1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Tước

      Tiểu Tước Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      85
      Chương 14.

      Edit: Tiểu Ảnh
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Xế chiều hôm nay, Trần Tiêu phát Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên ngồi đối diện nhau chơi trò may mắn, hình ảnh ấy so với trước kia càng lên cả hai giống như giương cung bạt kiếm.

      Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên có mối quan hệ tốt cũng phải là bí mật gì mặc dù ai biết nguyên nhân, vì hai người này hợp nhau nên cơ bản công ty cũng có ý định tránh cho hai người, trong trường hợp phải lên truyền hình trực tiếp se thống nhất thoả thuận để tránh xảy ra rủi ro gì, để cho giữa bọn họ ít có những tình huống phát sinh khó xử nhất.

      Nhưng lần này đoàn làm phim “Thanh Thiên Bích” quay phim lại lại làm cho hai người này giằng co ngay trước mặt. Trần Tiêu hiểu rằng xét về địa vị danh tiếng Thẩm Uẩn Xuyên gặp may mắn, có điều trải qua hơn hai năm nhưng địa vị cũng đủ vững chắc, mà Giản Ngộ Châu trải qua mười năm trong nghiệp diễn viên, dù còn ít tuổi nhưng thành ảnh đế trong giới kim bài, nhưng là Giản Ngộ Châu đối với Thẩm Uẩn Xuyên lộ ra hận thù quang minh chính đại rệt!! Nếu có người nhìn vào! Hay người nào đó chụp lén, làm thay đổi tiêu đề với truyền thông!

      Đối với Trần Tiêu tiêu đề truyền thông đều suy nghĩ kỹ.

      Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên có mối quan hệ hợp đúng như phỏng đoán, mà giải thưởng Kim Ngưu ảnh đế hư hư thực thực biết về tay ai, tình hình như thế nào?

      Trong lòng vẽ chữ thập, yên lặng , cảm tạ Giản Vũ Trực, lại vì người hâm mộ hai nhà mà châm thêm hoả.

      muốn là hai người này có thù oángì cũng tính , nhưng đây chính là khí hợp. Mấy năm trước có hợp tác với nhau lần xảy ra chuyện vừa mắt nhau. Bình thường Giản Ngộ Châu cũng đem cảm xúc biểu lộ ra ngoài mặt biết hôm nay bị trúng gió gì rồi.

      Ha ha, phân chia này là do ta tìm đến phiền toái nên cảm thấy toàn thân dưới khó chịu, coi như xui xẻo.

      Sau đó chuyển qua trò chơi khác, Trần Tiêu nhịn được đến bên Giản Ngộ Châu thấp giọng : “Cậu cùng Thẩm Uẩn Xuyên như thế nào? Cậu ta an phận, sao lúc nào cậu cũng hạ nhục cậu ta như vậy? Trước tiên về thân phận và địa vị, riêng về tuổi tác, cậu lớn hơn năm tuổi, nhưng như thế nào tôi lại cảm giác là cậu so với cậu ta lớn hơn mười lăm tuổi nhỉ?”

      Giản Vũ Trực và Giản Ngộ Châu trầm mặc hồi, “à, tôi xem cậu ta vừa mắt”

      “Ở nơi riêng tư tùy cậu như thế nào cũng được, nhưng nơi này là Studio có rất nhiều người ở đây, cậu có thể để tâm chút được .”

      Giản Ngộ Châu hơi kéo khóe môi, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng “ rất có lý, thế nhưng được.”

      Trần Tiêu sắp phát điên, “Tại sao?”

      “Đối với người vừa mắt, tôi muốn cho sắc mặt tốt”

      “….”

      Trần Tiêu đỡ trán, “Tùy cậu vậy, nếu ngày mai cái tin tức này truyền ra ngoài, tôi cũng lười xử lý.”

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng, vỗ vỗ vai Trần Tiêu, “Xử lý cũng vô ích thôi, có quyết định sang suốt.”

      Trần Tiêu trong lòng ba máu sáu cơn chửi thề “Ôi con mẹ nó, cảm ơn cậu khen ngợi.”

      cần cảm ơn, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, nên khách khí như vậy.”

      “…”

      là ông trời phái cậu xuống khắc chết tôi.

      Hôm nay sau khi quay xong, Giản Ngộ Châu trở lại phòng nghỉ ngơi, thu dọn chút đồ chuẩn bị về nhà, ánh mắt liếc đến hộp giữ nhiệt bàn trà, dừng chút sau đó với tiểu Trương “Cháo cũng mang về.”

      Tiểu Trương ồ tiếng cầm lên hộp giữ nhiệt, “Ồ, hết rồi sao? Giản ca, khi nào ăn hết rồi?”

      Giản Ngộ Châu hơi mất tự nhiên, lát sau Trần Tiêu tỏ ra biết cười “Là tôi ăn, vừa có chút bận rộn nên đầu óc choáng váng, vừa hay nhìn thấy bàn có cháo còn dư lại, liền ăn vào bụng luôn rồi.”

      Tiểu Trương: : “…” có nên hay nên kỳ Giản Ngộ Châu còn chưa có được ăn.?

      Vẻ mặt của Giản Ngộ Châu giống như trong dự liệu của tiểu Trương, Trần Tiêu bị ánh mắt trầm lạnh lẽo đến đáng sợ của nhìn chằm chằm nhịn được rụt cổ lại “Đây là làm sao vậy?”

      “Cháo kia là làm cho tôi.”

      “…Sau đó?”

      “Tôi còn chưa có ăn, nhưng lại bị cậu ăn mất.”

      “….”

      “Nhưng như vậy cũng trách tôi được, cậu làm gì mà ăn mà còn để ở đây a, tôi đương nhiên cho rằng cậu cần nó.”

      “Tôi dự định mang về nhà ăn, lúc học giáo chẳng lẽ dạy cậu được tự ý lấy cơm của các bạn khác?”

      “…”

      Trần Tiêu: phải là bát cháo thôi sao, Giản Vũ Trực cậu cho cùng là tôi cướp vợ của của cậu chứ gì!!

      ****

      Lục Phồn đón xe đến khách sạn X lúc 4 giờ 30 phútchiều. Bởi vì đoàn làm phim đặt hết ba tầng của khách sạn nên đâu đâu cũng thấy nhân viên bảo vệ trực ban, trừ nhân viên trong khách sạn làm việc có thể lại cơ bản là cấm người ngoài vào, cho nên tiểu Trương đặc biệt tới của thang máy đợi , sau đó đưa tới gian phòng của Giản Ngộ Châu.

      “Lục Phồn, tôi cùng Trần Tiêu chiều nay đều có việc bận phải ra ngoài có thể về rất muộn, nếu như buổi tối có việc bận vội về nhà có thể lại ăn cơm tối cùng Giản rồi mới về nhà được ?”

      Lục Phồn hơi ngẩn ra, hả, Vũ Trực ăn cơm còn phải có người cùng ăn? Trẻ con mười tuổi sao?

      Tiểu Trương vội vàng giải thích, “Bởi vì Giản cả ngày hôm nay có ăn gì hết, Trần Tiêu lo lắng ấy bỏ luôn cơm tối ăn mà trực tiếp ngủ, dù sao chuyện như vậy cũng phải là lần đầu tiên ….”

      ra đau dạ dày là do nguyên nhân bản thân thường xuyên cả ngày để bụng đói gây ra.

      Lục Phồn gật đầu: “ Được, tôi nhìn ấy ăn xong”

      Tiểu Trương áy náy thở dài là làm phiền rồi, bởi vì Giản thích người lạ ở trong phòng tới lui, cho nên chỉ có thể kính nhờ .”

      cần khách khí như vậy, chuyện mà.”

      Lục Phồn đột nhiên nhớ ra vấn đề hỏi lại: “ ấy hôm nay ăn cái gì sao?”

      Tiểu Trương có chút bất đắc dĩ “Ừ, có thể là tâm tình tốt, cho nên cũng muốn ăn.”

      Tiểu Trương do dự trong chốc lát, còn là giọng khuyên bảo Lục Phồn. “Hôm nay Giản tâm tình được tốt nên có thể mất tự chủ, chính bản thân mình cũng điên khùng mà tự hành xác, cho nên tuyệt đối đừng có đương đầu, ah còn nữangàn vạn lần đừng nhắc đến Thẩm Uẩn Xuyên, ấy tại vừa nghe thấy liền phát hỏa, vừa nãy tôi với câu rất bình thường về Xuyên Xuyên, ấy liền đuổi tôi ra ngoài.”

      Lục Phồn “….”

      Trời, sao giống như kiểu tiểu Trương đem trẻ mười tuổi gởi gắm trông coi giúp thế này.

      Tiểu Trương đưa đến trước cửa liền , bước chân rất gấp, xem ra có chuyện rất gấp. Lục Phồn đưa tay ấn chuông cửa, qua hồi lâu mới có người mở từ bên trong ra, lộ ra khuôn mặt buồn ngủ của Giản Ngộ Châu.

      Lục Phồn biết vì cái gì, ánh mắt dời xuống nhìn thấy ta mặc quần áo kín mít lúc này mới thở phào nhõm, “sắp tới giờ ăn cơm tối, ơ…Cho nên tôi đến đây.”

      Giản Ngộ Châu nghiêng người qua để vào, mở miệng tùy ý hỏi “ ăn rồi à?”

      Thanh có chút khan khan, khả năng vừa mới tỉnh.

      có, tôi đợi tý nữa tùy tiện ăn chút gì là được.” Lục Phồn đem theo túi để lên ghế, “Nếu ngủ lát , tôi hôm nay có thể làm lâu chút, xong gọi .”

      Giản Ngộ Châu lơ đễnh ừ tiếng, lại trở về phòng mà trực tiếp nằm xuống sofa ngủ.

      May mà sofa ở đây rộng và mềm, người con trai cao lớn trưởng thành nằm ở cũng đủ mở rộng tay chân.

      Giản Ngộ Châu nhắm hai mắt lại, ràng là rất buồn ngủ nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh bởi khi Lục Phồn với thanh rất cũng có thể nghe thấy ràng.

      nghĩ đến Lục Phồn đường rất nhàng giống chú mèo , nhanh chậm, có thể dễ dàng phác họa ra giẫm thảm trải sàn khéo léo, hai đùi trắng nõn, bàn chân , a…. Có lẽ còn có đôi chân thẳng tắp, hôm nay mặc váy dài tới đầu gối, bắp chân lộ ra, vừa nãy tại sao lại nhìn nhiều chút….( ít biến thái nhỡ)

      Giản Ngộ Châu đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ linh tinh, lập tức ngừng phát tán tư duy.

      Giản Ngộ Châu, mày nghẹn bao lâu mà chợt bắt đầu phát tình!

      chau mày, ở trong lòng đem mình mắng trận, lấy tay che dấu ánh mắt chợt lóe lên chút hoảng loạn cùng chật vật.

      Trong phòng bếp chợt truyền đến tiếng vang, lúc này mới mở mắt ra nhìn qua tấm kính mờ, xem trong phòng bếp bóng dáng mờ của , nhớ đến dường như cả ngày hôm nay tâm tình mình đều tốt, ánh mắt từ từ thâm trầm tựa như mặt nước hề gợn sóng.

      giây sau cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Giản Ngộ Châu cố ý nhắm chặt hai mắt, làm bộ như vừa mới ngủ dậy, lỗ tai dựng thẳng bỏ qua bất kỳ tiếng vang nào.

      hết sức cất bước chân, sau đó trước cửa truyền đến tiếng xỏ giày, Giản Ngộ Châu lúc này mới mở mắt, vọt cái từ ghế sofa ngồi dậy, kịp suy nghĩ cẩn thận, lời liền bất thốt ra “ đâu vậy?”

      Lục Phồn nghĩ tới còn tỉnh táo trả lời: “Tôi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh đủ. Vừa mới tới đây có nhìn thấy quanh đây nhiều siêu thị , tôi mua nhanh rồi trở về, khoảng nửa tiếng là đủ rồi.”

      Giản Ngộ Châu cũng biết mình sai lại tiếp tục dùng đến não suy nghĩ mà “Tôi với cùng .”

      “A?” Lục Phồn có chút ít dở khóc dở cười “Thôi, tôi có thể tự mình , nếu như bị nhận ra làm sao bây giờ?”

      Giản Ngộ Châu nhiều, nhảm thẳng về phòng thay đồ, phút sau ra trong trang phục che chắn đầy đủ, mũ, khẩu trang khăn quàng cổ, kính râm, nếu còn nhận ra được tuyệt đối là hardcore cấp fan cuồng.

      “Siêu thị gần đây quá , tôi lái xe đưa tới siêu thị lớn hơn, có thể muốn mua gì mua đủ.”

      Lục Phồn nhìn “Này….nếu như bị phát , tôi có thể chạy trước ?”

      Mặc dù phải là đại minh tinh, nhưng ở mạng bạn bè của rất nhiều, nếu là cùng Giản Ngộ Châu gây ra chút scandal tình ái, cũng cũng thể sống yên ổn qua ngày.

      Giản Ngộ Châu suy nghĩ chút “Có thể, đừng quên gọi Trần Tiêu tới cứu tôi là được, ở ngoài siêu thị dù sao cũng ảnh hưởng tốt.”

      “…”

      ******************************

      Tác giả có lời muốn :

      Giản Vũ Trực ngươi kêu Lục Phồn làm cháo cho ta! Lục Phồn! Cho ta!! Làm!!

      Trần Tiêu: Mẹ chậm phát triển trí tuệ.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan18 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 15
      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Giản Ngộ Châu vừa mới ra khỏi cửa phòng, chưa được mấy bước, hai vệ sĩ liền đuổi theo: “ Giản, đâu vậy?”

      “Ra ngoài dạo, đừng theo tôi.”

      Vệ sĩ lộ vẻ mặt khó xử: “ Giản, nếu nhất định phải ra ngoài, chúng em nhất định phải theo, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng em biết như thế nào với Trần Tiêu?”

      Giản Ngộ Châu sớm hình thành thói quen thể mình ra cửa, nhìn về phía Lục Phồn, tựa hồ hỏi thăm ý kiến Lục Phồn, dù sao hai người lớn như hộ pháp theo sau, có chút ít được tự nhiên.

      Lục Phồn: “Để bọn họ cùng , siêu thị nhiều người, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.”

      Giản Ngộ Châu gật gật đầu: “Cũng được, nhưng hai người phải cách tôi ít nhất mười mét.”

      vốn ăn mặc đủ kỳ quái rồi, nếu có thêm hai người kia sau, làm cho nhiều người để ý. Xuống đến gara tầng hầm, vệ sĩ lái xe ra, Giản Ngộ Châu đứng trước cửa ghế lái xe, gõ cửa sổ xe, vệ sĩ hạ cửa kính xe xuống, Giản Ngộ Châu chỉ : “Xuống xe, mở cửa.”

      Vệ sĩ bước xuống xe, đợi Lục Phồn ngồi vào, Giản Ngộ Châu liền trực tiếp khóa cửa lại, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ có vẻ mặt chưa hiểu ra chuyện gì : “Hai người thuê xe khác, đến đường XX.”

      Sau đó lái xe chút do dự, chỉ để lại cho hai vệ sĩ bóng dáng đuôi xe, cùng với vẻ mặt mờ mịt.

      Vệ sĩ: “…”

      Lục Phồn nhìn kính chiếu hậu hình ảnh hai người vệ sĩ đơn tĩnh mịch ngày càng xa, nhịn được cười cười: “Sao lại cho bọn họ lên xe? Nếu họ đến siêu thị tìm thấy phải làm sao?”

      .” Giản Ngộ Châu đem khăn quàng cổ kéo xuống: “Bọn họ giỏi nhất là tìm người, ném tôi đến quảng trường lớn trong ba phút bọn họ tìm ra.”

      Lục Phồn nhàng gật gật đầu, sau đó gì thêm nữa, nghiêng đầu xem cảnh ngoài cửa xe. kỳ có cái gì đẹp để xem, xung quanh đều xây khu dân cư, đường cũng tính là rộng rãi, thậm chí có vài chỗ bị sụt, nhưng lúc này tìm ra được chuyện gì khác để làm, dù sao tiếp xúc với Giản Ngộ Châu rải rác được vài lần, nên kiếm được đề tài nào để bắt chuyện.

      Giản Ngộ Châu đành mở nhạc, tiết tấu nhạc thanh thoát hòa vào bầu khí lúng túng trong xe.

      nhìn như chuyên tâm lái xe, nhưng ánh mắt lúc nào cũng vô tình hay cố ý nhìn ghế lái phụ, lát sau ho tiếng kiềm chế, đầu ngón tay vô ý thức hòa cùng với tiết tấu nhàng tay lái.

      Động tác mặc dù lơ đãng, nhưng khi làm lại hết sức mê người.

      Tay rất đẹp mắt, mạnh mẽ, gọn gàng sạch , gân xanh nhàn nhạt nhìn thấy ràng dưới lỗ chân lông làn da. Có thể thấy được, ngón tay dài cân xứng, mỗi lần nâng lên hạ xuống, đốt ngón tay hơi nổi lên, màu trắng.

      Lục Phồn bị động tác của hấp dẫn, nhìn tay dời mắt được. Bình thường khuôn mặt hấp dẫn kèm theo tay cũng hấp dẫn, Lục Phồn cũng ngoại lệ, phải thừa nhận, nhìn thấy tay rất nhiều người đàn ông, giống với Giản Ngộ Châu đẹp mắt rất ít.

      Giản Ngộ Châu công tác chuẩn bị lâu, cuối cùng đem lời quanh quẩn bờ môi ra: “Hôm nay ở studio, giọng của tôi có chút lớn, xin lỗi.”

      Lục Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn mặt , cũng vừa vặn nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, hai người liền quay qua bên. Lục Phồn nhìn về phía đường trung tâm: “ sao, tôi đúng là nên lợi dụng thân phận thuận tiện lại lung tung trong studio, về sau khi đưa cơm cho tôi chú ý, hoặc có thể bảo tiểu Trương đến nhà tôi lấy.”

      cần.” vô ý thức bật thốt ra, sau đó liền giấu đầu hở lưng bổ sung: “Tiểu Trương tay chân vụng về, nếu rảnh rỗi chuyện này đều nhờ .”

      Lục Phồn nhận lời: “ tháng này tôi đều có thời gian rảnh, cố hết sức làm tốt chuyện của mình.”

      Tìm được đề tài để , Giản Ngộ Châu lưng khẽ buông lỏng, giống như vô tình hỏi về chuyện công việc mới: “Lần trước , đến Vạn Hoa TV làm việc phải ?”

      Lục Phồn đương nhiên cảm thấy Giản Ngộ Châu có hứng thú quan tâm đến công việc của , đơn giản là hỏi chút để giết thời gian mà thôi, vì vậy cũng trả lời đơn giản. Bọn họ cứ như vậy tán gẫu vài câu, rất nhanh đến siêu thị lớn.

      Lúc đến siêu thị còn nhiều người, bọn họ dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe dưới tầng hầm, đem xe đỗ xong, Giản Ngộ Châu bắt đầu mặc trang bị, từ cổ đến đỉnh đầu đều kín kẽ hở, nhìn có vài phần tức cười. Lục Phồn cười trước mặt , xoay mặt sang chỗ khác cười vui vẻ, nghĩ thầm chừng người khác con cho rằng người bệnh cách ly sợ gió lùa, liền trốn xa.

      Bọn họ lấy chiếc xe đẩy sau đó thẳng đến lầu hai nơi bán thức ăn. Trước khi siêu thị Lục Phồn xem nhiều lần các thức ăn tốt đối với những người đau dạ dày, trong lòng đều ghi nhớ nên mua rất nhanh trong khi đó Giản Ngộ Châu chính là người thường xuyên mua đồ ăn, chọn đồ ăn, đành phải đẩy xe như cái đuôi theo sau Lục Phồn.

      Lục Phồn trong lúc chọn đồ ăn với công dụng của món ăn đó, vô cùng cẩn thận, có thể hơi ra cùng loại rau dưa có mười mấy cách làm, Giản Ngộ Châu yên lặng nghe, thậm chí lúc Lục Phồn chọn món ăn còn có thể khẽ cúi người xuống, xem chọn như thế nào.

      Lục Phồn cảm thấy bộ dáng khiêm tốn tiếp thu của rất thú vị, dứt khoát dừng, coi như lần trực tiếp giải thích ẩm thực.

      Giống như chúa truyền bá liên tục thèm chú ý đến người hâm mộ, Giản Ngộ Châu trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Chậc chậc, lời khó có thể nha.

      Đúng lúc này, hai vệ sĩ ở trong siêu thị to như thế này cuối cùng cũng thành công tìm được bọn họ, cao hứng bừng bừng chạy vội tới chỗ Giản Ngộ Châu: “ Giản.”

      Bởi vì bọn họ thành công cắt đứt lời giải thích của Lục Phồn, Giản Ngộ Châu nét mặt lập tức đen lại mặc dù có khẩu trang cản trở nhìn thấy, nhưng hai người vệ sĩ cảm thấy chút khí lạnh của mùa xuân.

      Hai người yên lặng lùi lại mười bước, đứng ở hàng bắp cải xa xa nhìn bọn họ.

      “Rau cần, quả đu đủ, cá trắm cỏ, khoai lang…” Lục Phồn kiểm tra đồ ăn bên trong xe đẩy, cảm thấy quên mất thứ gì đó, đúng lúc này, thanh qua loa phóng thanh truyền đến: “Bí đỏ bán ba đồng rưỡi cân, bán gần hết rồi nha, bán hết bán tiếp giá gốc.”

      chậm mà xảy ra nhanh, khu vực rau dưa mọi người chen chúc nhau đến hàng bí đỏ, đảo mắt liền chật như nêm cối.

      Mỗi khu mùa xuân đến, bí đỏ đều bán rất chạy, thời tiết khô ráo nấu cháo bí đỏ trừ nóng là thích hợp nhất.

      Giản Ngộ Châu: “Trong siêu thị sao lại rao hàng như vậy?”

      Lục Phồn : “Siêu thị mỗi ngày đều có thời gian bán hạ giá, thức ăn và đồ dùng ngày thường gì gì đó…Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng cần mua bí đỏ!”

      phen vén lên tay áo, dự định sử dụng tài năng, Giản Ngộ Châu xem hăn hái muốn chen vào, vội vàng ngăn cản .

      “Có quá nhiều người, đừng chen lấn.”

      được, tiếp theo bán giá gốc.”

      “Giá tiền chênh lệch lắm.”

      “'nam Tử Trực' đều hiểu, phụ nữ đều thích náo nhiệt, cũng giống như mua sắm, phải vấn đề tiền.”

      Giản Vũ Trực xác thực là quan tâm tư duy của phụ nữ… Đợi chút, Lục Phồn vừa mới nhanh miệng , kêu … nam Tử Trực?

      Nếu như nhớ nhầm, cái này giống như là… Antifan chuyên sử dụng để xưng hô.

      Lục Phồn tựa hồ cũng nhận ra, trầm mặt, trong lòng vẽ chữ thập.

      Yên lặng.

      Giản Ngộ Châu quyết định làm như nghe thấy, khẽ ho tiếng: “ ở đây chờ tôi lát.”

      Lục Phồn thấy bắt đầu xắn tay áo, kinh ngạc thôi: “ muốn chen lấn phải ?” vừa định hay là thôi , lại tưởng tượng đến cảnh Giản Vũ Trực gạt đám bà thím ra mua bí đỏ, quá mất hồn chứ.

      Giản Ngộ Châu nhàn nhạt liếc cái: “Đương nhiên phải.”

      hướng hai vệ sĩ đứng như cây cột ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ về phía bí đỏ, hai vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, trải qua phen giao chiến, cuối cùng nhận mệnh lệnh chen lấn.

      Lục Phồn nhìn hai vệ sĩ bị các thím đẩy tới đẩy lui, bộ dáng rụt rè sợ hãi dám đánh trả, có chút đau lòng lại nhịn được cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu lên, muốn hỏi Giản Ngộ Châu đẩy vệ sĩ của mình xuống hố như vậy có được , lại cẩn thận chạm ánh mắt của .

      Trong ánh mắt dường như cất giấu ngôi sao ở trời.

      Lục Phồn cho rằng thân phận antifan của mình bại lộ, chợt cảm thấy lúng túng, thu hồi ánh mắt.

      Cũng lâu lắm, hai vệ sĩ liền mặt tro mày xám bưng hai trái bí đỏ trở về, Lục Phồn nghẹn cười, lòng buồn bực thôi.

      Đồ ăn đều mua xong, đường tính tiền ngang qua khu đồ uống, chú ý của Lục Phồn đột nhiên bị hấp dẫn, dừng bước. Giản Ngộ Châu cũng dừng lại, giống cha mẹ dạy dỗ con , đem lon đồ uống tay Lục Phồn thả lại kệ: “Uống đồ này đối với thân thể tốt, nên uống ít thôi.”

      “Là cho uống.” Lục Phồn liên tiếp cầm mười mấy lon tiếp: “Tôi nghe đồ uống này đối với dạ dày rất tốt, từ trước đến giờ ở siêu thị chưa thấy bán, sao lần này lại có, nhất định phải mua nhiều chút.”

      Giản Ngộ Châu lông mày chau lại khi thấy Lục Phồn nén cười đến nghẹn rất vất vả, đem lòng hiếu kỳ đối với đồ uống cầm, vì vậy cầm lon nhìn tên.

      Nước tăng lực thảo dược Xà Thảo
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan23 others thích bài này.

    3. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Ớ. Cho e hỏi ngu tí giản vũ trực và giản ngộ châu là 1 ak. Sao lại có 2 tên vậy

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      người, Giản Vũ Trực là tên - Giản Ngộ Châu là biệt danh trong giới giải trí
      thích su suDinhloan thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 16
      Editor+ Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Nước uống này tên nghe cứ như....rất kì quái nha .

      Giản Ngộ Châu thoáng hiểu hỏi " cười cái gì?"

      Lục Phồn lập tức thu lạivẻ mặt: " có gì." lấy hộp kia từ trong tay Giản Ngộ Châu bỏ vào xe đẩy hỏi: " có còn muốn mua gì ? Nếu nhau tính tiền rồi về khách sạn, chứ kéo dài tí nữa là ăn cơm muộn đó."

      Giản Ngộ Châu lúc này nổi lên quan tâm với hai người hộ vệ theo sau: "Có muốn ăn gì , lấy , tôi đứng đây chờ tính tiền."

      Mặc dù trong lòng của hai người hộ vệ khát đến chết nhưng là bổn phận nghề nghiệp nên mặt mày vẫn sáng lán như bình thường lắc đầu cương quyết " có, chúng ta về khách sạn thôi."

      Giản Ngộ Châu chấp thuận "Được."

      đường về Giản Ngộ Châu cùng Lục Phồn muốn ghé tới cửa tiệm bán rượu thế là hai người phải dừng lại chờ sau đó hai hộ vệ như cũ là lái xe đưa hai người về đến nơi tiếp tục làm culi, người đỗ xe, người mang theo hai túi lớn đồ hì hục hì hục đưa vào trong phòng bếp.

      tay bỏ vào túi Lục Phồn liếc qua nhìn Giản Ngộ Châu thư thái , thầm nghĩ những người làm hộ vệ cho tiền lương nhất định rất cao nếu cao chỉ là bảo vệ an toàn chứ kiêm luôn việc khuân vác như muốn xụi ra như thế này sớm bỏ việc.

      Sau khi đem rau dưa cùng thịt phân loại cất gọn gàng kĩ càng trong tủ lạnh đồng hồ nhanh nhảy đến sáu giờ rưỡi. Lục Phồn trong đầu liền soạn ra thực đơn để làm trong hôm nay liền mau chóng khoác tạp dề vào bắt đầu thực .

      Xắt thức ăn, lật xào, trải bàn, lưu loát liền mạch. Động tác dứt điểm nhanh chóng có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng lớn có hơn cứ hề kém.

      Trước lúc cha mẹ qua đời sớm Lục Phồn giống như những người con khác được cha mẹ nuông chiều chỉ biết làm cơm rang trứng cùng mì tôm, nhưng kể từ khi cha mẹ mất vì phải có trách nhiệm chăm sóc Lục Thời nên trưởng thành và hoàn thiện mình.

      Lúc ban đầu kinh tế eo hẹp làm sao có thể ăn bên ngoài, mà bản tính thể để em trai mình chịu khổ nên quyết tâm khổ luyện nấu ăn, trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy giờ đây trong chính bản thân nấu ăn như là bản năng, nêm như thế nào, dùng gia vị gì, chưng hầm cách thủy nấu bao lâu căn bản cần suy tính, thậm chí ngay cả xắt thức ăn như thế nào đều cần quá nhiều để ý cứ như vô thức thoài quen mà hoàn thành hoàn hảo.

      từng có người hâm mộ khi xem chương trình trực tiếp do thực than thở, xem Lục Phiền Phiền xắt thức ăn, luôn luôn hoài nghi đó phải trực tiếp mà là phải quay quay lại hậu ba bốn lần để ghép vào video.

      biết từ khi nào, cánh cửa kính của bếp bị kéo ra nửa, Giản Ngộ Châu đứng dựa vào tường, ánh mắt nhìn như lơ đễnh mà quan sát chuyên chú vào người nào đó bận rộn trong bếp .

      im lặng ngay cả hô hấp đều vô ý thức chậm lại trong lúc đó.

      Trong đầu mơ mơ hồ hồ chợt lóe qua cái ý nghĩ, khát vọng có gia đình, cũng bởi vì trong hình ảnh này mà phát sinh?

      Có hiểu mình lúc nóng lúc lạnh, vì mình mà vào bếp bận rộn.

      Khi Giản Ngộ Châu hai mươi tuổi nổi tiếng, cho tới hôm nay là mười năm, trong cuộc sống chỉ là làm việc cho hết sức lực rồi ăn với ngủ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu cái gì, thời gian cứ như vậy lướt qua, trong thới khắc này đột nhiên xuất ý niệm có lẽ làm người bình thường, cuộc sống đẹp đẽ ấm áp hơn, tại sao thể có, giống như có người vì mình mà nấu cơm cho mình ăn...

      Ha ha, Giản Ngộ Châu tại sao cậu lại có cái suy nghĩ thương với này chứ.

      Người , giống như đem kịch bản trong phim ra ngoài đời , cậu thấy buồn nôn?

      Giản Ngộ Châu mặt thay đổi ở trong lòng đối chính mình mà đấu tranh, ánh mắt lúc này vô tình lướt qua nhìn thấy Lục Phồn kéo chỉnh thắt lưng buông tạp dề hơi lỏng ra.

      dường như phát ra vẫn còn chú tâm xắt thức ăn, Giản Ngộ Châu thở ra hơi đại não chưa kịp suy nghĩ chân bước vào phòng bếp.

      đến sau lưng , tay nhàng kéo qua hai sợi dây để buột gọn lại giúp , chuẩn bị quay Lục Phồn đột nhiên nhận ra nên nghiêng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Phồn giật mình bởi vì xuất của người ở sau lưng quá gần làm tay run lên lưỡi dao tay sắt bén cứa phát khá sâu, máu đỏ từ ngón tay tuông ra

      cúi đầu đau nhức kêu tiếng chưa kịp đưa tay nhìn kỹ, Giản Ngộ Châu mau hơn bước, cầm tay đưa tới vòi nước mà rửa.

      biết là do nguyên nhân vì nước lạnh hay bị Giản Ngộ Châu cầm chặt cái tay mà nổi cả da gà, cảm giác rất kì quái thậm chí lấn át đau đớn đầu ngón tay cho nên đến mấy giây sau Lục Phồn mới bình tĩnh mà phản xạ muốn rút tay ra.

      Giản Ngộ Châu phát giác được ý đồ của nên cầm tay chặt hơn sau đó trách cứ lườm cái, dùng thái độ người lớn mà dạy dỗ trẻ : "Đâu có gì phải vội vàng đâu, xắt mau như thế làm gì? Rửa kỹ chút ." xong, khẽ khom lưng, nhìn kỹ chút đối với vết thương : "Hơi sâu, khó cầm được máu nhanh. Có đau hay ?"

      Có loại cảm giác tê dại rất quái dị từ đầu ngón tay lủi lên thần kinh cho đến khi đạt tới nên sâu nhất trong đại não, Lục Phồn trong khoảng thời gian ngắn quên nguyên nhân xảy ra chuyện là do xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau để châm chọc , cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm Giản Ngộ Châu cầm lấy tay bị thương của .

      Lòng bàn tay ủa nóng ấm dán chặt vào mu bàn tay của , nhiệt độ truyền làm cho tay cũng trở nên nóng hổi.

      Lập tức Giản Ngộ Châu nhận ra mình cầm lấy bàn tay bé của liền buông tay ra, ở trong lòng mắng chính mình câu cầm thú, nhưng mắt vẫn là nhịn được quan tâm nhìn vết thương tay . (hhahahaha vãi cả cầm thú)

      Đầu ngón tay dần dần tái lại mang màu trắng xanh nhợt nhạt nhìn qua thực có chút xót xa.

      Lục Phồn biết phải mở miệng như thế nào, Giản Ngộ Châu cũng suy nghĩ cách để phá vỡ ngượng ngùng nên bầu khí bây giờ trở nên an tĩnh. Cũng may là bầu khí lúng túng này trải qua bao lâu Giản Ngộ Châu ho rồi : " qua kia ngồi nghỉ ,để tôi xắt thức ăn giúp cho."

      Lục Phồn vội vàng , " saoo đâu, đừng lo, tôi làm nhanh thôi..."

      Tiếng chợt im bặt, kinh ngạc khi nhìn thấy thao tác thành thạo xắt thức ăn của Giản Ngộ Châu hỏi: " biết nấu ăn sao?". Nhìn cách dùng dao xắt thức ăn có thể suy đoán tài nấu nướng của tuyệt đối dừng lại ở việc chỉ biết “nấu ăn cho qua ngày”.

      "Tất nhiên là biết nấu rồi, chỉ là có chuyên nghiệp thôi."

      ràng là khiêm tốn, nhưng chừng trong lòng rất là cao hứng sảng khoái vì làm cho ai đó giật mình.

      Thực tế đúng là trong lòng Giản Ngộ Châu rất sảng khoái tự chủ được chính mình bắt đầu tự kỷ rằng tôi cũng biết có tài nấu nướng chứ riêng gì .

      Nhưng là Lục Phồn hết sức kinh ngạc phải vì biết nấu ăn mà là thắc mắc rằng am hiểu bếp núc như vậy tại sao thuê người nấu ăn? ... Quá bận rộn có thời gian cho riêng bản thân tự mình thực ?.

      Trong chốc lát cải bắp được Giản Ngộ Châu cắt rất nhuyễn, đều nhìn xinh đẹp.

      mắt nhìn vết thương tay của Lục Phồn có chút rươm rướm huyết tương, liền đến cầm lên xem hỏi "Còn chảy máu sao?"

      Lục Phồn đóng vòi nước, vết thương đầu ngón tay chỉ cần có rửa nước mạnh có máu chảy nữa. " có."

      "Trong ngăn kéo tủ để tivi có hộp bông băng thuốc đỏ, lấy tự xử lí nhé ."

      "Uhm " Lục Phồn ngưng cái, bổ sung câu: "Cám ơn."

      Giản Ngộ Châu cúi đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, có phản ứng, sau khi Lục Phồn ra, lại nhịn được khoé môi giương lên tự mãn.

      Lục Phồn xử lý sơ vết thương chút rồi quay trở lại phòng bếp nhìn thấy hình ảnh Giản Ngộ Châu thay thế công việc nấu nướng của , thành thạo lật xào thức ăn trong chảo.

      Hình ảnh người đàn ông cao lớn rắn rỏi trong trang phục ở nhà màu xám lông chuột đứng nấu nướng rất ôn tồn rực rỡ nếu so với hình ảnh đứng dưới ánh đèn sân khấu hình ảnh này kích động người ta nhiều hơn, làm cho người xem chỉ biết im lặng mà nhìn.

      Giản Ngộ Châu phát ra nhìn nên khẽ quay đầu, đường cong nơi gò má bình thường rất lạnh lùng nghiêm nghị nay còn nữa, thay thế vào đó là nét ôn hoà ấm áp " nghỉ ngơi , còn có chút xíu thôi, để tôi làm cho."

      "..." lại như vậy khiến cho Lục Phồn có nhiều bối rối cũng cảm thấy hiếu kỳ muốn biết Giản Ngộ Châu nấu ăn hương vị như thế nào Giản Ngộ Châu.

      Nếu như là ghét cách chuyện của , ha ha trong đầu nhiều vạch đen xuất , dù ghét nhưng vẫn thích tò mò nghe ngóng.

      Lục Phồn nghe xong đấn sofa ngồi xuống lấy điện thoại ra xem tin tức thời gian trải qua cũng lâu Giản Ngộ Châu dọn ra bàn bốn món mặn món canh, sau đó hướng đến người ngồi sofa tự nhiên ”Nhanh rửa tay rồi ăn cơm, nhờ là đừng cho nước dính vào ngóntay bị thương” (ôi ấy ngọt ngào nhỉ)

      "Uhm." Lục Phồn cũng vô tình thuận theo ý đứng dậy vào phòng bếp rửa tay sực nhớ ra hình như có vấn đề gì sai sai ở đây...Kiểu như chồng làm cơm xong kêu vợ ra ăn cơm ....

      Nghĩ tới tình cảnh như vậy lập tức lắc đầu xua đuổi ý nghĩ điên cuống đó.

      liền rửa tay nhanh...! Hơn nữa chỉ thuận theo ý nhờ vả của tiểu Trương theo dõi việc Giản Ngộ Châu cơm nước, với lại nội tâm của cũng muốn cự tuyệt cùng Giản Ngộ Châu ngồi đối mặt nhau cùng nhau ăn cơm _ :)зゝ∠ )_

      Cho nên nghĩ đến hình ảnh kia như thế nào cũng rất quỷ dị!

      Lục Phồn có chút buồn bực quay ra phòng khách nhìn thấy Giản Ngộ Châu chuẩn bị xong bát đũa để ăn cơm"Ăn cơm ."

      Lục Phồn vừa nhìn bàn dọn xong hai chén cơm và hai bộ đũa, trong lòng có chút ít phức tạp.

      Này con mẹ nó, tại sao cảnh trước mắt cứ làm cho cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng !! Ôi đại lão gia, giữ hai chúng ta có phân nửa là quen biết, có thể hay đừng có vô tình tạo ra khí như vậy chứ hu hu hu!

      đến bên ghế ngồi xuống, trước mặt là thức ăn toả hương thơm ngào ngạt, làm người ta cầm lòng đậu chỉ muốn ăn thử để mở rộng tầm mắt, ôi phải khách khí gì nữa, phải ăn trước cái .

      Giản Ngộ Châu làm hai món ăn có hương vị rất ngon ngoài sức tưởng tượng của , Giản Ngộ Châu nhìn trợn tròn con mắt liền đoán được suy nghĩ gì mà mĩm cười nhưng rất nhanh khôi phục là hình ảnh từ tốn : "Quá khen rồi, nếu giống như nấu quá tốt rồi, nhưng tôi nghĩ nấu ăn ngon hơn tôi nhiều, tôi chỉ thuận tay nấu thôi."

      Lục Phồn: "..." biết là vì điều gì, chỉ biết bây giờ muốn đánh người.

      Ánh mắt bỗng dưng nhíu lại giống như Lục Phồn đột nhiên nhớ ra điều gì, sau đó từ trong túi lấy ra lon nước tăng lực thảo dược Xà Thảo : "Cái này đối với dạ dày rất tốt, trước khi ăn uống sơ trước ."

      Giản Ngộ Châu chút nghi ngờ cầm lấy lon nước bật khoen ra uống.

      Cằm của Lục Phồn khẽ ngước lên nhàng cười cười, "Sản phẩm này là của Thanh Đảo nổi tiếng từ xưa đến nay, có biệt danh nước thánh dược nguy hiểm, biết sao”

      "Vì cái gì?" Giản Ngộ Châu ngửa đầu uống hớp lớn, giây sau cả người giống như là đột nhiên bị ấn nút tạm dừng từ đầu đầu tới chân.

      "Bởi vì nó chỉ dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ, hơn nữa - -" Lục Phồn thở dài, thập phần tiếc nuối nhìn Giản Ngộ Châu trải lời "Rất khó uống."

      Tác giả có lời muốn : ta thực thẳng nghĩ nếm thử tăng lực thánh dược...

      uống tiếc nuối cả đời, uống rồi cả đời tiếc nuối, ha ha ha ha ha hắc
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :