kéo phòng ở nhà họ Lục, trong hình . . ." Trì Lăng Hạo còn chưa xong bị Lục Mặc Hiên cắt ngang.

      "Tôi rồi, tôi An Nhược, phải trách nhiệm cũng phải vì trả nợ. Tôi thực lòng ấy. Sao Biên Huy lại có thể mang An Nhược nhanh như thế." Lục Mặc Hiên vừa vừa tới trước cửa xe, mở cửa xe, tay kéo tài xế ngồi trong xe xuống sau ngồi vào ghế lái, đợi Trì Lăng Hạo liền đạp chân ga phóng .

      Trì Lăng Hạo tức giận giơ chân, đến thế rồi mà Lục Mặc Hiên vẫn chưa hết hi vọng! Trước khi tới, chuyện điện thoại với ông cụ Lục, ông cụ Lục vừa nghe đến con của An Hạ Lệ, lập tức thở dài sau đó kiên quyết muốn Trì Lăng Hạo tới ngăn cản. Chuyện An Nhược là con của An Hạ Lệ, Trì Lăng Hạo sớm biết được từ chỗ mẹ mình là Nghê Linh.

      Vốn cho rằng Lục Mặc Hiên chỉ là nhất thời nóng vội, qua thời gian quên An Nhược, nhưng Trì Lăng Hạo lại ngờ đến sức chịu đựng của Lục Mặc Hiên mạnh mẽ đến như vậy, mỗi ngày đều tìm, tìm đến độ nhìn như kẻ điên! Hết ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, bất chấp tất cả tìm kiếm … Thấm thoắt năm năm trôi qua.


      Tìm kiếm điên cuồng nhưng Lục Mặc Hiên vẫn có được tin tức gì. Vào buổi tối của năm năm trước, mẹ của An Nhược là Bùi Thư Nghi biến mất thấy, nhà họ Bùi và nhà họ An cũng cắt đứt liên lạc từ đó.

      "Mẹ, đây chính là Vạn Lý Trường Thành? Chú Nam Cung cũng quá khoa trương rồi, phải chỉ là đống đá xếp chồng lên thôi sao." cậu bé trắng nõn non nớt, đôi mắt to tròn níu người phụ nữ bên cạnh , khóe môi bất mãn mà vểnh lênh.

      "An Hiên, mẹ với con như thế nào, lời của chú Nam Cung thể tin, đừng nhìn chú ấy lịch nhã nhặn mà bị lừa. ra lời ông nội Biên của con có thể tiếp thu chút." An Nhược cúi đầu xuống hôn lên má mũm mĩm con trai An Hiên mình cái.

      "Mẹ, ông nội Biên lại dạy con rằng, thể dễ dàng tin lời của mẹ." An Hiên uốn éo trong ngực An Nhược, đầu tựa bả vai An Nhược, khóe môi cong lên.

      "Hiên Hiên, con chờ mẹ ở đây nhé, mẹ mua vé, có vé được vào, được đâu cả, biết chưa?" An Nhược xoa đầu An Hiên, dặn dò cẩn thận, bó tay, con trai mình quá mạnh mẽ, tuổi còn nhưng lại rất hiếu kỳ với những thứ xung quanh, Nam Cung Bân và Liễu Lăng còn cho An Hiên chơi súng nữa kìa!

      An Hiên gật đầu cái, "Mẹ, mẹ , con ngoan ngoãn đợi ở đây."

      Nghe được con trai mình cam đoan như vậy, An Nhược mới rời . Sau khi An Nhược được chút An Hiên bắt đầu hết nhìn Đông lại nhìn Tây, nhìn nhìn lại, chân dám bước bước, đừng thấy mẹ dịu dàng thế, nhưng khi nổi giận rất đáng sợ, haizz, mẹ cũng biết dịu dàng chút nào.

      Lúc An Hiên nhìn tới nhìn lui xung quanh khúc quanh có đàn ông thân người thon dài mặc quân trang cũng nhìn An Hiên. Lục Mặc Hiên nhận được tin thuộc hạ báo cáo có người phụ nữ rất giống An Nhược xuất ở chỗ này vội vã chạy đến.

      Lục Mặc Hiên cầm tấm hình trong tay, đường đến đây từng có ý nghĩ muốn bóp nát tấm hình này, có con ư, lại còn bỏ lại chạy đến Canada! Đứa bé này là của , đây là đứa con của và An Nhược, giờ lại đứng trước mặt mình.

      "Cậu bé, mẹ con đâu?" Lục Mặc Hiên đến bên cạnh An Hiên, khom người xuống, mặt nở nụ cười, dịu dàng hỏi.

      Ai ngờ An Hiên cho Lục Mặc Hiên chút sĩ diện nào, " cho chú biết."

      Lục Mặc Hiên hít sâu hơi, cố nén tức giận, vẻ mặt vẫn tươi cười , "Chú dạy cho con đánh quyền, như thế nào?"

      Khinh thường hừ tiếng, " sớm học rồi." Còn ai dạy bé nữa, chính là chú Liễu Lăng đấy. Đôi mắt to tròn của An Hiên vừa nhìn Lục Mặc Hiên vừa bắt đầu suy nghĩ, ông chú này là ai? So với chú Nam Cung khí, so với chú Liễu Lăng đẹp trai, mà quan trọng nhất chính là mặc quân trang!

      "Chú dạy cho con bắn súng." Dù sao cũng là con trai mình, sở thích hẳn là giống hồi , Lục Mặc Hiên tiếp tục hòa nhã ân cần hỏi.

      Ánh mắt An Hiên sáng lên, sau đó trầm tĩnh lại, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, sau đó giọng , "Con muốn khẩu A86, K47 đó!" " thành vấn đề. Mẹ con ở đâu?" Lúc hỏi đến chữ “ở đâu” Lục Mặc Hiên cảm thấy hô hấp như tắc nghẹn, đây là người phụ nữ mà ngày nhớ đêm mong nhiều năm.

      An Hiên cười hắc hắc, "Mẹ chụp hình cưới với dượng rồi." Người đàn ông này luôn hỏi mẹ ở đâu, sao An Hiên lại có thể chú ý đến chứ? Cho dù súng có tốt đến mấy cũng thể bán mẹ . Súng có rất nhiều nhưng mẹ chỉ có , hơn nữa người đàn ông này ràng chính là muốn nó đổi mẹ lấy súng.

      Trong tình cảnh này, toàn thân Lục Mặc Hiên bốc hỏa rồi, lồng ngực phập phồng lên xuống mạnh mẽ, tiến đến gần, tay xách đứa lên quát nó, chú là ba của con, lấy đâu ra dượng!

      "Hiên Hiên, mẹ được chuyện với người lạ? Mau đến đây cho mẹ, bây giờ có rất nhiều kẻ giả dạng quân nhân ra ngoài dụ dỗ trẻ con." An Nhược mua vé xong, quay đầu nhìn lại thấy con trai mình chuyện với người đàn ông cao lớn.

      Trước khi An Nhược đến Bắc Kinh cũng nghĩ đến việc có thể gặp phải Lục Mặc Hiên, nhưng Nam Cung Bân với là lúc này Lục Mặc Hiên ở Quân khu Nghiễm Châu. Nam Bắc sao Lục Mặc Hiên lại có thể chạy tới Bắc Kinh trong khoảng thời gian ngắn được. Cho nên, lúc An Nhược nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó, hoàn toàn nghĩ đến người kia là Lục Mặc Hiên.

      Cho đến khi Lục Mặc Hiên xoay người, bước chân An Nhược chợt cứng đờ, sững người, tấm vé trong tay cứ như vậy nhàng rơi xuống. An Hiên quan sát sắc mặt An Nhược tốt, tay bé liền đẩy Lục Mặc Hiên ra, ông chú này là người xấu, sắc mặt mẹ cũng tốt rồi!

      Lồng ngực Lục Mặc Hiên ngừng phập phồng lên xuống, chân bước từng bước nặng nề, tiến về phía An Nhược, nhưng lập tức đưa tay ôm , mà khom lưng nhặt hai tấm vé vào cửa lên.

      "Vợ ơi, nhà ba người chơi Trường Thành, còn thiếu tấm vé, tấm vé này đến chậm năm năm." Lục Mặc Hiên cầm hai tấm vé trong tay, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười. Trai tuấn, xinh đẹp và đứa dễ thương hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn.

      "Mẹ, chú đó là ai? Tại sao chú ấy lại gọi mẹ là vợ? Vợ là gì, có ăn được ?" An Hiên kéo tay An Nhược. Vợ là gì, đương nhiên An Hiên biết là gì rồi nhưng khí lúc này nặng nề quá, An Hiên chỉ có thể câu ngây thơ để giảm bớt tình thế căng thẳng này.

      "Thưa , nhận lầm người. An Hiên, chúng ta thôi." An Nhược khom lưng bế An Hiên lên, xoay người bước ra ngoài, xe đậu ở bãi đậu xe, lúc này muốn gặp Lục Mặc Hiên.

      " nhận ra sao? biết vậy sao em lại vội vã rời ? Tại sao đặt tên con là An Hiên? An Nhược, Lục Mặc Hiên, An Hiên, con của chúng ta, vợ ơi, tìm em đúng năm năm, tại sao em lời nào, nghe giải thích bỏ ?" Lục Mặc Hiên níu An Nhược lại, tay phải mạnh mẽ tách tay An Nhược ra, đoạt lấy con mình.

      Lúc này có đôi mắt to tròn chăm chú nhìn . Ông chú xấu xa này xuống tay với mẹ!

      Ngay khi đó, nhân viên bảo vệ chạy tới, Lục Mặc Hiên đặt An Hiên vào tay nhân viên bảo vệ và nháy mắt ra hiệu với người này.

      " muốn mang con đâu?" An Nhược đưa tay định đoạt An Hiên lại.

      An Hiên hơi lo lắng, nhưng bé biết bây giờ phải là lúc hoảng loạn, dù sao ông chú xấu xa trước mặt này có lẽ đúng là cha của bé.

      "Cho đến khi em thừa nhận là chồng em, mới có thể dẫn em gặp con. Vợ ơi, rất em, phải vì để trả món nợ kia. Ba em phản bội lại Đảng, mấy năm nay thu thập chứng cứ, rốt cuộc cũng hoàn tất bằng chứng rồi, rất nhanh thôi, ba em có thể sửa lại án xử sai." Lục Mặc Hiên xong, đột nhiên đưa tay ôm An Nhược, sức lực rất lớn dường như muốn khảm An Nhược vào xương tủy.

      "Sửa lại bản án xử sai cho ba em? Lục Mặc Hiên, . . ." Lời chưa xong bị Lục Mặc Hiên nuốt vào.

      Nhà họ An khi sửa lại án xử sai, tất nhiên nhà họ Lục bị dính líu vào, Lục Mặc Hiên sắp lên chức Thượng tướng, nếu như lúc này nhà họ Lục gặp chuyện may, đừng Thượng tướng, ngay cả Thiếu úy cũng được nữa.

      Chương 66: “Áp” và “bị áp”: Đại kết cục

      Lục Mặc Hiên làm việc luôn nhanh như chớp, suốt năm năm tìm kiếm vợ, rốt cuộc cũng tìm được. Lục Mặc Hiên lập tức đoạt lấy đứa giao cho thuộc hạ mang tới nhà họ Lục, sau đó bất chấp tất cả khiêng An Nhược lên, đến bãi đậu xe, sau đó nhét vào trong xe.

      Năm năm trước, tiếng nào, ngay cả lời giải thích cũng , cứ như vậy bỏ , trong lòng Lục Mặc Hiên oán hận và ủy khuất xen lẫn lửa giận dồn dập ập tới.

      Mở cửa xe, tức tốc ngồi vào ghế lái, chạy thẳng đến biệt thư riêng của ở Tỉnh bộ. An Nhược lấy di động ra định gọi cho Nam Cung Bân, nhưng màn hình di động mới vừa sáng lên bị Lục Mặc Hiên với tay lấy mất, “bịch” tiếng, di động bị ném ghế sau.

      "Biên Huy biết tìm được em. An Nhược, mấy năm gần đây Biên Huy phải là muốn sửa lại án xử sai cho nhà họ An sao? Những chứng cứ thu thập được giao cho Biên Huy, là thứ mình muốn nên ông ta đến lấy rồi. Còn bây giờ, em là của , cả đời này những gì thuộc về em đều là của ." Ánh mắt Lục Mặc Hiên bình tĩnh nhìn về phía trước, đạp mạnh chân ga. Tốc độ lập tức vọt lên mấy chục, An Nhược vịn tay vào cửa xe, " chạy chậm chút."

      " muốn chạy nhanh! Lúc trước, em vô thanh vô tức rời , có nghĩ đến cảm giác của ? rất em, phải đồng tình cũng phải vì thương cảm, lại càng phải vì trả nợ tình nghĩa. Lục Mặc Hiên bao giờ đồng cảm đến mức độ vì đền bù lỗi lầm năm đó nhà họ Lục phạm phải mà áp đặt vào chuyện hôn nhân, tình của mình. An Nhược, ngày thường em rất thông minh, tại sao đến lúc mấu chốt thông minh của em đâu rồi?" Lúc Lục Mặc Hiên , quay đầu sang nhìn , tốc độ cũng cực nhanh.

      Lúc ấy rời khỏi Lục Mặc Hiên, quả An Nhược rất tức giận, tức giận vì Lục Mặc Hiên tiếp cận là vì món nợ kia, huống chi, nhà họ Lục cũng khỏi liên quan đến cái chết của ba. Ngay lúc đó, có cách nào để tiếp nhận con trai của kẻ thù, cho dù đứa con với .

      Lúc mang thai An Hiên, An Nhược rất thất vọng và rối rắm, nghi ngờ gì nữa, Lục Mặc Hiên mất rồi, trước đây cũng vậy bây giờ và tương lai cũng thế. Giữa và Lục Mặc Hiên có tấm ngăn cách, đó chính là cái chết của ba . sinh ra được hưởng tình thương của cha, lại phải trải qua cuộc sống khốn khổ với mẹ, hình ảnh thời thơ ấu vẫn thoáng lên trong đầu .

      Lục Mặc Hiên biết An Nhược suy tư nên cắt ngang , tốc độ lái xe cũng chậm dần. Dọc theo đường , trong lòng Lục Mặc Hiên rối bời, cảm xúc hỗn độn biến hóa từ tức giận, ủy khuất đến vui mừng rồi lại lo sợ.

      Cho đến khi lái vào biệt thự, ôm An Nhược vào trong ngực, chân bước nhanh về phía phòng ngủ ở lầu hai trong lòng Lục Mặc Hiên mới ổn định lại chút.

      Trong phòng, vách tường đều là ảnh của An Nhược, ảnh Lục Mặc Hiên mặc quần áo, ảnh ăn cơm, xem ti vi ăn khoai tây chiên, và còn có những bức ảnh hai mắt trợn trắng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

      Thân thể chấn động nhìn người đàn ông nôn nóng sốt ruột đặt dưới thân, cảm nhận được điên cuồng của .

      Những nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt xen lẫn nhớ nhung da diết cuốn lấy An Nhược, trái tim dập dềnh, lúc lên lúc xuống theo động tác của Lục Mặc Hiên rồi dần dần chìm đắm. Đôi tay ôm lấy Lục Mặc Hiên, khóe mắt ướt át. Nỗi nhớ nhung của , tình của , đều cảm nhận được rất .

      "An Nhược, vợ ơi, rất nhớ em." Nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống, đồng thời thầm bên tai An Nhược những lời vô cùng thân mật, xem như bảo bối mà nâng niu, Lục Mặc Hiên điên cuồng ở người An Nhược đòi lấy, mỗi lần đều gọi tên An Nhược.

      Đau cũng là loại hạnh phúc khắc họa cảm xúc của An Nhược giờ phút này.

      Biên Huy quả hề liên lạc với An Nhược, cho dù An Nhược gọi điện thoại cho Biên Huy, ông ta cũng bắt máy. Nhưng lại nhận được điện thoại của Liễu Lăng, trong điện thoại Liễu Lăng chúc An Nhược có cuộc sống hôn nhân vui vẻ, còn Lục Mặc Hiên người bố tốt.

      Đối với Biên Huy, An Nhược vẫn có chút mơ hồ. Lúc đầu, ông ta tự tay dạy thuật bắn súng, sư phụ đối với như người cha nhưng tính tình ngày càng thay đổi. Đối với nhà họ Lục, Biên Huy rơi vào trạng thái điên cuồng, bất chấp tất cả phải đánh đổ bằng được nhà họ Lục, có lẽ phải chỉ vì ba .

      Mười ngày sau, giấy gọi của tòa án được gửi đến nhà họ Lục, nhà họ Lục cực kỳ bình tĩnh. Lục Gia Dịch và Lục Thần Hạo tham dự phiên tòa, lúc trước An Hạ Lệ vô cớ bị gán tội danh phản bội Đảng. Tin tức này nhanh chóng lên đầu trang ở các tờ báo quân chính trị, tình hình biến hóa nhanh chóng, cuối cùng ngay cả Sở Vạn Hùng rút lui khỏi chính trị cũng bị dính vào.

      Tất cả quan chức nhà nước gồm pháp luật và quân đội dính líu vào đều bị thẩm tra, biên bản năm đó được lật lại, mẹ của An Nhược là Bùi Thư Nghi cũng bị tòa án triệu tập đến lấy lời khai. ngày hoảng loạn bất an, ở ngoại ô Tỉnh bộ, Lục Mặc Hiên luôn ở bên cạnh An Nhược, hai người sống trong biệt thự. Mấy lần An Nhược đòi gặp An Hiên đều bị Lục Mặc Hiên cản lại, để cho An Nhược gặp con trai, muốn chia sẻ tình của An Nhược với cả con trai.

      Người đàn ông này, vì An Nhược gần như độc chiếm hoàn toàn, chừa thủ đoạn nào, ngay cả con trai ruột cũng phòng ngừa. Trì Lăng Hạo thổn thức thôi, quyết định đời này khóa tim mình lại, trăm ngàn lần thể phụ nữ. khi phải chịu khổ.

      Đối với phán quyết cuối cùng, Biên Huy rất khiếp sợ. ra tên đầu sỏ thực gây nên án oan năm ấy là Sở Vạn Hùng, Lục Gia Dịch và Lục Thần Hạo lại ngăn cản, mắt nhắm mắt mở, cùng lắm cũng chỉ là đồng lõa mà thôi.

      Phán quyết của Tòa án khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt. Từng cho rằng nhà họ Lục suy sụp, ngời tới, sụp đổ lại chính là nhà họ Sở. Sở Cẩn ương ngạnh ngày nào giờ là Trung tá ở Tỉnh bộ, cuối năm nay lên Thượng tá. Vụ tai nạn nghiêm trọng để lại vết sẹo dài mặt Sở Cẩn, buôn bán cũng càng làm càng lớn, thị trường trong nước phong phú, hơn nữa ngừng phát triển ra nước ngoài.

      Vụ tai tiếng của nhà họ Sở vừa lan truyền ra, Sở Cẩn lập tức từ Trung tá bị giáng xuống làm lính quèn, vài đơn hàng của tập đoàn Quốc Lập tạm thời bị trả lại, những thương nhân nước ngoài cho dù có trả khoản tiền trăm ngàn cũng muốn hợp tác với tập đoàn Quốc Lập. Hồng Thiên nhân cơ hội này ra tay, liên kết với những thương nhân nước ngoài tạo áp lực, đạt đến thỏa thuận lần thu mua nửa tập đoàn Quốc Lập.

      Tin tức nhà họ Sở phá sản ba ngày liên tiếp đều đứng đầu trang các tạp chí lá cải, nhà họ Sở rối tung rối mù, còn nhà họ Lục lại vô cùng náo nhiệt. Giờ phút này, đứa chắt đích tôn ngàn vàng là An Hiên ngồi đùi ông cụ Lục, ông cụ Lục rất thích An Hiên, hôn hết má trái rồi lại đến má phải của bé, có thể thương vô cùng.

      Mà An Hiên cũng cho Lục Gia Dịch sĩ diện, "Ông cố ơi, ông hôn đến mức mặt con đau quá! Mẹ rồi, thể để cho người ta tùy tiện hôn, con muốn xuống." An Hiên xong cơ thể bé liều mạng giãy giụa, đôi tay cọ cọ, nóng lòng muốn thoát khỏi lồng ngực Lục Gia Dịch.

      " hươu vượn! Con là chắt đích tôn của ông cố, ông cố muốn hôn con hôn. Lời của mẹ con là chỉ những người xa lạ, ông cố đây cũng phải là người lạ." Lục Gia Dịch lập tức ôm An Hiên đứng dậy, khóe miệng cong lên, cuối cùng ông cũng có chắt trai rồi.

      Trong phòng vệ sinh lầu , Vạn Mẫn Mẫn ảo não nhìn que thử tay, bà hơn bốn mươi rồi, sao lại mang thai nữa! tháng trước, Lục Thần Hạo hùng dũng quá độ, làm đến nửa đêm. Vì nghĩ rằng ở tuổi này rồi cũng thể mang thai, nên sau đó làm các biện pháp ngừa. Lần này tốt rồi, ra xấu hổ chết được, bà cũng là bà nội của người ta rồi.

      Trong khi Vạn Mẫn Mẫn còn rầu rĩ vì chuyện mang thai, Lục Mặc Hiên lại nghĩ đến việc làm cho An Nhược có thai lần nữa. Mặt dày mày dạn vin cớ để có đứa bé.


      Lục Mặc Hiên xé quần áo An Nhược mặc ra, khuỷu tay vòng qua người An Nhược, dùng sức lật người áp chế lại. Ai ngờ, vợ này biết từ đâu móc ra khẩu súng gí lên trán , Lục Mặc Hiên nhìn kỹ lại thấy đó chính là khẩu Hoa Hồng đưa cho An Nhược lúc trước.

      "Ngày hôm qua và em điên loan đảo phượng lâu như vậy, buổi sáng lại còn làm lần nữa. Chỗ đó của em vẫn còn đau, đừng giở trò nữa. Em muốn gặp Hiên Hiên." Sau khi xong, khẩu súng trong tay An Nhược xoay vòng, chuôi súng liền gõ cái lên trán Lục Mặc Hiên, sau đó, nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt.

      Lục Mặc Hiên nằm giường lớn thở dài, người mất nay có lại, muốn tiếp tục làm lần nữa. Có lẽ do đòi hỏi quá độ rồi, hôm nay bỏ qua vậy, ngày mai lại ra trận, dứt khoát hai ngày lần.

      Sau khi Lục Mặc Hiên hạ quyết tâm, trong lòng liền cảm thấy thư thái, tiếp đó ngồi dậy, lưu loát mặc quần áo.

      "Người xấu, chú đưa mẹ tôi đâu rồi!" An Nhược vừa xuống cầu thang An Hiên bất ngờ lao tới, An Nhược cúi người xuống hôn lên mặt An Hiên cái.

      An Hiên nhìn qua cổ áo An Nhược thấy được dấu đỏ xương quai xanh, đúng lúc Lục Mặc Hiên từ cầu thang xuống.

      Trong nháy mắt, An Hiên hiểu toàn bộ, “người xấu” đánh mẹ của bé, mà còn là đánh cả đêm! Chả trách, ngày hôm qua, lúc bé rời giường tiểu nghe được giọng nức nở của mẹ. Phòng của An Hiên cũng có nhà vệ sinh bên trong, nhưng ở Canada, phòng của bé có phòng vệ sinh, cho nên, dù đến nhà họ Lục nhưng An Hiên vẫn có thói quen ra khỏi phòng, đến phòng vệ sinh chung ở mỗi tầng lầu tiểu.

      Lục Mặc Hiên nhíu mày liếc nhìn xương quai xanh của An Nhược, An Nhược lập tức ngồi dậy. Ánh mắt con trai quá sắc bén, chắc bị nhìn thấy rồi! Hi vọng con trai ra lời gì đó khác thường.

      Trong lòng cầu nguyện, An Hiên là ai chứ, Nam Cung Bân và Liễu Lăng luôn biết cậu bé này là “tiểu ma vương”.

      "Mẹ, ngày hôm qua mẹ bị người xấu đánh có phải ? Mẹ xem, cổ của mẹ đỏ cả rồi, nhất định rất đau phải ? Người xấu có phải đánh mẹ cả đêm hay ? Hu hu, con còn nỡ nhưng sao mẹ lại bị người xấu đánh!" biết vì sao An Hiên khóc ngay được, hơn nữa càng khóc càng hăng hái.

      Lục Gia Dịch đứng bên cạnh thấy chắt trai quý của mình nước mắt lưng tròng, mặt đen lại, mắng Lục Mặc Hiên, "Hai người chú ý chút, đừng để cho chắt trai của ta nghe được."

      Ý tứ trong lời quá ràng làm An Nhược lập tức đỏ mặt.

      "Người xấu! Ông cố nội, ông đánh chú ấy cho con." An Hiên chạy đến bên cạnh Lục Gia Dịch, ôm lấy chân Lục Gia Dịch vừa khóc vừa .

      Đây chính là lần đầu tiên An Hiên gọi ông là ông cố nội! mặt Lục Gia Dịch tràn đầy vui mừng, cầm gậy lên đánh Lục Mặc Hiên. An Hiên được như ý liền làm mặt quỷ với Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên chợt nhíu mày, lập tức ôm lấy An Nhược. An Nhược quay đầu lại, vui , "Đừng khiêu khích con, nếu thằng bé lại ra lời kinh người nữa đó."

      "Đứa này vốn là . Ngày hôm qua, em bị “đánh”, em bị “đánh” mà còn rất hưởng thụ." Lục Mặc Hiên lại gần lỗ tai An Nhược giọng mà ra.

      Chữ “đánh” này, quả nhiên là . . .

      Đúng lúc này, Lục Thần Hạo từ Quân doanh huấn luyện trở về, cũng nhìn ông cụ Lục, con trai, con dâu và cháu trai cái mà vội vàng chạy đến cửa phòng vệ sinh, lớn tiếng gào lên câu, "Mẫn Mẫn, bà có thai sao? hay giả?"

      câu này làm cho mọi người có mặt ở đó nhất loạt sửng sốt.

      Vạn Mẫn Mẫn từ phòng vệ sinh ra, mặt đỏ ửng, có vẻ gì uy nghiêm của bà nội!

      Lục Gia Dịch nhìn mọi người trong phòng khách, lập tức cười lên, "Cuộc sống này mỹ mãn, có chắt trai, giờ lại có thêm cháu nội. Ha ha, chẳng qua ta hy vọng là cháu ."

      Tiếng cười từ nhà họ Lục vang ra, đông đảo binh lính người đeo súng dài, mặc quân trang tất cả đều nghe được lời ông cụ Lục , ngay lập tức cảm thấy nghi ngờ. Cháu trai? Thủ trưởng phu nhân có?

      Hạnh phúc lan ra khắp nhà họ Lục, Lục Mặc Hiên ôm An Nhược càng chặt, An Hiên bĩu môi, lập tức dùng sức chui vào giữa Lục Mặc Hiên và An Nhược, đầu lộ ra bộ dáng đứa tinh nghịch.

      Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, cả nhà quây quần bên nhau.

      Cuộc sống tốt đẹp còn tiếp tục, hạnh phúc vẫn kề bên người, Lục Mặc Hiên và An Nhược tiếp tục nhưng tháng ngày áp và bị áp.


      ----Hoàn----
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      @Nguyễn Vy Cvp Chào bạn ! Mình chỉnh sửa lại hết toàn bộ những chương bị lỗi, nếu còn sơ sót gì cảm phiền bạn rp để mình sửa nhé !
      Cảm ơn bạn !

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Nàng ơi, mình chỉ đọc từ chương 22 đổ thôi còn phía trước mình nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :