1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 11

      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Khi câu trả lời của Lục Phồn được viết ra rất lâu sau đó là im lặng có hồi , nhịn được nghĩ thầm, phải là Xuyên Xuyên sợ bại lộ thân phận đó chứ? Chỉ là nhất thời cao hứng có chút tò mò cùng thú vị muốn thử xem Xuyên Xuyên nếu biết là người hâm mộ có phản ứng như thế nào, kết quả lời ra chưa đầy phút khiến liền hối hận, nếu là Xuyên Xuyên nổi lên hoài nghi thông qua ai đó biết được thông tin liên lạc cá nhân của , cố ý tiếp cận liền chặn lại làm sao bây giờ? Mặc dù chính xác là cố ý tiếp cận nhưng là qua những lần chuyện với Xuyên có cảm tình nha.

      Lục Phồn suy nghĩ chút, cảm thấy còn có chút cơ hội cứu chữa bèn tiếp

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: Hơn nữa đoàn làm phim đó cũng có những diễn viên khác ta đều rất thích như: Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là những diễn viên có uy tín.

      Khoai tây hầm cách thủy thịt bò vẫn như cũ có bất kỳ phản ứng, Lục Phồn chắc là Xuyên Xuyên bận việc , nên rối rắm trong lòng, buông điện thoại xuống, đem mì đổ , dọn dẹp rửa sạch chén đũa, lau khô, sau đó bước đến ghế sôfa nằm xuống xem tivi.

      Mà bên kia tâm trạng của Giản Ngộ Châu có vì được giải thích như thế mà thoải mái an ổn.

      giống như chăm chút đọc tin tức chính trị được giật tít lớn báo chiều nhưng thực chất ánh mắt lại cứ liếc tới liếc lui đến điện toại di động nằm bàn trà. Khi màn hình tắt là lấy tay chạm vào cho sáng và tiếp tục xem báo chí. (hahahah, hài ghê, này dỗi như con nít ấy)

      Tự nhiên tiểu Trương phát ra khác thường len lén ngó bị Giản Ngộ Châu nhìn thấy, tiểu Trương đành phải cười hắc hắc giả lả hỏi " chờ điện thoại của ai hả?"

      Giản Ngộ Châu ôn hoà nhưng trong lỗ mũi hừ ra tiếng, "Xem mấy giờ."

      Xem giờ mà phải xem tới xem lui đến vậy sao? Người ngu ngốc lắm cũng nhận ra đây là lời dối? Tiểu Trương ở trong lòng châm chọc câu, đột nhiên có thanh tin nhắn từ blog vang lên, chậm mà hành động rất nhanh, Giản Ngộ Châu mở ngay di động nhìn thấy cũng phải là tin mới mình cần, lông mày khẽ nhăn lên.

      Tiểu Trương cúi đầu vừa nhìn, biết có nên cười hay , giải thích:"Ah, là tin nhắn bạn của em gởi tới thôi Giản, ấy hỏi thăm em công tác có mệt ."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      từ từ đặt điện thoại xuống, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía tiểu Trương làm cho toàn thân tiển Trương nổi đầy gai ốc.

      Ôi, mìnhh sai, nên trước mặt người đàn ông độc thân mà thể mình có tình .

      Giản Ngộ Châu nghe vậy rất nhanh trầm ngâm lạnh lẽo, sau khi nhìn chằm chằm lúc ánh mắt dời mang theo phảng phất nét buồn chậm rãi "Khi nào có bạn ?"

      Tiểu Trương bây giờ mới thở phào nhõm cười trả lời: "Vừa quen chính thức tuần trước."

      Giản Ngộ Châu gật gật đầu: "Có bạn cũng tốt, vì công tác của cậu khá đặc biệt, thời gian nhà rỗi rất ít, nếu có người ta rồi nên đối tốt với người ta chút."

      "Đúng là như vậy rồi."

      Giản Ngộ Châu suy nghĩ chút: "Hơn nửa năm nay cậu chưa có tăng lương, có bạn thế nào cũng có chỗ cần tiêu tiền nhiều, tăng hai mươi phần trăm lương vào tahn1g sau nhé, đừng có keo kiệt đấy." (wow wow wow, giá như tui làm cũng đc sếp tăng như zị)

      Tiểu Trương mặt mày hớn hở , "Cám ơn Giản."

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng, lại cúi đầu mắt nhìn di động.

      Sau khi chuyện phiếm, nhìn lại nội dung Lục Phồn gởi...cái gì, trong đoàn làm phim còn thích những diễn viên khác mà trong đó nhắc đến tên của ... (editor: tội nghiệp ghê)

      Lúc đầu Giản Ngộ Châu còn nghi ngờ mình nhìn lấm, nhưng xem kĩ bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Lục Phồn cuối cùng xem lại chính mình, chẳng lẽ mình có sức hấp dẫn vậy sao?

      Thẩm Uẩn Xuyên... coi như cũng vấn đề gì, dù sao nay cũng có nất nhiều nương thích thể loại đàn ông thư sinh trắng trẻo mảnh mai nhưng Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là diễn viên lão làng bốn năm mươi tuổi mà vẫn chiêu dụ được những trẻ tuổi thích... Mà tại sao trong đó? Giản Ngộ Châu cảm thấy trong lòng có gì đó chút ít buồn bực.

      Vốn dĩ nghĩ Lục Phồn còn chưa hết lời nên bổ sung câu hỏi mở: “Còn có Giản Ngộ Châu, tôi cũng rất thích ” vậy mà mười phút trôi qua thấy động tĩnh gì.

      Giản Ngộ Châu vẫn thay đổi nhìn chằm chằm tờ báo, trong đầu ngừng mà toát ra các loại nghi vấn kiểu như Lục Phồn có phải bị mù rồi hay .

      Thời gian rất nhanh đến chín giờ, tiểu Trương nhìn thấy Giản Ngộ Châu còn chưa có ý muốn ngủ nên ý tứ nhắc nhở " Giản, sáng sớm ngày mai chúng ta quay phim rồi, tiếp theo lại có hai cảnh làm lễ cúng bái có chúng ta diễn, rất mệt mỏi đó, hôm nay sao tranh thủ nghỉ ngơi sớm chút?”

      Giản Ngộ Châu lật trang tờ báo: "Nếu cậu muốn ngủ, trước , tôi muốn ngồi đây thêm lát.”

      Tiểu Trương nhăn mày lại: "Vậy em ngồi đây cùng với nhé, lỡ có chuyện gì em còn ghi nhớ, chứ kêu ngủ rồi tỉnh lại rất khó chịu nha”

      Giản Ngộ Châu thở dài đột nhiên , "Bây giờ cũng chưa khuya lắm, ăn tối với tôi."

      Tiểu Trương vội vàng , " Giản ah, tha cho em , bệnh viện lần nữa là Tiêu giết em đó."

      " sao đâu ."

      Tiểu Trương sờ sờ bụng cảm nhận mình cũng có chút đoi đói vì vậy do dự : "vậy định ăn món gì đây?"

      Giản Ngộ Châu mắt nhíu lại, "Ăn xiên xiên." (phát giống chữ xuyên)

      ***

      Mới sáng sớm hôm sau Lục Phồn có điện thoại của Trần Tiêu gọi đến chuyện, vừa nghe mà nghĩ lỗ tai mình có vấn đề

      "... Giản Ngộ Châu lại nhập viện?"

      Trần Tiêu cũng có chút dở khóc dở cười, "Ờ , ngày hôm qua kéo tiểu Trương ăn vài xiên xiên nướng (thịt xiên nướng), vừa mới ăn xong dạ dày bị kích thích đau tới mặt mày trắng bệch nên tiểu Trương đưa nhập viện ."

      Lục Phồn biết sao khi người đó ràng biết mình đau bao tử mà còn muốn ăn thịt xiên nường, món rất kích thích nổi loạn của bao tử, biết ăn làm cái gì.

      "Vậy tôi có thể giúp gì sao?"

      "Giản vừa tỉnh dậy hai đòi studio, khuyên như thế nào cũng chịu ăn điểm tâm tại bệnh viện, có lẽ ấy thích ăn món nấu nên mới muốn hỏi có thời gian hay , nấu giúp cho ít cháo, tôi tiểu Trương qua lấy, để giữa đường tới trường quay bị ngất vì tụt huyết áp."

      Lục Phồn là vì tiền mà làm việc, đương nhiên là chấp nhận rồi ngẫm nghĩ mà trả lời "Hôm nay tôi rảnh rỗi cả ngày, các rất bận khi Giản Ngộ Châu bị bệnh nên đừng có trợ lý Trương đến đây, đợi tôi nấu xong mang qua studio, như vậy có được ?"

      Trần Tiêu hơi do dự hỏi "Có được hay , như thế phiền chứ?"

      Lục Phồn cười cười, " sao, dù gì tôi cũng rảnh mà."

      " hay qua, cảm ơn nhiều nha, tôi nhắn tin địa chỉ studio cho , Lục Tiểu Phồn đúng là tốt."

      Lục Phồn: "..."

      vừa dứt điện thoại tút tút?

      Cuộc trò chuyện kết thúc, Lục Phồn mở tủ lạnh ra quan sát, rất may mắn là hàng ngày rất thích mua đồ ăn nên những nguyên liệu nấu ăn và gia vị thường dùng trong nhà đều có. nhanh chóng bắt tay vào nấu cháo nhuyễn phù hợp với bệnh dạ dày, sau đó tìm hộp giữ nhiệt đựng vào, đơn giản nhanh chóng phóng ra khỏi nhà.

      Lục Phồn đứng ở trạm xe buýt chờ hơn hai mươi phút mà nghĩ đến việc cháo từ từ nguội như vậy giảm vị ngon của món ăn, trong lòng mơ hồ dâng lên lo lắng bồn chồn.

      ngờ tới Giản Ngộ Châu bị bệnh bao tử nghiêm trọng đến mức tối ăn có chút xiên nướng liền bay vào nhập viện.

      có người bị đau bao tử nào mà biết đến cảm giác những cơn đau đớn co thắt kịch liệt của bao tử, khi Lục Phồn học phổ thông từng trải qua cơn đau dạ dày cấp tính, đau đến nỗi phải ôm người lăn lộn mặt đất, cuối cùng phải dùng thuốc kết hợp với thức ăn mới có chuyển biến tốt.

      biết Giản Ngộ Châu bị đau dạ dày đến mức nào mà chỉ cần ruột rỗng chút là đau dữ dội, trong tình thế như vậy mà còn muốn studio quay phim... Lục Phồn cau chặt mi.

      vất vả lên xe, cửa xe lập tức đóng lại.

      Lục Phồn nhịn được thở dài, quan sát ngoài cửa xe nhìn thấy dòng xe nhúc nhích chạy lướt qua mà ngẩn người.

      ở Hàng Châu cũng được vài năm, cũng từng nghĩ đến việc mua cho mình chiếc xe, phải vì có tiền để mua chiếc xe chất lượng bình thường nhưng nghĩ đến việc phải bảo dưỡng nó, thấy phiền cơn làm biếng lại nổi lên, bình thường xe buýt hay ngồi tàu điện ngầm cũng cực kì thoải mái, bây giờ mà có xe riêng tốt rồi, giao thông công cộng phải theo tuyến rất xa, đợi đến được studio chắc cũng hơn tiếng.

      biết vì sao lại muốn đưa trợ lý Trương đến lấy? Nếu bây giờ có lẽ cháo đưa đến Giản Ngộ Châu.

      Lục Phồn trong lòng mơ hồ mang ít phiền muộn

      Cũng có lẽ kiềm được chút xúc động trong lòng, muốn tự mình xem xét tình hình sức khoẻ của như thế nào, có nghiêm trọng hay .
      HoanHoan, Phong nguyet, hauyen280323 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo68:khổ thân a giản.ahihi

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 12
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Sau khi theo giao thông công cộng vòng xa cuối cùng mất đến 40 phút Lục Phồn cũng đến studio.

      Studio này là trường quay cách khu dân cư chừng nửa km, nên lượng người qua lại nhiều vì phòng ngừa việc ồn ào cũng như kẻ xấu chạy vào trường làm phim nên phía bên ngoài kéo dây cách ly, Lục Phồn định bước vào nhưng vừa mới mở dây cách ly ra bị bảo vệ chạy đến: “ Này này này, người liên quan nên vào chỗ này”

      Lục Phồn cười cười với " bảo vệ tốt, tôi là trợ lý của Giản Ngộ Châu đem cháo đến cho ấy." xong chỉ chỉ tay mình mang cầm hộp giữ nhiệt thức ăn, bảo vệ kia nghe như thế nhưng hề thay đổi thái độ liền : "Mỗi ngày ở đây dùng lí do này để gặp minh tinh cũng mười lầu, mau chỗ khác ."

      "..."

      Lục Phồn đành phải lấy điện thoại gọi cho Trần Tiêu, Trần Tiêu vì bận thể trực tiếp ra ngoài đón Lục Phồn nên đành Lục Phồn đưa điện thoại cho bảo vệ kia, hai người với nhau vài lời bảo vệ nhường đường cho Lục Phồn tiến vào.

      Đây là lần đầu tiên Lục Phồn đến studio có trường quay nên có chút ít thấy mới lạ mà nhìn quanh bốn phía mấy lược.

      Hướng đến chỗ tập trung rất nhiều người Lục Phồn nhanh chóng vào phía tiến hành quay chụp chuẩn bị khung hình, vô số bối cảnh được dựng lên, mọi người tới lui, mỗi người đầu có nhiệm vụ riêng của mình. Lục Phồn đứng bên cây trụ tròn bự được sơn hồng điểm vàng vì bậc thềm cao nên rất dễ dàng cho người ta chú ý.

      đưa mắt nhìn qua thấy được Giản Ngộ Châu đứng chính giữa.

      mặc bộ đồ cổ trang màu tối, đầu đội bộ tóc giả dài đen bóng được búi lên lộ ra ngũ quan khắc sâu đầy oai phong, từ trong hơi thở dường như tản ra khí thế lạnh lùng nghiêm nghị.

      Đối với Giản Ngộ Châu võ thuật chỉ là diễn xuất cho nên đoàn làm phim phải buộc dây cáp an toàn gắn eo của Giản Ngộ Châu, mặc kệ cho nhân viên lay hoay với tay chân của để che những dụng cụ bảo vệ, thỉnh thoảng nhìn về phía võ sư chỉ đạo võ thuật để lưu ý với thái độ rất chuyên tâm.

      Lục Phồn nhanh chóng nhớ lại từng có diễn đàn tổ chức bầu chọn giải thưởng diễn viên hoạt động nghệ thuật nghiêm túc, có rất nhiều hình ảnh chụp rất nhiều diễn viên post lên diễn đàn này, công khai cho mọi người vào thảo luận bình chọn, và người thắng được vòng Nguyệt Quế cho giải này chính là Giản Ngộ Châu.

      Những hình ảnh được chụp post lên để bình luận là những hình ảnh ngẫu nhiên hoặc chụp lén, nhưngtrong mỗi bức ảnh của người đàn ông này là đôi gò má với đường cong sắc lạnh, ánh mắt rất chăm chú và nghiêm túc vướn chút gì lơ đễnh.

      diễn đàn đó còn viết về ít thông tin khen ngợi Giản Ngộ Châu là người đàn ông có nhân cách cùng phẩm chất rất tốt, khó có thể tìm kiếm được ở người khác. Khi đó Lục Phồn rất ghét Giản Vũ Trực nên nghi ngờ bài viết cùng diễn đàn kia là do Giản Ngộ Châu bỏ tiền ra PR chứ làm gì có ai tự nhiên lại rảnh rang PR người mà có lợi ích cho mình.Nhưng đến hôm nay chứng kiếnthai1 độ làm việc rất chuyên nghiệp của những hoài nghi phục kai biến mất.

      Nhưng mà... dạ dày của phải bị tổn thuơng sao? Bụng rất khó chịu khi bị cáp treo ngược thế kia, mà dây thép xiết chặt bụng thấy khó chịu sao? đa bao tử ngoan ngoãn mà nằm việc chứ, đâu phải thiếu tiền xài, liều mạng như thế làm gì? Sức khoẻ phải quan trọng nhất chứ? Như thế khì được, chỉ là biểu diễn luyện võ thôi cascadeur (diễn viên đóng thế) làm thay cũng được mà.

      Lục Phồn phật ý nhăn mặt.

      Nhưng diễn viên diễn cùng diễn tới diễn lui năm lần mới qua được cảnh, bởi vì diễn viên diễn cùng Giản Ngộ Châu diễn đạt nên vất vả mới quay xong, Giản Ngộ Châu được đưa xuống mặt có chút sắt trắng. Người diễn viên mới kia trong lòng áy náy nên đối với Giản Ngộ Châu có tới mấy cái chắp tay xin lỗi, Giản Ngộ Châu có chỉ trích chỉ nhàn vỗ vai bày tỏ khích lệ, sau đó liền xoay người .

      Lục Phồn đứng từ phía xa nhìn mọi việc xong mới sực nhớ tới mục đích mình đềnđây làm cái gì, có ý định theo theo nghe tiểu Trương gọi "Lục tiểu thư?"

      Lục Phồn quay đầu lại nhìn thấy tiểu Trương, liền cười cười với , " Good morning, trợ lý Trương."

      Tiểu Trương đưa mắt nhìn hộp giữ nhiệt tay hỏi "Là cho Giản hả?"

      Lục Phồn gật đầu cái, "Đúng vậy, nghe Trần Tiêu tối hôm qua phát bệnh bao tử phải bệnh viện, sáng sớm hôm nay chịu ăn điểm tâm mà làm việc ngay, cho nên tôi liền làm ít cháo ăn để bảo dưỡng dạ dày."

      Tiểu Trương cười cười: " tốt quá, Lục tiểu thư có lòng để tâm, với tôi lấy phòng cho Giản nghỉ ngơi."

      "Đừng gọi tôi là Lục tiểu thư, cứ gọi tên cho tự nhiên." Lục Phồn đem hộp giữ nhiệt đưa tiếp: "Nhớ bắt ăn lúc còn nóng."

      "Oki."

      Sau khi do dự Lục Phồn đề nghị: "Tôi hơi nhiều chuyện chút, nhưng được, dạ dày của bị tổn thương tốt nhất đừng treo ngược như thế, liên tục bị áp bức buộc bụng thế kia làm cho đau đớn hơn mà thôi."

      Tiểu Trương sững sờ khi nghe Lục Phồn sau đó liền biểu lộ ra thái độ như bất đắt dĩ : "Chuyện đó tôi hiểu chứ, nhưng Giản vỉ công việc cứ nhất quyết liều mạng quan tâm đến thân thể, giống như sáng hôm nay có rất nhiều người khuyên ấy ở lại bệnh viện nghỉ ngơi ngày nhưng vẫn muốn đúng hẹn đến trường quay, tôi chỉ là trợ lý sinh hoạt hàng ngày cho ấy tểh can thiệp”.

      Trong lòng liền suy tính, sau khi trở về phải biên soạn lại loạt thức ăn dinh dưỡng phù hợp với dạ dày tổn thương viết thành kiếm tiền mới được, nghĩ xong liền lên quyết tâm thực .

      "Tôi còn có chút công việc phải làm, nên trước nhé."

      "Oki, tạm biệt."

      Cháo đưa đến nơi, chẳng còn lí do gì mà ở lại nên Lục Phồn về, tới khúc quanh vì vội vàng nên va vào người con vác lưng cái bao to lớn, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đó khỏi ngã ngửa ra phía sau, nhìn kĩ lại rất vui vẻ ra là người quen, bé Ngụy Gia Ngữ.

      Ngụy Gia Ngữ sau khi đứng vững lại nhìn thấy Lục Phồn có chút ngạc nhiên mừng rỡ: " chị Tiểu Phồn, sao chị xuất ở đây?"

      "Chị..."

      còn chưa hết, Ngụy Gia Ngữ liền cười trộm cái: "Tới gặp Xuyên Xuyên?"

      Lục Phồn lúc này mới nhớ tới, con mẹ nó ra Xuyên Xuyên cũng ở chỗ này, vài bước chừng có thể thấy được, Tại sao bây giờ mới nhớ tới điều đó: "Đúng vậy đúng vậy, làm sao em biết ấy có ở đây?"

      "Đương nhiên biết rồi, chúng em đến phụ giúp cho đoàn làm phim mà làm nhiệm vụ chăm sóc hình ảnh cho Xuyên Xuyên, vừa mới bắt đầu thôi, em dẫn chị xem lén vài lần nhưng mà chỉ nhìn lén thôi, được thân mật hay ôm gì đâu, nếu lộ ra thầy mắng em đó QAQ”


      Lục Phồn bật cười: "Được len lén xem là tốt rồi, chị cần thân thiết hay ôm ấp gì đâu."

      Lục Phồn đỡ hai cái bao vai Ngụy Gia Ngữ xuống sau đó cùng Ngụy Gia Ngữ vào hậu trường.

      Vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Xuyên Xuyên trong lòng có chút ít kích động. ~\\ (≧▽≦ )/~

      ***

      Giản Ngộ Châu đứng trước bồn rửa mặt, tay chống eo khẽ uốn lên tay còn lại là che ở dạ dày, nhìn kỹ có thể thấy mu bàn tay mơ hồ có gân xanh nổi lên, tựa hồ là cố gắng nhẫn nại cơn đau.

      Chờ lúc cơn đau đớn do dạ dày co giật tạm dừng, dần dần thở ra, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt.

      Sắc mặt nhìn trong gương lên phản phất xanh trắng, ánh mắt chỉ là lãnh đạm liếc qua liền dời chỗ khác trút ít giấy lau sạch nước đọng tay và xoay người rời .

      hành lang tiểu Trương từ phía sau đuổi theo.

      " Giản, tìm được rồi" tiểu Trương thở phì phò tay dơ cao hộp giữ nhiệt phe phẩy trước mặt như tặng hoa : "Lục Phồn tự mình làm điểm tâm rồi đem đến đây”

      Giản Ngộ Châu nghe vậy, bước chân chậm lại chút, nghiêng đầu đưa mắt nhìn hộp giữ nhiệt sau đó " ấy tới?"

      "Đúng, đem hộp giữ nhiệt cho em xong bảo có việc phải ."

      Giản Ngộ Châu nhíu mày đưa tay tiếp nhận hộp giữ nhiệt sau đó căn dặn: "Lần sau nếu ấy đưa tới, bảo ấy đem trực tiếp đến phòng nghỉ ngơi của tôi, cậu nấu, biết nhận lấy làm cái gì?"

      Tiểu Trương: "..."

      Tiểu Trương cảm giác mình hơi chút mò nên muốn tìm hiểu tâm tư của Giản Ngộ Châu nên trần tình thêm câu "Lục Phồn đến rất lâu, đứng nhìn quay phim đó."

      Giản Ngộ Châu gì quay đầu qua hồi lâu sau đó mới mở miệng, "Hôm truoc71 tôi đưa cho cậu tấm thiệp gởi cho tôi, trong đó viết cái gì?"

      Tiểu Trương nhớ lại sau đó nghẹn cười nghiêm túc trả lời: "Người đàn ông rất nghiêm túc siêng năng trong công việc, Giản là soái ca, là diễn viên có thể làm mê muội số lượng fan nữ lớn nhất, đó cũng là thông tin của các fan hâm mộ mạng nhất trí tán thành quan điểm."

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng, khóe miệng cong lên như rất tự mãn với chính mình.


      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan19 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13

      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lục Phồn theo Ngụy Gia Ngữ vào sâu vào bên trong hành lang có kiến trúc cổ xưa, từ bên ngoài nhìn vào cũng phải năm sáu trăm tuổi nhưng vào bên trong lại là hình ảnh khác, được trùng tu rất đại.

      Hai người tới gian phòng hóa trang trước cửa phòng có bảng hiệu được in ba chữ Thẩm Uẩn Xuyên, Lục Phồn vừa nghĩ tới người trong lòng chỉ cách mỗi cánh cửa ở bên trong mà nhịn được kích động. Ngụy Gia Ngữ thấp giọng , "chị tiểu Phồn, nhìn xong vài lần rồi nha, người quản lý của Xuyên Xuyên rất dự tợn, có thái độ như thế đối với fan hâm mộ là rất sai lầm.”

      Lục Phồn gật đầu: "Chị biết mà."

      Ngụy Gia Ngữ đẩy cửa vào, Lục Phồn theo phía sau , liếc mắt liền thấy được Thẩm Uẩn Xuyên ngồi ở ghế nhắm mắt để cho thợ trang điểm làm mặt.

      Khuôn mặt thanh tuyển, ôn nhuận như ngọc.

      "Rùa , sao lâu dữ vậy, những đồ cần có đem đến hết chưa?" Thợ trang điểm đổi cọ quét mặt liếc nhìn Ngụy Gia Ngữ cũng nhìn thấy Lục Phồn nên hỏi: "Bạn của em hả?"

      "Nhận lấy nè chị." Ngụy Gia Ngữ đem bao lớn bao đặt lên ghế sofa: "Là người bên tổ đạo cụ, đường vấp ngã ấy ngang qua nên mang giúp em đến đây”

      Sau đó nhìn về phía Lục Phồn cười cười: "Cám ơn chị, ngại quá!"

      " sao." Lục Phồn liếc nhìn Thẩm Uẩn Xuyên lần nữa rồi "Khi nào rảnh gặp lại, tôi trước."

      "Oki, tạm biệt."

      Lục Phồn ra khỏi phòng hóa trang, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó thở phào hơi dài. Khoảng cách gần xem soái ca phát ra người bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, đúng là fan cuồng nhất thỏa mãn ~\ (≧▽≦ )/~

      ở trong lòng trộm vui mừng trong chốc lát, mới vừa quay người lại, liền đụng phải Giản Ngộ Châu cùng tiểu Trương ánh mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Tiểu Trương ngạc nhiên , "Ồ, Lục Phồn? phải về rồi sao?"

      Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển đến nhìn hành chữ in tấm biển treo cửa trong chốc lát, sau đó trở lại nhìn mặt , ánh mắt kia tựa hồ có chút ít bí nhìn ra trầm trầm, màu nâu đậm nháy mắt cái có vài phần tàn khốc nháy mắt cái nữa lại là hư . Bên trong đầu óc của Lục Phồn chợt lóe qua cái ý niệm mơ hồ, bộc lộ ra vẻ mặt mang tâm tình tốt nhìn chằm chằm làm cái gì? đâu có chọc tới ? Ý niệm trong đầu chẳng mấy chốc tức phản ứng, bật thốt ra: "Có người bạn ở chỗ này, tiện đường đến thăm ấy."

      "Ah..." Tiểu Trương liếc nhìn Giản Ngộ Châu nhìn lên gò má của có chút ít u, bầu khí trở nên nặng nề, tiểu Trương đành phải kiên trì , " Giản, về phòng trước ăn cháo nha?"

      Giản Ngộ Châu để ý , ngưng hai ba giây sau, kia hơi thấp mà hề phập phồng thanh vang lên: " phải là người trong đoàn làm phim, thể ở đây lung tung, tiểu Trương, cậu lái xe đưa ấy về nhà."

      xong mắt nhìn thẳng qua, Lục Phồn nghiêng đầu đưa mắt nhìn bóng lưng của , sau đó thấp giọng hỏi tiểu Trương, " tâm tình tốt?"

      Tiểu Trương bất đắc dĩ cười khổ tiếng, "Tôi biết lắm, mới lúc nãy rất vui vẻ mà. Để tôi đưa về nhà trước, ấy mắng tôi chết ."

      Lục Phồn gật đầu, hai người vừa vừa chuyện: " rất hay sáng nắng chiều mưa như thế sao?"

      Tiểu Trương lắc đầu: " hẳn như vậy đâu, tính tình của Giản tương đối hoà đồng, làm trợ lí cho ấy hơn hai năm, chưa bao giờ thấy ấy phát hoả, có thể là do thói quen nghiêm túc nên rất ít thấy ấy cười, nếu gần gũi lâu nhận thấy được ấy đôi lúc..." Tiểu Trương gãi đầu tóc, miễn cưỡng tìm cái hình dung từ: "Đáng ! đúng rất đáng ."

      Lục Phồn cảm thấy buồn cười khi tiểu Trương mô tả gói gọn trong hai chữ: đáng ? Hoàn toàn thể tưởng tượng nổi, nếu như cái này phải là từ tiểu Trương ra, chừng bị người khác xem như là chuyện đùa .

      Tiểu Trương cũng bị chính mình chọc cười mà tiếp "Là tôi nghiêm túc đó, đoán được đâu, nick name blog của Giản rất trẻ con, ấy còn có thể ngồi xem video trực tiếp rồi bình luận chuyện phiếm."

      Lục Phồn: "..."

      F*ck, hoàn toàn tưởng tượng được hình ảnh Giản Vũ Trực ôm di động chát blog nếu được trực tiếp nhìn thấy ra sao! !

      Lục Phồn nhịn được hiếu kỳ , " thích xem chương trình trực tiếp nào? Giải ESport? Hay là show thời trang bikini?"

      Não tưởng tượng ra hình ảnh Giản Ngộ Châu ngồi xem show thời trang bikini toàn những mỹ nữ qua lại hở da hở thịt mà trong lòng lậtp tức cảm thấy cả người được tốt.

      Bên ngoài tỏ ra đứng đắn, vậy khi lén lún lại rất hừng hực sao.

      "Chuyện này biết đâu, chỉ biết là chỉ cần đến thứ sáu, mỗi thức sáu thôi là anha61y kêu mệt mỏi chui vào phòng đóng cửa lại xem mình”

      Lục Phồn sững sờ rất nhanh liền đem những suy đoán thực tế lúc nãy bỏ hết. Thứ 6, là thứ 6 có ít chương trình trực tiếp phát vào thứ 6 nha, mặc dù ở LX có danh tiếng rất lớn, nhưng ở LX lưu lượng ở phần đông theo dõi video trang web nếu có thống kê cũng chỉ là thành phần trung lưu, thể nào Giản Ngộ Châu xem chương trình trực tiếp của . Nếu như có xem đúng như lời nhận ra , nhưng mà này vài ngàynay cũng có phát có dấu hiệu này.

      Nhớ tới Giản Ngộ Châu vừa mới mặt lạnh, Lục Phồn trong lòng nảy sinh ra cỗ cảm xúc bị đè nặng.

      Nghĩ cho kỹ bọn họ chỉ là người xa lạ gặp nhau hai ba lần, cũng chỉ là cầm tiền lương nấu cơm cho , dựa vào cầu gì mà chờ đợi Đại minh tinh như nở khuôn mặt tươi cười với mình.

      Lấy lí trí ra suy nghĩ thấy rất đúng nhưng là Lục Phồn ở trong lòng nhịn được vẫn lẩm bẩm, nhìn cũng rất ổn nha lo lắng làm chi vô ích...

      Tiểu Trương đưa Lục Phồn trở về nhà, rồi đến studio lúc là mười hai giờ, người của đoàn làm phim phân phát những hộp cơm, tiểu Trương lĩnh hai phần sau đó nghỉ ngơi.

      vừa mở cửa ra nhìn thấyGiản Ngộ Châu nắhm hai mắt ngồi sofa nghỉ ngơi. Rón rén đem hộp giữ nhiệt đến bàn trà, sau đó mở khoá nắp hộp ra đển kiểm tar xem Giản Ngộ Châu ăn được bao nhiêu.

      " Giản, chưa ăn sao? Lại để ở đây, nó sắp nguội rồi."

      Tiểu Trương cẩn thận đem cháo đổ ra, mùi hương ngọt ngào ấp áp bay ra thoang thoảng, tiểu Trương cũng nhịn được nên nghĩ phải nếm thử hương vị .

      nuốt nước miếng chuẩn bị nếm thử Giản Ngộ Châu đột nhiên mở miệng, thanh kia có vẻ như đè nén thấp giọng nhưng tiểu Trương vẫn là nghe ràng: "Lúc nãy tôi chuyện có phải quá dữ tợn ?”

      Tiểu Trương biết ý hỏi về câu với Lục Phồn nên trấn an "Đoàn làm phim có quy định như vậy, có sai."

      Giản Ngộ Châu dừng chút: " ấy tức giận chứ?"

      " đâu, yên tâm . Lục Phồn hiểu mà với lại đâu phải trẻ con nặng chút là rơi nước mắt, đường đưa ấy về còn vừa cười vừa , cò liên tục về đó.”

      Giản Ngộ Châu lúc này mới khẽ thở phào nhõm tò mò hỏi "Tán ngẫu chuyện gì?"

      "Kể chuyện hay xem video trực tiếp vào thứ 6, Lục Phồn rất kinh ngạc."

      Giản Ngộ Châu cứng đờ: "Cậu..."

      Tiểu Trương cười hắc hắc " yên tâm , miệng của em kín lắm, biết cái gì nên nên mà, em đâu có cho ấy biết xem chuyên mục trực tiếp của ấy đâu”

      Giản Ngộ Châu sắc mặt vẫn như cũ giọng trầm xuống như nước nỏ giọt mà : "Cậu còn biết mình có khả năng đặc biệt cảnh giác được ư?"

      "Sao chứ" tiểu Trương cợt nhả đẩy chén cháo đến trước mặt "Buổi chiều còn phải làm việc, nên ăn chút , dù gì cũng là do chính Lục Phồn đặc biệt tận tay mang đến."

      Giản Ngộ Châu cầm chén cháo lên, mùi thơm ấm bay thẳng mũi.

      Chợt trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ phải đặc biệt mà chỉ là thuận tiện đưa tới. Đến gặp Thẩm Uẩn Xuyên sẵn tiện mang theo điểm tâm cho .

      ...

      Giản Ngộ Châu để xuống chén, chân mày tuấn hơi nhíu lại tựa hồ vươn vấn tia phiền muộn quấn quanh dứt "Như lời vừa cậu uống , tôi ngủ trưa chút, đừng có mà réo gọi."

      Tiểu Trương vội hỏi, " ơi, từ sáng tinh mơ đến giờ chưa ăn chút gì, nếu như bị Trần Tiêu biết..."

      "Cậu ra ai biết."

      "..."

      "Khi nào bắt đầu quay tiếp gọi tôi." Sau khi xong, Giản Ngộ Châu liền lấy miếng che mắt bịt lại, nằm ghế sa lon ngủ trưa. Tiểu Trương nuối tiếc nhìn cháo bên trong hộp giữ nhiệt thầm nghĩ, nếu như mình mà ăn, Giản Ngộ Châu tỉnh dậy thay đổi thái độ có mà toi...đành thở dài đem chào cất lại trong hộp giữ nhiệt, lôi cơm hộp mà đoàn quay phim phát cho lúc nãy xử cho qua buổi trưa.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan21 others thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo59: đừng vì cj mà dỗi k ăn chứ!!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :