1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 42: Cuối cùng cũng thẳng thắn thổ lộ

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Bạch Ngọc Khuyết thèm để ý tới ánh mắt soi mói đầy địch ý của Khôi, nàng "Bạch bạch bạch" chạy vòng qua cái bàn rộng lớn, mạch tới bên người Văn Trọng, đen mặt định nói chuyện, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì, con mắt đảo vòng, cả người - nhu tình chân thành sáp lên người Văn Trọng.


      Nàng nhanh chóng tìm tòi trong ký ức, học thanh điệu đà thường ngày của Tô Đát Kỷ, uốn éo người : "Ân ~~ phải chàng đáp ứng người ta ~ phải chăm sóc bản thân tốt, vì sao người ta vừa vắng mặt lúc, chàng lại nghe lời? hửm~"


      tiếng "Hửm~”, Bạch Ngọc Khuyết nỗ lực mô phỏng theo Tô Đát Kỷ, đem cuối kéo dài... Lời vừa xong, nàng - mẫn cảm nhận ra được, vai của Văn Trọng nhàng run rẩy, Bạch Ngọc Khuyết 囧—khổ tâm dữ dội, lòng bàn tay đổ tầng mồ hôi mỏng.


      Tuy nhiên cũng may, da mặt nàng đủ dày, trong tích tắc phục hồi tinh thần lại như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bình tĩnh rút ra quyển thẻ tre từ trong tay Văn Trọng, nhàng đẩy “ hoá đá”-- Văn Trọng cái, dùng thanh cực kỳ ôn nhu từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, : "Văn Trọng ~ đừng nhìn nữa, chúng ta nên nghỉ trước, có được hay vậy~~~~?"


      Văn Trọng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quái lạ nhìn kỹ Bạch Ngọc Khuyết “diễn sâu”, như là bị Tô Đát Kỷ nhập vào xác.


      Bạch Ngọc Khuyết tinh tế phát , sợi gân xanh tầng tầng nhảy lên đến mấy lần thái dương của Văn đại soái ca, trái tim bé của nàng cũng loạn nhịp theo như xe cút kít qua đèo dốc “phình phịch phình phịch”.


      Về phần Khôi, từ lâu chết đứng như Từ Hải, ta thể tin vào mắt mình mà nhìn cái con tiểu quái này dám to gan làm càn như thế trước mặt Sát Thần Văn Trọng, nội tâm của Khôi kinh hoàng gào thét...


      Khôi vạn vạn nghĩ tới, còn tưởng rằng Sát Thần Văn Trọng đánh bay cái con tiểu này, rồi sau đó tru sát nó, rồi….éc, có sau đó….... Sau đó, Văn Trọng lại coi như chuyện thường mà quay đầu thản nhiên với mình: " nương, sắc trời tối, về trước chuẩn bị chút, sáng sớm mai, đại quân xuất phát đúng giờ."


      Tại sao lại như vậy! Chính mình muốn Văn Trọng xem xét lại hàng thư, dùng quốc gia đại làm cớ, vất vả mới lấy được cơ hội ở chung với Văn Trọng, trăm ngàn lần nghĩ tới... !


      Trong lòng khôi buồn rầu, nhưng đành giả vờ rộng rãi gật đầu cười, lại giả vờ vô tình nhìn tiểu quái kia chút, lúc này mới oán hận xoay người, cáo từ rời .


      Khôi vừa ra khỏi mành trướng chưa đầy giây, Bạch Ngọc Khuyết - lập tức bình tĩnh đứng thẳng người, vòng qua bàn, bình tĩnh ra ngoài soái trướng.


      Văn Trọng bình tĩnh nhìn cả người tỳ bà tiểu đều viết hai chữ "Lúng túng", cao thấp : "Đứng lại."


      Bạch Ngọc Khuyết dừng chút, vẫn cảm thấy có mặt mũi lưu lại, nàng bình tĩnh làm bộ nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh đưa tay vén lên mành lều.


      Đúng vào lúc này, bất thình lình luồng thuật khí nhu hòa bắn tới, dưới bất ngờ, Bạch Ngọc Khuyết kịp đề phòng, cả người - bị cuốn lại ở bên trong, rồi nhanh chóng kéo nàng bay như con nhộng nhắn, sau đó va vào trong lồng ngực của Văn Trọng ngồi ở đằng kia.


      Lòng Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhảy lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là con ngươi sâu thẳm như vực sâu đáy của Văn Trọng...


      Bệnh háo sắc của nàng phát tác, mê muội nửa ngày, lúc này mới hoàn toàn phát , cả người của nàng ngồi ở trong lồng ngực cường tráng của Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết kinh hoàng 囧, dùng sức tránh ra, nhưng làm thế nào cũng có cách nào thoát ra được.


      Nàng đành lấy lại bình tĩnh, nhìn Văn Trọng lạnh nhạt : "Sao nha? Đại danh đỉnh đỉnh-- Văn thái sư, ngài muốn trắng trợn cường đoạt dân nữ sao?"


      Văn Trọng làm lơ khiêu khích của Bạch Ngọc Khuyết, bình tĩnh nhìn tiểu quái trong lồng ngực của mình, nửa ngày, nhanh chậm kết luận: "Nàng giận."


      Bà nó! Người ta giấu sâu như vậy, người này vẫn có thể nhận ra được? hổ là có nhiều hơn mọi người con mắt!


      Còn nữa, chàng nhận ra – cứ nhận ra , sao còn muốn ra? làm cho ta ngẩn đầu lên làm người được, có biết hay ...


      Bị trúng tim đen, Bạch Ngọc Khuyết thẹn quá thành giận, nàng bỗng ngẩng đầu đến, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng lớn tiếng : "Phải! Người ta giận đó, sao?"


      Văn Trọng lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên duỗi ra bàn tay to lớn thon dài của mình, chậm rãi, sờ sờ mái tóc đen thui của Bạch Ngọc Khuyết như hống tiểu hài tử, rồi hờ hững : "Sao nàng tức giận?"


      Tại... Tại... Tại sao tức giận? Bạch Ngọc Khuyết lập tức bị nghẹn! Khí thế hùng hổ như muốn đốt trọi địa cầu của nàng, nhất thời như khí cầu bị đâm cái, "Xì xì ——" còn mống.


      Nàng luống cuống ngẩng đầu đến nhìn Văn Trọng, thấy cặp mắt đen kịt sâu thẳm, phảng phất có thể nhìn thấu nàng ở trong đó, trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết có cảm giác như bị lột sạch như nhộng trước mặt mọi người, mà còn phải hoa hoa lệ lệ trần truồng chạy ba mươi vòng nữa… hic hic!


      Dưới kích động... Kế đó, Bạch Ngọc Khuyết làm tình vô cùng kỳ ba, vô cùng có trinh tiết, vô cùng nam tính, mà "Chó cùng rứt giậu" là lý giải tuyệt vời cho hành động trẻ trâu này ——


      Nàng nhanh chóng cực kỳ ngồi thẳng người, hai tay nắm chặt vai của Văn Trọng, nhanh như hổ đói đem mặt của mình tấn công về hướng Văn Trọng!


      "Bang" tiếng, môi Bạch Ngọc Khuyết hôn lên má trái của Văn Trọng, ồ? Sao xúc cảm có chút….. đúng?


      Bạch ngọc Khuyết tỉnh táo lại, vừa mở mắt nhìn, trong nháy mắt –chết lặng 囧 rồi! Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Mình hôn sai chỗ rồi! A a a —— vậy mà cũng được nữa!


      Từ nơi sâu thẳm trong lòng của Bạch Ngọc Khuyết, muốn bi phẫn dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cộng thêm Đả Cẩu Bổng Pháp, đem cái thứ ngu xuẩn hết thuốc chữa như mình đánh cho tỉnh , sống đời này thiệt là chật đất tốn khí mà, nửa ngày, nàng mới chậm rãi dời ra miệng, ánh mắt lấp loé nhìn đôi mắt sâu thẳm của Văn Trọng, lắp ba lắp bắp : "Sao... sao nha? Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta... ta – hôn chàng đó, chàng... chàng muốn .. làm ... làm gì người ta?"


      Văn Trọng gì, ý cười trong mắt bỗng nhiên chợt lóe, nhanh tới mức Bạch Ngọc Khuyết căn bản hề thấy .


      chậm rãi đẩy ra cái vị tiểu quái ---“lợn chết sợ nước sôi” ở trong lồng ngực mình, nhưng thực tế, vẻ mặt nàng lại khó kiềm giử được thất kinh, hờ hững : "Ngọc Tỳ Bà, nàng có biết mình làm gì ?"


      Bạch Ngọc Khuyết vừa dùng hết cam đảm biểu lộ xong xuôi cõi lòng, còn thấp thỏm bất an đột nhiên bị Văn Trọng đẩy ra, tuy rằng lực đạo nhàng, nhưng vẫn đủ cho lòng nàng đột nhiên phát lạnh, làm nàng giận dữ và xấu hổ muốn lập tức mổ bụng thanh minh trận.


      Vừa phải thôi nha! Chủ động đưa tới cửa, mà còn bị ghét bỏ, chuyện này là sỉ nhục khủng khiếp nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ! Những ngày tháng tiếp theo, có cách nào mà sống tiếp hu hu hu!


      Nàng nổi giận đứng thẳng người, nỗ lực dùng sức nén lại nước mắt muốn xông ra từ viền mắt, gắt gao xiết chặt nắm đấm nhìn Văn Trọng, nhanh chóng :


      "Sao mà biết? Tốt xấu gì, ta cũng sống hơn ngàn năm, chuyện đương, sớm trải qua biết mấy trăm lần, có cái gì ta biết!"


      Nhìn gương mặt oan ức nhưng lại giả vờ kiên cường phủ đầy nước mắt của tiểu quái trước mắt mình, biết vì sao, đáy lòng Văn Trọng đột nhiên nhàng nhói lên đau đớn cái, trong khoảnh khắc, hết thảy lo lắng cùng mê man, đều bị cái lãnh đạm đau đớn này ép xuống từ đầu đến đuôi, thở dài thườn thượt hơi, đứng lên.


      Hơi hơi dừng chút, chậm rãi đưa tay ra, đem vị tiểu quái mà cả người đều viết hai chữ "Chống cự" kia, nhàng ôm vào trong ngực, giọng : "Ý của ta phải như vậy, được ăn linh tinh."


      Tình thế xoay chuyển! Trái tim bé của Bạch Ngọc Khuyết tầng tầng đập lên: Lời này... có nghĩa gì đây? Đây phải... phải là đồng ý sao?


      Bạch Ngọc Khuyết kinh hỉ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Văn Trọng, a, có an ủi... có thương hại... Cũng kiên nhẫn... Tuy nhiên, tựa hồ cũng có nhu tình chân thành như trong tưởng tượng của nàng nha...


      Con bà nó! chung, câu này, ngoại trừ có lạnh lùng như thường ngày, khuôn mặt đẹp trai dễ dàng khiến người ta lạc lối kia cũng thay đổi, hic, cái gì nàng cũng thấy có được hay !


      Bạch Ngọc Khuyết thầm oán, nhưng cũng vội vàng muốn xác nhận Văn Trọng tâm ý, suy nghĩ chút, nàng bỗng dưng nổi lên ác niệm, ngửa đầu hướng về Văn Trọng trừng, vô cùng thần bí : "Chàng cúi đầu xuống đây."


      Văn Trọng nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, dừng chút, chậm rãi cúi đầu, sợi tóc đen theo đó mà rớt xuống, nhàng phớt qua gò má Bạch Ngọc Khuyết, ngứa, lành lạnh, làm trái tim vốn đập liên hoàn như muốn bể ra ngoài của Bạch Ngọc Khuyết -- tầng tầng run lên cái!


      thà nghe lời như vậy? Lòng Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ, hai tay lập tức vương ra, chặt chẽ ôm lấy eo của Văn Trọng, rồi nhàng nhón chân lên, - mí mắt nửa khép, lần thứ hai dùng môi tập kích bờ môi mỏng manh đẹp đẽ chết tiệt kia của Văn Trọng!


      Học khôn từ tai nạn của lần trước, lần này con mắt Bạch Ngọc Khuyết cũng hề hoàn toàn nhắm lại, bởi vậy, giây sau, "Bàng" tiếng, quả nhiên nhắm giữa hồng tâm!


      Trong lòng nàng như bài sơn đảo hải liên thanh rít gào: "A a a! Hôn được rồi… hô hô hô, cuối cùng cũng hôn được rồi! Đây đúng là môi của Văn Trọng a! Tỷ tỷ! Tỷ có thấy đó! Tiểu Ngọc muội đây thành công rồi! Hý hý hý!"


      Trái tim của Bạch Ngọc Khuyết run rẩy, cả người căng thẳng run lên, nàng sớm hoàn toàn quên bước tiếp theo phải làm những gì, chỉ bình tĩnh dùng bờ môi dán vào Văn Trọng. Tựa hồ như cái thế kỷ trôi qua, đột nhiên, bên tai truyền đến thanh thoáng mang theo ý cười lúc lúc của Văn Trọng: "Tiểu quái, được chưa?"


      Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, nhất thời phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt, nàng lập tức bình tĩnh đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Văn Trọng, đè xuống căng thẳng trong lòng, bình tĩnh dò hỏi: "Chàng có.. thích ?"


      Văn Trọng giật giật khóe miệng, đột nhiên đem tỳ bà tiểu giả vờ bình tĩnh, nhưng kỳ thực gò má hồng thấu, từ lâu từ trong lồng ngực ra, cẩn thận trầm giọng ôm hòa :


      " Lần này khôi đầu hàng Ân Thương, đồng ý dùng bản thân làm lễ tiến cống, trong vòng mấy chục năm tới, biên cảnh Nam Cương bao giờ phải chịu chiến loạn, đây phải là chuyện , ta là chủ soái, theo lý phải bảo vệ nàng. Ngoài ra, còn gì khác."


      Chuyện này... Chuyện này... ... giải thích? Lòng Bạch Ngọc Khuyết kinh hỉ như trúng số độc đắc hơn 50 tỷ! Đến thời điểm này, cuối cùng nàng cũng coi như hơi yên lòng, ha ha ha, băng sơn này, cuối cùng cũng bị mình làm tan chảy mà nở hoa~~~~~~ nha ~~ hô hô hô. Lòng Bạch Ngọc Khuyết thầm , hai tay tùy tiện chống lên eo thon, ngửa mặt lên trời cười to.
      emilia, Huyềnpluss, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    2. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Dễ thương quá
      TiffanyT thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 43: Ai giết Bạch phụ Bạch mẫu

      Editor: Tiffany’s sister - Heo

      Lòng Bạch Ngọc Khuyết mừng muốn chết, nhưng vẫn nhịn được “được tiện nghi mà còn khoe mẽ”, bộ mặt làm làm vẻ bất cần đời, nàng tiêu sái phất phất tay, chính nghĩa đầy mình : "Ai nha, quốc làm trọng, ta hiểu ta hiểu..."


      Văn Trọng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cái người cười thấy quê hương chỉ thấy răng mà còn muốn vờ như có chuyện gì ---tiểu quái.


      Bạch Ngọc Khuyết đắc ý nửa ngày, đột nhiên nhớ tới thương thế của Văn Trọng, nhất thời, tâm tình trở nên nặng nề, nàng nhìn lo lắng hỏi: "Vết thương của chàng sao giờ vẫn chưa lành vậy? Đến cùng xảy ra chuyện gì?"


      Văn Trọng bình tĩnh : " có gì đáng ngại, qua thời gian tự lành thôi."


      Lần này Bạch Ngọc Khuyết bị lừa, nàng luôn cảm thấy, vết thương kia rất cổ quái, lần trước, bởi vì là ban đêm, nên nhìn được, nay quan sát kỹ phen, thấy tổn thương của sâu đến nhường nào.


      Vừa xác nhận tâm ý, giờ Bạch Ngọc Khuyết ngại ngùng nữa, để ý tới lí do của Văn Trọng, trực tiếp đưa tay kéo đai lưng của , Văn Trọng thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tỳ Bà tiểu , khuôn mặt kiên quyết muốn nhìn vết thương kia cho bằng được tâm trạng của xẹt qua tia cảm động, sau đó được thay thế bằng bất đắc dĩ——


      đời này của mình, xưa nay, chưa bao giờ gặp ai dám to gan lớn mật đối xử với mình như vậy. Tiểu quái này, tựa hồ làm cho mình cảm nhận càng nhiều cảm giác vô lực.


      Khi thấy bàn tay trắng mịn kia càng ngày càng tiến gần, Văn Trọng quyết đoán, phát, bắt được cái “móng heo” mò vào vạt áo của mình hơn phân nửa kia, vừa muốn kéo ra ngoài đột nhiên, màn trướng bị hất lên, A Vũ chạy vào như lửa bén đến mông, thở hồng hộc bẩm báo:


      "Thái sư đại nhân! xong rồi, biết tại sao, vật cưỡi của ngài đột nhiên phát điên, nó bắt nạt thiếu nữ ở ngoài kia... Ngài ra xem nhanh ... Aaaaa! Xin lỗi xin lỗi! Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ thấy bất cứ thứ gì! Thuộc hạ —!!"


      A Vũ được nửa, bỗng dưng thấy cảnh tượng trong soái trướng, nhất thời há mồm lè lưỡi, im bặt luôn, hệt như thấy ngày tàn của thế giới, A Vũ dám tin tưởng trừng lớn hai mắt mình: Này này chuyện này... Mình nhìn nhầm chứ? Tiểu Ngọc nương ... ... khinh bạc thái sư đại nhân của chúng ta? !


      Trời ơi! Còn nữa, mau nhìn vẻ mặt của thái sư đại nhân kìa, hề có chút tức giận, này chuyện này... như vậy, Tiểu Ngọc nương cùng thái sư đại nhân ... ! trời ! Tiểu Ngọc nương lợi hại quá! Có thể hàng phục được vị thái sư đại nhân như trích tiên của chúng ta!


      Nghĩ tới đây, A Vũ sởn cả tóc gáy nhìn Bạch Ngọc Khuyết, ánh mắt kia phảng phất như nhìn Tỷ Can vị lão thừa tướng luôn luôn cứng nhắc chính trực của Ân Thương vương triều, mặc bộ lụa mỏng trong suốt, đá lông nheo với vị đại vương táo bạo của bọn họ!

      A Vũ bỗng dưng lắc mạnh đầu, bị chính ý nghĩ tưởng của mình làm cho phát tởm cái.


      Chuyện đột nhiên xảy ra, khóe miệng Văn Trọng bất đắc dĩ giật giật, Bạch Ngọc Khuyết cũng kinh hoàng thoáng, lập tức, nàng bình tĩnh thu lại bàn tay để ở trước ngực Văn Trọng về, rồi bình tĩnh xoay người, nàng nhìn ánh mắt kinh sợ, khóe miệng co giật, tóc dựng thẳng lên của A Vũ, vờ như có chuyện gì xảy ra hỏi: "Là vị nữ tử như thế nào?"


      Người trong cuộc đều rất bình tĩnh, trái lại, càng tôn lên bấn loạn trong lòng của A Vũ. lắp bắp : "Là ... thiếu nữ rất đẹp, ừ... ừ, tựa hồ... bộ dáng rất giống Tiểu Ngọc nương..."


      A Vũ nhìn Bạch Ngọc Khuyết, nỗ lực nhớ lại, đột nhiên, nghĩ đến cái gì, lớn tiếng bổ sung: "Ồ! Nhớ rồi! Nàng còn dắt theo bé trai khoảng sáu, bảy tuổi!"


      Trái tim bé của Bạch Ngọc Khuyết "Hồi hộp" nhảy cái, nghe miêu tả của A Vũ, ngoại trừ tỷ đệ Bạch Tiểu Hoàn cùng Bạch Tiểu Giác, còn có thể là ai nữa! Vừa mới chia tay lúc nãy, giờ bọn họ tới nơi này làm gì!


      luồng linh cảm lành đột nhiên xông lên đầu, Bạch Ngọc Khuyết câu, xoay người - chạy ra ngoài. Văn Trọng cũng đoán được là ai, thấy được việc này ổn, hơi nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng theo ra ngoài.


      Còn lại A Vũ đứng thẳng tắp tại chỗ nửa ngày, mới tiêu hóa hết tình lúc nãy, bỗng dưng "Khà khà" nở nụ cười, kích động bừng bừng xốc lên mành trướng ra ngoài, vui sướng chia sẻ cái scandal kinh thiên động địa này với “bà kon hàng xóm” mới được.


      Khi Bạch Ngọc Khuyết men theo tiếng người ầm ĩ ở lối vào nơi đóng quân của đại quân, thấy Hắc Kỳ Lân giống như chơi trò mèo vờn chuột, cái miệng rộng của nó ngậm lấy tay áo của Bạch Tiểu Hoàn, rồi "Xoạt" cái, quăng cả người nàng lên giữa trung, rồi lại nằm xuống, dùng bốn chân chổng lên trời của mình mà chuẩn xác tiếp được Bạch Tiểu Hoàn, sau đó, nó lại tiếp tục dùng chân xoay nạn nhân như trái banh...


      Bạch Tiểu Hoàn sợ đến mất ý thức, ngoại trừ ngừng vô lực gọi "Cứu mạng", cũng được lời gì khác, mà Bạch Tiểu Giác mang đôi mắt đen tròn vo thũng như quả đào, khóc nức nở, muốn tới gần lại dám, thân thể nho co rúm lại nhìn Bạch Tiểu Hoàn bị Hắc Kỳ Lân quăng bỏ xuống ngừng, nỉ non : "Dừng lại! Mau thả nhị tỷ của ta ra..."


      Ân Thương tướng sĩ ở xung quanh đều đồng tình nhìn Bạch Tiểu Hoàn, nhưng bất luận bọn họ khuyên như thế nào, Hắc Kỳ Lân cũng nghe, bọn họ đành bất đắc dĩ vây xem, hy vọng lúc nào đó, Hắc Kỳ Lân chơi mệt mỏi, bọn họ tiếp lấy vị nữ tử đáng thương….


      Bạch Ngọc Khuyết nhíu nhíu mày, tuy tính tình của Hắc Kỳ Lân quái đản, nhưng nó luôn luôn chú ý bảo vệ hình tượng nhu mì như Bạch Liên Hoa của mình trước mặt công chúng, nhưng giờ lại thèm cân nhắc tự hắc hóa chính mình mà chọc ghẹo Bạch Tiểu Hoàn, xem ra nhất định nó bị chọc giận.


      Tuy nhiên trước mắt cứu người quan trọng hơn, Bạch Ngọc Khuyết cấp tốc tiến lên phía trước, hét lớn tiếng: "Hắc Kỳ Lân! Mau thả nàng ra!"


      Hắc Kỳ Lân quay đầu liếc Bạch Ngọc Khuyết, đôi mắt lồi tròn vo vo của nó bỗng dưng lóe lên, cái miệng rộng khi quỷ dị nhếch lên cái!


      Bạch Ngọc Khuyết thấy được điều này da đầu khỏi tê rần, mỗi lần Hắc Kỳ Lân lộ ra cười gian ác ý như vậy, tựa hồ, nàng chuẩn bị gặp xui xẻo rồi….

      Quả nhiên! đầu rồng của Hắc Kỳ Lân nhanh chóng vung lên cái, Bạch Tiểu Hoàn – như cái bao tải bắn về phía của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết định phi thân tiếp, bỗng dưng nhớ tới thân phận nay của mình= chỉ là yếu đuối, triển khai phép thuật lúc này tuyệt đối được!


      khi Bạch Ngọc Khuyết khó xử muôn vàn, cái bóng đen nhanh chóng lóe qua, nửa giây sau, khi bóng đen đó dừng lại, mọi người mới biết là thái sư đại nhân đến, khỏi dồn dập thở phào nhõm.


      Mà vị thiếu nữ xui xẻo kia, lại ngất ngất ngây ngây bị thái sư đại nhân tiếp được rồi thả xuống.


      Bạch Tiểu Hoàn bị choáng váng mù mờ hồi, vất vả tỉnh táo lại, mới phát , người cứu mình chính là vị trích tiên trong lòng của mình bấy lâu nay-- Văn Trọng, nhất thời ta mừng tít mắt, nàng lượn lờ tới chỗ Văn Trọng hành lễ, nhu nhược : "Tiểu nữ đa tạ thái sư đại nhân cứu giúp ~ "


      xong, làm như đứng thẳng được, hai chân mềm nhũn, vô hạn mềm mại ngã về hướng của Văn Trọng... Văn Trọng phảng phất như nhìn thấy, hơi nghiêng thân qua , Bạch Tiểu Hoàn – được hoa hoa lệ lệ ngã mặt đất "Vô hạn mềm mại".


      Nàng ngước đầu oán trách nhìn Văn Trọng, giận đau cả phổi mà dám gì, thể làm gì khác, đành tự mình chậm rì rì bò lên.


      Bạch Ngọc Khuyết thấy cảnh này, nàng cẩn thận ôm Bạch Tiểu Giác khóc lớn tiếng + liên tiếp ngừng, thanh này tựa hồ cực kỳ thương tâm, Bạch Tiểu Giác càng khóc càng lớn.


      Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, đành nhàng vỗ vỗ cái lưng run rẩy của , giọng : "Tiểu giác ngoan nào, đừng khóc, cho tỷ tỷ biết, xảy ra chuyện gì? Tại sao đệ và nhị tỷ cùng tộc nhân về Hiên Viên Mộ?"


      Bạch Tiểu Giác nghe Bạch Ngọc Khuyết hỏi, khóc càng thêm thương tâm, cả người đều run lên, khóc thút thít nghẹn : "Ô ô... Tỷ tỷ... Phụ thân và mẫu thân... Bị... Bị giết rồi, ô ô ô..."


      Tim của Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng chìm xuống, sáng sớm hôm nay, nàng mới vừa cáo biệt Bạch phụ Bạch mẫu, sao bọn họ lại bị giết--- nhanh như vậy? Nàng cấp tốc đè xuống đau đớn từ đáy lòng, trấn tĩnh lại tinh thần hỏi Bạch Tiểu Giác: "Tiểu giác, cho cùng, chuyện gì xảy ra?"


      Bạch Tiểu Giác vừa khóc vừa , nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng cũng hiểu đại khái, ra sáng sớm hôm nay, sau khi bốn người của Bạch gia tiễn Bạch Ngọc Khuyết , Bạch phụ Bạch mẫu - vội vội vàng vàng về lều vải của mình thu dọn đồ đạc, muốn lập tức theo lũ quái về Hiên Viên mộ.


      Lúc đó, tâm tình Bạch Tiểu Hoàn tựa hồ mịt mờ, tiếng nào mình ra ngoài giải sầu, bạch phụ Bạch mẫu có thời gian để ý đến nàng, - nên phái Bạch Tiểu Giác gọi tỷ tỷ mau trở về.


      nén nhang sau, khi hai tỷ đệ trở lại lều vải, kinh hãi phát , Bạch phụ Bạch mẫu khí tuyệt bỏ mình! Mà từ khí tức để lại ở bên trong lều, biết được, ngay cả đan của bọn họ cũng bị lấy !


      Tỷ đệ hai người nhất thời hoảng hồn, vây quanh di thể của cha mẹ lớn tiếng khóc lên, tiếng khóc dẫn những tộc nhân khác lại, Hòe Đồ và lũ quái thấy cảnh này cũng khiếp sợ vạn phần, vừa an ủi tỷ đệ hai người, vừa điều tra trường, nhưng pháp thuật của hung thủ kia cực kỳ cao cường, chút dấu vết đều hề lưu lại, quá nửa nén hương, mất đan lại còn sinh khí--- Bạch phụ Bạch mẫu, - hóa thành đám bụi tro tiêu tan ở trong khí.


      Tỷ đệ hai người khóc càng thêm bi thống. Lũ cũng bi phẫn ngớt, từ trước đến giờ, Bạch phụ Bạch mẫu thường xuyên làm việc thiện giúp mọi người, danh tiếng ở Hiên Viên Mộ rất tốt, lần này vô tội bị tàn sát, dù là ai cũng dễ chịu. Nhưng việc đến nước này, bọn họ đành nỗ lực miễn cưỡng, khuyên bảo an ủi tỷ đệ hai người
      emilia, Abby, Huyềnpluss5 others thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Đôi lới muốn : là thê thảm ak, đại tỷ học xa òi ko ai help hết ak,
      bi giờ mình làm, vừa lâu vừa chậm, mọi người thông cảm cho tiến độ này nhé =D
      --------------------------------------------------

      Chương 44: Thu nhận giúp đỡ đệ muội
      Editor: Tiffany Truong


      Chờ tỷ đệ hai người vất vả bình tĩnh lại, Hòe Đồ liền thử khuyên bảo bọn họ theo tộc nhân về Hiên Viên Mộ trước rồi lại tính sau.


      Bạch tiểu giác khóc thút thít cầu khẩn : "Hòe Đồ thúc thúc... Con... Con muốn tỷ tỷ..."


      Bạch Tiểu Giác trong miệng tỷ tỷ, đương nhiên là Bạch Ngọc Khuyết, Hòe Đồ vừa định làm dịu Bạch Ngọc Khuyết tại làm chuyện vô cùng quan trọng, sợ là tiện đem tiếp nhận , bất thình lình Bạch Tiểu Hoàn cũng theo:


      "Hòe Đồ thúc thúc, tin tức cha và mẫu thân bị giết, đại tỷ nhất định còn biết... Con muốn dẫn Tiểu Giác cho đại tỷ biết chuyện này. tại, Bạch gia liền còn lại ba tỷ đệ chúng con, con và Tiểu Giác lại muốn rời xa đại tỷ ... Ô ô ô..."


      Hòe đồ làm khó khăn nhíu mày khuyên nhủ: "Tiểu Hoàn, ta biết các con tại rất khó vượt qua, nhưng mà... tình cảnh của Tiểu Ngọc bây giờ... Các con tới chỉ sợ tốt... hay là trước hết theo mọi người chúng ta về Hiên Viên Mộ , các con yên tâm, tất cả mọi người chúng ta đây đều chăm sóc tốt các con."


      Bạch Tiểu Giác vô cùng đáng thương nháy mắt liếc Tiểu Hoàn, muốn chờ nhị tỷ quyết định, Bạch Tiểu Hoàn nhưng chậm trễ chút nào kiên quyết :


      "Cảm ơn Hòe Đồ thúc thúc hảo ý, có điều, chính là bởi vì tình cảnh tại của đại tỷ được tốt, con với Tiểu Giác mới càng muốn giúp nàng. Đại tỷ pháp lực thấp kém, con muốn nàng có nguy hiểm gì."


      Hòe Đồ thấy Bạch Tiểu Hoàn chủ ý định, mà lý do lại đầy đủ, gì nữa, chỉ bất đắc dĩ đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Giác, Bạch Tiểu Hoàn ngay lập tức liền ràng vì sao lo lắng, mình còn có thể giúp đỡ đại tỷ, nhưng Tiểu Giác tới trái lại cái gì cũng giúp được.


      Nàng liền nhanh chóng quay sang Bạch Tiểu Giác phân phó : "Tiểu Giác, đệ trước tiên theo Hòe Đồ thúc thúc về Hiên Viên Mộ , bao lâu nữa ta cùng đại tỷ trở lại."


      Hòe đồ cũng ôn nhu : "Tiểu Giác ngoan, nghe lời nhị tỷ con được ? Bên ngoài loạn như vậy, đứa bé như con ra ngoài nhiều nguy hiểm, con yên tâm, đợi lát nữa về Hiên Viên Mộ, thúc thúc và mọi người nhất định cố gắng đợi với con.”

      Những quái khác cũng nhanh chóng rối rí phụ họa Bạch Tiểu Giác trở về với bọn trước... Bạch Tiểu Giác lẻ loi đứng ở đám quái, đối mắt đen bởi vì khóc nên sưng đỏ quay vòng, thấy tất cả lũ đều khuyên mình trở lại, bỗng dưng "Oa ——" tiếng khóc lớn lên.


      Thân thể nho run như lá rụng trước gió thu, khóc như con mèo vô tội bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng đáng thương co lại thành đoàn, cuối đầu nghẹn ngào lẩm bẩm : "... muốn... Con muốn ... Ô ô ô... Tìm tỷ tỷ... Con muốn tỷ tỷ..."


      Vây xem lũ đều tâm thương dứt nhìn khóc như vậy đáng thương Tiểu Tiểu hài đồng, hòe đồ cũng bị bạch tiểu giác khóc trong lòng chua xót, chỉ được bất đắc dĩ :


      "Tiểu Hoàn, hay là như vầy , con liền mang theo Tiểu Giác cùng , còn tuổi, liền gặp biến cố này, vẫn là cùng người nhà sống chung chỗ càng tốt hơn. Nhưng mà, bên ngoài phong ba hiểm ác, con nhất định phải chăm sóc tốt đứa này."


      Bạch Tiểu Hoàn gật đầu đáp lại, Hòe Đồ chờ cho những quái khác yên lòng căn dặn nàng lâu, Bạch Tiểu Hoàn lúc này mới mang theo Bạch Tiểu Giác khóc ngừng đến cáo từ cùng lũ .


      đường, Bạch Tiểu Hoàn vốn là buồn bực, lại thấy Bạch Tiểu Giác vẫn cứ khóc liên tục, khỏi mất kiên nhẫn ngắt lời : "Tiểu Giác! Đệ đừng khóc nữa có được hay ! Cả ngày chỉ biết khóc, bộ dáng này của đệ lại đàng hoàng trở về Hiên Viên Mộ, còn nhất định phải theo lại đây, lỡ như gặp phải chuyện gì, cũng chỉ làm liên lụy ta!"


      Bạch Tiểu Giác nhất thời nín khóc, gắt gao cắn môi lại dám khóc thành tiếng, chỉ là chuỗi nước mắt dọc theo khuôn mặt trắng mịn thành dòng suối chảy xuống dưới.


      Khi hai người tới bên ngoài quân doanh Ân Thương, nhưng may vừa vặn gặp phải tên ăn no chuyện làm, dửng dưng ra tiêu thực Hắc Kỳ Lân, Bạch Tiểu Hoàn than xui xẻo, tộc đối với Hắc Kỳ Lân sợ hãi hầu như là từ lúc sinh ra mang theo ——


      Nàng kinh hãi bên dưới, kịp nghĩ nhiều, liền cấp tốc triển khai phép thuật trốn, còn lại Bạch Tiểu Giác người sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thần thú đáng sợ càng ngày càng tiến gần.


      Vạn vạn ngờ, Hắc Kỳ Lân kia thèm để ý xẹt ngang qua kinh ngạc đến ngây người Bạch Tiểu Giác, chỉ "Hự" tiếng, từ trong mũi phun ra luồng khí trắng nồng đậm, nhanh chóng phóng về Bạch Tiểu Hoàn chạy xa chỉ còn dư lại cái điểm đen .


      "Xoạt" thoáng, đem nữ tử kinh hoảng kia trở về. Lại sau đó, nó liền cực kỳ ác liệt chơi trò chơi tẻ nhạt - quăng Cầu Cầu. (TiffanyT: nhà ai có chó biết mí con chó hay chơi hất đồ lên òi nhặt lại đóa)


      Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe Bạch Tiểu Giác kể lại, vừa suy đoán, cũng loáng thoáng đoán được bảy tám phần, nàng trầm tư lúc, liền dắt tay Bạch Tiểu Giác, tới trước mặt Bạch Tiểu Hoàn.


      Bạch Tiểu Hoàn vừa thấy Bạch Ngọc Khuyết, bỗng nhiên khóc thút thít : "Đại tỷ... Ô ô ô, tình phụ thân và mẫu thân ngươi đều biết chứ? Ô ô, ngươi nên làm gì a?"


      Bạch Ngọc Khuyết trong lòng cũng khổ sở, tuy rằng thời gian chung đụng ngắn ngủi, nhưng nàng có thể ràng cảm giác được thiện ý từ cặp vợ chồng kia, ngờ... Bất quá, bây giờ phải là lúc thương tâm, nàng miễn cưỡng lên tinh thần đối với Bạch Tiểu Hoàn :


      "Nhị muội, việc đến nước này, thương tâm cũng có tác dụng gì, bằng ngươi trước tiên mang theo Tiểu Giác về Hiên Viên Mộ, ta ở bên ngoài chậm rãi điều tra chuyện này, chờ khi nào có tin tức cho các ngươi."


      Bạch Tiểu Hoàn nghiêng đầu lén lút liếc khuôn mặt đẹp trai cực kỳ của Văn Trọng chút, bỗng dưng nhào vào lòng Bạch Ngọc Khuyết, khóc lớn tiếng:


      " được! Đại tỷ, tại Bạch gia cũng chỉ còn sót lại ba người chúng ta, ta cùng Tiểu Giác đều muốn cùng ngươi tách ra... Ngươi đừng đuổi chúng ta a, ô ô ô..."


      Bạch Ngọc Khuyết dễ chịu tránh thoát, cũng may Bạch Tiểu Hoàn đúng lúc thả ra nàng, cấp tốc ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tiểu Giác : "Tiểu Giác, đệ muốn mình về Hiên Viên Mộ sao, mau van cầu đại tỷ để chúng ta ở lại a!"


      Bạch tiểu giác biết làm sao nhìn ánh mắt cấp thiết Bạch Tiểu Hoàn, tay gắt gao nắm lấy làn váy Bạch Ngọc Khuyết, ngửa đầu nhìn nàng, giọng cầu khẩn:


      "Tỷ tỷ! Tiểu Giác muốn mình về Hiên Viên Mộ đâu! Ô ô ô, tỷ tỷ, Tiểu Giác muốn cùng với ngươi, người đừng cản Tiểu Giác..."


      Bạch Ngọc Khuyết thấy Bạch Tiểu Giác khóc làm cho đau lòng thôi, luống cuống ngửa đầu nhìn Văn Trọng, thấy Văn Trọng chỉ suy tư đứng ở nơi đó, cũng có bộ dáng nào muốn nhúng tay vào việc này.


      Bên này Bạch Tiểu Hoàn tiếp tục khóc: "Ô ô ô... Đại tỷ, đều chị cả như mẹ, ngươi... Ngươi xem chút Tiểu Giác, còn như thế, ngươi nhẫn tâm đem đứa bé lẻ loi ném đến Hiên Viên Mộ sao? Lỡ như bị hài tử khác bắt nạt, ngay cả người có thể vì làm chủ cũng có, ngươi có thể nhẫn tâm như vậy sao?"


      Bạch Ngọc Khuyết trong lòng rối thành cục, tuy biết việc này thích hợp, nhưng vào tình huống như bây giờ, nếu thể thuyết phục Bạch Tiểu Hoàn, cũng nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn, nàng chỉ gật đầu, : "Các ngươi trước hết theo ta ."

      -------------------------------"Quà Trung Thu"------------------------------

      Chương 45:

      Editor: Tiffany Truong


      Bạch Tiều Hoàn trong mắt nhanh chóng lóe qua vẻ vui mừng, lại lén lút ngắm Văn Trọng vài lần.


      Bạch Tiểu Giác lại kích động nhào vào lòng Bạch Ngọc Khuyết, ôm hông của nàng muốn xa rời. Bạch Ngọc Khuyết trong lòng rất loạn, mình và Tô Đát Kỷ ở Triều Ca tình cảnh cơ bản tốt, tại lại mang theo đệ đệ muội muội trở lại, chẳng phải là loạn càng thêm loạn.


      Nhưng mà tại, cũng thể bỏ lại có cảm giác an toàn Bạch Tiểu Giác, còn Bạch Tiểu Hoàn, Bạch Ngọc Khuyết đối với nàng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm, giúp nàng thuần túy là xem ở thân thể chủ nhân đời trước này với nàng thôi.


      Bên kia, Văn Trọng nhàn nhạt liếc Hắc Kỳ Lân chút, Hắc Kỳ Lân thấy được ánh mắt nghiêm nghị của chủ nhân, thân thể cao lớn nhất thời lui sau hai ba bước , còn đáng thương co rúm lại run lên.


      Văn Trọng tiếp tục để ý con vật cưỡi giả ngây thơ này, lời xoay người rời . Bạch Ngọc Khuyết vừa thấy, nhanh chóng gỡ tay Bạch Tiểu Giác ra, vội vàng quay sang Bạch Tiểu Hoàn bàn giao:


      "Tiểu Hoàn, ngươi và Tiểu Giác trước tiên ở lại đây, lúc nữa ta trở lại." liền nhanh chóng đuổi theo Văn Trọng tới.


      Lúc Bạch Ngọc Khuyết theo vào soái trướng, liền thấy Văn Trọng che ngực sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào giường nhỏ, nàng quýnh lên, nhanh chóng lên phía trước, lo lắng : "Văn Trọng, có phải là vết thương lại nứt ra rồi?"


      Văn Trọng chậm rãi dãn đôi lông mày nhíu chặt ra, thản nhiên : "Cũng còn tốt."


      Bạch Ngọc Khuyết lập tức cuống lên, lớn tiếng : "Mỗi lần đều như vậy! Nếu như tốt, sao chàng có thể đau đến mức ra đống mồ hôi lạnh trán chứ!"


      nhịn được ngồi vào bên giường, vừa dùng tay áo mềm lau mồ hôi trán Văn Trọng, vừa : "Văn Trọng, chàng cho ta, thương thế kia của chàng có thể trị sao? Ta có thể làm chút gì cho chàng ? Chàng mau cho ta biết nha!"


      Văn Trọng khóe miệng chậm rãi lên đường cong mang theo nhu hòa ý cười, chậm rãi duỗi bàn tay thon dài ra, nhàng lau nước mắt kìm lòng được tràn ra mặt Bạch Ngọc Khuyết, nhanh chậm giải thích:


      "Tiểu quái, cần lo lắng, chờ lần này trở về Triều Ca, đem di tộc tình xử lý xong, ta về Bồng Lai đảo chuyến, nhờ sư tổ trị liệu cho ta, thương thế kia dĩ nhiên là được rồi."


      Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe Văn Trọng muốn nhờ Thông Thiên giáo chủ chữa thương cho , nhất thời yên lòng, ở trong lòng của nàng, Thông Thiên giáo chủ là thánh nhân "Vạn kiếp bất diệt" như vậy, e sợ đạp khắp trời dưới đất cũng tìm được vài thứ có thể làm khó chuyện của , như vậy, thương thế của Văn Trọng được chữa trị, chỉ là vấn đề thời gian thôi.


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nhất thời buông lỏng, nhớ tới Bạch Tiểu Giác cùng Bạch Tiểu Hoàn còn ngốc ở bên ngoài, nàng thoáng do dự, nhìn Văn Trọng cẩn thận : "Văn Trọng, chàng xem... Chúng ta lần này về Triều Ca, ta có thể mang theo đệ đệ muội muội hay ?"


      Lời ấy hỏi ra, Bạch Ngọc Khuyết đáy lòng nhất thời thấp thỏm bất an, nàng cũng biết cầu này có chút quá đáng, dù sao đối với Văn Trọng mà , có giết hai tiểu quái đệ đệ muội muội, là xem ở mặt của mình rồi, bây giờ lại còn công khai cầu mang theo hai tiểu quái cùng trở lại... Thực có chút...


      Ngay cả da mặt dày có thể so với tường thành Bạch Ngọc Khuyết cũng biết là tiện. Quả nhiên, lúc lâu sau, Văn Trọng đều có lên tiếng, Bạch Ngọc Khuyết thất vọng ngẩng đầu lên, liền thấy Văn Trọng chỉ là bình tĩnh nhìn mình, Bạch Ngọc Khuyết cố gắng cười gượng:


      "Cũng tại ta ra chủ ý kỳ lạ, chàng yên tâm, ta biết nỗi khổ tâm của chàng, thôi để ta dẫn bọn họ về Hiên Viên Mộ vậy, chàng cần tự khó dễ mình."


      xong liền muốn đứng lên, ngờ bị Văn Trọng cái kéo qua, nàng đột nhiên kịp chuẩn bị lập tức ngã vào trong lồng ngực Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, nhanh chóng chống hai tay giường, chỉ sợ mình cẩn thận va vào vết thương trước ngực Văn Trọng.


      đầu dường như truyền đến tiếng thở dài của Văn Trọng: "Tiểu quái, tính khí này của nàng ——làm sao để ta yên tâm mình nàng rời , ta còn chưa gì đây..."


      Nghe ra ý thỏa hiệp trong lời của Văn Trọng, trong lòng Bạch Ngọc Khuyết vừa áy náy vừa kinh hỉ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên : "Vậy chàng đáp ứng rồi?"


      Văn Trọng nhìn đôi mắt đen thuần của Bạch Ngọc Khuyết, nhàn nhạt : "Nàng rất thích đệ đệ kia của nàng."


      Bạch Ngọc Khuyết gật đầu: " Đứa Tiểu Giác này đáy lòng thiện lương vô cùng, tính khí lại ngoan ngoãn, dù là ai đều thích ."


      Bạch Ngọc Khuyết nhíu mày, suy nghĩ chút, lại gật đầu lia lịa, bổ sung: " Tiểu Giác nhà chúng ta đáng như thế, nếu như có ai thích , vậy người này nhất định có vấn đề!"


      Văn Trọng dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ bao che tự mãn của Bạch Ngọc Khuyết, yên lặng nửa ngày, chậm rãi :


      "Tiểu quái, ta hỏi nàng và Tô Đát Kỷ ở tại Triều Ca đến cùng phải làm gì, nhưng tình cảnh của nàng, nàng nên ràng, nếu thông minh, nên tăng thêm gánh nặng lưng mình. Lấy tu vi tại của nàng, ngay cả bản thân còn khó bảo, nàng còn cố ý muốn dẫn bọn họ trở lại?"


      Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nửa ngày, rất nhanh nhoẻn miệng cười, giả vờ nhàng :


      " nghiêm trọng như vậy, muội muội kia của ta, đúng là có chút bản lĩnh, bảo vệ bản thân nàng hẳn là thành vấn đề, hơn nữa ta thấy tính khí cố chấp này của nàng, nàng cố ý muốn theo tới, nếu như ta thẳng thừng từ chối, bảo đảm nàng cũng lén lút theo, thà rằng như vậy, còn bằng mang theo bên người."


      Bạch Ngọc Khuyết dừng chút, nhớ tới Bạch Tiểu Giác, bên môi ra vệt ý cười, tiếp tục : "Còn có Tiểu Giác, ta thực yên lòng đem đứa bé như ném đến Hiên Viên Mộ, ở cái tuổi này của , lỡ như rời nhà cũng có người bảo vệ. Nếu ta quyết định đem mang tới bên người, có liều mạng, cũng phải bảo vệ chu toàn."


      Văn Trọng gì, biết tiểu này quái khi định chủ ý, so với ai cũng kiên định, cũng cái gì nữa, chỉ là nhàng ôm nữ tử trong ngực yên lặng thở dài.


      Buổi tối hôm đó, A Vũ và A Thành hai người đem lều vải của bọn họ nhường ra, cho tỷ đệ ba người Bạch Ngọc Khuyết ở, ngờ chưa tới nửa ngày, hầu như toàn quân dưới đều biết, hóa ra Bạch nương là người của thái sư, tin tức kinh thiên động địa này, bắt đầu từ hôm nay, cũng là quãng thời gian rất dài sau đó, sợ là tin tức nóng hổi của toàn bộ Ân Thương rồi!


      Bạch Ngọc Khuyết thấy hai binh lính trẻ đặc biệt dùng ánh mắt sùng bái cung kính nhìn mình, giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Mùa thu ở Nam Cương cũng lạnh, cho nên hầu như giường của binh lính chỉ có tấm chăn mỏng mà thôi, Bạch Ngọc Khuyết lo lắng Bạch Tiểu Giác bị cảm lạnh, liền đem cái túi ngủ Văn Trọng từng cho mình cho ngủ.


      Bạch Tiểu Hoàn liếc cái túi ngủ xấu kia cái, ánh mắt phút chốc cả kinh, nhanh chóng tới cẩn thận sờ soạng nửa ngày, mới lại nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, : "Đại tỷ, ra bọn họ đều là , ngươi và Văn thái sư dĩ nhiên ..."


      Bạch Ngọc Khuyết đem Bạch Tiểu Giác nhét vào trong túi ngủ, xoay người buồn bực nhìn Bạch Tiểu Hoàn : " cái gì?"


      Bạch Tiểu Hoàn cười cợt, : "Ngay cả pháp bảo thiên hạ độc nhất vô nhị cũng nguyện ý cho ngươi dùng, vẫn chưa thể cái gì sao?"


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn túi ngủ kia chút, hiếu kỳ : " ra đây là pháp bảo? nghe a, pháp bảo này là gì a?"


      Bạch Tiểu Hoàn hơi nghiêng đầu, đè xuống đáy lòng tràn ngập ghen tỵ, theo bản năng thèm nhìn khuôn mặt vô tội của Bạch Ngọc Khuyết, gằn từng chữ:


      "Ngươi biết? Năm đó, Thông Thiên giáo chủ đưa cho Văn thái sư ba cái bảo vật, ngoại trừ Hắc Kỳ Lân, Kim Long tiên, thứ còn lại chính là Tụ Linh túi này. Ngủ ở trong đó, có thể khu hàn chữa thương, tinh thần sảng khoái, lớn có thể vừa ngủ vừa tu luyện pháp lực, tiến triển cực nhanh, món bảo vật này biết bao nhiêu người thiên hạ thèm dãi! ngờ, lại để ý cho ngươi dùng, đại tỷ đúng là có phúc lớn a."

      -------------

      TiffanyT: khụ khụ, Văn Trọng đúng là họa thủy a~
      Last edited: 16/9/16

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      con điên tiểu hoàn này sao bạn hắc kỳ lân k cho nó hồn phi phách tán luôn , biết là nó cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tình cảm 2 ng kia, nhưng quá ngứa mắt, ngứa tai, chỉ muốn mau cuốn xéo cho sạch mắt
      TiffanyT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :