1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm - Tẫn Tương Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      006 Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt:

      *chỉ những người con trai/đàn ông đẹp trai, tài giỏi/có 1 điểm nào đó khiến người khác hâm mộ*

      Tất cả những chuyện này đến cùng là xảy ra như thế nào vậy, là nàng theo kịp thời đại hay là thời đại phát triển quá nhanh? Nữ chủ núp trong phòng hẹp mờ tối suy nghĩ lâu, mới phát tất cả đều bởi vì, Hoàng hậu về nhà.

      Tin tức Hoàng hậu rời cung nàng cũng biết đến, lúc ấy nàng còn cảm thấy Hoàng hậu rất thức thời*, đương nhiên bây giờ nàng vẫn cảm thấy như vậy, cho nên đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này là đám phi tần, nếu như phải là họ giống như chó đói nhìn thấy xương mà ùa lên, nếu như phải là họ có chút lý trí nào mà gấp gáp phóng đãng, làm sao có thể chọc giận hoàng thượng?

      *biết thời thế/nhận biết xu hướng xảy ra việc

      Mà ngọn nguồn tội ác đáng khiển trách nhất, chính là kẻ tự cho là đúng ra cái gì cũng sai Tôn quý phi! Cũng bởi vì nàng phách lối càn rỡ, vẫn áp chế các phi tần khác, mới khiến cho các nàng khi nhìn thấy tia sáng rạng đông ngay lập tức chờ đợi kịp mà nhào tới!

      Gương mặt của nữ chủ đại nhân lãnh*, trong mắt lại tràn đầy điên cuồng mà quyết tuyệt được ăn cả ngã về **, nếu ông trời để cho nàng sống thêm lần, nàng nhất định thể giống như đời trước ngây ngô dại dột như vậy, nhất định phải làm cho tất cả những kẻ phụ bạc nàng đời trước đều chết có chỗ chôn, nhất định phải leo lên chỗ cao nhất, bao quát chúng sinh***!

      * trầm/đen tối lãnh lẽo*

      **điên cuồng mà quyết tuyệt được ăn cả ngã về : quyết tâm điên cuồng/bất chấp tất cả hoặc là có được tất cả hoặc là có gì cả**

      ***nhìn khắp tất cả mọi người đời***


      Mà Hoàng hậu nương nương vô tri vô giác cho nữ chủ hạ tiểu ngáng chân* còn có bị thù hận, giờ phút này hết sức vui sướng dạo phủ Tể tướng, nguyên chủ cũng phải rất thích ra khỏi cửa, ngay cả nhà mình cũng thể nhận biết hết, cũng tạo cớ cho Tạ Bích Sơ dạo vườn. *gây chút rắc rối *

      Đây chính là kiến trúc lâm viên* chính tông đó, phong cách nguyên bản, dù sao có chuyện gì làm, tất nhiên là muốn thưởng thức lần cho kĩ rồi.

      *kiến trúc lâm viên (vườn rừng) là loại hoa viên - chủng loại nghệ thuật nghiêm túc kém gì thư pháp và hội hoạ. thiết kế hoa viên thể sáng tạo nghệ thuật trong gian ba chiều của thiên nhiên, có hoa cảnh, cây cỏ, hồ nước, núi non, v.v... nhằm đạt quân bình hài hoà của tâm hồn con người với thiên nhiên_tham khảo thêm tạihttp://vietsciences.free.fr/timhieu/tra ... tructq.htm - mục 6. Nghệ thuật hoa viên vườn cảnh*

      **hình thái/phong cách gốc/ban đầu**


      Sau khi dạo lúc, Tạ Bích Sơ ngồi xuống nghỉ chân trong đình, Cẩm Tú hoạt bát giống như chú chim sẻ chạy tới, người chưa thấy, giọng đến trước mặt: "Nương nương, Tể tướng đại nhân về rồi ——"

      Tạ Bích Sơ "Xoạt" đứng lên, con mắt lóe sáng như sao, vừa nhanh vừa : "Phụ thân ở đâu, mau dẫn ta !"

      Vòng qua khúc quanh của hành lang đến Tiền viện*, xa xa liền nhìn thấy nam tử cả người mặc quan phục màu đen vội vã tới bên này, dáng người cao to khí thế bức nhân**, nhìn kỹ lại, dung mạo tuấn dật***, mặt mày sáng sủa, khí độ kín kẽ*4, hoa quý ung dung*5, phải thủ phụ*6 đương triều Tạ Dịch Giang còn là ai?

      *viện trước/khu nhà phía trước* / **ép người/ý chỉ khí thế mạnh mẽ, nổi bật lên người khác** / ***đẹp trai sáng sủa*** / *4lòng dạ kín đáo, biểu ra ngoài*4 / *5sang trọng*5 / *6phụ thân tể tướng*6

      Thấy người đường phất mở những cành liễu* rũ xuống ngang trán mà đến, Tạ Bích Sơ hoàn toàn ném dè dặt cho Đại Hoàng**, khẽ nhấc làn váy lên, chút do dự chạy như bay về phía người: "Cha (nam) cha (thần)!"

      * loại cây gỗ rụng lá, cao đến10-15 m, cành nhánh mảnh mai, mọc thòng có khi rủ xuống tận mặt đất, cành non có lông mịn. Lá có phiến thon hẹp, bìa có răng, mặt dưới mốc trắng; Thường dùng trong trang trí sân vườn, công viên, lối _ xem thêm chi tiết và hình ảnh:http://www.canhquanxanh.com.vn/cay-xanh ... eu-ru.html *

      **tên thường đặt cho chó**


      Tạ Dịch Giang năm nay 35, văn có thể cử bút an thiên hạ, vũ có thể lên ngựa định càn khôn*, hôm nay vừa thủ tướng** của quốc gia, tuyệt đối là nghiệp thành công, còn có nhà riêng theo hình thức lâm viên cộng thêm nhiều sơn trang biệt thự vượng phô***, nhiều con ngựa tốt vua ban, là kim cương vương lão ngũ*4.

      *tài văn chương hay đến mức có thể khiến khắp nơi được bình an, tài võ nghệ có thể thay đổi cục diện/tình trạng lãnh đạo, nhân dân _ CÀN là Trời, là vua, là cha, là chồng, là đầu, là cứng (càn kiện cao minh), là lãnh đạo, là vàng, là băng, là đỏ thắm, là thiên thể. KHÔN là đất, là nhân dân, là vợ, là mẹ, là thuận tòng, là mềm, là sắc vàng, là văn, là bụng… _ xem thêm:http://www.daotam.info/booksv/tvrlgqckc2.htm#lgqck-cII1 * / **thủ tướng: là gọi tắt của "thủ tịch tể tướng" (首席宰相) vốn là chỉ người có chức vị cao nhất trong các tể tướng _ theo wiki** / ***trang trại ở nông thôn/vùng núi, nhà lớn, cửa hàng giàu có* / *4(Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: 1. Đầu tiên là nhiều tiền, có nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình. 2. Đẹp trai, tuấn, độc thân. 3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài. 4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh. 5. ra những việc quan trọng, cố gắng mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh. Túm lại như bên mình thường là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các , “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ)*4

      Dĩ nhiên quan trọng nhất là, giá trị nhan sắc còn cao vượt mức.

      Dung mạo của người cũng sáng ngời hoa lệ* giống như Cảnh Diệp vậy, mà là lịch tao nhã cách kín đáo do kinh nghiệm cuộc sống ngưng luyện** ra bên ngoài, khiến cho kể cả trong lúc người giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy vẻ bâng quơ do tính trước kỹ càng, sức quyến rũ*** của người như vậy dường như có thể khiến cho Tạ Bích Sơ chết đuối trong đó.

      *đẹp lộng lẫy* / *rèn luyện và hình thành ra bên ngoài** / ***sức hút***

      Vốn Tạ Bích Sơ chỉ là bởi vì đẩy Tôn quý phi , muốn để cho Thái hậu gây phiền toái, hơn nữa cũng tránh nổi bật của nữ chủ, thuận tiện cũng tạo độ hảo cảm* của bàn tay vàng** Tể tướng đại nhân, lúc này mới lợi dụng chút áy náy thưa thớt của Cảnh Diệp mà chạy ra cung.

      *cảm giác tốt* / **người có kỹ năng/khả năng hơn hẳn người khác / có tài năng bẩm sinh / hoặc chỉ người cực kỳ may mắn**

      Nhưng phút chốc nhìn thấy Tạ Dịch Giang kia, cảm thấy ngay lập tức mình biến thành tộc truy đuổi ngôi sao*, tất cả nam thần gì đó từng gặp trước kia đều cực kỳ yếu ớt, Tể tướng đại nhân mới là nam thần, cái loại phong cách dùng hết tất cả các từ ca ngợi cũng thể hình dung chính xác được đó trong nháy mắt khiến cho đầu óc trống , tay chân tê dại.

      *chạy theo thần tượng / chỉ fan*

      Sau đó hình thức cưng chiều với độ ngọt cao khiến Tạ Bích Sơ trực tiếp hạnh phúc đến ngất .

      Đợi đến khi Tạ Dịch Giang lần nữa dẫn dạo thư phòng vòng, Tạ Bích Sơ cảm thấy mình hoàn toàn trở thành fan cuồng tử trung* của phụ thân đại nhân nhà mình, sau đó mỗi ngày đều điên cuồng tạo status** ở trong lòng:

      *người hâm mộ cuồng nhiệt trung thành đến chết _ tham khảo thêm tại wiki với từ khóa “người hâm mộ”* / **có nghĩa là trạng thái, tình trạng của người hay vật**


      Còn tất cả quan viên Đại Hoàn Đế quốc đều phát , Tể tướng đại nhân luôn luôn có lời sắc bén, thái độ nghiêm túc, làm việc điên cuồng kia đột nhiên thay đổi phong cách, kẻ ý cười đầy mặt, thái độ hòa ái, vừa tan tầm ngay lập tức trực tiếp chạy về nhà kia rốt cuộc là ai vậy hả? Nhất định là Tể tướng đại nhân bị thứ gì đó lai lịch bám vào người, sai!

      Nhìn Tể tướng đại nhân tiếng nào suốt cả buổi chầu triều* thậm chí cúi đầu nhìn ánh mắt muốn lại thôi của Hoàng đế Bệ hạ, sau đó nhanh chóng bỏ chạy sau khi bãi triều, rất nhiều quan viên cũng nhịn được tiến hành quét hình bằng tầm mắt từ tất cả các phương diện đối với , cố gắng tìm được bình dầu bôi trơn mang theo người. . . . . .

      *hoàng đế tập trung các đại thần để giải quyết việc nước vào buổi sáng sớm*

      Triều thần nhịn được trao đổi với nhau chút, nghe là Hoàng hậu nương nương về nhà, lập tức tất cả đều kéo dài giọng "A ——" tiếng, truyền lại ánh mắt hiểu ý với nhau.

      Tể tướng là nữ nhi khống, cả Đại Hoàn đều biết.

      Sau đó ánh mắt trái phiêu phải thiểm*, làm ra dáng vẻ lơ đãng rơi xuống người của phụ thân Tôn quý phi —— Bá tước của Đại Hoàn Đế quốc, Binh Bộ Thượng Thư, thượng tướng vinh dự của Đế quốc, Tộc trưởng Tôn thị bộ tộc —— Tôn Khải Xương tiên sinh, nhìn chút khuê nữ nhà người ta, ở Quý phi vị lại có thể khiến Hoàng hậu nương nương tức đến về nhà mẹ đẻ rồi, cũng là lợi hại.

      *ý đại khái là liếc qua liếc lại kín đáo*



      007 Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần:

      lại khuê nữ cháu mình cũng sống ở Hậu cung đó, mặc dù muốn đứng về phía ai giữa Hoàng hậu và Quý phi, thực tế vốn cũng được chọn phe, bởi vì cũng bị Quý phi áp chế gắt gao chứ sao.

      Hoàng thượng cũng vậy nữa, biết ngài và biểu muội của ngài là thanh mai trúc mã vô tư chơi đùa từ , cũng phải là để cho ngài cưng chiều, nhưng ngài độc sủng đúng rồi, lời cùng hưởng ân huệ* của lão tổ tông ngài là chơi phải ?

      *chỉ việc vua sủng hạnh phi tần*


      Các triều thần trong nhà có nương ở trong cung cùng nhau ném ánh mắt u oán về phía Cảnh Diệp.

      Cảnh Diệp: "Hắt xì ——"

      Mặc dù là mùa xuân nhưng mà vẫn còn hơi lạnh đó.

      Cảnh Diệp xoa xoa lỗ mũi nghĩ: Mùa mưa cũng sắp đến rồi, vốn còn muốn bàn luận chuyện cuộc sống với Tể Tướng, , chuyện công việc phòng lụt, ai biết nhanh như vậy, nhất định là bởi vì Hoàng hậu, xem ra có lẽ nên đón Hoàng hậu về cung sớm chút nếu Tể Tướng cũng chịu chăm chỉ làm việc rồi, nhưng mà bây giờ đón có thể khiến Tể Tướng tức giận mà càng muốn làm việc hay ?

      Sờ sờ cằm, Cảnh Diệp khỏi nhớ lại trước khi tiểu Hoàng hậu tiến cung, có lần Tể Tướng xin nghỉ, bởi vì buổi sáng nữ nhi* ngoan ngoãn nhà chịu ăn điểm tâm**; có lần Tể Tướng làm, đến nửa trực tiếp bỏ bê công việc về nhà, bởi vì nữ nhi ngoan ngoãn nhà đổ bệnh mà chịu uống thuốc; có lần tham gia Quốc yến***, ăn vài miếng lại chạy về nhà, bởi vì nữ nhi ngoan ngoãn nhà bộ cẩn thận ngã xuống, tay bị cọ xát ra vết xước ; còn có lần. . . . . .

      *con * / **món ăn ** / ***buổi tiệc mang tầm cỡ quốc gia, do người cầm quyền tổ chức***

      Cảnh Diệp rùng mình cái, sau đó quyết định vẫn là để cho Hoàng hậu ở lại nhà thêm vài ngày tốt hơn, chỉ cần Tể Tướng vui vẻ là được rồi.

      Tể Tướng (bễ nghễ*): Có tài năng, chính là tùy hứng** như vậy.

      *【睥睨】bễ nghễ [bìnì] (văn) Trông nghiêng, háy, nguýt, khinh, coi chẳng ra gì: 睥睨一切 Khinh thường tất cả, chẳng coi ai ra gì._theo từ điển Trần Văn Chánh – Hán Việt từ điển* / **làm theo hứng thú/sở thích của bản thân**


      Tể tướng đại nhân vui vẻ chạy về nhà để ý tâm tình rối rắm của Hoàng đế bệ hạ lúc này, vừa về nhà nghe Bảo Nhi ngoan dạo vườn, vội vàng tìm nàng, từ xa nhìn thấy nàng chạy tới bên này, tay còn nhấc làn váy giơ lên, cảm thấy động tác này thục nữ* hạnh kiểm xấu chút nào, vội vàng nghênh đón : "Bảo Nhi ngoan, chạy chậm chút, cẩn thận kẻo ngã, váy dài quá lát nữa để Cẩm Trù bọn họ giúp con tài** bớt chút."

      *chỉ người con dịu dàng, nết na, đức hạnh* / **cắt may - ở đây để Hán việt để khớp với đoạn sau TBS nghe hiểu**

      Cẩm Trù: . . . . . .

      *chỉ người phụ nữ lấy chồng, ở đây chỉ vợ của tể tướng, mẹ của Tạ Bích Sơ*

      Tạ Bích Sơ sửng sốt lát mới hiểu được ý của , vội vàng khoát tay : " cần cần, đều là bởi vì con vội vã muốn thấy phụ thân đó, cũng tại hôm nay phụ thân trở về muộn hơn, là bởi vì chính quá nhiều sao?"

      Tể tướng đại nhân nghe thấy hai câu trước vui lòng, cũng chuyện chiếc váy nữa, nghe đến phía sau chân mày cũng theo đó mà hơi nhíu lại, nhớ lại triều hội hôm nay, hình như tất cả đều là vì mấy người kia nhảy nhót tranh luận, làm hại trở về muộn khiến Bảo Nhi lo lắng, trong lòng ghi nhớ khoản cho bọn họ, ngay lập tức dụ dỗ : "Đều là đám người nhàm chán, Bảo Nhi cần để ý, đúng rồi, Bảo Nhi dạo vườn mệt mỏi chưa, hay là để ngày mai dạo tiếp cũng như nhau thôi."

      Tạ Bích Sơ gật đầu : "Phụ thân trở về tất nhiên là phải cùng dùng đồ ăn sáng với phụ thân." Năm giờ phải làm, hơn tám giờ mới tan việc, vừa đúng lúc ăn bữa sáng.

      Tể tướng đại nhân lập tức cười : " ra là Bảo Nhi chờ phụ thân cùng nhau dùng đồ ăn sáng nha, như vậy hôm nay phụ thân cần phải ăn nhiều hơn chút, đúng rồi, trước đó vài ngày có mời được đầu bếp đến từ phía Nam, am hiểu món ăn Hoài Dương con thích nhất, vốn còn định đưa vào cung, vừa đúng lúc con xuất cung về. . . . . ."

      Cả nhà thân mật thắm thiết mà dùng đồ ăn sáng, Tể Tướng phu nhân trông coi chuyện nhà, bởi vì có việc nên tất nhiên là trước bận rộn, Tạ Bích Sơ bày tỏ muốn ra ngoài dạo chút, Tể tướng đại nhân lập tức tỏ vẻ muốn cùng , lại bị Tạ Bích Sơ cự tuyệt.

      Tể tướng đại nhân như bị thương rất nặng mà nhìn Tạ Bích Sơ trước mặt: "Bảo Nhi ghét bỏ phụ thân rồi sao?"

      Tạ Bích Sơ khoát tay lia lịa: "Bảo Nhi thích nhất là phụ thân, có điều Bảo Nhi muốn chơi đường phố, thể mang theo phụ thân," Khuôn mặt nhắn non nớt của nàng tỏ vẻ chăm chú nghiêm túc : "Đầu tiên, phụ thân khí độ phi thường, vẻ uy nghiêm ngày càng hưng thịnh, giống như người bình thường, sau khi ra cửa tự nhiên khiến người khác kính sợ, lại bởi vì dung mạo tuấn mỹ, học thức uyên bác, tài năng hơn người, lại là Tể Tướng, quyền cao chức trọng, khó tránh khỏi khiến cho người khác ghen ghét, cho nên phụ thân cứ như vậy ra ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa Bảo Nhi nghịch ngợm hoạt bát, khó được ra ngoài chuyến, tất nhiên muốn dạo chơi rất nhiều nơi, Bảo Nhi nỡ khiến phụ thân mệt nhọc cùng với con."

      Tể tướng đại nhân bị Bảo Nhi nhà mình khoe khoang đến chóng mặt, nghe vậy cho dù khắc chế hết sức cũng ngăn cản được khóe miệng ngừng nhếch lên, vẫn tiếp tục dặn dò: "Con ra ngoài như vậy cũng an toàn."

      Tạ Bích Sơ vừa nghe thấy buông lỏng, vội vàng : "Người nhận biết con vốn là nhiều, hơn nữa con mang nhiều binh lính trong phủ chút là được, phụ thân ~ Bảo Nhi khó được ra ngoài, người đồng ý với con ~"

      Lời cầu xin mềm mại nũng nịu trong nháy mắt khiến đầu quả tim của Tể tướng đại nhân đều mềm thành nước, "Được được, phụ thân đồng ý với con là được, con cứ chơi cho thỏa thích, coi trọng cái gì cứ mua, gặp chuyện cũng cần sợ, đều có phụ thân, nếu chơi phố đủ rồi, thôn trang, trước đó vài ngày phụ thân tu sửa lại Tây Sơn thôn trang, trồng rất nhiều loại trái cây con thích, đến lúc này cũng nên nở hoa rồi. . . . . ."

      Tạ Bích Sơ chút cũng kiên nhẫn, cẩn thận nghe dặn dò, phụ nữ hai người lại chít chít trách trách* dính nhau lúc lâu mới tách ra. *từ tượng thanh, ý hai người tiếp tục chuyện lúc lâu nữa*
      Hale205, Dion, luuhoatien9 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      008 đường gặp gỡ người giàu có :

      Nhìn bóng lưng mềm mềm ở cổng bên tường xây làm bình phong* chợt lóe rồi nhìn thấy nữa, nụ cười mặt Tạ Dịch Giang cũng giảm bớt , trong nháy mắt vẻ nho nhã quanh thân trở nên lạnh lẽo, tay vuốt vuốt nắp ly trà sứ men xanh, đồng thời chút để ý : "Giang Nam bên kia điều tra xong?" *vật để chắn gió, thường xây bằng gạch, hay làm bằng những khung gỗ có căng vải treo trước cửa*

      giọng mơ hồ vang lên, mơ hồ đến mức khiến người ta phân biệt được rốt cuộc là từ chỗ nào truyền tới: " điều tra xong."

      "Tìm mấy người nổi mặt* làm, thuận tiện dẫn người của Hoàng thượng tới, để cho bọn họ đầu, chúng ta đẩy cái là được, phàm là người của Tôn gia, cần phải nghĩ biện pháp gỡ quan chức của tất cả, sản nghiệp ..., tìm nửa có vị trí tốt chuyển sang nương nương. . . . . ." nhíu nhíu mày, giống như là lỡ miệng lời gì đó rất ghê tởm, "Chuyển sang tên của nương, những nơi khác để lại cho Hoàng thượng."

      *chỉ những người ràng chuyên về những việc đó mà mọi người đều biết (khác những người / làm việc bí mật)*

      "Dạ," Giọng mơ hồ kia ngừng chút, lại hỏi: "Cần giữ lại mạng của những người đó?"

      Tạ Dịch Giang: "Để người của Hoàng thượng xử lý, nhớ, chúng ta chẳng qua là làm cánh tay thúc đẩy, những thứ khác hề làm gì cả!"

      "Vâng" Giọng mơ hồ đáp tiếng, sau đó còn có thanh gì nữa.

      Tạ Dịch Giang cúi đầu nhìn lá trà nổi lơ lửng trong ly trà, theo nước trà trở nên lạnh mà dần dần ố vàng, nhịn được thở dài tiếng, giọng câu: "Phía trong cung. . . . . . Cẩn thận thêm chút nữa, hay là cần sớm. . . . . . Mò ra. . . . . ."

      Ánh mặt trời màu ấm xuyên thấu qua giấy cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, khiến giá gỗ màu đỏ bên cửa sổ dính vào ánh sáng, kệ trưng bày cây hoa quế* cành lá tươi tốt, cành lá mảnh dài khẽ dao động, khuấy động những hạt bụi di chuyển trong ánh sáng.

      *QT: hoa mộc: Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa, hoa quế, tên khoa học là Osmanthus fragrans, là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đến Hoa Nam (Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam), Đài Loan, nam Nhật Bản. Cây hoa Mộc có rất nhiều tác dụng, trồng làm cảnh, có thể dùng để ướp trà uống, và tác dụng làm thuốc trong đông y. Cây hoa mộc là loại có dáng đẹp, hoa thơm có mùi hương quyến rũ. Cây hoa mộc được xem là loài hoa thanh lịch nên người ta thường trồng ở các vườn cảnh, trang trí nơi sân vườn, đặc biệt trong các đền chùa danh thắng cũng đều trồng hoa mộc*

      Nam nhân khí chất nho nhã im lặng ngồi ghế, vẻ mặt lạnh lùng chăm chú suy tư điều gì, giữa mặt mày lại dính vào chút vẻ mệt mỏi, ngoài phòng ánh mặt trời rực rỡ, trong gió hình như còn truyền đến tiếng cười khoan khoái của thiếu nữ từ xa xa, càng làm ra ứ đọng bên trong phòng, bóng dáng nam nhân nhúc nhích, dường như đọng lại thành tòa thành trì kiên cố.

      Tạ Bích Sơ vui sướng chạy nhảy ra cửa phủ cao lớn, hoàn toàn nhìn đến ánh mắt thỉnh cầu lã chã chực khóc của Cẩm Tú, chỉ dẫn theo Cẩm Trù làm nha hoàn bên người, cùng với mười hai binh lính trong phủ, kéo hàng dài dạo phố.

      Cẩm Trù thấy nàng nhìn đến xe ngựa dừng bên cạnh, hơi do dự rồi giọng : "Nương…… nương, chợ cách đây rất xa, chúng ta cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa qua?"

      Cẩm Trù có thể làm được thư ký giám đốc rồi, phải biết rằng Tạ Bích Sơ cưỡi ngựa được, vì vậy Tạ Bích Sơ đương nhiên là chọn trong hai: "Ngồi xe ngựa."

      Mục tiêu hoàn thành, Cẩm Trù thở phào nhõm, đỡ Tạ Bích Sơ lên xe ngựa.

      Tạ Bích Sơ xuống xe ngựa, nhìn bốn phía chung quanh cái, sau đó tự chủ được mà cảm thán, vô luận là cổ đại hay là đời sau, Kinh Thành làm trung tâm quyền lực của quốc gia, nhân khẩu* thực quá nhiều. *số lượng người*

      Người càng nhiều, chuyện cũng theo đó mà nhiều hơn, ví dụ như bác trả giá với chủ quán cuối cùng cãi vả đó, người kia cẩn thận đụng vào người khác cuối cùng hai người đánh nhau đó, ai nha, còn có cả người bán mình để chôn cất cha.

      Tạ Bích Sơ quyết đoán chạy tới vây xem, thân thuần trắng điềm đạm đáng quỳ gối phía sau "Thi thể", nước mắt như mưa, ngọn cỏ cắm đầu hơi rung rung trong gió.

      Đoạn kịch này nàng quen thuộc, kế tiếp nhất định tên nhà giàu ăn chơi ra sân, sau đó đến hùng cứu mỹ nhân, tiếp đó mỹ nhân làm kẻ thứ ba của hùng, giết chết chính thất*, xài tiền của chính thất, đánh con của chính thất, dùng chồng của chính thất. . . . . .*vợ cả / vợ chính thức*

      đúng, mau ngừng lại, nghĩ tiếp nữa lỗ thủng não* quá lớn ngộ nhỡ có người bộ cẩn thận ngã vào làm sao?

      *=>não động / não bổ: cách vui chỉ việc từ việc mà suy diễn, tưởng tượng ra những chuyện khác / có lối suy nghĩ theo bình thường*

      Tạ Bích Sơ vẫn còn sợ hãi sờ sờ đầu, sai người mua hạt dưa, tỏ vẻ đứng chờ kẻ quần áo lụa là.


      Nhưng kẻ quần áo lụa là còn chưa tới, Tạ Bích Sơ lại cẩn thận nhìn thấy ngực của thi thể nằm vật xuống này chuyển động, Tạ Bích Sơ hưng phấn với Cẩm Trù: "Ai nha, Cẩm Trù mau nhìn kìa, mới vừa rồi người chết kia lại có thể động đậy!"

      Cẩm Trù sợ hết hồn, theo bản năng nghiêng người sang muốn che chở nàng ra phía sau, ai ngờ chống lại khuôn mặt hứng thú dồi dào, trán lập tức rũ xuống vạch đen: " nương ——"nhất định là người trêu chọc ta!

      Tạ Bích Sơ thấy vẻ mặt nàng nghẹn họng gì, há mồm, còn chưa kịp phát ra thanh, chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng "Ba".

      Tạ Bích Sơ theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cây quạt bị đập vào lòng bàn tay, cây quạt là gập lại, thấy bề mặt quạt, nhưng mà khung quạt bằng bạch ngọc thượng hạng lưu động tia sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời, lại làm cho người ta biết, người này chắc chắn là kẻ giàu có.

      Tay cầm cây quạt, được chăm sóc cực tốt, thon dài trắng nõn, khớp xương ràng, đẹp mắt phát khóc.

      Tạ Bích Sơ vẫn còn si mê lưu luyến đôi tay kia, chủ nhân đôi tay phát ra giọng , "Aiz vị nương này, là mắt sáng như đuốc đó ~ tiểu gia ta cũng nhìn thấy như vậy!"

      vừa vừa về phía nương bán mình trong vòng vây, Tạ Bích Sơ ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của , có điều, chỉ riêng nhìn vật liệu may mặc, dù Tạ Bích Sơ phải người trong nghề, cũng biết người này đúng là người giàu có.



      009 Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào:

      đưa cây quạt ra thẳng về phía cằm của nương kia, khơi lên quan sát vẻ mặt "Sợ đến mức giống như con nai con lạc đường" của nàng ta, lộ ra nụ cười kiểu "Ánh mặt trời ấm áp", dùng điệu vịnh* than giọng của : "Dung mạo cũng tồi đâu ~"

      *Vịnh có thể hiểu nôm na là về, ví dụ; Vịnh cái quạt, vịnh con cóc.v..v. Từ điển bách khoa định nghĩa: Vịnh là làm thơ với cảm hứng hưng phấn nhằm luận bàn hoặc miêu tả cảnh hoặc người. Ngâm phong vịnh nguyệt, tức làm thơ về gió trăng lúc nhàn tản. Vịnh còn là thể loại thơ bàn về nhân vật lịch sử (vịnh sử) hoặc miêu tả các cảnh hay vật v.v. - Ngâm thơ ứng khẩu để tả cảnh, hoặc ca ngợi phong cảnh, biểu lộ tâm trạng.*


      "Công tử. . . . . ." Mỹ nữ bán mình trực tiếp bị sắc đẹp dụ dỗ, mơ ước và si mê trong mắt ràng đến che giấu được.

      Tạ Bích Sơ bất đắc dĩ vỗ trán, , xin hỏi đạo đức nghề nghiệp của đâu rồi, còn có thể yên lặng làm nữ lừa đảo hay ?

      Rất dễ nhận thấy người tự xưng tiểu gia kia bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh ung dung móc chiếc khăn từ trong ngực ra, nữ lừa đảo vừa nhìn thấy tất nhiên mà cảm thấy muốn lau nước mắt cho mình, hỏng bét là nàng lại chảy xuống nước mắt!

      Dưới khí như vậy mà thậm chí đạo cụ cơ bản cũng chưa chuẩn bị xong nhất định chính là sỉ nhục trong kiếp sống hành nghề của nàng, nàng rũ xuống tay giấu ở trong tay áo hung hăng nhéo vào bắp đùi, lập tức đạo cụ chuẩn bị đầy đủ hết.

      Nàng vừa khắc chế đau đớn đến mặt mày nhăn nhó, vừa dịu dàng đáng ngửa đầu nhìn : "Công tử ~ ta đa tạ công tử rủ lòng thương xót ~" à, người còn chưa được mua đâu, mà cũng bắt đầu tự xưng ta rồi, thế này là rất gấp gáp.

      Đáng tiếc người ta móc ra chỉ có khăn đâu, còn móc ra hỏa chiết tử*, sau đó. . . . . . Đốt chiếc khăn, tiếp, trước mắt bao người, vứt chiếc khăn bị đốt xuống người "Tử thi" nằm ngửa ra. . . . . .

      *Hỏa chiết tử: ống trúc bên trong có mồi lửa, rút đầu ra liền cháy lên*


      "Ngao ——"

      "Thi thể" lập tức nhảy bật lên, gào khóc dập tắt ngọn lửa người.

      Quần chúng vây xem bày tỏ mình và các bạn bên cạnh đều sợ đến ngây người rồi.

      Vẻ mặt của "Đầu sỏ gây chuyện" hả hê quét mắt nhìn mọi người kinh ngạc đến ngây người, sau đó cười híp mắt xoay người lại nhìn về phía Tạ Bích Sơ, có điều sau khi nhìn dung mạo của Tạ Bích Sơ nụ cười kia giống như là bị nhấn chốt mở ngưng bặt, vẻ mặt kinh ngạc và giọng kinh ngạc bật thốt lên:

      "Tiểu Hoàng ——"

      Tạ Bích Sơ vẫn còn yên lặng châm chọc đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào nhất thời cảm thấy mình bị thương tổn 5000 điểm tinh thần, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ dáng dấp rất giống sinh vật tên Đại Hoàng thân lông vàng, tứ chi đơn giản đầu óc càng đơn giản hơn chỉ biết làm nũng đến có giới hạn, là em trai lông vàng đó sao?!

      Dường như cảm thấy luồng sát khí nguồn gốc, "Tiểu gia nào đó" theo bản năng sờ sờ cổ, nhìn nhìn xung quanh, phát tình huống gì khác thường, sau đó chen qua, nhìn đến vẻ mặt mềm mại đáng chút thay đổi của Tạ Bích Sơ, hai tay nắm cây quạt làm động tác vái chào, giảm thấp giọng : "Gặp qua tiểu Hoàng tẩu*, sao tiểu Hoàng tẩu lại ở chỗ này?"

      *chị dâu (cách của em vua gọi vợ vua)*


      Tạ Bích Sơ hơi sững sờ, nghĩ nghĩ lại mới hơi chần chờ hỏi: "Tĩnh. . . . . . Tĩnh Vương?" Cho nên mới vừa rồi kêu phải là: Tiểu Hoàng —— tẩu.

      Tĩnh Vương Cảnh Hoan cười sáng lạn, lộ ra mấy chiếc răng trắng, "Chính là đệ đệ."

      Cảnh Hoan chính là em trai cùng mẹ với Hoàng đế Cảnh Diệp, năm xưa Tiên hoàng chinh chiến chung quanh, thân thể bị thương tổn bên trong, cộng thêm cũng quá ham thích tình dục, cho nên con cháu rất ít, cả đời chẳng qua cũng chỉ có năm trai hai , còn bị mất ba trai , còn dư lại ba đứa con, Cảnh Diệp đăng cơ làm Đế, Đại Trưởng công chúa sớm lập gia đình, ru rú trong nhà, Vương Gia duy nhất là Tĩnh Vương cũng là hạng người sa vào hưởng thụ thú vui, cũng có thể là Cảnh Diệp cố ý làm, khiến cho Tĩnh Vương cũng có quá nhiều liên quan đến chính .

      Dù sao trong nguyên tác, miêu tả đối với vị Tĩnh Vương này còn ít hơn so với Hoàng hậu, ngay cả người ra sân cũng có, bình thường đều là lấy phong hiệu "Tĩnh Vương" này ngang qua góp vui.

      Tạ Bích Sơ cẩn thận dò xét , đột nhiên cảm thấy tác giả truyện gốc rất lãng phí tài nguyên, chàng đẹp trai như vậy chẳng lẽ nên kéo ra ngoài khiến fan quỳ liếm* sao? Còn có nữ chủ ra chỉ là cọng lông, giới tính khác nhau làm thế nào chuyện đương, giữa huynh đệ mới là tình !

      *hành động thể cuồng nhiệt của fan dành cho thần tượng*

      Tĩnh Vương Điện hạ bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn đến mức co rúm lại, hình như nghĩ đến cái gì đó, gãi gãi đầu : "Tiểu Hoàng tẩu, chuyện mới vừa rồi có thể cho Hoàng huynh hay , huống chi, ta làm là chuyện tốt, vì để cho dân chúng bị lừa gạt!"

      Giọng vừa bắt đầu còn hơi chột dạ, càng càng đúng lý hợp tình lên.

      Tạ Bích Sơ suy nghĩ chút, cảm thấy rất có lý, vì vậy gật gật đầu, mặt chút thay đổi : "Ta chỉ cho phụ thân."

      Ngay khi thở phào nhõm lại bổ sung câu: "Để cho cho Bệ hạ."

      Tĩnh Vương ôm ngực ngã xuống đất dậy nổi.

      "Tiểu Hoàng tẩu, canh ở quán cơm trước mặt kia tệ, chủ quán nhờ ta nhất định phải mời ngài đến chỉ dẫn nhiều hơn."

      Chậc chậc, viên đạn bọc đường này ném tới, Tạ Bích Sơ cao quý lãnh diễm liếc nhìn vẻ mặt đầy nịnh hót của , cảm thấy hết sức vui tai vui mắt, nghiêm khuôn mặt non nớt, khí phách giương tay áo lên: "Chuẩn
      Hale205, Dion, luuhoatien11 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      009 Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào:

      đưa cây quạt ra thẳng về phía cằm của nương kia, khơi lên quan sát vẻ mặt "Sợ đến mức giống như con nai con lạc đường" của nàng ta, lộ ra nụ cười kiểu "Ánh mặt trời ấm áp", dùng điệu vịnh* than giọng của : "Dung mạo cũng tồi đâu ~"

      *Vịnh có thể hiểu nôm na là về, ví dụ; Vịnh cái quạt, vịnh con cóc.v..v. Từ điển bách khoa định nghĩa: Vịnh là làm thơ với cảm hứng hưng phấn nhằm luận bàn hoặc miêu tả cảnh hoặc người. Ngâm phong vịnh nguyệt, tức làm thơ về gió trăng lúc nhàn tản. Vịnh còn là thể loại thơ bàn về nhân vật lịch sử (vịnh sử) hoặc miêu tả các cảnh hay vật v.v. - Ngâm thơ ứng khẩu để tả cảnh, hoặc ca ngợi phong cảnh, biểu lộ tâm trạng.*

      "Công tử. . . . . ." Mỹ nữ bán mình trực tiếp bị sắc đẹp dụ dỗ, mơ ước và si mê trong mắt ràng đến che giấu được.

      Tạ Bích Sơ bất đắc dĩ vỗ trán, , xin hỏi đạo đức nghề nghiệp của đâu rồi, còn có thể yên lặng làm nữ lừa đảo hay ?

      Rất dễ nhận thấy người tự xưng tiểu gia kia bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh ung dung móc chiếc khăn từ trong ngực ra, nữ lừa đảo vừa nhìn thấy tất nhiên mà cảm thấy muốn lau nước mắt cho mình, hỏng bét là nàng lại chảy xuống nước mắt!

      Dưới khí như vậy mà thậm chí đạo cụ cơ bản cũng chưa chuẩn bị xong nhất định chính là sỉ nhục trong kiếp sống hành nghề của nàng, nàng rũ xuống tay giấu ở trong tay áo hung hăng nhéo vào bắp đùi, lập tức đạo cụ chuẩn bị đầy đủ hết.

      Nàng vừa khắc chế đau đớn đến mặt mày nhăn nhó, vừa dịu dàng đáng ngửa đầu nhìn : "Công tử ~ ta đa tạ công tử rủ lòng thương xót ~" à, người còn chưa được mua đâu, mà cũng bắt đầu tự xưng ta rồi, thế này là rất gấp gáp.

      Đáng tiếc người ta móc ra chỉ có khăn đâu, còn móc ra hỏa chiết tử*, sau đó. . . . . . Đốt chiếc khăn, tiếp, trước mắt bao người, vứt chiếc khăn bị đốt xuống người "Tử thi" nằm ngửa ra. . . . . .*Hỏa chiết tử: ống trúc bên trong có mồi lửa, rút đầu ra liền cháy lên*

      "Ngao ——"

      "Thi thể" lập tức nhảy bật lên, gào khóc dập tắt ngọn lửa người.

      Quần chúng vây xem bày tỏ mình và các bạn bên cạnh đều sợ đến ngây người rồi.

      Vẻ mặt của "Đầu sỏ gây chuyện" hả hê quét mắt nhìn mọi người kinh ngạc đến ngây người, sau đó cười híp mắt xoay người lại nhìn về phía Tạ Bích Sơ, có điều sau khi nhìn dung mạo của Tạ Bích Sơ nụ cười kia giống như là bị nhấn chốt mở ngưng bặt, vẻ mặt kinh ngạc và giọng kinh ngạc bật thốt lên:

      "Tiểu Hoàng ——"

      Tạ Bích Sơ vẫn còn yên lặng châm chọc đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào nhất thời cảm thấy mình bị thương tổn 5000 điểm tinh thần, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ dáng dấp rất giống sinh vật tên Đại Hoàng thân lông vàng, tứ chi đơn giản đầu óc càng đơn giản hơn chỉ biết làm nũng đến có giới hạn, là em trai lông vàng đó sao?!

      Dường như cảm thấy luồng sát khí nguồn gốc, "Tiểu gia nào đó" theo bản năng sờ sờ cổ, nhìn nhìn xung quanh, phát tình huống gì khác thường, sau đó chen qua, nhìn đến vẻ mặt mềm mại đáng chút thay đổi của Tạ Bích Sơ, hai tay nắm cây quạt làm động tác vái chào, giảm thấp giọng : "Gặp qua tiểu Hoàng tẩu*, sao tiểu Hoàng tẩu lại ở chỗ này?" *chị dâu (cách của em vua gọi vợ vua)*

      Tạ Bích Sơ hơi sững sờ, nghĩ nghĩ lại mới hơi chần chờ hỏi: "Tĩnh. . . . . . Tĩnh Vương?" Cho nên mới vừa rồi kêu phải là: Tiểu Hoàng —— tẩu.

      Tĩnh Vương Cảnh Hoan cười sáng lạn, lộ ra mấy chiếc răng trắng, "Chính là đệ đệ."Hijushima_d;đ%l3quys*don_Hijushima

      Cảnh Hoan chính là em trai cùng mẹ với Hoàng đế Cảnh Diệp, năm xưa Tiên hoàng chinh chiến chung quanh, thân thể bị thương tổn bên trong, cộng thêm cũng quá ham thích tình dục, cho nên con cháu rất ít, cả đời chẳng qua cũng chỉ có năm trai hai , còn bị mất ba trai , còn dư lại ba đứa con, Cảnh Diệp đăng cơ làm Đế, Đại Trưởng công chúa sớm lập gia đình, ru rú trong nhà, Vương Gia duy nhất là Tĩnh Vương cũng là hạng người sa vào hưởng thụ thú vui, cũng có thể là Cảnh Diệp cố ý làm, khiến cho Tĩnh Vương cũng có quá nhiều liên quan đến chính .

      Dù sao trong nguyên tác, miêu tả đối với vị Tĩnh Vương này còn ít hơn so với Hoàng hậu, ngay cả người ra sân cũng có, bình thường đều là lấy phong hiệu "Tĩnh Vương" này ngang qua góp vui.

      Tạ Bích Sơ cẩn thận dò xét , đột nhiên cảm thấy tác giả truyện gốc rất lãng phí tài nguyên, chàng đẹp trai như vậy chẳng lẽ nên kéo ra ngoài khiến fan quỳ liếm* sao? Còn có nữ chủ ra chỉ là cọng lông, giới tính khác nhau làm thế nào chuyện đương, giữa huynh đệ mới là tình !*hành động thể cuồng nhiệt của fan dành cho thần tượng*

      Tĩnh Vương Điện hạ bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn đến mức co rúm lại, hình như nghĩ đến cái gì đó, gãi gãi đầu : "Tiểu Hoàng tẩu, chuyện mới vừa rồi có thể cho Hoàng huynh hay , huống chi, ta làm là chuyện tốt, vì để cho dân chúng bị lừa gạt!"

      Giọng vừa bắt đầu còn hơi chột dạ, càng càng đúng lý hợp tình lên.

      Tạ Bích Sơ suy nghĩ chút, cảm thấy rất có lý, vì vậy gật gật đầu, mặt chút thay đổi : "Ta chỉ cho phụ thân."

      Ngay khi thở phào nhõm lại bổ sung câu: "Để cho cho Bệ hạ."

      Tĩnh Vương ôm ngực ngã xuống đất dậy nổi.

      "Tiểu Hoàng tẩu, canh ở quán cơm trước mặt kia tệ, chủ quán nhờ ta nhất định phải mời ngài đến chỉ dẫn nhiều hơn."

      Chậc chậc, viên đạn bọc đường này ném tới, Tạ Bích Sơ cao quý lãnh diễm liếc nhìn vẻ mặt đầy nịnh hót của , cảm thấy hết sức vui tai vui mắt, nghiêm khuôn mặt non nớt, khí phách giương tay áo lên: "Chuẩn*." *đồng ý / cho phép*



      010 Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại:

      Mộtđoàn người trùng trùng điệpđiệp quán cơm, người khác vừa nhìn thấy dạng phô trương này cũng biết là con em nhà quyền quý, rối rít né tránh, chưởng quỹ1 quán cơm vừa thấyCảnh Hoan lập tức tiến lên đón: "Hôm nay công tử đến chậm, ai da, nương này lạ mặt, công tử phong thái hơn người cũngthôi , nghĩ tới muội muội của công tử cũng xinh đẹp như thế. . . . . ."

      thanhđoạn sau dầndần hạ thấp dưới cáinhìn chằm chằm củaTạ Bích Sơ, mặt chưởng quỹ dâng lên ửng hồng, nhịn được tay vịn tiểu nhị2 bên cạnh, tay kia đèvị trí trái tim, hô hấp dồn dập.

      Nương3 ơi, muội muộicủa công tử sao có thể chọc người thíchnhư vậy chứ, nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn căng phồng giống như bánh bao mới ra lò, mắt đen lúngliếng giống như con mèo conchọc người thích mà đứa con nhà mìnhmới nhặt về trước đó vài ngày.

      là hận thể tới nhéo cái mà, còn hỏi sao trước kia biết công tử có muội muội nữa chứ, đổilại là khẳng định cũngkhông muốn mang ra ngoài đâu, lấy bánh baothịt ra đánh chó, vậy khẳng định là có về.d/đ*l@quý&đôn_Hijushima

      —— Nếu để cho Tạ Bích Sơbiết lúc này tronglòng nghĩ cái gì, khẳng định cũngnặn thànhbánh bao ném vào trong đại lao4 để cho hắncó về!

      Tạ Bích Sơnghe chưởng quỹ Cảnh Hoan là ca ca5, thể tránh khỏilần nữa nhớ tới thân xác Loli của mình, tâm tình vuithích lậptức biến thành mâyđen che đỉnh núi6, đảo mắt lại thấy CảnhHoan vui vẻ hả hê, nhịn được nhe răng về phía uy hiếp.

      Má thịt nõn nà, hàm răng trắng mịn,Cảnh Hoan bịt mũi hít hít, thời tiết mùa thu là khô ráođó, hình như nhịn được sắp chảymáu mũi.

      Tạ Bích Sơ thấy hắnkhông quan tâm, rốt cuộcnóng nảy, "Ta muốn cho cacủa ngươi biết."

      "Đừng, đừng nha, ta sai lầm rồi, tỷ, ngài là tỷ của ta còn được sao?" Cảnh Hoan cũngnóng nảy theo, lấy lòngthở dài với nàng, "Ngài cái gìchính là cái gì."

      Tạ Bích Sơ hài lòng, quả nhiên vui vẻ đều cầnxây dựng khổ sở củangười khác.

      Hai người dướiánh mắt quỷ dịcủa chưởng quỹ ăn xong thang bao7, Cảnh Hoan bỏ ramột tấm ngân phiếu8: "Tính tiền!"

      Chưởngquỹ: "Công tử, ngân phiếukhông cho trừ số tiền lẻ." (kiểu như cầm ngân phiếu để thanh toán nhưng tiền bữa ăn quá ít, ngân hàng cho trừ)

      người thị vệ ra từ sau lưng Cảnh Hoan, đưa cho chưởng quỹ chút bạc vụn, đồng thời sắc mặt bình tĩnh : "Gia, tấm ngân phiếu này lại sắp bạc rồi, hay là lại ngân hàng tư nhân đổi tấm mới ."

      Cảnh Hoan: (╰_╯#

      Tạ Bích Sơ sửng sốtmột chút, sau đó lặng lẽ đưa tay rút tấm ngânphiếu từ trong tay Cảnh Hoan hóa đá, bình tĩnh xếp lại cất vào hà bao, dùnghành động thực tế cho biết cái gìgọi là tiền tài lộ ra bị người đoạt, giả bộ giàu có bị sét đánh.

      Tiếp theo sau ca ca nhà mìnhgặp rủi ro, Tĩnh Vương Điện hạcũng bị mất tiền tài, đường theo sát sau lưng Tạ Bích Sơ, ánh mắt ai oán tiatiếp tia phóng tớitrên người nàng, "Tiểu tẩu tử, ngài cầm ngân phiếu sau này ta còn mặt mũinào vào Phong Nguyệt Lâu tìm mỹ nhân đây."

      Vẻ mặt Tạ Bích Sơsuy tư, "Cho nên ý tứ đúng là, gương mặt của Tĩnh Vương Điện hạcũng đáng giá bằng tấm ngân phiếunày? Ngươi như vậy ca ca nhà ngươi có biết ?"

      Khuôn mặt của Tĩnh Vương Điện hạlập tức đầy chính khí: "Chút chuyệnnhỏ này tẩu tử9 nhà ta biết là được!"

      Tạ Bích Sơ khinh bỉliếc cái, ngờ ra là trògiả bộ giàu có này ở cổ đại đãbắt đầu thịnh hành rồi, người đại theo đuổi các loạinhãn hiệu, người cổ đại chắc chính là sử dụng ngân phiếu mệnh giá lớn?

      Nàng hơi chầnchờ, hỏi "Vậy nếu như chủquán nhận ra sao?"

      Cảnh Hoankhông để ý chút nào : "Bọn họkhông biết."

      Cho nên vấn đềkhông phải là có thể nhận ra hay , mà là tất cả mọi người ngầm hiểu với nhau, sẽkhông làm như vậy, Tạ Bích Sơgiây lát hiểu, ra đây chính là quy tắc ngầm của cổ đại, chắc là tương tự với đại, mặc kệ là hàng chính hãng hay là hàng nhái chất lượngcao, dù sao tất cả mọi người phơi bày là được.

      Lập tức cảm thấy tất cả ràng.

      Tâm tình Tạ Bích Sơtốt, cũng rất dễ chuyện, thay đổi sắc mặt bày ra bộ "Ta rấtđáng tin": "Ta khó có cơ hội ra ngoài, vừa lúc ngươi đối vớiKinh Thành rất quen thuộc, dẫn ta mấy chỗchơi vui, ta trả ngân phiếu lại cho ngươi, còn thay ngươi giữ bímật."

      Cảnh Hoan thấy gò má béo múp míp của nàng phồng lên, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn, con ngươi long lanh trong tràn đầy chân thành, cơ hồ lập tức lựa chọn tin vào lời của nàng: " thành vấn đề, chơi mấy ngày cũng được!"

      "Vậy đầu tiênchúng ta chỗ nào?"

      Cảnh Hoan lại rơi vào im lặngmà suy nghĩ, lúc lâu mới sờ cằm, vẻ mặt chần chờ : "Ngươi ta nên dẫn ngươi điPhong Nguyệt Lâu trước, hay là dẫn ngươi Ỷ Thúy Các trước. . . . . . Ngao ——"

      Tạ Bích Sơ bình tĩnh ném cây gậykhông biết cầm trong tay từ lúc nào vềven đường, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nháy nháy mắt về phía : "Ngươi mớivừa cái gì, ta có nghe ."

      Cảnh Hoan che cánhtay bị gõ đau, ngoan ngoãn khúm númnói: "Nơi mà tiểu tẩu tử tâm chi sở hướng10, tất nhiên là vùngđất phong cảnh xinh đẹp lịch tao nhã, nhớ đếntrước đó vài ngày tình cờ tìm được nơi, lòng riêng cảm thấy, nếu là thừa dịp ngày đẹp trời này vì chị dâu dẫn đườngthì nhất định là cực tốt. . . . . ." (vì khớp với đoạn sau nên ở đoạn này để hán việt khá nhiều -> câu sau TBS cảm thấy hiểu)

      "Nóitiếng người!"

      "Nếu là địa phương tiểu tẩutử muốn nhất định là hết sức cao nhã, đệ đệ này vìtiểu tẩu tử dẫn đường!"

      Tạ Bích Sơ hài lòngsờ sờ đầu : "Ngoan."

      Hai người cởi ngựa ngồi xe, lảo đảo về phía ngoài thành.

      Chú thích:
      1 chưởng quỹ = chủ tiệm
      2 tiểu nhị = phục vụ trong quán
      3 nương = mẹ
      4 đại lao = ngục giam
      5 ca ca = trai
      6 mây đen che đỉnh núi = u ám, u, vui
      7 thang bao: có lẽ là món Tiểu long bao (xiao long bao) – loại bánh bao khi ăn vào có thể húp được nước canh (tìm hiểu kỹ hơn tại:http://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/quo ... 29282.html)
      8 ngân phiếu: Ngân phiếu hay lệnh phiếu là phiếu có ghi số tiền nhất định dùng làm căn cứ nhận tiền tại tiền trang/ngân hàng hoặc nhận tiền gửi qua bưu điện, đó là dạng phiếu dùng thay thế tiền mặt, có in mệnh giá và thời hạn lưu hành, đây là hình thức thanh toán qua tiền mặt. (nguồn: wiki)
      9 tẩu tử = chị dâu
      10 tâm chi sở hướng: nơi trái tim hướng về / trong đoạn nơi muốn đến.


      011 Tại sao cần nó:

      Người trongthành nhiều, người ngoài thành cũng ít, xe ngựa qua lạitrên đường rộng rãi, nhưng điều này cũng hề ảnhhưởng đến hăng hái của Tạ Bích Sơ, nàng vén rèmxe lên, ghé vào cửa sổ ngắm phongcảnh, Cảnh Hoancưỡi ngựa theo bênngoài, đồng thời giới thiệu về những nơi có chút tiếngtăm ở ngoại ô.

      Ví như phongcảnh lịch tao nhã nhất là thư viện Lăng Vân, cộng thêmdanh sĩ đại nho1quanh năm ở đó, vănnhân mặc khách2 nối liền dứt, ví như chùa miếucủa Hoàng gia là chùa Đại Giác, cao tăng đắcđạo Phật pháp3 cao thâm, thức ănchay trong chùa càng thêm nổi tiếng gần xa, lại ví như suối nướcnóng liền núi Tây Sơnấm nóng. . . . . .

      Tạ BíchSơ thờ ơ lắng nghe, đột nhiênnghe thấy từ quen tai, khỏi phục hồi tinh thần lại: "Tây Sơn? Suốinước nóng?"

      Hình nhưmới vừa rồi lúc ra ngoài có nghe thấy phụ thân mình nhắc tới thôntrang Tây Sơn.

      Cảnh Hoanthấy vẻ mặt suy nghĩ mơ hồ của nàng, buồn bã : "Ngươi cảm thấyquen tai là đúng rồi, bởi vì thôn trang suối nước nóngtrên Tây Sơn của ngươi kia vốn là của ta đấy, là Tể tướngđại nhân đoạt từ tay ta đó!"

      Tạ Bích Sơ liếcnhìn vẻ mặt căm giận của cái, lắc đầu : " thểnào, nhất định là ngươi nhìn trúng thôn trang của phụthân ta, muốn cướp nhưng thành công chứ gì!" Mắt thấy lộ ra vẻ chộtdạ, khỏi lại chu mỏ hừmột tiếng: "Đổi trắng thay đen4, hành vi của tiểu nhân5!"

      ra cái khiếnTạ Bích Sơ chú ý cũng phải là thôn trang kia, màlà trong nguyên văn, sau khi hai nước nổ ra chiếntranh, có lần Cảnh Diệp lần nữa cướp nữ chủ về từ trongHoàng đế nước Hi, hai người cũng kịp đợi vào thành, trực tiếpmở tiệc với nhau ở thôn trang Hoàng gia Tây Sơn, đoạn bốp bốp bốp6 trong suối nước nóng kia được miêu tả hết sức động lòngngười, đầy đủ để triển lãm ra bản lĩnh từ ngữthâm hậu của tác giả truyện gốc, nhìn sơ qua làm cho người ta tim đập nhanh mặt đỏ rực, khí tiết nát hết.

      Tạ Bích Sơ nâng cằm lên bàyra vẻ mặt biểu cảm, linh hồn dưới thân xác lại lăn lộnthét chói tai, vì sao nàng lại nhớ ràng loại tình tiết này như vậy a a a?!

      Có điều lại , hìnhnhư cũng hơi có ấn tượng với thư viện Lăng Vânthì phải, hình như, nữ chủ hình như có thanhmai trúc mã từng học ở thư viện Lăng Vân, về sau vào triềulàm quan, trở thành người thân tín của nữ chủ ở trướctriều đình, có thể vị trúc mã này rất trung thành tậntâm với nữ chủ, giữa hai người vô cùng mập mờ, trừ việc có quanhệ thực chất, thường xuyêncó ôm ôm ấp ấp, nữ chủ cũng thường rưng rưng với việc hai Hoàng đế "Áp bức" nàng . . . . . .

      A, mau ngừng lại, đừngsuy nghĩ nữa, Tạ Bích Sơ nhắm mắt lại cố kiềm chế, thực là khiến tinhthần bị ô nhiễm, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy tam quan bị đổi mới lần.

      "Tiểu tẩutử, ngươi ngủ chưa?"

      Cảnh Hoan thấynàng nhắm mắt lại lúc lâu vẫn lên tiếng, nhịn được tiến đến gần, thấy nàng tay nâng cằm, gò má nhẵnnhụi béo múp míp như trẻ sơ sinh, giống như là trái đào chín mọng ngọt ngào, phía dưới lớplông tơ mềm nhưnhung lộ ra màu phấn non7, cổ họng giật giật, cẩn thận từng litừng tí duỗi ngón tay ra muốn đâm cái.

      Ngay khi sắpchạm vào được, ai ngờ Tạ Bích Sơ đột nhiên mở mắt, đôi mắt hạnh đenlúng liếng giống như là mặc ngọc8 trầm tĩnh, mang theo vẻ lờ mờ và mê mang nhìn , bởi vì trong tư thếnằm nên giọng trong cổ họng bị ép đến hơi thấp, mềm mại như bánh dẻo: "Ngươi làm gì thế?"

      Cảnh Hoan rụttay về nhanh, ho khan tiếng, ngưỡng đầu nhìn trời, "Ta. . . . . . Ta muốn buông rèm xuống giúp ngươi." xong rồi lập tứcgiải thích: "Mặt trời rất nóng, buông rèm xuống, cẩn thận kẻo bị nắng phơi đen."

      Tạ Bích Sơbĩu môi, vẻ mặt "Ta tin" , nhìn lên nhìn xuống đánh giá mộtlượt, ánh mắt ngừng lại bên hông , cặp mắt sánglên, giọng điệu lại có vẻ tức giận tràn trề: "Đừng tưởng là takhông biết, ngươi trộm đồ của ta, đó, chính là ngọc bội9 ngươi treo nganghông, mau trả cho ta!"

      CảnhHoan: . . . . . .

      im lặng nhìn Tạ Bích Sơ, thấy nàng chột dạ chút nào, mở to đôi mắt vô tội nhìnlại đây, cuối cùng vẫn phải lau mặt cái, nghiêm túc : ", mới vừa rồi ta chỉ là nhìn thấy mặt của ngươi biến thành con chim bay , tamuốn giúp ngươi bắt lại nhưng thànhcông, nó , ngươi cần nó."

      Vừa vừa quayđầu dùng ánh mắt bi thương khiển trách nhìn nàng, chấtvấn: "Nó là mặt của ngươi, tại sao ngươi cần nó nữa?"

      Vẻ mặt Tạ Bích Sơnhư có điều suy nghĩ, gật gật đầu : "À, có thể là bởi vì nómuốn bay trở về tìm ca của ngươi thôi."

      Cảnh Hoan cứngđờ, người giãy dụa mấy cái giống như là bị kiếnbò, sau đó ho tiếng, tay giữ ngọc bội thậtchặt, đồng thời cứng ngắc chuyển đề tài: "Đúng rồi tiểu tẩu tử, mới vừa rồi nhiều nơi như vậy, ngài muốn chỗ nào trước?"

      Tạ Bích Sơ im lặngkhông lên tiếng, nháy cũng nháy mắt cái nhìn che che giấu giấu mà kéo ngọc bội xuống nhét vào trong tay áo, sau đóchỉ thấy giật ống tay áo, phủi phủi vạt áo, cònchỉnh chỉnh mũ đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn nàng : "Ôi chao, tiểu tẩu tử, hình như ta có thứ gì đó mới vừa mất rồi, ngươi có thấykhông?"

      Tạ Bích Sơ lấyra hà bao, móc tấm ngân phiếu ra, "Ôi chao hình như ta nhặt đượcngân phiếu ai cần, vậy ta khách khí màvui vẻ nhận. . . . . ."

      "Tiểu tẩu tử!" Cảnh Hoan sáplại gần, vẻ mặt nịnh hót : "Ngài dễ dàng gì mới được rangoài chuyến, chúng ta nên tranh thủ thờigian thôi, nhìn giờ cũng sớm bằng chúng tađi chùa Đại Giác trước, vừa lúc đến trong chùa dùngthức ăn chay, ngài cảm thấy thế nào?"

      Tạ Bích Sơ chỉ coi như khôngnhìn thấy tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngânphiếu, lát gấp ngân phiếu làm quạt để quạt gió, mộtlát đưa lên cao lát hạ xuống thấp, chọccho con ngươi của theo đó mà ngừng chuyển động, chờchơi , lúc này mới thong thả ung dung cất ngânphiếu lần nữa, nhấp ngụm trà, gật gật đầu : "Có thể."

      Chú thích:
      1 danh sĩ đại nho: Nhà Nho lớn, có tiếng tăm. (Nho giáo phát triển rất mạnh ở TQ thời cổ đại (tìm hiểu thêm về Nho giáo ở wiki))
      2 văn nhân mặc khách: văn nhân: người biết thơ văn, chỉ người có học; mặc khách: mặc là mực, mặc khách là người dùng mực, từ này chỉ giới văn nhân => cụm từ này chỉ những người có học, biết thơ văn.
      3 Cao tăng đắc đạo: Người tu hành theo Phật đến mức hiểu hoàn toàn; Phật pháp: Phương pháp tu hành. (佛 <<Thiều Chửu>> phật [fo2|fu2]: Dịch tiếng Phạm, đủ phải là Phật đà 佛陀, bậc tu tới cõi giác ngộ hoàn toàn, lại giáo hoá cho người được hoàn toàn giác ngộ. Như đức Thích ca 釋迦 bỏ hết công danh phú quý, lìa cả gia đình, tu hành khắc khổ, phát minh ra hết chỗ mê lầm của chúng sinh, để tế độ cho chúng sinh, thế là Phật. Vì thế nên những phương pháp ngài ra gọi là Phật pháp 佛法, giáo lí của ngài gọi là Phật giáo, người tin theo giáo lí của ngài gọi là tín đồ Phật giáo, v.v.)
      4 Đổi trắng thay đen = thay đổi .
      5 Tiểu nhân: thời xưa chỉ người có địa vị thấp kém, sau này chỉ kẻ ty tiện bỉ ổi (Từ điển Lạc Việt)
      6 Bốp bốp bốp (Hán Việt: ba ba ba): từ tượng thanh, chỉ thanh va chạm vào nhau khi hai ngươi XXOO.
      7 trái đào chín mọng ngọt ngào, phía dưới lớp lông tơ mềm như nhung lộ ra màu phấn non: trái đào màu hồng phấn nhạt, căng tròn (phấn non), vỏ ngoài có lớp lông tơ mỏng, mượt như nhung. Xem hình minh họa:http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=982427
      8 mặc ngọc: Ngọc màu đen như mực
      9 ngọc bội: là khái niệm xuất phát từ Trung Quốc, chỉ miếng ngọc đeo ở dải lưng phía trước trang phục của người Trung Quốc xưa. Ngọc bội chỉ là đồ trang sức thể đài các, cao sang mà còn là vật làm tin cho lời hứa hay vật đính ước. Ngọc bội có ý nghĩa rất lớn trong việc đem lại may mắn, bình an cho người đeo. Ngọc rơi, vỡ là dấu hiệu báo điềm chẳng lành. Vì thế người ta rất coi trọng và giữ gìn nó. (Nguồn: http://daquyhomenh.com/da-quy/ngoc-boi- ... de-lam-gi/ )
      Hale205, Dion, BaoYu4 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      012 Ám sát (canh hai):

      Nhắc tớichùa miếu, lànhớ tới thái độ của các cao tăngđối với thể loại xuyên việt này, Tạ Bích Sơ chu gòmá mập mạp, đôimắt hạnh hơi híp lại, biết có vị cao tăng nào biết trước , mời "Người hữuduyên" như nàng qua, khuyênnàng "Sống ở đâu nên ở yên đấy", nếu quả thậtcó nhân vật lợi hại như vậy, dù cưỡng bức lợi dụ như thế nào nàng cũng nhất định phải trở về, vềphần triều đại này thiên hạ đại loạn1 gì gì đó liên quan gìtới nàng, dù saođây chỉ là quyển sách, dù sao nàng sớm bị tácgiả viết chết rồi.

      Nàng ngồi ởtrong xe ngựa suy đoán các loại phản ứng của cao tăng cùng vớicác loại ứng đối của chính nàng, đáng tiếc những thứnày đều thể sử dụng được, bởi vì xe ngựachạy chạy, đột nhiên tiếng "Phập" trầm đục vang lên, cả thùng xe ngựa đềunặng nề lay động trận, nướctrà bàn hắt vào cả người nàng.

      Nàngcòn chưa kịp mở miệng hỏi, ngoài xe vang lên mộttiếng hô to: "Bảo vệ chủ tử!" Tiếp theo đó chính là tiếng ngựa hývang, tiếng đao kiếmva chạm, nàng chỉ cảm thấy đầu óc "Oanh" tiếng, cái ý niệm rõràng lên ở trong đầu nàng, sau đó trống rỗng.

      Tha thứ cho nươngsinh trưởng ở thái bình thịnh thế , là gáiyếu ớt từ ngay cả giết gà cũng chưa thấy qua, hôm nay lại cáchmột tấm rèm, bên ngoài là giết người!

      Nàng ngất đicũng coi như là có tố chất tâm lý mạnh mẽ, Tạ Bích Sơgiật giật khóe miệng, muốn lộ ra nụ cười tự giễu, đáng tiếc nàngthất bại, ngón tay của nàng khẽrun, giống như có nghìn quânđè nặng, hình như cả linh hồn cũng bay ra khỏi thân thể, tất cả suy nghĩ và động tác đều chậmchạp giống nhưngười bị rớt vào đầm lầy, khiến chonàng ngay cả hít thở cũng dám dùng sức, chỉ sợ động tácrất cũng khiến cho mình bị kéo vào địa ngục.

      Lúc đanghoảng sợ, chỉ thấy bóng người đột nhiên phóng tới, nặng nề nệnvào trong xe ngựa , nện ở người nàng, hai ngườité nằm chồng lên nhau xe ngựa, giọng yếuớt vang lên bên tai của nàng: "Nằm đừng động."

      Tạ Bích Sơ nằmngửa sàn xe, người bị đè ép bởi người nặngđến chết người, cả người đều đau đến ra lời, còn chưakịp phản ứng, nhìn thấy mũi tên từbên xuyên qua mà đến.

      Mũi tên nàydễ dàng xuyên qua hai bên cửa sổ, mà mới vừa rồi nàng ngồi ở giữahai cửa sổ, nếu như phải là người ngườinày kịp thời nện vào, sợ rằng giờ thứ mũi tên này bắntrúng, chính là đầu của nàng.

      Tạ Bích Sơhá hốc mồm, lại phát ra được thanh nào, tóc gáycả người nàng đều bị dựng lên, sau lưng tầng mồ hôi chen nhau toátra, biết là sợ, hay là đau.

      Theo sát lại có haimũi tên xuyên qua từ cửa sổ, ngoài xe ngựacũng vang lên trận tiếng "Phập" như hạt mưa rơi, cả buồngxe theo đó mà lắc trái lắc phải, thế nên Tạ Bích Sơmới biết, tiếng lúc trước cũng là thanh mưa tênbắn vào xe ngựa.

      Nàng dựng lỗ tailắng nghe, qua lúc lâu mới ngưng xuống.

      Tạ Bích Sơ khẽ nhếch môihồng, thở hồng hộc, lúc lâu mới hơi dịu , cánh tay bởi vìsợ hãi mà làm gì được rốt cuộccũng khôi phục tri giác, nàng cố sức đẩy người người của nàngra, rút tay về, đôi tay trắng nõn mềm mại là mảnh màu đỏ tươi.

      Nàng theo bản năng quayđầu nhìn người nọ, lại phát đó thế nhưng là Tĩnh Vương Cảnh Hoan.

      vốn là mặc y phục toànthân màu xanh lam, như vậy nhìn qua cực kỳ nhàng khoankhoái, thế nhưng lúc này dính vào mảng vết máulớn, mặt mũi vốn là rực rỡ lại tươi sáng bởi vì mất máu mà tái nhợt, lộ racảm giác non nớt mà yếu ớt.

      Tính ra, bất quá cũng mới chỉ làthiếu niên mười mấy tuổi.

      Cũng biết hôm nayđám thích khách2 này rốt cuộc là nhằm vào ai, cũng là bởivì nàng bảo Cảnh Hoan mang ra khỏi thànhđi chơi, nếu là ở trong thành, có lẽ thích kháchcũng thể ra tay dễ dàng như vậy.

      Đầu óc Tạ Bích Sơrối bời thành đống, vốn cũng biết mình nghĩcái gì, sững sờ nhìn Cảnh Hoan hôn mê, cũng khôngbiết ngồi bao lâu, rèm xe ngựa được vén lên, Tạ Bích Sơ cònchưa kịp phản ứng, bị kéo vào trong lồng ngực.

      "Bảo Nhi ngoan, sợkhông sợ, phụ thân đến rồi, đừng sợ." Tạ Dịch Giang thấy nàngsững sờ, cũng biết là bị dọa sợ, ôm nàngliên tục dỗ dành.

      Tạ Bích Sơ sửng sốt mộtlúc lâu, mới chậm rãi phản ứng kịp, cẩn thận xácnhận câu: "Phụ thân?"

      Tạ Dịch Giang vội vàng đáp lại: "Làphụ thân, phụ thân ở đây, Bảo Nhi sợ."

      Mũi Tạ Bích Sơ cay xè, tất cả sợhãi giờ phút này đều hóa thành nước mắt uất ức, vào lúc nàngvốn còn chưa phản ứng lại cũng tràn rahốc mắt, nàng "Oa" tiếng khóc rống lên.

      Tạ Dịch Giangđau lòng đến mức đôi mắt lập tức đỏ lên.

      ôm lấy nàng nhốtvào trong áo khoác, để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng máuthịt văng tung tóe bên ngoài, đồng thời căn dặn kẻ dưới : "Đưa Tĩnh Vương về Vươngphủ trước, cầm bài tử3 của ta mời ngự y4, sau đó cứ theocách thường làm mà dọn dẹp và trợ cấp."

      xong liền ôm Tạ Bích Sơ lênngựa, thúc vào bụng ngựa chạy như bay về phía trong thành.

      Thần kinh Tạ Bích Sơ vẫn luôncăng thẳng, giờ phút này nhìn thấy phụ thân củamình, lập tức bình tĩnh lại, hơn nữa khóc trận, cả ngườiđều mệt mỏi cực kỳ, trực tiếp vùi vào trong ngực Tạ Dịch Giangmà ngủ mất rồi.

      Tạ Dịch Giang trở về phủ thuxếp cho nàng xong, ngay cả y phục cũng đổi, trựctiếp tiến cung diện thánh5, Cảnh Diệpđang bởi vì Cảnh Hoan bị thương mà giận dữ, ngay cả Tạ DịchGiang cũng chưa nhận được sắc mặt tốt từ .

      Có điều sau khi nhìn thấysắc mặt của Tạ Dịch Giang còn u ám hơn, Cảnh Diệp lại imlặng xuống, lúc lâu mới dịu mặt lại, từng câu từngchữ dường như đều trải qua nhai kỹ, mang theo thâm ýkhó lường: "Chuyện này liền giao cho Tể Tướng , Tể Tướng làmviệc, trẫm từ trước đến giờ đều yên tâm."

      Tạ Dịch Giangcung kính lĩnh chỉ, sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, khẽ rũ mắtxuống, che lại khinh thường trong mắt.

      Chú thích:
      1 thiên hạ đại loạn: cả thế giới/đất nước lộn xộn
      2 thích khách = kẻ ám sát = người đánh lén, giết người mà để lộ ra khuôn mặt/thông tin/… của bản thân/người thuê.
      3 bài tử: Thẻ bài/bảng/biển, dùng để làm tin/thể thân phận của bản thân
      4 ngự y = thầy thuốc chuyên dụng của hoàng tộc.
      5 tiến cung diện thánh = vào cung gặp vua

      013 ra ta chỉ là muốn ăn mì:

      Bởi vì saulưng lần ám sát này lạinhấc lên sóng gió gì, Tạ Bích Sơhoàn toàn biết, nên lúcnàng vất vả tỉnh dậy từgiấc mơ lộn xộn, đột nhiêncó loại cảm giác sống sótsau tai nạn.

      Gặp tai nạnlớn mà chết nhất định gặp may mắn sau này, lời củaông cha sai, chừng trải quachuyện này, đầu nàng cũng bao phủ vầng sáng, ít nhấtcó thể miễn dịch 【công kích của nữ chủ x1】, nghĩ như vậy liền cảm thấy cuộcsống sau này có vẻ như cũng có bảo đảm.

      Nhưng mà việc cấp bách lúc nàyvẫn là thăm cái tên đồng đội cùng nhau cày phó bản bị thương thôi.

      Hình như phụ thânTể Tướng ở nhà, lúc Tạ Bích Sơ thuận lợi chạy tới Tĩnhvương phủ, đồng đội ngồi giường húp sùm sụp chén mì sợi to.

      Tạ Bích Sơ đứng ởcửa ghé đầu nhìn ánh nắng chiều ở phía tây chút, nhịn được sờ bụngmột cái, hình như quả thậtđã đến lúc dùng bữa tối rồi đó.

      "Mì sợi ăn ngon ?" Tạ Bích Sơ đitới, ngồi xuống ghế tròn ở mépgiường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn của mùi hương.

      Cảnh Hoan bị nàng lặng yên khôngmột tiếng động làm sợ hết hồn, theo bản năngtrả lời câu "Ăn ngon."

      Theo ánh mắt nhiệt liệtcủa nàng nhìn vào tô mì trong tay mình, Cảnh Hoan chầnchờ lúc lâu mới lưu luyến mà đưa chén cho nàng, "ChénQuan Diêu Ảnh Thanh Phi Vân của tiền triều, thị trường cógiá năm mươi lượng1hoàng kim2 cái, ta thậtvất vả mới lấy được cái, ngươi muốn cho ngươi vậy."

      Tạ Bích Sơ yên lặng, anhbạn trong thời kỳ rối loạn à, điểm chú ý của ngươikỳ lạ như vậy là do Thái hậu nương nươngnàng tạo ra sao? Là loại đất màu mỡ như thế nào mới có thể trồng ra loài hoa đặc sắcnhư vậy, mạch não quỷ dị như vậy thathứ cho loại người bình thường như nàng thếnày căn bản cách nào hiểu được.

      Tạ Bích Sơ nháymắt, bày ra vẻ mặt "Ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta" : "Ta biếtrõ ngươi có bộ."

      Cảnh Hoan: (っ`Д´)っ!!

      "Làm sao ngươi biết?!" Vì cáigì lập tức não bổ ra cảnh ban đêmgió lớn, nữ tử có võ nghệ cao cường đạp ánh trăng mà đến nằm ở đầu tường giám thị từngcử động của ? Nhìn chăm chúdung mạo tuấn của , ngưngmắt vóc người hoàn mỹ của , ôi chao, mặc dù rất xấu hổ nhưng tại sao đồng thời lại tựnhiên sinh ra loại tâm tình kích động?

      Đương nhiên Tạ Bích Sơkhông biết rốt cuộc mơ mộng những thứ đồ chơi gì, nàng im lặng lên tiếngnhìn sắc mặt biến ảo của , vẻ mặt bí hiểm.

      Ha ha, ta cho ngươi biếtlà ta gạt ngươi sao?

      Cảnh Hoan nhìn chằmchằm mắt hạnh đen nhánh của nàng, cố gắng biểu đạt ý nguyệncủa mình: Ta muốn cho.

      Ánh mắt Tạ Bích Sơ nháy cũngkhông nháy cái, nghiêm túc đứng đắn: Há.

      Cảnh Hoan: Ta làkhông muốn cho.

      Tạ Bích Sơ chậm rãi móc tấmngân phiếu mệnh giá lớn trong hà bao ra vuốt vuốt: Ha.

      "Được, ta cho." Cảnh Hoan thu hồiánh mắt, tay che mặt xoa trận, mặc dù tấmngân phiếu trước mặt kia mệnh giá là năm trăm lượng hoàngkim, nhưng là mỹ nam tử3 đạo đức tốt bầntiện bất năng di uy vũ bất năng khuất4coi tiền tài là rácrưởi như vậy, vốn là khuất phụctrước vật phàm tục như vàng bạc.

      chỉ là thươnghương tiếc ngọc5, đúng, chính là như vậy, lúc trước nhất địnhnàng khóc dữ dội, đôi mắt khóc đến vừa đỏvừa sưng, tội nghiệp giống như con thỏ , làmnam nhi thân cao bảy thước6, làm sao nhẫn tâmcự tuyệt cầu của nàng, cũng chỉ là bộ chén màthôi, chỉ là trăm lạng vàng mà thôi, hắncho!

      Dù sao vẫn còn có thểlấy lại bốn trăm lượng hoàng kim.

      Tạ Bích Sơ bưng hộp gỗ, lấy mộtcái chén còn lại ở bên trong ra nhìn chút, sau đó tùyý đưa cho nha hoàn bên cạnh : " ra ta chỉmuốn ăn tô mì, nhưng mà tình cảm nồng nàn khótừ chối, ngươi hào phóng giúp đỡ như thế, nếuta từ chối tôn trọng ngươi rồi."

      Cảnh Hoan: . . . . .

      Chờ Tạ Bích Sơ húp hếtmột chén mì, liền phân phó người làm rửa sạch hai cái chén cất vào hộp chuẩn bị mang , đồngđội nhìn qua mạnh như rồng như hổ như vậy, có lẽ mất máu cũng phải là rất nghiêm trọng, hoạt động thămhỏi kết thúc, Tạ Bích Sơ đứng dậy chuẩn bị rút lui.

      Cảnh Hoan lập tức nhôngười ra vươn tay Nhĩ Khang7 về phía nàng: "Tiểu tẩu tử, ngân phiếu của ta. . . . . ."

      Làm tốt biết giữchữ tín, Tạ Bích Sơ dứt khoát nhét ngân phiếuvào trong tay , vẻ mặt thành nghiêm túc: "Ngươi làm vô cùng tốt, ta rất hài lòng, làmngươi bị thương khiến cho ngươi chịu uất ức, ngươi hãy bồi bổ thân thể chothật tốt."

      ". . . . . ." giường lộn xộn, sợitóc rối bời, quần áo lỏng lẻo, thân thể mảnh mai, sắcmặt tái nhợt giống như vừa bị giày vò qua cần phảibồi bổ tốt, Tĩnh Vương Điện hạ, nghiêngthân thể tựa vào đầu giường dùng tư thế mê người thò tay mà tiếp nhận ngânphiếu mà "Ân khách"8 để lại.

      Chậc, hình ảnh như vậy nhìnqua là tốt đẹp lại hài hòa đến khó hiểu đấy.

      Tạ Bích Sơ như hề pháthiện tiếp tục đâm dao, vỗ cánh tay run sợ của , dùnggiọng điệu thương tiếc ban ân : "Ngươi nghỉ ngơi chothật tốt, ta quay lại thăm ngươi."

      CảnhHoan: . . . . . .

      Hoàng cung chếttiệt quả nhiên là chảo nhuộm lớn, nhìn thử xem rốt cuộc tên khốn hoànghuynh kia dạy tiểu Hoàng tẩu đơn thuần (?) những thứ gì? Độngtác này, giọng điệu này, ràngchính là độc quyền9 của Hoàng huynh nhà mình.

      Nhưng theo biết, bởi vì lúc Hoàng huynh nhà mình lập Hậu tiểu Hoàng tẩu còn , cộng thêm vốn là cũng phải đặc biệt thích nàng, vẫn luôn coi nàng như đứa bé, cho nên cho đến bây giờ Đế Hậu hai người cũng chưa viên phòng10, mà thế lực khắp nơi người nào muốn Trung Cung11sinh hạ đích trưởng tử12, vì vậy chuyện này lại có thể cứ như vậy vẫn luôn bị cố ý bỏ quên.

      Cho nên trọng điểm chính là, Tiểu Hoàng tẩu làm sao mà học được những lời của Hoàng huynh ra sau khi xảy ra chút chuyện nào đó (XXOO) chứ?

      Suy nghĩ tỉ mỉ chỉ thấy đáng sợ vô cùng!

      Chú thích:
      1 lượng: Lạng (còn gọi là lượng,[1] tiếng Hán: 兩; pinyin: liǎng) là đơn vị đo khối lượng, trong hệ đo lường cổ Việt Nam, được sử dụng trong giao dịch đời thường ở Việt Nam. Nó cũng là đơn vị đo khối lượng cổ ở Trung Quốc, Hồng Kông,... Trước đây lạng xấp xỉ bằng 37,8 gam. lạng khi đó bằng 1/12 cân. lạng bằng 10 đồng (còn gọi là tiền 錢), 100 phân (分), 1000 ly (厘), 10.000 hào (毫), 100.000 ty (絲), 1000.000 hốt (忽). (Tham khảo thêm tại wiki)
      2 hoàng kim = vàng ròng
      3 mỹ nam tử = chàng đẹp trai
      4 bần tiện bất năng di uy vũ bất năng khuất: trong điều Khổng Tử dạy học trò về nhân cách của người quân tử: Phú quý bất năng dâm, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất. Nghĩa là: Phú-quý làm cho rơi vào dâm dật cám dỗ, nghèo-nàn làm cho thay đổi, uy-vũ làm cho khuất-phục.
      5 thương hương tiếc ngọc: thương tiếc hoa, ngọc, là những thứ dễ vỡ, thường được ví với người con .
      6 thân cao bảy thước: đây chỉ là cách ước lượng về chiều cao của đàn ông ở cổ đại.
      7 tay Nhĩ Khang: Nhĩ Khang là trong những nhân vật chính trong phim Hoàn châu cách cách, tay NK là hình ảnh kinh điển chỉ níu kéo (lấy từ việc NK giơ tay ra gọi Tử Vi đừng ).
      8 Ân khách: khách chọn bản thân là loại ban ân/giúp đỡ nên gọi là ân khách.
      9 độc quyền: có hai thuộc về duy nhất người/ nhà/ địa phương/…
      10 viên phòng: chỉ hai vợ chồng bắt đầu cuộc sống vợ chồng (hoạt động XXOO)
      11 trung cung: cung trung tâm, chỉ Hoàng hậu.
      12 đích trưởng tử: con trai trưởng, do vợ cả/Hoàng hậu sinh ra (Con trai do vợ thứ/phi tần sinh ra dù ra đời trước cũng chỉ là con thứ)

      014 Nương nương, Hoàng thượng triệu* Người hồi (trở về) cung (canh hai)

      Tạ BíchSơ cảmthấy nhiệmvụ chi nhánh thuận lợihoàn thành nên vẻmặt thoải mái màtrở về phủ Tể Tướng, vừa tớicửa cảm thấy khí hơi khôngđúng.(nhiệm vụ chi nhánh hay nhiệm vụ phụ là thuật ngữ trong game online, người chơi ngoài hoàn thành nhiệm vụ chính có thể hoàn thành các nhiệm vụ này để nhận thêm kinh nghiệm, vật phẩm, kỹ năng,...)

      Cẩm Trùliếc mắt nhìn xengựa dừng ở cửa, lại gần bêntai Tạ Bích Sơ : "Nương nương, hình như làngười trong cung."

      Tạ BíchSơ cảm thấy tâm tìnhhơi tươi đẹp, vội vàngvào phủ phát Tạ Dịch Giang chờ trong sảnh chính1, còn có người khác, chính làtrưởng ban thư ký của Hoàng đế Bệhạ đại Hoàn đế quốc, đồng chí2 Lý Lộc.di:ễn/đàn[ơLee_quý=đôn]_Hijushima

      Thấy Tạ BíchSơ vào, Lý Lộc ngay lập tức vội vàng đứng lênhành lễ: "Nô tài ra mắt Hoànghậu nương nương."

      Tạ Bích Sơ khoátkhoát tay: "Đứng lên , hai ngày này Bệ hạ có tốt ?"

      "Bệ hạ longthể an khang3, chỉ là có chút nhớ nhungNương nương, cho nên để nô tài chuyển lời đến nươngnương, để nương nương tranh thủ thời gian hồi cung. . . . . . Á, nươngnương làm sao vậy?"

      Tạ Bích Sơnghe đến câu thứ hai biết tới là để làm gì rồi, mấthứng mà hơi dẩu miệng, ngay lập tức tay vịn trán, lảođảo hai bước, đụng vào cái ghế, lúc này mới nhờ Cẩm Trùđỡ mà ngồi xuống, giọng suy yếu khoát khoát tay vềphía : " sao."

      Tạ Dịch Giang lạigần, vừa lo lắng sai người mời đại phu4 vừađi tới đứng ngăn cản tầm mắt của Lý Lộc: "Bảo Nhi, conlàm sao vậy, với phụ thân chỗ nào thoải mái."

      Tạ Bích Sơ ngẩngđầu, vẻ mặt vô tội nháy mắt mấy cái về phía ngài, vừa dựa vào trênngười ngài, giọng cũng là mềmmại mang theo tiếng khóc, nghe rất tội nghiệp đáng thương: "Phụ thân, đầu của con choángváng, là đau, may màTĩnh Vương Điện hạ vẫn luôn thúc giục con trở về nghỉ ngơi, nếu chỉ sợ ngất ở nửađường rồi, ôi chao ——"

      Tạ Dịch Giangrũ mắt xuống, đưa tay ôm lấy tiểu nương bị "Té xỉu", nghiêngđầu nhìn về phía Lý Lộc, dung nhannhư ngọc lúc này lồng thêm vẻ âu lo, giữa trán có vết nhăn nhàn nhạt, vẻ buồn rầu cũng rất lànặng nề, "Lý công công, thân thểBảo Nhi vốn tốt, hôm nay lại bị hù dọa dẫn đến kinh sợ, bây giờ làkhông thích hợp hồi cung, kính xin công công bẩm chi tiếtvới Thánh thượng, hi vọng Thánh thượng tha thứ chút."

      như thế, có điềuánh mắt của Tạ Dịch Giang nhìn lành lạnh, như ánh trăngmờ ảo sóng xanh nơi hồ nước lạnh lẽo, mờ ảolạnh nhạt.

      "Chuyện này. . . . . ." Tới đónHoàng hậu hồi cung chính là thái giám bên ngườicủa Cảnh Diệp, Lý Lộc, cách làm lần này vốn là thểhiện coi trọng của Cảnh Diệp đối với Hoàng hậu, nhưngmà rất ràng là bản thân Tể tướng đại nhân và Hoàng hậucũng định phối hợp.

      Từ Lý Lộcđã khôn khéo, mặc dù trung thành với Cảnh Diệp, nhưngmà cũng muốn đắc tội Tể Tướng và Hoàng hậu, có điềunhớ lại trước khi xuất cung hoàng thượng trảmđinh tiệt thiết5, giọng điệu chophép chống lại, hơi do dự, vẫn là : "Đại nhân thứ tội, việcnày chỉ sợ ổn, thánh ý6 của Hoàng thượnglà, trong cung là nơi Ngự y tụ tập, thức ăn thuốcthang cũng đều là tốt nhất, bây giờ Nương nươngngất xỉu, nên hồi cung nghỉ ngơi cho thỏa đáng, vả lại Nươngnương thăm người thân mấy ngày, nếu vẫn khônghồi cung hợp lí."

      ngừngmột chút rồi tiếp: "Hoàng thượng còn , đại nhân bảo vệ bấtlực khiến Nương nương gặp ám sát, vẫn là ở trong cungan ổn có nguy hiểm. . . . . ."

      Lời của hắncòn chưa hết, trong mắt Tạ Dịch Giang đột nhiên dâng lênsự hung ác, tay vừa hơi động, lại bị người bắt lấy, Tạ DịchGiang cúi đầu, thấy Tạ Bích Sơ lo lắng mà nhìnngài, ngón tay mềm mại trắng nõn dùng sức nắm tayngài lại, đôi môi mấp máy, tiếng động làm rahình dáng của miệng khi phát : Con hồi cung.

      Tạ Dịch Gianghơi nhíu mày, muốn mở miệng chuyện, taylại bị nàng nhéo cái, chỉ có thể nhắm mắt lại nhịnrồi lại nhịn, lần nữa mở miệng giọng vững vàngtrở lại, nghe qua có vẻ ôn hòa lại chứa đựng lo lắng, chỉ cóTạ Bích Sơ đối mặt với ngài mới có thể thấy, trongmắt ngài sâu ý lạnh.

      "Nếu là thánh ýcủa Bệ hạ, thần tất nhiên tuân chỉ, chỉ là còn phải làm phiền côngcông chờ chút trong khoảng thời gian uống cạn ly trà7, đợi ta đểcho người thay Nương nương chỉnhlý chút." xong cũng đợi Lý Lộc chuyện, trực tiếpcất giọng : "Người tới, mang côngcông dùng chút cơm canh trước."

      Lý Lộc nghengài đồng ý, liền thởphào nhõm, cũng có ý kiến gì khác đối với cầu của ngài, chắp tay vớingài cái liền rời trước.

      Tạ Dịch Giangbất đắc dĩ ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, "Bảo Nhi, nếu nhưcon muốn hồi cung, phụ thân tự có biệnpháp."

      Tạ Bích Sơcũng rất là bất đắc dĩ, nàng đúng là muốn hồi cung, khôngngờ biểu ràng như vậy khiến Tạ Dịch Giangchỉ cần ánh mắt nhìn ra, "Phụ thân vìta làm rất nhiều, nhưng dù sao cũng là quân, ta chỉlà hiểu, sao lại đột nhiên gọi ta hồi cung, sắc trờicũng trễ thế này, đúng là đêm cũng khôngtha."

      Mí mắt Tạ DịchGiang cụp xuống, nhưng mà mặt lại nở nụ cười, dungmạo tuấn mỹ đến mức khiến trăng thanh gió mátcũng xấu hổ mà tránh , ngàigiơ tay khẽ vuốt đầu tócnàng, thở dài : "Cuối cùng Bảo Nhi cũng lớn lên, trong lòng biết tính toán trước, tuy làphụ thân cảm thấy an ủi, nhưng cũng khôngvui mừng, Bảo Nhi, thế gian sạch , phụ thântình nguyện con bao giờ phải tiếp xúc với nó, trướcđây là phụ thân có bảo vệ con, nhưng mà sau này. . . . . ."

      Ngài nghiêng ngườisang hỏi nàng câu, ánh mắt của ngài cực kỳ nghiêmtúc, tình thương của cha và thương tiếcdày đặc bao bọc lấy nàng, tronghô hấp đều là ấm áp ngọt ngào của hạnh phúc, lần đầu tiên nàng thực cảmnhận được, tình thương của cha như núi cao, nhưbiển sâu, như đồng bằng mênh mông bát ngát, đáng tin, sâu sắc, bao la.

      Ngài : "Bảo Nhi, concó muốn xuất cung8?!"

      Chú thích:
      * triệu = gọi
      1 sảnh chính: có thể hiểu là phòng khách
      2 đồng chí: người cùng chí hướng chính trị, trong quan hệ với nhau, từ dùng trong xưng hô để gọi người với tư cách là đảng viên đảng cộng sản, đoàn viên đoàn thể cách mạng hoặc công dân (có quan hệ công tác) ở nước xã hội chủ nghĩa.
      3 long thể an khang = thân rồng mạnh khỏe => chỉ sức khỏe của vua chúa mạnh khỏe
      4 đại phu = thầy thuốc = bác sĩ
      5 trảm đinh tiệt thiết = chém đinh chặt sắt: cách chắc chắn, kiên quyết
      6 thánh ý: ý chỉ của bậc thần thánh/thiêng liêng => ở đây dùng để chỉ ý chỉ/ý muốn của vua chúa.
      7 chờ trong khoảng thời gian uống cạn ly trà: đây chỉ là cách ước lượng, Tể tướng cầu Lý Lộc cho khoảng thời gian, phải thực chỉ là đoạn thời gian đúng bằng việc uống ly trà.
      8 xuất cung = ra khỏi cung
      Dion, BaoYu, Trâu3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      015 Khi đứa trẻ dụ dỗ:

      Làm bảnđồ wifi duynhất phát ra bằng sứcngười, trong hoàngcung, ngay cả trong giócũng trộn lẫn tiếng nóichuyện linh tinh, chớ đừngnói chi là còn có quãng đại nhân dân lao động ở giữa truyền miệng, vì vậy chuyện Hoàng hậu nươngnương suốt đêm bị đón vềcung trong nháy mắt liền bị treo lênđê cùng hưởng thụ, người người đều biết.

      Tạ Bích Sơ bàytỏ bản thân là người luôn luôn đều ở trong giấcngủ mê, là bị kiệu nâng hồi trong cung , cho nên thuận theo lý màkhông cần để ý tới Thái hậu và Hoàng đế rồi.

      Ai biết kiệu mềmcủa nàng vừa tới cửa cung Trường Hoa, liền nghe thấy giọng nóicủa Cảnh Diệp hỏi "Hoàng hậu đâu?"

      Lý Lộc vội vàng tiến lênnói: "Hồi hoàng thượng, nương nương bị hù dọa kinhsợ, vẫn ngủ mê man chưa tỉnh."

      Tạ Bích Sơ cảm thấylúc này mình mới là bị kinh sợ đó, Cảnh Diệp hàng nàyrốt cuộc là có bao nhiêu ý tứ, đêm hôm khuyakhoắt nhất định kéo nàng hồi cung cần phải phía sau có mưu gì rồi, đãgiờ này mà cònkhông lật bài tử1 rồi vành tai và tóc mai chạm nhau2với hậu phi, lại còncố ý chờ ở Trường Hoa cung, quả khiến cho trái timbé của nàng đều run lênmà.

      Nàng làm chuyện gì sai lầm khiếnhắn nhớ thương vậy, là phải làm tiểu trongsuốt yên tĩnh mà?

      Ngày hôm nay nàngđã trải qua rất đặc sắc, Hoàng đế Bệ hạ tôn kính xinđừng dệt hoa gấm3 thêm nữa, nữ chính cònđang chờ ngài đó, thong thả tiễn【 vẫy tay bái bai 】.

      Đáng tiếc, thân là Hoàngđế duy ngã độc tôn4 từ trước đếnnay luôn làm theo ý mình, Cảnh Diệp trực tiếp tới : "Vén rèm lên, trẫm ôm Hoànghậu hồi cung."d'đ+le_quý?đôn_Hijushima

      Tạ Bích Sơ trựctiếp bùng nổ rồi.

      Thừa dịp rèm cònchưa có vén lên lập tức phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ (?), mất hồn (?), mềm mạinhẹ nhàng, "Ưmh, đau đầuquá, Cẩm Trù, đây là đâu?"

      Sau đó rèm đượcvén lên, mặt của Cảnh Diệp liền xuất ở trước mặt nàng, vìngược sáng nên thấy vẻ mặt của , chỉ nghethấy trong giọng của có vẻ lo lắng: "Trẫm tuyênthái y, lát nữa đến, kiệu đến Trường Hoa cung, trẫmôm nàng vào."

      Tạ Bích Sơ chỉcảm thấy tóc gáy người dựng đứng lên, khoát tay lia lịa từchối, tự động chuyển sang hình thức ngốc nghếch đáng , nháy mắt : "Takhông muốn, phụ thân Bệ hạlà mình rồng, tấm thân nghìnvàng, đừng để Bệ hạ mệt nhọc quá, nếu phụ thân thíchBảo Nhi nữa."

      Nàng vừa vừatrượt người xuống kiệu mềm, mềm mềm mại mại : "Ta. . . . . . Nô tìcó thể tự ." xong hơi do dự, vẫn đưa tay ra cầmngón tay Cảnh Diệp, đồng thời còn nhìn lén hắnmột cái.

      Cảnh Diệp thấybộ dạng thẹn thùng của nàng (hiểu lầm), vẻ lạnh lùng nghiêmnghị người cuối cùng cũng hơi thả lỏng, sau đó dắt Tạ Bích Sơ vàoTrường Hoa cung.http://***************.com/

      Rất nhanh Ngự yđã đến, cũng nhìn ra bệnh tật nặng gì—— bởi vì vốn làcũng có bệnh tật gì —— cuối cùng vẫn là đưa ra kết luận vạnnăng: Dưỡng.

      Ngự y dong dongdài dài về phương pháp điều dưỡng hơn nửa ngày, Đế Hậu hai người đều suy nghĩviễn vông, ai cũng có phản ứng, vẫnlà do Lý Lộc phản ứng với , cuối cùng cũngviết đơn thuốc rồi rời .

      Làm thư kýthành công, tất nhiên Lý Lộc rất là tri kỷ cũng rất có ánh mắt, rờikhỏi trường rất nhanh, để Đế Hậu hai người trao đổitình cảm.

      Nhưng mà hiển nhiênđối với Tạ Bích Sơ mà , đây cũng phảilà chuyện gì làm người ta vui vẻ, giờ nàng muốn ởmột chỗ với Cảnh Diệp đâu, nàng nâng khuônmặt nghiêm túc mềm mại non nót lên, dưới ngọn đèn dầu lẳng lặng ngẩn người, đôi mắthạnh phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ, gò má mập mạp nhẵn nhụi mềm mại phình ra, làm cho nàngnhìn qua hồn nhiên đáng giốngnhư trẻ em tuổi còn .

      lúc lâu Cảnh Diệpvẫn chưa nghe thấy nàng lên tiếng, cũng muốn so đovới nàng, chủ động mở miệng : "Mấy ngày nay Thanh Ngọc có tốt ?"

      Tạ Bích Sơ ngẩnngười, suy nghĩ lát mới lục ra từ trong sách gốc, Thanh Ngọc là tiểu tự5 của Tạ Bích Sơ, đồvật như tiểu tự này, bình thường đều là người cực kỳ thân cận mới có thể gọi, khả năng đồng nhất bản thân cáchthần kỳ của Cảnh Diệp quả làm người ta rợn cả tóc gáy đó có được ?

      Nàng tính toánnửa ngày, rốt cuộc vẫn phải dở khóc dở cười mà hiểu ra, Cảnh Diệp thậtsự là coi nàng như con nít mà dụ dỗ, tất nhiên nếunhư vẫn là nguyên chủ, Cảnh Diệp dỗ dành như vậy làrất chính xác, dù sao mặc dù Tạ Bích Sơ hiểu được là cái gì, nhưngmà đơn thuần của nàng khiến cho nàng cực kỳ có ý thức trách nhiệm, bởi vì bản thân ở vị trí thê tử6 này, cho nên nàngsẽ lòng dạ đối đãi với ngườiphu quân7 Cảnh Diệp này.

      thực tế, rất nhiều lúctrách nhiệm so với tình càng vững chắc hơn.

      Huống chi Tạ Bích Sơchưa hẳn có tồn tại tình đối với Cảnh Diệp, chonên mới bởi vì Cảnh Diệp bảo vệ Tôn Quý phi vô điều kiện, cùngvới tin tưởng đối với nàng mà đời nhà ma.

      Đáng tiếc giai nhân qua đời, hômnay mục đích của Cảnh Diệp, Tạ Bích Sơ cáchnào biết được, chỉ có thể binh đến tướng chặn8 thôi. NếuCảnh Diệp coi nàng như đứa con nít mà dụ dỗ, vậynàng để cho dụ dỗ, có điều biết đếncuối cùng, là ai dỗ ai thôi.

      Huống chi, còn cóphụ thân mà.

      Tạ Bích Sơ bĩumôi, gương mặttỏ vẻ mất hứng: "Hồi bệ hạ, biết."

      Cảnh Diệp bị cách nóinày của nàng làm tức giận đến bật cười, đưa tay muốn bópmặt của nàng, "Chính nàng trải qua có tốt hay khôngcũng biết, vậy nàng biết cái gì?"

      Tạ Bích Sơ né tránhngón tay của , nhanh nhẹn nghiêng đầu, há mồmlàm bộ muốn cắn ngón tay của , nghe vậy mệt mỏinói: "Mấy ngày trước đây rất tốt, hôm nay tốt, chỉ làTĩnh Vương Điện hạ rất tốt, ngài ấy cứu ta, còn tặngquà." đến Tĩnh Vương, ánh mắt của nàng sáng lên cách ràng.

      "Hả?" Cảnh Diệp hơi hípmắt, dưới ánh đèn khóe mắt đuôi mày cũng dính vàochút lười biếng, giọng có hơi chút để ý, "Thanh Ngọc làmthế nào lại gặp phải Tĩnh Vương rồi vậy?"

      Chú thích:
      1 bài tử: tấm thẻ ghi tên các phi tần để Hoàng đế chọn qua đêm.
      2 vành tai và tóc mai chạm nhau: chỉ hành động thân mật, gần gũi.
      3 dệt hoa gấm: Cẩm thượng thiêm hoa (dệt hoa gấm): làm tôn lên cái gì có sẵn, dựa vào cái có sẵn để mà làm nên đôi khi có ý nghĩa hoặc ý nghĩa rất , cần thiết.
      4 duy ngã độc tôn: trong câu “thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”: thiên = trời, thiên thượng = trời, thiên hạ = dưới trời hay chỉ con người, duy = chỉ có, ngã = ta, độc = 1 mình, tôn = tôn kính => trời dưới trời, chỉ có mình ta là tôn kính nhất.
      5 tiểu tự: Theo định nghĩa của Đại Từ Điển Tiếng Việt, tên tự là tên đặt dựa vào tên vốn có thường phổ biến trong giới trí thức thời phong kiến. Đối với dân gian xưa, tên tự còn được gọi là tên chữ vì các cụ thường dùng từ Hán Việt để đặt tên này. Ví dụ khi viết tiểu sử cụ Nguyễn Đình Chiểu (1822-1888-), các sách vở thường ghi: tự là Mạnh Trạch, hiệu là Trọng Phủ hay Hối Trai. Tên tự bắt đầu có từ đời nhà Chu, sau khi triều đại này đặt ra phép kỵ húy tên vua. Tên tự tồn tại suốt thời kỳ quân chủ tại Trung Quốc cũng như Việt Nam.
      6 thê tử = người vợ
      7 phu quân = chồng
      8 binh đến tướng chặn: gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, tính toán trước.



      016 Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)

      Tạ Bích Sơ cố ýnhắc tới CảnhHoan, vốn là muốn dò xét thử xem rốtcuộc thái độ củaCảnh Diệp đối với Cảnh Hoanlà như thế nào, có điềumặc dù là cùng mẹsinh ra, nhưng xem dáng vẻ củaCảnh Diệp hình như là rất khinhthường Cảnh Hoan.

      Tạ Bích Sơcó phần nghĩ ra, ngoàimiệng vẫn lầm bầm lầu bầu nóitiếp: "Ở đường gặp được, hắnmời ta ăn cái gì đó, còn muốndẫn ta chơi, vốn là định chùa ĐạiGiác, đáng tiếc. . . . . . Đều tại ngài, nhấtđịnh bắt ta hồi cung, nếu ngày maita còn có thể nữa đó!"

      nhỏbĩu môi oán tráchmang theo ngang ngược thườngngày chưa từng thấy qua, chọccho Cảnh Diệp nở nụ cười, "Vẫn muốnđi, nàng sợ nhưng trẫm cũngphải sợ, Thanh Ngọc ngoan, đừng chạyloạn khắp nơi khiến trẫm lo lắng chonàng, được ?"

      cố ýnói giọng, điệuvốn hơi trong sáng cũng vì vậymà trở nên trầm khàn, giốngnhư là lời thầm nỉ non giữangười với nhau, nhịpđiệu mập mờ tuyệt đẹp giốngnhư lông vũ nhàng quét qua đầuquả tim, làm cho người ta khốngchế được mà run rẩy theo đó.

      Tạ Bích Sơ hítsâu cái, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là "Lỗ tai mang thai"1, nàngcúi đầu, có vẻ như thẹn thùng mà gậtđầu cái.

      Cảnh Diệphài lòng ôm nàng vào trong ngực, vừavỗ bả vai của nàng, vừa giống nhưchỉ là thuận miệng nhắc tới mà hỏi "ĐểThanh Ngọc trở về phủ với Tể Tướng cũngmấy ngày rồi, Thanh Ngọc có còn ghi hận Quý phi ?"

      Chậc, xemnhư tìm được ngọn nguồn khiến Cảnh Diệp khác thường, ra là vì Tônphi à, có lẽ là muốn tìm cơ hội thả Tôn Quý phi ra, đây là đangnói trước với nàng để phòng hờ?

      Hừ, đâmngười ta đao, quay lạinhét cho người ta quả táo2 nghĩ rằng sẽlàm người ta tha thứ cho nàng ta, đây là đạo lý đặc biệtcủa nhà ai, quả nhiên namnhân tốt đều gần giống nhau, nam nhân cặn bã lại mỗi kẻ đều có điểmcặn bã riêng biệt3, điều này thể cực kỳ ràng người kẻ làmHoàng đế .

      Tạ Bích Sơquyết định từ chối trả lời loạivấn đề ràng khiến cho nàng khôngthoải mái này, Cảnh Diệp đợi lúc lâuvẫn thấy Tạ Bích Sơ trả lời lại, cúi đầuxem xét, vậy mà ngủ thiếpđi.

      Cảnh Diệp nhìn chằmchằm nàng lúc lâu, nhìn đến mức thiếu chút nữaTạ Bích Sơ thể giả bộ tiếp được, rốt cuộc lương tâmphát ra, thả Tạ Bích Sơ lên giường

      Giấc ngủ nàycủa Tạ Bích Sơ ngon vô cùng, ngaycả việc Cảnh Diệp rời khi nào cũng khôngbiết, vừa mở mắt ra trời sáng trưng, nàng mơ mơmàng màng nhìn chằm chằm nóc màn suy nghĩ lát mới nhớ lại rằngnàng hồi cung rồi.

      Khó tráchhôm nay phụ thân nam thầnkhông tới gọi nàng rời giường, cósắc đẹp để ăn kèm cơm, có thể đoán trướcđược rằng bữa sáng hôm nay nàng ăn ít haicái bánh mất thôi.

      Nhưng thậtluôn là ngờ tới.

      Ngay khinàng mới vừa rửa mặt xongđang chuẩn bị ăn điểm tâm, Cẩm Tú hấp tấp ầm ầm ĩ ĩ chạy chậm vào: "Nương nương, các tiểu chủ4đều đãtới thỉnh an5 người đó."

      Tạ Bích Sơđang tự mình thoải mái vui vẻ vẽlông mày, tay run lên, nét bút màuxanh đen trượt thẳng đến bên tóc mai, nàngbình tĩnh lau sạch , "Ngươi cái gì?"

      Cẩm Tú, tính cáchđơn giản có được trực giác của động vật , khôngnhịn được rùng mình cái, sau lưng Nương nươngnhà mình giống như có đốnglửa bốc cháy vậy á, ràng thời tiếtbắt đầu nóng lên nên lò lửa sớm dập tắtrồi mà, nàng co quắp lại trận, ấp úngnói: "Chính là sáng sớm, các tiểu chủ đềutới, là nghe Nương nương hồi cungrồi, nên đến vấn an6."

      Cảnh Diệp, thay ta gửi lời hỏi thăm đếnThái hậu Nương nương!

      Ném đá thanvẽ lông mày , Tạ Bích Sơ quen thuộc đỡ trán, cau mày làm ra dáng vẻ mệtmỏi yếu đuối, giọng lại là lạnh như băng, "Cẩm Trù nóicho những tiểu chủ kia là thân thể takhó chịu, Cẩm Lạc lấy đồ ăn sáng, Cẩm Tú mờiHoàng thượng."

      Vì vậychờ đến khi Cảnh Diệp tới đây, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cảnhtrăm hoa đua nở ganh đua sắc đẹp cực kỳ rực rỡ, CảnhDiệp nhìn qua, dùng câu miểu sát7 trăm hoa: "Đều đãchép xong Kinh thư rồi? Chép xong rồi chépthêm mười lần nữa!"

      CảnhDiệp, sau khimạnh tay bẻ hoa, rồi lại anủi Cẩm Trù, người "Bị trăm hoa chất vấn uy hiếpđến sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng" chút, đivào tẩm điện8, vẫn chưa thấy người, cũngđã nghe thấy tiếng.

      Cẩm Lạc từtrước đến giờ vẫnluôn mềm mại nhàng lúc nàyđang lo lắng khuyên nhủTạ Bích Sơ: "Nươngnương, dù ít dù nhiều người cũng dùng mộtchút , nô tỳ biết đầu ngườichoáng váng chịu khôngnổi ồn ào, nhưng người cũngkhông thể ăn gì hết chứ, nhưvậy làm thế nào thân thể chịu được? Nô tỳ để Cẩm Tú tìmHoàng thượng. . . . . ."

      "Ai cho ngươi tựquyết định tìm Bệ hạ!" Tạ BíchSơ thở hổn hển cắt đứt nàng, giọngnói mềm mại mang theo tức giậnkhó có được, "Bệ hạ bận rộn như vậy, saocó thể tùy ý làm phiền!"

      Cẩm Lạcvội : "Nô tỳ biết sai, chờ Nương nương dùng đồ ăn sángxong, nô tỳ nhận phạt."

      Tạ Bích Sơ vùimặt vào trong chăn, giọng buồn buồn, "Ta làkhông muốn ăn, đau đầu quá, ta muốn phụ thân. . . . . ."

      Cảnh Diệpdừng chân nghe mấy câu liền vào, đồng thời : "Thanh Ngọckhông muốn trẫm?"

      Tạ Bích Sơtrốn trong chăn nhanh chóng lauchùi miệng, lau sạch mảnh vụn điểm tâm, lúc này mới nhô đầu ra, khuôn mặtbé đỏ bừng, trợn to hai mắt vui vẻnói: "Sao Bệ hạ lại tới?"

      "Trẫm khôngđến làm sao biết Thanh Ngọc của trẫm chịu ăn cơm? Nên phạt!" Cảnh Diệp ngồixuống bên giường, hôn hôn rồinhéo nhéo cái mũi của nàng, "Trẫm tự mìnhđến đút cho nàng ăn có được ?"

      Tóc gáy cảngười đều cúi chào có được hay , Hoàng thượng, phong cách của ngươi biến đổi quánhanh ngươi có biết ? ràngtrước khi xuất cung vẫn là Đế vương caoquý lãnh diễm, vậy mà sau khi hồi cung lại trở thành Đếvương dịu dàng, ta là người đơn thuần mà phải đơnthuần đâu, kẻ cảm thấy ta ngu xuẩn mới là người ngu xuẩnnhất đó!

      hiểusao cảm thấy lo lắng cho tương lai của Đại Hoàn Đế quốc ghê.

      Tạ BíchSơ "thẹn thùng" mà cúi thấp đầu xuống, điều chỉnh vẻ mặt chút, nhìn cái thậtnhanh, do dự : " ra , ta muốn cầuxin Bệ hạ chuyện."

      "Hả?" Tay đangcầm chén của Cảnh Diệp dừng lại lát, con ngươi thay đổi khó nhìn ra, nụ cười bên môi lại càng trở nên rực rỡ, "Thanh Ngọc trẫmnghe thử xem."

      Chú thích:
      1 Lỗ tai mang thai: ngôn ngữ mạng, cách ví von phóng đại về giọng cực kỳ hay, cực kỳ gây rung động đối với người khác.
      2 ý vừa đe dọa trừng phạt xong cho quyền lợi phần thưởng, đây là phương pháp thưởng phạt song hành để đạt được mục đích. Tương tự như học thuyết cây gậy và củ cà rốt (tham khảo thêm tại:https://nguoiconyeunuoc.wordpress.com/2 ... -viet-nam/ )
      3 nam nhân tốt đều gần giống nhau, nam nhân cặn bã lại mỗi kẻ đều có điểm cặn bã riêng biệt: người đàn ông tốt thường có những đặc điểm khá giống nhau, trong cách nhìn nhận chung của mọi người (ví dụ như chung thủy, biết quan tâm săn sóc, biết quyết chí làm ăn nuôi gia đình,…), còn người đàn ông xấu xa ra gì mỗi người mỗi vẻ, có thể tùy theo cách nhìn của người khác (ví dụ như rượu chè be bét, siêng ăn lười làm, chung thủy, biết quan tâm, ích kỷ,…)
      4 tiểu chủ tử = chủ , ở đây chỉ các phi tần phẩm cấp thấp hơn Hoàng hậu Tạ Bích Sơ.
      5 thỉnh an = thăm hỏi, hành lễ thời xưa của người cấp thấp đối với người cấp cao.
      6 vấn an: chào hỏi, thăm hỏi sức khỏe.
      7 miểu sát: thuật ngữ trong game, nghĩa là giết chết ngay lập tức / giết chết đich thủ trong nháy mắt chỉ với chiêu.
      8 tẩm điện = phòng ngủ của cung điện.

      017 Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba):

      Tạ Bích Sơ nháy mắt nhìn , hiểu sao cảm thấy tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ phải rất tốt đẹp, giương cái miệng nhắn nhưng cuối cùng vẫn chỉ lầm bầm: "Cầu xin Bệ hạ để cho ta tự mình húp cháo."

      Ánh mắt Cảnh Diệp chuyển qua cái chén trong tay, cười khẽ tiếng, "Thanh Ngọc biết cái gì là khi quân1 ? Tội khi quân là chém cửu tộc2."

      Cả người Tạ Bích Sơ cứng đờ, lập tức bật thốt lên: "Ta muốn gặp các nàng, ta muốn xuất cung gặp phụ thân, gặp Tĩnh Vương!" Sau khi xong còn trợn to đôi mắt ướt nhẹp, cái mũi hít hít, mang theo tiếng khóc : "Ta có khi quân."

      Cho kỹ năng diễn xuất của mình điểm thưởng, với trình độ bây giờ mà xuyên trở về đại tuyệt đối làm mưa làm gió làng giải trí, chắc chắn là cấp bậc Ảnh Hậu3.

      "Là do trẫm sơ ý," nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, tức giận trong lòng Cảnh Diệp cũng phát ra được, "Trẫm để cho bọn họ tới làm phiền nàng, nàng cứ yên tâm chăm sóc thân thể, cho phép ăn cơm."

      "Cám ơn Bệ hạ, còn có. . . . . ."

      " còn nữa," Cảnh Diệp ngắt lời nàng, "Bây giờ nàng cần chăm sóc thân thể cho tốt trước , những chuyện khác để sau này rồi hãy . . . . . ."

      yên lặng nhìn vẻ mặt hơi mờ mịt ngây thơ của nàng, há miệng định thêm gì đó, nhưng từ đầu tới cuối vẫn ra, chỉ đưa chén cho nàng, "Ăn nhiều chút, trẫm có rãnh rỗi trở lại thăm nàng."

      Tạ Bích Sơ giải thích được nhìn rời , cảm thấy nhất định có chuyện gì đó xảy ra mà nàng biết, mới vừa rồi ánh mắt của như vậy có nghĩa là gì, áy náy? Thương tiếc? Tại sao lại nhìn nàng như vậy chứ?

      Trò chơi “Ngươi đoán ta đoán” cần tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế này, khiến cho loại nữ hán tử thần kinh thô4 như nàng đây làm thế nào để chơi tiếp? Người cổ đại phiền!

      Cũng may tên cặn bã này coi như có chút lương tâm, để cho đám vợ bé kia tới làm phiền nàng, lại người làm vợ cả như nàng đây đúng là đủ nghẹn khuất, phía có mẹ chồng độc ác, ở giữa có ông chồng cặn bã, phía dưới còn có đoàn quân tiểu tam5 chính quy với quân số đông như vậy.

      Theo lí thường mà , Tôn Quý phi bị nhốt lại, những tiểu tam khác vội tới thỉnh an nàng, nàng hoàn toàn có thể nhân cơ hội mà lập uy, nhưng loại hành động này lại hoàn toàn trái với chí hướng làm tiểu trong suốt của nàng, huống chi Phượng ấn6 thuộc về nàng nằm trong tay Thái hậu, sổ sách trong cung nằm trong tay Quý phi, chỉ lập uy dùng cái cọng lông.

      Dĩ nhiên quan trọng nhất là, nàng hoàn toàn có ý tưởng gì đối với Cảnh Diệp.

      Còn có trọng yếu nhất nhất là, nữ chính cũng nên xuất rồi, thần cản sát thần, phật chắn sát phật7, nàng chỉ là người phàm nho , vẫn là nên biết thời thế chút, đứng ngoài hóng chuyện là được rồi.

      Nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều hơn rồi, dù sao vừa xem tivi vừa ăn gì đó là hợp nhất mà.

      "Cẩm Trù, lấy thêm đĩa nem rán!"di@ehn*dyan(lee^qu.donnn)

      Bên phía nàng nhõm vui vẻ, nhưng Hoàng đế Bệ hạ lại có cảm giác như vậy, tại hơi nhức đầu, phải là giả bộ, mà là .

      Nguồn gốc ở ngay người giả bộ nhức đầu nào đó.

      Lần trước Tôn Quý phi khiến Tiểu Hoàng hậu của mình tức đến xỉu, phụ thân Tiểu Hoàng hậu, thủ phụ của Đế quốc, Tạ Dịch Giang, nổi giận, vì vậy nên trả thù Tôn gia, làm sạch thế lực của Tôn gia ở Giang Nam đến còn mống.

      Tuy nhiên chuyện này vốn là ý của kẻ làm Hoàng đế là đây, Tôn gia bởi vì thân mẫu8 của (Thái hậu) và Quý phi, thế lực dính dáng với nhau càng lúc càng trở nên sâu rộng, khiến cho thể xuống tay ngăn chặn, Giang Nam chính là đất lành, của cải giàu có, Tôn gia chiếm cứ lâu dài, nhận được lợi ích phong phú, cũng càng trở nên ngông cuồng.

      Lúc ra lệnh dọn dẹp Giang Nam, Tể Tướng cũng thêm mồi lửa, hơn nữa còn là quang minh chính đại thêm lửa, mặc dù rất là hài lòng đối với thái độ sợ bị nghi ngờ chút nào này của Tể Tướng, nhưng mà lúc muốn đẩy chuyện này lên đầu Tể Tướng, lại bị Tể Tướng tránh khỏi.

      Tôn gia nhận thiệt hại lớn như vậy, nhất định tra nguyên nhân, có lẽ biết người ra tay là và Tể Tướng, Tôn gia động được vị Hoàng đế là này, tất cả lửa giận đều hướng về phía Tể Tướng mà phóng, cho nên mới thuê người ám sát Tiểu Hoàng hậu.

      có thể để ý chút nào mà lợi dụng Tể Tướng, lại có chút muốn để Tiểu Ngốc tử9 đó bị thương tổn, suốt đêm đón nàng về trong cung, cũng là dùng cách khác để cho Tôn gia, muốn bảo vệ nàng, cho phép động vào nàng.

      Tôn gia đúng là càng ngày càng ngang ngược rồi.

      vừa suy nghĩ vừa tùy ý bước chậm, để ý tới nơi vắng vẻ, cung điện hơi có vẻ đổ nát, trống rỗng cách rất ràng cho thấy có người ở, nhưng mà bên trong sân lại quét dọn hết sức sạch , dễ nhận thấy là có người vẫn luôn chăm sóc, cửa đại điện mở ra nửa, Cảnh Diệp về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy bên trong đại điện có tượng Phật lớn màu vàng dựng đứng, có bóng dáng quay lưng về phía , quỳ gối trước tượng Phật.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Lý Lộc muốn tiến lên kiểm tra trước, lại bị Cảnh Diệp giơ tay lên ngăn trở.

      "Đừng nên quấy rầy Phật Tổ."

      Lý Lộc đáp lại tiếng phải, lui về phía sau nửa bước theo sát Cảnh Diệp bước vào đại điện.

      Bày trí bên trong đại điện có hơi đơn sơ, tấm màn che cũng rút màu sắc tươi đẹp, những vết loang lổ đồ gỗ là dấu ấn để lại của thời gian, chỉ có tượng Phật lớn màu vàng này là vẫn sáng lóng lánh như cũ, ràng thường xuyên được người lau chùi.

      Hình như quỳ gối trước tượng Phật cảm nhận được có người vào, còn chưa kịp đứng lên kinh hoảng xoay người lại, sống lưng thon gầy ưỡn thẳng tắp, cổ hơi cong thành độ cung duyên dáng, đôi môi đỏ mọng quật cường mím lại, cúi đầu tạo ra góc 45 độ, bày ra gò má điềm đạm đáng với người đến.

      Ta là hoa sen nhàng đón gió trước Phật, dáng vẻ phong thái hoàn mỹ.

      Để có phút hoàn mỹ sàn diễn cần mất công lao mười năm dưới sàn diễn, Chu Tĩnh Tuệ rốt cuộc lấy dáng vẻ thầm diễn luyện hơn ngàn hơn vạn lần, xuất trước mặt Đế Vương, lấy dáng vẻ phong thái đẹp nhất, hoàn thành cuộc gặp gỡ trong số mệnh.

      Chu Tĩnh Tuệ, nữ chính đại nhân mà Tạ Bích Sơ mong mong nhớ nhớ, rốt cuộc chính thức bước lên sân khấu rực rỡ lóng lánh.

      Chú thích:
      1 khi quân = lừa dối vua
      2 cửu tộc = chín đời
      3 ảnh hậu = danh hiệu cao nhất đối với diễn viên nữ
      4 nữ hán tử: chỉ người phụ nữ có tính cách đàn ông; thần kinh thô: dây thần kinh to, chỉ người qua loa, đại khái, chu đáo, sơ suất, lơ đễnh, cẩu thả, thiếu chú ý => cả câu: người phụ nữ qua loa, cẩu thả như đàn ông.
      5 tiểu tam: người thứ ba trong mối quan hệ tình cảm đương/vợ chồng.
      6 Phượng ấn: con dấu thuộc về Hoàng hậu hoặc người quản lí của Hậu cung.
      7 thần cản sát thần, phật chắn sát phật: thần tiên cản trở giết thần tiên, phật chắn đường giết phật => “xử lí” tất cả những “chướng ngại vật” cản đường bất kể đó là gì.
      8 thân mẫu = mẹ ruột
      9 tiểu ngốc tử = nhóc ngốc

      018 Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1

      Ăn mặc đơn giản, dung nhan thuần khiết trắng trong, quỳ gối Phật trước giống như đóa hoa sen hoa mới chớm nở, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, "Dường như thân nàng ở bên ngoài trần thế, làm cho người ta liếc mắt nhìn là có thể quên hồng trần hỗn loạn", Cảnh Diệp bỗng cảm thấy, dường như tất cả phiền não trước đó đều đột nhiên, chỉ đơn giản vì cái quay đầu của nàng, liền tan thành mây khói.

      sai, vầng sáng của nữ chính đúng là lợi hại như vậy.

      Cũng ví dụ như, dù là nữ chính ở góc nào đó trong rừng núi cách hơn ngàn dặm2, nam chính vẫn có thể bị các loại trùng hợp đưa đến bên cạnh nàng, cứ thế mà điên dại thương (-.-!!!).

      Cũng ví dụ như, hôm nay Cảnh Diệp chỉ tùy ý dạo cái như vậy, lại "vô tình được trời cao chỉ dẫn", thẳng đến studio3 mà nữ chính "vừa đúng lúc" chuẩn bị xong, tất nhiên càng nhiều lúc là, nữ chính căn bản cần studio, ngay cả thế giới cũng nằm trong tay nàng, huống chi chỉ là nam chính.

      Đúng là khốc huyễn cuồng bá duệ4 như vậy.

      Sau khi Chu Tĩnh Tuệ thấy người đến, sắc mặt đột nhiên tái nhợt xuống, phải vì sợ, mà là mừng như điên a a a!

      Nàng vừa quét dọn Phật đường bị vứt bỏ dùng đến lâu này xong, bước kế tiếp chính là nghĩ biện pháp sắp đặt khiến Cảnh Diệp "tình cờ" ngang qua nơi này, "vừa lúc" nhìn thấy dáng vẻ thành kính của nàng, ai biết ông trời lại ưu ái nàng như vậy, vậy mà lại hào phóng tặng cho nàng cơ hội như vậy, Chu Tĩnh Tuệ thầm siết chặt ngón tay, nhất định là do kiếp trước quá mức bi thảm, nên đời này ông trời đền bù lại cho nàng, nếu như nàng thể nắm lấy cho tốt, vậy quá xứng với ưu ái của ông trời, xứng với những cực khổ mà nàng gặp phải ở kiếp trước rồi.

      Nàng quay mặt sang, ngón tay bởi vì cảm xúc kích động mà hơi run, đôi môi bởi vì hoảng hốt lo sợ mà mất sắc hồng, hai mắt bởi vì sợ hãi mà bịt kín hơi nước, khiến cho năng lượng vầng sáng nữ chính của nàng đạt giá trị max, Cảnh Diệp hề ngoài ý muốn mà trúng chiêu, trực tiếp mở ra hình thức thương hương tiếc ngọc, khẽ thở dài, giọng trấn an : "Ngươi đừng sợ."

      Đôi môi Chu Tĩnh Tuệ mấp máy cái, ngay sau đó dùng đầu gối xoay người, bái lạy cái sâu về phía , "Nô tỳ khấu kiến5 Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế."

      Có lẽ là ngờ nàng vậy mà lại biết , Cảnh Diệp lui về phía sau bước, thối lui khỏi phạm vi thi triển kỹ năng vầng sáng6, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo lại, thu lại biểu tình mặt, giọng xa cách lạnh nhạt, chút để ý tra hỏi: "Ngươi là người trong cung nào, tại sao lại ở chỗ này?"

      Lòng Chu Tĩnh Tuệ căng thẳng, cũng hiểu được đạo lý quá nóng vội khó thành công, nên cố gắng khiến cảm xúc sôi trào của mình dịu lại, lúc này mới lên tiếng : "Nô tỳ là cung nữ ở Hoán Y Cục7, tình cờ ngang qua nơi này, bởi vì gặp Phật tổ, nên thành tâm lễ bái."

      "À…, vậy sao?" Cảnh Diệp nhớ tới chỉ là tùy ý tới nơi này, có lẽ cũng phải là sắp đặt từ trước, đối với xuất của Chu Tĩnh Tuệ cũng yên lòng hơn rất nhiều, có điều nghe nàng ta đến đoạn sau, giọng khỏi hơi có ý châm biếm, "Thành tâm lễ bái, ha, thay vì cầu Phật, còn bằng cầu trẫm." Ánh mắt của chuyển qua mình tượng Phật lớn màu vàng, mắt phượng8 sâu như vực sâu tĩnh lặng, lạnh tựa đầm nước lạnh lẽo, ánh ra chút ánh sáng nào.

      "Hoàng thượng là Chân Long Thiên tử, nô tỳ thân phận bé tầm thường, có thể nhìn thấy dung nhan Thiên tử là chuyện may mắn trong cuộc đời này, dám lại sinh ra ý nghĩ nên có."

      Vẻ mặt Cảnh Diệp thay đổi quan sát Chu Tĩnh Tuệ, khóe môi lộ ra đường cong nghĩa, "Hoán Y Cục, vậy sao ngươi nhận ra trẫm được?"

      Nhịp tim Chu Tĩnh Tuệ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, dường như ngay sau đó nhảy ra khỏi cổ họng, nàng dừng chút, mới khàn giọng : "Năm đó khi Hoàng thượng vẫn còn là Hoàng tử, từng may mắn được nhìn thấy Hoàng thượng, nô tỳ bạo gan, vẫn nhớ ân huệ quan tâm chăm sóc của Hoàng thượng."

      Giọng của nàng bởi vì kích động mà hơi run, trong cổ họng lại quay cuồng gào thét trong im lặng, có còn nhớ nàng hay , còn nhớ nàng hay ?

      Cảnh Diệp nghe vậy cũng trở nên tò mò, khi còn là Hoàng tử người từng gặp qua cũng ít, điều này lạ, nhưng mà ân tình quan tâm chăm sóc là xảy ra chuyện gì, cũng nhớ mình từng có quan tâm chăm sóc nào cả.

      Chu Tĩnh Tuệ thấy lên tiếng, đoán trước được là nhớ , trong lòng phải thất vọng bình thường, có điều càng nhiều hơn là ý chí chiến đấu hừng hực, nhớ nàng của trước đây, nàng làm nhớ nàng của bây giờ và sau này!

      "Nô tỳ họ Chu, tục danh của gia phụ9 là Viễn An, nô tỳ vẫn nhớ ân tình của Bệ hạ." Nàng nghẹn ngào , sát theo đó vung ra đạo cụ luôn mang theo bên người —— Nước mắt.

      Nghe được cái tên Chu Viễn An này, Cảnh Diệp cũng từ từ lục lọi ra Chu Tĩnh Tuệ từ trong ký ức, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn nàng, " ra là ngươi... Sao ngươi lại tiến cung?"

      Chu Viễn An có thể được Cảnh Diệp ghi nhớ, hoàn toàn là bởi vì người này chính là vật hy sinh đầy bi kịch, vẫn luôn trộn lẫn cùng với Tôn gia có thế lực lớn gốc rễ sâu, kết quả Tôn gia quá kiêu ngạo chọc phải chuyện phiền toái, sau đó liền trực tiếp ném Chu gia ra làm kẻ chịu tội thay, khi đó tiên Đế bệnh nặng, cũng còn tinh thần và sức lực loại bỏ Tôn gia, nên trực tiếp giải quyết Chu gia, coi như là đòn cảnh cáo và làm kinh sợ đối với Tôn gia.

      Chuyện này vẫn là do tiên Đế giao cho xử lý, đương nhiên cũng biết chân tướng, đối với Chu gia có hơi áy náy, cho nên lúc đó mới trấn an Chu Tĩnh tuệ chút, hơn nữa miễn tội cho nàng khỏi bị bán ra làm nô, ai ngờ đến nhiều năm sau, nàng vẫn tránh được số mạng làm nô tỳ.

      Tóm lại, lại là do Tôn gia làm chuyện ác.

      "Nô tỳ, nô tỳ thân mình. . . . . ."

      Lời chưa hết ý.

      Nhưng mà trong giây lát Cảnh Diệp hiểu.

      Chu gia bị tịch thu, nam tử lưu đày, nữ quyến bán , mặc dù nàng được tha tội, nhưng mà nương tuổi phải sống thế nào?10

      Cảnh Diệp thở dài, tiến lên bước đỡ nàng đứng dậy, "Ban đầu là trẫm suy nghĩ chu đáo."

      Chú thích:
      1 max = cực đại / lớn nhất
      2 dặm: 1 dặm, 1 lí (市里, li) = 500 m (theo hệ đo lường cổ Trung Hoa_wiki)
      3 studio: xưởng phim / trường quay (phim)
      4 khốc huyễn cuồng bá duệ: lạnh lùng điên cuồng bá đạo khí phách.
      5 khấu kiến: dập đầu ra mắt / quỳ gặp
      6 phạm vi thi triển kỹ năng: thuật ngữ game online, mỗi kỹ năng chỉ có thể có tác dụng trong phạm vi nhất định, ra khỏi phạm vi đó bị trúng chiêu.
      7 Hoán Y cục: nơi giặt giũ quần áo trong cung.
      8 mắt phượng: là đôi mắt đẹp, đặc điểm của đôi mắt phượng đó là đôi mắt thường to, tròn, sâu và dài, rất hu hút và quyến rũ. Mắt phương có độ dài và chiều sâu nên người có đôi mắt phượng thường rất thu hút người khác phái và gây ấn tượng với người đối diện. Người có đôi mắt sâu và dài hay gọi là mắt phượng theo quan niệm về tướng mắt thường chỉ những người giàu khả năng tư duy, trí tuệ hơn người và có nội tâm rất sâu sắc. Với thuật xem tướng, người ta rất coi trọng cặp mắt phượng thanh tú mà luôn toát ra vẻ uy nghiêm, quý phái khiến người khác nể trọng. Đây là đôi mắt mở lớn, cũng quá , lòng đen con mắt rất đen và sáng. Nếu so với mắt rồng, mắt phượng dài hơn và hơi xếch 1 chút. Chủ nhân của cặp mắt này ít bộc lộ nội tâm ra ngoài nên người khác khó lòng đoán biết được suy nghĩ, ý định của họ. Tuy nhiên, trong quan hệ cư xử thường ngày, họ luôn thể mềm mỏng, nhã nhặn, quan tâm đến mọi người xung quanh.

      9 gia phụ = cha trong nhà, chỉ cha của mình khi chuyện với người khác (ở đây chỉ cha của CTT); tục danh: chỉ tên của cha của Chu Tĩnh Tuệ, nhưng do người xưa hay hạ bản thân xuống khi chuyện với người khác (đặc biệt ở đây còn là chuyện với người cao hơn mình, vua) để thể khiêm tốn, ý nghĩa đại khái là cái tên tầm thường/bình thường
      10 lưu đày: đuổi/trục xuất đến vùng đất biên giới xa xôi cằn cỗi; nữ quyến: mẹ, vợ, con , kẻ dưới là nữ,…

      019 Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)

      Chu Tĩnh Tuệ vội vàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay tái nhợt mảnh, nước mắt rưng rưng, điềm đạm đáng , ", nô tỳ tạ Bệ hạ đại ân đại đức, để cho nô tỳ có thể giữ lấy tấm thân trong sạch."

      Nàng ràng, Cảnh Diệp, bị hào quang bao phủ, thương tiếc thở dài, lấy khăn ra đưa cho nàng, "Lau , trẫm trở về phái người điều ngươi đến Tàng Thư Lâu1, cũng nhàn rỗi hơn."

      Chu Tĩnh Tuệ cúi đầu thầm cắn răng, Tàng Thư Lâu là cái quỷ gì, địa phương vắng vẻ lạnh tanh như vậy nàng còn có thể làm thế nào để quyến rũ , nơi nàng muốn chính là trước mặt vua, là bên cạnh , ràng nàng là mỹ nhân nhắn cấp bậc nữ thần tắm rửa sạch nằm ngửa tỏ vẻ tùy ý rồi, loại hành động hiểu phong tình ngay cả cầm thú cũng bằng này là xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng đây là bị Liễu Hạ Huệ bám vào người sao?

      Chu Tĩnh Tuệ cảm thấy trái tim mệt mỏi.

      Nàng quỳ xuống tạ ân, sau đó bày tỏ Hoàng thượng ngài chính bận rộn vậy nhanh , nô tỳ còn phải ở lại đây lát nữa.

      muốn để cho nam nhân hiểu phong tình này đâm vào lòng mình nữa, đau tim.

      Bị nàng nhắc đến chính , Cảnh Diệp lại nghĩ tới phiền não gần đây, Tôn gia là càng ngày càng kiêu ngạo, nhớ năm đó cũng chính bởi vì tình của Chu gia, khiến Cảnh Diệp thấy dục vọng bành trướng và truy đuổi đối với quyền thế của Tôn gia, mới hiểu ràng tại sao tiên hoàng lại giao chuyện này cho làm, có lẽ là muốn để cho sau khi kế vị xử lí Tôn gia.

      Chỉ là sau khi lên ngôi, muốn làm trái ý mẫu Hậu, đối với Quý phi cũng có chút tình cảm, mới khiến cho tình thế phát triển tới tình trạng ngày hôm nay này, cho là cố ý phong Hậu vị cho Tạ Bích Sơ là có thể cảnh tỉnh Tôn gia, nhưng hiển nhiên, nhiều năm tùy ý hoành hành như vậy, khiến cho trong mắt bọn họ vốn nhìn thấy những thứ khác.

      Ngay cả cái ghế kia của cũng dám mơ ước.

      Cảnh Diệp nhắm mắt lại, hít sâu hơi, xoay người chuẩn bị rời , thấy nàng vẫn còn quỳ động đâyh, thuận miệng hỏi câu: "Ngươi còn ở lại để làm gì?"

      Chu Tĩnh Tuệ hơi do dự : "Nô tỳ nghe Hoàng hậu nương nương hồi cung, thân thể tốt, cả gan cầu phúc trước Phật, mong thân thể Nương nương có thể nhanh chóng được điều dưỡng tốt."

      Nếu sao lại Tạ Bích Sơ là nữ phụ chứ, đúng là làm đá đặt chân để nữ chính thăng chức mà.

      Cảnh Diệp hơi lộ vẻ xúc động, "cúi đầu nhìn chỉ đẹp đẽ cách tầm thường, nịnh hót, hùa theo ý này, cảm thấy mình gặp được đóa hàn mai2 tự mình nở rộ trong chốn thâm cung, cho dù thân ở Hoán Y Cục có tình cảnh ác liệt như vậy, vẫn như cũ sống được hồn nhiên như thế, nở rộ đến mỹ lệ như thế" .

      khẽ than : "Ngươi có lòng."

      【 Người chơi Chu Tĩnh Tuệ đạt được độ thiện cảm của Hoàng đế +10】

      Chu Tĩnh Tuệ nhịn vui sướng xuống, lần nữa bái lạy cái sâu: "Cung tiễn Hoàng thượng."

      Bên này Chu Tĩnh Tuệ vui vẻ, nhưng mà bên kia cả Hậu cung đều tốt, hành động điều Chu Tĩnh Tuệ đến Tàng Thư Lâu sau khi Hoàng đế Bệ hạ trở về lập tức lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp cả Hoàng cung, theo sát đó, khắp nơi đều là status liên miên dứt:

      #Lão công (chồng) hái hoa dại ở bên ngoài phải giải quyết như thế nào, online chờ rất cấp bách # #đập nát kỹ nữ biết xấu hổ kia# #kỹ nữ hư hỏng quê mùa quyến rũ chồng bà, bà bảo đảm đánh chết ngươi# #lão công ta muốn sinh khỉ con cho ngươi#.

      Chi tiết chuyện này cuối cùng thành ra thế nào thỉnh cần để ý, tóm lại rất nhanh, Tạ Bích Sơ liền nghe về chuyện này, Cẩm Trù tính tình khá thẳng thắn tỏ vẻ khinh miệt: "Chỉ là nô tỳ ti tiện của Hoán Y Cục, cũng dám vọng tưởng leo lên Long sàng3, đáng tiếc Hoàng thượng minh, để cho nàng được như ý."

      Tạ Bích Sơ vỗ trán, gương mặt có vẻ hưng phấn và thần bí, "Ta và các ngươi đánh cược, Chu Tĩnh Tuệ này rất nhanh được Hoàng thượng thu vào Hậu cung, đến lúc đó các ngươi thua bạc, cũng đừng tìm ta khóc."

      Cẩm Trù lập tức ngậm miệng, Cẩm Tú cười hì hì : "Chúng ta còn lâu mới đánh cược với chủ tử, chủ tử gì cũng đúng."

      Cuộc sống còn có thể có chút niềm vui thú ?

      "Chủ tử ta thiếu bạc các ngươi sao?" Tạ Bích Sơ giả vờ giận trợn mắt nhìn họ cái, ngay sau đó nhắc nhở : "Cũng đừng trêu chọc Chu Tĩnh Tuệ kia, nàng là người lợi hại, chúng ta chỉ cần xem diễn thôi là được rồi."

      Đáng tiếc mơ ước là đầy đặn, thực tế gầy yếu.

      Có lẽ là kịch tình đại thần cảm thấy kẻ làm nữ phụ như nàng đây quá hợp cách, làm tôn lên nữ chính và làm ra cống hiến thúc đẩy nữ chính lên, vì vậy đánh xuống luồng sấm chớp, cho nàng làm nhiệm vụ phó bản:

      【Phó bản hình boss: Thái hậu nương nương triệu kiến4】

      Cánh tay cầm bánh ngọt của Tạ Bích Sơ khựng lại giữa trung, cả người đều ổn.

      Cảnh Diệp hàng này còn có thể làm việc hay , chỉ nhớ việc đau lòng nữ chính, vội vàng điều nàng từ Hoán Y Cục vất vả đến Tàng Thư Lâu nhàn rỗi, còn phía bên nàng sao?

      Buổi sáng ràng như vậy, nàng muốn gặp họ.

      "Họ" ở đây bao gồm: Mẹ của , vợ bé của .

      Chỉ số thông minh nằm đường thẳng quả nhiên dẫn đến việc thông hiểu nhau có sai lệch, người ngu xuẩn đến cùng là làm sao mà lên làm hoàng đế được vậy, nhất định là Tiên đế mắt mù rồi.

      thân thể nàng tốt, để cho nàng đóng cửa Trường Hoa cung tiếp khách để nghỉ ngơi cho khỏe rồi mà?

      Chú thích:
      1 Tàng Thư lâu: kho sách, thư viện.
      2 Hàn mai: hoa mai nở trong tuyết lạnh, chỉ những con người kiên cường, bất chấp khó khăn.
      3 Long sàng = giường vua
      4 triệu kiến: gọi gặp mặt
      Dion, BaoYu, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :