1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba nghìn sủng ái tại một thân - Tịnh Nguyệt Tư Hoa (68C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Ta cái này là ngu k trách ai đc, đề phòng tiểu nhân làm, tin tưởng đủ. Hi vọng k ngược quá lâu

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      đến đoano kịch tính dừng.huhu

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra sáng nay, lại cảm thấy huyệt thái dương co quắp trận ———- theo Giang Ánh Nguyệt xuất cung lấy lại di vật mẫu hậu, lại trở về nhà cũ của mẫu hậu nhìn chút, lấy ra rượu lâu năm năm đó mẫu hậu tự tay trát bùn cất vào hầm, xưa nay tửu lượng tốt, nhưng chẳng biết tại sao, uống vài hớp, liền có chút say, lập tức tùy Tiểu Thuận Tử đỡ lên xe ngựa.

      Chuyện sau đó, lại nhớ !

      tình có chút thích hợp, nhướng mày, lạnh lùng tức giận, hai mắt càng phát ra tối tăm, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng hướng Giang Ánh Nguyệt, muốn mở miệng chất vấn, nhưng A Thú lại xông vào: "Hoàng thượng, Hoàng quý phi sợ là xong, ngài xem chút !"

      Quân Thiếu Tần nghe vậy, làm sao còn lo lắng chuyện khác nữa, chỉ khoác xiêm y, liền xông ra ngoài, mới đến cửa tẩm điện, liền nghe được tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Vân Tĩnh Hảo, gấp đến độ cặp mắt đỏ lên, đau lòng muốn nứt ra, nắm chặt nắm tay, đá cửa mà vào!

      Phùng Lương cùng nhóm y nữ cả kinh, đồng loạt quỳ xuống đất ngăn trở, Tiểu Thuận Tử hoảng hốt, gấp đến độ ôm chặt lấy chân , trong miệng chuyện lành kiêng kị, bỗng giận dữ, cước bay lên, đá ngay ngực Tiểu Thuận Tử, chỉ nghe "Bốp" tiếng, đầu Tiểu Thuận Tử lập tức đụng phải cây cột bên cạnh, máu bắn tung tóe đầy đất!

      Thấy cảnh này, lập tức có người nào dám ngỗ nghịch ngăn trở!

      vòng qua bình phong, bước nhanh tới trước giường, lúc này Vân Tĩnh Hảo bởi vì đau đớn co rúc giường, cả người yếu ớt, còn nửa phần hơi sức, tóc dài ướt đẫm tán loạn rối rắm, đệm giường bị máu nặng nề thấm ướt, vũng chói mắt.

      Nàng chảy nhiều máu như vậy, tựa hồ đem máu trong cơ thể chảy ra hết, gọi tên nàng, đỡ nàng vào trong lòng, dính sát gương mặt nàng, trong mắt mơ hồ đỏ ngầu, hận thể lấy thân mình thay thế.

      Vân Tĩnh Hảo mở hé mắt, trong mắt chứa lệ, tựa hồ ngay cả cũng gần như còn hơi sức, thấy , đôi môi đóng mở, như là gì đó, nghe , liền tới gần bên môi nàng, tập trung lắng nghe, nhưng là ba chữ yếu ớt thành tiếng, vụn như nỉ non: "Ta hận chàng. . . . . ."

      Ta hận chàng.

      Lời này giống như thanh đao nhọn, đao xuyên tim, sâu chạm vào trong trái tim, thế nhưng vẫn dịu dàng ôm nàng: "Nàng cứ hận là được, ta cho nàng hận, ta chỉ muốn nàng khỏe lại, chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, ta chỉ cầu xin đời này, đời sau ta miễn cưỡng nàng, nhưng đời này nàng cần vọng tưởng có thể ly khai. . . . . ."

      Vân Tĩnh Hảo nhìn lại , chữ cũng , biểu tình gì cũng có, người như băng hàn, cả người như bị vô biên hắc ám nuốt sống, mặt trắng bệch nhìn thấy mà ghê, Quân Thiếu Tần phát giác thích hợp, nâng đầu nàng lên nhìn, lại thấy nàng chút cũng có sinh khí, mà ngay cả hô hấp đều có, lập tức tâm lạnh phân nửa, vội gọi Phùng Lương tới, lại sai người truyền những thái y khác của Thái Y Viện tới!

      Trong lúc nhất thời, ngọn đèn dầu chiếu lên bóng người mờ mịt trong tẩm điện, các thái y thay nhau tiến lên giữ mạch đến gần nửa canh giờ, luôn luôn nhăn mày than thở.

      Quân Thiếu Tần nghiến răng kèn kẹt, cả khuôn mặt cơ hồ đều biến dạng, mạnh mẽ nắm cổ áo Phùng Lương, cả giận : "Ngươi với trẫm cái gì? Ngươi uống thuốc xong, nàng có việc gì! Bây giờ nếu như trị hết bệnh cho nàng, trẫm muốn tất cả các ngươi đền mạng!"

      Vẻ mặt Phùng Lương đầy kinh hoàng, toàn thân run rẩy, mồ hôi chóp mũi lớn chừng hạt đậu, cơ hồ muốn khóc lên: "Hoàng thượng, hôm nay ngài coi như giết vi thần, vi thần cũng là bất lực, mặc dù nương nương được giải độc, nhưng rong huyết sau khi đẻ non, thương tổn bên trong, tánh mạng bị đe dọa, giờ được chúng thần toàn lực chữa trị, may mắn cầm được máu, nhưng cuối cùng chỉ là tạm thời, còn cần thuốc để bồi bổ bên trong, nhưng biết làm sao nương nương bị kích động mạnh, buồn giận công tâm, hoàn toàn có ý chí cầu sinh, căn bản uống thuốc vào, giờ sợ là thần tiên cũng cứu sống nổi. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần nhắm mắt lại, tâm giống như bị lăng trì tàn khốc, liên tiếp bị khoét ra thành nghìn mảnh, máu tươi đầm đìa, đau tận xương cốt. đoạt lấy chén thuốc trong tay y nữ, miệng chứa dược, nâng Vân Tĩnh Hảo lên, đặt lên môi lạnh lẽo của nàng, cứng rắn đổ thuốc vào trong miệng nàng, đan mười ngón tay cùng với nàng, dường như muốn dựa vào đó cho nàng chút sức mạnh .

      Cuối cùng Vân Tĩnh Hảo uống vào hai ba cái, nhưng đảo mắt lại "Oẹ" tiếng tất cả phun ra, lúc sau ngậm miệng lại, cũng lời, lại chỉ có chút hơi thở!

      Quân Thiếu Tần gấp đến độ đần độn quên hết mọi thứ, khống chế nổi tâm tình chính mình, chợt nổi giận, mạnh mẽ chộp lấy hai vai nàng: "Ta cho phép nàng chết, ta muốn nàng tỉnh lại! Vân Tĩnh Hảo, nàng tỉnh lại, ta muốn nàng tỉnh lại ———– tỉnh lại!"

      Ngoài điện tiếng sấm vang rền, tiếng mưa rơi ồn ào cùng tiếng gầm thét tê tâm liệt phế của , truyền khắp lục cung.

      "Nàng chết rồi hả ?"

      Trong Chiêu Dương điện, Tiêu Dung Thiển nghe cung nhân bẩm báo, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, trong lòng oán độc trong phút giây này bộc phát ra, điên cuồng cười lớn, giống như bị điên!

      Tiếng cười kia khiến cho cung nhân xung quanh trận khiếp sợ, sợ tới mức nhao nhao lui đến trong góc khuất, lúc này, đột nhiên lại có giọng ác độc phá mà đến!

      "Đừng vui mừng quá sớm, giờ nàng còn chưa chết, đời đời Kiếm Tông có mật pháp tương truyền, chỉ cần phải kịch độc quấn thân, chỉ cần còn hơi thở cuối cùng, liền có thể thi cứu, năm đó nàng bảy tuổi, sư phụ cứu nàng lần, giờ người có thể cứu nàng, chỉ sợ đến Càn Nguyên điện!"

      "Là người nào?"

      Cả đám cung nhân sợ hãi còn chưa kêu ra tiếng, bị ám khí bắn trúng, hôn mê bất tỉnh!

      Ngay sau đó cửa điện mở rộng ra, người vào thân cẩm phục màu đen, dáng người cao ngất như trúc, mặt mày tuấn tú như ngọc, sắc mặt lại tái nhợt tựa như quỷ ———– giống như lệ quỷ tới từ địa ngục!

      "Ngươi là tay phụ thân đề bạt phó soái cấm vệ quân Thẩm Thanh Nham?" Tiêu Dung Thiển chớp mắt, phát giác người trước mặt có chút quen thuộc, lập tức liền nhận ra được, chỉ hỏi : "Ngươi tới Chiêu Dương điện làm cái gì?"

      Khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Thanh Nham khẽ co rúm, trong mắt ánh lên tia sáng ác độc: "Ta tới, là vì chỉ cho ngươi con đường sáng!"

      Trong nháy mắt này, giọng Thẩm Thanh Nham, mênh mông trong điện các, có vẻ vô cùng ràng. D^d@l&q*d

      "Ngươi cũng biết, ngươi hận Hoàng quý phi đến cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc nàng là dạng người gì?"

      đợi Tiêu Dung Thiển trả lời, liền bi phẫn mà gay gắt thẳng ra đáp án: "Ngươi cũng biết, nàng chính là sủng tướng nay của hoàng thượng, người suốt ngày mang mặt nạ muốn để lộ chân diện mục (bộ mặt ) Gia Cát Thanh Phượng!"

      Tiêu Dung Thiển bị câu long trời lở đất này, chấn động đến ngây dại, quả dám tin vào lỗ tai chính mình!

      "Ngươi phải muốn nàng chết sao? Rất đơn giản, đợi ngày đài bái tướng xây xong, ngay trước mặt văn võ bá quan, ngươi lấy thân phận hoàng hậu, bóc trần thân phận nàng, bức hoàng thượng lấy tội khi quân, quang minh chính đại xử quyết nàng, như vậy, chẳng phải rất thống khoái hay sao?"

      Tiêu Dung Thiển ngây ngốc lắng nghe, miễn cưỡng kéo về chút thần trí, nhưng chỉ lắc đầu: " giờ hoàng thượng lòng trầm mê người nàng, mực sủng hạnh nàng, như thế nào chịu giết nàng?"

      Thẩm Thanh Nham đến gần bên người nàng, dung nhan dưới đèn có vẻ trầm vặn vẹo, giọng thấp đến thể nghe thấy : "Ngươi tìm người truyền việc này ra ngoài, khiến người trong thiên hạ cũng biết nàng nữ giả nam trang, thân phạm khi quân, nếu hoàng thượng dám che chở nàng, chính là để ý đến quốc pháp gia quy, liền cách nào giao phó với người trong thiên hạ. Nam nhân đều là ích kỷ, hoàng thượng cũng ngoại lệ, cho dù nữ nhân nữa, cũng vì nữ nhân kia, mà phá hủy cả đời minh của chính mình, mất lòng người trong thiên hạ. . . . . ."

      sai, nam nhân đều là ích kỷ!

      Đôi môi Tiêu Dung Thiển xám trắng, ánh mắt trống rỗng, lại bởi vì câu này mà trong nháy mắt lóe sáng lên ———- nam nhân đều là ích kỷ, nhất là nam nhân có dã tâm như Quân Thiếu Tần vậy!

      Mà Càn Nguyên điện bên kia, trong lúc cả đám thái y cũng bó tay hết cách, bóng hình xinh đẹp màu trắng bạc, xuất trong tẩm điện.

      "Phiêu Kỵ tướng quân?" Quân Thiếu Tần ngưng mắt nhìn Chu Nhan đóng giả Gia Cát Thanh Phượng, sắc mặt xám xịt: "Trẫm vẫn chưa triệu kiến ngươi...ngươi tới làm cái gì?"

      "Vi thần là tới đưa thuốc cho Hoàng quý phi." Chu Nhan chậm rãi tới trước giường, đút viên thuốc vào trong miệng Vân Tĩnh Hảo, giọng : "Đây vốn là mật dược (thuốc bí mật) của bổn tông, vào miệng là tan, có thể tạm thời bảo vệ mạng sống nàng. . . . . ."

      Mà tại khắc này, Vân Tĩnh Hảo giường, rên rỉ tiếng, mở mắt.

      Quân Thiếu Tần kích động tiến lên, ôm nàng vào lòng, nắm chặt tay nàng, luôn miệng gấp kêu thái y. <Lạc_Thần>

      Phùng Lương cuống quít đến gần, trầm ngâm bắt mạch, hồi lâu mới thở ra hơi dài: "Hoàng thượng yên tâm, mạch tượng nương nương ổn định, lúc này có chuyện gì nữa."

      Y nữ bên cạnh lập tức lại bưng thuốc tới, Cẩm Nhi tiến lên muốn hầu hạ Vân Tĩnh Hảo dùng thuốc, lại nghe Quân Thiếu Tần : "Đem thuốc cho trẫm."

      đỡ lấy vai nàng, để cho nàng dựa vào trước ngực , ánh mắt ôn hòa chuyên chú, cầm chén thuốc đưa tới bên môi nàng, vừa đút nàng uống, vừa vỗ phía sau lưng nàng, tay vỗ xuống vô cùng vô cùng ôn nhu.

      Vân Tĩnh Hảo dựa vào người , nhúc nhích, cũng còn hơi sức giãy giụa, bất tri bất giác nuốt thuốc xuống, lại ngủ.

      Đợi sau khi thái y Phùng Lương lui ra, Cẩm Nhi mới bưng nước nóng vào, thay Vân Tĩnh Hảo lau thân thể, đổi xiêm y sạch .

      Quân Thiếu Tần ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Vân Tĩnh Hảo, khỏi vươn ngón tay ra để dưới mũi nàng, cảm thấy hơi thở nàng tiếp xúc với lông tơ ngón tay, cả người mới buông lỏng, trong đầu chỉ nghĩ. . . . . . Cũng may, cuối cùng ông trời trả nàng lại cho rồi!

      Trong tẩm điện trống vắng, đèn cung đình buông xuống, ngồi dựa đầu giường, ôm chặt nàng trong ngực, chỉ sợ vừa buông tay mất , ấm áp người làm thân thể lạnh lẽo của nàng dần dần ấm trở lại, trời có chút sáng lên nàng bỗng nhúc nhích.

      Thấy nàng rốt cuộc tỉnh, Quân Thiếu Tần mừng rỡ như điên.

      Vân Tĩnh Hảo ho hai tiếng, cả khuôn mặt gầy đến nhọn hoắt, giống như quả hạnh nho , vội vàng bưng nước đút nàng uống xong, trong hốc mắt của nàng đều là nước mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, giọng nho , đến nỗi gần như có nửa phần hơi sức: "Ta , , chàng bảo Cẩm Nhi thu thập chút, thiếp muốn trở về Cầm Sắt điện. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần lời nào, chỉ ôm nàng, qua hồi lâu, nàng lại : "Để cho thiếp trở về thôi, thiếp có thể làm cho chàng vui vẻ, những người khác cũng có thể làm được, chàng đừng buộc thiếp tiếp tục lưu lại đây, đừng để cho thiếp thấy những thứ muốn nhìn nữa. . . . . ."

      "Đừng nũa." Quân Thiếu Tần cắt đứt lời của nàng, giọng trầm khàn như mài qua cát đá: "Ta biết nàng nghĩ rời ta mà , vẫn luôn nghĩ như vậy, giờ nàng hận ta, liền nghĩ như vậy, nếu ta để nàng ra khỏi Càn Nguyên điện này, nàng liền tự có biện pháp để cho ta vĩnh viễn cũng tìm được nàng. . . . . ." nâng mặt nàng lên, chạm da nàng, hồi lâu, thở hơi dài, lại : "Tối hôm qua ta say, cũng biết xảy ra chuyện gì, ta xin lỗi nàng, về sau tuyệt như vậy."

      Vân Tĩnh Hảo cũng đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng tiếng, vùi mặt vai nàng, trong giọng lại mang theo chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: "Tin ta lần nữa thôi, ta xin nàng."

      Tác giả có lời muốn : Lúc này nhất định là Vân Tĩnh Hảo biết Phùng Lương bán đứng nàng, thuốc giải là Phùng Lương phối, bên trong có vị dược mạnh bất lợi đối với thai nhi, Phùng Lương thể nào biết, Phùng Lương là người tri đạo (lương tri đạo đức) mà còn gạt nàng, nhất định là có người cho phép làm như vậy, người nọ phải Quân Thiếu Tần là ai?

      Cho nên, Hoàng Tang nha, chương sau ngươi muốn giải thích như thế nào để nhận được tha thứ? Nhất định phải nghĩ cho kỹ mới , !
      Last edited: 23/9/16
      Hale205, thuyt, Trâu3 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Kịch tính quá, chương nữa nàng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Vân Tĩnh Hảo cũng đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng tiếng, vùi mặt vai nàng, trong giọng lại mang theo chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: "Tin ta lần nữa thôi, ta xin nàng."

      Vân Tĩnh Hảo vẫn đáp lời, chỉ cảm thấy nước mắt ngừng trào ra hốc mắt, nàng giùng giằng cố gắng ngồi dậy, liền vội vàng đỡ nàng dựa vào ghế, lấy ra nệm êm đặt sau lưng nàng, bận bụi lúc xong, mới gọi cung nhân bưng đồ ăn sáng và thuốc vào điện, lại tự mình vắt khăn nóng cho nàng lau mặt, đút nàng uống thuốc.

      đầu Tiểu Thuận Tử bọc băng gạc đến mấy lần, nhắc nhở nên lâm triều, đều nhúc nhích, sau dứt khoát bảo Tiểu Thuận Tử truyền chỉ, miễn lâm triều hôm nay.

      Cẩm Nhi thấy Vân Tĩnh Hảo uống thuốc xong, liền bưng canh bổ phòng ăn đưa tới, Quân Thiếu Tần mở nắp chén sứ men xanh, hơi nước liền bốc lên, thơm nứt mũi, Vân Tĩnh Hảo đẩy chén cách thủy ra, bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cúi xuống, nhàng mở miệng: "Thiếp có chuyện cũng muốn hỏi chàng."

      Quân Thiếu Tần nhìn lại nàng, mỉm cười: "Nàng hỏi ."

      Vân Tĩnh Hảo khẽ nắm chặt bàn tay, giọng như tơ: "Chàng sớm biết có phải hay ? Hẳn là Phùng Lương tất cả cho chàng... chàng biết thiếp muốn , biết thiếp trúng độc, cũng biết uống thuốc giải, thiếp mất hài tử. . . . . . Có đúng hay ?"

      Quân Thiếu Tần cúi đầu, ánh mắt khẽ thay đổi, đôi môi mím chặt tựa như lưỡi kiếm mỏng sắc bén.

      Nhìn vẻ mặt như vậy, Vân Tĩnh Hảo biết mình đoán sai, thuốc giải hại con nàng, Phùng Lương thể nào biết, nhưng Phùng Lương là người tri đạo mà còn dám để cho nàng ăn vào, hoặc là muốn hại nàng, hoặc là được cho phép của Quân Thiếu Tần!

      giờ xem ra, đúng là Quân Thiếu Tần, hại chết hài tử của bọn họ!

      Nàng thêm gì nữa, tựa như điên rồi đẩy ra, muốn để cho đụng vào nửa phần, thế nhưng lại càng ôm chặt nàng hơn, vô luận nàng đánh đấm giãy giụa như thế nào, đều chịu buông tay, cho đến khi nàng còn hơi sức nữa, nhàng ngã vào khuỷu tay , giống như con gấu bông chút sức sống cũng có.

      xoa mặt nàng, môi nóng bỏng rơi môi lạnh lẽo của nàng, đột nhiên hung hăng tiến vào, vô cùng bá đạo tiến vào môi trái tim khép chặt của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quít, cường hãn mà trực tiếp, rồi lại dịu dàng tận xương.

      Hồi lâu, mới buông lỏng nàng ra, đôi môi đóng mở, giống như rất nhiều rất nhiều, trong giọng chứa mệt mỏi giấu được, từng tiếng giải thích với nàng, chuyện lần này chính là muốn tốt cho nàng, muốn mất nàng, như vậy, liền chỉ có thể mất hài tử. Nhưng chữ Vân Tĩnh Hảo cũng nghe thấy, quanh thân giống như mệt lả bủn rủn vô lực, bỗng cảm thấy trong trời đất an tĩnh, suy nghĩ im bặt đình chỉ, thở ra vài hơi, liền lâm vào trong bóng tối vô biên. . . . . .

      Chợt cảm giác giọng thảm thiết bi thương, nghe được từng tiếng gọi tên nàng, nhưng nàng muốn tỉnh lại, muốn mở mắt nữa, muốn thấy nữa, vừa nhìn thấy , nàng liền nhớ lại hài tử mất, sau đó hận thể giết chết , lại giết mình!

      Thế nhưng lại cố tình buông tha nàng, lại mạnh mẽ đút nước thuốc vào trong miệng, buộc nàng nuốt vào, đắng như vậy, nàng lại có đường phản kháng, bỗng run lên, thân bất do kỷ tỉnh lại, đem thuốc nuốt vào lại ói ra.

      để chén thuốc xuống, vỗ sau lưng nàng, cử chỉ dịu dàng cẩn thận, nàng chợt nở nụ cười, từ trong lòng cảm thấy những thứ này buồn cười như vậy, dưới cuồng nộ, đưa tay đập nát tất cả những thứ có thể đụng, giống như con sư tử cái nổi điên, sau đó tùy tiện nhặt lên cây trâm rơi ra, chợt đâm về phía mình!

      Quân Thiếu Tần cuống quít đưa tay đoạt lấy: "Nàng làm cái gì vậy! Nàng hận ta, cứ lấy ta ra trút giật là được, tội gì thương tổn chính mình!"

      gắt gao ôm lấy nàng, cho nàng có cơ hội thương tổn chính mình nữa, nhưng mà nàng đẩy ra, điên khùng vung quả đấm đánh , vứt bỏ tác phong, bộ dạng cúi đầu phục tùng, mặc cho nàng trúc giận, tùy nàng muốn làm gì làm, trong lúc quấn quít dây dưa tóc đen tán loạn, từng sợi tơ lượn lờ trước ngực , dường như đạo lý ái hận sân si (, hận, giận dữ, si mê) , toàn thân bao bọc ham muốn tội lỗi, làm sao cũng chạy thoát số mệnh trầm luân này. . . . . .

      Ngày hôm sau, Vân Tĩnh Hảo vẫn bệnh, mấy ngày đầu, cũng có thời điểm tỉnh táo, Quân Thiếu Tần liền buông triều chính xuống, buông tất cả công việc xuống, coi chừng nàng tấc cũng rời, nàng ăn uống, cũng cùng nàng cùng nhau ăn uống, nàng ngày so với ngày ốm , cũng cùng với nàng cùng nhau ốm , chịu đựng khổ sở cùng với nàng, cùng nhau tiều tụy. dđ@lq^dn

      Dần dần, nàng hơi khá hơn chút, cũng có thể ăn ít thứ, chỉ là lại chịu mở miệng chuyện với Quân Thiếu Tần nữa, mỗi ngày nhìn , tựa như nhìn người vô cùng xa lạ, đau khổ vui, coi như nhìn thấy.

      Quân Thiếu Tần cũng để nàng cáu kỉnh như vậy, chỉ là điều A Thú , đổi thị vệ khác tới bảo vệ tẩm điện, trừ đưa thuốc đưa cơm, căn bản cho người khác đến gần, mà tẩm điện, trong nô tài hầu hạ trong tẩm điện, cũng thể ra ngoài bước, quyết tâm cho Vân Tĩnh Hảo cơ hội chạy trốn.

      Như vậy lại qua mấy ngày, tới ngày thọ yến của trưởng công chúa, nghe , thọ yến ngày đó, văn võ cả triều tập trung tại vườn Mẫu Đơn, ngay cả Quân Thiếu Tần cũng dẫn theo hoàng hậu của giá lâm vườn Mẫu Đơn chúc thọ trưởng công chúa, cấp đủ mặt mũi cho vị này.

      Ngày hôm đó, tinh thần Vân Tĩnh Hảo tốt, người cũng sạch , ra khỏi tẩm điện, ngồi ghế mỹ nhân dưới mái hiên nhìn xuống nước thưởng thức cá bơi lội, giờ nàng cũng chỉ có thể tới nơi này, xa hơn nữa, có thị vệ đuổi theo, khuyên nàng trở về.

      Chỉ là, mới ngồi bao lâu, sắc trời liền chuyển u, như là sắp đổ mưa, nàng định trở về, lại nhìn thấy thị vệ dẫn ma ma tới, là ma ma quản phủ trưởng công chúa, phụng mệnh trưởng công chúa, vội đưa canh tới cho nàng.

      Ban đầu thị vệ cho vào, nhưng ma ma này có lệnh bài trưởng công chúa, còn bẩm báo ràng với hoàng thượng, thị vệ này mới cho nàng gặp Vân Tĩnh Hảo.

      Đợi sau khi thị vệ lui ra, Vân Tĩnh Hảo liền bảo Cẩm Nhi nhận hộp đựng thức ăn, cười cười với ma ma này, : "Nhiều ngày ta thấy trưởng công chúa, người vẫn mạnh khỏe chứ?"

      Ma ma này hành đại lễ với nàng, cúi đầu trả lời: "Điện hạ tất cả mạnh khỏe, đặc biệt bảo lão nô tới hỏi nương nương câu, điện hạ hỏi, chuyện lần trước nàng hứa với nương nương, giờ nương nương có đồng ý ?"

      Vân Tĩnh Hảo tùy ý cười: "Trưởng công chúa quả nhiên có lòng." Nàng thở dài, lại lắc đầu : "Ngươi trở về với trưởng công chúa, ở đây rất tốt, bổn cung muốn , cũng cần nàng thương hại, cần nàng quan tâm tới Bổn cung nữa."

      Buổi tối dùng bữa bên ngoài mưa to trút xuống, mây đen đầy trời, mưa gió mạnh đột ngột.

      Toàn thân Quân Thiếu Tần ướt đẫm chạy vội vào, nước mưa làm ướt đôi mi tuấn tú của , thế nhưng lại hoàn toàn biết, chỉ khống chế nổi hưng phấn đặt hộp đựng thức ăn đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo: "Buổi chiều ta xong việc, liền xuất cung mua cho nàng cháo đậu sa đường cùng rượu cất tô, bây giờ còn nóng, nàng nếm thử xem!" mặt ra nụ cười to, trong mắt là tình mềm mại, lại mang theo chút ý vị lấy lòng.

      Đối với cái này, Vân Tĩnh Hảo chỉ liếc mắt nhìn, liền đẩy hộp đựng thức ăn ra xa xa, sau đó tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn coi như tồn tại.

      Quân Thiếu Tần ngắm vẻ mặt kiên trì lạnh nhạt của nàng, có chút chịu nổi, thấy nàng đưa đũa đến đĩa Hồng Liên mật ong, liền tức giận đùng đùng đập cả đĩa Hồng Liên mật ong xuống đất!

      Nàng ngẩng đầu ngó cái, lại đưa chiếc đũa về phía Long Phượng Trình Tường, lại đập đĩa Long Phượng Trình Tường, cứ như vậy, chiếc đũa nàng đưa đến chỗ nào, liền đập chỗ đó! <Lạc Thần>

      Sau cùng, bàn cũng chỉ còn lại có hộp đựng thức ăn đó, mặt lạnh lấy cháo đường cùng bánh xốp bên trong ra, hung dữ : "Nàng ăn những thứ này , nhũng thứ ta cho phép hết thảy đều được ăn!"

      Vân Tĩnh Hảo cũng nổi giận, học theo "Loảng xoảng" tiếng quét toàn bộ hộp đựng thức ăn chén cháo rơi xuống đất, cái bàn cũng lật ngược!

      Cung nhân ngoài điện nghe tiếng vang như vậy, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đều ai dám vào.

      Vân Tĩnh Hảo dần dần bình tĩnh lại, xoay người muốn , đương nhiên Quân Thiếu Tần chịu thả nàng, phát liền bắt được cổ tay nàng: "Nàng tính cả đời chuyện với ta nữa?"

      Vân Tĩnh Hảo lạnh lùng phất tay ra, thẳng ngồi ngay ngắn ở trước án thư dưới cửa sổ, cầm bút liếm mực, nét bút liền vẽ giấy, hề có vẻ kinh sợ, viết ngừng.

      Lúc này, Tiểu Thuận Tử lại kêu người bưng Lục Đầu (tên đứng đầu được viết lên tấm bảng màu xanh) vào, để cho Quân Thiếu Tần lựa chọn phi tử thị tẩm, ra , thẻ bài này bưng tới cũng là trắng nguyên, Quân Thiếu Tần lạnh nhạt hậu cung rất lâu, từ sau đêm "Ngoài ý muốn" đó, có chạm qua nữ nhân nữa, ban ngày cùng với Vân Tĩnh Hảo, kiên nhẫn bỏ dùng nhiệt tình núi lửa để thay đổi mặt lạnh băng sơn vạn năm đổi của Vân Tĩnh Hảo, buổi tối mình ngủ lại Ngự Thư Phòng, nhưng mặc kệ như thế nào: "Bưng thẻ bài" là quy củ, mỗi ngày cũng thể gián đoạn.

      Quân Thiếu Tần nhìn Vân Tĩnh Hảo, bỗng nhiên cười: "Đêm nay trẫm ngủ lại tẩm điện, muốn Hoàng quý phi hầu hạ."

      Tiểu Thuận Tử như là bị dọa, vội vàng cẩn thận lên tiếng trả lời: "Hoàng thượng, nương nương còn chưa khỏi hẳn, sợ là chịu nổi."

      " chịu nổi?" Quân Thiếu Tần nhấp đôi môi, tới trước mặt Vân Tĩnh Hảo, sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, dịu dàng trước sau như : "Nếu Hoàng quý phi chịu nổi, chính nàng mở miệng chuyện, giờ nàng lời nào, chính là chịu được, trẫm muốn nàng hầu hạ."

      ra , chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, chịu dùng mềm với , càng muốn nháo với , nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên bỏ qua cho nàng.

      Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm chú viết chữ.
      Last edited: 23/9/16
      Hale205, thuyt, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :