1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn lễ đệ nhất thiên hạ - Nguyệt Xuất Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Rất đủ vị?

      Editor: Jun



      Kể từ sau khi đến Linh Lung các lần trước, Lưu Liên liền nhớ mãi quên cao lương mỹ vị ở nơi đây. Lúc này ngồi ở bên bàn, tha thiết mong chờ Tần Cửu gọi món ăn. Tần Cửu đến Linh Lung các vốn chỉ muốn nghe ngóng thông tin của Tô Vãn Hương, nhìn thấy bộ dạng thèm ăn của Lưu Liên, khẽ mỉm cười, liền gọi tiểu nhị qua đây, đổi đến gian nhã thất ở lầu hai.

      Tần Cửu chọn mấy tấm biển ghi tên món ăn nổi danh nhất Linh Lung các, lại gọi vò Thu Diệp Hồng.

      Vừa rồi ở trong đại sảnh của lầu , nàng cảm thấy trong Linh Lung các rất đông khách khứa, còn náo nhiệt hơn ba năm trước. Năm đó, dưới cơ duyên trùng hợp, nàng gặp được Mộ Vu Phi, phát ra tài năng kinh doanh của . Triều đình cho phép quan lại buôn bán, vì thế Tần Cửu tự mình bỏ ngân lượng, giấu người trong nhà mở Linh Lung các. Chuyện này, ngoài Chiêu Bình công chúa ra, có người nào biết nữa. Khi nàng lập nên Linh Lung các, chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng nó hưng thịnh như vậy, càng ngờ tới, nó trở thành chốn dừng chân duy nhất mình có thể tin cậy được trong Lệ Kinh này.

      Linh Lung các nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất phố Thiên Môn, nhưng trang trí bên trong lại lấy giản dị tao nhã làm chủ đạo, cực kỳ xem trọng phong cách tình cảm, điều này khiến cho Linh Lung các bộc lộ tài năng giữa những tửu lâu lấy xa hoa lộng lẫy làm tôn chỉ ở Lệ Kinh. Đương nhiên, nếu chỉ vì những điều này, Linh Lung các cũng hưng thịnh như vậy, rượu và thức ăn hạng nhất mới là con đường mấu chốt. Vừa vào đến cửa, hương thơm trôi nổi trong khí, khiến cho người ta cảm thấy thèm ăn, là sức hấp dẫn lớn nhất.

      Còn chưa uống hết ly Thu Diệp Hồng, chợt nghe ở cửa nhã thất có người : “Sao lại thế này, gian nhã thất này bị người khác bao rồi? Ngươi biết đây là nhã thất chủ tử nhà ta thường đến sao?”

      Tiểu nhị vội mỉm cười hối lỗi : “ xin lỗi, bây giờ tiểu nhân sắp xếp thêm gian nhã thất nữa.”

      “Như vậy sao được? Chủ tử nhà ta vẫn muốn gian nhã thất này, ngươi mau bảo mấy người này đổi lại ?” Giọng cực kỳ ngang ngược hống hách.

      Tần Cửu khẽ cau mày, đặt ly rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn sang.

      Chỉ thấy gã sai vặt mặc trang phục hạ nhân hùng hổ đứng ở trước cửa nhã của các nàng. Tiểu nhị rất khó xử mà đến, “ nương, xin lỗi, có khách quen nhất định muốn ở gian nhã thất này, xin nương hãy giúp đỡ.”

      ra đổi gian nhã thất phải chuyện khó, huống hồ, Tần Cửu còn là chủ nhân của Linh Lung các này. Nhưng mà, nàng cực kỳ cảm thấy hứng thú với vị chủ tử ngang ngược đến Linh Lung các kia, liền cười khẽ với tiểu nhị: “Chẳng biết khách quen mà tiểu nhị ca là công tử nhà nào?”

      “Bớt nhảm, còn mau cút !” Gã sai vặt kia sải bước tiến vào, chìa tay hung hăng vỗ lên bàn cái, chấn động đến mức Thu Diệp Hồng trong ly rượu bắn ra ngoài.

      Theo chữ “Cút” ra, bàn tay đập lên bàn còn chưa thu về, gã sai vặt liền cảm thấy cổ chợt lạnh, có sát ý bừng bừng thấm vào qua da. Gã hoảng sợ rũ mắt nhìn thanh kiếm đặt cổ mình, lại nhìn về phía nam tử cầm kiếm ở trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn, diện mạo thanh tú giống như nữ tử. Nhưng mà, sắc mặt lạnh lùng hà khắc, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tối đen lấp lánh bức người.

      Gã sai vặt này cũng là người luyện võ, nhưng lại hoàn toàn biết nam tử này ra tay thế nào, thân thủ của đối phương là thần quỷ khó lường. Mặc dù gã cực kỳ sợ hãi, nhưng ỷ vào thân phận của chủ tử nhà mình, vẫn mạnh miệng như cũ mà : “Các ngươi là kẻ nào, có biết chủ tử nhà ta là ai ? Các người dám động đến cái đầu ngón tay của ta thử xem. Vị nương này, nhìn dáng dấp ngươi cũng tệ lắm, mau mau thả lão tử ra, lát nữa lão tử ở trước mặt chủ tử nhà ta tốt cho ngươi vài câu, có thể, chủ tử nhà ta thu nhận ngươi.”

      Đôi mắt lạnh lùng của Tỳ Ba khẽ híp lại, muốn cho gã sai vặt này nếm chút mùi đau khổ, lại nghe Tần Cửu khẽ cười : “Liên Nhi, phải ngươi đĩa măng tây tê cay này ăn rất ngon sao? Người tới là khách, mời vị tiểu ca này cũng nếm thử chút.”

      Trong miệng Lưu Liên nhồi đầy thức ăn ngon, ăn say sưa ngon lành, nghe vậy ngầm hiểu trong lòng, bưng đĩa măng tây tê cay kia lên, chậm rãi đến trước mặt gã sai vặt, vô cùng chân thành : “Măng tây tê cay này cay đến đủ vị, tiểu ca đừng khách khí, cứ từ từ thưởng thức.” xong, xoay cái đĩa cái, cả đĩa măng tây cay lập tức ụp lên mặt gã sai vặt. cổ còn đặt bảo kiếm, gã sai vặt hoàn toàn dám động đậy, chất lỏng sền sệt chảy xuống mặt, vừa tê vừa cay kích thích đến mức hai mắt đều mở ra được.

      Hoàng Mao hả hê vỗ cánh hỏi: “Rất đủ vị? Có muốn đĩa nữa hay ?”

      Gã sai vặt kêu oa oa loạn lên, chính vào lúc này, chỉ nghe ở cửa có người : “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Tần Cửu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người đứng ở cửa nhã thất, mặc bộ áo gấm lộng lẫy, mi dài mắt sáng, dáng điệu oai hùng, chẳng qua là khí thế tản ra khắp người lại cực kỳ u lạnh lẽo. theo sau vị văn sĩ áo xanh trẻ tuổi.

      Nhìn thấy người nọ, mắt phượng của Tần Cửu híp lại, ra lại chọc tới , nàng quay đầu ra hiệu cho Tỳ Ba thu thanh kiếm cổ gã sai vặt lại.

      Gã sai vặt kia vừa thấy người mới đến, lau chất lỏng sền sệt mặt cái, quỳ rạp xuống đất khóc lóc kể lể: “Chủ tử, nô tài là ngài đặt nhã thất này, bọn chúng vẫn ở lì , hoàn toàn đặt ngài vào trong mắt, bọn chúng còn muốn giết nô tài nữa.”

      Nam tử áo gấm hừ lạnh tiếng, ánh sáng nghiêm khắc lóe lên trong mắt, đá cước vào gã sai vặt mặt đất, lạnh lùng : “Đồ vô dụng.”

      Gã sai vặt sợ đến mức im bặt như ve sầu mùa đông, dám chuyện nữa.

      Ánh mắt u lạnh lẽo của nam tử áo gấm quét lên khuôn mặt của Tần Cửu, trong mắt lên tia kinh ngạc, khẽ cong khóe môi cười : “Gia nô đắc tội nhiều rồi, xin nương rộng lượng bỏ qua, chẳng biết nương xưng hô thế nào?”

      Tần Cửu biết sớm muộn gì mình cũng phải quen biết với , hôm nay đụng phải, cũng cần tránh . Vì thế bưng ly rượu lên, tinh tế thưởng thức ngụm, cười tủm tỉm : “Công tử khách khí rồi. Tiểu nữ là Tần Cửu của Thiên Thần tông, giờ làm việc ở Ti Chức phường.”

      Nam tử áo gấm nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cười ha ha : “ ra nàng chính là Tần môn chủ, nghe tên của Tần môn chủ từ lâu, hôm nay mới có duyên gặp mặt.”

      Văn sĩ áo xanh đứng sau lưng nam tử áo gấm cũng có chút kinh ngạc mà chậm rãi bước lên, thi lễ trước mặt Tần Cửu, mỉm cười : “Tại hạ là Lý Vân Tiêu của Thiên Thần tông, bái kiến Tần môn chủ.” xong chỉ vào nam tử áo gấm : “Vị này chính là Khang Dương Vương điện hạ.”

      Tần Cửu nghe vậy, đặt ly rượu xuống, đứng lên : “ ra là Khang Dương Vương điện hạ, thất lễ thất lễ rồi. Nếu sớm biết là nhã thất điện hạ thường đến, tiểu nữ tuyệt đối dám tới đâu.”

      Khang Dương Vương Nhan Mẫn là đại hoàng tử của Khánh Đế, mẫu phi của mất sớm, nhưng qua lại rất thân thiết với Huệ Phi của Thiên Thần Tông, ngay cả mưu sĩ dưới quyền cũng đến từ Thiên Thần tông. Mặc dù Khánh Đế còn chưa lập người kế vị, nhưng là con trưởng, phía sau lại có Thiên Thần tông ủng hộ, thể nghi ngờ là trong những người được chọn làm thái tử.

      Khang Dương Vương Nhan Mẫn cười ha ha : “Tên gia nô này của bản vương hiểu chuyện, lúc nãy đắc tội rồi.” xong, lạnh giọng với gã sai vặt quỳ mặt đất, “Còn ra ngoài.”

      Gã sai vặt vội vàng lăn vòng chạy ra ngoài.
      Last edited: 21/10/16
      139, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Vung tiền như rác

      Editor: Jun



      Đuổi gã sai vặt rồi, Nhan Mẫn nhìn Tần Cửu sâu, : “Bản vương vẫn muốn thăm hỏi Tần môn chủ, đáng tiếc mấy ngày nay công việc bộn bề, hôm nay vừa khéo gặp được nàng ở đây, gì bản vương cũng phải làm chủ, hi vọng Tần môn chủ nên khách khí.”

      Đương nhiên Tần Cửu khách khí, huống hồ nàng biết, thứ Nhan Mẫn muốn nhất là thể diện, làm chủ mời khách, nếu ngươi từ chối, ngược lại chọc giận . Hiếm có người đến tặng ngân lượng cho Linh Lung các, đương nhiên nàng bỏ lỡ.

      Tần Cửu lười biếng cười tiếng, khách khí nhướng mày : “Có thể được điện hạ làm chủ mời khách, là may mắn ba đời. Nếu thế, vậy để tiểu nhị bỏ bàn thức ăn này xuống, mang lên bàn mới.”

      Lưu Liên và Tỳ Ba đứng dậy khỏi chỗ ngồi từ lâu, đứng hầu ở sau lưng Tần Cửu. Nhan Mẫn thong thả bước đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Cửu, vén vạt áo lên rồi ngồi xuống.

      “Xin mời Tần nương tùy ý lựa chọn.” Nhan Mẫn cười tủm tỉm .

      “Vậy ta cũng khách khí!” Tần Cửu nghiêng đầu cười .

      Lưu Liên thấy nụ cười của Tần Cửu, rất thông cảm mà liếc mắt nhìn An Lăng Vương, lòng mặc niệm cho con dê béo này.

      “Vậy gọi món ăn đắt tiền nhất thơm ngon nhất của Linh Lung các, miễn là có thực đơn, loại cũng được thiếu, cứ như vậy !” Tần Cửu nhìn qua thực đơn, chậm rãi khép lại lời .

      Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, sớm biết nữ làm thịt Khang Dương Vương, nhưng thế nào cũng ngờ tới nàng gọi toàn bộ món ăn của Linh Lung các.

      Lưu Liên liếc trộm Khang Dương Vương đáng thương, chỉ thấy lúc đầu sắc mặt có chút đen lại, rồi vẻ mặt của lập tức như thường cách hiếm thấy, cười tủm tỉm vỗ bàn cái : “Được, Tần nương chọn rất hợp ý ta, bản vương tới Linh Lung các nhiều lần, đều chưa nếm hết món ngon của Linh Lung các, hôm nay nhờ phúc của Tần nương, bản vương muốn nếm hết món ngon của Linh Lung các. Được rồi, mang lên hai vò Thu Diệp Hồng, tiểu nhị, còn gọi thức ăn !”

      Tiểu nhị cũng đổ mồ hôi lạnh.

      Tất cả món ngon này lên lượt, cũng hơn trăm loại. Đừng hai người kia, cho dù là mười mấy người, chỉ sợ cũng ăn hết. Nếu là người bình thường gọi nhiều món như vậy, chắc chắn gã dám . Nhưng người trước mặt là Khang Dương Vương, sợ trả nổi bạc.

      Sau khi tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, lại toét miệng cười, sau đó như bay gọi thức ăn.

      Chỉ lát sau, vài thị nữ của Linh Lung các lần lượt bưng đủ loại món ngon lên bàn.

      Rán chiên hầm luộc, sống nguội mặn chay, loại cũng thiếu.

      Con bay trời con chạy dưới đất, con bơi trong nước con chui trong đất, loại cũng thiếu.

      Có món ăn Tần Cửu cảm thấy có hứng thú nếm miếng, có hứng thú lập tức cho Lưu Liên và Tỳ Ba. Mỗi đĩa thức ăn đều là mang lên món này cùng lúc với bỏ món kia, nếu cũng thể đặt thức ăn lên bàn này được.

      Nhan Mẫn gần như làm sao động vào thức ăn được, đôi mắt đen thẳm cảm thấy hứng thú nhìn Tần Cửu, khóe môi chút ý cười như có điều suy nghĩ.

      “Bữa cơm này, Cửu gia hài lòng chưa?” Nhan Mẫn cầm ly rượu, mỉm cười hỏi.

      Chỉ trong thời gian bữa cơm, xưng hô của Nhan Mẫn với Tần Cửu, từ Tần môn chủ đến Tần nương, rồi đến Cửu gia.

      chú ý tính toán trong lòng Nhan Mẫn là gì, Tần Cửu có thể đoán được ít nhiều.

      Huệ Phi đến từ Thiên Thần tông, năm ấy Khánh Đế còn chưa đăng cơ, nàng ta cũng là trắc phi của Khánh Đế. Khánh Đế có thể ngồi lên bảo tọa của ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, sợ rằng cũng có công lao của Thiên Thần tông. giờ Nhan Mẫn hai mươi ba, trong phủ lập trắc phi, nhưng vị trí chính phi vẫn còn để trống. Lần này, Thiên Thần tông vốn là muốn phái Quan Sư môn chủ Diêu Tích Nhi đến Lệ Kinh. Nhất định là tông chủ và Huệ Phi có ý định gả Diêu Tích Nhi cho hoàng thất. Nhưng vì tình có thay đổi, Tần Cửu thay thế Diêu Tích Nhi, Huệ Phi rất thân thiết với Diêu Tích Nhi, lại hiểu quá về Tần Cửu, cho nên có còn ý định này hay , Tần Cửu lắm, nhưng dám chắc là Nhan Mẫn có ý định này.

      Tần Cửu trở tay cầm ly, giơ tay áo nâng ly, nét mặt tươi cười như hoa : “Rất là hài lòng, đa tạ điện hạ, ta kính điện hạ ly.”

      Nhan Mẫn híp mắt cười tiếng, ngẩng mặt uống cạn rượu trong ly.

      Tần Cửu tao nhã cầm ly, mỉm cười từ từ uống. Nàng liếc mắt nhìn về phía Nhan Mẫn, hai má hồng nhạt như thoa phấn, đôi môi khẽ cong, nụ cười biếng nhác, ánh mắt hờ hững lướt tới, hồn xiêu phách lạc.

      Nhan Mẫn nhìn nụ cười của Tần Cửu, có hơi ngây người, hồi lâu mới : “ bữa cơm ngàn vàng, có thể lấy được nụ cười của Cửu gia, bản vương vừa lòng rồi!”

      “Điện hạ, những cơm gạo này vứt là đáng tiếc, bằng xin điện hạ làm chủ, thưởng những thức ăn này và những món còn chưa lên bàn cho những khất cái ăn xin ngoài kia .” Mặc dù Lệ Kinh là kinh đô, nhưng ở trước các tửu lâu tiệm ăn, cũng thiếu khất cái ăn xin.

      Nhan Mẫn đưa mắt nhìn nhìn Tần Cửu, thấy khi nàng mỉm cười nhăn mày lại vô tình lộ ra vẻ dịu dàng êm dịu uyển chuyển hàm xúc, nhất thời ánh mắt có chút si mê. nhìn lướt qua bát đĩa chưa dùng tới hai cái lại xếp chồng ở bên, cười : “Cửu gia đúng là giống người thường, nàng, người bằng hữu như nàng, bản vương nhất định kết giao. Vân Tiêu, ngươi truyền lời của bản vương, cứ , Tần Cửu Tần nương , mọi người xin cơm dễ dàng, những thức ăn này đều thưởng cho bọn họ.”

      Mưu sĩ áo xanh Lý Vân Tiêu nhìn Tần Cửu cái sâu, lĩnh mệnh ra.

      “Cửu gia, bản vương nghe , phụ hoàng chỉ an bài cho Cửu gia chức vị ở Ti Chức phường, chẳng biết Cửu gia ở Ti Chức phường có quen , sau này có dự định gì ? Nếu như Cửu gia ở quen, bản vương có thể tấu lên phụ hoàng, xin cho Cửu gia chức vị nữa.” Nhan Mẫn hỏi.

      Tần Cửu cầm ly rượu trong tay, tùy ý ngắm nghía, nghe được lời này, cười tủm tỉm : “Đa tạ ý tốt của điện hạ, ta mới tới Lệ Kinh, rất nhiều chuyện đều biết. Ti Chức phường cũng tệ lắm, rất nhàn hạ, ta cảm thấy rất tốt.”

      “Như vậy tốt rồi, bản vương nghe , Cửu gia tấu xin phụ hoàng, muốn tham gia kỳ thi lớn vào mùa xuân năm nay? Cửu gia muốn ở triều đình dốc sức phục vụ sao? ” Ánh mắt Nhan Mẫn sáng rực, nhìn Tần Cửu .

      Ý tứ trong lời của Nhan Mẫn, Tần Cửu có thể đoán ra, chắc cũng muốn để nàng noi theo Huệ Phi.

      Tần Cửu vờ như hiểu, : “Ta đến Lệ Kinh, vốn chính là muốn dốc sức cho triều đình. May mà Thánh thượng ân chuẩn có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, ta nên phụ lòng kỳ vọng của Thánh thượng, dĩ nhiên là phải tham gia.”

      Nhan Mẫn cười nhạt, khí chất của trầm, cười rộ lên khiến người ta có vài phần ý nghĩ có ý tốt, “Vậy bản vương trước, chúc Cửu gia thi khoa cử thuận lợi.”

      Tần Cửu mỉm cười lời cảm ơn, quay đầu hỏi Lưu Liên: “Liên Nhi, Tỳ Ba, các ngươi ăn no chưa?”

      Bụng của Lưu Liên sớm căng lên như cái trống rồi, nếu phải món ăn của Linh Lung các quá ngon, sớm ăn no đến mức ních nổi nữa.

      “Nô tài no rồi!” Lưu Liên ợ rồi .

      Tỳ Ba cũng gật đầu cái.

      Tần Cửu thu áo đứng dậy : “Đa tạ điện hạ khoản đãi, sắc trời còn sớm, vậy ta lập tức xin cáo lui.”

      Nhan Mẫn gật đầu : “Cửu gia thong thả! Sau này hễ có việc cần nhờ đến bản vương, cứ đến tìm bản vương, bản vương nhất định hết sức tương trợ.”

      Tần Cửu vẫy tay cái, Hoàng Mao bay đến, Tần Cửu ôm Hoàng Mao, thi lễ về phía cửa.

      Ở cửa, Tần Cửu giáp mặt với Lý Vân Tiêu vội vàng quay về.

      Lý Vân Tiêu cúi đầu đứng lại thi lễ sơ qua, thấp giọng : “Tần môn chủ, bên ngoài cửa những khất cái kia tụ tập chịu , nhất định phải tạ ơn Tần môn chủ.”

      Tần Cửu đưa mắt nhìn vị đệ tử cũng đến từ Thiên Thần tông giống như nàng, nhướng mày cười : “Ta chỉ câu, nhưng người tiêu bạc là điện hạ, bọn họ nên tạ ơn điện hạ mới đúng, sao ngược lại đến tạ ơn ta.”

      Tần Cửu chậm rãi ra khỏi Linh Lung các, ở cửa chính bị đám khất cái vây quanh. Dẫn đầu đám khất cái là hán tử chừng ba mươi tuổi, áo quần rách rưới, trong tay chống gậy, nhìn thấy Tần Cửu ra, chắp tay : “Vị này chính là Tần nương? Đa tạ Tần nương tặng cơm! Tiểu nhân Chu Dương, nếu nương có việc gì, tiểu lão nguyện ra sức vì ngài.”

      Ánh mắt của Tần Cửu lướt qua từng khuôn mặt dính đầy vết bẩn, chẳng qua chỉ là cái ơn bữa cơm mà thôi, ngờ lại khiến cho những con người sinh sống trong cảnh đói rét này cảm động như vậy. Nàng gật đầu : “Đừng khách khí, ở đây có chút bạc, các vị cầm để tiêu !” Tần Cửu lệnh cho Tỳ Ba tung tất cả bạc người ra ngoài.
      Last edited: 21/10/16

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Nhan duật là nam chính hả bạn
      truyện bao nhiu chương

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Ghét bỏ

      Editor: Xám (Jun)



      Núi Cửu Mạn nằm ở ba mươi dặm phía Tây bên ngoài Lệ Kinh, mặc dù thế núi tính là cao hiểm gập ghềnh, nhưng núi non trùng điệp kéo dài mấy trăm dặm, là nơi phong cảnh danh thắng hiếm có ở Đại Dục Quốc.

      Từ xưa đến nay, núi Cửu Mạn đều nổi tiếng xa gần bởi ôn tuyền. Theo truyền thuyết từ thời thượng cổ, từng có Đạo gia du ngoạn khắp núi này, khi tắm rửa ở trong ôn tuyền, thở dài than tiếc núi này đúng là chốn ở của tiên nhân. Nhưng đến những năm gần đây, người đến núi Cửu Mạn du ngoạn, lại đa phần là đến vì thích rừng mai trải dài dưới chân núi.

      Nơi rừng mai trải dài mấy dặm này, có dải hồ nước vòng qua rừng, mặc dù hồ này ấm áp như ôn tuyền núi, nhưng lại đóng băng vào tiết trời mùa đông. Mỗi lần đến tháng Giêng, rừng mai nở hoa, giống như biển hoa Hương Tuyết, nước hồ trong như gương, đóa hoa kiều soi bóng, bởi vậy mà rừng mai được gọi là biển Hương Tuyết, hồ nước được gọi là Kính Hoa Thủy Vực.

      Vào lễ Cầu Tuyết hàng năm, đài cao dùng để đấu nhạc lại dựng ở bên bờ Kính Hoa Thủy Vực. Năm nay cũng ngoại lệ, ngay từ tháng trước, hoàng đế lệnh cho Công bộ phái người dựng thành.

      Nếu như chỉ là cầu tuyết, quá nửa bách tính trong Lệ Kinh xem chuyện là gì, nhưng đôi với việc cầu tuyết này, là màn đấu nhạc của những thiên kim tiểu thư dòng dõi quý tộc của thiên triều. Bởi vậy, lễ Cầu Tuyết này lại rầm rộ thua gì Tết Nguyên Tiêu, nguyên nhân chung là vì xem việc thưởng thức pháo hoa, còn hoa mai thường xuyên nở rộ. Khúc nhạc của nhạc cơ cũng có thể cầu được khúc với giá ngàn vàng, nhưng khúc nhạc của thiên kim tiểu thư dòng dõi quý tộc của thiên triều, lại là ngàn vàng chẳng thể cầu.

      Do đó, ngày hai mươi tháng Giêng này, ở các nhánh đường qua núi Cửu Mạn, xe ngựa như dệt cửi, dòng người dứt.

      Từ sau khi Lưu Liên nghe đến lễ Cầu Tuyết vào hai ngày trước, bèn nhiều lần thăm dò ở trước mặt Tần Cửu, sau khi lấy được lời hứa đưa bọn của Tần Cửu, hai ngày nay rất sung sướng. Nhưng cuối cùng chờ đến ngày này, mắt thấy mặt trời lên cao, Tần Cửu vẫn hề có ý định lên đường, mà là ngồi thêu hoa ở trong căn phòng ấm áp.

      Kể từ sau ngày ở trong buồng xe phen oai phong lẫm liệt mắng Tần Cửu, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mình chán ghét nàng như vậy nữa. Có lẽ là bởi vì nàng thủ hạ lưu tình tha cho Đào chăng. biết cảm giác của Đào là thế nào, chung, thấy Đào càng ít hơn trước đây.

      Lưu Liên rất sốt ruột, nhưng dám làm phiền nàng.

      Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh ngồi xổm ở thảm nỉ, chia tơ cho Tần Cửu dưới giám sát của Hoàng Mao.

      Sợi tơ bảy màu này cực , cực trơn, óng mượt mà trong suốt, trơn bóng, nhặt lên rất vất vả.

      Lưu Liên nhớ trước đây khi mẫu thân thêu hoa, màu sắc của sợi tơ mua về vốn tách biệt, chẳng biết Tần Cửu mua từ chỗ nào, những sợi tơ này lại lẫn lộn với nhau.

      Tần Cửu để Đào và Lệ Chi làm, lại bảo đến làm công việc này của nữ tử. Còn cử Hoàng Mao làm giám công*, đôi mắt như hạt đỗ đen của Hoàng Mao giống như Hỏa Nhãn Kim Tinh, vừa thấy chia sai sợi nhào tới mổ , thấy chậm tay cũng nhào tới mổ .

      *Giám công: người làm công việc giám sát.

      Lưu Liên nghĩ mình còn tiếp tục như vậy nữa, sợ là đôi tay này được luyện đến khéo léo như nữ nhân. sợ nữ tiếp tục muốn dạy thêu hoa cho .

      “Cửu gia, chúng ta lễ Cầu Tuyết sao?” Mắt thấy mặt trời ngày càng lên cao, nếu sợ là kịp nữa, rốt cuộc Lưu Liên nhịn được thúc giục.

      Tần Cửu lười biếc liếc cái, nhướng mày lên, có vẻ rất nhàn nhã, “Liên Nhi sốt ruột gì thế?”

      “Nô tài nghe đến trễ rồi, chiếm được chỗ ngồi ở hàng trước.” Lưu Liên ngập ngừng .

      Tần Cửu cong môi cười nhạt : “Chỗ ngồi có người chiếm thay chúng ta, vả lại, còn có người đón chúng ta .”

      Lưu Liên vừa thoáng nghĩ liền : “Là Khang Dương Vương điện hạ sao!”

      Từ sau ngày Khang Dương Vương mở tiệc chiêu đãi Tần Cửu ở Linh Lung các, chuyện này liền được xem như giai thoại truyền khắp cả Lệ Kinh. Suy cho cùng chuyện có thể vung tiền như rác gọi hết mỗi loại thức ăn, chỉ vì nụ cười của hồng nhan như vậy, nhiều. Điều quan trọng nhất, còn là mời nữ của Thiên Thần tông vừa mới dẫn theo bốn nam nhân lén lút vào biệt cung của công chúa mấy ngày trước. Tuy rằng chưa nắm được chứng cứ ràng chứng minh bốn nam nhân này bị nữ chà đạp, nhưng điều này còn khiến người ta tưởng tượng xa xôi hơn nắm được chứng cứ.

      Tần Cửu lắc đầu cái, : “Khang Dương Vương điện hạ có tới hay ta lắm, nhưng có người nhất định đến đón chúng ta.”

      “Vậy là ai?” Lưu Liên nghĩ ra được, ngoài Khang Dương Vương ra còn có ai sẵn lòng đến đón nàng.

      vắt óc mà đoán, chợt nghe Lệ Chi canh giữ ở ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo: “Cửu gia, An Lăng Vương điện hạ đến đây thăm hỏi.”

      Tần Cửu mỉm cười nhón lấy kim, : “Liên Nhi, người đón ngươi đến rồi.”

      Lưu Liên gần như tin vào lỗ tai của mình, An Lăng Vương lại đến mời Tần Cửu, phải là nghe lầm chứ?

      Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên chuỗi tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, rèm cửa bị luồng lực mạnh vén lên, làn gió mang theo hàn ý thổi vào trong.

      Nhan Túc sải bước tiến vào, mặc bộ thường phục khổng tước màu tím, y phục hoa lệ vừa dày vừa nặng thêu hoa văn phức tạp đồng nhất, nhìn qua u ám mà hoa mỹ. rất nhanh, bước chân chợt dừng ở trong phòng, vạt áo màu tím tạo nên phong thái lẫm liệt vang dội. Cách đoạn, làn gió lạnh kia lại theo ống tay áo nhanh chóng thấm vào cánh tay của Tần Cửu.

      Tần Cửu khoanh chân ngồi ở đệm gấm, áo đỏ trải mặt đất, tay áo rũ xuống, lộ ra nửa cánh tay trắng như ngọc, ngón tay trắng nõn nhón lấy kim chỉ cười : “Liên Nhi, khép kỹ rèm cửa lại.” Liếc mắt nhìn về phía An Lăng Vương, nụ cười khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng êm dịu, giống như đóa mẫu đơn đột ngột bừng nở, “Là cơn gió nào thổi An Lăng Vương điện hạ đến đây, Lệ Chi, mau dâng trà.”

      Khuôn mặt như hoa phù dung, đôi mắt như làn thu thủy, lại kết hợp với ý cười dịu dàng này, giọng êm dịu, chỉ sợ đổi lại là nam nhân khác, nhất định tim đập thình thịch.

      Chẳng qua, nam nhân này, lại là Nhan Túc.

      Ánh mắt của sắc bén như kiếm, lạnh như băng, ở nơi tròng mắt khép mở, có loại uy nghi trời sinh cũng hiểu.

      cần.” Nhan Túc khoát tay ngăn lại, chút nể nang mà cự tuyệt : “Tần Cửu, phải giả vờ, hôm nay bản vương đến, là muốn lấy lại bộ áo váy làm từ noãn quyên.”

      Tần Cửu từ từ thu hồi nụ cười, nhìn khí thế dâng lên giống như mưa gió sắp đến bắt đầu chuyển động quanh thân Nhan Túc, khẽ nhướng mày.

      Hai người nhìn nhau lát, Tần Cửu lấy y phục thêu ở trong tay lên , “Ta làm sao điện hạ có thời gian đến quý phủ, ra là vì chuyện này. Váy ngài muốn ở đây. Ta nghe , đây là quà ngài muốn tặng cho Tô tiểu thư, sớm phân phó Châm Công Cục ngày đêm nghỉ đẩy nhanh tiến độ. Nhưng điện hạ cũng biết, khi ngài đưa lụa tơ này tới, cũng còn sớm. Dệt hết xấp vải này tốn ít thời gian, đến tối hôm qua, các thợ thêu vá của Châm Công cục làm gấp trong đêm, mới làm thành chiếc váy này. Đến cuối cùng còn có vài đóa hoa chưa thêu lên, là mắt bọn họ sưng đau thể thêu được nữa, ta đành tự tay nhận lấy. Nếu phải vậy , vốn dĩ ta muốn xem lễ Cầu Tuyết, vì làm gấp việc này cho ngài, ngay cả lễ Cầu Tuyết cũng muộn mất, vốn là đợi thêu xong đưa cho điện hạ, ngờ ngài tự mình tới lấy, vậy thi phiền điện hạ chờ lát, ta lập tức thêu xong cho điện hạ.”

      Nhan Túc nghe xong lời của Tần Cửu, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi chút nào. Chỉ khi ánh mắt tiếp xúc tới áo váy trong tay Tần Cửu, ánh mắt sắc bén như kiếm, mới trở nên dịu dàng chút.

      Hôm qua phái người đến Châm Công cục lấy chiếc áo váy này, quản Ninh Thục của Châm Công cục váy còn chưa làm xong, sáng sớm ngày mai lập tức phái người đưa đến. Sáng sớm phái người lấy, lại được cho biết hoa váy chưa thêu xong, mà lại bị Tần chưởng lấy về nhà thêu. Lúc ấy nghe xong giận tím mặt.

      Xấp lụa tơ này lấy được dễ, khi giao cho Chức Nhiễm cục từng đặc biệt dặn dò, nhất định phải làm xong trước lễ Cầu Tuyết. ngờ được, chỉ chưa làm xong, còn bị nữ Tần Cửu này lấy về, hơn nữa, chẳng lẽ nghe lầm, Tần Cửu muốn thêu hoa lên váy ở đây. phải cảm thấy tay nghề của Tần Cửu tốt, mà là cho rằng, để nữ này thêu hoa lên váy, chẳng phải làm bẩn chiếc áo váy này. Nếu như Vãn Hương biết, chắc chắn mặc.

      Tần Cửu biết Nhan Túc ghét bỏ nàng, khẽ cười lạnh trong lòng.

      Nhan Túc à Nhan Túc, đường cầu thê của ngươi còn dài đằng đẵng.
      Last edited: 21/10/16
      139, TrâuVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Lễ Cầu Tuyết

      Editor: Xám



      Trong đôi mắt Nhan Túc dâng lên vẻ tối tăm nặng nề, khi ép Tần Cửu đến Ti Chức phường, cũng chưa từng nghĩ đến có ngày chịu thua thiệt trước nàng ở đó. Nếu như có noãn tơ này sớm hơn tháng nữa, cũng cần đưa đến Ti Chức phường, chỉ riêng thị nữ trong phủ của cũng có thể làm xong. Nhưng giờ chuyện đến tình cảnh này, tạm thời cũng có biện pháp nào khác. Nếu là tơ lụa khác, cần áo cánh này, nhưng đây là noãn quyên, cố ý tìm được cho Tô Vãn Hương.

      dám làm phiền Tần chưởng , chiếc áo cánh này, bây giờ bản vương lập tức lấy , mời Tần chưởng hãy hoàn trả.” Nhan Túc khẽ liếc Tần Cửu, sắc đen thấp thoáng dưới hàng mi dài khẽ quét qua bàn tay nhón kim của nàng, sơ ý lướt qua đáy mắt sáng rực mà rất lạnh.

      Tần Cửu đưa áo cánh trong tay ra, chỉ vào đóa hoa Thược Dược thêu mép váy, khẽ cười : “Điện hạ sợ Tô tiểu thư kịp mặc lúc lên đài đánh đàn sao? Tâm tình của điện hạ ta có thể hiểu, chỉ là đóa Thược Dược này mới thêu hai cánh hoa, loại phương pháp thêu này là sáng tạo độc đáo của ta, người khác cũng làm tiếp lên được. Hay là thế này, ta và điện hạ cùng đến lễ Cầu Tuyết, vậy đường cũng gần thêu xong, có thể bắt kịp lễ Cầu Tuyết đấy. Vừa vặn công đôi việc, điện hạ thấy thế nào?”

      Nhan Túc khẽ híp mắt, hừ lạnh : “Người đâu!”

      Rèm cửa được vén lên, hai thị nữ chải tóc thành búi Song Loa, người mặc y phục màu hồng nhạt vào.

      Nhan Túc thản nhiên phân phó: “Ngọc Băng, Phấn Tuyết, hai người các ngươi đến nhìn xem, đóa hoa Tần chưởng thêu, các ngươi có thể thêu tiếp hay .”

      “Nô tỳ tuân mệnh!” Hai thị nữ đồng thanh đáp lời.

      Hai người xoay người cúi mình hành lễ với Tần Cửu, rồi lại chậm rãi tiến lên xem xét đóa hoa Tần Cửu thêu.

      Tần Cửu vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng, duỗi ngón tay mở áo cánh thêu trong tay ra, khoác lên cổ tay, giơ lên trước mặt hai thị nữ : “Gọi là Ngọc Băng, Phấn Tuyết phải ? Các ngươi hãy nhìn kỹ!”

      Ánh mắt Tần Cửu lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng, mắt phượng híp lại.

      Ngọc oản băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu khinh sa.*

      *Trích “Hoán Khê Sa” – Yến Thù. Bản dịch tìm được từ michachan123.wordpress.com:

      “Cốt cách tinh hoa trong giọt băng giá. Nhập vai hài hòa với hương tuyết và áo Thanh sa.”


      Ngọc Băng! Phấn Tuyết!

      Lúc trước nàng tùy ý ngâm câu thơ kia, Nhan Túc liền dùng làm tên của hai thị nữ này. nghĩ đến qua ba năm rồi, lại hề thay đổi.

      Ánh mắt của Ngọc Băng và Phấn Tuyết chăm chú dừng ở đóa hoa Tần Cửu thêu, mặt lên vẻ nghi hoặc.

      “Chẳng biết loại phương pháp thêu thùa này là phương pháp thêu thế nào, nhìn qua có chút giống với Toàn châm, nhưng lại phải.” Ngọc Băng hỏi.

      Tần Cửu nhướng mày, cười tủm tỉm duỗi ngón tay chỉ vào đóa hoa kia : “Quả phải là Toàn châm. Cánh hoa này, là Toàn châm* và Phô châm* kết hợp lại với nhau tạo thành phương pháp thêu thùa mới khá phức tạp, mục đích để thể vẻ thanh nhã của cánh hoa xòe ra. Về phần nhụy hoa này, phương pháp thêu ngược lại tinh xảo, chỉ là thủ pháp này phải khéo, nếu thêu được vẻ mềm mại tràn đầy sức sống của nhụy hoa.”

      *Toàn châm, Phô châm: là trong những phương pháp thêu thùa truyền thống của người Hán.

      Ngọc Băng và Phấn Tuyết khẽ cau mày, mặt lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Hai nàng quay người lại đối mặt với Nhan Túc, có chút xấu hổ : “Điện hạ, nô tỳ tài nghệ bằng người, nếu như thêu tiếp, sợ rằng thêu đẹp. Xin điện hạ thứ tội.”

      Nhan Túc khẽ nheo hai mắt lại, ánh mắt thấp thoáng dưới hàng mi dài có chút ảm đạm. Ánh mắt nghiên cứu phán xét lướt qua Tần Cửu, dường như phỏng đoán ý tứ vì sao nàng làm như vậy. Đương nhiên biết Tần Cửu đặt lòng tốt gì vào, nhưng ý đồ nàng làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ? Bây giờ, dù sao cũng thể cho chuyển áo cánh chưa thêu xong ra ngoài, chỉ có theo dõi kỹ Tần cửu, để nàng có cách nào giở trò.

      “Thôi được, như thế, vậy làm phiền Tần chưởng rồi. Tần chưởng , vậy mời lên xe , bản vương đích thân đưa Tần chưởng đến núi Cửu Mạn.” Nhan Túc hời hợt , mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày nhướng lên ra vẻ cao thâm khó lường.

      Lưu Liên kinh ngạc trợn to hai mắt, ngờ An Lăng Vương muốn đưa bọn họ đến lễ Cầu Tuyết.

      Tần Cửu lười biếng cười tiếng, cầm khung thêu hoa, sai Lưu Liên cầm sọt trúc đựng đầy tơ lên, phân phó Lệ Chi bê váy áo, lại lấy cái bọc từ bên trong phòng ra sai Đào ôm, cũng biết bên trong là cái gì. Tỳ Ba ôm bảo kiếm, đến cả Hoàng Mao cũng chịu yếu thế mà tha sợi chỉ thêu đính châu ngọc vừa đùa vừa bay, mấy người họ ai cũng rảnh tay.

      Đoàn người nối đuôi nhau ra.

      Xe ngựa của vương phủ dừng ở ngoài cửa lớn.

      Xe ngựa rất rộng, mui xe màu lam thẫm, thân xe màu lam thẫm, màn che rộng rãi màu lam thẫm bao phủ thân xe, nhìn qua cũng giống như Nhan Túc, cực kỳ khiêm tốn. Nếu như thân xe trạm trổ những hoa văn hình rồng tinh tế phức tạp kia, nếu như bốn con ngựa trắng kéo xe phải là Hãn Huyết Bảo Mã cực nhanh, nếu như trước và sau xe có Kim Ngô Vệ cầm thương, sợ rằng cũng thể nghĩ ra đây là xe ngựa của An Lăng Vương.

      Thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ thấy đoàn người Tần Cửu nối đuôi nhau ra, kinh ngạc nhíu mày.

      “Để Tần chưởng lên xe ngựa của ta, những người khác cưỡi ngựa.” Nhan Túc nghiêm mày ra lệnh.

      Nhan Thụy cũng hỏi nhiều, sai người vén rèm xe lên.

      Tần Cửu trèo lên xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên, cười tủm tỉm : “Liên Nhi nhà ta còn phải chia tơ cho ta chứ.”

      Nhan Túc chau mày, khoát tay : “Vậy lên !”

      Lưu Liên mang theo Hoàng Mao cũng trèo lên xe ngựa. Đào, Lệ Chi và Tỳ Ba chia nhau cưỡi ngựa theo phía sau.

      Bên trong buồng xe có chiếc bàn , phía đặt chiếc đỉnh bằng đồng đen mạ vàng lung linh tinh xảo, phần nắp chạm rỗng, có hương thơm vấn vít tràn ra. Nhan Túc dựa nghiêng người ở bên bàn , trong tay cầm nước trà Ngọc Băng vừa mới pha xong. Hơi nước vấn vít bốc lên che khuất khuôn mặt tuấn mỹ của , chỉ có đôi mắt sắc bén sáng ngời như vì sao rơi xuống phàm trần.

      Tần Cửu cũng chuyện, chỉ ngồi ở đệm tròn trong xe, ngón tay ngọc bay múa, kim thêu hoa trong tay lên xuống như con thoi ở lụa vải, thêu ra từng cánh hoa .

      Bên trong buồng xe yên tĩnh dị thường, bầu khí nặng nề giống như dây cung bị kéo căng.

      Lưu Liên và Ngọc Băng đều cảm thấy chút căng thẳng, chỉ có hai đương dường như hề hay biết. người khoan thai phẩm trà, người thản nhiên thêu hoa.

      tới canh giờ, cuối cùng xe ngựa nhanh chóng đến được núi Cửu Mạn, Lưu Liên nghe được tiếng người càng lúc càng huyên náo bên ngoài. nhìn lướt qua áo cánh trong tay Tần Cửu, cánh hoa cuối cùng còn thiếu vài đường kim thêu xong.

      Lại vào lúc này, chợt nghe thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ cưỡi ngựa theo ở bên ngoài : “Điện hạ, đường phía trước bị xe ngựa của Chiêu Bình công chúa chặn lại.”

      Nhan Túc cau mày, đặt ly trà trong tay xuống, vui hỏi: “Còn cách Kính Hoa Thủy Vực bao xa?”

      Nhan Thụy trầm giọng bẩm: “ đến dặm đường.”

      Nhan Túc lạnh giọng phân phó: “Dừng xe ngựa ở bên đường, sau đó chúng ta cưỡi ngựa qua.”

      Nhan Thụy làm theo lời, đánh xe ngựa của vương phủ về phía giữa vùng đất hoang bên đường, xe ngựa vừa mới gắng ổn định, chợt nghe bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng trong trẻo: “Nhị ca ca, sao huynh thấy xe ngựa của hoàng muội tránh , chẳng lẽ còn sợ hoàng muội nhường đường cho nhị ca sao?”

      Tiếng vừa dứt, rèm xe bị bàn tay trắng nõn vén lên, ánh nắng sáng trong bên ngoài bao phủ xuống, nữ tử thanh tú xinh xắn đứng ở bên ngoài xe ngựa.

      Nàng khoảng chừng hai mươi tuổi, người mặc bộ cung trang bằng gấm nền vàng, bên ngoài khoác chiếc áo lông hồ ly màu nâu, mặt che lụa màu trắng hơi mờ. Phần da trán lộ ra bên ngoài trắng như sứ, lông mày như dao tỉa, mắt như làn thu thủy. Mái tóc dài đen nhánh như than chải thành búi Nhạc Du, tóc cài nghiêng đóa hoa Ngọc Trâm mạ vàng.

      khuôn mặt của nàng mang theo ý cười hớn hở, ấm áp như ánh nắng, dường như vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, Nhan Túc nhìn thấy nàng, sắc mặt lại có chút trầm xuống.
      Last edited: 21/10/16
      Trâu, 139Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :