1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      hay qua di.
      thanks ban nhieu
      Hue Khanh thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      bà nội nó, suýt nữa bị mưu của Hứa dung thành công rồi, đọc đến tiêu đề hoàng thượng hoài nghi làm ta thót cả tim, ta nghĩ ko lẽ 2 người ở vs nhau bao nhiêu năm chỉ vì 1 lá thư ko đầu ko đuôi mà hoài nghi cho nhân tỷ, suýt mắng hoàng đế là ngu ngốc rồi. thanks edit nhiều lắm. tot nhat nen giai quyet mụn nhọt là hứa dung . chứ ko còn chuyện xảy ra nữa.
      tart_trungHue Khanh thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 109: Cái gì là chân tướng
      Trong lòng Tương Như Nhân cỗ tức giận đè nặng kia vẫn chưa tiêu tan. Người đều là như thế, đối phương hơi yếu thế lui về sau từng bước, bản thân bước về phía trước áp từng bước. Chỉ cần chưa tới điểm giới hạn, cảm thấy còn tiến được là vẫn áp đảo đối phương.

      Tương Như Nhân nghe như vậy phản bác "Hoàng thượng nếu là tin tưởng thần thiếp như vậy!"

      Ngữ khí này, vẻ mặt này, Tô Khiêm Dương xem ra là có vài phần bộ dáng chịu buông. Nửa ngày, Tô Khiêm Dương chế nhạo "Trẫm rốt cuộc biết cái miệng "sắc bén" của Bình Ninh là giống ai."

      Vừa rồi còn chuyện di thư của Định vương phi, giờ lại vòng sang chuyện khác, Tương Như Nhân theo kịp. Thấy , chính mình "Hoàng thượng Định vương phi tự sát, bên cạnh để lại hai phong thư. Nếu thậ muốn giao đến tay thần thiếp cũng dùng cách đó." Chẳng qua là muốn thông báo cho người khác Định vương gia và Hiền phi là có quan hệ minh bạch, hay là với Tương gia có liên hệ ràng. Thậm chí có khả năng chuyện phóng hỏa cũng là bút tịc của Tương gia.

      Tô Khiêm Dương nhìn Tương Như Nhân, ừ tiếng "Ai phi cho rằng ai là người cố ý thả cái này bên cạnh xác của Định vương phi?"

      Tương Như Nhân lắc đầu "Thần thiếp biết." là có người tận lực hay Định vương phi tận lực, người chết thể chuyện, lại có người chứng thực, những người Định vương phủ bị giữ lại hỏi đến đều biết chuyện hai phong thư này. Cuối cùng đều chỉ dựa vào chỗ Định vương phi, nhưng người chết.

      Bởi vì Định vương gia liên tục phát sinh ra những chuyện đại , vẻ mặt Tương Như Nhân xuất vẻ mệt mỏi. Lúc thành thân, lúc mưu phản, lúc bị giam giữ, lúc trúng độc. thời còn chuyện phóng hỏa này. Phàm là Định vương gia còn bị giam ở trong cung còn xảy ra chuyện bị liên lụy đến. Nàng tình nguyện mong cho được cứu ra ngoài.

      Trong phòng hồi im lặng, ngoài phòng mưa gió càng lớn.

      Trần Phụng đứng ngoài, chậm rãi thấy hoàng thượng bước ra, cũng nghe tiếng tranh cãi trong phòng. Hoàng thượng hẳn là ở lại Chiêu Dương cung đêm nay.

      Nhiệt độ bởi vì mưa to nên có vẻ lạnh lẽo nhiều, gió thổi khiến đôi khi có hạt mưa còn bị tạt vào hành lang. Phùng Áng mời Trần Phụng "Bên ngoài mưa to gió lớn, đợi hoàng thượng cùng nương nương ngủ rồi, mời Trần công công cùng tiểu nhân uống miếng trà, ăn miếng thịt cho ấm thân mình được ?"

      Trần Phụng xem trời ngừng mưa, nhìn qua Phùng Áng "Miệng khỉ, chờ nửa canh giờ sau khi hoàng thượng cùng nương nương ngủ rồi ."

      Thế này xem như đáp ứng rồi...

      Ở trong phòng, Tương Như Nhân nghe tiếng mưa đập vào mái hiên, đến bên cửa sổ hé mở ra liếc nhìn bên ngoài. luồng gió lạnh tràn vào trong phòng. Ngoài kia hành lang dưới mái hiên, dọc cầu thang nước mưa đều sớm bắn tung tóe.

      Ngoài phòng động tĩnh lớn, có vẻ trong phòng cũng yên tĩnh như trước. Tương Như Nhân vừa động, Tô Khiêm Dương cũng theo đến bên cạnh cửa sổ. Hai người thắp đèn, khiến cho mọi thứ trở nên lờ mờ.

      Tô Khiêm Dương ngồi bên cửa sổ, nhìn bên gương mặt ngắm mưa của nàng, khóe miệng nhấc lên nụ cười lơ đãng. Đây là duyên cớ vì sao lúc đọc được hai phong thư kia tức giận người viết chứ phải nàng.

      Mặc dù thể phủ nhận lúc vừa đọc nội dung kia, đáy lòng nổi lên vô vàn suy đoán hoài nghi đối với nàng cùng Tam đệ. Nhưng xuất phát từ tình cảm người nam nhân, tình cảnh như vậy chính là khiêu chiến vị trí của trong lòng nàng. Có thể phải người quan trọng nhất nhưng phải là nam nhân quan trọng nhất.

      Tô Khiêm Dương cho phép điều kia là , trong lòng cũng tin như vậy.

      Đó là tự tin, đồng thời cũng là được ăn cả ngã về .

      Mưa vẫn rơi. Rốt cuộc Tương Như Nhân gọi mấy người Thanh Đông vào chuẩn bị nước. Trước khi ngủ, mưa hơn chút.

      Trong bóng đêm, Tương Như Nhân ôm cánh tay . Đối với nàng mà , nguy cơ chỉ vừa mới bắt đầu.

      Hai phong thư cố tình này, lúc trước nàng đồng ý tin tưởng như báo trước. Cảm thấy những chuyện có khả năng nhưng chậm rãi bị vạch trần, Tương Như Nhân cảm thấy bất khả tư nghị ( thêt nghĩ ra được, bàn tới được.

      "Ngủ được?" bên tai truyền đến thanh trầm thấp của Tô Khiêm Dương. Tương Như Nhân ngảng đầu thấy mở mắt nhìn mình tiếng "Tiếng mưa rơi có chút to, ầm ĩ ngủ được."

      Vừa xong, bàn tay nhàng phủ lên tai nàng, thanh của truyền đến lại thấp hơn chút "Như thế này sao?"

      Nửa câu của Tương Như Nhân bỗng nghen tại yết hầu, bỗng nhiên biết gì, chỉ gật gật đầu. Tô Khiêm Dương thay đổi tư thế ôm nàng vào lòng, tay còn phủ bên tai nàng, cằm cà cà vào trán nàng, giống như khẽ cười "Tiếng mưa rơi lớn ngủ được, vậy nếu sét đánh chẳng phải bị dọa cho khóc sao."

      Tương Như Nhân khẽ khép mắt, áp chế khác thường dâng lên nơi đáy long, ân tiếng "Thần thiếp ngủ" sau đó chịu lên tiếng nữa . . .

      Vài ngày sau, chuyện Thanh Huyền cung bị cháy có đáp án. Định vương phi vì muốn cứu thoát Định vương gia, trù tính lâu, mua chuộc người trong cung ăn cắp chìa khóa , còn cho người phóng hỏa gây hỗn loạn, muốn nhân cơ hội mang Định vương .

      Nhưng việc bại lộ, Định vương gia ra được. Định vương phi sợ tình bại lộ liên lụy Hứa gia nên ở Định vương phủ tự sát.

      Hai phong thư kia trừ bỏ hoàng thượng nhìn qua ai biết nội dung là gì.

      Chuyện này vẫn là khiến Hứa gia có chút bị liên lụy. Định vương phi ở Lâm An thành, cái nữ lưu có thể làm ra được động tĩnh lớn như vậy sao. Cho dù có chứng cứ xác thực nhưng Hứa gia cũng thoát khỏi bị nghi kị.

      Bởi vì việc này, Thái hoàng thái hậu tức giận lâm bệnh.

      Tương Như Nhân dẫn theo Bình Ninh và Dung nhi đến thăm. Thái hoàng thái hậu qua đêm dường như già rất nhiều. Vốn đầu tóc đen bảo dưỡng tốt nay xen đầy tóc bạc.

      Lúc trước Định vương thành hôn, Định vương phi cũng là tay nàng tuyển. Đứa này ở Hứa gia là nhu hòa nhất, thế nào cũng nghĩ tới có ngày nàng có thể lâm vài bước đường này. Thái hoàng thái hậu gặp mặt Định vương phi lần cuối cũng có, đến đây chỉ còn là tin người chết.

      Trưởng công chúa vài ngày nay đều ở trong Duyên Thọ cung thị tật. Thấy mấy người Tương Như Nhân đến để nàng dẫn hai đứa vào trong bồi thái hoàng thái hậu.

      vào tẩm thất, ở giường thái hoàng thái hậu vừa uống xong ít canh, ma ma hầu hạ ở bên cạnh dọn bát xuống. Tương Như Nhân để hai đứa hành lễ xong, Bình Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường, tay chạm tay thái hoàng thái hậu "Tổ nãi nãi, ngài phải nhanh khỏe lại a."

      "Bình Ninh ngoan." Thái hoàng thái hậu mỉm cười xoa mặt nàng. Liếc nhìn qua Dung nhi, Thái hoàng thái hậu có chút cảm khái, giống với hoàng thượng khi còn , tuổi tuy nhưng rất trầm ổn.

      Bình Ninh nhìn thái hoàng thái hậu tóc bạc càng nhiều hơn, tháo vòng tay lúc trước lão nương nương ban cho thả lại vào tay nàng "Tổ nãi nãi phải đeo cái này thân mình khỏe, trẻ trung a."

      Đứa nhu thuận hiểu biết đều khiến người ta thích. Bình Ninh vài câu đó xong mặt thái hoàng thái hậu ý cười nhiều lên ít, nhàng nhéo chút má nàng "Đứa này, miệng ngọt như vậy."

      Tương Như Nhân sợ thái hoàng thái hậu mệt nên ngồi hồi liền mang hai đứa về. Bình Ninh còn hứa với thái hoàng tháu hậu vài ngày sau lại đến. Trưởng công chúa sai người tiễn các nàng ra ngoài, bản thân vào tẩm thất, đến bên giường ngồi xuống "Tổ mẫu ngủ chút ."

      Thái hoàng thái hậu nhìn Trưởng công chúa thở dài hơi "Từng người các ngươi cũng ai là cái bớt lo." Nên lập gia đình chịu gả, nên yên tĩnh lại ngừng.

      Trưởng công chúa nở nụ cười dịch dịch chăn cho nàng "Lão nương nương sao lại vậy."

      "Ai gia là sống quá dài." Thái hoàng thái hậu nhìn hai tay mình " là Dương nhi kế vị, thái tử sắp đại hôn. Ai gia còn chưa cùng tổ phụ ngươi, a, đây là giục ai gia."

      "Tổ phụ là trông mong ngài trường mệnh trăm tuổi." Trưởng công chúa trừng mắt lại nàng "Ngài còn như vậy, Tĩnh Khanh giận đấy."

      Thái hoàng thái hậu cười ha ha, bỏ đề tài đó qua bên "Ngươi thấy Bình Ninh và Dung nhi, hai đứa này thế nào?"

      "Hiền phi dạy dỗ bọn họ rất tốt." Trưởng công chúa đánh giá đúng trọng tâm. Bốn vị công chúa, bốn vị hoàng tử, tiếp xúc qua khoảng thời gian này, Bình Ninh và Dung nhi là hai hài tử có hiểu biết.

      "Sợ là dạy quá tốt." Thái hoàng thái hậu lại thở dài hơi. Trưởng công chúa hiểu ý nàng "Hiền phi nhìn giống loại người này."

      Thái hoàng thái hậu nhìn nàng cái. Trưởng công chúa im lặng. Hiền phi có phải loại người đó hay phải là trọng điểm. Trọng điểm là thân mình thái tử yếu như vậy, biết còn có thể sống bao lâu.

      Nếu thái tử rồi, lại là hồi tranh đoạt a.

      "Vậy càng nên là dạy cho tốt." Trưởng công chúa lập tức , thái hoàng thái hậu gật gật đầu "Ngươi đúng, quả là nên dạy cho tốt." Loa trước khỏi họa sau mới là thượng sách...

      Đợt bệnh này của thái hoàng thái hậu khi tốt khi xấu. Tháng mười khỏe hơn chút, đến cuối tháng mười hai lại chuyển xấu. Đợi đến đầu tháng hai mùa xuân, thái tử chuẩn bị đại hôn mới đỡ lên chút.

      Năm xưa tiên hoàng cũng là như vậy, khi tốt khi xấu, bỗng nhiên rời .

      Thái hoàng thái hậu bị bệnh như thế trong lòng mọi người đều có tính toán, ít nhất cũng chuẩn bị tốt tâm lý.

      Trong cung bận rộn chuẩn bị các việc cho đại hôn của thái tử. Hoàng hậu vì chuyện này mà bận từ cuối năm đến tận tháng hai, trang hoàng phủ thái tử, phân công cung nữ ma ma, thái giám, trước đó còn phải dạy dỗ lại qua phen.

      Cũng vì kiện này mà từ trong đến ngoài cung đều là khí vui mừng.

      Đến giữa tháng hai, cách đại hôn còn vài ngày mọi thứ trong cung đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ đến ngày đó.

      Ngày hai mươi mốt tháng hai, thái tử đại hôn.

      Bình Ninh cùng các hoàng tử công chúa đều phủ thái tử chúc mừng. Trong phủ thái tử giăng đèn kết qua, thập phần náo nhiệt.

      Đội ngũ rước dâu gồm hai mươi vị quan ngày sinh mệnh tướng kị tuổi do tổng quản nội vụ chọn ra, binh lính theo bảo vệ là mỗi người kia dẫn theo bốn mươi người, thành đoàn đón thái tử phi.

      Thái tử đêm ngủ. Sau khi tế bái tổ tiên xong đội ngũ đón dâu xuất phát. Sau đó thái tử mặc bộ mãng bào đến trước hoàng thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu hành lễ ba quỳ chín lạy.

      Tiếp theo được đại thần phủ nội vụ đưa phủ thái tử.

      Đến chiều đội ngũ đón dâu trở lại, bái đường xong đưa vào động phòng.


      Ở tiền viện thiết đãi yến tiệc, khách khứa rất đông. Lo lắng thân mình tốt nên thái tử lấy trà kính rượu. An nhi cùng Dung nhi đều theo phía sau thái tử, có điều hai hoàng tử tuổi cũng còn , cũng mời được gì nên đều là khách tự mời rượu nhau.

      Bình Ninh và các công chúa ngồi bàn. Trong đó còn có mấy người Dung Nguyệt, đều xem như hoàng thân quốc thích. Có điều bầu khí ở bàn này có vẻ của ngày đại hôn, hơi ảm đạm chút.

      Bình Ninh cố ăn no xong, muốn dẫn theo cung nữ tùy thân qua chỗ Dung nhi nhìn xem. Nàng vừa quay đầu lại Hàm Lộ công chúa ngồi ở đối diện lên tiếng "Bình Ninh tỷ tỷ có phải muốn qua bàn các ca ca hay ? Hàm Lộ cùng người qua nhé?"
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 110: Hạo ca cao tay

      Bỏ qua tranh chấp trước đây ở Xuân Uyển Hàm Lộ tiểu nương đáng . Mới sáu tuổi, Tĩnh Xu công chúa cũng cực sủng ái nàng, ăn mặc đầu tóc xinh đẹp, nũng nịu kêu như vậy, Bình Ninh có muốn cự tuyệt cũng có chút ngượng ngùng.

      đợi Bình Ninh đáp lời nàng tự đứng lên, có vẻ đặc biệt nhu thuận đến bên cạnh Bình Ninh, đứng thấp hơn cái cầu, còn vươn tay nắm lấy tay Bình Ninh.

      Bình Ninh đối với nàng chủ động như vậy quen, nhưng lại thể bỏ ra. Làm sao bây giờ? Chỉ có thể dẫn cùng, nàng là tỷ tỷ nha.

      Dung Nguyệt ở bên cạnh nhìn vừa mắt. Trong suy nghĩ của nàng, Hàm Lộ đây chính là phản bội. Đối với mấy người Bình Ninh, Hàm Lộ lẽ ra nên cùng nàng thù địch, làm sao lại có thể phản chiến hướng về bên phía Bình Ninh công chúa như thế? Đây ràng chính là phản bội a.

      Nhìn bộ dáng nhu thuận kia của Hàm Lộ ở bên cạnh Bình Ninh, tay áo phía dưới bàn của Dung Nguyệt xiết chặt. Nhưng nơi này là phủ thái tử, hôm nay là đại hôn của thái tử. Nàng cũng chưa bị đố kị thiêu đốt đến mức biết cố kị là gì. Vì thế nàng cúi đầu. Nhưng ghen ghét nơi đáy mắt là che giấu được.

      Bình Ninh dẫn theo Hàm Lộ qua bàn của mấy người Dung nhi ngồi. Dung nhi theo thái tử còn chưa quay lại. Bình Ninh chuyện với Tứ hoàng tử tuổi còn Tô Ngạn Trường bên tai truyền đến thanh nũng nịu của Hàm Lộ. Quay đầu nhìn lại thấy Hàm Lộ đứng trước mặt Tô Ngạn Hạo, khuôn mặt nhắn chờ đợi nhìn Tô Ngạn Hạo, còn gọi Hạo ca ca kia.

      Trong lòng Bình Ninh nghĩ chút liền hiểu lí do Hàm Lộ muốn cùng nàng qua đây. Là vì đường đệ a. Khó trách nàng nhu thuận đến kì quái.

      Hàm Lộ tròn mắt nhìn Tô Ngạn Hạo "Hạo ca ca, vừa rồi Hàm Lộ gọi ngươi, sao ngươi đáp lời?"

      Tô Ngạn Hạo nhìn thấy tầm mắt Bình Ninh đánh lại đây, hơi quay đầu lại nhìn Hàm Lộ "Người ở đây rất nhiều, nghe được cũng có gì kì quái a. "

      "Hạo ca ca, lần sau Hàm Lộ Bình vương phủ tìm ngươi chơi được ?" Hàm Lộ nhìn cười tủm tỉm, khuôn mặt nhắn ửng hồng. "Hoặc là Hạo ca ca đến phủ công chúa cũng được, ta nương chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi."

      Tô Ngạn Hạo đối với tiểu nương nũng nịu như vậy có chút sợ. Ngày đó tiệc đầy tháng của đệ đệ, phái đoàn của Dung Nguyện quận chúa kia khiến nhận thức qua. Vị này nương còn là thân muội muội của hoàng thượng, khẳng định là khó hầu hạ a. thể trêu vào, trốn còn kịp "Hàm Lộ quận chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, hay lui tới như vậy cũng nên."

      "Sau này Hàm Lộ gả cho ngươi. Vậy sao." Tay Hàm Lộ níu chặt Tô Ngạn Hạo bộ dáng ngươi cưới ta cũng sai, ta gả cho ngươi là được.

      Bình Ninh ở bên cạnh vốn định gì nhưng ở nghe nàng vaayh nhịn được cười "Hàm Lộ, ngươi còn a "

      "Nương ta tuổi còn có thể định thân trước, sao. Hạo ca ca có thể chờ ta lớn lên." Hàm Lộ bộ dạng nghiêm túc trả lời Bình Ninh vè chuyện tuyển vị hôn phu. được tiên hạ thủ vi cường sao. Nàng liền thích Hạo ca ca đấy.

      Tô Ngạn Hạo nhìn nhóc con phải gả cho mình như thế. Tuy rằng thân thể tại của cũng chỉ mới tám tuổi nhưng nghe vẫn cảm thấy khốn cùng. Cố gắng muốn thoát khỏi tay nàng. Vừa dùng chút lực, tiểu nha đầu trước mặt muốn nước mắt lưng tròng nhìn bản thân, là đắc tội nổi.

      Hàm Lộ thấy từ chối lại nín khóc mỉm cười.

      Nhắc tới việc Hàm Lộ quận chúa thích Tô Ngạn Hạo cũng là chuyện phát sinh vào tháng sáu năm ngoái khi Hàm Lộ Thái học viện đọc sách. Lúc ấy Hàm Lộ vừa đến nên cũng chưa quen, đường cũng nhớ . Có lần Hàm Lộ bị lạc, chính là Tô Ngạn Hạo trùng hợp xuất dẫn nàng trở về đúng lớp học.

      Này lần giúp đỡ khiến nàng nhớ nhung tới. Tô Ngạn Hạo phong độ tiểu thân sĩ, lại khác hẳn bạn đồng lứa, ngữ khí thành thục ổn trọng, bộ dáng đẹp mắt.

      Tiểu nha đầu có bao nhiêu chấp nhất, cứ xem số lần nàng ở Thái học viện tìm Tô Ngạn Hạo biết. Đến ngay cả phủ thái tử cũng buông tha, thổ lộ trực tiếp.

      Bình Ninh vô số lần nhận được ánh mắt cầu cứu từ Tô Ngạn Hạo. Cuối cùng xen diễn nữa, đến bên cạnh trực tiếp gỡ tay Hàm Lộ nắm chặt Tô Ngạn Hạo ra, dạy dỗ nàng "Hàm Lộ, đây là trước mặt mọi người, người cầm nắm như vậy còn ra thể thống gì!"

      Hàm Lộ tất nhiên vừa ý với hành động và lời của Bình Ninh, nhưng trước mặt lại là người trong lòng. Vì thế nàng bĩu môi lui lại từng bước.

      Tô Ngạn Hạo thoát vây, chấp nhận ở đây chịu trận nên hướng Bình Ninh "Ta xem bọn đến đâu rồi." Dứt lời đợi Hàm Lộ cái gì lách mình , Tô Ngạn Trường cũng theo, cái bàn còn lại ai.

      Bình Ninh buồn cười nhìn Hàm Lộ ánh mắt dán vào bóng lưng Tô Ngạn Hạo rời "Bản công chúa phải , ngươi có hay ?"

      Hàn Lộ lúc này còn nhu thuận như trước nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bình Ninh "Bình Ninh tỷ tỷ, vừa rồi sao lại kéo ta ra?"

      "Ta kéo ngươi, chả ẽ để ngươi ở trước mặt bàn dân thiên hạ lôi lôi kéo kéo người ta. Ngươi cũng phải tiểu hài tử hai ba tuổi. thấy có nhiều người nhìn bên này sao!" Bình Ninh thi hồi ý cười lạnh lùng nhắc nhở nàng "Ngươi thân là quận chúa, thân phận cũng cao quý, nên đem cái tùy hứng của ngươi thu lại . Bằng để truyền ra ngoài tương lai Hạo ca ca cũng muốn ngươi đâu."

      "Ngươi!" Hàm Lộ dậm chân cái, vừa nghe đến Hạo ca ca cần nàng, nóng nảy "Hạo ca ca thế. Hạo ca ca cũng thích ngươi. Ngươi so với lớn hơn, ngươi già hơn."

      Bình Ninh dở khõ dở cười, nàng cũng Hàm Lộ là tranh cái gì chứ, vì thế từ cao nhìn xuống "Mặc ngươi , dù sao muốn gả cho cũng phải bản công chúa. Ta đây." xong xoay người về bàn của mình gọi Lệ Đồng dạo hoa viên.

      Hàm Lộ còn đứng tại kia tức giận nhìn nàng, miệng lầm bầm "Hừ, Hạo ca ca mới thích ngươi!". . .

      Từ phủ thái tử về có chút trễ, ngồi ở xe ngựa Bình Ninh hơi buồn ngủ. Tôn ma ma ở bên cạnh chuẩn bị đệm dựa lưng cho nàng. Tiểu cung nữ Minh Thúy vừa mới đến hầu hạ gần đây xoa bóp chân cho nàng, tò mò hỏi "Vừa rồi Hàm Lộ quận chúa vô lễ như vậy. Sao công chúa lại tức giận?"

      Bình Ninh mở mắt ra, miễn cưỡng "Đó là bản công chúa lười so đo với nàng, cái gì cũng hiểu. Hôn nay sai đắc tội với người khác là nàng. Sau này nàng gặp người khác còn như vậy cũng biết người ta có tốt tính hay cáu kỉnh." phải vấn đề quan trọng gì Bình Ninh cũng lười . Huống chi nàng cũng phải thân muội muội của mình, cần gì phí võ mồm nhắc nhở đâu.

      Minh Thúy gật gật đầu. chiêu này của công chúa chẳng lẽ chính là điều Tư giáo ma ma hay . Có chỗ giống lại có chỗ giống. Tóm lại công chúa nhìn qua lợi hại.

      Bình Ninh nhìn thấy sùng bái nơi đáy mắt Minh Thúy. Tiểu cung nữ này là đầu năm mẫu phi vừa mới tuyển cho nàng. Minh Thúy còn hơn nàng hai tuổi, vừa tiến cung được năm. Mới đầu nàng dụng ý của mẫu phi. Tìm cung nữ như vậy đến ben người phải là thêm phiền sao. tại nàng hiểu hơn chút dụng ý của mẫu phi. Tiến cung lâu tâm tư liền thâm trầm, tiến cung bao lâu ở cạnh ban thân dễ dàng dưỡng ra cái trung tâm hơn.

      Vì thế Bình Ninh dựa vào đệm hỏi "Nhà của ngươi ở đâu?"

      "Nhà nô tỳ xa lắm, cách Lâm An thành cái trấn ." Minh Thúy nghe công chúa hỏi nhà mình, vội trả lời.

      "Trong nhà còn có những ai? " Bình Ninh để Tôn ma ma kéo ra chút mành cho gió lùa vào.

      "Nô tỳ là trưởng tỷ, trong nhà còn hai đệ đệ và muội muội."

      "Phụ mẫu cùa ngươi đành lòng đưa ngươi vào cung sao? nhiều năm được gặp mặt đâu." Bình Ninh tò mò hỏi, nàng chỉ xa mẫu phi chút là rất nhớ rồi. Tiến cung như vậy cơ hội gặp mặt hiếm hoi, sao có thể đành lòng a.

      Minh Thúy nhìn qua Tôn ma ma cái, trả lời chi tiết "Nương sinh đệ đệ xong trong nhà lương thực đủ. Vừa vặn trong thôn có chiêu cung nữ, phụ thân cùng nương liền đưa nô tỳ tham gia. Nô tỳ vận khí tốt được trúng tuyển. Có thể lấy được hai mươi lạng bạc, phụ thân cùng nương có thể ăn no, đệ muội cung phải chịu đói. Sau này bổng lộc của nô tỳ ở trong cung còn có thể cho bọn họ. Nương có thể làm cung nữ là phúc khí của nô tỳ, dặn nô tỳ ở trong cung hầu hạ chủ tử cho tốt." Minh Thúy còn có chút tự hào. Trong thôn chiêu tiểu cung nữ, trúng tuyển chỉ có nàng và hai nữ hài tử khác mà thôi.

      Cái cảm giác đủ lương thực, ăn nó là sao Bình Ninh hiểu nên tất nhiên cũng hiểu được chuyện ăn đủ no bất đắc dĩ đem hài tử đưa vào cung. Đối với gia cảnh khó khăn của Minh Thúy chưa hiểu "Vì sao lương thực lại đủ ăn?"


      Nhà nghèo hài tử sớm hiểu chuyện, Minh Thúy cho Bình Ninh vì sao đủ ăn. Người trong nhà nhiều, ruộng đất thiếu, tất nhiên đủ ăn.

      Tôn ma ma nhìn công chúa bộ dáng ngây thơ, thở dài "Công chúa, trong dân chúng có rất nhiều người đủ ăn, còn có thể ở đường ăn xin. phải ai cũng sống tốt."

      Điều này Bình Ninh hiểu, người có phân chia cao quý bần hàn. Trong Thái học viện lão sư cũng dạy qua, hoàng tộc là thân phận cao quý nhất, trong dân chúng còn có dân đen. Có điều nàng là lần đầu tiên thấy tình cảnh có người đưa đứa vào cung để lãnh bạc duy trì cuộc sống, khỏi có chút rung động.


      Về tới trong cung, Bình Ninh chưa ngủ mà qua bên Tương Như Nhân chuyến. Lúc này Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương còn chưa ngủ nhưng cũng sắp, thay y phục ở bên trong tẩm thất.

      Bình Ninh vào tẩm thất, trực tiếp ngồi xuống trong lòng Tô Khiêm Dương, có chút buồn bực "Phụ hoàng, vì sao chúng ta có thể ăn no mặc ấm, còn có thể chọn cái thích hay thích. Còn số người lại quá vất và như vậy. Tiểu cung nữ của ta, phụ mẫu nàng đành lòng đưa nàng vào cung đổi bạc để nuôi người trong nhà. Nếu là nhi thần rời khỏi phụ hoàng và mẫu phi hồi nhớ."

      Tô Khiêm Dương và Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Tô Khiêm Dương sờ sờ đầu nàng "Đây là thế đạo, có vì sao."

      Bình Ninh vẫn khoing hiểu. Tô Khiêm Dương mở cửa sổ chỉ vào cung nhân đứng hầu ở xa xa "Ngươi cùng các nàng giống nhau. Bởi vì ngươi là hoàng tộc, có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng tương lai có ngày, mục tiêu của họ chỉ là ăn no mặc ấm, còn mục tiêu của ngươi đơn giản như vậy. Bình Ninh, đời này có rất rất nhiều người, số phận mỗi người đều giống nhau. Hôm nay có phụ mẫu vì miếng cơm mà đưa hài tử vào cung, ngày mai cũng có thể có người vì mai táng phụ mẫu mà bán mình."

      "Mỗi người còn sống phương thức giống nhau. Điểm này cũng có gì kì lạ. Ngươi có người khác cũng có thứ người khác có ngươi có. Bọn họ tuy rằng nghèo khổ nhưng bọn họ sống giản đơn. Ngươi tuy rằng giàu có và sung túc nhưng cũng đồng nghĩa ngươi phải học rất nhiều thứ người khác cần. Vì thế ngươi cần cảm thấy khó hiểu."


      "Phụ hoàng, những gì chúng ta dùng có phải đều là do dân chúng khổ cực làm nên ? Bình Ninh cúi đầu nghĩ nghĩ, nửa ngày ngẩng đầu hỏi Tô Khiêm Dương.

      "Đúng vậy. Những gì chúng ta hưởng thụ đều là từ dân chúng, đây là thủ chi cho dân." Tô Khiêm Dương nhéo nhéo mũi nàng cười .

      Bình Ninh gật đầy, vẻ mặt trịnh trọng "Nhi thần minh bạch. Phụ hoàng và mẫu phi ngủ ngon. Nhi thần ngủ." xong xuống khỏi sạp, rời khỏi về phòng mình.


      Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương vừa nhìn vậy, Tô Khiêm Dương bật cười "Xem ra Bình Ninh trưởng thành rồi."
      lehanh, tart_trung, song ngư4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử

      Ngày hôm sau thái tử dẫn theo thái tử phi vào cung bái kiến. Giống như lúc trước hoàng thượng đại hôn, ba tháng sau phủ thái tử có thêm trắc phi.

      Hoàng hậu càng nhìn con dâu càng vừa lòng, thông minh cơ trí, thân mình cũng là tốt nhất trong mấy người.

      Mục tiêu cũng ràng, muốn thái tử phi sớm ngày sinh hạ hoàng trưởng tử, càng nhiều càng tốt.

      Thái tử chuyển ra phủ thái tử tức là từ nay về sau theo bên cạnh hoàng thượng học chính . Đức phi cảm khái thời gian trôi nhanh, nhoáng cái mười sáu mười bảy năm, thái tôn thành thái tử, còn thành thân. Nàng cũng già .

      Mấy năm nay trong cung đều có hài tử mới sinh, nhất Tứ công chúa cũng là hoài thai từ tiềm để (phủ của hoàng thượng trước khi lên ngôi). Lúc Giang tiệp dư chết, hoàng thượng ba năm tuyển tú. tại thái tử đại hôn, thái hậu cũng bắt đầu sốt ruột.

      Tiên đế lúc trước có đến mười sáu mười bảy đứa , thời hoàng thượng hay rồi, được mỗi tám đứa, cũng chia đều bốn nam bốn nữ. Nhưng mấy phi tần tổng tuyển cử lúc trước vào cung ai mang thai. Nguyên nhân rất đơn giản, căn bản là hoàng thượng đến.

      Mấy năm nay nơi hoàng thượng nhiều nhất chính là Chiêu Dương cung. Nhưng đến đó cũng chỉ ở chỗ Hiền phi. Hai vị quý nhân cùng ở Chiêu Dương cung đều bị hoàng thượng xem .

      Chỗ hoàng thượng thông, thái hậu nương nương liền triệu Tương Như Nhân đến chuyện.

      Ban đầu Tương Như Nhâ cũng biết thái hậu muốn cái gì. Mãi đến khi thái hậu cảm khái thái tử huynh đệ ít, tương lai thiếu người trợ lực Tương Như Nhân hiểu thái hậu đây là nhắc nhở nàng được chuyện sủng.

      "Ngươi sinh hạ Bình Ninh vã Dung nhi cũng dễ dàng. tại trong cung con nối dòng thiếu, người thưa cũng thấy lạnh lẽo." Thái hậu thở dài. Sinh được nhi tử ưu tú nàng kiêu ngạo. Nhưng nhi tử là người rất có chủ kiến, đều tự mình quyết định mọi chuyện. Làm nương cần đụng đến. ra thái hậu cũng muốn nhúng tay vào chuyện gì, cung vụ nàng sớm giao ra. Nhưng khai chi tán diệp là đại , nàng vẫn phải ở bên cạnh nhắc nhở.

      Tương Như Nhân nghe theo thái hậu gật gật đầu, khéo léo từ chối "Thần thiếp đề việc này với hoàng thượng, sợ là ổn." Mặc dù là muốn cũng phải chỗ nàng , bên còn có hoàng hậu. Đại như vậy nàng bao biện làm thay chẳng phải là đem hoàng hậu vào trong mắt, cảm thấy bản thân có thể ở trong cung làm chủ.

      Thái hậu thâm sâu nhìn nàng cái "Là Hiền phi, nhắc tới đại này với hoàng thượng có gì ổn. Chỗ hoàng hậu nhắc tới chuyện này với hoàng thượng. Chỗ ngươi cũng thể quản. Lấy trí tuệ của Hiền phi, nhất định là có thể tìm cách phù hợp cùng hoàng thượng mới phải."

      "Thần thiếp làm hết sức."

      đến bực này, Tương Như Nhân cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

      Thái hậu phái người đưa tiễn Hiền phi, thở dài cái với lão ma ma hầu hạ bên cạnh " cái làm đủ, cái làm quá tốt." Số lần hoàng thượng Chiêu Dương cung vượt quá tưởng tượng của nàng. Nhưng Hiền phi cũng thị sủng mà kiêu, hai đứa dạy dỗ cũng rất tốt. Thái hậu muốn trách mắng cũng phải có lí do mới được. Hiền phi nếu là người kiêu ngạo ương ngạnh, coi ai ra gì. Nàng còn có thể , mạnh hơn nữa nếu phạm sai gì còn có thể trực tiếp kéo nàng xuống dưới. Nhưng hôm nay mọi thứ đều êm đẹp, nên hiền lành nên hiền lành, nên tự cao nên tự cao. Đây mới là chỗ thái hậu phải đau đầu.

      "Nương nương yên tâm, Hiền phi nương nương nghe nàng như thế nhất định khuyên nhủ hoàng thượng." Lão ma ma an ủi nàng.

      "Vậy nhưng còn xem hoàng thượng có nghe lọt lỗ tai hay ." Thái hậu đảo mắt lại nghĩ đến trưởng công chúa quyết cả đời trong cung chịu gả, lại càng thấy đau đầu. Sao mấy đứa này đứa nào để nàng bớt lo. . .

      Qua hai ngày hoàng thượng lại đây, Tương Như Nhân nhắc đến chuyện này với . Tương Như Nhân cũng có vòng vo, đem lời thái hậu lập lại lần, cuối cùng mới giải thích "Mấy năm tiểu tuyển, sang năm chắc là phải tổng tuyển cử."

      Tô Khiêm Dương nhíu mày " phải . Chỗ mẫu hậu nàng cần quản, nghe là được. Đến lúc đó nếu bị hỏi đến cứ trẫm đáp ứng."

      Khai chi tán diệp là loại chuyện quan trọng bậc nhất đối với hoàng thất. Hoàng thượng lại đồng ý tuyển tú. Tương Như Nhân có chút ngoài ý muốn, chính là nhớ tới hai mươi mấy người vào cung đợt tuyển tú trước. Bốn năm trôi qua còn có nửa chưa lâm hạnh. Trong lòng Tương Như Nhân cảm thấy còn bằng khỏi tuyển. Tuyển vào rồi chẳng khác nào ở trong cung hao phí cả đời.

      Tô Khiêm Dường nhìn vẻ mặt nàng "Nàng muốn trẫm thu hồi lời về việc tuyển tú kia sao?"

      Tương Như Nhân lắc đầu "Thần thiếp có ý này." Chỉ là nàng cảm thấy đáng tiếc thay cho những người tiến cung mà cả đời cũng có cơ hội hầu hạ hoàng thượng mà thôi. Dù hao phí bao nhiêu thời gian cũng có phân vị, giống như cung nữ, đến lúc nào đó được ra khỏi cung.

      Tô Khiêm Dương hiển nhiên nghĩ nhiều đến chuyện tuyển tú, sai người đem bàn cơ qua, muốn Tương Như Nhân bồi chơi cờ.

      Chơi đến tối rửa mặt, thay đồ lên giường. Tương Như Nhân dựa vào cánh tay . Tay của Tô Khiêm Dương ở dưới chăn đặt lên bụng nàng nhắc nhở "Thay vì quan tâm gì đó, nàng hãy sinh thêm cho trẫm đứa !"

      Tương Như Nhân cũng muốn a, giọng than thở "Thần thiếp cũng muốn a."

      Tô Khiêm Dương nghe được nàng giọng điệu của nàng, nở nụ cười "Đó là trẫm đủ nỗ lực.". . .

      Chung quy là hoàng thượng thu hồi lời bãi bỏ tuyển tú, đến Chiêu Dương cung vẫn thường xuyên trước sau như . Có lẽ là qua tuổi tốt nhất đễ sinh nở, bụng Tương Như Nhân mãi vẫn có động tĩnh. Thái ý đến bắt mạch có vấn đề gì, nhưng là mãi mà vẫn có thai. Tương Như Nhân cũng cảm thấy áp lực. Ngay cả Bình Ninh cũng hay tiểu đường đệ Bình vương phủ đáng , mẫu phi sao lại sinh cho nàng cái tiểu đệ đệ. Nhiều mặt đều mong chờ đứa của nàng. Dù bên ngoài nàng thong dong có phản ứng gì nhưng có nghĩa nàng để bụng.

      Rơi vào đường cùng, đến mùa thu hoàng hậu dẫn chúng pho tần Nam Sơn tự tế bái, Tương Như Nhân đến tế bái Quan cầu tử.

      Kì thực tế bái Quan cầu tử nào chỉ mình Tương Như Nhân. Hậu cung phi tần ai lại trông mong hoài thượng hoàng tự. Thái tử đại hôn qua nửa năm, thái tử phi và hai trắc phi cũng chưa có tin gì. Hoàng hậu đặc biệt dẫn theo các nàng, đến trước Quan để lại cái tên, mong thuận lợi có đứa .

      Ở Nam Sơn tự ngoài việc tế bái cầu tử còn nghe đại sư giảng Phật pháp. Đây là phải cực kì thành kính, ăn ngủ ngồi thiền trong phòng ngày đêm, dùng tâm tạp niệm nghe đại sư dạy bảo. Sau đó nhận cái linh phù mang người, có thể thu duyên. Đứa , cũng là loại duyên.

      Trong đó có vài phi tần khẩn cầu hoàng hậu cho phép các nàng ở lại ngồi thiền đêm cầu tử. Nhưng trong cung còn có công vụ, hoàng hậu thể ở lại đây đêm nên phân phó Tương Như Nhân ở lại cùng các nàng, chờ ngày đêm ngồi thiền kết thúc dẫn các nàng hồi cung.

      Hoàng hậu lời có ý "Hiền phi nương nương ân sủng như thế, hẳn là rất nhanh cũng có thế vì hoàng gia ta lại kéo con nối dòng."

      Tương Như Nhân phúc thân cung đưa nàng rời , than tiếng xoay người vào phòng. Hứa ma ma bưng trà tới cho nàng "Nương nương có muốn ngồi thiền hay ?"

      "Để các nàng thôi." Tương Như Nhân lắc đầu cười "Bản cung ở lại đây." Chỉ cần thành tâm là được đền đáp, qua Quan cầu tử như vậy Tương Như Nhân cảm thấy cũng đủ rồi.

      Ngồi thiền ngày đêm. Hôm sau trở lại trong cung, Tương Như Nhân trước Cảnh Nhân cung hồi bẩm sau trở về Chiêu Dương cung là rất trễ.

      Rửa mặt xong ngủ, Hứa ma ma cìn đặc biệt đem linh phù cầu tử ở chỗ Quan đặt dưới gối nàng như vậy là linh nghiệm nhất. Tương Như Nhân đồng ý lắm. Dù nàng ngồi thiền nhưng Bách Phương đại sư giảng câu mà nàng rất tâm đắc. Cầu tử cũng phải xem cơ duyên, chỉ cần thành tâm được đền đáp là đúng. Nhưng nếu quá nhiều chấp nhất đối với chuyện này cũng tốt. . .

      Cứ như vậy trôi qua tháng. Đến tháng mười, trong cung có tin vui. Điền lương nghi ở Cảnh Nhân cung có thai. Tính thời điểm đúng là sau khi từ Nam Sơn tự trở về có.

      Điều này khiến nhiều muốn Nam Sơn tự cầu tử. Nhưng đây là hoàng cung, sao có thể tùy tiện ra vào. Truyền ra ngoài phi tần trong cung ồ ạt kéo Nam Sơn tự cầu tử phải là thành trò cười sao.

      Thái hậu nương nương hạ chỉ nghiêm cấm lời đồn cầu tử này kia, bắt được nghiêm trị. Rất nhanh vài ngày liền dẹp yên.

      Điền lương nghi có thai, đầu tiên chính là được thăng phân vị. Nàng là tổng tuyển cử tiến cung, tuổi còn nên chỉ thăng Uyển nghi, cùng phẩm cấp với Nhậm phương nghi ở Cảnh Nhân cung.

      Hoàng hậu đối với cái thai này cũng đặc biệt coi trọng. Ở Cảnh Nhân cung nên nghi ngờ gì sinh hạ xong nuôi dưới danh nghĩa của nàng. Nàng còn hy vọng thai này là nam hài. Như vậy hoàng thượng coi trọng hơn ít, mẫu bằng tử quý, nếu cố gắng nỗ lực cũng có thể tranh vị trí Thục phi.

      Vị trí Thục phi để trống nhiều năm, phải là chờ phi tần nào có thể mẫu bằng tử quý, bước lên trời. . .

      Cùng với Điền uyển nghi có thai, trong cung cũng có tin đồn khá yên ắng như thế này. Điền uyển nghi thừa sủng số lần nhiều lắm nhưng có bầu. Trong khi Hiền phi cũng Nam Sơn tự cầu tử, hoàng thượng chỗ nàng lại nhiều như vậy nhưng vẫn có bầu. Vậy phải vì Hiền phi thể sinh dục nữa sao. Nếu thể sinh hẳn là nên đem hoàng thượng thả ra, cứ chiếm lấy là có ý gì. Muốn cản trở hoàng gia khai chi tán diệp sao?

      Lời đồn đãi loại này, cứ nghe nhầm đồn bậy, đến trong tai Tương Như Nhân thành nang mang tội lớn.

      Cản trở hoàng gia khai chi tán diệp còn phải đại tội sao. Từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay. Trong năm số lần đến Chiêu Dương cung có thể tính hơn phân nửa. Nếu Hiền phi thể hoài thai, phải là nên nhường cơ hội cho phi tử trẻ tuổi mới tiếng cung sao.

      Những lời này đều là riêng với nhau, cũng lôi ra trước mặt. Tương Như Nhân tin thái hậu và hoàng hậu biết trong cung có người như vậy. Nhưng các nàng có phản ứng gì như vô hình để chuyện này phát sinh. Thông qua đó muốn cảnh cáo nàng.

      Tất cả mọi người đều nhìn xem Chiêu Dương cung đối với lời đồn như vậy có biện pháp gì. Đợi đến cuối năm, Chiêu Dương cung vẫn là yên tĩnh như trước. Hiền phi căn bản như là nghe đến mấy lời đồn đãi này, bận bịu vụ lớn của tân niên.


      Chẳng qua dù Tương Như Nhân vẫn có người nhân cơ hội truyền lời này đến tai hoàng thượng. Còn sao. Chính là ngay lúc vừa qua hết năm, hoàng thượng cũng rảnh rỗi ít. Trần Phụng tranb thủ đường hoàng thượng Chiêu Dương cung ngẫu nhiên, lơ đãng nhắc tới chuyện này.

      Đợi đến Chiêu Dương cung, Tô Khiêm Dương trực tiếp hỏi Tương Như Nhân chuyện lời đồn kia. Lúc này Tương Như Nhân còn biết chẳng phải kẻ ngốc sao "Hoàng thượng cũng lời đồn đãi chỉ dành cho người rảnh rỗi. Thần thiếp làm gì mà chịu ảnh hưởng này."

      Tô Khiêm Dương nghe nàng xác nhận có chuyện như vậy, nhất thời sắc mặt được tốt. Cuối năm bề bộn chính vụ, đừng các cung khác mà ngay cả Chiêu Dương cung này cũng ít hơn nhiều. Nào ngờ vừa rảnh rỗi chút liền nghe chuyện như thế " như vậy nắt đầu từ khi Điền uyển nghi có thai đồn như vậy?"

      Tương Như Nhân im lặng, Tô Khiêm Dương nhìn nàng, nửa ngày, kéo nàng ôm vào trong lòng, thở dài "Nàng chịu ủy khuất rồi." Mặc kệ thế nào nghe vào trong lòng cũng thấy dễ chịu.

      Tô Khiêm Dương đau lòng nàng như vậy mà lời than thở. Chỉ cần là chút chuyện này với cũng khổng phải đợi đến bây giờ mới biết.

      Tương Như Nhân lắc đầu "Thần thiếp ủy khuất." Cho dù là như thế, hoàng thượng vẫn là trở về Chiêu Dương cung.

      Tô Khiêm Dương biết chuyện, vậy dựa theo cáu kỉnh đến, lời đồn đãi từ đâu tới đây đem những người đó bắt lại. Ai phạt trượng phạt trượng, ai đuổi khỏi cung đuổi khỏi cung. Trong cung làm sao có thể chứa những người luyên thuyên như thế này, dù là có năng lực cung thể lưu lại.

      Mới đầu thái hậu đối với hành vi của vài câu. Dọn dẹp hậu cung nếu hoàng thượng ra tay khác nào bác thể diện của hoàng hậu. Nhưng câu đầu tiên của Tô Khiêm Dương đáp trả lại lời của thái hậu "Hoàng hậu nếu biết là nàng chưởng cung bất lợi. Nếu nàng biết, đó là cố ý phóng túng cổ súy lời đồn."

      Đến lúc này thái hậu biết hoàng thượng sủng ái vị kia ở Chiêu Dương cung, mất đúng mực.
      lehanh, song ngư, tart_trung5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :