1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên ( Hoàn - 80c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngươi Là Cái Tay Nải

      Tên gốc: 卿本包袱

      Tác giả: Nhĩ Nghiên

      Edit: Zinny

      Thể loại: Cổ đại, hài.

      Bìa truyện: Trà My

      Nguồn : https://zinnysweetie.wordpress.com/nguoi-la-cai-tay-nai/


      [​IMG]
      Giới thiệu :

      Câu chuyện về đứa con bị bỏ rơi cùng sát thủ máu lạnh lưu lạc.

      Thẩm Thế Liên lớn lên tại vùng vịnh hẻo lánh, cả đời gặp được mấy nam nhân.

      Ngày gặp Phượng Thất Thiềm, cầm quỷ kiếm, đứng ở đầu dốc, máu đỏ tươi nhuộm đầy đất vịnh, hờ hững câu “Trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi.” khiến lòng nàng lạnh toát.

      Kỳ nàng muốn , “Tiên sinh, ta chỉ ngang qua thôi mà.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 1


      Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho ai, ắt phải rèn giũa ý chí, khổ luyện gân cốt người đó*.

      Trước kia, mỗi khi ta nghĩ ra vì sao cuộc sống của ta lại khác xa những đứa trẻ khác, Trương đại nương thường mang cơm đến cho ta dùng câu ngạn ngữ này dạy bảo ta, ta là người làm việc lớn, vì thế nên phiền muộn mấy chuyện vớ vẩn này.

      Ta nghĩ, phải có ý chí sắt đá và sức chịu đựng cứng cỏi cỡ nào, mới có thể nhẫn nhịn cái loại phiền muộn của mười bốn năm ròng bị nhốt trong cái cũi chỉ có bốn vách tường này?

      nương như ta, vai thể vác tay thể xách, thể dẫn binh đánh giặc, cũng thể vào triều làm quan. Chuyện duy nhất có thể làm, chính là mỗi ngày đối mặt với khối ngọc như ý được xưng là thánh vật “Phượng Khấp Huyết”, khẩn cầu trời cao phù hộ cho dân chúng trong vịnh Tấn Vân hàng năm được mùa màng bội thu, thân thể khỏe mạnh.

      Lâm đại thẩm thường tới chuyện giải sầu với ta cũng tốt bụng an ủi ta, rằng người dân trong vịnh hiền lành biết bao, vu nữ như ngươi nếu ở nơi khác ắt bị đánh chết, còn gì tới sống tốt hay , ngươi nên biết thế nào là đủ, huống hồ lúc trước cái mạng này của ngươi là do trưởng vịnh liều mạng giữ lại, báo đáp là chuyện đương nhiên phải làm, dù sao còn tốt hơn nhiều so với bảo ngươi gả cho ông ta làm tiểu thiếp có phải ?

      Tân thánh thượng của nước Thanh Hành phải người tín thần phật, ông ta kiên quyết chủ trương khoa học mới là tiêu chuẩn duy nhất của thời kỳ tiến bộ. Để phòng kẻ xấu mượn thuyết thần phật lôi kéo lòng dân tạo phản, ông ta hạ lệnh khắp nơi đều có thể tùy ý tàn sát những kẻ truyền bá thuyết quỷ thần. Đó quả thực là tai họa trước nay chưa từng có, trong vòng đêm, trước cổng tường thành treo đầy đầu của các loại vu nữ và thầy pháp.

      Ta vùi đầu suy nghĩ, lời này có lý.

      Thế là vỗ đùi cái, lại an tâm ở lại trong hang núi này, ngại cực khổ cầu phúc cho vịnh Tấn Vân thêm hai năm.

      Mười bốn cộng thêm hai là mười sáu, nhưng lễ cập kê năm nay, ta chỉ nhận được gói mơ khô của Lâm đại thẩm, hộp mứt táo của Trương đại nương, cái ná của Tiểu Ngưu Lang, và quả trứng vịt muối của trưởng vịnh…

      Ta là vu nữ, tuy rằng biết định nghĩa vu nữ này thể thế nào người ta, nhưng từ trước đến nay ta luôn là ngoan tuân theo phép tắc, cho nên dân trong vịnh ta là vu nữ, ta chính là vu nữ.

      Nghe , khi ta còn luôn có luồng khí thoát trần xoay quanh người, trưởng vịnh mời chuyên gia xem qua, là thiên phú dị bẩm, thời buổi này khó gặp được người có phúc, cần phải trọng dụng. Hơn nữa, trong số tất cả mọi người, chỉ có máu của ta lên “Phượng Khấp Huyết”, nó mới phát ra ánh sáng chói mắt đỏ như máu, đó quả là kỳ lạ. Trưởng vịnh sáng tỏ thông suốt, nhốt ta trong sơn động, tích phúc cho vịnh Tấn Vân, hàng năm ngoại trừ tham gia cúng tế vào tiết Thanh Minh và Đoan Ngọ, thời gian còn lại được bước chân ra ngoài.

      Khéo cái là, ngày thứ hai sau khi ta bị nhốt, vịnh Tấn Vân hạn hán mấy năm lại đổ trận mưa tầm tã, từ đó về sau, rốt cuộc còn thảm cảnh thất thu hạt thóc cũng có mà ăn nữa.

      Hôm qua, ta đắc ý nhắc lại việc này với Tiểu Ngưu Lang lần thứ tám mươi tám, cuối cùng nhịn được nữa trợn mắt khinh bỉ, miệng ngừng ta đần.

      “Ngươi cho rằng đó là sao? Ta lén lút cho ngươi biết vậy, để ngươi khỏi phải mỗi ngày tự cho là mình làm việc cao thượng gì đâu. Cha mẹ ngươi từng là người trong vịnh chúng ta, sau này theo con đường làm quan, lại học theo lão tiên đế chó đội lốt người của bọn họ làm chuyện xấu, hình như hại chết rất nhiều người, cha mẹ ngươi trốn về trong vịnh, còn mang theo ngươi và viên đá Phượng Khấp Huyết chẳng biết trộm được từ đâu. Tiếc là trời xanh có mắt, có điều năm đó cha mẹ ngươi mắc bệnh ngủm mất tiêu, còn báo ứng liên luỵ tất cả mọi người trong vịnh, cho nên bây giờ xem như ngươi giúp cha mẹ chuộc tội thôi.”

      Ta nghĩ nghĩ lại, vẫn tin.

      Dù sao tên Tiểu Ngưu Lang này vẫn ghi hận vụ ta ăn vụng gà nướng nhà bọn cúng tổ tiên vào lễ cúng tế năm ngoái, chúng ta có hiềm khích từ trước, chừng bịa chuyện dọa ta khó chịu chút sao?

      Thế là liền ngây ngốc ngồi đợi đến hôm sau Trương đại nương đưa cơm tới để hỏi cho ràng.

      Nhưng quá giờ ngọ bà ta vẫn chưa tới.

      Dù ta thấu hiểu lý luận trời giao trọng trách* gì đó rồi, nhưng để bụng lép kẹp* cũng quá có đạo nghĩa rồi đấy?

      * Nguyên văn lời Mạnh Tử: 天將降大任於是人也, 必先苦其心志, 勞其筋骨, 餓其體膚 – Trời định giao phó trọng trách cho người đó, trước hết làm khổ tâm chí, khiến cho nhọc gân cốt, để cho đói thân xác.

      Lại đợi thêm nửa canh giờ, cuối cùng ta nhịn được, chuẩn bị tru tréo thảm thiết phen, bên ngoài liền vang lên chuỗi tiếng bước chân, giây sau khuôn mặt bê bết máu của trưởng vịnh đột nhiên xuất trước mắt ta.

      Ta sợ tới mức dám nhúc nhích, mở mắt trừng trừng nhìn ông ta gian nan mở khóa cho ta, sau đó liền xua tay gọi ta: “Chạy mau!”

      Ta kéo trưởng vịnh vào trong, vừa khóa cửa lại vừa : “Đừng đừng, khóa vào là an toàn rồi.”

      Trưởng vịnh đá văng cửa, sau đó phun bãi máu ra đất, run rẩy khom người quỳ mặt đất. Bấy giờ ta mới phát ông ta bị chém vài nhát kiếm, chẳng qua xưa nay ông ta đều mặc đồ màu đen, cho nên nhìn lắm.

      “Ngươi mau chạy , ta hứa với cha mẹ ngươi bảo vệ ngươi bình an! Ngươi hãy lặng lẽ luồn ra sau núi, nhất định được đường phía tây…” xong liền ngã xuống đất ngóc dậy nữa.

      Ta nhìn gương mặt dữ tợn mà cứng ngắc của ông ta, đau lòng nên lời. Ông ta giam cầm ta nhiều năm, nếu trong lòng ta hề oán trách, chẳng khác nào câu “Ta xạo”, nhưng kỳ ông ta hề bạc đãi ta, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những người khác trong vịnh, ta cũng lòng coi ông ta như người cha thứ hai. Ta chỉ xoắn xuýt lát, rồi nhặt khối “Phượng Khấp Huyết” bầu bạn với ta nhiều năm bị rơi ở bên lên, bỏ chạy.

      muốn lánh nạn, đương nhiên phải dắt díu con cái, mà thân nhân duy nhất của ta, sợ rằng chỉ có khối ngọc lạnh như băng này mà thôi.

      Khi đứng trước cửa động, ta căng đầu suy nghĩ, hướng tây là hướng nào? Sau núi lại là ở đâu? thể phân biệt phương hướng cũng là loại bệnh nan y.

      Đối với giác quan thứ sáu của mình ta vẫn có lòng tin bất diệt, bởi vì ta từng dựa vào giác quan thứ sáu chuẩn xác này, trong vòng ba mươi giây chôm chỉa được hai củ khoai to nhất trong cả sọt khoai lang to tướng đỏ sậm mà dân vịnh dâng cúng. Ta có cảm giác mãnh liệt, nên bên trái.

      khoảng nửa khắc, ta mới thấy thấp thoáng bóng dáng vài ngôi nhà.

      Nhưng vừa đến gần nhìn, mặt đất la liệt những xác chết…

      Trương đại nương, Lâm đại thẩm, và Tiểu Ngưu Lang… Những người khác, ta cũng biết lắm, có điều mười mấy nhân khẩu trong vịnh, ai may mắn thoát được.

      Bước chân ta như bị dây leo quấn lấy, trong chớp mắt đầu óc ta trống rỗng. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra từ chỗ trống là:

      Vừa nãy lẽ ra phải đường khác!

      Khắp thôn nồng nặc mùi máu tanh, cộng thêm làn sương mù phủ kín cả vùng vịnh, khiến ta cảm thấy khó thở, chân cũng nhấc lên được.

      Cách đó xa, chậm rãi có tiếng động.

      Ta biết phản ứng đầu tiên hẳn là quay đầu bỏ chạy, nhưng biết dũng khí từ đâu ra thôi thúc ta cắn chặt răng, bước lên phía trước vài bước. Với tính tình hết lòng vì nghĩa như ta, cho dù chết cũng muốn chết cùng chỗ với dân chúng trong vịnh, hơn nữa, đằng nào cũng chết, bằng cứ nhìn cho diện mạo tên hung thủ giết người này, sau khi chết còn hóa thành ác quỷ ngày ngày đến ám .

      Trong mơ hồ, ta chỉ có thể nhận ra có người đứng cách ta mười thước.

      Lúc này, vầng mặt trời bị mây đen che phủ lộ ra tia nắng , như vạch ra tia sáng giữa làn sương mù dày đặc. Tia sáng rơi người nọ, phản chiếu ra màu đen thẫm như mực khiến người ta sợ hãi.

      Gã đàn ông đó, mang tấm mặt nạ da mềm màu nâu nhạt, tay áo phấp phới, thần bí ngạo nghễ.

      Đầu kiếm của vấy máu, người lại sạch nhiễm bụi trần, dường như cũng nhìn ta chằm chằm.

      Lúc nghe được tiếng máu giọt từ đầu kiếm của , lá gan ta nhất thời co lại, muốn với rằng tiên sinh ta chỉ ngang qua, liền nhún người nhảy tới trước mặt ta.

      Đôi con ngươi màu hổ phách dò xét tỉ mỉ, sau đó mở miệng :

      “Thẩm Thế Liên?”

      Ta gật đầu.

      Khóe miệng nhếch lên thành độ cong kỳ dị, thanh kiếm gác vai, cực kỳ tiêu sái.

      “Trốn nhiều năm như vậy, hẳn là sống đủ rồi.”
      tiểu Viên Viên, TrâuPhong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 2


      Nghe xong lời này, ta vốn tưởng rằng vịnh Tấn Vân này lại sắp có thêm cái xác nữa rồi. Thôi vậy, sống cũng thế, chết cũng thế, cả đời này coi như trọn vẹn, dù sao cha mẹ ta mất cả, có xe cũng chẳng có nhà, chết cũng có gì vướng bận. Nào ngờ lại thu kiếm, xoay người bước .

      Ta kinh ngạc, chẳng lẽ vẫn còn lương tâm, thấy ta khổ sở đáng thương nên đành lòng tiễn ta lên đường? muốn xoay người co cẳng chạy trốn, lại ung dung vọng tới câu: “Đuổi cho kịp, muốn chạy chết ngay tại chỗ, cầm Phượng Khấp Huyết cho chắc, nó mà có sơ suất gì, cũng chết.”

      Ta phẫn nộ xoay người lại, cũng vừa lúc dừng bước, hơi nghiêng mặt sang, dường như mỉa mai:

      “Huống hồ, ngươi chạy được à?”

      Gã này, có thể hung ác tới cảnh giới nào đó, giết người như ngóe mũi kiếm liếm máu. Ta tính toán sơ sơ, nếu như mỗi ngày ta xách thùng tắm theo , như vậy bình quân dặm là có thể hứng được thùng máu chứ chẳng chơi.

      Ta tuy thấy chết sờn, nhưng mỗi lần thấy rút kiếm vẫn kinh hồn bạt vía.

      Dù sao chết là chuyện, sống bằng chết lại là chuyện khác.

      Có điều theo ba ngày, ta hoàn toàn quen với cuộc sống trong bóng đao ánh kiếm. Ví dụ như bây giờ, vừa gặm đùi cừu nướng vừa đếmmấy cánh tay đầm đìa máu bay ngang qua mặt hoàn toàn trở thành chuyện cơm bữa đối với ta.

      làm việc tùy theo tâm trạng, ngông nghênh hay khiêm nhường hoàn toàn nằm trong phạm vi cân nhắc, lý do giết người hay giết người cực kỳ kỳ quái, đơn giản, chính là xem tâm tình xem thời tiết.

      Ví dụ như, hôm trước qua kênh Phong, bị đám thổ phỉ biết trời cao đất rộng chặn đường, giả đò biết võ mặc cho bọn chúng cướp sạch tiền người, chỉ còn sót lại Phượng Khấp Huyết trong ngực ta. Phải chỉ số thông minh của đám thổ phỉ kia quá khiến người ta đau buồn, nhìn huyết ngọc trong ngực ta, chỉ câu cục đábỏ này đáng mấy đồng, rồi thả ta ra, biết rằng thứ đó mới là hàng vô giá, chẳng trách bọn chúng hành cái nghề lắm tiền tới mức chảy mỡ như vậy mà ăn mặc còn rách nát hơn đám ăn mày.

      Ta cảm thấy ngạc nhiên, cất giọng khinh bỉ : “Hiếm khi gặp phải tình huống như thế mà tay ngươi nhuốm máu, ta có nên khen ngươi câu nhân tính chưa mất nhỉ?” Trong lòng còn nghĩ, chọc giận chọc giận , cho ta sung sướng phen.

      Ánh mắt biếng nhác, làm như chẳng thèm để ý đến ta, “Thời tiết quá ẩm ướt, trơn tay.”

      Lại ví dụ như, ngày hôm qua qua sườn núi, ven đường gặp lão nông dân say rượu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ trước mắt baonhiêu là người, đám người đứng chung quanh, lại có ai tiến lên khuyên giải hay giúp đỡ, bọn họ chen chúc khiến con đường núi hẹp chật như nêm cối, đợi lát, rồi rút kiếm nhanh như gió, nhảy vọt qua đám người chém bay đầu lão nông dân kia.

      Mọi người sợ run nửa ngày kịp phản ứng, ta còn oán thầm, ô kìa, lại còn thấy việc nghĩa hăng hái làm cơ đấy. Nào ngờ giây sau liền mở miệng:

      “Chắn lối.”

      xong lại chém bay đầu người nào đó, mọi người bấy giờ mới phản ứng kịp, nhất thời hoảng loạn thét chói tai chạy tứ tán.

      ông bác thấy ta đứng bất động, vừa chạy vừa gào lên bảo ta, “ nhóc chạy mau!”

      Ta ngượng ngùng nỡ cự tuyệt, liền gào lên với cái bóng lưng củabác ta: “Ta kính già trẻ, mọi người cứ chạy trước, ta theo ngay —”

      Lại lại ví dụ như, ngày hôm nay, chúng ta nghỉ chân tại quán trà nằm sâu trong núi, là loại quán lộ thiên căng vải bạt, gian nhà đắp bằng gạch bùn xiêu vẹo lung lay. Ta lén suy đoán xem quán trà này so với chuồng bò nhà Tiểu Ngưu Lang cái nào xập xệ hơn, kết quả chẹp chẹp miệng, nhắc tới cũng thế.

      Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua tình cảnh phía sau, lại liếc nhìn tiểu nương ánh mắt hốt hoảng quần áo xộc xệch co ro trốn bên cạnh cái ghế cái. nhịn được bùi ngùi trận.

      Trình độ quái đản của , quả thực là càng ngày càng tăng, giờ đạt tới độ cao mà ta vĩnh viễn thể nào hiểu nổi.

      Tiểu nương kia là chủ quán trà này, dáng vẻ thanh tú, mấy lãng khách ngang qua nhìn thấy liền nổi tâm địa xấu, kéo đàn kéo lũ xông lên chòng ghẹo.

      Ta tha thiết nhìn chòng chọc vào cái gã ngồi trước mặt nửa buổi, lại chẳng mảy may phản ứng.

      Thôi, trông cậy vào còn bằng trông cậy vào đàn chim ưng khổng lồ bay qua nhả phân đè chết mấy gã lưu manh này.

      Kết quả, quần áo của tiểu nương bị xé mất mấy mảnh, rốt cuộc nén nổi khóc toáng lên, sau mấy tiếng thét “á á á”, bàn tay cầm chén trà của khựng lại, làu bàu tiếng: “Ồn quá.”

      Sau đó bóng dáng lóe cái, rút kiếm đâm tới.

      Dáng vẻ này của lại khiến ta nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp ở vịnh Tấn Vân ngày hôm đó, bản tính khát máu của , xem chừng là tích lũy từng chút qua năm này tháng nọ, sợ rằng ngấm vào máu thâm căn cố đế khó mà hóa giải. Lúc giết người mí mắt cũng thèm chớp cái, nhân tính e là chết lặng rồi.

      Nghĩ đến đây ta liền hối hận, sớm biết thế cả tin lời trưởng vịnh mà ra khỏi hang núi, tự mình lắc lư chạy đến trước mặt người ta, chỉ sợ tên đao phủ mặt lạnh này tìm được mình, giờ hay rồi, ngày ngày treo đầu mũi kiếm của , chỉ sơ sảy liền đầu đằng thân nẻo. lại cũng chỉ trách mình, lẽ ra nên tỉnh ngộ ngay từ lúc biết trưởng vịnh tin lời đồn nhảm, vì muốn sinh con trai mà ăn cháo trộn nước tiểu chuột suốt tháng trời, sau đó liên tục tả mười ba ngày, trưởng vịnh chính là loại sinh vật đáng tin, vào thời khắc mấu chốt lại càng thể tin cậy được.

      Chiêu thức của nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt, đợi ta bình tĩnh nhìn tới, đám lãng khách ngã la liệt dậy nổi, nằm bò dưới đất còn cố ú ú ớ ớ câu: “Ngươi là hắc kim liệp thủ*…”

      *Liệp thủ: săn đầu người

      Hắc kim liệp thủ, nghe có vẻ rất lợi hại.

      Ta xen mồm vào hỏi câu: “Hắc kim liệp thủ là cái gì vậy?”

      lườm ta, “Chính là loại sát thủ.”

      Ta lắc đầu, “ hiểu lắm, ngươi có thể…”

      hề nể nang ngắt lời ta: “ cần hiểu.”

      Khốn kiếp tính tình gì kỳ vậy hả!

      Có điều… Trong khoảnh khắc ta chợt cảm thấy, cũng đến nỗi máu lạnh như vậy, suy cho cùng nếu bực bội vì tiếng ồn, trực tiếp giết tiểu nương kia có phải là rảnh nợ rồi .

      thu hắc kiếm lại, quay sang hờ hững bảo tiểu nương kia: “Trà nguội rồi, đổi nước, trong vòng nửa nén hương mà xong ngươisẽ nằm ở đó.” xong hất hất cằm về phía đám xác chết kia.

      Từ đó về sau, ta bao giờ phát biểu bất kỳ quan điểm gì về hành động của nữa.

      Lại qua hai ngày nữa, đến hàn lộ*, hồng tước bay về phía nam, cúc vàng nở rộ. Nếu là trước đây, Lâm đại thẩm mang áo khoác dày hơn chút tới cho ta, còn có cả bánh nhân thịt nóng hổi của Trương đại nương, bánh đường mía của Tiểu Ngưu Lang, ngay cả trưởng vịnh luôn lù đù tinh ý cũng mang mấy gói táo chua tới thăm ta, tuy rằng ông ta hễ đặt mông ngồi xuống là ăn sạch hơn nửa gói táo của ta, nhưng tốt xấu gì cũng là tấm lòng chân .

      *Hàn lộ: trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch khi kết thúc tiết thu phân và kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 khi tiết sương giáng bắt đầu.

      Thân thể ta bị gió lạnh thổi run lẩy bẩy, trong lòng cũng thê lương vô cùng, đường để ý liền đụng phải cái gã phía trước tự nhiên dừng lại đột ngột kia. Ta lảo đảo, duỗi tay ra giữ chặt cánh tay ta. quanh năm cầm kiếm, lực tay mạnh tới mức có thể bóp nát xương cốt, ta nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

      Dường như nhíu nhíu mày, sau đó kéo ta tới gần hơn chút, sau đó vạch cổ áo ta ra, rũ mắt tỉnh bơ liếc cái, “Ăn mặc phong phanh quá.”

      Ta nhất thời khí huyết dâng trào, định vùng ra khỏi , nhưng khốn nỗisức là quá mạnh, “Đồ dê xồm nhà ngươi! Lại dám tùy tiện vén đồ lót của con nhà người ta! Ta…” Ta ra sức vung cánh tay kia, định cho cái tát, lại vừa đúng lúc khẽ buông ra, ta liền ngã nhào ra đất.

      Tiêu rồi, vừa rồi gần như dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay, phen này thể nào cũng tróc mất lớp da mặt cho coi. Mà trong chớp mắt sau đó, liền vươn tay giữ được eo ta.

      dựa vào rất gần, ta hầu như có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ ở sau lưng.

      Nam nữ thụ thụ bất thân, ta bị nhốt mười sáu năm, ngay cả Tiểu Ngưu Lang thân thiết nhất cũng chưa từng chạm vào cọng tóc của ta đâu. Vốn tưởng rằng ta xấu hổ và giận dữ thôi sau đó lại vung tay tát cho cái, nhưng người mùi hương thoang thoảng xa xăm, trong nháy mắt liền khiến ta bình tâm lại.

      Mùi hương người quá kỳ diệu rồi, lại có thể an thần bình tâm, lẽ nào mỗi ngày đều nổi giận là vì thứ này?

      Con người khi bình tĩnh lại, dễ dàng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp. Ví dụ như vừa rồi ta nghĩ rằng, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy ta như vậy, khẳng định là lo lắng cho ta, khi nãy cũng là vì quan tâm mới vạch ngực ta, nhìn cũng nhìn rồi, hơn nữa, mi có thể làm gì cơ chứ? Chịu thiệt cũng là cái phúc.

      Rất nhanh chóng, giọng của liền từ phía sau truyền tới, chấn động khiến lưng ta run lên, nghe xong ta quả thực nhịn được trợn mắt trắng dã.

      là: “Ngươi ngã bằng tư thế này Phượng Khấp Huyết bị va đập, lần sau lúc muốn ngã, nhớ phải xoay người.”

      búng máu của ta phọt lên đến ngực, lại nghe thấy tiếp:

      “Ăn mặc phong phanh như thế, nhỡ bị nhiễm phong hàn, lại phí tiền thuốc men.”

      Ta xì mũi khinh bỉ, bọn làm cái nghề này, còn thiếu mấy đồng bạc hay sao? Cứ dựa vào số đầu mà tính tiền thưởng, giết người đủ ăn năm, tiền thừa còn có thể nuôi chó nuôi mèo nuôi gà. Người ta vẫn càng có tiền càng keo kiệt, đây chắc chắn là chân lý, trưởng vịnh nhiều tiền như vậy chẳng phải ngày nào cũng sang nhà người ta ăn chực đấy sao? Ăn tới mức mỡ núc ních cả người, vậy mà còn ngày ngày vừa lắc lư khắp vịnh vừa kêu nghèo kêu khổ.

      Khốn kiếp, chẳng lẽ số ta phải gắn liền với cái cảnh vắt cổ chày ra nước ư? Hết kẻ này đến kẻ khác thi nhau vắt cổ chày ra nước.

      Ta nhảy ra khỏi lồng ngực , “Ta sống dai lắm, từ đến lớn chưa từng mắc bệnh gì đâu, cần ngươi lo.”

      lướt qua ta, thẳng về phía trước, “Phía trước là huyện Cảnh Châu, tới đó mua áo khoác lông cho ngươi.”

      “Này –”

      Nghe tiếng ta gọi, quay đầu, vẫn như cũ nhìn ra nét mặt.

      Ta cân nhắc hồi, muốn hỏi rất nhiều chuyện. Ví dụ như, ngươi định đưa ta đâu? Giữa chúng ta rốt cuộc có thù sâu oán nặng gì? Vì sao lại giết nhiều người vô tội trong vịnh Tấn Vân như vậy? Ngươi câu “Trốn nhiều năm như vậy” là có ý gì? ràng muốn giết ta, vì sao còn chăm sóc ta đủ đường? Nhưng nghĩ nghĩ lại, vẫn quyết định hỏi vấn đề tương đối thực tế.

      “Ngươi định bao giờ giết ta?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 3


      Đường nét tuấn tú, làn môi mỏng, bình thường trừ lúc chuyện ăn cơm vẫn luôn duy trì góc độ lạnh như băng, bây giờ nghe câu hỏi của ta lại nhếch lên độ cong vô cùng kỳ diệu, làm như nghe được mẩu truyện tiếu lâm hài hước nhất trần gian, “Ta giết ngươi.”


      Đây là lần đầu tiên ta thấy có biểu cảm rệt như vậy, nhìn mà nổi hết cả da gà.

      Trong ký ức, từng xảy ra chuyện mà ta tài nào lý giải nổi, Tiểu Ngưu Lang ăn roi vọt của trưởng vịnh mà lớn lên, da dày tới mức ngã từ nóc nhà xuống cũng có thể tạo ra cái hố. Ta cảm thấy cách giáo dục đúng đắn phải là dùng bạo lực, trưởng vịnh nghe ta thế cảm thấy chí phải, lần sau Tiểu Ngưu Lang lại mắc lỗi, trưởng vịnh liền dùng tình dùng lý để phân tích cho hiểu. Ta vốn tưởng rằng mình làm được việc tốt, kết quả sau đó Tiểu Ngưu Lang uất ức suốt cả tháng, lý do ngờ là nhìn khuôn mặt hiền hòa giả tạo của trưởng vịnh quả thực còn đau khổ hơn bị quất cho trận.

      Giờ cuối cùng ta hiểu… Thế là ta lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cơ mặt của vẫn nên bị liệt , nhìn cười như thế quả thực còn đáng sợ hơn cả trông thấy con sói đói nhếch mép nhe răng nanh ra nữa đó.

      Có điều nghe thế, ta vẫn bất giác thở phào hơi. Ta bứt rứt bất an là vì chẳng biết lúc nào đời nhà ma, bây giờ nghe được lệnh đặc xá tạm thời như thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Khi trước ta thấy chết sờn, suốt ngày lảm nhảm trêu chọc , bây giờ vẫn nên hạn chế giẫm vào đuôi thôi, bằng với cái tính tình quái gở của , ngộ nhỡ nhịn được lại quyết định giết ta đúng là chẳng đáng.

      thấy ta có vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, thế là quay đầu tiếp tục bước về phía trước.

      “Muốn giết ngươi có khối người, đừng gấp.”

      “…”

      Đến huyện Cảnh Châu, lòng vòng, cuối cùng tìm đến nhà nông kín đáo. bà lão ngồi bên bờ rào lặng lẽ xe vải, trông thấy lập tức mừng rỡ ra đón, gọi tiếng “Tiểu Thủ”, rồi chuyển mắt nhìn sang ta, sau đó hơi ngẩn người, “Vị nương này là…”

      Ta nghe được câu “Tiểu Thủ” kia, kìm được liếc mắt nhìn , đoán chừng đó phải là tên , những kẻ tính mạng treo lưỡi đao mũi kiếm như bọn , hành tẩu giang hồ đều có trăm ngàn danh hiệu. Chỉ có điều, trong mắt ta, danh hiệu của gã này tối thiểu cũng phải là Sát gì đó, Huyết gì đó, hay Lãnh Sương gì gì đó… cái tên Tiểu Thủ này đặt cùng chỗ với , chẳng khác nào đóa hoa kiều cài đầu con sư tử, kệch cỡm chết được, chậc chậc.

      Vị Tiểu Thủ nọ kéo ta tới chỗ bà lão, : “Chăm sóc nàng giúp ta, ta vào thành tẩy điểm, khoảng chừng ba ngày.”

      Bà lão cười ha ha nắm tay ta, “Yên tâm , Thang bà bà ta nhất định bảo vệ tiểu nương tử bình yên vô .”

      mới được mấy bước, lại quay đầu dặn ta: “Đừng có chạy lung tung, nếu hậu quả ngươi biết rồi đấy.”

      Xí!

      Sau khi mất dạng, Thang bà bà kéo ta tới chỗ trồng rau, là trong nhà lâu có người đến, hiếm khi có khách, đêm nay phải ăn bữa ngon, làm chút rau hẹ trứng gà, ít nấm xào, cải dầu cải cúc vân vân.

      Ta cười ha ha, được rồi được rồi, coi như hôm nay ăn bữa cơm rau dưa giảm béo, dù sao cũng có trứng gà phải sao?

      Thang bà bà dường như rất có hứng thú đối với ta, vừa nhổ rau vừa lan man chuyện này chuyện nọ. Có phút chốc ta chợt sinh ra ảo giác, chỉ cảm thấy bóng lưng này, cực kỳ giống với Trương đại nương vẫn mang cơm tới cho ta, thế là bà ta gì ta cũng hào hứng hùa theo.

      “Ta sống bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Tiểu Thủ đưa nương nào cùng, giờ rốt cuộc còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

      Ta ngồi xổm ở bên nhổ cỏ dại, nghe thấy câu đó hơi khựng tay lại chút, lúng túng giật giật khóe miệng, “Có lẽ, thích đàn ông?”

      Thang bà bà cười ha ha, “Tiểu nương tử thích đùa.”

      Ta cũng ha ha cười gượng, ta nghiêm túc đó chứ. Ngẫm nghĩ ta liền tiện mồm hỏi: “Tiểu Thủ có phải tên của ?”

      Thang bà bà chăm chú chia rau thành từng bó, “Ta chỉ biết cậu ta họ Phượng, người quen đều gọi cậu ta là A Thủ, cậu ta là người vai dưới, già này tự nhiên gọi tiếng Tiểu Thủ thôi.”

      Phượng? Ta nhướng mày, cảm thán cái họ chấn động lòng người. Trong ấn tượng của ta, cái họ kỳ quái này phải là tộc người cổ chính là kỳ môn dị sĩ, rốt cuộc có lai lịch gì?

      Bà lão này cũng chẳng sáng tạo tẹo nào, nếu sớm biết họ Phượng, ta liều mạng cũng phải gọi tiếng Tiểu Phượng Tiên*, nghe mới vang dội làm sao.

      *Hoa phượng tiên, còn gọi là hoa bóng nước:

      [​IMG]
      Phượng Tiên Hoa

      Ta thấy Thang bà bà tốt bụng, lo bà ta bị Tiểu Phượng Tiên lừa gạt, liền nhắc nhở câu: “Thang bà bà, bà có biết làm nghề gì ?”

      Thang bà bà mấy để ý vẫn tiếp tục loay hoay với đám rau, “Biết, trước kia ta cũng là sát thủ.” Bà ta thấy ta trợn tròn mắt, liền nhanh chóng vỗ vỗ vai ta cười : “Tiểu nương tử, chút kích thích ấy còn chịu được, làm sao lại đồng hành cùng Tiểu Thủ?”

      Ta liền rầu rĩ, ai muốn cùng chứ? Lời này chỉ dám nghẹn trong miệng, nghe cách chuyện của Thang bà bà ràng bà ta là cơ sở ngầm của Tiểu Phượng Tiên, những lời nên vẫn nên hạn chế hơn.

      Sau khi cơm nước xong, ta dọn dẹp cùng Thang bà bà, nếu phải biết Thang bà bà có quan hệ mật thiết với Tiểu Phượng Tiên, e rằng ta cũng chỉ coi bà ta như bà lão bình thường mà thôi.

      “Hôm nay trời lạnh, tiểu nương tử có áo khoác phải ?”

      Ta lơ đãng rửa bát, câu tiếp theo của bà ta lại khơi cho ta hứng thú mãnh liệt.

      “Già này biết xe vải, nhưng lại có bông và kim chỉ, hay là ngày mai vào thành chuyến, mua ít về .”

      Ta nghe thế, lập tức hớn hở, nhưng vừa nghĩ tới lời dặn dò của Tiểu Phượng Tiên, liền xụ mặt xuống. “ cho ta ra ngoài.”

      Thang bà bà gian xảo bảo ta: “Cậu ta tẩy điểm, về nhanh được đâu, chỉ chuyến này, còn có thể lạc hay sao? Nhất định là bình thường Tiểu Thủ quản chặt quá, vợ chồng son quấn nhau quá cũng được.”

      Ta cũng lười giải thích, liền thuận theo đề tài của bà ta mà : “Tẩy điểm là ý gì? về giữa chừng chứ?”

      “Tẩy điểm là tiếng lóng trong nghề, sát thủ lấy đầu người tính tiền thưởng, cho nên cũng gọi là liệp đầu (săn đầu). Làm nghề này nếu muốn nổi danh tránh khỏi cảnh ngươi tranh ta đoạt chém giết lẫn nhau. Nhận nhiệm vụ săn đầu người gọi là tiếp điểm, nếu đầu người này bị kim chủ khác mua, bán cho liệp đầu khác gọi là chàng điểm, mà mỗi người đều vì chủ riêng ai làm việc nấy, chỉ khi nào lấy được đầu người mới xem như giao dịch hoàn thành, cho nên tẩy điểm chính là giết sạch tất cả liệp đầu mà kim chủ khác an bài. Cho nên ngày mai cứ yên tâm .”

      Ta nghẹn họng trân trân, chuyện liên quan đến mình, vốn định nhiều lời, nhưng bản năng khiến ta thể lên án câu: “Nếu như lúc chàng điểm, thấy khó mà lui cũng được sao?” Chẳng lẽ sát thủ ngoại trừ rút kiếm có cách giao lưu nào khác hay sao?

      “Đây là luật lệ, nếu tiếp điểm mà lấy được đầu người, thanh danh hủy hết còn làm ăn gì được nữa? Hơn nữa liệp đầu đều lệ thuộc vào tổ chức, khi gặp thất bại, cấp tất thanh lý môn hộ để đảm bảo danh dự cho tổ chức.”

      Ta nhìn vẻ mặt bất lực của Thang bà bà, lại đột nhiên cảm thấy thế giới này còn có những chuyện thể lý giải đến vậy ư? Quả nhiên ta bị nhốt trong sơn động quá lâu, tách rời cùng với thế giới quan mất rồi?

      Tuy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta vẫn vô cùng hi vọng ý đồ tẩy điểm của Tiểu Phượng Tiên bị tẩy ngược lại… Nhưng e ngại Thang bà bà hình như rất có cảm tình với , ta chỉ đành trái lương tâm lo lắng : “Bà xem… Liệu có khả năng, chàng điểm cùng tuyệt thế cao thủ ? Ôi chao như vậy được được, Tiểu Phượng Tiên phong độ tao nhã tuấn tiêu sái lương thiện hòa nhã biết bao, ngộnhỡ hương tan ngọc nát, ta biết đâu tìm được đóa hoa vừa lòng đẹp ý như thế đây.”

      Thang bà bà thấy ta biểu cảm xuất thần, liền tốt bụng an ủi ta: “Tiểu nương tử chớ lo lắng, tuy già biết năng lực của Tiểu Thủ, nhưng cậu ta là hắc kim liệp đầu, phàm là kim chủ có thể mời nổi cậu ta, nhất định thông cáo khắp giang hồ, hơn nữa với thân thủ của cậu ta, cơ bản chỉ có thể là cậu ta giết người khác thôi.”

      “…”

      Mồm quạ đen cũng là bệnh nan y.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 4


      Ngày hôm sau, ta phụ kỳ vọng của Thang bà bà, cầm xâu tiền bà ta đưa, khí thế hùng dũng tiến vào thành. Trước khi ta suy nghĩ mấy lần, vẫn quyết định đem Phượng Khấp Huyết theo, ta dám khẳng định trong mắt Tiểu Phượng Tiên cục đá này có giá trị hơn ta nhiều, ta ra ngoài mình nhỡ gặp phải chuyện gì bất trắc, nhất định đến cứu, mang cục đá này theo, cho dù tình nguyện chắc chắn cũng tới. Thế là ta tìm cái hộp gỗ đào sơn đen bỏ nó vào, lại buộc chặt lên người, mới an tâm ra cửa.Nhìn vào mức độ cũ kỹ của cửa thành huyện Cảnh Châu, đây hẳn là thành trấn xa xôi an nhàn. Ta hoang mang rồi, hắc kim liệp đầu như , chốn này có nhân vật quan trọng nào cần phiền động tay hay sao?

      Khả năng nhận biết phương hướng của ta bị ảnh hưởng từ quá trình trưởng thành, hơi kém cỏi chút, hỏi thăm mười tám người qua đường mới tìm được cửa hàng vải vốn chỉ cách ta có hai con đường.

      Khiến cho ta chấp nhận nổi là, chủ cửa hàng kia thế mà lại là đàn ông.

      thể chấp nhận nhất là, chủ cửa hàng mặc vải gấm thêu tinh xảo màu sắc sặc sỡ, tai to mặt lớn, da mặt bóng nhẫy, trong kẽ răng còn giắt mấy cọng rau xanh. Khi ông ta mời chào ta “ nương nương”, ta thiếu chút nữa bị giọng điệu ngả ngớn và hơi thở bốc mùi kia dọa cho chết ngoẻo, tiếc thay cho thành trấn to như vậy mà lại có cái mặt tiền cửa hàng thêu thùa thế này.

      Ta nhẫn nhục tiến vào cửa, nín thở, chỉ đại gói bông và kim chỉ muốn mua, khua tay ý bảo ông ta nhanh chóng bọc lại.

      Ông ta là người làm ăn, ấy thế mà đếm tiền cũng lưu loát, cầm tiền xu của ta đếm qua đếm lại dưới tám lần, mỗi lần đều giống nhau! Đến khi ta tức đến mức thiếu chút lật bàn, ông ta mới tươi cười đếm xong rồi, thiếu xu.

      Tuy đầu của ông ta dùng được, nhưng lỗ mũi lại rất thính, trong chớp mắt ta xoay người liền vội vàng gọi ta lại.

      nương dùng thứ son phấn gì vậy?”

      Ta thầm thở dài, làn da thô ráp tự nhiên của ta, nhìn thế nào mà ra dùng son phấn?

      “Ta đâu có dùng son phấn.”

      Dường như ông ta rất kinh ngạc, vẻ mặt ràng viết “Thời này còn có nương dùng son phấn mà dám vác mặt ra đường”, thấy mặt ta đen nửa, ông ta lại nịnh nọt : “Vậy là nương mang túi hương phải ? Xin thứ cho Trần mỗ mạo muội, mùi hương người nương rất đặc biệt, tươi mát thoát tục, độc đáo thanh nhã, đứa con nhà ta có biết chế hương, biết thêm hương liệu cũng là cái tốt.”

      Ta hít hà tay áo và bờ vai, chợt phát còn lưu lại mùi hương kỳ bí người Tiểu Phượng Tiên, đoán chừng là ở bên cạnh lâu, ít ít nhiều nhiều cũng nhiễm chút rồi. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng ta khoát tay áo, “Đây phải mùi hương người ta, mà là của Tiểu Phượng Tiên, ta cũng biết dùng hương liệu gì, bao giờ hỏi được quay lại cho ông.”

      Ta cảm thấy ông ta hơi kỳ quặc, thế là gấp gáp bỏ , chú ý đến vẻ u trong mắt ông ta.

      Chủ cửa hàng vội gọi gã sai vặt tới, kề sát vào tai : “Mau thông báo, là tìm được rồi.”

      lâu sau, gã sai vặt kia vội vàng ra khỏi cửa hàng vải, chạy về hướng khác, chỉ trong chốc lát biến mất trong đám người…

      Ta vốn định loanh quanh đây lát, dù sao tính ra, đây mới là lần đầu tiên ta được tự do. Thậm chí nhìn dân chúng xung quanh cò kè mặc cả tới mức mặt đỏ tai hồng ta cũng thấy khoan khoái lạ.

      Đương nhiên, ta cũng phải nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng nếu Thang bà bà lên tiếng bảo ta , chắc hẳn có kế sách trông chừng ta tuyệt đối rồi, hơn nữa ngộ nhỡ ta bị Tiểu Phượng Tiên bắt được, phỏng chừng chết là kết cục tốt nhất. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy.

      Ta mua mấy cái bánh bao, ăn nhìn thấy rất nhiều người xúm vào dưới tường thành, ta nổi lòng hiếu kỳ, liền qua ngó thử, kết quả ngó lần lại muốn ngó hai lần, ngó hai lần lại muốn ngó ba lần…

      Đầu tường mới dán tờ bố cáo, là lệnh treo thưởng, còn là hoàng cáo do kinh thành phát xuống.

      Nội dung đại khái là, gần đây trọng thần trong triều liên tiếp bị tặc nhân Phượng Thất Thiềm làm hại, thủ đoạn tàn nhẫn, coi thường pháp luật, khiến cho lòng dân kinh hoàng, phủ nha các nơi cần phải tra xét nghiêm ngặt. Người nào biết chuyện cung cấp thông tin, nhiều nhất có thể thu được tiền thưởng mười vạn lượng.

      Bên dưới bố cáo vẽ bức chân dung, nét mực tuy rất cẩu thả mơ hồ, giống như là căn bản thấy tướng mạo mà chỉ lung tung nguệch ngoạc cho ra bộ dạng mà thôi. Khéo cái là, gã này lại cũng họ Phượng…

      Phượng Thất Thiềm?

      Cho dù truy xét đến ngũ quan chi tiết, nếu như gã này là Tiểu Phượng Tiên, kẻ vẽ bức chân dung này đúng là nên bị kéo ra ngoài quất trăm lần, phần vạn thần vận cũng vẽ ra nổi, làm sao có thể mang cái dáng vẻ thà chất phác mặc cho người ta xâu xé như vậy cơ chứ?

      Ta nhịn được lầu bầu: “Bức vẽ này, cũng quá…” đề cao rồi.

      Bác đứng bên cạnh lập tức tiếp lời ta: “ giống đúng ?” Ta do dự có nên đáp lời hay , bác kia tiếp: “Nhân vật trong lời đồn như vậy – Phượng Thất Thiềm, nhất định phải là dáng vẻ tục tằng như thế này được, chắc chắn là có khí chất khác.”

      Ta ngây ra, “Lời đồn gì?”

      Bác kia dùng ánh mắt tin nổi nhìn ta, “Phượng Thất Thiềm! biết à? Phượng Minh Thành chắc biết chứ? chính là thành chủ đương nhiệm thứ bảy của Phượng Minh Thành, tất cả những sát thủ nổi danh nhất giang hồ nay đều đến từ Phượng Minh Thành, là thành chủ, cũng chính là thủ lĩnh của đám sát thủ đó.”

      Ta nghĩ thông, “Nhưng ta nhớ thiên hạ đệ nhất sát thủ phải là nữ sao?” Gọi là gì nhỉ… Trước kia Tiểu Ngưu Lang luôn thích nghe mấy cái thứ gọi là chuyện lạ giang hồ mà các chú bác ra khỏi vịnh buôn bán kể lại, nghe được cái gì cũng tìm ta lải nhải, nhưng mấy chú bác kia vốn kiến thức nhiều lắm, Tiểu Ngưu Lang cũng chỉ chọn chọn lựa lựa kể lại cho ta, chuyện về thiên hạ đệ nhất sát thủ ta vẫn có chút ấn tượng, còn Phượng Minh Thành này đích xác là lần đầu tiên ta nghe thấy.

      Mọi người bên cạnh cũng nghe nổi nữa, liên tục trừng mắt nguýt ta, có vẻ cực kỳ ghét bỏ ta kiến thức hạn hẹp.

      “Phượng Thất Thiềm thân phận cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện ra khỏi thành? Thân thủ của chưa có ai được chứng kiến, nhưng là thành chủ, có thể khiến cho dân chúng trong thành tâm phục khẩu phục, võ công ắt cũng phải xuất thần nhập hóa cao thâm khó lường. Thiên hạ đệ nhất sát thủ mà hẳn là Cầm Đoạn phải ? Tạm thời bàn tới việc nàng ta cũng lệ thuộc Phượng Minh Thành, hai năm trước nàng ta quy khỏi giới liệp đầu rồi, làm sao còn là đệ nhất được?”

      Phượng Minh Thành, có vẻ như rất lợi hại.

      Nếu Tiểu Phượng Tiên là sát thủ có chút danh tiếng, ta còn tin. Thành chủ khí phách bá đạo như vậy, hẳn là thể nào đâu… Trọng điểm là ta cảm thấy ta nào có phúc được tiếp xúc với nhân vật trong truyền thuyết như vậy chứ.

      Vừa nghĩ thế, ta liền thoải mái, ôm Phượng Khấp Huyết và gói bông men theo đường cũ quay lại nông trại của Thang bà bà.

      Thang bà bà vừa khéo ở đây, ta liền đặt gói bông bên cạnh cái máy dệt, bấy giờ mới chợt nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng bước chân kỳ quái.

      Ta gọi tiếng bà bà, lại ai trả lời.

      lẽ nào, nếu bà lão có nhà, cũng nên đáp lại ta tiếng, nếu có nhà, vậy tiếng bước chân kia ở đâu ra?

      Ta cau mày qua, thuận tay cầm cái ván giặt quần áo ở bên, vừa mới đẩy cửa ra, bàn tay của đàn ông đột ngột vươn tới bịt miệng ta kín mít.

      Ta chưa kịp kêu lên, cảm thấy sau gáy bị đập mạnh cái.

      Ý thức mơ hồ, ta dường như nghe thấy giọng quen thuộc khẽ :

      “Tin ta , đúng là cái mùi này, nay ngoại trừ người kia, có ai dùng loại hương liệu này đâu, con bé này nhất định đơn giản…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :