1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      @Phong Vũ Yên bạn chuẩn quá (y) đọc truyện mà suýt cạn hơi
      Chris_LuuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. dieutu

      dieutu New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      13
      Mình bắt đầu theo đây, hi vọng theo kịp đến chương cuối, thank editor nhiều nhiều
      Dothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Tuần này xin lỗi các bạn nhé, vì lý do sức khỏe mà tuần này thể ngồi máy tính lâu edit truyện đc, tuần sau mình tiếp tục :-(
      midnight, Phong Vũ Yên, Chris_Luu4 others thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 239: Dạ Kiêu Cửu thất bại! (I)
      Editor: Jun

      Sắn hai ống tay áo rộng lên, Quân Cơ Lạc sẵn sàng cho hồi đại chiến. Rốt cụ kế tiếp có thể đáp trả lại Dạ Kiêu Cửu sau hồi chịu uất ức vừa rồi!

      Đường Tứ Tứ được gỡ khăn hỉ xuống,nàng đứng lặng tại chỗ, váy đỏ bị gió thổi bay bay. Dạ Kiêu Cửu tiến lên trước mấy bước, đến bên cạnh nàng, dưới ánh sáng mờ ảo, nhờ lớp phấn trang điểm nên sắc mặt nàng còn tái nhợt như lúc trước , tóc đen của nàng được người ta búi thành búi đơn giản, hàng mi dài chớp chớp, cánh môi hồng nhuận mê hoặc lòng người, đôi mắt đen láy trong như nước có thần, trán vài sợi tóc bị gió thổi bay phất phơ, nàng như vậy tươi mát như giọt mưa đọng cánh hoa sen khiến người ta nỡ rời mắt.

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc lưu luyến thâm tình nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc nở nụ cười tươi như hoa tháng ba khuynh quốc khuynh thành. Giờ khắc này phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song.

      Thân thể Đường Tứ Tứ thể động đậy, miệng cũng thể , nàng chỉ có thể chớp hàng mi dài cong như hai cây quạt , chớp chớp vài cái, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh tuấn dật của Quân Cơ Lạc.

      Nàng phải người suy nghĩ quá nhiều, cũng muốn dùng ác ý để đo lường lòng dạ nam nhân của nàng.

      Cho nên nàng cố gắng hỏi vì sao Quân Cơ Lạc lại lừa nàng rằng chết.

      Tóm lại bây giờ hai mẹ con nàng vẫn còn sống, điều này mới là quan trọng...

      Dạ Kiêu Cửu bắt gặp ánh mắt Đường Tư Tứ nhìn Quân Cơ Lạc mặc bạch y, dường như trong thế giới của nàng chỉ có mình Quân Cơ Lạc mà thôi. Điều này khiến trong lòng có chút thoải mái. tiến về phía trước từng bước chặn ngang tầm mắt của Đường Tứ Tứ.

      Rốt cục thấy được ảnh ngược của chính mình trong đôi mắt đen láy của nàng trong lòng Dạ Kiêu Cửu mới đột nhiên cảm thấy chút vui vẻ. Nhưng Đường Tứ Tứ thể nhúc nhích lại nhanh chóng khép mí mắt, như dùng chính hành động để kháng nghị hành vi ti bỉ của Dạ Kiêu Cửu.

      Trong đôi mắt dã đào hoa của Dạ Kiêu Cửu lên chút căng thẳng. nhìn về phía Quân Cơ Lạc, cười khiêu khích:"Cửu Thiên Tuế, phu nhân ngươi trưởng thành đúng là xinh đẹp như hoa, nếu cứ vậy mà chết ta cũng cảm thấy thương tiếc thay cho nàng. Như thế này , ta cho ngươi cơ hội, ta cũng đòi hỏi ngươi phải giết Trì Lệ Dập, ngươi chỉ cần tự vẫn ta đồng ý tha cho phu nhân ngươi, nếu lần này ta khách khí đâu..."

      giờ tình đến mức này nhất định phải lấy Đường Tứ Tứ áp chế Quân Cơ Lạc nữa. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy trong mắt Đường Tứ Tứ tràn ngập tình với Quân Cơ Lạc khiến lại muốn tiếp tục đấu với Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc cao ngạo cười "Bản đốc vẫn giữ câu kia, cũng sắp tới lúc Dạ quốc chủ ra tay với Tứ Tứ rồi. Hai vợ chồng chúng ta sống chết có nhau!"

      lời chắc chắn như là muốn dồn Dạ Kiêu Cửu vào thế bí. Vừa rồi Dạ Kiêu Cửu hạ giọng thương lượng nhưng dưới tình huống như này thể làm gì Đường Tứ Tứ? Nếu thực làm gì đó chẳng phải là bị yếu thế trước mặt mọi người sao?

      Đôi mắt dã của Dạ Kiêu Cửu lóe lên tia ác độc, sắc mặt trầm, giọng hiểm:"Đường Tứ Tứ, phải ta định thả người mà là do tướng công của ngươi muốn ngươi chết, vì vậy ngươi đến điện Diêm vương trăm ngàn lần cũng đừng oán ta... Muốn trách trách người lấy nhầm tướng công..."

      Chính bản thân cũng biết tại sao mình lại có rắp tâm "cá nhân" với Đường Tứ Tứ câu châm ngòi chia rẽ tình cảm hai vợ chồng bọn họ.

      Vừa xong, Dạ Kiêu Cửu liền lệnh cho Dịch Minh mang tới thanh kiếm sắc, hướng ngực Đường Tứ Tứ đâm xuống....

      Gió đêm thổi mạnh vù vù như tiếng khóc lóc bi thương dứt của nữ nhân. Làm sao Trì Lệ Dập có thể cam lòng trơ mắt nhìn Đường Tứ Tứ bị ta đâm ở ngay trước mắt ông. Ông đột nhiên quát lên tiếng, thân mình quỷ mị chuyển động, nhanh như tia chớp, trong chớp mắt tiến về phía Dạ Kiêu Cửu. Trước người Dạ Kiêu Cửu có hắc y nhân cản trở tiến công của ông, Trì Lệ Dập lập tức bị đám hắc y nhân vây chặt, trong lúc nhất thời ở giữa sân đao kiếm đều giương lên, sát khí trùng điệp.

      Dạ Kiêu Cửu thoáng nhìn qua Quân Cơ Lạc vẫn thờ ơ đứng tại chỗ như cũ, tay nắm thanh kiếm hơi gồng sức mũi kiếm liền xuyên qua hỉ phục đỏ thẫm của Đường Tứ Tứ lập tức có thể cắt vào da thịt láng mịn của nàng...

      Nhưng ngay tại giây phút này...

      Ngay lúc này vang lên tiếng nổ chói tai gây chấn động cả khung trời, toàn bộ mặt đất đều rung lên ngừng.

      Mọi người ở giữa sân cả kinh, ngay sau đó có tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu lê thân thể bị thương run rẩy chạy vào. Tâm phúc đó ghé tai Dạ Kiêu Cửu vài câu, sắc mặt Dạ Kiêu Cửu đột nhiên trở nên ngoan.

      Lúc này biết ai đó hô to tiếng:" ổn rồi, lấy nước!"

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía người hô to liền trông thấy toàn bộ hành cung phía Đông Nam bị lửa lớn thiêu đốt. chỉ có như vậy, rất nhanh sau đó hành cung phía Nam, phía Bắc cũng đều có lửa lớn bốc lên ngùn ngụt. Toàn bộ hành cung chiếm diện tích lớn, hơn thế nữa tại lại là cuối mùa xuân hạ, gió Đông thổi tới, gió đông càng khiến lửa lớn lan về phía hành cung.

      Lửa lớn như con rồng lửa có thể nuốt chửng lấy con người, càng cháy càng mạnh, càng đốt lại càng mạnh mẽ. Tình hình tại thể dập tắt lửa lớn, nếu nhanh chạy chỉ có thể bỏ xác trong biển lửa. Nhưng vừa rồi tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu bẩm báo tin tức nơi đó mà biết được giờ tại cửa lớn của hai hành cung đều có mấy vạn đại quân Tiêu quốc canh gác

      Trừ phi người của bọn họ có thể độn thổ hoặc bay lên trời, muốn chạy thoát khỏi nơi này chỉ sợ cũng đều rơi vào kết cục thê thảm.

      Dạ Kiêu Cửu cười nhạo báng, khuôn mặt dã lại thêm có ánh lửa chiếu vào trở nên dữ tợn khủng bố:"Quân Cơ Lạc, chỉ sợ lại phải nhắc lại cho ngươi tỉnh táo chút. Hoàng đế Tiêu quốc, phụ quốc công Tiêu quốc , còn cả nữ nhân của người đều ở trong tay ta. tại ngươi bất chấp tất cả mà điên cuồng hành động khiến ta cảm thấy ngươi thực rất ngu xuẩn!"

      Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Dạ Kiêu Cửu trừng lớn hung ác với Quân Cơ Lac, hận thể lấy vạn mũi tên xuyên qua .

      Quân Cơ Lạc cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực:"Dạ quốc chủ, đây chính là bản đốc học tập từ ngươi. Trước đó chẳng phải ngươi dùng cách này để ép bản đốc xuất sao? tại chính là bản đốc lấy chính cách của ngươi để xử lý ngươi, cho ngươi nếm thử cảm giác bị lửa nướng thành heo quay."

      Khi hai người chuyện lửa lan rộng hơn, hơn thế cửa điện hành cung còn liên tục truyền đến tiếng pháo nổ oanh tạc, hiên nhiên là là quân đội Tiêu quốc chạy đến cùng với hắc ý nhân ngoài cửaa lớn hành cung xảy ra tranh đấu kịch liệt.

      Hai tay Quân Cơ Lạc khoanh trước ngực, tiến lên phía trước vài bước, Dạ Kiêu Cửu thấy thế nhanh chóng kề trường kiếm lên cổ Đường Tứ Tứ, cánh môi bạc nhếch lên thành đường thẳng tắp.

      "Quân Cơ Lạc, xem như ngươi lợi hại! Nhưng hôm nay nếu ta chết các ngươi đều phải chôn cùng!"

      Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc lóe lên nguy hiểm sắc bén như chim ưng, giọng cũng đột nhiên trở nên sắc nhọn:"Dạ quốc chủ, phải ngươi la hét muốn giết Tứ Tứ sao? Ngươi giết nhanh chút , ngươi giết nàng rồi nhất định bản đốc cũng lập tức theo nàng."

      Khi Quân Cơ Lạc chuyện lại tiến về phía trước vài bước. Dạ Kiêu Cửu nắm chặt thanh kiếm vẽ lên cổ Đường Tứ Tứ vết thương nhợt nhạt, quát lên với Quân Cơ Lạc:"Đừng có lại đây, ta thực giết nàng ta!"

      "Giết! Ngươi nhanh giết ! Nếu ngươi ra tay được để bản đốc giúp ngươi giết nàng!" Đường cong khuôn măt Quân Cơ Lạc gồng cứng, khóé miệng gợi lên lãnh khốc vô tình:"Dạ quốc chủ, đêm nay bản đốc mình chịu tới nơi này nghĩ tới quyết tâm phải chết. Bản đốc cũng sớm phân phó thủ hạ của mình canh giữ ở hai cửa lớn hành cung, cho dù là ai chạy ra khỏi đại điện đều giết cần hỏi! Cho dù người đó là bản đốc hay nương tử của bản đốc cũng đều phải chết!"

      Góc áo Quân Cơ Lạc bị gió thổi tung bay, như vậy như chủy thủ sắc bén đâm vào trong lòng đại đa số người khiến trong lòng rất nhiều người sinh ra loại cảm giác hoảng sợ.

      Quân Cơ Lạc lại lạnh lùng đến gần Dạ Kiêu Cửu vài bước, ánh mắt lưu luyến nhìn Đường Tứ Tứ, nhưng lời từ miệng vẫn vô cùng tàn khốc ác liệt:"Dạ quốc chủ, ngươi được mềm lòng! Nhanh chóng giết Tứ Tứ ! Việc tới nước này, ngươi cũng nên luyến tiếc nàng! Nếu ngươi thực như vậy bản đốc thực khinh bỉ ngươi!"

      Lúc trước Dạ Kiêu Cửu còn cao cao tại thượng, nhưng tại tình thế nơi đây bị Quân Cơ Lạc đảo ngược. Lời của Quân Cơ Lạc lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt ngạo nghễ, hơn nữa giờ lửa lớn ngừng lan rộng, tất thảy đều khiến Dạ Kiêu Cửu có cảm giác nắm chắc. ràng đáng ta phải có chiến thắng vô cùng tốt đẹp nhưng trong nháy mắt liền bị người ta chuyển bại thành thắng...

      Loại cảm giác này ... khiến vô cùng khó chịu!

      Cũng làm cho lòng thêm lo lắng!

      "Quân Cơ Lạc, đương nhiên ta có thể giết nữ nhân của ngươi. Nhưng ta tin ngươi có thể trơ mắt nhìn hoàng đế và phụ quốc công Tiêu quốc chết trong biển lửa..."

      Quân Cơ Lạc cười khinh miệt :"Giang sơn của người khác, liên quan gì tới ta! Bọn họ chết hay cũng chút liên quan tới bản đốc, bản đốc muốn nhanh chóng cùng nữ nhân của mình tới điện Diêm La. Vậy nên bản đốc phiền toái Dạ quốc chủ tốt nhất là sau khi giết Tứ Tứ nhà ta giúp ta giết luôn Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập. Tất cả chúng ta chết ở chỗ này cũng là loại duyên phận"

      Trong khi Quân Cơ Lạc cười mặt lên thần sắc điên cuồng dữ tợn. Dạ Kiêu Cửu hơi nâng đôi mắt lên, lửa lớn cháy hừng hực làm tổn thương ý trí của . Cũng chính lúc này khóe mắt Quân Cơ Lạc đột nhiền lên ánh sáng, đột nhiên tiến công về phía Dạ Kiêu Cửu.
      Layla06, tart_trung, thuytlu16 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 240: Dạ Kiêu Cửu thất bại! (II)
      Editor: Jun

      Trong khi Quân Cơ Lạc cười mặt lên thần sắc điên cuồng dữ tợn. Dạ Kiêu Cửu hơi nâng đôi mắt lên, lửa lớn cháy hừng hực làm tổn thương ý chí của . Cũng chính lúc này khóe mắt Quân Cơ Lạc đột nhiên lên ánh sáng, đột nhiên tiến công về phía Dạ Kiêu Cửu.

      Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu lóe lên, giữ lấy Đường Tứ Tứ lui lại phía sau, Quân Cơ Lạc rút roi da dắt bên hông ra thẳng hướng tới ta. Dạ Kiêu Cửu dùng sức đẩy Đường Tứ Tứ về phía Dịch Minh, còn nhảy cao lên né tránh Quân Cơ Lạc tập kích.

      Sau khi gian nan tránh thoát được Quân Cơ Lạc, nhân lúc này Dạ Kiêu Cửu lại giơ trường kiếm tay đâm tới Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cảm thấy được kiếm khí sắc bén, cũng nâng đầu, nắm lấy roi da dùng sức vụt xuống, hai đầu gối hơi gập lại, thắt lưng chuyển động, lấy khuỷu tay làm trụ, lòng bàn tay hướng về phía trước dùng chiêu hoàng ưng khóa hầu đánh về phía Dạ Kiêu Cửu.

      Roi da linh hoạt sắc bén đầy sát khí nhanh chóng cuốn lấy người Dạ Kiêu Cửu, Dạ Kiêu Cửu hét lớn tiếng, quyết đoán giơ trường kiếm lên, bổ về phía roi da quấn quanh người .

      Quân Cơ Lạc bỗng bật cười, thừa cơ hai chân đạp cái về phía ngực Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu trúng chưởng của , ngực run lên, hít thở thông.

      tiếng trống khiến tinh thần Quân Cơ Lạc hắng hái thêm, lại vung roi da của mình lên hướng về phía cổ tay Dạ Kiêu Cửu. Lúc này roi da như hóa thành độc xà nguy hiểm nhất đời, nó há cái miệng to đầy máu hung tơn cắn lên cổ tay Dạ Kiêu Cửu... Cổ tay Dạ Kiêu Cửu nhói lên, tay có cảm giác thể cầm nổi chuôi kiếm nữa.

      Quân Cơ Lạc thừa thắng xông lên, chân thon dài nhấc lên, dùng sức đá lên cổ tay Dạ Kiêu Cửu. Lần này Dạ Kiêu Cửu thể cầm nổi chuôi kiếm tay nữa, buông tay, trường kiếm tay liền rơi vào tay Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc nắm trường kiếm trong tay đảo vòng, lại xuất chiêu mãnh long rời bể, lập tức kề trường kiếm lên cổ Dạ Kiêu Cửu.

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc hung ác nham hiểm, thích thú cười :"Dạ quốc chủ, vua của nước lại có thể dễ dàng bị bản đốc đánh bại như vậy, cảm giác như thế nào?"

      Dạ Kiêu Cửu hừ lạnh, thân mình đột nhiên ngửa ra sau, nương vào việc Quân Cơ Lạc giơ kiếm hết sức, hét lớn tiếng với Dịch Minh, Dịch Minh cấp tốc phản ứng, lấy tốc độ nhanh nhất đoạt lấy đao trong tay thị vệ bên cạnh, tiếp theo phi trường đao về phía Dạ Kiêu Cửu, Dạ Kiêu Cửu tiếp được đao lại vận công đánh tới Quân Cơ Lạc.

      Hai người đao kiếm giao nhau, ma sát tóe lửa chói mắt. Dạ Kiêu Cửu vận công, dùng hết nội lực được ăn cả ngã về chuyển đao qua tay kia.

      Trường đao nhanh như cắt mang sát khí sắc bén tiến về phía Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc quăng kiếm sử dung roi da, thân mình tuấn chuyển động quỷ mị, nội lực lại càng thêm mạnh mẽ, roi da quất về phía Dạ Kiêu Cửu đẩy ta vào thế bị động.

      Lại roi vung lên rung động vù vù, roi trong tay lập tức cuốn lấy trường đao tay Dạ Kiêu Cửu.

      "Leng keng", trường đao trong tay Dạ Kiêu Cửu những rơi xuống đất mà còn bị nội lực phá vỡ.

      Quân Cơ Lạc bật cười khẽ, roi da tiện đà như con rắn linh hoạt cuốn lấy cánh tay Dạ Kiêu Cửu. Lại lần nữa Dạ Kiêu Cửu bị Quân Cơ Lạc bắt được.

      Lúc này Quân Cơ Lạc nhàn nhã nhìn Dạ Kiêu Cửu, cười "an ủi" :"Dạ quốc chủ, dù sao ngươi phải người đầu tiên bại bởi bản đốc và cũng phải người cuối cùng bại bởi bản đốc. Vì vậy, ngươi việc gì phải cảm thấy mất mặt, cũng cần phải nghĩ ngợi nhiều."
      Đây là lời an ủi người khác sao? Dạ Kiêu Cửu cảm thấy trong lòng nghẹn uất, hận thể xóa sạch cái miệng đáng đánh đòn của Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc lại liếc nhìn về phía Dịch Minh và Cao Đại Đồng đứng nhìn lại đây, cuối cùng ánh mắt dừng ở Đường Tứ Tứ.

      "Hai vị, tại quốc chủ của Trần quốc các người rơi vào tay bản đốc. Chúng ta làm cuộc trao đổi người . Các ngươi thả nữ nhân của bản đốc ra, bản đốc tha cho quốc chủ các người!"

      Đối với Dịch Minh và Cao Đại Đồng có gì quan trọng hơn tính mạng của Dạ Kiêu Cửu. Quân Cơ Lạc đề nghị bọn họ chút nghĩ ngời mà liền đáp ứng, nhưng Dạ Kiêu Cửu lớn tiếng quát, trước mặt hai người vạch trần Quân Cơ Lạc " hiểm giả dối". quát:"Quân Cơ Lạc, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Đợi ngươi cứu Đường Tứ Tứ ra, hai vợ chồng các ngươi vỗ mông chạy lấy người. Đến lúc đó, phải chúng ta ở lại chờ chết trong biển lửa sao? khi như vậy, phải chết mọi người cùng chết!" tuyệt đối thả người.

      Trong con ngươi u ám của Quân Cơ Lạc lại có ánh sáng tịch tụ, khẽ nhếch khóe miệng:"Dạ quốc chủ, ràng trong tay ngươi có con cờ tốt, nhưng lại bị ngươi biến thành như vậy, muốn trách chỉ trách đầu óc ngươi được minh mẫn. Bản đốc khách khí với ngươi nữa!"

      Quân Cơ Lạc xong lời này liền huýt sao. Tiếng huýt thanh thúy vừa dứt sau đó lâu bầu trời đêm liền có mấy mộc diên xuất bay xoay quanh. Sắc mắt Dạ Kiêu Cửu đột nhiên thay đổi.

      "Dạ quốc chủ, mộc diên này chắc ngươi rất quen thuộc. Ha ha, từ lần trước ngươi dùng cái này đối phó với bản đốc, mấy ngày nay bản đốc vẫn nhớ thương. Nên cũng lệnh cho người ta bắt chước làm theo. tại xem ra nó được phát huy công dụng."

      Mộc diên cực lớn lập tức lao xuống, bao lâu sau liền có hai mộc diên ở trước mặt Quân Cơ Lạc. Từ mộc diên có hai thị vệ bước xuống, bọn họ lập tức dập đầu trước Quân Cơ Lạc, rồi lại trở lại ngồi lưng mộc diên. lưng mộc diên có diện tích rộng đủ ngồi vừa hai người.

      Quân Cơ Lạc lạnh lùng với Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập ở phía sau:"Hoàng thượng, hồ quốc công, hai người rời trước !"

      "Còn Cửu Thiên Tuế ngươi?" Mộ Dung Nhược Hồng quan tâm hỏi.

      "Bản đốc ở lại với Tứ Tứ." Quân Cơ Lac ràng thẳng thắn. Sống cùng sống, chết cùng nhau chết. Đây là hứa hẹn tốt đẹp của với nàng.

      Trì Lệ Dập cũng nghĩ rời , liền thúc giục Mộ Dung Nhược Hồng nhanh chóng leo lên mộc diên. Dạ Kiêu Cửu cười lạnh :"Quân Cơ Lạc, hai người bọn họ trúng độc, ngươi cho là bọn họ rời khỏi nơi này có thể sống sót sao? thẳng cho mà biết độc người bọn họ chỉ có ta có thuốc giải, đại phu khác đều có cách cứu chữa."

      "Điều này cần Dạ quốc chủ quan tâm!" Cặp mắt Quân Cơ Lạc hơi nhíu lại, liếc mắt cảnh báo Mộ Dung Nhược Hồng đốc thúc nhanh chóng ngồi lên mộc diên.

      Đương nhiên Mộ Dung Nhược Hồng muốn chết nhưng luyến tiếc hoàng muội Mộ Dung Vân Tiện của . Ánh mắt chần chờ nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiện, trong lòng lo lắng vừa muốn vừa cầu tình Quân Cơ Lạc để cho cứu Vân Tiện ra.

      Mà Mộ Dung Vân Tiện bắt gặp ánh mắt của hoàng huynh Mộ Dung Nhược Hồng nhìn lại nàng ta giật mình lập tức đứng lên khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Mộ Dung Nhược Hồng, lúc đầu Mộ Dung Nhược Hồng có chút đề phòng nàng ta nhưng lại nhìn thấy nàng ta đáng thương lại nghĩ bây giờ hoàn cảnh sinh tử biệt ly tâm lại mềm nhũn, lập tức đón Mộ Dung Vân Tiện đến bên người.

      Mộ Dung Vân Tiện đáng thương cầu xin tha thứ:"Hoàng huynh, trăm ngàn lần đừng bỏ lại Vân Tiện... Vân Tiện muốn chết..."

      Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu lên khó xử nhìn Quân Cơ Lạc, khuôn mặt Quân Cơ Lạc lạnh như băng, tuyệt tình trực tiếp :"Mộ Dung Nhược Hồng, mộc diên chỉ có hai cái, có ngươi có nàng ta, có nàng ta có ngươi. Chính ngươi chọn ..."

      Đôi mắt đen như đá hắc diệu của Mộ Dung Vân Tiện lên tia tính toán xảo quyệt, ngay sau đó, nàng ta thừa dịp Mộ Dung Nhược Hồng chú ý, lấy chủy thủ giấu trong tay áo kề lên cổ Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Các ngươi đều được nhúc nhích!" Mộ Dung Vân Tiện kéo Mộ Dung Nhược Hồng về phía Dịch Minh và Cao Đại Đồng. Mộ Dung Nhược Hồng kinh ngạc hỏi:"Vân Tiện... Muội có biết muội làm cái gì ?"

      Mộ Dung Vân Tiện trả lời đúng lý hợp tình:"Hoàng huynh, Dạ Kiêu Cửu ép ta ăn độc dược. Nếu chết, cho dù đêm nay ta có thể rời khỏi nơi này vẫn chết. Đều như vậy cả, bằng... Huynh nhanh bảo Quân Cơ Lạc lệnh cho mấy mộc diên trời đều dừng lại, để cho mộc diên đem mọi người chúng ta đều rời khỏi nơi này."

      Nàng ta biết Quân Cơ Lạc vẫn thích nàng ta. Nếu nàng ta trở về Quân Cơ Lạc bỏ qua cho nàng ta. khi như vậy nàng ta liền xoay ra lấy lòng Dạ Kiêu Cửu.

      Chỉ cần nàng ta làm cho Dạ Kiêu Cửu vừa lòng có thể Dạ Kiêu Cửu cho nàng ta thuốc giải, nàng ta có thể sống sót. Đối với mọi người đây là kết quả tốt đẹp.

      "Muội làm bừa!" Mộ Dung Nhược Hồng lạnh giọng răn dạy, muốn đoạt lấy chủy thủ trong tay nàng ta.

      Mộ Dung Vân Tiện hoảng sợ liền vội vàng kêu Dịch Minh tới hỗ trợ. Dịch Minh nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện vụng về đương nhiên thể buông tha Mộ Dung Nhược Hồng. tiến nhanh về phía trước vài bước, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng giận lại càng thêm giận, liền cấp tốc đoạt lấy chủy thủ.

      "Hoàng huynh, ngươi được động đậy! Huynh mà động đậy ta liền đâm huynh..." Mộ Dung Vân Tiện uy hiếp. Mộ Dung Nhược Hồng để lời uy hiếp của nàng ta lọt tai. Thấy Dịch Minh sắp tới trước mặt nàng ta, liền giơ tay muốn bổ về phía Mộ Dung Vân Tiện. Mà Mộ Dung Vân Tiện vẫn khư khư giữ lấy chủy thủ của mình, hai người xảy ra tranh chấp, chủy thủ trong tay Mộ Dung Vân Tiện đâm vào lồng ngực Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Ầm vang!" Ở chỗ cửa điện, ngay lúc này lại vang lên trận nổ vang trời. Có rất nhiều thị vệ Trần quốc bị đại quân Tiêu quốc ở ngoài điện bức chỉ có thể lao bừa về phía hành cung bốc cháy.

      trận hỗn loạn, có tiếng kêu thảm thiết, thanh giẫm đạp, thanh tang tóc tràn ngập trong dó. Trong lúc hỗn loạn, Mộ Dung Nhược Hồng dựng thẳng thân mình, hai mắt chứa nước mắt, kinh ngạc nhíu mày nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện... Muội... Hoàng huynh cũng chưa bao giờ thực xin lỗi muội..."

      Mộ Dung Vân Tiện thét chói tai ôm lấy đầu, nàng ta cất giọng the thé với Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng huynh, thực xin lỗi... Muội cố ý... Là do Quân Cơ Lạc , có huynh có muội, có muội có huynh... Hơn nữa, hơn nữa muội còn trúng độc của Dạ Kiêu Cửu... Muội thể chết được, cho nên muội mới... Hoàng huynh, thực xin lỗi..."

      Đôi mắt Mộ Dung Nhược Hồng như tro tàn dần phai nhạt, lưng chậm rãi cuộn lại, mi mắt hơi cụp xuống, liều mạng đè lên hai miệng vết thương của mình, muốn ngăn lại máu tươi đỏ sẫm từ trong thân thể chảy ra. Nhưng mà...

      Máu tươi thấm ra ngày càng nhiểu, tuôn ra càng thêm mạnh.

      Sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng trắng bệch nổi bật trong ánh lửa, lên tình trạng thảm hại.

      "Hoàng huynh..." Hai hốc mắt Mộ Dung Vân Tiện chảy ra nước mắt trong suốt, trong lòng nàng ta cực kỳ sợ hãi, cũng hiểu được lúc này mình hơi quá đáng. Tứ tới lớn, hoàng huynh đều cẩn thân chăm sóc bảo vệ nàng ta, nhưng tại... Thế nhưng nàng ta lại tự tay đâm bị thương hoàng huynh của mình, điều này khiến trong lòng nàng ta có cảm giác áy náy.

      Nhưng tuy rằng trong lòng nàng ta có chút cảm giác áy náy như vậy nhưng đối với nàng ta chuyện này hoàng huynh của nàng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu vừa rồi động đậy theo lời nàng ta nàng ta đâm bị thương...

      Đau đớn kịch liệt khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng vô cùng thống khổ, thân mình lảo đảo lui lại sau mấy bước, rồi té nhào mặt đất. Mộ Dung Vân Tiện chạy lại, cách Mộ Dung Nhược Hồng vài bước khóc xin lỗi với Mộ Dung Nhược Hồng.

      Khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của Mộ Dung Nhược Hồng bị đau đớn khiến nhăn nhúm vặn vẹo, vô cùng khó khắn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vân Tiện, ánh mắt xa vắng như sa mạc mệnh mông khô cằn.

      Mộ Dung Vân Tiện khóc nghẹn, nàng ta nhìn hoàng huynh của mình, cảm thấy có loại khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên va chạm mãnh liệt trong thân thể nàng ta, cho nên giờ đầu óc nàng ta choáng váng, mắt hoa, thực vô cùng khó chịu.

      "Vân Tiện... Muội lại đây, hoàng huynh giận muội..." Mộ Dung Nhược Hồng khó khắn lắm mới nặn ra được nụ cười.

      "Hoàng huynh!" Giọng của Mộ Dung Vân Tiện lí nhí, chân bước về phía trước vài bước rồi ngồi xổm xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thẳng nàng ta, có chút khó khắn vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng ta. Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy tay dính đầy máu tươi, nhất là khi thấy dùng cái tay đó vuốt ve lên mái tóc đen bóng của mình mày nàng ta hơi nhíu lại, trong mắt lập tức kịp che giấu được chán ghét.

      Mộ Dung Nhược Hồng đau thương thở dài, cố hết sức :"Vân Tiện, hai huynh muội chúng ta... Tứ ở bên nhau. Hoàng huynh nhìn thấy muội lớn lên... Khi hoàng huynh còn sống..." Mộ Dung Nhược Hồng càng càng phải cố hết sức, vẫn cố gắng mở to hai mắt, sau khi thở hổn hển mấy hơi lại tiếp tục :"Hoàng huynh có thể bảo vệ chăm sóc muội... Nhưng huynh huynh huynh... Nếu chết...Huynh sợ muội bị người làm hại... Vì vậy..."

      Mộ Dung Nhược Hồng khép hai mí mắt, giọng khàn khàn, tay kia dùng sức rút trường kiếm đâm ở bụng ra, máu tươi từ miệng vết thương bỗng chốc phun tung tóe, trong mắt Mộ Dung Vân Tiện lập tức lên tia chán ghét.

      "Hoàng huynh, huynh nhanh mệnh lệnh cho Trì Lệ Dập bảo vệ ta... Cũng lệnh cho Quân Cơ Lạc nên..." Lúc này Mộ Dung Vân Tiện cũng chỉ nghĩ tới tương lại của bản thân mình. Nếu còn hoàng huynh nàng ta cũng giữ được tính mạng. Nhưng nàng ta muốn chết, vậy nên nàng ta đương nhiên hấp tấp nhắc nhở hoàng huynh, hy bọng có thể an bài tốt nửa đời sau của nàng ta.

      Nhân phẩm Trì Lệ Dập trong sạch, nếu ông ta có thể đồng ý hoàng huynh lo toan bảo vệ cả đời này của nàng ta mặc dù thể sống cực kỳ vinh quang ít ra tính mạng cũng phải lo lắng.

      Mộ Dung Nhược Hồng cố gắng mở mắt,tiêu cự trong mắt dần dần tan rã mở to ra.

      tay còn nắm trường kiếm vẫn còn ngừng máu đột nhiên đâm về phía Mộ Dung Vân Tiện, "Vân Tiện... Vì hoàng huynh có thể bảo vệ chăm sóc muội tốt... Cũng để muội sau này thể đảo loạn Tiêu quốc... Muội cùng chết với hoàng huynh..."

      "! Ta muốn chết!" Mộ Dung Vân Tiện kinh hãi, thân mình nhanh chóng trốn tránh. Mộ Dung Nhược Hồng dùng toàn bộ sức lực người lại muốn đâm nàng ta.

      Mắt thấy múi kiếm sắc sắp đâm tới mình, Mộ Dung Vân Tiện bỗng nhiên dùng lực khủng bố đáng sợ đoạt lấy thanh trường kiếm tay Mộ Dung Nhược Hồng, sau đó ngược lại đâm xuyên Mộ Dung Nhược Hồng.

      Nàng ta đâm vô cùng mạnh, miệng còn ngừng oán trách:"Ngươi là hoàng huynh kiểu gì... Tứ tới lớn, ta theo ngươi chịu khổ. Trong cung tất cả mọi người đều bắt nạt ta, nhưng ngươi bảo ta phải nhẫn nại... Nhẫn cái rắm! Còn phải là người làm ca ca như ngươi xứng mới để cho muội muội bị người khác bắt nạt sao.

      Chờ khi ta lớn lên hiểu biết, ngươi lại để ta thành con chó theo bên người trưởng công chúa. Trưởng công chúa chưa từng đối xử hòa nhã với ta, ta vì hoàng huynh ngươi mà lúc trước chịu bao nhiêu khổ cực... Nhưng ngươi vẫn bảo ra phải nhẫn... Hoàng huynh à, ngươi có năng lực bảo vệ ta, mới để cho ta bị người khác khinh thường, mới để cho ngươi khác xem ta như con chó mà đối xử...

      Sau này ngươi thích Đường Vân Nhiễm, ngươi nghĩ đủ biện pháp lấy lòng nàng ta, hận thể đem bầu trời ánh trăng đều tặng hết cho nàng ta. Lúc ấy, tên thái giám Quân Cơ Lạc kia mới động tới Đường Vân Nhiễm chút mà ngươi tức tới sùi bọt mép, vì nàng ta mà liều mạng. Nhưng ngươi đối xử với hoàng muội ta như thế nào... Ngươi vẫn ta phải nhẫn nại, ta được đắc tội với Quân Cơ Lạc, thậm chí bảo ta lấy lòng Đường Tứ Tứ. Hoàng huynh, người khác ngươi là hoàng tử vô dụng nhất. Bọn họ cũng có gì sai, ngươi chính là đồ vô dụng nhất!

      Đúng vậy! Ngươi cũng thường xuyên ban cho ta thứ này thứ nọ. Cũng thường xuyên dung túng để ta làm chuyện xấu. tại ta thực là công chúa được sủng ái nhất trong hoàng cung. Nhưng đó là ta nên được. Khi ngươi nghèo túng bất lực, hoàng muội ta vẫn ở bên cạnh ngươi. Ngươi làm hoàng đế được hưởng phúc ta là hoàng muội đương nhiên cũng có quyền được hưởng thụ những điều đó...

      Nhưng là... giờ ngươi sắp chết, chẳng những an bài đường lui cho ta mà lại còn muốn giết chết ta... Hoàng huynh, có hoàng huynh tâm địa ác độc như vậy, Vân Tiện biết mình làm gì quá đáng."

      Tóc tai Mộ Dung Vân Tiện bù xù, điên điên khùng khùng lên án chỉ trích Mộ Dung Nhược Hồng, vạch trần Mộ Dung Nhược Hồng ngược đãi nàng ta như thế nào. Ánh lửa ngập trời, Mộ Dung Vân Tiện hoàn toàn giống như lệ quỷ khiến cho người ta dựng tóc gáy.

      Mộ Dung Nhược Hồng sắp thể hít thở, nhưng vẫn quật cường mở to cặp mắt. Rất xa, dường như nghe thấy hoàng muội của đứt quãng oán trách , kiếm tay nàng ta vẫn ngừng đâm , gương mặt xinh đẹp bị máu nhiễm đỏ thế nên càng ngày càng nhìn được khuôn mặt của nàng ta.

      Hăn mệt mỏi quá rồi, thực có cảm giác buồn ngủ.

      Mí mắt dần dần nặng trịch, bỗng thấy hoảng hốt, như trở về khi còn rất . Mẫu phi của đầu độc hai chân của Mộ Dung Quân Thương. Lúc năm tuổi, tận mắt trứng kiến thị vệ trong cung lôi mẫu phi ra khỏi tẩm điện.

      Phụ hoàng ngồi cao, ông chỉ tùy tiện mở mồm câu, mẫu phi của liền bị chém rơi đầu. Thời điểm đó, trong lòng ôm muội muội được quấn trong tã lót.

      Sau này, huynh muội bọn họ bị phụ hoàng ghét bỏ, trong cung cũng có phi tử nào nguyện ý nuôi dưỡng bọn họ. Bọn họ chỉ có thể tận lực trốn trong góc phòng đấu tranh cùng đói khát giá lạnh.

      Có lẽ do được coi trọng, thực đủ thông mình, nhưng cũng có ưu điểm, "nhẫn". Trước đây Mộ Dung Ôn Trach từng cười nhạo ; trưởng công chúa từng đánh ; cả nhị ca , vào mùa đông sai ngươi ném xuống hồ... Có thể có ai để dựa vào nhưng dùng chữ "nhẫn" tự mình sống sót.

      khó khăn mới có thể trưởng thành; vất vả bên cạnh mới có mưu sĩ; vất vả mới thể bản thân được trước mặt phụ hoàng... Người khác từng bước dễ dàng, vụng về cần nhiều thời gian mới có thể đạt được mục đích. Vì vậy so với ai cũng đều muốn được khen ngợi hơn cả. Thế cho nên khi Đường Vân NHiễm viết thư cho , so sánh với hoa mai mình nở rộ đường núi lòng bị nắm lấy.

      Kỳ thực Đường Tứ Tứ cũng có gì sai, nhưng Đường Tứ Tứ có loại khí chất cực kỳ giống với mẫu thân chết của Mộ Dung Quân Thương, đây là điểm khiến chán ghét.

      mê say Đường Vân Nhiễm thể kiềm chế.

      Đáng tiếc trời sinh bằng người khác... Cuối cùng, chỉ bại tình trường mà bại cả chiến trường, bại tới rối tinh rối mù. Từ đó về sau, cũng chết tâm, toàn tâm toàn ý làm con rối hoàng đế.

      tại... Hết thảy đều chấm dứt. Kiếp làm con rối hoàng đế của cũng kết thúc.

      Về sau về sau, thực thể chăm sóc hoàng muội của được nữa.

      Nhưng thực luyến tiếc. đời này ngoài hoàng huynh ra còn có ai có thể giống như sủng ái nàng ? Còn có ai có thể vì nàng chinh phục khoảng trời? Khi nàng mắc bệnh, khi nàng đói khát, khi nàng bát lực... Cuộc sống tàn khốc nàng thể thích nghi sinh tồn...

      Nước mắt mơ hồ trào ra, với thế giới này, còn rất nhiều nhớ nhung và khát vọng, nhưng tất cả đều muộn rồi...

      bầu trời, con quạ đen bay ngang qua, tiếng kêu của nó thê lương quanh quẩn vang vọng trong màn đêm vô tận.

      Khuôn mặt xinh đẹp nhắn của Mộ Dung Vân Tiện bị máu tươi che kín, mãi đến khi đâm Mộ Dung Nhược Hồng đến chết nàng ta mới dừng tay. Dùng tay áo chà lau sạch máu tươi mặt, Mộ Dung Vân Tiện nhìn lửa lớn bùng cháy, hai mắt lóe lên ánh sáng vui mừng, nàng ta ngửa đầu cười ha ha, nàng ta như vậy giống như lệ quỷ đến từ địa ngục, kinh sợ dọa ngươi!

      Trong sân, tất cả mọi ngươi đều nhìn thấy hết màn này, Trì Lệ Dập đành lòng xoay người . Trong lòng Đường Tứ Tứ thầm thở dài, Mộ Dung Ôn Trạch chết, Mộ Dung Quân Thương chết, Mộ Dung Nhược Hồng cũng chết... Đời trước Mộ Dung gia cũng chết còn ai, đời này cũng lần lượt chết .

      Giang sơn này của Mộ Dung gia biết về tay ai!
      Layla06, tart_trung, thuytlu16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :