1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 038: Người quá lạnh, quá ít

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki

      Qua hết năm sau, Ngụy La tròn bảy tuổi.

      Thượng Thư Phòng bắt đầu lên lớp từ mười sáu tháng giêng, mỗi ngày Ngụy La đều bồi Triệu Lưu Ly học bài, đồng thời thỉnh thoảng Chiêu Dương Điện gặp Trần Hoàng Hậu chuyến. Trần Hoàng Hậu có vẻ rất thích nàng, bởi vì nàng giám sát Triệu Lưu Ly, khiến nàng ấy mỗi ngày ăn cơm uống thuốc đúng giờ, thân thể so với năm ngoái tốt hơn rất nhiều. Trần Hoàng Hậu khen nàng là tiểu phúc tinh, kể từ đó, cho nàng rời .

      Ngụy La biết tình huống của Triệu Lưu Ly ở đời trước, nếu như thân thể nàng ấy có thể tiếp tục tốt lên, vậy còn gì tốt hơn. Nếu như nàng ấy cũng giống như kiếp trước, chạy thoát bệnh mà qua đời, như vậy cho dù cố gắng bao nhiêu đều là phí công mà thôi!

      Chỉ là người với người ở chung lâu, chung quy vẫn có tình cảm. Nội tâm Triệu Lưu Ly đơn thuần, thích người liền lòng dạđối tốt với người đó. Nàng ấy móc tim móc phổi cho Ngụy La, dù cho Ngụy La là tiểu nương mang trong lòng chút u, cũng bị nàng ấy làm cảm động. Nếu như có thể, nàng tận lực giúp nàng ấy sống thêm vài năm, để nàng ấy sớm bỏ mình.

      Ngày hôm đó, Ngụy La tới Thượng Thư Phòng, liếc mắt nhìn, trong phòng có ba vị trí đều trống.

      Lý Tụng và Triệu Chương lâu rồi đến nghe giảng, Thường thái phó cũng chẳng quan tâm, mọi người cũng sớm coi như bọn họ tồn tại. Bây giờ, chỗ trống còn lại, chính là của Triệu Lưu Ly.

      Ngụy La vô cùng khó hiểu, hôm qua hai nàng còn làm tuyết cầu chơi, hôm nay vì sao thấy rồi?

      Nàng hỏi thái phó chuyện gì xảy ra, thái phó cũng trả lời được, chắc là còn chưa nhận được tin.

      Ngụy La học tới giờ mão mới tan học, cũng trực tiếp về Phủ Quốc Công, mà là Khánh Hi Cung –Thần Hoa Điện. tới trước cửa điện, vị ma ma mặc quần áo màu lam từ bên trong ra, nàng tiến tới hỏi: “Ma ma, sao hôm nay Thiên Cơ Công Chúa Thượng Thư Phòng nghe giảng bài?”

      Ngụy La là thư đồng của Triệu Lưu Ly hơn nửa năm, dưới Thần Hoa Điện đều biết nàng.

      Ma ma ra cảm thán , lộ vẻ bi thương, hai mắt đẫm lệ: “Hôm qua công chúa xảy ra chuyện… ở Chiêu Dương Điện, Hoàng Hậu Nương Nương thức canh cả đêm, biết tình hình thế nào!”

      Ngụy La nghe vậy cả kinh, hôm qua phải rất tốt sao? Sao gặp chuyện may là liền gặp chuyện may?

      Nàng hỏi ma ma chuyện gì xảy ra, ma ma ấp úng . Quy củ trong cung được chuyện lung tung, cũng được huyên thuyên loạn. nhưng ma ma xem nàng là đứa , liền nhịn được cho nàng nghe chút. Việc này có chút liên quan tới Thất công chúa Triệu Lâm Lang. Hôm qua Triệu Lâm Lang và Lý Tương chơi đùa ở hậu hoa viên, Triệu Lưu Ly ngang qua đó, biết giữa ba người xảy ra chuyện gì, Triệu Lưu Ly trượt chân ngã vào hồ nước. mặt nước nổi lên tầng băng mỏng, băng hàn thấu xương, Triệu Lưu Ly ngâm mình trong hồ nước, đợi đến lúc được ma ma cứu lên, đông lạnh cả người, toàn thân run rẩy.

      Tối hôm đó Triệu Lưu Ly liền sốt cao, thần chí , thời gian trước vất vả lắm mới dưỡng lại thân thể, thoáng cái bệnh càng lúc càng lợi hại.

      Trần Hoàng Hậu biết chuyện này có liên quan tới Triệu Lâm Lang và Lý Tương, vô cùng tức giận, tuyên bố muốn nghiêm trị hai người. Nhưng chuyện này còn chưa điều tra nguyên do, Ninh Quý Phi lại cầu tình, tạm thời bị ép xuống, trước tiên cứu Triệu Lưu Ly vẫn quan trọng hơn.

      Thân thể Triệu Lưu Ly vốn dĩ yếu ớt, sinh bệnh càng nghiêm trọng hơn so với người thường, bệnh người người khác chỉ là chút ít đau đớn, nhưng người nàng ấy đều là muốn lấy mạng. Triệu Lưu Ly nằm giường hôn mê bất tỉnh, sốt cao lùi, khiến người xung quanh lo lắng. Trần Hoàng Hậu ngủ nghỉ canh giữ ở mép giường nàng ấy cả đêm, đau lòng vô cùng.

      Ngụy La nghe đến mấy chuyện này, nghĩ muốn qua thăm nàng ấy chút. Nhưng nghĩ lại, lúc này nhất định có rất nhiều thái y vây quanh đó, chính nàng cũng giúp được gì, chỉ càng thêm phiền mà thôi. bằng nàng về trước, đợi nàng ấy khỏi bệnh lại tới thăm.

      Ngồi xe ngựa về nhà, Ngụy La ngừng nghĩ, đời trước tại sao Triệu Lưu Ly lại chết? Chết khi nào?

      Nàng ấy chết lúc gần mười sáu tuổi, năm đó có trận bão tuyết bay tán loạn, giống như là mấy ngày trước. Nếu khi đó nàng thường bồi Triệu Lưu Ly, chú ý tình huống của nàng ấy, có thể kéo dài tuổi thọ của nàng ấy hay ?

      *** *** ***

      Mấy ngày nay Thiên Cơ Công Chúa bệnh nặng, Ngụy La cũng Thượng Thư Phòng. Khoảng chừng nửa tháng sau, cuối cùng trong cung cũng truyền ra tin tức, là Triệu Lưu Ly có thể xuống giường, Triệu Lưu Ly muốn gặp nàng, thỉnh nàng vào cung chuyến.

      Ngụy La tới của Thần Hoa Điện, địa long trong Điện cháy hừng hực, mới vừa vào cửa liền xua hàn khí quanh thân. Nàng cởi xuống áo choàng bằng len lông cừu màu đen thêu hoa mai, vào bên trong: “Lưu Ly?”

      Thanh mát lạnh của Triệu Lưu Ly từ trong truyền ra: “A La, ta ở đây!”

      Ngụy La qua nhìn, thấy nàng ấy ngồi sau cái bàn vuông làm bằng men, vùi đầu loay hoay nghịch cái khóa khổng minh trong tay. Khóa khổng minh (1) bị nàng tháo ra thành từng cây từng cây , nằm tứ tung mặt bàn, nàng ấy cố gắng để lắp chúng lại. Ngoại trừ khóa khổng minh sáu cạnh, bàn vuông còn có cái khóa hoa mai, lỗ ban cầu, khóa hai bốn… Đây đều là mấy món đồ chơi dân gian, nàng ấy sao lại chơi mấy thứ này?

      Ngụy La ngồi đối diện Triệu Lưu Ly, nhìn kỹ sắc mặt nàng ấy. Mặt nàng ấy có chút suy nhược, qua thời gian điều dưỡng, khí sắc dù khá hơn chút nhưng vẫn nhìn thấy vẻ bệnh tật: “Thân thể công chúa đỡ hơn chưa? Vì sao đột nhiên ngã bệnh?”

      Triệu Lưu Ly ngừng hành động, lặng lẽ để khóa khổng minh xuống, ngẩng đầu nhìn nàng rất đáng thương: “ tại tốt hơn nhiều rồi, ta cũng phải cố ý ngã bệnh. Mấy ngày qua Hoàng Hậu cho ta ra cửa, ta có cách nào báo cho ngươi biết, ngươi nên giận!”

      Ngụy La mím môi: “Thần tức giận” Suy nghĩ chút, nàng nhịn được hỏi: “ma ma công chúa rơi xuống hồ, sao ngài lại cẩn thận như vậy?”

      Chuyện như vậy ra có chút mất mặt, Triệu Lưu Ly vốn có ý định cho nàng biết. bây giờ lại thấy nàng có chút mất hứng, miệng bĩu ra, liền đầu đuôi mọi chuyện cho nàng nghe.

      Nguyên lai hôm đó là sinh thần của Triệu Lâm Lang, Lý Tương và vài vị hoàng tử cũng tới ăn mừng với nàng ta, sau đó liền bảo cung nhân ra ngoài mua pháo trúc vào trong hậu hoa viên lén đốt. Triệu Lưu Ly ngẫu nhiên ngang qua, trong lúc đó Lục Hoàng Tử để ý bị Triệu Lâm Lang đụng phải, pháo trúc trong tay vừa vặn rơi xuống bên chân Triệu Lưu Ly. Triệu Lưu Ly giật mình, liên tiếp lui ra sau, chú ý phía sau có gì, thân thể nghiêng cái liền rơi xuống hồ!

      Sau đó mấy người liền bị phạt, Lục Hoàng Tử bị phạt nặng nhất, nghe phải sám hối ba tháng, ngay cả Thượng Thư Phòng cũng được , còn bị mẫu phi của đánh cho trận.

      Ngụy La nghe xong rất lâu cũng gì, Triệu Lâm Lang đụng phải Lục Hoàng Tử, đến tột cùng là cố ý hay vô ý, ý vị sâu xa.

      Nếu là cố ý, tuổi còn có tâm cơ như thế, thể khinh thường.

      Triệu Lưu Ly biết suy nghĩ của nàng, rũ mắt tiếc nuối : ”Mẫu hậu cho ta tiếp tục tới Thượng Thư Phòng học bài, muốn ta ở Thần Hoa Điện. A La, về sau ngươi thể làm thư đồng của ta nữa!”

      Ngụy La có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Hoàng Hậu, nữ nhi liên tiếp gặp chuyện may, trước mắt gần mười tuổi, kiếp nạn này có thể qua hay , đương nhiên phải cẩn trọng bảo vệ. Nàng nâng quai hàm: “Nếu như A La ở cùng công chúa, ngài thành uống thuốc chứ?”

      Triệu Lưu Ly nhíu mày, do dự chút : “!”
      Những ngày qua mẫu hậu vì nàng hao tâm quá độ, nàng đều nhìn thấy. Vì để mẫu hậu lo lắng, nàng nhất định uống thuốc tốt.

      xong lại nhìn Ngụy La lần nữa, trong mắt mang theo chờ mong :”A La, ngươi làm thư đồng của ta nữa, còn có thể vào cung chơi với ta sao?”

      Ngụy La chút do dự gật đầu: “Đương nhiên ”.

      Triệu Lưu Ly cuối cùng cũng yên tâm, cười tươi hài lòng thỏa mãn. Nàng chỉ có người bạn là Ngụy La, kể từ khi Trần Hoàng Hậu để nàng Thượng Thư Phòng học nữa, nàng liền lo lắng ngừng. A La về sau có thể chơi với nàng nữa ? Nghĩ nghĩ lại. có manh mối, càng nghĩ càng lo sợ bất an. Bây giờ A La chính miệng tới thăm nàng, nàng cảm thấy vui vẻ, bộ dáng tươi cười cũng rạng rỡ hơn.

      xong chuyện quan trọng, Ngụy La chỉ cái bàn chất đầy khóa khổng minh, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi: “Những vật này từ đâu mà có? Trước kia sao chưa thấy công chúa chơi qua?”

      tới mấy cái này, Triệu Lưu Ly giống như hiến của quý giới thiệu với nàng: “Đây là do Dương Chẩn tặng cho ta. Mẫu hậu cho ta ra cửa, liền mua mấy thứ này cho ta giết thời gian. Mấy cái này chơi vui lắm, ta có thể chơi lâu!”

      Ngụy La nghiêng đầu: “Dương Chẩn là ai?”

      Nàng chưa từng nghe qua cái tên này, A La lướt qua mấy cái tên trong đầu, đúng là chút ấn tượng cũng có.

      Triệu Lưu Ly cười thầm, bộ dáng vừa vui vẻ lại đắc ý: “Dương Chẩn là thị vệ ca ca đưa cho ta, cái gì cũng biết, võ công cũng cao”. Sau cùng tổng kết lại: ‘ rất lợi hại”.

      xong nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, gấp gáp kéo Ngụy La qua: “Xem, chính là Dương Chẩn”.

      Ngụy La tới gần, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn xem, thấy hành lang sơn đỏ có thiếu niên mười hai mười ba tuổi đứng. mặc y phục xanh đậm cổ tròn, thân hình cao to, mặt mày lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch lên, vừa nhìn liền thấy là người lãnh đạm ít . ta cúi đầu, điêu khắc khối gỗ hình chữ nhật, nghe thấy bên cửa sổ có động tĩnh, lạnh lùng nhìn cái, ánh mắt rơi vào người Triệu Lưu Ly.

      Triệu Lưu Ly nhìn ta cười rạng rỡ: “Dương Chẩn ca ca, đừng quên muội muốn con thỏ !”

      Dương Chẩn trả lời, thoáng gật đầu cái, cúi đầu tiếp tục điêu khắc tượng gỗ trong tay.

      Hậu cung vốn dĩ cho phép thị vệ xuất nhập, nhưng tình huống của Triệu Lưu Ly đặc thù, bên người nàng ấy nhất định phải có người bảo vệ, nếu Trần Hoàng Hậu và Sùng Trinh Hoàng Đế đều an tâm. Có cho phép của hai người, tất cả những chuyện khác đều thành vấn đề, Dương Chẩn từ đó ở bên cạnh Triệu Lưu Ly, làm thị vệ thiếp thân cho nàng ấy.

      Võ công của cao cường, nếu có bảo vệ, Triệu Lưu Ly có lẽ lại xảy ra vấn đề gì.

      Ngụy La thu hồi ánh mắt, nhịn được lại nghĩ, người này có chút lạnh lùng, quá ít . Lưu Ly có bên cạnh, biết có cảm thấy vắng lạnh hay ?

      *** *** ***

      Trở lại Phủ Quốc Công, Ngụy La giẫm lên đôn mộc dưới đất xuống xe ngựa, Kim Lũ chờ ở cửa chính.

      Kim Lũ vội tiến lên, đem lò sưởi chuẩn bị tốt nhét vào trong tay nàng: “Gần đây rét tháng ba, thời tiết càng ngày càng lạnh, tiểu thư từ sau ra khỏi cung đều phải cầm lò sưởi trong tay, đừng để bị lạnh”.

      Ngụy La nghe xong cười giòn giã : “Kim Lũ tỷ tỷ, về sau ta cần làm thư đồng của Thiên Cơ Công Chúa, cũng cần Thượng Thư Phòng nữa”.

      Kim Lũ sững sờ, khó hiểu hỏi vì sao.

      Nàng liền đem chuyện của Triệu Lưu Ly ngắt bỏ đầu đuôi kể lại. rơi xuống nước, chỉ thân mình nàng ấy khỏe, Trần Hoàng Hậu yên tâm, để nàng ấy Thượng Thư Phòng học bài nữa. Kim Lũ nghe vậy, cảm khái : “Thân thể Thiên Cơ Công Chúa… đáng tiếc”.

      Đúng vậy, có xuất thân khiến người ta hâm mộ, lại có thân thể tốt để hưởng thụ.

      Ngụy La gì, theo Kim Lũ vào phủ.

      Sắp sửa vào cửa, dư quang thoáng qua trong góc có nương mặc áo màu phấn lam, quần nguyệt trắng. Ngụy La cảm thấy có chút quen mắt, liền nhịn được dừng lại nhìn xem. Thấy rồi khỏi giật mình, nương này mi thanh mục tú, da màu vàng, phải A Đại là ai?

      Nàng đột nhiên nắm tay Kim Lũ: “Kim Lũ tỷ tỷ, nàng ta là ai?”

      Kim Lũ nhìn theo nàng, nương kia cầm theo mấy cái hoa lụa, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cho là đúng : ”Nàng ta chắc tới đây bán hoa lụa, gần đây có mấy người như vậy, vào trong phủ để đẩy mạnh tiêu thụ. Có tay nghề tinh xảo, nhưng chắc là vừa mắt, bị người trong phủ từ chối rồi”.

      Đời trước ràng A Đại sống ở sau thôn, bước chân ra khỏi nhà, sống nhờ săn, đời này sao phải bán hoa lụa? Long Thủ Thôn chỉ có mình Lâm Tuệ Liên bán hoa lụa!

      Ngụy La sợ bỏ qua lần nữa, với Kim Lũ: “Kim Lũ tỷ tỷ, mau gọi nàng ta lại”. xong, nàng sợ Kim Lũ sinh nghi, thuận miệng : “Hôm nay Lưu Ly muốn mang hoa lụa, để ta nhìn xem có được hay ?”

      Kim Lũ nghe vậy, nghi ngờ gì, buông tay Ngụy La gọi A Đại lại.

      ----------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Văn phong hôm nay có chút thê lương, Tĩnh cục cưng bị nhốt trong hang ốc.

      Nửa ngày thấy, mọi người có nhớ *chống cằm*

      Nếu như nhớ , mọi người cho A Nguyệt o (* ̄▽ ̄* )o ngày mai A Nguyệt lại kéo ra chơi ~ ra là muốn mấy người nhắn lại nha *mặt mê hoặc*

      ---------------------------------------------

      (1) Khóa khổng minh:

      [​IMG]
      -----------------------------
      Editor: Mọi người có thấy hint bay đầy trời ko?????? :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Jin292, phuongtuhao, levuong56 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      có ^^ hê hê, công chúa và thị vệ thiếp thân :yoyo60: dự là mối tình ngược thân ngược tâm đầy ngang trái đây
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mình vẫn muốn đó là mối tình đẹp giữa nàng công chúa đáng và chàng thị vệ lạnh lùng hơn là 1 câu chuyện đầy ngược
      lananhtran51, Sô Cô la Đắngtart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 039: Đẹp đến nổi!

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Thiếu nữ phía trước nghe tiếng liền quay đầu lại – chính là A Đại.

      Mặc dù rất lâu thấy, nhưng A La vẫn có thể nhận ra nàng ấy. Ký ức đêm đó vô cùng ràng, nàng ấy giúp đỡ nàng chạy khỏi rừng núi, ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào bên mặt, A La vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy vết sẹo dài bằng ngón cái mặt A Đại cùng với sống mũi thẳng tắp. Bây giờ nàng ấy săn, vết sẹo kia tự nhiên có, nhưng ngũ quan vẫn như cũ, có gì khác biệt so với trước kia.

      Kim Lũ vẫy vẫy tay với nàng ấy, kêu nàng ấy đến đây: “tiểu thư nhà ta muốn nhìn hoa lụa của ngươi chút, chỗ ngươi có hoa dạng gì? Có gì đặc biệt ?”

      A ĐẠI tới Phủ Quốc Công để đẩy mạnh tiêu thụ hoa lụa do nàng ấy làm, nhưng đáng tiếc tay nghề tinh, được người ta nhìn trúng. Nàng ấy chuẩn bị tới nhà khác hỏi chút, cũng biết quanh co thế nào, tiểu thư Phủ Quốc Công vậy mà lại có hứng thú. A ĐẠI thụ sủng nhược kinh, gấp rút tháo giỏ trúc tay xuống, để ở trước mặt Ngụy La, đem vài đóa hoa lụa tốt nhất của nàng ấy bày ra phía trước ;”Tiểu thư muốn hình dạng gì? Chỗ này có mẫu đơn, thược dược, hoa sen và hoa hồng…”

      Lúc chuyện nàng ấy dám nhìn vào mắt Ngụy La, dù sao thân phận của hai người cũng cách xa nhau, người là tiểu thư thân kiều nhược quý của Phủ Quốc Công, người là nương sơn dã thô bỉ ngu dốt. Lần này nàng ấy tới Thành Thịnh Kinh là vì thân thể dưỡng mẫu Lâm Tuệ Liên khỏe, thể xa, đành để nàng ấy giúp. Bản thân A Đại cảm thấy có gì, dưỡng phụ dưỡng mẫu nuôi dưỡng nàng ấy, nàng ấy tự nhiên nên vì họ làm vài chuyện. Thêm nữa, đến Thành Thịnh Kinh có thể giúp nàng ấy mở rộng tầm mắt, có thêm kiến thức, có gì tốt.

      Giống như vị tiểu thư trước mặt này, mặc dù bộ dáng chỉ mới bảy, tám tuổi nhưng lại tinh xảo đặc sắc, đáng như ngọc. A Đại chưa bao giờ thấy qua tiểu nương nào tinh xảo như vậy, bọn trong thôn sao sánh bằng. Tiểu thư này toàn thân mặc áo trắng, váy xanh, mặt váy còn thêu tơ vàng tơ bạc, trước người còn có cái khóa trường mệnh tỏa sáng. Chỉ cần nàng ấy đứng chỗ, liền có cỗ quý khí nên lời, hồn nhiên thiên thành, thong dong điềm tĩnh.

      Ngụy La nhìn nhìn hoa lụa trong tay nàng ấy, cũng có lấy. biết trong hoa này có bỏ thêm hương liệu gì hay , nếu ngửi nhiều, có thể gây nghiện hay ? Nàng dám tùy tiện cầm chúng, liền hỏi: “Bình thường ngươi có cài nó sao?”

      Đầu tiên A Đại nghi hoặc, chợt cười ; “ngẫu nhiên cài đoá đầu, như đóa hoa tiểu nữ cài, là do tự mình làm lấy”. xong, nàng ấy cúi đầu cho Ngụy La xem, quả nhiên sau tóc mai có đóa tường vi đỏ thẫm.

      Ngụy La tiện tay cầm lấy bông đặt ở chóp mũi hít hà, có loại mùi thơm gay mũi đó. Xem chừng là vì A Đại đem , cho nên bên trong hoa lụa có bỏ thêm hương liệu, cũng khiến người khác bị nghiện.

      Mấy đóa hoa này cũng phải quá đẹp mắt, cánh hoa phong phú, cách làm cũng xinh đẹp, khó trách bán được. Trong lòng Ngụy La bình luận phen, chọn lấy bốn năm bông, giao cho Kim Lũ, lại quay đầu hỏi A Đại: “Ngươi tên gì?”

      Đời trước nàng ấy gọi là A Đại, bây giờ theo phu thê Lâm Tuệ Liên, chắc hẳn là có cái tên mới.

      Quả nhiên, nàng ấy : “Bẩm tiểu thư, tiểu nữ gọi là Bạch Lam”.

      Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương biết nhiều chữ lắm, tên cũng nghĩ ra nhiều nhưng đặt tên cũng tồi. Ngụy La gật đầu, thanh trẻ con nghiêm túc: “Về sau cứ nửa tháng liền tới Phủ Quốc Công đưa hoa lụa lần, mỗi lần cần hai mươi đóa, muốn ngươi làm đẹp mắt chút, khó coi ta cần”. Nàng nghiêng đầu nhìn A Đại: “Ngươi có thể làm ?”

      đời này sao lại có chuyện tốt như vậy!

      Mỗi lần là hai mươi đóa, lại là nửa tháng lần, là chuyện làm ăn lâu dài. đóa hoa lụa bán hai văn tiền, vậy tháng nàng ấy có thể có tới tám mươi văn tiền! Có khoản thu nhập này, trong nhà mua gạo hay đồ ăn cũng có thể phong phú hơn chút. Bạch Lam cao hứng, đối với Ngụy La cảm động tới rơi nước mắt: “Cảm tạ tiểu thư, tiểu thư yên tâm, tiểu nữ chắc chắn đem hoa lụa đẹp nhất tới!”

      Ngụy La liếc mắt nhìn nàng ấy cái, lộ ra nụ cười ngọt ngào. Sau khi kêu Kim Lũ giao tiền, nàng liền xoay người vào Phủ Quốc Công.

      *** *** ***​

      Từ đó về sau, cứ mỗi nửa tháng Bạch Lam tới Phủ Quốc Công đưa hoa lụa, mặc gió mặc mưa. Hạ nhân trong phủ biết đây là ý của Tứ tiểu thư, liền đối với nàng ấy khách khí hơn nhiều, mỗi lần đưa hoa xong trả tiền ngay, sau đó đem hoa lụa đưa tới phòng của Ngụy La.

      Tuổi của Ngụy La cần phải mang hoa lụa, nàng kêu Bạch Lam đưa hoa lụa, bất quả chỉ là muốn xem tình huống của nàng ấy, xem nàng ấy có gặp chuyện may gì hay thôi.

      Ngụy La đem hoa lụa phân cho bọn nha hoàn của Ngũ phòng, mỗi người hai đóa, hình dạng trọng yếu. Bọn nha hoàn cực kỳ vui mừng, đối với A La vừa cảm kích lại biết ơn, thường ngày hầu hạ cũng dụng tâm hơn nhiều. Ngụy La xác thực có ý tứ thu mua lòng người, tuổi nàng còn , tâm phúc bên cạnh cũng chỉ có Kim Lũ và phó mẫu Diệp Thị, có chuyện gì cần làm đôi khi có khả năng, nếu có thêm hai ba người để sai bảo còn gì bằng.

      Kim Các lại thể dùng, A La thủy chung vẫn đề phòng nàng ta. Có lần nàng ta ở bên cạnh hầu hạ nàng, giúp nàng chải đầu, A La cố ý nàng ta kéo tóc nàng đau, muốn bán Kim Các . Kim Các quỳ đất ngừng cầu xin tha thứ, nàng bị lay động, hạ quyết tâm.

      Cuối cùng là Diệp Thị ra mặt, hướng Đại phu nhân bẩm báo tiếng, cuối cùng liền bán nàng ta ra ngoài.

      Kim Các trời sinh lười biếng, thích làm việc , lại ham hư vinh thích khoe khoang, ma ma lớn tuổi trong viện sớm bất mãn với nàng ta. Bây giờ Tứ tiểu thư lên tiếng, mọi người tự nhiên vui mừng làm việc, có ai ngăn trở.

      có hai nha hoàn chướng mắt Kim Các và Kim Từ, A La cảm thấy Tùng Viên thuận mắt hơn rất nhiều.

      Mới đó Bạch Lam đưa hoa lụa cho Phủ Quốc Công được nửa năm, nha hoàn trong phủ đối với nàng ấy đều khá quen thuộc, ngẫu nhiên còn có thể nàng ấy vào trong phủ ngồi lát. A ĐẠI thụ sủng nhược kinh, liên tục khước từ, về sau nghe là ý của Tứ tiểu thư Ngụy La, lúc này mới bớt lo sợ tiến vào.

      Trong lòng A Đại hết sức cảm kích vị Tứ tiểu thư này, bởi vì nàng ấy chỉ nhận được tiền bán hoa lụa, mà ngẫu nhiên còn có thể được ban thưởng chút. Có lúc là kim qua tử, có lúc là cây trâm bạc, Bạch Lam cầm những thứ đó trợ giúp cho gia đình, ngày trôi qua tốt hơn rất nhiều. Nàng ấy cảm động và nhớ nhung Ngụy La tuổi còn có tâm địa bồ tát, vì thế hoa lụa đưa cho Phủ Quốc Công là những bông đẹp nhất, lúc làm cũng dụng tâm hơn nhiều.

      Ngày hôm đó nha hoàn dẫn Bạch Lam gặp Ngụy La, nàng ở Tứ phòng Mai Viên.

      Ngụy Thường Di được tám tháng, đúng độ tuổi bò loạn khắp nơi. Tần Thị lo lắng đụng đồ, kêu hạ nhân đem góc cạnh của bàn ghế trong phòng bọc lại bằng vải bông, để bị thương. Lúc Bạch Lam đến cửa chính phòng, vừa hay nhìn thấy tiểu hài nằm người Ngụy La, gào khóc hướng mặt Ngụy La gặm cắn.

      Ngụy La bị gặm khiến mặt toàn nước miếng, ghét bỏ “Y” tiếng, lại đẩy đứa ra, mà phồng má : “ được cắn!”

      Ngụy Thường Di cười khanh khách, căn bản nghe lời nàng, tiếp tục cúi đầu, nằm người nàng hướng mặt nàng gặm cắn.

      Ngụy La trợn mắt nhìn , ràng có thể vươn tay đẩy ra, nhưng nàng lại làm như vậy.

      Tần Thị ở bên cạnh chế giễu, vừa cười vừa : “Di ca nhi là thích con, đổi lại là người khác cũng vui đâu. Được rồi A La, con đừng ghét bỏ như vậy”.

      Ngụy La từ giường la hán đứng lên, tiếp nhận khăn tay Kim Lũ đưa tới: “Tứ bá mẫu biết, mỗi lần con từ chỗ người về toàn thân đều có mùi sữa cùng mùi nước miếng, phải rửa nhiều lần mới sạch được”.

      Tần Thị nghe xong bật cười, điểm điểm mi tâm nhăn lại của Ngụy La, lời thấm thía:”Chờ Di ca nhi trưởng thành, con mới biết đây là chuyện tốt”.

      Ngụy La mím môi , cần chờ Ngụy Thường Di lớn lên, nàng bây giờ biết rồi. Ngụy Thường Di càng lúc càng thân với họ, Đỗ Thị và Ngụy Tranh lại càng lúc càng tuyệt vọng. người tuyệt vọng đáng sợ, ngừng cho nàng ta hy vọng, lại khiến nàng ta tuyệt vọng mới là đáng sợ nhất.

      Tình cảnh của Đỗ Thị bây giờ chính là như vậy. Bà ta bị cấm túc ở Ngân Hạnh Viên, trải qua phen cầu khẩn khổ sở, cách mỗi hai tháng Ngụy Côn mới cho phép bà ta gặp Ngụy Thường Di lần. Ngụy Thường Di thân với bà ta, mỗi lần nhìn thấy hết sức xa lạ, chỉ cần Đỗ Thị lại gần, khóc lên, khóc đến mức Đỗ Thị biết làm sao, tim đau như cắt.

      Nhưng ai thông cảm cho bà ta, đều là Đỗ Thị tự làm tự chịu.

      Nha hoàn đứng ở trước giường La Hán, bẩm lại: “Tứ phu nhân, Tứ tiểu thư, Bạch Lam nương tới đây”.

      Nghe vậy, Tần Thị và Ngụy La cùng nhìn về ngưỡng cửa, Bạch Lam đứng ngoài bậc cửa, bất an đến tay cũng biết để vào đâu, học bộ dáng hành lễ của nha hoàn: “Gặp qua Tứ phu nhân, Tứ tiểu thư…”

      Tần Thị ngược lại rất hòa khí, kêu nàng đến trước mặt bà, tỉ mỉ nhìn lần: “Hoa lụa của Ngũ phòng là do ngươi làm?”

      Bạch Lam gật đầu cái, vẫn dám nhìn người, nhìn chân giường La Hán đáp: “Bẩm phu nhân, là tiểu nữ”.

      Tần Thị gật đầu, tán dương” “Ta thấy hoa lụa làm rất khá. A La nếu nhìn trúng ngươi, hẳn là có chỗ hơn người”. Sau cùng, bà liếc mắt nhìn bọn nha hoàn trong phòng: “Trong phòng ta có tổng cộng mười hai nha hoàn, mỗi người hai đóa, ngươi về sau cũng đưa tới cùng . Giá tiền giống như Ngũ phòng, hoa làm đa dạng và đẹp mắt chút”.

      Bạch Lam kìm được vui mừng, vội vàng quỳ xuống gật đầu: “Tứ phu nhân yên tâm…”

      Bọn nha hoàn trong phòng biết được Tần Thị muốn đưa đồ cho họ, cũng rối rít quỳ xuống tạ thưởng, trong lúc nhất thời khắp phòng đều là thanh “Tạ phu nhân”.

      Có khoản thu nhập này của Phủ Quốc Công, Bạch Lam liền cần phải ra chợ bán hoa lụa, cứ mỗi nửa tháng đúng giờ tới Phủ Quốc Công chuyến liền đủ cho gia đình nàng ta sống qua ngày.

      *** *** ***​

      Kể từ khi Thượng Thư Phòng học tập, A La vẫn theo Tiết tiên sinh và Hàn Thị học tập.

      A La thích loay hoay chỗ Hàn Thị, ngẫu nhiên cũng đòi hỏi ở bà chút, cầm về chính mình dùng. A La thích đẹp, cũng biết bộ dáng mình đẹp mắt, lại thấy đủ, còn muốn làm cho mình xinh đẹp hơn nữa. Có lần nàng nhìn trúng cái bình sứ men xanh khảm bảo thạch bàn trang điểm của Hàn Thị, cầm lên hỏi :”Hàn di, đây là gì?”

      mặt Hàn Thị có chút tự nhiên, nhận lấy thứ trong tay nàng, lại để lại bàn: “Ngươi còn , vật này thích hợp. Hàn di đưa cho ngươi cái khác”.

      Ngụy La càng thêm hiếu kỳ: “Vì sao thích hợp?”

      Hàn Thị che miệng ho khan tiếng, nhưng quyết tâm cho nàng biết.

      Về sau A La mới biết được, hóa ra đó là đồ dùng cho chỗ… của nữ nhân. chỉ có thể ngọc thể sinh hương, còn có công hiệu khít khao, khó trách vẻ mặt Hàn Thị lúc ấy lúng túng vô cùng.

      Được rồi, bây giờ nàng còn , xác thực thích hợp dùng. Đợi đến khi lớn hơn chút, nàng nhất định phải đòi Hàn Thị, có người con nào hy vọng chính mình thơm đâu!

      Ngày đông qua , tuyết rơi như lông ngỗng bay tán loạn, rơi vào mái ngói xanh phủ đá đỏ của Phủ Quốc Công, khiến cảnh trí thêm phen kiều diễm. Ngày hôm sau Ngụy La tỉnh lại, trong nội viện tầng tuyết trắng bao phủ, vài nha hoàn ở trong viện quét tuyết, Ngụy La khoác áo lông cừu và hồ ly, cầm lấy hỏa lò hỏi: “Tháng này Bạch Lam còn chưa đưa hoa lụa sao?”

      Kim Lũ bưng tới chén trà hoa hồng, gật đầu : “Tháng này mùng bảy, như bình thường mùng tới rồi. Chỉ sợ trong nhà có việc nên trễ nãi”.

      Trong nhà có việc… Ngoại trừ nhi tử chết kia của Lâm Tuệ Liên, còn có thể có việc gì?

      Chẳng lẽ đêm Bạch Lam tròn mười lăm tuổi, bị buộc cùng con bọn họ kết hôn?

      Ngụy La càng nghĩ càng cảm thấy phải thể xảy ra, nàng có tâm muốn nghe chút chuyện ở Long Thủ Thôn, biết làm thế nào khi Long Thủ Thôn cách Thành Thịnh Kinh quá xa, huống chi thể đưa ra lý do hợp lý, tùy tiện hỏi thăm chỉ khiến người khác hoài nghi. Ngụy La nhẫn nại tính dời lại nửa tháng, Bạch Lam vẫn tới.

      ngày kia, tuyết mới rơi hồi, Phủ Quốc Công phủ màu trắng xóa, hạt sương còn vương, hoa quỳnh trong suốt. Nghe hạ nhân ở tiền viện , hôm nay Tĩnh Vương tới bái phỏng Quốc Công, giữa hai người có chuyện quan trọng cần thương lượng, ở tiền viện đánh cờ chuyện.

      Ngụy La biết được, cân nhắc hết lần này tới lần khác, đứng lên tới tiền viện.

      tại nàng thể xin ai giúp đỡ, Triệu Giới biết bản tính của nàng, nàng sợ để biết nhiều chuyện. Chỉ cần nàng che giấu chuyện trọng sinh lần này, cái khác đều có thể tìm được lý do hợp lý để giải thích.

      Đến cửa phòng hai người đánh cờ, cửa lăng hoa đóng chặt, người bên trong chắc còn chuyện. Nàng vào, liền đứng ở hành lang lẳng lặng chờ, Kim Lũ nhiều lần khuyên nàng trở về, lo lắng nàng bị lạnh, có điều đều bị Ngụy La kiên định lắc đầu.

      Ước chừng qua nén nhang, trong phòng rốt cuộc có động tĩnh.

      Triệu Giới đẩy tấm bình phong ra, liền nhìn thấy cách đó xa tiểu nương khoác áo len lông cừu đỏ thẫm thêu hoa tường vi, tiểu nương nghiêng đầu, nhìn thấy ra, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Nàng đứng ở bên ngoài quá lâu, gương mặt nhắn trắng đến gần như trong suốt, chỉ có chóp mũi hồng hồng, mở ra cánh môi trắng nõn nà gọi : “Đại ca ca”.

      thời gian dài Triệu Giới chưa nhìn thấy nàng, thời gian này bận rộn nhiều thứ, thậm chí có thời gian nghe Dương Hạo bẩm báo chuyện của nàng. Nàng cao hơn chút, mặt mày xinh đẹp hơn vài phần, đến gần còn có mùi thơm nhàn nhạt. Chỉ mới có tám tuổi liền đẹp tới nên lời.

      Triệu Giới cong môi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Muội đợi ta?”

      A La ngẩng đầu, bắt lấy tay đặt đỉnh đầu mình, chỗ cổ tay vẫn có dấu răng gập ghềnh, bây giờ nhạt nhiều, nhưng vẫn có thể sờ thấy được. Mắt nàng khẽ đảo, hai lúm đồng tiền dịu dàng: “Đại ca ca, ca ca có thể giúp muội tới nơi được ?”

      --------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Tĩnh cục cưng ra lải nhải ~ lên giá, muốn tiếng vỗ tay, muốn hoan nghênh ~

      Tĩnh cục cưng: Tức phụ nhi mời ta tới, cũng hẹn mấy người đâu

      o (*////▽////* )o
      minhhanhng, Jin292, phuongtuhao58 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bắt đầu biết dựa vào Đại ca ca rồi đấy
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :