1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 18: Tỷ muội thổ lộ tình cảm
      Editor: Moon
      Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ, Tô Nhược Tuyết đọc được quan tâm cùng lo lắng trong mắt nàng, nội tâm ấm áp, tốt, có thể làm lại lần, gặp lại được người nhà của nàng, hết thảy chính là ông Trời ban ân cho nàng, như vậy rất tốt rồi, nàng vốn là nên sớm bỏ xuống cần kéo dài đến bây giờ, hoàn hảo tại, tính là quá muộn, phải sao?

      "Đại tỷ, muội hiểu, trước kia là muội tùy hứng, tại muội nghĩ thông, lần này muội muốn buông tay."

      Tô Nhược U thấy mặt muội muội có điểm gì sầu khổ, ngược lại có loại biểu cảm tiêu tan nhàng, nàng liền hiểu, lần này, muội muội ngốc của nàng là buông xuống. Về phần biểu ca nửa năm nay lưu luyến si mê cùng khổ sở muốn bù đắp lại, thực xin lỗi, tha thứ nàng ích kỷ, chỉ cần muội muội của nàng vui vẻ là được, những thứ khác, quang trọng, phải sao?

      Hai tỷ muội nhìn nhau đều hiểu suy nghĩ trong mắt đối phương, cười tiếng, tiếng cười phát ra từ nội tâm vui sướng làm cho khí tẻ nhạt của thiền viện nhiều thêm vài phần tươi sáng.

      Ngoài cửa viện, Vương thị sau khi kết thúc buổi lễ Phật lặng yên đứng ở góc đó, hề nghi ngờ, chuyện hai tỷ muội bà cũng nghe được.

      Kỳ nhiều năm chung đụng, Vương thị rất hiểu tính tình tỷ muội các nàng, theo bà, Tô Nhược Tuyết thích hợp làm con dâu trưởng của Khương phủ, bà vẫn luôn thấp thỏm, dù sao thái độ trượng phu đối đãi với Tô gia thuyết minh hết thảy, bà sợ sau khi trượng phu biết, xúc động cao hứng định ra cửa hôn này, lúc đó bà khó mà cái gì.

      Cũng may, trượng phu ở phương diện này nhanh nhẹn, mà đại nhi tử cũng có biểu đặc biệt thích Tô Nhược Tuyết, cùng hai tỷ muội Tô Nhược U, Tô Nhược Nhị luôn đối đãi ngang hàng, cho nên, vào thời điểm năm trước Tô Nhược Tuyết gặp chuyện may mà sau khi tỉnh lại, có biểu từng say đắm Khương Khánh Trạch, tuy rằng khác thường, nhưng quả thực cũng làm cho bà yên lòng phần nào.

      Có điều bà ngờ, thời gian qua nhi tử vẫn luôn tỏ ra thích Tô Nhược Tuyết thế nhưng từ nửa năm trước liền bắt đầu, đối với Tô Nhược Tuyết biểu tình cảm sâu nặng, cái loại khổ sở theo đuổi đó làm cho bà cảm thấy kinh hãi thôi, nhưng dù sao cũng là con ruột của bà, bà có cách nào trách móc nặng nề được, chỉ có thể chậm rãi tác động, bà thầm chọn Tam tiểu thư nhà mẹ đẻ Võ Dương Hầu phủ, cùng tẩu tẩu - Võ Dương Hầu phu nhân Mẫn thị qua, bên kia cũng hơi gật đầu, chỉ chờ nhi tử ngày sau thi cử đỗ đạt.

      tại, bà tự nhận vô phương thuyết phục nhi tử, nếu bây giờ Tô Nhược Tuyết còn thích nhi tử, cứ như vậy nàng ở trước mặt cự tuyệt, chừng có thể chặt đứt tâm tư nhi tử, cân nhắc cân nhắc lại, bà cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất. Cho nên, lần này tới dâng hương mới thầm bày mưu đặt kế để nhi tử cùng Tô Nhược Tuyết mọi chuyện.

      Giờ nghe được lời của tỷ muội Tô gia, bà thành công, phải sao?

      Khóe miệng Vương thị khẽ mỉm cười, thản nhiên tới.

      Tô Nhược U thấy mợ trở lại, vội chào hỏi, "Mợ, ngài về."

      "Ừ, U Nhi trở lại sớm vậy, ta tin Bùi lão phu nhân dễ dàng thả người như vậy đâu?"

      Lúc mới gặp Bùi lão phu nhân, bà quả có chút kích động, cả kinh thành này, có vinh dự như thế cũng được mấy người, hơn nữa, ngày sau có thể cùng Bùi lão phu nhân giao hảo, đối với Khương phủ hữu ích vô hại, bà tất nhiên cam tâm tình nguyện kết giao.

      Nhưng dần dần, bà cũng nhìn ra, Bùi lão phu nhân ràng là nhìn trúng Tô Nhược U, nên mới chủ động cùng bọn họ bắt chuyện, người khác chen vào, Bùi lão phu nhân mặc dù có biểu kiên nhẫn, nhưng cũng tỏ ý cái, muốn trò chuyện nhiều với nhau. Bà thấy vậy, liền dừng lại ý niệm trong đầu, dù sao nếu U Nhi được nhãn duyên của bà ấy, Khương phủ tự nhiên về sau bởi vậy cũng được lợi phải sao? Ngày còn rất dài, bà tạm thời vội.

      Vừa mới trải qua phen dựng lại tâm lý, Tô Nhược U nghe được người khác nhắc tới việc lúc trước, mặc dù vẫn có vẻ bối rối, nhưng bị nàng dễ dàng che dấu, nét mặt nàng lạnh nhạt, khóe miệng mỉm cười, giọng mở miệng, "Có thể là do sáng nay dâng hương mệt nhọc, Bùi lão phu nhân vừa rồi vẫn có chút ít mệt mỏi, con thấy có việc gì, liền quấy rầy bà, lát đến thăm sau."

      xong, cố ý nhìn Vương thị cái, cười đến sáng lạn, "Con thấy mợ sau khi lễ Phật trở về, mặt mày rạng rỡ, nhất định là có chuyện tốt !"

      Vương thị lúc này tâm tình quả tệ, bà thương liếc về Tô Nhược U cái, "Cái gì cũng đều thể gạt được con, phải, ta vừa rồi ở chỗ chủ trì xin cho Đỗ di nương cái bùa bình an, mà bùa bình an này chính là được niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày."

      "Vậy tốt quá, U Nhi tại đây chúc mợ tâm tưởng thành!"

      "Vẫn là U Nhi hiểu lòng người, mợ thay Đỗ di nương mượn lời lành của con." Lời này của Vương thị là tâm, dù sao Đỗ thị là mẹ đẻ của bà, hơn nửa năm nay bệnh tình Đỗ thị liên tục tái phát, Vương thị xác thực nóng lòng.

      Lúc này Tô Nhược Tuyết đứng ở bên cạnh, cũng nhiều, nhưng là ai cảm thấy đột ngột cùng lúng túng, nàng chính là có này cái ma lực, cho dù lời, cũng có thể rất dễ dàng dung nhập khí bên trong, làm cho người ta cảm giác dương như bản thân nàng nên như thế, có có tia miễn cưỡng.

      Do quỳ lâu, nên Vương thị chỉ thoáng đứng ở trong sân chốc lát, rồi vào phòng nghỉ ngơi.

      Tô Nhược U cũng dẫn Tô Nhược Tuyết trở về trong phòng của mình, biết muội muội từ sau kiện kia, liền cùng Vương thị quá thân cận, nàng chỉ cho là muội muội nghĩ thông suốt, muốn tránh người nhà của cậu, giờ xem ra, cũng phải như vậy, muội muội phải là nhìn ra tâm tư Vương thị ?

      "Tuyết nhi, nhà cậu cùng chúng ta từ trước đến nay luôn thân cận, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận là được." Tô Nhược U muốn hai nhà bởi vì việc này có hiềm khích, nhưng lại càng nguyện ý ủy khuất muội muội, tỷ muội các nàng chỉ cần thẹn với lương tâm, cũng muốn bị người khác chế trụ, phải nhìn sắc mặt người ta.

      Nhìn tỷ tỷ trước mặt nỗ lực bảo hộ cho nàng, hốc mắt Tô Nhược Tuyết hơi có ướt át, nàng nhàng tiến lên ôm lấy Tô Nhược U, "Tỷ tỷ, muội đều hiểu, đời này cái gì muội cũng quý chính mình, bảo vệ mình, bảo vệ phụ thân, thủ hộ Tô gia..."

      Câu kế tiếp của Tô Nhược Tuyết bởi vì có chút nghẹn ngào, Tô Nhược U nghe , chẳng qua nàng cảm thấy muội muội xưa nay kiên cường bị ủy khuất, trong lòng nàng hơi giận, vì vậy càng thêm ôm chặt Tô Nhược Tuyết, muội muội nàng tốt đẹp như vậy, nên có cuộc sống tốt hơn!

      Tô Nhược Tuyết giống như bị làm cho xúc động, vì vậy ủy khuất trong kiếp trước cùng thấp thỏm bất an trong nửa năm nay toàn bộ liền tuôn ra, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa, ước chừng thời gian khoảng khắc, mới chậm rãi im tiếng, nhưng còn chôn ở trong lòng Tô Nhược U, muốn ra, ông Trời rốt cuộc vẫn là thương tiếc nàng, thương tiếc Tô gia, đời này nàng nếu muốn trở về, nhất định để cho Tô gia, để cho phụ thân, gặp kết cục như vậy!

      Nghĩ tới đây, Tô Nhược Tuyết cảm thấy khỏi may mắn, đời trước mặc dù nhà mình gặp oan khuất, bản thân rơi vào kết cục buồn bực mà chết, nhưng cũng may, tỷ tỷ nàng cùng muội muội đều có được đoạn hôn nhân mỹ mãn, ngẫm lại thời gian, người trong định mệnh các nàng có lẽ sai biệt lắm đều đến bên cạnh.

      "Tỷ tỷ, tỷ hôm nay đến chỗ Bùi lão phu nhân, có hay nhìn thấy những người khác?"

      Tô Nhược U bị hỏi đến ngẩn ra, "Những người khác, cái gì những người khác?"

      " người nhà Bùi lão phu nhân, tựa như cháu trai bà ấy các loại."

      Nghe vậy trong nội tâm Tô Nhược U bối rối thôi, hẳn là phải bị thấy được ... Nhưng mặt lại lộ ra, vẫn trấn định mà chống đỡ, " có, hôm nay lúc tỷ đến có người nào, hơn nữa, tỷ chỉ ở đó lát, nào có khéo như vậy chạm phải người khác." Đúng , nào có khéo như vậy...

      "A, có gì, muội chính là tùy tiện hỏi chút." Chẳng lẽ còn chưa có xuất , thể, ràng kiếp trước...

      Tô Nhược Tuyết hoài nghi lại liếc mắt nhìn Tô Nhược U, lập tức hiểu , tỷ tỷ nàng là giả vờ bình tĩnh!

      Bất quá, như vậy cũng thuyết minh tỷ tỷ nàng đối với tỷ phu tương lai hẳn là có cảm giác phải sao?

      Cứ như vậy tốt, đời này do nàng đến thủ hộ Tô gia, nhất định để cho tỷ tỷ cùng tỷ phu tương lai lấy phương thức chịu nổi như vậy kết hợp cùng chỗ, khiến kiện kia cuối cùng ở trong lòng tỷ tỷ lưu lại dấu vết tốt, ấn tượng đối với tỷ phu cũng đẹp, phu thê hai người phải ít đường vòng.

      Bất quá nhìn dáng vẻ tại của tỷ tỷ, trong lòng vẫn là có chỗ cho tỷ phu tương lai , dù sao, tỷ phu tương lai mặc dù hơi có chút thô lỗ, nhưng xác thực là đem tỷ tỷ đặt ở đầu quả tim. Nhân duyên tốt như vậy, tỷ tỷ nàng kiếp này nên yên ổn được hưởng, hạnh phúc cả đời.

      Lúc đầu Tô Nhược Tuyết muốn nhắc tỷ tỷ vài câu, hơi nghĩ lại, liền thôi, nàng vốn muốn nhắc tới chuyện của đời trước, mà thấy đời này phản ửng của tỷ tỷ đối với tỷ phu tương lai, phải là rất khá sao, nàng tiếp tục nhiều chuyện, ngược lại có khả năng tạo thành phản phệ, trở ngại mọi việc.

      Hơn nữa, tỷ phu tương lai của nàng cũng phải là người hiền lành, cái lực sát thương kia, đời này chỉ cần có ngoại lực quấy nhiễu, việc tỷ phu tương lai thu phục được tỷ tỷ nàng là chuyện trong ngày ngày hai. Bởi vậy, Tô Nhược Tuyết lặng lẽ thầm trong lòng câu, tỷ phu tương lai, chỉ có thể dựa vào ngươi!

      Ước chừng qua thời gian uống cạn chén trà, hai người Tô Nhược Nhị cùng Khương Ngọc cười hì hì từ bên ngoài trở về .

      Còn chưa ngồi ổn, Tô Nhược Nhị vội chạy nhanh rót ly trà, chờ uống xong ba chén mới dừng lại, "Chết khát ta..."

      Tô Nhược U lúc nãy thấy tiểu muội vội uống trà, cũng dám quấy rầy, chờ Tô Nhược Nhị qua đây nghỉ ngơi mới hỏi, "Các muội nơi nào chơi, làm sao biến thành chật vật như vậy, Ngọc nhi đâu?"

      Cũng lạ khi Tô Nhược U hỏi, chỉ thấy lúc này Tô Nhược Nhị trâm cài hỗn loạn, hai má phơi nắng đến đỏ bừng, đến bây giờ vẫn thở gấp.

      "Bọn muội đến hoa viên phía sau, vốn chỉ ngồi lát, đột nhiên trông thấy con chim sơn ca bay tới, chít chít chiêm chiếp rất đáng ! Nên muội cùng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời kháng cự được liền bắt, ban đầu thấy chim sơn ca kia nho , luôn ở mặt đất nhảy cạch nhảy cạch, chúng ta liền cho rằng là con vật bay cao được, mà nó thực bay cao, chỉ là nó vỗ cánh bổ nhào về phía trước thôi cũng có thể bay xa mấy trượng, làm muội cùng Tiểu Ngọc Nhi liên tục đuổi theo, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày cũng có đuổi kịp, càng cam lòng, cuối cùng vẫn là vị hảo tâm ca ca giúp chúng ta đem tiểu sơn ca ngoan ngoãn kia bắt lại! Muội cùng Tiểu Ngọc Nhi tranh giành, cuối cùng là muội cho nàng."

      Giống như nhớ tới cái gì, vẻ mặt Tô Nhược Nhị chuyển cái, "Hừ! Tiểu Ngọc Nhi này còn sợ muội muốn cướp lại, vừa về đến liền vội vàng trốn đến chỗ mợ rồi!"

      Dáng vẻ tức giận ngược lại chọc cười hai tỷ muội Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết, biết tiểu muội mặt tuy là vậy, nhưng trong lòng khẳng định là thèm để ý, nếu có thể nhường Ngọc nhi lấy liền để Ngọc nhi lấy sao! Tiểu muội nàng, nhìn nhõng nhẽo vậy đó, nhưng ra xưa nay là người chịu thiệt thòi, đồ nàng muốn, cái gì nàng cũng chắp tay nhường cho người ta!

      Ba tỷ muội cười đùa ầm ĩ, Vương thị phái bà tử tới thông tri câu, còn sớm, các nàng dọn dẹp chút rồi lên đường về nhà.

      đường thẳng mạch, Tô Nhược U tất nhiên ngồi cùng tỷ muội nhà mình ngồi trong chiếc xe ngựa, bên tai nghe muội muội hoan hô cười , mắt nhìn những bông hoa rực rỡ bên ngoài toa xe, đỉnh đầu mặt trời cũng ngã về tây, mặt đất dần dần mát mẻ, hết thảy tốt...
      Last edited: 21/8/16
      KhaiDoanh_347, Nhiên Nhiên, midnight36 others thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Thanks editor
      cass_moon3010 thích bài này.

    3. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 19: Ủy thác nguy cơ
      Editor: Moon

      Rời Võ Dương Hầu phủ, ba tỷ muội Tô Nhược U tiến đến thăm Phạm thị.

      Nhìn Phạm thị gầy yếu giường, mặc dù thoa lên chút phấn son, nhưng ngồi gần, vẫn có thể trông thấy sắc mặt bà hơi nhợt nhạt, đầu tóc ràng thu thập qua, nhưng phía dưới đuôi tóc khô vàng lại lờ mờ thấy , hiển nhiên thân thể rốt cuộc là suy yếu.

      Chứng kiến Phạm thị như vậy, hốc mắt ba tỷ muội Tô Nhược U trong nháy mắt liền đỏ, Phạm thị cùng Tô mẫu là khuê mật, những năm gần đây, mặc dù Tô mẫu sớm bệnh qua đời nhiều năm, Phạm thị vẫn thủy chung đối với tỷ muội Tô Nhược U có nhiều chiếu cố.

      Mấy năm nay, các nàng cũng biết chuyện ở Từ phủ, Từ phụ người này, làm vãn bối, các nàng dám đánh giá, nhưng Phạm thị rốt cuộc vẫn là nhận ra, hồi trước do Phạm thị khăng khăng muốn gả cho Từ phụ, làm cho Phạm phụ tức giận cắt đứt quan hệ, vài năm gần đây, từ lúc mang theo Phạm gia đến địa phương nhậm chức, càng liên lạc nữa. Phạm thị sớm hối hận, mà con người chính là như vậy, càng quan tâm lại càng sợ hãi, Phạm thị phải là có tìm người mang thư đến thăm hỏi, nhưng đều bị Phạm phụ vô tình đuổi trở về, cứ như vậy, Phạm thị càng thêm buồn bực vui.

      Trước đó vài ngày, Phạm thị biết như thế nào, ngày ăn ngon, đêm cũng ngủ ngon giấc, tính tình trở nên nóng nảy, vốn tưởng rằng do mùa hè khô nóng, cộng với hỏa khí trong cơ thể gây nên, cũng để ý lắm.

      Thời điểm thỉnh an ngày trước, Liễu di nương mới nâng vào phủ ở trước mặt Phạm thị nhiều lần khiêu khích, Phạm thị cảm thấy đầu óc bà đau ong ong, cuối cùng kiềm chế được phạt nàng ta cấm túc chừng hai tháng, việc này vốn là có gì, tiểu thiếp nhà ai mà bị chủ mẫu trách phạt.

      Cố tình hết lần này tới lần khác Từ phụ là người sủng thiếp diệt thê, tiểu nương bình thường tươi vui nay ở trước mặt mình khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương, Từ phụ lúc này bất chấp tất cả vọt tới chính viện, để ý sắc mặt chính thê tái nhợt, lớn tiếng quở trách, làm cho thân thể Phạm thị vốn tốt sẵn tức giận trong lòng, nộ hỏa công tâm, ngay lập tức bất tỉnh, mà khi Từ phụ khiếp sợ thấy phía sau Phạm thị máu tươi đầy mặt đất, vì lúc đó trời tối, Phạm thị cứ như vậy mà sẩy thai.

      Thân thể Phạm thị vốn tốt, lúc này lớn tuổi mà còn bị sẩy thai, trong quá trình bảo dưỡng, tuy là mọi người dày công tìm đủ mọi cách, nhưng tổn thương trong tâm lại làm cho Phạm thị triệt để mất hết tinh thần.

      "Phạm di..." Lời của Tô Nhược U chưa ra khỏi miệng, liền khóc thầm.

      Mà trong phòng lúc này Từ Huệ nhào vào lòng Tô Nhược Nhị, rơi lệ ngừng.

      "U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, Phạm di để cho các con chê cười rồi." Phạm thị dựa vào trước đầu giường, nhìn những thiếu nữ trước mặt, con mắt cũng có chút mông lung.

      Tô Nhược Tuyết nhàng vỗ bả vai Tô Nhược U, "Đại tỷ, chúng ta đừng khóc, Phạm di nhìn vui."

      "Đúng vậy, vẫn là Tuyết nhi đúng, khiến các con rơi lệ là lỗi của ta, mau, đừng khóc, Huệ Nhi, con cũng đừng khóc." Nhìn nữ nhi khóc thành tiếng, Phạm thị trong lòng càng thêm khó chịu.

      "Nương..." Từ Huệ rốt cuộc xoay người, chạy về phía Phạm thị, gào khóc, mọi người lại càng thể ngăn được nước mắt.

      Ước chừng qua khoảng thời gian uống cạn chén trà, tiếng khóc của Từ Huệ dần dần ngừng lại, Phạm thị cũng lau lệ, thanh nhẫn nại khuyên nữ nhi rửa mặt.

      "Nhị nhi, muội cùng Huệ Nhi." Tô Nhược Tuyết thấy Từ Huệ muốn rời , liền dặn dò tiểu muội bên cạnh theo.

      Chờ Tô Nhược Nhị cùng Từ Huệ rời , Tô Nhược Tuyết liền giành trước, "Phạm di, ngài thể tiếp tục như vậy nữa!"

      Kỳ hôm nay vốn là ngày mà trong kiếp trước Phạm di ủy thác di nguyện trước khi chết, Từ phụ còn trẻ, vốn hoa tâm, tái giá là chuyện tất nhiên, nhưng kế mẫu làm sao có thể tốt hơn mẫu thân thân sinh, Phạm thị tâm chết, cảm giác sâu sắc chính mình thời gian còn nhiều, liền muốn mượn tay tỷ muội Tô gia đưa thư cho Tô phụ, xin nhờ ông chăm sóc ba huynh muội Từ gia, việc này vốn có gì, dựa vào giao tình hai nhà bọn họ, Tô Phụ tự nhiên bỏ mặc chuyện của tam huynh muội Từ gia.

      Nào ngờ trong thư lại nhắc tới muốn để cho đại công tử Từ phủ Từ Thanh Hàn cùng đại tỷ đính hôn, mặc dù Tô Phụ bởi vì nguyên nhân hậu trạch Từ phủ quá loạn, hơn nữa bản thân Từ Thanh Hàn tuy rằng quân tử có thừa, nhưng ở phương diện đối đãi thân nhân lại hơi có vẻ cổ hủ nhu nhược, nên hài lòng với hôn này, bất quá suy tính đến đây là tâm nguyện trước khi chết của Phạm di, thiếu chút nữa đáp ứng, làm cho tỷ phu tương lai về sau tức sùi bọt mép, đem Từ Thanh Hàn hảo hảo dạy dỗ trận, cũng khiến cho phụ thân đối với tỷ phu tương lai ấn tượng thập phần tốt, đương nhiên tỷ tỷ đối đãi tỷ phu tương lai cũng là tương đối có bất mãn...

      tại, có cái gì nàng cũng để cho chuyện này tiếp tục phát sinh nữa! Phạm di được chết, chuyện hôn của hai nhà càng thể được định ra! A, Tô Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy tỷ phu tương lai có thần kinh thô kia phải nên cảm tạ nàng nhiều, ân, ngày sau phải cầu cái gì đó thỏa đáng với công sức của nàng, dù sao tỷ phu tương lai quyền khuynh triều đình, hiển hách thời, nàng thế nào cũng thua thiệt!

      Phạm thị bị lời của Tô Nhược Tuyết cả kinh ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.

      Tô Nhược Tuyết nhìn thẳng Phạm thị, chậm rãi tiếp, "Phạm di, mặc dù những lời này chúng con làm tiểu bối vốn nên , nhưng ngài giờ như thế này, cũng đừng trách Tuyết nhi vô lễ. Từ bá phụ như vậy, con nghĩ ngài còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngài cho dù vì mình suy nghĩ, cũng nên vì biểu ca biểu muội ngẫm lại.

      Đại biểu ca, nhị biểu ca tuy đều trưởng thành, nhưng cuối cùng còn chưa đón dâu, Huệ Nhi qua hai năm nữa cũng đến tuổi bàn hôn , Từ bá phụ, chắc hẳn ngài cũng nghĩ đến, sau khi ngài ông ấy nhất định đến trông lo, mà hậu viện Từ phủ, rối loạn như thế, chờ thời gian sau Từ bá phụ lấy vợ khác, biểu ca biểu muội chẳng còn ngày lành?"

      Thấy vẻ mặt Phạm thị có hoảng loạn dao động, Tô Nhược Tuyết lại nhanh chậm cho bà đòn nặng hơn, "Phạm di, hậu viện tư trạch mặc dù bên ngoài thể cắt xén phần của trưởng tử trưởng nữ, nhưng Từ bá phụ người này, trải qua nhiều năm chắc ngài cũng biết, việc của hậu viện, ông ấy từ trước đến nay đều mơ hồ để ý, chờ về sau, lỡ như có người động tay hôn của các biểu ca biểu muội, ngài lo lắng sao?"

      Quả nhiên lời này xong, trong mắt Phạm thị trận sợ hãi chợt lóe qua, Tô Nhược Tuyết chỉ biết, mục đích của nàng đại khái thành .

      Đợi cho Phạm thị hồi phục tinh thần, mặt bà tràn đầy rưng rưng bắt lấy tay Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết, nhưng lần này trong mắt bà ràng đầy vẻ trầm lặng, "Tuyết nhi rất đúng, ta sao lại hồ đồ như vậy! Chính mình hồ đồ cả đời, Hàn nhi bọn nó cũng thể lại giống ta hồ đồ sống hết đời..."

      Phạm thị rốt cuộc là do bị thương đến căn cốt, đầy lát, tinh thần chống đỡ nổi nữa, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết liền lui ra, ở trong sân chờ Từ Huệ cùng Tô Nhược Nhị.

      "Nhị muội, những lời muội hôm nay..." Dựa theo tính tình Tô Nhược Tuyết, nàng hẳn là nghĩ sâu như vậy.

      Tô Nhược Tuyết nhìn tỷ tỷ vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng, khỏi buồn cười, "Tỷ tỷ, muội rồi cũng lớn lên, cũng muốn bảo vệ mọi người."

      Tô Nhược U nhàng ôm Tô Nhược Tuyết vào trong ngực, "Nhưng tỷ tỷ lại muốn muội làm vậy, quá cực khổ, chúng ta đau lòng."

      Nàng cứ cảm giác từ lúc Nhị muội nửa năm trước bị thương sau khi tỉnh lại, tựa hồ có chuyện gạt các nàng, hơn nữa trực giác cho nàng biết, đây phải là chuyện tốt, nhưng Nhị muội muội lựa chọn , nàng liền tôn trọng muội ấy, miễn cưỡng, nhưng có nghĩa là nàng để cho Nhị muội muội mình gánh chịu, Nhị muội muội nàng nhìn có vẻ khó tới gần, kỳ trong Tô gia các nàng lại là người mềm lòng nhất, lương thiện nhất, người tốt như thế, đáng lẽ nên vui vẻ mà sống, phải sao?

      Bà tử từ tiền viện đến đây, là Từ Thanh Hàn trở về, mời ba tỷ muội Tô Nhược U qua trò chuyện.

      Thời điểm Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết đến phòng khách, Tô Nhược Nhị còn chưa tới. Từ Thanh Hàn quan sát thiếu nữ trước mắt giờ trổ mã xinh đẹp càng thêm động lòng người rồi, khỏi mê muội trong đó, chẳng thể thoát ra được.

      Mặc dù ba tỷ muội Tô gia diện mạo khá giống nhau, nhưng từ đến lớn, vẫn có thể liếc mắt cái phân biệt được các nàng. Hậu trạch nhà mình từ trước đến nay an tĩnh, phụ thân tự xưng là phong lưu, di nương trong nhà ngừng, khiến mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Làm con, thể phụ thân cái gì, nhưng đối mặt mẫu thân yếu ớt bất lực cũng hết chỗ .

      Đối với cái nhà này, Từ Thanh Hàn rất phiền não, nhưng là từ lúc nào, chỉ cần được gặp nàng, thấy nàng vĩnh viễn nhanh chậm thong dong, cùng với hơi thở lạnh nhạt như U Lan của nàng, lòng yên tĩnh.

      từng chỉ lần ảo tưởng qua, nếu là nàng, nàng xử lý tốt, đúng ? Cho dù là phải đối mặt với gia đình như vậy, nàng cũng có thể thong dong mà chống đỡ, đúng ?

      Vì vậy, có thể khích lệ chính mình, kỳ , cũng là có cơ hội, đúng ?

      "Thanh Hàn biểu ca cần quá mức lo lắng, Phạm di tại có điều vướng bận, sau này từ từ tốt lên." Tô Nhược U ngồi ngay ngắn ghế mân côi, giọng .

      Từ Thanh Hàn hoàn hồn, vừa rồi ma ma trong phòng mẫu thân báo lại với , sau khi tỷ muội Tô gia cùng mẫu thân ở trong phòng trò chuyện với nhau,tinh thần mẫu thân ràng tốt lên rất nhiều, biết các nàng là như thế nào khuyên bảo mẫu thân, nhưng phần ân tình này, nhớ kỹ.

      "Việc này phải cảm ơn hai vị biểu muội U Nhi cùng Tuyết nhi, nên mẫu thân mới có động lực."

      "Biểu ca cần quá coi trọng, Phạm di vốn tâm thương tỷ muội chúng ta, bọn muội làm vậy là phải, sau này Thanh Hàn biểu ca cần phải chú ý đến Phạm di nhiều hơn, chắc hẳn Thanh Hàn biểu ca cũng biết, lấy tình huống tại của Phạm di, thể chịu đựng thêm bất luận sóng gió gì nữa." Tô Nhược U như cũ chậm rãi hết, nhưng trong lời ý cảnh giác bộc lộ ra ngoài.

      Biểu ca , tính tình quá mức cổ hủ, xử đủ quyết đoán, sống trong gia đình như vậy suy cho cùng phải chịu thua thiệt. Từ phụ ràng là thể trông cậy vào được, nếu muốn bảo vệ Phạm thị cùng đệ đệ muội muội, tính tình cứ thế này là được, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của nhà người ta, Tô Nhược U chỉ nghe thôi, cũng sâu vào nhiều.

      Từ Thanh Hàn nghe xong lời của Tô Nhược U, mặt hơi nóng lên, giống như là bị người ta vạch ra chuyện xấu hổ khó mở miệng, làm cho nhất thời kiềm được lúng túng, nhưng mà cũng thể để cho người khác phát giác, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, khẽ gật đầu, "Đa tạ U Nhi nhắc nhở, ta sau này nhất định chú ý nhiều hơn, để cho mẫu thân bị quấy nhiễu."

      Tô Nhược U nhìn biểu ca luống cuống, ở trong lòng thầm thở dài hơi, dời đề tài, thêm gì nữa.

      đầy lát, Tô Nhược Nhị lại đây, Tô Nhược U nhìn thấy Từ Huệ, liền hỏi, "U Nhi, Huệ Nhi cùng muội?"

      Nhắc tới Từ Huệ, vẻ mặt Tô Nhược Nhị lên lo âu, "Nha đầu Huệ Nhi kia sau khi trở về lại khóc hồi, có thể là do mấy ngày qua liên tục sợ hãi lo lắng, sau khi khóc xong, ngủ rồi."

      Tô Nhược Tuyết nghe được tiểu nha đầu kia lại khóc, khỏi lo lắng hỏi, "Huệ Nhi có sao chứ?"

      "Muội cảm thấy khóc xong là tốt thôi, ít nhất phát tiết ra còn bị tích lũy trong lòng, vừa rồi muội nghe ma ma qua , tinh thần Phạm di tốt lên rất nhiều, chờ sau khi Huệ Nhi tỉnh lại, nghe được cái tin tức này nhất định rất vui vẻ, Huệ Nhi gần đây kiên cường hơn nhiều, chỉ cần Phạm di có chuyển biến tốt, Huệ Nhi cũng có chuyện gì." Tô Nhược Nhị suy nghĩ chút, khỏi ra.

      "Nhị nhi rất đúng, chỉ cần Phạm di tốt lên, nha đầu Huệ Nhi kia tự nhiên cũng tốt, trong khoảng thời gian này nàng chỉ là quá lo lắng cho Phạm di, mới luôn kìm nén chính mình, tại phát tiết ra, ngược lại là chuyện tốt." Tô Nhược U nghe được lời của Tô Nhược Nhị, rất đồng ý.

      Từ Thanh Hàn nghe ba tỷ muội Tô gia chuyện với nhau, càng thêm cảm giác bản thân vô dụng, ngay cả mẫu thân cùng muội muội cũng đều chiếu cố tốt, xấu hổ chịu nổi, thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân, đệ đệ cùng muội muội, để cho bọn họ bị điểm thương tổn nào nữa.

      Bên này, ba tỷ muội Tô Nhược U thấy cũng còn việc gì, liền quấy rầy nữa, bởi vì Phạm di còn chưa tỉnh, nên chỉ cùng Từ Thanh Hàn lời cáo từ.
      KhaiDoanh_347, Nhiên Nhiên, kjzuna35 others thích bài này.

    4. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 20: Tình cờ gặp lại
      Editor: Moon

      Tam Nguyên lâu, lầu hai Hải Đường các.

      "Đại ca, gần đây như thế nào?"

      Từ sau lần tụ tập trước, Lý Dụ Lý nhị thiếu liền bắt đầu nổi lên tinh thần bát quái! Cẩn thận ngẫm lại, nhiều năm qua cũng có chuyện gì làm cho kích động, kinh thành này quá nhàm chán, quả nhiên chỉ có Bùi Hạo ra tay, mới có thể làm cho lòng hiếu kỳ của mãnh liệt như vậy.

      Phải là, kể từ năm mười hai tuổi ấy chứng kiến Bùi Hạo bất chấp tất cả để chuồn êm ra ngoài, cước đem công tử nhà trung thư lệnh đạp bay, liền hạ quyết tâm muốn theo Bùi Hạo lăn lộn, thằng nhãi này là đại sát thần! theo về sau tuyệt đối nhàm chán!

      Đúng như dự đoán, mấy năm nay, cùng với việc gia nhập thêm vào Đới Xuân Vinh, cuộc sống của quả nhiên trôi qua muôn màu muôn vẻ, ba người bọn họ có thể là càn quét qua hết tất cả cửa miệng mọi người ở kinh thành, phải là, danh tiếng "Kinh thành tam hại" của bọn họ ai biết, ai hiểu!

      Cuộc sống thế này, là có tư vị cỡ nào!

      Nhưng tiệc vui chóng tàn, Hạo ca tính khí thất thường, ngay tại thời điểm "Kinh thành tam hại" bọn họ nổi bật nhất, liền bỏ , gia nhập đoàn ngựa thồ, từ đây trời nam biển bắc tiêu dao tự tại, đáng thương cho từ ngày có vị đại sát thần này, chỉ có thể cùng tam đệ Đới Xuân Vinh an phận tại kinh thành, ngày lại ngày trôi qua sống rất tiêu điều.

      Nhưng lần này trở lại, Bùi Hạo cư nhiên vừa về đến liền nhìn trúng nương, loại chuyện kinh thế hãi tục này há có thể bỏ qua!

      "Cái gì như thế nào?" Bùi Hạo buồn bã ỉu xìu trả lời câu, qua chừng mười ngày, chưa gặp lại tiểu nương nhà , khó chịu...

      "Tiến triển, đại ca cùng đại tẩu tương lai tiến triển như thế nào rồi!" Tại sao có thể như vậy! dọn sạch bàn ghế để ngồi gần đại ca, mà lại cho phản ứng như thế này! Mãnh liệt bày tỏ bất mãn!

      Nhắc tới, Bùi Hạo khỏi nhớ lại lần thân mật trước đó, nhếch miệng cười tiếng, tiểu nương nhà hôn lên hương vị chỉ vô cùng ngọt ngào, mà khi cắn cũng thanh thúy ngon miệng! Sau khi cưới nàng về, khẳng định ngày ngày thưởng thức!

      Lý Dụ nhìn nam tử si tình trước mắt, có chắc đây vẫn là Hạo ca luôn xem nữ nhân ra gì? Chuyện này quá thần kỳ, hoài nghi đời này còn có người làm cho đại ca phải đầu hàng, rất đáng sợ!

      "Xem dạng này, đại ca tiến triển tệ, khi nào cầu hôn?" Đới Xuân Vinh nhìn được, hai vị huynh trưởng tinh thần phân liệt của , đều thần kinh! Hoàn hảo, coi như may mắn, là người bình thường.

      đến này cái, Bùi Hạo liền buồn bực, trước đó nhận được hồi của phụ thân, biết chuyện này, nhưng bởi vì Hoàng thượng có ý điều Bùi Phụ trở lại kinh thành, bởi vậy bọn họ còn phải đợi quan viên mới bổ nhiệm xuống tiếp nhận, phỏng chừng thời gian nữa mới có thể lên đường, tóm lại, nhanh nhất hơn tháng sau về đến kinh thành.

      Ai, còn phải đợi hơn tháng nữa, rất muốn sớm cưới vợ...

      Bên này Bùi Hạo dồn hết quan tâm vào chuyện lớn cả cuộc đời , bên kia Lý Dụ điều chỉnh lại tâm tình, trở lại chuyện chính, đem những tin tức trọng yếu mà Thiên Cơ Đường thu thập được trong thời gian gần đây với hai người Bùi Hạo, Đới Xuân Vinh.

      Thiên Cơ Đường là tổ chức bí mật ngầm thu thập tin tức do Lý Dụ dốc lòng xây dựng lên, vốn lúc đó Lý nhị thiếu gia tuổi còn bé hiểu chuyện lập ra chỉ để làm vật tiêu khiển, cũng từng là vũ khí hữu hiệu sắc bén của "Kinh thành tam hại" bọn họ. Những năm qua, theo tình thế triều đình biến hóa quỷ quyệt, kỳ chủ yếu vẫn là Bùi Hạo ở kinh thành, Lý nhị thiếu quá mức nhàm chán! Lý Dụ dần dần quan tâm nhiều hơn, Thiên Cơ Đường từ lúc ban đầu chỉ chuyên thăm dò các gia đình quyền quý ở kinh thành, nay phát triển trở thành cơ sở ngầm gần như trải rộng hết toàn bộ Đại Hạ.

      Thiên Cơ Đường chia làm Minh đường cùng Ám đường. Minh đường chủ yếu là thu thập tình báo qua lời ăn tiếng người khác của Thiên Cơ Đường, gồm có trà lâu, tửu lâu, tiệm thuốc đương nhiên bên cạnh cửa hàng đứng đắn, tự nhiên cũng thiếu được những địa phương tạp nham như kỹ viện, sòng bạc, tóm lại, nơi nào có khả năng thu thập được tình báo Minh đường của Thiên Cơ Đường đều có phần.

      Mà Ám đường là phụ trách đem tình báo Minh đường thu thập được bán , có thể cùng Ám đường mua bán đều là phú quý, bởi vậy, tình báo của Ám đường đôi khi thậm chí chào giá thiên kim. Cũng có phương pháp, có thể cần trả phí vẫn đạt được, đó chính là đổi, lấy tình báo có thể làm cho Ám đường hài lòng đồng ý đổi lấy, nhưng tình huống như thế tương đối ít, mà khi đổi lấy tin tức thường thường là quan hệ cơ mật trọng yếu đến tình thế triều đình, thiên kim khó cầu.

      Hơn nữa, vì tính an toàn cùng bí mật của Thiên Cơ Đường, nên Minh đường cùng Ám đường, xưa nay vẫn luôn được tách ra để quản lý, hai bên xen vào nhau.

      Lý Dụ làm ông chủ đứng phía sau Thiên Cơ Đường, lời cuồng vọng, khắp Đại Hạ này từ xuống dưới, chỉ có chuyện muốn biết, chứ có chuyện thể biết, trừ phi người liên quan toàn bộ chết hết, bằng có dấu vết để tra ra.

      Nghe Lý Dụ xong, Bùi Hạo trầm tư chút, hướng gió triều đình xem ra là muốn thay đổi.

      Đột nhiên, nhớ tới việc ba tỷ muội Tô Nhược U lúc trước tại thôn trang bị truy sát, hơi liên tưởng, Tô gia mặc dù có quyền thế, nhưng nhiều tiền, chỉ là biết được lần trước do bên nào kiềm chế nổi phải ra tay.

      Bất quá, vô luận là bên nào, dám động đến người của , nhất định để cho người đó sống yên!

      "Nhị đệ, ngươi giúp ta điều tra, việc ba tỷ muội Tô gia bị truy sát lần trước, do bên nào ra tay." Bùi Hạo lập tức dặn dò.

      "Được, từ sau lần chúng ta tụ tập đó, đệ liền lưu ý đến những ai có hứng thú đối với Tô gia, cũng tra được, xác thực tương đối nhiều, về phương diện khác, chuyện này liên lụy khá lớn, trước mắt đệ nhiều, chờ khi có tin tức xác thực, đệ lập tức thông báo đại ca." Với huynh đệ nhà mình, Lý Dụ tất nhiên khai báo hết.

      Bùi Hạo nghĩ một lát, mở miệng, "Nhị đệ, đại tẩu đệ bên đó ta yên tâm, đưa ta vài người trong Ám Ảnh đến bảo vệ nàng."

      Ám Ảnh thành lập sau Thiên Cơ Đường, ảnh vệ nơi này do đích thân Bùi Hạo dạy dỗ, trước đây, Bùi Hạo vốn độc thân lai vãng, võ công cao, tự nhiên muốn có ai theo, người huấn luyện ra, vẫn do Lý Dụ hỗ trợ trông coi, tại muốn dùng, về tình về lý cũng phải cùng Lý Dụ tiếng.

      "Ám Ảnh ban đầu chính là người của đại ca, đệ bất quá chỉ giúp đỡ trông coi thời gian, đại ca vậy, xem đệ như người ngoài."

      là huynh đệ, cần nhiều lời, Bùi Hạo trong lòng hiểu là được.

      Bùi Hạo ngồi gần cửa sổ, có việc gì, liền nhìn ngoài đường chút, ngờ, lại nhìn thấy Tô Nhược U bước xuống xe ngựa, về phía cửa hàng lương thực Tô Ký đối diện.

      Bùi Hạo mừng thầm thôi, đợi lâu!

      Tinh thần lập tức vui vẻ, mặt mày tươi tỉnh, dáng vẻ đắc ý kia làm Lý Dụ ngồi đối diện nhìn thấy sững sờ, Hạo ca đây là định làm gì?

      Trùng hợp mới vừa rồi Đới Xuân Vinh cũng hướng ra phía ngoài nhìn sang, tại thấy Bùi Hạo nhiệt tình xuân phong đắc ý, liền đoán ra, cũng có vạch trần, chỉ nâng chén lên kính Bùi Hạo cái, Bùi Hạo lĩnh hội, vui vẻ uống cạn chén rượu trước mặt, hào sảng.

      Lúc này Lý Dụ cảm giác được tràn đầy ác ý đến từ cái thế giới này, ràng chỉ có ba người, sao lại bị bỏ qua thế này!

      Cảm thụ được oán niệm sâu của nhị ca, Đới Xuân Vinh thở dài, "Nhị ca suy nghĩ chút, còn có ai có thể làm cho đại ca biến thành bộ dạng như vậy?"

      Có người để ý mình, Lý Dụ dễ chịu hơn nhiều, nghĩ lại, phải là...

      Đới Xuân Vinh đối với nhị ca gật đầu cái khẳng định, có sai, chính là nàng!

      Cái vận khí gì thế này, cũng quá tốt ! Cùng huynh đệ ra ngoài tụ tập, còn có thể nhân tiện gặp được vợ, thằng nhãi này quá may mắn, ông trời ơi!

      Đợi sau khi Tô Nhược U từ cửa hàng lương thực Tô Ký ra, Bùi Hạo ngay tại trong ánh mắt oán niệm của Lý nhị công tử chạy như bay đến tiểu nương nhà .

      "Nhị ca, thấy , còn nhanh hơn lửa!" Đới Xuân Vinh khỏi an ủi.

      Lý nhị công tử miệng nhếch lên, "Đệ xem đại ca là ai? Đại ca chính là Bùi Hạo!" Lễ nghi thế tục, được rồi, có khả năng đặt vào mắt đại ca, đại ca có thể làm theo mới lạ!

      Cũng phải, Đới Xuân Vinh nghĩ đến lực sát thương Bùi Hạo, sai lầm rồi, đại ca xác thực thể dùng ánh mắt người thường bình phán, yên lặng ở trong lòng vì đại tẩu tương lai cầu chúc.

      Lúc này Bùi Hạo bám theo phía sau xe ngựa của Tô Nhược U, do dự thôi.

      Mọi người đánh giá quá cao, vốn là cũng muốn trực tiếp xông lên chào hỏi, nhưng nghĩ đến, nếu dám làm như thế, tiểu nương của tuyệt đối tức giận, được rồi, mặc dù cũng thường xuyên chọc giận nàng, nhưng giống nhau, thích chọc nàng tức giận, bởi vì dáng vẻ khi nàng giận vô lễ và thể làm gì được đặc biệt đáng , cũng phải vô duyên vô cớ chọc giận nàng, có bệnh!

      "Tiểu thư, nam tử ngồi lưng ngựa đằng sau, theo chúng ta hai con đường."

      Hôm nay ba vị tiểu thư đều đến Từ phủ thăm hỏi Từ phu nhân, sau khi trở về, Tô Nhược U nhớ tới lâu rồi chưa tới cửa hàng lương thực Tô Ký, ban đầu muốn thầm thu mua lương thực, qua vụ thu hoạch mùa hè, cũng biết tích trữ được bao nhiêu, liền tiện đường đến hỏi. Từ sau kiện lần trước, chỉ cần Tô Nhược U ra ngoài, Thanh Nhạn nhất định theo bên cạnh nàng, phòng ngừa vạn nhất.

      Lúc này phát dị thường, Thanh Nhạn trước tiên bẩm báo tiểu thư.

      Tô Nhược U vén rèm thành khe hở nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy người kia, tâm liền đặt xuống, nhưng ngẫm lại, da mặt sao lại dày quá vậy, bám theo nàng làm chi, còn quang minh chính đại, sợ người ta nhìn ra!

      Vòng con phố nữa, Tô Nhược U thấy Bùi Hạo còn nhất quyết theo, thầm cắn răng, nhất thời lại có cách gì khác, đột nhiên trông thấy cửa hàng điểm tâm ở phố bên cạnh, vội , "Thanh Nhạn, gọi bọn họ trước ngừng xe, ta nhìn thấy Nguyệt Chi Trai phía trước, muốn ăn món điểm tâm ngọt mân côi cao của bọn họ."

      Nhớ lại buổi trưa tiểu thư ăn nhiều, Thanh Nhạn vội bảo người đánh xe ngừng lại.

      Nguyệt Chi Trai là cửa hàng điểm tâm nổi danh trong kinh thành, chỉ do điểm tâm ở đây làm ngon, mà còn vì tại đây đặc biệt có cho thuê phòng, cung cấp riêng để khách nhân tới thưởng thức điểm tâm sử dụng, hơn nữa điểm tâm bình thường trong phòng thuê ở lầu hai, đều là dặn dò đầu bếp làm riêng, cảm giác đương nhiên khác nhau, tương ứng, giá tiền cũng đắc hơn.

      Tô Nhược U ngồi trong phòng Chi Lan lầu hai, phái Thanh Nhạn xuống lầu gọi vài món điểm tâm, thuận tiện dặn thêm đầu bếp làm mấy món Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Nhị thích ăn, lát nữa đóng gói mang về.
      Last edited: 21/8/16

    5. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 21: Tán gẫu bát quái
      Editor: Moon

      Chờ Thanh Nhạn vừa rời , Bùi Hạo liền đẩy cửa bước vào.

      nhìn tiểu nương trước mắt mặc thân bối tử đinh hương sắc(*), chắc là do phải xuất môn thăm hỏi, nên Tô Nhược U giống như bình thường hôm nay có bôi thêm chút son phấn, mày ngài quét , thoa mặt tầng phấn mỏng, cùng với đôi mắt đẹp, hàm hoa đào, quả nhiên xinh đẹp vài phần.

      (bối tử: hay còn gọi là y phục vải bồi đế giày. Là trang phục mà các thiếu nữ cổ đại hay mặc, thuộc về Hán phục. Về hình thức lấy cổ áo thẳng xuống vạt áo làm chính, hở nách, vải lụa buộc bên hông, vạt áo dài qua gối.)

      (đinh hương sắc: màu tím của hoa đinh hương)

      giống như Bùi Hạo còn ngây người ra, Tô Nhược U nhìn nam tử trước mắt, ràng chỉ là thiếu niên vừa mới đầy mười sáu tuổi, lại có vẻ ngoài sáng sủa, thế nhưng làm cho người ta có cảm giác an toàn có thể tin cậy được, mặc dù trong ngày thường làm việc lúc nào cũng là đơn giản thô bạo, đối với nàng lại là thô lỗ vô lễ, nhưng mà nàng hiểu vì sao mực tin tưởng rằng nhất định làm tổn thương đến nàng, cho dù nàng tại thể xác nhận nàng có hay đối với động tâm, nhưng nàng có thể xác định, nàng tin tưởng .

      "Bùi công tử đường theo tiểu nữ, chắc là có chuyện gì?" Thầm than tiếng, Tô Nhược U mở miệng đánh vỡ xuất thần của Bùi Hạo.

      "Hả? Cái gì là có chuyện gì? Ta có việc gì?" Bùi Hạo nhất thời phản ứng kịp, thứ lỗi cho ngắm nhìn tiểu mỹ nhân nhà đến ngây người.

      Tô Nhược U cắn răng, thầm thở ra hơi, cùng người này chuyện, nàng phải luôn giữ vững bình tĩnh hòa nhã.

      "Nếu như có chuyện gì, làm phiền Bùi công tử cần lại theo tiểu nữ, để cho người khác nhìn thấy tốt, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Bùi Hạo triệt để thanh tỉnh, trong nháy mắt liền bất mãn, "Nàng nữ nhân này, còn gọi ta là Bùi công tử, sao có thể gọi phu quân tương lai của mình như vậy? Bùi công tử, Bùi công tử, ta là nam tử xa lạ sao?"

      Tô Nhược U cắn răng, trong lòng liên tục ngừng khuyên bảo chính mình: Cứ việc xem nó, xem , xem nó...

      "Dám hỏi Bùi công tử muốn ta xưng hô như thế nào?"

      Suy nghĩ chút, Bùi Hạo do dự , "Phu quân được, ây, ai bảo chúng ta bây giờ còn chưa có thành thân, gọi tên trước vậy."

      xong, biết nghĩ ra cái gì, lúc này liền thúc giục, "U Nhi, mau, nàng gọi ta tiếng!"

      Tô Nhược U hoàn toàn hết chỗ , nàng tiếp thu được chuyện này trực tiếp bỏ qua, sang chuyện khác, "Bùi công tử vẫn là nhanh huynh hôm nay tìm ta có chuyện gì, nha hoàn của ta mau chóng lên đây, có nhiều thời gian."

      Vừa nghe Tô Nhược U nhắc đến tiểu nha hoàn kia, Bùi Hạo thầm hận, bất đắc dĩ mình bây giờ danh chính ngôn thuận, có biện pháp, chỉ có thể vội vàng , "Ta lần này có việc gì, ngày hôm nay trùng hợp ta cùng hai đệ đệ Lý Dụ, Đới Xuân Vinh tụ tập ở Tam Nguyên lâu, từ lầu trông thấy nàng vào cửa hàng lương thực Tô Ký, ta rất cao hứng, chúng ta gặp nhau mấy ngày rồi, ta nhớ nàng, nên mới theo."

      sao có thể biết xấu hổ lại còn điềm nhiên như bình tĩnh ra lời như vậy, nếu như phải nhìn thấy ánh mắt trong sáng của , đây tuyệt đối là tên lưu manh trần trụi.

      Tô Nhược U bị đến nhất thời á khẩu, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nữa, khuôn mặt nhắn trắng nõn nổi lên nhiều điểm đỏ ửng, rất động lòng người.

      Nghĩ đến nha hoàn biết khi nào quay trở lại, Tô Nhược U ổn định lại tâm trạng, mở miệng, " tại gặp mặt rồi, huynh trở về , lần sau thể lỗ mãng nữa."

      Bùi Hạo si mê ngắm nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của tiểu nương nhà , đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân Thanh Nhạn lên lầu, buồn bực thôi, nhưng thể làm gì, chỉ đành đứng dậy rời .

      Vốn định trước khi , đòi hỏi tiểu nương nhà cái hôn, bất đắc dĩ là tiểu nương nhà thế nhưng có phòng bị từ sớm, nghiêng người tránh khỏi, mà bên này nha hoàn gần vào, Bùi Hạo chịu đựng lửa giận trong lòng, vội vàng mở cửa rời , thời điểm ngang qua hành lang, gặp được Thanh Nhạn mang theo điểm tâm trở về, hung hăng lườm nàng cái.

      Cái liếc mắt này làm cho Thanh Nhạn giải thích được, nàng đâu có trêu chọc ai!

      ******

      Sau lập thu, thời tiết kinh thành còn khô nóng nữa.

      Sáng sớm hôm nay trời bắt đầu liên tục đổ mưa thu xuống, Tô Nhược U ngồi gần cửa sổ trước bàn đọc sách, nhìn lá cây ngô đồng trong nội viện dần dần nhiễm sắc thu, phía mưa rơi, thanh thúy rung động, ngẫu nhiên có gió lạnh thổi qua, lá cây liền xoay tròn rơi xuống, mất vẻ lịch tao nhã.

      "Tiểu thư, đóng cửa sổ lại chút , cẩn thận lạnh."

      Thấy Tô Nhược U mê mẩn ngắm nhìn, Thanh Nhạn do dự cái, cuối cùng giọng nhắc nhở câu.

      Gió càng ngày càng lớn đem theo hơi lạnh, thỉnh thoảng còn bí mật mang theo những hạt mưa bay vào đây, thổi vào làm cho người ta khẽ run rẩy, da lộ ở bên ngoài cũng vì thế mà nổi dầy đặc da gà.

      Vừa mới dứt lời, liền vừa vặn thổi qua trận gió, cuồn cuộn làm bay những mảnh giấy bàn, ào ào trận náo nhiệt.

      Hai nha đầu Thanh Nhạn, Thanh Loan vội vàng đứng dậy, cái tiến lên phía trước đóng cửa sổ, cái sửa sang lại những vật bàn, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.

      đầy lát, bà tử bên ngoài đến báo tam tiểu thư Tô Nhược Nhị tới.

      Tô Nhược U vội vàng đứng dậy đón, "Bên ngoài còn mưa, muội sao lại đến đây, có bị ướt nhiều ?"

      Tô Nhược Nhị buông dù giấy dầu xuống, vừa cởi bỏ áo choàng màu xanh rêu người ra, vừa cười , "Đại tỷ, tỷ cần lo lắng, trời mưa , muội chút cũng ướt."

      Tô Nhược U nhìn tiểu muội mặc áo ngoài màu hồng đào điểm thêm vài bông hoa đó, phía dưới là váy dài màu trắng ngà, bị ướt, lại sờ soạng bàn tay bé của muội muội, lòng bàn tay hơi nóng, lo lắng nữa.

      "Thanh Nhạn, pha bình trà nóng đến đây."

      xong, Tô Nhược U liền kéo Tô Nhược Nhị ngồi vào sạp mĩ nhân trong nội thất.

      Chờ hai tỷ muội ngồi vào chỗ của mình, Tô Nhược Nhị nâng tay cầm chén trà hoa hồng lên, tuy nàng bị ướt, nhưng bên ngoài gió lạnh, uống hớp trà nóng vẫn tốt hơn.

      Ừ, cỗ hương thơm trực tiếp xông vào mũi, uống thêm ngụm mùi vị thơm ngọt, Tô Nhược Nhị lại tiếp tục hớp vài hớp.

      Nhìn dáng vẻ tiểu muội vui vẻ thưởng thức, Tô Nhược U khỏi có chút buồn cười, "Đây là hoa hồng nở vào thời điểm vài ngày trước, Thanh Loan các nàng hái xuống phơi khô, muội nếu thích, trước khi về lấy ít."

      Tô Nhược Nhị híp mắt cười, "Vậy cảm ơn đại tỷ."

      "Hôm nay muội như thế nào muốn đến chỗ tỷ? Đại Bạch đâu?"

      Đại Bạch chính là con chó săn lớn mà Tô Nhược Nhị mang về từ núi Thanh Sơn, bởi vì toàn thân lông trắng noãn như tuyết, nên bị Tô Nhược Nhị đặt cho nó cái tên như thế. Bất quá, cũng có khả năng là do nó cứu Tô Nhược Nhị, nên Tô Nhược Nhị từ trước đến nay đối với nó mến có thêm, có thể tấc cũng rời.

      "Gần đây thời tiết tốt, mưa liên tục, Đại Bạch cũng lười nhúc nhích, muội thể ra ngoài, liền quấn lấy Đại Bạch chơi đùa, bất quá muội phát Đại Bạch hình như chê muội phiền, rất nhanh ngủ rồi, muội vốn sợ nó ngã bệnh, liền thỉnh đại phu đến nhìn, nhưng đại phu có bệnh gì, phỏng chừng chính là do nó có tinh thần. có cách nào, muội đành quấy rầy giấc ngủ của nó."

      đến đây, Tô Nhược Nhị giống như rất oán niệm, Tô Nhược U nghe được buồn cười thôi, bất quá Đại Bạch của tiểu muội xác thực phải là con chó bình thường, ánh mắt nó nhìn người khác, làm cho nàng cảm giác nó có thể nghe hiểu và suy nghĩ được, quả thực chính là đa trí như !

      Mà thôi, mặc kệ nó như thế nào, nó cũng có tổn thương đến Tô Nhược Nhị phải sao?

      "Nếu đại phu Đại Bạch có việc gì, muội cũng đừng quá mức lo lắng."

      Mặc dù tiểu muội phần lớn là than phiền, nhưng Tô Nhược U vẫn nghe ra, chứa trong đó tràn đầy để ý cùng quan tâm, càng làm cho người thể bỏ qua.

      Biết đại tỷ nghe ra nội tâm bản thân hoảng loạn, Tô Nhược Nhị tiện thể nhào vào trong lòng Tô Nhược U, Đại Bạch có chuyện gì đúng ? Mặc dù đại phu sao, nhưng nó cứ khác thường ngủ nhiều như vậy làm cho nàng rất lo lắng.

      Chờ tâm tình Tô Nhược Nhị tâm tình hòa hoãn, Tô Nhược U mới mở miệng, "Gần đây Như Ý Phường làm ăn như thế nào?"

      Vừa nhắc tới Như Ý Phường, chú ý Tô Nhược Nhị mới thoáng dời , "Gần đây có tin tức là vị kia tiếng tăm lừng lẫy nhiếp chính vương gia muốn thành thân, vậy nên, đại đa số quý nữ trong kinh thành đều dốc lòng sửa soạn cách ăn mặc của mình, Như Ý Phường coi như được hưởng vận may từ , trong khoảng thời gian này ngược lại doanh thu tăng lên ít."

      Giống như nghĩ đến cái gì, hai lúm đồng tiền bên má Tô Nhược Nhị càng sâu hơn, "So sánh với việc tất cả nam tử ở kinh thành đều muốn thành hôn, lợi nhuận của Như Ý Phường cũng bằng!"

      "Bất quá, cũng có ngoại lệ. thời gian trước, Bùi lão phu nhân ở Bùi phủ bảo là muốn thu xếp hôn cho cháu trai đích tôn hỗn thế ma vương nhà bà, thế nhưng chỉ là tiếng sấm lớn, còn mưa lại , thoáng qua rồi xong, làm hại muội vốn nghĩ kiếm được khoản lợi nhuận lớn mà tại tính toàn hoàn toàn bị ngâm nước, trong cửa hàng tích lũy ít hàng, cũng may trong kinh thành này còn nhiều nam tử chưa thành hôn, có Đông gia, còn có Tây gia, chúng ta mở cửa hàng buôn bán, đúng là phải hoan nghênh những chuyện như vậy phát sinh nhiều mới tốt."

      Tô Nhược Nhị vô tâm, nhưng Tô Nhược U là người nghe hữu ý, thầm kiềm chế lại cảm giác thoải mái khó hiểu trong lòng, Tô Nhược U giống như vô tình thuận miệng hỏi, "Bùi phủ, là cái người đứng đầu nổi danh 'Kinh thành tam hại' sao?"

      " phải còn ai."

      "Danh tiếng như vậy mà cũng có người vội vã đem khuê nữ nhà mình gả ?"

      Tô Nhược U hất mặt, nhìn Tô Nhược Nhị, trong lời bao hàm bao nhiêu tình cảm, cũng chỉ có nàng mới biết .

      Tô Nhược Nhị hiếu kỳ nhìn thoáng qua đại tỷ, cũng có nghĩ nhiều, chỉ là giải thích được đại tỷ khi nào trở nên hứng thú với mấy cái tin bát quái vậy, nhưng trong miệng như cũ thuận theo trả lời, "Danh tiếng mặc dù tốt, nhưng gia thế quả thực tệ, hơn nữa, muội còn nghe , vẻ ngoài của tuấn lãng, vậy nên cũng có gì kỳ quái."

      Lớn lên tuy khá nhưng còn phải là tên vô lại sao, ngược lại còn trở thành miệng bánh thơm ngon! Tô Nhược U biết mình tâm trạng tại đúng, nhưng nàng khống chế nổi.

      "Bất quá..."

      Tô Nhược Nhị thần bí do dự nhìn Tô Nhược U cái, đại tỷ nàng vất vả mới chịu ăn khói lửa nhân gian, bát quái hồi, câu tiếp theo mặc dù nàng là nghe người ta suy đoán, nhưng cũng ra, dù sao là bát quái, đâu nhất định phải chính xác.

      "Mấy ngày hôm trước muội nghe người ta , vị thiếu gia Bùi phủ kia nhìn trúng tiểu thư, chỉ chờ Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân từ Tri Châu trở về đến cầu hôn, bất quá là nương nhà ai có người nào biết, tin này đúng chưa , tỷ nghe vui thôi."

      Nhưng lúc này Tô Nhược Nhị lại phát , đại tỷ Tô Nhược U của nàng mặc dù vẫn trấn định tự nhiên cùng nàng chuyện, thế nhưng hai gò má trắng nõn lại nổi lên vài rặng mây hồng, lỗ tai phía sau cũng càng thêm ửng đỏ như máu.

      bao lâu sau, mưa thoáng ngừng, rốt cuộc vần là yên tâm về Đại Bạch trong nội viện, Tô Nhược Nhị có ở lại cùng ăn cơm với Tô Nhược U, vội vã chạy về .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :