1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Mộ Lương khuynh hướng thích ngược.

      Editor: thao1504


      (ở đây mình sửa nội lực = huyễn lực , cho đúng theo cách của tác giả….. tại mình sợ từ nội lực bao quát hết võ công của nhân vật.)

      “Lương tiểu tử, ta tẩy tuỷ cho ngươi, hôm nay ngươi phải nghe theo phương pháp luyện công ta đưa cho, tu luyện Huyễn Lực, Tuyết nha đầu, Thuỷ Tiểu tử, các ngươi bình thường cũng phải tập luyện như bình thường là được.”

      Hoa Liên Phong đứng tảng đá lớn, nhìn ba tiểu hài tử đứng tuyết, mặt cười hiền lành, gió thổi qua, làm cho râu và áo trắng của bay phất phới, nhìn rất có bóng dáng của vị thần tiên.

      “Dạ,Hoa gia gia.” Mộ Lương giọng đáp, khẽ mỉm cười.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc cái, cũng gì, tuỳ tiện ngồi xuống tuyết, chậm rãi nhắm mắt lại, những bông tuyết trắng bay về phía nàng, tất cả như bị chắn lại, như có bức tường ngăn cách, tuyết thể rơi vào khu vực bên trong nàng chỉ có thể rơi xung quanh.

      Mộ Lương mỉm cười khi thấy nàng chuyên tâm tu luyện, khẽ cười, chậm rãi ngồi xuống đất, vận chuyển khí trong cơ thể, chuyên tâm tu luyện, rất nhanh quên mất cảnh vật hỗn loạn xung quanh.

      “Xú tiểu tử, ngươi xem Mộ Lương tiểu tử cùng Tuyết nha đầu, rất chuyên tâm, tại sao ngươi cứ ngủ gà ngủ gật vậy?” Hoa Liên Phong bộ dáng thần tiên chỉ duy trì được trong chốc lác, liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy giận dữ.

      “Gấp gì chứ, ta đâu có mong cầu cao, chỉ cần võ công đủ tự bảo vệ mình….” Hoa Trảm Lãng ách xì cái, nhìn vẻ mặt lão già giận dữ, ho tiếng, cũng bắt đầu tu luyện, cũng muốn để lão ta đuổi đánh.

      Hoa Liên Phong vừa muốn mắng lại, thấy ngoan ngoãn nhắm mắt tu luyện, cũng muốn quấy rầy , lập tức bị nghẹn ở cổ, kiềm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ở giữ tuyết trắng đành phải ra chỗ khác, trong lòng thầm mắng vô số lần, nghiệt đồ, nghiệt đồ a….

      Tu tập thời gian, khi đạt được thành quả cao nhất, lúc đó tiến mình vào cảnh giới, quên mất cảnh vật hỗn tạp bên cạnh, tại thế giới bên trong mình, thời gian trôi qua rất nhanh, mà Mang sơn đỉnh linh khí vốn dày đặc, có thể hổ trợ cho việc tu luyện của bọn .

      Mà tu tập huyễn lực phải hiểu tu luyện phải có chừng mực, mỗi ngày đạt tới giới hạn cao nhất của mình, phải tự giác thu hồi lực, thể tham hơn,nhằm tránh bị tẩu hoả nhập ma.

      Tư chất của Hoa Trảm Lãng trong ba người là kém nhất, cho nên mở mắt sớm nhất, lúc này còn chưa đến giữa trưa, nhìn thấy Lão Già cầm quả dại nhàn nhã ăn, liền cười gian , chạy đến trước mặt , cướp trái cây bên người .

      “Cút!” Hoa Liên Phong vốn phơi nắng, rất nhàn nhã, đột nhiên bên cạnh lại xuất tên chướng mắt, liền tức giận, trong lòng thầm mắng tư chất đứa này kém quá, sớm như vậy luyện xong.

      Hoa Trảm Lãng thèm nhìn , liền nắm song song mà phơi nắng, phơi nắng đến khi mặt trời lên cao.

      Nhắc tới Hoa Trảm Lãng, kỳ tư chất của cũng là cực phẩm, nhưng so với hai người ngồi tuyết kia, vẫn kém xa, hoặc là… Căn bản thể sánh bằng.

      giữa trưa, nhưng do núi toàn là tuyết nên nhiệt độ nóng lên, vẫn nóng lạnh như cũ.

      “Lão Già, Tuyết Tuyết như thế nào mà chư tỉnh?” Hoa Trảm Lãng vừa mới xuống bờ sông câu được hai con cá Tuyết rất to, vui mừng cầm trở lại, lại nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết còn tu luyện, lập tức cúi đầu, đói bụng a….

      Hoa Liên Phong vốn định cười nhạo phen, nhưng bụng bây giờ cũng chịu thua kém kêu lên, xẩu hổ khụ khụ, “ Ta cũng muốn nàng mau tu luyện xong a….” Mỗi lần như thế này, cũng thấy oán hận, tại sao nha đầu này tư chất lại tốt đến như vậy?

      “Hai thầy trò chúng ta cũng có khi cùng có chung suy nghĩ a….” Hoa Trảm Lãng buồn bã ngồi xuống cạnh Hoa Liên Phong, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá Tuyết nhảy loạn đến mất hồn.

      Đợi đến khi con cá mất mười phần sức sống còn hơi sức để nhảy, Hoa Khấp Tuyết rốt cuộc tỉnh, ngồi đá già trẻ liền vui mừng.

      “Tuyết Tuyết… ngươi cuối cùng cũng tu luyện xong.” Hoa Trảm Lãng trong giọng đầy than thở, rất ai oán.

      vào bếp!” Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Hoa Trảm Lãng, thẳng mắng ẻo lả.

      “Sư Phụ, các ngươi làm cá .” Hoa Khấp Tuyết duỗi lưng cái, giọng trong trẻo lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có hương vị lười biếng, hôm nay huyễn lực của nàng tiến lên bước trong tầng thứ bảy võ công, tại trong người nàng cảm giác rất là thoải mái.

      “Được được!” Hai người già trẻ đói đến choáng váng cùng kêu lên, già xách , xách hai con cá, nhanh chống chạy xuống nhà bếp.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn theo bóng dáng hai người, nụ cười ít khi thấy được, khuôn mặt nàng nhu hoà nhạt phần lạnh lùng, lên linh hoạt , cũng chỉ khi có bước tiến lên các tầng của Huyễn Lực, cả người rất thoải mái, nàng mới nở nụ cười như vậy.

      “A Noãn.” Mộ Lương biết đứng dậy từ lúc nào, chậm rãi đến trước mặt nàng, chăm chú nhìn nụ cười của nàng, dịu dàng gọi.

      “Hả?” Hoa Khấp Tuyết thu hồi nụ cười, nhíu mày nhìn .

      “Nàng nên cười nhiều lên, nhìn rất đẹp.” Mộ Lương nhìn nụ cười mặt nàng biến mất, có chút tiếc nuối, trẻ con bĩu môi.

      “Trở về nhà.” Hoa Khấp Tuyết chỉ lạnh nhạt liếc cái.

      Nhưng Mộ Lương là ai, chớ nhìn mỗi ngày đề cười nhạt, nhưng tận trong xương tuỷ tràn đầy tính bá đạo cùng cố chấp, dùng hết thủ đoạn để đạt được đều muốn làm.

      “A Noãn….” Mộ Lương thấy nàng xoay người muốn , liền nhanh tay giữ nàng lại, lôi tay nàng nhàng lắc lắc, mắt phượng khẽ nheo, giọng mền mại liền trở nên vô lại, “ được , trừ khi nàng cười cái.”

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hành động của , khẽ nheo mắt, tay dùng hết sức lực, muốn nhanh chống rút ra.

      “A Noãn….” Mộ Lương bĩu môi, đáng thương nhìn nàng, “Chỉ cười cái….” Ngũ Hoàng Tử ngày thường vốn đẹp, lại giả bộ đáng thương, bộ dáng kia người thấy dĩ nhiên vừa thấy thương.

      Hoa Khấp Tuyết ngay từ lúc gặp ở trong Hàn Trì biết tên tiểu tử này rất vô lại, nhàng mấp máy môi, lạnh lùng nhìn , “Mộ Lương, đừng ép ta phải ra tay.”


      “A Noãn nỡ đánh ta…..” Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh xuống, trong lòng biết thể đem nàng chọc nữa, khôi phục lại giọng trong trẻo, chậm rãi mỉm cười, vẻ mặt tràng đầy tự tin.

      Hoa Khấp Tuyết kỳ lạ nhìn , biết lấy đâu ra tự tin như vậy, tuy mình phải là Tiểu Ma Đầu giết người chớp mắt, nhung tối thiểu cũng phải là dạng người lương thiện.

      “A Noãn, ta chỉ thích nhìn nàng cười.” Mộ Lương nhất định tha,khoé miệng khẽ cong lên, mặt trẻ con gian xảo.

      thể Mộ Lương rất hiểu bản thân mình, biết vận dụng biểu cảm thoả đáng.

      Hoa Khấp Tuyết có chút phản ứng kịp, mặt có chút ngơ ngẩn, nàng là người thông minh, tính tình lạnh nhạt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, làm sao đấu nổi tiểu hồ ly chuyên môn lừa gạt người khác mà lớn lên?

      Mộ Lương nhìn thấy nàng như vậy liền cười, trong gian xảo mang theo dịu dàng chăm sóc, bá đạo nhưng mang theo điểm cưng chiều.

      Nhưng Hoa Khấp Tuyết dù sao cũng rất thông minh hiểu biết, chỉ hơi ngẩn người liền kịp thời hiểu được mình bị tiểu nam nhân này tính kế, mà mình chút nữa bị tính kế thành công, trong lòng có chút tức giận, mất lạnh nhạt hàng ngày, nguy hiểm híp mắt, trong tay vận Huyễn Lực, tiện tay đánh tới, liền đẩy vào trong tuyết, hừ tiếng rồi xoay người .

      Mộ Lương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng rời , cảm giác được mình ngồi tuyết, rốt cuộc cũng biết được cảm giác thất bại, cho đến khi tuyết tan vào trong quần áo, mới nhanh đứng lên.

      Vẫn cho tiểu băng sơn chỉ là thỉnh thoảng ra lời ác độc, lại nghĩ mình chỉ mới biết được chút ít tính cách của nàng, tốt, tốt lắm, rất vừa lòng đều mình mới phát ra, trực giác cho biết, này còn cho thấy rất nhiều đều bất ngờ.

      Vận khí hong khô quần áo người, Mộ Lương lại trở lại khuôn mặt mỉm cười thản nhiên, nhìn về phía nhà gỗ trong mắt lên những tình thế bị ngược, đầu tiên là Hàn Trì, sau là dưới tuyết, A Noãn, nàng làm vậy sao ta có thể buông tay ra được đây?


      Chương 8: A Noãn, Phải nhớ ta.

      Editor: thao1504


      Thời gian nửa năm dài, nhưng cũng ngắn, nữa năm kỳ hạn qua, Mộ Phong Việt mang theo đại đội nhân mã đến Mang sơn đón Mộ Lương.

      “Xuống núi .” Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu, nhìn Mộ Lương cười, bất quá thời gian nửa năm, đứa này gần như tu luyện võ công lên tầng thứ bảy, chỉ cần cố gắn thêm chút nữa là có thể lên tầng thứ tám của võ học, hơn nữa còn theo mình học tất cả các bản lĩnh của mình, đặc biệt là y thuật.

      “Dạ.” Mộ Lương nhàn nhạt đáp, nhưng lại mắt tự chủ liếc về phía A Noãn đứng kế bên, nhìn thể nào rời được, rất muốn đem nàng trở về cùng, nhưng biết bây giờ còn có năng lực bảo vệ an toàn cho chính mình, nên chỉ có thể nhẫn.

      Hoa Trảm Lãng tròng mắt xoay chuyển, cười thiện ý, “Mộ Lương a, có phải hay luyến tiếc Tuyết Tuyết a?” Nữa năm qua, luôn thấy , tình cảm của Mộ Lương đối với Tuyết Tuyết rất ràng, đôi mắt luôn dịu dàng, lại chu đáo quan tâm kịp thời, mọi chuyện làm rất cần mẫn, cộng thêm thỉnh thoảng đùa giỡn bị đánh đến thê thảm, chậc chậc….

      Bất quá Tuyết Tuyết tính tình cũng bớt lạnh nhạt, hơn nữa nàng chỉ là tiểu nương mới năm tuổi mà thôi, biết cái gì gọi là a? Có thể đối với nàng tốt, nhưng để nàng lập tức đến chết sống lại, vậy rất khó!

      “A Noãn, ta phải !” Mộ Lương như ngày thường kéo tay của nàng, nhưng nụ cười lại mang theo chút khổ sở.

      “Ừ.” Hoa Khấp Tuyết nhàng đáp bày tỏ nàng biết.

      “Ngươi đúng là lương tâm, nhất định phải nhớ đến ta biết ?” Mộ Lương nhìn phản ứng của nàng, trong nhất thời biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể bá đạo làm cho nàng phải nhớ kỹ

      “......”Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , cảm thấy rất bá đạo.

      Mộ Lương đối với tính cách lạnh như băng của nàng vừa lại vừa hận, liền cắn chặt môi trừng mắt nhìn nàng, vốn nghĩ nghe nàng “Ta nhớ ngươi.”, nhưng đối tượng là này, rất khó xảy ra.

      “Khụ khụ, Lương tiểu tử, thời gian còn sớm, cha của ngươi chờ rất sốt ruột.” Hoa Liên Phong nhìn nhìn sắc trời, lên tiếng đánh gãy lời đối thoại của đôi tiểu uyên ương.

      Mộ Lương khẽ gật đầu, nhưng nửa bước, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu nương trước mặt.

      Hoa Liên Phong có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ chút liền quyết định cho tiểu tử này cơ hội, “Về sau hàng năm, cho phép ngươi lên Mang sơn năm ngày.”

      Mộ Lương nghe vậy, mặt liền vui mừng, quy củ của Mang sơn biết, khi ra khỏi Mang sơn này, đó chính là thể quay trở lại ( mặc dù nhất định tìm được cách để lên đây), mà đệ tử của Mang sơn muốn xuống núi du ngoạn phải mười sáu tuổi, vậy là A Noãn này của muốn xuống núi phải ở đây từ 5 tuổi đến mười 16 tuổi, còn phải mất mười năm thể gặp nàng.

      Mộ Lương cảm kích nhìn Hoa Liên Phong, trước sau chỉ nhún nhúng vai, quy củ có thể thay đổi được, còn những chuyện khác, tiểu tử này phải tự mình giải quyết .

      “Lương Nhi….”

      Đột nhiên, dưới chân núi truyền đến tiếng la của Mộ Phong Việt.

      Mộ Lương mấp máy môi, thở dài, quay về phía Hoa Liên Phong và Hoa Trảm Lãng tiếng hẹn gặp lại, rồi quay lại mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết đứng bên cạnh hề phản ứng, cuối cùng tâm đầy kiên quyết, định buông tay của nàng trong nắm tay của ra để rời .

      Hoa Khấp Tuyết thấy muốn rút tay về, theo bản năng nắm chặt nó lại.

      Trong mắt Mộ Lương liền vui mừng, quay đầu vui vẻ nhìn nàng, “A Noãn nhớ ta có đúng ?”

      Hoa Khấp Tuyết ngước nhìn ánh mắt vui mừng rạng rỡ của , khẽ gật đầu, được rồi, nàng lại mềm lòng.

      Mộ Lương thấy vậy, rất vui vẻ, ưu nhã thường ngày vứt bỏ, dùng sức ôm lấy Hoa Khấp Tuyết lên xoay thành vòng tròn, đến khi nàng chuẩn bị ra tay đánh , liền xoay người rời .


      “A Noãn, chờ ta…..”

      Đợi khi bóng dáng hoàn toàn thấy nữa, Hoa Trảm Lãng mới lặng lẽ đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết , làm bộ than thở, “Ai… chúng ta chăm sóc tiểu tử này nửa năm, sao mà chỉ nhớ có mỗi mình ngươi? có lương tâm đúng là đồ lương tâm.”

      Hoa Khấp Tuyết nhìn Mộ Lương , trong lòng có chút mất mác giải thích được, liếc Hoa Trảm Lãng cái, hừ lạnh, “ phải bất cứ nam nhân nào, cũng đều thích nam nhân.”

      Hoa Trảm Lãng mặt liền tối sầm, cắn môi nhìn Hoa Khấp Tuyết, lần thứ vô số muốn đem nha đầu này đánh đến người khác nhận ra, nhưng lại đánh lại nàng.

      Hoa Liên Phong nhìn Hoa Trảm Lãng trợn mắt, liền cười lớn, nắm cổ lôi vào nhà, “Người rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống qua ngày, Tuyết nha đầu! Nấu cơm!”

      Hoa Khấp Tuyết nhìn mảng tuyết trắng trước mắt, thời gian vẫn trôi qua…..

      Dưới chân Mang sơn.

      “Lương Nhi!” Mộ Phong Việt kích động ôm Mộ Lương ở trước mặt, thanh phát ra tự chủ có chút run run, tuy biết nhất định bình an, nhưng khi gặp được, trong lòng vẫn kích động thể khống chế được.

      “Chúc mừng Ngũ Hoàng Tử bình an trở về!” Toàn bộ cấm vệ quân đều quỳ xuống đất.

      “Miễn lễ.” Mộ Lương cười nhạt nhìn những người quỳ đất, lần nữa gặp lại họ, cảm giác qua mấy đời.

      “Phụ Hoàng, nhi thần, trở lại.” Mộ Lương mỉm cười nhìn phụ hoàng của mình, trong lòng ấm áp, trong hoàng cung lạnh lùng kia, chỉ có phụ hoàng là tâm thương .

      “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi.” hốc mắt Mộ Phong Việt đều đỏ lên, hề còn uy nghiêm của hoàng đế, lúc này chân chính là người cha già thấy nhi tử của mình trở về.

      “Nửa năm gặp, Vô Cực tiên sinh rất chiếu cố Lương nhi a….” nhìn thấy toàn thân khí chất, so với trước càng ổn trọng hơn.

      “Gió lớn, Phụ hoàng chúng ta vào trong xe thôi.” Mộ Lương kéo tay , quay về phía xe ngựa đến.

      Mộ Phong Việt vui vẻ gật đầu, đứa , hiểu chuyện….

      Xe ngựa bắt đầu khởi hành, Mộ Lương vén màng lên nhìn Mang sơn lần nữa, trong đầu bóng dáng màu trắng bé hoàn toàn xâm chiếm đầu óc ., A Noãn….

      Lúc đầu Mộ Lương phải phát sốt, mà là trúng độc, Mộ Phong Việt sau khi biết được rất giận dữ,sau khi phái người đều tra, chuyện này làm cho toàn bộ Mộ Quốc bị chấn động rất lớn, cuối cùng cũng tra ra ngươi đứng sau hạ thuốc chính là hoàng hậu, Hoàng đế tức giận, liền đem đày vào lãnh cung, phế bỏ thái tử Mộ Hi Đông, hoàng vị Thái tử tại bỏ trống.

      Mộ Lương đứng ở Liên Lương cung, nhìn hoa Thuỷ Tiên hồ, thản nhiên cười, nhưng trong trong con ngươi đen bong phát ra ánh sáng, Đại Hoàng huynh là thái tử, mà hoàng hậu còn muốn trừ khử , cũng sợ cố kỵ gì, chỉ sợ chuyện này, đơn giản như vậy….

      “Ngũ đệ, yến hội sắp bắt đầu, phụ hoàng kêu ta tới gọi ngươi.” bên bờ Liên Trì có thân người màu xanh nhạt chậm rãi vào, rất nhàn nhã tự tại, trong tay còn nắm tiểu hài tử.

      “Tứ ca.” Mộ Lương thu hồi ánh mắt, mỉm cười xoay người lại, “Cũng nên thôi.”

      Mộ Phong Việt có năm người con, đại hoàng tử Mộ Hi Đông do hoàng hậu sinh, Nhị hoàng tử Mộ Tích Nam do Trần phi sinh, Tam hoàng tử Mộ Tích Tây là con của Dương phi, Tứ hoàng tử Mộ Tích Bắc là do Hiền Phi hạ sinh. Mộ Tích Tây ba năm trước tử trận ở sa trường, lưu lại người con, gọi là Mộ Lê, giao cho Mộ Tích Bắc chiếu cố.

      “Hoàng Thúc.” thanh thanh thuý non nớt vang lên, Mộ Tích Bắt liền đưa đứa bé dắt cho Mộ Lương.

      “Mộ Lê.” Mộ Lương ôm lấy người , tiểu tử này tuy mới bốn tuổi, nhưng cũng rất nặng, khỏi cười vui vẻ “Ngươi gần đây ăn hơi nhiều rồi nha.”

      “Ha ha, ngươi ở đây ai quản được .” Mộ Tích Bắc cười to.

      “Tứ Hoàng Thúc!” Mộ Lê dung mạo đáng , khuôn mặt mập mạp của có thể vo thành nắm, đối với lời của rất bất mãn.

      thôi, dạ tiệc gần bắt đầu, còn , phụ hoàng sốt ruột.” Mộ Lương mỉm cười, ôm Mộ Lê về phía cung điện.

      “Ta cảm thấy từ khi ngươi hồi cung thay đổi ít.” Mộ Tích Bắc nhún nhún vai, nhìn bóng lưng của , như suy nghĩ ra điều gì đó, “Có khí chất hơn người bình thường.”

      Tiểu tử này bình thường cười nhưng nóng lạnh, xinh đẹp như tiểu oa nhi, nhưng sau khi từ Mang sơn trở về liền giống như trước, hay là Mang sơn có linh khí, phải đều tra lại coi sao.

      ?” Mộ Lương liền dừng lại chút, trong mắt lên dịu dàng, trước kia , có mong muốn gì, tự nhiên đối với chuyện gì cũng đổi ý, nhưng nay, có đối tượng muốn bảo hộ….
      Last edited: 16/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 9 Xuống núi trước thời hạn.


      Mười năm sau, đỉnh Mang sơn.

      “A a a a, xú nha đầu, ngươi cút xuống núi cho ta!”

      Hoa Liên Phong cầm tay đoá Tuyết Liên, nhìn vào thân bạch y trong phòng thuốc rống lớn, nét mặt già nua đều lên đau lòng sâu sắc, đấy là phòng thuốc của , tất cả bên trong đều là bảo bối của tân tân khổ khổ thu thập được, nhưng hôm nay tất cả bảo bối này đều nằm rải rác đất, kêu làm sao đau lòng!

      “Sư phụ, còn ba ngày nữa ta mới qua mười sáu tuổi.” nữ tử toàn thân trắng cầm hai lọ thuốc đứng dậy, vỗ vỗ y phục người, khuôn mặt vẫn như trước kia, con ngươi rất trong trẻo và lạnh như băng.

      “Còn muốn ở lại ba ngày!? Bảo bối của ta còn lại nhiêu! Tuyết nha đầu, Sư phụ xin ngươi, xuống núi !” Hoa Liên Phong nhảy dưng lên, xông lên phía trước đẩy nữ tử bạch y ra, tay ôm đống thảo dược, đau lòng rống to.

      Hoa Trảm Lãng từ ba năm trước đây xuống núi du ngoạn, vì thế chỉ còn lại Hoa Khấp Tuyết làm bạn với Vô Cực lão nhân này.

      đến Hoa Khấp Tuyết, nàng ở lại đây võ công cùng trù nghệ luyện đến người đời khó bằng! Cứ nhìn thân võ học của nàng vượt qua tầng thứ chín .

      Nhưng đối với y thuật, nàng lại hoàn toàn thể thông thuộc, hoàn toàn có ngộ tính! Nhưng nha đầu này lại cố chấp với chính mình, luyện được cam tâm, chuyện này tốt đối với phòng thuốc của Hoa Liên Phong.

      Mỗi ngày đều thấy nàng cầm cuốn y thuật vào bên trong phòng thuốc, làm cho bảo bối của Hoa Liên Phong bay đầy đất, mỗi lẫn như vậy làm cho tâm của đau.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , bộ mặt nạ che khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp của nàng, nhưng thể ngăn lại hơi thở lạnh băng.

      “Sư phụ người đuổi ta .” Hoa Khấp Tuyết biểu tình nhìn , nhúc nhích.

      “Vô nghĩa, nếu đuổi ngươi bảo bối của ta xong đời!” Hoa Liên Phong cũng cho nương kia mặt mũi, râu trắng vểnh ngược lên.

      “Dược liệu là chết, ta là sống.” Hoa Khấp Tuyết giải thích , ý là nàng .

      “... ...” Hoa Liên Phong bị lời của nàng ngăn lại, làm biết thế nào, khổ não vỗ trán, đột nhiên giống nhớ tới chuyện gì, cười híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      “Tuyết nha đầu, xuống núi , tìm Lương tiểu tử, Thánh Vương phủ của thảo dược có so với ta ở đay cũng kém!” Hoa Liên Phong thu thập thuốc dưới đất, vô cùng “Thành khẩn” cười với nàng.

      Mộ Lương? Hoa Khấp Tuyết nghe đến tên này, trong lòng khẽ nóng lên, mấy năm qua, hằng năm lên núi thăm bọn , ba năm trở lại đây mang cho nàng con cọp con, là cho nàng giải buồn….

      như vậy?” Hoa Khấp Tuyết thể ngoài nghi sư phụ của mình có phải hay vì bảo vệ dược liệu của mình mà lừa gạt mình.

      nhảm! đường đường là Nhiếp Chính Vương tôn quý nhất của Mộ quốc, trong vương phủ của cái gì mà có chứ! nhanh !” Hoa Liên Phong nhảy dựng lên, đối với đệ tử tính nhiệm mình như vậy rất bất mãn!

      “Hơn nữa, y thuật của so với ta cũng kém hơn, ngươi hiểu gì cũng có thể hỏi.” Hơn nữa đối với ngươi có hỏi liền đối đáp, tin tưởng, chỉ cần đối tượng lài Tuyết nha đầu, tiểu tử kia nhất định phi thường kiên nhẫn.

      “Vậy ta đây.” Hoa Khấp Tuyết mắt chợt loé, thân hình liên bay lên, rời , thuận tay còn mang bình ngọc màu trắng.

      Hoa Liên Phong híp mắt cười nhìn bóng lưng nàng bay , lại vuốt ve đầu Bạch hổ, lời hết mục dịu dàng, “Đại Hoa ah, Tuyết nha đầu cuối cùng cũng a….”

      “A ô….” Đại Hoa Bạch hổ gầm , mắt đầy buồn bực, chủ tử lại tiếng nào lại bỏ mất.

      Hoa Liên Phong thèm quan tâm nó nghĩ gì, thỉnh được tôn Phật rồi, có thể nhàn nhã thời gian, xoay người bắt đầu dọn dẹp dược liệu để vào tủ thuốc, lại quay đầu nhìn đến chỗ trống rỗng bàn hoàn toàn tức giận.

      “Hoa - Khấp - Tuyết- Tẩy tuỷ đan của ta a-a”

      sai, lọ bạch ngọc bàn bị lấy chính là Tẩy Tuỷ Đan, Tuyết nương của chúng ta cũng rất ưa thích Tẩy Tuỷ Đan như sư huynh Hoa Trảm Lãng, cầm theo Tẩy Tuỷ Đan để làm kẹo ăn.

      Kinh Thành Mộ Quốc, trong thành Dương Thiên.

      Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đường lớn, mặt chút thay đổi nhìn bốn phía náo nhiệt, tìm người hỏi thăm Thánh Vương phủ ở đâu, tìm tới.

      Khi bên đường, nàng nghe rất nhiều chuyện kể có liên quan đến Mộ Lương.

      Mười năm trước, Ngũ hoàng tử vừa mới hồi cung, Hoàng thượng liền hạ chỉ tra cho ra chuyện Hoàng tử bị hạ độc, liên luỵ quá nhiều người…. Nguyên lai là mười năm trước có người mưu hại .

      Bảy năm trước, Hoàng đế phong cho Ngũ Hoàng tử làm thái tử, lại bị từ chối, ngược lại lập con của Tam hoàng tử Mộ Lê lên làm Thái tử, phong Ngũ Hoàng tử làm Thánh Vương, tôn quý phía sau Hoàng đế… nguyên nhân bảy năm trước hỏi mình có thích hoàng vị hay là vì chuyện này.

      Bốn năm trước, Tước quốc chỉ huy quân hướng về phía đông, đội tấn công Mộ Quốc, chiếm lĩnh năm thành trì của Mộ quốc, Ngũ hoàng tử vẫn còn trẻ nhưng lĩnh ấn soái, dẫn dắt đại quân kỵ binh đến Kim Than cùng Tước quốc giao chiến, tuy còn nhưng dụng binh như thần, đánh quân địch liên tiếp bại trận lui quân, đến cuối cùng thiết kế cạm bẫy mình tiến vào trong quân doanh của địch, liền bắt được đại nguyên soái của địch, lập được nhiều chiến công hiển hách, Thiên tử cực kỳ vui mừng, ban cho Hổ phù, thống lình phần ba quân đội của Mộ nước…. ra là bốn năm trước lên Mang sơn, là vì phải đánh giặc.

      Ba năm trước đây. Phong quốc phái sứ thần đến Mộ quốc, mang đến rất nhiều trân bảo, còn có con hổ trắng đầy ma tính, Ngũ hoàng tử cầu xin Hoàng đế ban cho con Hổ Trắng này, mất rất nhiều công sức để trừ ma tính của Bạch Hổ đó…. ra là, hai năm trước mang cho nàng con Hổ Trắng kia đó chính là con Ma Hổ.

      …………….

      Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đường, trong tai nghe rất nhiều chuyện kể về Mộ Lương, họ trực tiếp tôn Mộ Lương thành thần thánh, ra rất thích chiếm tiện nghi cho chính mình, vô lại…..

      Bất tri bất giác đến Thánh Vương phủ, Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn cửa chính đầy trang trọng và cao quý, trước cửa có hai con sư tử làm bằng ngọc thạch thượng hạng, trong bụng thầm oán, là xa xỉ.

      Lấy ra từ trong ngực miếng ngọc bội, cả miếng trắng trong suốt, cầm cảm giác rất tốt, mặc dù Hoa Khấp Tuyết là người ngoài nghề, cũng biết đây là bảo vật, đây là Mộ Lương cho nàng, khi nào nàng đến tìm , cứ đưa ra vật này là được.

      gõ cửa, rất nhanh có gia đinh ra mở cửa.

      nương, xin hỏi người tìm ai?” Gia đinh đánh giá Hoa Khấp Tuyết từ xuống dưới, thấy nàng ăn mặc mộc mạc, cũng khinh thường, nhàng hỏi, người hầu bên dưới Mộ Lương cũng phải là người bình thường, nên phải có nhãn lực, mặc dù Hoa Khấp Tuyết ăn mặc mộc mạc, nhưng toàn thân phát khí thế bất phàm làm cho gia đinh vẫn cảm nhận được.

      “Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , đưa ngọc bội đưa cho .

      Gia đinh ngạc nhiên cầm lấy ngọc bội, khó tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, liền cung kính cúi mình vái chào, đưa Hoa Khấp Tuyết vào vương phủ, “Xin mời Tiểu thư.”

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, theo vào vương phủ, mặt biểu cảm gì.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn đạt sảnh, tất cả đều là đồ do gỗ tử đàn thượng hạng chế thành, thợ làm tinh xảo, những đồ dùng làm bằng ngọc, nhẫn nhịu sáng bóng….

      “Xa xỉ.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi ngồi xuống, tao nhã bưng ly trà lên, chậm rãi .

      vài tỳ nữ đứng bên nghe thấy, sắc mặt cứng đờ, biết nên phản ứng ra sao.

      “Khụ, khụ.” gã hắc y nhân mới vừa vào cửa liền nghe thấy, xấu hổ ho khan, “Ngài chính là Tuyết nương.” Vương gia , ba ngay sau vị Tuyết nương tới, người mặc đồ trắng, mặt lạnh như băng, người này giống lời mô tả, như thế nào mà đến sớm như vậy?

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , mày kiếm mắt sáng, cũng là nam tử tuấn tú, nghe liền gật gật đầu, nhấp miếng trà.

      “Tại hạ là quản gia của Vương phủ, Cảnh Duệ.” Cảnh Duệ tiến lên phía trước, dấu vết đánh già Hoa Khấp Tuyết, trong những tâm phúc của Mộ Lương, là quản gia của Thánh Vương Phủ, cũng là thống lĩnh của cấm vệ quân của Thành Dương Thiên.

      Hoa Khấp Tuyết thích người khác nhìn nàng chằm chằm, lập tức lạnh lùng nhìn lại Cảnh Duệ, đến khi làm cho lạnh cả người.

      Cảnh Duệ cả kinh, liền thu hồi ánh mắt của mình, thầm cảm thấy bội phục khí thế củavị nương này, sớm nghe Vương gia thường xuyên nhắc tới nương này, hôm nay vừa thấy, quả nhiên giống người bình thường.

      “Vương gia Linh Thành có công vụ, lệnh cho thuộc hạ tiếp đãi nương tốt, nương đường xa mệt mỏi, mời cùng thuộc hạ đến….” Cảnh Duệ có thể thành tâm phúc của Mộ Lương, tự nhiên là kẻ hơn người bình thường, lập tức thu liễm tốt cảm xúc, liền hành lễ tươi cười.

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu, chậm rãi đứng dậy, sai, từ tại hạ biến thành thuộc hạ, xem như biết thân phận của mình.

      Phía sau bọn nha hoàn cùng sai vặt thấy quản gia đối với nàng khách khí như vậy, cả đám liền kinh ngạc, nữ tử Bạch y này, rốt cuộc có thân phận gì?


      Chương 10 Gặp phiền toái trong phòng thuốc.

      Editor: thao1504


      Xuyên qua sân, lại qua cây cầu bằng đá đến toà nhà tinh xảo, Cảnh Duệ dừng bước.

      “Tuyết nương, nơi này là do Vương gia vì ngài mà thiết kế ra Noãn Các.” Cảnh Duệ giới thiệu với Hoa Khấp Tuyết, ban đầu khi Vương gia lệnh làm Noãn các này, dựa cách bố trí nơi này tưởng tượng chủ nhân của Noãn Các này như thế nào, lại nghĩ rằng vị chủ nhân nơi này là người lạnh lẽo như Tuyết nương.

      “Ừ.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng đáp, có bất cứ phản ứng nào, nhìn Noãn Các trước mắt toả ra hơi thở đầy ấm áp, ánh mắt chợt loé .

      Cảnh Duệ thấy nàng vẫn lạnh nhạt như bình thường, cảm thấy bội phục, nữ nhân bình thường khi biết Vương gia vì nàng mà kiến tạo ra Noãn các tinh xảo như thế này, thể vui mừng, mang ơn, làm sao có thể lạnh nhạt như chuyện gì xảy ra như vị Tuyết nương này?

      nương mời vào.” Cảnh Duệ mời nàng vào trong Các, nhưng chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, “Vương gia cho những nam nhân khác vào, làm phiền nương chính mình tự tham quan, nếu có chuyện gì, xin ngài cứ việc phân phó tiếng, có nô tỳ đứng hầu bên ngoài.”

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cũng chỉ lạnh nhạt cười, gật đầu với Cảnh Duệ, xoay người vào phòng.

      Bên trong Noãn các toàn bộ do Mộ Lương cẩn thận chuẩn bị, đơn giản nhưng mất tao nhã, ấm áp cũng mất yên tĩnh, giống như hình ảnh Hoa Khấp Tuyết trong lòng .

      Hoa Khấp Tuyết vào phong ngủ, liền thấy tường treo rất nhiều bức tranh, toàn bộ những bức tranh đó đều là vẽ nàng, từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi, linh hoạt sinh động, xin đẹp động lòng người…..

      Hoa Khấp Tuyết ngồi Nhuyễn Tháp, nhè nhàng bóp bóp bã vai của mình, nhìn bước tranh được cuốn lại trong tay, có chút hoảng hốt, Mộ Lương đúng là là giỏi về tâm kế, bất tri bất giác hoà nhập cuộc sống của nàng, chờ khi phát ra, thể quên được.

      Mộ Lương… Nàng cho đến bây giờ cũng rằng mình thích …… Tuy rằng luôn rất thích chính mình.

      Tay vuốt tấm chăn mềm, Hoa Khấp Tuyết nhàng nằm lên, đáy lòng tràng đầy ấm áp, bất tri bất giác ngủ ,

      “Tuyết nương!”

      Hoa Khấp Tuyết bị giọng trong trẻo đánh thức, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát mình ngủ lâu, nghe thấy bên ngoài của có người gọi nàng, liền nhàng trả lời, “Chuyện gì?”

      “Tuyết nương, đến giờ dùng bữa, Cảnh đại nhân phân phó nô tỳ mang bữa tối cho nàng.” Ngoài của tỳ nữ cẩn thận trả lời, hạ nhân bọn họ đều kêu Cảnh Duệ là đại nhân, dù sao cũng có thân phận cao hơn so với các quản gia khác.

      “Vào .” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, ngồi dựa vào thành giường, đầu óc còn chút choàng váng.

      “Dạ.” người nọ đẩy cửa vào, là tiểu nương gọn gàng thanh tú, nàng đem đồ ăn đặt lên bàn, liền nhúc nhích.

      “Lui ra .” Hoa Khấp Tuyết ách xì cái, gật đầu với nàng.

      “Dạ, Tuyết nương….” nha hoàn kia liền phúc thân, chậm rãi lui về phía sau, nhưng lại nhịn được ngẩng đầu quan sát Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn nàng, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nàng cái.

      Nha Hoàn kia thân thể liền run lên, nhan chóng lui ra ngoài, chân suýt nữa vấp phải bật thềm, nương này dáng dấp nhìn bình thường, tại sao lại có ánh mắt lạnh lùng như vậy?

      Hoa Khấp Tuyết thấy nàng rời , mới xuống giường, đến bên cạnh bàn, ngửi được hương thơm thức ăn bay đến, cảm thấy chính mình cũng đói bụng, ngày nàng an gì, dù võ công nàng có cao cường nữa, cũng phải ăn cơm đúng ?

      Trước tiên dùng đũa gấp miếng rau xanh, bỏ vào miệng chậm rãi ăn, sau khi nuốt xuống, liền nhăn mi lại, “Khó ăn.”

      ra, đồ ăn này trông mắt người khác, tuyệt đối là mỹ vị đặc biệt, nhưng so với tay nghề của Hoa Khấp Tuyết, cũng là kém xa vạn dặm, thể trách tại sao nàng ghét bỏ.

      Nhưng do phẩm chất tốt đẹp của nàng là lãng phí thức ăn, Hoa đại nương vẫn từng đũa ăn hết thức ăn bàn, vì vậy khi hạ nhân đến thu thập bát đũa trở về, liền lên tiếng khen ngơi, “Ngự trù trong Hoàng Cung lợi hại, nhìn vị Tuyết nương ăn hết tất cả thức ăn rồi, biết!”

      Cảnh Duệ viết tốt mật thư, cột vào chân con bồ câu, hướng lên trời nén , bồ câu đưa tin liền vỗ cánh bay về phía Thiên , Tuyết nương đến đây, nghĩ nếu cho Vương gia, khi Vương gia trở về, chính mình bị chém thành hai mảnh.

      Hoa Khấp Tuyết ăn uống no đủ, lười biếng nằm giường, rất nhanh liền ngủ mất.

      đêm ngon giấc, ngày hôm sau, Hoa Khấp Tuyết thức dậy rất sớm.

      “Tuyết nương, hôm nay dậy sớm!” Cảnh Duệ tuần tra trong phủ, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết từ Noãn các ra, mỉm cười đến chào hỏi.

      Hoa Khấp Tuyết liền gật đầu, đột nhiên cảm thấy Cảnh Duệ cùng Mộ Lương rất giống nhau, đều rất thành thục, nàng mới đến đây ngày, liền có thể chuyện cùng nàng với giọng điệu như rất quen thuộc.

      Cảnh Duệ đối với lạnh lùng của nàng hề để ý, nụ cười mặt hề tắt, “Tuyết nương, thuộc hạ kêu người chuẩn bị điểm tâm cho Tuyết nương…”

      cần.” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến thức ăn tối qua, có chút khẩu vị nào, lạnh lùng đánh gãy lời , “Phòng thuốc của Thánh Vương phủ nằm ở đâu?”

      “Dạ?” Cảnh Duệ kịp phản ứng, đến khi thấy được ánh mắt của nàng nhìn mình càng ngày càng lạnh lùng liền hoàn hồn, “ về phía trước, quẹo bên phải, nơi có tiểu viện.”

      “Đa tạ.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái liền định bước .

      “Tuyết nương, phòng thuốc này có 2 tầng, tầng là dựng dược liệu thông thường, chỉ cần người có chút quan hệ với Vương gia đều có thể đến đó, tầng thứ 2 là những dược liệu quý giá, thể vào, nhưng nếu Tuyết nương muốn cũng có thể, ngọc bội trong tay của nàng chính là chìa khoá….” Cảnh Duệ vội báo cáo tình huống với nàng.

      “Ừ.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt đáp, chậm rãi về phía trước, bước nhanh chậm, có chút giống khí thế của Mộ Lương.

      Cảnh Duệ thấy nàng rời liền thở ra hơi, ở chung chỗ với Tuyết nương, áp lực quá lớn, mặc dù nàng có biểu gì, nhưng toàn thân hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy lạnh người.

      Hoa Khấp Tuyết thấy có ai, liền nhảy người cái, rất nhanh tới phòng dược, nhìn lên bảng hiệu đầu, xác định đến sai chỗ, liền bước vào.

      Quả nhiên như Cảnh Duệ , gồm có hai tầng.

      vào phòng dược, liền nhìn thấy tầng thứ nhất có hai tiểu nương ở quầy nghiên cứu gì đó, người mặc đồ màu xanh, người mặt quần áo bằng lụa màu đỏ,

      Hoa Khấp Tuyết liếc ngang qua tầng thứ nhất, sau đó hướng lên tầng thứ hai, mới vừa được nữa cầu thang, chợt nghe được giọng nữ bén nhọn tới.

      “Này, nha đầu kia ngươi là ai, có biết hay tầng kia phải người nào cũng có thể tiến vào?”

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy liền quay lại, nhìn thấy người mặc áo đỏ này đúng là mỹ nữ, chóng nạnh nhìn mình, vẻ mặt đầy phách lối và khinh thường.

      “Đúng vậy, vị nương này, lầu hai này thể tiến vào, dù ngươi có lên, cũng có chìa khoá để mở cái cửa kia.” mặc đồ xanh ngược lại rất dịu dàng, lông mày khẽ chau lại, làm cho ngươi ta có cảm giác muốn thương.

      “Song nhi! Ngươi khách khí với nàng ta làm gì, cũng biết đâu ra ả người làm hiểu quy củ này, chúng ta giúp Vương gia giáo huấn chút!” Nữ nhân mặt hồng y kia rất khinh miệt Hoa Khấp Tuyết, lúc nào vương phủ lại có người hầu xấu xí như vậy chứ?

      “Lệ Liễu, ngươi được như vậy....” mặc áo xanh kia cau mày, đồng ý nhìn về phía nàng, nàng chính là nữ nhi của thái y đương triều Triệu Niên năm xưa, Triệu Song nhi, còn nữ nhân mặc áo hồng còn lại, chính là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư đương triều Chu Lệ Liễu.

      “Này, ngươi còn xuống đây?” Chu Lệ Liễu phách lối quát, mặc dù biết đáy là Thánh Vương Phủ, nhưng cũng định thu liễm chút nào.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hai người, đối với hai người đều có hảo cảm, áo đỏ rực rỡ kia phách lối nàng thích, còn mặc áo xanh kia làm bộ làm tịch, nàng cũng thích.

      muốn nhiều, từ trong bàn tay lấy ra ngọc bội đưa ra, ngọc bội trong suốt trơn bóng nằm năm ngón tay mảnh khảnh mịn màng của Hoa Khấp Tuyết, làm nên khung cảnh đẹp mắt.
      Last edited: 16/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Làm cho ngươi phải “Xin lỗi”

      Editor: thao1504


      Chu Lệ Liễu cùng Triệu Song nhi nhìn thấy ngọc bội, lập tức liền sợ đến ngây người, ở Dương Thành này ai biết Thánh Vương luôn có đôi ngọc bội tuỳ thân, đó là ngọc bội do tiên hoàng ban tặng, tại phòng dược của Thánh Vương phủ này làm hai cái chìa khoá, nhưng tại sao nữ nhân này có thể có được?

      “Ngược lại với suy nghĩ của ta đây là hạ nhân, ra đây còn là tiểu tặc, tiểu tiện nhân! Ngươi , làm sao ngươi trộm được khối ngọc bội này!” Chu Lệ Liễu trừng mắt tức giận nhìn ngọc bội trong tay Hoa Khấp Tuyết, thanh bén nhọn khiến Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày.

      “Lệ Liễu ngươi trước mắt đừng kích động, có lẽ ngọc bội này phải là nàng trộm….” Triệu Song nhi hạ mi mắt, vì Hoa Khấp Tuyết giải thích.

      phải nàng trộm, chẳng lẽ Vương gia cho!?” Chu Lệ Liễu theo bản năng liền , lời này vừa ra, sắc mặt hai người đều trắng bệch, hoài nghi nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, chẳng lẽ ngọc bội này do Vương Gia cho?

      “Mộ Lương đưa.” Hoa Khấp Tuyết chẳng thèm dây dưa, xoay ngươi muốn .

      Chu Lệ Liễu nghe vậy, mặt đầy ghen tỵ, mặc dù nghĩ Vương Gia chướng mắt nữ nhân xấu xí này, nhưng khi nghe nàng , lòng ghen tỵ đến muốn giết người, lập tức lấy roi da mang theo người ra, vung về phía Hoa Khấp Tuyết.

      Triệu Song nhi mặt vẫn ra vẻ đáng thương, nhưng trong mắt lên ganh tỵ bán đứng tâm tư nàng, Vương gia là người rất lợi hại, ngọc bội này muốn trộm liền trộm được sao? Khả năng duy nhất chính là Vương gia đưa ngọc bội cho nữ nhân này.

      Nghĩ đến đều này, Triệu Song nhi dịu dàng tiến lên giữ chặt Chu Lệ Liễu, nhằm bảo vệ Hoa Khấp Tuyết, “Nếu ngọc bội này do Vương gia cho nàng, nàng nhất định là nữ nhân Vương gia để ý, Lệ Liễu người nên như vậy…”

      Chu Lệ Liễu nghe vậy, cặp mắt lên ganh tỵ cực độ, đẩy Triệu Song Nhi ra, vút roi về phía Hoa Khấp Tuyết.

      Triệu Song Nhi hoảng sợ la lên, ngã nhào xuống đất, cũng tiến lên ngăn cản nữa.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy màng này, mắt lên châm chọc, mặc áo xanh kia quả nhiên tâm cơ rất sâu, có cơ hội liền lợi dụng người khác, có điều khi có ngươi ganh tỵ với người khác, tự nhiên liền bị người ta lừa.
      \
      Dễ dàng né đường rôi Chu Lệ Liễu đánh tới, Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, bất quá chỉ là nằm ở tầng thứ 3 sơ cấp, cũng dám kêu ngạo như vậy! Nhưng Hoa đại nương chúng ta căn bản biết, ở Huyễn lục địa này rất coi trong võ học, nhưng nữ tử dù sao cũng bằng nam tử, có thể luyện tới tầng ba võ học rất cao....

      Chu Lệ Liễu thấy nàng dễ dàng né như thế, liền thẹn quá hoá giận, hung hăng giẫm chân, lần nữa vung roi về phía nàng.

      Hoa Khấp Tuyết thoáng nhìn, biết nên gì, nàng đây là làm nũng sao? còn dậm chân…..

      Chu Lệ Liễu vung roi ngày càng hăng say, người Hoa Khấp Tuyết ngày càng uyển chuyển, đây là Thánh Vương phủ, nàng tự nhiên cho Mộ Lương mặt mũi,cũng có ý định đánh lại, nhưng đại biểu là nàng dễ dang tha cho những ngươi chọc giận nàng.

      Hoa Khấp Tuyết cố ý ở hiệu thuốc bay tới bay lui, vì vậy làm cho Chu Lệ Liễu vút roi trúng dược liệu bay khắp phòng, chờ khi có người đến đây, bi kịch khẳng định phải là nàng, nàng là người vô tội, hề xuất thủ.

      Lại Hoa Khấp Tuyết tính tình lạnh như băng, ít đến đáng thương, nhưng mà là người có thù tất báo, người nào chọc tức nàng, nàng khiến cho kẻ đó sống hề dễ dàng.

      Nhìn xem, phòng thuốc ban đầu gọn gàng sạch , cầu thang lên lầu lại tinh xảo, tất cả đều bị làm hỏng.

      Chu Lệ Liễu thở hồng hộc nhìn mặt hề đỏ của Hoa Khấp Tuyết, tức giận đến công tâm, liền xuất ra toàn bộ nội lực, vút roi về phía trước.

      Hoa Khấp Tuyết hừ , lại nghe thấy có người chạy lại, ánh mắt chợt loé, giống như nãy giờ tránh né nữa, ngược lại đưa tay lên chắn roi, bàn tay trắng nhu ngọc liền lưu lại vết đỏ.

      Cảnh Duệ cảm giác, cảm thấy lo lắng, liền nghĩ đến phòng thuốc xem thử, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức liền tức giận: “Dừng tay!” Phòng thuốc này so với bị phá huỷ sai biệt lắm….

      Chu Lệ Liễu cả người run lên, dám tiếp tục công kích, nhìn Cảnh Duệ trước mặt, còn kêu ngạo vừa rồi nữa.

      “Chu tiểu thư, ngài có giải thích cho tại hạ biết xảy ra chuyện gì ?” Cảnh Duệ mặt cười như cười nhìn nàng, mặt lộ ra vẻ uy nghiêm, thủ lĩnh cấm vệ quân, cũng phải người bình thường có thể làm, lúc này rất tức giận, cũng rất doạ người.

      “Cảnh đại nhân, tình là như vầy, Lệ Liễu nghi ngờ vị nương kia trộm ngọc bội của Vương gia….” Triệu Song Nhi vừa từ đất đứng dậy, bộ dạng ra vẻ nhu nhược, giống như chính nàng là người chịu uất ức.

      “Đúng! Ta là giúp Vương gia dọn dẹp tiểu tặc này!” Chu Lệ Liễu nghe vậy, giống như tìm được cái cớ chính đáng cho mình, liền khôi phục lại vẻ phách lối ban đầu.

      Cảnh Duệ hừ lạnh, dạy dỗ tiểu tặc? Tại sao ngươi ghen tỵ Tuyết nương có ngọc bội? Vừa nghĩ đến Tuyết nương, Cảnh Duệ liền xoay người, khẩn trương nhìn Hoa Khấp Tuyết, “Tuyết nương, ngày sao chứ?”

      sao.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , đem tay bị thương để ra sau lưng.

      Cảnh Duệ thấy nàng có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhõm, nãi nãi này mà có xảy ra chuyện gì, Vương gia trở lại thể nào lột da .

      “Tiểu tặc này là ai, Cảnh Duệ đại nhân làm gì khách khí với nàng như vậy!” Chu Lệ Liễu căm tức nhìn Hoa Khấp Tuyết, bất mãn việc Cảnh Duệ có thái độ cung kính như vậy, thái độ đối với mình điểm tôn kính như vậy.

      “Tuyết nương là khách quý của Vương gia.” Cảnh Duệ lạnh lùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn hai người.

      “Cái gì!?” Chu Lệ Liễu thể tin được, mặt Triệu Song Nhi cũng trắng bệch, quả nhiên ngọc bội của nàng là do Vương gia đưa cho, rốt cuộc nàng quan hệ vương gia có quan hệ gì….

      Triệu Song Nhi ngước mặt lên, thầm đánh giá nữ tử bình thường này, nghĩ rằng mới định đánh giá liền có ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, làm cho nàng thấy toàn thân lạnh đến thấu xương, lập tức thu hồi ánh mắt dám nhìn nữa.

      “Này, ta thế nào cũng là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, nàng đối với ta tôn kính như vậy, thể trách ta ra tay đánh người!” Chu Lệ Liễu chợt nghĩ đến phụ thân mình, lần nữa lớn lối, trợn mắt nhìn Cảnh Duệ.

      “Chu tiểu thư nên có chừng mực.” Cảnh Duệ bị nàng chọc lửa giận nổi lên, nữ nhân này biết sống chết.

      “Có chừng mực!?” Chu Lệ Liễu giống như nghe được chuyện cười động trời, phát ra tiếng chói tai, “Nàng nếu nguyện ý xin lỗi ta, ta liền có chừng mực!”

      “Lệ Liễu….” Triệu Song Nhi tiến lên khuyên nàng, nhưng trong lòng lại hi vọng các nàng càng cãi nhau càng kịch liệt càng tốt.

      “Tuyết nương, ngài nơi khác chút, nơi này giao cho thuộc hạ giải quyết.” Cảnh Duệ kìm nén cơn bực bội, xoay người khuyên Hoa Khấp Tuyết rời .

      cần, ta đồng ý xin lỗi!” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, làm cho ba người kinh ngạc.

      “Tuyết nương?” Cảnh Duệ kinh ngạc, định gì đó, lại thấy nàng phất tay, lập tức dám nhiều lời, lui về phía sau hai bước.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, khí thế này làm cho nàng ta có cảm giác thở nổi, nhưng vẫn cố gắn trừng mắt chậm rãi về phía Hoa Khấp Tuyết, “Đồng ý xin lỗi, được, nhanh lên chút !”

      Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, ai nhìn thấy nàng ra tay ra sao, chỉ biết bộ mặt đẹp đẽ Chu Lệ Liễu tự nhiên có vết thương, máu dọc theo khuôn mặt chảy xuống.

      xin lỗi, làm ngươi bị thương.”Hoa Khấp Tuyết lui về phía sau hai bước, nhàn nhạt xin lỗi, thế nhưng trong giọng hề co chút ái náy nào.

      Cảnh Duệ há hốc mồm, ngay sau đó nhìn về Hoa Khấp Tuyết đầy tán thưởng, này quả nhiên bất phàm, thất lễ, cũng chịu thua thiệt, ta làm gì có lỗi với ngươi, ngươi muốn ta xin lỗi, ta liền làm cho chuyện có lỗi với ngươi, rồi ta xin lỗi ngươi, chiêu này, hay !

      Nếu phải tại trong hoàn cảnh này, Cảnh Duệ vỗ tay khen hay.

      Triêu Song Nhi sớm tròn mắt, nhìn vết thương mặt Chu Lệ Liễu, mắt đầy khiếp sợ.

      Chu Lệ Liễu bị đau đớn mặt làm bừng tỉnh, giơ tay sờ mặt mình, nhìn trong lòng bàn tay mảnh đỏ tươi, liền thét chói tai, “A! Mặt của ta! Ngươi là tiểu tiện nhân! Ta muốn giết chết ngươi!”

      Cảnh Duệ nhướng mày, dự định đưa đại tiểu thư này , lại nghe bên ngoài cửa có giọng nam lạnh lùng truyền đến.

      “Vương phủ này của Bổn vương, hôm nay náo nhiệt a…….”
      Last edited: 16/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 12: năm gặp, vẫn nghiệt như cũ.

      Editor: thao1504


      “Vương phủ của bổn vương, hôm này cực kỳ náo nhiệt ….”

      Giọng lười biếng, như rượu ngon lâu năm, hương thơm mê người, lại như dòng suối đỉnh núi, trong suốt sạch , xen lẫn bất kỳ dơ bẩn nào, ràng là hai phong cách mâu thuẫn nhau, lại hoàn mỹ kết hợp lại, giọng như có cọng lông vũ vuốt qua trái tim, làm mê hoặc lòng người nghe.

      Cùng theo giọng đến, là bóng người màu tím lạnh như băng, đôi lông mày như được lựa chọn, phải sắc bén như gươm, cũng nhu nhược như lá liễu, mắt phượng híp lại, lại giấu được vẻ thâm tuý, mũi cao thẳng giống như lão thiên gia tỉ mỉ tạo hình, hoàn mỹ tỳ vết, môi mỏng mỉm cười, lại làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Hình dáng như liên, diện mạo lại thắng liên, thân thanh thản, lại làm cho người ta cảm giác lạnh lùng, lại làm cho người ta cảm giác rất nghiệt nên lời. ( mình biết dịch đoạn này sao luôn, sao liên tưởng mộ lương như hoa sen ta…..)

      “Vương gia.” Cảnh Duệ cung kính hành lễ, trong lòng thầm thở dài nhõm, cuối cùng cũng về tới.

      “Đứng lên .” Mộ Lương lười biếng , lạnh nhạt liếc , sau đó ánh mắt liền bị khoá người mặc đồ trắng trước mặt, mới luyến tiếc dời .

      Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy có mùi hương như hoa sen đưa tới, đến khi bóng dáng màu tím lạnh như băng kia đứng trước mặt mình, khẽ ngước đầu, quan sát nam nhân năm gặp, khẽ bĩu môi, năm gặp, vẫn nghiệt như cũ.

      “A Ấm, nàng đến rồi.” m thanh nhàn nhạt, lại xen lẫn vui sướng thể hết, Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong mắt tràn đầy nhu tình.
      “Ừ.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp, giọng trong trẻo lạnh lùng giống như bình thường.

      Cảnh Duệ thấy vậy, khỏi sờ mũi, Vương Gia nhà luôn được các nương hoan nghênh, sợ đây là lần đầu tiên bị lạnh nhạt như vậy, nhưng mà Vương gia nhà cũng thể bây giờ cùng người ta ôn chuyên a, chuyện phiền toái bên này còn chưa giải quyết nha.

      Triệu Song Nhi thấy vẻ nhu tình khuôn mặt Mộ Lương, khuôn mặt liền trắng bệch, ánh mắt đầy ghen ty, trong lòng liền , Vương gia nhất định rất thích nữ nhân này! Vương gia tuy rằng đối với mọi người đều mỉm cười, nhưng đối với ai quá dịu dàng, nhưng khi ở trước mặt nữ nhân này…..

      Chu Lệ Liễu nhìn thấy Mộ Lương, bị vẻ đẹp của làm ngẩn ngơ, để ý đến thái độ của đối với Hoa Khấp Tuyết, đưa vết thương mặt ra, nghĩ rằng Vương gia nhất định cho nàng công đạo, lập tức che miệng, khóc lớn lên: “Vương gia, ngài cần phải làm chủ cho ta a, tiểu tiện nhân này làm khuôn mặt ta bị thương…..”

      Triệu Sông Nhi thấy thế, kéo Chu Lệ Liễu lại, dịu dàng an ủi nàng, ngay sau đó quay về phía Mộ Lương dịu dàng cười, “Vương gia, Lệ Liễu chỉ vì bị nương kia làm bị thương, bị uất ức, nên giờ mới vô lễ như vậy, Vương gia nên trách tội nàng.” Bộ dáng kia, giống như chính mình là nữ chủ nhân của Vương phủ này, cùng với nam chủ nhân của vương phủ chuyện.

      Triệu Song Nhi biết Vương gia đối với này có tình cảm bình thường, nhung vẫn muốn dò xét thử coi sao.

      gian xảo….. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn nàng, trong lòng thầm oán.

      Mộ Lương nghe đến Chu Lệ Liễu mắng Hoa Khấp Tuyết liền mắt lạnh như băng, lại nghe lời của Triệu Song Nhi, trong lòng liền còn kiên nhẫn, liếc Cảnh Duệ cái.

      Cảnh Duệ hiểu ý, hắng giọng cái, nhanh chóng đem chuyện xảy ra kể lại.

      Chu Lệ Liễu nức nở, oán hận nhìn chầm chầm Hoa Khấp Tuyết, hừ, hồi nữa xem Vương gia thu thập ngươi như thế nào!

      Mộ Lương nghe vậy, hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu cùng Triệu Song Nhi, hai người liền thấy nhiệt độ xung quanh như lạnh xuống, trong lòng liền bất an.

      Mộ Lương thu hồi ánh nhìn, môi khẽ mỉm cười, cuối đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng hỏi: “A Noãn, nàng làm nàng ta bị thương?” ràng nên phải trách , nhưng khi lời lại mang theo hàm ý dung túng trong đó.

      Chu Lệ Liễu nhìn Mộ Lương tràng đầy ái mộ, cảm thấy Vương gia ngày càng càng tuấn mỹ, mặt liền đỏ lên, làm động vết thương, trận đau đớn ập tới, lập tức hung hăng nhìn Hoa Khấp Tuyết, hừ, Vương gia trừng trị ngươi! ( nàng này hình như có đầu óc phải)

      Nhưng Triệu Song nhi ngu như vậy, Vương gia giọng điệu ra thập phần dịu dàng, chẳng lẽ muốn bảo vệ nữ nhân này? Phải biết rằng phụ thân Chu Lệ Liễu là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, địa vị Vương gia mặc dù cao, nhưng cũng thể quan hệ tốt cùng các đại thần trong triều….

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương, gì, liền đưa bàn tay bị thương ngoài sau lưng ra trước mặt Mộ Lương, quay vết thương ra, bàn tay trắng như ngọc lên vết thương màu đỏ ràng đó.

      Mộ Lương thấy vậy, khoé miệng liền mím chặt, phượng mâu nhíu chặt lại, nhàng cầm tay nàng, yên lặng nhìn nàng, trong mắt đầy tức giận, nàng này lại dám làm mình bị thương! Nàng tuyệt đối là cố tình!

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn lại , để ý tức giận, hừ lạnh, “Là nàng ta làm ta bị thương trước.”

      Chu Lệ Liễu thể tin được trừng mắt nhìn nàng, làm sao có thể, nàng né nhanh như vậy, làm sao nàng có khả năng làm nàng ta bị thương chứ?

      Nghe vậy, mặt Mộ Lương liền lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, trong mắt đầy sát ý.

      Chu Lệ Liễu thấy vậy, hai đầu gối đều mềm nhũng, quỳ rạp xuống đất, môi run lẩy bẩy, giọng đầy hoảng hốt sợ hãi, Thánh Vương như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nhưng đời này nàng cũng muốn gặp lại lần nữa, quá đáng sợ

      “Vương gia…. Ta…. Ta ….. biết…..”

      Mộ Lương vốn luôn mang khí uy nghiêm, ánh mắt có thể làm cho người ta quy phục, lại bốn năm trước rửa máu tươi chiến trường, loại khí thế đó liền mang đầy huyết khí, Chu Lệ Liễu là thiên kim tiểu thư ra khỏi cổng chưa từng trải làm sao có thể chịu được, cho dù là cha nàng nữa, chỉ sợ cũng chịu được.

      Ngắn gọn câu, liền thay đổi tình thế, Cảnh Duệ ngoài bội phục ra, sống lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh, Tuyết nương này bị thương, Vương gia có thể lột da ? Nghĩ đến đây, mặt liền lo lắng.

      “Vương gia, Lệ Liễu chỉ là nhất thời hồ đồ, đều do ta ngăn nàng lại, Vương gia, ngài muốn trách xin trách ta!” Triệu Song Nhi cũng quỳ xuống theo, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, bộ dạng rất vô tội cùng đáng thương.

      Chu Lệ Liễu cảm kích nhìn Triệu Song Nhi, nàng ta là tỷ muội tốt của mình, dưới tình huống như vậy mà cũng giúp mình.

      Nhưng nàng nào biết, Triệu Song Nhi làm như vậy, chỉ nhằm để Mộ Lương lưu lại ấn tượng tốt về nàng, cùng cho biết rằng tất cả chuyện này nàng hoàn toàn có quan hệ gì.

      Mộ Lương lạnh lùng nhìn Triệu Song Nhi, trong mắt thoáng tia chán ghét, ngay sau đó kéo Hoa Khấp Tuyết vào ngực mình.

      “Cảnh Duệ, tiễn khách, từ bây giờ dược phòng đóng cửa, người ngoài được vào.”

      “Dạ.” Cảnh Duệ vội vàng đáp ứng, xoay người nhìn Triệu Song Nhi cùng Chu Lệ Liễu, “Hai vị tiểu thư, mời ra ngoài.”

      “Vương, Vương gia….” Chu Lệ Liễu cảm thấy uất ức, nhưng lại dám nhiều lời.

      “Cút.” Mộ Lương còn kiên nhẫn, lạnh lùng quát, phất tay xuất ra bộ huyễn lực, đem hai người đánh bay ra ngoài, cũng quản họ co bị thương hai , nắm tay Hoa Khấp Tuyết rời .

      Cảnh Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, liền theo ra ngoài coi hai người phiền toái kia ra sao.

      Chu Lệ Liễu phun ra ngụm máu tươi, trong mắt toàn là khiếp sợ, nàng rốt cuộc cũng thấy được bộ mặt Thanh Vương máu lạnh vô tình rồi, bây giờ hối hận, rồi…. Nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

      Triệu Song Nhi dù núp sau lưng Chu Lệ Liễu, nhưng cũng bị thương , bụng co rút đau đớn, mồ hôi lớn như hạt đậu từ tráng xuống, khuôn mặt xin đẹp liền trở nên trắng bệch.

      Triệu Song Nhi run rẩy thân thể, đưa tay sờ bụng mình, cỗ đau nhói đến thấu tim truyền đến, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, mắt lên nỗi tuyệt vọng, phụ thân của nàng là thái y, nàng theo học hỏi, mưa dầm thấm đất, học được ít, thương thế này…. sợ là nàng về sau thể mang thai được!

      Ở thời đại này, thể mang thai được, thống khổ đến bực nào.

      Ánh mắt Triệu Song đầy tuyệt vọng cùng đau khổ, cuối cùng lên thống hận, tất cả đều do nữ nhân kia, Vương gia mới đối xử mình như vậy, tất cả là tại nàng!

      Khuôn mặt trắng bệch bị thù hận làm vặn vẹo, toàn thân phát ra hận ý, lại chịu nổi cơn đau đớn dưới bụng truyền tới, mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Cảnh Duệ vừa ra tới, nhìn thấy hai người ngày xuống đất ngất , hai người từng người mặt đều trắng bệch, khỏi thầm chắc lưỡi, Vương gia rất tức giận a…
      Last edited: 16/9/16
      linhdiep17, velvety_crystal_rose, BaoYu4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13: Mộ Lương, Ta thích ngươi.

      Editor: thảo1504


      Trong Noãn các.

      “Hoa Khấp Tuyết.” Mộ Lương đứng tựa người bên giường, nhìn người ngồi giường vui vẻ như biết được chuyện vui nhất thiên hạ, nụ cười dịu dàng mặt có thể làm chết người.

      “ n.” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn , thản nhiên đáp, cười rất đắc ý, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, Mộ Lương rất tức giận.

      “Ngươi có muốn gì với ta ?” Mộ Lương cười lạnh, khom lưng lấy tay nâng cằm của nàng lên, hai mắt chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn vào tận sâu trong lòng nàng.

      có.” Hoa Khấp Tuyết rũ mắt xuống, che lại chột dạ.

      “Được lắm, vậy tại ta hỏi nàng!” Mộ Lương gật gật đầu, giận quá hoá cười, “Vì sao lại né?”

      “......” Hoa Khấp Tuyết lựa chọn im lặng, nàng mà né, lấy gì để hãm hại nữ nhân kia? Giương mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi cua , cảm thấy nếu nàng lời nào, nhất định ăn tươi nuốt sống nàng.

      “Vết thương mà thôi.”

      Mộ Lương nhắm nhắm mắt, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu đầy mặt, vết thương mà thôi? Lời của nàng này phát ra càng làm người ta tức giận.

      Hơi thở ấm áp phà vào mặt Hoa Khấp Tuyết, làm cho tim nàng trễ hai nhịp, híp mắt lại mặt chút thay đổi nhìn nam nhân cách rất gần, yên lặng nhìn lông mi dài của , mặt hơi nóng lên.

      “Giết nàng, ngươi bị phiền toái.” Hoa Khấp Tuyết rũ mắt xuống, giận cái rắm, phải nàng vì mà suy nghĩ sao?

      Mộ Lương nghe vậy liền sửng sốt, tức giận trong mắt liền biến thành vui sướng, khoé miệng tự giác câu lên, thử hỏi, “A Noãn…..là do lo lắng cho ta?”

      “... .......” Hoa Khấp Tuyết trả lời, vẫn duy trì tư thế cúi mặt như hồi nãy, mặt ra cảm xúc nào.

      Mộ Lương thấy vậy, cười càng ngày càng tươi, mắt đầy trêu tức, “A Noãn, nàng thẹn thùng.” phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

      “... ......” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục trầm mặc.

      Mộ Lương cười xấu xa, đưa tay ôm lấy nàng, đem nàng áp lên giường, đầu vùi vào ngạnh cổ của nàng, giọng nhàng và mền mại, “A Noãn, thừa nhận , nàng thích ta…”

      Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, khuôn mặt vô tình khẽ mỉm cười, cảm thụ hơi thở ấm áp cổ, nhàng động nhưng thân nàng bị ép xuống làm cho thoải mái, “Buông.”

      muốn….” Mộ Lương cọ cọ cổ của nàng, giọng đầy buồn bã, giống như đứa đòi được kẹo.

      Hoa Khấp Tuyết gì, đại nam nhân, giờ lại muốn làm nũng!

      “Mộ Lương, ta thích ngươi.” hiểu tính của đạt được mục đích là chịu từ bỏ qua, Hoa Khấp Tuyết cũng lười tốn sức với , dù sao chính mình vốn thích , cần thiết phải che giấu hay thưà nhận.

      Mộ Lương nghe vậy chậm rãi ngẩn đầu, khuôn mặt tuấn tú tràng đầy ý cười, trêu ghẹo : “ chịu thừa nhận, ta tưởng nàng lâu lắm nữa mới thừa nhận.”

      “Chàng hỏi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , thẳng thắn

      “Hoa Khấp Tuyết” khuôn mặt Mộ Lương liền ảo não, khuôn mặt đẹp đẽ gắt gao mím môi, dám hỏi, sợ bị cự tuyệt, nàng thể chủ động sao, “Lúc trêu tức người khác sao nàng tiếc lời , mà chuyện này lại chữ quý như vàng!?”

      “... ........” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục trầm mặc, nàng cũng chỉ đối với vài người tiếc chữ tựa như vàng.

      “A Noãn, nàng có bao nhiêu thích ta?” Mộ Lương cũng nghĩ tới cá tính của nàng, liền thở dài, lại nhìn xuống, dịu dàng nhìn nàng, khẽ sờ mặt nàng, giọng điệu làm người ta chán ngấy.

      có nhiều như chàng thích ta.” Hoa Khấp Tuyết thấy nhìn xuống, liền rũ mắt.

      “Lời của nàng làm cho người ta đau đớn……” Mộ Lương uỷ khuất bĩu môi.

      “Ngươi có năng lực chịu đựng được.” Hoa Khấp Tuyết lúc này mới nâng mắt lên nhìn thẳng , lại giả bộ đáng thương.

      Mộ Lương hơi hơi híp mắt, quyêt định cùng nàng thảo luận đề tài này nữa, sợ chính mình bị tức chết, dù sao nàng cũng thích mình, để nàng chính mình, cũng là chuyện sớm muộn.

      “Có ta che chở, nàng có thể đem tất cả mọi người đùa giỡn trong tay, cho dù muốn thiên hạ này, ta cũng có thể biến thành đồ chơi cho nàng chơi, nhưng nàng duy nhất thể làm, chính là tổn thương chính mình.”

      Mộ Lương lại nằm xuống ngạnh cổ nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng người nàng, giọng dịu dàng, nhưng cũng đầy kiên định.

      Mộ Lương sợ phiền toái, đặc biệt người chọc bảo bối của .

      “Ừ” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp lời, nhưng lời này để trong lòng, nàng là người lương tâm như vậy sao?

      cho có lệ.” Mộ Lương hừ , biết nàng tuyệt đối đem lời mình để trong lòng, bàn tay dò xuống hông của nàng, muốn bấm xuống để trừng phạt nàng.

      Hoa Khấp Tuyết thân thể run lên, giơ tay đẩy ra, “Mộ Lương, buông ta ra.”

      “Hừ.” Mộ Lương hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, từ cao nhìn xống người nằm giường, muốn chọc giận nàng đến xù lông, tuy là khi như vậy nhìn nàng rất đáng .

      “Ta phải người ngu.” Hoa Khấp Tuyết cứ nằm như vậy mà nhìn , khẽ thở dài, “Mộ Lương, tay bị đau.”

      “Ngươi ngốc!” Mộ Lương tức giận nhìn nàng, đưa tay cầm lấy tay bị thương của nàng, từ trong ngực lấy ra lọ thuốc chậm rãi bôi lên, lực đạo nhàng, sợ làm mạnh thương nàng, trong mắt đầy đau lòng.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn vẻ mặt của , nhịn được khẽ mỉm cười, tâm tình tự nhiên rất tốt.

      “Chưa thấy qua người nào bị thương mà vui vẻ như vậy!” Mộ Lương làm sao bỏ qua vẻ mặt tươi cười của nàng, lạnh nhạt liếc nàng, khẽ hừ.

      “Nàng ta có thân phận gì?” Hoa Khấp Tuyết để ý đến châm chọc của , nghĩ đến Chu Lệ Liễu, mắt liền lên lãnh ý.

      “Nữ nhi của Lễ bộ thượng thư đương triều, Chu Lệ Liễu.” Mộ Lạnh ngoéo môi, “Như thế nào? Muốn trả thù?”

      “Nàng chọc gây với ta.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , có ai chọc đến nàng mà có thể sống yên bình.

      “Như vậy mới sai biệt lắm!” Mộ Lương hài lòng cười, cưng chiều ngắt mũi của nàng, “Nữ nhân của Mộ Lương ta phải như vậy, ai có thể khi dễ.” Dĩ nhiên, phạm vi “người nào” đó bao gồm chính .

      nhớ khi còn bé, có con rắn thừa dịp nàng ngủ mà cắn nàng, chờ sau khi nàng bị đau mà tỉnh, hai lời, khắp núi tìm con rắn kia, cuối cùng thịt bị bầm nát dưới dao của nàng, bộ dáng đại thù tất báo kia, đến bây giờ nhớ tới còn rất thích.

      “Ta phải là nữ nhân của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết gì, muốn tiến thêm nhiều bước nữa.

      tại ta ngại liền biến nàng thành nữ nhân của ta.” Mộ Lương bôi thuốc cho nàng xong, cúi người, mập mờ cười, bàn tay thuận thế đưa lên, khẽ nắm lấy cánh tay của nàng.

      “Ta để ý.” Hoa Khấp Tuyết xê dịch sống lưng, đưa tay đẩy trở ra, chính mình cũng ngồi dậy.

      “Tâm độc ác.” Mộ Lương hừ , nhưng lôi tay nàng buông ra, tỉ mỉ vuốt bàn tay bé như ngọc của nàng, nổi lên ánh sáng nhu hoà, rốt cuộc cũng đợi được nàng xuống núi.

      Hoa Khấp Tuyết liếc cái, mặc thưởng thức tay mình, nhiều năm như vậy, tính tình cổ quái thay đổi, nàng cũng biết tay nàng có gì mà đẹp chứ?

      “A Noãn, tại sao xuống núi sớm như vậy, vốn dĩ ta tưởng là hai ngày nữa nên tính đem mọi chuyện giải quyết hết, tự mình đón nàng.” Mộ Lương đem nàng kéo vào lòng, cằm để lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng cười.

      “Bị Sư Phụ đuổi.” Hoa Khấp Tuyết ngoan ngoãn dựa vào người , thoải mái nhắm mắt lại.

      “Hả?” Mộ Lương trợn mắt kinh ngạc, giọng tràng đầy nghi ngờ, “Làm sao có thể? phải Hoa gia gia rất thích thức ăn nàng nấu?”

      thích dược liệu bảo bối của hơn.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, nàng là vậy sống mà so ra còn kém hơn vật chết kia của sư phụ.

      Mộ Lương nghe vậy, nhíu mày, dược liệu?

      “A Noãn, có phải nàng hứng thú đối với y thuật?” nhớ khi theo Hoa gia gia học y thuật, nàng này liếc mắt cái liền bỏ , có hứng thú học.

      “Đột nhiên muốn học.” Hoa Khấp Tuyết mở to mắt nhìn nơi hai bàn tay giao nhau, cảm thấy nhìn rất đẹp mắt.

      “ n, lầu hai của phòng dược liệu cần gì có đó, nàng muốn chơi thế nào cũng được.” Mộ Lương cười , A Noãn nhà muốn chơi, vậy tuỳ nàng , dù sao nữa này của dược liệu gì cũng thiếu, nếu có, liền tìm về cho nàng là được.

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn , “Mộ Lương, trời tối rồi, ta muốn ngủ.” Bất tri bất giác, cùng với ở trong phòng lâu rồi.

      “Được.” Mộ Lương cười híp mắt nhìn nàng, còn thân mật đặt nàng lên giường, kéo chăn lại.

      “Chàng nên .” Hoa Khấp Tuyết bắt đầu đuổi người.

      có gì, ta coi chừng cho nàng, cần ngượng ngùng.” nụ cười của Mộ Lương ngày càng đậm, giúp nàng cởi giầy rồi đắp kín mềm, rất thân thiết, ngay sao đó nghĩ đến chuyện gì đó, đứng đắn cười, cúi người xuống bên tai nàng ngửi lấy hương thơm của nàng, cúi đầu giọng nặng nề, lại nghe rất mê người, “Hoa nương, tiểu sinh muốn cùng nàng trải qua đêm xuân, để giải tương tư được ?”

      “Cút.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, tên này ngày càng lưu manh càng vô sỉ.

      “A Noãn, ta rất nhớ nàng…..” Mộ Lương nhướng mày, lại tính giả bộ đáng thương, khi nàng nghe theo mình mình liền giả bộ đáng thương chút, hiệu quả cũng rất tốt.

      Nhưng lúc này Hoa Khấp Tuyết trực liền nhắm mắt lại, thèm để ý hành động của , liền vận khí, trực tiếp đánh bay ra ngoài cửa, thuận tiện đem cửa đóng lại.

      “A a a, Hoa Khấp Tuyết! Nàng mưu sát chồng!” Mộ Lương ảo não đứng lên, quần áo nhìn rất hỗn độn, rất chật vật, oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, hận thể chọc thủng cánh của đó.

      Trong phòng, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt nở nụ cười tràng đầy vui vẻ.
      Last edited: 16/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :