1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      khi nào nam chính lên sàn vậy nàng
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: Gặp phải tình địch kiếp trước
      Editor: Meo Moon

      Nếu lấy cớ đặt làm khung tranh để ra ngoài, chỗ dừng chân đầu tiên của đám người San Nương tất nhiên là tiệm đồ gỗ.

      Phương ma ma là người làm việc dày dặn kinh nghiệm, bà trước bước phái người thông báo cho tiệm đồ gỗ. Khi xe ngựa của bọn họ dừng trước cửa tiệm, lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ đợi ở đó từ lâu.

      Đây là lần đầu tiên San Nương tới nơi này, cái gì cũng tò mò nên khó tránh khỏi tỉ mỉ quan sát đồ đạc trong tiệm phen. Vừa nhìn lại khiến nàng nhìn trúng ít thứ tốt. Trong lúc nàng đánh giá món đồ hình cái kệ có tạo hình kỳ lạ, biết là ghế đẩu hay bàn con, bỗng nhiên nghe được giọng giòn giã ở bên cạnh: “Cái bàn này xấu .”

      San Nương chợt xoay đầu lại, chỉ thấy tiểu nương hơn nàng cười rạng rỡ với nàng.

      Tiểu nương vấn hai búi tóc cao cao, mặc dù lúc này mới đầu tháng hai, thời tiếc còn lạnh, nhưng nàng ấy lại mặc xiêm y mùa xuân xanh nhạt, San Nương vốn sợ lạnh nhịn được thay nàng ấy rùng mình cái.

      "Cái gì?" Thấy tiểu nương nhìn mình cười, San Nương chớp chớp mắt. Đây là lần đầu tiên nàng bị người xa lạ bắt chuyện đấy.

      "Ngươi cảm thấy cái bàn này rất xấu sao?" Tiểu nương cười với San Nương.

      "Xấu à?" San Nương xoay đầu lại nhìn thử cái bàn kia, vẫn đẹp mà.

      "Thứ này chế tác quá kém," tiểu nương hoạt bát nhăn mũi, "Ngươi nhìn , nhọt của cây còn chưa bào phẳng nữa!"

      San Nương cười : "Nhọt cây này hẳn cố ý để lại. Ta nhớ phương Nam hình như khá lưu hành cách dùng nhọt cây vốn có để tạo hoa văn. Còn nữa, thứ này hẳn phải bàn , mà là kệ để chậu hoa.”

      "Phải ?" Tiểu nương trợn to đôi mắt hạnh, xoay người lại hỏi lão chưởng quỹ: "Vị muội muội này đúng ?"

      San Nương ngẩn ra. nương này đúng là khách sáo, ràng trông đâu có lớn hơn mình!

      Lão chưởng quỹ cũng nghe được lời San Nương , gật đầu đáp: "Đúng là kệ để chậu hoa, là kiểu dáng gần đây phương Nam mới thịnh hành, nương quả là người am hiểu."

      "Đáng tiếc cái kệ này phết màu lên rồi, " San Nương cười , "Ta thích màu gốc hơn."

      Lão chưởng quỹ vội hỏi: " nương nếu muốn màu gốc, phía sau vẫn còn ít, nương có bằng lòng xem thử ?” xong ông lập tức dẫn San Nương tới hậu viện.

      San Nương định bố trí kệ để chậu hoa trong viện của nàng, bèn vừa vừa thảo luận kiểu dáng, giá cả với lão chưởng quỹ. Nhưng ngờ tiểu nương tiếp lời với nàng cũng nghênh ngang theo sau bọn họ, còn thi thoảng giống như rất quen thuộc chen miệng vào hỏi San Nương: "Ngươi thích trồng hoa ư? Trồng hoa mặt đất được sao? Tại sao còn muốn làm cái kệ đặt chậu hoa?"

      Lúc này tâm trạng San Nương rất tốt, lập tức cười giải thích: “Viện của ta , thể đặt mấy chậu hoa, nhưng nếu dùng kệ chỉ có thể trồng nhiều hoa hơn, mà còn dễ dàng chăm sóc hơn.” Nàng dừng chút rốt cuộc nhịn được lại cười : "Ngươi nên gọi ta tỷ tỷ mới đúng, ta hẳn lớn hơn ngươi đấy."

      "Sao ngươi biết ngươi lớn hơn ta?" Tiểu nương phục hất cằm lên, "Ngươi nhìn , có cao hơn ta đâu."

      Quả thực, San Nương thấp hơn nương trước mặt chút.

      San Nương cười : "Lớn hay dựa vào vóc dáng để so sánh, chừng đến cuối năm ta cao hơn ngươi đó.” —— Mà đúng như vậy, sau sinh nhật mười bốn tuổi, San Nương thoáng cái cao vọt. “Năm nay ta mười bốn, ngươi bao nhiêu?” Nàng hỏi.

      Tiểu nương chớp mắt cái, nhăn mũi tình nguyện : “Ta mười ba. Còn tưởng tỷ hơn ta…” Sau đó chẳng biết nghĩ tới điều gì, lại cười tít mắt : “ ra tỷ lớn hơn ta, vậy ta cũng cẩn ngại nữa.”

      San Nương hiểu nhướng mày.

      Chỉ thấy tiểu nương nghiêng đầu nhìn nàng cười : “Ta biết tỷ. Tỷ là Hầu gia Thập tam nương năm nào cũng đứng nhất trong nhóm nữ Mai Sơn, Hầu San Nương.” Nàng hơi kiêu ngạo hất cằm lên, “Nếu phải ta học ở kinh thành, vị trí đứng đầu này đâu bị ngươi đoạt được. Chốc nữa hai ta tỉ thí thử xem, xem ai lợi hại hơn, được ?”

      San Nương: "..."

      Tiểu nương này hình như ý thức được lời nàng ấy chẳng khác nào hạ chiến thiếp, đột nhiên dán sát, tay kia thân thiết nắm cổ tay San Nương, lại : “Tuy ta biết tỷ tỷ, nhưng chỉ sợ tỷ tỷ vẫn chưa biết ta, ta tên là Lâm Như Trĩ…”

      San Nương cả kinh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nương kia —— Nàng quả biết cái tên này!

      Thậm chí có thể , cái tên này nàng rất quen thuộc. Kiếp trước có khoảng thời gian, nàng nghiến răng nghiến lợi hận thể ăn tươi nuốt sống cái tên này…

      Chẳng qua, khi đó mặc dù nàng biết cái tên này, nhưng chưa từng gặp người. Rốt cuộc ngờ, thay đổi kiếp, lại ở chỗ này gặp được —— Nếu ‘Lâm Như Trĩ’ này đúng là người nàng nghĩ tới...

      Đôi mắt quyến rũ của San Nương khẽ nheo lại, nhìn tiểu nương cẩn thận xác nhận: "Ngươi... họ Lâm?"

      Lâm Như Trĩ gật đầu.

      "Thế, Lâm sơn trưởng[1] của thư viện Mai Sơn..."

      [1]Sơn trưởng: là danh xưng của người dạy học trong thư viện. Sau khi bãi bỏ khoa cử, thư viện đổi thành trường học, sơn trưởng cũng bãi bỏ.

      ‘Lâm Như Trĩ’ nàng biết chính là cháu của Lâm sơn trưởng...

      "Là tổ phụ của ta."

      Tiểu nương đáp cách thẳng thắn, San Nương lại chấn động mãnh liệt.

      —— Vậy mà là nàng ta! ‘Tình địch’ kiếp trước nàng luôn muốn biết, nhưng vì bị người nào đó cẩn thận đề phòng, nên ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy.

      Giây phút đó, lông tơ cánh tay San Nương vèo cái dựng thẳng lên.

      Sau khi sống lại, việc đầu tiên nàng quyết định làm là trốn học, bởi tách khỏi thư viện Mai Sơn, mới tránh được những người kiếp trước mình từng gặp hoặc chưa từng nhìn thấy...

      Song ngờ, người kiếp trước nàng vắt hết óc tính toán cũng chưa từng nhìn thấy, kiếp này lại gặp nhau đường cái… Mà người nọ còn chủ động chuyện với nàng…

      Bánh xe vận mệnh về hướng quỷ dị, bất ngờ khiến San Nương cảm khái nên lời…

      Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Lâm Như Trĩ, trong lòng San Nương khỏi ngũ vị tạp trần.

      —— ra, người được người nọ đặt trong lòng lặng lẽ thích cả đời ở kiếp trước có dáng vẻ này, tính tình này…

      Mà tính tình hoạt bát thế hợp ý tên trầm mặc kia, kể cũng lạ nhỉ… , kỳ lạ chút nào, vì tính tình cởi mở đó mới có thể hấp dẫn người trầm lặng…

      "... Nhưng tỷ yên tâm , ta lấy danh tiếng của tổ phụ tổ mẫu ta áp chế tỷ, ta muốn dựa vào thực lực của mình thắng tỷ."

      Lâm Như Trĩ vẫn là tiểu nương hình như rất thích tiếp xúc thân thể với người khác, vốn nắm cổ tay San Nương, rốt cuộc thay đổi hẳn khoác cánh tay nàng.

      Mà ở kiếp trước, ngay cả con của nàng cũng chưa từng thân mật với nàng như vậy…

      San Nương lập tức cảm thấy cả người đau đớn trận, nàng vô thức lui về sau bước, tránh bàn tay của Lâm Như Trĩ, ngón tay lặng lẽ nắm cổ tay bị tiểu nương kia chạm qua.

      Dưới đầu ngón tay, mạch đập của nàng nhảy vừa nhanh vừa trầm —— Nhưng phải vì ‘tình địch’ trước mắt, cũng phải nàng còn chưa dứt tình với Viên Trường Khanh, mà vì đột nhiên hề đề phòng đối mặt với ‘khúc mắc kiếp trước’, khiến nàng sâu sắc ý thức được, kiếp trước nàng ngu xuẩn cỡ nào mới có thể đầu đuôi, liều mạng, mù quáng chung tình với người cho tới bây giờ chưa từng nhìn tới mình.

      Mà động tác né tránh lui về sau của San Nương khiến Lâm Như Trĩ nhạy cảm ngẩn ngơ. Nàng giương mắt nhìn San Nương, khuôn mặt nhắn đỏ lên vì xấu hổ, nàng : “Tỷ tỷ đừng trách, là ta lỗ mãng… Sau khi ta nghe tổ mẫu khen tỷ, ta lập tức rất muốn quen biết tỷ tỷ… Lúc nãy ở lầu nghe được tỷ tỷ ở dưới, ta nhất thời kích động, mới… Mong tỷ tỷ tha thứ cho thất lễ của ta.”

      Sau khi xong, tiểu nương dịu dàng quỳ gối thi lễ với nàng, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy áy náy chân thành.

      San Nương yên lặng chớp mắt cái. Nàng thực rất khó gộp chung tiểu nương ngây thơ trước mắt này với ‘tình địch’ chưa từng gặp mặt của kiếp trước… Huống chi, cái gọi là ‘tình địch’ phải có ít nhất chữ ‘tình’ mới có thể ‘địch’, mà Viên Trường Khanh kia chưa bao giờ vứt cho nàng chữ ‘tình’…

      Nhìn Lâm Như Trĩ, San Nương yên lặng thở dài. tại nàng cố tình nhìn kỹ đứa này vì ‘địch’, tiểu nương hoạt bát cởi mở thế thực rất khó khiến người ta sinh ác cảm, huống hồ đời này kiếp này nàng còn tồn tại bất kỳ hy vọng xa vời nào với Viên Trường Khanh nữa…

      Vì vậy, San Nương lại thầm thở dài, nhưng cũng nhoẻn miệng cười với Lâm Như Trĩ, ôn hòa : "Cũng có gì, chẳng qua... ngươi làm ta hơi sợ thôi."

      San Nương biết chỉ câu này của nàng, lập tức trong lòng Lâm Như Trĩ định ra quan điểm cơ bản‘Thập tam tỷ tỷ rất mong manh’, về sau trong lúc vô tình nhìn thấy bộ mặt của San Nương, đứa cố chấp này luôn đơn phương cho rằng ‘Thập tam tỷ tỷ rất mong manh’ của nàng... Đương nhiên, đây là sau.

      Lại Lâm Như Trĩ lúc này thấy San Nương luôn để ý lại trả lời nàng, gương mặt nhắn lập tức rạng rỡ tươi đẹp —— khắc đó, San Nương đột nhiên hiểu ra, Viên Trường Khanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đến tận xương tủy làm sao thích tiểu nương này. Nếu là nàng, nhìn nụ cười xán lạn ấy, cũng nhịn được muốn mỉm cười theo...

      "Còn tưởng tỷ tỷ giận ta chứ!" Lâm Như Trĩ thở phào nhõm, cánh tay rốt cuộc quấn lấy San Nương lần nữa, nhưng vẫn dọa San Nương lui ra sau bước ngay tức khắc.

      Lúc này tiểu nương mới ý thức được, ra phải mọi tiểu nương đều thích người khác dựa sát ôm ôm ấp ấp, bèn lè lưỡi với San Nương, cười : "Nghe thân thể tỷ tỷ tốt, ở nhà dưỡng bệnh ư? Tỷ tỷ có chỗ nào khó chịu thế? Nhất định phải nhanh khỏe tí, ta còn muốn thừa dịp ta ở Mai Sơn có thể tìm tỷ tỷ lãnh giáo chút đó."

      Lâm Như Trĩ này nhiệt tình quá mức khiến San Nương luôn thủ lễ cả đời ở kiếp trước, kiếp này chỉ mới buông thả nửa tháng sâu sắc chịu nổi. Nàng nhịn được vươn tay lặng lẽ lau trán, khẽ cười : "Sợ là có cơ hội, ta định xin tạm nghỉ học đây." —— Nếu phải chuyện tạm nghỉ học phải có cho phép của Ngũ lão gia, nàng sớm làm thủ tục nghỉ học rồi.

      Lời này của San Nương khiến Lâm Như Trĩ kinh hãi, "Tỷ tỷ tính tạm nghỉ học?! Tại sao?"

      "Sức khỏe ta tốt lắm..." San Nương dừng chút, đột nhiên cảm thấy dối với tiểu nương thành , thực có chút…

      Do đó nàng giả vờ sợ lạnh thoáng rụt vai, chủ động qua sờ tay Lâm Như Trĩ, : "Ngươi... mặc ít thế, lạnh sao?"

      Lâm Như Trĩ non nớt bị nàng chuyển đề tài, cũng nắm lại bàn tay bé hơi lạnh của San Nương, : "Lạnh ? đầu xuân rồi ... A, tay của tỷ tỷ lạnh quá."

      "Chắc tại ta bẩm sinh khá sợ lạnh."

      San Nương cười, mượn danh hỏi chưởng quỹ, rút tay ra khỏi tay Lâm Như Trĩ, chỉ vào cái hộp gỗ khảm xoắn ốc, thảo luận kỹ thuật khảm nạm hộp gỗ này với lão chưởng quỹ.

      *·*·*

      Hậu viên của tiệm đồ gỗ có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, số trông biết có công dụng gì, nhưng San Nương có thể nhìn ra, trong cửa hàng này có sư phụ thích lấy gốc cây tạo hình —— Việc này thực để nàng đoán đúng. Khi nàng chỉ vào cây đại thụ, bảo chưởng quỹ giúp nàng làm thành cái bàn từ đại thụ này, phụ ở bên cạnh cần chưởng quỹ mở miệng chủ động đáp lời San Nương.

      Sau đó, Lâm Như Trĩ tự như quen thuộc và lão chưởng quỹ thể chen vào câu, chỉ có thể ngơ ngác nghe San Nương và sư phụ sôi nổi thảo luận cách tạo hình gốc cây kia.

      Tiệm đồ gỗ này có hai tầng, người lầu cùng Lâm Như Trĩ thấy nàng vào hậu viện, bèn phái nha hoàn gọi nàng.

      Tuy San Nương định xem Lâm Như Trĩ ‘tình địch kiếp trước’ này thành địch, nhưng tồn tại của nàng ấy khiến San Nương có cảm giác lạnh sống lưng. Thấy nàng ấy bị người ta gọi , San Nương thở phào nhõm, lúc này mới nhớ mục đích của chuyến này, nàng xoay người lại miêu tả kiểu dáng khung sườn nàng muốn với lão chưởng quỹ và lão thợ mộc.

      Bởi vì chuyện gốc cây đó nên lão thợ mộc rất có cảm tình với nàng, cười : “ bằngcô nương lấy món đồ nương muốn đóng khung ra xem chút, tiểu nhân cũng dễ đưa ra sáng kiến hơn.”

      San Nương vốn nghĩ tới điểm này, nên nàng mới đem theo ba bức tranh thêu tới. Lúc này vội lệnh cho Tam Hòa và Ngũ Phúc mở từng bức tranh thêu ra, rồi ở trong viện thảo luận với lão thợ mộc.

      “Bức miêu thú này, ta định làm bình phong thủy tinh.” San Nương , “Khung cần quá nặng, nhưng phải vững chắc, khung và bệ tốt nhất cho người ta cảm giác nhàng chút, vậy mới có thể phối hợp…”

      Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe lầu có tiếng cửa sổ bị người dùng sức đẩy ra, sau đó giọng vang dội kêu lên: “Các ngươi mau tới đây xem, đó có phải Ngọc Tú ?!”

      San Nương còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe Lâm Như Trĩ thấp giọng : "Ngũ ca, huynh lớn tiếng quá!"

      San Nương ngẩng đầu, chỉ thấy trong cửa sổ mở toang của lầu hai có thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Mặt mày thiếu niên rất đường hoàng. Mà bên cạnh là tiểu nương mắt hạnh. Lâm Như Trĩ cười ngượng với San Nương, sau đó kéo cánh tay của thiếu niên, kéo rời khỏi cửa sổ.

      Sau lưng hai người, trong phòng mơ hồ còn có những người khác, vì ánh sáng lờ mờ nên khiến người ta chẳng nhìn .

      San Nương khỏi nhíu mày lại. Nàng cảnh giác nhìn Tam Hòa cái, TamHòa hiểu ý, vội vàng cùng Ngũ Phúc thu lại ba bức tranh thêu kia.

      Lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ cũng ngẩng đầu nhìn lầu, nhưng cho San Nương biết thân phận của những người đó, ông cười với nàng: "Nếu nương muốn dùng thủy tinh, tiệm ta có thể thay mặt làm. Trước đây cũng thường có khách cầu làm khung thủy tinh, cho nên tiệm ta có hợp tác với tiệm thủy tinh ở phố Đông. Nếu nương bằng lòng, chỉ cần để lại mấy tấm bức tranh thêu này, chờ sau khi làm xong, tiệm ta đưa tới quý phủ..."

      Nếu vì thiếu niên lầu đột ngột lên tiếng, chừng San Nương làm theo lời chủ quán. Song giờ bị hai chữ ‘Ngọc Tú’ phá đám, San Nương làm người hai kiếp thể đa nghi, vì vậy cười cười, “Ngại quá, ta vẫn cảm thấy yên tâm. Mặc dù đồ của ta quý giá…”

      đến đây nàng mới phát , giọng của nàng quá mức cứng nhắc. xuất của Lâm Như Trĩ vẫn quấy rầy tâm tình nàng, San Nương hít sâu hơi, ưỡn lưng thẳng vai lại cười : "Cũng phải ta tin ngài, mà vì chẳng may có tổn hại gì, cả ngài và ta đều phiền phức."

      —— đùa! Kiếp trước chuyện kiểu này nghe nhiều rồi, may bị đánh tráo đến lúc đó chủ quán chỉ cần cẩn thận làm hỏng, cho dù được bồi thường tám trăm vạn, San Nương cũng thấy thiệt thòi!

      Giọng của San Nương truyền lên lầu, trong hai người ngồi bên cạnh bàn người nhịn được nở nụ cười, lấy chân đá người kia: "Sao ta cứ cảm thấy, nàng ám chỉ tiệm này của ngươi là hắc điếm nhỉ?”

      "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

      Người đối diện gập đôi chân dài lại, giống như vô tình tránh được cú đá chân kia, bưng chén trà lên thản nhiên đáp.

      Lạc: Nam 9 xuất rồi đấy, mọi người đoán là ai :3

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      giật tem ah, tung bông mừng nam 9, chắc chồng của SN kiếp trước wa
      Trịnh Thị Ninh KiềuLạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

    5. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Ra là dây mơ rễ má đến thế cơ, San Nương muốn tránh phiền toái cũng khó, càng tránh càng phiền ha ha
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :