Chờ, phải mãi giữ trong tim! Tác giả: Uyên thư Thể loại: đại, sủng, ngọt Rating: giới hạn Mục lục: Chương 1 <<>> Chương 2 Chương 3 Chương 4 <<>> Chương 5
Giới thiệu: Trong vòng tròn quan hệ giữa nam và nữ, người lạ, quen biết, thích nhau, nhau, tổn thương nhau, trở thành người xa lạ. Mọi thứ đều theo qui luật, điểm dừng chân lâu nhất chắc có lẽ là hôn nhân? Nơi cuối cùng chôn hai chữ "tình " và dẫm nát nó...? Dù có bị đối phương làm tổn thương sâu sắc đến mấy, dù có hận nhau đến mức muốn nhìn mặt. Dẫu cho cuối cùng có đau khổ hay hạnh phúc, tất cả đều trở thành ký ức có thể hữu bất cứ khi nào nhớ lại... Tất cả, vẫn còn hơn hẳn tình cảm đơn phương chiều. Đây, mới chính là điều làm con người ta đau khổ nhất. Giống như mũi kim nhọn giấu sâu trong lớp bọc dày cộm, từng chút, từng chút đâm chọc bên trong ấy. Bên ngoài vẫn vẻ ngoài lành lặng, ai biết đâu bên trong tan nát đến mức nào? Dù vậy vẫn muốn giấu giếm, sợ rằng vô ý lớp bọc ấy giữ nổi mũi kim nữa, ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng thể giữ được... Vậy há chẳng phải, dù cố gắng giấu giếm vẫn trở thành con số ? Tổn thương trước, tổn thương sau, tất cả chẳng phải đều là tổn thương? Chờ đợi, phải là giữ mãi trong tim. Mà chờ đợi, chính là cho đối phương biết mình muốn trở thành phần trong trái tim của họ.
Chương 1: Mở đầu mới! Sài Gòn về đêm từ cao nhìn xuống rực rỡ, tựa như biển sao rơi rụng mặt đất uốn lượn theo từ dòng chảy xe chạy vô cùng choáng ngộp. khoang máy bay chặt ních chỗ ngồi, mỗi người vẻ mặt khác nhau, trông chờ, háo hức, mệt mỏi vì chuyến đường dài, hay đại loại ngẩn ngơ nhìn ra hướng cửa sổ suy nghĩ xa xăm cùng có. Nghe thông báo cuối cùng trước khi hạ cánh máy bay, Hoạ chỉnh lại dây an toàn, gập thẳng lưng ghế xong nhìn ra phía cửa sổ. Chưa suy nghĩ mông lung được mấy giây, lại nghe tiếng ngáy khò khò của người ngồi kế bên. Suốt từ lúc lên máy bay đến giờ, cái chú này ngủ biết trời đất gì thôi , hết ngáy rồi lại mớ làm hại sao chợp mắt được. Giờ sắp hạ cánh rồi mà vẫn còn ngủ được? Hoạ lắc đầu, đúng là số nó may mắn hơn người mới chọn trúng chỗ này! Vừa bước xuống mặt đất, Hoạ cảm thấy cơ thể như bị sốc nhiệt vì luồng khí nóng nhiệt đới dồn dập thổi đến. Cái nóng hanh hanh khác xa so với mùa hè ôi bức của Nhật, cũng chỉ mới hơn năm năm thôi mà, chưa đến mức thể thích nghi được chứ? Hoạ tự cười bản thân mình, rồi lại kéo vali lên ra khỏi sân bay. Sau khi đứng chờ gần ba mươi phút, cạnh tranh với đống người thành. Cuối cùng, được bác người nước ngoài thương tình nhường cho chiếc taxi, Hoạ mới thở phào nhanh nhẩu leo lên. Hoạ mệt mỏi thở dài, bắt taxi ở sân bay còn phải cạnh tranh hơn mua hàng giảm giá?! Mình nhường cho người, cứ thế mà đám phía sau thấy vậy nhảy lên trước giành luôn. là thể tưởng tượng được, tình hình trong nước từ khi nào mà trở nên loạn lạc đến thế? - Cháu về đâu? - Bác tài xế taxi vui vẻ hỏi. Hoạ lấy từ trong túi xách ra mảnh giấy: - Chú chở cháu đến đúng địa chỉ ấy nhé! Giống như trúng mánh, bác tài xế mặt mày hớn hở khi thấy địa chỉ mà Hoạ đưa cho. Từ sân bay về đến quận Bảy, coi như chuyến này tệ. Xe chạy đoạn trời đổ mưa, Hoạ ôm bụng mình than thở. Vì mẹ nấu cơm tối đợi ở nhà, nên từ lúc lên máy tới giờ dám ăn gì. Bụng thầm rơi lệ, bên ngoài trời lại đổ mưa, dẫn đến trong lòng càng thêm nặng chịt. Năm năm, dài cũng ngắn, nhìn phố phường thay đổi, phương tiện lại cũng ngày văn minh, những toà nhà cao tâng mọc lên như nấm trong mùa mưa… Chặc, cái gì cũng theo thời gian mà thay đổi. Taxi dừng lại trước cổng nhà làm bằng gỗ lim, phía có giàn hoa giấy trang trí, tuy lớn nhưng trông rất khang trang và đẹp mắt. Hoạ trả tiền taxi xong liền xuống xe, bác tài xế còn tốt bụng cùng theo xuống kéo vali lại gần cổng nhà giúp . Lúc này mới nhận ra, mưa giờ cũng tạnh. “Đinh đong” Hoạ bấm chuông cửa, vài giây sau liền nghe bên trong có tiếng người cười chạy ra phía mình. Cổng vừa mở ra, bất ngờ khi thấy Thuý chị họ ngoại nhe răng cười với mình. Chưa đợi lên tiếng, bả nhanh chân chạy đến vui vẻ ôm lấy . Hoạ xệ mặt, tình hình gì vậy nè? Chị ấy làm như là người của mình bằng, hết ôm xong rồi lại đánh mông, hết đánh mông xong lại bẹo má... lẽ trong nước, thịnh hành kiểu chào hỏi "phóng khoáng" này ư? Hoạ nghi ngờ thầm nghĩ. - Sao chị biết hôm nay em về? Thuý bỏ móng tay bẹo má Hoạ ra, làm ra bộ mặt hờn dỗi đáp: - Mày á, biết có còn tao là chị chi cốt hay nữa? Về nước sao báo tiếng hả? Hoạ dụi dụi mắt còn buồn ngủ, lơ đãng đáp: - Nếu coi chị là chị, tự giờ chị nghĩ mình có thể toàn mạng dê em được hả? Thuý mỉm cười, sau bao nhiêu năm tính tình con chút cũng thay đổ, quá nghiêm túc : - Tao mà thèm dê mày hả? Làm như tao có bằng ấy, cho cũng thèm dê mày đâu nhé! - Vậy tay chị sờ lên gì đó. - Vừa , Hoạ vừa nhìn bàn tay của Thuý. hiểu tại sao lúc nào gặp bả cũng vậy. Hở cái là sờ, hở cái là vuốt ve. Nhiều lúc còn nghi ngờ, bả có khi lại bị đồng tính đó chứ. Nghĩ vậy nghĩ, nhưng biết bả mê trai còn hơn Thị Nở mê Chí Phèo. Chỉ là, bả đặc biệt thích sờ mó thôi. Số là khổ! Thuý nhìn tay mình. À há, vô thức để mông của Hoạ. Cái này, là hề cố ý à. Vừa nghĩ vừa rút tay mình lại, vui vẻ kéo Hoạ vào bên trong nhà. Hoạ mỉm cười, Thuý gần ba mươi tới nơi mà tính vẫn cứ như trẻ con vậy. Mỗi lần gọi điện thoại cho , là y như rằng than thở chuyện người nhà giục kết hôn. Mê trai kiêm thêm kén chọn, mẫu người đàn ông lý tưởng của bả chỉ có trong mơ thôi. Còn nhớ lúc , hay chọc nốt ruồi mép miệng của bả, bả sống chết đó là ruồi duyên phải ruồi bà tám. Giờ nhìn xem, gặp nhau chưa được mấy phút mà bả liên hồi kịp thở... Hoạ muốn ngăn lại, nhưng biết làm sao chen vào. - Chờ chút chị Thuý, nghe em nè… Hoạ bị Thuý kéo vào nhà, chưa kịp hết câu bị bả chặn miệng lại. - Dì trông mày đó, nhanh nhanh vào thôi. Mà mặt mày bị sao vậy, bộ máy bay ngủ được hay sao mà... - Cái này… - Hoạ muốn mà cứ bị Thuý cướp lời, thầm oán con người gì đâu mà nhiều dữ biết nữa. - Sao mày nhìn ra cửa hoài vậy, bộ còn chờ ai hả? - Thuý thầm nghĩ, lẽ chờ cái tên khốn kiếp đó? Chưa đợi Thuý hết, Hoạ mới chỉ tay ra cái vali ngoài cổng: - Chờ ai giờ này nữa? Em là muốn cái vali vẫn còn ngoài cổng kìa bà hai. - Hoạ lắc đầu, quay người lại ra cổng kéo vali theo. Tình hình trộm cướp lộng hành, bả là lơ đễnh qua mà. Thuý xấu hổ cuối mặt, đúng là cái miệng ăn luôn cái não mà, có nhiêu đó mà cũng quên là sao?! Cơm tối toàn là những món khoái khẩu của Hoạ. Nhìn bàn ăn thỉnh soạn trước mặt, nước miếng bắt đầu chảy ròng ròng, tay chân loạn choạng biết nên gắp cái nào trước. - Lần này con về chơi mấy ngày? - Bà Tranh vừa gắp thức ăn vào chén cho Hoạ, vừa nhìn với ánh mắt trông chờ. Con vừa mới về, bà làm mẹ mà hỏi câu này là hơi kỳ lạ. Nhưng biết làm sao, kể từ nó du học cho đến giờ rất ít khi liên lạc với bà, có cũng được vài câu. Nay đột ngột trở về, tay chỉ xách theo cái vali xíu, chắc chắn là ở lại lâu. Tuy bà muốn để nó xa mình, nhưng từ tính nó luôn tự lập bà cũng bắt ép. Hầu như những việc nó lựa chọn, bà đều phải đối nếu điều đó là tốt cho nó. Hoạ uống ngụm coca, cảm nhận ga nồng lên tới mũi hơi cay cay. Mẹ rất bận rộn, nên từ rất ít khi ở cạnh . Riết rồi quen, nên quan hệ giữa và bà tính ra cũng có khoảnh cách. Nhưng biết , bà luôn là người quan tâm hơn bất cứ ai. Chỉ cần nghĩ vậy, lòng lại trở nên ấm áp. - Lần này con về luôn. Bà Tranh vui ra mặt, vội vàng hỏi lại: - Có ? Sao hành lý mang về ít vậy? Hoạ gật đầu: - Hành lý con chuyển bằng đường hàng . - Dự định về nước của cũng lâu rồi, nhưng phía công ty bên Nhật vẫn còn số việc chưa giải quyết nên mới trì hoãn đến giờ. Vì tính tình lười nhát, nên chỉ đem vali hành lý theo, số còn lại chuyển bằng đường hàng về cho khoẻ. - Thế là tốt rồi, mẹ còn tưởng con chỉ ở lại chơi vài ngày thôi đó chứ. - Nụ cười của bà Tranh càng lúc càng tươi, tay gắp thêm đồ ăn bỏ vào chén cho con mình. Thuý bỏ con tôm vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: - Vậy mày có dự định gì chưa? - Trước khi về nước, ông sato có giới thiệu em cho công ty đối tác. Trước mắt sợ thất nghiệp. - Hoạ uống ngụm canh rau cải, liếc nhìn Thuý sau đó lại tiếp: - Nhưng vẫn phải phỏng vấn trước khi vào. Thuý nhe răng cười: - Tao còn tưởng mày được đường tắt đó chứ! Dù sao cũng có quan hệ quen biết, cháu của ông sato lại thích… - Thuý, món khổ qua xào trứng này phải con thích lắm sao? Ăn thêm … - Vừa bà Tranh vừa gắp vào chén cho Thuý, tiện thể cắt luôn lời con bé định . Thuý tròn mắt, thích món này từ lúc nào nhỉ? Nghĩ nghĩ vậy, nhưng làm sao hiểu ý tứ của dì chứ. ràng, là Hoạ hề muốn nhắc đến mấy gã đàn ông phiền phức ấy. Hoạ để ý đến ánh mắt của mẹ mình và Thuý, vẫn cười : - Chị đến Yoshi đó hả? Em là từ chối ta rồi, muốn dây dưa thêm nhiều phiền phức đâu. Vả lại, ban đầu em cũng muốn nhờ quan hệ mà tìm việc, dựa vào sức mình có phải hơn ? Nhưng ông Sato lại , ông ấy chỉ lên tiếng hỏi còn có vào làm được hay là chuyện của em. Thấy vậy, nên em mới muốn thử sức lần. Nghe , công ty đó trong nước khá có tiếng. Thuý gật đầu như hiểu ý, tính nó thẳng thắn trước giờ biết. - Ừ, tao biết rồi. Bà Tranh nhìn ánh mắt trong trẻo của con mình, niềm tự hào trong lòng dâng trào. - Thôi chuyện công việc để sau hẵng , ăn cơm nhanh còn nghỉ ngơi. Hoạ liền nở nụ cười ranh mãnh: - Giờ con ăn bám mẹ dài dài. - Bà già đây muốn còn được đó. - Bà Tranh nở nụ cười dịu dàng, đứa này lúc nào cũng là niềm tự hào của bà. Từ rất hiểu chuyện, thành tích học tập càng để bà phải lo. Tuy diện mạo phải là quá đẹp, nhưng gương mặt đường nét ràng, nhất là ánh mắt trong trẻo linh hoạt, da vẻ trắng hồng hào, khi cười càng duyên dáng. Cái này phải bà tự khen con mình, chỉ là lúc khi dẫn nó đầu người ta đều mến. Tỉ như mấy bà bạn có con trai, đều luôn kêu bà chừa suất để sau này kết thông gia. Nhắc đến kết hôn bà liền lo rầu, con bà thuộc dạng lanh lợi nhiều phương diện, nhưng chuyện nội trợ như phải ứng hoá học thể nào dung hoà. Mỗi lần nó xuống bếp, hư cái này cũng hỏng cái kia, rất là đáng sợ. Chỉ mong sau này kết hôn, lấy được đứa chê nó vụng về. Hoạ ăn no bụng rồi, thấy mẹ mình suy nghĩ rồi thở dài lại : - Ở mình mấy năm con cũng biết nấu vài món, đợi bữa nào nấu cho mẹ ăn thử. - Mỗi lần bà nhìn thở dài, liền biết trong lòng bà than thở chuyện gì liền. Đuôi mắt bà Tranh hơi cong lên, miệng vui vẻ hỏi: - Thiệt đó? Hoạ gật đầu khẳng định, rất là tự hào đáp: - Cơm cuộn và cơm chiên trứng. Bà Tranh thở ra, quả nhiên sắt thể nào luyện thành thép. Nhưng ít ra, còn đỡ hơn mì gói và trứng chiên … Sau khi ăn xong Hoạ lên phòng mình tắm rửa, ba mươi phút mới hài lòng ra. Tiện tay lấy khăn quấn mái tóc ướt, rồi nhìn Thuý xếp quần áo cho mình ở phía bên tủ đồ. - Chị về nhà hả? - Đừng có , là mày định đuổi tao về giờ này đó nha? Tao còn phải sờ mó mày cho mới được. Hoạ cười ha hả, hướng đến bàn trang điểm chải đầu giọng bông đùa: - Em chờ nè. Dạo này thiếu thốn quá. - Đừng có thánh thức tao à nha. - Thuý làm ra bộ mặt hết sức xấu xa: - Đến lúc đó bắt đền tao cưới đâu. - Chu choa, có cho tiền em cũng dám. - Hoạ lấy máy sấy tóc màu xanh ngọc trong tủ ra, cấm vào ổ điện: - Công ty chị vẫn ổn chứ? Nhắc đến công việc, Thuý liền thay đổi sắc mặt: - Cũng ổn! Nhưng do công ty mới mở, nên vẫn còn gặp vài vấn đề lằng nhằng. Ban đầu nghe tin mày về, còn định rù quến mày sang làm cho tao đó chứ. Hoạ chỉnh máy sấy tóc xuống công suất , đáp lời: - Ồ, sao chị sớm hơn chút, đầu tuần sau là em phải phỏng vấn rồi. - Hoạ làm ra vẻ mặt nuối tiếc: - Mà sao, nếu nhưng rớt phỏng vấn em qua bên chị ăn bám dài hạn. Cứ yên tâm! - Hớ Hớ, thôi khỏi . - Thuý hừng hực liếc Hoạ, lúc cần nghiêm túc cứ nghiêm túc hoá. Lúc cần nghiêm túc, lại dở dở ương ương ra hồn: - Sau đợi nghỉ ngơi vài hôm rồi hẵng phỏng vấn, cần gì gấp gáp vậy? Hoạ vẫn sấy tóc, trong lòng ảo não. Vốn cũng định nghỉ ngơi thời gian, du lịch cho thư thả trước khi bắt đầu công việc mới. Nhưng bên phía công ty bên đây lại bảo, phải đến phỏng vấn đúng thời gian họ quy định. Hình như, là trúng đợt tuyển nhân mới nên đành phải bỏ kế hoạch ban đầu sang bên. Cũng tại quá thân thiết với sếp cũ, ổng mới nhiệt tình giới thiệu cho như vậy. Bây giờ chừa rồi, quyết định về sau phải giữ khoảng cách với sếp mới. - Ngồi máy bay có sáu tiếng mệt cái gì? làm sớm cũng tốt, chứ để càng lâu càng lười mới mệt đó. Thuý nhướn mày suy ngẫm: - Ừ cũng đúng! Tắt máy sấy tóc, Hoạ đứng dậy thẳng để chỗ vali lấy ra túi quà dúi vào tay Thuý: - Quà cho chị đó. Nhìn túi quà được gói theo phong cách truyền thống của Nhật, Thuý cong khoé môi cười như được mùa: - Mày có xin xăm cho tao ? Hoạ gật đầu, chỉ tay vào trong ví tay của mình: - Em nhét trong đó đó, chị cứ lấy . Mà em nè, xin xăm cũng vô ích , chị hạ giá xuống chút có trai đến tận nhà rước liền à. Thuý chề môi, mặt hài lòng : - Tao là muốn hạ đó. Tao tin, là mình bắt được con cá to nào. - Vừa Thuý vừa vuốt vuốt gương mặt mình, vô cùng tự hào mà cười khoái trá. Hoạ bó tay, đề cấp thêm về vấn đề này nữa. - À, mai mày định làm gì? - Thuý lấy ví tay của Hoạ ra, thấy trong đó có hai lá xăm liền lấy cái. Màu hồng chắc là xăm tình duyên . Hoạ leo lên giường, suy nghĩ biết có nên cho bả kế hoạch ngày mai hay . mua sắm, chắc chắn bả hành cho đến rụng hai chân mới được nghỉ. Thôi bỏ , dù sao có bả chung cũng đỡ hơn là buồn chán mình. - Em định mua vài thứ. Nghe đến hai từ “ mua”, hai mắt Thuý liền sáng hừng hực: - Mày định mua sắm? mình? ràng muốn chung mà còn bày đặt, Hoạ lười biếng nằm giường đáp: - Chị để yên cho em mình à? - Đương nhiên là ? - Thuý toe toé cười, liền thuyết giảng: - Đường phố giờ thay đổi nhiều lắm, con mù đường như mày chắc chắn bị lạc luôn. Tao là người tốt, làm tài xế cho mày ngày. Quyết định vậy , giờ phải ngủ sớm để dưỡng da mới được. rồi, Thuý đùng phát bay lên giường, đắp chân, nhắm mắt, ngủ. Hoạ dùng tay chọc chọc vai Thuý: - Nè, chị định đánh răng hả? Mấy giây sau, vẫn thấy đối phương có phản ứng. Nghe tiếng thở đều đều bên cạnh, Hoạ lắc đầu há miệng. Biết dưỡng da mà biết đánh răng ngủ? Bà chị này, là lạ đời quá !
Chương 2: Gặp lại Sài Gòn tháng bảy nóng như đổ lửa, chưa kể xe cộ đông đúc rồi khói bụi hoà lẫn khắp nơi. Lại trang phục chống nắng, từ xuống dưới chẳng lộ ra chỗ nào, y như thời trang Ả Rạp vậy. Hoạ ngồi taxi quan sát đường phố, ý định mua chiếc xe máy để làm phương tiện lại của xem chừng phải suy nghĩ lại. Trời nóng thế này mà xe máy, quả rất là hành xác con người ta à. - Mày nghĩ gì vậy? Tới nơi rồi kìa! - Thuý trả tiền taxi, sau đó quay sang nhìn Hoạ hỏi. Hoạ vẫn còn suy nghĩ lan man, nghe giọng Thuý giật mình nhìn xung quanh lượt rồi mới xuống xe. Trước mắt là khu trung tâm mua sắm Vicom, vì là cuối tuần nên khá đông đúc. Sau hai tiếng cùng Thuý mua sắm, Hoạ liền hối hận bởi quyết định tối qua của mình. thà mình mò đường buồn chán mua đồ, còn hơn là phải cùng bả lượn lờ khắp cửa hàng mua quần áo đến giày dép. Hai chân bả mang guốc cao bảy phân, tay kéo lấy tay như bay hết chỗ này đến chỗ khác, thử hết bộ này đến bộ kia. cực kỳ khăm phục, bộ bả biết chữ “mỏi chân” được viết thế nào à? Mà cho dù bả biết mệt , nhưng cũng biết mà. Lúc này đây, hai chân mỏi rã rời thể nào tiếp được nữa. - Chị Thuý à, chị Thuý dấu, chị Thuý đẹp , mình tìm quán cà phê nào đó ngồi nghỉ chút . Em mệt gần chết rồi nè! Thuý xoay người lại nhìn Hoạ, giọng điệu vui vẻ : - Sáng giờ mày có mua được gì đâu, cần phải mua thêm nữa. Cứ yên tâm, mắt thẫm mỹ của tao rất tốt, bảo đảm mặc cái nào lên liền lung linh cái đó. À đúng rồi, phải mua cho mày bộ đồ tập gym nữa. Đồ tập Gym? là mình tập gym bao giờ? - Chị định bày trò gì nữa hả? Thuý kéo Hoạ tiến về phía trước, mập mờ trả lời: - Có bày trò gì đâu. Chỉ là mình tao tập chán lắm, nên đăng ký luôn cho mày suất. mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần hoặc hai tiếng thôi. Bắt đầu từ ngày mai mình buổi trưa, khi nào mày làm rồi mình chuyển sang buổi tối. tuần ba buổi à! Hoạ còn định từ chối, chuông điện thoại bỗng vang lên. Lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình thị tên người gọi xong phẩy tay ra hiệu cho Thuý trước. Thuý cười ha hả, trước khi còn ném lại câu: - Vậy là mày đồng ý rồi đó nhe! Hoạ dùng khẩu hình miệng với Thuý: Đồng ý cái đầu bà đó. Sau đó mới bắt máy. - Xin chào ông Sato! - Hoạ, cháu về nước thuận lợi chứ? Tuy ông Sato là sếp cũ của , nhưng lúc nào ông cũng coi như con cháu trong nhà. Gặp ông lần đầu tại chỗ làm thêm lúc học đại học năm hai, ông là khách quen của quán, biết là người nước ngoài nên thường hay chuyện dăm ba câu. Thời gian dần già cũng trở nên thân thiết, chuyện cũng cởi mở với nhau hơn. Biết tìm việc, mà đúng lúc ấy bên công ty ông cũng hợp tác với công ty Việt Nam, cần người phiên dịch nên nhận vào làm. Ban đầu vì bận học ở trường, nên chỉ đến được công ty vào những ngày nghỉ, còn thường ngày nhận bài dịch qua thư điện tử. Sau khi ra trường chính thức vào làm hẳn, tính ra cũng được ba năm rồi. - Dạ, đến giờ vẫn ổn ạ! - Hoạ vui vẻ trả lời. Nghe giọng khoẻ khoắn của Hoạ, ông Sato biết chắc tình trạng tại của con bé rất tốt rồi. Trong lòng ông coi con bé như người nhà, khi biết thằng cháu trai mình thích nó lại càng thêm vui vẻ. Ai ngờ đùng cái, nó quyết định trở về nước luôn. Tuy con bé chỉ làm phiên dịch viên trong công ty, nhưng ra nó giúp ông rất nhiều việc khác. Giờ có nó, ông cảm thấy giống như mình mất cánh tay phải vậy. Chưa kể đến thằng cháu ông… ai da, từ thằng ăn chơi nay đổi tính nghiêm túc làm ăn. Tuy là theo khuynh hướng tốt, nhưng đột nhiên thay đổi như vậy khiến người ta sinh ra nhiều lo lắng. Nhưng biết làm sao được chứ? Chuyện tình cảm đâu thể ép buộc là được! - Như vậy là tốt rồi, đầu tuần sau nhớ đến đúng giờ phỏng vấn đó. Bên phía công ty bên đấy tương đối khó tính. Hoạ chỉ dạ dạ trả lời, thêm ba đôi câu hỏi thăm rồi tắt máy. biết tại sao, nhưng mỗi lần nhắc đến công ty Nhật Hoàng ông liền dùng giọng điệu rất cẩn trọng. biết công ty bên đấy lớn, nhưng vẫn biết cơ cấu tổ chức lớn đến mức nào. Có lẽ, nên nghiên cứu thêm chút trước khi phỏng vấn. Còn về vấn đề được nhận hay , quá lo lắng. Nếu trượt đợt phỏng vấn này, coi như có thêm thời gian nghỉ dưỡng . Nhưng phải vì thế mà qua loa được, dù sao ông Sato cũng đích thân giới thiệu kia mà. - Bé Hoạ à, cái váy này rất hợp với mày đó! - xong Thuý dúi váy áo vào tay Hoạ, rồi dịu dàng ánh mắt ném thẳng vào phòng thử đồ. Hoạ hoa mắt khi bị Thuý bắt thay đến cái này đến cái khác, bụng đói kêu rồn rột, chân mỏi muốn rụng rời. Thế mà cuối cùng, bả lại chọn cái váy đầu tiên mới đắng chứ. Cái bà này, đúng là biết cách hành hạ người ta mà! Cứ đợi buổi trưa xem, ăn hết sạch túi tiền của bả cho biết. Cả người uể oải, Hoạ xách đống đồ ra quầy tính tiền. Nhìn Thuý tủm tỉm cười bên cạnh, xác định đúng là bả tìm cách hành xác . Làm ra bộ mặt vô cùng khổ sở, Hoạ hướng Thuý chớp mắt . - Giờ được nghỉ chưa bà hai? - Duyệt! Hai đứa tìm quán cà phê khá yên tĩnh ngồi nghỉ chân, vừa mới bước vào cửa Hoạ liền mất hứng. vốn nghĩ rằng Sài Gòn đến mức quá , sát suất gặp nhau coi như cao là bao nhiêu. Vậy mà mới về nước, liền đụng mặt cặp đôi hoàn hảo ngồi trong quán nước mình định vào. nhìn em, em nhìn , cả hai gì đó trông có vẻ rất vui vẻ. - Mày có định đổi quán khác? - Thuý nhìn Hoạ, rất ý tứ dò xét thái độ của con . Hôm nay đúng là chọn ngày, sao lại gặp hai kẻ mặt dày đó ở đây chứ? Hoạ nhìn Thuý cười, sau đó thẳng vào phía bên trong ngồi. Khó lắm mới tìm được quán cà phê ưng ý, tự nhiên thay đổi vì người khác đáng chút nào. Lúc Hoạ vừa bước vào, Triều liền nhận ra người con lướt qua mình. Từng biểu gương mặt của , đều được tầm mắt của thu vào. Năm năm gặp, bây giờ trông khác quá. Mái tóc đen dài giờ thành tóc ngắn đại, ánh mắt nhàn nhạt hửng hờ, đôi môi khẽ động đậy như có thể cười bất cứ lúc nào. Người con đó, từng khiến rung động thôi. Nhưng đáng tiếc, chỉ vì chút hiểu lầm đáng có mà tuột mất… - Người đó… hình như là Hoạ phải? - Vẻ mặt Vy cứng đơ khi thấy Triều nhìn Hoạ, ánh mắt kia ràng là nuối tiếc. nuối tiếc cái gì? Bên cạnh nhau lâu như vậy, nay còn có con của mà còn nuối tiếc người con khác? Chỉ cần nhìn thấy Hoạ, trong lòng Vy liền dậy sóng, tại sao nó luôn mà về làm gì biết nữa. Triều để ý đến lời Vy , cũng buồn quan tâm đến mặt mày ả xụ xuống vì ghen ghét. Lúc này trong lòng phân vân, biết có nên lại bất chuyện với Hoạ hay . Với tính của ấy, chắc chắn làm lơ . Người ta thường , bản tính chính là thể nào thay đổi được. Theo đuổi ấy năm, quen nhau năm, cuối cùng vẫn thể nào vào được trái tim . Lạnh lùng như vậy, đó là điều ghét ở nhất. - Hoạ, em về khi nào vậy? - Mặc dù biết mình nên lại, nhưng chân biết tại sao cứ di chuyển đến. muốn cho thấy, tại mình thành đạt thế nào. Liệu có hối hận, khi năm đó dễ dàng buông tay như vậy? Hoạ buồn để ý đến người chuyện lấy cái, mắt nhìn thực đơn xong với nhân viên phục vụ: - ly cam vắt đường. - Xong quay sang nhìn Thuý: - Chị uống gì? - ly cà phê sữa. - Thuý cũng làm lơ Triều, cái gã đàn ông này là làm người khác chán ghét. đính hôn rồi, còn lăng nhăng này nọ. Hôm trước mới nghe bạn bè, Vy phải lên đến khách sạn để đánh ghen. ả cướp người của kẻ khác, ai ngờ cướp nhầm hủ mắn thúi bên ngoài bọc vàng mã. Đáng đời cho hai kẻ mặt dày! Mặc cho bị làm lơ, nhưng Triều vẫn tiếp tục giữ phong độ lên tiếng: - Lần này em về nước luôn, hay là… Hoạ bực bội liếc nhìn gã đàn ông kế bên mình, vẫn ánh mắt ấm áp, tương mạo vẫn ngời ngời đào hoa, còn thêm vẻ mặt chân thành quan tâm chuyện. Chặc, biết nghĩ gì mà lại đây bắt chuyện với , còn nhìn xem sắc mặt của người con chung với mình đen đến độ nào? chỉ muốn uống nước, muốn biến nơi này thành đấu trường đánh ghen đầu à. Đành rằng lúc trước là bạn , nhưng chia tay đường ai nấy , lại còn thêm cái truyền thuyết “mĩ miều” rằng bị cướp người xong đau khổ quá chọn cách xa để quên tình. vẫn còn tự tin, nghĩ rằng mềm mỏng ban cho nụ cười kèm trò chuyện ôn lại chuyện xưa? Hay cho rằng, hối hận khi thấy tại? Muốn chứng tỏ? là mắc ói! Lúc trước khi biết và Vy lén lúc với nhau, bị sốc. Bởi Vy, con người đó chính là bạn thân của từ thời cấp hai cho đến lúc biết được . ra, trước mặt nó coi là bạn, nhưng sau lưng làm ra nhiều chuyện khiến thể tưởng. Tỉ như xấu , tỉ như có người rủ chơi nó đều ra mặt từ chối mà hề hỏi qua lấy câu, tỉ như cướp bạn trai xong còn lên mặt là kẻ ích kỷ… Còn về gã đàn ông này, ban đầu chấp nhận quen nhau, bởi vì kiên trì của . Nhìn quá khứ của mẹ mình, dám tin tưởng vào tình lâu dài, nhưng vẫn muốn cho cơ hội cũng như cho mình cơ hội. Bởi đời này, đâu phải người nào cũng giống nhau? Nhưng đáng tiếc, năm theo đuổi, năm quen nhau, đồng ý chuyện quan hệ người lớn liền quay sang bê bạn lên giường. Lúc đó chưa tốt nghiệp cấp ba, thế mà động đực. Còn gì để nữa bây giờ? lẽ, đến bạt tai rồi làm ầm ĩ nếu kéo? Bớt giỡn , đâu có điên mà nếu kéo người đàn ông như vậy. Thế nhưng lại buồn cười, thấy dễ dàng buông tay lạnh lùng quan tâm đến cảm giác của . Cả hai quen nhau, nhưng chưa bao giờ bước được vào thế giới của dù là chút. ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình,… chung là rất nhiều mà thể nào nhớ hết. kêu nghĩ cho , vậy có bao giờ nghĩ cho ? Bộ lên giường là nhau sao? Ừ , mỗi người có cách nghĩ. nghĩ đó là đúng, nhưng lại nghĩ vậy làm được gì nhau? hợp, sớm muộn gì cũng chia tay, thôi tốt bụng tác thành cho cặp đôi hoàn hảo. Giờ còn muốn gì nữa? - Chỉ là chào hỏi thôi mà, có cần phải chảnh choẹ vậy ? - Vy từ xa, thấy vẻ mặt chán ghét của Hoạ, nó làm vậy càng tốt, cứ việc ra vẻ thanh cao tiếp . Triều thấy Vy lại, mềm mỏng : - Em về chỗ của mình trước . - Nhưng mà ràng… Vy còn định gì đó, bị Triều chặn miệng lại: - quay lại liền, nên em cứ về chỗ mình trước . Hoạ nhìn Thuý nhún vai, trở thành người ngoài cuộc mà uống nước cam mát lành. Thấy Vy ngoan ngoãn về chỗ của mình, biết dùng từ gì để diễn tả. Bị người khác dắt mũi, sống có được vui vẻ ? biết Vy sao, nhưng là thể chịu nỗi rồi đó. - Hoạ, em vẫn còn hận ư? - Cũng đúng thôi, nếu đổi lại là , cũng hận. Hoạ biết gã đàn ông trước mặt nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt trông chờ làm thấy gớm. Đừng có , là cho rằng vẫn còn vương vấn nha. Oh my god, tự tin gớm quá đó chú hai. Vốn là định chuyện với tên đàn ông này, nhưng muốn dây dưa thêm nên tốt bụng thông não cho ta lần vậy. - Triều. - Hoạ gọi tên . - Chúng ta chia tay, tôi và trở thành người lạ. Dù biết là chào hỏi, nhưng tôi nghĩ cần thiết đâu. Giống như lúc trước tôi , sau này có gặp lại cứ giả vờ quen biết . Bản thân làm gì, tự hiểu , tôi muốn mình bị lôi vào mấy chuyện lằng nhằng của . À mà còn, hỏi tôi còn hận ? Xin lỗi, tôi có thời gian suy nghĩ việc hận hay với . Vậy , quay về chỗ và chấm hết tại đây. Oke? Triều nhìn gương mặt dửng dư trước mặt, chút hối hận năm xưa của cũng biết mất. ấy vẫn vậy, mạnh mẽ, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Sau khi chia tay, là muốn nhìn thấy đau khổ, thấy phải hối hận khi đánh mất . Nào ngờ, bây giờ gặp lại mới biết, chỉ mỗi giữ mãi chuyện xưa trong lòng. Còn ư? dử dửng xem nó thành rác còn liên quan đến mình. - Dù sao cũng từng quen biết, nên khó mà có thể xem như người lạ được. sắp đám cưới, nếu em có thời gian ... Chưa kịp hết, nhận được ánh mắt "mày mà im tao giết mày tại chỗ" của Thuý. Triều nữa, đứng dậy: - Mà thôi... Thấy em vẫn khoẻ cũng yên tâm. Có dịp gặp lại. Thuý khinh thường nhìn bóng lưng của Triều. biết mặt dày cỡ nào, mới có thể mời người cũ ăn đám cưới. Đầu óc của tên đó quả chỉ có nước tương và đậu hũ. Quay sang nhìn Hoạ, nó vẫn thong thả uống nước cam, miệng vẫn như gió xuân mỉm cười với mình Thuý mới thở phào. Em của , ai có thể bắt nạt được. Đứa nào dám bắt nạt, nhổ hết lông của chúng nó! Đương nhiên, là chừa chỗ nào rồi. lầu hai quán cà phê Hoạ ngồi, người đàn ông trẻ tuổi chuyện với người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên chăm chú cầm tờ họp đồng, cố gắng đưa ra những quyền lợi nếu cả hai bên hợp tác với nhau cho người đàn ông trẻ tuổi. Nhưng mà tình hình, đối phương hình như tập trung nghe ông , mắt cứ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. - Cậu Trực, nếu như họp đồng có gì thoả đáng cậu cứ . Nếu bên tôi đáp ứng được, nhất định chỉnh sửa. Người đàn ông được gọi là Trực bây giờ mới nhìn người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm túc đáp: - Ông Phúc, dự án của ông phải là tốt. Nhưng chúng ta đều là dân làm ăn, đương nhiên lợi nhuận vẫn là hết... Ông Phúc liền thở ra, chỉ sợ đối phương từ chối: - Đương nhiên, phần tiền vốn và lợi nhuận tôi dự toán ra đây trước rồi. Chúng ta có thể bàn bạc thêm... Hoạ rời khỏi cà phê, giờ mới để ý quán có hai lầu. Lần sau có đến, nhất định phải lên ngồi thử mới được. Từ nhìn dòng xe chạy bên dưới, cũng lãng mạn ra phết chứ tưởng. - Mày đừng đây làm gì, ra trước còn chịu bắt taxi. Giờ tao với mày mua đồ tập gym cho ngày mai. - Thuý vừa vừa ra lề đường bắt taxi. Rất nhanh, chiếc taxi đậu trước mặt. Mặt mày Hoạ như trời chiều, tưởng đâu uống nước xong là được về nhà nghỉ chứ? Còn phải mua nữa hả? Thuý thấy Hoạ lề mề, liền chạy lại kéo tay con leo lên xe: - Mệt mày quá, nhanh để cho người ta còn buôn bán. Hoạ bị ném vào trong taxi, ảo não chờ tra tấn chập hai. Nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ rơi lệ... Mặc dù tại, có giọt nước mắt nào.
Chương 3: Thích cứ giành Trưa tháng năm, nắng nóng như đổ lửa. Hoạ, đứa rất cực kỳ lười vận động, lại bị bà chị mình lôi kéo đăng ký tập gym tại trung tâm JUM - phòng tập thể hình khá nổi tiếng ở quận . Muốn tập ở JUM, bạn phải đăng ký trước hoặc hai tháng, phí tập cũng đắt hơn những chỗ khác rất nhiều. Hoạ chẳng hiểu tại sao, Thuý tự nhiên lại hứng chí đốt tiền vào mấy chỗ này. Chỉ là tập thể hình thôi mà, nơi nào giống nhau chứ? Mỗi lần Hoạ lẩm bẩm câu hỏi này, đều bị bả cằng nhằng đến nhão luôn cả hai lổ tai. - Mày có biết, chỗ đó rất nhiều trai hảo hạng (hảo hạng ở đây là vừa có tiền vừa có sắc) ? Đến đó tập, tình trạng ế dài của hai đứa mình chấm dứt. Đó là tiêu chí khi đến tập ở JUM. Đẹp dáng là chuyện, rù quến trai mới là mục đích chính của Thuý. , là Hoạ hứng thú lắm với mấy vụ này. Phụ nữ thời nay, độc lập tài chính, đàn ông có hay đâu quan trọng?! Mà , vẫn còn trẻ chán, sinh nhật tới đây chỉ mới hai mươi ba tuổi tròn. Tuổi xuân phơi phơi, chưa muốn bị gò bó chuyện đương đâu. Nhưng Thuý khác, bả đến giai đoạn phải mò vào hang để bắt cọp. trắng ra, là gần ba mươi tuổi rồi, già cần tìm trai gấp. - Hoạ, sao lâu thế hả? - Tiếng Thuý vọng vào từ bên ngoài phòng thay đồ. Hoạ nhíu mày nhìn gương, bả sắm cho cái bộ đồ tập vừa ngắn vừa ôm dáng. Nhìn ba vòng phô trọn ra thiếu mảnh nào, cảm thấy tự nhiên chút nào. Cố gắng hít thở nhàng, dùng băng đô cố định mái tóc ngắn ngủi của mình xong mới bước ra. - Làm gì hối dữ vậy? - Hoạ nhướn mày . Thuý nhíu mài, mấp mấy môi: - biết, tao có sai lầm khi rủ mày chung nữa. Hoạ khó hiểu hỏi: - Ý bà là sao? - trông mày sexy muốn chết, vào rồi trai chỉ nhìn mày tao công cóc. Mà thôi, vào trong lẹ , đừng để huấn luyện viên của tao phải chờ. rồi bả lôi vào bên trong. Hoạ nhìn xung quanh lượt, phòng tập buổi trưa nên đông cho mấy. phải Thuý muốn rù quến trai ư? Vắng người thế này sao múc cháo gì được nhỉ? Lúc Hoạ đảo mắt nhìn, từ xa chàng lực lưỡng, làn da nâu khoẻ khoắn nhoẻn miệng cười tiến đến. Ấy chà, múi kìa, sáu cục ràng đó nha! Ừ, cũng hấp dẫn đấy. Chỉ có điều, nhìn lực lưỡng quá làm thấy hơi ghê... - Chị là Thuý đúng ? - chàng đó lên tiếng hỏi. Thuý cười tươi, nhanh nhẩu bước đến chắn trước mặt Hoạ đáp trả: - Đúng rồi, tôi là Thuý, thành viên mới. Đối phương rất nhanh nở ra nụ cười chan hoà, giọng đầy nam tính: - Tôi là Thành, người huấn luyện chị khoá đầu tiên. - Ôi, đừng gọi chị khách sáo! Sau này, cứ gọi tôi là Thuý được rồi. À mà, khi nào chúng ta mới bắt đầu tập? Đây là lần đầu, Hoạ thấy bà chị mình nhiệt tình với người ta như vậy. lẽ, bả đăng ký vào đây là vì chàng này ư? Lòng đầy hoài nghi, nhưng vẫn im lặng đứng sau nghe hai người họ chuyện. Cuối cùng, Hoạ bị sốc khi biết bả chỉ đăng ký huấn luyện viên riêng cho mình. Còn , phải tự thân tự giác tập mình với đống máy móc mà biết phải sử dụng thế nào cho đặng. Tình hình này là sao chứ? Nuốt đắng, rắng nuốt xuống! Thành rất tốt bụng, chỉ cho Hoạ số máy tập khởi động trước khi rời . Do dự hồi, quyết định leo lên máy chạy bộ vì nó là món dễ sử dụng nhất trong phòng này. Khởi động máy xong, Hoạ bắt đầu di chuyển. Nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài, có thể cảm nhận được cái nóng gây gắt cháy da khi thấy người ta trùm khăn che kính cơ thể. Phòng tập gym cũng bật điều hoà, nhưng vì là tập thể dục nên ra mồ hôi sao. Chứ chơi hay làm gì đó mà chảy mồ hôi nhễ nhại, trông ghê lắm. Nghĩ đến làm Hoạ lại thấy tò mò, tra mạng như tìm thấy hình ảnh hay thông tin gì của ông chủ Nhật Hoàng. Sếp cũ rất ít chụp ảnh, nhưng vẫn có vài tấm trang web công ty làm gương mặt đại diện. Suy nghĩ mông lung lúc, biết tại sao giữa dòng nhạc sôi động mà hai mắt Hoạ tự nhiên lim dim híp lại. Ôi, buồn ngủ quá mất! Ngáp cái. Dụi mắt vài lần. , hai, rồi ba bước chân… Cạch! Ôi trời ạ, ngủ gục! Chân bước trật nhịp, nên bị máy chạy kéo lê ra bên ngoài. Hoạ cảm thấy người mình mất thăng bằng, tay muốn nắm lấy vật gì đó để trụ lại nhưng chụp hụt. Lúc nghĩ là mình ghi bàn hạ mông đẹp, lưng bỗng chạm trúng tấm chắn đàn hồi. Chân vẫn chưa thể đứng vững, lờ mờ nhận ra có cái gì đó nắm lấy eo mình. Lực mạnh, nhưng vẫn có cảm giác hơi đau. Hoạ lóng ngóng đứng dậy, nhìn bàn tay đỡ lấy phần eo trần của mình. Theo ý thức của bản thân, dịch xa xa đối phương ra. dám cá, là ai có năng lực vừa chạy bộ vừa ngủ gục như đâu. Tại sao lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế chứ? Vì ngượng ngùng bởi cố ngớ ngẩn của mình, Hoạ biết phản ứng gì ngoài việc mở miệng xin lỗi đối phương trước. - Em,... sao chứ? Nghe giọng đầy nam tính phát ra, Hoạ ngước đầu lên để trông mặt đối phương. Khi hai mắt chạm nhau, sửng sờ trong giây lát. Người đàn ông trước mặt rất điển trai, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, gương mặt tuấn tú sáng ngời, dáng vóc cân đối và đầy gợi cảm trong bộ quần áo thể thao hiệu Nike thoải mái,... sao nhỉ? ta đủ chuẩn, được xếp vào hàng ngũ trai hảo hạng của bà chị hay tán thưởng. Nhưng mà hơi kỳ lạ, sao mặt lại trông có vẻ ngở ngàng hơn là sao? Bình tĩnh suy nghĩ, Hoạ cho rằng bị sốc khi thấy xém đập đầu vào bảng điều chỉnh máy chạy, rồi còn té ngã lên người . là muốn độn thổ quá! Biết mình thất thố khi cứ nhìn người ta chầm chầm, Hoạ lấy lại bình tỉnh đáp: - sao, cảm ơn! - rồi nhìn phần eo còn đỏ của mình. Đối phương thấy hành động của , liền giải thích: - Xin lỗi, tôi cố ý. - Tôi biết mà. - Hoạ lên tiếng chặn lời . Bởi vấn đề này nếu xa, bản thân chỉ rước xấu hổ trước tật xấu của mình. Kết thúc bằng lời cảm ơn, vội vàng quay lưng lấy nước uống. người xa lạ lịch , hên cho là đụng phải đấy. Chứ nếu gặp mấy khác, chừng thừa cơ hội ve vãn rồi đó chứ. Hoạ ngó xung quanh tìm bóng Thuý, là người có trai quên em mất rồi. Bây giờ có nên chuồng về nhỉ? Nghĩ nghĩ vậy, nhưng đóng tiền rồi đâu thể lãng phí? Thôi đành vậy! Lần này, quyết định chọn máy tập ngực để tránh tình trạng có thể ngủ gục mọi lúc của mình. Canh lúc có ai, Hoạ leo lên máy tập ngực ngồi thử. Dáng ngồi chuẩn, ánh mắt chuyên nghiệp, chầm chậm đặt hai tay lên bàn nắm. Tư thế cũng được đấy chứ, giờ mới có cảm giác thành tựu được chút. Cơ mà vấn đề là, mặc cho cố gắng dùng sức mẹ sức cha của mình kéo nửa ngày, nhưng sao tay nắm thần kinh vẫn toả lạc vị trí cũ thèm nhúc nhích? Kiểm tra máy lại mới tá toả. biết, là thằng cha nào mất nết đặt tạ nặng như vậy chứ? còn xui xẻo ngồi trúng chổ này nữa mới đắng! Có điều, làm sao để đổi tạ bây giờ? có nên đổi máy khác hay ? Bộ hôm này, là ngày đọ xem ai dày mặt hả trời! ra sao nếu ở đây ngoài ra còn có người khác? biết mà còn tỏ ra nguy hiểm, là xấu hổ muốn chết. Sao phòng tập lớn thế này, có lấy huấn luyện viên chung hay quản lý để hỏi vậy? Hoạ bực bội oán trách. - Tạ này nặng lắm, mày phải giảm bớt mới nâng được. Hoạ do dự biết có nên đổi máy khác hay , bà chị thân của mình cũng xuất . Cảm động muốn trào nước mắt, long lanh mắt nhìn bả chảy mồ hôi nhễ nhại. Bả tay chống máy tập kế bên , tay còn lại cầm nước tu hơi. - Tình hình của chị sao rồi, trông chăm chỉ quá nhỉ? - Mày đừng nữa, trong đây hướng dẫn nghiêm túc hơn tao tưởng. Ngoại trừ huấn luyện viên điển trai ra, tao chưa chấm được nào cả. Còn tưởng giờ này phải là nhân tài đến tập, ai ngờ mảy may bóng. Hoạ thấy bả cuồng trai đến phát điên rồi, nhớ lại vừa rồi mình cũng gặp được cực hạn liền kể. - Mày đừng xạo với bà, tự giờ tao chưa thấy ai hấp dẫn như vậy à. Thấy bả tin, Hoạ liền có sách mách có chứng cho bả. Chỉ tay về hướng chàng cực hạn chạy bộ máy. - Đó đó, là con người đó. Chị có thể lại đó chiêm ngưỡng. Thuý liền đưa mắt nhìn, người đàn ông chạy máy chạy bộ có dáng người hình chữ v tiêu chuẩn, cao tầm mét tám hơn, bởi vì đứng lệch hướng nên chỉ thấy được nửa gương mặt. Chân mày rậm, mũi dử dưng cao thẳng tấp, khung môi ràng, mồ hôi rịn trán làm trông nhếch nhát mà ngược lại càng thu hút hơn mới là điều đáng . Thuý quan sát lúc, cảm thấy người này quen quen, cố nhớ hồi mới giật mình nhận ra. Con người này, phải là... Hoạ thấy bà chị mình cứ trưng mắt nhìn, chẳng lẽ thấy trai đẹp nên chân bị đông đá rồi? - Chị sao vậy? Thuý quay đầu lại với Hoạ, mặc dù ở đây có lấy bóng người: - chàng đó, phải loại mà chúng ta có thể với tới. nào bé ngoan, chị dẫn cưng tập tiếp. - Vừa , Thuý vừa kéo tay Hoạ . Hoạ bị lôi mà hiểu gì. phải loại chúng ta có thể với tới? - Sao chị bi quan vậy? Chị quen ta hả? - chỉ quen, mà còn gặp mặt mấy lần. Mỗi lần gặp là ức chế chịu được, ỷ mình giỏi giang đẹp trai mà chảnh lắm, gặp mấy lần mà thể nhớ nổi mặt tao mới ghê. - Nhắc tới là thấy ấm ức, tuy là cả hai gặp nhau trong lúc làm việc, nhưng đến nổi gương mặt mang máng cũng nhớ được chứ? Lần nào gặp, cũng bắt giới thiệu lại từ đầu, ràng là khinh người quá đáng. Nếu phải có việc cần nhờ, có cho tiền cũng chuyện với loại người chảnh như vậy. - À, biết đâu công việc người ta bận rộn, để ý sao? - Hoạ lấy hai quả tạ, dang hai chân, chuẩn bị tư thế tập eo. Thuý bĩu môi, đồng tình đáp: - Chị mày là ai chứ? Có thằng đàn nào gặp lần mà nhớ đâu? ràng là cậu ta cố ý. Rồi, giờ Hoạ hiểu lý do bả ghét người ta. phải vì người ta chảnh, mà là vô tình chọc trúng lòng tự trọng của bả thôi. Ai chứ, bà chị này của thù dai lắm. Cơ mà thù vậy thôi, chứ nếu mà lại bắt chuyện chắc chắn là bả mạnh miệng được vậy đâu. Ai da, lòng người quả phức tạp... - Chị thích ta đúng ? - Nếu , cần gì để ý đến việc có nhớ mình , càng vì thế mà nóng trong người. Thuý liền trợn mắt: - Thích cái gì mà thích, cậu ta tuổi hơn tao đó. Thấy ánh mắt tiếc nuối của Thuý, Hoạ lắc đầu chịu thua: - Nếu thích, hãy tự mình giành lấy. giành được, bỏ cuộc là vừa. Thuý nhíu mày hài lòng: - Mày cái gì cũng dễ, bộ giành là được chắc. Hoạ nhún vai: - Cái này là chị , đâu phải em. - đời này có rất nhiều dạng đàn ông, mày còn nên hiểu đâu. Cậu ta, chính là loại mà con như mình nên va vào. Tại sao ư? Vừa đẹp trai, vừa có nghiệp, vừa trẻ trung, đứa con nào mà thích? Tỉ lệ cạnh tranh cao như vậy, nếu có thực trở thành bạn cậu ta cũng vui vẻ gì. Tại sao ư? Mỗi ngày biết bao nhiêu con mắt bắt tỉa vào mình, làm sao có thể thoải mái được? Lại còn, cái tính cách khinh người kia, chặc, ta đúng là loại đàn ông chỉ nên ngắm nên đụng vào. Nghe Thuý lèo, Hoạ cũng lờ mờ hiểu chút. Nhưng lúc nãy khi va vào , cảm thấy đâu đến mức cao ngạo như bả . Mà thôi kệ, đâu liên quan gì đến . - Thôi được rồi, đừng lấy ta làm đề tài nữa. chuyện khác . Thuý hung dữ trừng mắt: - Tại mày chứ ai? Nếu phải... Tự nhiên bổng ngừng lại, Hoạ khó hiểu nhìn qua Thuý. Lúc này bả như người máy, chanh chua chửi người lại tỏ ra dịu dàng thục nữ. Bởi vì trời nóng, nên bả bị ấm đầu? À mà hình như đoán sai, bởi vì cái người bả mới kể xấu tự nhiên về phía hai đứa đứng. Đúng vậy, là gương mặt rạng ngời, dáng mạnh mẽ hướng hai đứa bước đến. Hoạ nhún, bả có làm quá hay đó? phải là quan tâm hay sao? Giờ nhìn kia, gương mặt trông chờ đó là sao?