1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 69


      Trở lại Càn Thanh Cung, Sùng Nhân đế ngã giường gạch, nhìn Diệp Trì cả buổi, cũng biết mình nên cái gì cho phải, cuối cùng phất phất tay : "Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, ."


      Diệp Trì lập tức vui vẻ ra mặt: "Tạ Hoàng Thượng ân điển, trở về thần đệ liền thành hôn, dẫn vợ ta tới dập đầu với Hoàng Thượng."


      Cây quạt trong tay Sùng Nhân đế liền vèo bay ra ngoài: "Cút." Diệp Trì khẽ vươn tay chụp ở trong tay: "Tạ vạn tuế gia ban thưởng, thần đệ lăn đây." xong chạy như làn khói.


      Lưu Hải ở bên suýt nữa bật cười, gặp phải vị da mặt mũi như vậy, vạn tuế gia cũng có biện pháp, tất nhiên là phải che chở rồi, chuyện này trắng ra, cũng là Cửu công chúa tự mình gây ra, ngươi ai chọc, lại chọc phải vị gia này, bởi vì là nàng dâu của tiểu vương gia, trước sau náo ra bao nhiêu việc rồi, Thị Lang phủ cũng góp vào rồi, điều này cái gì, chính là vận mệnh của tiểu vương gia.

      Nghe tiểu vương gia thương dữ lắm, hận thể mỗi ngày ngậm trong miệng, Cửu công chúa hay lắm, lên tát người ta cái, tính nết của tiểu vương gia, đánh lại tuyệt đối cho qua chuyện, cho nên , có nguyên nhân có kết quả, Cửu công chúa cũng coi như đáng đời, chính là vạn tuế gia ở đây có chút khó xử, dù sao cũng liên quan đến thể diện hoàng gia, còn có thái phi thái hậu, tuy Cửu công chúa ra tay trước, tiểu vương gia đuổi vào cung, ở trước mặt thái hậu thái phi mà đánh Cửu công chúa đổ máu, nếu chút cũng phạt, thực thể nào nổi.


      Cho nên dứt khoát phạt bổng lộc, kinh thành người nào biết, Phong nhị thiếu của Trấn Viễn Hầu phủ mua bán lớn, tiểu vương gia, Tả thiếu gia thượng thư phủ, còn có tiểu công gia, cũng cầm cổ phần danh nghĩa, cái khác có, muốn bạc có bạc, ai mà thèm chút bổng lộc triều đình này chứ, đừng phạt nửa năm cho dù là phạt mười năm, đoán chừng cũng sao, hơn nữa, trong miệng vạn tuế gia phạt, vừa ném ra cây quạt kia, thế nhưng là tháng trước mới triều cống đó, mặt quạt này, ngay cả là nan quạt trầm hương, cầm thị trường cũng dừng lại giá ngàn lượng.

      Hoàng Thượng mặc dù phạt bổng lộc, ra cũng coi như bù qua, có thể thấy được trong đầu đa phần nghiêng về phía tiểu vương gia, lại nghe Sùng Nhân đế : "Mọi người hùng khó qua cửa ải mỹ nhân, trước kia trẫm tin lời này, hôm nay thấy Diệp Trì như vậy, cũng phải tin bảy tám phần, từ xưa tới nay chữ tình vô cùng khó khăn, dè chừng nữ tử như thế, cũng biết là họa hay phúc, trẫm nhớ , năm ấy lão Định Thân Vương xem bát tự cho tiểu tử này, tiểu tử này từ có phúc có lộc, nhưng mệnh phạm hoa đào, chỉ sợ tình cảm khổ sở, hôm nay nhìn đến ngược lại thực đúng."


      Lưu Hải : "Nô tài nghe vị tiểu vương phi kia mặc dù gia cảnh dòng dõi kém chút, nhưng cũng là mấy đời thư hương, người cũng hiền lành, còn giúp đỡ những ăn mày ngoài thành, vô cùng thiện tâm, cũng trách được tiểu vương gia thích, tuy đều muốn môn đăng hộ đối, suy cho cùng phẩm chất vẫn quan trọng nhất, tiểu vương gia lại là tính tình này, nếu phải bản thân thích, sợ rằng giữ nổi , hôm nay tốt rồi, nô tài nghe , chỉ cần vị tiểu vương phi này nhăn mày, tiểu vương gia liền ngủ yên, sau này vạn tuế gia muốn thế nào, chỉ cần đánh chủ ý người vị tiểu vương phi kia, tất nhiên là vạn thử vạn linh ."

      Sùng Nhân đế nhịn được cười : "Đánh chủ ý từ người vị phụ nhân, trẫm thành loại người nào hả, nhưng, tiểu tử khốn nạn này sợ người cũng tốt, đỡ phải ai quản, suốt ngày gây chuyện cho trẫm, ngược lại là Cửu công chúa, mặc dù thái phi sủng có chút nuông chiều, cũng lỗ mãng đến mức này, ngược lại thực có chút kỳ quái."


      Lưu Hải : "Lão nô nghe Cửu công chúa sáng sớm hôm nay xuất cung phủ Trạng Nguyên trước, sau đó biết tại sao lại Trấn Viễn Hầu phủ, cùng Trấn Viễn Hầu phủ Nhị nương làm bạn An Phúc Tự, vừa vặn gặp tiểu vương phi, mới động thủ.


      Sùng Nhân đế hơi trầm ngâm sau nửa ngày : "Ta nhớ được Trấn Viễn Hầu phủ trước kia có đề cập kết thân với Định thân vương phủ, còn có chuyện như vậy sao?"


      Lưu Hải : "Đúng là có chuyện như vậy, nghĩ đến việc hôn nhân thành, trong lòng Nhị nương này tồn tại oán khí, mới cổ động Cửu công chúa và tiểu vương phi khó xử."


      Sùng Nhân đế nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này e rằng kết thúc được, Diệp Trì tiểu tử kia phải là người chịu thua thiệt, Cửu công chúa cũng đánh cho, Phong gia nha đầu kia có thể gặp cái gì tốt, Phong gia nha đầu này chưa lấy chồng còn có thể sử dụng thủ đoạn như vậy, ngày nào đó thực gả cho người, chừng chính là phu nhân hiểm độc ác, bị chút ít giáo huấn mới nên người được, liền để ý tới nữa, gọi Lưu Hải truyền Lễ Bộ Thượng Thư vào nghị .

      Tháng sau, Quốc vương cáp Bắc Quốc, Cáp Lộc Tán đến Đại Yên triều bái, tuy Cáp Bắc Quốc hoang vu, băng tuyết nghèo nàn, suy cho cùng cũng xem như nhất quốc chi quân, người ta cũng ngại phương xa ngàn dặm đến triều bái, cũng có thể mất cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại sứ giả truyền tin lộ ra lời , muốn hai nước hòa thân, đây là khó cho Sùng Nhân đế.


      Công chúa của tiên đế, chết chết, gả gả, chỉ lưu lại mình Cửu công chúa, vài ngày trước còn hứa hôn với Hứa Minh Chương, Thành Cáp Lộc Tán của Cáp Bắc Quốc này cũng có mắt nhìn, ngươi nếu như muốn hòa thân, đưa tin đến sớm chút, nếu đưa sớm chút, cũng đỡ phải gả Cửu công chúa cho Hứa Minh Chương.


      trắng ra đều là do Diệp Trì hỗn tiểu tử này gây ra chuyện này, khiến cho Hoàng Thượng là đây, mặc kệ nhiều chuyện triều đình đại như vậy, ở chỗ Cáp Lộc Tán ưu sầu vấn đề nàng dâu, được rồi, nên như thế nào liền làm như thế ấy, được, chọn khuê tú thế gia vọng tộc rồi tấn phong là được.

      Sùng Nhân đế ở đây buồn rầu chuyện hòa thân, liền Diệp tiểu gia nhà ta,xả giận cho vợ xong, mới xem là thư thản, từ trong cung ra, mặt trời cũng lặn xuống, đoán chừng vợ lúc này cũng tỉnh dậy rồi, suy nghĩ tối nay nên ăn cái gì ngon đây, vợ lớn lên rất đẹp mắt, chỉ là có chút gầy, nên phải hảo hảo bồi bổ, còn có, chính là thấy thời gian tới gần, cũng phải bảo hạ nhân dọn dẹp, dọn sạch phố Tỉnh Thủy.


      Mà tòa nhà bên kia cũng tu sửa tốt rồi, sáng mai tự mình nhìn cái, nếu quả thực thỏa đáng, hay là sớm chuyển trở về, đến lúc chuẩn bị gả có rất nhiều chuyện. Diệp Trì nghĩ đến đây cũng đến nơi, nhảy xuống ngựa, trong tay phe phẩy cây quạt Hoàng Thượng thưởng, vẫy ba lắc vào.


      Thời Tiêu thức dậy thấy người người bên cạnh đều thay đổi, thấy bóng dáng bà tử trước kia, thay đổi hai khuôn mặt lạ lẫm, liền hỏi Đắc Lộc: "Lưu ma ma sao thấy?"


      Mắt Đắc Lộc loe lóe ánh sáng : " Bà tử này trong nhà có người bị bệnh dịch, nô tài sợ bà tử này mắc bệnh, liền cho xe kéo bà ta về nhà, hai người này là người đáng tin cậy trong phủ, ngài sai cũng thuận tay, là gia dặn dò nô tài gọi đến đấy."


      Thời Tiêu nghe xong, ngược lại là nhàng thở ra, tuy bà tử này tính tình gian xảo, suy cho cùng cũng ở chỗ này mấy ngày, Thời Tiêu chỉ sợ Diệp Trì buồn bực, làm gì bà tử này, hôm nay nghe đuổi ra ngoài, mới yên lòng.


      Ở đây chuyện, chỉ thấy Diệp Trì lắc lư vào, Đắc Lộc nhìn sắc mặt kia của gia nhà liền biết , khẳng định báo được thù, Diệp Trì phất phất tay, Đắc Lộc nháy mắt hai bà tử, ba người vội vàng lui ra ngoài.


      Bọn người rời , Diệp tiểu gia đặt mông ngồi bên cạnh Thời Tiêu, Thời Tiêu liếc cái xê dịch vào bên trong: "Chỗ ngồi đối diện rộng như vậy huynh ngồi, sáp đến ngồi trước mặt ta làm cái gì?"


      Diệp Trì tiến đến cẩn thận nhìn mặt vợ , ngược lại là thuốc kia có tác dụng, lúc này ngủ giấc, sưng đỏ cũng tiêu tan bớt rồi, cẩn thận nhìn cũng nhìn ra, nhưng Diệp Trì vẫn có chút đau lòng, thấp giọng hỏi : "Còn đau ?"


      "Cái gì đau hay ?" Thời Tiêu sửng sốt chút, nghiêng đầu nhìn , thấy ánh mắt của nhìn má trái của mình chằm chằm, lập tức hiểu được, lắc đầu: " đau." Nhưng chợt nhớ tới hỏi như vậy, đích thị là biết ngọn nguồn rồi, như vậy vừa nơi nào, phải là vào cung chứ.


      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu vội : "Huynh vừa đâu?"


      Diệp Trì : "Chỗ nào cũng , chính là tiến cung tìm vạn tuế gia uống chén trà." Thấy nàng dâu trừng mắt , thấp giọng cười : "Nàng đây là lo lắng ta sao, trong lòng ta vui lắm."


      Thời Tiêu mặt đỏ, sau nửa ngày mới : "Huynh tìm Cửu công chúa rồi hả?"


      Ánh mắt Diệp Trì trầm xuống: "Nha đầu kia cho là mình là ai, dám đánh nàng dâu tiểu gia, gia dễ khi dễ lắm sao."


      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ: "Huynh làm cái gì?"


      Diệp Trì : " có làm gì? Nàng ta làm gì với nàng, trả nàng ta gấp đôi thôi."


      "Huynh, huynh đánh nàng? Nàng là công chúa đó."


      Thời Tiêu mặt mũi trắng bệch, Diệp Trì hừ tiếng: "Công chúa sao, đánh vợ ta là được." xong lại đau lòng nhìn khuôn mặt Thời Tiêu chút, khẽ: "Lúc này ngẫm lại, thời gian định hôn hơi chậm, sớm nên cưới nàng vào phủ, để gia khỏi phải lo lắng đề phòng như vậy."


      Thời Tiêu mặt đỏ lên, muốn hỏi lại , chợt nghe tiếng Tả Hoành: "Ta tới tìm Diệp Trì, cũng phải theo nàng, nàng đuổi ta làm cái gì, nhắc đến nới đây chính là tòa nhà của Diệp Trì, chớ gia ở đây ăn bữa cơm, cho dù ở lại đây hai năm, cũng có gì."


      câu chặn được miệng Quyên Tử, Quyên Tử liếc cái : "Tùy ngươi, bớt lượn quanh bản nương là được."


      Thời Tiêu vội : "Quyên Tử trở về, cha ta cũng trở về, huynh nhanh ngồi qua bên kia ."


      Diệp Trì cười nhìn nàng: "Nàng dâu, nàng sắp gả cho ta, gần chút cũng có sao đâu."


      Nhưng Thời Tiêu thuận theo, Diệp Trì đành phải ngồi qua đối diện, trong lòng , bây giờ trước nghe theo vợ , ngày nào đó lấy về phủ, xem ôm buông tay cho biết.


      Quyên Tử vào trông thấy hai người mạnh ai nấy ngồi, nhịn được cười : "Ta Đắc Lộc tiểu tử kia tại sao lại ở bên ngoài, ra sợ làm bóng đèn, sắp lấy về nhà rồi còn sốt ruột gì nữa, mà sao lo chuẩn bị gì , ngồi ở đây làm cái gì."


      câu Thời Tiêu đỏ bừng cả khuôn liếc nàng cái : "Tỷ nhanh miệng quá nhỉ, nhà mà cũng biết thu liễm chút ít, sau này nhà ai dám lấy tỷ."


      Quyên Tử xùy tiếng : " lấy tốt, ta mình người càng tự do tự tại, có dây thừng buộc mình, nếu chiêu con rể tới nhà, ta , dám hai, dám trừng mắt với bản nương, nương khoét tròng mắt của nhắm rượu."


      Diệp Trì khỏi đưa mắt nhìn Tả Hoành ở phía sau, cảm thấy nha đầu hung hãn này là cho Tả Hoành nghe, nhưng Tả Hoành đâu có nghe, còn với Diệp Trì : "Ta vừa nghe Diệp tiểu gia ngươi hôm nay tăng thể diện, chạy vào cung Thái hậu quạt Cửu công chúa bốn tát vào mồm, đánh cho nha đầu kia đổ máu miệng, phải , ngươi đây biết thương hương tiếc ngọc gì hết, tốt xấu gì người ta cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, ngươi vậy mà cũng dám xuống tay."

      Thời Tiêu ngạc nhiên, mặc dù Diệp Trì với nàng, nàng chỉ cho rằng giỡn, ngờ lại là , ngẩn người nhìn Diệp Trì, cũng biết nên cái gì, mặc dù cảm thấy lỗ mãng, trong lòng lại quả thực có chút cảm động.


      Nhưng Quyên Tử lại có phần có hứng thú : "Vì sao vậy? Vì sao lại đánh công chúa?"


      Diệp Trì liếc mắt Tả Hoành, Tả Hoành túm cổ tay Quyên Tử: "Tò mò quá, ở chỗ này làm bóng đèn làm chi, nhanh lên." gì liền kéo Quyên Tử ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn .


      Thời Tiêu nhìn chút nữa, khẽ: "Huynh hồi phủ ."


      Diệp Trì khỏi có chút thất vọng, rồi lại nghe vợ : "Cuộc sống sau này còn dài, hà tất quan tâm nhất thời, ngược lại là huynh suốt ngày ở chỗ này, lão Vương phi Vương Phi nghĩ như thế nào, ngoài mặt có chuyện gì, trong đầu biết còn cho là ta hiểu chuyện, chưa thành hôn mà mỗi ngày đều lôi kéo huynh đến nhà, vốn dòng dõi ta nghèo túng như vậy kết duyên với Vương Phủ có chút hoang đường, nếu như chưa về nhà chồng làm thái bà bà, bà bà bất mãn, sau này nào có ngày tốt lành, chính là vì ta, huynh cũng nên về phủ nhiều chút, lão Vương phi thương huynh như vậy, chắc là ngày ngày đều nhớ tới huynh, huynh ở bên cạnh nhiều chút cũng coi như hiếu đạo, chung quy canh giữ ta, truyền ra ngoài tốt đâu."


      Lời này nếu là với người ngoài, Diệp tiểu gia nghe vô lời nào đâu, nhưng là từ trong miệng vợ ra, vậy giống nhau, từng chữ từng câu đều ghi tạc trong lòng, đặc biệt là câu cuộc sống sau này còn dài, càng đến suy nghĩ trong lòng , chỉ cảm thấy so với câu nào câu này là nghe hay nhất, liền đứng lên : "Nàng yên tâm, những thứ này ta biết mà, từ hôm nay trở , ta mỗi ngày trở về cùng lão Vương phi ăn cơm chiều, nhưng ban ngày phải qua, phố Tỉnh Thủy bên kia mà chỉnh đốn xong, sáng mai ta tới đây giúp thu dọn đồ đạc, ngày kia có thể chuyển ." Thời Tiêu gật gật đầu, Diệp Trì lúc này mới lưu luyến muốn rời .


      Đắc Lộc vốn cho rằng gia phải chiều muộn mới trở về, ngờ lúc này trời còn chưa có tối muốn về, nhịn được gãi gãi đầu, nhìn cửa sổ, thầm nghĩ chẳng lẽ là cãi nhau rồi, nhưng lại nhìn sắc mặt gia nhà lại giống, đường trở về mà lòng nghi ngờ khó chịu vô cùng.


      vào phủ liền trực tiếp chạy nội viện của lão Vương phi, lão Vương phi ở đây được tự nhiên, người già và tiểu hài tử cũng sai biệt lắm, đúng tâm tư liền được tự nhiên, muốn lão Vương phi được tự nhiên, cũng chính vì Diệp Trì, trước kia có nàng dâu cũng về nhà, hôm nay mắt nhìn sắp cưới vợ, lại la ó, càng thấy được bóng dáng, trời sáng sớm ra ngoài, trời tối cũng chưa thấy trở về.


      Lão Vương phi ngay từ đầu nghĩ, suy nghĩ đây là dễ mới thỏa mãn lòng của , tình cảm nồng nhiệt, mình cũng đừng trách tội, ai mà có tuổi trẻ, nhưng về sau càng nhìn trong lòng càng chua lè chua lét, là lời kia của Vương Phi, nàng dâu chưa vào cửa, tôn tử cũng có.


      Cứ như vậy trong lòng có thể thống khoái ư, bà tử phòng bếp tới hỏi buổi tối muốn ăn cái gì, lão Vương phi khó chịu, than thở mà : "Ăn cái gì cũng có tác dụng, rốt cuộc già rồi, ai để ý đến." bà tử tới truyền lời sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi.


      Thu ma ma tất nhiên là biết nguyên do vì sao lại như thế, vừa định khuyên, ai ngờ lão Vương phi trước bước : "Ngươi đừng dối dỗ dành ta, ngày nào đó ta nhắm mắt, liền coi như xong." Lão Vương phi vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài Diệp Trì : "Cái gì nhắm mắt coi như xong, đêm hôm khuya khoắt, lão tổ tông đây là niệm kinh à."


      Lão Vương phi sắc mặt vui vẻ, nhưng nhớ tới tiểu tử này vài ngày thấy bóng dáng, lại giận tái mặt tức giận: "Đọc kinh cái gì, bản thân ta đọc Kim Chú niệm cho khỉ con ngươi tới, sao mấy ngày này đến chỗ tổ mẫu, chẳng lẽ là đúng như mẫu thân ngươi , có vợ của ngươi rồi nên cái gì cũng để ý, ngay cả tổ mẫu cũng quên."

      Trong lòng Diệp Trì thầm nghĩ, vợ là thần tiên tính toán, quả như nàng , nghĩ đến vợ qua cửa, còn phải trông cậy vào lão tổ tông che chở, nếu bây giờ tốt, qua cửa liền chịu thiệt a, nàng dâu nếu như bị thua thiệt, mình phải đau lòng chết sao.


      Nghĩ đến đây, vội vàng ngồi kế bên lão Vương phi: "Ta hôm nay vừa vào sao lại nghe mùi chua thế, ra lão tổ tông ăn dấm chua với vợ ta."


      Lão Vương phi đánh cái tát: " hưu vượn, tổ mẫu như thế nào ăn dấm chua với vợ ngươi, tổ mẫu là người thế nào hả."


      Diệp Trì : "Ta lão tổ tông nhà chúng ta thương ta nhất, tự nhiên cũng thương vợ ta, nhất định ăn dấm chua với vợ ta."


      Lão Vương phi nhịn được cười : "Trách được Thái hậu ngươi biết chuyện, đúng là, biết ngọt ngào dỗ dành ta, được rồi, tổ mẫu cũng phải ăn dấm chua với vợ ngươi, chỉ là ngươi cả ngày về nhà, cũng thực vô lý, ngay cả bên ngoài bận chuyện, trong nhà ngươi cũng mặc kệ, tổ mẫu ở đây khá tốt, ở trong phòng trò chuyện, nương ngươi như vậy, vì để ngươi cưới vợ mà trái tim cũng vỡ nát, trở về gặp nương ngươi, hai câu cũng được, cũng tránh cho trong đầu nương ngươi oán vợ của ngươi hiểu chuyện, ngày nào đó vào cửa, chỗ mẹ chồng nàng dâu tốt, cuộc sống của ngươi cũng khó chịu."

      Diệp Trì : "Sao tổ mẫu giống vợ ta thế, vốn ta chịu trở về, vợ ta liền đuổi ta, chưa thành lễ, ta cứ chạy đến chỗ nàng ấy cũng thỏa đáng, huống chi, lão tổ tông ở nhà chừng nhớ ta muốn trò chuyện với ta, ta mà trở về, chính là bất hiếu, vậy là đuổi ta về."

      Thu ma ma ở bên nghe xong, thầm gật đầu, quả nhiên là nha đầu thông minh, lời này từ trong miệng Trì Ca truyền ra, lão Vương phi nghe xong trong lòng biết thoải mái như thế nào đâu, lão nhân sao, trông cậy cái gì? Chẳng phải trông cậy vào tiểu bối hiếu thuận sao, đến lúc này lại càng hợp với tâm ý của lão Vương phi.

      Quả nhiên, lão Vương phi nghe xong, chậm rãi với Diệp Trì: "Ngược lại là vợ của ngươi hiểu chuyện, so với ngươi còn tốt hơn, tổ mẫu thương ngươi, ngay cả nàng dâu chưa qua cửa của ngươi cũng bằng."


      Diệp Trì cười hắc hắc: "Vợ ta còn chưa vào cửa, ngài lão cũng thể liền bất công, người đừng thấy vợ ta chuyện làm việc ổn thỏa, nhưng tính tình cũng bất tốt đâu, qua cửa rồi, nếu hai chúng ta cãi nhau, lão Vương phi cũng được thiên vị nàng, ta đây mới là cháu ruột của người đấy."


      lão Vương phi nhịn được nở nụ cười, chỉ vào : "Mới vừa rồi còn tổ mẫu ghen ghét, lát liền biến thành ngươi, lòng dạ hẹp hòi, ta thương vợ của ngươi phải là thương ngươi sao, được rồi, hôm nay ra ngoài, nếu ra ngoài, cùng tổ mẫu ăn cơm ."

      Diệp Trì : "Từ hôm nay trở , tôn nhi mỗi ngày cùng tổ mẫu ăn cơm tối ." Được lời này, lão Vương phi lập tức liền quên mất khó chịu vừa rồi.


      Diệp Trì cùng lão Vương phi ăn cơm tối, vừa vừa cười, mắt thấy tổ mẫu mệt mỏi, mới rời , cũng về phòng mình mà tới viện của nương .

      Vào hạ, nương sợ nóng liền chuyển vào trúc viện bên trong vườn trúc, đợi lập thu mới chuyển ra, vì vậy Diệp Trì vào vườn, qua cầu Ngọc Đái *, chợt ở bên hồ nhìn thấy tên đình nghỉ chân, Tiêu Tiêu đình, nhớ tới đình này là Hứa Minh Chương mặt trắng kia đặt tên, bỗng nhiên chua xót dâng trào, với Đắc Lộc: "Sáng sớm mai hủy đình này cho gia."
      [​IMG]

      Đắc Lộc ngạc nhiên: "Cái kia, gia, đình này tốt mà hủy làm cái gì?"


      Diệp Trì trừng mắt liếc cái: "Bảo ngươi hủy liền hủy , nhảm nhiều như vậy làm gì." Đắc Lộc suy nghĩ cẩn thận lát, đình này là Trạng Nguyên Lang đặt tên, trong lòng gia nhà ghét bỏ, ban đầu là quên mất, hôm nay nhìn thấy làm sao có thể nhịn xuống, hủy hủy, dù sao là gia dặn dò, Vương Gia cho dù trách tội cũng trách tội đến người mình.


      Diệp Trì vào Trúc viên, thực làm nương giật cả mình, còn chưa đến lúc thành hôn, bà dễ dàng gặp người đâu, ngờ hôm nay lại đến đây.


      Vương Phi tức giận: "Ngươi hôm nay trở về chào buổi sáng sao, sao canh giữ vợ của ngươi ."


      Diệp Trì nghe đúng, cười vài tiếng: "Nghe nương , ra là nhi tử đứng đắn như thế." Vương Phi hừ tiếng: "Chuyện đứng đắn của ngươi phải là vợ của ngươi ư, ngoại trừ nàng, trong mắt ngươi còn có cái gì?"


      Diệp Trì vội : "Người trong mắt nhi tử cho dù có nhiều thế nào, cũng chỉ có mình nương thôi."


      Vương Phi : "Ngươi bớt lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nương , nương cũng phải là để ý tới chuyện này, biết tình trạng trong nhà của vợ ngươi, ngươi chú ý nhiều chút cũng được, chỉ là chưa thành lễ, mà cứ ở cùng chỗ, suy cho cùng ổn, được rồi, nương cũng cằn nhằn nữa." xong liền lấy đèn sáng cẩn thận nhìn nhi tử, thấy mấy ngày nay mặc dù có nhiều việc rối ren, ngược lại thấy mệt mỏi, ngược lại so với trước kia còn tinh thần vài phần, sắc mặt vui mừng tràn đầy chân mày khóe mắt, giấu cũng giấu được, có thể thấy được rất vui vẻ.


      Trong lòng Vương Phi thở dài, suy nghĩ, chỉ cần vui vẻ, muốn thế nào cũng được.


      Hai mẹ con vài lời, Diệp Trì vừa muốn , Vương Gia vừa vặn bước vào, thấy , có thể có khuôn mặt gì tốt, hừ tiếng : "Ta tưởng ngươi quên đường về rồi chứ, ra còn biết trở về."


      Diệp Trì hì hì cười cười, tiến lên trước hành lễ cho lão gia tử, mới : "Nhi tử với ngài, phải vợ ta kiên quyết đuổi ta trở về, ta ở trước mặt cha mẹ cố gắng hiếu thảo, con trai của ngài chừng thực quên mất việc về nhà, trời còn sớm, Nhị lão hai người cũng nên ngủ , nhi tử ở trước mặt kì đà cản mũi."





      câu làm Vương Phi đỏ mặt, Vương Gia chỉ vào : "Chỉ biết bậy, còn chưa cút."


      Đợi Diệp Trì rời , Vương Phi khẽ thở dài cái , : "Cưới nàng dâu dòng dõi nghèo túng như vậy, lúc đầu trong lòng ta cũng hài lòng lắm, hôm nay nhìn lại, chừng là duyên phận kiếp trước, ông Trì Ca lớn như vậy, có bao giờ chịu nghe ai đâu, hôm nay lại nghe lời của vợ , ông kỳ lạ , theo tôi thấy, trong lòng ông cũng đừng khó chịu, chỉ cần nhi tử hợp ý, cái gì mà được, phải làm vợ chồng bất hoà, cuộc sống này ngược lại có cách nào khác . . ."
      Lazzy Le, thư hồ, Dion18 others thích bài này.

    2. Halinh0814

      Halinh0814 Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      94
      Bạn edit này chăm chỉ và cực kỳ đúng hẹn, mình phục bạn quá. Cảm ơn bạn nhiều nha
      Quýt Đường thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Cố gắng ra chương đều nha nàng

    4. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      DT đã quá, cho công chúa mấy cái tát, lại đẩy PCP hòa thân. X rồi. Hi hi.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 70


      Định Thân Vương gật gật đầu, tiếp theo lại thở dài: "Lời này của bà cũng đúng, cũng may mặc dù dòng dõi nghèo túng nhưng cũng là thư hương thế gia, kết duyên với Trì Ca cũng tính là được, cưới nàng, cũng có lỗi với Minh Chương."


      Vương phi nghe xong, tức giận trắng mặt nhìn ông: "Nhi tử đúng lắm, chẳng lẽ là như nhi tử , Trạng Nguyên Lang này là con riêng bên ngoài của ông phải , bằng sao lại che chở như vậy ."


      Lông mày Định Thân Vương đều dựng lên: " bậy, lời của tên tiểu tử đó sao mà đúng được."


      Vương Phi : " phải là ông buồn bực sao, tình chột dạ mới là kẻ trộm." " Bổn vương chột dạ cái gì." Đôi bên cãi vã, cũng may bà tử dâng trà lên, hai người mới dừng câu chuyện lại.


      Chuyển hôm khác, Định Thân Vương vừa hạ triều, tổng quản thái giám trong cung thái hậu chặn lại, thái hậu mấy ngày này gặp Vương Gia, cũng nên qua trò chuyện.


      Định Thân Vương và thái hậu thành cũng coi như thúc tẩu, lão vương phi, vương Phi cũng thường lại lại cung thái hậu , bản thân ông ngược lại thỏa đáng lắm, mà thái hậu cũng có sai người gọi ông, hôm nay chẳng lẽ là có chuyện gì gấp.


      Trong lòng nghi ngờ cùng thái giám qua, vào cung thái hậu, thấy thái phi cũng ở bên cạnh, hành lễ xong, mới phát sắc mặt thái phi được tốt.


      Thái hậu hơi có chút khó xử, theo bà, chuyện hôm qua cũng trôi qua rồi, tuy Cửu công chúa bị đánh bốn cái tát có hơi nặng, điều trị mấy ngày cũng liền có gì đáng ngại, muốn ầm ĩ, có cái gì tốt đâu, hôm qua với thái phi hai câu cứng rắn, cũng là để bà ta hiểu được, bà ta cũng suy nghĩ chút, nếu bàn về xanh đỏ đen trắng, khuê nữ bà ta có thể chiếm được lý lẽ sao.


      Hôm qua ngược lại là khuyên trở về, ngờ sáng sớm hôm nay lại tới nữa, vào liền khóc lóc nỉ non, dứt khuê nữ bà ta chịu ủy khuất , buộc thái hậu phải gọi Định Thân Vương tới đây, chuyện này thể bí mật như thế, Định thân vương phủ dù sao cũng phải cho ý kiến, chung quy cũng phải bồi thường lễ vật chứ.


      Lời này của thái phi cũng có chút đạo lý, liền sai thái giám bên cạnh gọi Định Thân Vương, ý tứ của thái hậu là, hai bên gặp mặt, Định Thân Vương trầm thấp cúi đầu, về tình, thái phi bên này có được mặt mũi, hai là vừa có bù thêm, bản thân ông ở bên trong hoà giải hai câu, chuyện coi như trôi qua.


      ngờ thái phi rất hay, nhưng vừa thấy mặt Định Thân Vương trầm xuống, thanh lạnh lùng : "Mọi người Định thân vương phủ thế lớn, trước kia chỉ nghe , ngược lại tin lắm, hôm qua có thể cho ta mở mang tầm mắt, vị tiểu gia kia của nhà ngươi, trong mắt còn có ai, ban ngày ban mặt, xông vào cung thái hậu, ở trước mặt ta và thái hậu lão phật gia, dám đánh tiểu cửu nhà ta, đáng thương cho tiểu cửu nhà ta, công chúa cành vàng lá ngọc, chịu sỉ nhục lần này, như thế nào nghĩ thoáng được, đêm qua buộc vải muốn treo cổ, phải nha đầu phát , lúc này chừng sớm gặp tiên đế rồi, có lẽ tiểu Cửu biết, tiên đế thương nàng, nhất định nỡ để nàng chịu ủy khuất."

      Lời này làm thái hậu nhíu mày, trong lòng bà ta đây là có ý gì, là tiên đế có ở đây, bà và Hoàng Thượng khi dễ hai mẹ con bà ta sao, Định Thân Vương thế mới biết, hôm qua còn có chuyện như vậy, vội vàng quỳ xuống đất : "Lời này của thái phi thần chịu nổi, nếu là Diệp Trì mạo phạm công chúa, vi thần ở đây trước thay xin lỗi, trở về tất nhiên hảo hảo giáo huấn."


      "Hảo hảo giáo huấn? Lời này của Vương Gia để dỗ dành ai đó? Ai chẳng biết vị tiểu gia bá đạo kia của nhà các ngươ , cái gì giáo huấn, chẳng phải là lời dối à."


      Định Thân Vương biết vị thái phi này phải dễ đối phó, năm ấy loạn bát vương, bà ta cũng theo quấy rầy ít , phải tiên đế sáng suốt, bản thân bà ta cũng sinh hoàng tử, cuối cùng còn biết sao nữa, chỉ là, luận thị phi, nếu bà ta muốn dùng ít thủ đoạn gạt mình, là sai phương pháp rồi, coi Định Thân Vương ông đây dễ khi dễ lắm à.


      Nghĩ đến đây, mở miệng : "Xin hỏi thái phi, có thể có duyên cớ, nếu Diệp trì thật đúng vô duyên vô cớ mạo phạm công chúa, vi thần lập tức sai người áp giải , cho thái phi xử lý, mất đầu hay là giết cửu tộc, vi thần nửa câu oán hận."


      Thái hậu ngược lại hít hơi, tuy biết Định Thân Vương tính tốt, nhưng đó là người ta có hàm dưỡng, thái phi coi người ta là quả hồng mềm mà ngắt a, làm sao lại suy nghĩ, có thể sinh hạ nhi tử bá đạo như vậy, người cha làm sao có thể là loại người mặc người khi dễ, hơn nữa, mất đầu, giết cửu tộc, thánh Tổ gia ban cho Thiết Mạo Tử Vương, người ta có đan thư sắt khoán *kim bài miễn tử, cho dù phạm vào tội lớn mất đầu, đều có thể miễn chết, huống chi, đây cũng tính là đại gì, càng đừng giết cửu tộc, lão Định Vương và Thánh Tổ gia là huynh đệ, người và Hoàng Thượng cùng tộc, giết cửu tộc chẳng lẽ lại giết luôn Hoàng Thượng, chẳng phải hoang đường sao.

      [​IMG]

      Nếu để cho thái phi càn quấy nữa, động tĩnh quá lớn dễ thu thập, Nghĩ đến đây, thái hậu vội vàng hoà giải : "Mau đỡ Vương Gia, cho cùng đều là nhà, sao lại phải làm như vậy."


      Hai tiểu thái giám Bên cạnh bước lên phía trước nâng Định Thân Vương đậy, Định Thân Vương ngược lại : "Thái hậu minh giám, loại tội danh này vi thần sao có thể tha thứ, tự nhiên phãi hỏi cho mới phải, kính xin thái phi giải thích nghi hoặc cho thần, vì duyên cớ gì, Diệp Trì lại chạy vào cung hồ đồ."

      Cái này . . . Thái phi khỏi có chút khó xử, được, ý tứ của Định Thân Vương là muốn hiểu , nếu xong, còn Định Thân Vương trung thực, quả thực so với tiểu tử Diệp Trì kia còn khó đối phó hơn.


      Nơi đây cãi nhau túi bụi, bên ngoài tiểu thái giám chạy vào truyền lời vạn tuế gia đến, thái phi nghe hoàng thượng tới, lập tức có chút yên lòng.


      Sùng Nhân đế cũng là nghe Định Thân Vương đến chỗ thái hậu, suy nghĩ đích thị là bởi vì chuyện hôm qua, hai mẹ con thái phi ở người Diệp Trì xả được cơn giận, vừa muốn tìm Định Thân Vương gây rối.


      Trong lòng thực phiền hai mẹ con này, vào cung thái hậu , sắc mặt cũng tốt lắm, trong lòng thái hậu thầm hối hận nghe lời thái phi , nhưng cũng muốn ồn ào việc này nữa, liền : "Hoàng Thượng hôm nay sao lại tới, chúng ta ở đây trò chuyện với Định Thân Vương ." xong liếc mắt thái phi.


      Thái phi tuy sợ Hoàng Thượng, nhưng nhớ tới khuê nữ của mình, trong lòng cảm thấy nếu qua chuyện này ai còn xem mẹ con bà ta gì, bằng bất cứ giá nào cũng phải quậy trận, phải đánh tên khốn Diệp Trì kia trận, mới giải hận được.

      Nghĩ đến đây, chợt khóc lớn lên, vừa khóc vừa : "Tiên đế gia ơi, người sớm như thế, vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, đều bị người khi dễ lên đầu rồi, cũng có ai tới giúp chúng ta chút, tần thiếp có gì, nhưng Tiểu Cửu là công chúa người nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng động đến đầu ngón tay, hôm nay lại bị người ta đánh ra nống nỗi này, sớm biết như thế, hai mẹ con chúng ta nên theo tiên đế gia mới phải, cũng khỏi phải cho người ta khi dễ."


      Sắc mặt thái hậu cực kì khó coi, quát tiếng : "Càng ngày càng hưu vượn, người đâu đưa thái phi hồi cung." ngờ thái phi hôm nay nhất quyết ầm ĩ như thế, như thế nào chịu trở về, tránh khỏi ma ma chạy đến trước mặt Hoàng Thượng : "Người bên ngoài trông cậy vào được, Hoàng Thượng, đây chính là muội tử ruột thịt của người, nếu như người che chở, còn có ai?"

      Ánh mắt Sùng Nhân đế u nhìn bà ta: “Đúng là thân muội tử của trẫm, Diệp Trì cũng là huynh đệ của trẫm, nàng dâu của Diệp Trì chính là đệ muội của trẫm, nếu trẫm là Diệp Trì, nàng dâu của mình bị người ta đánh, còn có thể chịu đựng lên tiếng, sống thế cũng là lãng phí lương thực, vốn trẫm còn phạt nửa năm bổng lộc, hôm nay thấy ngược lại nên phạt, ngược lại nên thưởng, Lưu Hải đến tẩm cung của trẫm lấy dạ minh châu, thưởng ." Quẳng lại lời xoay người lại rời .


      Lưu Hải liếc mắt nhìn thái phi ỉu xìu, trong lòng , đây gọi là có tốt mà biết hưởng, tự nhiên tìm xui xẻo, chọc giận vạn tuế gia, đúng là kém thông minh , nhưng bốn tát tay này của tiểu vương gia có giá trị a, hôm qua vừa lấy cây quạt nghìn vàng khó cầu, hôm nay lại được đôi dạ minh châu.


      Dạ minh châu trong tẩm cung vạn tuế gia có thể là bảo bối giá trị liên thành, huống chi, bởi như vậy, sau này càng ai dám trêu chọc tiểu vương gia, chút nữa tự mình đưa dạ minh châu qua, làm tiểu gia vui vẻ, đem hồ lô phỉ thúy trong tay thưởng cho mình, sắp vào thu rồi, trở về bắt côn trùng mùa thu bỏ vào bên trong, nhất định thua đồ trong tay Lưu Tứ, lão tiểu tử kia được cái răng ngà voi mà khoe khoang khắp nơi, còn sớm lắm, lập tức theo Hoàng Thượng rời , vứt bỏ cục diện rối rắm cho Thái hậu xử lý.


      Thái hậu thấy thái phi như vậy, hận thể mặc kệ chuyện này, nhưng Định Thân Vương còn trông mong đứng ở bên cạnh, đành phải giữ vững tinh thần : "Hôm nay mời Vương Gia tới đây vốn là vì hôn của Trì Ca, ai gia có gì khác, chính là có chút ít vải vóc, trang sức, vật trang trí, trở về ai gia sai Lý Phúc đưa đến chỗ ngươi, bảo lão Vương phi cho tân nương tử thêm trang sức cũng tốt, giữ lại thưởng người cũng được, tóm lại so với đồ bên ngoài cũng tốt hơn."

      Định Thân Vương biết Thái hậu lời này chính là muốn hoà giải, mình cũng phải thấy tốt mới lấy, vốn nghe Diệp Trì đánh Cửu công chúa, trong lòng Định Thân Vương còn có chút gõ trống, suy cho cùng hỗn tiểu tử này đánh cũng đánh rồi, quản ngươi công chúa hay công chúa, Thiên Vương lão tử cũng để vào mắt, những lời kia ông vứt ra ngoài, nếu là vô duyên vô cớ, đúng là kết thúc tốt .

      Nhưng vừa nghe Hoàng Thượng , mới biết được ra là Cửu công chúa đánh con dâu tương lai chưa mình, tiểu tử kia mới xông vào cung náo loạn như vậy, muốn luận đúng sai, nhưng lời vừa rồi của Hoàng Thượng, cũng coi như cho Định thân vương phủ mặt mũi, mình lại nắm tha, khỏi bụng dạ hẹp hòi, cộng thêm thái hậu ở đây lại ban thưởng , mình cũng nên tạ ơn thôi.


      Định Thân Vương chân trước , chân sau mặt thái hậu trầm xuống, nhìn thái phi lạnh lùng : " ngờ ngươi lại là người biết tranh thủ, mưu toan náo loạn trước mặt Hoàng Thượng và Định Thân Vương, mở miệng một tiếng tiên đế." xong lạnh cười tiếng: "Tiên đế đối với mẹ con ngươi cho dù tốt, thế nhưng hôm nay còn hữu dụng nữa rồi, có câu thế thay đổi, lời cho dù ngươi thích nghe, ngươi tại chứ phải thời của tiên đế, ngươi khóc lóc om sòm ầm ĩ trận, liền có thể gây được kết quả gì, nếu như ngươi nghe lời ta, nên trở về khuyên nhủ Cửu nha đầu, kiềm chế tính tình này của nàng, bản thân ngươi cũng ngẫm lại, đừng làm vũ khí sử dụng cho người ta, nếu như vẫn còn hoang tưởng như rơi vào trong sương mù , còn có câu , ai gia phải nhắc nhở ngươi, ở trước mặt Hoàng Thượng những thứ này đều được, những phi tử tốt của tiên đế đều ở Vân Tiên am đó."


      Mặt Thái phi liền biến sắc, cả người thoáng dao động, bà hôm nay còn có thể trong cung, là sinh ra nữ nhi, hai đó là có thể cùng Thái hậu hai câu, nếu ngay cả Thái hậu đều để ý phân tình này, bà nếu vào Vân Tiên am, cuộc sống dễ chịu, liền đưa tay vịn tay ma ma ra.


      Thái hậu thấy bà ta lung la lung lay xa rồi, mới thở dài : "Tưởng bà ta là người thông minh, hoá ra lại hồ đồ đến thế, từ lúc tiên đế còn sống, bà ta liền tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn xuất chúng, lại biết làm người phúc hậu ba phần."


      Mà ma ma bên cạnh : "Cũng phải vậy, lúc thái hậu ở hậu cung cũng dễ làm người khác chú ý như bà ấy, bà ấy cũng nhìn thái hậu vào mắt, ngờ Hoàng Thượng chúng ta chịu thua kém, thái hậu lão phật gia thành chủ nhân lục cung, trong lòng bà ấy biết cam lòng nhiều bao nhiêu."


      Thái hậu cười : " phải Hoàng Thượng chịu thua kém, có ai ở đây, cần các ngươi nịnh nọt, ai gia hiểu mà, ngược lại là chủ nhân lục cung, cũng phải là ai gia,mà là hoàng hậu, nhắc đến hoàng hậu, nghe bị bệnh mấy ngày này rồi, có chuyện gì chứ, ngươi xem nàng cái , dù thế nào ở trong cung cũng dễ, nàng tuổi lại lớn, nếu có sơ xuất, Hoàng Thượng, ai gia ở đây cũng thương lắm." Ma ma đáp ứng tiếng liền .

      Lại Định Thân Vương, từ trong cung ra dọc theo con đường khỏi nghĩ đến chuyện của hỗn tiểu tử này, lúc xây dựng phủ, vườn phía tây vốn có hai mươi lăm gốc quế hoa, đến trung thu nở đầy hoa quế, vừa vào vườn có thể nghe thấy mùi hoa quế lan tỏa khắp đình, khi còn bé ông cũng bướng bỉnh, vừa đến lúc hoa quế nở, liền leo lên cây hái hoa quế, quấn quít nhũ mẫu làm quế hoa cao, gốc cây quế này có thể từ cùng mình lớn lên, thẳng đến lấy vợ sinh con, vẫn hảo hảo sinh trưởng ở trong vườn.


      Nhưng từ lúc có hỗn tiểu tử Diệp Trì, cây kia liền may, nhớ lúc đó hỗn tiểu tử bốn tuổi, tinh nghịch lắm rồi, lão vương phi lại sủng ái, muốn thế nào thế ấy, vẫn cứ mực thích vào trong vườn bướng bỉnh, những hoa cỏ kia biết bị tiểu tử này giết chết bao nhiêu, vậy cũng thôi , ngày đó biết làm sao lại nhìn thấy gốc hoa quế vừa mắt, lại ngại cầm đao, liền gọi hạ nhân cầm búa chém tới, lúc ông nhận được thư chạy về, vừa vặn trông thấy gốc hoa quế kia ngã xuống, ông trong cơn tức giận, xách hỗn tiểu tử vào quất roi.


      Do quá tức giận, có lưu tình, tiểu tử này nếu giống như hài tử khác, khóc vài tiếng, hoặc là cầu xin mình hai câu, có lẽ cũng đến mức đánh dữ như vậy, tiểu tử này từ chính là miệng cứng, tuổi như vậy mà bị đánh roi cũng tiếng nào, thẳng đến khi ông phát có chỗ đúng , hỗn tiểu tử kia mặt đất, tức giận đều bay mất, vội ôm gọi thái y, khó khăn lắm mới cứu được.

      Lão vương phi tức giận chỉ ông : "Ngươi là lão tử của Trì Ca, ngươi muốn đánh muốn phạt đều tùy ngươi, ta quản được, nhưng ngươi là con của ta, làm mẹ phạt nhi tử cũng là chuyện phải làm, ngươi ra sân quỳ cho ta, ta cho ngươi, cho phép, có lão tử nhẫn tâm nào như ngươi, tức giận thôi mà muốn đánh chết Trì Ca."


      Qua hơn nửa năm, lão vương phi cũng chuyện với ông, ông sớm chiều bình tĩnh, lão vương phi cũng để ý, gốc quế hoa trong vườn cũng có tới người nào dám nhắc lại, nhoáng cái nhiều năm như vậy, hỗn tiểu tử sắp cưới vợ rồi.


      Nhớ tới những chuyện này, Định Thân Vương cũng trong lòng mình là mùi vị gì, nhi tử tuy khốn nạn, suy cho cùng cũng phải là người đại gian đại ác gì, lúc trước có hoang đường chút ít, nhưng từ lúc nhìn trúng Thời gia nha đầu kia, ngược lại thay đổi tính người, tuy hôm qua chuyện chạy vào cung Thái hậu đánh Cửu công chúa có chút lỗ mãng, cho cùng, cũng là Cửu công chúa chọc đầu hỗn tiểu tử.


      Nhớ tới những chuyện này, Định thân vương về phủ liền tới thư phòng, mà là từ cửa tròn vào phía sau vườn, nghĩ đến muốn vườn phía tây nhìn cái, trở về lại dời qua trồng cây hoa quế, đợi hỗn tiểu tử có nhi tử, cũng có thể hái hoa quế làm quế hoa cao cho cháu mình.

      Ai ngờ mới vừa vào viện, chỉ nghe thấy thanh chát chúa từ cầu Ngọc Đái bên kia truyền tới, Định Thân Vương nhíu nhíu mày hỏi quản gia trước mặt: "Bên kia làm cái gì đấy, sao động tĩnh lớn như vậy?"


      Quản gia có chút quanh co, suy nghĩ chuyện này dù sao cũng thể gạt được, liền nhắm mắt : "Là tiểu gia sáng sớm dặn dò bên dưới, bảo hủy đình bên kia , nhìn được tự nhiên." xong, nghĩ thầm hai người lại có ầm ĩ nữa rồi, ngờ lại thấy Vương Gia phiền muộn, chỉ giận, nhìn sắc mặt kia, dường như còn cười nữa


      Quản gia dụi dụi mắt, suy nghĩ mình là phải lớn tuổi hoa mắt, lại nghe Định Thân Vương : "Là có chút được tự nhiên." Sau đó thản nhiên rời . Quản gia sững sờ trong chốc lát, mới vội vàng theo.

      Vả lại Diệp tiểu gia ta, vốn sợ lão tử ông , nhưng phần thưởng hai viên dạ minh châu của Hoàng Thượng cũng quá mạc danh kỳ diệu , phần thưởng đến Vương Phủ cũng có phát ra thanh chiêng trống gì, Lưu Hải ỉu xìu tự mình đến đưa đến tòa nhà thành Nam , làm cho Diệp Trì trượng bó tay nghĩ ra, vội vàng kéo Lưu Hải hỏi.


      Lưu Hải cười : " thực với tiểu vương gia, là bởi vì chuyện hôm qua , thái phi buộc thái hậu mời lão gia tử nhà các người đến, náo nhiệt chưa từng thấy, đợi đến khi vạn tuế gia lên tiếng, ngay trước mặt thái phi , tiểu vương gia người hôm đánh là đúng, nàng dâu mình bị người ta đánh, phải đánh lại chứ, đây chính là đánh vào mặt thái phi, tiểu vương gia mặt mũi lớn."


      Diệp Trì nghe xong da đầu cũng run lên, thấp giọng : "Lão gia nhà chúng ta biết rồi?"


      Thấy như vậy Lưu Hải nhịn được cười : " ra tiểu vương gia còn biết sợ, nô tài tưởng ngài là gan lão hổ chứ."


      Diệp Trì nhìn nhìn phía sau, đoán chừng vợ ra, mới giọng : "Tiểu gia phải sợ, là vợ ta gia cố gắng hiếu thảo, bây giờ nếu gây với lão gia tử nhà ta, vợ ta để ý tới gia , phải hỏng việc sao."


      câu làm Lưu Hải xùy tiếng bật cười: " ra người phải sợ lão gia của phủ người mà lại sợ nàng dâu."




      Diệp Trì hì hì cười cười: " ra lão gia nhà chúng ta chính là tiếng sấm lớn hạt mưa , đừng thấy gia liền tỏ ra thái độ hung dữ đấy, suy cho cùng cũng là con ruột, có thể ăn thịt gia sao, ngược lại là hôm nay vất vả cho Lưu công công, gia cám ơn ngươi thế nào đây."


      Lưu Hải nhãn tình sáng lên: "Nghe tiểu vương gia có hồ lô miệng phỉ thúy, nô tài nghĩ đến mùa thu bắt côn trùng bỏ vào nghe chút cũng thú vị."


      Diệp Trì : "Cái kia được tốt lắm đâu, được rồi, ngươi trước cầm lấy bắt chơi hai ngày, trở về nếu tìm được cái tốt hơn, cho ngươi."


      Lưu Hải vội : "nô tài cũng khách khí." cất hồ lô ước vào trong ngực, cảm thấy mỹ mãn rời .


      Đợi Lưu Hải rời , Diệp Trì mới trở về trong phòng Thời Tiêu, Thời Tiêu chỉ huy lưỡng bà tử thu dọn đồ đạc, thấy Diệp Trì bưng cái hộp vào, nhớ tới vừa nghe tiểu tử báo tin bên ngoài tới là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, đại nội tổng quản Lưu công công, khỏi nhìn Diệp Trì.


      Trước kia nghe cùng với Hoàng Thượng tốt như thế nào , bản thân nàng là có chút tin, trước kia nghe Minh Chương từng qua, Đương Kim hoàng thượng tuy là thiếu niên thiên tử, nhưng là vị minh quân, mà thuở bái mấy vị đại nho làm đế sư, học quán cổ kim, trong tưởng tượng của Thời Tiêu, Hoàng Thượng nên là thiên tử cao cao tại thượng , nhưng Hoàng Thượng nghe từ trong miệng Diệp Trì, Thời Tiêu cảm thấy cùng với Diệp Trì là cùng loại người.


      Cũng phải Diệp Trì tốt, nhưng Thời Tiêu cách nào tưởng tượng tính tình bá đạo làm xằng làm bậy như vậy, như thế nào với Hoàng Thượng, cho nên, Thời Tiêu vẫn cảm thấy Diệp Trì khoác lác, nhưng hôm nay thấy đại nội tổng quản chạy đưa đồ cho , có thể thấy được những lời cái vài phần là .


      Thời Tiêu nhịn được hỏi câu: "Đây là cái gì?"


      Diệp Trì nhét đồ vào trong lòng vợ : "Dạ minh châu trong tẩm cung Hoàng Thượng, ta xin mấy lần rồi, cũng cho ta, biết hôm nay nhớ tới cái gì."


      Thời Tiêu nghe xong cũng có dám mở ra nhìn, trả lại cho : "Bảo bối như vậy cũng là huynh nhận , nhưng, sao huynh lại xin Hoàng Thượng làm cái gì, chẳng thành trơ tráo rồi sao."


      Diệp Trì cười : "nàng đây là hiểu sao, Hoàng Thượng giàu có bốn phương, sông núi trời mây cũng là của , ở trong mắt Hoàng Thượng còn có cái gì được cho là bảo bối, trong mắt duy nhất chính là ban thưởng, những thứ kia của Hoàng Thượng tốt hơn, ta nếu như lấy, biết ai được lợi nữa."


      câu làm Thời Tiêu bật cười, chỉ vào : "tội nghiệp Hoàng Thượng đối với huynh tốt như vậy, huynh lại tính toán như vậy, Hoàng Thượng mà biết, xem có lấy đầu huynh ."


      Diệp Trì sờ lên đầu của mình, ưỡn ngực nghiêm mặt tiến tới : "Nàng dâu yên tâm, ta đầu ta rắn chắc lắm, nhất định có thể cùng vợ ta bạch đầu giai lão."


      Thời Tiêu mặt đỏ lên: "Ta ở chỗ này thu dọn sai biệt lắm, cần huynh nữa, huynh trở về nghỉ ngơi , sáng mai còn dọn nhà."


      Diệp Trì hôm nay ngược lại có vô lại, đứng lên, gõ hộp trong tay: "Cái này trở về lại đặt ở trong tân phòng của chúng ta, đến buổi tối, cần phải đốt đèn cầy, cũng có thể nhìn vợ ta ràng." Thời Tiêu chỉ cảm thấy hai gò má nóng bừng, câu, nhanh về , đứng lên vào buồng trong.


      Diệp Trì cười nhìn nàng vào trong phòng, trong lòng , vợ cái gì cũng tốt, chính là da mặt quá mỏng, câu gì, liền e lệ, nhưng khuôn mặt nhắn e lệ mà trở nên đỏ rực , đặc biệt đáng , thôi, hôm nay về trước, biết lão gia tử nhà tích luỹ bao nhiêu thuốc súng rồi, muốn phát hỏa với mình cũng sớm phát hỏa mới tốt, đỡ phải nín hỏng cả người lão gia tử .


      Nghĩ như vậy Diệp Trì hồi phủ, vừa hồi phủ, bị cha gọi tới, Diệp Trì cũng chuẩn bị xong đấu trí đấu dũng với cha , ngờ vừa vào thư phòng, lão gia tử vẻ mặt ôn hoà : "Ngồi ."


      Làm cho Diệp Trì chút quen, dứt khoát thẳng: "Lão gia tử người cũng đừng quanh co lòng vòng phí sức, có chuyện gì thẳng có được ."


      Định Thân Vương trừng nhi tử, thở dài : "Nóng nảy như vậy, có thể thành cái đại gì, gọi ngươi tới cũng phải là chuyện gì khác, mắt thấy nàng dâu sắp vào cửa rồi, dặn dò ngươi vài câu, thành hôn là thành người lớn rồi, có tức phụ thể hoang đường như trước nữa, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ, ngươi chỉ có bản thân mình, sau lưng còn có vợ ngươi nữa, đừng vì nhất thời thống khoái, mà gây ra tai hoạ cho vợ của ngươi, tục ngữ đúng lắm, sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, cho dù ngươi có bảo vệ kín kẽ đến mức nào, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy . . ."
      little_chicken, Dion, midnight17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :