Chương 4: gặp lại Lần này đáng tiếc cho Thuý, người ta lại có lại nhưng tuyệt nhiên phải tới bắt chuyện, mà là tới lấy chai nước đặt ở phía sau hai đứa. Làm bả mừng hụt phen, khỏi nhìn cũng biết mặt bả bây giờ xuất bao nhiêu vạch đen rồi há. lần nữa bị làm lơ, đúng là bị sốc hề . Hoạ rất là bình thản, muốn chọc điên Thuý thêm nên chăm chú nâng tạ lên xuống tập luyện. - Hứ, đúng là đồ chảnh choẹ. - Thuý hừ tiếng, lảm nhảm cho cái miệng rồi cũng quên luôn. Hoạ lắc đầu, biết sau này mình tới tuổi bả, có trở nên thất thường như vậy nữa! Cho đến thứ hai, Hoạ thức rất sớm để chuẩn bị chỉn chu cho buổi phỏng vấn hôm nay. Ngắm nhìn mình trong gương lần cuối, mới hài lòng bước ra khỏi phòng. Vừa bước vào phòng bếp, mùi thứ ăn thơm nức mũi lan toả. - Mẹ nấu món gì mà thơm dữ vậy? - Bò kho. - Bà Tranh vừa loay hoay trong bếp, vừa xào nấu vừa : - Giấy tờ chuẩn bị đủ chưa? Hoạ lấy đĩa đựng bánh mì, sau đó bưng ly sữa được hâm nóng lên uống: - Chuẩn bị đủ hết rồi ạ! Bà Tranh đem đĩa bò kho đặt lên bàn, rồi đưa đến trước mặt Hoạ: - Ừa, vậy ăn nhanh rồi mẹ chở . - Mẹ đến công ty hả? - Hoạ xé miếng bánh mì chấm bò kho, mùi vị ngon chuẩn cần chỉnh. - chở con đến công ty trước, sau đó mẹ đến công ty mình sau. - Thấy con mình vui vẻ như vậy, trong lòng bà Tranh lại thêm do dự: - Lần này nếu ổn định công việc rồi, con có nên nghĩ đến chuyện tìm bạn trai ? Mẹ nè, cũng lớn rồi sợ thành già như con Thuý hay sao hả? Hoạ ăn bị nghẹn họng, tìm bạn trai có phải dễ như ra chợ mua trứng về chiên đâu chứ? Cái gì cũng phải từ từ, rồi lấy người nào đó, nhưng phải bây giờ thôi. Mị còn trẻ, Mị vẫn thích được tung tăng à! - Vụ đó để tính sau, còn chưa biết con có qua được vòng phỏng vấn mà! Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm, là y như rằng nó trốn tránh. Bà Tranh cũng thúc giục, chỉ là trong lòng cảm thấy lo lắng. Bởi người làm mẹ như bà, phải quá thất bại hay sao? Cũng vì chuyện tình cảm của mình, con bé dám thương ai, tất cả đều tại bà mà ra. Hoạ dậm chân tại chỗ đứng trước cửa công ty Nhật Hoàng. Tuy rằng tra thông tin trước khi đến, hình ảnh cũng xem qua vài tấm, nhưng cứ nghĩ rằng nó chỉ mang tính chất minh hoạ thôi. Đúng là hình ảnh mang tính chất minh hoạ, nhưng bên ngoài đẹp hơn gấp mấy lần trong ảnh. Toà nhà cao tầng được thiết kế đại bằng kính, ra vào còn có bảo vệ nghiêm ngặt, người người ăn mặc chỉn chu lịch . Cứ tưởng cảnh tượng này chỉ bắt gặp bên nước ngoài, ngờ trong nước mình cũng phát triển có thua kém ai đâu?! Khi bước vào bên trong, Hoạ mới choáng váng. Số lượng người đến phỏng vấn, so với nghĩ có nhiều hơn chứ ít. Tỉ lệ cạnh tranh cao thế này, có hay việc bị trượt? Chắc là có luôn! Mà thôi kệ, nếu trượt theo kế hoạch ban đầu nghỉ dưỡng thời gian thôi. Nghĩ vậy, mới thả lỏng hướng về phía tiếp tân mà đến. - Xin chào, tôi là Phạm Thanh Hoạ hôm nay đến phỏng vấn xin việc. biết phải lên tầng nào vậy? - Hoạ nở nụ cười nhã nhặn, hỏi tiếp tân. tiếp tân từ tốn bảo chờ kiểm tra tên, sau vài phút chuyện điện thoại hỏi thông tin gì đó, rồi hướng dẫn Hoạ đến thang máy phía bên trong lớp kính chống đạn dày. Trong lòng thầm khó hiểu, tại sao lại lối này mà sử dụng thang máy ở đại sảnh giống những người khác? Còn tiếp tân nữa, bấm số lầu cho xong ra theo cùng . Nhìn số điện tử trong thang máy tăng dần, căng thẳng trong lòng Hoạ cũng càng dâng cao. Thang máy dừng lại ở tầng mười, cửa vừa mở liền bắt gặp người đàn ông toe toét miệng cười với mình. - Xin chào, em là Thanh Hoạ đúng ? Hoạ đánh guốc bước ra khỏi buồng thang máy đáp: - Dạ. Hôm nay tôi đến phỏng vấn... - Càng về sau giọng càng , cảm giác bất an khi thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm. Người đàn ông trước mặt nhìn Hoạ đánh giá, xong biết nghiên cứu ra được gì rồi mới cười : - Để tôi giới thiệu trước, tôi là Trần Thế Nam, sau này làm việc chung cứ gọi là Nam là được. Sếp chờ em trong phòng, mời hướng này. Hoạ bắt đầu nghi hoặc, chưa phỏng vấn mà sao ta sau này cả hai làm việc chung? Chẳng lẽ cần phỏng vấn? Mà sếp là ai? lẽ là ông trùm của công ty? Tại sao phải gặp ổng? lẽ, ông Sato nhún tay vào giúp đường tắt? thể nào! Tuy vẫn còn nhiều khó hiểu, nhưng Hoạ vẫn gật đầu rồi theo hướng dẫn của Nam. Cả hai qua hành lang, Hoạ khăm phục khả năng nhiều của Nam. Dù thế nào nữa, việc chuyện thân thiết với người lạ vẫn quen được. Vì thế, chỉ cười cười rồi dạ dạ cho qua. Mặc kệ đối phương đánh giá mình thế nào, cho rằng giữ khoảng cách vẫn là tốt nhất. Nhìn nụ cười như nắng mai của trước mặt, trái tim bé của Nam cũng bắt đầu tăng nhịp. Ai da, cái này mà để ai đó biết được chắc cắt nó ra đem kho tiêu ăn quá. Nam thầm ớn lạnh, sau đó nhanh chóng dẫn Hoạ đến trước cửa phòng giám đốc. - Mời em vào! - Cảm ơn ! - Hoạ thấy sắc mặt của Nam thay đổi, hiểu gì nhưng vẫn cười lễ phép bước vào trong. Cảm giác giống như chui vào hang cọp, khiến bước chân của cũng mất tự nhiên. Hoạ nhìn xung quanh, thầm đánh giá phòng làm việc dành cho người lãnh đạo đúng là có khác. Sàn được lót đá cẩm thạch màu tím nhạt, bàn làm việc màu trắng được cách tân đại, đó còn đặt ba cái máy tính liên tiếp nhau, có vài văn kiện được xếp ngay ngắn bên, kế bên còn có tủ sách bằng gỗ, đối diện là ghế sô pha đặt trang trọng dành cho khách. Hình như phía bên trong còn có phòng khác nữa, nhưng Hoạ thể nhìn tới. Sau khi nhìn lượt, Hoạ muốn tìm bóng dáng của người mời mình lên đây. Theo cách trang trí của phòng, có thể thấy được đối phương là người rất biết hưởng thụ . mình tầng lầu, mình phòng, mình tự kỷ… Mà phải, phải gọi là quá đơn độc. Chặc, biết tại sao nhưng thích cái khí ảm đạm này. Đúng hơn là vắng vẻ, quá vắng vẻ, làm người ta hơi sợ… Nghe , mấy người bên công nghệ thông tin tính tình thất thường, trắng ra là có sở thích rất quái lạ. Bây giờ mà ra, có bị bắt lại nhỉ? Chắc là đâu, ban ngày ban mặt kia mà. Cơ mà ai mà biết được, lúc nãy để ý tầng lầu này chỉ có mấy người nam. Thư ký hay trợ lý đều là nam, cái này mới là vấn đề… - Thanh Hoạ? suy nghĩ miên man, Hoạ giật thót tim khi nghe tiếng người khác gọi tên mình. Chỉ trong khoảnh khắc, cả người như chao đảo. Người đàn ông bước ra từ phía cánh cửa khác trong phòng, đối phương chỉ mặc sét đồ tây đơn điệu, nhưng do dáng người rất hoàn hảo mà khiến cho sét đồ bình thường trở nên phong cách lạ thường. Cái này chắc do thần thái chăng? Còn gương mặt? Chặc, ta vô cùng điển trai cùng nam tính. À mà khoan, cái mặt này sao mà quen quá... Hoạ cố nhớ lại, xong mới há miệng như hà mã chờ phun nước. Ấy chẳng phải... chẳng phải cái người mới gặp hôm qua trong phòng tập gym? Quỷ thần ơi, sao mà trùng hợp quá vậy? Cơ mà, là ông chủ của Nhật Hoàng? Trẻ như vậy? Hèn chị Thuý cứ chảnh, đương nhiên rồi, nếu là chủ công ty này hoàn toàn có quyền chảnh à. Lại , lần này Hoạ cũng nhìn chằm chằm, nhưng phải thưởng thức mà là vẻ mặt bị sốc. Xong cũng rất nhanh, trở về trạng thái bình thường đáp. - Dạ, tôi là Thanh Hoạ. - Sáng giờ bị hỏi như vậy mấy lần rồi. Trực hướng phía ghế sô pha mà bước, rất phong độ giơ tay mời Hoạ. - Em ngồi . Giọng rất êm ái và có học, Hoạ thầm cảm thán. Ban đầu còn cho rằng, người làm chủ công ty chắc cũng tầm tuổi ông Sato hoặc là hơn thế. Nào ngờ, người trước mặt đoán chừng hơn bao nhiêu tuổi, lại còn bảnh bao đẹp trai hết sức. Đúng mẫu đàn ông thành đạt lý tưởng cho mấy bạn . Đây có được coi, là tuổi trẻ tài cao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ quá . Từ bên ngoài Nam đem nước vào trong, ánh mắt nhanh nhẩu liếc nhìn sếp của mình cái. Sau đó rất yên phận, tự động lui ra. Trực chỉnh lại tư thế ngồi, sau đó mới lên tiếng: - Tôi xem qua video hội thảo gần đây nhất của em, năng lực dịch chạy rất tốt. Hoạ đánh giá đối phương, là khen ? tại coi như là phỏng vấn? So với người như , giống như ếch ngồi đáy giếng vậy mà vẫn khen ? Hoặc giả, là muốn thử lòng? Mặc kệ là gì, cũng mỉm cười tự nhiên mà đáp trả. - Nếu dịch bên lĩnh vực mình chuyên, tôi còn có thể tự tin được chút. Nhưng so ra, cũng chỉ là làm lâu quen việc mà thôi. Trực dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người con trước mặt, biết suy nghĩ cái gì, lại tiếp tục : - lần dịch ba ngôn ngữ cùng lúc, dù người quen việc cũng khó mà xử lý tốt. Ba ngôn ngữ cùng lúc? Đó phải là lần cuối cùng dịch hội thảo bên Matsue? Còn nhớ lần đó người dịch tiếng Trung đến, vì quá gấp nên kéo ra dịch luôn. mình kham hết, lúc đó sợ muốn chết luôn chứ tưởng. Dịch được phần là do học qua, nhưng phần cũng là do may mắn. Nếu gặp phải trường hợp tương tự, chưa chắc là có thể làm được lần nữa. Nếu thẳng ra như vậy, liệu có cho rằng khiêm tốn đến mức tự ti? - ra phần nhờ may mắn, phần còn lại cũng là do cảm tính. Phiên dịch viên phải máy copy, thể diễn tả hết những lời đối phương , nhưng có thể diễn đạt theo phương hướng mình hiểu mà nội dung vẫn sai dịch quá nhiều. Tôi có kinh nghiệm làm việc trong công ty phần mềm mấy năm, nên dần già cũng coi như hiểu quá trình. Từ ngữ chỉ cần học thuộc, nhớ tới đâu là khả năng của mình. Cái này chắc người ta gọi là năng khiếu? Trực khẽ cười, lẩm bẩm hai chữ: - “Năng khiếu”? - Giải quyết tất cả bằng hai từ ngắn gọn. chứng minh rằng mình quá giỏi, cũng để cho người khác xem thường mình được. Bởi năng khiếu, đâu phải ai cũng có? này, ăn đúng là lanh lợi. Hoạ nhìn người cười, ra gương mặt lãnh đạm đó khi cười lại trở nên vô cùng gần gũi. Với người xa lạ, mà mày lại có cảm giác gần gũi? Còn phải là thấy sắc đuối lòng ? Hoạ tự khinh bỉ mình, trả lời thêm mấy câu hỏi của đối phương xong, lúc sau mới nghiêm túc hỏi: - ra tôi vẫn thắc mắc, khi nào mình mới có thể xuống dưới phỏng vấn? - Phỏng vấn? phải là tôi phỏng vấn em sao? Chẳng lẽ giống? - Trực làm ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hoạ. Đối với tư tưởng của Hoạ, phỏng vấn là phải ngồi trước đống người nghe họ hỏi phương châm này nọ, rồi còn thử năng lực của mình, đủ thứ đời. Bởi trước khi đến đây, chuẩn bị rất nhiều câu đối đáp cho những câu hỏi hốc búa. Ai ngờ, chỉ vài câu như chuyện thế này lại là phỏng vấn? - Cái này… Tôi nghĩ là… Trực chưa đợi Hoạ hết, chỉ tay về hướng bàn làm việc đặt bên góc phòng đối diện bàn làm việc của mình: - Đó là bàn làm việc của em, từ hôm nay em có thể bắt đầu làm việc. Thời gian thử việc là ba tháng, nếu có gì thay đổi ký hợp đồng chính thức năm. Hoạ nghe Trực mà sợ hết hồn. Tại sao phải làm việc ở này? À mà quên nữa, tại sao lại bắt đầu từ hôm nay? - Vì tính chất công việc, nhiều lúc tôi phải ra ngoài gặp khách hàng đột xuất. Nếu em làm việc bên dưới, khi điều rất mất thời gian. Bình thường sau khi phỏng vấn, phải đợi tuần mới chính thức làm việc. Nhưng do sắp tới công việc của em rất nặng, nếu đào tạo trước khó mà quen việc liền. Do thời gian đủ, nên mới quyết định bắt đầu luôn hôm nay. - Trực như diễn thuyết: - ra hôm nay cũng làm việc nhiều, chỉ muốn giới thiệu cho em biết thêm về cơ cấu tổ chức trong công ty. Hoạ còn biết gì nữa? Dù sao hôm nay về nhà cũng chẳng có việc gì, ở lại biết thêm cơ cấu hệ thống công ty cũng tốt. Cơ mà như vậy là qua? chính thức được nhận? thể tin được. có nên đồng ý hay ? Người ta chuẩn bị luôn cả bàn làm việc, ra sao nếu từ chối? Cơ mà cùng phòng thế này, dù bằng cách nào cũng thể nào tự nhiên được. Nếu có thể cho làm chung nhóm phiên dịch, như vậy có phải tốt hơn ? - Tôi có thể hỏi thêm câu ? - Hoạ chằng chừ lên tiếng. Thấy Trực gật đầu, mới hỏi: - Hôm nay có phải là ngày tổng tuyển nhân mới? - Đúng vậy? - Trực biết Hoạ suy nghĩ gì, chỉ gật đầu rồi đáp ngắn gọn. - Người khác có giống như tôi, được phỏng vấn như vầy? Trực ngớ người, lúc sau mới lắc đầu: - Chỉ mình em. - Đương nhiên , trước giờ chỉ có là trường hợp ngoại lệ. Hoạ vuốt vuốt cằm, sau đó mới khẳng định: - Có phải ông Sato lên tiếng nhờ nhận tôi? Trực đứng dậy tiến về phía bàn làm việc: - Em là chỉ hỏi câu thôi mà? Hoạ cứng miệng, tự giờ hỏi quá nhiều. Cũng đúng thôi, bởi ai trong trường hợp giống cũng cảm thấy khó hiểu. Ai đời nhận nhân viên chỉ bằng vài câu ? Cảm giác giống như, mình bị lừa đảo vậy! - Đây là hợp đồng ba tháng, em xem qua rồi ký tên vào. - Trực đặt hợp đồng làm việc xuống trước mặt Hoạ, nở ra nụ cười hoà nhã. Ai ngờ trước mắt Hoạ, nụ cười đó lại biến thành nụ cười dụ dỗ. Vì thế, sau khi nhận lấy hợp đồng liền đọc kỹ từng điều khoản . - Cái này, phải là...? - Em có thắc mắc về mức lương? - Trực nhìn chỗ tay Hoạ chỉ, thấy vẻ mặt hơn vặn vẹo nên trong lòng thầm lo lắng. Hoạ dè dặn gật đầu. Trực hơi nhíu mày, chẳng lẽ mức lương quá thấp? Ban đầu còn lo, nếu đưa ra mức lương cao qua làm nghi ngờ. Nhưng bây giờ hối hận vô cùng, nên liền giải thích. - Đây là chế độ lương bổng của công ty, sau khi ký hợp đồng chính thứ còn thay đổi. Hoạ lại tròn mắt hơn, ý của là mức lương thử việc trời này vẫn là còn thấp ? Nghĩ nghĩ vậy, nhưng sau khi đọc xong lượt Hoạ vẫn ký tên. Nhìn bàn làm việc của mình, so với bàn giám đốc hơn chút nhưng thiết bị giống nhau. chỉ là nhân viên phiên dịch, có phải giải quyết phần mềm hay lập trình gì đâu mà cấp những ba cái máy tính? Giờ mới để ý, cái nào cũng đều là nhãn hiệu Apple. Chặc, giờ trong lòng Hoạ chỉ có cảm giác: may mắn đến quá nhiều sinh ra nhiều bất an. Đợi Hoạ ký xong, Trực cất hợp đồng làm việc vào học bàn của mình. - bàn có số tài liệu liên quan đến công ty, em xem qua trước . - Sếp, đây là số hồ sơ được tuyển đợt buổi sáng. - Nam ôm núi hồ sơ xin việc đến trước mặt Trực. - Cậu đưa qua bên phòng quản lý nhân , bảo họ chọn ra mười người trước, sau đó phỏng vấn trực tiếp thêm lần nữa. - xong, Trực ngồi xuống bàn làm việc của mình: - Nếu có việc gì, khách hàng sáng nay cậu cứ dời lịch sang buổi chiều. Hoạ nhìn đống hồ sơ mà nuốt nước miếng, nhiều vậy mà chỉ chọn ra mười người? Còn chưa kể đến phải phỏng vấn thêm lần nữa chứ? Chặc, coi bộ muốn vào làm việc cho Nhật Hoàng cũng đâu có dễ gì?! Nhưng mà dù cho tỉ lệ cạnh tranh có cao, số người muốn vào đây làm việc cũng hề ít à nha. Cũng đúng thôi, so với mức lương của công ty khác trong nước, Nhật Hoàng là lựa chọn số rồi còn gì? Nam trợn mắt nhìn sếp đẹp trai lồng lộng của mình, những việc này trước kia phải đều do ta làm hết sao? Chẳng lẽ bây giờ muốn đình công? Nghĩ là chuyện, còn ra lại là chuyện. Nam vẫn nở nụ cười nịnh bợ mà dạ vâng. - Nhưng mà sếp, bác Tiến bên phía bệnh viện cũng đến chờ hơn ba mươi phút rồi. Theo lịch hẹn lúc mười giờ, nhưng bên phía ổ cứng bệnh viện hình như có vấn đề, nên ông ấy đến sớm hơn dự định. Trực ngẩng đầu lên nhìn Nam, lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ nghiêm nghị: - Điều Nhân bên bộ phận kỹ thuật xuống đó coi thử. Chờ năm phút nữa , tôi qua bác Tiến chuyện. Nam gật đầu hiểu ý rồi lui ra, tiện thể vuốt mồ hôi trán. Nhìn cái mặt của sếp nhà mình, ban đêm nằm mơ còn ám ảnh. Con người gì đâu, suốt ngày nghiêm túc hoá. Sau khi Trực , Nam mới từ bên ngoài mang thêm ly nước ép cam vào trong cho Hoạ. Sáng sớm nhận được bình nước ép, trong lòng còn cảm động suýt khóc tưởng sếp quan tâm mình. Ai ngờ sau đó mới biết, thứ nước đẳng cấp do sếp tự tay làm có mơ cũng đừng hòng uống được. Hoạ nghi hoặc nhìn Nam, cái người này sao cứ nhìn bằng ánh mắt ai oán thế kia? đâu có nhờ ta bưng nước cho mình? Dù nghĩ thế nào, hoạ cũng cảm thấy công ty này có cái gì đó rất lạ. Bản thân tự nhiên ngồi đây làm việc, càng là chuyện lạ đời hơn. Thôi suy nghĩ linh tinh nữa, cố gắng đọc cho xong lịch sử công ty, phát triển mới bảy năm mà qui mô thế này rồi? Quả , thể xem thường cân nặng của chất xám trong bộ não. Hoạ vừa lảm nhảm đọc vừa khăm phục, bưng ly nước cam lên uống miếng. Ấy chà, là cam ép nguyên chất đó à nha. Vừa mát vừa ngọt, là ngon miệng. Chế độ ưu đãi của công ty là số rồi! - Tôi lát rồi về. Nhớ lại câu trước khi của Trực, Hoạ lại thấy có cái gì đó đúng. ta là sếp, đâu cần phải báo cáo làm gì?
Chương 5: Mượn việc công giải quyết việc riêng Đúng như Trực , chỉ gặp khách hàng khoảng ba mươi phút liền quay về phòng làm việc. Sau đó còn cấp cho Hoạ phần tài liệu, là cần dịch gấp trong ngày hôm nay. Vốn đọc xong lịch sử công ty kỹ rồi, nên ban đầu còn cho rằng hôm nay rất nhàm chán trôi qua. Nhưng ngờ, chưa gì công việc giao đến tận cửa. Chẳng phải vừa nãy mới , hôm nay làm việc nhiều mà chỉ giới thiệu sơ lượt công ty cho biết? Ai da, đúng là dân làm ăn có khác, đời nào để nhân viên mình hương lương trong sung sướng được? Nhưng ít ra Hoạ thấy vậy cũng tốt, tốt hơn nhiều so với việc rảnh rỗi ngồi đối mặt với người đàn ông lan toả đầy hoc môn quyến rũ trước mặt này. gian yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng đánh máy đều đều vang trong trung. Tài liệu mà Hoạ dịch, là phần tài liệu chuyên ngành tin học tiếng Nhật. Vì lúc trước làm qua khá nhiều, nên lần dịch này tương đối dễ dàng. Đánh xong văn bản, chỉnh lại phong chữ cùng hình thức. Sau đó, tra lại chính tả thêm lần nữa, rồi mới lưu vào trong thư mục mà Trực vừa tạo cho . Phải rất khăm phục công nghệ thông tin tiên tiến, càng khăm phục đầu óc cao siêu khi phát minh ra nhiều máy móc đại thế này. Điển hình là máy tính sử dụng, có thể kết nối với máy tính của Trực bên kia. Chỉ cần lướt tay cái, những tài liệu trong máy đều bay thẳng qua bên máy đối phương. Ô yeah, là tiện lợi, đỡ phải chuyện với nhau. phải bày xích , mà là cứ cảm thấy áp lực khi ngồi làm việc chung với “đầu xỏ” của công ty. dám sử dụng điện thoại, dám cử động mạnh, ngay đến đánh máy tính cũng phải là nhàng sợ làm phiền người ta. Cảm giác này, đúng có thoải mái chút nào. Trực nhận được tập tin của Hoạ gửi qua, liền cong môi cười. Tài liệu chuyên về chuyên ngành phải dễ, vậy mà mới vài tiếng đồng hồ giải quyết xong? Năng lực đúng là tệ. Nhìn lại cũng hơn mười hai giờ, liền tắt máy tính đứng dậy nhìn Hoạ: - Trưa nay tôi ăn với khách hàng... Hoạ vừa mới nghe nửa, mừng suýt hoan hô. định buổi trưa tham quan công ty chuyến, thoát khỏi cái khí thiếu tự nhiên gò bó này. - Em cùng với tôi. Nụ cười môi Hoạ tắt ngủm, cảm giác hàm răng nặng chịt thể di chuyển. Tại sao phải theo chứ? đâu phải thư ký của đâu? Nhưng thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoạ, Trực liền cười giải thích: - Đối phương là người Nhật, em là phiên dịch viên riêng của tôi đương nhiên là phải theo. Giờ Hoạ bừng tỉnh, quên mất là giờ mình là phiên dịch viên riêng của người khác. nhận lương người ta rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì nữa. - Dạ, tôi chuẩn bị liền. Ngồi trong nhà hàng khá nổi tiếng Song Ngư, phong cách trang trí tối giản hoá nhưng rất tinh tế, gian đèn vàng sang trọng, nhưng vẫn đậm chất thuần Việt xưa. Chưa kể đến nhạc nền lại chọn ca trù Huế, là tra tấn con người ta. Hoạ thấy thức ăn ở đây cũng ngon, như so với giá trời là đáng. Được cái cách phục vụ chuyên nghiệp, nhìn mấy nhân nữ xinh đẹp tới lui cũng coi như con mắt. Bình thường nếu muốn ăn, chẳng ai dại mà chui vào đây đốt tiền. Nhưng nếu gặp khách hàng này nọ, đây đúng là địa điểm lý tưởng. - Trực, cậu đúng là số rồi. Mạng lướt kết nối bệnh viện ở Nghệ An, tại tiến triển vô cùng thuận lợi… Hoạ nhìn người chuyện, là khách hàng, đúng hơn là đối tác của Nhật Hoàng - ông Okada. Tuổi tác tầm bốn mươi, nhưng trông vẫn rất phong độ, gương mặt hiền hoà, và cách cư xử rất lịch thiệp. Nghe hai người chuyện, hình như bàn về kế hoạch phát triển phần mềm kết nối các bệnh viện ngoài Bắc. Theo những gì nghe được, tình hình rất là thuận lợi. Đúng, rất là thuận lợi. Chỉ có nè, vô cùng thuận lợi… - Em ăn thêm món này . - Trực gắp thức ăn vào chén cho Hoạ, mắt vẫn nhìn ông Okada chuyện. Đây là thối quen của ư? - Cảm ơn… - Hoạ lí nhí trong miệng, hiểu sếp mới dẫn theo để làm gì. Làm tượng chẳng? Hay là đến để ăn cho có khí? Công việc theo là dịch thuật, xong đến đây mới biết tiếng Nhật của có hơn kém là sao? Vậy dẫn theo làm gì? Bụng căng đến mức sắp nổ, là hết ăn nổi rồi! Hoạ nhìn đèn chùm treo cao, lẳng lặng nuốt nước mắt. Đây là chế độ ưu đãi, hay là tra tấn? Nếu là heo, chắc chắn là ưu đãi rồi. Nhưng đáng tiếc, phải heo, nên chắc chắn là vế sau ! Vậy mà bà Thuý dám rất lãnh đạm với người khác, bây giờ chỉ ước như vậy mà á. Trực vừa cười vừa chuyện với , cảm giác giống như quen thân với lâu lắm rồi ấy. Những gì mà Thuý , ngược lại hoàn toàn so với những gì làm. Hay do, là nhân viên nên mới cư xử khác với người ngoài? - Em sao vậy? Trông sắc mặt được tốt? - Ra khỏi nhà hàng, Trực nhìn Hoạ xám xịt mặt liền hỏi. Hoạ hít hơi hít hà, sau đó ngước nhìn sếp có gương mặt đẹp trai muốn nghẹt thở trước mặt. Sống mũi dọc dừa, chân mày đen rậm, con ngươi đen sâu hun hút phản chiếu hình bóng trong đấy. Nhìn kỹ, sau đó nghiêm túc ra nghi vấn của mình: - Trực, tôi có thể gọi là sếp giống Nam được ? Trực suy nghĩ lúc, xong mới đáp: - Cái này, tuỳ em! Hoạ liền cười sảng khoái: - Vậy sếp, tôi việc này đừng có giận hay hiểu lầm nha. - Em . - Trực tò mò nhìn Hoạ. này, sao lại ấm úng thế kia? Hoạ ôm bụng của mình, liền than thở: - ra, tôi ăn cũng được lắm đó. Nhưng mà, số lượng ngày hôm nay qua quá sức . Mặc dù biết rằng, gặp đối tác mà mọn gọi ít rất thiếu lịch . Nhưng mà nếu có gọi nhiều, có thể để tôi tự gắp được ? Dẫu sao, mục đích của dẫn tôi đến cũng là học việc, bận bịu ăn uống tập trung được. - Hoạ tin chắc, việc này về sau lặp lại thường xuyên, nếu như chỉ sau vài tháng lăn chứ nổi nữa. Trực nhìn Hoạ chăm chăm, ánh mắt trở nên dịu dàng từ lúc nào mà ngay cả cũng nhận ra. Hoạ thấy Trực cứ nhìn mình chằm chằm, tưởng bất mãn bởi mình nhiều nên mới hỏi: - Có phải là tôi quá phận rồi ? Trực lắc đầu, mang theo nụ cười đáp: - Sau này tôi chú ý. Mà sao em biết, tôi mang em theo để học việc? Hoạ nhìn hàng cây xanh rợp bóng, thản nhiên đáp: - Tôi mới vào công ty hôm nay, chưa hiểu được bao nhiêu về tình hình công ty. Chưa kể đến mấy cái hệ thống triển khai kia. Dù cho là có giỏi tiếng Nhật bao nhiêu, nhưng nếu đúng chuyên ngành cũng như mù đêm. Vậy mà lại dẫn theo tôi, trong khi tiếng Nhật của … Nên tôi nghĩ là muốn đem tôi theo để học việc. Dù sao, nghe trực tiếp cũng dễ tiếp thu hơn đọc tài liệu. Nụ cười của Trực càng lúc càng tươi rói. - Đúng vậy, tại dự án ở ngoài Bắc triển khai rất tốt. Nhưng bây giờ, cũng là lúc căng thẳng nhất. Sắp tới bên phía đối tác qua kiểm tra máy chủ, có khả năng chúng ta ra đó thương xuyên. Nếu em nắm công việc nhanh, có thể giúp được tôi rất nhiều. Hoạ gật đầu hiểu ý: - Tôi cố gắng hết sức. Cả hai leo lên xe riêng của Trực trở về, Hoạ rất ý tứ ngồi kế tài xế để Trực mình ở phía sau. Dù sao, cũng có kinh nghiệm làm việc mấy năm, phép tắc cơ bản này đương nhiên là phải biết. Lại khi trở về công ty, cả hai thang máy riêng từ hầm giữ xe lên thẳng văn phòng giám đốc. Nghĩ cũng lạ, người ta là ông chủ thường thích cửa chính, vậy mà lại có sở thích đặc biệt chuyên cửa . Sợ người ta để ý? Hay muốn người khác biết mình là sếp, lâu lâu cải trang xuống xem xét nhân viên, coi có đứa nào dám xấu mình ? Càng nghĩ càng thấy mù mịt, ai có thể hiểu thấu người như chứ? Thời gian làm việc buổi chiều tương đối nhàn rỗi, Hoạ mình trong văn phòng tập trung xem những tài liệu liên quan đến dự án của công ty tại. Còn Trực, từ lúc ăn trưa về liền bận rộn đón tiếp khách hàng và đối tác. Cảm thấy hơi mỏi mắt, Hoạ dời mắt nhìn đồng hồ, làm việc suốt hai tiếng hơn, hèn chi hai mắt cứ căng ra biểu tình ngừng hoạt động. Hoạ đứng dậy rời khỏi phòng, phải rửa mặt cho tỉnh táo lại mới được. Vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Nam đứng chuyện với người đàn ông trung niên. biết có chuyện gì, nhưng trông vẻ mặt của Nam rất khó xử. - Hoạ, em tìm sếp hả? - Vừa thấy Hoạ, Nam liền để ý đến người đàn ông trung niên kia nữa, trực tiếp hỏi . Hoạ vội lắc đầu: - Tôi chỉ tìm nhà vệ sinh. - đâu có rỗi hơi, mà tìm ông trùm khi có việc gì chứ? Nam chỉ tay về phía cuối hành lang, rất thân thiện đáp: - Nhà vệ sinh ở bên kia đấy. Người đàn ông trung niên từ khi thấy Hoạ, hai mắt cứ nhìn rời. Đây là lần đầu tiên, ông thấy người con xuất ở này, còn bước ra từ phòng giám đốc? Phải biết là, tầng mười là nơi bảo mật thông tin, đừng là người ngoài, ngay cả nhân viên công ty nếu được phép được lên đây. lẽ này là nhân viên mới? Nhưng mà đúng, ông là giám đốc bộ phận nhân còn chưa thấy qua hồ sơ của ta mà. Vậy có nghĩa là… người tình bí mật? Nam thấy ông Dũng cứ nhìn Hoạ, biết ông ta thắc mắc điều gì nên mới lên tiếng giải thích: - Đó là phiên dịch viên riêng của sếp, mới vào làm ngày hôm nay. Nghe là du học nước ngoài về, năng lực làm việc rất tốt. Tí nữa, cháu dẫn xuống dưới giới thiệu mọi người. Ông Dũng liền hiểu, hoá ra là nhân viên mới, làm ông còn tưởng sếp giấu giếm người tình chứ. - Vậy tôi xuống dưới trước, phần hồ sơ này cũng cần phải duyệt để báo cáo sếp nữa. - Vâng, có gì cứ liên lạc cho cháu. - xong Nam bấm nút thang máy, tiễn ông Dũng rời . Sau khi Hoạ rửa mặt ra, thấy người đàn ông trung niên nữa. Vừa rồi ông ta nhìn chằm chằm, biết nghiên cứu ra gì chưa? là hiểu, tại sao đâu người ta cũng nhìn như sinh vật rơi từ hành tinh xa xôi nào xuống bằng. Lầu mười quá nhiều nhân viên, chủ yếu là đàn ông, mải mai thấy bóng nữ. Có phải vì thế, nên họ mới thấy lạ ? - Hoạ, công việc sếp giao cho em có cần làm gấp ? - Thấy Hoạ trở ra, Nam liền lên tiếng hỏi. Trước khi gặp khách hàng, Trực có giao cho mấy phần tài liệu để đọc, nhưng có định thời hạn. Như thế chắc gấp đâu nhỉ? - Cũng gấp lắm, có chuyện gì Nam? Nam thở phào, kéo Hoạ về hướng thang máy: - Vậy để dẫn em tham quan công ty nhé. Đó là điều Hoạ trông chờ, chỉ là hồi trưa Trực có dẫn . tại bận như vậy, nên Nam mới thay à? Nghĩ vậy Hoạ liền vui vẻ đánh guốc vào thang máy, ngồi trong phòng mình sắp tự kỷ tới nơi rồi. Cơ mà cửa thang máy chưa kịp đóng, điện thoại Nam chợt rung lên. Thấy vẻ mặt ta thay đổi, hắng giọng tiếng rồi mới bắt máy liền biết đối phương là ai. - Dạ, em biết rồi, sếp đừng lo. Giờ em đem nước vào trong liền. Dạ, làm gì có chuyện đó, em vẫn còn ngồi bàn làm việc mà… Hoạ đứng kế bên chề môi khinh bỉ, ta hở cái là dạ thôi , lại còn xạo trắng trợn như vậy. ràng là trong thang máy. À mà khoan, tại sao ta phải xạo? phải Trực bảo ta dẫn tham quan công ty? Là ta tự ý? Nghĩ đến đây, Hoạ liền xụ mặt nhìn người nghe điện thoại. ta dẫn trong giờ làm việc, có xảy ra việc gì đừng có mà đổ thừa à. Cửa thang máy đến lầu sáu mở ra, Nam tái mặt khi thấy Trực đứng cùng mấy vị khách bên ngoài. Lần họp này, phải mất tiếng mới xong? Sao sếp lại xuất ở đây thế này? Chết chắc, lần này bị thẻo thịt cũng bị tróc xương… Hoạ tỉnh bơ đem mình thành người ngoài, càng để ý sắc mặt của Nam tại xanh đến mức nào. Cái này là tự làm tự chịu, có liên quan à nha. Sau khi tiễn khách xong, Trực trở về văn phòng của mình. Hoạ để ý thấy mặt vẫn vậy, có vẻ gì là tức giận khi mình bị nhân viên xạo, vị sếp ôn hoà như vậy còn gì hơn chứ? Cái Nam ấy, cứ là lo xa quá . Nam ở bên ngoài than thầm, đôi khi mắng chửi mới là cách tra tấn đáng sợ nhất đó. Nam vừa bước vào, muốn lạnh sống lưng khi thấy Trực ngước mắt lên nhìn mình. Lần này là vào tự thú, đánh người chạy ai nỡ ra tay với kẻ chạy lại? Có Hoạ ở đây, chắc sếp cũng đến mức quá lạnh lùng xử tử ? - Dạo này có vẻ cậu khá rảnh rỗi? vậy, cuối tuần xuống bệnh viện số 5 bảo trì máy chủ . Nghe ở đó có hoạt động từ thiện, cậu mua trăm phần cháo rồi đem phát trước bệnh viện luôn . Sặc, cái này có phải là quá ác rồi sếp? Chỉ là dẫn vợ sếp tham quan công ty thôi mà?! Nếu biết sếp có ý định đó, có cho tiền cũng dám nhiều chuyện như vậy đâu. Cũng may là chiếc khấu tiền lương, nếu đến máu cũng còn rồi. - Dạ, có lần sau. - xong đặt cốc nước trà xuống cho Trực và Hoạ, sau đó lui ra. Trong lòng quên mắng thầm mấy câu: Đồ có quên em! Hoạ thấy loạt hành động của Nam, hiểu tại sao lúc này rồi mà ta còn tâm trạng đem nước cho uống. cũng là nhân viên mà, đâu cần ta phục vụ. Liếc mắt sang nhìn Trực, nghĩ cũng đến lúc mình đến nhận tội rồi. Nếu gật đầu, làm sao Nam có thể kéo được. Lỗi chỉ riêng người! - Sếp, cái này… - Hôm nay tôi bận nên đưa em tham quan công ty được, để mai được ? - Dạ, việc đó lúc nào cũng được mà! - Hoạ chớp chớp mắt, tâm tình của thay đổi cũng qua nhanh . Lúc nãy còn mặt lạnh với Nam, sao giờ có thể nở nụ cười như gió như mây thế này?
Chương 6: Chuyển từ đơn phương sang theo đuổi - Mày cái gì? Sếp mới của mày là Trần Văn Trực, ông chủ của Nhật Hoàng hả? - Thuý thái rau, nghe Hoạ kể kiện hôm nay liền giật mình hét lớn. Xong rồi, con bé này mà làm với cái tên cà chớn đó thể nào chó gà cũng yên. Tại sao lại vậy? Bởi biết, tính của con Hoạ nó rất thẳng, nhỡ nó gì đó đụng chạm tự ái của Trực coi như xong. Hoạ nghe Thuý hét to như gà đẻ trứng liền giật mình. Bà này thiệt là, có cần phản ứng dữ vậy ? - Ừa, lúc đầu em cũng hết hồn. Ai đời, lại có chuyện trùng hợp dữ vậy? Mà ta giỏi thiệt, mới có tý tuổi mà làm ông chủ cả công ty. Nghe , ta cũng tốt nghiệp cùng trường cấp ba của em. Đúng là mỗi người số, chất xám của ai người nấy xài. Thuý cho rau thái vào rổ, ngâm nước muối rồi quay sang rửa thịt: - Đúng là cậu ta giỏi thiệt, nhưng tính tình quá tệ. Mày á, cẩn thận cái miệng đó. Nếu làm trong đó mà bị ức hiếp cứ nghỉ, công ty của tao luôn chào đón mày. Hoạ vui vẻ mỉm cười, tuy hai đứa chỉ là chị em họ nhưng Thuý luôn đối xử với rất tốt. Lúc mẹ rất bận, nên gửi cho bà ngoại nuôi, mà nhà ngoại rất gần nhà của Thuý nên bả hay qua chơi. Có quà vặt gì liền chia cho , ai ức hiếp bả liền đập người đó trận. Bả là người rất tốt bụng, nhưng tính tình có hơi cổ lỗ sĩ, ghét ai rồi liền coi người đó cái gì cũng xấu. - Em thấy ta đâu tệ như chị , ngoài việc làm mấy chuyện vô cùng khó hiểu ra tính ta như vậy là rất tốt rồi. ta giỏi, ta có quyền chảnh, mình đâu thể trách được. Cơ mà khi tiếp xúc, em thấy ta cũng đâu có chảnh lắm đâu, rất là thân thiện. - Sao mày cứ tốt cho cậu ta hoài vậy? Bộ cảm nắng người ta rồi hả? - Lần đầu tiên, Thuý thấy Hoạ khen người nhiều như vậy, đúng là chuyện lạ hiếm thấy à. Hoạ lấy đập trứng cho vào tô, sau đó bỏ mắm và đường vào rồi mới đáp: - Em chỉ những gì em thấy thôi. Nếu em mà cảm nắng người, đảm bảo giấu khen cho người khác thèm thuồng đâu. Thuý vẫn bận rộn tay chân ướp thịt, thầm nghĩ hồi rồi mới thở dài: - biết người như cậu ta, thích loại con nào hé? Tuy tao mới tập tành kinh doanh, nhưng nghe rất nhiều danh tiếng cậu ta. Nào là tuổi trẻ tài cao, nào là chính trực này nọ. Đặc biệt mày biết là gì ? Cậu ta đến tuổi này chưa từng có bạn . Nhiều người còn ghen ghét, cậu ta bị gay nữa đấy. Nghe vậy Hoạ có chút sửng sờ, nhớ đến địa bàn làm việc của Trực chỉ có bóng dáng đàn ông. Có khi nào lời đồn là thiệt, bị gay? Nếu vậy càng tốt, thấy quá khó khăn khi ở cùng phòng với nữa. Mà cái vụ làm việc chung với Trực, dám cho Thuý nghe. Sợ bả nghe xong, lại nhảy dựng lên la làng nữa khổ. - Mày làm gì vậy? - Thuý thấy Hoạ đánh cái tô đen đen, biết là gì liền hỏi. Hoạ chớp chớp mắt, thơ ngây nhìn Thuý đáp: - đánh trứng chứ làm gì? Nhìn chai nước tương kế bên Hoạ, Thuý muốn lấy chà đâm tiêu đập đầu con cái. Đời nào trứng chiên mà lại bỏ nước tương vào? chợt nhớ đến năm nó học lớp bảy, biết hứng làm sao mà vào bếp nấu cơm tối cho bà ngoại. Kết cục sao? Nồi khét đen, suýt chút nữa là gây vụ cháy liên hoàng. Lại lúc sinh nhật , nó tự hào chống tay làm bánh kem tặng . Lần đầu tiên trong đời mới biết, bánh kem có mùi hôi kinh khủng khiếp là như thế nào. chung, là mỗi lần nó vào bếp gây hoạ này cũng gây hoạ khác. - Nè Hoạ, muốn ăn cơm nhanh nhanh ra ngoài. Ai đời trứng chiên mà để nước tưởng vào hả? Hoạ nhìn lại chai nước tương, mới giật mình nhận ra: - Chết, em tưởng đây là nước mắm. Mà chị yên tâm, lúc nãy em có bỏ đường vào nên mặn đâu. Chỉ là màu được đẹp thôi. Thuý cảm thấy như mây đen bay đầy đầu, cầm hủ muối mà Hoạ là đường lên hét lớn: - Mày còn biết phân loại muối với đường? , ra nhanh. - Vừa Thuý vừa cằm đũa xua đuổi. Hoạ chớp mắt vô tội: - Cái này, là tại đèn vàng nên thấy . Hay để em làm lại? - Lâu lâu mới vào bếp, có cần phải xua đuổi vậy ? Thuý thấy mặt Hoạ như vậy, liền giọng : - Ra ngoài bé ngoan, mày ở đây hồi đến cơm tối cũng có ăn. Hoạ ấm ức liếc Thuý trước khi ra, làm người chớ nên khinh thường người khác. vậy, chớ bản thân cũng tự khinh thường chính mình. Nhớ lúc còn , ước mơ lớn lên trở thành đầu bếp giỏi. Kết quả cho thấy, bản thân lần nào vào bếp cũng gây hoạ, vướng tay vướng chân người ta. Đến mức, ông trưởng bếp trong quán làm thêm lúc ở Nhật còn sợ. Ổng sợ tổn thương, nên rất chân thành an ủi: Hoạ nè, sau này mình cháu đừng có xuống bếp, rất là nguy hiểm. Thế đấy, nghĩ kỹ cũng chẳng làm gì, chỉ kho kho thịt bị cháy thôi kia mà?! Càng nghĩ càng thấy ức thế, Hoạ hạ quyết tâm sau này rảnh rỗi học nấu ăn. Cơ mà vấn đề là, biết có ai dám nhận nhỉ? Haiz, Hoạ tự cảm thấy tương lai mù mịt, tìm người chồng biết nấu ăn cũng đâu có dễ… thôi cứ ăn bám mẹ mình cho khoẻ. Sau khi Thuý nấu cơm tối xong, cũng đúng lúc bà Tranh vừa về nhà. Nghe tích nước tương bỏ trứng của Hoạ, bà Tranh biết nên cười hay nên khóc. Chỉ an ủi vài câu, thuận tiện sau này chiếu cố Hoạ thêm nữa. Hoạ rất tỉnh bơ, giống như bị riết rồi quen biện luận gì. Ngày thứ hai đến công ty, Hoạ được cấp thẻ vào lối thang máy riêng của Trực. Cảm nhận được biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, mới thấm thía lời của Thuý từng . Mới là phiên dịch viên riêng mà còn như vậy, tưởng tượng đến cảnh bạn tương lai của Trực mà đồng cảm thay. Tính bị ảnh hưởng bởi người khác, nên rất nhanh quen với mấy cặp mắt ấy, coi như đèn pha chiếu vào mình vậy là xong. Thẳng lưng, ưỡn ngực, đánh guốc vào trong. Vừa lên đến nơi thấy Trực ngồi trong văn phòng, hôm nay mặt áo sơ mi xanh kết hợp với quần tây màu be, tay áo xắn đến khuỷ tay, tóc tai gọn gàng, gương mặt toả sáng. Woa, đúng là làm người khác chói mắt. Đứa nào dám là gay? Có cận cũng thấy là đàn ông thành đạt, mẫu người dành cho con ngắm nên va vào! Vừa thấy Hoạ bước vào, Trực liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ cảm thấy lạ, bởi mỗi lần Hoạ nhìn điều mang cảm giác khác nhau. Ví như lần gặp trong phòng tậm gym, là ánh mắt đánh giá, đề phòng. Lần gặp hôm qua, là ánh mắt sửng sốt kèm khẳng định trong lòng điều gì đó. Còn hôm nay, là ánh mắt nhận định khẳng định hôm qua là đúng. Đương nhiên là biết, khẳng định của có gì tốt đẹp. - Chào sếp! - Hoạ nở nụ cười tươi rói, có thói quen buổi sáng phải tươi làm việc mới có tinh thần. Nhất là khi làm việc với ông Sato, buồn vui gì cũng đều cười, bởi người lớn tuổi rất ghét bọn trẻ suốt ngày nhăng nhó. Riết rồi cũng quen. Tay Trực vẫn đánh máy, thấy nụ cười của Hoạ trong lòng cũng vui vẻ. - Trông em hôm nay có vẻ rất vui? Hoạ cười cười, ngồi vào chỗ rồi mới đáp: - Vừa vào cửa bị soi từ xuống dưới, tôi tận hưởng cảm giác trở thành người nổi tiếng chút. Trực bật cười, biến chuyện bực bội thành chuyện vui vẻ? Đúng là, chỉ có mới nghĩ được điều này. - Nếu em thấy áp lực, tôi đuổi hết người cũ tuyển người mới. Nhưng vậy, có ai dám soi em nữa. Hoạ nhìn Trực giống như khủng long triệu năm vượt thời gian đến, người như mà cũng biết đùa? Thấy vậy, nên Hoạ cũng buôn thêm vài câu cho có khí: - Sếp đuổi bọn họ rồi, chẳng phải chút danh tiếng của tôi cũng mất? Sống gần hai mươi ba năm, giờ tôi mới cảm nhận được chút ánh hào quang ké. Sếp đừng bốp nát nó nhanh như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Trực biết được, trò chuyện linh tinh với người lại thú vị như vậy. Đương nhiên, là phải tuỳ người. Có số người, cho dù có muốn cũng tài nào để tâm được. Nhưng lại có người, chỉ cần lên tiếng dù mớ ngủ cũng có thể nghe và thấu hiểu. - Nếu em thế, đành vậy. Nhưng nếu em cảm thấy phiền, có thể trực tiếp đến gặp tôi . Cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của Trực, Hoạ chớp chớp mắt rồi bật máy tính của mình lên: - Thôi, tôi dám đùa nữa. - Trông tôi giống đùa lắm hả? - Trực nhìn Hoạ, ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc. khí trở nên nặng chịt, đối diện với ánh mắt nóng hừng hực của Trực làm Hoạ chảy mồ hôi lạnh. - Cái này,… - Thôi thôi đùa nữa, em chuẩn bị xong tôi dẫn em tham quan công ty. - Trực thấy Hoạ bối rối, nên đánh sang việc khác cho khí loãng chút. - Dạ. - Hoạ thở phào hơi, biết có nhầm hay , nhưng ánh mắt vừa nãy của Trực vừa mềm mỏng lại có chút chiều. sao nhỉ? Giống như ánh mắt bao dung người khi làm sai vậy? Tự nhiên nghĩ đến đây, liền giật thót tim như vừa phạm pháp. lẽ, đây là hiệu ứng thiếu hơi trai sinh hoa mắt mà bà Thuý hay ? Hoạ ngước mắt nhìn ra phía cửa sổ, thầm oán trách Thuý cứ đầu độc mình. Ở văn phòng Thuý làm việc, biết trúng phải gió bắc gì mà cứ hắc xì liên tục. Ai da, phải mua thuốc cảm! Toà nhà Nhật Hoàng có tổng mười lầu, ba tầng cùng là thế giới lộng hành của Trực, hầu như những dự án hay kế hoạch triển khai đều hoạt động đấy. Từ tầng hai đến tầng năm cho thuê, còn tầng sáu và tầng bảy được chia đều thành văn phòng của các giám đốc bộ phận, và các nhân viên văn phòng khác. Đối với người trong ngành, Nhật Hoàng vẫn còn là công ty mới, nhưng tầm ảnh hưởng thể xem thường. Tỉ như chỉ mới thành lập bảy năm, có chỗ đứng vững chắc trong nước, chưa kể đến hợp tác với công ty nước ngoài. Ngoài việc phát triển mạng lưới phần mềm, thế mạnh của Nhật Hoàng còn có tạo app smartphone, quảng cáo, game,… chỉ cần ra cửa hàng điện thoại, liền thấy tên công ty được in cái sản phẩm quảng cáo. chung ở trong nước, nếu phải ở quê người nào cũng biết. Sau khi tham quan tổng công ty, Hoạ càng cảm thấy thán phục đầu óc cao siêu của Trực. công ty muốn phát triển, người lãnh đạo tài giỏi thôi đủ, điều quan trọng là phải biết cách sử dụng nhân tài. Chế độ lương bổng và phụ cấp của Nhật Hoàng, so với nhiều công ty khác cao hơn nhiều. Muốn người khác làm việc cho mình, ít nhất mình phải làm họ phục trước . Trực đánh trúng tâm lý của nhiều người, nên nhân tài mời cũng tự động tìm đến. Còn chưa kể, mỗi năm tổng tuyển nhân viên lần, đồng thời cũng sa thải những nhân viên làm việc hiệu quả. Giờ mới hiểu, lý do tại sao Trực có thể đuổi nhân viên cách dễ dàng như vậy. - Tôi nghe Nam , tầng mười là nơi bảo mật thông tin? - Hoạ vừa nghe Trực , vừa ghi lại thông tin cần thiết vào sổ tay hỏi. Trực gật đầu, bấm nút thang máy: - Đúng vậy, ngoại trừ những nhân viên cấp cao, ai được phép lên đấy. Hoạ khó hiểu, nhân viên cấp cao có phải ám chỉ mấy ông giám đốc bộ phận? Thấy ánh mắt dò xét của Hoạ, Trực chậm rãi giải thích: - Nhân viên cấp cao bao gồm người lên kế hoạch, triển khai dự án, kể là nhân viên mới hay cũ, trong tháng nếu có thành tích tốt đều được nâng cấp thẻ. Người được nâng cấp thẻ cấp cao, đương nhiên nhân nhiều chế độ ưu đãi hơn những nhân viên khác. - con người là động vật cạnh tranh mạnh mẽ, đúng là sai chút nào. - Hoạ vừa ghi vừa đáp theo bản nâng, xong rồi mới biết mình năng hơi đụng chạm. vậy chẳng phải ám chỉ, Trực là lợi dụng chất xám của người khác? Trực nhìn Hoạ lúc, mới mỉm cười đáp: - Cạnh tranh trực tiếp phải xấu, nhưng công ty tuyệt đối sử dụng những người ném đá giấu tay, cũng như đạo ý tưởng. Trong giới kinh doanh, ai cũng lợi dụng lẫn nhau để sống mà. Hoạ gật đầu hiểu ý, thích cách làm việc của Trực, công bằng phân minh. Có làm có ăn, làm mà muốn hưởng lợi bấm biến. - Bởi vậy tôi mới , tương lai nhân viên thế nào đều trông cậy vào ông chủ của họ. Sếp là ông chủ tốt. - Nghĩ đến lương tháng của mình, hạ quyết tâm làm việc chăm chỉ. Trực hơi ngay người, nghĩ là người tốt? Lại đến buổi trưa, Hoạ tiếp tục cùng Trực ăn. Lần này phải gặp đối tác, chỉ là ăn trưa giữa nhân viên và sếp bình thường. Lúc trước làm việc cũng hay ăn với ông Sato, nên Hoạ cảm thấy có gì kỳ lạ. Lúc ăn, còn có thể học hỏi thêm số kinh nghiệm thực tiễn khác. Được ăn chùa, học chùa, lợi như vậy còn muốn gì nữa? Rút kinh nghiệm hôm qua, Trực chỉ gọi món đủ để hai người ăn. Tuy chỉ chuyện liên quan đến công việc, nhưng vẫn đủ làm thoả mãn. Ít ra bây giờ, quan hệ giữa và còn là người xa lạ. - Hoạ, cậu về nước khi nào vậy? chuyện, bỗng nghe có người gọi tên mình làm Hoạ giật mình. Ngước lên nhìn mới thấy, người đàn ông trông trắng treo giống thư sinh, ốm ốm cao cao cười với mình. - Cậu là… - Trời đất, cậu nhớ mình hả? Còn nhớ Tùng đầu gấu ? Hoạ suy nghĩ chốc, trong đầu lên hình ảnh cậu thanh niên tóc tai lộn xộn, lại thích đánh nhau. Giờ … khác trời vực, làm sao mà nhận ra cho nổi? - À, Tùng đầu gấu… Tùng hớn hở cười tươi, lúc nãy còn tưởng nhìn lầm, khi nhìn kỹ lại mới nhận ra đúng là Hoạ. - Năm đó cậu quyết định du học, bọn mình còn tưởng cậu về nữa chứ… cậu về khi nào vậy? Hoạ nhíu mày, cái tên này vừa mới gặp nhắc lại chuyện cũ. Nếu nhớ nhằm, Tùng chơi rất thân với Triều. Thiện cảm cũng còn bao nhiêu, chỉ nở nụ cười lịch . - Cũng về được mấy ngày rồi. Ánh mắt Tùng như hiểu ra điều gì đó: - Cậu gặp Triều chưa? Hôm nay mình ăn với cậu ấy, chắc cũng gần đến rồi. - Vừa Tùng vừa đánh giá Trực, lẽ là bạn trai mới của Hoạ? Trông được mã sao? Làm sao mà so với Triều được, tương lại thừa hưởng cả công ty. Dạo gần đây Triều cứ chán ghét Vy, biết nó hãy vẫn còn thích Hoạ. Nếu như có thể nối lại tình xưa cho hai đứa, sao này lo cho tương lai mình nữa rồi. Hoạ còn chưa gì, người mới nhắc là Triều cũng vừa đến. Tám con mắt nhìn nhau, khí cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
@Uyên Thư ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.