1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 4: Hoàng tử nước Lương Sở Dật Đình

      Editor: Puck


      Tục ngữ sai, việc tốt ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

      Còn phải, chuyện hôm qua Tô Hồng Tụ và mới bị Lâm Hạo Hiên hưu, hôm nay, phố lớn ngõ , đầu đường cuối ngõ, tất cả mọi người đều châu đầu ghét ai bàn luận chuyện này.

      Tiểu nha hoàn Tú Nhi hầu hạ bên cạnh Tô Hồng Tụ chỉ ra ngoài lúc, khóc sướt mướt trở lại.

      “Tiểu thư tiểu thư, việc lớn tốt! Em nghe bên ngoài... Tất cả mọi người bên ngoài đều đàm luận về tiểu thư.”

      Từ Tú Nhi theo Tô Hồng Tụ, tình cảm với Tô Hồng Tụ rất sâu đậm, thể dùng tầm thường để so sánh.

      Triều chính Đại Chu chính là như vậy, nữ tử rất có địa vị, mặc kệ vì sao nàng bị phu quân hưu, chỉ cần khi nàng bị hưu, tất cả lỗi nhất định xuất người nàng.

      So sánh với Tú Nhi hoảng hốt, nước mắt tung tóe, Tô Hồng Tụ lại vẻ mặt bình tĩnh, hề có gợn sóng.

      “Bọn họ thích , chúng ta còn có thể chặn miệng người khác sao?”

      Tô Hồng Tụ vốn quan tâm, mình ở bên ngoài bị truyền thành cái dạng gì, dù sao nàng hóa thành hình người, chỉ cướp lai lịch, vượt qua Thiên kiếp, nàng hoàn toàn thèm ngoảnh đầu lại nhìn thân thể này.

      Thiên kiếp thứ bảy mươi ba, chính là nàng tạo huyết chú chính bản thân mình, nếu có thể khiến Lâm Hạo Hiên, Vệ Thập Nhị, tất cả những người từng có lỗi với nàng phải trả cái giá lớn, huyết chú tự giải.

      Nếu thể, có nghĩa nàng độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh cho nát bấy, tan thành mây khói.

      Theo Tô Hồng Tụ, chỉ có độ kiếp mới đúng là chuyện lớn hạng nhất trong hồ sinh – nhân sinh của nàng.

      Nên Tô Hồng Tụ muốn để ý đến những chuyện phiền toái vụn vặt kia, nhưng chuyện vụn vặt phiền toái die end anl eeq uyd onn lại cố tình chủ động tìm tới đầu nàng.

      Nghe Tô Hồng Tụ bị từ hôn, Tô Hồng Mai vui vẻ, buổi sáng tinh mơ mang theo nhóm nha hoàn ma ma đến nhìn Tô Hồng Tụ.

      “Ôi, tỷ tỷ, muội tâm tình tỷ tốt. Đến lúc này rồi, tỷ cũng ra ngoài hỏi thăm chút, người bên ngoài đồn thổi như thế nào về tỷ, uổng công tỷ còn ngồi được ở đây.”

      “Đúng vậy, đại nương, bởi vì như vậy, sợ rằng còn ai đến phủ xin cưới tiểu thư.”

      “Cũng tốt, bằng chúng ta giúp đỡ, chẳng phải vợ chính thức của thợ rèn què Vương Nhị ở phố đông mới chết? bằng chúng ta với lão gia, gả đại tiểu thư làm vợ kế.”

      Tô Hồng Mai vừa vừa cười, cặp mắt phượng dữ tợn, nhìn chòng chọc vào Tô Hồng Tụ tĩnh tọa ở đầu giường, vẫn nhúc nhích.

      Buổi sáng nha hoàn ma ma cho Tô Hồng Mai, hình như Tô Hồng Tụ có người khác, riêng gì dung mạo biến đổi đẹp, khí chất người cũng khác quá khứ rất lớn.

      Thậm chí, khẽ đến gần, còn có thể ngửi thấy người Tô Hồng Tụ tỏa ra mùi thơm mát mẻ và thanh nhã.

      Tô Hồng Mai vốn tin!

      Nàng cố ý mang theo nhiều nha hoàn ma ma như vậy đến nhìn Tô Hồng Tụ, chính là muốn khiến tất cả mọi người nhìn dáng vẻ chán nản, đau đến muốn sống của Tô Hồng Tụ.

      Vậy mà hôm nay gặp mặt, Tô Hồng Tụ nào có chút chán nản nào? mặt nàng ta vốn có chút đau đớn.

      Nàng ta giống như hồn nhiên nghe thấy bọn họ chửi rủa, mình yên lặng ngồi ngay ngắn ở đầu giường, giống như nhập thiền.

      chỉ có như thế, Tô Hồng Mai còn kinh ngạc lại ghen ghét phát , Tô Hồng Tụ quả giống ngày trước.

      ra rốt cuộc giống nhau ở đâu, phong cách bình tĩnh tự nhiên tao nhã này, mùi thơm thanh nhã tràn ngập lỗ mũi này, nhất là nàng ta tỏ ra sóng gió, khuôn mặt nhắn bình tĩnh yên bình, quả để nàng vào trong mắt!

      Tô Hồng Mai tiến lên bước, giơ tay định tát Tô Hồng Tụ cái, lại bị Tô Hồng Tụ giương mắt, vừa đưa tay, chính xác lầm giữ lại cổ tay trắng.

      “Tiện nhân! Ngươi làm gì đấy! Nhanh buông ra...”

      Lời Tô Hồng Mai còn chưa dứt, chỉ nghe “Bốp” tiếng tát tai thanh thúy vang dội, trong lúc nhất thời, nha hoàn, ma ma, bao gồm cả bản thân Tô Hồng Mai vừa bị ăn bạt tai, cùng nhau mở to mắt ngây ngẩn cả người.

      Tô Hồng Tụ nâng tay, chút do dự cho Tô Hồng Mai cái tát.

      “Miệng sạch chút! Nếu lại để cho ta nghe được hai chữ tiện nhân từ trong miệng ngươi, cẩn thận ta rút đầu lưỡi của ngươi!”

      Mặt Tô Hồng Tụ lạnh như băng, giọng lạnh lẽo, sau khi nâng tay phải lên cho Tô Hồng Mai cái tát, lại trở tay đánh nàng ta bạt tai thứ hai.

      Sau hai tiếng “Bốp bốp”, hai bên gò má của Tô Hồng Mai cũng sưng lên, nước mắt rào rào chảy xuống,

      “Các ngươi ở đó nhìn cái gì! Nhanh lên dạy dỗ cho ta...”

      Tô Hồng Mai thét lên được nửa câu, đột nhiên toàn thân cứng đờ, luồng khí lạnh như băng rét thấu xương die enda anle equu ydonn từ lòng bàn chân chạy ào ào thẳng lên tim.

      Tô Hồng Tụ là người như vậy sao?

      Nàng vốn phải là người, mà là tu luyện năm trăm năm, trải qua tám chín bảy mươi hai thiên kiếp.

      Kể cả Lâm Hạo Hiên, thậm chí cộng lại toàn bộ khí lạnh người tất cả chiến tướng của Đại Chu cũng nặng bằng nàng.

      Tô Hồng Mai hung hãn nữa, dù ngang ngược càn rỡ, chẳng qua chỉ là tiểu thư kiều nuôi trong khuê phòng, rành việc đời, sao nàng ta có thể chống đỡ được khí lạnh lẽo như đao lại như băng người Tô Hồng Tụ?

      Hơn nữa, Tô Hồng Tụ bây giờ sớm phải là Tô Hồng Tụ ban đầu, mà là oán khí và khí kết hợp sinh ra linh hồn hung ác.

      Ngay cả tiên cũng chắc có thể ngăn cản được oán hận điên cuồng người nàng.

      Trong nhà gỗ rách nát cũ kỹ, trận gió lạnh, oán khí ngất trời!

      Còn ai dám lên cản Tô Hồng Tụ, còn ai dám lên cứu Tô Hồng Mai?

      Mọi người chỉ nhìn thấy tầng khí dữ tợn vặn vẹo gò má xinh đẹp tuyệt trần của Tô Hồng Tụ, luồng sát khí cuồn cuộn dứt trong thân thể nhắn nhu nhược giãy giụa vọt mạnh, gần như muốn phá thân thể mà ra!

      Tô Hồng Tụ cố ý lộ ra răng nanh nhuốm máu, “Ngoao -” tiếng, tròng mắt co rúc lại, sắc máu cực thịnh.

      Cả đám nha hoàn ma ma lập tức phát ra tiếng thét “A -”, kể cả Tô Hồng Tụ liều mạng thoát ra từ trong tay Tô Hồng Tụ, từng người sắc mặt trắng bệch, nước mắt ngang dọc, trâm ngọc trai đồ trang sức tóc leng keng, tre già măng mọc chạy ra khỏi nhà gỗ cũ kỹ rách nát này.

      Tô Hồng Tụ thu hồi răng nanh, đứng sau lưng mọi người cười lạnh.

      Lúc nàng vừa mới uy hiếp bọn họ, hạ chú người các nàng, cho dù như thế nào cũng cách gì ra chuyện vừa mới nhìn thấy.

      Trải qua hù sợ này, Tô Hồng Tụ tin, ngày nàng ở phủ Thừa tướng nhất định bình yên, ổn định rất nhiều.

      Tối thiểu Tô Hồng Mai vẫn coi nàng như quân địch, năm ngày ba bữa, thỉnh thoảng muốn tới ồn ào la lối om sòm tuyệt đối trở lại nữa.

      Nhắc tới cũng buồn cười, mặc dù Tô Hồng Mai đoạt Vệ Thập Nhị từ bên cạnh nàng, nhưng Vệ Thập Nhị vĩnh viễn mặn nhạt với nàng ta, lạnh như băng, luôn nghi ngờ lòng của Vệ Thập Nhị vẫn còn ở người nàng.

      tức cười, buồn cười!

      Nam nhân như vậy, chỉ có Tô Hồng Mai hiếm lạ, đóng gói đưa cho nàng, nàng cũng cần.

      Có thể bị người đoạt , đều là rách nát, hoàn toàn đáng giá chém giết, cũng chỉ có Tô Hồng Mai tức cười đó, đoạt đồ rách nát người ta dùng còn dư lại, còn tưởng rằng là bảo bối mà che chở ôm ấp, chỉ sợ người khác cũng giống như nàng ta, chém giết nàng ta, dùng đồ xài rồi còn dư lại!

      Tô Hồng Tụ lui trở về bên giường, bởi vì trò khôi hài vừa rồi, tu hành hôm nay của nàng còn chưa xong, bị đứt đoạn.

      Tĩnh tọa nửa ngày trước coi như uổng phí, hôm nay phải tĩnh tọa thêm nửa canh giờ.

      Tô Hồng Tụ ngồi xếp bằng giường, hít thở ra vào, yên tĩnh, nhắm hai mắt lại.

      Nàng biết màn vừa rồi sớm rơi vào tròng mắt đen kinh ngạc và khiếp sợ xa.

      Mới vừa ở bên ngoài cửa Tô Hồng Tụ, cũng chỉ có Tô Hồng Mai và thân tín của nàng ta, còn có người khác.

      Người nọ chính là Sở Dật Đình – lục Hoàng tử nước Lương cùng muội muội mình tới Đại Chu bàn hôn .
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Hoa vô ngữ, Hale2053 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 5: Nam nhân quá mức tuấn mỹ

      Editor: Puck


      Sở Dật Đình chính mắt thấy được Tô Hồng Tụ mở miệng, lộ ra cặp răng nanh bén nhọn, sau khi đám người kia nhìn thấy Tô Hồng Tụ lộ răng nanh, lập tức giải tán, nước mắt chảy ra.

      Tuy đáy lòng Sở Dật Đình rung mạnh, kinh ngạc thôi, nhưng mặt lại lộ ra chút khác thường nào.

      híp híp mắt, tròng mắt đen thâm thúy xẹt qua hứng thú dễ phát giác, cất bước chậm rãi về phía Tô Hồng Tụ.

      Hôm nay dưới cả triều, cả kinh thành cũng huyên náo xôn xao, trưởng nữ Tô Hồng Tụ của Thừa tướng bị Lâm Hạo Hiên hưu.

      Chuyện như vậy dĩ nhiên cũng truyền đến tai Sở Dật Đình đồng ý nhận lời mời tới làm khách phủ Thừa tướng.

      Nhìn mặt Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình nghĩ ra tại sao Lâm Hạo Hiên cần nàng.

      Chân mày xinh đẹp, mắt sáng chói, mũi đầy đặn, môi đỏ thắm và khéo léo như đào.

      Mặc dù phải chính thất, thu làm thiếp thất, sắc đẹp vây quanh, cũng là chuyện vui. Nào đến nỗi nhất định hưu nàng?

      nghi ngờ chút nào Tô Hồng Tụ tuyệt mỹ mà xinh đẹp, tướng mạo đẹp hơn Lương Hồng Xu muội muội gấp trăm nghìn lần.

      Nhưng mà nhìn dáng vẻ vừa rồi của Tô Hồng Tụ...

      Chẳng lẽ... Nàng phải người?

      Lâm Hạo Hiên chính là vì vậy mà hưu nàng?

      , thể nào.

      Mắt Sở Dật Đình u ám, ung dung cười tiếng. Người khác biết, Sở Dật Đình chẳng lẽ biết, từ xưa tới nay linh thú vật đều có ghi lịch sử. Tục truyền tìm được bọn họ có lực lượng hủy diệt trời đất.

      Sở dĩ Lâm Hạo Hiên lấy muội muội của , nhìn trúng, đơn giản chính là vì của hồi môn – năm vạn tinh binh theo muội muội mà đến.

      Nếu biết, vị hôn thê ban đầu này của có thể chống đỡ vài chục vạn, thậm chí mấy triệu tinh binh. biết Lâm Hạo Hiên hối hận ảo não thành dạng gì.

      muốn nhìn xem dáng vẻ Lâm Hạo Hiên biết vậy chẳng làm, vỗ ngực liên tục.

      khóe môi Sở Dật Đình vẫn treo nụ cười lạnh, chậm rãi đến gần khuê phòng Tô Hồng Tụ.

      Đúng lúc ấy, gã sai vặt ở cửa đột nhiên cất cao giọng hô: “Lão gia trở về phủ -”

      Gã sai vặt kêu tiếng này, lập tức, đồng loạt, tất cả nha hoàn cùng người trong Tướng phủ đều ra đón.

      Chỉ thấy nam nhân trung niên mập mạp phù thũng, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi lung la lung lay vào. hai bên cạnh là hai vị thiếp xinh đẹp đứng hầu.

      Bởi vì buông thả dục vọng lâu dài nên khuôn mặt nam nhân có vẻ hết sức xám tro, da mặt lỏng loẹt rũ xuống, cặp mắt đục ngầu, dưới mắt lên hai quầng thâm đậm màu.

      Nam nhân trung niên này chính là Tô Phúc phụ thân của Tô Hồng Tụ.

      Tô Phúc vừa nhìn thấy Sở Dật Đình, quan sát tỉ mỉ, mặt chính là mỉa mai.

      “Sao? Lục Hoàng tử quá phách lối. Vào phủ Thừa tướng, vẫn che che giấu giấu như vậy, chẳng lẽ chê thủ hạ của ta đủ quy củ, sợ bọn họ mạo phạm ngài?”

      ra Sở Dật Đình cũng là kỳ nhân bộ mặt , đầu đội mũ che mặt đậm màu. Hoàn toàn che kín đầu mặt, lộ ra chút gì.

      Duyên cớ trong này, cũng phải bí mật gì, vốn tướng mạo Sở Dật Đình thuở rất đẹp, khác hẳn người bình thường. Nếu lên đường, tất nhiên dẫn đến muôn người đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người đều chặn trước xe ngựa của vây xem , làm cho xe ngựa nửa bước khó .

      nhiều lần xuất chinh, bách chiến bách thắng, chưa từng bại trận, nghe vừa đứng trước trận tiền, tướng địch die nda nle equ ydo n đối diện mất hồn, bởi vì dung mạo mê hồn kinh người thần hồn điên đảo, mặc cho xung đột tới lui trong trận, như vào chỗ người.

      từng vì dung mạo mà bị người cưỡng chế, thiếu chút nữa chịu nhục, nên tới nơi nào cũng đội mũ che mặt màu đen đậm, gió thổi lọt.

      ngờ mặc dù Sở Dật Đình vào Tô phủ, vẫn lấy mũ che mặt đậm màu đầu xuống.

      Nghe lời Tô Phúc , Sở Dật Đình chậm rãi nghiêng đầu.

      Mọi người vẫn nhìn thấy dung mạo của , lại chỉ cảm thấy lúc xoay người, bốn phía xung quanh sáng rực rỡ, giống như người phủ lên tầng ánh sáng nhàn nhạt.

      Sở Dật Đình hề nghi ngờ là tuyệt mỹ, hoa lệ, cao quý, nhưng cũng là dũng mãnh, máu lạnh, lạnh thấu xương.

      Hàng năm chinh chiến khiến cho người tự chủ phủ lên tầng máu lạnh.

      Sắc mặt Tô Phúc thay đổi lớn, bị hoảng hốt cả người đổ mồ hôi lạnh.

      “Tô Thừa tướng nồng hậu mời Sở mỗ tới, Sở mỗ tới, về cầu khác, thứ cho Sở mỗ thể đồng ý.”

      Giọng Sở Dật Đình nghe rất êm tai, như châu ngọc va vào nhau, lại mang theo khàn khàn cực kỳ trầm thấp.

      Nghe được giọng của , nha hoàn chung quanh đỏ mặt hơn nửa.

      nghi ngờ chút nào, coi như nhìn thấy mặt, mọi người cũng có thể đoán ra được, Sở Dật Đình có được giọng die enda anle equu ydonn khàn khàn quyến rũ như vậy, nhất định là tướng mạo tuấn đẹp độc nhất vô nhị.

      Trong lòng Tô Phúc e ngại giật mình, cũng cam tâm cứ mất thể diện như vậy, cổ cứng lên, cậy mạnh : “Ngươi... Được, người tới chính là khách, ta cũng miễn cưỡng ngươi. Nếu ngươi chịu gỡ mũ che mặt xuống, tùy ngươi muốn cái gì, ta đều đồng ý!”

      Ở trong phủ thiếu hai thứ này, ngựa đệ nhất thiên hạ, đao đệ nhất thiên hạ, tin Sở Dật Đình động tâm.

      Sở Dật Đình lại cố tình động lòng.

      chỉ cúi đầu, hơi suy tư, rồi trầm giọng đồng ý với Tô Phúc.

      “Cũng được, như vậy, ngươi đổi khuê phòng của nữ tử ngươi . Nàng ấy rốt cuộc là nữ nhi của ngươi, sao ngươi có thể để cho nàng ấy ở trong phòng đổ nát như thế? biết, còn tưởng rằng trong phủ ngươi có bao nhiêu khó coi, ngay cả nữ nhi cũng nuôi nổi.”

      Sở Dật Đình xong, đưa tay chỉ khuê phòng của Tô Hồng Tụ.

      Tô Phúc sững sờ, nha hoàn chung quanh cũng chớp mắt, trong lòng đều xẹt qua hâm mộ và mất mát.

      Mắt sắc của Tô Hồng Tụ cũng lạnh lẽo, lời, vẻ mặt yên tĩnh.

      Sở Dật Đình chỉ biết Tô Hồng Tụ là , nhưng hiểu thuật, càng biết, Tô Hồng Tụ chỉ liếc có thể nhìn thấu tâm tư của .

      Tâm của Sở Dật Đình với Tô Hồng Tụ, rất ràng, vừa xem hiểu ngay.

      Nữ tử này tầm thường, nếu là linh thú vật ghi lại sách cổ, có thể chống đỡ mười vạn hùng binh, chỉ sợ khó có thể bắt được, cần phải hành tùy theo hoàn cảnh, từ từ mà tính.

      Sở Dật Đình suy tính trong lòng, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh nghe ràng.

      Khóe môi nàng khỏi nhếch lên nụ cười lạnh giống như châm chọc, lại giống như đùa cợt.

      Tô Phúc kinh ngạc, sớm quên mình còn có nữ nhi như vậy rồi, lập tức xem thường, ngay cả nhìn cũng nhìn về phía Tô Hồng Tụ, thuận miệng lên tiếng: “Cái này đơn giản, có ai , đưa đại tiểu thư tới đông viện trong sảnh.

      Tiếng Tô Phúc vừa dứt, “Rầm rầm” tiếng, gần như tất cả sai vặt đều xông tới, cản trở tầm mắt Tô Phúc.

      Nguyên đám bọn sai vặt xoa tay, mặt đỏ tới mang tai, phía sau tiếp trước mà ào ào xông vào nhà gỗ, giúp đỡ Tô Hồng Tụ khuân đồ, tranh nhau muốn lưu lại ấn tượng tốt với nàng

      Tô Hồng Tụ chỉ lạnh lùng nhìn mọi người, ngày trước nàng chịu khổ, thấy ai đến giúp đỡ nàng, hôm nay chỉ vì làm mị thuật , những người này lại tranh nhau làm việc vì nàng, mỗi người đều sắc mặt kích động, phía sau tiếp trước, dáng vẻ ngay cả mạng cũng có thể bỏ qua vì nàng.

      Sắc mặt Tô Hồng Tụ càng lạnh, lòng càng khinh bỉ chán ghét những người này.

      “Ngươi, giúp ta khuân tủ đồ này , ngươi còn ngươi nữa, giúp ta vác giường lên. Còn ngươi, giúp ta cậy nền gạch này lên, cùng dời hết qua, nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn?”

      Tô Hồng Tụ lạnh lùng , trong giọng lẫm liệt mang theo ba phần sát khí ác độc.

      Bọn nô bộc vốn đến lấy lòng nịnh hót nàng, hôm nay lại nhìn thấy tủ cao ba thước, chế tạo bằng đồng tinh khiết, giường gỗ gần như bị dây leo sinh trưởng đất quấn quanh, nhất là những nền gạch kia, hõm sâu vào đất mà phát sầu.

      Nếu muốn chuyển những thứ này đến khuê phòng mới của tiểu thư, bọn họ phải mệt mỏi mất nửa cái mạng?
      Last edited: 30/9/16
      Hale205, Jeremej San, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6: Động lòng trong nháy mắt (Thượng)

      Editor: Puck


      Bọn nô bộc ấp úng, vừa định mở miệng hỏi Tô Hồng Tụ có thể đổi những đồ cổ xưa này , bọn họ nguyện ý bỏ tiền mua mới cho nàng, nhưng mà Tô Hồng Tụ phát xong số mệnh lệnh, xoay người rời , trong chốc lát còn ở trong nhà gỗ tan hoang này.

      Bọn nô bộc cách nào, đành phải khẽ cắn răng, “ì ạch” “ì ạch”, đầu đầy mồ hôi, nâng tủ đồ bằng đồng nặng đến mấy trăm cân treo đầy quần áo.

      Nàng vừa đúng lúc qua sau lưng Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình cầm mũ che mặt, Tô Hồng Tụ đứng sau lưng , thấy được mặt của , chỉ nghe phía trước hút khí mảnh.

      Mặt Tô Phúc đỏ bừng, vội thở hổn hển, mắt giống như có thứ gì đó chấn trụ lại, chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn của Sở Dật Đình.

      há miệng, muốn gì, lại thất bại phát mình hoàn toàn tìm được từ ngữ gì để hình dung Sở Dật Đình tuấn và tuyệt mỹ.

      Sở Dật Đình rất trẻ tuổi, năm nay mới tròn mười chín, thân hình hơi mỏng manh, nhưng lưng thẳng tắp, tóc tung bay, dưới ánh mặt trời chiếu, lại có sức hút kỳ dị.

      Mày kiếm của chạm vào tóc mai, cặp mắt màu lưu ly lành lạnh, nhìn về phía người khác giống như bắn vèo vèo về phía đối phương ngàn vạn mũi tên nhọn.

      Cũng phải xuyên qua thân thể người khác, mà trực tiếp xuyên qua tim đối phương.

      Cõi đời này trời sinh có kiểu người, hào hoa phong nhã, khuynh quốc khuynh thành.

      Bọn họ sinh ra nhất định giống người khác, phong thái tướng mạo khác xa người khác, ngoảnh đầu lại trong mấy chục ngàn đời, chắc có thể thấy tuyệt đại giai nhân như vậy.

      Tô Phúc cảm giác mình bị trúng tên rồi, lồng ngực bằng xương bằng thịt bị xé rách miệng máu, máu tươi die enda anle equu ydonn đầm đìa, quặn đau dứt, giống như liều mạng kêu gào dữ tợn, muốn dùng thứ gì đó tới chặn vết rách này.

      Lấy được ! Phải có ! Xâm phạm !

      Chỉ có thể lấy được nam nhân này, ngực của mới còn đau!

      Chỉ có hung hăng xâm phạm nam nhân này, nhìn lăn lộn gào thét dưới người mình, nhìn khóe mắt đuôi mày của nam nhân lạnh lẽo và tuyệt mỹ này lẳng lơ sau khi động tình với mình, cuộc đời của mình mới hoàn mỹ!

      Giống như tất cả những người từng chứng kiến dung nhan của Sở Dật Đình, Tô Phúc cũng bị ma chướng rồi, thậm chí quên mất sợ, run run rẩy rẩy, mặt đỏ bừng nhảy về phía Sở Dật Đình.

      Chỉ nghe “Xoẹt” tiếng, Sở Dật Đình rút kiếm ra. Mũi kiếm màu bạc mở ra mũi nhọn sắc bén màu máu trong khí, nhìn lại Tô Phúc, đầu đầy mồ hôi, sợ hãi và sợ hãi trợn to hai mắt.

      Sở Dật Đình huơ kiếm, thế nhưng lại chút lưu tình cắt lỗ tai của Tô Phúc.

      Tô lão chỉ muốn gặp mặt Sở mỗ, giờ, mặt này thấy, nếu Tô lão còn dám dùng ánh mắt này nhìn Sở mỗ...”

      Sở Dật Đình thu bảo kiếm lại, thong thả ung dung dùng ống tay áo chùi máu tươi lưỡi kiếm, thu kiếm vào vỏ đột nhiên ngước mắt, tròng mắt sắc bén co rúc lại, màu máu lạnh lẽo trong tròng mắt tràn ngập -

      “Ngươi còn dám nhìn ta như vậy, lần sau ta chặt xuống là đầu ngươi!”

      Sở Dật Đình xong, phẩy tay áo bỏ , lưu lại Tô Phúc run lẩy bẩy, đầu đầy mồ hôi, hai chân Tô Phúc ngừng run lẩy bẩy, lúc sau, lại run run tê liệt ngã xuống đất.

      Nô tỳ bên cạnh Tô Phúc rối rít ửng đỏ gò má, bịt kín lỗ mũi.

      Tô Phúc bị hù dọa són tiểu.

      Sở Dật Đình chưa được mấy bước, đối mặt với Tô Hồng Tụ, mắt Tô Hồng Tụ hề dừng lại nửa khắc mặt Sở Dật Đình, quét tới, lạnh như băng, cười như cười tập trung vào đám người mệt mỏi thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi ở phía sau.

      Lại khiến Sở Dật Đình hơi ngẩn ra, bởi vì lạnh nhạt của nữ tử này, hàng mi nét mày bình tĩnh đến dứt khoát, trong nháy mắt trong lòng nổi lên cảm xúc kỳ quái được.

      Từ đến lớn, Sở Dật Đình gặp nhiều người, cho dù là nô bộc tỳ nữ trong phủ , quản gia hầu hạ vài chục năm, đồng liêu trong triều, hay là người xa lạ vô tình gặp được đường, mọi người nhìn thấy mặt của , ai lộ vẻ dâm tà, si ngốc ngơ ngác.

      Thậm chí ngay cả phụ hoàng , ánh mắt nhìn cũng chuyên chú thâm thúy, si mê say đắm, để cho toàn thân nổi da gà.

      Chỉ có Tô Hồng Tụ, , chỉ có Tô Hồng Tụ và nữ nhân khác, khi hai người thấy , lạnh nhạt, thậm chí làm như thấy.

      Nữ nhân khác chính là mẫu phi của Sở Dật Đình, Thục phi Lý Quỳnh.

      Đại Lương vốn là nước có thực lực hết sức mạnh mẽ, thậm chí từng có cơ hội tiêu diệt hết Đại Chu, nhưng kể từ sau khi trong hậu cung xảy ra chuyện bí mật, tinh thần Hoàng đế bắt đầu die end anl equ ydon thất thường, quan tâm chính , cuối cùng lại trở nên điên điên khùng khùng, có lúc gần như điên cuồng.

      Trừ Sở Dật Đình và bản thân Hoàng đế, ai biết chuyện bí mật này, tất cả cung nhân ban đầu biết được chuyện bí mật này đều bị Hoàng đế Đại Lương ngũ mã phanh thây, san bằng cửu tộc.

      Đó chính là, Thục phi Hoàng đế Đại Lương mến nhất, gần như chuyên sủng hàng đêm lại chạy trốn cùng thị vệ.

      Hoàng đế chịu nổi đả kích như vậy, cả đời nữ nhân duy nhất chỉ có Thục phi, mặc dù trong hậu cung của có mấy trăm nữ nhân, nhưng chẳng qua chỉ vì theo hạn định, vì củng cố địa vị và quyền thế của . Sau khi Thục phi , dần mất lý trí, trở nên điên cuồng.

      Hoàng đế Thục phi, lúc đầu, chính là bởi vì ánh mắt Thục phi nhìn giống những nữ nhân khác trong hậu cung.

      Nhàn nhạt, lạnh lùng, u ám mà trầm tĩnh, giống như hoàn toàn nhìn , mà xuyên qua , nhìn nơi khác, vách tường, màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lan can chạm trổ, thậm chí khí có gì.

      Nam nhân càng thành công, càng có dã tâm và ham muốn chiếm giữ lấy vô cùng vô tận, Hoàng đế tin ngay cả nữ tử mình cũng chinh phục được, hao tổn tâm trí để nữ tử kia vui vẻ, kết quả, chẳng những nữ tử kia động lòng, ngược lại để cho bản thân sa vào.

      Cái gọi là phụ tử, trừ máu mủ nhất mạch truyền thừa, cuối cùng còn có chỗ khác gần như tương tự.

      Năm đó Hoàng đế như si như cuồng Thục phi, cũng bởi vì đôi mắt của Thục phi.

      Mà cho tới bây giờ Sở Dật Đình thậm chí thể quên ánh mắt mẫu thân nhìn , ánh mắt lạnh lùng mà hờ hững.

      Hôm nay lại thấy được vẻ mặt giống vậy mặt Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt giống như bị vạn tên xuyên tim, giống như có bàn tay nhìn thấy, xuyên mạnh qua lồng ngực , túm lấy trái tim đau đớn khó nhịn, dùng sức lần nữa, khiến trái tim đều đau đến gần như muốn vỡ ra -

      Mẫu thân, tại sao người nhìn nhi thần?

      Tô Hồng Tụ, sao ngươi dám dùng ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn ta?

      Mọi người gặp ta, ai mừng rỡ, say mê, say đắm, si mê, sao ngươi dám coi như thấy ta?

      Tiện nhân! Tiện nhân! Sao ngươi dám bỏ lại phụ hoàng! Bỏ lại ta!

      Trong lòng Sở Dật Đình quặn đau, trong thoáng chốc lại dung hợp hoàn toàn gương mặt của Thục phi với Tô Hồng Tụ.

      Chỉ thấy khóe mắt nứt ra, cặp mắt ửng hồng, trong lúc nhất thời toàn thân căng thẳng, sát khí nổi lên.

      Trong chốc lát định rút kiếm bổ về phía Tô Hồng Tụ gần trong gang tấc.

      Lại bị câu nhàng của Tô Hồng Tụ thức tỉnh: “Tránh ra chút, ngươi cản đường ta rồi.”

      “Nghĩ gì thế? Đừng đứng giữa đường.”

      Sở Dật Đình kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác kinh ngạc trừng mắt nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ lạnh nhạt, bình tĩnh, xinh đẹp đến tìm ra được tỳ vết nào đập vào tầm mắt Sở Dật Đình.

      Trừ mắt, mặt Tô Hồng Tụ chỗ nào giống Thục phi.

      Sở Dật Đình cười khổ tiếng, thầm tự giễu, rốt cuộc nghĩ gì đây? Nàng phải, mặc dù nàng và Thục phi có đôi mắt giống nhau như đúc, nhưng nàng phải Thục phi từng vứt bỏ , rời khỏi , phản bội và phụ hoàng .

      Bởi vì nhớ tới mẫu phi mình gặp mười lăm năm, tâm tư Sở Dật Đình phiền não, bất tri bất giác siết chặt hai quả đấm, gân xanh mu bàn tay nổi lên, ngay cả Tô Hồng Tụ qua lúc nào, cũng hề phát .
      Last edited: 30/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Động lòng trong nháy mắt (hạ)

      Editor: Puck


      Giờ phút này trong lòng Tô Hồng Tụ vô cùng kích động, nàng cũng để ý tới Sở Dật Đình khác thường sau lưng.

      Mới vừa rồi khi Sở Dật Đình khiến Tô Phúc đổi nhà cho nàng, Tô Hồng Tụ thầm thi triển nhiếp hồn đại pháp với Tô Phúc, Tô Phúc chút do dự chỉ sương phòng nàng từng ở khi còn bé cho nàng.

      Trước mười tuổi Tô Hồng Tụ ở trong gian sương phòng này, nàng vượt qua mười năm hạnh phúc nhất cuộc đời trong sương phòng này.

      Khi đó, mẫu thân của nàng còn chưa qua đời, còn có thể chăm sóc cho nàng, Vệ Thập Nhị cũng chưa từng phản bội, mà như bóng dáng theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi, tấc rời.

      Nguyện vọng lớn nhất của Tô Hồng Tụ chính là có thể trở lại gian sương phòng này lần nữa, ôn lại thời gian sống chung hạnh phúc lâu ngày với mẫu thân, còn có Vệ Thập Nhị.

      Đáng tiếc, kể từ khi mẫu thân nàng chết, Tô Phúc đuổi nàng ra ngoài, cho phép nàng bước vào chủ viện, mà ném nàng đến thiên viện chỗ hạ nhân.

      Hôm nay rốt cuộc nàng đạt thành tâm nguyện này, lại dọn về gian sương phòng này. Tô Hồng Tụ đứng trước gương đồng, tỉ mỉ quan sát huyết chú màu đỏ thẫm khắc trước ngực mình.

      Quả nhiên, màu sắc của huyết chú thoáng mờ chút.

      Tô Hồng Tụ mừng rỡ, nàng sờ sờ ngực, dùng giọng chỉ mình mới có thể nghe được lẩm bẩm: “Nhìn thấy ? Ngươi lại trở về gian phòng này, tương lai, ai xem thường ngươi nữa, còn ai dám sỉ nhục ngươi!”

      có ai trả lời nàng, nhưng Tô Hồng Tụ nhìn thấy bản thân trong gương chậm rãi nâng khóe môi lên, mặt lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

      Đó là thân thể nàng cảm kích, nó cho nàng biết, nó vui mừng.

      Tô Hồng Tụ vào sương phòng, chạy đông rồi lại chạy tây, chỉ chốc lát tổng vệ sinh cả sương phòng, sửa sang lại đống đồ lớn trước kia dùng: cây lược ngọc, mặt gương đồng rỉ sét, hộp trang điểm phỉ thúy thất bảo, còn có đống lớn linh tinh, nhẫn lưu ly mã não.

      Dĩ nhiên, trừ lần đó ra, trong sương phòng này này lưu lại rất nhiều đồ Vệ Thập Nhị từng dùng, Tô Hồng Tụ lấy ra mấy chiếc áo tơ lụa màu đen ở trong tủ quần áo, y phục đều do năm đó mẹ nàng tự tay may cho Vệ Thập Nhị.

      Còn có bảo kiếm rỉ sét, vài đôi giày vài màu đen, thứ giống như bài * cỡ lớn bằng bàn tay, phía có khắc chữ.

      (*) bài: thẻ bài đeo ở eo.

      Tất cả đều thuộc về Vệ Thập Nhị năm đó.

      Sở Dật Đình ở bên cạnh liếc mắt nhìn Tô Hồng Tụ, đột nhiên trong lòng sinh ra nỗi phiền não, Tô Hồng Tụ die nda nle equ ydo n thuần thục lấy ra những thứ đồ cất giấu trong tất cả các góc phòng, rất dễ nhận thấy, lúc trước nàng từng ở, hoặc tới gian sương phòng này.

      Xem bố trí và lề lối gian sương phòng này, nó phải là khuê phòng của nữ tử.

      Nếu như đoán sai, gian phòng này tám phần là chỗ Tô Hồng Tụ từng ở lúc .

      Sở Dật Đình đột nhiên cười khẽ tiếng, khinh miệt: “Lâm Hạo Hiên cần ngươi, uổng công ngươi còn coi như bảo bối cất giấu đồ của kỹ như vậy.”

      Sở Dật Đình biết những đồ này thuộc về Vệ Thập Nhị, chỉ coi Tô Hồng Tụ lấy những món đồ này ra đều của Lâm Hạo Hiên, hồi tưởng lại lúc trước mình nghe thấy lời đồn đại trong quán rượu, Tô Hồng Tụ Lâm Hạo Hiên, mỗi sáng sớm, ngày mới tờ mờ sáng, mang điểm tâm quân doanh thăm Lâm Hạo Hiên.

      Sở Dật Đình nghĩ đến đây, chẳng biết tại sao, trong miệng khô khốc, lời hoàn toàn suy nghĩ, bật thốt lên.

      bậy bạ gì đó? Ăn lung tung!” Tô Hồng Tụ ghét nhất chính là Lâm Hạo Hiên, thậm chí nàng ghét nghe thấy ba chữ đó từ trong miệng bất kỳ kẻ nào. Sở Dật Đình cố tình nhắc tới ba chữ này, mặt Tô Hồng Tụ lập tức tối sầm lại.

      Tô Hồng Tụ nhíu cặp mày thanh tú, lạnh lùng quát lên: “Dường như ta mời ngươi vào, cút! Ra cho ta!”

      Thấy Tô Hồng Tụ đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngay cả trong giọng cũng mang theo ba phần lạnh lẽo, Sở Dật Đình càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình: Những thứ đồ Tô Hồng Tụ lấy ra này chắc chắn thuộc về Lâm Hạo Hiên, nhất định bởi vì đâm thủng tâm của nàng, lúc này sắc mặt mới biến đổi, thẹn quá thành giận.

      Tô Hồng Tụ phải người có tính khí tốt, nhưng Sở Dật Đình làm sao? Mặc dù từ sau khi Thục phi ra , được die enda anle equu ydonn cưng chiều nữa, nhưng dù sao trong xương cũng chảy xuôi dòng máu Hoàng thất, tính khí cao ngạo, cũng cho phép bất kỳ ai sỉ nhục hoặc coi rẻ .

      Phụ hoàng để ý đến nữa, ném đến trấn xa xôi, chẳng quan tâm, tước đoạt chói lọi và vinh dự vốn thuộc về , thân lên chiến trường, trải qua mấy trăm trận chiến, quên cả sống chết lập được hàng loạt chiến công, lại bò lên vị trí cao xử bất thắng hàn *, ép mọi người thể lần nữa ngẩng đầu lên mà nhìn .

      (*) cao xử bất thắng hàn: xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Nghĩa đen: Ở vị trí cao chịu nổi lạnh lẽo. Nghĩa bóng: Là người chức cao quyền trọng tránh được phải chịu cảnh đơn lạnh lẽo, có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...

      Từ đến lớn, chưa bao giờ nghe được có người kêu cút.

      Lúc này nghe được từ trong miệng Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình giận tím mặt xen lẫn với cảm xúc được, giống như chua xót, giống như đau đớn, lại giống như ngàn vạn vuốt mèo nhàng cào trong lòng , vừa rát lại tê dại, buồn bực chịu nổi.

      “Ngươi cái gì? Ngươi là thứ gì, lại dám kêu bổn Vương cút! Có tin bổn Vương kiếm chém ngươi !”

      Sở Dật Đình lạnh lùng trách mắng, nhảy lên phía trước mấy bước, đưa tay định túm lấy Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ biến sắc, mắt lộ ra ý lạnh, vừa định sử dụng pháp thuật đánh về phía Sở Dật Đình -

      Đột nhiên, cửa ra vào vang lên loạt tiếng động ồn ào lớn, gã sai vặt cất cao giọng thông báo vào trong: “Vệ tướng quân đến -”

      Sở Dật Đình kinh ngạc, nhanh chóng thu tay lại bỏ Tô Hồng Tụ ra.

      Vì sao Vệ Thập Nhị lại tới? Mấy năm trước Đại Lương giao chiến với Đại Chu, Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình kết ít oán thù chiến trường, Sở Dật Đình cũng muốn gây ra mâu thuẫn gì ở đây với Vệ Thập Nhị, dù sao nơi này là Đại Chu, là địa bàn của Vệ Thập Nhị, rồng mạnh mẽ cũng khó đấu với rắn vùng này.

      Sở Dật Đình nhìn hai bên, vừa vặn phía sau có tủ quần áo cao cỡ người, hai lời trốn vào.

      “Này! được cho biết ta trốn, nếu ta cho người đẹp mặt!”

      Sở Dật Đình lạnh lùng , thái độ vênh váo hống hách khiến Tô Hồng Tụ trừng mắt, thừa dịp chú ý, khẽ đưa tay bắn vài ánh sáng trắng vào tủ quần áo náu mình.

      Chỉ chốc lát sau, nghe thấy được từ trong tủ quần áo truyền ra tiếng gầm nóng nảy và tức giận của Sở Dật Đình: “Này! Tô Hồng Tụ, ngăn tủ của ngươi có đồ gì vậy, sao mà nhiều chuột thế!?”

      Tô Hồng Tụ ngoảnh mặt làm ngơ, coi như nghe thấy, Vệ Thập Nhị theo hướng dẫn của quản gia từng bước vào sân trước, phía bên ngoài cửa sổ. Sở Dật Đình lập tức yên tĩnh lại, hề lên tiếng nữa.

      “Quản gia, khuê phòng đại tiểu thư ở đâu? Dẫn đường.”

      giống với Sở Dật Đình, giọng Vệ Thập Nhị rất thấp, mang theo cảm giác nặng nề, cực kỳ giống dùng búa đồng nện vào cái khánh cổ phát ra thanh ầm ĩ.

      Nếu Sở Dật Đình như ngọc lóng lánh trong sáng, cao quý hoa lệ, Vệ Thập Nhị chính là lưỡi dao lạnh lẽo, dày dạn gió sương, mặc dù hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng lại chói mắt như nhau, cho dù tới đâu, đều mang theo hấp dẫn trí mạng -

      Dĩ nhiên, Tô Hồng Tụ nằm trong hàng ngũ bị hấp dẫn.



      Chương 8: Tim đập nhanh

      Editor: Puck


      Lời Vệ Thập Nhị còn chưa hết, “Ầm” tiếng, cửa phòng Tô Hồng Mai mở ra, chỉ thấy Tô Hồng Mai mặc bộ đồ đỏ, mơn mởn đào tơ, mắt thu thủy, mềm mại xương lao vào trong ngực Vệ Thập Nhị.

      “Vệ ca ca, cuối cùng chàng tới, sao chỉ nghĩ tới người khác, nghĩ nhiều tới ta?”

      Tô Hồng Mai vừa mở miệng, giọng này, chính là vừa nũng nịu lại vừa giả dối, Tô Hồng Tụ nghe được mà toàn thân nổi da gà.

      Vệ Thập Nhị nhếch môi cười, tay quen cầm binh khí nhàng mềm mại, giống như vuốt ve đồ sứ đụng là bể, cẩn thận, dịu dàng săn sóc vuốt tóc Tô Hồng Mai.

      “Đừng làm rộn, ta tìm tỷ tỷ nàng có chuyện, đúng rồi, ta mang đến cho nàng thứ.”

      Theo nụ cười của Vệ Thập Nhị, mặt mày nghiêm khắc của lập tức mềm mại, đường cong mặt sắc bén như lưỡi đao càng thêm ấm áp dịu dàng khiến Tô Hồng Tụ gần như cho rằng mình bị hoa mắt sinh ra ảo giác. Vệ Thập Nhị lấy sấp vải lụa từ phía sau lưng, Tô Hồng Tụ thấy ràng, đó chính là lụa satin lưu hành nhất trong Tây Vực, vải vóc này cực kỳ khó có được, cống phẩm hàng năm trong cung cũng chỉ có bốn cuộn, Vệ Thập Nhị lại được cuộn, do mình xâm nhập, đại phá Đột Quyết, Hoàng đế thưởng cho .

      Tô Hồng Mai lập tức vui mừng hớn hở nhận lấy vải vóc trong tay Vệ Thập Nhị.

      “Cám ơn chàng, Vệ ca ca, chàng đối với ta tốt.”

      Tô Hồng Mai cười ngọt ngào, nhón chân lên, hôn cái lên gò má như đường cong lạnh lùng, tuấn nghiêm khắc như pho tượng của Vệ Thập Nhị.

      Cảnh tượng ngọt ngào như thế, ấm áp như thế, hạnh phúc tốt đẹp tựa như bức họa.

      Trong khoảnh khắc đó, tim Tô Hồng Tụ đột nhiên co rút đau đớn, giống như dao cắt, nàng thể die nda nle equ ydo n khom người xuống, dùng sức hút khí, mới thoáng hóa giải chút đau nhức tê tâm liệt phế ở ngực mình.

      Tô Hồng Tụ và mẹ ruột của nàng đối đãi với Vệ Thập Nhị như người thân mà chăm sóc, nuôi dưỡng ròng rã năm năm, năm năm, chính là nuôi con chó cũng có tình cảm, thực tế, trước khi Vệ Thập Nhị phản bội, Tô Hồng Tụ vẫn coi như ca ca ruột của mình.

      Chỉ tiếc chứng minh, “Ca ca ruột” này của nàng quay đầu lại bằng con chó, con chó có thể nuôi dưỡng thành quen, Vệ Thập Nhị chính là bạch nhãn lang nuôi thành quen, cắn ngược nàng phát coi như tệ.

      “Ta nghĩ ra, rốt cuộc vì sao phải đối xử với ta như vậy. ràng biết, ban đầu là Tô Hồng Mai cố ý kéo ta lại, mới khiến cho ta thể nhìn thấy mẫu thân lần cuối, thích ai được, tại sao lại cố tình là Tô Hồng Mai? Tại sao?”

      “Ban đầu ta và mẫu thân đối xử với tốt như vậy, chúng ta coi như người thân. Ta nhớ có năm phát sốt, ta và mẫu thân thay phiên trông chừng trước giường , suốt bảy đêm, mớm thuốc lau mồ hôi cho , lúc ấy mới cứu trở lại. Rốt cuộc tại sao muốn phản bội chúng ta, tại sao?”

      Hoảng hoảng hốt hốt, Tô Hồng Tụ giống như nghe thấy, nơi đáy lòng có thanh luẩn quẩn , buồn bã khóc khẽ.

      Đó chính là thanh của nàng, là nàng thấy Vệ Thập Nhị và Tô Hồng Mai ở chung chỗ, từ nơi sâu nhất trong đáy lòng toát ra buồn bã và khổ sở.

      Tô Hồng Tụ che ngực, gần như dùng hết toàn lực mới chịu đựng được đau nhức tê tâm liệt phế này. Nàng ở đáy lòng ngừng báo cho mình: Về sau ta đau vì , bởi vì hoàn toàn đáng giá!

      Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, bội bạc như Vệ Thập Nhị, bằng heo chó, hoàn toàn xứng sống đời. Nàng chắc chắn phải khiến trả giá lớn vì những gì từng làm!

      Tô Hồng Mai sớm nhìn thấy Tô Hồng Tụ đứng ở cửa ra vào nhìn nàng, mặt Tô Hồng Tụ nhìn như bình tĩnh, lại lộ ra sát khí như vạn quỷ u minh cùng khóc, Tô Hồng Mai khỏi lui về sau co thân thể lại, len lén rùng mình.

      Tô Hồng Mai nhớ tới ngày đó Tô Hồng Tụ lộ ra răng nanh xông về phía nàng, sợ trong lòng, nhưng mà sợ sợ, nàng vẫn nhịn được hài lòng trong lòng, cố ý hôn mặt Vệ Thập Nhị ngay trước mặt Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ, có thấy ? Vệ Thập Nhị thanh mai trúc mã lớn từ cùng ngươi thế nào? Ngươi vì Vệ Thập Nhị bỏ ra nhiều hơn nữa thế nào? đúng là vẫn bỏ ngươi lại, chọn ta.

      Ngươi lúc trước, giữ được Vệ Thập Nhị thanh mai trúc mã hai vô tư với ngươi, ngươi bây giờ, lại bị vị hôn phu đính hôn sáu năm ruồng bỏ, Tô Hồng Tụ, cả đời ngươi chính là thất bại, làm nữ nhân, ngươi quả sỉ nhục, là chuyện đáng cười.

      Tô Hồng Mai biết suy nghĩ trong nội tâm mình sớm bị Tô Hồng Tụ nghe ràng.

      Tô Hồng Mai này, đúng là thiếu ngược, Tô Hồng Tụ nhớ lại, hoàn toàn nghĩ ra mình từng ăn hiếp ngược đãi vị muội muội này lúc nào.

      Ngược lại Tô Hồng Mai, vừa vào phủ tìm mọi cách chèn ép nàng, đoạt thương của Tô Phúc, gián tiếp hại chết mẫu thân nàng , còn đoạt Vệ Thập Nhị thanh mai trúc mã, hai vô tư cùng nàng.

      Nếu Vệ Thập Nhị , Tô Hồng Tụ nghĩ, nàng lựa chọn Vệ Thập Nhị, hoàn toàn coi Lâm Hạo Hiên thành cứu tinh, .

      Xem ra hai người này cũng thiếu ngược như vậy, giáo huấn bọn họ trận cho tốt quả có lỗi với chính mình.

      Mặc dù Sở Dật Đình trốn trong tủ quần áo, nhưng cửa tủ quần áo khép kín. vẫn có thể nhìn thấy Tô Hồng Tụ xuyên qua khe hở.

      Ánh chiều tà chạng vạng tói chiếu lên gò má tuyệt mỹ của Tô Hồng Tụ, giống như đóa hoa kiều diễm, gương mặt sáng ngời như giọt sương ánh lên tầng ánh vàng nhàn nhạt.

      Theo Tô Hồng Tụ khẽ xoay chuyển, chuyển động từng bước, tia sáng di chuyển, biến thành trăm tia sáng chói xinh đẹp quyến rũ, hình bóng lắc lư, khó khăn để mô tả tất cả, như lại như tiên, như ảo mộng.

      Sở Dật Đình cảm thấy mình bị bệnh rồi, ngực khỏi co quắp, trái tim càng thêm đập nhanh thình thịch, đỏ ửng tươi đẹp bất tri bất giác bò lên gò má như ngọc trắng bóng loáng gương mặt tuyệt mỹ.

      Mặc dù trong tủ treo quần áo hoàn toàn có người khác, chỉ có mình , nhưng vẫn nhanh chóng dùng mũ che mặt che khuất mặt của mình.

      Nhưng chỉ lúc, mũ che mặt còn chỉ ngăn trở tầm mắt mơ ước và thèm thuồng của người nào đó, mà chính bởi vì tim đập rộn lên của khiến mặt trở nên đỏ bừng.

      Vệ Thập Nhị ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ cũng hơi ngẩn ra.

      Tô Hồng Tụ khẽ tựa ở cửa ra vào, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay mộc mạc trang điểm, cũng nhiều son dày phần như Tô Hồng Mai, thậm chí mặc người cũng là quần áo cũ chỉ hơn nhà dân chúng tầm thường, kém xa bộ tuyết tơ tằm cao quý trang nhã người Tô Hồng Mai.

      Mắt to đen nhánh nhìn dịu dàng như nước, nhưng bên trong hoàn toàn lạnh lùng, nhìn bất kỳ ai, vật nào, ánh mắt đều lạnh lẽo vô tình, lạnh như băng.

      Đây là hấp dẫn trí mạng nhất với nam nhân, bất kỳ nam nhân nào nhìn Tô Hồng Tụ như vậy, cũng nhịn được mà ảo tưởng: Nếu trong cặp mắt to uyển chuyển câu hồn kia có thể phản chiếu dáng vẻ của , nếu mỹ nhân kiều diễm lạnh như băng này có thể vì mà cháy rừng rực, nếu báu vật quyến rũ xinh đẹp kia ngày có thể vì mà nở rộ thành đóa hoa tươi nhiệt tình như lửa, vậy là rung động lòng người cỡ nào, điên đảo chúng sinh tuyệt mỹ quyến rũ.

      Mặc dù ý chí Vệ Thập Nhị kiên định, tâm địa sắt đá, rốt cuộc cũng chỉ là người phàm, nào ngăn được thuật quyến rũ lấy lòng của hồ tộc cường đại?

      Lập tức, tâm thần rung động và hoảng hốt trong nháy mắt.
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Hale205, Jeremej San5 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      BNCN, thằng cha vệ thập nhị nay đúng là con bạch nhãn lang mà, chị hồng tụ vs me doi xử tốt bao nhiêu lại khốn nạn như vậy, chị phải chà đạp 2 con người này tốt mới dc. thanks edit nhieu nha. moahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :