1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Bác Quản gia :))) ý bác là gì khi bảo A Tần lâu rồi quen :yoyo60:
      Carol thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Tần Chính ghen rất dễ thương luôn. Cả m ơn bạn.
      Carol thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      @Bri ý bác là tập bị ngược con, chặng đường phía trc hiểm trở lắm
      @Tóc Xù đúng đúng, ghen cute dễ sợ, đọc tới đoạn bạn Tần ghen là chỉ muốn vò đầu, béo má chà đạp bạn ấy thoai hí hí :yoyo40:
      13emap, Bri, linhdiep172 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hay quá hóng chương mới
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 25: Nằm Mơ

      Đường Y Y biết Đường Chính chỉ làm tiểu phẫu, vừa bị liệt nửa người, vừa bị nửa chết nửa sống. đến bệnh viện chỉ làm bản thân thêm ngột ngạt, ngoài ra có tác dụng nào khác, nên dứt khoát tiếp tục ngủ.

      Khi lầu dưới truyền đến tiếng động, nửa tỉnh nửa mê. Khi tiếng động dừng ở cửa phòng, tỉnh triệt để.

      “Đường tiểu thư, tiên sinh muốn gặp .”

      Lục Sơn đứng ngoài cửa, giọng nói nguội lạnh, vẻ mặt cũng tương tự.

      Đường Y Y nằm giường thêm một lát, xoay người đứng dậy, ngồi yên, cho đến khi giọng nói Lục Sơn vang lên một lần nữa, giống như sắp sửa phá cửa vào, đánh bất tỉnh, bỏ vào bao tải, rồi khiêng đến bệnh viện.

      thay đổi cái quần tây dài màu đen, trước khi bước ra khỏi cửa, Đường Y Y nhìn vào trong gương, người con gái trong gương lộ ra tâm tình gì, mặt trắng bệch, cảm giác mình giống như sắp chịu tang.

      Nhưng có tang để chạy.

      Vừa bước vào phòng bệnh, Đường Y Y liền biết vậy.

      Tần Chính nửa nằm nửa ngồi, hình người ́t chó, ngoài sắc mặt kém một tí, thì hơi thở quanh thân quá kinh khủng.

      “Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài mua đồ ăn làm gì ?”

      Đường Y Y sững sờ, lập tức lấy lại phong thái thong dong nói – “ ra ngoài dạo một chút.”

      Quản gia nói mua đồ ăn, cũng phản bác, chỉ là…trong biệt thự nhiều camera như vậy, điều tra lập tức sẽ biết ở nhà ngủ, quản gia cũng thoát tội được. Tần Chính nổi giận dễ nguôi.

      Nhưng đó là chuyện chưa tới, ít nhất hiện tại bình yên vô sự.

      Mắt Tần Chính giật giật – “Lại đây.”

      Đường Y Y nhắc chân bước tới gần, hai tay bỏ trong túi áo khoác ngoài, nghiễm nhiên là bộ dạng đầy xa cách.

      Ánh mắt Tần Chính trói chặt người , đen tối nhấp nhoáng rõ nghĩ gì.

      Đầu ngón tay trong túi áo cào vào lòng bàn tay, Đường Y Y tùy ý nhìn qua ánh mắt có chút nhiệt độ của .

      Mấy giây sau, Đường Y Y đột nhiên lấy tay ra, che miệng giấu cái ngáp đột nhiên đến.

      Thời điểm này, buồn ngủ mới là lạ.

      Tần Chính nhìn thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống, gái này hoàn toàn coi ra gì.

      Đường Y Y lại tiếp tục lấy tay che thêm một cái ngáp, nước mắt trào ra từ khóe mắt, buồn ngủ chịu được.

      Tần Chính nói một lời nhìn chằm chằm Đường Y Y, cái ngáp này nối tiếp cái ngáp kia, nước mắt lưng tròng

      đột nhiên ném qua một vật, nói – “Đọc cho tôi nghe.”

      Ánh mắt rơi xuống màu da đen bên ngoài, lông mi Đường Y Y run run, lúc lâu sau, cầm lấy Kinh Thánh.

      Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu tinh tế của phái nữ, Tần Chính rũ mắt xuống, trong khoảng thời gian ngắn, từ nhịp điệu lưu loát đến thuần thục.

      Đọc hơn hai tiếng đồng hồ, giọng Đường Y Y khàn , Tần Chính nhắm mắt, hô hấp đều đầu, giống như ngủ thiếp .

      Đường Y Y khép lại thánh kinh, mỗi một trang đều có dấu vết đã đọc qua, chẳng những vậy mà còn đọc qua nhiều lần.

      mặt xẹt qua một tia trào phúng.

      Loại người như ta mà cũng xem Kinh Thánh, buồn cười !

      Phòng bệnh im ắng, mùi tiêu độc nhàn nhạt trong khí, khó ngửi.

      Đường Y Y bước ra khỏi cửa, còn chưa bước ra ngoài, sau lưng truyền đến thanh của Tần Chính – “Em muốn đâu ?”

      Bước chân dừng lại, Đường Y Y xoay người, chạm vào ánh mắt bén nhọn của , dường như hề ngủ.

      Tần Chính gỡ xuống gọng kính vàng sống mũi, lạnh nhạt nói – “Lên đây ngủ với tôi.”

      Nhìn đứng sững ở đó, động đậy, từ trong mũi phát ra một tiết, lười biếng trầm thấp – “Sao ?”

      Giấu tất cả suy nghĩ trong lòng, Đường Y Y cởi giày nằm lên.

      Đưa lưng về phía Tần Chính, Đường Y Y im lặng lướt di động, tìm kiếm những nội dung liên quan đến giải phẩu ruột thừa, khi biết được bản thân có thể yên ổn một thời gian, khóe môi tự chủ được cong lên.

      Bả vai đột ngột bị một lực mạnh kéo quay người lại, mặt Đường Y Y bị ép buộc đối mặt với Tần Chính, lập tức thoát khoải website, ném di động lên bàn.

      Bàn tay vuốt ve sống lưng , nặng nhẹ, lại vuốt ve vành tai, sau gáy, Đường Y Y thoải mái, thân thể cứng đờ.

      Vành tai truyền đến cảm xúc ấm áp khô ráo, kèm theo tiếng thở dốc của người đàn ông, Đường Y Y nhìn cửa sổ đối diện, chờ trời sáng.

      Tần Chính ngửi được mùi vị quen thuộc, lòng bàn tay vuốt qua từng tấc da thịt trơn bóng quen thuộc, bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể ấm áp, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      bao lâu sau, Đường Y Y cảm thấy hô hấp khó khăn, đột ngột mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh từ cao nhìn chằm chằm xuống , bàn tay bóp ở ̉ , vẻ mặt trầm khủng bố.

      buông ra, buông ra…” Đường Y Y thống khổ dùng hết sức lực vặn ̉ tay , trong ̉ họng phát ra từng đoạn hơi thở đứt quãng – “Tần, Tần Chính…”

      Bàn tay kia giống như một cái kìm, bóp nghẹt đường sống của Đường Y Y

      Dần dần, đồng tử mở lớn, sức lực giãy giụa dần yến , biên độ dao động của cánh tay càng lúc càng nhỏ lại.

      Một giây sau, sức kiềm chế rời khỏi, dưỡng khí theo ̉ chảy vào người, Đường Y Y thở từng ngụm từng ngụm một, động mạch ̉ nhảy kịch liệt, dường như muốn bật khỏi tầng da mỏng manh của , máu tươi đầm ̀a.

      điên hả?!

      Đường Y Y hoảng sợ trừng mắt nhìn Tần Chính, toàn thân tươm mồ hôi lạnh, gió thổi qua nổi lên lớp lớp da gà, rùng mình một cái, chưa tỉnh hồn.

      Hai tròng mắt Tần Chính đỏ lên, trong đó cuồng cuộng phẫn nộ, vặn vẹo, trong thời gian chợp mắt ngắn ngủi, nằm mơ.

      Trong giấc mơ ấy lại trốn một lần nữa, mà lần này rất nhiều năm về sau mới bắt được về, bước cùng một người đàn ông khác đường, trong tay còn dắt theo một đứa bé.

      Mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, nhìn đứa bé đầy thương, khi nhìn qua người đàn ông kia thì ôn nhu, từ khóe mắt đuôi mày đều là tình .

      bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.

      Khi phản bội, hoàn toàn đánh mất lý trí, ghét cảm giác này, cảm giác sắp khống chế được, nếu như điều gì đó thể khống chế được, muốn vứt bỏ!

      Khi nhìn thấy Đường Y Y toát ra hơi thở tử vong, ngực giống như bị người nào đó khoét một lỗ thủng, cũng giống như , thể thở nổi.

      chưa từng chùng tay trước điều gì, cả đời này biết cái gì gọi là do dự, vừa rồi đã biết được.

      Chua chát! Vô vị!

      Tần Chính nhắm mắt lại, mặt một gợn sóng, đếm xỉa nói – “Đường Y Y, em sợ chết ?”

      Giọng nói bên tai khàn khàn, bao bọc con dao giết người, hô hấp Đường Y Y dồn dập, thân thể ngừng phập phồng.

      Tần Chính quát - “Trả lời tôi!”

      Đường Y Y vén sợi tóc lòa xòa mặt, hít sâu một hơi – “Sợ.”

      Khóe miệng cong lên đường cong sung sướng hài lòng, Tần Chính vén một sợi tóc mướt mồ hôi ̉ Đường Y Y ra sau tai, khống chế cằm , nhẹ nhàng ve vuốt.

      Cử chỉ thân mật giữa hai người nhau, nhưng trong mắt lại bắn ra từng tia lạnh băng.

      “Đường Y Y, em đã còn đường lui.”

      Hiểu ý nói gì, môi Đường Y Y phát run, đột ngột kéo tay Tần Chính ra, cắn mạnh.

      Mùi tanh của máu trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, trôi theo nước miếng tràn vào bụng, hàm răng khảm sâu vào da thịt Tần Chính. Hòa lẫn cùng máu thịt của , khiến Đường Y Y chán ghét nôn khan.

      Tần Chính thong thả ung dung dùng khăn giấy lau vết thương, máu tươi tuôn ra thẩm thấu ướt nhẹp khăn, có thể thấy Đường Y Y cắn sâu bao nhiêu.

      Hai người đều ai lên tiếng.

      Bình minh ló dạng, mọi thanh đều yên tĩnh.

      Đường Y Y nằm bất động, giống như thi thể.

      Tần Chính mò vào tóc Đường Y Y, mi mắt rũ xuống rợp bóng, nhìn thấy trong mắt nghĩ gì.

      Cho đến khi hô hấp của gái bên cạnh đều đều, mới dời mắt qua.

      “Khi em ngủ thiếp mới đáng .”

      Tần Chính thở dài một hơi, tâm tình trộn lẫn trong đó rõ là gì.

      Con người ta khi bệnh, tinh thần thường yếu ớt, đa sầu đa cảm, cảm thán sinh mệnh vô thường.

      Ngoài trừ Tần Chính.

      Tâm tình của thể so sánh cùng với người thường. Lúc thì bình an vô sự, quay mặt liền tức giận, giải thích được ngọn nguồn.

      Buổi sáng quản gia mang theo cháo vào, Tần Chính nhìn thoáng qua, nhíu mày, nói với gái ngồi ghế salon – “Em về nhà nấu cháo mang lên.”

      Đường Y Y ăn lựu, nghe vậy, ngẩng đầu lên – “Tôi biết nấu.”

      Tần Chính cũng lập lại lần nữa.

      Áp suất trong phòng bệnh chìm đến đáy ́c.

      Quản gia ở bên khoanh tay nhìn qua, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ.

      Tiên sinh vừa giải phẫu xong, tức giận sẽ bất lợi với việc khôi phục lại.

      Nhưng đứa nhỏ Đường Y Y xương ́t cứng rắn, nếu như mềm xuống một chút, đối nghịch với tiên sinh, giống như trong quá khứ, giả cũng giả đến mức người khác nhìn ra khuyết điểm, chê vào đâu được.

      Ông cũng sẽ lo lắng đề phòng mỗi ngày.

      Vừa rồi khi ông bước vào, nhìn thấy mu bàn tay của tiên sinh, đời này, chỉ có Đường Y Y của hiện tại mới dám làm vậy.

      Đường Y Y ăn xong nửa trái lựu, đứng dậy bước ra ngoài, quản gia thở nhẹ một hơi.

      Trở về nhà vo gạo, thêm nước, tìm nắp vung đậy lên, nấu cháo theo đúng trình tự, một loạt động tác đơn giản, thô bạo.

      Đường Y Y cầm khăn lau sạch nước tay, xoay người bước .

      Quản gia chỉ tay – “Đường tiểu thư, còn chưa cắm điện.”

      Khóe miệng Đường Y Y giật giật.

      tới một giờ, Tần Chính nhìn thấy cháo của Đường Y Y nấu, nước lỏng bỏng, nhão nhoẹt, gạo còn từng hột từng hột, trước kia cũng là cháo nhưng có thể nấu rất nhiều kiểu, hiện giờ…

      Tần Chính cầm muỗng quấy vài cái, ném muỗng văng ra xa.

      “Đây là cháo?”

      “Có gạo có nước.” Đường Y Y nói – “ phải là cháo sao?”

      Tần Chính nhíu mắt lại, hàn quang bắn ra tán loạn, phút chốc trôi qua.

      Cũng phải, người con gái này bây giờ hội tụ đủ mọi thứ khiến chán ghét.

      ́ ý.

      Cuối cùng số mệnh của chén cháo kia nằm trong thùng rác.

      Trong trí nhớ của Đường Y Y, lần đầu tiên nấu cháo như vậy là bình thường.

      Ở bệnh viện vài ngày, khi Tần Chính sinh hoạt, Đường Y Y ở bên cạnh, khi nằm giường nghỉ ngơi, Đường Y Y vẫn ở bên cạnh, trừ khi toilet, chỉ còn thiếu buộc thêm sợi dây xích vào.

      Người khác nhìn thấy vậy đều hâm mộ Đường Y Y, ghen tỵ với vận may của , Đường Y Y lại chán ghét cùng cực.

      Nhưng vẫn lộ suy nghĩ này ra ngoài, nếu mọi người sẽ nói già mồm, có một người đàn ông quyền thế ngập trời muốn , còn biết đủ, trong phúc mà biết phúc.

      Tiết Ngũ cũng cảm thấy như vậy, khi đến bệnh viện thăm Tần Chính, lúc về ngăn Đường Y Y ở hành lang.

      “Đường Y Y, đừng có được voi đòi tiên, A Chính đối với rất tốt.”

      A Chính chưa bao giờ có bộ dáng như vậy, vết cào, vết cắn, bản thân Tiết Ngũ nhìn thấy khiếp sợ thôi.

      Con gái là để thương, nhưng thể có giới hạn, nếu sẽ hếch mũi lên trời. Quá đề cao chính mình.

      “Tốt ư?” Đường Y Y châm biếm – “Tôi còn giống một con người.”

      Trong mắt Tần Chính là một món đồ, một tượng gỗ, có máu có thịt.

      Tần Chính nắm trong lòng bàn tay, dùng thái độ bất bình đẳng giám sát, khống chế .

      ta bao giờ tôn trọng mong muốn của .

      Nghe thấy lời nói, Tiết Ngũ giống như nghe được chuyện cười – “Chuyện đó rất quan trọng sao ?”

      Những người con gái từng ở cạnh Tiết Ngũ có một ai muốn làm người, muốn cái gì, nói ok, theo nhu cầu, tất cả đều vui vẻ.

      Ngày nào đó Tiết Ngũ tìm thấy ở đối phường điều muốn, sẽ cho một cái hôn chia tay, rồi đường ai nấy .

      Chính là một cuộc giao dịch, cái gì gọi là tôn trọng, có ý nghĩa !

      Đường Y Y siết chặt tay, chậm rãi buông ra, lạnh lùng nói – “Vật hợp theo loài, với Tần Chính đều như nhau.” Đều con mẹ phải thứ gì hết, cặn bã.

      Tiết Ngũ cười, du côn giọng nói chắc chắn – “ chửi chúng tôi đúng ?”

      Một tay Tiết Ngũ bỏ vào túi, giữa lông mày toát lên vẻ cương quyết và hoang mang – “Đường Y Y, tôi thật sự hiểu được, tại sao và A Chính thể ở cùng nhau được?”

      Cất bước rời khỏi, Đường Y Y muốn nói nhiều thêm dù một câu với Tiết Ngũ.

      sợ nếu mình thì sẽ tức miệng rồi chửi ầm lên.

      So với Tiết Ngũ, thì Tần Chính còn giống con người hơn một chút. Đúng là nực cười.

      Tiết Ngũ đứng tại chổ, sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu – “A Chính, sau này có khả năng cậu thành thụ.”

      Đường Y Y trở lại phòng bệnh, mang theo cơn tức với Tiết Ngũ vào.

      tiện tay lấy một quyển tạp chí, dùng sức mở ra, tờ giấy mỏng manh chịu nổi trọng lực, phát ra tiếng vang run run rẩy rẩy.

      Tần Chính đưa ra một ngón tay, đẩy mắt kính – “Có chuyện gì sao?”

      Ngữ điệu của Đường Y Y hậm hực – “ có chuyện gì.”

      Tần Chính dường như nghiền ngẫm một lúc – “Có phải Tiết Ngũ nói gì với em ?”

      quan sát biến hóa trong nháy mắt của Đường Y Y, kết luận suy đoán của mình đã được chứng minh.

      Với tính tình của Tiết Ngũ, lời nói ra sẽ dễ nghe.

      Tần Chính mở miệng – “Đưa điện thoại cho tôi.”

      Cầm di động của , Đường Y Y ném lên giường.

      Tần Chính bấm số Tiết Ngũ – “Hạng mục tinh khoáng có phần của cậu.”

      đếm xỉa tiếng gầm gừ đầu bên kia, Tần Chính cúp máy tiếp tục xem văn kiện.

      Đường Y Y sững sờ kịp phản ứng, lật tạp chí đến trang đầu, rồi lật ngược lại.

      Đối diện độ nhiên vang lên tiếng của Tần Chính – “Khóc?”

      Đường Y Y ngửa mặt lên, sờ sờ, có một giọt lệ.

      Khóc cái gì, với lại, khóc có lợi ích gì.

      Lưu ̀nh Vân từng nói nước mắt và mẫu tính rất có sức ảnh hưởng với đàn ông, nhưng cũng phải tùy người.

      Tần Chính rũ mắt, cũng truy hỏi thêm điều gì, múa bút ký tên văn kiện – “Gọt táo cho tôi.”

      Đường Y Y lấy dao và táo.

      Từ trước đến giờ ăn táo bao giờ gọt vỏ, vì nghĩ phiền toái, đây giống như là lần đầu gọt táo.

      Vậy mà vỏ táo đứt một lần, dọc theo lưỡi dao, từng vòng vòng quanh.

      Đường Y Y cảm thấy tin được, chẳng lẽ có thiên phú trong việc này?

      “Vỏ trái cây đứt mấy lần, hôm nay chúng ta sẽ làm bấy nhiêu lần.”

      “Ba lần, nếu như lại đứt thêm một lần nữa, ngày mai em đừng mong xuống giường.”

      Đoạn hội thoại này đột nhiên xuất hiện trong đầu , Đường Y Y sửng sốt, mũi dao bị lệch, cắt qua trái táo, đứt tới đầu ngón tay.

      Huýt một tiếng, Đường Y Y lập tức bỏ ngón tay vào miệng, mút nơi chảy máu.

      Tần Chính nhướng mắt nhìn Đường Y Y – “Gọt táo cũng biết?”

      quét mắt qua trái táo trong tay , một giọt máu rơi thịt táo, đặc biệt rõ ràng – “Đường Y Y, em ̣nh làm táo tẩm máu hả?”

      Cái miệng nhỏ nhắn của khẽ trắng bệch, Đường Y Y nhúc nhích.

      Tần Chính hí mắt nhìn , ánh mắt mơ hồ mong đợi điều gì xảy ra.

      Thời gian trôi qua mấy phút, phòng bệnh yên tĩnh một tiếng động.

      Chuông báo động đột ngột vang lên, phá vỡ bầu khí tết nhị vô tung vô ảnh.

      Tiếng ồn phát ra từ túi xách của Đường Y Y, cũng thất thần, nữa ngày sau mới nhớ tới.

      Lúc trước mua vật này mạng cùng với Lưu ̀nh Vân, nghĩ đến giờ vẫn còn sử dụng được.

      Sắc mặt Tần Chính xanh mét.

      “Ném!”

      Đường Y Y hợp tác.

      “Tôi nói ném !”

      Đường Y Y nói – “Ném làm gì ? Tôi mua để phòng thân.”

      “Phòng thân ?” Tần Chính nói – “Đề phòng tôi ư ?”

      Đường Y Y trợn trắng mắt, thứ đồ chơi trẻ con này nếu có thể đề phòng , sẵn sàng bầu chọn 5 sao khen ngợi, mua thêm một thùng nữa.

      Cuối cùng, cái còi báo động kia vẫn bị Tần Chính tắt.

      Có ở đây, ai có thể tiếp cận ?

      Hai ngày sau, Đường Y Y thành phố Y công tác, theo sau Lục Sơn là ba người đàn ông áo đen, có thể nói là bảo vệ , cũng có thể nói là giám sát .

      Lần này là hạng mục của tổ A, Đường Y Y tham gia giai đoạn tiền thiết kế, hơn, nhưng Tần Chính lại muốn toàn quyền phụ trách.

      Đối mặt với tình huống đột nhiên xuất hiện, Đường Y Y vốn dĩ nên kinh ngạc, luống cuống, thế nhưng có, giống như đã xử lý qua nhiều lần.

      Đem quyền lực lớn như vậy giao cho một người thiết kế, điều động mấy ngàn vạn, quyết ̣nh này khiến người phụ trách hạng mục cùng toàn bộ quản lý của các bộ phận lý giải được, và khinh miệt .

      “Chỉ là tiểu phẫu ruột thừa, Tổng tài đã sớm hồi phục, sao ấy tự mình làm ?”

      “Trong trường hợp Tổng tài làm, thì cũng có thể cử quản lý Trần đến phát ngôn, muốn một nhân viên thiết kế ra mặt, đây chính là tôn trọng đối với công ty hương liệu bên kia hay sao ?

      “Quản lý Hách, Đường Y Y là nhân viên cử ra, nói gì sao ?”

      Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, người trầm mặc từ đầu – Hách Tình mở miệng – “Nếu đây là quyết ̣nh của Tổng tài, thì đã nói lên Đường Y Y có khả năng đảm nhiệm.”

      “Dưới trướng tôi còn có vài người nữa, thời gian trước bị sa thải mọi người nghe nói hả ?”

      Sắc mặt mọi người đại biến, dám nói thêm điều gì nữa.

      Đường Y Y biết rõ vở kịch nhỏ này, trò chuyện cùng Ngô Hưng trong phòng nghỉ nhỏ từ chi tiết đến tổng quan của dự án, đảm bảo luôn ở vị trí chủ động, phải hết sức cẩn thận.

      Ngô Hưng yên lòng – “Một thời gian gặp em, em làm việc với Tổng tài có gì khó khăn ?”

      Đường Y Y nói – “Vẫn tốt.”

      Ngô Hừng nhìn người con gái trước mặt, tham luyến, si mê, ánh mắt bỗng dưng chậm lại.

      Ngay lập tức, tay Đường Y Y đột nhiên bị bắt lấy.

      giãy giụa thoát, lập tức vui, nói – “Tổ trưởng Ngô, bỏ tay ra.”

      Ngô Hưng cười mỉa – “Xin lỗi.”

      Lời tuy nói vậy, nhưng vẫn như cũ cầm chặt ̉ tay Đường Y Y, nhịn được dùng ngón cái chà xát.

      “Có phải chỉ cần có quyền thế, là em liền theo ?”

      Đường Y Y dùng sức thoát ra – “ có ý gì ?”

      “Lúc trước tôi tỏ tình với em, em có nhớ mình nói gì với tôi ? Ngô Hưng nhẹ giọng mở miệng – “Em nói em muốn sống một mình.”

      Giọng Ngô Hưng đầy chất vấn, giống như bản thân bị lừa gạt – “Vậy bây giờ thì vì sao ?”

      Thần sắc Đường Y Y cứng đờ, lúc đó chỉ tùy tiện tìm một lý do thoát khỏi Ngô Hưng.

      “Vì sao Tổng tài đem một dự án quan trọng như vậy giao cho em ?” Ngô Hưng cắn răng – “Y Y, em cùng với Tổng tài, hai người…”

      Cửa ầm mở ra, Lục Sơn xuất hiện ở cửa, thân hình to con chắn hết lối , hung thần ác sát, trong lòng Ngô Hưng run rẩy, mặt mày khó coi bước ra ngoài.

      Đường Y Y giũ ̉ áo, nghiêng đầu hỏi với Lục Sơn – “Gáy tôi có dấu vết gì phải ?”

      Mắt Lục Sơn nhìn thẳng – “ biết.”

      Đường Y Y đúng là hết nói nổi – “Vậy thì nhìn một cái phải là biết sao ?”

      Lục Sơn liếc nhanh qua, rũ mắt xuống – “Phải.”

      Có một vết hôn rất đậm.

      Quả nhiên ! Đường Y Y lôi ̉ áo lên, Ngô Hưng đột nhiên phản ứng như vậy có lẽ vì thấy được.

      đóng máy tính lại, mặt thể hiện gì nhưng nội tâm chửi bới liên hoàn.

      Thời điểm họp, khi đối tác vừa nhìn thấy Đường Y Y, cũng lộ ra vẻ mảy may kinh ngạc, càng khinh thường, tức giận, thái độ bọn họ rất tốt.

      Hách Tình, Ngô Hưng ngồi ghế, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, cho tới bây giờ chưa thấy một mặt Đường Y Y thế này.

      Lão luyện, sắc bén, trầm ổn, tự tin, phần quyết đoán của phải một thiết kế nho nhỏ có thể có được, thậm chí là một thư ký mới nhậm chức nửa tháng cũng có khả năng có.

      Những người khác đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

      Có phải Tổng tài nhìn ra tiềm lực của Đường Y Y nên đề bạt ấy ? Trách nhiệm có nặng nề quá ?

      Khi đàm phán chuẩn bị kết thúc, Đường Y Y nhìn về phía gái đoan trang quyền lực đối diện, nhìn được hỏi – “Viên tổng, chúng ta đã gặp nhau rồi ư ?”

      Nếu thì vì sao ấy lại dùng ánh mắt “Đã lâu gặp” nhìn ?

      Viên tổng cười cười, ý tứ sâu xa – “Thư ký Đường cảm thấy như thế nào ?”

      Khóe mắt Đường Y Y giật giật.

      Nếu như nói lời này là một người đàn ông, cảm giác rất ái muội, nhưng đối phương là Tổng tài một công ty đã đưa ra thị trường lâu năm, lại là một gái rất có thanh danh, vậy thì hoàn toàn bất đồng.

      Bầu khí từ nghiêm túc trở nên ý vị sâu xa, vẻ mặt mọi người đều quái dị.

      Ngay tại lúc này, Viên tổng đột nhiên sảng khoái ký tên, vươn tay về phía Đường Y Y – “Hợp tác vui vẻ.”

      Đường Y Y thu liễm thần sắc, cười bắt tay cùng ấy – “Hợp tác vui vẻ.”

      Lần trước cùng Tần Chính gặp đối tác bên Pháp, Tần Chính buông tay, ngồi một bên khoanh tay nhìn, để cho một mình đảm đương.

      Lần này cũng vậy, giao cho xử lý toàn bộ.

      có chuyện gì là vô duyên vô cớ, sở dĩ Tần Chính làm vậy, đến tột cùng muốn cho biết điều gì…

      Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, Tần Chính lái qua một hướng khác với nhân sinh quan của mình.

      Mặc kệ là có nguyện ý hay , đều dừng lại được.

      Bước ra khỏi cao ốc, Đường Y Y tâm sự nặng nề, Lục Sơn cầm theo máy tính ở phía sau, đưa tay ra, một người đàn ông mặc áo đen bước lên mở cửa xe.

      Đường Y Y ngồi vào xe lướt di động trong phút chốc bỗng dưng dừng lại, tháo kính râm xuống, nhìn về phía phố đối diện.

      Người đàn ông tướng mạo đoan chính một tay cầm túi lớn túi nhỏ, một tay ôm một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế thân mật.

      gái mặc váy áo rộng thùng thình, tay đặt bụng, cùng người đàn ông nói gì đó, dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.

      Đó phải là bạn trai của ̀nh Vân sao ?

      Hít sâu một hơi, Đường Y Y lấy di động ra, chụp mấy tấm ảnh.
      Last edited: 2/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :