1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66: Nổi lên phong ba 3
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      -------------------------
      Sáng sớm hôm sau, Mèo Con thần thanh khí sảng thức dậy, ngoài phát , trừ bỏ nàng cùng Xuân Nha ra, tất cả mọi người đều là vẻ mặt tiều tụy, mắt cũng có quầng thâm. Mèo Con thầm thở dài, quả nhiên người biết là người hạnh phúc nhất a!

      “Vãn Chiếu, tỷ phân phó phòng bếp nấu chút cháo bổ dưỡng cho mọi người, cũng nấu cho lão phu nhân chén cháo hoa”. Mèo Con nhìn sắc trời vẫn u như trước phân phó với Vãn Chiếu.

      “Dạ!”

      Rửa mặt chải đầu xong, Mèo Con tới phòng Nhan thị, Nhan thị cũng vừa mới thức dậy, chải đầu, thấy Mèo Con sớm như vậy đến đây, khỏi hơi sửng sốt: “Sao lại thức sớm như vậy?”

      Mèo Con tiến lên hành lễ với Nhan thị : “Con dâu biết thân thể mẹ khoẻ, ngày hôm qua lại ăn cơm nổi, hôm nay chắc là đói, liền bảo người ta nấu cho mẹ chén cháo hoa”. xong bảo Vãn Chiếu đem cháo hoa bưng lên.

      Nhan thị nhìn chén cháo hoa tỏa khói kia, đáy mắt lên tia nhu hòa, vươn tay bảo Mèo Con đến gần, vỗ tay nàng : “Đứa trẻ ngoan, làm khó cho con”

      Mèo Con : “Hầu hạ mẹ là bổn phận của con, làm gì mà khó xử chứ”. xong đem cháo hoa múc ra, tự mình hầu hạ Nhan thị dùng bữa.

      Nhan thị trong lòng có tâm , căn bản muốn ăn gì, miễn cưỡng ăn nửa chén liền lắc đầu ăn. Mèo Con cũng miễn cưỡng, cùng Ngôn mụ hầu hạ Nhan thị rửa mặt chải đầu, Nhan thị liền đứng dậy đến phòng Nhiếp lão thái gia, Mèo Con cũng theo phía sau Nhan thị.

      Vừa tiến vào cửa phòng, mọi người liền sửng sốt. Lão thái gia tỉnh, nửa nằm ở giường, được hạ nhân giúp uống thuốc, mà Nhiếp Tuyên quỳ mặt đất.

      “Tuyên Nhi, làm sao con lại quỳ hả?” Nhan thị kinh ngạc hỏi.

      Nhiếp Tuyên cúi đầu: “Con có chiếu cố cha tốt”

      Nhan thị vừa nghe, ánh mắt thẳng hướng nhìn lão thái gia.

      Mèo Con cùng giật mình nhìn Nhiếp Tuyên quỳ mặt đất, cũng giật mình chỉ ngày thấy, lão thái gia cư nhiên nhìn như già thêm mười tuổi! Nguyên bản lão thái gia mặc dù năm nay gần bảy mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn qua bất quá bộ dáng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng hôm nay nhìn qua giống như năm mươi, sáu mươi tuổi a! Xem ra đả kích lần này với ông ấy mà rất lớn a!

      Lúc này Nhiếp lão thái gia thở dài tiếng, vô lực : “Con đứng lên

      Nhiếp Tuyên nghe vậy đứng lên, Mèo Con vội tiến lên giúp đỡ . Nhiếp Tuyên nắm tay nàng, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, trấn an cười cười.

      “Các con đều xuống ”. Lão thái gia mệt mỏi : “Để mẹ con ở lại là được rồi, ta muốn chuyện với bà ấy”

      Mèo Con ngửa đầu nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên trấn an cầm tay nàng, liền cùng bọn hạ nhân lui xuống. Trở lại phòng kế bên, Mèo Con liền ấn ngồi xuống ghế, ngồi xổm xuống : “Đầu gối chàng có đau hay ?”. xong muốn cuộn ống quần của lên nhìn.

      Nhiếp Tuyên đem nàng ôm lên : “ có việc gì, ta quỳ bao lâu, cha bảo ta đứng dậy”

      Mèo Con hỏi: “ có việc gì?”

      có việc gì!”. Nhiếp Tuyên ôm lấy nàng vào nội phòng: “Việc ta muốn là có thể ôm nàng, được ?”

      Mèo Con ôm lấy cổ : “Chàng mệt lắm sao?”

      “A, sao”. Nhiếp Tuyên nhu nhu cái trán có chút trướng đau, cả đêm hôm qua ngủ, nhưng mà hôm nay vẫn là có đống chuyện cần làm, ít nhất phải đem chuyện của tam ca xử lý hết.

      Mèo Con : “Thiếp bảo nha hoàn vào trải giường chiếu, chàng ngủ trước hồi

      Nhiếp Tuyên hỏi: “Ăn sáng chưa?”

      Mèo Con gật đầu : “Vừa mới ăn xong chén cháo”

      Sau khi Nhiếp Tuyên phân phó Vãn Chiếu chuẩn bị thức ăn, quay đầu lại với Mèo Con: “Ăn cùng với ta chút”

      Mèo Con gật đầu : “Dạ!”

      Sau khi đồ ăn sáng bưng lên, Mèo Con bảo nha hoàn xuống, tư mình hầu hạ Nhiếp Tuyên ăn cơm, Nhiếp Tuyên vươn tay ôm nàng : “ sao, bản thân ta tự làm là được”

      sao, thiếp ăn rồi”. Mèo Con nhàng đẩy ra, giọng : “ ở trong viện của cha a! Còn ra bộ dạng gì nữa!”

      Nhiếp Tuyên cười : “Ý nàng là ở trong viện của chúng ta có thể?”

      Mèo Con trừng mắt nhìn cái, rút tay mình về, múc cho chén cháo hoa, gắp cho mấy món ăn, Nhiếp Tuyên : “Chờ thân thể cha tốt lên, ta mang nàng đến Đông Quang tự tán giải sầu, thuận tiện ăn thử thức ăn chay ở chỗ đó”

      Mèo Con ngẩn người, lập tức gật đầu : “Dạ, chờ chàng có thời gian rồi sau”

      Nhiếp Tuyên nghe vậy khẽ cau mày, dừng lại nhìn nàng. Mắt Mèo Con xoay tròn, tâm lo lắng, Nhiếp Tuyên đột nhiên nhàng nở nụ cười, vươn tay ôm Mèo Con vào trong ngực, Mèo Con sợ tới mức cúi đầu khẽ kêu tiếng, chiếc đũa trong tay đánh rơi mặt đất, Nhiếp Tuyên ôm nàng, khẽ hôn vành tai của nàng: “Thực xin lỗi, ngày hôm qua ta phải cố ý, về sau ta nhất định dành chút thời gian cho nàng, nàng đừng tức giận, được ?”

      Mèo Con đầu tiên là bị hành động của làm hoảng sợ, sau đó cảm thấy thổi nhiệt khí đến vành tai của nàng, mặt của nàng lập tức đỏ lên, nghe giải thích, tâm mềm nhũn, ngẩng đầu lại thấy vành mắt vết thâm, oán khí trong lòng tự chủ được tan thành mây khói, nhịn được nâng tay vuốt mày của , mềm giọng hỏi: “Có muốn ngủ chút hay ?”

      “Nàng ngủ với ta?” Nhiếp Tuyên cười khẽ hỏi. (Ây! Câu hỏi ái muội mà!)

      Mèo Con trừng trắng mắt, hờn dỗi : “ đứng đắn!”

      Nhiếp Tuyên cười khẽ hôn miệng nàng, : “Trước kia lúc ở miệng, hai ngày ngủ là chuyện thường, nào có yếu ớt như vậy”

      Mèo Con đỏ mặt giúp đỡ ăn cơm nhanh lên. Nhiếp Tuyên cùng thê tử vui cười trận, mới cảm thấy mỹ mãn lại tiếp tục ăn sáng, còn dỗ Mèo Con cùng mình ăn nửa chén cháo, mới đứng dậy : “Ta trước ra ngoài làm chút việc, lát mẹ ra, nàng chiếu cố mẹ chút, được tùy tiện chạy loạn”

      “Dạ, thiếp biết”. Mèo Con vừa giúp thay quần áo, vừa : “Chàng nếu vội sớm chút trở về nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi”

      “Được!”. Nhiếp Tuyên đổi quần áo xong, cúi đầu hôn hai má của nàng : “Ngoan ngoãn đợi ở trong này”. Thấy Mèo Con mềm mại gật gật đầu, mới yên tâm rời .

      Mèo Con thấy Nhan thị còn chưa ra khỏi phòng của lão thái gia, liền chọn chỗ có cửa sổ, lấy kim chỉ trong cái rổ, tự mình thêu giầy. Nàng làm xong sớm chút, lại làm thêm mấy đôi giầy cho Nhiếp Tuyên.

      “Nhị thẩm”. Thanh sợ hãi của Tùng Nương truyền đến, Mèo Con nghe vậy buông kim chỉ trong tay xuống ngẩng đầu : “Tùng Nương, sao người lại tới đây? Mau ngồi xuống, Xuân Nha châm trà”. Vừa dứt lời, liền giật mình phát vạt áo người Tùng Nương có chỗ bị bẩn, cũng có chỗ bị ướt, búi tóc cũng tán loạn, tựa hồ còn rơi xuống ít châu hoa: “Trời ạ! Tùng Nương, người đâu vậy? Sao lại thành thế này?”

      Mèo Con vội gọi Vãn Chiếu giúp Tùng Nương lấy nước ấm rửa mặt chải đầu: “Thiên Mạch đâu? Sao lại bên cạnh người?”

      “Nhị thẩm, làm sao bây giờ? Ta vừa mới tìm Vân Nương, phát bọn Vân Nương họ bị giam lại rồi”. Tùng Nương khiếp sợ , cũng chưa có trả lời Mèo Con, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng bị dọa.

      “Bị giam”. Mèo Con hơi hơi giật mình: “Vân Nương bị giam? Vì sao?”

      chỉ có Vân Nương, ngay cả tam thúc, tam thẩm bọn họ cũng bị giam lại”. Ngữ khí Tùng Nương mang theo tiếng khóc.

      Bị giam? Mèo Con lắp bắp kinh hãi, khó trách thấy bọn họ tới đây gây sức ép, nguyên lai là bị giam: “Là ai giam bọn họ?” Mèo Con hỏi.

      “Con biết, nghe là lão thái gia hạ lệnh”. Tùng Nương lôi kéo tay Mèo Con : “Nhị thẩm làm sao bây giờ? Vân Nương có việc gì ? Con vừa mới vụng trộm nhìn thấy rất nhiều hạ nhân ở trong viện đều bị cột lấy, ngay cả miệng đều bị nhét vải, bên cạnh có vòng người đứng, con còn nhìn thấy nhị thúc…”

      “Nhị thúc? Nhị thúc của cũng ở đó sao?” Mèo Con sốt ruột hỏi, hai tay tự chủ cầm chặt tay của Tùng Nương.

      có, Nhị thúc có, là thư đồng bên cạnh của nhị thúc gọi là Trừng Tâm”. Tùng Nương khiếp sợ , nàng chỉ nhìn như vậy, cũng dám tiếp tục nhìn, từ ở Nhiếp gia lớn lên, nàng hiểu được đại gia tộc tốt nhất nên có lòng hiếu kỳ.

      Mèo Con nghe vậy cả kinh, tâm khẽ run lên, buông lỏng ra tay Tùng Nương, Tùng Nương từ lớn lên ở Nhiếp gia, hẳn nhìn quen việc này còn bị dọa thành như vậy, xem ra chuyện xảy ra ở tam phòng bên kia hẳn là chuyện ? Hạ nhân đều bị trói lại? Trong lòng nàng khỏi có chút yên, những người đó xảy ra chuyện gì ?

      “Nhị thẩm, mẹ có ở phòng, con có thể ở lại chỗ này ?”. Thanh sợ hãi của Tùng Nương khiến cho Mèo Con hoàn hồn, Mèo Con thầm nghi hoặc đại tẩu đâu rồi? Nàng lôi kéo tay Tùng Nương, vỗ vỗ trấn an : “Đừng sợ, Vân Nương khẳng định có việc gì, chắc là bọn hạ nhân làm sai việc gì, mới có thể bị trói lại như thế”

      “Dạ!”, Tùng Nương gật gật đầu, ôm Mèo Con.

      “Đúng rồi, sao chỉ có mình người trở lại? Đại tẩu đâu? Thiên Mạch đâu?”. Mèo Con hỏi, đại tẩu nhìn nàng sao?

      Tùng Nương hấp hấp cái mũi, có điểm ủy khuất : “Mới vừa rồi mẹ cùng đại tẩu, đại tỷ vội vã ra ngoài, trước khi biết con tìm Vân Nương, con lo lắng cho Vân Nương liền vụng trộm đến chỗ tam thúc, Thiên Mạch cũng biết”

      Mèo Con nhất thời biết gì, nha đầu kia lá gan đúng là phải lớn bình thường… nhưng nhìn bộ dáng nàng đáng thương hề hề, Mèo Con bất đắc dĩ thở dài, thương ôm lấy nàng ôn nhu : “Vậy người liền ở lại đây . ăn điểm tâm chưa? Ta bảo Vãn Chiếu đem điểm tâm đến đây, chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa chuyện, như thế nào?” Lão thái gia cho dù có bắt giam, khẳng định cũng chỉ bắt mỗi Nhiếp hành mà thôi, Vân Nương hẳn là có chuyện gì.

      “Dạ!” Khẩn trương của Tùng Nương được Mèo Con trấn an xuống, dần dần thả lỏng. Mèo Con rót cho nàng chén trà nóng, Tùng Nương cầm chén trà nhàng nhấp từng ngụm.

      Lúc này Vãn Chiếu cũng chuẩn bị nước ấm xong, Mèo Con thúc giục Tùng Nương vào rửa mặt chải đầu, mà nha hoàn Thiên Mạch của Tùng Nương cũng cầm quần áo sạch vội vàng chạy lại đây, mặt lộ vẻ như trút được gánh nặng, thấy Mèo Con liền dập đầu thỉnh an, Mèo Con ngăn cản : “Đừng đa lễ, ngươi vì sao đến nơi này?”. Nàng vừa định bảo Vãn Chiếu thông tri cho Thiên Mạch a.

      “Là Trừng Tâm đại ca phái người đến , là tiểu thư ở chỗ nhị phu nhân, còn đem trả lại cả châu hoa mà tiểu thư làm rơi nữa”. Thiên Mạch may mắn : “Cám ơn trời đất, cuối cùng tìm được tiểu thư!”

      “Được rồi, mau vào tiểu thư hầu hạ ” Mèo Con .

      “Dạ, nhị phu nhân”. Thiên Mạch cung kính lui ra.

      Chờ lúc Tùng Nương ra, Mèo Con chuẩn bị xong trà và điểm tâm, đỉnh đầu của Tùng Nương có chút ướt, ngồi xuống bên người Mèo Con, Thiên Mạch theo phía sau nàng giúp nàng lau khô tóc.

      “Đúng rồi, nếu Hành tam gia đứng hàng thứ ba, như vậy có phải trước cha người, lão thái gia còn có hai người con trai thứ xuất nữa đúng ?”. Nghi vấn này của Mèo Con tồn tại lâu, nhưng mà vẫn quên hỏi Nhiếp Tuyên mà thôi, tại đột nhiên nghĩ đến, nghĩ chắc Tùng Nương cũng biết.

      có a! Hai thúc thúc đứng trước tam thúc là con trai của nhị lão thái gia, cùng lão thái gia có quan hệ”. Tùng Nương ngẩn người, mới lắc đầu giải thích với Mèo Con. Nguyên lai Nhiếp lão thái gia có đệ đệ cùng cha khác mẹ, phải thứ xuất, là do vợ kế sinh ra. Vị này nhị lão thái gia sau khi chính thê liên tiếp sinh con , bao giờ... có thể sinh con nữa, nhị lão thái gia liền sống chết nạp thiếp, tiểu thiếp sinh được hai người con trai, hai người con trai này đều so với lớn hơn Nhiếp Hành, cho nên Nhiếp Hành đứng hàng thứ ba.

      “Ách, như vậy cả nhà nhị thúc có ở đây này?”. Mèo Con bị lời của Tùng Nương làm cho trận quáng mắt, rối rắm hồi, mới xưng hô như vậy.

      có ở đậy, cả nhà nhị lão thái gia đều ở kinh thành, chỉ có lúc tết mới về bái tế tổ tông” Tùng Nương lắc đầu .

      “À” Mèo Con lên tiếng, lúc này Vãn Chiếu bưng điểm tâm tiến vào, Mèo Con vội giúp Tùng Nương ăn điểm tâm.

      “Nhị thẩm, điểm tâm ở chỗ người ăn ngon”. Tùng Nương gắp phiến thịt, bỏ vào miệng nhai, loại thịt này là dùng mật ướp mà thành, là món ăn nàng thích nhất, chỉ tiếc mẹ chưa bao giờ cho nàng ăn mấy thức quà vặt như thế này nhiều.

      “À? Phải ? Vậy ăn nhiều chút. Mấy thứ này đều là Vãn Chiếu chuẩn bị”. Trước kia lúc Cố gia còn nghèo, trong nhà có nhiều đồ ăn vặt, sau lại khá giả hơn chút, cũng khiến mấy đứa trẻ trong nhà có thói quen ăn quà vặt, lúc Mèo Con còn ở nhà rất ít ăn, sau khi đến Nhiếp gia Vãn Chiếu mỗi ngày đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, nàng cũng dần dần có thói quen ăn quà vặt. Quả nhiên là cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần.

      Tùng Nương đáy mắt lộ ra tia hâm mộ: “Nhị thẩm, nhị thúc đối với người tốt!”

      Mèo Con cười cười, mặt lên chút đỏ ửng, đúng vậy, Nhiếp Tuyên đối với nàng tốt.

      Lúc hai người chuyện, chợt nghe thấy Nhan thị từ trong phòng lão thái gia ra, hai người liếc mắt nhìn nhau cái, liền đứng dậy đến phòng Nhan thị ở tạm.

      Nhan thị sắc mặt thản nhiên, nhìn ra cảm xúc gì. Thấy hai người, cùng hai người câu, nhân tiện : “Các con cũng mệt mỏi ngày, sớm chút trở về nghỉ ngơi , ta cũng muốn quay về viện của mình”

      Mèo Con chần chờ chút, tiến lên với Nhan thị: “Mẹ, chúng ta đưa người trở về !”

      “Được!”. Nhan thị khẽ gật đầu, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, Mèo Con cùng Tùng Nương bước lên đỡ lấy bà. Bên ngoài Ngôn mụ sớm chuẩn bị tốt hết thảy, Mèo Con cùng Nhan thị trở về viện của bà, lại hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, uống thuốc, chờ sau khi bà ngủ mới trở về viện của mình.

      biết Nhan thị cùng lão thái gia rốt cuộc cái gì? Sau khi Mèo Con tắm rửa xong, vừa chậm rãi lau tóc, vừa nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, tựa hồ chuyện tình liên tiếp phát sinh a! Kết quả cuối cùng xử lý của tam phòng là cái gì a? A, chờ Nhiếp Tuyên trở về hỏi chút !

      Nhưng mà đến giờ cơm chiều, Mèo Con được thông báo là đêm nay Nhiếp Tuyên về, thành thân nhiều ngày như vậy, tựa hồ hôm nay là lần đầu tiên Nhiếp Tuyên về. Nhìn thức ăn đầy bàn, Mèo Con có vẻ có tinh thần, miễn cưỡng ăn hai ba miếng, liền bảo người dọn xuống. Con người quả nhiên có thói quen, Mèo Con nằm ở giường trằn trọc suy nghĩ, thành thân mới bao lâu a, nàng bắt đầu quen ở người rồi…
      ---------------------------------
      Chú thích nho :

      Các nàng cho ta mạn phép chú thích về cái gia đình phức tạp này nhé!

      Các nàng đọc truyện cũng biết rồi đấy, đối với con trai nhà họ Nhiếp phân biệt giữa dòng chính và dòng thứ xuất rệt. Dòng chính ở đây là đại ca của Nhiếp Tuyên và Nhiếp Tuyên, hai người được gọi là đại lão gia và nhị lão gia . Còn dòng thứ xuất là Nhiếp Hành, gọi là Hành tam gia (các nàng chú ý là có tên trong xưng hô nữa nhé!). Nhiếp lão thái gia cũng có em khác, nếu mấy người em này cùng mẹ cũng là dòng thứ xuất → cũng xưng hô bằng cách ghép tên và thứ tự ra đời trước sau như Nhiếp Hành. Ngoài ra các nàng có thể thấy phân biệt ràng nhất là Nhiếp Tuyên tuy ra đời sau Nhiếp Hành nhưng lại xếp hàng thứ hai trong gia phả, còn Nhiếp Hành vì là dòng thứ xuất nên phải đứng ở hàng thứ ba.

      Trong bản edit ta ghi là đại lão gia, nhị lão gia và Hành tam gia, bởi vì thứ nhất tác giả có chỗ viết là đại gia, nhị gia và tam gia, có chỗ lại viết là đại lão gia, nhị lão gia, Hành tam gia, để tránh rối mù nên ta đổi thành kiểu xưng hô là đại gia, nhị gia và tam gia (gọi thế này cho Tuyên trẻ tí, chứ gọi nhị lão gia làm ta cứ tưởng dưới cằm ảnh mọc chùm rễ cây mệt!). Thứ hai, bối cảnh trong truyện chỉ giới hạn ở nội bộ gia đình của Nhiếp lão thái gia, có xuất bà con bác chị em họ hàng gì cả nên gọi thế các nàng cũng hiểu mà đúng ? Thứ ba, ta có hỏi bạn ta về vấn đề này (bạn ta có gốc gác người Hoa, gia phả của nó dày cộm à, nên cũng đáng tin) nó bảo là tuy quy định là thế nhưng người ta vẫn xưng hô như kiểu ta edit để cho gọn! 

      Phần chú thích hết! Sr vì dài dòng với các nàng nhé!

       

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67: Nổi lên phong ba 4
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      Trước khi đọc chương này, ta khuyên các nàng hãy bình tĩnh, vì khi ta edit cũng thiếu bình tĩnh mà làm đổ ly nước, khiến trưởng công chúa nhà ta chửi ta nát bét! Chương này ... nhưng chưa đủ đô với các nàng (cả ta nữa, ta nghĩ thế á!)
      -----------------------------

      Mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Tuyên vẫn có trở về, ngay cả buổi sáng thỉnh an Nhan thị cũng đều miễn, Mèo Con trừ bỏ mỗi ngày đến viện của Nhan thị hầu hạ bà uống thuốc dùng bữa ra, vẫn đợi ở trong viện, chỗ nào cũng . Bất quá cuộc sống của nàng quy luật hơn rất nhiều, trừ bỏ chiếu cố Nhan thị ra, còn đem thời gian của mình an bài rất phong phú, giống như lúc còn ở nhà mẹ ruột vậy.

      Từ buổi tối hôm đó Nhiếp Tuyên trở về, nàng kinh ngạc phát , bản thân lại quen với việc có Nhiếp Tuyên ở bên cạnh, liền mất ngủ đêm, suy nghĩ mãi đêm. Có thể là bởi vì sau khi kết hôn Nhiếp Tuyên luôn luôn ở bên cạnh nàng, đột nhiên có ngày trở lại, cho nên nàng có cảm giác mất mác. Là bởi vì bắt đầu có cảm tình với rồi sao? Mèo Con cảm thấy được nàng hẳn là thích Nhiếp Tuyên rồi. Dù sao đừng là ở cổ đại, cho dù là ở đại, cũng được cho là cực phẩm nam nhân, sau khi kết hôn lại đối xử với nàng tốt như vậy, lòng người cũng là thịt, nàng thích chút cũng kỳ quái.

      Nhưng mà tại dù sao nàng cũng ở cổ đại, nam nhân ở đại cũng có khả năng mỗi ngày đều ở chung với vợ, càng cần đến cổ đại. Nàng phải tự điều chỉnh bản thân, cho dù thể giống như nữ nhân cổ đại lấy chồng làm trời, khi Nhiếp Tuyên có ở bên cạnh nàng cũng có thể sống tốt, như vậy đối với nàng, đối với Nhiếp Tuyên đều tốt. Tuy rằng cổ đại cho phép nữ nhân tự lập, nhưng nàng tốt xấu cũng phải làm nữ nhân có tinh thần tự lập.

      “Đúng rồi, Thu Thực hết bệnh chưa?”. Mèo Con hỏi Xuân Nha: “ nhiều ngày như vậy rồi, cũng phải khỏe hơn rồi!”

      “Hẳn là mau khỏe rồi”, Xuân Nha nghiêng đầu nghĩ nghĩ : “Mấy ngày này chúng ta đều ra khỏi cửa, muội cũng có đến thăm tỷ ấy”

      Mèo Con gật gật đầu: “Nha đầu kia cũng là, biết Kiều Nhi bị phong hàn, còn cùng nàng ta chuyện”. Khi nàng biết Thu Thực cảm mạo là bởi vì Kiều Nhi lây bệnh, vừa tức giận cũng đồng thời khỏi bội phục tinh thần nghe chuyện bát quái của nha đầu kia. Nếu xảy ra ở đại, nàng chắc chắn bị kẻ ngốc!

      Xuân Nha cười khổ : “Nàng chỉ thích mấy chuyện linh tinh như xuất giá này nọ”

      Mèo Con : “Chờ lúc muội ra ngoài, muội phải đón nàng trở về, nếu đón nàng ta trở về, sợ là nàng ta quên chúng ta luôn a. Vài ngày thấy, trách được lại nhớ đến nàng!”

      Xuân Nha : “Đúng vậy! Mấy ngày nay tỷ ấy có ở đây, muội đều cảm thấy hiu quạnh rất nhiều”

      Mèo Con cười khúc khích, có Thu Thực ở bên cạnh kể chuyện bát quái, ngay cả nàng đều nhàm chán rất nhiều a. Mèo Con nghiêng đầu nhìn Xuân Nha, nàng cùng Thu Thực cũng nương trưởng thành.

      Mèo Con thầm suy nghĩ, nhà giàu người ta thường hay nha hoàn hồi môn cơ bản chính là nha hoàn thông phòng dự bị. Nàng mặc dù bản thân đến xã hội cổ đại, nhưng mà muốn nàng giúp chồng mình an bài nữ nhân làm ấm giường nàng vẫn làm được, cho nên bình thường chuyện hầu hạ Nhiếp Tuyên, nàng tận lực đều để mình làm, cho nha hoàn nhúng tay vào. Nhất là Xuân Nha cùng Thu Thực, nàng bình thường cơ hồ đều để hai người lộ diện ở trước mặt Nhiếp Tuyên, phải là vấn đề tín nhiệm, mà là thói quen của nàng là đề phòng từ xa.

      Kỳ Mèo Con cũng biết phương thức tốt nhất chính là đem hai người đem đến chỗ khác, nhưng nàng vừa mới tân hôn, liền đem nha hoàn bên người đuổi , nhất định bị người ta chụp mũ cho là ghen tị, thứ nhất nàng muốn mang cái mũ này, như vậy có thể bất lợi khi nàng đối phó với tiểu tam, tiểu tứ xuất sau này. Thứ hai nàng ở Nhiếp gia lạ nước lạ cái, bên người nếu ngay cả tri kỷ đều có, nàng ở Nhiếp gia rất khó sống yên. Thứ ba là... về điểm này nếu chỉ dựa vào nàng cũng vô dụng, chủ yếu vẫn là ở nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là cổ đại, nếu Nhiếp Tuyên cố ý muốn nạp thiếp, nàng cũng thể ngăn cản. Lại vợ chồng ở chung, việc cần thiết nhất vẫn là tín nhiệm, nếu đối với trượng phu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng mất , như vậy hôn nhân cũng mất ý nghĩa.

      “Suy nghĩ cái gì vậy?”. Lúc Mèo Con ngẩn người miên man suy nghĩ, cánh tay chìa ra, đem nàng gắt gao ôm lấy.

      “Trí Viễn?” Mèo Con lấy lại tinh thần, phát bất tri bất giác, nha hoàn trong phòng đều lui xuống, mà Nhiếp Tuyên vài ngày thấy cũng xuất , nàng khỏi vui sướng hô tiếng, bổ nhào vào trong ngực , cẩn thận nhìn . Vài ngày thấy, tựa hồ gầy chút, vành mắt càng xanh xao hơn.

      Nhiếp Tuyên hưởng thụ thương nhung nhớ khó có được của thê tử: “Mèo Con…” phen ôm lấy thê tử vài ngày gặp, đem nàng đặt ở giường: “Có nhớ ta ?”. vươn tay hai má non mịn hồng nhuận của vuốt nàng, vài ngày thấy, tựa hồ lại đẹp ra! Bất quá chỉ mới hơn tháng mà thôi, tựa hồ quen với việc luôn có nàng bên cạnh, mấy ngày nay thấy nàng, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

      “A…” mắt Mèo Con xoay tròn, chịu .

      Nhiếp Tuyên cúi đầu khẽ cắn cái mũi mượt mà của nàng chút: “Nha đầu xấu xa!”

      Mèo Con bị đè có chút thở nổi, vội vàng vươn tay đẩy : “ muốn, thiếp thở được a! Chàng có đói bụng ? Thiếp bảo Vãn Chiếu…”. Nhiếp Tuyên cúi đầu ngăn chận câu hỏi tiếp theo của nàng, sau lát, trầm thấp : “Ta đói bụng…”

      (Tác giả vì thương tâm hồn yếu ớt của chúng ta mà lược bỏ số cảnh!......

      TA… HẬNNNNNNNNN!!! Tác giả cho cảnh H để ta edit lấy hên cái coi nè!)

      “Ưm a…” tiếng ngáp buồn ngủ vang lên, Mèo Con vô lực dựa vào trong ngực Nhiếp Tuyên, che miệng đánh ngáp.

      “Mệt mỏi sao?” Nhiếp Tuyên giúp nàng thay đổi tư thế, để nàng tựa vào người mình, Mèo Con sờ sờ bụng mình, ai oán nhìn liếc mắt cái: “Thiếp đói bụng, khát, còn buồn ngủ nữa!”. Cảm thấy người dính đính, nàng chu chu cái miệng nhắn : “Còn muốn tắm rửa”

      “Được!”. Nhiếp Tuyên hôn cái trán của nàng : “Chờ ta lát”

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào giường nhìn Nhiếp Tuyên đứng dậy mặc quần áo, ra nội thất, trong lòng thầm cảm khái, quả nhiên là thể chất nam nữ bất đồng, ràng bỏ ra sức nhiều hơn nàng, nhưng mà tại cả người vô lực cũng chỉ là nàng.

      Đợi chưa đến năm, sáu phút, Nhiếp Tuyên vào, từ dưới giường lấy ra tấm thảm bạc bao bọc lấy nàng, ôm cả thảm và người lên, Mèo Con kinh hô tiếng: “Thiếp tự được rồi!”

      Nhiếp Tuyên cúi đầu trêu tức cười : “ ra nàng còn sức a! Vậy giữ lại !”

      Mèo Con nghe lời xong, mặt đỏ lên, trong lòng bi phẫn thôi, ràng nàng là người đại nha, vì cái gì mỗi lần đều mặt đỏ tai hồng chứ? Cổ nhân quả nhiên vừa mặt dầy vừa bạo lực, rất biết xấu hổ!

      Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng mắc cở đến đỏ mặt, cả người cuộn lại chui vào trong ngực của , khỏi cúi đầu cười ra tiếng, vẻ lo lắng vì chuyện của tam ca mà hóa thành hư , tâm tình khỏi tốt lên rất nhiều.

      Phòng tắm của hai người sát vách với phòng ngủ, chính giữa cách bởi gian phòng , có đôi sau khi Mèo Con tắm rửa xong, ở trong phòng này bảo Vãn Chiếu mát xa cho nàng. Có lẽ là Nhiếp Tuyên ra ngoài nhiều năm nên kiến thức cũng rộng, đối với phòng tắm cầu cũng tương đương cao, lúc Mèo Con nhìn thấy bể tắm là dạng bể bơi mini biết.

      Lúc bình thường nàng tự tắm rất ít dùng cái bể kia, chỉ dùng thùng tắm mà thôi. Tuy rằng nước ở cổ đại cần trả tiền, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy lần tắm mà dùng nhiều nước như vậy lãng phí, rất xa xỉ. Nhưng mỗi lần Nhiếp Tuyên tắm rửa, đều phải đổ đầy nước trong bể. Lúc này trong bể tắm đầy nước ấm, khiến cho Mèo Con càng kinh ngạc chính là, bên cạnh bể còn có nhiều món ăn nóng hổi, nghe mùi thức ăn, bụng nàng bắt đầu réo lên.

      Nhiếp Tuyên ôm nàng xuống nước, bản thân ngồi sàn đá, để cho Mèo Con ngồi ở chân mình: “Chúng ta vừa tắm vừa ăn cơm được ?”. xong cầm lấy chén canh: “Đây, để ta đút cho nàng”

      Ánh mắt Mèo Con đầy ý cười, vươn tay ôm thắt lưng , thỏa mãn hưởng thụ chồng hầu hạ. Quả nhiên người khác đúng, tình nguyện làm kiều thê, cũng muốn làm hiền thê, bởi vì nam nhân đều thương kiều thê, mà bỏ qua hiền thê. Kiếp trước mẹ cũng từng với nàng, nàng nhớ phải làm hiền thê, chiếu cố hầu hạ chồng cho tốt, bởi vì người đàn ông nào lại thích người phụ nữ biết đúng mực; cũng phải làm kiều thê, nhiều lúc phải làm nũng với chồng, người vợ thông minh phải biết giả bộ trước mặt chồng, bởi vì người đàn ông nào lại quá thích người phụ nữ cường thế.

      Vốn nàng chỉ cười nhạt với mẹ, cũng biết là có người nào đàn ông nào đáng giá để nàng làm như vậy hay . Nhưng mà sau khi đến cổ đại, nàng hiểu được việc nữ nhân nếu mất thương của trượng phu thể yên ổn qua ngày, muốn ở Nhiếp gia thoải mái sống sót, nàng chỉ cần được Nhiếp Tuyên sủng ái. Nhiếp Tuyên là nam nhân khôn khéo cường thế như vậy, có lẽ thích người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vĩnh viễn có khả năng người phụ nữ ấy. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc sau này chứng nàng đoán quả nhiên đúng. Đương nhiên cùng với việc nàng có tính cách cường thế cũng có liên hệ, nàng cũng cho rằng có thể dựa vào diễn kịch mà lừa gạt được nam nhân này, lại bọn họ là vợ chồng, phải sống cả đời với nhau, nếu hai người về sau ở chung đều là diễn kịch, cuộc sống hôn nhân như vậy còn có cái gì ý nghĩa?

      Mèo Con chưa bao giờ cho rằng cuộc sống hạnh phúc là có thể từ trời rớt xuống, nàng tôn thờ nguyên tắc cuộc sống hạnh phúc là phải dựa vào tranh thủ, kinh doanh của bản thân. Lúc còn ở nhà mẹ ruột, mọi người trong nhà sủng ái nàng như vậy, là nàng dùng tấm lòng đổi lấy. tại ở nhà chồng cũng vậy, nàng tâm chiếu cố các phương diện ăn, mặc, ở, lại của mẹ chồng và chồng. Thế giới này tuy rằng đủ hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà cũng có người tốt, chỉ cần ngươi tình đối với bọn họ tốt, bọn họ cũng dùng tình đối với tốt với ngươi, Mèo Con lấy tâm của mình ra đổi, cho nên tại nàng cũng chiếm được tâm của hai người.

      Mèo Con tựa đầu vào cổ Nhiếp Tuyên, nàng vừa lòng với cuộc sống tại. Nhiếp Tuyên bất ngờ bị hành động vô cùng thân thiết của nàng làm cho thân thể cứng đờ, buông ra bàn tay, vỗ tiểu thí thí của nàng: “Ngoan ngoãn ăn cơm cho xong !”

      Mèo Con le lưỡi, nàng đều quên nam nhân chịu nổi khiêu khích, nàng ngồi thẳng người: “Tự thiếp ăn được rồi, chàng cũng đói rồi đúng ?”

      Nhiếp Tuyên cười cười : “ sao, ta còn chưa đói bụng”

      “Hay là tắm xong rồi ăn tiếp”. Mèo Con sợ cứ ngăm nước thế này da nhăn nhíu lại.

      “Được”. Trước đó hai người tắm rồi, cho nên chỉ đơn giản tắm chút liền đứng dậy trở về phòng. Bọn hạ nhân lại đem đồ ăn chuyển tới trong phòng.

      Trước đó Mèo Con cơm chiều xong rồi, sau khi uống xong nửa chén canh liền nhìn Nhiếp Tuyên ăn: “Đúng rồi, mấy ngày nay chàng trở về, là bởi vì chuyện của tam bá sao?” Mèo Con hỏi, vươn tay xoa bóp cổ .

      “Ừm!”. Nhiếp Tuyên mặt nhăn nhíu : “Ta và cha thương lượng xong, đem tam ca, tam tẩu đưa đến biệt trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, sau này cũng bảo bọn họ ở đó an hưởng tuổi già. Về phần Triệt Nhi, ta viết thư cho đại ca, để đến kinh thành ở bên cạnh đại ca học tập vài năm rồi sau”

      “Vậy còn Vân Nương a?” Mèo Con hỏi, đến Nhiếp gia hơn tháng, nàng cũng hiểu được đại gia tộc gọi việc đem người đến biệt trang tĩnh dưỡng chính là giam lỏng, xem ra Nhiếp gia chuẩn bị giam lỏng đôi vợ chồng này cả đời. Mèo Con quan tâm tiền đồ của Nhiếp Triệt, vợ chồng Nhiếp Hành, chỉ là quan tâm Vân Nương.

      “Vân Nương?”. Nhiếp Tuyên ngẩn người, lập tức : “Nàng ta cũng gần mười lăm, mười sáu tuổi, dù sao cũng phải đính hôn, để cho nàng ta sớm lập gia đình chút là được”

      “Vân Nương mới có mười bốn tuổi à!”. Mèo Con : “ như vậy lập gia đình?”

      “Năm nay nàng cũng mới mười lăm tuổi a!” Nhiếp Tuyên buồn cười điểm cái mũi của nàng.

      Mèo Con hờn dỗi : “Nhưng mà thiếp cũng mười lăm tuổi mới lập gia đình a”

      Nhiếp Tuyên trấn an : “Nàng cần lo lắng, chuyện đính hôn của Vân Nương tệ, để nàng ta chịu ủy khuất”

      Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, gật gật đầu, chuyện này kỳ nàng có gì cũng được.

      Nhiếp Tuyên : “Vân Nương chuẩn bị thành thân lâu rồi, nếu nàng luyến tiếc nàng ta, đợi sau khi bái tổ, chúng ta lại ở lại mấy ngày, chờ sau khi nàng ta thành thân , được ?”

      Điểm này đúng là làm Mèo Con khó xử, mặc dù nàng lo lắng cho Vân Nương, nhưng cũng đến nỗi bảo nàng tiếp tục ở lại Nhiếp gia, có thể mở miệng hỏi thăm nàng, sau đó cho nàng thêm ít đồ cưới là cực hạn của nàng rồi. Bảo nàng vì Vân Nương ở lại Nhiếp gia thêm vài ngày, nàng là tuyệt đối muốn, nàng cùng Vân Nương cảm tình lại sâu, trời biết ở đây thêm mấy ngày nay còn phát sinh chuyện gì a! Vạn nhất Nhiếp gia lại ra cái sách gì, Nhan thị bảo nàng cả đời ở lại Nhiếp gia làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu liền từ chối, lại phù hợp với hình tượng của nàng ở Nhiếp Tuyên trước mặt mấy ngày này, nghĩ đến đây Mèo Con ảo não muốn vả cho mình cái.

      Con mắt nàng vòng vo chuyển, ngẩng đầu hỏi: “Có thể ảnh hưởng việc của chàng ?”

      “À… cũng tàm tạm, dù sao Giang Nam còn có Ngọc Bản”. Nhiếp Tuyên có chút chần chờ, dù sao rời Giang Nam gần nửa năm.

      “Thiếp thấy hay là thôi , dù sao chàng rời Giang Nam gần nửa năm, Ngọc Bản có thể giúp chàng, nhưng dù sao cũng phải là chàng a!” Mèo Con cắn cắn môi dưới : “Dù sao thiếp ở chỗ này cũng giúp được cái gì”

      Nhiếp Tuyên nghe lời của nàng, trong lòng buông lỏng, ôm nàng ôn nhu trấn an : “Nàng yên tâm, Vân Nương lấy chồng xa, sau này lúc chúng ta trở về đây, ta bảo người mời Vân Nương về nhà”

      Mèo Con nghe xong lời này của Nhiếp Tuyên, liền biết ở lại, liền thở dài nhõm hơi, vô cùng gật đầu : “Dạ!”. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ : “Đúng rồi, thiếp có thể chuẩn bị thêm chút đồ cưới cho Vân Nương ?”

      Nhiếp Tuyên : “Được, nhưng mà cũng đừng quý quá, nhất là đừng vượt qua đồ cưới của mẹ và đại tẩu. Nhưng mà nàng cũng có thể lén cho nàng chút vốn riêng”

      Mèo Con mặt mày cười loan loan : “Thiếp biết rồi. Đúng rồi, Trí Viễn, vì sao đến giờ thiếp vẫn chưa gặp qua đại ca a?”

      “Đại ca ở kinh thành làm quan a, kinh quan thể rời khỏi kinh thành”. Nhiếp Tuyên vuốt ve đầu của nàng : “Chờ tết chúng ta trở về gặp được đại ca”

      “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu.

      Nhiếp Tuyên nhớ tới bộ dạng hưng phấn trước kia của Mèo Con khi biết cùng ăn cơm trưa với nàng, nhưng mà sau đó chỉ dội cho nàng chậu nước lạnh, còn đem nàng dọa đến hoảng sợ, tại lại bởi vì công thể để cho nàng ở lại tham gia hôn lễ Vân Nương, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy, cúi đầu : “Ngày mốt ta cùng nàng đến Đông Quang tự du ngoạn có được ?”

      Mèo Con chần chờ chút : “Nhưng mà thân thể của mẹ gần đây khỏe, thiếp sợ…”

      sao, thân thể của mẹ mấy ngày nay tốt nhiều rồi, lại chúng ta phải chơi ngày chứ!”. Nhiếp Tuyên ôn nhu , đối với việc Mèo Con mỗi ngày đều chiếu cố mẹ làm cho trong lòng cực kỳ cảm kích, cho dù là đại tẩu cùng Tô thị, cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, chỉ có Mèo Con là tâm chiếu cố mẹ mà thôi. đột nhiên nở nụ cười : “ chừng mẹ còn muốn chúng ta chơi vui vẻ a!”. Tay để lên bụng của nàng, nhàng sờ sờ.

      Mèo Con đầu tiên là sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ ý tứ của , xấu hổ đỏ mặt. Nhiếp Tuyên thấy nàng thẹn thùng thế nhưng lại giật mình, ôn nhu ôm lấy nàng: “Mèo Con, sinh con cho ta nha!”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 68: Việc vặt trong phòng 1
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      ----------------------------

      Sáng sớm hôm sau, lúc Mèo Con thức dậy thỉnh an Nhan thị, phát lão thái gia thế nhưng ở đó, lâu lắm mới gặp, khuôn mặt ông mặc dù gầy yếu ít, nhưng khí sắc còn tốt. Thân thể lão thái gia xưa nay khoẻ mạnh, bất quá lần này chỉ là bị Nhiếp Hành làm tức giận mà thôi. Nhưng mà sắc mặt Nhan thị tốt lắm, vẻ mặt tựa hồ có tinh thần.

      Hôm nay người đến thực đông, trừ bỏ người của tam phòng ra, mọi người khác đều có. Sauk hi Lão thái gia cùng Nhan thị nhận lễ của mọi người, lão thái gia thản nhiên vì thân thể Nhiếp Hành khoẻ, muốn đến biệt trang ở nông thôn tạm thời tĩnh dưỡng thời gian, Văn thị cũng cùng , tất cả tài sản của Nhiếp Hành đều quy về danh nghĩa của Nhiếp Triệt. Mọi người nghe xong chỉ khúm núm vâng dạ, lão thái gia xong, tựa hồ có vẻ mệt, liền bảo hạ nhân giúp đỡ rời khỏi.

      Nhan thị với đám người Mèo Con: “Ta cũng có chút mệt mỏi, phải về phòng nằm chút, các con cũng về

      Tạ thị cùng Mèo Con mang theo phần đông nữ quyến cáo lui, Mèo Con vừa ra khỏi viện của Nhan thị, định trở về phòng sửa soạn ngày mai chùa, lại bị đại nương phen giữ chặt: “Nhị thẩm, bằng đến chỗ con uống trà ? Gần đây con có ít trà ngon, với lại hai ngày nữa con phải về nhà, lần này từ biệt, cũng biết khi nào có thể gặp lại nhị thẩm a”. Đại nương xong liền cảm thấy buồn bã.

      Mèo Con nghe xong cũng thở dài hơi, vỗ vỗ an ủi đại nương: “Lúc nào cũng có thể gặp mà!”

      Đại nương cười : “Hôm nay nhị thẩm dùng cơm trưa ở chỗ con , chúng ta mời đại tẩu, Tùng Nương, Vân Nương đến, mọi người tụ họp”

      Mèo Con gật đầu : “Được! Nhưng mà trong viện của ta còn có chút việc , muốn về trước chuẩn bị chút, lát lại đến chỗ của người”. Nàng khỏi thầm suy nghĩ, Vân Nương chẳng lẽ được thả ra? Vậy sao lúc thỉnh an lại thấy nàng ta?

      Đại nương nghe xong cười : “Dạ, xe ngựa của con hỏng rồi, làm phiền nhị thẩm cho con nhờ đoạn”

      “Cái này có phiền hà gì” Mèo Con cười dắt nàng lên xe ngựa.

      “Nhị thẩm, lời lão thái gia vừa mới , người cũng nghe thấy được ”. Đại nương vừa ngồi xuống liền hỏi

      Mèo Con gật gật đầu : “Ta nghe thấy được”

      Đại nương thấy bộ dạng bất vi sở động của nàng, hơi hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới nàng có thể biết tin tức gì, liền lôi kéo tay Mèo Con : “Nhị thẩm, người còn biết ? Tam thúc ở bên ngoài là bởi vì sinh bệnh cho nên mới đến nông thôn tĩnh dưỡng, kỳ là bởi vì bài bạc bị thua, khiến lão thái gia tức giận đến hôn mê bất tỉnh, lão thái gia mới đem nhốt tại biệt trang ở nông thôn”

      “Ừ, cũng có nghe qua”, Vãn Chiếu từng với nàng.

      Đại nương nhìn nàng : “Nhị thẩm có biết nợ nần của tam thúc ở bên ngoài đều là do nhị thúc trả ?”

      Mèo Con nghe xong lắc đầu : “Cái này ta biết”

      Đại nương thấy vẻ mặt sao cả của nàng, khỏi nóng vội: “Nhị thẩm, người biết tam thúc thiếu bao nhiêu tiền ? Chỉ là bạc thôi cũng thiếu đến vạn hai a! Càng cần đến điền trang, cửa hàng mà mất! Nhưng nhị thúc chỉ giúp đỡ tam thúc đem nợ nần trả hết, còn đem mượn cửa hàng, điền trang chuộc về, lão thái gia muốn đem toàn bộ mấy thứ này cho Triệt Ca, thúc ấy cũng đáp ứng a!”

      Mèo Con biết Nhiếp Hành bài bạc, cũng biết thua nhiều tiền như vậy, thấy vẻ mặt đại nương đau lòng thay nàng, khỏi thầm cười nhạo, là bản thân mình diễn kịch quá giỏi, có thể lừa được những người này, hay là những người này vốn xem nàng là con ngốc? Nhiếp Tuyên xử lý chuyện Nhiếp gia bọn họ có quan hệ gì với nàng đâu? Nếu vui, đem toàn bộ tiền đưa cho Nhiếp Hành đều được, chỉ cần có thể nuôi sống mình là được.

      Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, cười : “Chuyện bên ngoài của nhị gia, ta muốn xen vào. Lại tam gia dù có muôn vàn phải, cũng là ca ca ruột của nhị gia, chiếu theo tính tình của nhị gia, nhất định bàng quan đứng nhìn”

      Thông qua quan sát mấy ngày nay cùng chuyện may chiều hôm đó, biểu của Nhiếp Tuyên ràng như vậy, nàng liền mơ hồ hiểu được chuyện của Nhiếp Hành, hẳn là là Nhan thị chỉ đạo, Nhiếp Tuyên chỉ hỗ trợ hoàn thành. Nhiếp Hành nhìn như thua nhiều tiền như vậy, nhưng mà ai biết được biên lai là thiệt hay giả a! Nếu như thế nào? Tiền này là do Nhiếp Tuyên kiếm được, muốn dùng như thế nào, đều là tự do của .

      Vì nam nữ khác biệt, Mèo Con cùng lão thái gia bất quá chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi, chỉ hai ba câu, đối với nàng mà , lão thái gia bất quá chỉ là người xa lạ có quan hệ thân cận mà thôi, cảm tình bằng với Nhan thị mấy ngày nay đều sớm chiều gặp gỡ. , Mèo Con đối với lão thái gia cũng có hảo cảm, nàng mặc dù biết ràng chuyện cũ của Nhiếp gia, nhưng đơn giản chỉ là vợ kịch cẩu huyết chính thê, thị thiếp, con cái tranh giành mà thôi. Nhưng mà người khởi xướng chuyện này chính là lão thái gia, chỉ bởi vì đây là xã hội nam tôn nữ ti, cho nên có bất luận kẻ nào dám trách cứ lão thái gia mà thôi.

      Nhưng mà cha dù sao cũng là cha, huynh đệ dù sao cũng là huynh đệ, quan hệ huyết thống là vĩnh viễn đoạn được. Huống chi lão thái gia tuy rằng thiên vị Nhiếp Hành, nhưng đối với hai huynh đệ Nhiếp Tuyên cũng là tệ, đối với nàng cũng có chút hòa ái. đến việc chuyện này nàng căn bản có lên tiếng quyền lợi, cho dù là có, nàng cũng muốn cho Nhiếp Tuyên khoanh tay đứng nhìn. Nếu là Nhiếp Tuyên có thể để ý cầu xin của cha già bảy mươi tuổi, để ý ca ca ruột của mình, đuổi tận giết tuyệt , Mèo Con ngược lại càng rét tâm hơn, đối với cha mẹ thân sinh còn như thế, vậy đối với những người khác như thế nào?

      Đại nương nóng nảy : “Nhị thẩm người vừa mới vào nhà chúng ta, người biết. Tiền này đều là của nhị thúc, đều là do thúc ấy nhiều năm bôn ba bên ngoài mà kiếm được, đều là tiền mồ hôi nước mắt, lấy mạng mà kiếm được”

      Mèo Con gật đầu : “Nguyên nhân chính là như thế, cho nên này tiền này nhị gia muốn xài như thế nào, đều là chuyện của ngài ấy”. Nhiếp Tuyên phải kẻ ngốc, làm như vậy luôn luôn có lý do của . Trước mắt, tình huống gì nàng đều , tùy tiện can thiệp chuyện của Nhiếp gia, chỉ làm phản cảm Nhiếp Tuyên. Suy nghĩ chút, ánh mắt Mèo Con khỏi lạnh lùng, biết đại nương rốt cuộc tính toán cái gì? Muốn bảo Nhiếp Tuyên phân phần tài sản của Nhiếp Hành mang danh nghĩa của nàng? Nàng là con a? Gia sản Nhiếp gia làm sao đến phiên nàng.

      Đại nương nghe xong lời của Mèo Con, khỏi cười khổ : “Nhị thẩm là hiền lành”

      Mèo Con hé miệng mỉm cười, thấy bộ dạng trầm mặc xấu hổ của đại nương, vì giảng hòa, liền đề cập đến chuyện xuất giá của Vân Nương, với đại nương: “Đúng rồi, có phải Vân Nương sắp xuất giá hay ?”

      Đại nương : “Dạ, nghe hôn kỳ định ở mồng tám tháng bảy, nhị thẩm có ?”

      Mèo Con : “Nhị gia rời Giang Nam cũng sắp nửa năm, cứ tiếp tục ở đây sợ là ảnh hưởng việc của ngài ấy”

      Đại nương nghe xong có chút tiếc hận : “Đáng tiếc, con nghĩ Vân Nương hẳn là rất muốn nhị thẩm ở lại tiễn nàng xuất giá”

      Mèo Con thở dài hơi : “Chúng ta làm nữ nhân, còn phải lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu sao, nam nhân đến đâu chúng ta đến đó sao”

      “Đúng vậy!” Đại nương gật đầu phải

      Hai người thổn thức trận, liền viện của đại nương, sau khi Mèo Con đưa đại nương về viện xong, liền quay trở về trong viện của mình, phân phó Vãn Chiếu đem thứ gì cần cho ngày mai chuẩn bị tốt. Phương diện này nàng có kinh nghiệm, dù sao nhà giàu xuất hành, cùng với lúc du ngoạn ở Cố gia trước kia cũng khác nhau.

      Lúc này Xuân Nha thần tình nghi hoặc tiến vào, Mèo Con thấy nàng, khỏi buồn bực hỏi: “Sao bây giờ muội trở về? phải ta bảo muội đón Thu Thực về sao?”

      phải muội , mà là người gác cổng vẫn cho muội ra ngoài!”. Xuân Nha có chút ủy khuất , lập tức nghi hoặc : “Phu nhân, muội vừa mới ra ngoài cửa, nhìn thấy có vài người môi giới dẫn theo nhiều người khác đứng ở đó a!”

      “Người môi giới?”. Mèo Con dừng chút, nghi hoặc hỏi: “ phải hạ nhân của Nhiếp gia đều được mua từ cùng gia đình, rất ít dùng hạ nhân mua ở bên ngoài?”

      “Đúng vậy! Muội cũng cảm thấy kỳ quái a! Sau đó lại nghe là trong viện của Hành tam gia, còn có trong viện lão thái gia thiếu số lớn hạ nhân, người trong nhà đủ dùng, mới ra bên ngoài mua”

      “Thiếu người?” Trong lòng Mèo Con run lên, giọng hỏi: “ êm đẹp như thế làm sao lại ít người a?”

      biết nữa! Nghe hạ nhân trong viện của Hành tam gia tất cả đều thay đổi, ngay cả mấy người hạ nhân tâm phúc đều đuổi rôi”. Xuân Nha : “Muội thấy chỉ nha hoàn bà tử, ngay cả nô bộc, đồng nhi đều vậy a!”

      Mèo Con nhớ tới tình huống Tùng Nương chứng kiến, nàng khỏi rùng mình cái, bọn họ là bị đuổi hay là…

      “Phu nhân, người lạnh sao?”. Xuân Nha thấy Mèo Con rùng mình, vội vàng giúp đỡ nàng ngồi xuống, khoác cho nàng tấm chăn mỏng, vừa muốn lấy áo choàng cho Mèo Con, Mèo Con liền : “ sao, ta lạnh. Đúng rồi, muội bảo Vãn Chiếu đến đây, ta có việc cần với nàng”

      “Dạ!”. Xuân Nha nghe xong lên tiếng, rót cho Mèo Con chén trà nóng : “Phu nhân, người uống chút trà nóng để ấm thân trước !”. Thấy Mèo Con tiếp nhận trà nóng chậm rãi uống, nàng mới xoay người tìm Vãn Chiếu.

      Mèo Con tựa lưng vào ghế, cầm chén trà hít sâu hơi, bản thân nên nghĩ nhiều, trước việc này chỉ là mình đoán mà thôi, cho dù là , loại chuyện xử phạt hạ nhân thế này ở cổ đại nhiều đếm xuể, nàng phải chúa cứu thế a! Mèo Con cười khổ nhắm mắt lại, nàng vẫn còn là người yếu đuối ích kỷ.

      “Phu nhân, ngài tìm ta có việc?” Vãn Chiếu chuẩn bị vật dụng để ngày mai chơi, nghe Xuân Nha nhắn, liền vội vã chạy tới.

      “Vãn Chiếu, tỷ đến đây giúp ta tí, nên chuẩn bị gì cho Vân Nương mới tốt”. Mèo Con hỏi, nàng đem trang sức trong hòm để bàn, cả phòng đầy trang phục xinh đẹp, nàng khỏi có chút hoa mắt.

      Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, tại muốn chuẩn bị cho tứ nương?”

      Mèo Con gật đầu : “Ừ, Vân Nương sắp thành thân, mấy ngày này chắc bề bộn nhiều việc, ta dù sao cũng đến dự lễ thành thân của nàng, bằng sớm chút tặng nàng a!”

      Vãn Chiếu nghe xong gật đầu : “Nếu Hằng Phu lâu đặt cho tứ nương sáu bộ trang sức? Hai bộ vàng, bạc, bộ vàng, bạc nạm hồng bảo”

      Mèo Con nghĩ nghĩ cảm thấy được, liền cười : “Tỷ cũng được, tặng lễ vật cho người ta nên tặng đồ mới, sao lại đem đồ ta của ta tặng cho nàng a!”

      Vãn Chiếu cười : “Trang sức của phu nhân cũng là mới đặt, chưa từng dùng qua, cho nàng sao cả. Nhưng mà trang sức của người đều khảm châu bảo quý giá, đưa cho tứ nương có hơi quý trọng chút”

      Mèo Con cũng nhớ đến lời của Nhiếp Tuyên, khỏi cười cười: “Đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ có biết Vân Nương gả cho ai ?”

      “Phu quân của tứ nương là đệ tử trước kia ở kinh thành của đại gia, tại là tri huyện của huyện Tú Giang. Năm nay hai mươi lăm tuổi, chính thê mất sớm, đại gia thương tiếc con thơ người chăm sóc, liền đem tứ nương gả cho ”. Vãn Chiếu giải thích.

      Làm vợ kế? Mèo Con ngẩn người, làm vợ kế cùng địa vị vợ cả là trời dưới đất a, nghe thế này chắc người này cũng phải dòng dõi thế gia, quả nhiên ở cổ đại này thứ nữ có địa vị đáng gì.

      Vãn Chiếu thấy Mèo Con nghi hoặc, giải thích : “Vị đại nhân kia từ theo đại gia đọc sách biết chữ, tuy sinh ra bần hèn, cũng biết thư đạt lễ, tính tình cũng ôn nhu săn sóc. Là lão phu nhân tự mình xem qua, mới đáp ứng hôn này”

      Mèo Con nghe xong có chút xấu hổ: “À, đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ có biết đại gia ở kinh thành làm quan gì ?” Mèo Con thuận miệng hỏi.

      “Đại gia là Hộ Bộ Thượng thư kiêm Văn Uyên Các Đại học sĩ”. Vãn Chiếu : “Lại tiếp, đại gia cùng nhị gia đều là thiếu niên tài tử, chỉ là nhị gia chúng ta…” xong, nàng liền có chút ảm đạm.

      Mèo Con trầm mặc hồi, nhàng : “Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc a?”

      Vãn Chiếu nghe Mèo Con xong khỏi cười : “Nhị gia cũng thường những lời này a!”

      Mèo Con cười cười, nhìn sắc trời : “Hôm nay ta muốn đến viện của đại nương dùng cơm trưa, mọi người cần chuẩn bị cơm. Còn có hôm nay tỷ cũng đừng , ở lại nhà thu thập đồ đạc , ta có Xuân Nha cùng là đủ rồi”

      “Dạ!”. Vãn Chiếu cùng Xuân Nha giúp Mèo Con thay quần áo, sau đó đưa nàng ra khỏi cửa

      Lúc Mèo Con đến viện của đại nương Tô thị, Tùng Nương cùng Vân Nương đều đến, thấy Mèo Con đến đây, Tô thị vỗ tay cười : “Nhị thẩm đến trễ, mau phạt ba ly rượu”

      Mèo Con nghe xong vội : “Uống ba chén ta liền sau, lại cha, mẹ đều khỏe, chúng ta vẫn nên uống rượu”. Nơi này thường uống rượu Kim Hoa, giống như rượu ngọt bình thường, vị tệ, nhưng dù sao cũng là rượu, dễ dàng uống say, nàng cũng dám uống nhiều. Cổ nhân uống rượu, vô luận nam nữ đều dữ dội a! Nàng cũng dám theo chân bọn họ mà uống.

      Mọi người nghe lời Mèo Con xong, mặt khỏi đỏ hồng, Tô thị cười : “Nhị thẩm đúng”

      Đại nương vội bảo người ta pha trà đem lên, Mèo Con đảo mắt liền chú ý tới Vân Nương ngồi bên cạnh im lặng , mấy ngày thấy nàng cũng gầy .

      “Vân Nương, mấy ngày gặp, người làm sao lại gầy như thế?” Mèo Con thân thiết hỏi: “Thân thể thoải mái sao?”

      Vân Nương cười cười : “ có gì, chỉ là mấy ngày nay quá nóng, ăn uống tốt mà thôi!”

      Tô thị cũng cười với Vân Nương: “Lúc ta vào nhà, Vân Nương vẫn là tiểu oa nhi a, đảo mắt sắp lập gia đình. Muội yên tâm, ta bảo ca ca muội hỏi thăm người kia rồi, phu quân tương lai của muội là người tốt”

      Vân Nương nghe vậy thần sắc sáng lạn lên: “Làm phiền đại ca, đại tẩu lo lắng”

      “Cái này tính là lo lắng gì, chúng ta làm đại ca, đại tẩu đều nên làm”. Tô thị cười, vỗ tay nàng.

      Mèo Con thấy Vân Nương trừ bỏ ốm chút ra, mặt có thần sắc ảm đạm suy sút gì, trong lòng khỏi thoáng yên tâm chút, liền cùng mọi người cười . Vì trưởng bối trong nhà đều sinh bệnh, cho nên đại nương chuẩn bị thức ăn cũng là món chay, mọi người chủ yếu là chuyện phiếm. Mèo Con mới biết được nguyên lai Tùng Nương cũng sắp đính hôn, nhưng mà vì Tạ thị luyến tiếc để nàng lập gia đình sớm, cho nên mới có sớm chuẩn bị hôn .

      Nhìn bộ dạng Vân Nương hâm mộ Tùng Nương, Mèo Con hơi hơi thở dài, chờ lúc mọi người trở về, Mèo Con lôi kéo tay Vân Nương, giọng : “Phúc khí của mỗi người đều bất đồng, nhưng có điểm người phải biết, phúc khí có đôi khi là dựa vào bản thân tranh thủ mà có, lập gia đình phải là con đường khó...”

      Vân Nương nghe xong lời của Mèo Con, ánh mắt sáng lên, nhìn Mèo Con gật gật đầu, cảm kích giọng : “Nhị thẩm, cám ơn người”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69: Việc vặt trong phòng 2
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://lh3.googleusercontent.com/-w4WgvnBbrt4/UXSeEX8VBwI/AAAAAAAAAlo/H2_97kN8CjU/s460/308.jpg" width="460" height="319" />

      Sáng sớm hôm sau Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên trước tiên thỉnh an Nhan thị, sau đó chuẩn bị ra ngoài, Nhan thị thấy bộ dáng vợ chồng son ân ân ái ái, miệng cười đều thể khép lại, còn bảo bọn họ có thể ở ngoài đêm cần vội vã trở về. Nhiếp Tuyên cười đáp ứng, liền mang theo Mèo Con trở về phòng thay quần áo.

      “Vì sao phải thay quần áo?”. Sau khi trở về phòng, Vãn Chiếu đem đến quần áo cho Mèo Con thay, thanh sam váy trắng, đầu còn có mũ mạn sa, trước kia lúc nhà còn chưa giàu có, đại tẩu cũng thường xuyên ăn mặc như vậy.

      Mèo Con ăn mặc thế này trông cũng giống như những phụ nhân bình thường bên ngoài, bình thường quen cách ăn mặc hoa phục của nàng, giờ đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, lại có phen phong tình khác. Nhiếp Tuyên cười cười : “ xinh đẹp!”. xong liền lấy cái châu hoa ở trong hộp trang điểm ra cài lên tóc của Mèo Con: “Thay quần áo thế này, ta dẫn nàng ra ngoài dạo chút!”

      Mèo Con nghe vậy vừa mừng vừa sợ, muốn dẫn nàng ra ngoài sao? Nàng nghĩ chỉ có dâng hương thôi a! Nhiếp Tuyên thấy thần tình nàng vui sướng, khỏi cười vỗ mặt của nàng: “Chỉ thắp hương có ý nghĩa, nhân dịp hôm nay trời đẹp, chúng ta ra lên núi dạo chút”

      “Dạ!”

      Ngoài cửa Trừng Tâm chuẩn bị ngựa xe xong rồi, bề ngoài xe ngựa rất bình thường, nhưng bên trong rộng rãi thoải mái, chỗ nào cũng lót gối mềm mại, lại có bộ chiếu nằm bằng ngọc phiến, nằm lên phi thường thoải mái, bốn góc xe ngựa lại đặt băng đá, chút cũng oi bức.

      “Trí Viễn, đây là xe ngựa của chàng sao?”. Mèo Con tò mò hỏi, xe ngựa này rất phù hợp với phong cách ít xa hoa của Nhiếp Tuyên.

      “Ừm, xe ngựa này ta vẫn thường dùng. Đến đây, nằm xuống !”. Nhiếp Tuyên để Mèo Con nửa nằm ở nệm mềm, lại lót ở phía sau nàng cái gối mềm: “Nếu nhàm chán, có thể ngắm phong cảnh bên ngoài”. xong, đem cửa sổ khắc hoa mở ra: “Bây giờ còn ở trong thành có cái gì để xem, ra đến ngoại ô cảnh sắc đẹp hơn”

      Mèo Con hưng trí bừng bừng nhìn chăm chú vào đám người náo nhiệt ngoài cửa sổ, đại bộ phận trước kia lúc nàng còn ở nông thôn, tuy có vài lần vào trong thành, nhưng lâu rồi chưa có thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

      “Ở Ký Châu có thời gian, nếu nàng thích, chờ lúc trở về Tô Châu, ta mang nàng dạo chợ”. Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng nhìn chằm chằm chuyển mắt vào cảnh chợ, khỏi ách nhiên thất tiếu.

      ?”. Mèo Con hoài nghi nhìn Nhiếp Tuyên, mang nàng chợ sao?

      “Bất quá chỉ là dẫn nàng dạo chợ thôi, có cái gì phải lừa gạt nàng chứ!”

      định rồi nha!”

      Sau khi xe ngựa rời khỏi chợ, cảnh sắc bắt đầu đơn điệu, Mèo Con ngay từ đầu còn hưng trí bừng bừng nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoặc là cùng Nhiếp Tuyên vài câu, nhưng mà dần dần nàng liền chịu nổi, bất tri bất giác liền tựa vào nệm ngủ thiếp . Nhiếp Tuyên đắp cho nàng tấm chăn, cầm lấy quyển sổ sách xem lên.

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, bên ngoài xe vang lên thanh của Trừng Tâm: “Gia, sắp đến chân núi rồi!”

      Nhiếp Tuyên buông sổ sách: “Mèo Con, dậy nào!”. vỗ hai má của nàng: “Chúng ta tới nơi rồi!”

      “Ưm…”. Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, che miệng đánh ngáp cái, xoa xoa ánh mắt, nhìn bốn phía, thấy xe ngựa còn chạy.

      Nhiếp Tuyên rót ly trà nóng, chậm rãi đút nàng: “Mới vừa tỉnh ngủ có khí lực, cho nên ta gọi nàng dậy sớm chút!”

      Sau khi Mèo Con uống xong chén trà, liền thanh tỉnh chút. Đứng dậy sửa sang lại quần áo khi nàng ngủ có chút nhăn, phát búi tóc cũng có chút rối, liền xõa tóc ra chuẩn bị chải lại.

      Nhiếp Tuyên thấy : “Ta giúp nàng chải”. xong tiếp nhận cái lược trong tay nàng, giúp nàng xõa toàn bộ tóc dài ra, chậm rãi chải: “Đông Quang tự có ít danh hoa, lát ta bảo Trừng Tâm hái cho nàng ít đóa để cài lên tóc”

      “Danh hoa? Là hoa gì?”. Mèo Con nhìn búi tóc của mình trong gương, thực vừa lòng với trình độ chải đầu của , so với nàng còn có bản lĩnh hơn.

      “Đông Quang tự nổi tiếng nhất là hoa mẫu đơn”. Nhiếp Tuyên .

      “Mẫu đơn?”. Mèo Con nhớ đến kiếp trước nhìn thấy đóa mẫu đơn cực lớn, ngắm loại hoa này ở trong chậu là tệ, nhưng mà bảo mình cài đóa hoa lớn như vậy đỉnh đầu rồi ra ngoài đường, tưởng tượng ra cái tình huống kia, nàng khỏi đầu đầy hắc tuyến: “Quá lớn, thiếp muốn cài”

      Nhiếp Tuyên nghe vậy ách nhiên thất tiếu, lấy chiếc mũ sa đội lên cho nàng, sau khi bản thân nhảy xuống xe ngựa xong, mới dìu nàng xuống.

      “Trí Viễn” Mèo Con hỏi: “Hoa mẫu đơn của Đông Quang tự phải dùng tiền mua sao?”

      “Đương nhiên. Hòa thượng cũng phải ăn cơm”. Nhiếp Tuyên nắm tay Mèo Con : “Đông Quang tự ở đỉnh núi, xe ngựa lên được, chúng ta chậm rãi lên, cảnh sắc núi này cũng tệ”

      “Dạ!” Mèo Con chú ý tới này dọc theo đường vẫn có ít người đến dâng hương, cũng ít cặp vợ chồng cùng nhau . Rất nhiều người giống như nàng với Nhiếp Tuyên, trượng phu giúp đỡ thê tử leo lên núi, cũng có vài người trượng phu ở phía trước, phía sau là thê tử cầm cái rổ đầy nhan đèn.

      Mèo Con thấy nhan đèn trong tay mọi người, quay đầu lại hỏi Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn, nhan đèn của chúng ta đâu?”

      “Tới chùa rồi, tự nhiên có người chuẩn bị” Nhiếp Tuyên thoải mái .

      “Làm thế người ta nghĩ chàng xài tiền như rác”. Mèo Con trong lòng thầm câu, nhan đèn trong chùa tốn bao nhiêu tiền a, kiếp trước lúc chùa với bà ngoại, nàng lĩnh giáo rồi.

      “Mèo Con”. Sau khi được đoạn, Nhiếp Tuyên đột nhiên mở miệng gọi tiếng.

      “Dạ?” Mèo Con nhìn dòng suối uốn lượn, có chút tò mò nước kia có thể uống hay .

      “Nợ của tam ca là do ta trả, cửa hàng, điền trang thua cược cũng được chuộc về”. Nhiếp Tuyên nghiêng đầu nhìn nàng.

      “Dạ, thiếp biết rồi!”

      “Tam ca thiếu nợ, mặc dù có nhiều như bên ngoài đồn đãi, nhưng mà cũng ít”. Nhiếp Tuyên cười khổ tiếng: “Nhưng dù sao huynh ấy cũng là ca ca ruột của ta, cho dù có cha, ta cũng thể nhìn nhà bọn họ ngay cả tiền để duy trì cuộc sống cũng có, cho nên ta mới đáp ứng cha đem toàn bộ cửa hàng điền trang chuộc được giao cho Triệt Nhi”

      Ban đầu Mèo Con bị lời đầu đuôi của khiến cho có chút phản ứng kịp, nhưng suy nghĩ chút, liền biết Nhiếp Tuyên giải thích với nàng, vì sao lại giúp Nhiếp Hành trả nợ.

      “Trí Viễn, tiền đều là do chàng kiếm được, chàng muốn dùng như thế nào dùng như thế ấy, thiếp tin tưởng chàng dù làm chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Lại , tam ca với chàng huynh đệ, xương cốt tổn thương cũng hại đến gân, có thể giúp huynh ấy chúng ta cũng nên giúp”. Nàng nghĩ nghĩ bổ sung : “Ừm, nhưng nếu chàng cảm giác có chuyện phiền lòng gì, chàng có thể với thiếp, mặc dù thiếp giúp được chàng điều gì, nhưng mà vẫn có thể lắng nghe chàng a”. Mèo Con xong lời cuối cùng cảm thấy rối rắm, bởi vì ngay cả nàng cũng biết mình phải biểu đạt như thế nào.

      Nhiếp Tuyên nghe xong lời của nàng, lặng im , Mèo Con im lặng theo phía sau , qua hồi lâu, Nhiếp Tuyên đột nhiên mở miệng : “Được!”

      “Sao?” Mèo Con mờ mịt ngẩng đầu.

      Cách cái khăn che mặt mỏng manh, Nhiếp Tuyên có thể ràng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, đáy mắt lên ý cười : “Nàng phải nếu ta có việc gì phiền lòng có thể tìm nàng sao? Ta được”. xong lôi kéo tay nàng : “ thôi, phía trước có cái đình, chúng ta đến đó nghỉ ngơi chút”

      “Dạ! Trí Viễn, chàng xem nước suối kia có thể uống ?” Mèo Con quyết định chuyển lực chú ý của Nhiếp Tuyên , đỡ phải khiến nghĩ đến chuyện Nhiếp Hành.

      “Con suối đó?” Nhiếp Tuyên nhìn con suối được Mèo Con nghiên cứu kỹ hơn cả nửa ngày, : “Cái này ta cũng biết, nàng muốn uống nước suối sao?”

      phải, thiếp chỉ là tùy tiện hỏi thôi!” Mèo Con lắc đầu.

      “Nước suối Huệ sơn ở Vô Tích được xưng là thiên hạ đệ nhị tuyền, đợi khi đến Tô Châu, ta bảo người ta mang đến để chúng ta pha trà uống” Nhiếp Tuyên .

      “Dạ!”. Nước suối Huệ sơn ở Vô Tích nàng nghe rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhấm nháp.

      Hai người vào trong đình nghỉ chút, chờ lúc đến được đỉnh núi, sắp đến giữa trưa. Dưới kiên trì của Mèo Con, trước tiên hai người dâng hương, sau đó mới chịu để tăng nhân dẫn họ ăn cơm chay. Cơm chay của hai người được bày trong tiểu viện thanh nhã. Mèo Con lại nhớ đến kiếp trước cùng bà ngoại chùa, cảnh tượng mọi người tranh giành nhau lúc ăn cơm trưa, khỏi thầm cảm khái, quả nhiên vẫn là theo người có quyền là tốt nhất.

      lát lúc xuống núi, nàng ngồi kiệu tre xuống !”, Nhiếp Tuyên : “Buổi trưa bộ rất mệt!”

      “Dạ!” Nàng quả chịu nổi: “Còn chàng?”

      “Ta mệt, vẫn còn được!”. Nhiếp Tuyên cười cười: “Phong cảnh ở Đông Quang tự tệ, nghỉ ngơi hồi, ta dẫn nàng mua sắm, thế nào?”

      Mèo Con vừa định chuyện, lúc này tiểu tăng sĩ mỉm cười đến, tiểu tăng sĩ cầm cái khay, bên có mấy đóa phù dung hồng nhạt ở trong nước, hình dạng khéo léo mà tinh xảo: “Nhiếp nhị gia đây là mẫu đơn ngài cần”

      Nhiếp Tuyên ý bảo bọn họ để xuống, hai tăng nhân đem khay để lên bàn đá sau đó hành lễ rồi rời . Nhiếp Tuyên với Mèo Con: “Đây là loại hoa mẫu đơn , nghe chỉ có mỗi trụ trì mới trồng được”. xong chọn đóa màu đơn màu hồng phấn, dùng khăn trắng lau sạch nước rồi cài lên tóc nàng.

      Mèo Con vừa mừng vừa sợ nhìn đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp kia, thích buông tay: “ là đẹp a!”

      Nhiếp Tuyên nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, khỏi mỉm cười : “Nếu thích có thể mang hai chậu về trồng”

      Mèo Con nghe xong vội : “ cần. Thiếp biết trồng hoa, trồng mà chết đáng tiếc”

      Nhiếp Tuyên nghe xong, khỏi cười lắc đầu, hai người ăn cơm xong, lại dạo vòng Đông Quang tự. Nhiếp Tuyên đối với lịch sử của Đông Quang tự rất rành, mỗi khi đến chỗ nào, đều có thể kể ra điển cố của chỗ đó, Mèo Con nghe đến mê mẩn, mãi cho đến khi Nhiếp Tuyên thấy sắc trời còn sớm, mới dẫn Mèo Con lưu luyến rời về nhà.

      “Nếu là nàng thích nơi này, sau này chúng ta lại đến là được”. Nhiếp Tuyên nhìn vẻ mặt đành của nàng, khỏi an ủi .

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, nắm tay , hơi hơi cười, dù sao sau này bọn họ cũng có thời gian mà.

      Chờ lúc hai người trở lại Nhiếp gia, sắp đến canh hai. Nguyên bản lúc trở về cũng khuya, Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con bụng đều đói, Nhiếp Tuyên liền mang theo Mèo Con đến đại tửu lâu sạch dùng bữa tối xong mới về nhà, lúc về đến Nhiếp gia, cũng là hơn nửa đêm.

      “Chắc mẹ cũng ngủ, chúng ta vẫn là ngày mai rồi thỉnh an” Nhiếp Tuyên .

      “Bảo người đến với Ngôn mụ tiếng, có lẽ Ngôn mụ còn chờ chúng ta a”. Mèo Con xong, trước tiên phái nha hoàn qua truyền lời với Nhan thị, đỡ phải làm cho Nhan thị lo lắng, lại phân phó Vãn Chiếu chuẩn bị nước ấm, hai người rửa mặt chải đầu xong liền ngủ.

      “Mèo Con”. Trước khi ngủ, Nhiếp Tuyên nhàng gọi Mèo Con tiếng.

      “Dạ?” Mèo Con buồn ngủ mông lung lên tiếng.

      “Hôm nay chơi có vui vẻ ?” Nhiếp Tuyên giọng hỏi.

      “Vui vẻ…” Mèo Con hàm hàm hồ hồ lên tiếng, lại cảm thấy Nhiếp Tuyên đem nàng ôm vào trong ngực, sau lát, Nhiếp Tuyên ở bên tai nàng cúi đầu tiếng: “Ta cũng rất vui vẻ”

      Sau khi Mèo Con nghe xong, khóe miệng khẽ mỉm, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 70: Bái tổ
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ

      Các nàng đọc chương này thấy rất tức cười a, nhưng phải cười vui vẻ gì mà là khinh bỉ a! Ta edit chương này mà cảm thấy khinh bỉ, hừ....!!!

      -------------------------
      “Phu nhân…” Thu Thực ngại ngùng tiến vào: “Người tìm muội sao?”

      “Ừ!”. Sau khi từ Đông Quang tự trở về, Mèo Con đều chuẩn bị cho việc bái tổ vào tháng sau, vội đến chân rời khỏi mặt đất, hôm nay vừa có chút rảnh, liền nằm lười nhác ở La Hán tháp, nhớ tới kì lạ mấy ngày nay của Thu Thực, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, liền bảo nàng đến gặp, : “Ngồi xuống trước rồi

      “Dạ!”, Thu Thực ngoan ngoãn ngồi xuống, thân thể có chút bất an giật giật.

      “Mấy ngày nay ta có chút bận rộn, nên chiếu cố đến muội, kỳ có chuyện này ta sớm muốn hỏi muội”. Mèo Con ngồi thẳng người: “Sau khi muội trở về từ thôn trang, giống như bị mất hồn vía vậy, là có tâm gì sao?” Mèo Con thân thiết hỏi.

      Thu Thực nghe xong lời của Mèo Con, mặt đỏ hồng, ngón tay xoắn xuýt: “ có a…”

      Mèo Con hồ nghi nhìn Thu Thực, sao lại giống thiếu nữ rơi vào lưới tình vậy? “ vậy chăng? Nếu muội có tâm gì, hoặc là…”. Mèo Con dừng chút : “Xem trọng người nào, có thể trực tiếp với ta, ta trách muội. Nếu muội gạt ta, ta mới tức giận a!”

      Thu Thực vừa nghe, sợ tới mức vội quỳ mặt đất, lắp bắp : “Phu nhân… … muội …”

      Mèo Con nhìn bộ dạng của Thu Thực, hé miệng mỉm cười : “Được rồi, mau đứng lên, ngồi xuống

      Sau khi thấy Thu Thực bất an ngồi xuống, Mèo Con mở miệng chậm rãi : “Nam lớn lấy vợ, lớn gả chồng, muội cùng Xuân Nha cũng còn , cũng nên lo lắng chung thân đại , nhưng mà ta vẫn có thời gian, cũng tìm được người thích hợp, cho nên cứ gác chuyện hôn của hai người mãi, nếu muội để ý ai đó, muội có thể với ta, ta làm chủ cho muội”

      Nhìn bộ dạng Thu Thực có chút động tâm, nàng lại bỏ thêm câu: “Muội cũng biết chúng ta sắp quay về Tô Châu, tuy rằng có mỗi năm đều trở về thăm nhà, nhưng tại dù sao cách tết còn rất lâu a, trong lúc này phát sinh tình gì, ai cũng biết được”

      Thu Thực vụng trộm nhìn Mèo Con cái, hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu được bản tính của phu nhân, nàng tức giận, nhất định tức giận. Nếu tại , nếu phải theo phu nhân trở về Giang Nam chừng còn cơ hội, lại nếu nàng còn tiếp tục giấu diếm, phu nhân vạn nhất tức giận , nàng cũng thể nhờ vả gì được. Thu Thực chần chờ chút, quỳ mặt đất, kể cho Mèo Con nghe chuyện của mình.

      Nguyên lai từ lúc Thu Thực phụng mệnh của Mèo Con, ở trong đám hạ nhân Nhiếp gia thám thính tin tức, sau đó quen biết người gác cổng của Nhiếp gia, Thu Thực thường gửi vị kia mua đồ ăn vặt, mấy thứ đồ chơi linh tinh, hai người thường xuyên qua lại liền trở nên quen thuộc.

      Lúc Thu Thực sinh bệnh, cũng là vị gác cổng kia vội trước vội sau, tìm đại phu bốc thuốc cho nàng. Sau đó Nhiếp Tuyên lo lắng Thu Thực lây bệnh cho Mèo Con, liền bảo Vãn Chiếu đem Thu Thực đến chỗ khác, đưa Thu Thực cũng là người kia. Vãn Chiếu biết Thu Thực là nha hoàn bên người Mèo Con, liền dặn người gác cổng kia ở lại trong trang, chờ Thu Thực hết bệnh, đón nàng trở về.

      Thu Thực đến chỗ này, liền ngừng dập đầu với Mèo Con: “Tiểu thư, tuy rằng muội nên vụng trộm qua lại với , nhưng mà hai đứa bọn muội đều trong sạch, muội tuyệt đối làm chuyện khiến tiểu thư mất mặt!”

      Mèo Con suy nghĩ, chuyện tình kế tiếp cho dù Thu Thực , nàng cũng có thể đại khái đoán được: “Muội đứng lên rồi ”. Mèo Con cúi đầu trầm ngâm lúc lâu : “Người kia tên gọi là gì? Cả gia đình đều là người của Nhiếp gia?”

      Thu Thực đỏ mặt : “ tên là Ngô Đại Lộ, cả nhà đều là người của Nhiếp gia, lớn hơn muội năm tuổi, là người rất thành

      Mèo Con nhìn thấy nàng như vậy, cũng biết Thu Thực hạ quyết tâm theo Ngô Đại Lộ kia rồi, Mèo Con nghĩ nghĩ : “Ừ, ta biết, muội xuống trước !”

      Thu Thực thấy Mèo Con có lập tức đáp ứng, trong lòng khỏi bất an yên, do do dự dự xuống, phu nhân bắt nàng làm thông phòng cho nhị gia ? Kỳ ngay từ đầu khi Kiều Nhi để nàng làm thông phòng cho nhị gia, sau đó nhìn thấy nhị gia đối với phu nhân tốt như thế, nàng cũng từng động tâm. (Ôi trời!!! Pà này ăn dưa bở dữ thế!)

      Nhưng mà sau đó, nàng nhiễm phong hàn, nhị gia liền chút do dự bảo Vãn Chiếu đuổi nàng đến biệt viện ở nông thôn. Lúc đó, Thu Thực mới bắt đầu hiểu được lời của Đại Lộ, nguyên lai ở trong lòng chủ tử, hạ nhân bọn họ bất quá đáng giá đồng, tùy tiện có thể vứt bỏ mà thôi.

      Nếu phải Đại Lộ an ủi nàng, chờ nàng hết bệnh rồi, bảo mẹ cầu xin phu nhân, đem nàng gả cho , nàng có lẽ bị hạ nhân ở Nhiếp gia châm chọc khiêu khích đến điên rồi! Sau khi trở về Nhiếp gia, nàng lại nghe vợ chồng Hành tam gia bị giam ở nông thôn, nha hoàn thị thiếp trong phòng của tam gia đều bị đại phu nhân bán , biết bán đến nơi nào, cũng nghe được tin tức gì của Kiều Nhi.

      Lúc nghe thấy tin này, ai cũng khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mà đại phu nhân xưa nay ăn chay niệm phật ngay cả mày cũng nhíu. Nàng lại càng muốn làm thông phòng của nhị gia! Nàng tình nguyện cùng Đại Lộ ngốc của nàng chung sống cả đời, chẳng sợ nghèo chút cũng sao cả, ít nhất Đại Lộ xem nàng là người.

      Chờ sau khi Thu Thực rời khỏi, Mèo Con gọi Vãn Chiếu đến hỏi nàng nhân phẩm cùng gia thế của Ngô Đại Lộ.

      Vãn Chiếu nghe xong suy nghĩ lúc lâu cười : “Thu Thực này thế nhưng lại tìm được người trong sạch”

      Mèo Con nghe xong truy vấn : “A? Điều kiện ở Ngô gia như thế nào?”

      Vãn Chiếu : “Tổ phụ của Ngô gia là thị tì của lão phu nhân, cha của Ngô Đại Lộ, bây giờ quản lý vài cửa hàng hồi môn của lão phu nhân, cũng xem là khá giả. Ngô Đại Lộ này chuyên môn quản lý đám người gác cổng, nô tỳ gặp vài lần, tính tình thành ổn trọng, là người kiên định...”

      Mèo Con nghe xong lời của Vãn Chiếu, liền yên tâm ít, nhìn bộ dạng kia của Thu Thực, biết nàng ta mắc kẹt rồi, nàng làm sao có thể chia rẽ uyên ương đây? Sau đó Mèo Con có hỏi qua Xuân Nha, có muốn lấy chồng hay , Xuân Nha kiên trì đòi ở bên cạnh Mèo Con, nàng cũng miễn cưỡng, chuẩn bị chờ thêm khoảng thời gian, lại tìm người tốt gả nàng ấy. Sauk hi Mèo Con có được đồng ý của Nhan thị, liền gọi Ngô bà đến, còn chuẩn bị phần đồ cưới dầy cho Thu Thực, trước khi nàng quay về Tô Châu, phải đem chuyện của Ngô Đại Lộ và Thu Thực làm xong.

      Sau khi Tô thị nghe Thu Thực ở lại, phi thường cao hứng, bởi vì tú phường của họ mới mở, nếu Xuân Nha cùng Thu Thực đều , bọn họ nhất thời tìm được người nào có tài nghệ như hai người họ a! Kỳ Thu Thực ở lại Ký Châu cũng tốt, sau này khi nàng quay về Ký Châu, sợ mình biết chuyện gì của Nhiếp gia. Vì để cho Thu Thực có cuộc sống tốt, Mèo Con còn đem ba phần tiền lãi từ tú phường cho nàng ta làm vốn riếng, Thu Thực cảm động quỳ sấp mặt đất khóc rống.

      Mèo Con đương nhiên tin tưởng, Thu Thực vì số tiền này mà từ nay về sau đối với nàng khăng khăng mực, nhất là nữ nhân sau khi xuất giá, trong lòng quan trọng nhất chính là chồng và con. Nhưng mà nàng tin tưởng với mị lực của tiền tài, số tiền lãi này có thể đem Thu Thực cùng Ngô Đại Lộ chặt chẽ cột vào thuyền của nàng, số tiền này về sau nàng có thể kiếm lại được, dù sao nàng cũng đem ba phần tiền lãi của tú phường kia để ở trong mắt.

      Vài ngày sau, Mèo Con cùng Vãn Chiếu mà bắt đầu chuẩn bị hành lý quay về Giang Nam, nghe Nhiếp Tuyên , hình như ba ngày sau khi bái tổ xong, bọn họ liền phải rời khỏi. Thời gian ba ngày căn bản kịp sửa sang gì cả, cho nên bây giờ Mèo Con bắt đầu chuẩn bị, dụng cụ cồng kềnh phái người chuyển trước.

      Tương lai khẳng định bọn họ phải ở Tô Châu rất lâu, cũng giống như những họ hàng khác của Nhiếp gia, chỉ có lúc tết đến mới có thể quay về Nhiếp gia, cho nên lúc trước khi nàng kiểm kê đồ cưới của mình, vốn có bảo người ta đem tháo dỡ ra hết, cho nên tại chuyển về Tô Châu cũng cần dùng nhiều sức lực. Nghĩ đến việc sắp có thể gặp lại cha mẹ, Mèo Con liền vui vẻ đến nhảy cẫng lên, kỳ chuẩn bị hành lý so với chuẩn bị trước khi bái tổ còn mệt hơn nhiều, nhưng mà tinh thần nàng mỗi ngày đều hưng phấn, đương nhiên nàng cũng chỉ dám vụng trộm vui vẻ thôi, tuyệt đối dám biểu lộ ra bên ngoài.

      Vãn Chiếu vốn tưởng rằng Mèo Con giải quyết giống như quản trước kia, đối với việc này xem như mặc kệ, nhưng nghĩ đến Mèo Con chỉ có tự mình đến hỏi, hơn nữa mỗi việc đều làm đâu vào đấy, chu đáo cẩn thận, chút cũng giống người chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, tại lại làm cho nàng ta kinh ngạc phen, nhìn bộ dạng phu nhân ngồi tính sổ, còn tưởng rằng nàng biết quản việc nhà a.

      Kỳ toán học của Mèo Con giỏi, lại biết đánh bàn tính, càng nhìn thấy con số liên tiếp ngừng sổ sách, chưa đến mấy giây nàng muốn ngất xỉu rồi. Hơn nữa ở cổ đại cân là mười sáu lạng, lúc nàng tính toán chỉ nhớ còn có mười lạng, cho nên vừa thấy phải tính toán nàng liền trốn, để cho Vãn Chiếu tính vừa nhanh vừa chuẩn tốt hơn.

      Sau đó mỗi ngày đều bận rộn, thời gian liền nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, đến ngày mười sáu tháng sáu, Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên vào từ đường của Nhiếp gia, bái kiến chư vị tổ tiên Nhiếp gia. Chờ sau khi ra khỏi từ đường, Nhiếp Tuyên cúi đầu với Mèo Con: “Sau này nàng chính là người của Nhiếp gia, là thê tử của ta”

      Đúng vậy! Mèo Con nhìn trời chiều cuối hạ, ở trong mắt cổ nhân, bái từ đường, bái tổ tiên, nàng liền trở thành sống là người của Nhiếp gia, chết là quỷ của Nhiếp gia.

      Ba ngày sau khi bái tổ, Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cơ hồ việc gì cũng làm, chỉ ở bên cạnh Nhan thị, đồng bà trò chuyện, dỗ bà vui vẻ.

      Nhìn Nhan thị lưu luyến rời đứng ở bờ, lâu chịu rời , Mèo Con khỏi trong lòng chua xót, nữ nhân cổ đại cả cuộc đời chỉ trông cậy vào ba người đàn ông, chính là cha, chồng và con trai. Cha Nhan thị chết, tại chồng có như , hai con trai lại ở bên cạnh bà, ngẫm lại cả đời của bà, rốt cuộc có được gì chứ? Mèo Con đứng ở boong tàu, yên lặng thở dài hơi.

      Quay đầu lại nhìn thấy Nhiếp Tuyên giống như pho tượng đứng ở đầu thuyền mãi nhúc nhích, trong lòng biết rằng yên lòng Nhan thị, nàng lặng lẽ đến gần, vươn tay nhàng cầm tay , Nhiếp Tuyên đổi ngược lại gắt gao nắm tay nàng, Mèo Con ngẩng đầu với : “Tết đến chúng ta trở về!”

      Nhiếp Tuyên nghe lời của Mèo Con, cơ thể buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, quay đầu lại nhìn Mèo Con, ôn hòa cười: “Đúng vậy, tết đến chúng ta lại trở về”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :