1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 67


      Thái hậu xong nhìn Diệp Trì, khỏi cùng thái phi thở dài: "Ngược lại là thanh niên bọn chúng tốt, chỉ cần nhìn vừa ý nhau là vợ chồng son thành đôi thành cặp, chẳng phải càng mỹ mãn sao, giống như bộ xương già chúng ta còn có hi vọng gì."


      Thái phi : "Lời này của người đúng, trẻ tuổi có cái tốt của trẻ tuổi, người già có cái tốt của người già , Thái hậu tình cảm như vậy, vậy tạo hoá của tiểu bối bọn chúng nên để cho bọn chúng làm chủ , chứ biết manh hôn ách giá* làm trễ nải cả đời."

      *Manh hôn ách giá: đàm hôn nhân mà diện mạo tính cách của đối phương


      Lời nịnh nọt này của Thái phi trúng nỗi lòng của Thái hậu, trong lòng Thái hậu vui vẻ, nhìn Cẩm Phong, càng hào hứng mai mối, với Diệp Trì : "Nghe đứa bé kia của Tả gia và Mạc gia đính hôn, bằng với Hầu phủ cũng môn đăng hộ đối, mấy tiểu tử các ngươi còn ai nữa , đúng rồi, còn có tôn tử của Quốc Công, gọi Hồ cái gì ấy nhỉ?"


      Diệp Trì cúi đầu lên tiếng, trong lòng , Phong Cẩm Phong nha đầu kia so với Cửu công chúa ghê gớm hơn biết bao nhiêu lần, tính tình này ai mà cưới phải xui xẻo, nhà cửa có ngày nào yên ổn, nếu thực tác thành cho Hồ Quân, bằng tính tình nóng nảy của Hồ Quân đoán chừng não người có thể đánh nhau thành não chó, coi như mình có phúc hậu, cũng thể hại huynh đệ mình.


      Thái hậu vốn có ý là bảo Diệp Trì hùa theo hai câu, mình bà thôi thành được, ngờ tiểu tử này lại cúi đầu lên tiếng, Thái hậu còn có cái gì , nhất định là tiểu tử này nhìn trúng Cẩm Phong, do đó cũng muốn nàng bán kết duyên với tiểu tử Hồ gia.


      Nhắc đến tức giận, ngược lại quản rộng quá, Thái hậu thấy lên tiếng, cũng quay đầu lại nhìn Cẩm Phong đứng sau lưng lão thái thái Hầu phủ, thấy nha đầu xoắn khăn cắn môi, đôi mắt ngừng nhìn Diệp Trì chằm chằm, khỏi thầm lắc đầu, đây là nhớ thương mà, mà thôi, tình này bà cũng mặc kệ, để chính bọn chúng làm phiền nhau , liền quay lại chuyện với thái phi .


      Bên đây , chợt nghe tiếng tiểu thái giám bên ngoài: "Các nô tài thỉnh an vạn tuế gia."


      Thái hậu cười : "Lúc nào cũng bận rộn, tới chỗ ta chưa dính mông rời , lại biết hôm nay sao lại nhàn rỗi."


      ra Sùng Nhân đế là nhìn nổi nữa, Thái hậu sai ma ma qua truyền Hứa Minh Chương, Sùng Nhân đế liền cảm thấy đúng, đợi nhìn thấy tranh chữ trong tay Lưu Hải, lập tức hiểu vài phần, hỏi: "Tiểu tử kia đến?"


      Lưu Hải liếc Hứa Minh Chương gật gật đầu: "Tiểu vương gia thấy Hoàng Thượng ở đây bận rộn, nên làm phiền, nghĩ đến mấy hôm thỉnh an Thái hậu, liền đến chỗ Thái hậu, chốc lát nữa lại đến."


      Trong lòng Sùng Nhân đế chửi chó má, giả bộ là hay lắm, chắc chắn biết Hứa Minh Chương ở chỗ này, cho nên mới nảy lên ý nghĩ xấu, nàng dâu này cũng cướp vào tay rồi, còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ còn muốn bắt Hứa Minh Chương cưới Cửu công chúa, trong lòng mềm nhũn, với Hứa Minh Chương: "Sáng sớm hôm nay, sắc mặt Thái hậu được tốt, nhưng do bận rộn quá nên chưa kịp hỏi kỹ, lúc này vừa vặn cùng ngươi qua chuyến."


      Hứa Minh Chương nghe xong, thầm nhàng thở ra, nếu như có thể, hận thể trốn xa chút, bởi vì chuyện của Cửu công chúa, chỉ sợ Thái hậu lại hát bài loạn điểm uyên ương, liền thể trở thành phu thê với Tiêu Tiêu, bảo lấy người khác sao chịu nổi, thế nhưng thái hậu tuyên triệu, làm sao mà trốn được, cùng Hoàng Thượng qua, rốt cuộc tốt hơn.


      Quân thần trước sau đến cung Thái hậu, mọi người tiếp giá, Sùng Nhân đế vẫy vẫy tay, hỏi han Thái hậu, lại hỏi thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ, lúc này mới liếc mắt trừng Diệp Trì.


      Diệp Trì giả vờ nhìn thấy, với Hứa Minh Chương: "Trạng nguyên công gần đây luôn luôn rất tốt, nghe vài ngày trước bị bệnh, hôm nay mắt nhìn sắp vào thu, dễ dàng phát bệnh, người nên bảo trọng a."


      Lời này nghe khách khí, nhưng nghe sao cũng được tự nhiên, Hứa Minh Chương : "Đa tạ tiểu vương gia, thần bảo trọng, nghe thấy chuyện vui của tiểu vương gia sắp tới, đến lúc đó tại hạ nhất định uống chén rượu mừng, mong tiểu vương gia chê là được."


      Diệp Trì khẽ hừ tiếng : "Tiểu gia cưới vợ, rượu mừng tất nhiên quản đủ, chỉ sở trạng nguyên công nuốt trôi."


      Cửu công chúa tò mò : " ly rượu mừng mà thôi, như thế nào nuốt vô."


      Ánh mắt Diệp Trì lóe lên: "Cửu công chúa biết, rượu mừng này của ta cùng người khác là quỳnh tương, nhưng với trạng nguyên công lại hẳn vậy, nếu như ngươi muốn biết duyên cớ, đến hỏi trạng nguyên công là được." câu làm Cửu công chúa có chút ngượng, trộm liếc Hứa Minh Chương, chỉ thấy tại mới lâu, cả người cũng gầy hai vòng, nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song đều có chút hóp lại, sắc mặt cũng bằng khi đó, nhớ tới Diệp Trì vừa bị bệnh, là bệnh tật triền miên, mặc dù gầy, nhưng đứng ở đằng kia vẫn tuấn khôi ngô, nghĩ đến nếu mình có thể gả cho vị hôn phu như vậy,sau khi lập gia đình, cử án tề mi gắn bó làm bạn, chẳng phải còn tốt hơn lạnh lẽo đơn hao phí thanh xuân trong hậu cung.


      Nghĩ đến đây, tâm ý càng kiên quyết, đến trước mặt Thái hậu, lặng lẽ giật giật ống tay áo Thái hậu, lúc này Thái hậu thấy nàng hiếm khi có thái độ tiểu nữ nhi như thế liền cười tiếng : "Chớ thúc dục, chớ thúc dục, ai gia quên." xong liền với hứa Minh Chương: "Người ta có câu đêm động phòng hoa chúc tên đề bảng vàng, trạng nguyên công, nay tên đề bảng vàng tất nhiên là cần phải , còn thiếu động phòng hoa chúc thôi, ai gia nơi đây làm nhất tông bà mai cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"


      Hứa Minh Chương nghe xong mặt liền biến sắc, bịch tiếng quỳ mặt đất : "Thái hậu minh giám, vi thần thuở đính hôn, câu cửa miệng thường tao khang chi thê bất hạ đường*, nếu như vứt bỏ hôn ước, há phải phụ lòng người."


      *Tào khang chi thê bất khả hạ đường. Nghĩa là: Người vợ lúc còn nghèo khổ thể để ở nhà sau, ý : thể bỏ người vợ tình nghĩa thuở ban đầu nghèo khổ để cưới người vợ mới trẻ đẹp lúc giàu sang.


      Lời này làm Thái hậu sững sờ, Diệp Trì tức giận nha, hận thể qua cước đạp chết Hứa Minh Chương, con mẹ nó đến lúc này mà chết vẫn còn cứng miệng, phải nàng dâu của mình là vị hôn thê của chứ, cái thứ gì vậy, vậy mà Hoàng Thượng còn trung hậu, chó má.


      Sắc mặt Diệp Trì tình bất định nhìn Hứa Minh Chương, nhưng Thái hậu nhíu nhíu mày : " phải hôn trước kia của ngươi lui rồi sao?"

      Hứa Minh Chương gục đầu xuống : "Ở trong lòng vi thần, kiếp này chỉ có thê tử, vi thần từng nhìn trời thề ước, cả đời này chỉ lấy mình nàng."


      Thái hậu hít vào hơi, trong lòng ý tứ trong lời của Trạng Nguyên Lang như thế, chuyện định thân thất bại, nhưng thừa nhận, đời này còn tuân theo hôn ước trước kia cả đời cưới, lại nghe Diệp Trì : "Thái hậu, lão nhân gia lúc này làm mai, Trạng Nguyên Lang người cũng biết kết hôn với người nào, tất nhiên là có ngọn nguồn, ngộ nhỡ ngài làm mai cho người đứng đắn, thiếu cái mũi cái mắt, dù ai cũng thể cam tâm tình nguyện a."


      Sùng Nhân đế ho khan tiếng, nhắc nhở Diệp Trì được rồi đó, Diệp Trì mới để ý tới, hôm nay nếu phải nghe mấy câu này của Hứa Minh Chương, chừng lòng Diệp tiểu gia mềm nhũn, tay vừa nhấc lên để qua, đáng tiếc tiểu tử này đui mù, hôm nay mấy câu này thực đâm vào eo tiểu gia, chỉnh ngươi kêu cha gọi mẹ, cũng xin lỗi bản thân.

      Thái hậu nhìn Diệp Trì, lại nhìn Hứa Minh Chương quỳ mặt đất, khỏi có vài phần do dự, tuy cửa hôn này là người bên ngoài cầu cũng cầu được, hình như người ta chết sống vui, mình cứng rắn làm mai có ý nghĩa gì đâu, ngày nào đó thành đôi vợ chồng bất hoà, cũng phải là chuyện tích đức.


      Nghĩ như vậy muốn chuyển câu chuyện, ngờ Cửu công chúa, nhanh chóng ra : "Hứa Minh Chương, ngươi bớt những lời cho có lệ này , Thái hậu muốn làm mai chính là bản công chúa, ngươi ngược lại chút, bản công chúa chỗ nào vừa ý ngươi, lại thoải mái ra sức khước từ như thế ."


      Sùng Nhân đế chau mày, hừ tiếng, thái phi vội : "Hồ đồ gì đó, nương nhà nào lại ở trước mặt hỏi người ta hả?"


      Thái hậu vừa thấy, thấy mình cũng được, đành phải : "Đúng vậy a, ai gia làm mai cho ngươi chính là Cửu công chúa, chẳng lẽ hoàng thất công chúa, còn xứng với ngươi Trạng Nguyên Lang sao."


      Lời này có chút nặng, Hứa Minh Chương cắn răng : "Công chúa kim chi ngọc diệp, vi thần trèo cao nổi, huống chi, vi thần vừa mới mất mẹ, giữ đạo hiếu ba năm, Đại Yến ta hiếu trị thiên hạ, nếu như vi thần trong hiếu kỳ cưới vợ, chẳng phải là tổn hại lễ pháp."


      Thái hậu nghe xong ngược lại nhàng thở ra, trong lòng vốn là vì cái này, ngược lại quên vừa mới mất mẹ, vẫn còn trong hiếu kỳ, lúc này giữ đạo hiếu ba năm cũng hoàn toàn giả, tuy là Cửu công chúa hợp ý Trạng Nguyên Lang, nếu như lại đợi thêm ba năm, thế nhưng thỏa đáng.


      Nghĩ đến đây, nhìn về phía thái phi, thái phi ở trong cung mình sớm bị nữ nhi chọc tức giận, nếu phải muốn chết muốn sống gả cho Trạng Nguyên Lang, lúc đầu bà cũng lo hiếu kì ba năm của Hứa Minh Chương, biết làm sao cho nữ nhi vui lòng, bà có biện pháp gì chứ, Nghĩ đến đây, thở dài : "Có lẽ nhân duyên đều là ông trời định trước, Tiểu Cửu và Trạng Nguyên Lang sớm được Nguyệt lão kết duyên rồi, Tiểu Cửu , nguyện ý chờ Trạng Nguyên Lang ba năm."

      Diệp Trì nghe xong câu này, cười khép miệng, trong lòng , đến lúc này, ta cũng tin Hứa Minh Chương ngươi còn dám kháng chỉ.


      Hứa Minh Chương cũng biết hôm nay dù phản đối thế nào cũng vô ích, Thái hậu thái phi mở miệng, Cửu công chúa tự mình mai mối cho mình, dù mình có lá gan lớn như trời, cũng có thể làm mất mặt hoàng gia, mình chết có gì đáng tiếc, nhưng còn có thân nhân, rồi lại nghĩ, Tiêu Tiêu sắp gả cho Diệp Trì rồi, mình và Tiêu Tiêu cuộc đời này lại thể trở thành phu thê, như vậy mình có cưới hay có làm sao.


      Nghĩ đến đây, liền cúi đầu : "Vi thần tạ Thái hậu làm mai."


      Thái hậu lập tức mặt mày hớn hở: "Ta nha, như vậy hôn như ý, như thế nào vui, được rồi, việc mai mối này ai gia rốt cuộc tác thành, Cửu nha đầu ngươi có thể cao hứng rồi."


      Cửu công chúa tính tình đanh đá, gặp hôn nhân đại lúc này cũng khó tránh khỏi e lệ, đặc biệt là lúc này trước mắt bao người, đầu đầu tạ ơn mẫu phi Thái hậu, xấu hổ mang theo e sợ liếc Hứa Minh Chương, tay áo che mặt phấn, chạy như làn khói.


      Hứa Minh Chương chậm rãi cáo lui ra khỏi cung Thái hậu, Hoàng Thượng cùng Thái hậu hai câu chê cười, liền đứng lên, liếc mắt Diệp Trì : "làm trò còn chưa dủ sao, sao còn chưa ."


      Diệp Trì vội vàng cáo từ Thái hậu, theo Sùng Nhân đế ra, đến Càn Thanh Cung, vào phòng, Sùng Nhân đế chỉ : "Tiểu tử ngươi được lắm, vì đối phó tình địch, ám chiêu gì cũng lấy ra dùng, ngờ Thái hậu thái phi cửu công chúa đều là vũ khí cho ngươi sử dụng, tục ngữ , giết người đầu chỉa xuống đất, ngươi đoạt nàng dâu người ta rồi, còn muốn thế nào nữa, phải muốn cả đời người ta yên mới thống khoái có phải hay ."


      Diệp Trì : "Hoàng Thượng người như vậy, đường đường công chúa Đại Yến gả cho Trạng Nguyên Lang như sao lại là thấp gả, tiểu tử mang ơn tạ chủ long ân mới đúng, sao lại cả đời yên."


      Sùng Nhân đế túm cái gối thêu hoa giường ném tới: "Bớt vòng vo với trẫm , tưởng trẫm biết sao, nếu như Hứa Minh Chương thích công danh lợi lộc, kim chi ngọc diệp, lúc trước cần gì cự tuyệt cửa hôn này, hôm nay phải tiểu tử ngươi từng bước ép sát, Hứa Minh Chương như thế nào lại đồng ý, tiểu tử ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ." xong lại : "Việc đến nước này, cũng chỉ có thể như thế, trẫm cũng nhắc nhở ngươi, chuyện này đến hôm nay là kết thúc, từ hôm nay trở , ngươi lấy vợ của ngươi, làm phò mã của , hai người các ngươi nước giếng phạm nước sông, nếu như ngươi tìm Hứa Minh Chương gây phiền phức, trẫm cũng thuận theo."

      Tới loại trình độ này, trong lòng Diệp tiểu gia cũng coi như thống khoái, có Cửu công chúa đanh đá này quấn lấy, phỏng đoán Hứa Minh Chương cũng có tinh lực nghĩ đến nàng dâu của mình, nghĩ tới nghĩ lui, liền gật đầu đồng ý.


      Sùng Nhân đế nhàng thở ra, gật : "Ngươi nha, bản thân tự kiểm điểm chuyện này cho trẫm, vì vợ của ngươi mà làm ra bao nhiêu chuyện, nàng dâu này cũng cưới rồi, cũng đừng mò mẫm bốn phía nữa, trở về cho ngươi việc làm học hỏi kinh nghiệm, trẫm nếu còn có huynh đệ, cũng cần phải trông chờ vào ngươi, nếu phải tiên đế. . ." đến đây, thở dài: "Tóm lại ngươi thể so với mấy người đó, tốt xấu gì cũng giúp trẫm chút là được."


      cơ bản cách đoạn thời gian, Sùng Nhân đế cứ như vậy lải nhải hồi, Diệp Trì ở bên căng lỗ tai lên nghe là được, đợi Sùng Nhân đế lải nhải lẩm bẩm xong, hai người phòng diễn võ luyện đao thương trận, Sùng Nhân đế thống khoái, Diệp Trì ôm bảo bối lấy được từ chỗ Sùng Nhân đế cảm thấy mỹ mãn xuất cung, mỗi lần vào thời điểm này, Lưu Hải lại cảm thấy vạn tuế gia thua thiệt lớn.


      Diệp Trì từ trong cung ra, thành Nam trước, trong đầu nhớ thương vợ , vào phòng, chỉ thấy nàng dâu ngồi nghiêng giường gạch ngoài phòng, luồn chỉ, bà tử hầu hạ bên thấy Diệp Trì, liền lui ra ngoài.


      Cái hộp Diệp Trì cầm tay đặt ở bàn giường, tiến tới : " phải khỏe trong người sao, sao còn se chỉ, nghỉ ngơi cho tốt." Thời Tiêu thấy ra ngoài chuyến, trán đổ mồ hôi , khóe mắt giống như là có khối bầm, vô thức đưa tay tới, đầu ngón tay còn chưa đụng tới, chợt thấy ổn, vội vàng lại rụt trở về: "Này làm sao vậy? Gấp gáp hay là đánh nhau với người ta?"


      Diệp Trì hì hì cười tiếng : "Đánh nhau với Hoàng Thượng, còn đánh thắng, nàng nhìn đây là bảo bối ta thắng hoàng thượng đó, đồng ý cho ta mượn năm rồi, nhưng lại chịu cho ta, hôm nay mới coi là ói ra, tiểu gia gần thành thân rồi, thứ này đặt trong phòng chúng ta cũng xem như là điềm tốt."


      Thời Tiêu sửng sốt chút : "Huynh đánh nhau với ai?"


      Diệp Trì : "Hoàng Thượng a, nàng đừng sợ, ta và Hoàng Thượng đánh từ tới lớn, lúc trước vừa gặp mặt làm trận, sau này liền cứ như vậy, khi đó Hoàng Thượng vẫn là hoàng tử, muốn ta , cuộc sống khi đó trôi qua ngược lại thống khoái, hôm nay cửu ngũ chí tôn làm chủ thiên hạ, tôn quý là đủ tôn quý, nhưng cũng mất tự tại, còn bằng lúc trước."


      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, vội : " bậy bạ gì đó, Hoàng Thượng huynh cũng có thể sắp đặt sao, đây chính là tội mất đầu, được rồi, ta biết huynh và Hoàng Thượng tốt, chỉ mình ta biết cũng sao, những lời này cũng thể với người khác."


      Diệp Trì thấy nàng hướng về mình như thế, trong lòng nóng lên, ha ha cười rộ lên : "Nàng cho là ta ngốc a, đây phải ta và vợ ta đóng cửa lại chuyện riêng tư ư, trước mặt người ngoài tất nhiên là thể , mà ta cũng có ai dám nghe, nàng nhìn chút cái này xem thích , ta muốn bày ở phòng ngủ chúng ta ."


      xong mở hộp lớn này ra, Thời Tiêu nhìn lên cây thạch lựu chạm khắc ngọc thạch, chiều cao nửa mét, chậu phía dưới là ngọc dương chi, lá xanh mơn mởn lộ ra sóng ánh sáng, xanh biếc, thích nhất là đám thạch lựu đầu cành hoan hỷ rủ xuống, óng ánh đỏ rực trong suốt, nếu như ban đêm treo thêm ngọn đèn, biết đẹp cỡ nào nữa.


      Thấy Thời Tiêu như vậy, vốn thích châu báu ngọc khí lắm, cũng thích rời tay, ngón tay đụng đụng thạch lựu, Diệp Trì : "vật này tinh xảo, nơi này là sống đó." xong nắm viên thạch lựu nàng vừa chạm kia, lén nhàng nhấn cái, thạch lựu này liền hái xuống, thả vào lòng bàn tay Thời Tiêu, Thời Tiêu ghé sát vào cửa sổ cẩn thận nhìn, thấy quả nhiên là tinh xảo, ngay cả cái cuống cũng trông rất sống động.


      Diệp Trì : "Nàng chớ coi thường thạch lựu này, cũng phải là mã não đâu, là hỏa ngọc, tay nàng viên như vậy, có thể đổi tòa nhà ba gian đó."


      Tay Thời Tiêu run lên, thạch lựu này ùng ục ục rớt xuống, Diệp Trì vội vàng vớt trong tay, Thời Tiêu mới thở phào nhõm, dám nhìn nữa, thúc : "Huynh nhanh gắn lên , lỡ như rớt mất là hư luôn đó."


      Diệp Trì cười : "Có cái gì hiếm lạ đâu, hỏng hỏng."

      Thời Tiêu liếc cái, Diệp Trì lần nữa thả cây thạch lựu lại trong hộp, đậy kín, cho người đưa về phủ trước, tự mình ghé vào bên cạnh Thời Tiêu, hồi lại sờ sờ guồng chỉ trong tay nàng, hồi lại lay lay khay đan châm tuyến bên trong giường, khi làm như thế, chung quy cả người đều ở sau lưng Thời Tiêu.


      Thời Tiêu kiên nhẫn, xê dịch người đến đối diện, Diệp Trì cười nhìn nàng : "Nàng trốn cái gì? Ta lại trở ngại chuyện chuyện của nàng mà."


      Khuôn mặt Thời Tiêu có chút đỏ, trừng mắt liếc cái, để ý tới , thằng nhãi này hôm nay càng ngày càng có chút thành , tìm cơ hội, liền sáp đến bên cạnh mình, trong lòng nghĩ điều gì, coi Thời Tiêu biết gì sao, nghĩ đây lại liếc cái : "Còn quay về thay y phục, cả người đổ mồ hôi, có thể xông chết người đấy."


      Diệp Trì giơ tay áo lên ngửi ngửi, có mùi mồ hôi, thường ngày trong cung đánh quyền với Hoàng Thượng, đều có tiểu thái giám hầu hạ tắm gội thay quần áo, chỉnh đốn chỉnh tề rồi mới trở ra, hôm nay phải cao hứng ư, lại được tặng thưởng, nghĩ vậy vội về cho vợ nhìn, liền chưa kịp tắm gội, ngược lại làm cho vợ ghét bỏ.


      Diệp Trì biết vợ thích sạch , cũng sáp đến nữa, qua bên này bất quá cũng chỉ vì nhìn xem vợ khỏe chưa, lúc này thấy tinh thần nàng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận liền thả lỏng, đứng lên, bày ra sắc mặt khổ ba ba : "vợ ta ghét bỏ rồi, gia quay về tắm thay quần áo đây."

      xong ra ngoài cửa, tới mép cửa chợt quay đầu lại với Thời Tiêu: "Nàng dâu, nàng biết trong lòng ta vui mừng thế nào đâu, nàng yên tâm, ta tất nhiên phụ lòng nàng." Quẳng xuống câu như vậy xoay người lại rời .


      Thời Tiêu sửng sốt cả buổi, mới phục hồi tinh thần lại, khe khẽ thở dài, có lẽ gả cho , thực là vận mệnh của mình, buổi tối Thời Tiêu mộng thấy nương nàng, nương nàng câu cũng , nhưng nhìn nàng cười, nàng vừa gọi câu nương, liền tỉnh lại.


      Hôm nào đó liền thương lượng với cha nàng, có phải nên đặt linh vị của nương nàng vào trong miếu , lúc trước từ quê quán đưa đến kinh thành, cũng có nghĩ quá nhiều, hôm nay nàng sắp ở kinh thành xuất giá, nghĩ đến ngày sau biết có nên trở về quê hay , hay là cúng dường trong miếu thỏa đáng hơn, có thể dính chút ít phật khí, hai cũng có đèn nhang.


      Cha nàng cũng như vậy tốt, Thời Tiêu suy nghĩ Diệp Trì tốt xấu gì cũng là gia, liền cũng với , Diệp Trì nghe xong, trong lòng càng an tâm, thầm nghĩ vợ ngay cả chuyện này cũng thương lượng với mình , tự nhiên có xem là người ngoài, nếu như có thể, hận thể dời phần mộ của mẹ vợ , cuối cùng, là Thời Tiêu kiên trì muốn đưa vào ở trong miếu, Diệp Trì mới thể theo nàng, chọn ngày, Diệp Trì cùng Thời Tiêu An Phúc Tự ở ngoại ô kinh thành.


      An Phúc Tự này rộng rãi, có cao tăng ở đây hoằng dương phật hiệu, vì vậy hương khói cực kỳ linh thiêng, quan lại quyền quý tới đây thăm viếng rất nhiều, đến bên ngoài cửa núi, Thời Tiêu vừa nhìn những xe ngựa kiệu quan kia, liền với Diệp Trì: "Huynh xem kiệu quan nhiều như vậy, bản thân ta sao, người bên ngoài cũng nhận ra, nhưng huynh vào, chừng có người tiến lên chào hỏi, mặc dù Hoàng Thượng ban hôn, đến cùng vẫn chưa thành lễ, chúng ta cùng chỗ như vậy, để người ta nhìn thấy thỏa đáng."

      Nếu là Diệp Trì, tất nhiên là để ý tới những điều này, nhưng biết tính tình vợ , liền : "Cứ như vậy , chút nữa nàng trước, bảo Đắc Lộc theo nàng, ta thiện phòng của phương trượng đại sư phụ chờ nàng, nàng ở bên kia chuẩn bị cho tốt, bảo Đắc Lộc báo tin cho ta, ta trở ra tìm nàng."


      Thời Tiêu thấy có phản bác mình, mà lại nghĩ chu đáo, liền gật đầu đồng ý, Diệp Trì mắt nhìn thấy vợ vào, mới vòng qua cửa hông vào tự, đến phía sau thiện phòng tìm lão phương trượng muốn uống trà thơm trong chùa, chân trước vừa , liền tới hai cỗ xe ngựa nữa, xe ngựa đến vùng phụ cận dừng lại, trong xe đằng trước xuống hai bà tử hai nha đầu.


      đến phía sau dìu hai nương thanh xuân tuổi trẻ bên trong xuống.


      Đúng là Trấn Viễn Hầu phủ Phong Cẩm Phong và Cửu công chúa, từ ngày ấy cùng với Hứa Minh Chương định danh phận, tuy cần đợi ba năm, trong lòng Cửu công chúa vẫn là vui mừng vô cùng, tính tình nàng vốn đanh đá, mẫu phi nàng lại nuông chiều từ đến lớn, ngoại trừ sợ ca ca khác mẹ Sùng Nhân đế, người bên ngoài đâu ai quản được nàng.


      Sáng sớm hôm nay liền cải trang xuất cung, Hứa phủ tìm Minh Chương, vốn muốn phí hết tâm tư gặp , mặc dù nghênh đón niềm nở, cũng đến mức gương mặt lạnh lùng vứt bỏ nàng, nhưng Hứa Minh Chương lại làm như vậy, tự mình buông tha thể diện xuất cung tới gặp , thế nhưng lại chỉ tiễn công chúa hồi cung, liền mất.


      Cửu công chúa lời thiết tha lập tức đông lạnh thành băng vướng mắc khó chịu, có thể ủy khuất ư, dậm chân cái tức giận chạy , lại hồi cung, chạy đến Trấn Viễn Hầu phủ tìm Phong Cẩm Phong chuyện.


      Phong Cẩm Phong tinh ranh, vừa thấy sắc mặt Cửu công chúa liền biết nhất định chịu ủy khuất, đường đường công chúa Đại Yên triều có thể chịu ủy khuất, ngoại trừ vị phò mã gia biết suy xét kia, có người thứ hai, liền hỏi thăm câu.


      Trong lòng Cửu công chúa ủy khuất, Phong Cẩm Phong hỏi như vậy, ở đâu còn nhịn được, tia ý thức đổ ra, cuối cùng : "Ta phục, vị hôn thê trước kia của chẳng lẽ tốt hơn ta, làm sao lại đáng giá để nhớ mãi quên như thế."


      Mắt Phong Cẩm Phong loe lóe ánh sáng : "Có câu ta với ngươi rồi, nhưng cho ngươi bực bội."


      Cửu công chúa : "Tự nhiên bực bội, cái gì?"


      Phong Cẩm Phong : "Ngươi nữ nhân mà vị phò mã gia tâm tâm niệm niệm là ai?"


      "Là ai? Ngươi biết , nếu như ngươi biết nhanh cho ta biết, bản thân ta muốn nhìn cái, ở đâu so với ta tốt hơn." Phong Cẩm Phong : "Ta chưa từng thấy, nhưng nghe , vị hôn thê đính hôn trước kia với phò mã gia, chính là tiểu vương phi hôm nay Định thân vương phủ muốn lấy vào cửa . . ."

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bà Phong ji đó ko lấy dc ca giờ chơi trò đâm sau lưng ah, ko sợ bị chỉnh sao, quả là ngu ngốc

    3. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Chào nàng... Mừng nàg ra chương mới :yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chọt chọt sao khiến bà công chúa đanh đá kiếm chuyện với Thời Tiêu là xong rồi, coi chừng đến Hứa Minh Chương cũng ko lấy dc chứ ở đó mà mơ vs tưởng, nhờ diệp trì đốc thúc mới dc Thái hậu ban hôn cho đó, chắc lát nữa gặp chị Tiêu ở chùa rồi kiếm chuyện chứ gì? hy vọng 2 bà ko làm chuyện ngu ngốc nha, ko TRì quậy tưng luôn đó. thanks edit nhiều nha. moahhhhhhhhhhhhhhhh

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 68


      Là nàng? Cửu công chúa tất nhiên nghe Diệp Trì cưới nữ nhân dân gian, vì thế mà náo loạn Định thân vương phủ lên trời, Vương Gia bất đắc dĩ mới đồng ý, cũng ngại là nữ nhân trước kia đính hôn với Minh Chương, theo nàng Minh Chương biết so với Diệp Trì mạnh hơn bao nhiêu, quả thực chính là cách biệt trời vực, vì sao lại có nữ nhân vứt bỏ Minh Chương mà chọn Diệp Trì.


      Nghĩ như vậy, liền cũng hỏi như vậy, nàng vừa hỏi, Phong Cẩm Phong : "Ngươi đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhìn phò mã gia nhà ngươi tận cao, luận gia thế, trong nhà phò mã gia cũng bất quá chỉ là người buôn bán, như thế nào đánh đồng với Thiết Mạo Tử Vương, luận tướng mạo, phò mã gia nhà ngươi kém, nhưng vẫn là Diệp Trì mạnh hơn bậc, luận. . ."


      Nàng còn chưa dứt lời, Cửu công chúa liền vui, hừ tiếng : "Sớm biết ngươi nhìn trúng , tự nhiên cảm thấy mọi thứ đều tốt, đáng tiếc ngươi cảm thấy tốt cũng vô dụng, hôm nay muốn lấy nha đầu dân gian kia."


      Phong Cẩm Phong bị nàng làm cho nghẹn, phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ mình tại sao hồ đồ, hai người ngày thường giao hảo, đến cùng nàng là công chúa, lại lòng Trạng Nguyên Lang, làm sao nghe vào lời của mình, nhưng nàng như vậy, càng tăng thêm phẫn uất trong lòng nàng, mình có chỗ nào bằng nha đầu dân gian kia, Diệp Trì ngay cả nhìn cũng nhìn mình, nhưng cũng nên lấy nha đầu ti tiện kia.

      Thấy Cửu công chúa sắc mặt được tốt, nhớ tới nương dặn dò nàng , vội vàng kéo tay Cửu công chúa lắc: "Được rồi ngươi cũng nên tức giận, vị phò mã gia kia của ngươi tất nhiên là nghìn tốt vạn tốt, bằng cũng thể lọt vào mắt Cửu công chúa chúng ta, tranh luận những thứ này có ý gì, ngươi hôm nay khó khăn lắm mới xuất cung, chúng ta cũng đừng đợi ở trong phủ, ra ngoài dạo ."

      Cửu công chúa : " chỗ nào đây? Vốn ta nghe An Phúc Tự rất náo nhiệt, muốn ra ngoài tìm Hứa Minh Chương với ta, ngờ . . ." xong sắc mặt tối sầm lại, bĩu môi .


      Phong Cẩm Phong : "Mắc gì phải trông chờ vào , ta dạo với ngươi, cũng tự tại hơn, thôi." đến đây dắt Cửu công chúa ra khỏi Trấn Viễn Hầu phủ An Phúc Tự, mặc dù đạt được mong muốn, rốt cuộc cũng phải như mình nghĩ, Cửu công chúa nghĩ, dáng vẻ lạnh lùng kia của Hứa Minh Chương, trong lòng giống như chặn khối đá lớn, miệng chua xót khó chịu diễn tả nổi.


      dạo lát thấy thú vị, hai người từ bảo điện ra, Phong Cẩm Phong liếc mắt nhìn thấy Đắc Lộc từ trong viện bên cạnh ra, giống như là chạy ra phía sau thiện phòng, thế nhưng Đắc Lộc là người hầu hạ bên cạnh Diệp Trì, có tự nhiên liền có Diệp Trì, Phong Cẩm Phong nghĩ đến ngày ấy ở trong cung Thái hậu thể gì, hôm nay ngược lại vừa vặn, mình nên tới hỏi chút, rốt cuộc vì sao cự tuyệt mình mà chọn nữ nhân dân gian kia.


      Càng nghĩ càng giận, cũng bất chấp ở nơi nào, lôi kéo Cửu công chúa qua viện bên cạnh, mà viện bên cạnh là minh hương điện, chuyên để cho người ta đặt linh bài dâng hương, Cửu công chúa bị Phong Cẩm Phong túm đến đây, cảm thấy xúi quẩy, liền : "Bên kia có nhiều chỗ dạo mà, làm cái gì chạy đến nơi người chết này."


      Nhưng thấy Phong Cẩm Phong trả lời nàng, vừa trừng mắt đằng trước nhìn, Cửu công chúa theo ánh mắt của nàng nhìn qua, thấy đứng dưới cây bồ đề bên kia là đôi chủ tớ, bà tử này thôi , nha đầu đằng trước ngược lại có thể làm khiến người ta nhìn nhiều vài lần, mặc thân áo tơ váy trắng, đầu cũng chỉ cài nhánh trâm bạc, mặc dù trắng trong thuần khiết như thế, nhưng khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay sạch , đứng dưới lá bồ đề bên như cái dù, có vài phần quyến rũ động lòng người.

      Nhưng khuôn mặt này, Cửu công chúa nghĩ đến tất cả khuê tú cũng nghĩ ra là nhà ai, đành phải hỏi Phong Cẩm Phong: "Sao? Ngươi biết nha đầu kia? Nhà ai hay sao? Nhất thời ngược lại nghĩ ra."


      ra Phong Cẩm Phong làm sao nhận ra Thời Tiêu, Đắc Lộc tuy là nô tài, ở trước mặt Diệp Trì cũng rất được sủng ái, người ngoài thấy đều phải từ xa nghênh đón gọi tiếng Lộc đại gia, nữ nhân có thể để Đắc Lộc theo hầu hạ, ngoại trừ nha đầu ti tiện sắp gả vào Vương Phủ còn có thể là ai, thực tế thấy nàng làm bộ làm tịch ra vẻ nhu nhược đứng ở đằng kia, nghĩ đến dáng vẻ hồ ly tinh chính là như vậy, mới làm Diệp Trì mê muội choáng váng đầu óc, lấy nàng được.

      Mối hận trong lòng dâng trào, hận thể tới xé gương mặt đó của nàng, chân lên phía trước nửa bước rồi lại rụt trở về, thầm nghĩ, đối đầu với thân phận tiểu vương phi của Định thân vương phủ, khuê tú Hầu phủ như nàng sao có thể mạo phạm tiện nha đầu này, huống chi động thủ, nhưng cứ đần độn u mê trở về như vậy, sao có thể cam tâm.

      Đúng lúc Cửu công chúa hỏi nàng, Phong Cẩm Phong xoay chuyển ánh mắt, nảy ra ý hay, mình tuy dám đắc tội, nhưng bên cạnh mình còn có Cửu công chúa mà, chỉ cần mình tự ra tay, ngày nào đó ầm ĩ lên, có trách tội cũng tới người mình.


      Nghĩ đến đây, với Cửu công chúa: "Ngươi phải muốn gặp nữ nhân trước kia đính hôn với phò mã gia của ngươi sao, phải là nàng ta sao."


      Cửu công chúa sững sờ, nhìn qua nữ nhân nhắn dịu dàng bên kia, nhớ tới lời Hứa Minh Chương ở trong cung Thái hậu ngày hôm đó, cùng lạnh lùng vô lễ hôm nay đối với mình, lập tức tức giận xen lẫn ghen tuông cuồn cuộn ra, hề nghĩ ngợi, bước nhanh tới.


      Thời Tiêu cất kỹ bài vị của nương nàng, chút nhang đèn, thêm dầu vừng, lại quỳ gối trước bài vị của nương nàng, sao chép lần kinh, lúc này mới ra ngoài, Đắc Lộc thấy mặt trời lúc này lớn quá, sợ phơi nắng tiểu Vương Phi của , liền bảo bà tử đỡ Thời Tiêu chờ ở dưới tàng cây bồ đề, mình ra phía sau tìm tiểu gia nhà trước. Phải Đắc Lộc hôm nay cũng có kinh nghiệm, mặc dù từ hầu hạ tiểu gia nhà , có chút thể diện, nhưng hôm nay tiểu gia nhà muốn cưới vợ, nếu là tùy tiện lấy người trở về, cũng có gì, đằng này lấy chính là tâm can sinh mệnh của tiểu gia nhà , tiểu gia nhà quần áo đến vươn tay cơm đến há miệng, vậy mà hầu hạ tiểu vương phi còn phải ăn khép nép, khoa trương, bên nhìn, tiểu gia nhà và tiểu vương phi chuyện, tự giác trở nên giọng lời , ý tứ là sợ thanh lớn làm tiểu vương phi sợ, thương như vậy, bọn họ làm nô tài nào dám lỗ mãng, so với tiểu gia nhà còn phải tỉ mỉ hơn mới được

      Vì vậy, hôm nay Đắc Lộc ở trước mặt Thời Tiêu, đó là vô cùng cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ có sơ xuất, trở về bị tiểu gia đánh gậy, nhưng như vậy mà cũng có lúc đến lượt gặp xui xẻo, nào có nghĩ đến ở An Phúc Tự gặp Cửu công chúa và Phong Cẩm Phong.


      ra Thời Tiêu đâu đó yếu ớt như thế, trước kia lúc Thời Gia còn tốt, ở nhà mặc dù ra khỏi cửa, nhưng tường hoa bên cạnh hậu hoa viên nhà nàng có đặt bàn đu dây, là Minh Chương làm cho, tuổi còn có hơi bướng bỉnh, ép buộc Minh Chương đến xem nàng, bắt đẩy nàng đung đưa, về sau trưởng thành, Minh Chương cũng thể đến hoài, nàng liền thích ngồi ở đó đọc sách, có đôi khi, mặt trời lên cao cũng muốn trở về phòng, nương nàng liền oán trách : "ngồi hồi nám đen, xem ngươi sao ngươi gặp người."


      Nàng ngược lại cảm thấy nám đen có cái gì tốt, khi còn bé bên ngoài tổ gia theo Minh Chương cũng ít bướng bỉnh, hôm nay nghĩ đến, lại giống như chuyện ở kiếp trước, đến sau này Thời Gia bị hỏa hoạn, nương nàng mất, cha bị bệnh, cơ hồ đêm, nàng từ người vô ưu vô lo mười ngón dính nước mùa xuân, luân lạc tới mức phải buồn lo ba bữa cơm no áo ấm, phải lo chỗ nào mượn bạc xem bệnh cho cha, cha con các nàng từ quê đến kinh thành, ngắn ngủn vài năm, nếu như nàng yếu ớt, sợ cha con các nàng sớm chết đói đầu đường.


      Diệp Trì thích nàng, trong lòng cảm thấy nàng nên là nữ nhân yếu ớt, nhắc đến việc này, trong lòng Thời Tiêu khỏi có chút ngọt ngào, mặc kệ từng khắc cốt ghi tâm như thế nào, nàng và Minh Chương dù sao qua, sau này nàng là thê tử Diệp Trì, tiểu vương phi Định thân vương phủ, Diệp Trì đối với chính nàng tốt như vậy, nàng có phải cũng nên thử tiếp nhận hay .


      nghĩ ngợi, liền nghe thanh thanh thúy nhưng bá đạo : "Ngươi chính là nha đầu ti tiện vì trèo cao mà vứt bỏ Minh Chương sao?"


      Thời Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hai nữ tử trước mặt, trước mặt người mặc hồng y, đầu đội kim quan mẫu đơn, e rằng phải thứ gia đình tầm thường có thể có, huống chi khóa kim phượng bằng vàng ròng cổ này.


      Thời Tiêu hôm qua mới từ trong miệng Quyên Tử biết , Thái hậu mai mối thành công cho hôn của Minh Chương và Cửu công chúa, những chuyện này, Diệp Trì hận thể gạt nàng, ra cũng nghĩ sai rồi, tách biệt với Minh Chương, vẫn còn tính toán những thứ này làm cái gì, mà từ trong lòng, nàng cũng muốn Minh Chương tốt, đời ân ân oán oán, cũng nên kết thúc từ chỗ của bọn họ, cuộc sống về sau còn phải trôi qua, cho dù bao nhiêu thề non hẹn biển, cũng bằng thế đổi thay, nàng gả cho Diệp trì, nếu như Minh chương lấy Cửu công chúa, cũng coi như đâu vào đấy.


      Nghĩ đến nữ nhân lộ ra sắc sảo trước mặt này, chính là vị trí Cửu công chúa a, Nghĩ đến đây, Thời Tiêu có chút khom người: "Công chúa kim an."


      Cửu công chúa ngược lại sửng sốt, nghĩ nàng nhận ra mình, nhớ tới nàng trước đó thay lòng, Minh Chương vẫn đối với nàng như cũ nhớ mãi quên, nếu phải ngày ấy nàng nhảy ra ép buộc , e rằng cứng rắn chống đỡ cũng muốn kén phò mã, hôm nay đối với mình lạnh lùng như vậy, chừng trong lòng còn muốn lấy tiện nha đầu này.


      Càng suy nghĩ lòng càng buồn bực, cỗ ghen tuông xông lên, đâu còn quản được bản thân, qua giơ tay lên tát cái, cái tát đánh đủ, giơ lên tay lại đánh cái, nhưng Thời Tiêu đưa tay bắt lấy tay của nàng: "Cho dù ngươi là công chúa, lại tùy ý ra tay đánh người như vậy cũng đúng."


      Cửu công chúa muốn rút tay lại, lại phát nha đầu kia nhìn yếu ớt mà lực tay lại lớn, bị nàng nắm cổ tay nhất thời động được, phía sau bà tử vừa thấy vội : "Ngươi, làm sao ngươi đánh người?"


      Cái viện này là chuyên cung cấp linh vị sinh linh, mặc dù thanh tịnh nhưng cũng có mấy người qua lại, vừa nghe thấy hô to cũng bu lại, Phong Cẩm Phong vừa thấy tốt, nghĩ đến chút nữa Diệp Trì đến có thể hỏng mất, dù sao đánh cũng đánh, cũng coi như xả giận, nhanh lên mới phải.


      Nghĩ đến đây, vội vàng giật giật Cửu công chúa : "Động tĩnh quá lớn cũng hay, ra hơn nửa ngày rồi, cũng nên trở về thôi." Mặc dù lời này của Cẩm Phong mô phạm cái nào cũng được, Cửu công chúa cũng phải người ngu, tất nhiên là nghe ra, nhớ tới những thanh danh kia của Diệp Trì, Cửu công chúa cũng khỏi có chút sợ hãi, rút tay về, hung hăng trừng Thời Tiêu, xoay người rời .


      Người chung quanh nhìn nhìn rồi cũng đều giải tán, bà tử phía sau mặt mũi trắng bệch : "Ở đâu nhảy ra cái công chúa, hung hãn như vậy, lên liền động thủ, mặt mũi nương sưng lên hết rồi, chút nữa tiểu vương gia thấy sao?"

      Thời Tiêu nhàn nhạt liếc bà, bà tử này cũng biết diễn trò, khi Cửu công chúa vừa động thủ, bản thân ràng nhìn thấy bà lui về sau bước, nghĩ đến câu kia công chúa dọa nàng, tuy là nhân chi thường tình, rốt cuộc cũng làm cho lòng người lạnh lẽo, liền : " có chuyện gì, chỉ là tự chính mình đụng đúng là được rồi."

      Bà tử này ràng nhàng thở ra, bao lâu Đắc Lộc trở về, Diệp Trì trước chờ bên ngoài cửa núi, nhưng thoáng nhìn thấy dấu tay sưng đỏ má phải Thời Tiêu, khỏi lại càng hoảng sợ, vội hỏi bà tử này, bà tử này chi ... chi ô ô cho có lệ cả buổi ràng, Thời Tiêu thản nhiên : "Mặc kệ chuyện này , là tự ta đụng trúng."


      Tự mình đụng trúng? Làm sao có thể, ràng chính là bị đánh, tiểu gia nhà thương nàng dâu biết bao nhiêu, xoa xoa chút da mà còn đau cả buổi, hôm nay bị đánh cái tát, phải đau chết sao, trọng điểm là, hôm nay thế nhưng là tự mình hầu hạ tiểu vương phi, yên lành bị đánh, mình còn có thể có cái cái gì tốt.


      Nghĩ vậy trừng mắt nhìn bà tử, trong lòng đây chính là người chết, hầu hạ chủ tử sao thế, bà ta phải biết tất cả phải vì chủ tử, chủ tử bị đánh, nô tài lưu tâm như vậy, đánh chết cũng oan uổng, lúc nếu lại bỏ qua cho ngươi, trở về ngươi còn có quả ngon để ăn sao.

      Ra khỏi cửa núi, gia nhà bọn họ chờ ở bên kia, Đắc Lộc nhịn được sợ run cả người, sờ lên mông mình, suy nghĩ bây giờ chịu được bao nhiêu gậy đây.


      Mới có lát gặp, Diệp Trì cảm giác tựa như nửa năm, mới vừa rồi dùng trà trong thiện phòng với lão hòa thượng, đều có chút tập trung, nhiều lần hận thể tìm vợ , đây phải là ở trước mặt luôn luôn an tâm.


      Từ xa nhìn thấy vợ , Diệp Trì ba bước thành hai bước lên đón, đến gần, vốn tươi cười, bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay qua muốn sờ mặt vợ .


      Thời Tiêu vội vàng chặn lại, giọng : "Làm gì mà động tay động chân đó."


      Diệp Trì u nhìn Đắc Lộc: "Đây là có chuyện gì?" Đắc Lộc gục đầu xuống dám lời nào, Diệp Trì chợt nhớ tới vừa nhìn thấy Phong Cẩm Phong và Cửu công chúa từ trong chùa ra, đợi chào hỏi , liền vội vả chạy mất, chẳng lẽ là các nàng.


      Nghĩ đến đây, răng đều muốn cắn nát, trong lòng , được lắm, động đến đầu tiểu gia, thiên vương lão tử cũng được nha, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng này của vợ , Diệp Trì chợt cười tiếng : "Ta hỏi được sao, thôi, ta về nhà thôi."


      Thời Tiêu khỏi nhàng thở ra, tuy bị đánh cái tát, nhưng Thời Tiêu muốn ồn ào chuyện này, liên lụy Định thân vương phủ và Minh Chương, động tĩnh quá lớn, dễ nghe nhưng khó , nhưng Diệp Trì phản ứng ngược lại có chút ngoài ý muốn, với hiểu biết của nàng đối , vừa rồi còn lo làm sao giấu giếm .


      Đắc Lộc cũng ngờ Thời Tiêu nghĩ như vậy, đối với tiểu gia nhà mình hiểu rất , chuyện này tuyệt đối có khả năng giải quyết như vậy, gia nhà từ chính là bá vương, khi dễ người khác chứ lúc nào bị người khác khi dễ tiểu gia nhà , đương nhiên, ngoại trừ tiểu vương phi, cho nên tiểu gia nhà lúc này càng biểu điềm nhiên như có việc gì, càng biết chuyện càng lớn hơn.


      Trở về đường trong lòng Đắc Lộc đều run sợ, đến nhà lại càng bị gia nhà sai bảo xoay quanh, chút nữa lấy băng, chút nữa lấy thuốc, bận rộn đến trưa, cùng tiểu vương phi ăn cơm trưa rồi bảo bà tử hầu hạ nằm nghỉ trưa, tiểu gia nhà mới ra ngoài.


      Vừa ra tới liền với : "Gọi người môi giới tới đây, bán bà tử này , tiểu gia , cho nàng ta hưởng thụ thoải mái, dám ở trước mặt tiểu gia dùng mánh khoé, ta nhìn nhìn chút, xem nàng ta còn có thể đùa bỡn tới khi nào, từ trong phủ chọn hai người hầu hạ thích hợp tới đây, trở về rồi tự mình lĩnh mười gậy ."


      Đắc Lộc vội vàng đáp lời, trong lòng thực nhàng thở ra, đánh mười gậy là gia hạ thủ lưu tình, gọi tiểu tử vội đuổi theo gia, trong lòng gia lúc này nhất định biết ai đánh tiểu vương phi rồi, cái này là báo thù , cũng biết ai mà to gan như vậy.


      Đưa gia ra ngoài, hỏi đánh xe, mới biết được vừa nhìn thấy đường muội của Cẩm Thành thiếu gia và Cửu công chúa trong cung, Đắc Lộc cũng hiểu , hai người này vốn cũng phải là đèn cạn dầu, vị Phong gia kia luôn nhớ thương gả cho tiểu gia nhà bọn họ, lúc này rơi vào khoảng , chừng trong đầu hận dữ lắm, vị Cửu công chúa kia cũng tệ hại, luận tâm cơ, mười người cũng phải là đối thủ của vị Phong gia kia, biết còn bị người ta xem là vũ khí sử dụng.


      Vị Phong gia kia cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng dám động thủ với tiểu vương phi, công chúa kia ngược lại có khả năng, lại nghĩ, tiểu gia nhà bọn họ chính là chịu thiệt, còn có bà tử xảo quyệt bên trong, gia cũng dặn dò xong, phải trông nom nàng ta tốt, liền mặt mày u vào bên trong.

      tới Diệp Trì, từ bên này thẳng vào trong cung, cũng trùng hợp, vào cửa cung đụng với thổ địa Tiểu Phúc Tử của Lưu Hải, Tiểu Phúc Tử vừa thấy Diệp Trì, cho là tới gặp Hoàng Thượng, vội vàng đuổi theo : "Lúc này vạn tuế gia rảnh rỗi, ở trong phòng đọc sách, tiểu vương gia đến, vạn tuế gia nhất định vui mừng."


      Diệp Trì hàm hàm hồ hồ lên tiếng, Tiểu Phúc Tử thấy tiểu vương gia hôm nay sắc mặt được tốt, liền cũng dám đáp lời, mắt nhìn thấy rời , liền thấy xoay qua hướng khác, giống đến Ngự Thư Phòng, thẳng qua như vậy, là đến chỗ thái phi, khỏi ngẩn người.


      Trở lại gặp Lưu Hải, còn suy nghĩ chuyện này, liền có chút ít tập trung, bưng trà vãi ra tí, Lưu Hải quát: "Tiểu tử ngươi hôm nay làm sao vậy, gan ngươi hôm nay vắng rồi à, cẩn thận đầu của ngươi."


      Tiểu Phúc Tử sờ sờ đầu : "Mới vừa ở cửa cung gặp tiểu vương gia, vốn tưởng rằng tiểu vương gia muốn tới tìm vạn tuế gia chúng ta, ngờ lại hậu cung, nếu là chỗ Thái hậu chỗ làm gì, nhưng nhìn phương hướng là cung thái phi, sư phụ, người tiểu vương gia chỗ thái phi làm cái gì, mà nhìn sắc mặt tốt, giống thỉnh an, ngược lại giống như muốn đánh nhau."


      Lưu Hải nghe xong, trong lòng lộp bộp rơi xuống, vị gia kia cũng phải là loại lương thiện gì, buồn bực càng để ý tới quy củ lễ phép, bản thân thống khoái là được, lúc trước xông vào nội viện Thị Lang phủ, chuyện chĩa kiếm vào Thị Lang phu nhân cũng làm được, cũng thấy bị trách phạt gì, Hoàng Thượng cũng quá hai câu, sau lại lòi ra chuyện Thị Lang chơi , mười mấy quan viên liên danh vạch tội, mặc dù bảo vệ được mạng, nhưng chức quan cũng bị ném .


      Trong Đại Yên triều, ngoại trừ vị gia kia ai có thể làm được chuyện đuổi tận giết tuyệt như vậy, cho cùng phải là vì Quách Đại Bảo đùa giỡn nàng dâu của tiểu vương gia sao, cho nên, gặp vị gia này tốt nhất là nên tránh , chứ có ngày chết dập đầu, kết cục này nên tham khảo quách Thị Lang a.


      Đúng là có mắt, Lưu Hải suy nghĩ, hôm nay có mắt gây chuyện tốt chính là vị Cửu công chúa ở cung thái phi, ngày đó ở cung Thái hậu, ông ở bên nhìn thấy rồi, tâm tư của Cửu công chúa đối với Trạng Nguyên Lang, chừng liền gây ra chuyện, nghĩ đến cái gì liền vỗ đùi: "Ai ôi!!! tiêu rồi, vị kia gia đây là tìm Cửu công chúa mà."


      Vội vàng chạy vào tìm Sùng Nhân đế trở về, Sùng Nhân đế nghe xong, lông mày cũng bị dựng lên, Diệp Trì tiểu tử này chính là đồ khốn nạn, thực chọc tới , chuyện gì cũng làm được, đứng lên dặn dò tiếng liền chỗ thái phi nhìn cái.


      Mặc dù lúc này Hoàng Thượng phản ứng nhanh, cuối cùng vẫn chậm bước, Diệp Trì đến cung thái phi nhưng cũng chụp hụt, cung nữ hôm nay Thái hậu tinh thần tốt, thái phi cung Thái hậu bồi bà đánh bài hương rồi.


      Diệp Trì theo sát đến cung Thái hậu, vào điện, liếc nhìn thấy Cửu công chúa núp ở sau lưng Thái hậu, đầu cũng dám ngẩng lên, ràng chính là có tật giật mình.


      Cửu công chúa cũng ngốc, buổi sáng ở An Phúc Tự nhất thời xúc động, tát Thời Tiêu cái, qua rồi càng nghĩ càng sợ, Thời Tiêu cũng phải là nữ nhân dân gian tầm thường, lại mặc cho nàng khi dễ, nàng hôm nay là nàng dâu tương lai của Diệp Trì, tục ngữ , đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, mình vô duyên vô cớ tát nha đầu kia cái, mặc dù nha đầu kia dám làm gì, nhưng Diệp Trì dễ gì chịu bỏ qua, quả thực sợ Diệp Trì tới tìm mình tính sổ, trở về cung, cũng dám ở chỗ của mình, liên tục trốn ở chỗ Thái hậu, suy nghĩ cho dù Diệp Trì tìm tới đây, Thái hậu ở đằng trước, sao dám làm càn, vả lại, cho dù nha đầu kia là tiểu vương phi Định thân vương phủ, mình cũng là công chúa kim chi ngọc diệp, đánh nàng cái tát, Diệp Trì dám đánh lại .


      Nghĩ như vậy, trong lòng an tâm ít, nhưng cũng dám ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, Thái hậu thấy Diệp Trì buổi trưa lại tới, liền trêu ghẹo : "lúc này ngươi đến, chẳng lẽ là đến đánh bài với ai gia, nào, nào, vừa vặn thiếu người, Chu ma ma dù sao vẫn đánh giỏi, ngươi tới đấu với ai gia ván ."


      Nhưng thấy tiểu tử này lên tiếng, Thái hậu khỏi ngẩng đầu lên, lúc này nhìn lên, Thái hậu ngược lại càng hoảng sợ, tiểu tử này vẻ mặt như đưa đám, ràng là muốn kiện cáo, con ngươi chòng chọc nhìn chằm chằm Cửu nha đầu sau lưng bà, tựa như trông thấy cừu nhân giết cha.


      Thái hậu vừa muốn hỏi, Diệp Trì mở miệng trước bước, thanh này so với Diêm Vương bên trong Diêm La Điện sai biệt bao nhiêu: "Là ngươi động thủ đánh vợ ta?"


      Mấy con mắt đều nhìn trừng trừng, Cửu công chúa cảm thấy mình nếu trở thành rùa đen rút đầu, mất mặt, hừ tiếng nhắm mắt : “Đúng là ta đánh làm sao, nàng nha đầu dân gian thấy bản công chúa lại biết quỳ dập đầu, bản công chúa dạy dỗ nàng cấp bậc lễ nghĩa . . ." Lời còn chưa dứt, Diệp Trì chạy tới, phát bắt được nàng.


      Thái hậu và Hoàng Thượng từ phía sau chạy tới đồng loạt quát to tiếng, ở đâu có tác dụng, chợt nghe ba ba ba BA~, Diệp Trì nắm Cửu công chúa, tát vào mồm 4 cái, nếu phải Sùng Nhân đế quát Lưu Hải ra lệnh mấy người qua cản lại, sợ đánh bốn cái cũng chưa chịu dừng lại.


      Diệp Trì từ luyện võ, vốn khí lực lớn, lại tích trữ tức giận trong bụng, như thế nào lưu tình, bốn cái tát rắn rắn chắc chắc, chút cũng giả dối, khuôn mặt lập Cửu công chúa tức sưng to, máu theo khóe miệng chảy xuống.


      Lớn như vậy chưa từng chịu ủy khuất như thế, a tiếng khóc lớn lên, thái phi cực kỳ đau lòng, chỉ vào Diệp Trì : "Ngươi, ngươi lớn mật."


      Nhưng Diệp Trì căn bản để ý tới thái phi, thái phi tức giận run rẩy, với Thái hậu : "Thái hậu người cũng chính mắt nhìn thấy đó, người phải làm chủ cho hai mẹ con chúng ta." xong khóc lóc nỉ non.


      Tuy Diệp Trì động thủ đúng, nhưng Thái hậu cũng nghe thấy rồi, là Cửu công chúa đánh nàng dâu người ta trước, hay là kiếm cớ như vậy, đây phải là hoàn toàn bới lông tìm vết ư, người ta cũng phải là dã nha đầu bên ngoài có gốc rễ, tiểu vương phi của Định phủ thân vương sao có thể để Cửu công chúa ngươi đánh, giáo huấn của mình ngươi sử dụng cho nha đầu của ngươi , đừng là Diệp Trì, tiểu tử này là Bá Vương trước sau như , có thể để ngươi khi dễ vợ của mình à.


      Nếu phải thái phi sủng khuê nữ của mình coi ai ra gì, hôm nay về đâu đến nỗi bị Diệp Trì đánh trận, nhưng chuyện này dễ, chợt nhìn thấy Sùng Nhân đế, liền muốn ra chủ ý, chỉ vào Diệp Trì : "Ngươi hôm nay cũng quá vô lý, cho dù Cửu nha đầu ra tay đánh vợ của ngươi, ngươi cũng nên đánh lại như thế, còn đuổi tới cung ai gia động thủ, ta cũng quản ngươi, chỉ giao ngươi cho Hoàng Thượng, xử phạt như thế nào, Hoàng Thượng nhìn là được."


      Sùng Nhân đế tự nhiên ý tứ của thái hậu, vội để mấy người Lưu Hải áp chế Diệp Trì rời , thái phi vừa thấy vậy, làm gì, khóc hu hu : "Thái hậu người đây ràng chính là hướng về Định thân vương phủ rồi, Diệp Trì là tiểu vương gia, Cửu nha đầu nhà chúng ta liền đáng đời bị đánh như vậy sao, người nhìn chút xem con bé bị đánh thành cái dạng gì rồi."


      Thái hậu bị bà ta ầm ĩ kiên nhẫn, hừ tiếng : "Cửu nha đầu bị đánh ngươi đau lòng, ngươi cũng hỏi xem, lúc nàng đánh nàng dâu người ta, người ta đau lòng à, chuyện này dù sao vẫn khúc chiết thị phi a, là cửu nha đầu đánh nàng dâu trì tiểu tử trước, trì tiểu tử đau lòng nàng dâu, đánh lại, theo lý thông thường, ngươi đau lòng, được thôi, ta đây mời lão Vương phi Định thân vương phủ tới, chúng ta công bằng mà bình luận phân xử, cũng thuận tiện hảo hảo hỏi chút Cửu nha đầu tại sao lại đánh người ta."


      Thái phi nghe xong lập tức ỉu xìu, hôm nay lão Vương phi ru rú trong nhà, nhiều người quên lão Vương phi nóng nảy, nhưng bà lại nhớ rất ràng, kia chính là người rất bao che con cái, muốn luận đúng sai, bà chỗ nào có thể chiếm lý.


      Mặc dù nữ nhi của mình là công chúa, nhưng công chúa so với quyền cao chức trọng lại là Định thân vương phủ sủng thần Thiên Tử, được coi là cái gì, khẩu khí này hai mẹ con bà phải nuốt xuống, nuốt cũng phải nuốt. . .
      thư hồ, Dion, midnight17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :