1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 112: cũng có tư tâm
      Làm hoàng đế đủ tư cách là nên bị phi tần nơi hậu cung ảnh hưởng đến cảm xúc. có thể mưa móc quân ân, cũng có thể sủng ái rất nhiều nữ tử đều khiến Thái hậu an tâm hơn so với chuyên sủng nữ tử.

      "Dương nhi " Thái hậu gọi tiếng nhũ danh của hoàng thượng "Ngươi cũng biết trách nhiệm của mình."

      "Nhi thần minh bạch chức trách của bản thân, khiến mẫu hậu thất vọng." Tô Khiêm Dương tiếp lời thái hậu, nhàn nhạt .

      " khi như vậy ai gia cũng muốn nhiều lời. Hoàng hậu dù rằng cách thức chưởng quản hậu cung chưa được như ý những cũng hồ đồ đến mức như vậy. Tâm che chở Hiền phi của ngươi ai gia có thể hiểu. Nhưng ngươi đừng quên ngươi là hoàng thượng, phải gia chủ nhà bình thường. Nữ nhân trong hậu cung này còn liên quan đến an ổn nơi triều chính."

      Hoàng đế cùng triều chính là hai tòa núi lớn đè nặng ở vai Tô Khiêm Dương. nhiều năm như vậy luôn vững vàng như thế, nay nghe thái hậu vừa nhắc tới, nhịn được có chút kiên nhẫn "Mẫu hậu nhi thần đều minh bạch. Nếu Hiền phi có chút sai nhi thần cũng che chở mà thưởng phạt phân minh. Nhưng nàng có lỗi gì, chẳng lẽ vì duy trì an ổn của hậu cung này mà để nàng chịu ủy khuất." thời là làm được.

      "Hoàng thượng!" Thái hậu nghiêm khắc hô tiếng. "Ngươi cảm thấy ủy khuất Hiền phi. Vậy hoàng thượng ủy khuất bao nhiêu phi tử trong hậu cung sao? Từ tổng tuyển tú bao nhiêu người vào cung, ngươi đến được mấy người. Bốn năm năm qua , các nàng ở trong cung hao phí tuổi xuân như vậy, như thế ủy khuất? Hoàng hậu lo liệu hậu cung này cho ngươi, ngươi lại có dị nghị với nàng, như thế ủy khuất sao? Các ngươi là phu thê từ thuở thiếu thời, nàng cho dù có chỗ đúng nhưng cũng có lỗi lớn. Ngươi cớ gì lạnh bạc nàng như vậy?"

      "Trẫm có nhiều thời giờ như vậy để lưu luyến cả hậu cung. Trong cung có nhiều người như vậy cũng đủ rồi. Người từ tổng tuyển vào còn chưa hết, sau này tuyển tú cũng có thể lược , đỡ cho các nàng vào cung hao phí tuổi xuân." Sắc mặt Tô Khiêm Dương trầm xuống, là hoàng thượng, phải vì hoàng gia sinh con nối dòng, vì hoàng gia khai chi tán diệp. Nhưng cũng phải ần chính dân, làm hoàng đế tốt. Hai điều đó, sớm lựa chọn điều phía sau.

      Thái hậu ba tiếng vỗ bàn, quát lớn "Ngươi bậy bạ gì đó! Quy củ nhiều năm như vậy làm sao có thể bỏ. Gia tuấn tổ tông ra sao ngươi quên à, hoàng thượng ngươi đây là hồ đồ a!"

      Tô Khiêm Dương lộ vẻ mệt mỏi nhìn nàng "Mẫu hậu, vậy ngài nhi thần nên làm thế nào?"

      Thái hậu ngẩn ra, vị hoàng thượng đủ tư cách nên làm gì. Tất nhiên là nên cần chính dân, nên ở hậu cung mưa móc quân ân, nên cùng hoàng hậu cầm sắt cùng minh, nên lý trí đặt lên đầu, nên bị nữ nhân ảnh hưởng cảm xúc.

      Nhưng nhìn đến ủ rũ nơi đáy mắt hoàng thượng, bỗng những lời này thái hậu nên lời. Nàng chính là ép bách hoàng thượng. là hoàng thượng, gắn vác trọng trách thiên hạ, nhưng cũng là hài tử nàng mang thai chín tháng mười ngày a. Thế mà việc nhi tử muốn, làm nương lại ở đây cật lực phản đối.

      Trước đây nàng là hoàng hậu đủ tư cách. thời nàng là thái hậu đủ tư cách. Nhưng nàng luôn luôn là mẫu thân đủ tư cách.

      "Nhi thần cho rằng làm đủ tốt." Tô Khiêm Dương chậm rãi . "Mẫu hậu cảm thấy chỗ nào nhi thần là còn chưa đủ, mong mẫu hậu chỉ hai."

      Trong phong tức yên tĩnh. lâu sau, thái hậu thở dài hơi "Thôi."

      Nàng phất phất tay "Chuyện này trong lòng ngươi muốn làm thế nào làm thế ấy, ai gia mặc kệ." thực tế, cũng làm.

      Tô Khiêm Dương đứng lên, khom người cáo từ "Mẫu hậu nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần cáo lui." xong đến cửa, chưa bước qua bậc thềm, Tô Khiêm Dương quay lại nhìn thái hậu còn ngồi kia "So với mẫu hậu năm xưa, tại hoàng hậu làn kém xa. Nhi thần vắng vẻ nàng mà là nàng hành khiến nhi thần thất thất vọng."

      Phút chốc thái hậu ngẩng đầu, hoàng thượng rời xa.

      Năm đó bản thân là người như thế nào? Đáy mắt thái hậu lên chút mờ mịt. Năm đó nàng làm hoàng hậu chính là lấy thái hoàng thái hậu bây giờ làm tấm gương, mỗi chữ hiền đữ đều làm tận thiện tận mỹ.

      Nghĩ lại hậu cung tại, thái hậu thở dài hơi "Thôi, thôi..."

      Sang tháng hai, Điền uyển nghi có thai được năm tháng. Thời điểm Cảnh Nhân cung thỉnh an, Tương Như Nhân thường xuyên nhìn thấy nàng. So với Giang tiệp như năm đó, hoàng hậu chăm sóc nàng rất tốt.

      còn ai dám Chiêu Dương cung hay Tườn Như Nhân đúng nữa. Đầu năm hoàng thượng dọn dẹp hồi, còn quét ra cả vài mĩ nhân có liên quan, trực tiếp biếm làm cung nữ có hai lời.

      Thái hậu nương nương ra mặt ngăn cản. Bên này hoàng hậu đành nuốt nghẹn xuống dưới, có biểu gì khác. Còn lại các phi tần đều đối với Tương Như Nhân thêm kính sợ. Đắc tội với hoàng hậu là có tội. Đắc tội với Hiền phi cũng như đắc tội với hoàng thượng, tội còn nặng hơn.

      Hôm nay hoàng hậu chuyện hôn của Đại công chúa Lệ Vân. Đại công chúa năm nay mười ba tuổi, lên việc này cũng phải sớm. Chờ đến lúc cập kê còn hai năm để làm mai, cần chậm nhanh vừa vặn tốt.

      Hoàng thượng cũng tỏ thái độ muốn hứa gả Đại công chúa cho ai. Hôn của Đại công chúa phải là ở trong Lâm An thành lập phủ. Nghiêm chiêu nghi phải về ngẫm lại, thời cũng chưa vội. Hoàng hậu cười đáp ứng "Đúng vậy, xem nhiều chút, nếu là có chỗ vừa ý đến với bản cung."

      Nghiêm chiêu nghi cười ứng lời. Trừ Đại công chúa ra tất cả đều tuổi , còn chưa tới.

      Rời khỏi Cảnh Nhân cung, sắc mặt Đức phi có chút tốt, nàng nhìn thoáng qua Tương Như Nhân ra cùng nàng "Ngươi còn nhớ năm đó sau khi mưu phản, Tân vương Bắc Đồ mới là đứa mười mười hai tuổi."

      "Xem ngươi lo lắng như vậy. Coi như là mười mười hai tuổi so với Bình Ninh và Lệ Đồng cung hơn cả mười tuổi." Tương Như Nhân cười "Chưa từng thấy có công chúa hòa thân, nếu có cũng đến phiên chúng ta. Muốn Đại công chúa càng là danh chính ngôn thuận."

      "Tân vương Bắc Đồ kia đến bây giờ vẫn chưa có chính phi đâu." Đức phi vẫn cảm thấy an tâm " được. phải quan hệ của ngươi và Bình vương phi tệ sao. Bình vương phi cùng Bắc đồ tân vương kia cũng có quen biết. Ngươi thay ta hỏi thăm chút xem có ý nghĩ như vậy hay ?"

      Tương Như Nhân bật cười "Ngươi sao vậy? Ta nhớ là lúc trước ngươi còn tình nguyện dưỡng Lệ Đồng."

      Đức Phi thở dài "Ngươi coi a, chính là kì quái như vậy. Dưỡng dưỡng liền ra cảm tình, luyến tiếc như vậy. Đứa này cùng nương của nàng điểm cũng giống. Nếu có chuyện hòa thân, người khác nhưng đứa này, chừng bị đưa ." Công chúa hòa thân ở xa cũng phải là chuyện gì tốt. Hoàng thường nếu phải chọn dĩ nhiên chọn vị công chúa ít được sủng ái nhất. Trong bốn vị công chúa, Tam công chúa có mẫu thân phạm tội lớn phải là đứng mũi chịu sào sao.

      Thấy nàng lo lắng, Tương Như Nhân gật gật đầu "Được, ta hỏi giùm ngươi."

      Đức phi nghiêm cẩn nhìn Tương Như Nhân "Như Nhân, ta nợ ngươi vài phần nhân tình."

      Tương Như Nhân cười đánh nàng cái "Được, về sau ngươi từ từ trả là được. Còn bày ra tư thái này, giống ngươi."

      Đức phi cũng cười theo "Được, ngươi nhớ cho kĩ đấy. Ta trí nhớ kém, nếu có quên cũng chịu."

      Hai người cười đến cửa Nghi Hòa cung từ biệt. Tương Như Nhân nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc trước nàng xoay người câu kia 'Người hoàng gia kỳ thực đều giống nhau'. Chính là nhìn bóng dáng nàng vào, Tương Như Nhân khỏi ra miệng. Cười lắc lắc đầu, về hướng Chiêu Dương cung. . .

      Tương Như Nhân thỉnh Bình vương phi tiến cung chuyến, hỏi chuyện Bắc Đồ vương. Cố Ngâm Hoan gật đầu Bắc Đồ vương thời chưa có chính phi. bận rộn cách tân Bắc Đồ, cảm thấy tuổi cũng còn sớm nên có tính toán chuyện thành thân." đến Duy Đặc, thời cũng mười chín, Cố Ngâm Hoan cũng sốt ruột thay . Nhưng mỗi lần viết thư lại đây, vẫn là bộ dáng nữ nhân như hổ đáng sợ.

      "Vậy Bắc Đồ có ý hòa thân hay ?" Tương Như Nhân hỏi lo lắng của Đức phi.

      Cố Ngâm Hoan lắc đầu "Chuyện này ta cũng ắm, vương gia chưa từng nhắc tới, bên Bắc Đồ cũng khiing có tin gì. Sao nương nương lại nghĩ tới chuyện này?"

      Tương Như Nhân cười "Ta thấy Bắc Đồ vương tuổi cũng còn , lại chưa thành thân. Tưởng là nhìn trúng vị công chúa nào của triều ta, muốn cầu thân gia cố quan hệ hai bên."

      "Chờ vương gia quay lại ta hỏi thay nương nương." Cố Ngâm Hoan gật đầu."Nghe vương gia tại Bắc Đồ lớn mạnh nhanh chóng. Nếu muốn hợp tác lâu dài tránh chiến , ta thấy hòa thân cũng phải là thượng sách."

      Tiễn bướ. bình vương phi, Tương Như Nhân sai Thanh Thu Nghi Hòa cung chuyến truyền đạt chuyện hỏi cho Đức phi. Bình Ninh vừa khéo từ chỗ Trưởng công chúa trở về, hành lễ vấn an xong thi nằm xấp xuống bên cạnh, gối đầu lên đùi Tương Như Nhân nghỉ ngơi, bộ dáng có vẻ mệt chết được.

      Tương Như Nhân vuốt tóc nàng, "Sao đây?"

      "Hôm nay Đại hoàng múa cho chúng ta xem, đẹp. Mẫu phi, ta múa cho người xem." Nằm sấp được hồi, Bình Ninh lóc cóc đứng lên, ở trước mặt nàng khoa tay múa cho nàng xem.

      Tư thế kì thực rất đơn giản, Bình Ninh múa thành lạ. Tương Như Nhân thấy nàng làm xong cái tư thế, đưa tay ra ấn cánh tay nàng giơ quá cao xuống chút "Phải là như vầy."

      "Mẫu phi ngài cũng biết sao?" Hai mắt Bình Ninh sáng ngời, chờ đợi "Vậy mẫu phi dạy ta . Lúc múa cho xem mặc y phục thế này mà tay áo rất dài, vung lên rất đẹp."

      Thanh Đông đứng bên cạnh cười "Công chúa, nương nương mặc y phục vào múa cũng rất đẹp."

      Bình Ninh nghe vậy liền lôi kéo tay Tương Như Nhân thay y phục "Mẫu phi, ngài dạy ta, ngài dạy ta. Hôm nay phát cho chúng ta mỗi người bộ y phục múa. Ta mang đến rồi thay, ngài dạy ta."

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ quay sang hỏi Thanh Đông "Y phục của bản cung còn ?"

      Thanh Đông cười tủm tỉm đáp "Vẫn còn, nô tỳ lấy đến cho nương nương."

      Hai mẫu tử ở trong phòng thay y phịc. Tử Yên và Thanh Đông dời bàn chút, trong phòng liền có gian. Tương Như Nhân nhàng nhắc tay áo lên, lâu rồi múa.

      Bình Ninh ở bên cạnh thúc dục nàng "Mẫu phi, ngài nhanh ."

      Mẫu tử hai người mặc y phục cùng màu, đứng cùng chỗ, khuôn mặt có nét giống nhau. Tương Như Nhân khẽ ấn cái trán của nàng "Gấp cái gì. Đầu tiên ta biết hôm nay Trưởng công chúa dạy ngươi động tác gì?"

      Bình Ninh nhấc tay áo làm năm sáu động tác. Tương Như Nhân nhìn qua lần, cười "Đây là động tác nối liền. Ngươi nhìn ta múa."

      Tương Như Nhân đứng đối diện với nàng, tay hướng sau lưng nhàng vung lên, tay kia tiếp được tay áo này, thân mình hơi cong cong. Sau đó xoay người, tay áo dài chuyển động theo nàng, lại bày ra động tác khác. Đến động tác cuối cùng là nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, tay cầm tay áo kia, che nửa mặt, ngoái đầu nhìn lại bộ dáng thẹn thùng.

      Tương Như Nhân ngừng hồi mới đứng vững, nhìn Bình Ninh "Cùng nhau múa?"

      Bình Ninh sùng bái nhìn Tương Như Nhân, vội gật đầu "Mẫu phi múa là đẹp mắt. So với đều đẹp mắt."

      Bình Ninh vội đứng vững, học Tương Như Nhân tư thế chuẩn bị, sau đó theo Tương Như Nhân nhắc nhở, để, xoay người, vung, nghiêng người, ngoái đầu nhìn lại.

      Vốn phải động tác khó nên làm mấy lần Bình Ninh liền học xong. Điệu múa này tinh túy ở cái đẹp khi phất tay áo, cùng với kết hợp vẻ mặt, chỉ vài động tác đơn giản là nhìn đẹp.

      Tô Khiêm Dương đếm Chiêu Dương cung. Phùng Áng vừa tính vào thông báo bị Tô Khiêm Dương đưa tay ngăn lại.

      Lúc tới cửa, Tô Khiêm Dương vừa vặn thấy được màn Tương Như Nhân ngoái đầu nhìn lại, tay áo dài nhàng che nửa khuôm mặt, dưới tay áo mỏng lộ ra nụ cười, còn có quyến rũ từ đôi mắt cứ thế đánh úp về phía Tô Khiêm Dương, chưa đợi xem đủ, trong giây lát nàng liền chuyển sang bộ dáng thẹn thùng...
      SiAm, lehanh, song ngư6 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 113: đối với nàng mê muội
      Có cái gì đó hung hăng đâm sầm vào lòng Tô Khiêm Dương, đem tường vây kia bị tàn phá chịu nổi hoàn toàn đánh sụp. Trước mắt bây giờ là màn mê đắm, khắc sâu trong con ngươi .

      Tô Khiêm Dương có thể cảm giác được nhịp tim đập tăng nhanh của mình. Nữ nhân thướt tha trong phòng kia, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khiến thể kiểm soát bản thân.

      Khoảnh khắc Tương Như Nhân ngoái đầu nhìn lại thấy hấn. Nhưng theo quán tính động tác liền mạch khiến nàng còn chưa nghĩ được gì đem các tư thế múa xong hết. Sau khi kết thúc màn thẹn thùng kia, phản ứng của nàng trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

      Vẫn là Bình Ninh ở bên cạnh phản ứng mau, lúc quay đầu nhìn thấy phụ hoàng liền đứng lại, chạy về phía , đứng trước mặt lắc lắc của mình hưng phấn "Phụ hoàng ngài xem ta múa có được hay ?"

      Dứt lời lặp lại lần, chờ đợi Tô Khiêm Dương khích lệ.

      "Tốt." Tô Khiêm Dương thất thần khẽ, câu thứ hai liền trở lại bình thường "Múa rất đẹp mắt."

      Bình Ninh cười hì hì "Mẫu phi múa còn đẹp hơn. Vừa rồi phụ hoàng có nhìn thấy ?"

      Tương Như Nhân giương mắt nhìn Tô Khiêm Dương, gò má nàng ửng hồng, biết là do vừa múa xong hay vì xấu hổ, trong ánh mắt còn có chút nhột, dường như là đối với xuất của trở tay kịp.

      Phản ứng chân thực tự nhiên này khiến Tô Khiêm Dương vui sướng phi thường. Nhân tiện có Bình Ninh ở đây, khí cũng coi là xấu hổ, Tô Khiêm Dương nhấc chân vào. Tương Như Nhân vào trong tẩm thất thay lại y phục.

      Lúc bước ra thấy Bình Ninh sinh động như giảng những động tác vừa học được cho Tô Khiêm Dương, mặt vừa còn vừa làm mẫu.

      Điệu vũ như vậy ngoại trừ được tập luyện cơ bản còn phải có nhiều năm lĩnh ngộ qua. Mỗi động tác mềm như nước chảy hòa với nét mặt, Binhc Ninh làm gì đó còn chưa thích hợp. Tô Khiêm Dương xem lại nhớ tới cái ngoái đầu nhìn lại vừa rồi của Tương Như Nhân.

      Thanh Đông bưng nước trà lên. Tương Như Nhân nhắc nhở Bình Ninh "Đừng để mệt."

      Bình Ninh cúi đầu lè lè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân lấy lòng "Mẫu phi, lần sau còn dạy ta?"

      Tương Như Nhân nhéo khẽ cái mũi nàng "Ngươi học cùng Trưởng công chúa sao?"

      "Học a." Bình Ninh cười hì hì "Nhưng mẫu phi có thể dạy mình ta. hôm nay đây là động tác đơn giản nhất, ngày sau còn khó hơn. Mẫu phi múa cũng đẹp, ngài dayh ta dạy ai đâu. Phụ hoàng ngài đúng ?" Cuối cùng còn quay sang Tô Khiêm Dương chứng thực.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng cái, cười đồng ý "Ừ, nên để nó thất truyền." cũng để ý nếu các nàng múa trước mặt khách quý.

      Tương Như Nhân gặp phụ thân cùng nữ nhi đỡ lời qua lại như vậy, vỗ vào trán Bình Ninh, cười đuổi "Còn mau thay y phục."

      Bình Ninh ai nha tiếng hồ hởi chạy về thay y phục rồi rất nhanh lôi kéo cả Dung nhi qua đây.

      thời cũng chưa trễ, Tương Như Nhân sai Thanh Đông chuẩn bị chút điểm tâm mang lên. Bốn người ngồi ở sạp, Bình Ninh ngồi kế bên Tương Như Nhân. Tô Khiêm Dương và Dung nhi ngồi bên.

      So với hai mẫu tử gần gũi hai phụ tử nghiêm túc hơn nhiều. Có đôi khi chỉ chú ý nữ nhi, bây giờ chú ý chút đến nhi tử liền phát Dung nhi cao hơn Bình Ninh rất nhiều.

      Hai năm này Dung nhi cao rất nhanh, mới đầu đứng còn xêm xêm với Bình Ninh, chút liền vượt qua tỷ tỷ. Càng cao lớn, người càng trầm ổn.

      Tô Khiêm Dương hỏi cái gì cũng trả lời tốt. Nếu là có cái gì hiểu, Tô Khiêm Dương giải đáp, cũng lĩnh hội rất nhanh. Sau khi thái tử theo học phụ trợ chính vụ, Dung nhi theo học Trình thái phó quả học được rất nhiều. Kinh nghiệm của thái phó cũng đủ cho Dung nhi phải học thời gian dài.

      Tô Khiêm Dương rất vừa lòng tính cách nội liễm của Dung nhi. thể ra ngoài, cũng dễ dàng để người khác nhìn ra tâm tư.

      Bình Ninh nghe bọn này kia có chút buồn chán nhưng biết đệ đệ là lãnh giáo phụ hoàng nên lên tiếng chen vào. Nàng lôi kéo Tương Như Nhân lặng lẽ hỏi "Mẫu phi, Đại tỷ tỷ sau tháng nữa học cùng với chúng ta mà bắt đầu học rất nhiều thứ khác."

      "Đúng vậy, Đại tỷ tỷ của ngươi rất nhanh nghị hôn. tại có rất nhiều thứ còn cần phải học." Tườn Như Nhân hạ thấp thanh trả lời nàng. Bình Ninh có vẻ hơi tiếc nuối "Vậy đến sau khi Đại tỷ tỷ xuất giá cũng ít gặp được."

      "Cũng phải vài năm nữa mà, Đại tỷ tỷ ngươi xuất giá cũng phải đợi lúc mười lăm mười sáu." Tương Như Nhân bị bộ dáng của nàng chọc cười "Tương lai ngươi cũng nghị thân, cũng phải xuất giá."

      Bình Ninh gục trong lòng nàng bắt đầu làm nũng "Ta gả. Ta muốn cả đởi cạnh mẫu phi. Ta muốn thành thân."

      Thanh của Bình Ninh khiến Tô Khiêm Dương và Dung nhi chú ý nhìn qua. Thấy Bình Ninh gương mặt đỏ bừng ở trong lòng Tườn Như Nhân làm nũng, cười hỏi "Chuyện gì vậy?"

      "Xấu hổ thôi." Tương Như Nhân sờ sờ tóc nàng. Bình Ninh ngẩng đầu kháng nghị "Ta nào có xấu hổ. Ta sau này thành thân. Gả cho người ta rồi sau này được thường xuyên gặp phụ hoàng và mẫu phi, được làm việc mình thích."

      Tương Như Nhân khẽ giật mình "Sao lại như vậy?"

      Bình Ninh ngồi dậy, thấy mọi người đều nhìn mình, hừ giải thích "Nữ sư phụ tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nữ tử gả cho người phải vì phu gia mà lo lắng, sinh nhi dục nữ là bổn phận. Nhưng nếu thích trượng phu thích vì sinh nhi dục nữ, càng thích cùng chung sống, miễn cưỡng bản thân cùng sống qua ngày. Vậy chút cũng vui."

      Nghe Bình Ninh năng hùng hồn đầy lý lẽ, Tô Khiêm Dương chế nhạo "Vậy nếu gả cho trượng phu mình thích, cũng thích cùng chung sống sao."

      Bình Ninh nghĩ chút, khóe miệng dẫu lên quay sang nhìn Tương Như Nhân "Mẫu phi, vậy lúc ngài gả cho phụ hoàng là thích phụ hoàng, nguyện ý cùng chung sống sao?"

      Hay rồi, vòng lại mang vấn đề chuyển đến người nàng. Tương Như Nhân xem nữ nhi ý đồ muốn nàng ra vài câu phản bác lời của hoàng thượng, vuốt vuốt tóc nàng vừa nằm rối, khẽ cúi đầu nhìn nàng "Tất nhiên là nguyện ý."

      Bình Ninh quay về phía Tô Khiêm Dương "Mẫu phi thích phụ hoàng nên mới nguyện ý, nữ nhi cũng phải tìm người ở trong lòng mới nguyện ý gả, nếu phải ta gả cho."

      Hôn nay đều là phụ mẫu ra lời, mai mối định ước. Trước khi xuất giá ngoại trừ vài thông tin đại khái của đối phương, nhiều người ngay cả mặt mũi chững chưa từng thấy qua. Nếu thích, đa phần là sau khi thành thân mới dưỡng ra tình cảm.

      Muốn dựa theo lời Bình Ninh , vậy hôn liền khó làm. Nàng xem vừa ý nhưng chưa hẳn có thể gả, điểm này Tô Khiêm Dương cũng thể dễ dàng hứa hẹn.

      Nửa ngày, Dung nhi luôn trầm mặc mở miệng "Tỷ tỷ nhanh như vậy muốn thành thân sao?"

      Lời vừa ra, Bình Ninh liền cáu thẹn. Tương Như Nhan tiếng giảng hòa "Được rồi, náo loạn nữa."

      Bình Ninb trừng mắt nhìn Dung nhi vài lần. Sắc trời cũng còn sớm, Tương Như Nhân liền bảo bọn họ về phòng ngủ cùa mình.

      Rửa mặt xong, Tương Như Nhân ngồi trước giường nghĩ đến những lời Bình Ninh vừa . Nếu đổi lại là nữ nhi nhà bình thường, muốn gả cho ai còn có thể chọn chút. Nhưng là công chúa hoàng gia, gả cho ai thể do nàng tự định đoạt. Tương Như Nhân bỗng hiểu ra cảm giác quan tâm cùa Đức phi đến hôn của Tam công chúa. Bình Ninh thông minh có chủ kiến, nếu là thuận nàng còn ổn, nếu thuận nàng, biết còn nháo ra gì.

      Tô Khiêm Dương tới thấy nàng bộ dáng xuất thần, ngồi vào mép giường "Suy nghĩ cái gì?"

      "Thần thiếp nghĩ hai đứa cũng trưởng thành, nghị thân cũng chỉ là chuyện vài năm nữa nà thôi." Làm sao có chút bận tâm đây.

      Tô Khiêm Dương kéo nàng nằm xuống, cười "Vậy vài năm sau lại nghĩ . tại có nghĩ ngày mau cũng thể là ba bốn năm sau."

      Vấn đề hai người nghĩ đến căn bản là giống nhau. Tô Khiêm Dương ở phía sau lưng nàng, khẽ bên tai "Trẫm cũng biết Nhân Nhân múa tốt như vậy."

      "Ngài cũng có hỏi a." Lỗ tai ngưa ngứa, Tương Như Nhân né tránh trả lời. Chả lẽ muốn nàng có việc gì chạy lại trước mặt đòi múa.

      Nàng trốn, càng áp tới. Đến lúc có chỗ trốn, nàng quay đầu đối mặt với ánh mắt . Hơi thở nóng hổi phà đến mặt, trong giường có biến hóa vi diệu, hai người đều có cảm giác.

      Lúc này phải thời điểm thích hợp để chuyện, Tô Khiêm Dương đưa tay gỡ màn trướng xuống che khuất bên trong giường, cũng che khuất hình ảnh tiếp theo phát sinh. . .

      Vào mùa xuân khí trời tốt. Năm nay tháng ba tháng tư trong cung dù có tiểu tuyển nhưng xuân ý dạt dào vẫn khiến trong cung sức sống bừng bừng. Cảnh Nhân cung thỉnh an, khí sắc Điền uyển nghi vẫn tốt như trước. Đều thai này của nàng là nam hài, Điền uyển nghi nghe trong lòng càng cao hứng.

      Chỉ là vẻ mặt hoàng hậu, lúc nhìn đến Điền uyển nghi còn có vẻ như nhớ. Nàng nhớ đến chính là thái tử phi và thái tử trắc phi trong phủ thái tử.

      Tính ra thành thân hơn năm, thái tử phi có tin tức, thái tử trắc phi cũng có tin tức. tại trong cung có tuyển tú nên thể lại đưa người phủ thái tử. Lúc này trong đầu hoàng hậu miễn bàn là có bao nhiêu sốt ruột.

      Thành thân sớm phải là để thái tử sớm có con nối dõi sao. Lại cách năm như vậy, thời gian cứ thế trôi qua.

      Lúc trước tuyển thái tử phi và thái tử trắc phi thân mình đều rất tốt, tại sao lại mãi vẫn có tin tức.

      Riêng chuyện này hoàng hậu cũng thường phái người phủ thái tử xem tình trạng thị thậm. Thái tử phi và thái tử trắc phi lúc đến thỉnh an nàng cũng thường xuyên hỏi đến vài câu. Nhưng quá sâu nàng cũng tiện hỏi đến. Vì thế hoàng hậu ohais người dân gian tìm các phương thuốc cầu tử.

      Đưa qua thái y xem thấy có thể dùng, lại đưa phủ thái tử cho thái tử phi cùng thái tử trắc phi sử dụng.

      Chính là trong lòng hoàng hậu luôn nghĩ đến chuyện này. Nghĩ đến nhiều, bản thân đều có chút tiều tụy.

      Mấy người Tương Như Nhân đều để ý thấy hoàng hậu thất thần. xong Điền uyển nghi bên này tất cả lại im lặng, vì thế Đức phi lên tiếng "Nương nương, tháng năm Lâm An thành bắt đầu hội Bách Hoa. Trong cung chúng ta có phải cũng nên náo nhiệt chút."

      Hoàng hậu hoàn hồn, nghe nhắc đến hội Bách Hoa rất nhanh mặt lộ ý cười "Nhắc đến chuyện này, năm nay Bách Hoa thịnh yến, mọi người cũng có thể xem."

      Bách Hoa thịnh yến là lễ hội ba năm tổ chức lần. Cũng như tên gọi, là lễ hội ngắm muôn hoa. Những người chăm hoa, hoa đem hoa mình cảm thấy tốt nhất về đây tụ hội. Bách Hoa thịnh yến tổng cộng bảy ngày, đến hai ngày cuối còn có tổ chức tuyển ra Bách Hoa tiên tử.

      Nghe hoàng hậu vậy, Kim thục nghi tò mò "Chúng ta cũng có thể nhìn xem sao?"

      "Đúng vậy." Hoàng hậu gật gật đầu "Ngày cuối cùng lúc tuyển Bách Hoa tiên tử nếu muốn có thể xem. Đầu xuân trong cung có chuyện lớn, chúng ta đều có thể hưởng chút thú vui."

      Thế này đồng nghĩa với được ra khỏi cung. Mọi người nghe xong, mặt đều có chút mong đợi. . .
      tart_trung, song ngư, Snow4 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
      Trong cung nếu muốn tham gia Bách Hoa thịnh yến này, phía Lễ bộ phải sớm chuẩn bị chu toàn. Vốn là dân gian tự tổ chức Bách Hoa thịnh yến, sau khi triều đình tham gia là càng thêm long trọng.

      Tuy rằng là nghe từ miệng hoàng hậu đề ra, nhưng bên trong là có bao nhiêu ý tứ của hoàng thượng. Trước đây Bách Hoa thịnh yến đều là phần đông thương hộ tham gia bỏ vốn tổ chức. Triều đình tham dự chính là muốn cho nhóm thương hộ phần thể diện. Vì thế trong quốc khố còn chi ra phần bạc để thưởng cho hoa vương và Bách hoa tiên tử vào ngày cuối cùng.

      Mười hai tháng năm, Bách Hoa thịnh yến bắt đầu. Bình Ninh khẩn khoản xin phủ thái tử, đường xuất cung tiện thể xem hội. Bên phía Tương Như Nhân cầu xong, nàng còn qua chỗ hoàng thượng cầu.

      Kết quả cuối cùng là hoàng thượng đáp ứng để Nhị hoàng tử dẫn các nàng phủ thái tử trước, sau đó tiện thể xem Bách Hoa thịnh yến.

      Buổi tối trở về Bình Ninh cao hứng kể cho Tương Như Nhân cảnh tượng náo nhiệt của Bách Hoa thịnh yến. Tham gia thi hoa vương, cầm hoa đều là các nương xinh đẹp từ mười ba đến mười lăm tuổi. Cả ngày phố xá đều có người lại. Ngay giữa phố lớn Lâm An thành liền tạo ra khoảng bày toàn là hoa.

      " nhiều hoa đẹp, Nhị ca cũng biết hết đâu." Bình Ninh còn mua vài bồn mang về. Trong lễ hội như vậy các hàng quán buôn bán cũng rất rốt. Bán đồ chơi làm bằng đường, thêu, làm bánh... Tương Như Nhân cũng có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt kia.

      Mười tám tháng năm, người trong cung ra xem Bách Hoa thịnh yến.

      Ở giữa phố lớn kia đều là người trong cung an trí thủ vệ khắp nơi. Ngồi ở cao tầm nhìn tệ. Bên dưới mời đến số quan viên cùng thương hộ bình phẩm. Lúc mấy người Tương Như Nhân đến, vòng thi chung cuộc hoa vương vừa mới bắt đầu. Ở bàn bày ra các giỏ, bồn, chậu hoa đẹp, bốn phía tràn ngập hương hoa.

      Thi hoa vương chủ yếu là những người chăm hoa, hoa đem sản phẩm đắc ý nhất của mình lên cho mọi người bình chọn.

      tay mấy người Tương Như Nhân cũng cầm tập. Mặt ghi thứ tự hoa được trình lên, phía sau là ô vuông để người xem đánh dấu chọn vào hoa vương tự mình chọn. lát có người thống kê. Có điều chủ yếu là vẫn phải xem các giám khảo quyết định như thế nào.

      Tập làm tinh xảo, mặt bìa thiếp vàng đóa mẫu đơn, mở ra còn viền cạnh chạm khắc cánh hoa. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua danh sách, ngày cuối cùng này chỉ còn trụ lại ba mươi phần, rất nhanh liền xem xong.

      Tập được gom lại, bao lâu sau chính là bắt đầu tuyển Bách hoa tiên tử.

      Đây mới chính là trọng tâm của Bách Hoa thịnh yến ba năm lần. cầu đối với nữ tử tham gia tuyển Bách hoa tiên tử cũng rất cao. Dung mạo đoan chính là cơ bản, tuổi quá mười lắm, hơn mười ba, bất luận giàu nghèo, gia thế trong sạch, chưa từng phạm pháp.

      Đây là cơ hội để rất nhiều nữ tử có thể bay lên cành cây biến thành phượng hoàng. Gả vào thế gia là nhiều vì thế gia coi trọng môn đăng hộ đối. Nhưng gả vào nhà giàu là rất nhiều. Nhìn xung quanh khán đài, người ngồi đa số cũng là thương hộ có tiền. cầu cưới thê tử nạp thiếp thất cùa họ cũng cao như kia, đẹp mắt là được. Bách Hoa thịnh yến này đối với họ vô hình chung cũng là đài bình chọn.

      Đức phi cúi đầu giọng với Tương Như Nhân câu "Ta thấy thế nào này cứ như tuyển hoa khôi." Các nữ tữ tham gia tuyển Bách hoa tiên tử tuy rằng lộ liễu nhưng ở trước mặt công chúng biểu diễn tài nghệ, thế nào cũng thấy gia giáo cho lắm.

      Tương Như Nhân nhận lấy tập, trả lời nàng "Đây đều là nương gia thế trong sạch, sao có thể giống tuyển hoa khôi."

      Đức phi đương nhiên biết những người này gia thế trong sạch, nhưng nếu như huynh đệ của mình muốn rước người như vậy về, nàng khẳng định là người đầu tiên phản đối. "Ta thấy hình thức khác lắm. Mấy người đến tham gia, trừ bỏ vì phần thưởng thấp kia, khẳng định là còn vì điều khác." Có danh tiếng, khả năng gả tốt.

      Tương Như Nhân biết thế này có gì là ổn. Sinh ra tốt số, đường tới đều có an bày, lo ấm no, càng lo gả tốt. Nhưng sinh ra tốt số, tất cả những gì có được đều phải bản thân nỗ lực giành được. Bách Hoa thịnh yến là cái bình đài. Liền cho là muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, nếu như tổn hại đến ai, cũng có gì là sai.

      "Các nàng tất nhiên là muốn điều khác." Tương Như Nhân cười "Nữ tử cả đời muốn gả tốt cũng có gì đúng. Huống chi trong những nương này, ít người là chuyên được bồi dưỡng để tham gia thi tuyển Bách Hoa thịnh yến."

      "Đúng vậy. Dân gian xác thực có nơi như vậy. Chuyên thu vào các tiểu nương tuổi còn , dung mạo tốt để bồi dưỡng. Dạy múa hát, trưởng thành số có thể đưa thế gia làm vũ cơ, ca cơ, số có thể tham gia cái này." Nghiêm chiêu nghi ở bên cạnh giải thích "Lúc còn thiếp thân ra ngoài cùng phụ thân từng thấy qua."

      Gặp được như vậy các nàng là có khả năng. Đức phi thổn thức tiếng "Vậy những nương kia trong lòng cũng coi như chọn được biện pháp hay."

      Tương Như Nhân cười mà . quý nhân ngồi ở phía dưới các nàng kinh hỉ "Xem, bắt đầu rồi."

      Tầm mắt mọi người đều hướng lên đài, hai mươi nữ tử từ hai bên nối đuôi nhau lên, đầu tiên là trình diện.

      Sau khi báo tên cho mọi người có ấn tượng đầu, hai mươi người lại lui xuống. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, các phần biểu diễn tài nghệ bắt đầu.

      Lúc trước tổng tuyển xem qua hồi tuyển tú, đối với phần biểu diễn này Tương Như Nhân quá nhiều hứng thú. Nhưng bốn phía xung quanh, những người xem có vẻ hoan hô.

      Nhất là những khuôn mặt xuất chúng, vừa ra thu hút được chú ý của mọi người. Khiêu vũ đáng đàn, viết chữ vẽ tranh, người người đều là tài nghệ đầy mình.

      Chờ lượt người biểu diễn xong xuôi là buổi chiều. Sau khi người cuối cùng bước xuống đài, phía giám khảo bắt đầu triển khai thảo luận kịch liệt. Tương Như Nhân thấy trong đó hai người cãi đến mặt đỏ tai hồng nở nụ cười. Đối với nam nhân mà , nếu như ý trung nhân của mình trở thành Bách hoa tiên tử, chuyện rất tiếc nuối.

      Gián khảo tranh luận hồi khoing xong, vài quan viên trong đó cầm tập đến hỏi ý kiến hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Đức phi và Hiền phi "Bản cung xem cũng có chút hoa mắt, tuyển ra. Các ngươi thấy thế nào?"

      "Thần thiếp thấy vài người khiến họ ồ lên lại được tốt lắm. Nam nhân xem nữ nhân so với chúng ta xem các nàng giống nhau, này làm sao mà tuyển." Đức phi tiếp cái nhiệm vụ này, Tương Như Nhân cười đề nghị "Nương nương chẳng cần nhiều lời làm gì, để bọn họ tự tuyển thôi."

      Hoàng hậu gật gật đầu, vài câu vơi cung nữ bên cạnh. Cung nữ kia cầm tập ra với vị quan đứng đợi bên ngoài. Chỉ thấy quan viên kia mặt ngẩn ra, sau đó lập tức lại cầm tập trở về . . .

      Cuối cùng người được danh hào Bách hoa tiên tử là trong số những người lúc biểu diễn được tiếng hô to nhất. Dung mạo tài nghệ đương nhiên là bậc nhất. Nữ tử này, sau khi đạt được danh hào Bách hoa tiên tử này được nhiều người đến làm mai. Có thể tham gia tuyển Bách hoa tiên tử trở về, đối với nhiều người cũng là vinh hạnh rất lớn.

      Sau khi Bách hoa tiên tử lĩnh thưởng sau, mấy người Tương Như Nhân lập tức rời trước, lên xe ngựa hồi cung xong cũng mờ tối. Đối với ít phi tần từ khi vào cung đến nay chưa từng được ra ngoài, chuyến Bách Hoa thịnh yến này cũng là thú vị.

      Vài ngày liên tiếp sau đó trong cung đều đến chuyện Bách Hoa thịnh yến. Đại khái là nghe tin tức cuối cùng hai mươi nữ tử này hoa lạc đến nhà ai. qua lại, cuối cùng cí người phường ca vũ trong cung có nhìn đến vài nữ tử trong hai mươi người đó.

      Có người còn có người xem, xem xong xác nhận là trong hai mươi nữ tữ kia có năm người đanv ở trong phường ca vũ của hoàng cung.

      Trong phường ca vũ có rất nhiều nữ tử giỏi ca múa, đều là biểu diễn khi trong cung có yến hội. Phần lớn những nữ tử này là cung nữ được bồi dưỡng từ , đến độ tuổi nhất định có thể xuất cung. Trực tiếp tìm từ ngoài cung vào như vầy là ít khi gặp.

      Tương Như Nhân biết được là trước khi các nàng tiến cung hoàng hậu chuẩn bị. Cuối cùng có năm người đồng ý tiến cung. Bất luận là xuất phát từ lí do nào, phường ca vũ vì có xuất của các nàng mà rạng rỡ ít.

      Năm nữ tử này sau khi tiến hành huấn luyện ngắn hạn qua cung quy rất nhanh biểu diễn yến hội. Nằm ngoài suy nghĩ của Tương Như Nhân là bình thường chuyện này cần hoàng hậu phải tự mình quản, ngày thường đều có các ma ma chuyên phụ trách chuyện này lo liệu, sao hoàng hậu đột nhiên lại có thể nghĩ đến việc tuyển vài người này vào cung ...

      Đến tháng sáu du hạ ở sơn trang, rất nhanh các nữ tử này có cơ hội biểu diễn. Năm nay du hạ sơn trang, hoàng thượng và quần thần cũng , trong đó cũng có vài thương hộ có lực ảnh hưởng lớn.

      Mấy người Tương Như Nhân là ở phía sau xem kịch đài. Phía phường ca vũ có biểu diễn nàng cũng là sau đó mới biết. Thời điểm năm nữ tữ kia biểu diễn trước mặt hoàng thượng và quần thần, trong đó có người lúc múa suýt ngã vào lòng hoàng thượng. Có điều bị hoàng thượng né tránh nên theo động tác múa điều chỉnh hướng, lại ngã vào người vị quan đứng bên cạnh.

      Quan viên kia cũng là người có tính thương người, nương gia nếu như ngã, ta cũng thể đỡ. Vì thế ôm lấy nương kia. Này vừa ôm cái, vậy là phải có trách nhiệm a.

      Hai lão đại thần ở bên cạnh phải nạp người ta về. nương tại phường ca vũ trong cung đều là ttong sạch, vào vài năm xuất ra, tuy tuổi hơi quá chút nhưng vẫn là chính chắn gả cho người. Bây giờ ôm như vậy, danh dự nương nhà người ta phải làm sao.

      Quan viên kia bị đến đỏ mặt. cũng nghĩ đến a. Hoàng thượng có thể tránh, lại thể trơ mắt nhìn người ta ngã xấp xuống. Chẳng nghĩ gì đến đỡ phen lại tạo thành kết quả như vậy.

      Hoàng thượng lập tức làm chủ cho , nạp thôi. Có thể mang về làm thiếp thất, nếu ứng ý có thể mang về để trong phủ ca vũ trợ hứng.

      Quan viên kia vẻ mặt xanh xao. Trong nhà có cọp mẹ, dù là thực thích cũng dám nạp a. Nhưng hoàng thượng làm chủ, phải làm sao bây giờ. Đành mang về để ở trong nhà, chạm cũng dám chạm vào.


      Tương Như Nhân nghe Thanh Thu kể xong, khóe miệng giấu được ý cười. Xem ra vài cái nương này lòng dạ cũng thấp đâu. Làm thiếp thất của người khác còn chịu đâu, còn muốn tiến cung. Cũng phải, vào cung, nếu có thể bước liền bay lên cành làm phượng hoàng. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư6 others thích bài này.

    4. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      thanks nang. :yoyo45:
      Hue Khanh thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chậc, muốn bay làm phượng hoàng cũng đâu có dễ, sai 1 ly là 1 dặm a. cũng may hoàng thượng ko trúng kế, mắc công nạp thêm 1 em nữa rồi. sao ta nghi truyện này có dính tới hoàng hậu vậy, sợ chị nhân độc sũng à?
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :