1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 115: Nương nương có thai

      Cuối cùng quan viên kia mang nữ tử đó về là cái kết quả gì Tương Như Nhân biết. Vào tháng bảy trời càng nóng, ngày Điền uyển nghi lâm bồn càng gần. Phía Cảnh Nhân cung đều chuẩn bị ổn thỏa. Bà đỡ, nhũ mẫu đều đợi sẳn, chờ Điền uyển nghi thuận lợi sinh hài tử.

      Giữa tháng tám, Điền uyển nghi thuận lợi sinh hạ nhi tử, gọi là Triết nhi. Đứa còn chưa có đầy tháng, hoàng hậu nương nương hướng hoàng thượng thỉnh chiếu phong Điền uyển nghi lên làm Thục phi. Nhưng vài lần liên tục đều bị hoàng thượng bác bỏ.

      Hoàng thượng chỉ nhấc Điền uyển nghi lên đến phân vị Chiêu dung. Đối với vị trí Thục phi hoàng hậu đề nghị có trả lời gì, đồng thời còn tấn phong người cũng sinh hoàng tử Kim thục nghi lên Chiêu viện.

      Thừa Kiền cung, Trần Phụng nhìn thấy hoàng hậu nương nương, trong lòng nhẩm tính đây xem như là lần thứ ba trong tháng này. Ngũ hoàng tử còn chưa có đầy tháng, hoàng hậu nương nương ba lần bảy lượt đến đề cập chuyện vị trí Thục phi còn trống với hoàng thượng. mấy lần được, sao, còn vài ngày nữa Ngũ hoàng tử đầy tháng, hoàng hậu nương lại đến đây.

      Mời vào trong Ngự phòng, Trần Phụng lui ra ngoài. Hoàng hậu nhìn hoàng thượng còn bận rộn Ngự án. Mười tám năm phu thê, tại lại biến thành xa lạ như vậy, kết quả là vì sao đây?

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, buông bút trong tay, ra ghế phía trước ngồi xuống "Nếu vẫn là chuyện nâng Điền chiêu dung nàng về . "

      Chưa kịp mở miệng cự tuyệt. Có điều mặt hoàng hậu cũng có gì ngoài ý muốn, vẫn ngồi xuống rót cho Tô Khiêm Dương ly trà "Hoàng thượng, vị trí Thục phi để trống nhiều năm, vẫn là nên lấp vào thôi. "

      "Trẫm ngờ, hoàng hậu nàng vì Điền chiêu dung mà để tâm đến bậc này." Tô Khiêm Dương cất giọng lạnh lùng "Thăng nàng làm Chiêu dung là ngoại lệ. Trẫm biết hoàng hậu ngài là có tâm tư như thế nào mà nhất quyết phải định ra vị trí Thục phi. Nếu như thế, tại trẫm liền hạ chiếu thư xuống phong Nghiêm chiêu nghi làm Thục phi. Những năm gần đây phẩm chất Nghiêm chiêu nghi như thế nào hoàng hậu cũng nhìn vào trong mắt, có phục hay ? "

      "Lời hoàng thượng , thần thiếp sao có thể phục. " Hoàng hậu nhàn nhạt "Chỉ là thần thiếp thấy vị ttis Thục phi để trống quá nhiều năm. Nghiêm chiêu nghi phẩm đức rất tốt, hoàng thượng quyết định vậy cũng phải. Đại công chúa sắp nghị thân, Nghiêm chiêu nghi thăng Thục phi, nhất định có thể tìm cho đại công chúa mối hôn tốt. " Có mẫu bằng tử quý, tất nhiên cũng có tử bằng mẫu quý.

      Hoàng hậu bất ngờ hề phản bác. Tô Khiêm Dương thấy nàng lập tức đồng ý như thế có chút ngạc nhiên. tháng qua hoàng hậu nỗ lực như vậy muốn Điền chiêu dung nâng cao phân vị, thậm chí còn tác động đến chỗ thái hậu. tại lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

      Tất nhiên dễ dàng như thế. Hoàng hậu tiếp "Bên người thần thiếp chỉ có Tứ công chúa. Bây giờ Tứ công chúa cũng lớn nên cần thần thiếp lúc nào cũng nhìn đến. bằng đưa Ngũ hoàng tử đến dưỡng ở chỗ thần thiếp . " phong Thục phi mà chỉ là Chiêu dung. Vậy nàng muốn đem Ngũ hoàng tử đến dưỡng dưới danh nghĩa của mình là có thể.

      Tô Khiêm Dương thâm sâu nhìn nàng cái. vòng lớn như vậy là để có thể đem Ngũ hoàng tử về dưỡng dưới danh nghĩ của mình, cũng chỉ là đơn giản như vậy thôi sao.

      Có lẽ cũng chỉ đơn giản như vậy. Vị trí Thục phi định, Điền chiêu dung cũng thể tiếp tục thăng phân vị. Ngũ hoàng tử dưỡng ở chỗ hoàng hậu cũng an tâm hơn chút. Hài tử trong cung nếu hoàng hậu muốn dưỡng ngoại trừ tứ phi ra, các phi tần khác đều có tư cách cự tuyệt.

      "Vậy ấn theo lời nàng làm . " Tô Khiêm Dương thu hồi thần sắc, đáp ứng chuyện này. Ngũ hoàng tử do ai dưỡng hân cũng để ý. Nếu hoàng hậu nguyện ý dưỡng thân phận của Ngũ hoàng tử cao hơn chút. kém nhiều tuổi so vowia thái tử nên cũng sinh ra uy hiếp gì. Bản thân hoàng hậu lo, hoàng thượng cũng chẳng có cớ gì để phải lo lắng a.

      Hoàng hậu cảm thấy mĩ mãn. Ánh mắt nhìn hoàng thượng lại khẽ xao động, mở miệng "Hoàng thượng, gần đây Viện nhi rất nhớ ngài. lâu ngài nhìn qua nàng. "

      Dùng Tứ công chúa để chuyện, vẻ mặt hoàng thượng hòa hoãn hơn chút "Trẫm rãnh đến, nàng về trước . " xong quay lại bàn tiếp tục xem công văn.

      Từ Thừa Kiền cung bước ra, mặt hoàng hậu lộ chút ý cười, trong lòng lại là chua sót. Mười tám năm làm phi thê, nàng làm sao có thể hiểu hoàng thượng trong chuyện này. Giữa vị trí Thục phi cùng dưỡng Ngũ hoàng tử, nàng biết hoàng thượng phê chuẩn thỉnh cầu thăng Điền chiêu dung.

      Hoàng thượng thèm để ý Ngũ hoàng tử về đâu cũng giống như để ý đến Điền chiêu dung. Lúc trước hoàng thượng cũng là thèm để ý Kim chiêu viện như thế. Bằng với tư lịch của Kim chiêu viện, lại còn sinh hạ Nhị hoàng tử vị trí Thục phi sao còn mãi trống đến tận hôm nay.

      biết từ khi nào, nàng muốn làm cái gì hoàng thượng đều muốn đồng ý. Tình cảm giữa phu thê càng lúc càng xa lạ.

      Nàng làm hoàng hậu, làm tốt là đương nhiên, làm tốt tức là nàng đúng. Cung quy trói buộc người khác, đích thực trói buộc lớn nhất chính là nàng.

      Ngoại cảm giác chua xót, hoàng hậu còn có chút an tâm. Hoàng thượng đối với chư vị hoàng tử đều để tâm, chứng tỏ hân hoàn toàn vừa lòng với thái tử. Chờ phủ thái tử có thái tôn, vậy coi như nàng hết khổ. Trong cung phồn hoa nhất thế, người thắng vẫn là nàng. Thua ngôi vị kia còn lại gì. Thái hoàng thái hậu sống đến ngày hôm nay chẳng phải là dựa vào hoàng thượng đó sao...

      Giữa tháng chín tổ chức tiệc đầy tháng cho Ngũ hoàng tử. Điền chiêu dung nay mình sống cung. Làm mẫu thân của Ngũ hoàng tử lại thể dưỡng đứa bên người, đối với nàng là chuyện cực độ bi thương. Nhưng nàng là người bước ra từ Cảnh Nhân cung, đứa dưỡng ở chỗ hoàng hậu cũng là đương nhiên. Nàng cho dù ngàn vạn lần bằng lòng cũng có biện pháp gì.

      So với nàng bi thương, trong chuyện này lại có hai người được lợi. Đó là Nghiêm chiêu nghi và Kim thục nghi, giờ chính là Thục phi cùng Kim chiêu viện. Hơn nữa đứa dưới danh nghĩa của hoàng hậu, tiệc rượu này trừ bỏ Điền chiêu dung, vẫn là náo nhiệt.

      Vài chuyện này có chút nào là liên quan đến Tương Như Nhân. Vì thế nàng cùng Đức phi ngồi chỗ nhìn mọi người chúc mừng hoàng hậu ở phía trước.

      "Ngày hôm nay náo nhiệt như vayah nhưng thấy chút bóng dáng nào của Điền chiêu dung. Hoàng hậu hành cũng chu toàn." Đức phi đối với loại chuyện giành lấy đứa này xem vừa mắt.

      "Vậy cũng phải. Là do Điền chiêu dung ở cử cẩn thận nên ra tháng bị bệnh, hôm nay thể đến được. " Tương Như Nhân liếc nhìn phía trước cái, quay đầu với Đức phi.

      "Còn phải là bị tức sao. Nhi tử mang thai chín tháng mười ngày sinh hạ lại thể dưỡng ở bên người. Sao có thể tức. " Thời gian ở cử để sinh bệnh được tốt, Đức phi hừ cười "Người hiền bị người khinh, cũng là do hoàng thượng coi trọng Điền chiêu dung. Nếu có nửa điểm để ý, đứa cũng thể dễ dàng đến chỗ này của hoàng hậu. " Hơn nũa Điền gia quan phẩm cũng cao. Tranh? Lấy cái gì để tranh?

      Tương Như Nhân than tiếng "Đối với đứa kia mà , chưa hẳn phải chuyện tốt." Thân phận này có thể so với các hoàng tử khác cao hơn.
      Bị áp bậc như vậy, Đức phi thèm để ý, Tương Như Nhân cũng thèm để ý.

      lát sau cung nữ bưng đồ ăn mới lên. Tương Như Nhân nhìn trong mâm lớn có thịt kho. Thời khắc mâm được đặt xuống mùi thịt bốc lên, trong bụng Tương Như Nhân cảm thấy trận khó chịu.

      Ngồi cách nàng hai vị trí Kim chiêu viện thích ăn thịt, gắp lên vài miếng bỏ vào chén muốn ăn. Tương Như Nhân ngửi được vị thịt kia lại càng thấy khó chịu hơn, che miệng lại, kiềm được nôn khan tiếng.

      Đức phi ăn hoa quả ở bên cạnh nghe được thanh , thân thiết nhìn nàng "Sao vậy, có chỗ nào thoải mái? "

      Tương Như Nhân khoát khoát tay áo "Hương vị kia ngấy. "

      Đức phi sai người đem nước ấm lại đây, cho nàng uống chút "Cái miệng khó chiều. " Cuối cùng nghĩ đến cái gì, thấp giọng hỏi nàng "Hay là bắt mạch ? "

      Tương Như Nhân ngẩn ra, phản ứng lại ý tứ của nàng " đâu. Hẳn là thể nào. "

      Đức phi trừng mắt nhìn nàng "Ngươi cũng phải bà là bảy mươi, sao lại thể". Ngẩng đầu nhìn xung quanh chút "Ta thấy vẫn là chờ tan tiệc trở về nhanh thỉnh thái y đến xem mạch . "

      tại nơi này náo nhiệt, bỗng nhiên rời thu hút nhiều chú ý. Tương Như Nhân gật gật đầu. Đức phi thấy Kim chiêu viện ăn cũng sắp xong, múc cho Tương Như Nhân chén canh "Ngươi coi như cũng là người cẩn thận. Sao thế này lại còn biết gì? "

      Tương Như Nhân cười khổ, cái này là thể trách nàng. Hai năm nay nguyệt khi trễ khi sớm, bản thân biết đâu được. Có lúc nàng cũng nghĩ là có, thỉnh thái y lại xem nhưng cũng là hồi thất bại. Cứ thế vài lần nàng liền còn để bụng. Thậm chí còn cảm thấy sinh đứa xong vài năm rồi còn chẳng có, thời chắc cũng thể nữa. Vì thế lần này có muộn vài ngày nàng cũng chú tâm.

      Sau đó vài món ăn lên đều như là thử thách Tương Như Nhân. phải bún thịt là canh gà, hương vị nồng đậm đều ngăn được. Tương Như Nhân ngửi khó chịu, cầm khăn che miệng, lâu lâu uống ngụm nước ấm. Đức phi biết từ đâu lấy đến trái quýt, bóc ra từng mảnh từng mảnh vỏ để vào đĩa đặt trước mặt nàng. Hương quýt thanh thoát tỏa ra, nhỏm hơn nhìu. Đức phi có chút đắc ý "Say xe khó chịu cũng ngửi cái này."

      Tương Như Nhân nhìn nàng vẻ mặt như thế nở nụ cười. Đức phi trừng nàng "Ngươi còn có tâm tư cười, cũng phải còn nhắn gì." Sau đó hạ thấp thanh "Hoàng thượng thường đến chỗ ngươi, lần này xem như chặn hết miệng bọn họ lại. "

      Tương Như Nhân biết nàng là đến cái gì. Hoàng thượng thường xuyên Chiêu Dương cung. Hiền phi nương nương mãi vẫn có thai, đây phải là giữ chân hoàng thượng sao. tại chỉ cần có tin tức, khiến cho từng người các nàng còn gì để .

      Tương Như Nhân bật cười "Con chưa có chắc chắn đâu. Ngươi cao hứng hơn cả ta. "

      "Cũng phải có khả năng." Đức phi cho là đúng "Ta tất nhiên cao hứng." Ánh mắt nàng nhìn về phía hoàng hậu, chuyện có thể khiến nàng ta mất hứng, nàng đều cảm thấy cao hứng.

      Cuối cùng chân thành nhìn Tương Như Nhân "Ngươi phải vẫn luôn mong có đứa sao? "

      Tương Như Nhân nghiêng người né mùi hương "Ta hồi nào? "

      " phải ngươi là Bình Ninh . Mỗi lần đến Nghi Hòa cung thăm Trường nhi, nàng cứ luôn miệng với ta muốn có thêm cái đệ đệ muội muội. Ta a, nghe được ít đâu. "

      chuyện với Đức phi, tan yến hội, về đến Chiêu Dương cung Tương Như Nhân liền nôn thôi, những gì ăn cả buổi tối đều ói ra hết. Dọa Hứa ma ma sợ chạy nhanh thỉnh thái y. Trước khi thái y đến, Thanh Đông xem mạch qua cho Tương Như Nhân. Gương mặt vui vẻ nhìn Tương Như Nhân mặt trắng bệch "Nương nương, ngài đầy là có thai! "
      lehanh, song ngư, honglak5 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 116: Hoàng thượng cao hứng
      Thanh Đông bắt mạch, mạch tượng mạnh mẽ, hẳn phải là ít ngày.

      Tương Như Nhân lúc ở yến tiệc cũng nghĩ đến. tại nghe Thanh Đông như vậy, phản ứng lại cũng chính là khó chịu trong bụng cứ cuồn cuộn lên.

      Lúc trước mang thai Bình Ninh và Dung nhi nàng cũng chưa từng khó chịu. Vậy mà thai này vừa có gây phản ứng lớn như vậy, vậy nàng còn ói ra.

      Nghĩ xong, Tương Như Nhân nhận lấy cái chén Thanh Thu đưa lên, súc miệng. Sau đó nàng uống chút nước ấm, tựa vào giường nghỉ ngơi. Trong bụng còn lại gì nhưng vẫn khó chịu.

      Thanh Thu ở lại bên cạnh giường hầu hạ. Thanh Đông lôi kéo Tử Yên phía nhà bếp nấu cho nương nương chén cháo. lát sau, Hứa ma ma vội vàng mang theo thái y trở về.

      Thái y sau khi bắt mạch khẳng định Tương Như Nhân thực có thai. Kéo mành ra, Tương Như Nhân "Quan thái y, chuyện này cứ đễ chậm vài ngày, đợi bản cung tự mình với hoàng thượng. "

      Hiền phi nương nương muốn đích thân cho hoàng thượng cái kinh hỉ. Làm thái y cũng cần khuon sáo tức khắc bẩm báo với hoàng thượng và hoàng hậu. Quan thái y đáp ứng, dặn dò thêm "Nương nương tại phản ứng dữ dội, nên kéo dài. Đến lúc cần thiết phải nằm ở giường nghỉ ngơi. "

      "Làm phiền Quan thái y." Hứa ma ma tiễn Quan thái y đến cửa, thưởng cái hồng bao rồi sai Phùng Áng đưa thái y ra khỏi Chiêu Dương cung. Trở lại trong phòng, Tương Như Nhân tựa vào đệm, hơi buồn ngủ.

      Nhị công chúa cùng Tam hoàng tử mười tuổi, nương nương lại mang thai, Hứa ma ma làm sao có thể vui mừng. Giúp Tương Như Nhân thay y phục xong, sờ sờ cái trán của nàng "Nếu nương nương khó chịu, có cần Cảnh Nhân cung báo tiếng? "

      Tương Như Nhân lắc đầu "Hoàng thượng hai ngày nữa trở lại. Ngũ hoàng tử vừa mới đầy tháng. Chờ hoàng thượng trở về rồi ." Nàng cũng muốn để trong tình huống tại người khác biết tin mình có thai.

      Thanh Đông bưng thố cháo lên, nấu cực kì thanh đạm, múc chén đến trước giường. Hứa ma ma tiếp nhận chén kia "Ăn chút rồi ngủ để bụng khó chịu."

      Tương Như Nhân thực ăn nổi cái gì, ăn vài miếng liền muốn ăn nữa. Hứa ma ma đưa tay đỡ nàng "Vậy cháo đem hâm, muốn ăn lại ăn sau. "

      Tương Như Nhân gật gật đầu, được Hứa ma ma đỡ nằm xuống, dịch chăn cho nàng. Hứa ma ma lo lắng nên cùng Thanh Thu gác đêm ở ngoài.

      Sau khi tắt đèn, trong phòng đốt hương an thần, Tương Như Nhân rất nhanh chìm vào giấc ngủ. . .

      Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại trận nôn mửa. Thời điểm Cảnh Nhân cung thỉnh an, sắc mặt Tương Như Nhân còn hơi tái xanh, dứt khoát trang điểm dày chút. Trong Cảnh Nhân cung cũng có mùi vị gì khác lạ, trải qua hai ngày thỉnh an phát sinh ra chuyện gì.

      Tất cả chú ý của hoàng hậu đều đặt ở người Ngũ hoàng tử vừa đầy tháng. Đứa này thời điểm sinh ra cũng , khá tròn trịa, khỏe mạnh và ít khi khóc quấy, vừa nhìn là biết chăm rất kĩ.

      Đối với Điền chiêu dung mà , đứa từ khi sinh ra nàng cũng chưa được thấy lần nào, lúc ôm ngay. mặt tuy thấy biểu gì nhưng trong lòng làm sao có thể dễ chịu.

      So với dự tính của Tương Như Nhân, hoàng thượng trở về sớm hơn ngày.

      Thời điểm buổi chiều đến Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân vừa ngủ dậy bao lâu, uống canh Thanh Đông bưng tới. Tô Khiêm Dương tiến vào cũng múc chén. Uống được hai miếng liền thấy hương vị đúng, ngẩng đầu nhìn nàng "Khẩu vị của nàng thay đổi sao? Sao thấy nhạt rất nhiều? "

      Tương Như Nhân cười khẽ " tại thể ăn quá nặng khẩu vị. "

      Tô Khiêm Dương để ý giải thích, còn nghĩ rằng thân mình nàng được thoải mái, đưa tay chạm lên trán và má nàng "Chỗ nào thấy thoải mái? Thỉnh thái y đến xem qua."

      "Thần thiếp có chỗ nào thoải mái. Có điều thần thiếp còn có tin tức tốt muốn với hoàng thượng." chỉ từng lần nhắc đến chuyện muốn mình sinh thêm đứa . thời có, Tương Như Nhân theo bản năng nghĩ đến muốn là người đầu tiên cùng chia sẻ tin vui này.

      Nhìn nàng cố ý thừa nước đục thả câu, Tô Khiêm Dương bật cười "Tin tức tốt gì?"

      Vừa muốn mở miệng Bình Ninh và Dung nhi lại đây thỉnh an. Bình Ninh quy củ thỉnh an xong, theo thói quen muốn dựa vào trong lòng Tương Như Nhân. Hứa ma ma ở bên cạnh nhắc nhở "Công chúa, tại thể lại dựa vào nương nương như vậy. "

      Sáu con mắt nhìn về phía Hứa ma ma. Bình Ninh nghi hoặc "Vì sao thể?" Dung nhi cũng nghi hoặc, tỷ tỷ đều là như vậy dựa vào mẫu phi, chẳng lẽ mẫu phi bị bệnh.

      Tô Khiêm Dườn thu hồi tầm mắt từ người Hứa ma ma về, lại đưa đến người Tương Như Nhân. khỏi đảo mắt xuống dưới, tựa hồ là biết chút gì đó.

      Hứa ma ma nhìn qua Tương Như Nhân cái. Bình Ninh bám riết tha, hỏi qua Tương Như Nhân "Vì sao thể dựa vào? Mẫu phi, có phải ngài có nơi nào thoải mái?"

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ vỗ cái trán của nàng, cầm lấy tay nàng đặt lên bụng mình "Ngươi mà dựa vào đụng đến đệ đệ muội muội."

      Bình Ninh sờ bụng còn bằng phẳng, hưng phấn nhìn Tương Như Nhân "Mẫu phi, ta sắp làm tỷ tỷ sao?"

      Tương Như Nhân gật gật đầu, còn chưa kịp gì, Bình Ninh đếm trước mặt Tô Khiêm Dương cao hứng "Phụ hoàng, ta sắp làm tỷ tỷ, ta sắp có tiểu đệ đệ a. "

      Tô Khiêm Dương mới đầu còn nhìn ở bên này, thấy bộ dáng Bình Ninh cao hứng nở nụ cười. Còn lại cảm khái gì cũng lưu giữ lại riêng về sau. thời ở trước mặt hai đứa , Tô Khiêm Dương sao có thể trấn định, cố ý nghiêm mặt với nàng "Biết phải làm tỷ tỷ, sau này cũng thể bướng bỉnh nữa."

      Bình Ninh nhõng nhẽo đến cạnh , hừ tiếng "Ta vốn có nghịch ngợm."

      xong mặt lại vui vẻ "Về sau ta có thể cùng chơi. Tứ đệ trưởng thành liền còn đáng như hồi bé nữa." Đệ đệ cùng tuổi với mình, lớn lên là bộ nghiêm trang, ngược lại còn có thể giáo huấn mình.

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười. Đối với nàng bọn đệ đệ lúc còn đều mặc nàng bày bố chơi ra sao, lớn lên có chủ kiến còn đáng nữa. . .

      Bởi vì xuất của bọn Bình Ninh mà kinh hỉ Tương Như Nhân muốn tạo nên chưa thành, vì thế sau buổi tối chút liền cho bọn họ trở về phòng ngủ sớm.

      Về tới tẩm thất, bụng Tương Như Nhân lại trận ầm ĩ thoải mái, ở trong gian rửa mặt nôn mửa hồi. Tô Khiêm Dương muốn vào, Tương Như Nhân sai đóng cửa cho xem.

      Qua thời gian, Tương Như Nhân thoải mái hơn chút, súc miệng rồi nghỉ ngơi ít rồi mới mở cửa, thấy lo lắng nhìn bản thân lên tiếng " sao. Qua hai tháng nữa tốt hơn."

      An ủi thế này với Tô Khiêm Dương có bao nhiêu hiệu quả, sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt "Lúc nàng mang thai Bình Ninh cũng có phản ứng lớn như vậy."

      Về tới giường, Tương Như Nhân dựa vào, nằm ngả người rốt cuộc bớt khó chịu "Lúc hoài thai Bình Ninh và Dung nhi thần thiếp là chưa từng khó chịu." Cũng biết có phải do tuổi lớn nên mang thai dễ dàng, để an ổn sinh hạ được , mấy tháng đầu chắc chắn cũng dễ dàng.

      Tô Khiêm Dương lo lắng "Thỉnh thái y xem chút."

      Tương Như Nhân kéo lại, liếc mắt giận "Nào có chuyện vừa nôn gọi thái y đến. ngày thần thiếp nôn ói ba bốn bận, chả nhẽ thái y luôn chăm sóc bên cạnh khiến mọi người chê cười."

      Bây giờ mới là thời gian riêng tư, Tô Khiêm Dương mới có thể hảo hảo nhìn nàng.

      Kéo nàng vào trong lòng, để nàng tựa được thoải mái, Tô Khiêm Dương khẽ nhéo eo nangg, cười "Có vẻ mập ra."

      Tương Như Nhân trợn mắt trừng , ý cười càng sâu, tay phía dưới chăn nắm chặt tay nàng, cằm tựa lên tóc nàng, hít mùi hương, nửa ngày "Nhân Nhân, trẫm cao hứng."

      Nghe lời đầy tình cảm của , Tương Như Nhân quay lưng nhìn khuôn mặt mỉm cười nàng cũng cao hứng a.

      "Nàng đúng là cho trẫm cái kinh hỉ lớn." Lại lát sau Tô Khiêm Dương mở miệng. Như nhớ tới cái gì, giọng mang theo ý cười "Nàng muốn cũng trẫm chia sẻ tin vui, có đúng ?"

      Lại bị hỏi đến. Tương Như Nhân có chút muốn . Tô Khiêm Dương để nàng dựa nghiêng người, muốn nhìn thấy vẻ mặt nàng, phía sau tai có chút ửng hồng "Có phải nàng muốn là người đầu tiên báo tin tức này cho trẫm? "

      mặt vì đoán nguyên nhân này mà vui vẻ tràn đầy, ý cười che giấu được. Bàn tay to chậm rãi gỡ những ngón tay nắm lại của nàng ra, ngón giữa nhàng cà lòng bàn tay nàng. Tương Như Nhân sợ nhột, trốn tránh, Tô Khiêm Dương càng đuổi theo. Rốt cuộc Tương Như Nhân xin tha "Là hài tử của ngài, đương nhiên muốn là người đầu tiên cùng ngài chia sẻ."

      "Chỉ bởi vì điều này?" Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, có hai hài tử rồi nhưng ở cũng chỗ với nàng, cảm xúc của Tô Khiêm Dương vẫn ngày càng nồng nhiệt.

      phải mình chờ đợi mà nàng cũng chờ đợi lại có đứa . Nàng cũng cao hứng, vội vã muốn cùng chia sẻ chuyện này. Hai người cũng chờ mông thứ, khiến khoảng cách giữa hai trái tim càng kéo lại gần hơn. Tô Khiêm Dương hưởng thụ cảm giác ngày càng gần này, chính là con đường mãi cũng thấy lối ra, cảm giác như sắp đến đích rồi.

      Tương Như Nhân sợ nhất là đem vấn đề như vậy ra, nàng kuoon chật vật phen mới biết phải trả lời thế nào. Tính tình hoàng thượng là như vậy, hỏi liền phải biết làm vừa lòng. Có ít vấn đề Tương Như Nhân còn có thể thong dong ứng đối, có ít vấn đề nàng lại thất thố.

      " phải hoàng thượng luôn mong muốn lại có hài tử sao, thần thiếp tất nhiên muốn người đầu tiên chia sẻ với ngài." Tương Như Nhân dựa vào lẩm bẩm, nghiêng tai nghe tiếng nhịp tim . Thói quen là thứ đáng sợ. Nàng cũng biết bắt đầu từ khi nào, dần dần có thói quen thường xuyên ở bên cạnh, cũng thành thói quen đem coi Chiêu Dương cung làm nhà, càng có thói quen vô hình dung túng và nuông chiều bản thân.

      Thời gian càng dài, nàng lại càng nghĩ đến buông những thứ này.

      Hai tay ôm nàng càng chặt, bên tai lại truyền đến tiếng cảm khái của "Nhân Nhân, trẫm cao hứng!" So với lúc trước nàng hoài thai Bình Ninh và Dung nhi còn cao hứng hơn.

      Tương Như Nhân khẽ ừ, rồi đột nhiên lại biết gì tiếp. . .

      Tin tức Hiền phi có thai là ngày hôm sau khi thỉnh thái y qua xong truyền khắp hậu cung. Buổi sáng này, Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung vì khi rời khỏi giường ói trận rất dữ...

      Hoàng thượng ban thưởng nhiều vô kể. So với lúc trước Điền chiêu dung có thai, đương nhiên cái thai này của Hiền phi càng được hoàng thượng chú ý hơn.

      Thái hoàng thái hậu và thái hậu cũng đều ban thưởng. Trong cung có nam nữ chỉ có hoàng hậu và Hiền phi. Mấy hôm trước hoàng hậu vừa nhận đứa của Điền chiêu dung là dưỡng tử, bên này Hiền phi nay có thai.

      cái là hài tử thân sinh của mình, cái lại là dưỡng tử. Này để người khác nhìn vào đều cảm thấy vi diệu...

      -----------------------------------------
      Tỉnh xíu là edit cho xong chương này để mấy bạn đọc đỡ buồn nè ^^

      Sắp tới mình lại bận công việc rồi (do vào năm học rồi ấy) nên tiến độ được như cũ nữa các bạn nhé.

      Mình sợ có tình trạng cả tuần mà ko có chương mới luôn cơ hic hic. Nhưng yên tâm là mình ko drop. Mình thề, mình hứa, mình đảm bảo đấy! Rảnh là edit ngay à ;)
      lehanh, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 117: chính là thê nô
      Trong Cảnh Nhân cung, hoàng hậu phân phó xong cung vụ sai Hà ma ma đem những thứ nên đưa Chiêu Dương cung mang . Nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử vừa tỉnh ngủ lại đây cho nàng xem.

      Hoàng hậu tiếp nhận đứa từ nhũ mẫu. Đứa mới hơn tháng nhưng nặng ít. Tỉnh ngủ vừa được cho bú xong nên tinh thần rất tốt. Hoàng hậu ôm , ánh mắt liền hướng về phía nàng nhìn, miệng khẽ động.

      Vẻ mặt hoàng hậu nhu hòa vài phần, đưa tay khẽ chạm khóe môi . liền mở miệng tưởng ăn. Hoàng hậu nở nụ cười "Tham ăn như vậy, về sau thành tiểu mập mạp đây."

      Hà ma ma trở về, lên mấy lời nghe được từ bên ngoài, có chút bất bình "Nương nương, Hiền phi coa thai cái khí thế liền lớn, kiêu ngạo sắp bằng trời rồi."

      Hoàng hậu đùa giỡn với Ngũ hoàng tử, a tiếng với Ngũ hoàng tử "Nàng tất nhiên kiêu ngạo. Tuổi này rồi hoài được đứa cũng dễ dàng. Bản cung muốn hoài cái cũng thể. Khí thế lớn chút có sao."

      "Nương nương, có người lấy chuyện ngài nhận Ngũ hoàng tử làm dưỡng tử ra ." Hà ma ma đối với chuyện hoàng hậu dụng tâm với dưỡng tử này cũng khó hiểu, dù sao cũng phải đứa của mình.

      "Nghe được có người vậy bắt lại, xử theo cung quy." Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Hà ma ma "Ma ma, từ khi nào ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế. Hoàng thượng sủng Hiền phi. Nàng có bầu tất nhiên được coi trọng nhiều. tại ba tháng cũng chưa qua, giữ được hay cũng là chuyện. Giữ được, là nam hay nữ còn chưa biết đâu."

      "Nô tỳ chính là thấy đáng thay nương nương a." Lúc trước vừa mới đại hôn, tình cảm của hoàng thượng và nương nương tốt. Sau khi sinh hạ thái tử càng là hòa thuận. Dù là thân thể thái tử khỏe, hoàng thượng vẫn rất thích thái tử. Nhưng hôm nay sao, ngoài đầu và giữa mỗi tháng ở lại Cảnh Nhân cung. Ngày thường nếu có việc cũng đến bao nhiêu. Hoàng thượng nhiều nhất chính là Chiêu Dương cung.

      "Có cái gì đáng." Hoàng hậu hôn tay Ngũ hoàng tử, khóe miệng lộ ý cười "Nàng lợi hại, hoàng thượng sủng nàng. Nhưng có thể phế bản cung sao? Tương lai thiên hạ này vẫn là của Tuần nhi, tất cả những thứ này bản cung đều chịu được. Về phần Triết nhi, tất nhiên là phải giúp ca ca an ổn thiên hạ này. Có phải bé ngoan? " Hoàng hậu đùa với Ngũ hoàng tử, nghe a tiếng, ý cười mặt càng sâu.

      Nhận đứa của Điền chiêu dung làm dưỡng tử là vì muốn sau này cho thái tử trợ lực. Nàng quan tâm bào thai này của Hiền phi là nam hay nữ, dù là cái nhi tử sao. Tuổi cách thái tử xa như vậy, nàng có gì mà phải lo lắng.

      Còn lo lắng Hiền phi được sủng ái, bây giờ còn chưa đủ sao. Cho dù có hơn chút nữa với nàng cũng có khác biệt gì.


      Hoàng hậu chỉ lòng nghĩ đến đường sau này, Ngũ hoàng tử, còn có con nối dòng ở phủ thái tử. Đối với chuyện Hiền phi mang thai là nam hay là nữ, nàng thấy quan trọng bằng chuyện thái tử phi cùng trắc phi trong phủ thái tử đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì...

      Ở Chiêu Dương cung, những ngày an thai của Tương Như Nhân cũng an ổn. Chính là ăn cái gì nôn ra cái đó. Thậm chí sáng sớm vừa ngủ dậy còn chưa ăn gì, Tương Như Nhân cũng phải nôn ói hồi trước. Ban ngày càng là khó chịu, Thanh Đông nấu món gì cũng hiệu quả. Hứa ma ma đem đến những phương thuốc dân gian chống nôn nghén tốt, tới chỗ nàng cũng vô dụng.

      Ăn gì cũng ói ra, chính vì thế sau tháng, Tương Như Nhân chẳng những mập ra mà còn gầy .

      Tới gần tháng mười hai trời rất lạnh, tuyết sắp rơi. Trong phòng sớm đốt lò sưởi. Hứa ma ma sợ gió lạnh bên ngoài thổi qua cửa sổ vào khiến Tương Như Nhân nhiễm lạnh, nên dù mở cửa sổ thông khí nhưng vẫn chăng lớp vải ở phía trong, để ngăn gió lùa.

      sang đầu tháng thứ ba nhưng vẫn chưa hết nôn nghén, Tương Như Nhân có chút mệt mỏi dựa vào giường, tại ngửi thấy mùi gì cũng ổn.

      Thanh Đông bưng canh giúp giảm nôn lại đây. Tương Như Nhân trước đây thích vị gừng nhưng hai tháng này lại rất gắn bó với thứ này. May mắn vị gừng có thể kiềm nôn nghén nên Thanh Đông đều thêm chút vị vào đồ ăn, khẩu vị Tương Như Nhân cũng đỡ hơn chút.

      Uống được non nửa chén Tương Như Nhân uống được nữa. Hứa ma ma kéo đệm phía sau cho nàng nằm xuống "Ngủ lúc khỏe hơn."

      Tương Như Nhân nằm xuống ngủ. biết qua bao lâu, cảm giác coa người sờ sờ mặt mình, Tương Như Nhân mở mắt ra liền thấy hoàng thượng ngồi cạnh giường, đưa tay lên vuốt mặt nàng.

      "Hoàng thượng, ngài sao lại đến?" Tương Như Nhân ngồi dậy, cảm giác vừa ngủ dậy nhưng giống như chưa hề ngủ, vẫn có chút buồn ngủ.

      "Trẫm đến xem qua nàng." Tô Khiêm Dương ngồi sát lại bên trong. Tương Như Nhân ngáp cái, mông lung nhìn , nửa ngày "Hoàng thượng, sao lúc này ngài lại đến đây? "

      Ngữ khí kia căn bản như là nhận ra mình hỏi qua lần. Tô Khiêm Dương bật cười, Tương Như Nhân còn mặt khó hiểu.

      "Tuyết sắp rơi rồi." Tô Khiêm Dương dịch chăn cho nàng, "Vốn nghĩ là chờ thân mình nàng đỡ đưa nàng ra ngoài xem tuyết. thời xem ra là được rồi."

      "Thần thiếp mở cửa sổ là có thể thấy được mà." Tương Như Nhân dừng hồi mới trả lời . tại ttis nhớ tốt, phản ứng cũng chậm. Tương Như Nhân khỏi uể oải dựa vào , nhìn cái bụng hơi có chút lộ ra.

      Tô Khiêm Dương thấy nàng mệt mỏi, đỡ nàng nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, sờ sờ trán nàng "Ngủ , ngủ thêm lúc, tỉnh dậy tinh thần tốt hơn."

      Nhìn Tương Như Nhân ngủ rồi, Tô Khiêm Dương mới rời khỏi Chiêu Dương cung. Sau khi trở lại Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương nghĩ nghĩ, truyền Bình vương gia tiến cung...

      Là thân đường đệ, quan hệ giữa hai người cũng tốt, ngày thường có việc gì Tô Khiêm Dương cũng đều tìm . Với người khác mất thể diện nhưng với đường đệ này . Vì thế sau khi Tô Khiêm Mặc tiến vào ngồi bao lâu liền nghe Tô Khiêm Dương trực tiếp hỏi thời điểm Bình vương phi có thai nôn nghén nhiều, là ăn cái gì để ngừng lại.

      Tô Khiêm Mặc đầu tiên là sửng sốt, đây là đường ca hoàng đế của sao? Sau đó mới nhớ tới bảo bối nương tử trong nhà mình "Lúc sinh đứa đầu cũng nghén gì nhiều nhưng đến đứa thứ hai phản ứng . Thái y trong cung cũng có cách nào, vẫn là chính Ngâm Hoan nàng tự phái người tìm về phương thuốc dân gian." đến nương tử xinh đẹp giỏi giang, Tô Khiêm Mặc lại kiềm được lộ ra chút kiêu ngạo.


      Tô Khiêm Dương vừa nghe, mặt vẻ chính "Ngươi lập tức mang phương thuốc đó vào cung cho trẫm!"

      Tô Khiêm Mặc khẽ nhướng mày, trong cung lúc này là Hiền phi có thai , Hiền phi nương nương lại tứng cứu nương tử nhà mình. Nhìn bộ dáng vòng vo của đường ca, Tô Khiêm Mặc quyết định vạch trần, trở về cùng nương tử chui vào chăn chia sẻ là được rồi.

      Thế là Tô Khiêm Mặc cũng như vậy mặt chính gật đầu "Được, ngày mai thần đưa vào cung."

      Trần Phụng đứng bên cạnh còn biết gì. Bình vương gia là thê nô, dưới triều đình ai cũng biết. Là vì sao đâu? Là vì chính Bình vương gia rêu rao khắp nơi như thế nào sủng Bình vương phi.

      tại hoàng thượng còn thỉnh giáo Bình vương gia, ấn tượng của hoàng thượng trong lòng Trần Phụng có chỗ đóng băng.

      Hoàng thượng cùng Bình vương còn có thể dùng khẩu khí trịnh trọng nghiêm túc như vậy để cứ như thương lượng công . Thế mới khiến cho người ta bội phục a.

      Tô Khiêm Dương biết Trần Phụng nghĩ gì, cũng cần biết đường đệ nghĩ ra sao. Biết được có phương thuốc tốt đầu tiên là trong lòng nhàng thở phào hơi. Nhìn Tương Như Nhân khó chịu, trong lòng cũng có chỗ nào dễ chịu.

      "Được rồi, ngươi mau trở về lấy phương thuốc, nhanh chút buổi tối liền đưa vào cung cho trẫm." xong chuyện rồi Tô Khiêm Dương liền đuổi người. mặt Tô Khiêm Mặc lên chút chế nhạo, sau cũng gì mà rời cung hồi Bình vương phủ.

      Dọc đường bộ dạng Tô Khiêm Mặc còn đứng đắn lắm, vừa về đến phủ thấy Cố Ngâm Hoan, mặt liền thể che giấu vẻ "Nương tử, ta có cái tin tức hay muốn cho nàng, nàng nhanh chút hỏi ta ."

      Cố Ngâm Hoan chuyện đùa với tiểu nhi tử, thấy thân phong trần vào phòng giục rửa tay rửa mặt rồi lại vào.

      Chờ từ trong gian rửa mặt bước ra tiểu tử kia chui vào trong lòng Cố Ngâm Hoan chịu ra, mặt khác còn trợn mắt nhìn thị uy a.

      Tiết mục thế này ngày diễn đến mấy lần Cố Ngâm Hoan nhìn thành quen. Chỉ thấy Tô Khiêm Mặc liền ôm lấy tiểu nhi tử giao cho nhũ mẫu ở bên cạnh, nghiêm nghị phân phó "Đưa ngủ, đủ canh giờ được quay lại." Dứt lời lôi kéo Cố Ngâm Hoan vào tẩm thất.

      Thanh gọi nườn ngoài phòng xa dần, Tô Khiêm Mặc vừa lòng ôm lấy Cố Ngâm Hoan "Bổn vương vừa rồi được triệu vào cung là vì hoàng thượng muốn hỏi phương thuốc trị nôn nghén lúc nàng mang thai."

      Cố Ngâm Hoan có đến nửa khắc kinh ngặc sau đó mới có phản ứng lại "Hỏi cho Tương tỷ tỷ?"

      Tô Khiêm Mặc gật gật đầu "Nghe khẩu khí của tựa hồ người gầy yếu ít, so với nàng lúc trước có vẻ nặng hơn."

      Cố Ngâm Hoan đẩy cái "Ta lấy tới, vậy chàng còn mau đưa vào cung !"

      Tô Khiêm Mặc ôm nàng buông tay, than thở "Gấp cái gì, chỉ có ngày, ta sáng mai đưa vào. Hơn nữa nhin quýnh quáng lên chút như vậy cũng hay, chưa thấy hoàng thượng như thế bao giờ. Nôn cũng nôn đến chết người được."

      "... " Cố Ngâm Hoan trừng mắt liếc cái "Chàng , ta tự mình đưa qua cho Tương tỷ tỷ."

      Tô Khiêm Mặc vẫn bình chân như vại kéo nàng lại "Trong cung thiếu người, biện pháp cũng có. Chỉ thêm có ngày, để hoàng thượng quýnh lên phải đối với Hiền phi càng là coi trọng sao."

      Đúng là ngụy biện!

      Cố Ngâm Hoan im lặng hồi, nửa ngày ôn nhu gọi Tô Khiêm Mặc tiếng "Tướng công."

      Tô Khiêm Mặc đáp lời, tham lam hít mùi hương người nàng. Ân, sắc trời mờ ám, thời tiết như vậy, thích hợp làm chút chuyện gì đó a.

      Chưa đợi đưa tay gỡ nút áo của Cố Ngâm Hoan, thanh của màng lần nữa truyền đến "Mấy ngày nay biết sao ta lại thế này, buổi tối cứ nằm mơ mẫu thân bị bệnh. hai năm chưa hồi phủ thăm mẫu thân rồi. Ta tính toán về phủ ở mấy ngày."

      Tô Khiêm Mặc cảnh giác "Ở lại bao lâu?"

      Cố Ngâm Hoan sờ sờ mặt "Mười ngày nửa tháng . Mẫu thân chỉ còn mình, ta ở lại thêm bồi nàng. Hạo nhi lớn có thể tự chăm sóc bản thân. Hàn nhi cần tướng công để ý chút, ta dẫn ."

      " được!" Tô Khiêm Mặc tiếng phủ quyết. "Chỉ ba ngày thôi, the ngày cũng được. Còn có cú tiểu tử kia cũng đem cùng ."

      Cố Ngâm Hoan ủy khuất nhìn . Tô Khiêm Mặc bị nàng bức ép còn cách nào, bất đắc dĩ "Buổi tối ta cầm vào cung"

      Cố Ngâm Hoan lên tiếng, lâu sau, Tô Khiêm Mặc sắc mặt suy sụp " Hảo hảo hảo, tại ta lập tức tiến cung đây. cho nàng nhắc tới chuyện ở lâu mấy ngày nữa." . . .
      Anhdva, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
      Thế là chỉ hai canh giờ sau phía Chiêu Dương cung liền nhận được phương phuốc Bình vương gia đưa vào. Đó là phương thuốc trước kia Bình vương phi dùng nên cho thái y xem qua xong Tô Khiêm Dương sai Trần Phụng đưa Chiêu Dương cung.

      Tương Như Nhân nhìn mấy dòng chữ phương thuốc, trong lòng là có chút tư vị. Thanh Đông bên cạnh cũng chưa từng thấy qua phương thuốc này "Trần công công đây lac hoàng thường cầu chỗ Bình vương gia. Bình vương phi có khả năng tìm thấy được." Người biết dược lý nhìn vào liền thấy phối hợp tuyệt diệu của nó.

      "Là chính miệng hoàng thượng cầu Bình vương gia?" Tương Như Nhân dừng chút, mở miệng hỏi Phùng Áng.

      "Trần công công như vậy. Hoàng thượng triệu Bình vương gia vào cung, lãnh giáo vương gia phương thuốc làm sao để giúp nương nương ngừng nôn nghén."

      Nghe xong, Tương Như Nhân mỉm cười. Hoàng thượng vậy mà vó thể hạ mặt kéo Bình vương gia đến hỏi cái này, ngẩng đầu nhìn Phùng Áng "Hoàng thượng còn gì? "

      "Trần công công còn tiện thể nhắn giùm là mấy ngày gần cuối năm vụ bận rộn, vài ngày tới thể đến được, nương nương nghỉ ngơi cho tốt."

      mặt Tương Như Nhân vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt "Thanh Đông, ngươi làm vài món điểm tâm hoàng thượng thích rồi để Phùng Áng mang qua Thừa Kiền cung ."

      Thanh Đông cùng Phùng Áng ra ngoài.

      Rất nhanh điểm tâm được làm xong để Phùng Áng đưa Thừa Kiền cung. đường tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, rơi xuống đât rất nhanh laik còn dấu vết. Đường ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiêng kinh hô tuyết rơi của vài cung nữ ngang qua. Phùng Áng nhanh bước chân, đến cửa Thừa Kiền cung giao thực hộp cho Trần Phụng.

      Hai thái giám vì hoàng thượng thường xuyên Chiêu Dương cung nên cũng rất quen thuộc. Trần Phụng tiếp nhận thực hộp. Phùng Áng hỏi thăm thêm câu, mời Trần Phụng lúc rảnh cùng uống trà ăn thịt cho ấm bụng. Lúc về Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân ngủ.

      Ngày hôm sau Thanh Đông liền đem phương thuốc kia ra dùng.

      biết là thời kì thai nghén qua hay do phương thuốc hiệu nghiệm, đến giữa tháng mười hai, Tương Như Nhân còn khó chịu như trước nữa.

      Năm nay chuyện trong cung nàng đều có thể tránh được. Đức phi thể nên cùng nàng vài câu về việc này. Sang năm tổng tuyển, hoàng hậu nương nương đặc biết để tâm, cứ thế việc chỗ nàng liền nhiều hơn.

      xong, thoải mái hơn chút, Đức phi hỏi Tương Như Nhân tình hình gần đây "Hai ngày nay thấy khí sắc ngươi tốt hơn rồi. Vài lần đến thăm trước ta thấy ngươi cứ như chịu tội."

      Tương Như Nhân cười cười, vài ngày đầu khó chịu nhưng rồi quen dần. Người quả gầy ít. Nhưng thái y đứa có vấn đề gì, cũng khiến nàng cảm thấy xứng đáng.

      Nhìn Đức phi gần đây bộ dáng cũng gầy hẳn vòng, Tương Như Nhân thân thiết "Gần đây ngươi cũng nên nghỉ ngơi , trong cung dù bận rộn ngươi cũng có thể sai người làm, cần cái gì cũng quản."

      "Ta làm gì vì chút chuyện đó trong cung mà quan tâm." Đức phi xùy tiếng "Ngươi sớm muộn gì cũng biết, chính là chuyện của Trương gia ta. Thê tử của Nhị đệ ta phải sinh nữ nhi rồi sinh nữa đó sao. Gần đây cũng biết bị cái gì, những ngày trước đây đều an ổn, tự nhiên lại ôm nữ nhi khóc lóc trước Nhị đê ta tạ tội, muốn nạp thiếp cho đây." Vì thế Trương phu nhân tiến cung than thở buồn rầu với Đức phi. Trương phu nhân là người thẳng tính, nàng sinh ba nhi tử nữ nhi, cũng cầu con dâu nào phải sinh nhi tử. tại ầm ĩ lên như vậy khác nào Trương phu nhân này làm bà bà (mẹ chồng) ác độc.

      Mỗi nhà đều có chuyện xấu, Trương gia xảy ra chuyện như thế để cho người ta chê cười. Đối với Tương Như Nhâ mà , lúc trước chuyện Tương gia như vậy nếu bị lôi ra còn phải làm trò cười cho người khác sao.

      "Chắc là nghe gì đó." Tương Như Nhân đổi ly trà, an ủi nàng "Ngươi cũng cần quan tâm làm gì."

      "Tất nhiên là nghe gì đó. Bằng sao bao nhiêu ngày trước vẫn bình thường. Cũng biết là ai lắm mồm . Tam đệ liên tiếp hai nhi tử, đại ca cũng có hai nhi tử, chỉ mình Nhị đệ là có nữ nhi. Chính nàng nhìn bản thân mình được chứ chẳng lẽ nhà lớn Trương gia lại theo bắt ép nàng. Để ta , còn nháo như vậy có thể hưu. Nàng phải là thẹn trong lòng sao. Để thiếp thất sinh thứ trưởng tử có ích gì, sinh đích trưởng tử mới là danh chính ngôn thuận. Trực tiếp cùng cách (ly hôn) để Nhị đệ ta cưới người khác, vậy là được.

      Tương Như Nhân cười trừng mắt nàng "Ninh sách mười tòa miếu, hủy cọc nhất hôn." Dựa tính tình của Đức phi, nếu làm, làm liền dứ khoát cho người khác bậc thềm bước xuống nữa.

      "Lời này cũng đến phiên ta mở miệng, mẫu thân ." Đức phi hừ tiếng "Nếu còn xong, vài ngày nữa Trương gia ra thành trò cười cho Lâm An thành mất." Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trương gia nhị thiếu phu nhân thay trượng phu tuyển tiểu thiếp mĩ mạo để sinh nhi tử, thanh danh như vậy sao có thể lan truyền đây.

      Tương Như Nhân thể phát biểu ý kiến gì. Chuyện của Trương gia cũng liên qua đến Tương gia.

      Nghe Đức phi chuyện đệ muội của nàng. Tương Như Nhân nhớ tới Nhị thẩm bị hưu. Lúc trước tổ phụ làm chủ, sau khi biết mấy bản tham tấu kia trực tiếp cho Nhị thúc viết phong hưu thư cho Nhị thẩm. Nhưng sau khi đưa người về Lý gia, Lý gia lại đường trả lại. Đến tuổi này bị hưu đủ mất mặt, lại còn đưa về Lý gia phải muốn Lý gia nhìn thấy ánh sáng sao, sau này nương Lý gia còn làm sao mà xuất giá.

      Vì thế Lý lão gia trực tiếp đến cầu tổ phụ xem phân thượng ba đường muội, đừng đem việc này làm quá khó coi. Hưu thư cũng viết, người đừng đưa về.

      Theo lý hưu thư viết thể ở lại Tương gia, nhưng ba đường muội đều quay về khóc cầu, tổ phụ cũng muốn khiến mọi chuyện quá khó xem. Sau khi cùng Lý gia thương lượng, Tương gia thể lưu, Lý gia cũng thể lưu. Vì thế đối với bên ngoài là thân mình khỏe nên phải đưa ra ngoại thành Lâm An dưỡng bệnh, trực tiếp đưa Nhị thẩm đến am ni ở ngoại thành tu hành.

      Chuyện này, người biết đều là biết Tương gia Nhị phu nhân phạm vào thất xuất chi điều nên bị Tương gia hưu, vì thể diện nên hai nhà giao ước như vậy. Còn người biết chuyện tất nhiên là nghĩ Nhị phu nhân bị bệnh.

      Đức phi xong, nhìn Tương Như Nhân có chút ngượng ngùng "Tìm ngươi lại toàn chuyện vui."

      " xong trong lòng ngươi thư thái hơn, nghẹn lại chẳng phải lại càng vui." Tương Như Nhân lắc đầu. Ở trong cung này lại có người để mình tùy ý tâm là chuyện đáng quý. Đức phi nguyện ý với nàng, nàng tất nhiên nguyện ý nghe.

      "Ngươi rất đúng." Nửa ngày, Đức phi gật gật đầu "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước. Sắp hiến tế, mấy ngày nay cũng nhàn được lâu."

      Tương Như Nhân để Thanh Thu tiễn Đức phi ra ngoài, khẽ thở dài hơi. Chuyện xấu trong nhà nhà ai cũng có, nhà ai cũng ngoại lệ...

      Đảo mắt cuối tháng mười hai, cúng tế tám năm của tiên hoàng, Tương Như Nhân có thai được miễn quỳ lạy nhưng vẫn là được đến.

      Thái phi theo hoàng tử rời cung cũng quay về bái tế. ngày này, tuyết rơi lớn, tế miếu trong cung vang vọng tiếng các hòa thượng tụng kinh.

      Tương Như Nhân đứng ở nơi tránh gió. Cách đó xa hoàng thượng tiếp nhận nhang trong tay đại sư, quỳ lạy, sau đó cắm vào trong lư hương. Tiếp theo là đến chúng phi tần phía bên ngoài tế miếu quỳ lạy.

      Vài lão phi tần trước đây của tiên đế đều cúi đầu khóc lên theo tiếng tụng kinh thê lương. Tiếng khóc nghe thương xót. Tiên đế rồi, những ngày còn lại giống như là ngày nữa.

      Từ tế miếu trở lại Chiêu Dương cung, trong Chiêu Dương cung đều là mảnh vui mừng. Dưới mái hiên đều đổi thành đèn lồng mới, đại tuyết rơi đầy sân. cành cây đôi khi rơi mảng tuyết xuống, bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những nụ hoa mới nhú trông xinh đẹp.

      Sắp đến lễ mừng năm mới, từ các cung người ra vào cũng nhiều. Cung khác đưa lễ tới Chiêu Dương cung, Chiêu Dương cung cũng có hạ lễ cần đưa , những ngày cuối của năm đều thường nghe được tiếng cung nhân bên ngoài báo đến.

      Tôn ma ma cầm vào tập cho Tương Như Nhân. Đây là những gì Bình Ninh nhận được, đây là hoàng tử công chúa đưa qua lẫn nhau, cũng có tặng lễ của số thế gia tiểu thư Bình Ninh quen ở Thái học viện. Đến tuổi này của nàng giao thiệp với bên ngoài là điều hiển nhiên. Tương Như Nhân xem qua hết lượt, ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma " Bình Ninh hồi lại thế nào? "

      Tôn ma ma lại lấy ra tập khác "Đây là đáp lễ công chúa viết ra, là muốn đưa qua nương nương xem trước, nếu thỏa đáng an bày xuống dưới."

      Tương Như Nhân xem qua, mặt liền vui mừng "Liền ấn theo cái này làm ! " Dựa vào những thứ nhận được, đáp lại cũng thỏa đáng, có phô trương công chúa phú quý, cũng có để thấp thân phận.

      Tôn ma ma cầm tập ra ngoài, còn có vài ngày nên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ đưa . Tương Như Nhân có chút lười biếng dựa vào đệm, tại thể khép mắt, nàng ngủ ngay.

      Ban đêm Tô Khiêm Dương lại đây, cùng nàng chuyện. Hai người thể ngủ cùng giường. Có đôi khi Tô Khiêm Dương ngủ ở giường khác trong tẩm thất, có khi là trở về Thừa Kiền cung ngủ. Mấy ngày nay tuyết rơi lớn, đều là ở lại Chiêu Dương cung.

      Hai ngày sau, đại niên ba mươi.


      Yến hội đoàn viên trong cung, hoàng thân quốc thích đều là ở trong cung cùng trải qua đêm ba mươi. Bên ngoài tuyết rơi bày ghế gì được. Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình thập phần náo nhiệt.

      Tương Như Nhân ăn nhiều lắm. thời nàng ăn nhiều bữa . Buổi chiều lúc ngủ dậy ăn ít, tiệc tối ăn chút lại có khẩu vị.

      Xem ca múa hồi, Tương Như Nhân sai người đem thức ăn bàn đều dọn . Thanh Đông ở phía sau mang cái thực hộp lên, bày ra thay mấy món ăn kia cho nàng "Trần công công mới đưa tới, là ngài tại khẩu vị thay đổi sợ ngài ăn quen yến tối nay. Hoàng thượng chuẩn bị riêng cho ngài."

      Đều là mấy món dạo gần đây nàng tương đối thích ăn. Thục phi ở bên cạnh nhìn qua, cười "Nên chuẩn bị thêm vào, bằng dựa vào đồ ăn yến tiệc được vài miếng còn khẩu vị gì."

      Tương Như Nhân cười cười. tại khẩu vị nàng thay đổi nhiều. Món ăn béo ngậy như trước ăn nổi, ngửi vào còn thấy khó chịu. Miệng nàng vốn kén ăn, tại là càng khó hầu hạ.

      Sau khi ăn ít, tiệc bắt đầu diễn xiếc thú, xen qua nửa canh giờ, có thể ra ngoài điện xem pháo hoa.

      Dù là đến giờ ngủ nhưng trong điện ồn ào nhiều người nên cũng đến nổi buồn ngủ.

      Nửa canh giờ sau mọi người ra ngoài. Từ cửa đại điện có thể nhìn thấy pháo hoa vừa mới bắt đầu phóng lên. Giờ tý bắt đầu, pháo hoa ước chừng bắn tầm canh giờ. Tiếng vang rung trời, năm sau nhất định lại là năm tốt đẹp.

      cung nữ tới với Thanh Đông mấy câu. Thanh Đông đến cạnh Tương Như Nhân "Nương nương, Bình vương phi mời ngài lầu các phía trước xem pháo hoa." Còn có khăn tay của Bình vương phi làm tín vật.

      Tương Như Nhân nhìn ra xa, phía trước số lầu các thắp đèn, tầm nhìn có vẻ tốt hơn, gật gật đầu " thôi."

      -------------------------------------
      Sắp bắt đầu kiện dẫn đến chuỗi ngày nơi "lãnh cung" của Như Nhân :-((
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ơ .... sao vậy? ngược rồi à, cẩu huyết lâm đầu vậy, ta chém chém tác giả bây giờ, thôi ta dứt khoát coi nữa, để quua mấy chương ngược rồi lại đọc tiếp. ghét ghê hà, T_T :yoyo16::yoyo16::yoyo16:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :