1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 291: Bị nhìn hết trơn rồi 4

      Cơ thể Tề Lạc Nhi nhất thời cứng đờ!

      Sư phụ! Đây là giọng của sư phụ Vân Họa!

      Sư phụ ngay tại phía sau mình!

      Chính xác mà , là ở phía sau cái thùng gỗ này!

      Tề Lạc Nhi hạ mắt nhìn coi bản thân ngâm mình trong nước, toàn thân xích lõa, trái tim ầm ầm nhảy loạn.

      "Nguy rồi! Ta, ta bị sư phụ nhìn hết trơn rồi... Vậy —— có nên bắt chịu trách nhiệm hay đây?"

      Khuôn mặt nhắn của nàng thoáng chốc đỏ thấu, tâm hồn thiếu nữ như nai con nhảy loạn, gần như muốn nhảy trào lên cuống họng.

      May là lúc này khuôn mặt của nàng bị sưng vù, nhìn bên ngoài, cũng khó nhìn ra cái gì.

      Toát mồ hôi, bộ y phục rách tươm người ta chẳng lẽ cũng là sư phụ cởi cho ta?

      Lần này mặt mũi ném bà rồi!

      "Sư phụ, ta..."

      Tề Lạc Nhi muốn chút gì đó để che dấu lúng túng lúc này.

      "Lạc Nhi, cần , nếu ngươi muốn mang thân vết thương, vậy tâm trầm đan điền, giữ tâm như ..."

      Hả? Những tổn thương này có thể tiêu trừ hoàn toàn?

      Tề Lạc Nhi tự nhiên biết mình bị thương nghiêm trọng đến đâu, người nhiều chỗ da thịt đều nát bươn, coi như là ở đại, tổn thương như vậy cũng để lại thân vết thương.

      Nhưng nghe ngữ khí của sư phụ, tựa hồ có thể có nắm chắc chữa khỏi!

      Nữ hài tử trời sinh thích xinh đẹp, Tề Lạc Nhi tất nhiên cũng ngoại lệ.

      Cuống quít ngồi thẳng, chiếu theo kiến thức tiên gia nhập môn mà trước kia Lý Ngư truyền thụ cho, hai tay đan lại đặt gối, ngồi thẳng người.

      Hơi nước trong thùng gỗ bốc lên càng nhanh, nước dần dần xoáy tròn.

      lâu sau liền hình thành vòng xoáy lớn, mà Tề Lạc Nhi, ngồi ở trung tâm vòng xoáy.

      "Lạc Nhi, nhịn chút, có thể có chút đau."

      Giọng Vân Họa lại vang lên.

      Theo tiếng, Tề Lạc Nhi cảm giác người bị áp lực siết chặt, cảm giác những dòng nước kia theo miệng vết thương chui thẳng nhập vào sâu trong cơ thể.

      Trong tích tắc này, cơ thể tựa như có vạn xà cắn nuốt, nhưng huyệt đạo nàng bị điểm, muốn động cũng động được.

      Nàng đau đến toàn thân phát run, loại đau đớn này rất khó nên lời đấy, từng tấc từng tấc tựa hồ muốn nhập vào cốt tủy.

      Ngực giống như bị thiêu đốt, mỗi lần hô hấp đều mang đến đau đớn.

      Cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống theo tóc mai, bờ môi cơ hồ bị nàng cắn nát.

      biết nàng chịu "cực hình" như vậy trong bao lâu, chỉ biết là mồ hôi người toát ra lũ lượt.

      Chương 292: Bị nhìn hết trơn rồi 5

      biết nàng chịu "cực hình" như vậy trong bao lâu, chỉ biết là mồ hôi người toát ra lũ lượt.

      Thùng gỗ hơi có chút chấn động, giống như Vân Họa đánh vào thùng nước.

      Tề Lạc Nhi đau chịu nổi, lại thể quay đầu lại, nên cũng biết rốt cuộc Vân Họa làm cái gì.

      Quá hồi lâu sau, những xoáy nước kia cuối cùng cũng ngừng chấn động, Vân Họa tại sau lưng hơi thở ra hơi: "Được rồi."

      Vỗ hai cái, hai nữ đệ tử liề tiến vào.

      Hai người đệ tử kia Tề Lạc Nhi cũng biết.

      người là Diệp Lăng Phỉ, người kia cũng là nữ đệ tử cùng tu luyện với nàng.

      Các nàng cung kính mà khẽ khom người: "Tôn thượng."

      "Đỡ Lạc Nhi ra, đỡ lên giường mặc y phục..."

      Vân Họa nhàn nhạt phân phó.

      Hai người Diệp Lăng Phỉ tự nhiên nghe theo, đỡ Tề Lạc Nhi dậy, lại giúp àng mặc vào chiếc áo choàng rộng thùng thình.

      Tuy Tề Lạc Nhi thể động thể , trong lòng lại giật mình hiểu được chính mình xích lõa bị ngâm vào cái thùng gỗ to này, chắc hẳn cũng là hai vị tỷ muội này làm.

      Vân Họa vẫn luôn ở đằng sau nàng, trong nước lại có tầng cánh hoa lơ lửng, hẳn là thấy được gì gì đó.

      hiểu điểm này, nàng cũng biết là thở phào hơi hay là hơi có chút mất mát, trong nội tâm cũng biết là tư vị gì.

      "Được rồi, các ngươi lui ra ngoài!"

      Vân Họa phân phó câu.

      Hai người kia yên lặng lui ra.

      Vân Họa đỡ Tề Lạc Nhi ngồi xuống, : "Lạc Nhi, sư phụ nên vì ngươi khâu miệng vết thương lại, ngươi cố nhịn đau..."

      "Khâu... Khâu lại?"

      Tề Lạc Nhi thoáng run cái, lúc này nàng có thể cử động, nàng ngước mặt lên nhìn Vân Họa.

      Đáng thương : "Sư phụ, có thể, có thể cho ta dùng chút ma dược hay ??"

      người nàng chỗ cần khâu lại tất cả lớn cũng phải đến ba bốn mươi chỗ.

      Cứ như vậy mà khâu lại, chẳng phải là muốn nàng đau chết?

      Tuy rằng nàng là bộ đội đặc chủng, nhịn đau khá tốt, nhưng cứ nghĩ đến có người hạ kim người mình giống như may vá đế giày vậy, nàng liền nhịn được rùng mình cái.

      Hu hu, nàng cũng phải vị Quan Vân Trường kia, có thể mặt đổi sắc mà để cho người ta cạo xương trị độc...

      Vân Họa khẽ lắc đầu: "Nếu dùng "ma phí tán", miệng vết thương khỏi rất chậm, còn có thể để lại vết sẹo."

      Chú thích: "ma phí tán": thuốc có tác dụng tương tự thuốc gây tê.
      hganh thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 293: Bị nhìn hết trơn rồi 6

      Edit: Tường Vi

      Vân Họa khẽ lắc đầu: "Nếu dùng “ma phí tán”, miệng vết thương khỏi rất chậm."

      "Còn có thể để lại vết sẹo, chúng ta là người tu đạo, tuy rằng quan tâm thân xác đẹp xấu, nhưng dù sao ngươi vẫn còn , vẫn còn là hài tử, lưu lại toàn thân vết sẹo như vậy khó tránh tâm lý có ám ảnh."

      Tề Lạc Nhi đổ mồ hôi, hóa ra sư phụ còn là chuyên gia tâm lý học, lại có thể hiểu được bóng ma tâm lý.

      ra triều đại tưởng này cũng hoàn toàn giống cổ đại...

      Tuy rằng bởi vì luyện công mà người nàng cũng lưu lại vài vết sẹo, nhưng sao cả.

      Mà bây giờ người nàng đều là vệt máu, tựa như con rắn ngoằn nghèo đan xen trải rộng thân thể, nếu như thực hoàn toàn biến thành vết sẹo, vậy cũng khó coi chết được!

      Đều do tên Dạ Thiên Vấn biến thái chết bằm kia!

      Sớm muộn gì cũng có ngày nàng đem bầm thây vạn đoạn, rửa mối hận hôm nay!

      Nàng cắn răng, gật đầu: "Được, sư phụ, ta chuẩn bị xong rồi, người bắt đầu !"

      khuôn mặt nhắn của nàng đầy vẻ kiên quyết, ra điệu thong dong chịu chết.

      Vân Họa nhàn nhạt gật đầu, mặc dù mặt lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng cũng có chút bội phục tiểu đệ tử kiên cường.

      duỗi tay ra, tựa như ảo thuật biến ra cái khay thủy tinh.

      Bên khay bày biện chi chít dụng cụ cắt gọt lớn , kẹp, kéo, kim châm, chỉ mảnh với màu sắc giống nhau. . .

      Tề Lạc Nhi nhìn bộ dụng cụ đầy đủ này, nuốt nước miếng cái.

      nghĩ tới sư phụ tiên thuật lợi hại, y thuật cũng cao minh như vậy.

      Nhìn bộ trang bị này, quả thực chính là chuyên gia ngoại khoa. . .

      Vân Họa duỗi ngón tay điểm cái, Tề Lạc Nhi liền thể động.

      Mắt thấy Vân Họa cầm lên thanh tiểu đao lóng lánh hàn quang, Tề Lạc Nhi nhắm mắt lại dám nhìn nữa.

      Hai tay Vân Họa bắt đầu cao thấp tung bay, cây kéo, dao , cái kẹp sử dụng luân phiên, bắt đầu bận rộn xử lý vết thương người Tề Lạc Nhi .

      Khoét thịt rữa, đả thông huyết mạch, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, khâu lại. . .

      Động tác của nhanh tới cực điểm, phi thường nhanh chóng lại nhàng.

      Tựa như người mọc ra mười bàn tay, chỉ trong nháy mắt, miệng vết thương được xử lý hoàn tất. . .

      Tề Lạc Nhi hầu như cắn nát môi, mồ hôi lạnh trán toát ra từng giọt, nàng lại gắng gượng nhịn xuống rên tiếng nào.

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, rốt cuộc toàn bộ vết thương người Tề Lạc Nhi được xử lý hoàn tất.

      .

      Chương 294: Bị nhìn hết trơn rồi 7

      Edit: Tường Vi

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, rốt cuộc toàn bộ vết thương người Tề Lạc Nhi được xử lý hoàn tất.

      Toàn thân nàng cũng bị băng bó giống như cái bánh chưng cỡ lớn, nằm ở nơi đó thể động đậy.

      Mặc dù Vân Họa tiếng nào, nhìn tiểu đồ đệ kiên cường như thế, trong nội tâm cũng rất ưa thích.

      'Cực hình' như vậy, ngay cả đại nam nhân cũng chẳng mấy người có thể chịu đựng được.

      Tiểu đồ đệ này nhìn sơ qua có vẻ mềm mại, mảnh mai yểu điệu, nào ngờ lại có thân xương cốt cứng rắn. Khiến phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Có lẽ nguyên nhân vì nàng là Thiên Nữ đây.

      người đứa này luôn luôn có tinh thần chịu khuất phục cảm động người khác, xem ra quyết định thu nhận đồ đệ này của là đúng. . .

      Tề Lạc Nhi nhìn xử lý xong miệng vết thương cuối cùng, thở phào cái.

      Hô! Đau chết nàng!

      Mấy lần nàng muốn hét to lên, nhưng lại biết hét lên chẳng thể khiến cho đau đớn của nàng giảm bớt, trái lại khiến nàng bẽ mặt trước người ở trong lòng nàng.

      "Lạc Nhi, vi sư lại giúp ngươi đẩy máu qua cung, chờ huyết mạch ngươi thông thuận rồi, vết thương khỏi rất nhanh thôi."

      "Vâng, vâng, được. Tạ ơn sư phụ."

      Tề Lạc Nhi gật đầu. Trong lòng lại tràn đầy tò mò, rốt cuộc nàng cũng có thể tự mình mở mang chút kiến thức về kỹ năng chữa thương của cổ nhân.

      Trước kia luôn chỉ nhìn thấy TV, tại cuối cùng cũng có thể tự mình thể nghiệm lần!

      biết có phải là nữ chính ngồi ngay ngắn ở phía trước, nam chính ở phía sau, hai tay vỗ lưng nữ chính, chân khí liền truyền qua. . .

      Ý niệm này quay cuồng trong đầu nàng, thân thể bỗng nhiên lơ lửng bay lên trung, xoay tròn, vừa vặn mặt đối mặt với sư phụ .

      Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nàng thấy mặt Vân Họa chỉ có vẻ lạnh nhạt, thanh lãnh lạnh lùng.

      Gợi cho người khác nghĩ tới ánh trăng lạc hướng trong tranh thuỷ mặc, ánh xanh tịnh mịch, nhàng quanh quẩn.

      Nàng khỏi giật mình, mặt nóng ran, rủ mắt xuống, dám nhìn khuôn mặt như minh nguyệt thanh phong của Vân Họa .

      Vân Họa hơi nhíu mày, nhưng lời nào, bàn tay liên hoàn đánh ra, mỗi chưởng đều điểm vào những huyệt vị khác nhau người Tề Lạc Nhi.

      Động tác của cực nhanh, đôi tay dường như biến hóa kỳ ảo thành trăm cánh tay, nhìn hoa cả mắt.

      Tề Lạc Nhi sợ hết hồn.

      Còn tưởng rằng chính mình phạm phải sai lầm gì, sư phụ muốn ra tay thanh lý môn hộ, suýt nữa liền kêu lên.

      Thân thể bị Vân Họa vỗ đánh ngừng xoay tròn như chong chóng.
      .

      Chương 295: Bị nhìn hết trơn rồi 8

      Edit: Tường Vi

      Thân thể bị Vân Họa vỗ đánh ngừng xoay tròn tựa như chong chóng .

      Khiến cho đầu của nàng choáng váng, đầu óc ngừng căng ra.

      Lúc đầu vẫn còn có chút đau đớn.

      Nhưng đau đớn kịch liệt nhất nàng cũng từng phải chịu đựng qua, chút đau đớn ấy đối với nàng mà chỉ như cái kiss .

      Nàng nghiến răng chịu đựng.

      Dần dần, nàng cảm giác mỗi chưởng của sư phụ vỗ thân thể dường như đều có dòng khí lưu tìm khe hở mà vào, hô ứng tương dao với khí tức thân thể nàng.

      luồng khí lưu ấm áp chạy quanh thân, thoải mái khó nên lời . . .

      Nàng tựa như con quay xoay vòng lớn trung, trán Vân Họa hơi hơi đổ mồ hôi.

      Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy nhiệt lưu trong cơ thể chạy càng ngày càng gấp rút, tựa hồ huyết mạch nặng nề, thô ráp trước kia lần nữa mở ra thông đạo.

      Lưu chuyển là thoải mái. Toàn bộ miệng vết thương cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên, phát nhiệt, ngứa ngáy. . .

      Lại qua khoảng chừng canh giờ, Tề Lạc Nhi chợt thấy huyệt Bách Hội mãnh liệt nhảy lên, cỗ lực lượng thình lình phá huyệt mà ra!

      Cỗ lực lượng này lớn khác thường, khiến cho nhiệt lưu mà Vân Họa truyền vào trong cơ thể nàng thoáng cái bắn ngược ra ngoài.

      Chỉ nghe Vân Họa kêu lên tiếng.

      Tề Lạc Nhi lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Vân Họa tái nhợt, ngã ngồi mặt đất, khóe miệng rỉ ra tơ máu tươi.

      Trong lòng Tề Lạc Nhi bỗng nhiên sinh áy náy, kêu lên tiếng, bổ nhào tới đỡ lấy Vân Họa: "Sư phụ, người có sao ?"

      Trong con ngươi Vân Họa thoáng qua ttia kinh ngạc.

      chỉ biết Thiên Nữ là khắc tinh của ma giáo, bản thân nàng chứa tuyệt đại linh lực, lại nghĩ tới đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho nàng liền có thể thúc đẩy linh lực bùng phát lên quá mức như vậy!

      bất ngờ kịp đề phòng, suýt nữa bị cỗ linh lực loạn hướng này đả thương. . .

      Có lẽ dạy dỗ nàng tốt, đến vài năm, Tử Vân Môn liền có thể xuất cao thủ ngang tài ngang sức với . . .

      ho khan tiếng, thấy vẻ mặt Tề Lạc Nhi vẫn mờ mịt.

      Nàng vẫn còn chưa biết mình có được linh lực thiên phú.

      "Ngươi. . . Ngươi mau ngồi xuống điều tức."

      Vân Họa quát khẽ.

      Hả? Vì sao còn muốn nàng ngồi xuống?

      Ngày hôm nay nàng ngồi xuống là quá nhiều rồi!

      Còn chưa đợi nàng hỏi ra những lời này, chợt thấy cỗ lực lượng kia tựa như hồng thủy chảy cuồn cuộn trong cơ thể, chạy hỗn loạn trong cơ thể.

      Tứ chi xương cốt dường như muốn nổ tung.
      .


      Chương 296: Bị nhìn hết trơn rồi 9

      Edit: Tường Vi

      Tứ chi xương cốt dường như muốn nổ tung.

      Cảm giác như có vạn thanh cương đao loạn khoét loạn đâm trong cơ thể.

      Toàn thân như là bị phanh bị tạc, hoặc là như bị ném vào trong hầm băng vạn năm, đau đớn chịu nổi, thốt nên lời. !

      khỏi thét chói tai tiếng , định nhảy dựng lên.

      Chợt thấy phía sau lưng bị siết chặt, nàng bị mạnh mẽ ấn ngồi xuống.

      cổ nhiệt lưu lại mạnh mẽ tiến nhập vào trong cơ thể nàng, khiến cho linh lực hỗn loạn trong cơ thể nàng tạm thời đè lại. . .

      Vân Họa thấy sắc mặt nàng thoạt đỏ thoạt trắng, con ngươi đột nhiên trợn lớn, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.

      khỏi thở dài, ngón tay như bay vẽ, liên tục điểm mấy cái.

      Cỗ linh lực hỗn loạn trong người Tề Lạc Nhi tựa như là bị người cắt đoạn, rút cuộc còn cảm giác thấy nữa. . .

      Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Vân Họa, hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

      Trong lòng Vân Họa thở dài hơi.

      Đứa này mặc dù là Thiên Nữ, nhưng rốt cuộc thân thể vẫn còn là phàm thai.

      thừa nhận nổi loại linh lực thiên phú này, đành phải tạm thời phong ấn cỗ linh lực này lại.

      Đợi nàng tu luyện thoát khỏi phàm thai, lại giải phong ấn cũng muộn.

      "Được rồi, Lạc Nhi, ngươi nghỉ ngơi tốt chút , qua mấy ngày nữa thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi."

      Vân Họa lại vỗ tay, Diệp Lăng Phỉ cùng nữ hài tử khác liền tiến vào, tay còn khiêng cái sập gụ.

      "Đưa Lạc Nhi Noãn Hương điện nghỉ ngơi." Vân Họa phân phó tiếng.

      Hai người Diệp Lăng Phỉ cúi đầu đáp ứng “Vâng" liền đồng tâm hiệp lực khiêng Tề Lạc Nhi lên sập gụ.

      Sau đó cung kính hành lễ bái biệt Vân Họa, lúc này mới khiêng Tề Lạc Nhi rời .

      Toàn thân Tề Lạc Nhi bị băng bó giống như khối bánh chưng, hành động bất tiện, chỉ có thể mặc cho các nàng khiêng chính mình ra khỏi “Dược Hương các” của sư phụ.

      Vừa ra khỏi “Dược Hương các”, hai nữ hài tử rốt cuộc liền hoạt bát lên. Diệp Lăng Phỉ càng thêm kích động, lệ nóng quanh trong mắt: "Lạc Nhi, ta lo lắng muốn chết rồi, ngươi bị ma vương bắt mấy ngày, ta còn tưởng rằng được gặp lại ngươi nữa. Toàn thân ngươi bị thương như vậy, có phải là do tên kia hạ độc thủ ? Hừ, Ma Vương chính là Ma Vương, thủ đoạn là tàn nhẫn. . ."

      Miệng nàng líu ríu, tựa hồ muốn trút hết mọi lo lắng trong những ngày qua với Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc Nhi cười khổ tiếng.
      .

      Chương 297: Bị nhìn hết trơn rồi 10

      Edit: Tường Vi

      Tề Lạc Nhi cười khổ. biết tại sao, nàng muốn kể với bạn tốt về cảnh ngộ của mình trong những ngày ở tại Thận Lâu Cung qua, chỉ nhàn nhạt cười : " hiểu lầm rồi, thương thế của ta phải Nguyệt —— Ma quân hạ thủ, mà là vương Dạ Thiên Vấn, đó mới là cái tên đúng chuẩn siêu cấp biến thái."

      " vương? Ngươi nhìn thấy vương rồi hả? Sao lại là làm? ! Hừ, sao có thể ra tay độc ác với nữ tử như vậy chứ, đúng là biến thái! Hừ, ma đều giống nhau, với tên Nguyệt Vô Thương kia chẳng kẻ nào là tốt! A, đúng rồi, tướng mạo của thế nào? Có đẹp ?"

      nữ hài tử khác tên là Tử Vân Quân, tính cách hoạt bát hiếu động, tinh thần bát quái (bà tám) của nàng cũng rất cao. Vừa chuyển chủ đề, liền chuyển tới tình nàng cảm thấy hứng thú nhất.

      Tề Lạc Nhi hầu như hết lời để . đại có nhiều nữ hoa si cần phải , thế nào mà Tiên Giới này cũng có? Lại còn bát quái như vậy. Xem ra bát quái cùng nữ hoa si khắp nơi nở rộ, chỗ nào có...

      Nàng liếc mắt lườm Tử Vân Quân, thản nhiên : “Xinh đẹp sao? Biến thái chính là biến thái! Cả đời này tốt nhất nên cầu nguyện đừng có lại đụng phải ta, nếu ta lột da rắn của , làm món canh rắn hầm cách thủy".

      Tử Vân Quân le lưỡi : " ra là xà tinh, rắn là loài động vật lãnh huyết vô tình, cũng khó tránh lại biến thái như vậy."

      Tề Lạc Nhi thở dài hơi, ài, ở đại nàng cũng từng đọc ít chuyện xuyên việt về Xà vương. Khi đó vẫn có chút hảo cảm với loài rắn thô bạo này, ngờ tên Dạ Thiên Vấn triệt để phá vỡ ấn tượng về loài rắn của nàng.

      Nàng nhìn Tử Vân Quân, như cười như : " thích ngắm trai đẹp, tại sao cứ thấy sư phụ ta là lại tựa như chuột thấy mèo vậy? Sợ tới mức dám thở mạnh luôn hả?"

      Tử Vân Quân lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn nhìn hai bên, xác nhận có ai nghe được cuộc chuyện của các nàng. Lúc này mới xoay người lại, trừng mắt với Tề Lạc Nhi : "Nha đầu chết tiệt, đó chính là thượng tiên cao cao tại thượng..., lão nhân gia người nhiễm tia bụi trần, bình thường chỉ nhìn người nhiều chút cảm thấy là tôn trọng, toàn bộ Tử Vân môn kính người như là thần, ai dám... Đâu có may mắn như , có thể bái nhập môn hạ của người, biết chứ, những tỷ muội khác đều hâm mộ muốn chết."
      .

      Chúng ta có thêm editor mới rồi nhé :ex10::ex10:
      Xin lỗi các bạn vì lâu lên edit truyện, từ giờ bọn mình làm và đăng truyện đều đều nhé, tks all:063:
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 298: Hoa đào nợ bó to 1

      Edit: Tường Vi

      Tề Lạc Nhi sờ sờ đầu cười. , nàng cũng tin mình có thể gặp vận tốt như vậy. Muốn bái nhập vào môn hạ của Vân Họa, giấc mộng lại trở thành . Phải biết rằng mấy nghìn năm nay Vân Họa chỉ nhận ba người đệ tử. Mà sư huynh của - Lăng Hư Tử lại thu nhận cả gần ngàn người...

      Nàng bỗng chợt nhớ ra: "A, đúng rồi, Lý Ngư sư huynh đâu? ... quay về chưa?"
      Tuy Dạ Thiên Vấn với nàng Lý Ngư bị đả thương, chừng chết, nhưng sư phụ có thể kịp lúc đến cứu nàng, hẳn là công lao của sư huynh ? biết sư huynh có bị thương ...

      Diệp Lăng Phỉ thở dài hơi: "Lý sư huynh bị thương , tối hôm qua cơ hồ là phải bò trở về... tại huynh ấy dưỡng thương tại “Vân Dịch các”."

      ra là —— Lý sư huynh bị thương! Tề Lạc Nhi nâng mắt hỏi: "Lăng Phỉ, Vân Quân, đưa ta Vân Dịch các được ? Ta xem chút."

      Tử Vân Quân le lưỡi : “ được, Tôn Thượng phân phó phải đưa đến Noãn Hương Các, chúng ta dám làm trái lệnh đâu! Vả lại, nhìn xem thế này, sư huynh thấy, lại để cho phải lo lắng. Hay là chờ khỏi rồi hãng . cần phải vội."

      Tề Lạc Nhi ngẫm lại cũng đành phải thôi. Trong nháy mắt qua hơn mười ngày. Cuối cùng vết thương người Tề Lạc Nhi cũng khỏi bảy tám phần, có thể xuống giường lại. Nàng vừa có thể tự do hành động, liền chạy đến Vân Dịch các. Lý Ngư bị nội thương rất nặng, muốn khỏi phải chậm chút. Lúc Tề Lạc Nhi chạy tới, vừa mới rời giường. Chân của bị Dạ Thiên Vấn đánh gãy, tuy rằng được Vân Họa nối liền, nhưng vẫn chưa thể xuống đất lại. Thấy Tề Lạc Nhi chạy vào, khẽ thở ra hơi.
      nghe các sư đệ khác nhắc tới thương thế của Tề Lạc Nhi, trong lòng thầm áy náy. Nếu như có thể nhanh hơn chút, hoặc sư phụ đến sớm hơn, tiểu sư muội hẳn có thể ít bị tra tấn hơn...

      Vết thương mặt Tề Lạc Nhi tốt ít, vết sưng cũng hoàn toàn tiêu tan. Chỉ có vết thương người còn chưa khỏi hẳn. Nàng sợ sư huynh lo lắng, liền mặc thân áo choàng rộng thùng thình, che kín bản thân cực kỳ chặt chẽ.

      Sư huynh muội chuyện hồi, Tề Lạc Nhi mới rời . Lại chạm mặt nhị sư huynh Mạnh Vân Viễn.

      .

      Chương 299: Hoa đào nợ bó to 2

      Edit: Tường Vi


      Mạnh Vân Viễn thân lam y, mày kiếm mắt sáng, thần thái chiếu rọi.
      khi cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn phong lưu lại vừa cợt nhả.

      xoay Tề Lạc Nhi vòng, cánh tay đĩnh đạc gác lên vai Tề Lạc Nhi: "Tiểu sư muội, ừ, thoạt nhìn tốt tệ, đẹp ít".

      Lúc Tề Lạc Nhi dưỡng thương, vị nhị sư huynh này có tới thăm nàng. Tên gia hỏa này sinh ra vốn độc mồm độc miệng, vừa thấy mặt khách khí cười nhạo mặt Tề Lạc Nhi giống như đầu heo, có thể vinh quang trở thành nữ tử xấu nhất Tử Vân môn. Thấy sắc mặt Tề Lạc Nhi tốt, mới sờ sờ mũi, chuyển qua mắng to tên Dạ Thiên Vấn biến thái...Tề Lạc Nhi bị chỉnh có chút bất đắc dĩ, biết vị nhị sư huynh này tại Vân Phù Cung tuyệt đối là giống ai.

      Thiên tư thông minh, đạo hạnh tại Tử Vân Môn thậm chí là số số hai, chẳng qua là tính tình có chút láu cá lại phong lưu bị gò bó.

      Nghe hoa đào nợ bó to, may mắn ngoại trừ việc thích trêu ong ghẹo bướm bên ngoài, làm việc vẫn rất có chừng mực, nên mới bị Vân Họa trục xuất sư môn.

      Lúc này lại đụng mặt , Tề Lạc Nhi có chút đau đầu. Bất động thanh sắc mà lướt qua móng vuốt sói của , khẽ gật đầu: "Nhị sư huynh."

      Mạnh Vân Viễn sớm muốn có sư muội, nhưng sư phụ lại tùy tiện thu đồ đệ, khiến nguyện vọng này của lâu mới có thể trở thành . kỳ sớm xuất sư, vẫn luôn ở bên ngoài rèn luyện.
      Về sau nghe sư phụ rốt cuộc thu nhận nữ đệ tử, có vẻ như là Thiên Nữ trong truyền thuyết , liền vội vội vàng vàng trở về. Nhưng ngờ bị Ma Vương bắt . đấm ngực giẫm chân ngừng buồn bã thở dài than thở vận khí mình xui xẻo. vất vả mới có sư muội, nhưng lại biết về sau còn có thể gặp mặt hay ?

      Mấy ngày nay vất vả bôn ba khắp nơi , giúp sư phụ tìm kiếm cửa vào Thận Lâu Cung , nhưng lại thu hoạch được gì. Ngày đó nghe sư phụ rốt cuộc cứu được tiểu sư muội trở về, liền cực kỳ gấp gáp trở về.

      Trước tiên giúp sư phụ ứng phó những người qua đường giáp ất bính tới thăm. Đợi Vân Họa giúp Tề Lạc Nhi trị thương xong, liền vội vàng thăm nàng.

      .

      Chương 300: Hoa đào nợ bó to 3

      Edit: Tường Vi


      Rốt cuộc gặp được tiểu sư muội ngày đêm mong nhớ, lại thấy khuôn mặt nhắn của tiểu sư muội sưng to lên giống như đầu heo, toàn thân băng bó như một xác ướp bánh ú lớn. Nhất thời quản kiểm soát được cái miệng, cười ra tiếng. Mặc dù miệng mồm độc địa, nhưng vẫn rất thương vị tiểu sư muội duy nhất này của . Trong nội tâm hầu như muốn lôi mười tám đời tổ tông tên vương Dạ Thiên Vấn kia lên ân cần thăm hỏi lần .

      Mỗi ngày Tề Lạc Nhi đều cần phải ngâm thảo dược, những thảo dược kia đều là thu thập, chẳng quaTề Lạc Nhi biết mà thôi.

      Mấy ngày trước xuất ngoại làm vài việc cho sư môn, vừa liền năm ngày, trong lòng vẫn rất nhớ thương vị tiểu sư muội thiếu chút nữa bị hủy dung này. Cho nên xong xuôi mọi việc, liền vội vàng chạy về, tại liền chạm mặt với Tề Lạc Nhi.

      Ngâm thảo dược mấy ngày nay, khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi khôi phục trắng nõn như xưa. Mặc dù nàng khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt to ngập nước, linh khí bức người, có phen hàm súc ý vị rất khác. Haha..!Tiểu sư muội quả nhiên hổ là Thiên Nữ, đủ xinh đẹp!

      Mạnh Vân Viễn mừng rỡ, chuyển loạn quanh Tề Lạc Nhi , vỗ ngực cam đoan: "Tiểu sư muội, sau này ai khi dễ muội, chỉ cần với sư huynh, sư huynh chịu trách nhiệm đánh cho những tên đui mù kia răng rơi đầy đất."

      Tề Lạc Nhi cười gật đầu, ở đây có nhiều sư huynh bảo vệ nàng như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp...Nàng định đáp lời, bỗng nhiên giữa trung truyền đến tiếng hô: "Mạnh sư huynh, Mạnh sư huynh..."

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu nữ ngự kiếm bay đến. Da thịt tuyết trắng ,mi mục như họa, thân y phục đỏ thẫm như liệt hỏa bừng lên giữa trung. Trong lòng Tề Lạc Nhi thầm giật mình. Thiếu nữ này phải ai khác, chính là Lý Trọng Tử đồng thời vào Tử Vân môn với nàng. ngờ mình rời khỏi Tử Vân môn mới tháng, nàng học được ngự kiếm rồi!

      mặt Mạnh Vân Viễn lại lộ ra nụ cười chiêu bài của , bày ra vẻ ngoài rất phong lưu phóng khoáng. Cười mỉm nhìn Lý Trọng Tử: "Lý sư muội, ngự kiếm thuật của muội tăng lên ít."

      Lý Trọng Tử tựa như khoe khoang, ngự kiếm lượn trung vòng, lúc này mới nhảy xuống bước đến. Nhìn thấy Tề Lạc Nhi, nàng ngoài cười nhưng trong cười : "Hóa ra sư muội Tề Lạc Nhi cũng ở đây."

      Từ trước đến nay Tề Lạc Nhi với nàng vốn hợp, chỉ khẽ gật đầu.

      .

      Chương 301: Hoa đào nợ bó to 4

      Edit: Tường Vi


      Lý Trọng Tử để ý tới Tề Lạc Nhi nữa, kéo ống tay áo của Mạnh Vân Viễn làm nũng: "Mạnh sư huynh trở về cũng thèm tới thăm muội, Trọng Tử rất giận đó..."

      Mạnh Vân Viễn cười ha ha, híp mắt sờ đầu Lý Trọng Tử: "Vi huynh mới vừa trở về, muốn qua bái kiến sư phụ, sau đó liền tìm Lý sư muội..."

      Lý Trọng Tử khẽ nhếch cái miệng nhắn: "Lần này Mạnh sư huynh có mang quà về cho Trọng Tử ?"

      Mạnh Vân Viễn cười hì hì: "Đương nhiên! Nhìn xem, cái này tặng cho muội."

      rồi liền từ trong tay áo lấy ra cái trâm cài tóc, trâm cài tóc sáng óng ánh xanh ngọc bích, cũng coi là ngọc thượng phẩm.

      Lý Trọng Tử là công chúa Đường quốc, có đồ trang sức nào mà nàng chưa thấy qua? Cười híp mắt nhận lấy, cao thấp đánh giá "A..., tệ! Ánh mắt của sư huynh rất độc đáo! Ngọc trâm này muội rất thích.” Liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi. Trong đôi mắt chứa ý khoe khoang thị uy: "Sư huynh, huynh cài tóc cho muội được ?"

      Tề Lạc Nhi cảm thấy nhàm chán, nàng muốn ở chỗ này làm bóng đèn cản trở đâu.Khẽ gật đầu với hai người : "Hai người các ngươi chậm rãi trò chuyện, thân thể ta tiện, về trước nghỉ ngơi."

      Mạnh Vân Viễn kéo nàng lại, cười hì hì : "Tiểu sư muội, vi huynh cũng có chuẩn bị lễ vật cho muội đó."

      móc từ trong ngực áo ra cái hộp gỗ mộc hình chữ nhật màu đen. Bên ngoài hộp gỗ mang phong cách cổ xưa, khá nặng, mỗi góc đều khảm viên lục phỉ thúy. Khóa mở hộp trang trí cái đầu tướng, được chế tạo bằng bạc, mũ giáp có khối hắc ngọc đường kính khoảng hai cm. Hơi hơi lóe ánh hào quang. Mà hộp gỗ cũng có điêu khắc họa tiết vân đồ bầu trời. Vô luận là điêu khắc hay bảo thạch được khảm nạm, chất liệu gỗ, đều nhìn ra tương đối quý giá, hình như niên đại nghìn vạn năm. Nhưng lại biết bên trong là vật gì.

      đặt hộp gỗ vào tay Tề Lạc Nhi, cười : "Muội nhìn xem, cái hộp này có xinh đẹp hay ? Cho muội làm hộp trang điểm cũng tệ."

      Tề Lạc Nhi chần chừ chút: "Cái này... Vô công bất thụ lộc, bất luận bên trong hộp này là cái gì, nhìn sơ liền biết giá trị nghìn vàng, muội cũng dám nhận lễ vật quý trọng như vậy..."
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308

      Chương 302: Hoa đào nợ bó to 4

      Edit: Tường Vi

      Mạnh Vân Viễn yên lặng, rồi đặt cái hộp vào trong tay Tề Lạc Nhi : "Chúng ta là người tu tiên, sớm quan tâm đến những thứ vàng bạc kia, với sư huynh muội lại khách khí cái gì? Đây chính là lễ ra mắt ta đưa cho muội."

      "Mạnh sư huynh, ta cũng muốn!"

      Lý Trọng Tử ở bên cam lòng bị lãnh đạm, cái miệng nhắn nhếch lên, níu lấy ống tay áo Mạnh Vân Viễn .

      Mạnh Vân Viễn lắc đầu, cười khổ : "Chính ta cũng có. Cái hộp này chỉ có , là tìm được trong cổ mộ."

      "Tìm được trong cổ mộ? Sư huynh, ngươi trộm mộ? !"

      Lý Trọng Tử kêu lên.

      "Suỵt! Tiểu nha đầu chuyện khó nghe! Sư huynh ta đây ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phóng túng, nhiều lần tùy cơ ứng biến, nhân vật nổi bật, xuất chúng như vậy làm sao có thể làm cái thủ đoạn trộm mộ kia?"

      Mạnh Vân Viễn ra vẻ công tử phong lưu kinh điển, bộ dạng phong lưu mà lại cợt nhả.

      Tề Lạc Nhi nhịn được bật cười, nàng cũng nghĩ tới nhị sư huynh đùa giỡn trêu chọc như vậy, vô hình trung cảm thấy khoảng cách với sư huynh kéo gần lại ít.

      Lý Trọng Tử có phần phục: "Sao Mạnh sư huynh lại tìm được trong cái cổ mộ?"

      Mạnh Vân Viễn phất ống tay áo, : "Chuyện này kể ra rất dài dòng, ta ở địa phương thám hiểm, vô tình ngã vào trong cái tòa cổ mộ kia, nhìn thấy bộ dạng cái hộp này rất đẹp , thuận tiện cầm lấy nghiên cứu chút."

      Tề Lạc Nhi bên nghe sư huynh đùa giỡn, bên vuốt vuốt cái hộp, sờ sờ chỗ này, lại động động chỗ kia.

      Chợt phát mũ giáp của đầu lâu tướng quân kia có chỗ cực kì khó phát , có đạo ánh sáng màu đỏ hơi lóe lên.

      Trong lòng nàng khẽ động, ngón cái điểm tại đó cái .

      Ơ, có phản ứng.

      Nàng xem cái hộp kia, bỗng nhiên phúc chí tâm linh (khi vận may đến lòng người cũng linh hoạt khôn ngoan hơn), trái lại dùng ngón út lại điểm cái.

      “Khấu!” Sau thanh trầm thấp, cái hộp bỗng nhiên mở ra!

      Làm cho nàng lại càng hoảng sợ.

      Mạnh Vân Viễn kinh ngạc nhướng mày. Vì kinh hãi mà cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

      Từ khi lấy được cái hộp này đến giờ, vẫn muốn mở nó ra. Nhưng ngờ phí sức lực hết cả buổi, nhưng làm sao cũng tìm thấy chốt mở.

      Cái hộp này tinh xảo như thế, tất nhiên nỡ dùng tiên thuật bổ nó ra.

      Ngẫm lại có lẽ tiểu sư muộisẽ thích, cho nên vẫn ôm nó trở về, đưa cho Tề Lạc Nhi làm lễ gặp mặt.

      Lại nghĩ rằng Tề Lạc Nhi chỉ loay hoay vài cái liền mở đưuọc cái hộp ra!

      .

      Chương 303: Hoa đào nợ bó to 5

      Edit: Tường Vi

      Lại nghĩ rằng Tề Lạc Nhi chỉ loay hoay vài cái liền mở đưuọc cái hộp ra!

      Trong hộp là thanh loan đao, thanh đao phi thường xinh đẹp .

      Dài đến thước (1 thước = 1/3m). chuôi đao khắc hoa văn phức tạp, tựa như chú ngữ hoặc như là văn tự.

      Nắp hộp vừa mới mở ra, nó liền dẫn ra đường hồng quang chói mắt, trong tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng khinh thanh, kinh tâm động phách.

      Lưỡi đao mỏng như cánh ve, chuôi đao đỏ rực, trong khí lay động vùng ánh sáng màu đỏ. Chiếu lên mặt mày mọi người đều là màu đỏ.

      Cũng biết tại sao, thấy chuôi đao này trong lòng Tề Lạc Nhi dao động mãnh liệt.

      giải thích được dâng lên sợ hãi, giống như hạt mầm mới nảy nở, sinh sôi bên trong, liên tục lan tràn sinh trưởng. . .

      Nàng khẽ buông tay, cái hộp kia suýt chút nữa rơi mặt đất!

      Mạnh Vân Viễn nhanh tay lẹ mắt, vung tay lên, cái hộp kia liền rơi tay : "Làm sao vậy? Tiểu sư muội, vui mừng đến choáng váng?"

      "Nhị sư huynh, đao này. . . Đao này. . ."

      Tề Lạc Nhi được nguyên cớ, chỉ mơ hồ cảm thấy bất an, tựa như thanh đao kia là hung lệ chi vật.

      Mạnh Vân Viễn hiển nhiên nhìn thấy chuôi đao này, cũng có chút kinh ngạc.

      Nhưng suy cho cùng kiến thức của rộng rãi nhiều hơn chút ít, trông thấy đao này tuy rằng toàn thân thẩm thấu màu đỏ, nhưng màu đỏ thuần khiết, hào quang cũng mang theo chút tà khí nào.

      Hẳn là bảo bối của tiên gia.

      "Đao này làm sao vậy? Tiểu sư muội, muội ngay cả cái vũ khí thuận tay cũng có, thanh tiểu đao này khéo léo đẹp đẽ, vừa vặn cho muội sử dụng hộ thân." Mạnh Vân Viễn lại nhét cái hộp kia vào tay Tề Lạc Nhi .

      "Tề sư muội có Thánh Nữ Lăng làm vũ khí rồi..., làm sao để ý cây đao này? Hay là đưa ta , ta cần cái vũ khí thuận tay."

      Lý Trọng Tử ở cạnh bên bỗng nhiên .

      Cũng đợi Tề Lạc Nhi trả lời, liền thò tay cầm lấy.

      cái tay ngọc thon thon vừa mới duỗi ra, vẫn chưa đụng tới cái hộp, cổ tay nửa đường liền bị bắt lấy.

      Lý Trọng Tử kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt Mạnh Vân Viễn như cười như : "Lý sư muội, đây chính là ta tặng cho tiểu sư muội làm lễ gặp mặt, với lại phải ngươi có thanh Thu Thủy Kiếm sao? Đó chính là vũ khí sắc bén, thanh tiểu đao này so ra thua kém."

      Bàn tay ấm áp, nhưng lời ra lại rất lạnh.

      Lý Trọng Tử sững sờ, dám lại trắng trợn cướp đoạt, hậm hực dẫm chân: "Mạnh sư huynh xấu xa, còn chỉ đối tốt với mình Trọng Tử, hóa ra đều là giả dối. Trọng Tử để ý tới huynh nữa." Vung tay cái, xuất ra Thu Thủy Kiếm, tung người nhảy lên.

      .

      Chương 304: Hoa đào nợ bó to 6

      Edit: Tường Vi


      Lý Trọng Tử sững sờ, dám lại trắng trợn cướp đoạt, hậm hực dẫm chân: "Mạnh sư huynh xấu xa, còn chỉ đối tốt với mình Trọng Tử, hóa ra đều là giả dối. Trọng Tử để ý tới huynh nữa." Vung tay cái, xuất ra Thu Thủy Kiếm, tung người nhảy lên.

      Động tác của nàng cũng tính là nhanh, tựa hồ vẫn còn đợi Mạnh Vân Viễn ngăn trở nàng.

      Nhưng Mạnh Vân Viễn lại dường như nhìn thấy nàng thở hổn hển, ngoảnh lại vẫn còn thấy giải thích lai lịch chuôi đao này với Tề Lạc Nhi . . .

      Lý Trọng Tử tức giận đến hai mắt bốc hỏa, hừ tiếng, hờn dỗi ngự kiếm bay .

      "Lạc Nhi, Vân Viễn, các ngươi tranh cãi ồn ào gì vậy?"

      Giọng nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.

      Tề Lạc Nhi quay đầu nhìn lại , chỉ thấy Vân Họa đứng ở khoảng cách xa, thân bạch y như tuyết, lạnh nhạt giống như bức tranh thuỷ mặc.

      "Sư phụ!"

      Mạnh Vân Viễn trước mặt sư phụ luôn luôn tương đối bớt phóng túng, thành thành vấn an sư phụ.

      Tề Lạc Nhi ngược lại trong lòng nhảy dựng, kể từ ngày nàng trị liệu vết thương xong, liền nhìn thấy mặt sư phụ nữa.

      tại thấy nhàng đứng ở đó, tựa hồ gió thổi qua, thuận gió mà , phảng phất có loại cảm giác chân thực .

      Nhìn thấy sư huynh quỳ gối, nàng cũng thi lễ.

      Vân Họa khẽ gật đầu.

      Thình lình nhìn thấy cái hộp trong tay nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy chuôi loan đao màu đỏ.

      Thần sắc khẽ động: "Lạc Nhi, ngươi cầm cái gì?"

      Tề Lạc Nhi hận thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay này ra ngoài.

      Vội vàng đưa đến trước mặt Vân Họa : "Sư phụ, người xem, đây là nhị sư huynh tặng lễ gặp mặt cho ta."

      Vân Họa nhìn thoáng qua Mạnh Vân Viễn, Mạnh Vân Viễn vội vàng thuật lại quá trình đạt được cái hộp này lần nữa.

      Vân Họa hơi nhướng mày: "Vậy ngươi có thể nhìn hình dáng chủ nhân của cổ mộ như thế nào ? Là nam hay nữ?"

      Mạnh Vân Viễn gãi gãi đầu, lắc đầu: "Đệ tử chỉ thấy ngọc quan lớn, thấy bộ dạng chủ nhân nằm bên trong quan tài. Cái hộp này lại để bên cạnh ngọc quan, cho nên đệ tử cầm lấy."

      Tề Lạc Nhi nhìn thần sắc Vân Họa, thấy hơi hơi nhíu mày, vội hỏi: "Sư phụ, có cái gì đúng sao?"

      Vân Họa lạnh nhạt : " tồi."

      "Sư phụ, cái này… cái này phải là tà vật, ta thấy hay là sư phụ nhận lấy .”

      Tề Lạc Nhi nâng cái hộp tiến lên chạy nhanh hai bước.

      .

      hganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 305: Hoa đào nợ bó to 8

      Edit: Tường Vi

      "Sư phụ, cái này…cái này phải tà vật, ta thấy hay là sư phụ nhận lấy .”

      Tề Lạc Nhi bưng hộp chạy nhanh lên hai bước.

      Vân Họa lắc đầu: " cần, đao này. . . hẳn là bảo vật của tiên gia, sư huynh của ngươi tặng cho ngươi, vẫn là chính ngươi nhận ."

      Tề Lạc Nhi cười khổ, xem ra lễ vật này nàng thể nhận.

      Đao này ràng xinh đẹp tới cực điểm, chính mình lại lòng ưa thích những vật này, nhưng vì cớ gì nàng lại ưa thích nổi nó đây?

      Trong lòng nàng có chút thắc mắc, liền cẩn thận thu thanh đao kia lại.

      Vân Họa lại liếc mắt nhìn chuôi đao: "Đao này chung quy đặt ở trong hộp cũng bất tiện, ta ở đây vừa vặn có vỏ tiểu đao, nhân tiện đưa ngươi ."

      Tay vừa giương ra, cái vỏ tiểu đao trống rỗng màu xanh biếc bằng da hươu xuất .

      Tề Lạc Nhi cảm tạ tiếng, nhận lấy thử dùng.

      Vỏ đao cùng đao vậy mà lại phối hợp kín kẽ.

      kém ly, tựa như vỏ tiểu đao này sinh ra sánh duyên với chuôi đao.

      Tề Lạc Nhi mừng rỡ, kêu lên: "Sư phụ, vỏ tiểu đao này vừa vặn thích hợp, ha ha, chúng cùng nhau kết hợp quả nhiên là quần tụ hội. . ."

      Nàng vui mừng dùng thành ngữ loạn hết cả lên.

      Thần sắc Vân Họa lại hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục bình thường.

      Liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi vui mừng khôn xiết : "Lạc Nhi, thương thế của ngươi khôi phục như thế nào rồi?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, ngước mắt nhìn .

      Thấy vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, ngữ điệu tuy rằng ôn hòa, nhưng lại cảm thấy ôn độ.

      Nàng gật đầu: "Ta tốt hơn nhiều rồi. Sư phụ, lúc nào ta mới có thể luyện công?"

      Nàng là muốn là muốn tranh thủ thời gian tu luyện pháp thuật .

      Chỉ khi thân pháp thuật, mới có thể vượt trội hơn người khác.

      Dù sao nàng cũng là đệ tử của thủ tọa Tử Vân Môn , nếu như học tốt, quả quá xấu hổ!

      Vả lại nàng còn muốn trả thù tên Dạ Thiên Vấn.

      Nàng khiến cho Dạ Thiên Vấn trả giá lớn cho đêm kia tàn nhẫn dã man kia!

      Vân Họa nhìn bộ dạng nàng dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, hơi hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên : " theo vi sư."

      Quay người mà .

      Tề Lạc Nhi biết muốn làm gì, vội vàng đuổi theo.

      Mạnh Vân Viễn nhanh vài bước, cũng muốn đuổi theo.

      Vân Họa cũng quay đầu lại: "Vân Viễn, ngươi lại hái chút ít thảo dược ."

      A, được rồi!

      .

      Chương 306: Hoa đào nợ bó to 9

      Edit: Tường Vi

      Vân Họa cũng quay đầu lại: "Vân Viễn, ngươi lại hái chút thảo dược ."

      A, được rồi!

      Mạnh Vân Viễn giống như gà trống bại trận, yên lặng cúi đầu .

      Tề Lạc Nhi theo sau lưng Vân Họa , trong lòng thấp thỏm .

      Tuy rằng nàng luôn luôn lấy chuyện theo đuổi Vân Họa trở thành mục tiêu cả đời, nhưng chân thực tiếp xúc với , nàng lại câu tán gẫu chuyện phiếm cũng dám , lạnh nhạt của đóng băng tất cả ý niệm của nàng. . .

      Trong lòng khỏi cười khổ, Vân Họa cao cao tại thượng như vậy, chính mình làm sao có thể trèo cao?

      Chỉ sợ cóc ăn thịt thiên nga còn thực tế hơn bản thân mình.

      Hai người trước sau vào chính điện Vân Phù cung.

      Trong đại điện vắng vẻ, chỉ có hai thầy trò nàng, tim Tề Lạc Nhi thình lình đập như nổi trống, cúi đầu.

      Trong nội tâm lại thầm mắng bản thân siêu cấp có tiền đồ.

      Tốt xấu gì mình cũng là người đại, như thế nào ngay cả dũng khí đối mặt với tình cũng có. . .

      "Lạc Nhi, ngươi mấy ngày nay ở Vân Phù cung quen chưa?"

      Vân Họa đột nhiên hỏi câu như vậy.

      đột ngột quan tâm dọa Tề Lạc Nhi giật mình, nhưng trong lòng lại ấm áp.

      Vội vàng gật đầu: "Ở quen, ở quen!"

      Vân Họa gật đầu: "Ở quen tốt, Vân Phù cung giống như nơi khác, bình thường các sư huynh của ngươi cũng ở đây, có chút quạnh quẽ, nhưng mà vừa vặn có thể tu tâm dưỡng tính."

      Tề Lạc Nhi gật đầu: "Đệ tử cũng nghĩ như vậy."

      Trong lòng thêm câu: "Chỉ cần mỗi ngày có thể trông thấy ngươi liền vắng lặng . . ."

      Vân Họa trầm ngâm lát: "Lạc Nhi, vi sư nghe, vì sao ngươi muốn tu tiên?"

      Tề Lạc Nhi sững sờ, thầm nghĩ: "Này còn phải hỏi? Tu tiên có thể trường sinh bất lão, chắc có thể đồng thọ cùng Thiên Địa, quan trọng hơn nữa, tu tiên thành công chắc có thể lần nữa xuyên qua thời , trở lại thời đại của bản thân. . . Vả lại, nàng muốn báo thù, tu tiên làm sao có thể đánh thắng được vương?"

      Nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Vân Họa: "Sư phụ, ngươi muốn nghe lời , hay muốn nghe quan thoại (miệng lưỡi nhà quan, ý chỉ lời sáo rỗng giả dối)?"

      Vân Họa ngược lại bị lời nàng khiến cho sững sờ.

      Khóe môi hơi mở, khỏi bật cười, nhìn nàng cái: "Lời thế nào? Quan thoại thế nào?"

      Tề Lạc Nhi ưỡn ngực : "Quan thoại hả, đương nhiên ta tu tiên để hàng trừ ma, bảo vệ chính đạo nhân gian rồi."

      .

      Chương 307: Hoa đào nợ bó to 10

      Edit: Tường Vi

      Tề Lạc Nhi ưỡn ngực : "Quan thoại hả, đương nhiên ta tu tiên để hàng trừ ma, bảo vệ chính đạo nhân gian rồi."

      Mặt Vân Họa biểu cảm, thản nhiên : " ra đây là quan thoại. . . Ừ, Nguyệt Vô Thương tại Ma cung đối xử với ngươi như thế nào?"

      Tề Lạc Nhi nghĩ tới sư phụ chuyển chủ đề, lại thình lình hỏi đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.

      Nàng muốn giấu giếm chân tướng với Vân Họa, hơi do dự, bèn cất cao giọng : " ở Ma cung rất tốt với đệ tử."

      "Vậy—— nếu như có ngày ngươi nhất định phải đối địch với , ngươi có nguyện ý hay ?"

      "Ta. . ." Tề Lạc Nhi nhất thời nên lời.

      Nàng ra sớm nghĩ đến việc này.

      Nàng muốn tu tiên, nhưng Nguyệt Vô Thương lại là ma.

      Tiên ma vốn dĩ trời sinh đối đầu, nàng cùng sớm muộn gì cũng có ngày đối địch.

      Nhưng mà, nhưng mà Nguyệt Vô Thương ma công cao như vậy, cho dù bản thân tu luyện thêm mấy nghìn năm nữa cũng chưa chắc có thể bắt kịp .

      Vì vậy nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới đối nghịch với Nguyệt Vô Thương bản thân làm như thế nào. . .

      Nguyệt Vô Thương có lẽ khinh thường động thủ với mình?

      Đối thủ của phải là sư phụ Vân Họa mới đúng. . .

      Giọng Vân Họa tiếp tục chậm rãi truyền đến: "Nếu như có ngày ngươi có thể đối đầu với , ngươi có giết ?"

      Giết ? !

      Tề Lạc Nhi bị lời này hù dọa hoảng sợ, thân thể hơi hơi run lên. Cũng biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một bức tranh.

      Đầy trời màu đỏ, chính mình đao phong vân (bão táp) đâm vào ngực Nguyệt Vô Thương, máu tựa hồ nhuộm đỏ thiên địa, trước mắt đều là đỏ tươi chói mắt. . .

      Nàng giật mình, chỉ cảm thấy trong nahsy mắt kia trái tim tựa hồ bị thắt chặt.

      Nàng cúi đầu, ấp úng : "Ta, ta. . . , sư phụ,Nguyệt Vô Thương sống hơn nghìn tuổi rồi, ta làm sao là đối thủ của được? Làm sao có thể giết ?"

      Vân Họa thản nhiên : "Thế vô thường, có số việc rất khó trước. Lạc Nhi, vi sư giả dụ, nếu như có ngày ngươi có năng lực cao hơn . . . "

      " có nếu như! Căn bản chính là chuyện có khả năng, ta làm sao có thể thắng được ? Sư phụ, ngươi đừng lấy chuyện hoàn toàn có khả năng tới hỏi ta. . ." Tề Lạc Nhi cười ha hả.

      Vân Họa chăm chú nhìn nàng lát, bỗng nhiên than: "Lạc Nhi, ngươi cuối cùng vẫn nỡ giết đúng ?"

      .
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :